Đam Mỹ [Dịch] Tôi Là Thần Y Không Phải Thần Côn - Liễu Yến Nghê

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Nina Duong, 23 Tháng sáu 2023.

  1. Nina Duong

    Bài viết:
    1
  2. Nina Duong

    Bài viết:
    1
    Chương 180: Thứ duyên phận này thật sự quá dây dưa!

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Rincute, Kimngan21, Laclac18113 người khác thích bài này.
  3. Nina Duong

    Bài viết:
    1
    Dương2301chiqudoll thích bài này.
  4. Nina Duong

    Bài viết:
    1
    Chương 182: Lục soát người của ai đó?

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Rincute, Levupha, Kimngan213 người khác thích bài này.
  5. Nina Duong

    Bài viết:
    1
    Dương2301 thích bài này.
  6. Nina Duong

    Bài viết:
    1
    Chương 184: Chúng ta tới bao giờ mới có thể kết hôn?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Anh cả rời khỏi thành phố Kinh hả? Đi đâu?"

    "Không biết, nghe nói cậu cả chỉ dẫn theo mấy thân tín của anh ấy qua đó, chúng tôi cũng là sau này Viên Vũ Trạch làm ầm ĩ lên mới biết chuyện này." Thẩm Vĩ thành thật nói.

    Doãn Thu nhíu mày, có thể để cho đại ca mặc kệ tất cả đi ra thì cũng chỉ có người nhà thôi.

    Mà người không ở trong thành phố Kinh ngoài cha mẹ thì cũng chỉ có chị hai Doãn Hạ.

    Nếu như là cha mẹ anh thì.. Tuyệt đối sẽ không im hơi lặng tiếng thế này.

    Thẩm Vĩ không nói tiếp nữa, có một số chuyện chỉ cần nói một chút là Doãn Thu đã hiểu có ý gì, xảy ra chuyện gì.

    Giang Hoa Đình đối cuộc nói chuyện của bọn họ không có hứng thú, chỉ tập trung vào điện thoại của mình. Cậu nói hẹn hò là muốn đi hẹn hò! Trở thành bạn trai nam nam đã lâu như vậy, thật sự chưa đi ra ngoài chơi qua cái gì, cứ cảm thấy đời người thiếu một ít gì đó vậy.

    Không hoàn hảo tới như thế.

    Giang Hoa Đình cứ lướt xem tin tức ở bên trên thì đột nhiên nhìn thấy một quảng cáo nào đó, ánh mắt ngừng ở trên đó.

    "Hoa Đình."

    Giọng của Doãn Thu kéo Giang Hoa Đình đã lạc vào cõi tiên không biết đi tới nơi nào về lại.

    Không biết từ lúc nào Doãn Thu với Thẩm Vĩ đã ngừng nói chuyện, mà Thẩm Vĩ cũng đã không còn ở đây nữa, Giang Hoa Đình cũng không cảm nhận được trong này còn có hơi thở của người thứ ba, rất hiển nhiên đã đi rồi.

    Nhắc tới cũng kỳ lạ, lúc Doãn Thu xưng hô với Giang Hoa Đình hoặc là chỉ gọi cả họ và tên hoặc là chỉ là hai chữ Hoa Đình rất bình thường, rất phù hợp ấn tượng lạnh nhạt anh mang tới cho người khác.

    Nhưng là một bạn trai mà còn xưng hô như vậy thì lại lộ ra hơi quá lạnh nhạt một chút.

    Chẳng qua Giang Hoa Đình cũng không thèm để ý, nếu như nhóc Thu gọi cậu là nhóc Hoa hoặc là nhóc Giang thì hình như không hiểu sao lại lép vế hơn. Vậy còn không bằng gọi cả họ và tên hoặc là gọi một câu quỷ sứ hình như cũng không tệ?

    Giang Hoa Đình tưởng tượng một chút cảnh tượng đó rồi lại nhịn không được run lên mấy lần!

    Được rồi, nhóc Thu nhà cậu vẫn là đàng hoàng tốt hơn một chút.

    Dáng vẻ không đứng đắn.. Đoán chừng chính nhóc Thu cũng sợ hãi!

    "Giang Hoa Đình." Doãn Thu gõ bàn một cái với ý đồ kéo suy nghĩ bay xa của người nào đó về lại.

