Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 70

Bấm để xem
Đóng lại
[HIDE-THANKS][credits=150;1481702533635]Tin tức đội dị năng hoàn thành nhiệm vụ, rất nhanh thông qua thiết bị đặc thù truyền về thủ đô. Nhân viên liên quan cũng đã thu thập được mô máu thịt của thể dị biến cao cấp, cũng đi tới sơn động quét dọn xong.

Sáng sớm hôm sau, Tần Dực Dương sẽ rời khỏi trấn nhỏ.

Dù sao quốc gia hiện tại khan hiếm nhân thủ, rất nhiều cứu viện đều là từng giây từng phút tranh thủ.

Trước khi đi anh ta lôi kéo Tần Xuyên bí mật thương lượng một phen, không ai biết anh ta cùng Tần Xuyên nói cái gì, kết quả cuối cùng lại nói được Tần Xuyên đi nơi trú ẩn trước.

Ánh mắt Bùi Tần Tần sau một đêm nghỉ ngơi đã khôi phục, cô nói được làm được, chỉ cần Tần Xuyên đồng ý đi nơi trú ẩn cô sẽ không ngăn trở. Lúc này cô đang ngồi ở vị trí cửa sổ của máy bay trực thăng, tò mò nhìn ra ngoài.

Tần Xuyên ở phía dưới làm kiểm tra vòng quanh máy bay, kiểm tra xong mới lên ghế lái, đeo tai nghe micro kín toàn bộ, kiểm tra hệ thống bay.

Bùi Tần Tần ghé qua vây xem nói: "Anh trai, anh thật sự sẽ lái trực thăng a?" Còn gì khác mà anh không biết không?

Tần Dực Dương thoải mái tựa vào chỗ ngồi, hai tay gối sau đầu nói: "Đương nhiên, trước khi tốt nghiệp anh trai của em đã lái trực thăng bay xung quanh."

À.. Thật là có tiền, có quyền a!

"Cho nên lúc trước anh trai không biết lái xe là bởi vì anh là phi công?" Người ta nói nguyên tắc hoạt động của máy bay và xe hơi là không đồng nhất, vì tránh cho sai lầm, phi công hầu như không lái xe.

Tần Dực Dương gật đầu tỏ vẻ chính xác.

Bùi Tần Tần: "..."

Nhưng anh trai đã học lái xe, không chỉ lái còn có không ít xe, hơn nữa anh mất trí nhớ mà lại dám tin, lại để cho một người mất trí nhớ lái máy bay!

Can đảm.

Bất quá Tần Xuyên dám lái, vậy nhất định là có nắm chắc đi.

An tâm an tâm.

Tần Xuyên quay đầu lại đẩy Bùi Tần Tần trở lại chỗ ngồi nói: "Ngồi xuống, thắt dây an toàn, trong túi có đồ ăn vặt tự mình tìm."

"Yes, sir!" Bùi Tần Tần hướng về phía anh cúi chào, ngồi trở lại vị trí thắt dây an toàn, giơ tay nâng Tráng Tráng hưng phấn cùng Miên Miên ổn trọng lên.

Trực thăng cất cánh, tiếng ồn cũng không thể ngăn cản sự tò mò của Bùi Tần Tần.

Cô hỏi Tần Dực Dương bên cạnh nói: "Anh họ, trước đây các anh là đáp trực thăng tới sao?"

"Đúng vậy."

"Vậy phi công trước kia của anh thì sao?"

Tần Dực Dương nói: "Treo* rồi."

*ý là chết

Bùi Tần Tần đột nhiên hỏi không nổi nữa, tò mò dừng lại.

Tráng Tráng trong túi của cô đã được cắm trong đất cả đêm, tinh thần lên gấp bội.

Lần đầu tiên thừa cơ hội nó và Bùi Tần Tần cùng hưng phấn, không để ý người dị năng khác ở đây liền từ trong túi Bùi Tần Tần lặng lẽ bò ra.

