Ngôn Tình Hay Là Mình Yêu Nhau - Lê Lười

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Lê lười, 5 Tháng mười hai 2023.

  1. Lê lười

    Bài viết:
    0
    Chương 10: Hiểu lầm.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tinh Thần và Vương Sâm ở trên bờ thấy cô càng đi càng xa, nước đã sâu tới thắt lưng cô rồi, Vương Sâm vội vàng chỉ tay hỏi Tinh Thần: "Này.. này.. em ấy có biết bơi không vậy, chẳng lẽ em ấy định?"

    Vương Sâm chưa nói hết câu đã thấy Tinh Thần vứt áo chạy về phí Ninh Thư, anh nhặt áo Tinh Thần lên rồi vội vàng chạy theo, anh lẩm bẩm một mình: "Trời ơi, em gái bé xíu ơi, sau lại suy nghĩ dại dột vậy chứ. Trên đời này vẫn còn đàn ông mà em."

    Tinh Thần lao nhanh về phía Ninh Thư nhưng gần tới nơi thì đã không thấy bóng dáng của cô ở đâu, anh bơi vòng vòng quanh đó mà vẫn không thấy cô, anh hốt hoảng lặng xuống tìm thì thấy cô đang ở cách đó không xa, anh tiến nhanh lại chỗ cô, nắm chặc cánh tay cô tính lôi cô lên khỏi mặt nước.

    Nhưng anh không ngờ vừa nắm vào cánh tay cô, cô liền mở mắt ra nhìn anh. Anh ngạc nhiên nhìn cô, rồi ra dấu cho cô cùng lên khỏi mặt nước. Cô nhìn anh rồi gật đầu đồng ý.

    Cả hai cùng tiến vào bờ, gần tới bờ anh theo sao đỡ cô, cô ngạc nhiên nhìn anh, hỏi: "Này anh làm gì ở đây vậy?"

    Anh chưa kịp trả lời cô thì đã nghe tiếng Vương Sâm chạy lại nói: "Em gái ơi, em làm cái gì mà suy nghĩ dại dột vậy hả?"

    Ninh Thư ngơ ngác nhìn Tinh Thần rồi nhìn Vương Sâm, cô dùng ánh mắt tò mò hỏi Tinh Thần: "Ai đây?"

    Vương Sâm cướp lời Tinh Thần, nói nhanh: "Em gái, anh là Vương Sâm bạn của Tinh Thần."

    Tinh Thần lấy lại áo của mình trên tay Vương Sâm khoác lên người Ninh Thư rồi nói: "Về khách sạn thay đồ đi, ở đây gió biển lạnh lắm."

    Ninh Thư thắc mắc hỏi: "Hai người biết tôi ở khách sạn nào à?"

    Vương Sâm cười nói: "Hi.. hi.. biết chứ, biết chứ, chúng ta ở chung khách sạn đó nha, không những vậy còn chung dãy nữa."

    Tinh Thần lạnh lùng lườm Vương Sâm, anh ta biết mình đã lỡ lời nên đánh bài chuồn trước: "Thôi anh đi trước nha em gái, tao về trước nha, hai người về chung xe nhá, tao về trước đây."

    Hai người không nói gì với nhau, cùng lên xe về, bác tài cũng biết có chuyện gì nên ông cũng một mực giữ im lặng.

    Một hồi đi xe thì cũng về tới khách sạn, hai người cùng bước lên chung một tầng lầu Ninh Thư đi trước, Tinh Thần vẫn giữ im lặng đi sau. Cô về tới mở cửa phòng thì thấy anh cũng đang ở phòng đối diện mình, cô nhìn anh bằng ánh mắt dò xét. Anh đành phải lên tiếng trước: "Em vào thay đồ đi kẻo bị cảm, lát anh sẽ giải thích cho em biết mọi chuyện."

    Ninh Thư trả lời anh bằng tiếng đóng cửa thật mạnh. Vương Sâm ở phòng bên thò đầu ra hỏi nhỏ: "Hai người về rồi à? Có nói gì với nhau chưa?"

    Tinh Thần lườm Vương Sâm, anh cũng trả lời anh ta bằng tiếng đóng cửa thật mạnh.

    Vương Sâm bỉu môi nói: "Tao có làm gì đâu, tao nói mọi thứ điều là sự thật mà." Sau đó thì anh cũng quay lại phòng mình.

    Tầm khoảng một tiếng sau, Tinh Thần đã lấy hết can đảm gõ cửa phòng Ninh Thư.

    Khi mở cửa Ninh Thư nhìn anh bằng ánh mắt thờ ơ rồi nói: "Vào đi."

    Anh nhíu mày có vẻ hơi không quen với sự lạnh lùng của cô.

    Hai người ngồi trên cùng một chiếc sofa, cô thì đang bôi thuốc vào tay bị thương của mình, anh thấy vậy liền hỏi: "Có cần anh giúp không?"

    Ninh Thư lạnh lùng trả lời: "Không cần đâu tôi tự làm được, anh nên giải thích một chút về việc anh và bạn mình đi theo tôi đi."

    Anh trả lời cô với giọng dịu dàng: "Mọi người lo cho em, sợ em tới đây một mình không ai chăm sóc, anh thì đang rảnh với đang ở Lý Sơn, nên mọi người nhờ anh chăm sóc em."

    Ninh Thư nhìn anh với vẻ mặt ngơ ngác, nghĩ: "Tên này nay uống nhầm thuốc hay lúc nãy ngấm nước biển rồi nên mới bị vậy ta, bình thường hung dữ lắm mà, mắc gì nay hiền vậy ba."

    Tinh Thần thấy cơ cứ nhìn anh rồi nhíu mày nên xua xua tay nói: "Này này, nấm lùn em ngâm nước biển riết bị khờ rồi hả."

    Cô tức giận trả lời anh: "Có anh ngâm nước biển mới bị khờ đó, đồ điên khùng."

    Tinh Thần tức giận hỏi cô: "Em không bị khờ mắc gì nhảy xuống biển rồi lặn mất tiêu vậy, vì anh ta mà em không cần đến mạng nữa à?"

    Ninh Thư nổi khùng lại nói: "Anh có bị điên không, ai không cần mạng, mắc gì không cần, thấy nước biển mát quá xuống lặn không được à? Rồi mắc gì anh nhảy theo? Biển trong vậy anh không thấy tôi lặn sao? Dù gì tôi cũng 45 kí thịt mà."

    Tinh Thần ngại ngùng dùng tay xoa xoa sau gáy rồi nói: "Thì anh nghe mọi người nói em bị thất tình, còn tự tay làm mình bị thương, nên anh sợ em suy nghĩ không thông."

    Ninh Thư chợt sửng người, miệng thì cười nhưng trong ánh mắt lại chứa rất nhiều tâm sự, cô nói: "Tôi sợ đau lắm, không dám tự tử đâu, tôi chỉ muốn ngâm mình trong nước biển thôi, tại nước biển mát ấy, hi.. hi.."

    Anh nhìn cô cau mày rồi nói: "Biết vậy là tốt, ăn gì chưa, muốn đi ăn tối không."

    Ninh Thư tiến lại gần anh rồi khẽ vỗ vay anh, rồi nói với giọng điệu như những người đàn ông với nhau: "Nè người anh em, anh biết chỗ nào đi nhậu không, tôi muốn ăn chút hải sản nhâm nhi chút bia ngồi ngắm gió biển, Chặc.. chặc mới nghĩ tới thôi đã thấy thèm."

    Tinh Thần nhìn cô híp mắt như suy tư điều gì đó, rồi dùng tay gạt tay cô ra khỏi vai mình, anh rời đi bỏ lại câu: "Em đi thay đồ đi, mặc đồ dài xíu, tối gió biển hơi lạnh, tôi đi gọi Vương Sâm."

    Ninh Thư bỉu môi rồi lè lưỡi làm mặt quỷ về phía lưng anh mắng thầm: "Cái đồ mặt lạnh này, lật mặt nhanh như lật bánh tráng vậy." Nhưng ở một khoảnh khắc cô không chú ý thì vành tai anh hơi ửng đỏ.

    Tinh Thần và Vương Sâm đang nói chuyện phím thì thấy Ninh Thư mở cửa bước ra, Vương Sâm liền trêu chọc: "Em gái nhỏ, người ta đi biển mặc bikini hai mảnh, không thì ít nhất cũng mặc đồ khiêu gợi, chứ có ai như em không."

    Ninh Thư ngơ ngác nhìn lại đồ trên người mình, cô hôm nay mặc chắc áo babydoll hai dây, bên trên còn có những đóa hoa được thêu tỉ mỉ, kết hợp cùng quần short trắng vô cùng thoải mái, tạo cảm giác trẻ hơn so với tuổi thật của cô. Cô nhìn lại Vương Sâm rồi bỉu môi nói: "Nè anh trai, ai quy định đi biển không được như vậy vậy, tôi thấy như vầy rất ổn là đằng khác, ai như anh, áo quần màu mè toàn hoa lá cành."

    Vương Sâm nghe Ninh Thư nói anh tức giận phản bác: "Em gái, đây là thời trang đi biển, đi biển đó em hiểu hông?"

    Ninh Thư cười trêu chọc lại: "Ồ, thời trang biển của anh lạ nhỉ?" Tiếp đó cô chỉ tay vào Tinh Thần nói với Vương Sâm: "Đây mới là thời trang đi biển nè, thoải mái, lịch sự, không làm đau mắt người khác."

    Vương Sâm nhìn Tinh Thần hôm nay anh ta mặc đơn giản vô cùng, chỉ là áo thun trơn bên trong kết hợp cùng quần short và áo sơ mi dài tay khoác bên ngoài. Vương Sâm tức anh ách nhìn Tinh Thần với ánh mắt cần sự giúp đỡ, Tinh Thần cười khẽ nói: "Ừ, em ấy nói đúng."

    Vương Sâm ủi xìu, tủi thân nói: "Tao chỉ mặc bộ đồ cảnh hoàn hôn của biển thôi mà, vậy mới có không khí đi biển chứ."

    Ninh Thư thấy vậy liền khẽ vỗ vay Vương Sâm trêu chọc nói: "Ây da.. ây da.. thôi nào, đừng buồn mà, đâu phải ai cũng có mắt thẩm mỹ đâu nè, không sau, cái này từ từ mình thay đổi cũng được, há.. há.. há."

    Vương Sâm cứ ngỡ sẽ được an ủi, không ngờ cô lại đâm thêm một nhát dao vào lòng mình, anh đau lòng ôm lấy cánh tay của Tinh Thần khóc: "Hu.. hu.. Em gái nhỏ ăn hiếp tao, không dễ thương chút nào, tính cách khác xa với bề ngoài quá hà hu.. hu.."

    Ninh Thư tinh nghịch cười nhìn Vương Sâm. Còn Tinh Thần thì nhìn cô rồi nhíu mày trầm tư. Vương Sâm tức giận nói với anh: "Mày bạn tao đó, mày chưa phải của em ấy đâu mà đứng về phe đó."

    Tinh Thần nhìn lại Vương Sâm với ánh mắt ghét bỏ, nói: "Buông, có đi không, hay muốn ở lại."

    Vương Sâm vội vàng buông tay anh ra, nói: "Đi chớ, hai người đi bỏ tao đâu được."
     
    Last edited by a moderator: 19 Tháng mười hai 2023
  2. Lê lười

    Bài viết:
    0
    Chương 11: Làm sao để em có thể quên anh ta.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ba người cùng nhau rời khỏi khách sạn, tiến ra ngoài bãi biển, nơi có hoạt động lửa trại và những giang hàng đồ nướng khiến người khác không kiềm lòng được mà muốn thưởng thức hết tất cả mọi thứ.

    Vương Sâm được phân công đi mua bia và chọn chỗ ngồi, vừa có thể hóng gió biển vừa có thể xem được mọi người chơi đùa bên lửa trại.

    Còn Tinh Thần và Ninh Thư cùng nhau đi mua đồ nướng, cô lượn hết quầy này tới quầy khác mua được toàn hải sản thơm ngon. Cô đi ngang qua quầy thịt xiên nướng nhưng không có ý định dừng lại, Tinh Thần đi sao kéo cô lùi lại nói: "Mua phần thịt xiên nướng đi, tay em đang có vết khâu, ăn hải sản không tốt."

    Ninh Thư nhìn lại đống đồ hải sản mình đã mua chép chép miệng, ỉu xìu nói: "Sao anh không nhắc tôi sớm hơn, tôi mua nhiều hải sản vậy rồi, bây giờ lại phải mua thịt xiên, không được ăn hải sản."

    Tinh Thần cười khẽ, nói: "Hay em muốn sau này tay em để lại sẹo?"

    Cô buồn bã nói với ông chủ: "Chú ơi, cho cháu phần thịt xiên thật cay nha."

    Ông chủ vui vẻ đáp lại: "Có liền, có liền, cô cậu đợi chút nha."

    Hai người mua vừa xong thì Tinh Thần cũng nhận được tin nhắn của Vương Sâm, anh ta gửi định vị chỗ ngồi lý tưởng mà mình đã tìm thấy cho Tinh Thần, và kèm theo dòng tin: "Nhanh nào, nhanh nào, ông đây tìm được chỗ ngồi, vừa có thể hóng gió biển vừa có thể ngắm gái xinh rồi đây, hai người tới mau nha."

    Tinh Thần: "Ừ, đang tới."

    Hai người nhanh chống tìm thấy chỗ ngồi của Vương Sâm, anh ta đang ngồi ngắm những cô em xinh đẹp đang vui đùa bên đóng lửa trại. Ninh Thư tiến lại liền trêu chọc: "Ôi trời, anh trai Vương Sâm à, nước dãi anh chảy ra ngoài hết rồi kìa, tém lên."

    Vương Sâm theo phản xạ tự nhiên mà dùng tay lau khoé miệng, rồi chợt nhận ra "mình làm gì có chảy nước dãi." Anh lườm Ninh Thư nói: "Em gái nhỏ, em không biết được đam mê của bọn con trai tụi anh đâu."

    Ninh Thư vừa dọn đồ đã mua lên bàn vừa bỉu môi nói: "Đam mê là nhìn người khác thèm thuồng vậy á hả?"

    Vương Sâm đưa bia về phía Ninh Thư, cười nói: "Hì.. hì.. Làm gì có thèm thuồng, chỉ là ngắm gái đẹp giúp cho chúng ta yêu đời hơn thôi, ai như lão Thần, tối ngày cứ cấm mặt vào điện thoại không thì vào công việc."

    Ninh Thư lấy lon bia từ tay Vương Sâm rồi dịch ghế lại gần nói nhỏ: "Xời, anh ta làm gì biết thú vui cuộc đời là gì, hi.. hi, tối ngày trưng cái mặt lạnh tanh ra như vậy, không biết em nào mà dám lại gần, ha.. ha."

    Hai người như tìm được chân lý của cuộc đời, cùng nhau thì thầm to nhỏ, nói xấu Tinh Thần, rồi lại cùng cười to một tràn: "Ha.. ha.. ha.. ha.. ha.."

    Tinh Thần mặt đầy những vệt đen khi thấy Ninh Thư dịch ghế lại gần Vương Sâm còn thì thầm to nhỏ trong rất thích thú. Anh lắt nhẹ lon bia, rồi dùng tay mở bia nhưng hướng về phía Vương Sâm làm cho anh ấy ướt hết cả mặt, anh thờ ơ nói: "Ồ, xin lỗi, tao lỡ tay."

    Ninh Thư ngạc nhiên khi thấy Vương Sâm bị vậy, cô vội vàng lấy khăn giấy đưa anh, còn anh thì lườm Tinh Thần biết tổng lý do tại sao anh ta lại làm như vậy, anh nói với Ninh Thư: "Em gái nhỏ, sau này lỡ có người nào đó mặt lạnh tanh cua em thì em nên suy nghĩ cẩn thận nha, có gì có thể hỏi anh, anh sẽ cho ý kiến."

