Chương 80
[HIDE-THANKS][credits=150;1661702534298]Đại thụ bị gãy cành phẫn nộ rung động, đột nhiên duỗi dài cành cây quạt tới hướng Tần Xuyên.
Tốc độ coi như nhanh, bất quá ở trong mắt Tần Xuyên cũng giống như tốc độ chậm đi 8 lần, ngay cả hoàn thủ cũng có vẻ không nhanh không chậm.
"Cẩn thận!" Tô Kiều thời khắc nào cũng chú ý hành tung của hai người bọn họ, thấy biến cố đột ngột, không chút nghĩ ngợi nhào tới, hai tay tiếp lấy cây bạo động, dùng sức bẻ một cái.
A, người dị năng sức mạnh cấp ba.
Tần Xuyên ở bên cạnh thảnh thơi vỗ tay, làm Bùi Tần Tần xấu hổ không thôi.
Liên tiếp bị bẻ gãy cành cây làm cho đại thụ lửa giận ngút trời, toàn thân cây bắt đầu toàn diện kéo dài lên trên, chuyên chú công kích Tần Xuyên cùng Tô Kiều, sau ba lần tiến công không có kết quả, nó đột nhiên điều chuyển cây cối "vèo" nhìn chằm chằm Bùi Tần Tần.
Hả? Bùi Tần Tần nhìn đột nhiên thay đổi mục tiêu, mũi cây thực vật dị biến hướng về phía mình: "..."
Mi không phải chứ, thân là thực vật cũng phải giống như động vật chọn quả hồng mềm mà nhéo sao?
"Ta không có bẻ cành của mi, là bọn họ bẻ." Bùi Tần Tần quyết đoán bán đứng đồng đội chỉ vào Tần Xuyên nói.
Thực vật dị biến nhìn Bùi Tần Tần một lúc lâu, cảm thấy là đạo lý như vậy, nhưng người dị năng khác thấy nó bạo động đã tập hợp công kích. Động thủ này giống như đánh nhau, ai còn quản cô có đánh người trước hay không, chỉ cần là đứng ở phía đổi diện một người, đều nên đánh!
Bùi Tần Tần trăm triệu lần không nghĩ tới mình không kéo đến chân người khác, ngược lại bị người khác cuốn vào loạn chiến.
Tần Xuyên kéo cô ra sau lưng mình, thuận theo tự nhiên rời khỏi phạm vi đánh nhau, Bùi Tần Tần nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc.
"Anh trai anh không giúp bọn họ sao?"
"Cũng không phải đánh không lại, vì sao phải giúp, cơm của bọn họ muốn tôi ăn sao?"
Bùi Tần Tần thiếu chút nữa bị thuyết phục, nhưng mà -- "Hình như là chúng ta gây phiền toái trước."
"Đó gọi là cảnh báo sớm, không gọi là gây phiền toái trước, không có tôi, bọn họ có thể sớm biết những thực vật dị biến kia sẽ công kích người sao." Tần Xuyên nói thong dong bình tĩnh, thành công khiến Bùi Tần Tần mang theo bộ lọc của mình tin phục.
Cô vẫn còn quá trẻ, sau này phải học thêm nghệ thuật nói chuyện với Tần Xuyên.
Tần Dực Dương lần này dẫn theo 14 người đi ra, ngoại trừ phi công đang chờ lệnh cùng Tần Xuyên cùng Bùi Tần Tần, chỉ còn lại 11 đội viên có thể sử dụng.
11 người này chia làm hai đội, do Tần Dực Dương chỉ huy, luân phiên tiến công đại thụ. Chỉ chốc lát sau, cây cối xao động bị bọn họ đánh trở về, khi bọn họ còn muốn tiếp tục truy kích, Tần Dực Dương đột nhiên kêu ngừng nói: "Được rồi, chung quanh đều là loại thực vật dị biến này, động tĩnh quá lớn sợ sẽ dẫn tới phiền toái khác, trước tiên tìm được tiểu đội dị năng bị vây khốn rồi nói sau."
"Vâng, đội trưởng!"
Tần Dực Dương dẫn đầu xuống lầu, lúc đi ngang qua Tần Xuyên liếc anh một cái.
Anh ta thật không biết tiểu tử này cùng tới nơi này muốn làm gì, muốn nói anh lo lắng an nguy của anh ta, lại không giống lắm. Anh đều có thể nhìn thấu dị năng không gian của anh ta, hẳn là biết anh ta không dễ dàng xảy ra chuyện như vậy, hơn nữa tên vô lại này vừa rồi hoàn toàn là đang xem kịch đi? Dùng biểu tình không liên quan đến mình làm chuyện đê tiện này nọ, cũng không sợ bị người ta trùm bao tải đánh chết!
