Ngôn Tình [Edit] Thanh Mai Trúc Mã - Phù Tiểu Điện Hạ

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Quả Cam Vị Quýt, 16 Tháng tám 2023.

  1. Quả Cam Vị Quýt

    Bài viết:
    0
    Chương 39: Thi Tháng (5)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người ta đều nói gần quê là rụt rè, nhưng Địch Tiểu Địch cho rằng đối mặt với người mình thầm mến có thể sẽ nói ra tâm tư của mình đối với cậu, thì cũng không thể không sợ hãi.

    Bởi vì quá coi trọng quá mong đợi một kết quả, vì vậy có thể sẽ phải đối mặt với một kết quả không như mong đợi, cho nên sinh ra cảm giác sợ hãi.

    Bầu không khí đặc biệt quanh quẩn giữa Địch Tiểu Địch và Lạc Ngạn Tinh, hai người đều trầm mặc, không ai nói câu tiếp theo.

    "Địch Tiểu Địch, em tới trả lời vấn đề này một chút."

    Không biết qua bao lâu, giọng nói của giáo viên đã phá vỡ bầu không khí cổ quái giữa Địch Tiểu Địch và Lạc Ngạn Tinh.

    Lạc Ngạn Tinh không yên lòng nghiêng đầu nhìn về phía Địch Tiểu Địch, có chút lo lắng Địch Tiểu Địch cũng giống cậu không có khả năng trả lời vấn đề của giáo viên.

    Tuy nhiên tình huống không như Lạc Ngạn Tinh nghĩ, Địch Tiểu Địch thật sự là học bá đứng lên không chút hoang mang và trả lời rõ ràng, giáo viên thập phần hài lòng để Địch Tiểu Địch ngồi xuống.

    Nhìn thấy Địch Tiểu Địch như vậy, Lạc Ngạn Tinh bỗng nhiên có chút không vui --

    Cậu vốn cảm thấy không khí mập mờ vừa rồi không phải chỉ một mình cậu cảm nhận được, nhưng nhìn thấy câu trả lời nghiêm túc của Địch Tiểu Địch, dường như căn bản là cô không phát hiện ra ý tứ trong câu nói vừa rồi của cậu hoặc là nhận ra mà không thèm để ý.

    Lạc Ngạn Tinh có chút phiền não xoay bút, cảm thấy là cậu đã nghĩ quá nhiều, cậu là người duy nhất lơ đãng từ đầu đến cuối còn Địch Tiểu Địch thì luôn ở bên ngoài, chính là không hiểu được tâm ý của cậu nhưng lại dễ dàng làm đảo lộn tâm trí cậu.

    Lạc Ngạn Tinh đang suy nghĩ, bỗng nhiên có một tờ giấy đưa tới, trên giấy viết:

    【Trước đó bị phân tâm vì thế mình biết cậu đang bàng hoàng. Câu hỏi cô giáo vừa hỏi mình cậu nghe hiểu không? 】

    Lạc Ngạn Tinh đọc xong hai câu trên giấy, tâm tình bỗng nhiên tốt lên trên môi nở nụ cười nhàn nhã, ngừng xoay bút, viết hồi âm lên giấy cho Địch Tiểu Địch, sau đó đẩy tờ giấy trở về chỗ Địch Tiểu Địch.

    Địch Tiểu Địch cúi đầu nhìn lên giấy, phát hiện trên giấy viết:

    [Đề không hiểu, tan học cậu giảng cho mình.]

    Địch Tiểu Địch không nghĩ tới Lạc Ngạn Tinh nói muốn học tập, thái độ lại đoan chính như vậy, nhất thời vui vẻ cực kỳ.

    Địch Tiểu Địch đương nhiên hy vọng Lạc Ngạn Tinh có thể học tập chăm chỉ mỗi ngày, chỉ là Lạc Ngạn Tinh bình thường vẫn chơi điện thoại di động và đùa giỡn với bạn bè, cô cũng không quản nhiều, chuyện người khác không thích quản nhiều sẽ khiến người ta không vui.

    Bây giờ Lạc Ngạn Tinh có ý định học tập không chỉ nói suông mà còn chủ động để cho cô giảng bài cho, trước khi đi học còn đem điện thoại di động giao cho cô bảo quản, thái độ của cậu tốt như vậy, cô thân là bạn cùng bàn, một người thầm mến cậu, nhất định sẽ cố gắng dạy cậu.

    Địch Tiểu Địch nhìn Lạc Ngạn Tinh nói:

    "Được rồi, tan học mình sẽ giảng cho cậu!"

    Vẻ vui mừng của Địch Tiểu Địch hiện rõ trên mặt, Lạc Ngạn Tinh nhìn thấy cũng cười hỏi cô:

    "Bảo cậu giảng bài cho mình mà cậu vui vẻ như vậy sao?"

    Lạc Ngạn Tinh dường như rất ít khi nói chuyện với người khác trong giờ học, cũng rất ít khi truyền giấy cho người khác khi nãy cậu truyền giấy căn bản không ngẩng đầu chú ý giáo viên trên bục giảng có nhìn sang bên này hay không, mà trực tiếp truyền sang cho cô, truyền giấy nhỏ thì không bị giáo viên chú ý tới, nhưng nói chuyện trong giờ học sẽ không may mắn như vậy.

    Chủ yếu là lúc Lạc Ngạn Tinh nói chuyện vừa vặn gặp phải giáo viên đặt câu hỏi trong lớp hoàn toàn yên tĩnh, cho dù thanh âm cậu cũng không tính là lớn, nhưng vẫn rất dễ dàng bị giáo viên trên bục giảng nghe được, chỉ là không nghe rõ cậu cụ thể nói cái gì.

    Giáo viên xoay người nhìn Lạc Ngạn Tinh:

    "Lạc Ngạn Tinh, em có vấn đề gì sao?"
     
  2. Quả Cam Vị Quýt

    Bài viết:
    0
    Chương 40: Thi Tháng(6)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lạc Ngạn Tinh vốn không sợ giáo viên huống chi tâm trạng cậu lúc này rất tốt, lập tức mỉm cười đứng dậy, trong giọng nói mang theo vui vẻ cùng một chút đắc ý:

    "Không có vấn đề, lão sư. Bạn cùng bàn của em nói rằng sau giờ học cô ấy sẽ giảng cho em câu hỏi mà cô đã hỏi trước đây. Em cảm thấy rất, rất hạnh phúc khi có được một người bạn cùng bàn tốt như vậy. Em thực sự may mắn!"

    Giáo viên: "..."

    Địch Tiểu Địch: "..."

    Cả lớp: "..."

    Giáo viên bị sốc trước khuôn mặt tươi cười của Lạc Ngạn Tinh đến nỗi suýt quên mất việc mời cậu ngồi xuống.

    Phương Tòng Khải vốn đã cố gắng không quay đầu lại, nhưng không nhịn được nữa, cậu cao giọng, mắt thì nhìn lên bục nhưng lại cùng Lạc Ngạn Tinh nói chuyện:

    "Ngạn ca, anh nói như vậy là không tốt rồi, lúc em ngồi bên cạnh anh cũng không phải chưa từng giảng bài cho anh, em không phải là bạn cùng bàn tốt sao? Em cũng quá thảm đi, quả thực tam sinh có thảm!"