    Tinh Thần đang uống ngụm bia thì bị câu nói của Vương Sâm làm ho sặt sụa, anh trấn định lại rồi nói với giọng khiêu khích: "Hình như ở công ty có nhiều việc đợi mày về lắm đó."

    Vương Sâm cười vuốt mông ngựa nói: "Hì.. hì. Tao chỉ đang nói giỡn với em gái nhỏ thôi mà, làm gì căng vậy, hì.. hì."

    Tinh Thần cười khẩy, không tiếp tục nói chuyện với Vương Sâm nữa, anh im lặng uống phần bia của mình.

    Ninh Thư tò mò hỏi nhỏ Vương Sâm: "Anh ta bị sao vậy?"

    Vương Sâm hạ tông giọng xuống nói với Ninh Thư: "Nó đang theo đuổi một cô gái, mà hình như cô ấy không thích nó thì phải."

    Ninh Thư ngạc nhiên, tò mò hỏi lại: "Ồ! Anh ta cũng để ý người ta nữa hả? Không biết ai mà bất hạnh được anh ta để ý tới vậy? Ảnh tỏ tình chưa? Có cần mình giúp không?"

    Vương Sâm cười khúc Khích nói: "Chưa tỏ tình, nó chỉ biết lẻo đẻo theo sau người ta thôi, anh chắc không giúp được gì rồi, chỉ có em mới có thể giúp thôi."

    Ninh Thư bất ngờ nói: "Em hả? Thôi đi, em mà giúp anh ta có khi lại bị anh ta mắng cho một trận ấy chứ."

    Vương Sâm cười giang nói: "He.. he.. Em yên tâm, nó không mắng em đâu, nó thương em còn không hết."

    Ninh Thư nhìn Vương Sâm với ánh mắt khinh bỉ nói: "Anh bớt xàm đi, uống bia nè, đồ ăn ngụi hết rồi."

    Tinh Thần ngồi bên cạnh quan sát hai người vui vui vẻ vẻ, nói cười. Tới khi hai người ngà ngà say thì anh cũng là người đưa người họ về. Trên lưng thì anh cỗng Ninh Thư, còn đối với Vương Sâm anh chỉ nắm cổ áo dẫn đường để anh ta không đi lạc mà thôi.

    Về tới phòng Vương Sâm thì anh để mặc anh ta tự mở cửa vào. Anh tiến thẳng lại phòng Ninh Thư, đặt cô xuống đứng dựa vào tường, anh dùng tay vỗ nhẹ vào mặt cô, hỏi: "Thư Thư, Thư Thư thẻ phòng em đâu?"

    Ninh Thư mơ mơ màng màng tìm thẻ phòng trong túi quần rồi đưa ra cho anh. Anh mở được cửa phòng, dìu cô lên giường nằm, anh nhẹ nhàng cởi giày giúp cô, đắp chăn cẩn thận, sau đó anh còn chu đáo chỉnh nhiệt độ phòng về mức thích hợp với cô vì cô chịu lạnh rất kém.

    Làm xong mọi việc anh định về phòng mình, nhưng chỉ mới xoay người thì Ninh Thư đã nắm lấy vạt áo anh, anh làm bằng mọi cách nhưng cô vẫn không buông. Cô còn dùng bàn tay còn lại nắm chặc hơn, cô càng nắm chặc càng nức nở khóc: "Mình đừng chia tay mà anh, đừng bỏ em lại mà, em thật sự đau lắm, em không muốn chia tay, đừng vậy mà."

    Nghe cô nức nở khóc vì người khác tim anh dường như thắt lại, anh đau lòng nhìn cô, dùng tay mình vỗ về tay cô, khẽ nói: "Anh không đi, anh ở lại với em, đừng khóc nữa, anh thương."

    Anh vỗ về cô mãi dần dần ấn đường cô mới giản ra, từ từ chìm vào giấc ngủ. Anh ngồi bên cạnh giường nhìn cô ngủ, vuốt ve mái tóc cô, anh chỉ dám hôn lên trán cô một cách nhẹ nhàng nhất rồi sau đó bỏ áo lại và về phòng mình.

    Sáng hôm sau Ninh Thư tỉnh lại thì thấy mình đang nắm chặt áo của Tinh Thần, cô giật mình quăng chiếc áo thật xa, cô nhíu mày, ôm đầu nghĩ: "Tại sao áo anh ta lại trong tay mình? Mình đã làm gì anh ta rồi? Không phải chứ? Mình say rồi không biến thầy quỷ háo sắc chứ?"

    Cô đấu tranh tư tưởng hồi lâu mới xuống giường đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, bước vào phòng cô nhìn vào gương giật bắn mình, hốt hoảng dùng tay xoa xoa mắt, nghĩ: "Mắt mình bị gì vậy nè trời? Sao lại sưng húp lên thế này? Ai đánh mình à? Hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao mình không nhớ gì hết vậy nè?"

    Cô suy sụp ở trong đó rất lâu, cho tới khi nghe tiếng gõ cửa hồi lâu bên ngoài cô mới chịu ra mở cửa. Cô chỉ dám hé hé cánh cửa nhỏ giọng hỏi: "Ai vậy? Mới sáng sớm có việc gì không?"

    Tinh Thần đứng bên ngoài nhíu mày nhìn cô, nói: "Em biết bây giờ mấy giờ rồi không? 11 giờ rồi cô nương. Em tính không ăn ngủ tới chiều luôn à?"

    Ninh Thư ỉu xìu nói: "Biết rồi, biết rồi, lát tôi đi ăn, anh đi trước đi."

    Tinh Thần nhíu mày sâu hơn hỏi: "Em bị đau ở đâu à? Làm gì đứng nép bên trong hoài vậy? Mở cửa cũng không dám mở nữa?"

    Ninh Thư sợ anh sẽ đẩy cửa vào vội vàng nói: "Không đau đâu hết, anh ở ngoài đi, tôi ra liền." rồi đóng cửa cái rầm.

    Tinh Thần vẫn không biết chuyện gì xảy ra đành đứng ngoài cửa đợi, đợi một lúc thì thấy Vương Sâm xoa xoa cái cổ bước ra nói: "Sao hôm qua mày lại để tao ngủ dưới đất vậy? Lỡ có chuyện gì rồi sao? Bạn bè không quan tâm nhau gì hết vậy?"

    Tinh Thần lạnh lùng trả lời: "Ai biết mày, mày tự vào phòng chứ tao có đưa vào trong đâu mà biết mày ngủ trên hay dưới giường."

    Vương Sâm thở dài nói: "Anh bạn à, ít nhất anh cũng đưa mình vào phòng chứ?"

    Tinh Thần nhúng nhúng vai nói: "Tao tôn trọng ý kiến của mày mà."

    Hai người tranh cải một hồi thì Ninh Thư cũng bước ra, hai người điều quay lại nhìn cô, Vương Sâm thắc mắc hỏi: "Hôm nay sao em lại đội nón vậy? Chúng ta chỉ xuống sảnh ăn trưa thôi mà."

    Ninh Thư vội vàng đẩy Vương Sâm tiến về phía trước, cười nói: "Anh cứ coi như đây là phong cách đi, đi ăn nhanh lên, em đói lắm rồi, nhanh nào."

    Vương Sâm: "Ây da nhẹ nhẹ tay thôi, lão tử còn đau người lắm."

    Ninh Thư hỏi: "Ơ, sao lại đau? Ai đánh anh à?"

    Vương Sâm: "Lão tử phải cảm ơn người anh em tốt, nhờ hắn mà anh đây ngủ dưới đất nguyên đêm, còn em ngủ đâu?"

    Ninh Thư: "Trên giường chứ đâu anh, không những thế nhiệt độ phòng còn rất ấm mà."

    Vương Sâm vừa đi vừa ngoảnh đầu lại lườm Tinh Thần đang đi theo phía sau, anh mắng thầm: "Cái đồ thấy sắc quên bạn."

    Tinh Thần khẽ cười nhướng mày nhìn Vương Sâm khiêu khích. Vương Sâm tức giận không quan tâm Tinh Thần nữa, tiếp tục nói chuyện với Ninh Thư.

    Tinh Thần đi phía sau nhìn bóng dáng nhỏ bé của Ninh Thư đằng trước, anh cau mày nghĩ: "Làm sao để cô ấy quên anh ta? Phải làm cách nào đây? Mình phải nhanh chống hơn mới được, cứ vầy hoài sẽ có người cướp cô ấy mất."
     
  3. Lê lười

    Bài viết:
    0
    Chương 12: Ghen.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tinh Thần vẫn trầm mặt nhìn Ninh Thư và Vương Sâm cười đùa trên bàn ăn, anh nghĩ: "Cô ấy đang tránh né mình sao? Từ lúc nãy tới bây giờ đều không để ý tới mình, còn chưa nói với mình được mấy câu nữa."

    Anh lạnh lùng lên tiếng hỏi Ninh Thư: "Em tính khi nào về lại thành phố."

    Khi nghe anh lên tiếng Ninh Thư chợt chột dạ, cuối đầu xuống phần ăn của mình giả vờ như đang tập trung ăn. Vương Sâm thì không biết chuyện gì đang xảy ra, anh vẫn vô tư vui vẻ khoác vai Ninh Thư nói: "Trời ơi, mình đang chơi vui mà, em ấy đang có chuyện không vui mà, khi nào thấy tốt hơn rồi về."

    Ninh Thư nhìn Vương Sâm gật gật đầu phụ họa biết ơn vì anh đã nói giúp mình. Tinh Thần nhìn Vương Sâm bằng ánh mắt lạnh lùng, anh ta thấy vậy liền chột dạ bỏ tay ra khỏi vai Ninh Thư, cuối đầu xuống ăn phần ăn của mình.

    Ninh Thư nhìn Vương Sâm bằng ánh mắt khinh bỉ, mắng thầm: "Đúng là không có tiền đồ mà."

    Tinh Thần chờ mãi mà không thấy câu trả lời của Ninh Thư anh liền dùng tay gõ xuống bàn ra hiệu cho cô. Cô thấy mình không thể trốn tránh câu hỏi nữa rồi nên bèn nhỏ giọng trả lời: "Vài hôm nữa, hết tuần sau tôi về lại."

    Tinh Thần thấy cô có biểu hiện không đúng như thường ngày, anh liền hỏi: "Em bị sao vậy? Bệnh à? Làm gì nói chuyện nhỏ xíu vậy?"

    Ninh Thư bực bội quát lại anh: "Có anh mới bị bệnh đó."

    Tinh Thần lạnh lùng hỏi lại: "Không bệnh mắc gì tránh mặt anh."

    Ninh Thư chột dạ nói: "Ai.. ai.. ai rảnh tránh mặt anh."

    Tinh Thần híp mắt lại nghi ngờ hỏi: "Thật sao?"

    Vương Sâm ngồi cạnh hóng hớt hai người đối thoại, anh nghi ngờ hỏi: "Chẳng lẽ tối qua hai người đã làm gì rồi à?"

    Tinh Thần và Ninh Thư cùng lúc lên tiếng: "Không có."

    Vương Sâm: "Ồ, thế à. Chặc.. chặc. Biết rồi, biết rồi."

    Ninh Thư như chột dạ đứng lên vội nói: "Em ăn no rồi, hai người ăn đi, em muốn về phòng nghĩ ngơi." Nói xong thì cô cũng vội vàng chạy về phòng.

    Tinh Thần nhìn cô chạy vội đi, anh cau mày suy tư rồi cũng đi theo cô.

    Vương Sâm ở lại một mình hướng ánh mắt tò mò về phía hai người, vuốt vuốt càm suy tư: "Ây cha, có khi nào Tinh Thần đã làm gì con gái nhà người ta rồi không? Chắc phải thông báo cho mọi người quá."

    Anh liền lấy điện thoại trong túi ra nhắn tin vào group anh em: "Này này, chúng ta sắp có em dâu quá."

    Một hồi chấn động tin nhắn, mọi người liên tục gửi:

    Lý Thiên: "Sao? Sao cua được rồi sao?"

    Gia Gia: "Ồ! Nhanh vậy."

    Đại béo: "Chặc chặc, đánh nhanh thắng nhanh vậy."

    Lý Thiên: "Tình hình bên đó sao hả? Kể tụi tao nghe coi."

    Đại béo: "Mày chậm chạp quá, kể nhanh lên coi."

    Vương Sâm liền gửi tin: "Hình như hai người đó có chuyện gì thôi, cô bé không chịu nói chuyện với Tinh Thần."

    Lý Thiên, Đại béo, Gia Gia: "Trời!"

    Vương Sâm bực bội trả lời lại: "Ý tụi bây là sao, mắc gì trời."

    Lý Thiên: "Anh hai tôi ơi! Tao tưởng hai người họ ở bên nhau rồi thì mày mới thông báo, có chút chuyện không nói chuyện với nhau không cũng thông báo, bớt xàm đi."

    Đại béo, Gia Gia: "Đúng đúng."

    Vương Sâm: "Tụi bây không biết gì hết, chúng ta phải để ý từng chi tiết nhỏ chứ."

    "..."

    Vương Sâm bực mình gõ phím gửi tin: "Nè! Tụi bây im lặng là sao hả?"

    Lý Thiên: "Khi nào có chuyện chính xác rồi hãy nói tụi tao."

    Đại béo, Gia Gia: "Đúng, đúng."

    Vương Sâm bực bội tắt điện thoại, ra ngoài một mình hóng gió.

    Tinh Thần bên này thì đang đứng trước cửa phòng Ninh Thư gõ cửa cũng được một lúc lâu rồi, mãi mới đợi được Ninh Thư mở cửa, nhưng cô chỉ hé nhỏ cánh cửa ra hỏi: "Anh gõ gõ cái gì mà lắm thế? Có chuyện gì thì nói đi."

    Tinh Thần cau mày, bực bội nói: "Em làm gì vậy, anh ăn thịt em hay gì mà không dám mở cửa cho anh vào?"

    Ninh Thư vẫn giữ nguyên tư thế nói: "Có chuyện gì thì nói đi, không cần vào."

    Tinh Thần lạnh lùng hỏi: "Em hơi thân thiết với Vương Sâm nhỉ, còn bơ anh từ lúc đó tới bây giờ."

    Ninh Thư nhỏ giọng nói: "Chẳng phải anh Vương Sâm là bạn của anh à, tôi chỉ đang kết bạn mà thôi."

    "Vậy còn anh?"

    Ninh Thư ngạc nhiên, thắc mắc hỏi lại: "Anh thì sao? Liên quan gì tới tôi, chẳng phải anh là em trai của anh Tinh Khôi à, có gì xa lạ đâu mà hỏi."

    Tinh Thần bực bội dùng tay đẩy mạnh cánh cửa ra, đi vào, nói: "Anh vào lấy áo."

    Ninh Thư vội vàng chạy theo, nói: "Anh có thể ở bên ngoài, tôi lấy đưa anh được mà, vào đây làm gì?"

    Tinh Thần vào trong liền thấy chiếc áo sơ mi của mình được gấp gọn để trên sofa, anh liền tiến lại cầm lên xoay người đi về phòng mình.

    Ninh Thư ngơ ngác nhìn hành động của anh và tiếng đóng cửa thật mạnh bên phòng, cô nuốt nuốt nước bọt nghĩ: "Mình làm gì sai ta, mình có nói gì sai đâu, mắc gì anh ta bực bội vậy? Thần kinh à."

    Tinh Thần về tới phòng vứt cái áo lên ghế sofa, anh nằm vật ra giường gác tay lên trán tự mỉa mai bản thân: "Đúng rồi mình có sao thì cũng đâu liên quan gì tới cô ấy, đúng là đồ không tim, không phổi."