Tần Dực Dương đưa tay túm Tần Xuyên một tay để anh đuổi theo, miễn cho anh dừng lại phía sau lại xảy ra chuyện gì.
Tần Xuyên theo khí lực của anh ta đi về phía trước, còn không quên đem Bùi Tiểu Tần kéo lên, giống như con ghẻ, làm cho người dị năng phía sau hai mặt nhìn nhau.
Anh em đi trấn Tử Kim chấp hành nhiệm vụ không phải nói em họ của đội trưởng rất trâu bò sao? Cái này.. Bọn họ thật đúng là nhìn không ra một người dị năng không gian cấp D và người bình thường cấp E làm sao trâu bò a.
Bùi Tần Tần đi theo bên cạnh Tần Xuyên, thấy vách tường bị cây xanh xuyên thấu, không hiểu sao tay ngứa muốn sờ sờ lá cây mọc ra từ trong tường, bất quá còn chưa đụng phải đã bị Tần Xuyên bắt được.
"Đừng nghĩ làm chuyện xấu." Tần Xuyên quấn ngón tay cô trong lòng bàn tay nói: "Chúng nó đã dị biến, cô thuần phục chúng nó có khó khăn, hơn nữa chúng nó cũng sẽ không nghe lời cô."
Không nghe lời!
Bùi Tần Tần trong nháy mắt nghĩ đến mầm đậu hà lan, thổn thức nắm lấy tay Tần Xuyên, cáo trạng với anh: "Anh trai, đều là nó hấp dẫn em!"
Tần Xuyên: "..."
Bản lĩnh của cô khi mở mắt nói dối càng ngày càng lợi hại.
"Hàm lượng oxy trong không khí nơi này quá cao, cô hẳn là không thích ứng, cô có choáng váng hay không?"
"Không choáng váng a, em cảm giác không khí nơi này siêu trong lành, rất thoải mái."
Thoải mái sao? Tần Xuyên nghiêng đầu nhìn cô một hồi, suy nghĩ cô hẳn là bị dị năng của bản thân ảnh hưởng. Người bình thường vào tới nơi này không đến mười phút sẽ trúng độc oxy mà chết, người dị năng sẽ tốt hơn một chút, nhưng ở lâu cũng sẽ có vấn đề.
"Này." Tần Xuyên đột nhiên hỏi Tần Dực Dương dẫn đường phía trước nói: "Anh muốn cứu người nào, vị trí cụ thể ở đâu."
Anh vốn không muốn quản, để cho bọn họ tự mình giày vò, dù sao năng lực phải dựa vào thực chiến tăng lên. Nhưng nhìn trang bị của những người này, rõ ràng ngay cả hàm lượng oxy trong không khí tăng cao cũng không biết, cứ như vậy còn cứu người, sao không nói đến chịu chết chứ.
Tần Dực Dương cũng không ngại xưng hô của Tần Xuyên, mở ra bản đồ gần như mất tác dụng nói với anh ta: "Ba ngày trước, một tiểu đội dị năng tinh nhuệ mang theo hai tiến sĩ nghiên cứu khoa học tới nơi này điều tra, hai ngày trước bọn họ còn rất tốt, truyền về rất nhiều tư liệu, nhưng đêm qua bọn họ đột nhiên thường xuyên gửi tín hiệu cầu cứu, sau đó ngắt kết nối với tổng bộ. Hai tiến sĩ đó là nhân tài khan hiếm của đất nước, đã đạt được những thành tựu lớn trong lĩnh vực sinh học, tụi anh cần có được sự giúp đỡ của bọn họ".
Cái quái gì vậy?
Tần Xuyên nhìn bản đồ vẽ tay hoàn toàn bất đồng địa hình với bên ngoài, thấy Bùi Tần Tần tò mò, tiện tay đưa bản đồ cho cô.
Bùi Tần Tần nhận lấy tự mình nghiên cứu, có Tần Xuyên mang theo, cô cũng không cần lưu ý đường dưới chân.
Cô chỉ vào chấm đỏ trên bản đồ và nói: "Anh họ, chấm đỏ này có phải đại diện cho vị trí của họ khi họ mất liên lạc không?"
"Ừm, đó là nơi tín hiệu cầu cứu cuối cùng phát ra, bất quá thực vật dị biến làm cho địa hình biến hóa quá lớn, chỉ dựa vào tầng cao nhất của hai ba tòa nhà tụi anh rất khó định được vị trí đại khái của bọn họ."