    Cả lớp đều bật cười khi nghe thấy giọng nói của Phương Tòng Khải.

    Lạc Ngạn Tinh đá nhẹ vào ghế của Phương Tòng Khải:

    "Cậu câm miệng cho anh đi!"

    Giáo viên cũng nở nụ cười, nhưng giờ học còn phải học, vì thế rất nhanh khống chế, ho khan một tiếng nói:

    ".. Câu hỏi tôi vừa hỏi là câu hỏi thứ ba tôi viết trên bảng. Có ai sẵn sàng trả lời không?"

    Lớp học an tĩnh lại, đại đa số mọi người đều đang suy nghĩ về câu hỏi này, chỉ có Lạc Ngạn Tinh nhịn không được nhìn về phía Địch Tiểu Địch.

    Địch Tiểu Địch nhìn đề trên bảng đen, dùng bút viết nhanh các bước giải bài toán rồi nói với giáo viên:

    "Báo cáo, Lạc Ngạn Tinh nói muốn lên bảng viết ra các bước giải của câu này."

    Lạc Ngạn Tinh trừng mắt, không dám tin nhìn Địch Tiểu Địch.

    Địch Tiểu Địch đang nín cười, đem trình tự giải đề vừa mới viết xong đưa cho Lạc Ngạn Tinh.

    Lạc Ngạn Tinh bối rối nhận lấy tờ giấy. Giờ phút này, cả lớp đều kinh ngạc nhìn về phía Lạc Ngạn Tinh.

    Mà Phương Từ Khải đưa tay về phía sau, giơ ngón tay cái với Lạc Ngạn Tinh.

    Giáo viên đứng trên bục nói với vẻ không chắc chắn lắm:

    "Đề này quả thật không khó, vô cùng đơn giản

    Nếu có ai xem trước sách giáo khoa thì sẽ dễ dàng giải được. Nếu Lạc Ngạn Tinh em muốn lên bảng giải đề, vậy em lên viết đi."

    Nào, cả lớp dành cho bạn một tràng pháo tay nồng nhiệt, đây chắc chắn là lần đầu tiên bạn chủ động lên bảng giải đề, tôi cảm thấy rất vinh dự!"

    Cả lớp nhất thời vang lên từng trận vỗ tay.

    Lạc Ngạn Tinh còn đang cúi đầu nhìn tờ giấy trên tay, cậu phát hiện trên giấy dùng bút viết mấy chữ ghép vần, cách một khoảng lại viết mấy chữ Hán.

    Bính âm và ký tự tiếng Trung không được đặt cạnh nhau, thoạt nhìn rất khó hiểu điều này có nghĩa là gì, sẽ chỉ làm cho người ta tưởng rằng là tiện tay viết bậy- đây là phương pháp phổ biến trước đây của Địch Tiểu Địch để ngăn chặn việc đọc trộm Lạc Ngạn Tinh nhớ tới chuyện trước kia, cảm thấy có chút thân thiết.

    Lạc Ngạn Tinh đi về phía bục giảng trong khi đang đánh vần các ký tự tiếng Trung bằng bính âm và phát hiện ra rằng bính âm nói:

    【 Ngạn Tinh ca ca, cậu lên lớp luôn nhìn mình (bên cạnh còn vẽ một đôi tiểu ác ma) 】

    Lạc Ngạn Tinh không khỏi bật cười, cảm thấy Địch Tiểu Địch thật đáng yêu, quả thực cực kỳ đáng yêu, sau đó phát hiện mình thật sự là hết thuốc chữa rồi.

    Chữ hán thì Địch Tiểu Địch viết là:

    【Chăm chỉ học tập, chăm chú nghe giảng. Cậu có thể hiểu câu hỏi này bằng cách viết nó lên bảng. 】

    Lạc Ngạn Tinh đi lên bục giảng, chép trình tự giải đề của Địch Tiểu Địch lên bảng, đề này quả thật không khó, cậu chép được một nửa liền hiểu được đề này phải làm như thế nào.

    Sau khi chép xong câu hỏi, Lạc Ngạn Tinh đi về chỗ ngồi, lúc này biết phải thừa dịp giáo viên không chú ý, cậu giơ tay nhẹ nhàng véo má Địch Tiểu Địch.
     
  3. Quả Cam Vị Quýt

    Bài viết:
    0
    Chương 41: Tiến bộ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cử chỉ thân mật của Lạc Ngạn Tinh khiến Địch Tiểu Địch hơi cứng người, cô ngơ ngác nhìn cậu

    Khiến cậu phải bật cười.

    Lạc Ngạn Tinh véo má Địch Tiểu Địch tuy rằng tránh được giáo viên, nhưng vẫn bị mấy người trong lớp thấy được, sắc mặt mấy người này đều có chút cổ quái.

    Trong đó có một nữ sinh sắc mặt khác thường chính là nữ sinh lúc trước nói với Địch Tiểu Địch không nên lật sách của Lạc Ngạn Tinh, cô ta nhẹ nhàng "Hừ" một tiếng quay đầu đi, không nhìn Lạc Ngạn Tinh và Địch Tiểu Địch nữa.

    Quả nhiên, tiết học này Lạc Ngạn Tinh nghe rất chăm chú, kỳ thật cậu không hề ngốc mà rất thông minh, sau khi suy nghĩ một chút, cậu gần như hiểu được nội dung bài học.

    Sau giờ học, Địch Tiểu Địch giảng bài cho cậu, cậu cũng hiểu rất nhanh, khiến Địch Tiểu Địch rất ngạc nhiên.

    Nhoáng một cái ban ngày đã qua, Lạc Ngạn Tinh cả ngày cũng không chơi điện thoại di động, lúc cùng Địch Tiểu Địch đi ăn cơm tối cô đưa điện thoại di động cho cậu, cậu mới vừa ăn vừa kiểm tra tin nhắn mới trên điện thoại.

    Trong điện thoại không có tin nhắn mới quan trọng nào, chỉ có mấy lời của Phương Tòng Khải.

    Phương Tòng Khải:【Ngạn ca, anh đối với Địch Tiểu Địch cũng quá tốt đi.. 】

    Phương Tòng Khải:【Hôm nay cô ấy bảo anh lên bảng viết giải đề, anh cũng không tức giận chút nào, đổi lại là em, anh khẳng định sẽ cho em một quyền.. 】

    Phương Tòng Khải:【Đó có phải là sức mạnh của tình yêu không? 】

    Lạc Ngạn Tinh: "..."

    Lạc Ngạn Tinh:【Cô ấy hiểu tôi, tôi cũng hiểu cô ấy, chuyện gì có thể làm cô ấy có chừng mực, cô ấy biết bảo tôi đi lên viết trình tự giải đề tôi sẽ không tức giận cho nên mới bảo tôi đi, trên giấy tôi cầm là trình tự giải đề cô ấy viết. 】

    Phương Tòng Khải:【Ngạn ca, từ câu trả lời của anh, em nhìn ra cảm giác cưng chiều nồng đậm, đây quả nhiên là sức mạnh của tình yêu. 】

    Lạc Ngạn Tinh:【Và cô ấy hơi gầy. 】

    Phương Tòng Khải:【Càng cưng chiều.. 】

    Lạc Ngạn Tinh:.. Được rồi, cưng chiều thì cưng chiều đi, tôi nguyện ý cưng chiều cô ấy.