    Tới tầm tối muộn đợi hoài vẫn không thấy ai đến rủ mình đi ăn tối, Vương Sâm đành ra khỏi phòng gõ cửa phòng của Ninh Thư Và Tinh Thần, anh hỏi với giọng ỉu xìu: "Hai anh chị ơi, có ai đi ăn không vậy, tao đói lắm rồi, bụng sắp dính vào lưng luôn rồi nè."

    Được một lúc sau thì hai người mở cửa cùng lúc, Tinh Thần nhìn thoáng qua Ninh Thư rồi thu hồi ánh mắt nhìn lại Vương Sâm nói: "Mày dẫn em ấy đi ăn đi, tao không đói, lát đói tao gọi khách sạn đem lên." Nói xong thì anh cũng đóng cửa lại.

    Hai người ngơ ngác nhìn nhau, Vương Sâm hỏi: "Nó bị làm sao vậy?"

    Ninh Thư lắc đầu nói: "Em cũng đâu biết."

    Vương Sâm ngoắc ngoắc tay với Ninh Thư nói: "Mình đi ăn đi, lát xem cái gì ngon mua về cho nó."

    Ninh Thư: "Ờ, cũng được."

    Vương Sâm và Ninh Thư cùng nhau ra ngoài ăn tối xong lại đi dạo biển, Vương Sâm bèn hỏi: "Ninh Thư em thấy Tinh Thần nó như thế nào?"

    Ninh Thư ngơ ngác hỏi anh: "Anh ta như thế nào thì anh chơi chung phải biết chứ?"

    Vương Sâm xoa xoa ấn đường, cười khẽ nói: "Đúng đúng, em nói cũng đúng, thôi để thời gian nữa đi, chắc hiện tại em chưa suy nghĩ tới đâu."

    Ninh Thư nhìn Vương Sâm với ánh mắt hoài nghi, nghĩ: "Nghĩ tới cái gì? Tại sao phải để thời gian nữa? Hai người này nay bị gì vậy chứ?"

    Vương Sâm thấy Ninh Thư nhìn mình như vậy anh cười khẽ, bún trán cô thật nhẹ rồi nói: "Thôi tối rồi, mua gì về cho tên kia ăn đi, không mai lại thấy mặt như tảng băng của anh ta bây giờ."

    Ninh Thư: "Ờ."

    Hai người về tới phòng khách sạn, Vương Sâm đưa phần sủi cảo hải sản cho Ninh Thư cầm, nói: "Em cầm dùm anh cái, hình như anh có điện thoại."

    Ninh Thư vừa cầm phần sủi cảo trên tay thì Vương Sâm gõ thật mạnh vào cửa phòng Tinh Thần rồi chuồn về phòng mình đóng cửa lại, bỏ mặt Ninh Thư ngơ ngác đứng trước cửa, cô xoay người định về phòng mình, nhưng đã nghe tiếng Tinh Thần mở cửa.

    Cô nuốt nước bọt, cười: "Hì.. hì.." Nói: "Anh ăn tối chưa, anh Vương Sâm mua cho anh phần sủi cảo."

    Cô vừa nói xong nhìn lại thì thấy Tinh Thần chỉ mặc chiếc quần của bộ pijama, trên vai anh thì vắt chiếc khăn dùng để lau khô tóc.

    Tinh Thần nhìn thấy Ninh Thư nhìn mình như vậy liền bỏ lại câu: "Đợi đó." Rồi đóng sầm cửa lại.

    Ninh Thư nuốt nuốt nước bọt nghĩ: "Chặc.. chặc.. Ngon nhở, thịt cơ vừa đủ." Cô dùng tay vỗ vỗ mặt mình: "Ấy chà, Ninh Thư à mày đang nghĩ gì vậy chứ, đừng thấy sắc mà quên rằng anh ta là một tên mặt lạnh đáng ghét chứ. Hời ơi! Ông trời sao bất công vậy nhỉ? Người vừa có nhan sắc vừa có body, người lại không có gì như mình vậy chứ, bất công quá, bất công quá đi."

    Tầm vài phút sau Tinh Thần mở cửa thì thấy Ninh Thư đang vỗ vỗ mặt mình, anh cau mày hỏi: "Em làm gì vậy?"

    Ninh thư giật bắn người, vỗ vỗ nhẹ ngực mình nói: "Anh làm gì mở cửa không tiếng động vậy, làm giật cả mình."

    Tinh Thần khó hiểu nói: "Thế có cần anh mở cửa lại không?"

    Ninh Thư xua xua tay nói: "Không, không cần đâu." Rồi đưa phần sủi cảo về phía anh nói: "Nè, Vương Sâm mua nè, ăn đi."

    Tinh Thần đứng nép người vào cánh cửa anh ra hiệu cho cô vào. Cô chỉ tay vào mặt mình hỏi lại: "Anh bảo tôi vào đó à?"

    Tinh Thần gật đầu, cười khẽ khiêu khích nói: "Hay em không dám vào?"

    Ninh Thư hùng hồn nói: "Mắc gì không dám vào, anh dám làm gì tôi, tôi mách anh Tinh Khôi, đánh chết anh."

    Tinh Thần cười khẽ: "Ồ! Đánh luôn sao? Em quên anh là em trai của anh Tinh Khôi à."

    Ninh thư vừa đi vào vừa nói: "Xời, tôi là em gái của chị Doanh mà anh Tinh Khôi là chồng chị, đương nhiên là sẽ về phe tôi rồi."

    Tinh Thần khéo cửa lại rồi đi theo sau, hỏi với giọng trêu chọc: "Em chắc chứ?"

    Ninh Thư tiến lại ghế sofa ngồi xuống hơi chột dạ, không chắc chắn nhưng vẫn hùng hồn nói: "Đương nhiên rồi."

    Tinh Thần ngồi dịch lại gần cô hỏi nhỏ: "Em muốn thử không? Thử xem anh Tinh Khôi sẽ về phe ai?"

    Ninh Thư trong lòng hơi sợ nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Đương nhiên về phe tôi rồi." Cô dịch người lùi lại, thì lại đụng trúng cạnh sofa, cô lắp bắp hỏi: "Anh.. anh.. anh tính làm gì hả?"

    Tinh Thần khẽ cười vươn tay lấy đồ điều khiển điều hòa nói: "Anh chỉnh nhiệt độ lại, sợ em lạnh." Anh chống tay lên càm trêu chọc cô: "Chứ em nghĩ anh sẽ làm gì em?"

    Trong lòng Ninh Thư đang gào thét: "Cái đồ mặt lạnh đáng ghét, lúc nào cũng tìm cách làm mình xấu hổ mới thỏa hưng vinh của hắn.." Nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh nói: "Không nghĩ gì hết, ăn sủi cảo của anh đi."

    Cô tỏ ra bực bội nói: "Anh kiêu tôi vào đây làm gì, nhìn anh ăn à."

    Cô đứng dậy định rời khỏi phòng, thì nghe Tinh Thần hỏi: "Em có muốn về thành phố với anh không?"

    Ninh Thư bất giác trầm mặc, suy nghĩ gì đó rồi buồn bã nói: "Tôi chưa muốn về, anh về trước đi."

    Tinh Thần ngước mặt lên nhìn Ninh Thư lạnh lùng hỏi: "Em tính trốn ở đây tới bao giờ? Em trốn ở đây thì anh ta không có con với người khác à? Em trốn ở đây thì anh ta sẽ quay lại tìm em à?"

    Ninh Thư tức giận nhìn Tinh Thần, tay siết chặt, nói: "Liên quan gì tới anh? Tôi ở đây tới khi nào cũng không liên quan tới anh? Anh đi hơi sâu vào đời tư người khác rồi đó."

    Tinh Thần nhíu mày lạnh lùng nói: "Không liên quan tới tôi, nhưng liên quan tới mọi người, em biết mọi người lo cho em thế nào không hả? Ừ thì tôi đi hơi sâu vào đời tư của em, chắc tại tôi rảnh, có người ngày thì cười cười nói nói, đêm thì khóc bù lu bù loa lên, như vậy thì làm sao mọi người yên tâm hả?"

    Mắt Ninh Thư đã đỏ hoe, run run nói: "Ai khóc? Tôi khóc thì đã sao? Tôi cũng không chẳng cần anh quan tâm, anh không nói thì mọi người không ai biết, sống như vậy không tốt sao?"

    Tinh Thần cau mày, đứng dậy tiến lại gần Ninh Thư nhẹ giọng nói: "Em cứ sống như bình thường đi, đừng cố kiềm chế cảm xúc, mọi người lo cho em lắm, không có anh ta còn có mọi người quan tâm em mà."

    Ninh Thư cố gắng lau hết những giọt nước mắt trên mặt, nức nở nói: "Tôi thực sự thật sự rất mệt mõi, tôi không muốn trở về nữa, tôi không muốn phải gặp anh ta, không muốn chút nào."

    Tinh Thần đau lòng nhìn cô khóc, anh kéo cô vào lòng vỗ nhẹ lưng cô an ủi nói: "Không sao, không sao, em cứ khóc đi, có anh ở đây, không cần phải kiềm chế nữa."

    Cô càng khóc lớn hơn, từ khi gặp chuyện tới bây giờ cô mới được khóc một trận thật lớn như vậy, khóc không cần để ý tới ai.

    Tinh Thần vẫn kiên nhẫn an ủi vỗ về cô, áo anh đã bị cô làm ướt một khoảng anh cũng không cau mày. Một hồi lâu, anh chỉ còn nghe tiếng nấc nhẹ của cô, anh vỗ lưng cô, nhẹ nhàng nói: "Lại ghế ngồi đi, đứng cũng lâu rồi."

    Cô dùng tay lau hết những giọt nước mắt còn trên mặt, tiến lại sofa ngồi xuống. Tinh Thần rót cho cô cóc nước, cô uống hết chỉ trong một hơi, rồi khàn khàn giọng nói: "Cảm ơn anh, anh đừng nói cho mọi người biết chuyện hôm nay."

    Tinh Thần cười khẽ nói: "Muốn anh giữ bí mật thì cũng phải hối lộ đi chứ."

    Ninh Thư dùng cặp mắt sưng húp lườm anh: "Biết ngay mà, anh làm gì tốt lành như vậy."

    Tinh Thần bật cười nói: "Em nghi ngờ nhân phẩm anh vậy à, áo anh em làm ướt hết rồi nè, anh còn chưa bắt em bồi thường nữa, chỉ muốn em hối lộ xíu mà đã lườm vậy rồi sao."

    Ninh Thư hít hít mũi nói: "Anh cởi áo đưa đây, tôi về giặt, coi như bồi thường."

    Tinh Thần cười khẽ, rồi dùng tay cởi từng khuy áo nói: "Vậy nhờ em rồi."

    Ninh Thư trợn to mắt, vội lấy tay ngăn anh tiếp tục cởi áo vội nói: "Không cần cởi liền đâu, anh có thể đợi tôi về rồi thay cái khác rồi đưa cái này cho tôi."

    Tinh Thần trêu chọc nói: "Không phải em bảo anh cởi liền sao?"

    Ninh Thư vội vàng nói: "Không cần, không cần." Cô quát: "Hôm nay anh bị làm sao vậy hả, cứ thích kiếm chuyện hoài vậy."

    Tinh Thần lười biếng dựa vào sofa nói: "Em nghĩ anh bị gì, em thật sự không tim không phổi vậy sao?"

    Ninh Thư nghệt mặt ra, hỏi lại: "Anh bị gì làm sao tôi biết, tôi không tim không phổi sao sống được, bớt kiếm chuyện lại đi."

    Tinh Thần bật cười, xoa xoa ấn đường nói: "Bình thường em thông minh lắm mà, sao đụng tới chuyện này lại khờ như vậy chứ. Không biết làm sao em biết chính xác anh ta có con với ai được vậy?"

    Ninh Thư nhíu mày, nghiêm túc nói: "Chỉ cần tập trung chú ý biểu hiện và những người xung quanh anh ấy là sẽ biết, anh ấy không nhiều bạn bè, rất dễ đoán."

    Tinh Thần nhìn cô với ánh mắt chăm chú, nói: "Hay nhỉ, em cũng nên vận động đầu óc với anh xíu đi."

    Ninh Thư bỉu môi nói: "Không rảnh." Cô bất giác nhớ lại chuyện hỏi: "À, mà nghe anh Vương Sâm nói anh đang thích ai à, có cần tôi giúp không?"

    Tinh Thần híp mắt nhìn cô nói: "Em giúp tôi bằng cách nào? Em biết người tôi thích là ai à?"

    Ninh Thư cười "hì.. hì.." Nói: "Anh nói tôi biết là ai đi, tôi tìm cách giúp cho."

    Tinh Thần nhìn Ninh Thư như biết tổng ý đồ tò mò muốn biết người anh thích là ai của cô. Anh không thèm vạch trần cô, anh nói: "Em về sau bớt chơi với Vương Sâm lại đi, mới đi chung với nhau có mấy ngày đã học được tính xấu của cậu ta."

    Ninh Thư bỉu môi nói: "Không nói thì thôi. Tôi về phòng."

    Tinh Thần vẫn lười biến trên sofa nói: "Cuối tuần anh phải về rồi, nếu em muốn về thì về chung tụi anh, ở đây một mình nguy hiểm lắm."

    Ninh Thư thở dài nói: "Được rồi, được rồi, sao anh như ông cụ vậy, có chuyện nhắc đi nhắc lại hoài. Tôi về chung là được rồi chứ gì, chưa già mà đã khó rồi, ai bị anh nhìn trúng thật đáng thương mà." Cô nói xong thì cũng đóng cửa lại về phòng mình.

    Tinh Thần nhìn về phía cửa bật cười, nói thầm: "Vậy em là người đáng thương rồi."
     
  4. Lê lười

    Bài viết:
    0
    Chương 13: Trở về.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vài ngày sau thì Ninh Thư cùng Tinh Thần và Vương Sâm cùng về lại thành phố. Chờ đợi họ ở sân bay là Tô Doanh Tinh Khôi và Tiểu Kiều, vừa thấy Ninh Thư bước ra thì Tiểu Kiều đã dùng hết sức vẫy tay để tạo sự chú ý cho Ninh Thư.

    Ninh Thư khi thấy ba người của Tiểu Kiều thì vội vàng đi về phía họ, vui vẻ nói: "Mọi người em về rồi đây, em có mua quà cho mọi người nữa."

    Tiểu Kiều chạy tới ôm chầm lấy Ninh Thư, hít hít mũi nói: "Chị.. chị cuối cùng cũng về, em tưởng chị còn lâu lắm mới về chứ."

    Ninh Thư vỗ nhẹ lưng Tiểu Kiều nói với giọng an ủi: "Chẳng phải chị về rồi sao, chị còn đang thất nghiệp đấy, chị phải về để kiếm tiền làm giàu nữa chứ."

    Tiểu Kiều vui mừng cười nói: "Hi.. hi.. Vậy em yên tâm rồi, em ở nhà mình buồn quá hà, có chị về em đỡ buồn,"

    Tô Doanh vui vẻ nói xen vào: "Chứ không phải không có Thư Thư không ai quản mày, mày muốn làm gì làm à?"

    Tiểu Kiểu bỉu môi nhìn Tô Doanh như phản bát câu nói của cô ấy.

    Ninh Thư nhìn Tô Doanh cười khẽ, chào hỏi Tô Doanh và Tinh Khôi: "Anh chị cũng tới à? Em đi chơi chứ có đi đâu đâu mà mọi người phải ra đón thế này."

    Tinh Khôi cười nói: "Anh chị tới đón mọi người về, sẵn mình đi ăn gì luôn, coi như bữa tiệc chào mừng em trở lại."