Sau khi Tần Dực Dương nhìn thấy, đưa tay chỉ chỉ vào túi của cô, nhắc nhở Bùi Tần Tần thực vật dị biến của cô lại không ngoan.

[Tráng Tráng!] Bùi Tần Tần thấp giọng quát dừng lại, đem Tráng Tráng vừa bò ra quay về trong túi nói: [Mi lại muốn đi đâu a? ]

[Vô ích.] Tráng Tráng chỉ vào những đám mây trắng bên ngoài cửa sổ nói: [Muốn sờ sờ.]

[Mi không thể chạm tới, đám mây không phải là một thực thể.] Bùi Tần Tần nhìn xung quanh vòng tròn, thấy không có ai chú ý liền đặt Tráng Tráng lên trên kính nói: [Ở chỗ này xem, không thể phá hoại nha.]

[Vâng!]

Bùi Tần Tần nhìn Miên Miên vẫn rất yên tĩnh, suy nghĩ một chút, cũng lấy nó ra đặt ở bên cửa sổ, điểm một chút lá nhỏ của hai chúng nó nói: [Từ từ nhìn đi.]

[Chủ nhân, bên kia là màu xanh, bên này là màu trắng.] Tráng Tráng mở cành lá bám vào kính quay đầu nói chuyện với Bùi Tần Tần, rễ cây của Miên Miên bám vào trong chậu nhỏ còn hoa nhỏ trên đỉnh đầu thì lắc lư trái phải, thoạt nhìn tâm tình rất tốt.

Bùi Tần Tần chống má cùng chúng ngắm cảnh nói: [Ừm, mi xem thành phố phía dưới nhỏ hay không? ]

[Nhỏ a, chủ nhân, Tráng Tráng có thể từ đây nhảy xuống không? ]

Bùi Tần Tần: [.. Không thể!] Nói một cây rau rơi từ trên cao rơi xuống sẽ có kết cục là gì?

[Được rồi, ngày hôm qua đại bại hoại ném Tráng Tráng xuống dưới lầu, Tráng Tráng một chút cũng không đau!]

Bùi Tần Tần: [Hả? Tại sao anh trai lại ném mi? ]

Tráng Tráng: [Không biết, anh ta cũng ném Miên Miên xuống.]

Bùi Tần Tần nhìn về phía Miên Miên.

Miên Miên lắc lắc hoa trên đỉnh đầu, đứng ở bên cửa sổ chỉ chỉ Tráng Tráng, một trận im lặng sau đó, tự mình nó lại từ bên cửa sổ ngã xuống đầu gối Bùi Tần Tần.

Bùi Tần Tần: "?" Tráng Tráng đẩy?

[Mi nói láo, ta mới không đẩy mi! Là như vậy mới đúng.] Tráng Tráng từ trên kính trượt xuống, đi tới trước mặt Miên Miên không nhúc nhích nhìn chằm chằm nó, sau đó Miên Miên lần thứ hai từ bên cửa sổ ngã xuống trên đầu gối Bùi Tần Tần.

Càng ngã càng thuần thục.

Tráng Tráng cáo trạng nói: [Đại bại hoại chính là nhìn nó như vậy, em mới không đẩy nó, em đẩy nó thì nó đã đánh em sớm rồi.]

[Ha ha ha] Bùi Tần Tần cười chết, nhìn hai chúng nó biểu diễn, hỏi Miên Miên hình như thông minh không ít: [Miên Miên, anh trai nhìn mi liền sợ hãi rồi sao? ] Sợ đến nhảy lầu à?

Miên Miên lại động đậy hoa một chúc, lại dùng lá cây chỉ vào hoa nhỏ chậm rãi biến thành màu xanh da trời.

Bùi Tần Tần cười càng thêm không thể kiềm chế được: [Anh trai bảo mi đổi màu cho anh ấy xem? ]

Vâng.