    Lạc Ngạn Tinh nhìn Địch Tiểu Địch đối diện đang cúi đầu ăn cơm, bỗng nhiên nhớ tới mấy năm trước - -

    Lúc đó Địch Tiểu Địch vừa mới vào lớp một tiểu học, môi trường xa lạ khiến cô có chút rụt rè, sau đó giáo viên bảo cô đứng dậy trả lời câu hỏi.

    Đó là lần đầu tiên cô trả lời câu hỏi của giáo viên, có lẽ vì căng thẳng hoặc vì không biết trả lời, nên cô trả lời bị ấp úng khiến cả lớp bật cười.

    Cô bé có làn da mỏng, sau đó trong lớp có vẻ càng trầm mặc hơn, không bao giờ giơ tay trả lời câu hỏi và khi giáo viên bảo cô trả lời vấn đề cô cũng trầm mặc không nói.

    Lạc Ngạn Tinh khi đó thành tích trong lớp trung bình, đi học luôn nhịn không được chú ý Địch Tiểu Địch, cuối cùng vào ngày sinh nhật cậu ước nguyện muốn Địch Tiểu Địch trả lời câu hỏi của giáo viên một lần.

    Lúc ấy Địch Tiểu Địch liền trừng mắt liếc cậu một cái, sau đó vẫn hoàn thành nguyện vọng của cậu, mọi chuyện lúc đầu khó khăn nhưng sau khi thực hiện bước đầu tiên thì mọi chuyện lại trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

    Dần dần, Địch Tiểu Địch không còn lo lắng hay rụt rè trong lớp nữa, cô từ vị trí từng đứng nghe tiếng cười không biết làm sao, trưởng thành bộ dáng duyên dáng yêu kiều như bây giờ.

    Lúc này, Lạc Ngạn Tinh nhận ra thời gian đã thay đổi nhanh như vậy, may mắn thay, cậu và cô vẫn ở bên nhau.

    Ăn cơm tối xong, Lạc Ngạn Tinh lần đầu tiên đến mấy phòng học mà học sinh lớp 11 xin tiến hành tự học buổi tối, đương nhiên là đi theo Địch Tiểu Địch.

    Loại lớp tự học buổi tối tự nộp đơn này, thường là người từ nhiều lớp trộn lẫn vào nhau.

    Địch Tiểu Địch vừa bước vào liền nhìn thấy Phương Tòng Khải, Hà Hải Đăng, Hình Kỳ Kỳ còn có Điền Huyên Tân.. Phòng học này chọn thật tốt gần như tất cả những người cô biết rõ đều ở đó.
     
  4. Quả Cam Vị Quýt

    Bài viết:
    0
    Chương 42: Thành tích (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vào phòng tự học, sau khi chào hỏi đơn giản vs người quen, Địch Tiểu Địch ngồi vào vị trí trống ở hàng thứ hai đếm ngược đọc sách làm bài.

    Lạc Ngạn Tinh ngồi bên cạnh cô, cách chỗ đám người Phương Tòng Khải một lối đi hẹp.

    Vì thế mà đám người Phương Tòng Khải liền kinh ngạc nhìn Lạc Ngạn Tinh giao điện thoại cho Địch Tiểu Địch sau đó một lòng làm bài, có lẽ là bởi vì Địch Tiểu Địch học tập nghiêm túc, Lạc Ngạn Tinh cũng rất nhanh tìm được trạng thái học tập.

    Lạc Ngạn Tinh cùng Địch Tiểu Địch không có trao đổi dư thừa, đều cúi đầu làm đề.

    "Thật sự là hai tai không nghe thấy chuyện ngoài cửa sổ, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền.."

    Phương Tòng Khải nhẹ giọng cảm thán.

    Đề Lạc Ngạn Tinh làm là quyển đề toán lớp 10 Địch Tiểu Địch chuẩn bị cho cậu, kèm theo đáp án giảng giải tỉ mỉ, thích hợp cho cậu tự mình tìm tòi đáp án và công thức học tập một chút kiến thức

    Mà cậu đã bỏ lỡ năm ngoái.

    Có những câu hỏi mà cậu thậm chí không thể hiểu được câu trả lời, nên cậu liền đánh dấu xuống, chờ có thời gian để Địch Tiểu Địch giảng cho cậu.

    Lúc chơi sẽ cảm thấy thời gian rất nhanh, khi nghiêm túc học tập cũng sẽ cảm thấy thời gian rất nhanh, Lạc Ngạn Tinh mới viết một câu hỏi toán học với nửa câu trả lời thì đã đến lúc kết thúc giờ tự học buổi tối phòng học tắt đèn.

    Lạc Ngạn Tinh khép tập đề lại, khi đứng lên cùng Địch Tiểu Địch ra khỏi phòng học, mi tâm vẫn còn hơi cau lại, suy nghĩ về câu hỏi mình vừa làm.

    Phương Tòng Khải đi theo sau Lạc Ngạn Tinh, đặt tay lên vai Lạc Ngạn Tinh, cười hì hì nói:

    "Ngạn ca, tối nay anh học cũng quá nghiêm túc đi? Em đã muốn nói chuyện với anh nhiều lần nhưng anh cứ cúi đầu giải đề.."

    Lạc Ngạn Tinh quay đầu lại liếc Phương Tòng Khải, nói đơn giản đề toán mình đang nghĩ, sau đó hỏi Phương Tòng Khải:

    "Đề này vì sao giải như vậy? Cậu biết không?"

    Phương Tòng Khải:

    "..."

    Phương Tòng Khải sợ ngây người, cậu chớp mắt, suy nghĩ đề mục Lạc Ngạn Tinh vừa nói, chỉ cảm thấy đầu rối loạn, vẻ mặt đau khổ nói:

    "Ngạn ca, thành tích của em cũng không tốt hơn anh bao nhiêu, đề này đừng hỏi em."

    Lạc Ngạn Tinh "chậc" một tiếng, mới nói:

    "Chính vì biết cậu không làm được mới hỏi cậu, tôi đang nghiêm túc học, cậu làm gì? Đến phòng tự học chiếm chỗ chơi game rồi ngủ? Học đi!"

    Đây là lần đầu tiên Phương Tòng Khải nghe thấy Lạc Ngạn Tinh bảo cậu học tập, đầu tiên là nghi hoặc "A" một tiếng, sau đó gật đầu nói:

    "Em không cần phải làm thế, phải không? Lại không cần thi tháng mỗi môn đều đạt tiêu chuẩn."

    Lạc Ngạn Tinh đáp:

    "Cậu không chơi bóng rổ với tôi nữa?"