    "Ơi!"

    "Tôi.."

    Giang Hoa Đình lập tức nói: "Nhóc Thu muốn về nhà hay là muốn đi chỗ anh cả?"

    Doãn Thu: "..."

    Có lúc, có một bạn trai liệu sự như thần thật sự rất.. Tiện mà cũng không tiện.

    Rất dễ đưa câu chuyện vào ngõ cụt.

    Đặc biệt là anh cũng là người rất dễ dẫn cuộc trò chuyện vào ngõ cụt.

    Nhưng Doãn Thu cũng bình tĩnh.

    "Cậu cảm thấy đi bên nào trước tương đối tốt hơn?"

    Giang Hoa Đình ngẫm nghĩ: "Chắc về nhà trước tương đối tốt hơn đi?"

    Doãn Thu nhướng mày, Giang Hoa Đình nói: "Anh cả bây giờ đoán chừng đang bận bịu."

    Cụ thể đang bận cái gì, cậu cũng không biết.

    Còn có..

    Hồng Loan tinh động, chuyện tốt.. Ừm, phải mài rất lâu!

    Doãn Xuân đang ở nhà họ Nhiếp

    Đi theo Nhiếp Minh Nhã đi tới đi lui, giống như.. Một con chó trầm tĩnh cỡ bự.

    Nhiếp Minh Nhã cũng là người tài, một đống lớn như thế đi theo sau lưng anh ta mà cũng có thể cả quá trình không nhìn.

    Nhà họ Nhiếp với nhà họ Doãn luôn có quan hệ tốt, Doãn Xuân ở đây thì bọn họ cũng không tiện đối xử coi như không nhìn thấy, những người khác cũng không khí phách như Nhiếp Minh Nhã thế này.

    "Nhóc Xuân, ở lại ăn cơm trưa không?" Mẹ Nhiếp nói.

    Doãn Xuân không chút cảm xúc gật đầu: "Làm phiền rồi."

    Nhiếp Minh Nhã cười nhạo: "Anh cũng biết phiền à."

    Mẹ Nhiếp: "..."

    "Biết phiền còn không mau cút?"

    Doãn Xuân: "..."

    Mẹ Nhiếp: ".. Tiểu Nhã.."

    "Xin gọi tên đầy đủ của con, mẹ."

    "Minh Nhã, nhóc Xuân hiếm khi tới.."

    Nhiếp Minh Nhã cười lạnh lùng: "Cái gì gọi là hiếm khi đến, anh ta đã quấn con mấy ngày nay rồi?"

    Có con chó cỡ bự này, không, là mang theo một quân nhân cả người sát khí ở trong phòng làm việc của anh ta đứng mấy ngày, bệnh nhân trong bệnh viện anh ta đều bị dọa chạy không còn người nào có được không? Tổn thất của mấy ngày đó tính thế nào? Anh ta tổn thất là tiền thôi sao! Là danh tiếng anh ta khó khăn lắm mới tích cóp được!

    Nhớ tới là tức!

    Nhiếp Minh Nhã cảm thấy sự chịu đựng của mình nhận được sự khiêu chiến nghiêm trọng! Lúc trước anh ta cũng không phải người dễ bực tức nóng nảy như thế. Anh ta chưa từng nghĩ sẽ dùng thô bạo để giải quyết vấn đề nhưng hiện tại anh ta cực kỳ muốn dùng thô bạo.

    Ngặt nỗi, không phải là đối thủ.

    Doãn Xuân cọ xong một bữa cơm lại ở cùng Nhiếp Minh Nhã một hồi, giữa chừng nhận được một cuộc điện thoại, sau khi trở lại thì chau mày.

    Lông mày của Nhiếp Minh Nhã nhướng lên, Doãn Xuân nói: "Anh phải về rồi."

    Nhiếp Minh Nhã: "Tạm biệt, không tiễn."

    "Anh sẽ còn tới nữa."

    Mẹ Nhiếp: "Hoan nghênh."

    Nhiếp Minh Nhã: "..."

    Vậy anh ta không quay lại nữa.

    "Anh đi đây." Doãn Xuân nhìn Nhiếp Minh Nhã sâu lắng nói.