Miên Miên tiếp tục đổi hoa.

Yo! Điều này cũng quá buồn cười, cô cơ hồ có thể tưởng tượng được, biểu tình của Tần Xuyên nhìn thấy Miên Miên tình nguyện nhảy lầu cũng không biến sắc cho anh.

Ha ha ha ha nhất định rất sững sờ.

Động tĩnh bên Bùi Tần Tần thu hút sự chú ý của những người khác trong trực thăng.

Một người dị năng trong đó nhìn thấy Tráng Tráng, theo bản năng che lại gò má sưng đỏ.

Tối hôm qua khi anh ta đi nấu mì gói phát hiện trong bồn hoa có một cây rau muống, tuy rằng cảm thấy kỳ lạ, nhưng thật sự không nghĩ về phương hướng thực vật dị biến. Nhất thời thèm muốn, liền đi qua muốn hái ra bổ sung vitamin, kết quả vừa mới đưa tay đã bị nó tát tai một cái, nếu không phải có đội trưởng nhắc nhở, anh ta sợ là muốn kéo vang chuông cảnh báo địch tập kích.

Quá thái quá, đầu năm nay ngay cả rau củ cũng có thể dị biến, trọng điểm là còn giống như rau cải bình thường, đủ lực mê hoặc.

Càng thái quá chính là, một cây rau này lại là do cô bé kia thuần dưỡng!

Cô bé này lớn lên xinh đẹp vô hại đến mức nào? Tối hôm qua toàn bộ hành trình đều được lão đại cõng, yếu đuối mảnh mai, sạch sẽ đến mức bọn họ cho rằng cô là người bình thường. Ai biết cô bé này hung tàn như vậy, ngay cả thực vật dị biến cũng có thể thuần dưỡng.

Dù sao từ tối hôm qua sau khi nghe đội trưởng nói, trong đội bọn họ hôm nay không có ai dám tới gần cô, đều sợ bị thực vật dị biến tát tai.[/credits][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 71

Bấm để xem
Đóng lại
[HIDE-THANKS][credits=150;1201702533700]Chiếc trực thăng đã ở trên không bốn mươi phút sau liền đến điểm đích - thủ đô.

Quá nhanh.

Bùi Tần Tần cùng Tráng Tráng đều có chút ý còn chưa thỏa mãn.

Tần Xuyên căn cứ theo mệnh lệnh của tổng bộ hạ cánh dừng lại, sau khi hạ xuống đất tháo tai nghe quay đầu lại nhìn Bùi Tiểu Tần.

Bùi Tần Tần cười vui vẻ với anh, không chút ngại ngùng giơ hai ngón tay cái lên, nhỏ giọng so với khẩu hình nói: "Anh trai tuyệt vời!"

Nghịch ngợm.

Tần Xuyên xuống mở cửa khoang cho cô.

Tráng Tráng cùng Miên Miên tự phát nhảy trở lại trong túi cô, hai chiếc lá lộ ra bên ngoài giống như đồ trang trí túi.

Nóng bức, Bùi Tần Tần đứng dưới ánh mặt trời chói chang híp mắt nhìn quanh bốn phía. Ánh mặt trời chiếu lên làn da trắng không tỳ vết của cô, khiến cô và Tần Xuyên cùng nhau tỏa sáng rực rỡ trong đống đàn ông có làn da mật ong hoặc làn da đen.

Binh lính đến tiếp đãi đều bị sự tồn tại đặc biệt bắt mắt này hấp dẫn ánh mắt.

Tần Dực Dương cho hai người một cái mũ rơm, dẫn bọn họ xuống lầu tiếp nhận tầng tầng kiểm tra an ninh.