    Kỹ thuật chơi bóng rổ của Phương Tòng Khải tuy không thể so sánh với Lạc Ngạn Tinh, nhưng trong lớp vẫn rất tốt, lập tức nói:

    "Đương nhiên là cùng nhóm"

    Lạc Ngạn Tinh đáp:

    "Theo ý của lão Từ, nếu tôi vượt qua tất cả các môn trong kỳ thi hàng tháng thì tôi sẽ có thể chơi bóng rổ. Tôi đã chấp nhận yêu cầu như vậy, cậu cảm thấy cậu không đạt tiêu chuẩn, lão Từ sẽ cho cậu thi đấu sao?"

    Phương Tòng Khải lập tức hiểu ra:

    "Lão Từ này cũng quá độc ác đi!"

    Lạc Ngạn Tinh từ chối cho ý kiến, không nói chuyện với Phương Tòng Khải nữa, mà mở quyển đề ra đưa cho Địch Tiểu Địch:

    "Đề này.. đề này.. còn có đề này.. mình đã xem câu trả lời.. nhưng vẫn có chút không hiểu.. Tại sao lại tính cái này? Đây là công thức gì vậy? Làm thế nào để tìm ra giá trị này?"

    Địch Tiểu Địch nhìn quyển đề, phát hiện những đề đơn giản cậu gần như đều làm đúng, những câu còn lại đều là đề có chút khó, cô ngửa đầu cười nhạt với Lạc Ngạn Tinh:

    "Ngày mai trong giờ học và lúc ăn cơm nói cho cậu biết, thấy tối nay cậu biểu diễn rất tốt trưa mai mình mời cậu ăn cơm!"
     
  5. Quả Cam Vị Quýt

    Bài viết:
    0
    Chương 43: Địch Nhi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trưa ngày hôm sau, trong căn tin ồn ào liền xuất hiện một cảnh tượng kỳ lạ như vậy.

    Vị trí dựa vào cửa sổ dài bên kia có hai người vừa ăn cơm, vừa cầm đề thảo luận câu hỏi.

    "Đó là Lạc Ngạn Tinh sao? Cậu ta lại ở căn tin cùng người ta thảo luận đề toán.. Nghiêm túc như vậy sao?"

    "Phong cách này cùng bộ dáng trước kia của cậu ta rất không hợp, giáo bá không gây chuyện không đánh nhau mà lại ngoan ngoãn học tập?"

    "Lạc Ngạn Tinh trước kia cho dù không học tập đàng hoàng nhưng cũng không gây chuyện đánh nhau? Tuy rằng mọi người đều nói cậu là giáo bá, nhưng tôi cũng chưa từng nghe nói qua cậu ta khi dễ bạn học nào, thậm chí có lần cậu ta còn đuổi vài tên côn đồ lẻn vào trường ra ngoài.."

    ".. Làm sao bọn côn đồ có thể lẻn vào trường học được, Lạc Ngạn Tinh không phải tự mình chiêu mộ chúng chứ?"

    "Cô gái cùng ăn cơm với Lạc Ngạn Tinh là ai vậy? Lần trước hình như tôi cũng thấy cô ấy và Lạc Ngạn Tinh cùng ăn cơm."

    "Hình như là bạn cùng bàn với Lạc Ngạn Tinh, học sinh mới chuyển đến, nghe nói thành tích rất tốt.."

    Cuộc thảo luận về Lạc Ngạn Tinh và Địch Tiểu Địch trong nhà ăn vừa kết thúc thì chỗ khác lại bắt đầu nhưng hai người trong cuộc thì không ai để ý đến.

    Sau khi ăn cơm trưa xong, Lạc Ngạn Tinh và Địch Tiểu Địch trở về phòng học, điện thoại của Lạc Ngạn Tinh vẫn để ở chỗ Địch Tiểu Địch.

    Buổi tối hai người lại đến phòng tự học, sóng vai đi trên đường thảo luận về các môn học, tình cảm cất giấu trong lòng mỗi người đều tạm thời bị đè xuống.

    Thời gian trôi qua, chẳng mấy chốc ngày thi hàng tháng đã đến.

    Phương Tòng Khải khẩn trương không thôi, nhịn không được hỏi Lạc Ngạn Tinh có chắc chắc hay không:

    "Cậu thế nào, nắm chắc không? Tôi luôn cảm giác sắp không xong rồi!"

    Lạc Ngạn Tinh còn chưa mở miệng, Địch Tiểu Địch đã nói:

    "Ngạn Tinh ca sẽ vượt qua kỳ thi."

    Lạc Ngạn Tinh nhìn Địch Tiểu Địch, nhướng mày cười nói:

    "Tin mình như vậy?"

    Địch Tiểu Địch xinh đẹp đứng trên hành lang, ánh mặt trời ấm áp buổi sáng chiếu xuống tóc cô, làm cho cả người cô thoạt nhìn thong dong lạnh nhạt mà ấm áp động lòng người.

    Địch Tiểu Địch nhìn Lạc Ngạn Tinh cười cười, nói:

    "Cậu một tháng qua học được bao nhiêu, có bao nhiêu nghiêm túc, mình so với cậu còn rõ ràng hơn, chỉ cần phát huy bình thường, cậu sẽ khiến nhiều người kinh hỉ."

    Lạc Ngạn Tinh hỏi:

    "Bao gồm cả cậu?"

    Địch Tiểu Địch cười:

    "Đương nhiên"

    Lạc Ngạn Tinh nghe xong, cũng nở nụ cười.

    Phương Tòng Khải nhìn Lạc Ngạn Tinh lại nhìn Địch Tiểu Địch, cảm giác bầu không khí giữa hai người này càng ngày càng thân mật, hơn nữa có tính độc quyền, người bên ngoài chen cũng không chen vào được.

    Hai ngày sau kiểm tra kết thúc, Phương Tòng Khải nhìn Lạc Ngạn Tinh giúp Địch Tiểu Địch dọn bàn về chỗ cũ, lại nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Địch Tiểu Địch liền xoay khuỷu tay chống lên bàn hỏi Lạc Ngạn Tinh:

    "Ngạn ca, có một chuyện em vẫn không hiểu nổi.. Sao một tháng nay anh lại nghiêm túc học tập như vậy? Em luôn cảm thấy anh không phải vì một câu nói của lão Từ mà có thể biến thành người ngay cả điện thoại di động cũng không chơi nữa.."

    Lạc Ngạn Tinh dọn dẹp bàn của mình, đẩy khuỷu tay Phương Tòng Khải qua một bên, sau đó nói:

    "Hai lý do: Thứ nhất, tôi quả thật muốn chơi bóng rổ lão Từ đã lùi một bước, nên tôi tự nhiên có thể lùi lại một bước; Thứ hai, tôi thích nhìn dáng vẻ chăm chỉ học tập của Tiểu Địch Nhi nhà tôi, tôi cũng thích nhìn cô ấy cười, sau khi có thành tích sẽ khiến cô ấy vui mừng."

    Phương Tòng Khải thầm nghĩ:

    "Tiểu Địch Nhi nhà tôi" thật là thuận miệng..

    Phương Tòng Khải hỏi:

    "Ngạn ca, tại sao anh lại gọi Địch Tiểu Địch là Tiểu Địch Nhi?"