    Vương Sâm cười, nói: "Hì.. hì.. Anh chị đến đón đúng lúc lắm luôn, em đói rã rời rồi, trên máy bay đồ ăn không ngon chút nào hết."

    Tô Doanh khoác tay Ninh Thư vừa kéo đi vừa nói: "Được rồi, được rồi, chúng ta đi ăn đi, đứng đây hoài."

    Mọi người vui vẻ cùng đi ra xe. Tinh Khôi cố tình bước chậm lại gần Tinh Thần, người nãy giờ vẫn luôn giữ im lặng, anh hỏi: "Thư Thư sao rồi? Hai người có tiến triển gì không?"

    Tinh Thần trả lời với giọng bình thản: "Chắc em ấy ổn hơn trước rồi, đã khóc được một trận rồi. Tiến triển thì chưa có."

    Tinh Khôi nhìn Tinh Thần bằng ánh mắt hận không thể rèn sắt thành thép, nói: "Uổng công anh mày tạo cơ hội."

    Tinh Thần cười khẽ nói: "Anh à, em ấy chỉ mới chia tay với bạn trai thôi, ai mà quên nhanh vậy được chứ."

    Tinh Thần chán chả muốn nói: "Ờ, mày cứ từ từ đi, rồi lại bị người khác cướp mất, tới lúc đó xem ai còn giúp mày được nữa."

    Tinh Thần nhìn bóng lưng Ninh Thư đang đi phía trước nói với Tinh Khôi giọng chắc nịch: "Lần này em không để ai cướp mất nữa đâu."

    Tinh Khôi cũng nhìn theo Tinh Thần nói với giọng nghi ngờ: "Để tao xem, khi nào mày làm được."

    Tô Doanh thấy Tinh Khôi và Tinh Thần mãi lo trò chuyện mà đuổi theo không kịp cô đành lớn tiếng gọi lại: "Hai anh em nhanh lên xe đi, nói gì thì lên xe rồi nói, mọi người đói hết rồi nè."

    Tinh Khôi liền trả lời: "Được rồi bà xã, tụi anh tới đây."

    Tinh Khôi và Tinh Thần nhanh chống tiến về phía xe, anh nhỏ giọng nói với Tinh Thần: "Nhanh chống đánh nhanh thắng nhanh đi."

    Tinh Thần cười khẽ nói: "Em biết rồi anh."

    Hai anh em nhanh chống lên xe, cùng mọi người tiến về phía nhà hàng.

    Sau bữa tiệc ở nhà hàng thì mọi người ai về nhà nấy, Ninh Thư và Tiểu Kiều cùng về nhà. Ninh Thư tiến lại ghế sofa ngồi xuống, nói với giọng nghiêm túc: "Tiểu Kiều, em lại đây."

    Tiểu Kiều nút nút nước bọt, có linh cảm sắp có chuyện xảy ra, cô định lấy cớ chuồn về phòng, cô nói: "Chị Thư em còn có bài tập mai phải nộp, em về phòng làm đã, chuyện gì chị em mình nói sao nha."

    Ninh Thư lạnh lùng nói: "Em lại đây, nói chuyện chút không tốn bao nhiêu thời gian của em đâu."

    Tiểu Kiểu rụt rè tiến lại ghế sofa ngồi xuống, nhỏ giọng nói: "Chuyện.. chuyện.. chuyện gì vậy chị?"

    Ninh Thư nhìn Tiểu Kiều hỏi: "Là em nói với mọi người chuyện của chị?"

    Tiểu Kiều gật gật đầu thay cho câu trả lời.

    Ninh Thư lại hỏi tiếp: "Nói tới chuyện gì rồi?"

    Tiểu Kiều nhỏ giọng trả lời: "Chỉ nói tới đoạn chị ở bệnh viện thôi."

    Ninh Thư gằng giọng hỏi lại: "Thật chứ."

    Tiểu Kiều mạnh dạn trả lời trả lời: "Thật."

    Ninh Thư trầm ngâm nhìn Tiểu Kiều một hồi lâu rồi hỏi: "Em cũng nói chuyện của chị cho Tinh Thần biết à."

    Tiểu Kiều nhanh chống trả lời: "Không có."

    Ninh Thư hỏi lại: "Có thật không, vậy ai nói cho anh ta biết chuyện của chị"

    Tiểu Kiều vẫn mạnh dạng trả lời: "Thật mà chị, ai mà biết ai nói cho anh ta biết chuyện của chị."

    Trong lòng Tiểu Kiểu lúc này đang gào thét: "Ráng lên Tiểu Kiều, không được tỏ ra chột dạ, không thể để chị ấy biết mình nói, chị ấy mà biết được sẽ tiễn mình đến cầu nại hà mất."

    Ninh Thư nhìn Tiểu Kiều trả lời chắc chắn vậy nên cũng không hỏi chuyện đó nữa, cô đứng lên tiến về phòng và nói: "Trong túi chị có quà cho em đó, tự lấy đi, chị về phòng nghĩ đây, đi xa hơi mệt."

    Tiểu Kiều thở phào nhẹ nhõng nghĩ thầm: "May quá, sống sót rồi, sống sót rồi." Cô nhanh chống nhắn tin vào group gia đình tám chuyện "Mọi người ơi, mọi người ơi, chị Thư có hỏi ai nói chuyện của chị ấy cho anh Tinh Thần biết thì mọi người đừng nói là em nói nha."

    Tô Doanh: "Được rồi, được rồi."

    Tiểu Kiều nhanh chống gửi tin: "Đa tạ, đa tạ. Tình hình có gì em báo mọi người."

    Tô Doanh: "Được."

    Tinh Thần về tới nhà mình liền thấy được tin nhắn của Tiểu Kiều trong group anh cười khẽ: "Biết ngày mà, đúng là đồ nấm lùn khó tính."

    Sau khi từ Lý Sơn về thì Ninh Thư lao mình vào việc thiết kế, rồng rã cũng được một tháng, cô tập trung tạo ra nhiều mẫu áo có thể tiếp cận khách hàng, phát triển cửa hàng trên fanpape, nhờ sợ cố gắng lúc trước và hiện tại thì cô cũng có chút thành quả vượt sự mong đợi.

    Cô dự định sẽ mở một của hàng nhỏ để vừa có thể tiếp cận được nhiều khách hàng hơn. Đang chìm trong suy nghĩ về dự định của mình thì cô bỗng nhận được tin nhắn của Tinh Thần võn vẹn chỉ một chữ: "Này."

    Ninh Thư ngạc nhiên khi thấy tin nhắn của Tinh Thần cô nghĩ: "Anh ta kết bạn với mình từ lúc ở Lý Sơn về tới nay mới thấy liên lạc à nha, trời hôm nay có mưa không ta?"

    Cô nhanh chống gõ phím: "Gì?"

    Tinh Thần: "Em không thể nói chuyện có chủ ngữ vị ngữ à?"

    Ninh Thư bực bội trả lời: "Thế tin nhắn anh có chủ ngữ vị ngữ à?"

    Tinh Thần bên đây cười khẽ trả lời: "Miệng lưỡi không ai bằng."

    Ninh Thư: "Quá khen, có gì nhanh nói đang bận."

    Tinh Thần: "Dạo này không thấy em, đi ăn gì không?"

    Ninh Thư: "U là trời, trời mưa à, hôm nay anh nhặt được vàng hay gì tốt với tôi vậy?"

    Tinh Thần mặt đầy vệt đen trả lời tin nhắn: "Lúc trước anh không tốt với em à?"

    Ninh Thư: "Đúng rồi, anh lúc nào không kiếm chuyện với tôi."

    Tinh Thần mặt càng đen hơn: "Được rồi, coi như hôm nay anh mời em ăn để chuộc tội được chưa."

    Ninh Thư: "Không đi."

    Tinh Thần: "Lý do."

    Ninh Thư: "Tôi bận rồi, đang phải kiếm tiền làm phú bà."

    Tinh Thần: "Anh đang dưới nhà em, xuống đi."

    Ninh Thư: "Ha.. ha.. ha.. Anh làm gì biết nhà tôi mà đứng dưới."

    Tầm khoảng năm phút sau Ninh Thư nghe được tiếng gõ cửa bên ngoài, cô nghĩ là Tiểu Kiều quên đem chìa khóa, cô vừa đi vừa trách Tiểu Kiều: "Cái con bé này, có cái chìa khóa cũng quên nữa rồi làm gì ăn hả?"

    Vừa nói hết câu thì cô cũng mở cửa ra, đứng trước của nhà cô không phải là Tiểu Kiều mà chính là Tinh Thần, cô vừa thấy anh liền đóng cửa lại rồi lại mở cửa ra để xác nhận xem phải anh hay không, rồi lại đóng cửa lại nghĩ: "Thế quái nào mà anh ta lại đứng trước cửa nhà mình vậy?"

    Tinh Thần ngoài cửa nhìn loạt động tác của Ninh Thư mặt anh càng trầm lại nghĩ: "Không muốn thấy mặt mình tới vậy à?" Thấy cô lâu vẫn không có ý định mở cửa lại nên anh đành gõ cửa lại lần nữa.

    Ninh Thư nhẹ nhàng mở cửa cười: "Hì hì." Nói: "Anh làm gì tới đây, muốn tìm Tiểu Kiều hả? Không có em ấy ở nhà."

    Tinh Thần mặt càng đen lại, lạnh lùng nói: "Anh tìm em ấy làm gì? Chẳng phải anh nói mời em đi ăn à?"

    Ninh Thư ngạc nhiên nói: "Ồ! Tốt vậy, anh định lừa tôi đi ăn rồi bán tôi hay gì mà nhiệt tình vậy?"

    Tinh Thần bực bội gạt Ninh Thư sang một bên rồi bước phòng nhà, vừa đi vừa nói: "Em thì bán được bao nhiêu, đi thay đồ đi, tôi mời em đi ăn có chuyện muốn nói với em."

    Ninh Thư tò mò hỏi: "Ồ! Chuyện gì vậy không nói luôn bây giờ được sao?"

    Tinh Thần cau mày nhìn cô. Cô thấy vậy liền nói: "Được rồi, được rồi, đi là được chứ gì, mời người khác đi ăn cũng phải cho người ta biết lý do chứ? Có cần áp lực vậy không?"
     
  5. Lê lười

    Bài viết:
    0
    Chương 14: Không phải chứ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai người cùng tiến vào nhà hàng kiểu Pháp, nơi Tinh Thần đã đặt bàn sẵn, Ninh Thư vừa đi vừa nói: "Này anh, hôm nay anh có chuyện gì vui à, hay người anh yêu thầm mới chấp nhận lời tỏ tình của anh vậy, mắc gì mời tôi đi ăn nơi sang trọng vậy?"

    Ninh Thư bất giác kéo tay áo Tinh Thần lại, thấp thỏm hỏi: "Tôi có làm gì sai không vậy? Nếu ở Lý Sơn tôi có làm gì anh buồn cũng đừng để trong lòng nha. Đừng vì chuyện nhỏ mà hại tôi nha."

    Tinh Thần nhìn Ninh Thư đang nắm lấy tay áo mình cười khẽ dẫn cô tiến lại ghế, nói: "Em làm gì sợ anh vậy? Chỉ là hôm nay anh có chuyện muốn nói với em thôi, đợi món lên xong mình vừa ăn vừa nói."

    Ninh Thư tò mò hỏi: "Hai chúng ta có chuyện gì để nói ngoài ân oán cá nhân?"

    Tinh Thần tiến lại ghế đối diện ngồi xuống cười vui vẻ nói: "Anh với em có ân oán gì? Kể anh nghe xem nó có đủ để anh tốn công sức như vầy không?"

    Ninh Thư suy nghĩ hồi lâu rồi nói: "Thì lúc hôn lễ anh Tinh Khôi với chị Tô Doanh ý, tôi đi không nhìn đường nên có úp đĩa bánh kem vào anh nè." Cô cười vui vẻ nói: "Hì.. hì.. Còn lúc anh vừa thay xong đồ tôi lại lỡ làm đổ rượu lên áo anh, làm anh phải đi thay lần nữa."

    Tinh Thần chống tay lên cằm nhìn cô tập trung nhớ về chuyện lúc trước, anh vui vẻ nói: "Ồ! Em còn nhớ sau?"

    Ninh Thư ngại ngùng gãi gãi mũi nói: "Thì tôi biết đó cũng là lỗi tại tôi, nhưng tại anh đứng giữ đường mà, với lại anh gặp tôi lúc nào cũng tỏ vẻ khó chịu."

    Tinh Thần mặt đen lại, trêu chọc Ninh Thư: "Có sao. Còn đỡ hơn có người bị một bà lão lừa rời qăn một bạt tay, mọi người xung quanh chỉ trích mình không biết tôn trọng người già nữa chứ."

    Ninh Thư ngạc nhiên hỏi: "Sao anh biết?"

    Nhân viên bưng đồ ăn lên, khiến câu chuyện của hai người ngưng trong giây lát, Tinh Thần vừa dùng dao cắt phần thịt bò thành từng miếng nhỏ vừa ăn rồi đưa đĩa của mình cho Ninh Thư, rồi lấy phần của cô đặt về phía mình, anh cười khẽ nói: "Hôm hôn lễ anh Tinh Khôi, anh có việc phải ra ngoài trên đường trở về thì thấy em cũng đang tiến đến nơi diễn ra hôn lễ. Thấy em bị bà lão tự đụng trúng em rồi ăn vạ, còn tát em một bạt tay nữa."

    Ninh Thư mỉm cười nói: "Ờ, cái tát đó đúng đau luôn, có hơi uất ức chút, nhưng tại tôi đang đem nhẫn đến hôn lễ nên không thể nào chậm trễ được, đành phải nhịn thôi, chứ ngày thường tôi làm cho ra lẽ rồi."

    Tinh Thần mỉm cười nhìn cô: "Anh biết mà. Tới nơi mọi người hỏi mặt em sao em còn cười hô hố lên nói đánh phấn quá tay nữa mà."

    Ninh Thư lườm Tinh Thần nói: "Anh đang mỉa mai tôi à, chẳng lẽ ngày vui tôi lại khóc bù lu bù loa lên."

    Tinh Thần nhìn cô cười không trả lời. Cô bỉu môi nói: "Anh thấy vậy không lại giúp tôi, còn thái độ với tôi nữa, tôi đang vì hạnh phúc của anh chị anh đó."

    Anh nhìn cô hỏi lại: "Hai người họ không phải cũng anh chị của em à?"

    Ninh Thư không còn lời nào phản bác nên đành nói sang chuyện khác: "Hôm nay anh mời tôi ăn có chuyện gì nói mau."

    Tinh Thần cười khẽ, bỏ dao nĩa xuống nghiêm túc nói: "Anh thấy cũng được khoảng thời gian rồi, em có dự định tìm người mới chưa?"

    Ninh Thư ngạc nhiên hỏi lại: "Tôi có dự định tìm người mới hay không liên quan gì tới anh?"

    Tinh Thần nghiêm túc nói: "Có chứ."

    Ninh Thư trêu chọc hỏi: "Làm gì liên quan tới anh, chẳng lẽ anh để ý tôi à?"

    Ninh Thư thấy Tinh Thần nhìn cô hồi lâu không trả lời, cô nuốt nuốt nước bọt nhỏ giọng hỏi lại: "Không phải vậy chứ?"

    Tinh Thần gật đầu, hỏi: "Nếu đúng vậy thì sao?"

    Ninh Thư bình tĩnh giải thích cho Tinh Thần: "Anh đừng giỡn nha, chúng ta không hợp đâu."

    Tinh Thần nghiêm túc hỏi lại: "Không hợp chỗ nào?"