Bùi Tần Tần ồ một tiếng, bị Tần Xuyên cõng từ chỗ cao hai mươi mét mượn dây leo trượt xuống mặt đất.[/credits][/HIDE-THANKS]
Tốc độ coi như nhanh, bất quá ở trong mắt Tần Xuyên cũng giống như tốc độ chậm đi 8 lần, ngay cả hoàn thủ cũng có vẻ không nhanh không chậm.
"Cẩn thận!" Tô Kiều thời khắc nào cũng chú ý hành tung của hai người bọn họ, thấy biến cố đột ngột, không chút nghĩ ngợi nhào tới, hai tay tiếp lấy cây bạo động, dùng sức bẻ một cái.
A, người dị năng sức mạnh cấp ba.
Tần Xuyên ở bên cạnh thảnh thơi vỗ tay, làm Bùi Tần Tần xấu hổ không thôi.
Liên tiếp bị bẻ gãy cành cây làm cho đại thụ lửa giận ngút trời, toàn thân cây bắt đầu toàn diện kéo dài lên trên, chuyên chú công kích Tần Xuyên cùng Tô Kiều, sau ba lần tiến công không có kết quả, nó đột nhiên điều chuyển cây cối "vèo" nhìn chằm chằm Bùi Tần Tần.
Hả? Bùi Tần Tần nhìn đột nhiên thay đổi mục tiêu, mũi cây thực vật dị biến hướng về phía mình: "..."
Mi không phải chứ, thân là thực vật cũng phải giống như động vật chọn quả hồng mềm mà nhéo sao?
"Ta không có bẻ cành của mi, là bọn họ bẻ." Bùi Tần Tần quyết đoán bán đứng đồng đội chỉ vào Tần Xuyên nói.
Thực vật dị biến nhìn Bùi Tần Tần một lúc lâu, cảm thấy là đạo lý như vậy, nhưng người dị năng khác thấy nó bạo động đã tập hợp công kích. Động thủ này giống như đánh nhau, ai còn quản cô có đánh người trước hay không, chỉ cần là đứng ở phía đổi diện một người, đều nên đánh!
Bùi Tần Tần trăm triệu lần không nghĩ tới mình không kéo đến chân người khác, ngược lại bị người khác cuốn vào loạn chiến.
Tần Xuyên kéo cô ra sau lưng mình, thuận theo tự nhiên rời khỏi phạm vi đánh nhau, Bùi Tần Tần nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc.
"Anh trai anh không giúp bọn họ sao?"
"Cũng không phải đánh không lại, vì sao phải giúp, cơm của bọn họ muốn tôi ăn sao?"
Bùi Tần Tần thiếu chút nữa bị thuyết phục, nhưng mà -- "Hình như là chúng ta gây phiền toái trước."
"Đó gọi là cảnh báo sớm, không gọi là gây phiền toái trước, không có tôi, bọn họ có thể sớm biết những thực vật dị biến kia sẽ công kích người sao." Tần Xuyên nói thong dong bình tĩnh, thành công khiến Bùi Tần Tần mang theo bộ lọc của mình tin phục.
Cô vẫn còn quá trẻ, sau này phải học thêm nghệ thuật nói chuyện với Tần Xuyên.
Tần Dực Dương lần này dẫn theo 14 người đi ra, ngoại trừ phi công đang chờ lệnh cùng Tần Xuyên cùng Bùi Tần Tần, chỉ còn lại 11 đội viên có thể sử dụng.
11 người này chia làm hai đội, do Tần Dực Dương chỉ huy, luân phiên tiến công đại thụ. Chỉ chốc lát sau, cây cối xao động bị bọn họ đánh trở về, khi bọn họ còn muốn tiếp tục truy kích, Tần Dực Dương đột nhiên kêu ngừng nói: "Được rồi, chung quanh đều là loại thực vật dị biến này, động tĩnh quá lớn sợ sẽ dẫn tới phiền toái khác, trước tiên tìm được tiểu đội dị năng bị vây khốn rồi nói sau."
"Vâng, đội trưởng!"
Tần Dực Dương dẫn đầu xuống lầu, lúc đi ngang qua Tần Xuyên liếc anh một cái.
Anh ta thật không biết tiểu tử này cùng tới nơi này muốn làm gì, muốn nói anh lo lắng an nguy của anh ta, lại không giống lắm. Anh đều có thể nhìn thấu dị năng không gian của anh ta, hẳn là biết anh ta không dễ dàng xảy ra chuyện như vậy, hơn nữa tên vô lại này vừa rồi hoàn toàn là đang xem kịch đi? Dùng biểu tình không liên quan đến mình làm chuyện đê tiện này nọ, cũng không sợ bị người ta trùm bao tải đánh chết!