Bùi Tần Tần thấy muốn lấy máu, theo bản năng bắt lấy ngón tay Tần Xuyên, nương theo bề ngoài yếu đuối bắt đầu đùa giỡn tính tình nói: "Em không muốn lấy máu!" Lần rút này nếu bị người phát hiện máu của anh trai là màu lam, còn không phải bị mang đi nghiên cứu sao? Sau đó, một cuộc nghiên cứu, xong rồi, không thể trở lại được.

Tần Xuyên nắm lấy tay cô, cúi đầu thì thầm hai câu bên tai cô.

Bùi Tần Tần bừng tỉnh đại ngộ.

Quả nhiên, thiên sứ áo trắng lấy máu bỏ qua bọn họ.

Bùi Tần Tần nhìn bóng lưng Tần Dực Dương, đi cà nhắc kề tai Tần Xuyên nói: "Anh trai, anh họ có cấp bậc gì vậy? Trâu bò như vậy, vậy mà có thể làm cho chúng ta qua kiểm tra an ninh không đau đớn?"

Tần Xuyên lắc đầu tỏ vẻ không rõ ràng lắm, đồng dạng lặng lẽ nói với cô: "Tôi giúp anh ta giải quyết một chút phiền toái, giải quyết xong chúng ta liền đi, tối đa không quá ba đến năm ngày."

"Là xử lý chuyện nguy hiểm sao?" Bùi Tần Tần hiện tại vô cùng xác định Tần Dực Dương là anh họ của Tần Xuyên, dù sao Chu Hành cũng không thể làm được việc để Tần Xuyên thay đổi chủ ý.

"Hẳn là không nguy hiểm." Tần Xuyên nhìn bóng lưng Tần Dực Dương nói.

Anh biết Tần Dực Dương là lừa anh trở về, cái gì mà anh ta có phiền toái khó giải quyết cần anh hỗ trợ, hoặc là anh ta ở quê phát hiện một ít bí mật về anh, anh ta sợ là không biết được quê hương trong miệng anh ta đã ở trong không gian của anh mấy tháng.

Khi anh tỉnh lại ở trong nhà cảm thấy xa lạ và quen thuộc, anh lục lọi giấy tờ tùy thân trong phòng, sau đó đem toàn bộ tòa nhà nhét vào trong không gian, sau đó căn cứ vào ấn tượng trong đầu đi mua một căn nhà.

Anh đến đây chỉ để xác nhận ký ức tối qua.

"Dị năng của các cậu.. Điền cái gì?" Tần Dực Dương cầm mẫu đăng ký hỏi Tần Xuyên và Bùi Tần Tần.

Mỗi người sống sót khi vào nơi trú ẩn đều phải đăng ký.

Bùi Tần Tần không muốn bại lộ năng lực của Tần Xuyên, thử giơ tay lên nói: "Dị năng không gian?"

Tần Dực Dương lại hỏi: "Loại dị năng không gian nào?"

Bùi Tần Tần tiếp tục giơ tay lên nói: "Không gian trữ vật đi?" Anh trai hẳn là không có dị năng không gian cắt chém chứ? Lúc trước cô nói hệ tinh thần cùng hệ không gian là loại phượng mao lân giác*, chính là nói về dị năng không gian công kích, mà không phải là loại trữ vật.

*phượng mao lân giác: Dùng để chỉ "những thứ hiếm hoi hoặc những người đặc biệt

Tần Dực Dương nhìn cô một cái rồi nói:" Tần Tần hiểu rất nhiều a. "Người bình thường sẽ không biết dị năng của hệ không gian có vài loại, ngoại trừ bản thân người dị năng có được loại hệ không gian thứ hai.

Bùi Tần Tần chột dạ sờ sờ mũi, ai bảo cô xem toàn văn chứ, chính là không có đọc thuộc lòng, dẫn đến rất nhiều chi tiết đều quên.