    Ninh Thư cố gắng giải thích: "Thì tính cách nè, với lại chúng ta còn là thông gia nữa."

    Tinh Thần vừa ăn phần ăn của mình vừa nói: "Anh chưa có con nên không làm thông gia với em được."

    Ninh Thư bình tĩnh lại nói: "À à không phải ý tôi là anh Tinh Khôi là anh của anh còn chị Tô Doanh là chị của tôi, hai người vợ chồng thì hai chúng ta cũng là gia đình mà. Thỏ còn không ăn cỏ gần hang huống chi là tôi."

    Tinh Thần cau mày nói: "Em chỉ là họ hàng của chị Doanh chứ không phải em ruột. Em cũng không phải thỏ nên không cần ăn cỏ."

    Ninh Thư bực bội nói: "Nói túm lại là không được, tôi chưa nghĩ tới."

    Tinh Thần nói với giọng nghiêm túc: "Thì bây giờ em có thể nghĩ tới rồi đó. Anh đợi được."

    Ninh Thư rối bời nói: "Thôi thôi, tôi về trước anh ở lại ăn đi."

    Tinh Thần đứng dậy đi theo Ninh Thư nói: "Để anh đưa em về."

    Ninh Thư đi vội nói: "Không cần đâu, tôi tự về được."

    Tinh Thần vội đi theo nắm cổ tay giữ cô lại nói: "Để anh đưa em về, anh không ăn thịt em đâu mà sợ."

    Ninh Thư đành đợi Tinh Thần thanh toán xong rồi hai người cùng lên xe về. Ngồi trên xe Ninh Thư vẫn một mực giữ im lặng, Tinh Thần thấy vậy bèn mở lời trước: "Em cứ cư xử như bình thường là được, khi nào rảnh chú ý tới anh một chút cũng được."

    Mắt Ninh Thư vẫn nhìn ra ngoài cửa xe, cô khẽ nói: "Anh thích tôi từ bao giờ?"

    Tinh Thần bình thản trả lời: "Anh không biết nữa, chắc từ lúc gặp em ngoài hôn lễ của anh Tinh Khôi."

    Ninh Thư có chút ngạc nhiên hỏi lại: "Tôi có gì để anh thích tôi chứ?"

    Tinh Thần khẽ cười rồi trả lời: "Anh không biết nữa, có thể do em mạnh mẽ hơn vẻ ngoài nhỏ bé của em, cũng có thể có nhiều lý do khác."

    Ninh Thư vẫn nhìn ra ngoài cửa xe trả lời anh bằng giọng lạnh nhạt: "Chúng ta không thể đâu, tôi còn chưa quên anh ấy, nếu tôi quen anh bây giờ anh sẽ bị thiệt thòi."

    Tinh Thần bất ngờ với câu trả lời của cô, anh thoáng nhìn qua cô rồi tập trung láy xe, trong ánh mắt anh đượm buồn, nhưng anh vẫn trả lời cô với giọng dịu dàng: "Chưa gì hết từ chối anh rồi sao, em cứ từ từ quên anh ta, anh đợi em."

    Ninh Thư ngạc nhiên quay đầu nhìn Tinh Thần nói: "Anh bị điên à? Với điều kiện của anh không thiếu người làm bạn gái đâu."

    Tinh Thần khẽ cười nói: "Vậy sao? Vậy với điều kiện anh tại sao em không quên anh ta để quen anh chứ?"

    Ninh Thư lườm anh rồi nói: "Không liên quan tới nhau, tôi nghĩ chúng ta chỉ nên làm bạn thôi, tôi không tốt như anh nghĩ đâu."

    Tinh Thần: "Ồ! Chuyện anh thích em là chuyện của anh, chuyện của em là quên anh ta đi. Em tốt hay xấu anh biết là được."

    Ninh Thư không biết nói gì chỉ im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, thoáng chốc cũng tới dưới chung cư của cô, anh vừa dừng xe, cô liền định mở cửa bước ra, nhưng anh đã kịp thời nắm cổ tay cô lại nói: "Em cứ từ từ suy nghĩ, không phải gấp đâu, anh với em vẫn giữ mối quan hệ bình thường này, đừng tránh né anh."

    Ninh Thư nhìn tay Tinh Thần đang nắm lấy cổ tay mình, cô cố gắng vùng ra, nhưng càng bị nắm chặt, khi nghe anh nói như vậy thì lòng cô chỉ nghĩ: "Cái tên này, sao cứng đầu thế chứ." Nhưng miệng cô thì vẫn lạnh nhạt nói: "Được rồi, được rồi, anh buông tôi ra đi, dù gì mối quan hệ chúng ta cũng không quá thân thiết, cứ giữ vậy đi."

    Tinh Thần mỉm cười buông tay cô ra, anh dịu dàng nói: "Được rồi, em không tránh mặt anh vậy cũng được rồi, từ từ chuyện gì cũng cần có thời gian, em lên nhà đi."

    Ninh Thư nhìn Tinh Thần với ánh mặt ngạc nhiên rồi xuống xe, cô nói: "Anh về đi, tôi tới nhà rồi."

    Tinh Thần: "Ừ, em lên đi, em lên anh về."

    Ninh Thư đành xoay người lên chung cư, đi một đoạn cô nghe tiếng xe Tinh Thần rời đi, cô xoay người lại nhìn theo hướng xe anh chạy rồi thở dài nghĩ: "Mình có gì tốt chứ? Anh ta làm sao vậy? Chắc chỉ là mới mẻ nhất thời? Thời gian nữa cũng bình thường lại thôi."
     
  6. Lê lười

    Bài viết:
    0
    Chương 15: Khởi đầu.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ninh Thư lên nhà với tâm trạng rối bời, cô bước vào phòng thì thấy Tiểu Kiều trong bếp đi ra trên tay còn cầm tô nho, vừa ăn vừa hỏi: "Chị đi đâu về vậy, không rủ em đi chung với, về không thấy chị buồn quá trời."

    Ninh Thư mệt mỏi trả lời: "Chị đi ăn với bạn thôi, cuộc hẹn bất ngờ nên không rủ em được."

    Tiểu Kiều tò mò hỏi: "Bạn hả? Bạn trai hay gái? Hẹn hò hả chị? Làm gì chị đi chơi về mệt mõi vậy? He.. he.. Chị đi đâu?"

    Ninh Thư lườm Tiểu Kiều rồi đi về phòng, vừa đi vừa nói: "Bạn bè bình thường, bớt xem mấy thứ bậy bạ đi, rồi suy nghĩ bậy bạ, chị đây hiện tại muốn độc thân nha."

    Tiểu Kiều bỉu môi nói: "Em có xem gì đâu, chỉ muốn chị có người yêu mới thôi, cái gì qua được thì cho qua đi, tìm người khác tốt hơn."

    Ninh Thư không trả lời Tiểu Kiều, cô vào phòng đóng cửa lại, nằm vật ra giường, nhìn lên trần nhà suy nghĩ: "Đúng, mình nên bỏ những thứ không tốt, mình nên tập trung kiếm tiền thôi, tình cảm để sau đã."

    Nằm trên giường hồi lâu thì điện thoại Ninh Thư bỗng vang lên, cô vươn tay tìm điện thoại, nhìn thì thấy cuộc gọi từ mẹ mình, cô vội bắt máy nói: "Bà Tô à, nhớ con rồi sao?"

    Mẹ Tô buồn bực nói: "Cái con nhỏ này chuyện lớn như vậy sao không nói với ba mẹ hả?"

    Ninh Thư vẫn chưa hiểu chuyện gì nên đành hỏi lại: "Chuyện gì mẹ? Con chỉ đang định mở cửa hàng áo thun thôi mà, mẹ có thần giao cách cảm với con sao mà biết hay vậy?"

    Mẹ Tô tức giận trả lời: "Ai mà biết mày mở cửa hàng gì, chuyện mày và tiểu Kiệt ba mẹ đã biết rồi."

    Ninh Thư bình thản trả lời tin nhắn: "Ồ! Ba mẹ biết rồi sao? Chỉ là chia tay thôi mà, có gì to tác đâu mà phải nói chứ."

    Mẹ Tô thở dài nói: "Cái con nhỏ ngốc này, có gì nói với ba mẹ với chứ, sống trên đó không ổn thì về quê đi con."

    Ninh Thư rưng rưng nước mắt, nhưng vẫn cố gắng giữ giọng thật bình tĩnh nói: "Con sống trên đây ổn mà, chỉ là chuyện tình cảm không được suôn sẻ thôi, có thể sau này con sẽ là phú bà đó nên tình cảm lận đận xíu ấy mà."

    Mẹ Tô trêu chọc nói: "Thôi đi, mày chưa tỉnh ngủ à?"

    Ninh Thư mỉm cười hỏi lại: "Sao mẹ biết chuyện của tụi con?"

    Mẹ Tô bực bội trả lời: "Tiểu Kiệt vừa về nhà mình nói chuyện của hai đứa cho ba mẹ biết, nó bị ba con tức giận đuổi về rồi, không ngờ nó lại là người như vậy."

    Ánh mắt Ninh Thư đượm buồn nói: "Thôi ba mẹ đừng giận hại sức khoẻ, chuyện cũng như vậy rồi, con giờ lo kiếm tiền làm phú bà, không cần đàn ông nha."

    Mẹ Tô chán nản nói: "Con à, mày thất tình thì thôi đi, đừng có ảo tưởng vậy chứ con, không có thằng này có thằng khác, đừng vì một người mà bị tâm thần chứ con."

    Ninh Thư tức giận nói: "Mẹ, mẹ là mẹ của con đó, mẹ phải ủng hộ suy nghĩ của con chứ."

    Mẹ Tô cười nói: "Mẹ chỉ mong con bình thường là được, đừng điên điên khùng khùng là mẹ vui rồi."

    Hai người nói chuyện một hồi lâu thì Ninh Thư cũng cúp máy, bên này ba Tô đang ngồi cạnh mẹ Tô đợi hai mẹ con nói chuyện xong, ông liền hỏi: "Thư Thư sao rồi mình?"

    Mẹ Tô thở dài nói: "Con bé chắc vượt qua được rồi mình à?"

    Ba Tô cũng thở dài trầm ngâm hồi rồi cũng nói: "Ừ, khi nào nó rảnh nói nó về thăm hai ông bà già này đi, về quê biết đâu sẽ tốt hơn."

    Mẹ Tô an ủi ba Tô: "Tôi có nói với con bé rồi, khi nào rảnh nó về, nó đang bận chuẩn bị cho việc mở cửa hàng gì đó."

    Ba Tô cũng an tâm phần nào nói: "Vậy cũng được, làm việc cũng cho con bé không suy nghĩ nhiều."

    Mẹ Tô vui vẻ nói: "Đợi con bé khai trương mình lên tạo bất ngờ cho nó nha mình."

    Ba Tô gật gật đầu đồng ý, hai người vui vẻ cùng xem tiếp chương trình trên tivi.

    Ninh Thư bên này vừa tắt điện thoại thì nhận được tin nhắn của Tinh Thần: "Này."

    Ninh thư trả lời bằng những dấu chấm hỏi.

    Tinh Thần liền trả lời lại: "Mai mình đi ăn lẩu không?"

    Ninh Thư liền trả lời: "Không."

    Tinh Thần: "Em đang tránh mặt anh à?"

    Ninh Thư: "Không hề."

    Tinh Thần: "Vậy sao không đi với anh."

    Ninh Thư: "Bận rồi?"

    Tinh Thần nhíu mày gửi tin nhắn: "Bận gì, không giành cho anh chút thời gian được à?"

    Ninh Thư: "Bận kiếm tiền rồi, mai tôi đi tìm mặt bằng mở tiệm rồi."

    Tinh Thần: "Anh đi với em, hai người tìm dễ hơn."

    Ninh Thư: "Không cần đâu, anh không phải đi làm à? Tôi tự đi được rồi."

    Tinh Thần: "Em muốn tìm mặt bằng ở đâu, anh xem có thể giúp được gì không."

    Ninh Thư thở dài trả lời tin nhắn: "Ầy.. Anh trai à, tôi tự tìm được không sao đâu, chỉ là cửa tiêm nhỏ thôi, không cần phiền tới anh."

    Tinh Thần cau mày nhanh chống trả lời: "Anh không phải anh trai em?"

    Ninh Thư khẽ cười gõ phím gửi: "Rồi rồi, không phải anh hai được chưa."

    Tinh Thần: "Vậy được, em tìm mặt bằng ở đâu?"

    Ninh Thư thở dài hết cách với sự cố chấp của anh nên đành trả lời: "Đường Nam Hà, tôi đang tìm cửa hàng để mở shop, nhỏ nhỏ tạo cảm giác ấm cúng là được."

    Tinh Thần: "Ừ, mai em đi mấy giờ, anh chở em đi."

    Ninh Thư bái phục sự kiên định của anh, lười phải trả lời tin nhắn của anh, nên cô đành gọi điện nói cho nhanh.

    Tinh Thần bên đây bất ngờ khi nhận được cuộc gọi từ Ninh Thư, anh vội bắt máy, anh chưa kịp lên tiếng thì đã nghe tiếng nói của cô bên kia điện thoại với giọng chán nản: "Này anh Tinh Thần à, nếu anh có mặt bằng nào tốt thì cho tôi xin địa chỉ, được tôi sẽ hậu tạ anh sau, anh rảnh lắm sau? Không đi làm à? Tôi tự đi được không cần phiền tới anh đâu."

    Tinh Thần nghe xong tuy có chút buồn bã, nhưng anh vẫn vui vẻ trêu chọc cô: "Hậu tạ như thế nào?"

    Ninh Thư mệt mõi nói: "Khao anh một chầu được không?"

    Tinh Thần cười khẽ trả giá: "Năm chầu."

    Ninh Thư tức giận nói: "Anh cắt cổ tôi à?"

    Tinh Thần bật cười nói: "Mặt bằng nơi trung tâm, giá cả phải chăng."

    Ninh Thư nghe vậy liền sáng mắt lên cười nói với giọng nịnh nọt: "Hi.. hi.. Anh Tinh Thần à, năm chầu thôi mà, tôi khao anh được, vậy anh cho tôi địa chỉ đi nè, số điện thoại của ông chủ nữa."

    Tinh Thần khẽ cười hết cách với sự lật mặt của cô, anh nói: "Được rồi, lát anh gửi cho em địa chỉ với số điện thoại của anh ta."

    Ninh Thư vui vẻ nói: "Đa tạ, đa ta, anh là phúc tinh của tôi nha."

    Tinh Thần trêu chọc nói: "Vậy em làm bạn gái anh chẳng phải liền giữ được phúc tinh bên cạnh à."

    Ninh Thư tỉnh bơ nói: "Nhớ gửi địa chỉ với số điện thoại." Nói xong cô liền cúp máy. Anh bất ngờ rồi cười khẽ với hành động phũ phàng của cô, anh nghĩ: "Đúng là lật mặt nhanh thật."

    Ninh Thư sau khi tắt máy liền nghĩ thầm: "Cái tên này lúc trước đâu phải như vậy chứ." Vài phút sau cô liền nhận được tin nhắn từ anh trong tin nhắn anh gửi có địa chỉ và số điện thoại của chủ mặt bằng, cô vui vẻ trả lời tin nhắn anh: "Đa tạ, khi nào thành công tôi sẽ khao anh."

    Tinh Thần: "Đang mong chờ."

    Ninh Thư bên này mắng thầm: "Đúng là đồ cơ hội, mà thôi có mặt bằng tốt, giá cả phải chăng là khởi đầu tốt rồi."
     
  7. Lê lười

    Bài viết:
    0
    Chương 16: Cửa hàng vừa ý.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm sau cô đến địa chỉ ở Nam Hà, nơi mà Tinh Thần đã gửi cho cô để gặp chủ mặt bằng. Cô vừa bước xuống xe nhìn thấy Tinh Thần đang đứng cùng một người khác, hai người họ trò chuyện trong rất thân thiết.