    Nhiếp Minh Nhã đẩy mắt kính trên sống mũi, suýt chút nhịn không được muốn bạo lực.

    Có thể để cho anh ta bạo lực thì Doãn Xuân cũng là người tài!

    Doãn Xuân đi rồi, lúc này mẹ Nhiếp mới có cơ hội hỏi con trai nhà mình.

    "Cậu cả nhà họ Doãn tới tìm con làm gì?"

    Nhiếp Minh Nhã lạnh lùng nói: "Không biết." Ai biết người này tự dưng nổi điên gì!

    Mẹ Nhiếp nhìn con trai nhà mình có dáng vẻ không tính là xấu, bỗng nhiên nở nụ cười yêu thương trìu mến.

    Nhiếp Minh Nhã: "..."

    Hết người này tới người khác đều bị điên rồi sao?

    Doãn Xuân là bởi vì chuyện em rể Chân Thành Lễ mà rời đi.

    Tình huống của Chân Thành Lễ nghiêm trọng hơn, ngay cả quân y của bệnh viện quân khu cao cấp cũng bó tay hết cách.

    "Xin lỗi, Đại tá Doãn, tôi đã cố hết sức. Tình huống của ngài Chân thật sự.. Không tìm ra nguyên nhân bệnh."

    Bệnh khuẩn không ảnh hưởng toàn cục là có nhưng cái đó đều không phải là nguyên nhân làm cho Chân Thành Lễ hôn mê bất tỉnh ngày càng gầy gò đến nỗi chức năng cơ thể giảm xuống.

    Chân Thành Lễ tựa như bị yêu quái hút máu hút tinh khí, chỉ thiếu không trở thành bộ xương khô thôi.

    "Không thể cấp cứu lần nữa sao?" Doãn Xuân nhíu mày.

    Quân y cũng rất thành thật: "Cứu không nổi."

    Doãn Xuân: "..."

    Quân y nhìn góc nghiêng của Doãn Xuân muốn nói lại thôi.

    "Chuyện gì, đừng có ấp a ấp úng."

    "Là thế này, Đại tá Doãn, ngài có thể đi tìm vị kia bác sĩ chữa khỏi cho anh tới.."

    Hơi thở trên người Doãn Xuân bỗng dưng lạnh xuống: "Người chữa bệnh bệnh trĩ kia sao?"

    Quân y: "..."

    Ngài biết rất rõ đó không phải là chữa bệnh trĩ.

    "Tôi cảm thấy Minh Nhã của nhà họ Nhiếp cũng được."

    Quân y lạnh lùng hỏi: "Vậy ngài mời tới hả?"

    Doãn Xuân: "..."

    Anh ta căn bản không kịp nói, mỗi lần đi theo Nhiếp Minh Nhã đối mặt với gương mặt lạnh lùng đó là anh ta lại không nói được gì nữa.

    Theo bản năng.

    Cứ cảm giác anh ta đã quên thứ gì đó rất quan trọng.

    Cho nên dù cho Nhiếp Minh Nhã bày vẻ mặt cho anh ta nhìn thì anh ta cũng vẫn đi theo như cũ. Dù cho biết rõ anh ta thế này là lãng phí thời gian.

    "Đại tá Doãn đừng nóng giận nữa bằng không cô hai biết sẽ nổi nóng."

    Đàn ông nhà họ Doãn trên cơ bản đối với người ngoài đều là một gương mặt lạnh lùng, nổi danh là người có bệnh mặt đơ, tính cách của cô hai Doãn Hạ hơi dịu dàng hơn một chút, nhẹ nhàng hơn một chút nhưng khi đã nổi nóng thì cũng làm cho người ta không dám lấy lòng.

    So với đàn ông nhà họ Doãn còn đáng sợ hơn.

    Đàn ông nhà họ Doãn nổi giận, nhiều nhất là một người.

    Con gái nhà họ Doãn nổi giận là đàn ông cả nhà đều cùng lên!

    Mặc kệ là đối với người bên ngoài hay là đối với người trong nhà tóm lại trong quân đội lưu truyền một câu, không nên tùy tiện trêu chọc con gái nhà họ Doãn!

    Mới nói tới Doãn Hạ là điện thoại của Doãn Xuân đã vang lên, điện thoại của Doãn Hạ giống như phù đòi mạng!