Tần Dực Dương bổ sung thông tin của Tần Xuyên xong, ngược lại hỏi Bùi Tần Tần nói:" Tần Tần dị năng của em là? "Thuần dưỡng thực vật dị biến thuộc về năng lực gì? Hệ mộc sao? Nhưng người dị năng hệ mộc khác không cách nào thuần dưỡng thực vật dị biến, nhiều lắm có thể làm được là giục sinh, hoặc tăng lên tốc độ sinh trưởng của thực vật.

Tần Xuyên trả lời cho cô:" Không có. "

" Ừm? Không có? "Tần Dực Dương nhìn về phía Tần Xuyên xác nhận:" Là người bình thường? "

Tần Xuyên gật đầu.

Được được, các người định đoạt đi.

Sau khi Tần Dực Dương nhận được sự đồng ý của Bùi Tần Tần, trên thông tin cá nhân của cô viết không có dị năng.

Ngay sau khi hai mẫu đăng ký được nộp, chúng được phân loại vào các kệ tài liệu khác nhau. Sau đó, người đăng ký đã cho họ hai thẻ hình tròn được đánh dấu bằng các số khác nhau và màu sắc khác nhau.

Cái gì đây?

Bùi Tần Tần nhận lấy thẻ số màu đỏ nhìn một chút, cô là E072009191133, Tần Xuyên là số màu lam D05200919313.

Thật dài, không hiểu liền hỏi!

" Anh họ, đây là cái gì? "Thẻ thân phận sao?

" Thẻ thân phận cá nhân. "Tần Dực Dương dẫn bọn họ tiếp tục đi ra ngoài nói:" Màu đỏ tượng trưng cho người bình thường, màu lam đại biểu cho người dị năng. Các chữ cái đại diện cho mức độ năng lực, A đại diện cho sự xuất sắc, sau đó giảm dần theo thứ tự. Hai chữ số phía sau chữ cái đại biểu cho khu vực bị phân chia, tiếp theo là ngày nhập cư, cùng mấy người sống sót thứ mấy trong khu vực. "

" Quân đội bên kia có thể căn cứ vào tấm thẻ thân phận này tìm kiếm tư liệu của chủ số, cũng chính là mẫu đăng ký em vừa điền, trên đó có tên các người, giới tính, năm tháng sinh, nơi sinh và các thông tin cơ bản khác. Nơi sinh của em không rõ ràng lắm, liền chiếu theo Tần Xuyên điền, không thành vấn đề chứ? "

" Không thành vấn đề nha. "Lại mở mang hiểu biết, cô cũng chưa từng thấy qua cái này trong sách.

Bùi Tần Tần học người khác đeo thẻ thân phận ở cổ áo nói:" Anh họ, vậy em mới cấp E, phía sau có phải còn có kém hơn hay không? "Giống như FGHIJ!

" Không còn, E chính là gọi chung kém nhất, bất kể chênh lệch như thế nào cũng được định nghĩa là E. "

Bùi Tần Tần:"..."

Không chứ.

Tần Xuyên ở bên cạnh nở nụ cười, bị Bùi Tần Tần sâu kín nhìn chăm chú. Cười cái gì cười a, anh còn không phải chỉ có D thôi sao, anh so với em chỉ cao hơn một bậc mà thôi.

Hừ.[/credits][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 72

Bấm để xem
Đóng lại
[HIDE-THANKS][credits=150;1481702533749]Tần Dực Dương trên đường đi, giải thích chi tiết hơn một chút nói: "Vốn các người cũng phải đi đo lường khí lực cùng năng lực, bởi vì đi thông đạo màu xanh cho nên tiết kiệm bước này. Các thủ tục bình thường sẽ bổ sung dữ liệu cá nhân đầy đủ hơn".

"Vậy anh họ, vạn nhất thẻ thân phận này bị người cướp hoặc là bị người ta nhặt thì làm sao bây giờ?"