    Tinh Thần đang trò chuyện nhìn qua thì thấy Ninh Thư đứng mãi chỗ đó mà không có động tĩnh gì, anh dùng tay ra hiệu cho cô tiến lại phía mình.

    Ninh Thư tiến lại phía anh chào hỏi: "Ồ, trùng hợp vậy."

    Tinh Thần cười khẽ nói: "Anh cố ý chứ không trùng hợp đâu."

    Cô lườm anh một cái rồi chuyển ánh mắt sang người đứng cạnh, cô vui vẻ chào hỏi: "Chào anh, anh là chủ mặt bằng này sau?"

    Đại béo cười chào hỏi lại: "Chào em, anh là Trình Đại, mọi người hay gọi anh là Đại béo, em muốn gọi tên nào cũng được hết, nghe Tinh Thần có người bạn muốn tìm mặt bằng có cửa hàng sẵn, anh thì có một cái đang để trống nên liền đồng ý, dù gì quen biết cũng dễ nói chuyện hơn."

    Ninh Thư cười nói: "Thật tốt quá, cửa hàng này rất đúng ý em, anh cho em vào trong xem được không ạ?"

    Đại béo vừa nói vừa dẫn Ninh Thư vào trong xem: "Được chứ, chiều lòng người thuê mà, em xem đi có cần chỉnh sửa gì lại thì cứ sửa để phù hợp với việc kinh doanh của em."

    Ninh Thư cười híp mắt nói: "Vâng ạ, không gian vừa đủ, màu tường và nền cũng rất hợp ý em, cửa hàng này chỉ cần mua thêm vài đồ phù hợp với shop nữa là có thể khai trương rồi."

    Đại béo vuốt vuốt cầm tò mò hỏi Ninh Thư: "Anh nghe nói em mở shop thời trang à, thông thường con gái sẽ có cách decor shop theo phong cách dễ thương hay ít nhất cũng màu nữ tính một chút chứ, có ai như em chọn màu tường trắng, sàn màu xám như vậy chứ?

    Ninh Thư cười nói:" Em thích shop mình theo phong cách đơn giản nhất, trung tính, đánh vào nhiều dạng khách hàng, với lại shop bánh bèo quá em cũng không thích. "

    Đại béo cười không nói gì nhìn Tinh Thần nháy nháy mắt như muốn nói:" Em dâu được đó nha. "

    Tinh Thần mỉm cười như hiểu ý của Đại béo, anh không thèm để ý tới Đại béo, nói với Ninh Thư:" Vậy chúng ta ký hợp đồng đi, khi nào em muốn dọn đồ vào để khai trương cũng được. "

    Ninh Thư nãy giờ vẫn mãi ngắm nhìn cửa hàng, vui vẻ trả lời:" Được được, chúng ta ký hợp đồng đi, em cũng muốn nhanh chống chuẩn bị khai trương. "

    Vừa nói xong cô bất giác nhìn lại thì thấy Tinh Thần là người đang nói chuyện với mình, cô bỉu môi nói lại:" Tôi với anh Trình Đại mới là người ký hợp đồng chứ, liên quan gì tới anh. "

    Tinh Thần nhìn Ninh Thư thái độ với mình, anh cũng không thèm để ý liền nói:" Anh chỉ nhắc nhở em nên ký hợp đồng thôi, không Đại béo lại đổi ý cho người khác thuê là anh không chịu trách nhiệm đâu nha. "

    Ninh Thư căng thẳng nhìn lại Đại béo, anh như biết cô định nói gì liền cười nói:" Em yên tâm, anh chuẩn bị hợp đồng rồi, anh không như ai kia đâu mà sáng nắng chiều mưa. "

    Ninh Thư cười vui vẻ nói:" Đúng đúng, em biết anh không phải người như vậy mà. Mình kí hợp đồng đi, tránh để người khác li gián chúng ta. "Nói xong cô liếc nhìn Tinh Thần rồi tiến lại chỗ Đại béo kí hợp đồng.

    Tinh Thần thấy hành động của cô chỉ biết lắc đầu cười khẽ, tiến lại ghế ngồi đợi hai người bàn bạc về hợp đồng.

    Kí kết xong hợp đồng thì chỉ còn lại Ninh Thư và Tinh Thần ở lại trong cửa tiệm, do Đại béo có việc nên cần về trước, cô loay hoay tính toán:" Mình sẽ mua giá treo quần áo, gương, chậu cây nữa.. Ôi! Nhiều thứ phải mua quá, mình còn liên hệ với bên in ấn chuẩn bị in các mẫu thiết kế nữa. Nhiều việc quá đi. "

    Tinh Thần vẫn ngồi trên ghế nhìn sắc mặt cô thay đổi liên tục lúc thì vui vẻ, bừng bừng ý chí, lúc thì yểu xìu, mệt mõi, anh cười khẽ lên tiếng hỏi:" Em nghĩ gì mà thay đổi sắc mặt liên tục vậy? "

    Ninh Thư nghe tiếng anh liền hoàn hồn, giật mình quay người lại hỏi:" Anh vẫn còn ở đây à, không về với anh Trình Đại sao? "

    Tinh Thần nhúng nhúng vay nói:" Anh nãy giờ vẫn ngồi đây mà, do em suy nghĩ gì không để ý tới anh thôi. "

    Ninh Thư:" Ồ! Vậy giờ anh về được rồi đó. "

    Tinh Thần tỏ vẻ tủi thân nói:" Em tính qua cầu rút ván à, chẳng phải em nói khao anh năm chầu sao? "

    Ninh Thư cười miễn cưỡng nói:" Anh tính đi ngay bây giờ luôn à? "

    Tinh Thần mỉm cười nói:" Đúng vậy, cũng trưa rồi, đi ăn luôn đi. "

    Ninh Thư liếc mắt ghét bỏ nói:" Được rồi, được rồi, anh muốn ăn gì? "

    Tinh Thần vẫn giữ nụ cười trên khoé môi vui vẻ nói:" Ăn lẩu đi, không phải em thích ăn lẩu à. "

    Ninh Thư bỉu môi nói:" Xem như anh cũng có lương tâm, đi chúng ta đi ăn rồi về. "

    Hai người cùng ra khỏi cửa hàng tiến đến nhà hàng lẩu ở Hà Nam, họ đang trò chuyện vui vẻ trong lúc chờ nhà hàng lên món, thì có người tới chào hỏi:" Chị Ninh Thư, lâu rồi không gặp. "

    Ninh Thư nghe tiếng nhìn sang thì thấy Trương Hân, là một trong hai người cô không muốn gặp nhất. Cô lạnh lùng đáp lại:" Ừ. "

    Trương Hân buồn bã nói:" Em có hẹn chị đến quán coffee mà không thấy chị đến. "

    Ninh Thư vẫn giữ thái độ lạnh nhạt nói:" Chúng ta không thân, nên không có chuyện gì để nói. "

    Trương Hân cúi đầu nói:" Em chỉ muốn nói về chuyện của em và anh Ngô Kiệt không phải cố ý đâu. "

    Ninh Thư nhìn về phía Trương Hân nói:" Chuyện đó không còn liên quan tới tôi, nếu cô muốn đứng đây mãi thì mời cô đứng thoải mái, tôi đi bàn khác. "

    Trương Hân vội vàng nói:" Không chị, chị cứ dùng bữa đi, em đi ngay, khi nào có bớt giận chị cho em chút thời gian là được, em không quấy rầy hai người nữa. "Cô nói xong liền vội vàng đi lại bàn mình ngồi cùng hai cô bạn khác.

    Tinh Thần nãy giờ vẫn không lên tiếng, vẫn đang quan sát thái độ của Ninh Thư. Cô thấy anh nhìn mình mãi nên lạnh nhạt hỏi:" Anh nhìn đủ chưa, có chuyện gì thì hỏi đi, không cần nhìn tôi mãi vậy đâu. "

    Tinh Thần tỏ vẻ không quan tâm hỏi:" Em không giận à, đáng lẽ phải nên đánh hay ít nhất cũng tạt nước vào mặt cô ta cho hả giận chứ. "

    Ninh Thư cười nhạt nói:" Anh bớt xem phim cung đấu đi, cô ấy đang mang thai, tôi không muốn bị mang tiếng đánh phụ nữ đang mang thai đâu. Với lại chẳng phải anh từng nói với tôi cho dù tôi có trốn tránh thì mọi chuyện cũng không quay lại được sau, đánh thì được gì chứ. "

    Tinh Thần thở dài hỏi:" Vậy em có dự định đi gặp cô ta không? "

    Ninh Thư bình thản nói:" Không biết, có thể đi, cũng có thể không. "

    Ninh Thư ngồi ăn lẩu trong im lặng, cô cứ tỏ vẻ mình rất bình thường nhưng Tinh Thần nhìn là biết cô rất để ý tới cô gái lúc nãy, anh cũng không còn tâm trạng ăn uống, hai người ngồi một hồi thì cũng ra về. Ninh Thư vẫn trầm tư mãi cho tới lúc xe của Tinh Thần tới dưới chung cư, cô chào hỏi anh rồi lên nhà, vừa vào nhà thì cô lau mình vào cô việc, mặc cho bụng cô có chút khó chịu.

    Tinh Thần vẫn đậu xe dưới lầu suy nghĩ rất lâu rồi nhắn tin cho Ninh Thư:" Khi nào em đi gặp cô ta nếu cần có thể để anh đi theo."Mãi vẫn không thấy cô trả lời, anh thở dài đành lái xe ra về.
     
  8. Lê lười

    Bài viết:
    0
    Chương 17: Lần thứ hai.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ sau hôm đó thì Ninh Thư và Tinh Thần cũng ít liên lạc với nhau, do anh có dự án về game phải nhanh chống thực hiện, còn cô thì cần sắp xếp mọi việc cho cửa hàng của mình để còn khai trương.

    Tinh Thần thấy lâu như vậy rồi mà cô vẫn không trả lời tin nhắn của mình, cũng không chủ động liện lạc khi anh không chủ động, anh xoa xoa ấn đường thở dài nghĩ: "Đúng là người không tim không phổi mà, không bao giờ chủ động với mình hết, kiếp trước mình tạo nghiệp gì vậy chứ?"

    Tinh Thần chủ động gọi cho Ninh Thư, một hồi lâu cô mới bắt máy, giọng cô mệt mõi trả lời: "Alo.. có chuyện gì không?"

    Tinh Thần nhíu mày hỏi: "Giờ này em vẫn còn đang ngủ à? Có thấy chỗ nào không khoẻ không vậy?"

    Ninh Thư giọng mệt mỏi trả lời: "Mấy giờ rồi?"

    Tinh Thần: "12h trưa rồi, em có chỗ nào không khoẻ không vậy hả?"

    Ninh Thư mệt mỏi ngồi dậy, xoa xoa cổ nói: "Không, vẫn khoẻ, do tối thức hơi khuya thôi, gần sáng mới ngủ nên ngủ quên mất, anh gọi tôi có chuyện gì không?"

    Tinh Thần cũng không còn tâm trạng trách mốc cô về chuyện không chủ động liên lạc với mình, anh nhẹ giọng hỏi: "Ăn gì không anh mua đem qua, hay muốn ra ngoài ăn."

    Ninh Thư ngáp to rồi trả lời: "Hôm khác đi tôi khao anh, dạo này tôi bận lắm không có thời gian đâu, đợi cửa tiệm đi vào hoạt động ổn định thì tôi thực hiện lời hứa của mình nha."

    Tinh Thần cau mày tức giận hỏi: "Em nghĩ anh là người như vậy à? Liên lạc với em chỉ có chuyện giao ước đó thôi à?"

    Ninh Thư vẫn chưa hiểu chuyện gì nên vẫn trả lời một cách vô tư nói: "Không vì chuyện đó thì còn vì chuyện gì nữa, chúng ta có chuyện gì khác đâu."

    Cô vừa nói hết câu liền nghe tiếng tắt máy bên kia, cô vẫn không biết mình đã nói sai chuyện gì, cô nhìn điện thoại rồi nghĩ: "Tên này bị gì vậy? Mình lại nói gì sai làm anh ta giận nữa rồi? Có cần dễ dỗi vậy không?"

    Tinh Thần bên này thì tức giận khi nghe cô nói như vậy, nhưng anh vẫn không thể làm gì hay nói gì với cô, tại anh biết hiện tại mình và cô vẫn chỉ là trong mối quan hệ hết sức bình thường thôi, anh thở dài rồi cũng cầm chìa khóa xuống hầm lấy xe đi mua đồ ăn cho cô.

    Mọi người trong văn phòng khi thấy anh rời đi liền chụm đầu lại thì thầm. Vương Sâm hớn hở nói: "Mọi người đoán xem Tinh Thần đi đâu nè?"

    Lý Thiên vẫn đang tập trung nhìn vào máy tính nói: "Chắc đi ăn chứ gì, cũng trưa rồi."

    Đại béo thì vuốt vuốt cầm nói: "Ây da.. chưa chắc đâu nha, có thể đi gặp em dâu thì sau."

    Vương Sâm vui vẻ phụ họa: "Đúng đúng, cái mặt này chỉ có thể đi gặp bé xíu thôi, từ ngày biết yêu rồi hay ra ngoài lắm, không còn đóng cọc ở văn phòng nữa."

    Lý Thiên dừng tay đang gõ phím trên máy tính nhìn lại Đại béo hỏi: "Mày cũng gặp bé xíu của Tinh Thần rồi à?"

    Đại béo cười vui vẻ nói: "Gặp rồi, gặp rồi, đúng là bé xíu thật, nhìn dễ thương lắm, hèn chi Tinh Thần không chết mê chết mệt sau được."

    Vương Sâm vội hỏi: "Gặp hồi nào vậy? Sao không rủ tao với, lâu rồi không gặp em ấy."

    Đại béo suy nghĩ nói: "À, gặp chắc cũng tầm tháng rồi, em ấy muốn thuê mặt bằng, nên Tinh Thần giới thiệu tao cho em ấy."

    Lý Thiên ngạc nhiên hỏi: "Mày mới mua mặt bằng à? Hồi nào sao tụi tao không biết?"

    Vương Sâm: "Đúng đúng, sau không nói tụi tao biết?"

    Đại béo cười to: "Ha.. ha.. ha.. Tao làm gì có cái mặt bằng nào. Chẳng phải chúng ta có đại gia sau, vì muốn lưu lại nơi đầu tiên chúng ta khởi nghiệp làm kỉ niệm mà đã cố gắng mua lại sau."

    Vương Sâm, Lý Thiên: "Chặc.. Chặc.. Thâm thật, cho người đẹp thuê sợ bị từ chối nên đem mày ra thế mạng, chặc.. chặc.. Đúng là vắp phải con quỷ tình yêu có khác."

    Tinh Thần đang đứng trước cửa nhà Ninh Thư hách xì vài cái, anh nghĩ: "Ai lại mắng mình vậy?" Anh đợi một hồi lâu thì mới có người mở cửa, nhưng lại là Tiểu Kiều, anh và cô vô cũng ngạc nhiên, cô hỏi: "Anh Tinh Thần anh tìm ai vậy?"

    Tinh Thần vẫn lạnh lùng như thường ngày nói: "Ninh Thư có nhà không?"

    Tiểu Kiều lắc đầu nói: "Không anh, chị ấy tới cửa tiệm rồi." Cô vừa nói xong thì anh đã xoay người ra về, cô nhìn theo dáng anh đi thắc mắc nghĩ: "Hai người này có chuyện gì à?"