    Lạc Ngạn Tinh liền nhớ tới một ít chuyện đã qua, không khỏi cười cười, sau đó nói:

    "Khi còn bé tôi gọi cô ấy là Tiểu Địch muội muội, cô ấy nói nghe giống" tiểu đệ ", sau đó tôi liền gọi Tiểu Địch Nhi - -

    Kêu như vậy, trẻ hóa âm nặng một chút, nghe sẽ không giống 'tiểu đệ' nữa."
     
  6. Quả Cam Vị Quýt

    Bài viết:
    0
    Chương 44: Thành Tích (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tốc độ chấm bài thi của các giáo viên tư thục Tuyền Ứng rất nhanh, chạng vạng ngày hôm sau thi tất cả bài thi đều đã chấm xong, chẳng qua ghi lại thành tích của học sinh sau đó làm ra bảng xếp hạng khối và bảng xếp hạng lớp còn cần chút thời gian.

    Chủ yếu là bảng xếp hạng tương đối phiền toái là

    Phải lấy mấy tờ giấy đỏ đặc biệt lớn, sau đó dùng bút lông sao chép tên, thành tích, lớp học theo thứ tự.

    Cho nên mặc dù sáng mai bảng xếp hạng mới có thể dán, nhưng buổi tối nay phiếu đáp án của các lớp đã có thể phát xuống, đối với điểm cao nhất của các môn trong lòng giáo viên đều đã có ước tính.

    Khi chủ nhiệm lớp lão Từ cầm phiếu đáp án vào phòng học lớp C, cả lớp đều đột nhiên yên tĩnh lại, sau đó lại la hét ầm ĩ.

    Tất cả mọi người đều nhìn lão Từ với phiếu đáp án trong tay, cùng với đáp án cố định của các môn được viết trên tờ giấy vàng phía trên cùng.

    "Thầy, em nguyện ý giúp thầy phát phiếu đáp án!"

    Điền Huyên Tân là người đầu tiên giơ tay.

    Ngay sau đó lại có vài người ngồi ở hàng đầu bình thường cùng giáo viên tương tác, học tập lại tương đối tích cực bày tỏ nguyên nhân cũng phát phiếu đáp án.

    Một người nào đó đang thì thầm với một người bạn cùng lớp đang vui vẻ -

    "Xong rồi, tôi cảm thấy lần thi này đặc biệt kém.."

    "Cậu xem vẻ mặt kia của lão Từ, lạnh lẽo, tôi nghi ngờ là cả lớp đều thi không tốt.."

    "Không thể nào, tôi đột nhiên có chút hư ảo, tháng này tôi học rất nghiêm túc, nhưng kỳ nghỉ hè của tôi đúng là thực sự lãng phí.."

    Lão Từ gõ nhẹ lên bàn, cả lớp lại yên tĩnh trở lại.

    Lão Từ hắng giọng nói:

    "Đại biểu các môn đều phát phiếu đáp án xuống, các thành viên lớp chép đáp án các câu hỏi trắc nghiệm của từng môn lên bảng, nhìn đáp án các câu còn lại trên tờ giấy màu vàng rồi tính toán đại khái điểm số của chính mình."

    Đại biểu các môn nhận lấy phiếu đáp án cuộn lại từ trong tay lão Từ, sau đó phát xuống.

    Lớp 11 C không có lớp phó, lớp trưởng, bí thư chi bộ, ủy viên học tập, ủy viên giải trí, ủy viên thể dục thể thao

    Mỗi thành viên được phát đến một tờ giấy vàng ghi một đáp án, sau đó lên bục giảng chép đáp án.

    Đây là quy trình mà lớp C luôn tuân theo và được coi là truyền thống sau các kỳ thi hàngcủa lớp.

    Lạc Ngạn Tinh thân là lớp trưởng đứng lên, là người đầu tiên cầm tờ giấy vàng lên bục giảng viết đáp án, người cậu cao, tay dài chân dài, bóng lưng đều rất đẹp.

    Địch Tiểu Địch nhìn Lạc Ngạn Tinh cầm phấn chép đáp án, Lạc Ngạn Tinh chép đáp án tiếng anh, cậu ở phía trước viết hai chữ tiếng anh chữ cũng rất đẹp.

    Địch Tiểu Địch nhất thời nhìn đến nhập thần, cho đến khi đại biểu môn ngữ văn phát phiếu đáp án lên bàn cô, cô mới phục hồi tinh thần lại.

    Lạc Ngạn Tinh là người đầu tiên lên sân khấu chép đáp án, cũng là người cuối cùng xuống, không có biện pháp, đề tiếng Anh đáp án nhiều nhất rồi.

    Lạc Ngạn Tinh ngồi trở lại bên cạnh Địch Tiểu Địch, thấy trên bàn Địch Tiểu Địch đã phát phiếu trả lời tiếng Anh, liền tiện tay đưa tờ giấy vàng có đáp án bài thi tiếng Anh cho Địch Tiểu Địch:

    "Cậu đúng trước"

    Địch Tiểu Địch nhìn bàn tay Lạc Ngạn Tinh vươn tới trước mặt, ngón tay cậu thon dài, móng tay cắt tỉa chỉnh tề, khớp ngón giữa thứ hai có một vết sẹo thật nhỏ, nhưng cũng không khó coi, ngược lại làm cho tay hắn thêm vài phần hoang dã.

    Địch Tiểu Địch còn nhớ rõ vết sẹo này, đây là khi còn bé cô suýt nữa bị đụng ngã, Lạc Ngạn Tinh kéo cô lại, nhưng chính mình lại ngã, tay bị cắt bởi mảnh thủy tinh vỡ trên mặt đất.

    Lần đó Lạc Ngạn Tinh bị thương cũng không phải quá nghiêm trọng nhưng vẫn để lại sẹo, nhiều năm như vậy cũng không mờ đi.

    Địch Tiểu Địch đưa tay nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo trên tay Lạc Ngạn Tinh, bàn tay của Lạc Ngạn Tinh cùng với lông mi của cậu run rẩy, cậu nhìn về phía Địch Tiểu Địch.
     
  7. Quả Cam Vị Quýt

    Bài viết:
    0
    Chương 45: Kiểm Điểm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Địch Tiểu Địch có chút mất tự nhiên rụt tay về, Lạc Ngạn Tinh cũng có chút mất tự nhiên cong ngón tay.

    "Cậu.."

    "Cậu.."

    Sau khi trầm mặc chừng mười giây, có lẽ là ăn ý hai người cùng nhau lên tiếng, vì thế lại trầm mặc chừng mười giây.

    Sau đó, Địch Tiểu Địch lấy tờ giấy có in câu trả lời từ tay của Lạc Ngạn Tinh và mở miệng nói trước:

    "Vết sẹo trên ngón tay cậu nhiều năm như vậy hình như cũng không mờ đi một chút nào.."

    Lạc Ngạn Tinh biết Địch Tiểu Địch chỉ vết sẹo kia, cậu tùy ý liếc tay mình, cười nói:

    "Bình thường, có một số vết sẹo tự nhiên không thể tiêu tan được."

    Địch Tiểu Địch gật đầu, đọc đáp án bằng tiếng Anh, đọc xong cô hơi giật mình:

    "Wow.."