Tần Dực Dương lắc đầu tỏ vẻ vô dụng: "Người dị năng không hiếm lạ thẻ thân phận của người bình thường, người bình thường cũng không nhặt được thẻ thân phận của người dị năng, cho dù nhặt về sau cũng ước chừng chịu chết. Cướp đoạt thẻ cùng màu lẫn nhau cũng hoàn toàn không cần thiết, bởi vì vật tư dựa theo ngày lao động bản thân thu được mà phân phối, em cầm tấm thẻ có năng lực cao thì phải bỏ ra năng lực lao động, sẽ không bởi vì cướp thẻ thân phận cấp cao mà có thể được miễn phí hoặc nhiều vật tư hơn. Nếu như người ngoài căn cứ nhặt được thẻ người khác trà trộn vào căn cứ, như vậy sẽ bị phát hiện ở cửa kiểm tra."

A phân chia đẳng cấp rất rõ ràng, giai cấp lập tức đi ra!

"Có điều." Tần Dực Dương quay đầu nhìn bọn họ nói: "Cấp E cũng có thể căn cứ vào sở trường của bản thân cống hiến mà tăng lên."

Bùi Tần Tần mặt mày cong cong lắc đầu, không cần, cô cũng sẽ không ở chỗ này quá lâu.

Đầu ngón tay Tần Xuyên kẹp tấm thẻ lật lật, vừa ra khỏi phòng kiểm tra đã bị binh lính canh giữ ở cửa nhắc nhở đeo vào.

Bởi vì căn cứ có quy định người dị năng không được công kích người thường, nếu như không đeo thẻ bị người dị năng ngộ sát, như vậy giống như băng qua đường vượt đèn đỏ, chính thức không xử lý.

Tần Xuyên nhíu mày đeo lên, ghét bỏ trong mắt chỉ có Tần Xuyên cùng Bùi Tần Tần nhìn thấy được.

Bùi Tần Tần trắng trợn cười anh, một lát vui vẻ bi thương nói: "Anh họ! Em ở khu 07, anh trai ở khu 05, đây không phải có nghĩa là em phải tách ra với anh ấy à?"

"Tách cái gì, đều đến phòng của anh ở, dựa vào công lao anh họ của các người tích góp được, còn sợ không phân được một căn nhà sao?"

Oa oa~Bùi Tần Tần theo bản năng nhìn ngực Tần Dực Dương, phát hiện anh ta vừa mới đeo thẻ thân phận màu lam không có số!

Tần Dực Dương thấy hai người bọn họ đều nhìn qua, hơi có vẻ ý ưỡn ngực lên nói: "Quân nhân được biên nhập vào đội ngũ không cần dãy số, tư liệu đã sớm được lưu trữ."

Bùi Tần Tần gật đầu, xem ra thân phận quân nhân có dị năng so với người dị năng bình thường, địa vị cao hơn một chút.

Tần Dực Dương đưa hai người về khu vực mình ở.

Một đường cùng nhau đi tới, đường cái ven đường đều sạch sẽ vô cùng, hoàn toàn không nhìn thấy rác rưởi tồn tại, điều này rất ngoài dự liệu của Bùi Tần Tần.

Cô đi theo bên cạnh Tần Xuyên nhìn đông nhìn tây, không chút che dấu sự mới lạ của mình.

Người khác liếc mắt một cái liền biết, đây là một con dê béo nhỏ mới tới.

Cô nhìn người khác, người khác tự nhiên cũng đang nhìn cô, đại đa số mọi người đều sẽ bị sự sạch sẽ của cô làm cho trước mắt sáng ngời, sau đó nhìn thấy thẻ màu lam bên cạnh cấp E, trong nháy mắt thu hồi các loại tâm tư.

Bọn họ không thể trêu vào người dị năng, càng không thể trêu vào người dị năng không có số.

Bùi Tần Tần phát hiện chuyển biến của bọn họ, thò đầu nhìn thẻ thân phận của Tần Dực Dương, nghĩ thầm đồ chơi này thật đúng là dễ dùng, không cần làm bộ làm tịch là có thể có được lực uy hiếp nhất định.