    Tinh Thần lên xe chạy thẳng đến cửa tiệm của Ninh Thư, khi anh vừa bước vào cửa tiệm thì thấy cô đang đứng thay bóng đèn, anh nhíu mày nói: "Sao em không thuê thợ sửa?"

    Ninh Thư nghe tiếng người liền giật bắn người suyts chút nữa té xuống đất, cô liền cúi đầu xuống nhìn anh tức giận hỏi: "Có cần đi vào không tiếng động như vậy không hả? Sao anh lại tới đây rồi? Rảnh rổi vậy sao?"

    Tinh Thần bình thản nói: "Tiện đường đi ngang xem cửa tiệm em làm tới đâu rồi."

    Ninh Thư vui vẻ nói: "Hi.. hi.. Gần xong rồi, còn đợi vài mẫu nữa về, chờ ngày tốt khai trương là được rồi."

    Tinh Thần cởi áo khoác, xắn tay áo lên đi về phía Ninh Thư: "Xuống đi, anh thay cho, sao em không thuê người làm."

    Ninh Thư bước xuống nhường chỗ cho Tinh Thần, cô gãi gãi mũi ngại ngùng nói: "Mấy chuyện này tôi làm được rồi, thuê lại tốn tiền, tiết kiệm được gì tiết kiệm."

    Tinh Thần làm một hồi cũng xong, anh trêu chọc: "Có gì hư tìm thợ, hoặc nói anh, anh lại làm cho không lấy tiền đâu mà lo, khao anh chầu là được."

    Ninh Thư lườm anh, bỉu môi nói: "Thôi đi, một chầu của anh thì cũng bằng thuê thợ, thôi để tôi tự làm."

    Tinh Thần kí nhẹ trán cô nói: "Đúng là keo kiệt, anh không lấy phí là được chứ gì."

    Ninh Thư nghe vậy liền nịnh nọt nói: "Ôi! Tôi có nghe lầm không vậy? Nói rồi là không được nuốt lời đâu nha."

    Tinh Thần cười khẽ nói: "Ừ, không nuốt lời, em lại ăn sủi cảo đi, anh mới mua còn nóng đó."

    Ninh Thư nhìn anh bằng ánh mắt hoài nghi, nói: "Sao nay anh tốt vậy? Trúng dự án à? Hay sắp mở thêm công ty mới?"

    Tinh Thần hết cách với cô, cười trêu chọc nói: "Anh thấy em vất vả quá, cố gắng tẩm bổ cho em, để sau này em làm phú bà không quên anh thôi."

    Ninh Thư cười phụ họa nói: "Tẩm bổ thì nhớ mua bào ngư, vi cá nha, hay nhân sâm cũng được, sau này phú bà sẽ nhớ tới công lau này không quên đâu, ha.. ha.."

    Tinh Thần bật cười, dùng tay xoa đầu cô nói: "Lại ăn đi kẻo ngụi."

    Ninh Thư bất ngờ với hành động của anh, cô vội vàng lùi lại rồi xoay người lại ghế sofa, vừa đi vừa cố bình tĩnh nói: "Ha.. ha.. Thôi ăn tạm cái này cũng được."

    Tinh Thần thấy hành động của cô như vậy, anh có thoáng chút buồn bã, nhưng cũng tỏ ra không có việc gì nói: "Cái ghế này cất đâu, anh đem cất dùm cho."

    Ninh Thư chỉ chỉ tay về phía cánh cửa kho nói: "Đấy, để trong đấy dùm tôi với."

    Sau khi Tinh Thần vào kho cất ghế, Ninh Thư ngoài này tâm trạng cô cùng rối bời, cô cứ mãi tự trấn an mình: "Ninh Thư à, tập trung cho sự nghiệp thôi, thời gian nữa chắc anh ta trở lại bình thường thôi, anh ta chỉ là nhất thời thôi."

    Tinh Thần bên này vẫn không biết suy nghĩ của cô về mình, anh vẫn cố gắng tìm mọi cách để cô có thể chấp nhận mình. Anh ra khỏi nhà kho tiến lại ghế ngồi cạnh cô, tự rót cho mình ly nước, anh hỏi: "Em định khi nào khai trương?"

    Ninh Thư vừa ăn vừa nói: "Đầu tuần sau ngày cũng đẹp thích hợp để khai trương."

    Tinh Thần ngã người dựa vào sofa nói: "Em muốn quà khai trương là gì không?"

    Ninh Thư quay ngoắc lại nhìn Tinh Thần với ánh mặt long lanh nói: "Vàng đi, càng nhiều càng tốt."

    Tinh Thần híp mắt nhìn cô, nói: "Anh không phải đại gia."

    Ninh Thư bỉu môi nói: "Không được thì thôi, tặng gì cũng được, có lòng là được rồi."

    Tinh Thần trêu chọc nhìn cô nói: "Hay tặng anh cho em nha?"

    Ninh Thư đang ăn nghe Tinh Thần nói vậy liền ho sặc sụa, anh thấy vậy liền rót cho cô ly nước, rồi dùng tay vỗ vỗ lưng cô trêu chọc nói: "Có cần phản ứng mạnh vậy không."

    Ninh Thư lườm anh nói với giọng khàn khàn do sặc: "Anh bớt trêu chọc tôi đi."

    Tinh Thần bỗng nghiêm túc lại nói: "Anh nói thật, em có từng suy nghĩ về chuyện chúng ta chưa, em có thể cho anh cơ hội không."

    Ninh Thư nhìn anh với ánh mắt thoáng đượm buồn, nói: "Tôi không có gì tốt để anh bận tâm, có thể đây chỉ là cảm xúc nhất thời của anh thôi, hoặc chỉ là thương hại tôi thôi."

    Tinh Thần nhìn Ninh Thư nhíu mày, thở dài nói: "Thôi được rồi, đợi công việc em ổn định đi, rồi cân nhắc tới. Đừng bận tâm quá."

    Tinh Thần dùng tay xoa xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói: "Chú ý sức khoẻ xíu, em ốm đi rồi, anh về công ty có việc rồi, em nhớ về nhà sớm, đường tối nguy hiểm lắm." Anh nói xong thì cũng cầm áo khoác rời khỏi cửa tiệm.

    Ninh Thư nhìn theo bóng lưng anh, tim hình như nhói lên rồi trở lại bình thường, cô thở dài nghĩ: "Dạo này lau lực qua rồi, tới tim cũng phản kháng rồi, phải làm cho nhanh rồi nghĩ ngời mới được."
     
  9. Lê lười

    Bài viết:
    0
    Chương 18: Khai trương.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cuối cùng thì cửa tiệm cũng được hoàn thành, Ninh Thư đón ba mẹ từ hôm trước, một phần do cô muốn có ba mẹ lên cùng chung vui, một phần cũng nhờ ba mẹ giúp việc khai trương do cô hơi gà mờ với việc cúng kiến.

    Sáng hôm sau Ninh Thư bắt đầu khai trương, có sự góp vui của gia đình nhỏ của Tinh Khôi, Tiểu Kiều, và cũng không thiếu sự có mặt của Tinh Thần, Vương Sâm, Đại béo, lần này có cả Lý Thiên cũng đến góp vui.

    Vương Sâm vừa cầm gói quà trên tay vừa nói: "Khai trương hồng phát nha bé xíu."

    Ninh Thư bất ngờ với sự có mặt của bạn bè Tinh Thần, cô vui vẻ đáp lại: "Em cảm ơn, lâu quá không gặp anh."

    Vương Sâm cười híp mắt: "Hi.. hi.. Lâu không gặp em, em cũng không liên lạc với anh, làm anh nhớ em gần chết."

    Vừa nói xong câu Vương Sâm cảm giác lạnh lạnh sóng lưng anh nói: "Bé xíu à, thời tiết hôm nay sau lạnh quá vậy?"

    Ninh Thư ngơ ngác nói: "Thời tiết hôm nay ấm áp mà anh, có phải anh đang bệnh không vậy?"

    Vương Sâm đang rùng mình thì Lý Thiên vỗ vay anh ta nói khẽ: "Mày muốn chết hay gì mà nói nhớ bé xíu vậy?"

    Nghe Lý Thiên nói vậy Vương Sâm liền nhìn về phía Tinh Thần cười: "Hì.. hì.." Nói nhỏ: "Tao giỡn thôi, giỡn thôi."

    Lý Thiên cười chào hỏi Ninh Thư: "Chào em, anh là Lý Thiên bạn của tụi này, nghe em khai trương nên đến góp vui."

    Ninh Thư cười nói: "Hoan nghênh, hoan nghênh, mấy anh đến là em vui rồi, càng đông càng vui, em cũng không nhiều bạn bè."

    Đại béo cười khúc khích nói: "Bà chủ khai trương hồng phát, vợ anh nay có việc nên không tới chung vui với em rồi, vợ anh hẹn em khi khác gặp nha."

    Ninh Thư vui vẻ: "Vâng ạ, khi nào có dịp em hẹn chị nhà cùng dùng bữa."

    Tinh Thần nãy giờ vẫn không lên tiếng bỗng dưng anh dí túi quà vào mặt Ninh Thư nói: "Khai trương hồng phát."

    Ninh Thư bất ngờ với hành động của anh, vươn tay lên cầm túi quà tuy nhỏ nhưng hơi nặng, cô trêu chọc anh nói: "Anh mua vàng cho tôi à? Nặng thế này?"

    Tinh Thần trêu chọc lại nói: "Anh đã tặng món quà giá trị hơn vàng mà em từ chối, bây giờ còn đòi gì nữa."

    Ninh Thư hơi ngai ngùng khi anh nhắc lại chuyện anh định tặng mình cho cô, anh lại ám chỉ vậy trước mặt nhiều người như vậy khiến cô có chút đỏ mặt. Mấy người Vương Sâm nhìn nhau rồi ra hiệu cho nhau, họ cười như được mùa: "Hì.. hì.. hì.."

    Mọi người đang nói chuyện thì *Trương Bình (*mẹ Tô) ra gọi: "Thư Thư ơi, gọi mọi người vào trong đi con, đứng ngoài đó hoài mệt lắm."

    Ninh Thư vội trả lời: "Dạ." Nói xong thì cô nhìn mọi người nói: "Mấy anh vào trong cửa hàng đi cho mát, với lại tham quan cửa hàng nhà em luôn."

    Mọi người vui vẻ cùng vào trong, Tinh Thần đi ngang qua Ninh Thư rồi cúi đầu xuống nói nhỏ vào tai cô: "Sau này nói chuyện với anh cũng dạ như vậy nha." Nói xong anh liền đi lướt qua cô đi vào cửa hàng.

    Ninh Thư bất ngờ với hành động và lời nói của anh, một hồi lâu thấy cô đứng mãi không chịu vào thì mẹ cô mới gọi: "Thư Thư à mọi người vào hết rồi con còn đứng ngây ra đó làm gì?"

    Nghe mẹ gọi cô mới bừng tỉnh rồi vội vàng tiến vào trong với mọi người, vào trong được một lúc thì anh shipper bước vào hỏi: "Ở đây có ai tên Tô Ninh Thư không ạ, tôi tới giao hoa ạ."

    Mọi người đang nói chuyện rôm rả, điều quay đầu lại nhìn, Ninh Thư đang ngồi cạnh Trương Bình thì đứng dậy trả lời: "Tôi không có đặt hoa."

    Shipper bối rối nói: "Có người đặt hoa hồng giao tới địa chỉ này, tên Tô Ninh Thư ạ, có kèm thiệp trên này nữa."

    Ninh Thư tò mò lại nhận quà xem ai gửi cho mình, nhưng người gửi giấu tên, cô mở thiệp ra xem thì thấy có lời chúc "Khai trương hồng phát." Nhìn chữ thì cô cũng biết người gửi là ai. Cô kí tên xác nhận cho shipper rồi mang hoa đi vào.

    Mọi người cũng tò mò người gửi, Tiểu Kiều nhanh miệng hỏi: "Ai tặng vậy chị, anh chàng nào theo đuổi chị à?"

    Vừa nói xong thì Tiểu Kiều nhận được cái cóc đầu của Tô Doanh, cô nói: "Mày bớt nhiều chuyện lại đi."

    Tinh Khôi bên này thì nhìn lại phía Tinh Thần, Tinh Thần thấy ánh mắt của anh mình như đoán được ý anh ấy muốn nói gì, anh liền nhúng nhúng vai tỏ vẻ không biết, không liên quan tới mình. Nhưng trong lòng anh có chút tò mò không biết ai là người tặng hoa cho cô.

    Thấy mãi mà Ninh Thư vẫn không trả lời Trương Bình liền nói: "Ai tặng cũng được, đem hoa vào đi con, xem có bình nào trống không, lát mẹ cấm hoa cho."

    Ninh Thư cười với Trương Bình, cố vui vẻ nói: "Không cần đâu mẹ, ai biết lỡ người nào đó có ý đồ với con gái của mẹ thì sau, để đó đi lát con bỏ thùng rác."

    Trương Bình thấy thái độ Ninh Thư vậy cũng biết hoa là do ai tặng, bà cũng không miễn cưỡng cô. *Tô Thành (*Ba Tô) ngồi cạnh cũng hiểu ý con gái nên nói: "Để đó đi. Lát ba về sẵn đem ra thùng rác bỏ luôn, bỏ trong tiệm chật chỗ."

    Ninh Thư nhìn phản ứng của ba mẹ, cô cảm thấy rất ấm áp và hạnh phúc. Thấy không khí bỗng nhiên trùng xuống Vương Sâm liền nhanh trí nói: "Thôi nào, thôi nào, hôm nay khai trương mà không khí lạ vậy ta? Bé xíu ơi, em mở quà đi, xem mọi người tặng em khai trương quà gì nè."

    Mọi người cũng đồng tình nói: "Đúng đúng, mở quà đi."

    Ninh Thư ngại ngùng nói: "Mở quà trước mặt người tặng không tốt cho lắm thì phải."

    Tinh Khôi cười nói: "Không sao đâu em, người trong nhà không hà, vui vẻ là chính mà, khai trương cần vui vẻ náo nhiệt chứ."

    Ninh Thư nghe vậy cũng không khách khí nữa, cô nói: "Được, vậy em khui quà nha."

    Mọi người vui vẻ nói: "Nhanh lên, nhanh lên."

    Tiểu Kiều nhanh miệng nói: "Chị, chị mở cái này nè, to nhất trong đống quà nè."

    Vương Sâm thì hối thúc Ninh Thư mở quà của Tinh Thần, anh nói: "Không, mở quà này nè, hơi nhỏ nhỏ nè."

    Tiểu Kiều lườm Vương Sâm, hai người tranh cải không ai nhường ai, Tiểu Kiều đưa quà to nhất nói: "Không mở này nè chị."

    Vương Sâm: "Không, bé xíu em mở này nè."

    Tiểu Kiều: "Không, cái này."

    Vương Sâm cũng không chịu thua: "Không, bé xíu cái này mở trước."

    Không ai chịu thua ai, Tô Doanh cùng Lý Thiên thấy vậy liền đứng dậy ngăn cản hai người họ cải nhau. Lý Thiên thì dùng tay kẹp cổ Vương Sâm nói: "Để em ấy quyết định."

    Tô Doanh dùng tay kéo Tiểu Kiều lại mắng: "Mày bớt quậy đi."

    Hai người bị tách ra trong sự không tự nguyện, Vương Sâm và Tiểu Kiều lườm nhau, nhìn nhau bằng ánh mắt hận không thể đánh đối phương. Ninh Thư thấy vậy liền cười giản hòa, nói: "Thôi, thôi được rồi, em mở hai cái cùng lúc nha."

    Vương Sâm và Tiểu Kiều nghe vậy liền nhìn Ninh Thư bằng ánh mắt lấp lánh vui vẻ gật đầu liên tục nói: "Được, được."