    Lạc Ngạn Tinh đi tới, nhìn về phía Địch Tiểu Địch:

    "Làm sao vậy?"

    Địch Tiểu Địch đáp:

    "Ngoại trừ làm văn, tất cả các câu trả lời đúng."

    Lạc Ngạn Tinh hơi mở to mắt:

    "Mạnh như vậy?"

    Địch Tiểu Địch đáp:

    "Mình cũng không ngờ tới, có hai câu nghe mà mình không chắc chắn nên tùy tiện chọn bừa, hóa ra lại đúng."

    Lạc Ngạn Tinh giơ ngón tay cái lên khen ngợi Địch Tiểu Địch:

    "Mình nhớ trước đây cậu học môn tiếng Anh kém nhất, không ngờ bây giờ lại tiến bộ nhiều đến vậy, cậu chỉ không chắc chắn về hai câu nghe, còn mình thì không chắc về tất cả các câu hỏi nghe.."

    Địch Tiểu Địch bị Lạc Ngạn Tinh chọc cười.

    Sáng hôm sau, Địch Tiểu Địch và các bạn cùng phòng ăn sáng xong liền phát hiện bên bảng thông báo có không ít người vây quanh, Địch Tiểu Địch tưởng là bảng tổng kết thành tích thi tháng đã có, liền cùng bạn cùng phòng đi qua xem.

    Kết quả phát hiện bảng đỏ thi tháng còn chưa dán, mọi người đang xem "Bảng đen".

    Trên bảng thông báo dán thông cáo phê bình, giấy trắng mực đen, điểm danh phê bình mấy nam sinh, Địch Tiểu Địch từ trên đó còn thấy được tên Lạc Ngạn Tinh.

    Lúc này mới phát hiện đêm qua Lạc Ngạn Tinh hơn nửa đêm không ngủ mà chạy đến sân thể dục nhỏ chơi bóng rổ sau đó bị camera theo dõi quay lại..

    Địch Tiểu Địch: "..."

    Kỳ thi hàng tháng đã kết thúc nên đêm qua cô và Lạc Ngạn Tinh không đến lớp tự học, kết quả hơn nửa đêm tinh lực của Lạc Ngạn Tinh không thể phóng thích, lại chạy đến sân thể dục nhỏ của trường học chơi bóng rổ.

    Bên cạnh có một nữ sinh nói:

    "Không đúng, không phải Lạc Ngạn Tinh ở ngoài trường sao? Tại sao nửa đêm lại đến trường chơi bóng rổ, cho dù nửa đêm muốn chơi bóng rổ cũng chỉ có thể đến phòng tập bóng rổ.."

    Lại có người khác trả lời:

    "Nhà cậu ấy không phải rất có tiền sao? Tôi nghe nói ông nội cậu ấy vì để cho cậu vui vẻ chơi bóng rổ, đặc biệt mua cái sân bóng rổ.."

    "Sao các cậu chỉ chú ý đến Lạc Ngạn Tinh, phía sau còn có chuyện khác nữa mà, nghe nói phát hiện trong trường học có người yêu đương, nhà trường sẽ truy quét, một khi bị phát hiện sẽ mời phụ huynh, còn nói muốn yêu đương tốt nghiệp rồi nói tiếp, phân biệt rõ ràng những ưu tiên của cuộc sống hiện tại tất cả lấy học tập làm chủ."

    Điền Huyên Tân vốn ở một bên nghe chuyện bát quái còn nghe rất vui vẻ, nhưng khi cô ngẩng đầu nhìn về phía thông báo phê bình, sắc mặt liền hơi thay đổi.

    Địch Tiểu Địch lúc này mới chú ý tới lời phê bình phía sau thông báo, cô nhìn chằm chằm thông báo một hồi mới dời tầm mắt.

    Tâm tình Điền Huyên đã khôi phục bình thường, cô nói với đám người Địch Tiểu Địch:

    "Không có gì hay để xem đâu, đi thôi, đến lớp"

    Địch Tiểu Địch và đám người Điền Huyên Tân vừa đi hết cầu thang quẹo vào hành lang, liền thấy Lạc Ngạn Tinh tựa vào tường cách đó không xa, đang nói với Phương Tòng Khải Hà Hải Đăng:

    "Tối qua nằm mơ không ngủ được, liền muốn đến trường học chơi bóng rổ không được sao? Sân thể dục nhỏ bên kia chơi bóng rổ lại không làm ồn được hai người ngủ, hai người hỏi nhiều như vậy làm gì, muốn giúp tôi viết kiểm điểm?"
     
    Nghiên DiLieuDuong thích bài này.
  8. Quả Cam Vị Quýt

    Bài viết:
    0
    Chương 46: Kiểm Điểm (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hà Hải Đăng còn muốn nói gì nữa, Phương Tòng Khải thấy Địch Tiểu Địch và Điền Huyên Tân đến, liền túm cánh tay Hà Hải Đăng, khiến Hà Hải Đăng im lặng.

    Lạc Ngạn Tinh dựa vào tường, lười biếng vẫy tay với Địch Tiểu Địch, sau đó nói:

    "Sữa đậu nành nóng để trên bàn cậu rồi."

    Địch Tiểu Địch mỉm cười đáp lại Lạc Ngạn Tinh và bước vào lớp học dưới ánh mắt đầy ẩn ý của vài người trong hành lang.

    Tiết học đầu tiên của buổi sáng hôm nay là tiết của lão Từ, lão Từ nghiêm mặt đi vào, trước tiên nhìn Lạc Ngạn Tinh, phát hiện Lạc Ngạn Tinh đang ngáp, bộ dáng buổi tối không ngủ ngon giấc, nhất thời sắc mặt càng trầm xuống.

    Chờ tầm mắt lại đảo qua Địch Tiểu Địch bên cạnh Lạc Ngạn Tinh, thấy Địch Tiểu Địch nghiêm túc làm đề, nghĩ đến thành tích thi tháng này của Địch Tiểu Địch, sắc mặt mới dễ nhìn hơn một chút.

    Ánh mắt thứ ba của lão Từ nhìn về phía Điền Huyên Tân, Điền Huyên Tân bị ánh mắt của lão Từ nhìn có chút bối rối, cô bình thường còn dám nói giỡn với lão Từ nhưng giờ phút này mím môi không nói chuyện.

    Lão Từ đứng trên bục giảng, hai tay chống mặt bàn, cao giọng nhìn cả lớp nói:

    "Trước khi vào lớp, muốn nói hai chuyện."

    Chuyện thứ nhất, các em đều đoán được -- thành tích thi tháng, danh sách đỏ xếp hạng chung 249 người đứng đầu đã được dán lên, và tôi cũng có danh sách xếp hạng lớp và danh sách xếp hạng của từng môn học ở đây.

    Lần này thi tháng, lớp chúng ta tổng thể biểu hiện không tệ, lần này hầu hết học sinh đều đạt thành tích tốt hơn so với cuối học kỳ trước. Có ba học sinh tiến bộ rất rõ rệt, muốn khen ngợi sự tiến bộ của các em, tôi báo tên ah--

    Đổng Phương Chính tăng sáu bậc, xếp vào năm người đứng đầu lớp, điều này rất tốt, xem ra đã học tập chăm chỉ trong kỳ nghỉ hè và tháng trước.