"Tần Tần em nhìn xem những thứ này." Tần Dực Dương dẫn bọn họ đi vào một con phố khác, chỉ vào quầy hàng hai bên đường nói: "Muốn cái gì trực tiếp nói, anh họ đều mua cho em."

Hả? Có hào phóng như vậy không?

Bùi Tần Tần được thụ sủng nhược kinh nhìn về phía Tần Xuyên, Tần Dực Dương đối với cô tốt như vậy là nể mặt Tần Xuyên, đây là chuyện không cần suy nghĩ nhiều.

Cái gọi là yêu ai yêu luôn cả ngôi nhà lẫn con quạ đậu trên nóc nhà của người mình yêu, Tần Xuyên là cái ngôi nhà kia kia, cô là con quạ này.

Tần Xuyên nhìn lướt qua đồ đạc trên quầy hàng, lắc đầu với Bùi Tần Tần.

Không phải khách khí với Tần Dực Dương, mà là không lọt vào mắt.

Bùi Tần Tần lập tức răm rắp lắc đầu với Tần Dực Dương.

Những quầy hàng này đều lấy vật đổi vật, không có giá niêm yết, tất cả đều dựa vào mặc cả để thỏa thuận. Rất náo nhiệt, cùng với sự im lặng bên ngoài nơi trú ẩn là hai thế giới.

Chính là mọi người ăn mặc cũng có chút -- Bùi Tần Tần cúi đầu nhìn đồ lao động của mình cùng Tần Xuyên, không phải quần áo mới, nhưng so với những người sống sót khác ngăn nắp hơn nhiều lắm.

Bắt mắt như vậy, đứng đến đâu cũng không hợp đàn.

Tần Dực Dương không cảm thấy Tần Xuyên sẽ khách khí với mình, xác nhận Bùi Tần Tần thật sự cái gì cũng không muốn, liền mang theo bọn họ xuyên qua đường đi vào tiểu khu lên lầu.

"Nơi này chính là nơi anh tạm thời ở, hai phòng một sảnh, hai người ngủ phòng chính đi, anh ngủ phòng thứ hai." Anh ta mở cửa cho bọn họ tiến vào, cũng không chú ý cái gì đổi giày hay không đổi giày, bẩn thì quét quét là được, không có nước làm sạch.

Bùi Tần Tần ở ngoài cửa lễ phép gật gật đầu, đi theo bên cạnh Tần Xuyên đi vào chỗ ở của Tần Dực Dương.

Ừm~kết cấu lớn nhỏ cùng căn hộ nhỏ bọn họ trước đây ở không sai biệt lắm, đều là phong cách đơn giản trang trí tinh xảo.

Tần Xuyên có thể ngồi tuyệt đối sẽ không đứng, lôi kéo Bùi Tần Tần đi đến trước sô pha, anh khom người sờ sờ da sô pha, không sờ được thứ bẩn mới mang theo Bùi Tần Tần ngồi xuống.

Tần Dực Dương nôn muốn chết, đi đến phòng bếp rửa tay nói: "Tần Xuyên cậu đừng làm như chó, ngày hôm qua ở chỗ quỷ quái kia cũng không thấy cậu sờ sờ ghế được làm sạch hay chưa."

Tần Xuyên không để ý tới anh ta, từ ngồi trên sô pha đến tựa vào sô pha chỉ còn kém nằm xuống.

Bùi Tần Tần ngược lại ngồi rất ngoan, nhưng cô ngoan cũng vô dụng, Tráng Tráng trong túi cô nghe thấy tiếng nước liền chạy về phía phòng bếp, sợ tới mức cô vội vàng đuổi theo ngăn lại: "Tráng Tráng không được!"

[Chủ nhân, Tráng Tráng phải dính nước, một chút, một chút.]