    "Em tìm được bác sĩ rồi sao?" Phản ứng đầu tiên của Doãn Xuân là không tin vô thức nhíu mày.

    "Thật sự đáng tin sao?"

    "Mặc kệ đáng tin hay không thì Thành Lễ cũng nằm trên giường bệnh." Doãn Hạ cố hết sức tỉnh táo nhưng trong giọng nói vẫn lộ ra chút yếu ớt không dễ phát giác, "Anh, em muốn đánh cược một lần."

    Cược thì còn có chút cơ hội; không đánh cược vậy thì thật sự là hi vọng gì cũng không còn.

    Thành Lễ đang còn trẻ, đôi song sinh còn nhỏ như vậy, nếu như có thể giữ lại thì Doãn Hạ sẽ dùng hết tất cả khả năng để giữ mạng của Chân Thành Lễ.

    Doãn Xuân mím môi thành một đường thẳng, hồi lâu sau mới nói: "Được, vậy anh sắp xếp cho em."

    ".. Cám ơn anh cả."

    Doãn Xuân sắp xếp thì cũng cần thời gian nhất là bây giờ anh ta đang bị người ta nhìn chằm chằm, thân phận của Chân Thành Lễ cũng tương đối đặc biệt, nếu thật sự muốn sắp xếp một bác sĩ bí mật tới chẩn trị thì cũng gặp rất nhiều khó khăn.

    Chính Doãn Hạ cũng biết, bọn họ là nhân viên nghiên cứu khoa học là bị người ta giám sát bởi vì bọn họ nắm giữ tình báo cực kỳ quan trọng.

    Cho nên lúc có được câu trả lời chắc chắn của Doãn Xuân thì Doãn Hạ cũng không vội vã đi tìm Giang Hoa Đình.

    Giờ phút này Giang Hoa Đình với Doãn Thu đang trên đường trở về nhà họ Doãn.

    Giang Hoa Đình nhìn góc nghiêng cực kỳ đẹp mắt của Doãn Thu nhịn không được nói: "Nhóc Thu, bao giờ anh mới đi gặp người nhà của tôi?"

    Doãn Thu cực kỳ tàn ác từ chối: "Tôi đã từng gặp."

    Giang Hoa Đình nhíu mày: "Chưa từng cùng tôi gặp qua mà! Tôi muốn lấy thân phận anh là bạn trai tôi giới thiệu cho người nhà của tôi." "Cha mẹ cậu tôi cũng đều gặp rồi, bọn họ cũng biết quan hệ của chúng ta." Doãn Thu tiếp tục từ chối.

    "Nhưng tôi muốn để anh gặp những người nhà khác của tôi! Ví như ông nội tôi, bác trai bác gái cả của tôi.. Anh cả, chị hai, anh ba của tôi."

    "Nhóc Thu.."

    "Cậu muốn nói gì?"

    "Chúng ta bao giờ mới có thể kết hôn?"

    Doãn Thu thật sự không ngờ Giang Hoa Đình lại nghĩ tới chuyện này.

    "Chẳng lẽ nhóc Thu không muốn kết hôn với tôi sao?" Giang Hoa Đình trừng to mắt, ra vẻ uất ức sao Doãn Thu có thể đối xử với tôi như thế.

    Doãn Thu: "..."

    Tên ham mê đóng kịch này.

    "Không kết hôn chúng ta sao có thể danh chính ngôn thuận này nọ nọ kia, sau đó nọ kia này nọ?"

    Doãn Thu: "..."

    Tên này cả đầu toàn là phế liệu sắc dục.

    Đến cùng là ai dạy Giang Hoa Đình biết lên mạng? Toàn học được thứ quỷ quái gì đâu không?

    Mao Cao Minh đang đi trên đường bỗng nhiên hắt xì mấy cái, một luồng hơi lạnh không tên từ lòng bàn chân dâng lên: "Kỳ lại, chẳng lẽ bị cảm rồi."

    Doãn Thu cân nhắc một chút: "Sau này bớt lên mạng đi."

    Giang Hoa Đình: "..."