    Phương Tòng Khải tiến bộ mười bậc, và ngoại trừ toán học, những môn khác đều đạt điểm chuẩn.. "

    Khi lão Từ báo tên Đổng Phương Chính, đại đa số mọi người trong lớp đều nhìn về phía hắn, chờ đến khi báo đến Phương Tòng Khải bọn họ lại chuyển tầm mắt nhìn về Phương Tòng Khải.

    Có người cùng Phương Tòng Khải có mối quan hệ không tệ cười nói:

    " Cậu thật tuyệt! "

    Phương Tòng Khải nói với vẻ mặt khóc lóc:

    " Làm sao tôi có thể trượt môn toán? Tôi đã trả lời đúng hai câu hỏi trắc nghiệm cuối cùng môn toán. Tôi đã viết số '1' vào một trong các câu hỏi điền vào chỗ trống và đó là câu trả lời đúng. Với các điểm khác, lẽ ra tôi đã vượt qua.. "

    Lão Từ không nghe thấy Phương Tòng Khải nói gì, ngay sau đó nói:

    " Người cuối cùng có tiến bộ vượt bậc--Lạc Ngạn Tinh đã tiến bộ mười sáu bậc, là người có thứ tự tiến bộ nhiều nhất trong kỳ thi tháng này. "

    Cả lớp im lặng trong nháy mắt, sau đó lại ồn ào lên, có vài người không dám tin nhìn về phía Lạc Ngạn Tinh, có vài người cười muốn nói chuyện với Lạc Ngạn Tinh, nhưng giây tiếp theo, lão Từ đập mạnh hai cái bàn.

    Lão Húc nhìn Lạc Yên Hành, có chút hận rèn sắt không thành thép nói:

    " Lạc Ngạn Tinh, cậu nói rằng cậu.. chỉ học có một tháng, và sau một tháng cảm thấy mình thi không tệ liền tạo phản? Hơn nửa đêm cậu chạy đến trường chơi bóng rổ gì vậy? Banr kiểm điểm nhanh chóng viết cho tôi, sáng mai trước khi đi học giao cho tôi! "

    Lạc Ngạn Tinh tối hôm qua ngủ không ngon, giờ phút này còn có chút mệt mỏi, kéo dài thanh âm nói:

    " Đã rõ.. "

    Lão Từ trừng mắt liếc cậu một cái, lại không có biện pháp với cậu:

    " Lạc Ngạn Tinh, em không thể học tập bạn cùng bàn của em sao? "

    Lão Từ nói xong, nhìn về phía Địch Tiểu Địch:

    " Địch Tiểu Địch lần này thi vô cùng tốt, không chỉ đứng đầu lớp chúng ta, mà còn đứng đầu toàn trường trong kỳ thi tháng này! "

    " Wow, đứng đầu toàn trường! "

    " Đây là lần đầu tiên lớp chúng ta giành được hạng nhất toàn trường.."

    Lạc Ngạn TInh vừa ngáp, vừa giơ ngón tay cái lên với Địch Tiểu Địch người đang là tâm điểm của lớp học lúc này.
     
  9. Quả Cam Vị Quýt

    Bài viết:
    0
    Chương 47: Thời Gian

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lão Từ nhìn thấy lời khen ngợi của Lạc Ngạn Tinh, ông tức giận cười lớn.

    Sau khi cả lớp ồn ào một hai phút vì Địch Tiểu Địch đứng nhất trường và biết được cô đứng đầu môn văn và tiếng anh, ông trở nên nghiêm nghị và lên tiếng để kiểm soát tình hình:

    "Được rồi, im lặng. Điều đầu tiên là về điểm số và điều thứ hai là về kỷ luật. Như tôi vừa nói Lạc Ngạn Tinh, việc cậu ta chạy đến trường chơi bóng rổ vào lúc nửa đêm là một trường hợp đặc biệt, nhưng tôi biết trong lớp chúng tôi có mấy người thường thức đêm ngâm mình trong tiệm net!

    Lần sau tôi sẽ chọn thời điểm kiểm tra hết những quán Internet đó, tốt nhất đừng để tôi và các giáo viên khác bắt được, nếu không sẽ bị thông báo phê bình và bố mẹ sẽ được mời!"

    Cả lớp khóc lóc một trận.

    Lão Từ "hey" một tiếng rồi nói:

    "Các cậu gào cái gì, các cậu ở tuổi này thức đêm ngâm mình trong tiệm net chẳng lẽ là đúng sao? Cho dù muốn đi tiệm net, nhưng cũng phải có chừng mực, các cậu thực sự nghĩ rằng việc thức khuya lãng phí cuộc đời mình trong tiệm net ở độ tuổi này là đáng giá? Tôi thà rằng các cậu hơn nửa đêm chơi bóng rổ, cũng không muốn các cậu thức đêm chơi game!"

    Lạc Ngạn Tinh "Chậc" một tiếng, bị chọc cười, cười nói:

    "Lão Từ, thầy đừng nói ba câu lại nhắc đến em nửa đêm chơi bóng rổ được không, đêm qua là do.. tóm lại sau này sẽ không chơi nữa." Hơn nữa, nửa đêm chơi bóng rổ cũng không tốt cho sức khỏe.. "

    Lão Từ trừng mắt nói:

    " Em cũng biết rằng chơi bóng rổ vào lúc nửa đêm là không tốt! Tôi xem video giám sát, nửa đêm ở sân bóng chơi gần một tiếng, tại sao đêm dài lại khiến em mất ngủ như vậy? "

    Lão Từ nói ra nửa câu cuối cùng kia, chính ông còn chưa cảm thấy có cái gì, lại dẫn tới cả lớp cười ha hả.

    " Tại sao đêm dài khiến em mất ngủ? Lão Từ hôm nay lại nghĩ ra một câu nói vàng khác hahahaha.. "

    " Quan trọng là ngữ khí, ngữ khí là tinh túy! "

    Có người học theo lão Từ, dùng ngữ khí tận tình khuyên bảo cau mày sâu kín nói:

    " Tại sao đêm dài khiến bạn mất ngủ? Ahahahaha, trời ơi, sao những lời này phát ra từ miệng Lão Từ lại buồn cười đến thế? "

    " Lời này của lão Từ luôn khiến tôi có suy nghĩ kỳ quái.. "

    Lạc Ngạn Tinh nghe tiếng cười và tiếng nói chuyện của lớp:

    "... "

    Lão Từ không hiểu được tiếng cười của cả lớp là có ý gì, ông cảm thấy mình càng ngày càng theo không kịp suy nghĩ của những người trẻ tuổi này, ông cũng không biết chính là người trẻ tuổi ở tuổi này có đôi khi chính mình cũng không hiểu rõ nụ cười của mình.

    Lão Từ ho khan hai tiếng rồi nói:

    " Cười cái gì chứ? Tờ giấy dán trên bảng thông báo hôm nay hẳn là có người nhìn thấy chứ?