Tần Dực Dương đưa tay túm Tần Xuyên một tay để anh đuổi theo, miễn cho anh dừng lại phía sau lại xảy ra chuyện gì.
Tần Xuyên theo khí lực của anh ta đi về phía trước, còn không quên đem Bùi Tiểu Tần kéo lên, giống như con ghẻ, làm cho người dị năng phía sau hai mặt nhìn nhau.
Anh em đi trấn Tử Kim chấp hành nhiệm vụ không phải nói em họ của đội trưởng rất trâu bò sao? Cái này.. Bọn họ thật đúng là nhìn không ra một người dị năng không gian cấp D và người bình thường cấp E làm sao trâu bò a.
Bùi Tần Tần đi theo bên cạnh Tần Xuyên, thấy vách tường bị cây xanh xuyên thấu, không hiểu sao tay ngứa muốn sờ sờ lá cây mọc ra từ trong tường, bất quá còn chưa đụng phải đã bị Tần Xuyên bắt được.
"Đừng nghĩ làm chuyện xấu." Tần Xuyên quấn ngón tay cô trong lòng bàn tay nói: "Chúng nó đã dị biến, cô thuần phục chúng nó có khó khăn, hơn nữa chúng nó cũng sẽ không nghe lời cô."
Không nghe lời!
Bùi Tần Tần trong nháy mắt nghĩ đến mầm đậu hà lan, thổn thức nắm lấy tay Tần Xuyên, cáo trạng với anh: "Anh trai, đều là nó hấp dẫn em!"
Tần Xuyên: "..."
Bản lĩnh của cô khi mở mắt nói dối càng ngày càng lợi hại.
"Hàm lượng oxy trong không khí nơi này quá cao, cô hẳn là không thích ứng, cô có choáng váng hay không?"
"Không choáng váng a, em cảm giác không khí nơi này siêu trong lành, rất thoải mái."
Thoải mái sao? Tần Xuyên nghiêng đầu nhìn cô một hồi, suy nghĩ cô hẳn là bị dị năng của bản thân ảnh hưởng. Người bình thường vào tới nơi này không đến mười phút sẽ trúng độc oxy mà chết, người dị năng sẽ tốt hơn một chút, nhưng ở lâu cũng sẽ có vấn đề.
"Này." Tần Xuyên đột nhiên hỏi Tần Dực Dương dẫn đường phía trước nói: "Anh muốn cứu người nào, vị trí cụ thể ở đâu."
Anh vốn không muốn quản, để cho bọn họ tự mình giày vò, dù sao năng lực phải dựa vào thực chiến tăng lên. Nhưng nhìn trang bị của những người này, rõ ràng ngay cả hàm lượng oxy trong không khí tăng cao cũng không biết, cứ như vậy còn cứu người, sao không nói đến chịu chết chứ.
Tần Dực Dương cũng không ngại xưng hô của Tần Xuyên, mở ra bản đồ gần như mất tác dụng nói với anh ta: "Ba ngày trước, một tiểu đội dị năng tinh nhuệ mang theo hai tiến sĩ nghiên cứu khoa học tới nơi này điều tra, hai ngày trước bọn họ còn rất tốt, truyền về rất nhiều tư liệu, nhưng đêm qua bọn họ đột nhiên thường xuyên gửi tín hiệu cầu cứu, sau đó ngắt kết nối với tổng bộ. Hai tiến sĩ đó là nhân tài khan hiếm của đất nước, đã đạt được những thành tựu lớn trong lĩnh vực sinh học, tụi anh cần có được sự giúp đỡ của bọn họ".
Cái quái gì vậy?
Tần Xuyên nhìn bản đồ vẽ tay hoàn toàn bất đồng địa hình với bên ngoài, thấy Bùi Tần Tần tò mò, tiện tay đưa bản đồ cho cô.
Bùi Tần Tần nhận lấy tự mình nghiên cứu, có Tần Xuyên mang theo, cô cũng không cần lưu ý đường dưới chân.
Cô chỉ vào chấm đỏ trên bản đồ và nói: "Anh họ, chấm đỏ này có phải đại diện cho vị trí của họ khi họ mất liên lạc không?"
"Ừm, đó là nơi tín hiệu cầu cứu cuối cùng phát ra, bất quá thực vật dị biến làm cho địa hình biến hóa quá lớn, chỉ dựa vào tầng cao nhất của hai ba tòa nhà tụi anh rất khó định được vị trí đại khái của bọn họ."
Bùi Tần Tần ồ một tiếng, bị Tần Xuyên cõng từ chỗ cao hai mươi mét mượn dây leo trượt xuống mặt đất.[/credits][/HIDE-THANKS]