    Ngẫm nghĩ, Doãn Thu lại tăng thêm một câu: "Tôi chỉ là không muốn để cậu hối hận dù sao cậu cũng vẫn chưa tới hai mươi hai tuổi, thứ nhất.. Cậu còn trẻ, tôi không muốn đây chỉ là xúc động khi cậu còn trẻ; thứ hai.."

    Doãn Thu thản nhiên nhìn thoáng qua Giang Hoa Đình rồi lập tức dời sự chú ý về trên đường.

    "Cậu còn chưa tới tuổi kết hôn theo luật."

    Giang Hoa Đình: "..."

    Thế này thật sự là đòn chí mạng!

    "Tôi đã trưởng thành." Giang Hoa Đình cảm thấy bản thân còn có thể giãy dụa một chút, cứu vớt một chút!

    "Tuổi kết hôn quy định theo luật hôn nhân -- là đàn ông hai mươi hai tuổi, cậu là nữ sao?"

    "..."

    Giang Hoa Đình cảm thấy đây tuyệt đối là công kích cơ thể người!

    Bỗng dưng Giang Hoa Đình ghé sát ngậm lấy vành tai của Doãn Thu, liếm lấy một chút rồi lại cực nhanh buông ra: "Tôi là nam hay là nữ chẳng lẽ nhóc Thu còn chưa cảm nhận được sao?"

    Giang Hoa Đình còn cực kỳ sắc tình đẩy hông về phía Doãn Thu.

    Doãn Thu cực kỳ mất bình tĩnh lái xe thành quỹ tích hình chữ S! Sau này Giang Hoa Đình lên mạng thì một số trang web nhất định phải cấm!

    Rất lâu sau Giang Hoa Đình lại nói: "Nhóc Thu, tôi sẽ không hối hận đâu."

    Tay đang nắm bánh lái của Doãn Thu bỗng dưng nắm chặt.

    "Tôi biết hôn nhân của quân nhân mấy anh là không thể tùy tiện cưới, cũng không thể tùy tiện ly hôn. Nhưng nhóc Thu, anh quên rồi sao? Bây giờ tôi cũng chỉ có một cơ hội nha!"

    Ánh mắt Giang Hoa Đình nhìn Doãn Thu tràn đầy cưng chiều với yêu thương, không hề che giấu sự yêu thích của cậu đối với anh.

    Vành tai của Doãn Thu đỏ lên, cuối cùng có chút thẹn quá hóa giận: "Không muốn xảy ra tai nạn giao thông thì đừng có nói mấy thứ linh tinh!

    " Được được được! "Giang Hoa Đình tốt tính nói.

    Không biết qua bao lâu, giọng của Giang Hoa Đình lại một lần nữa vang lên.

    " Nửa tháng nữa, sinh nhật của tôi sắp tới rồi. "Lời này của Giang Hoa Đình tràn đầy tính ám chỉ.

    ".. Ngậm miệng! "

    Đôi song sinh đang ở trong sân chơi đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe lái vào trụ sở chính, liền đánh cược với nhau.

    " Em đoán là cậu cả. "

    " Anh cảm thấy là cậu ba. "

    " Tóm lại tuyệt đối không phải là cậu út! "Đôi song đều đồng thanh nói.

    " Em đi qua đi, cậu cả chơi không vui. "

    " Em không muốn, cậu ba mới chơi không vui. "

    ".. Ôi, tại sao người về không phải là cậu út? "Đôi song sinh than thở, ở nhà họ Doãn cũng chỉ có trí thông minh của cậu út là có thể bị bọn họ nghiền ép thôi.

    Giang Hoa Đình trong xe đã chú ý tới hai cái đứa trẻ đó từ lâu rồi.

    " Sao có trẻ con ở đây?"
     
    Rincute, Kimngan21Dương2301 thích bài này.
  7. Nina Duong

    Bài viết:
    1
  8. Nina Duong

    Bài viết:
    1
    Chương 186: Thật sự con mẹ nó quá trùng hợp!

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Rincute, Levupha, Kimngan212 người khác thích bài này.
  9. Nina Duong

    Bài viết:
    1
  10. Nina Duong

    Bài viết:
    1
    Chương 188: Nhìn đi! Tôi cũng là người có người đứng sau!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Rincute, Kimngan21, Laclac18111 người nữa thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...