    Tôi biết trong lớp chúng tôi cũng có người đang yêu đương, tuổi trẻ Mộ Ngải, thiếu nữ Hoài Xuân không kỳ quái, nếu Quách Mạt phiên dịch thơ của Goethe không phải nói thiếu nữ nào không hoài xuân, thiếu nam nào không chung tình?

    Các em có khao khát đối với tình cảm là không sai, nhưng vấn đề ở chỗ, các em ở tuổi này, phân rõ sự ưu tiên, nếu vì yêu đương mà bỏ bê học tập, thậm chí tổn thương chính mình, đáng giá sao?

    Tôi không muốn sau vài năm nhìn lại và hối hận về con người hiện tại của mình nên tôi phải nói những điều này! Cho nên những lời này ta nhất định phải nói! Các em đều cho kỹ Tần Quan có một câu thơ viết:

    "Nếu mối tình hai người sắt son chung thủy, thì hai người đâu cần phải ngày đêm luôn ở bên nhau.. Có người thích đọc" If Love Is Forever ", riêng tôi thấy thơ mộng hơn khi đọc" If It Lasts "..."

    Ý thức được mình nói lạc đề, lão Từ lập tức chuyển đề tài lại:

    "Đọc dài lâu hay là đọc lâu dài không quan trọng, quan trọng là nửa câu sau - sao có thể sớm chiều chiều.

    Để tôi nói cho các em biết, tình yêu đích thực giữa hai người, một mối quan hệ thật sự đẹp đẽ, chưa bao giờ là ngắn ngủi một sớm một chiều, rượu ngon cần có thời gian để ủ, tình cảm của con người cũng vậy."
     
    Dương2301, LieuDuongchiqudoll thích bài này.
  10. Quả Cam Vị Quýt

    Bài viết:
    0
    Chương 48: Cúp Điện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lão Từ dạy một bài học tình yêu ngắn gọn cho các học sinh lớp C. Rất nhiều học sinh trong lớp nghe lão Từ nói xong đều suy tư.

    Sau khi tan học, lão Từ đi tới cửa phòng học dừng lại, quay đầu nhìn Điền Huyên Tân, nói với cô:

    "Điền Huyên Tân, em theo tôi đến văn phòng một chút."

    Điền Huyên Tân đoán được lão Từ muốn nói gì với cô, cô hít sâu một hơi, đứng dậy đi theo.

    Điền Huyên Tân vừa đi, trong phòng học lại hỗn loạn.

    Chuyện Điền Huyên Tân có bạn trai, trong lớp rất nhiều người đều biết.

    Phương Tòng Khải nói

    "Tôi cảm giác lão Từ khẳng định đã biết chuyện Điền Huyên Tân yêu đương, ông ấy sẽ không bắt Điền Huyên Tân cùng bạn trai cô chia tay chứ?"

    Lạc Ngạn Tinh cúi đầu nghịch di động, cũng không ngẩng đầu lên nói:

    "Cậu quản nhiều như vậy, lựa chọn của mình thì tự phải lo, nếu Điền Huyên Tân có thể chứng minh yêu đương không ảnh hưởng đến việc học tập của cô ấy, cô ấy không muốn chia tay, lão Từ kia sẽ không ép buộc cô ấy chia tay.

    Chia tay kỳ thật rất dễ dàng, nhưng thích và không thích rất khó thay đổi, có người yêu đương thành tích vẫn tăng lên, có người yêu đương ngược lại thành tích lại kém đi, chia tay xong có thể nâng thành tích lên sao? Không dễ vậy đâu.

    Con gái lão Từ lúc học trung học chắc hẳn cũng có người mình thích, cũng sẽ có người thích cô, lão Từ chắc chắn hiểu quá rõ chúng ta ở đọ tuổi này, bất quá ông ấy không thể ủng hộ được, dù sao ông ấy cũng là giáo viên, có những lời bắt buộc ông ấy phải nói."

    Sau khi nghe Lạc Ngạn Tinh nói, Phương Tòng Khải cảm thấy có lý, sau đó cậu chợt hiểu ra, tò mò hỏi:

    "Ngạn ca, anh làm sao lại biết chuyện lão Từ có con gái."

    Lạc Ngạn Tinh vẫn không ngẩng đầu lên:

    "Cậu quản nhiều vậy?"

    Phương Tòng Khải cong môi và ngừng nói.

    Địch Tiểu Địch nghe Lạc Ngạn Tinh nói, quay đầu nhìn về phía cậu, có thể nói ra những lời như vậy chứng tỏ cậu nhìn nhận sự việc rất rõ ràng, cậu chưa từng yêu, nhưng nhất định không phải không hiểu biết về tình cảm một chút nào.

    Chẳng lẽ Lạc Ngạn Tinh như vậy là đã nhìn rõ ý đồ của cô từ lâu rồi sao?

    Nếu cậu ấy hiểu được mọi chuyện thì thái độ của cậu ấy sẽ như thế nào?

    Địch Tiểu Địch nghĩ tới đây, tay cầm bút cứng đờ.

    Cô nhớ lại rất nhiều việc Lạc Ngạn Tinh đã làm trong tháng này, cậu đối với cô thật sự rất tốt, khác hẳn với những người khác.

    Chỉ là trước đây cậu cũng đối xử tốt với cô, khác với những người khác nên cô không cảm thấy có nhiều khác biệt, trong thời gian này cô tập trung nhiều hơn vào việc giúp cậu học tập nên không nghĩ nhiều đến chuyện này.

    Hoặc có lẽ là cậu đối tốt với cô chưa bao giờ vượt qua giới hạn, không có biểu hiện của việc có một loại tình cảm khác, nhưng lại tốt hơn những người khác rất nhiều, để cho cô có thể thấy rõ tâm ý của Lạc Ngạn Tinh đối với cô, càng nghĩ càng hỗn loạn..

    Địch Tiểu Địch có chút thấp thỏm, cô muốn biết cậu đối tốt với cô, đến tột cùng là chỉ đối tốt với bạn bè, với em gái, hay là ý tứ khác..

    Địch Tiểu Địch cảm thấy cô không thể chờ đợi như vậy nữa, kỳ thi tháng đã kết thúc, vì cô không thể hiểu rõ ý nghĩa thực sự lòng tốt của cậu đối với cô là xuất phát từ đâu, như vậy cô phải tìm một cơ hội nói trực tiếp một chút.

    Duỗi đầu là một đao, rụt đầu cũng là một đao, mặc kệ như thế nào, sau khi cô có được kết quả đều có thể bình tĩnh lại, để cho không phải luôn suy nghĩ nhiều.

    Địch Tiểu Địch cứ như vậy hạ quyết tâm trong tiết học này, nếu lão Từ tức giận đến mức từ văn phòng chạy tới trừng người - -

    Rõ ràng ông ấy đang bảo họ hãy đợi đến khi

    Muốn yêu, còn chưa xác nhận mối quan hệ thì không nên làm vậy, tuy nhiên vì tính cách của cô nên Địch Tiểu Địch dự định sẽ xác nhận trước.

    Chỉ là Địch Tiểu Địch cũng không nghĩ tới, cơ hội tới nhanh như vậy..

    Lớp tự học buổi tối mất điện.
     
    LieuDuongchiqudoll thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...