    Mọi người nhìn hành động của hai người họ liền bật cười vui vẻ. Hai người họ vẫn chăm chăm nhìn vào hai gói quà một to một vừa của Ninh Thư đang mở.

    Do mở hai gói quà cùng lúc nên động tác của Ninh Thư hơi chậm, làm cho Vương Sâm và Tiểu Kiều tò mò muốn chết, Vương Sâm hối thúc: "Bé xíu ơi, em có thể tăng tốc độ xíu không em."

    Tiểu Kiều nhanh chống phụ họa nói: "Đúng đúng, nhanh xíu đi chị."

    Ninh Thư cười nói: "Hay hai người lên giúp em mở quà đi."

    Nghe vậy hai người họ liền bật dậy, đi nhanh tới chỗ Ninh Thư, đồng loạt nói: "Được." Hai người họ mở quà trong tâm trạng hí hửng, do quà trên tay Vương Sâm nhỏ nên anh mở ra trước, khi thấy quà là một con mèo thần tài màu vàng, anh liền dùng răng cắn thử, anh mở to mắt ngạc nhiên nói: "Bé xíu ơi, vàng thật này, có người chơi lớn vậy sau."

    Nghe Vương Sâm nói vậy cô liền nhìn về phía món quà rồi nhìn lại Tinh Thần với vẻ mặt nghi ngờ. Tinh Thần thấy cô nhìn mình vậy liền lấy điện thoại ra nhắn tin nói với cô: "Chẳng phải em thích vàng sau, nếu làm to quá sợ em không có chỗ cất, làm tầm này đủ để em ngắm quà anh tặng mõi ngày cũng như ngấm anh rồi."

    Ninh Thư thấy điện thoại thông báo liền nhìn xuống, rồi nhìn lại Tinh Thần mắng thầm: "Cái tên này, có chuyện gì không nói được phải nhắn tin chứ." Cô nhìn lại điện thoại rồi xem anh nhắn tin gì, đọc xong cô bỉu môi trả lời tin nhắn lại: "Anh là mèo thần tài à."

    Tinh Thần đọc xong tin nhắn cô cười khẽ trả lời: "Nếu em muốn, anh sẵn lòng."

    Ninh Thư ghét bỏ trả lời: "Biến."

    Vương Sâm ngồi kế bên thấy Ninh Thư bấm điện thoại Tinh Thần cũng bấm, anh ghé lại sát Ninh Thư hỏi nhỏ: "Hai người đang nói chuyện gì không muốn cho người khác biết à?"

    Ninh Thư giật bắn mình, che điện thoại lại nói: "Làm gì có." Rồi quay sang Tiểu Kiều nói: "Quà bên em là gì vậy?"

    Tiểu Kiều nói: "Cũng là mèo thần tài nè, dễ thương lắm nha."

    Vương Sâm thấy Ninh Thư chột dạ, liền nhìn sang Tinh Thần và nhận được ánh mắt cảnh cáo của anh ta, Vương Sâm cười: "Hì.. hì.. Nhiều mèo quá ta, có khi nào mấy gói quà này cũng là mèo không ta."

    Sau đó mọi người cùng mở ra ba gói quà nữa thì không ngoài dự đoán của Vương Sâm, tất cả đều là mèo thần tài, có đủ kích cỡ từ lớn tới nhỏ. Mọi người chỉ biết nhìn nhau cười vì sự trùng hợp đáng yêu này. Tô Doanh lên tiếng: "Kiểu này Ninh Thư đón khách tấp nập luôn nè."

    Đại béo vui vẻ nói: "Đúng đúng, một con là đón được thần tài rồi, còn đằng này tới năm con nha, có hẳn một con bằng vàng nữa, thần tài gắp bội." Mọi người cười đùa vui vẻ.

    Tới tầm đầu giờ chiều thì mọi người ai cũng ra về vì có việc, còn ba mẹ Tô thì cùng về cùng vợ chồng Tô Doanh, do lâu quá không gặp nhau nên Tô Doanh đã đề nghị đưa hai người họ về nhà mình chơi, hai người họ cũng vui vẻ đồng ý. Trong cửa hàng thì chỉ còn lại Ninh Thư và Tinh Thần, cô hỏi anh: "Sao anh lại không về đi? Mọi người về hết rồi kìa."

    Tinh Thần tựa người vào ghế sofa lười biến trả lời: "Ở lại hỏi em có thích quà anh tặng không?"

    Ninh Thư lườm anh nói: "Anh tặng tôi vậy, sau này anh khai trương công ty hay gì sau tôi trả nổi."

    Tinh Thần khẽ cười nói: "Không cần, tới lúc đó em làm bà chủ không cần quà khai trương, người khác sẽ tặng ngược lại em."

    Ninh Thư vành tai hơi đỏ, cô cũng hết cách với anh đành nói: "Sau này anh khai trương tôi sẽ tặng quà tốt cho anh."

    Tinh Thần ngồi dậy tay chống cầm hỏi: "Em phải tính rõ ràng với tôi vậy sau."

    Ninh Thư gật gật đầu nói: "Có qua có lại mới tốt."

    Tinh Thần híp mắt nhìn cô rồi nói: "Vậy tình cảm anh giành cho em, em cũng nên đáp lại chứ, có qua có lại."

    Ninh Thư bất ngờ với câu nói của anh, lấp bấp nói: "Chuyện.. chuyện.. chuyện này không liên qua tới nhau."

    Tinh Thần cười khẽ rồi nói sang chuyện khác: "Hoa do Ngô Kiệt tặng à?"

    Ninh Thư nghĩ: "Ten này chuyển chủ đề nhanh nhỉ?"

    Rồi cô cũng gật đầu trả lời anh: "Ừ."

    Tinh Thần dứt khoác nói: "Vậy lát anh về sẽ cầm theo bỏ dùm em."

    Ninh Thư ngạc nhiên với câu nói của Tinh Thần, cô cười khẽ nói: "Anh rảnh rỗi vậy sau?"

    Tinh Thần cau nhẹ mày nói: "Anh không rảnh rỗi, anh chỉ đang giúp em loại bỏ những thứ không cần thiết nữa mà thôi."

    Ninh Thư nghe Tinh Thần nói vậy tim bỗng đập nhanh rồi trở lại bình thường, cô bình tĩnh nói với anh: "Đây chỉ là cảm xúc nhất thời của anh thôi, rồi sẽ bình thường trở lại nên anh không cần quá quan tâm tôi đâu."

    Tinh Thần tức giận khi nghe cô nói như vậy về tình cảm của mình, anh đứng bật dậy nói: "Sao em biết đây là cảm xúc nhất thời? Em đừng nghĩ mình cái gì cũng biết, em không thích anh là chuyện của em, nhưng em không được xúc phạm tới tình cảm của anh giành cho em." Nói xong thì anh cũng đứng dậy bỏ đi, nhưng cũng không quên cầm theo bó hoa của Ngô Kiệt theo.

    Ninh Thư nhìn hành động của anh có chút buồn cười, cho dù đang tức giận cũng không quên cầm bó hoa đem vứt dùm cô, cô nghĩ: "Đúng là tên cứng đầu."
     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng một 2024
  10. Lê lười

    Bài viết:
    0
    Chương 19: Bệnh.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi khai trương, khách hàng cũng dần ổn định, đơn đặt hàng trên fanpage cũng đều đặn, khiến tâm trạng của Ninh Thư vô cùng vui vẻ. Nhưng cô cảm thấy thiếu thiếu một cái gì đó, cô nghĩ lại: "Hôm khai trương mình cũng có quá lời với anh ta, có nên mời anh ta đi ăn để chuộc tội không nhỉ? Lâu rồi anh ta cũng không liên lạc chắc giận lắm đây."

    Ninh Thư nghĩ vậy liền lấy điện thoại ra gửi tin: "Này."

    Vài phút sau cô liền nhận được tin nhắn trả lời: "Cuối cùng cũng nhớ tới anh rồi à."

    Ninh Thư nghĩ: "Đúng là còn đang tức giận kìa." Cô liền gõ phím trả lời: "Tôi nhắn tin để thực hiện lời hứa."

    Tinh Thần liền trả lời: "Anh bận, không đi."

    Ninh Thư: "Ờ, vậy thôi."

    Tinh Thần bên này tức giận gửi liên tục mấy tin nhắn:

    "Ờ, vậy thôi là sau?"

    "Ít nhất em cũng hẹn anh ngày khác chứ."

    "Em không có thành ý gì hết vậy?"

    "Em đúng là đồ không có lương tâm."

    Ninh Thư nhìn một loạt tin nhắn liền bật cười, hết cách với anh, sau cô không phát hiện lúc trước anh lại là người như vậy chứ, cô liền trả lời: "Vậy khi nào anh rảnh, tôi mời."

    Tinh Thần trả lời: "Tối nay anh qua rước em."

    Ninh Thư: "Không phải nói bận sau?"

    Tinh Thần: "Anh chỉ nói bận, chứ không nói tối sẽ bận."

    Ninh Thư: "Được, anh nói gì cũng đúng, tôi ở cửa tiệm, anh khỏi qua nhà."

    Tinh Thần: "Được thôi, tối gặp."

    Ninh Thư bỏ điện thoại xuống suy nghĩ tối nay nên ăn món gì, bỗng bụng cô có chút đau nhói, cơn đau này lâu lâu lại xuất hiện, dạo này hình như thường xuyên hơn, cô nghĩ: "Cơn đau dạ dạy dạo này hơi nặng nhỉ? Chắc mình phải đi khám chút mới được."

    Gần tới giờ hẹn thì cô nhận được tin nhắn từ Tinh Thần: "Thư Thư dự án công ty có chút trục trặc, ngày mai anh tới đón em đi dùng bữa coi như chuộc tội nha, đừng giận anh."

    Ninh Thư chuẩn bị đóng cửa thì nhận được tin nhắn của Tinh Thần, cô có chút hụt hẫn nhưng rồi vẫn trở lại bình thường, trả lời tinh nhắn của anh: "Được."

    Dù gì cũng không đi được, nên cô đành về nhà sớm để nghĩ ngơi, mai vào bệnh viện khám xem dạ dày ổn không. Tinh Thần bên này khi nhận được một chữ "Được" của Ninh Thư anh thở dài cau mày nghĩ: "Mới có chút tiến triển lại có chuyện, mình phải nhanh chống làm xong mới được."

    Tầm một tuần sau, Ninh Thư vào viện nhận kết quả khám bệnh. Hai bàn tay cô lạnh toát khi nhận được kết quả, bác sĩ thì đang căn dặn: "Cô nên vào viện điều trị càng nhanh càng tốt, tế bào ưng thư cổ tử cung đang có dấu hiệu chuyển sang giai đoạn ba."

    Ninh Thư mặt tái nhợt đi, cố bình tĩnh hỏi bác sĩ: "Điều trị không cần người giám hộ được không bác."

    Bác sĩ nhìn sắc mặt cô nhợt nhạt cố trấn an nói: "Phải có người giám hộ, đề phòng những lúc sốc thuốc."

    Ninh Thư lại hỏi: "Điều trị này có rụng tóc không bác."

    Bác sĩ thở dài nói: "Hóa trị nên tóc sẽ rụng dần, tôi biết đối với nữ giới tóc rất quan trọng, nhưng nếu được nên cắt tóc ngắn hoặc cạo sẽ đỡ làm tâm lý sa sút."

    "Điều trị tốt tóc vẫn mọc lại bình thường nên cô cứ yên tâm."

    Ninh Thư lại hỏi: "Nếu khỏi có thể có thai không bác."

    Bác sĩ lại trấn an cô nói: "Có khả năng, cô cứ vào sớm điều trị mọi chuyện vẫn còn có thể cứu chữa."

    Ninh Thư đứng lên chào bác sĩ, cô nói: "Tôi biết rồi."

    Cô rời khỏi bệnh viện với tâm trạng trống rỗng, không biết phải nói như thế nào với ba mẹ, không biết phải làm gì ngay lúc này, cô cứ đi lang thang trên đường mãi, cô không về cửa tiệm mà về thẳng nhà, vào phòng rồi đóng cửa lại nhốt mình trong đó, khóc rất lâu, khóc tới mức ngủ thiếp đi khi nào không hay.

    Sáng hôm sau cô vẫn đi làm bình thường, nhưng vào cửa tiệm cô lại không mở cửa đón khách mà lại trnh thủ gửi những đơn trên fanpape tới khách, rồi lại sắp xếp hàng hóa cẩn thận. Cô cần đóng cửa đến khi cô điều trị xong, hoặc có thể đóng cửa mãi mãi.

    Điện thoại cô liên tục thông báo tin nhắn, có vài tin nhắn từ Tinh Thần:

    "Thư Thư, anh xong dự án rồi, mình cùng dùng bữa đi."

    "Thư Thư, dạo gần đây không thấy em trả lời tin nhắn hay bắt máy anh vậy?"

    "Thư Thư, em có giận chuyện hôm bữa cho anh xin lỗi, dự án này anh và mọi người không thể bỏ."

    "Thư Thư em đợi anh ở cửa hàng, tối nay anh đến đón."

    Ninh Thư nhìn những dòng tin nhắn nước mắt cứ rơi không ngừng, cô thật sự chỉ mới mở lòng muốn đáp lại tình cảm của anh thôi, nhưng ông trời lại thích trêu đùa như vậy, chắc cô đã đắc tội gì với ông rồi.

    Cô vẫn không có ý định trả lời tin nhắn của anh. Nhưng lại có số lạ gọi đến, cô lấy lại tinh thần rồi lau nước mắt, cố chỉnh giọng thật bình tỉnh nhất để bắt máy: "Alo."

    Đầu giây bên kia là Trương Hân: "Chị Thư, em là Trương Hân, em muốn gặp chị, mình gặp nhau được không chị?"

    Ninh Thư hơi bất ngờ khi mình đã chặn số cô ấy, hôm nay cô ấy lại dùng số lạ gọi tới. Nhưng rồi cô cũng trả lời: "Được, gửi địa chỉ đi."

    Cô muốn kết thúc chuyện này trong hôm nay, dù gì cô cũng không biết mình có còn sống được bao lâu nữa.

    Trương Hân nghe được câu trả lời của Ninh Thư liền vui vẻ vội vàng nói: "Được được, em đợi chị ở quán Coffe Nắng gần cửa hàng của chị nha."

    Ninh Thư: "Ừ."

    Trương Hân tắt máy thì Ninh Thư cũng tranh thủ làm xong việc trong cửa hàng, sắp xếp gọn gàng để tránh thời gian cô không ở đây lại dính bụi bẩn.

    Trước khi đi đến điểm hẹn thì Ninh Thư nhận được cuộc gọi từ Tinh Thần, cô suy nghĩ hồi lâu rồi cũng bắt máy: "Alo."

    Tinh Thân lo lắng hỏi: "Em có ở cửa tiệm không? Em có thấy tin nhắn của anh không vậy?"

    Ninh Thư lạnh nhạt trả lời: "Chiều tôi có việc không ở cửa tiệm, cuộc hẹn chúng ta dời lại đi."

    Tinh Thần nhỏ giọng hỏi: "Em giận anh vì thời gian này không liên lạc với em sau?"

    Ninh Thư cười khẽ nói: "Tôi với anh có mối quan hệ là gì mà phải giận nhau chứ."

    Anh nghe cô nói vậy có chút hụt hẫn, nhưng vẫn cố tỏ ra bình thường nói: "Vậy khi nào em rảnh mình đi ăn cũng được, em chú ý sức khoẻ nha."

    Ninh Thư lạnh nhạt trả lời: "Ừ." Rồi cô nhanh chống tắt máy. Nếu cô cứ tiếp tục nói chuyện với anh như vậy không chừng cô lại không kiềm được lòng mà bật khóc mất.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...