"Mi muốn nước nên nói với ta a, chạy cái gì?" Bùi Tần Tần hướng nó ngoắc ngoắc ngón tay ý bảo nó trở về.

Tráng Tráng thở dài, cất bước chân ngắn lấy bước chân của lão ông chậm rãi đi ra khỏi phòng bếp.

Chủ nhân bảo bối là một chút ngốc nha, có nước của người khác tại sao lại chỉ muốn dùng của bản thân? Nó muốn đem nước cho chủ nhân uống.[/credits][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 73

Bấm để xem
Đóng lại
[HIDE-THANKS][credits=150;1961702533801]Lúc Tần Dực Dương rửa tay, căn bản không nhận thấy Tráng Tráng càn vào phòng bếp, vẫn là Bùi Tần Tần lên tiếng sau đó mới phát hiện.

Anh ta cảm giác vừa kinh hãi vừa buồn cười, kinh hãi Tráng Tráng nếu đối với anh ta bất lợi anh ta liền không biết, buồn cười chính là Tráng Tráng bị Bùi Tần Tần vừa nói liền ngoan ngoãn trở về. Bóng lưng kia tựa như que diêm tràn ngập thê lương, không biết còn tưởng rằng nó thất tình.

Tần Dực Dương tiến lên muốn vớt nó lên, lại khi tới gần nó, bị nó "vèo" một cái càn lên vai Bùi Tần Tần.

Tốc độ kia, thật sự là làm cho người ta không thể theo kịp.

Tráng Tráng vươn lá cây ra chỉ vào Tần Dực Dương, chân ngắn giẫm lên vai Bùi Tần Tần cáo trạng: [Chủ nhân xem, tên bại hoại này thế nhưng lại muốn đánh lén em!]

Bùi Tần Tần: "..."

Ta cảm thấy, anh ấy có thể chỉ là muốn sờ sờ mi thôi.

Tần Dực Dương bị động tác cáo trạng của nó chọc cười, không cần Bùi Tần Tần phiên dịch, anh ta đều đoán được tiểu gia hỏa này đang cáo trạng.

Quá đáng yêu, làm cho anh ta cũng muốn nuôi một gốc cây thực vật dị biến mang theo bên người.

Tần Dực Dương từ trong thùng trắng múc ra một gáo nước nói: "Nó tên là Tráng Tráng phải không? Đứa kia tên là Miên Miên? Tất cả bọn nó chắc đã khát, em tưới chút nước cho bọn nó đi. Bọn nó sợ anh, anh sẽ không qua được."

Bùi Tần Tần gật đầu, cầm lấy Tráng Tráng trên vai đặt ở trong lòng bàn tay, nói với nó: "Tráng Tráng, anh cả cho mi uống nước, mi có phải nên nói lời cảm ơn không?"

[Cảm ơn bại hoại!]

Bùi Tần Tần: [.. Không phải, lúc cảm ơn người khác không thể gọi đối phương là bại hoại, anh trai cũng không phải bại hoại. Có thể, Tráng Tráng mi có thể cho anh cả biểu diễn một cái khom lưng? ]

[Cúi xuống chính là cảm ơn sao? ] Tráng Tráng không hiểu.

[Đúng vậy, cúi xuống có thể đại diện cho sự tôn trọng, cảm ơn hoặc chào đón.]

[Vậy được rồi! Hắc hưu~hắc hưu!] Tráng Tráng giơ hai chiếc lá lên vặn vẹo thắt lưng, đem cái chồi chính thẳng tắp vặn thành đường lượn sóng lăn lộn lên xuống. Sau khi nóng lên, nó bắt đầu lá trái chống nạnh sang trái, lại lá phải chống nạnh sang phải, sau đó nhảy dựng lên vui vẻ vỗ tay nói: [Tráng Tráng hoàn thành!]

Bùi Tần Tần một tay che mặt, bị bài tập thể dục dụng cụ theo đài phát sóng này chỉnh đến tuyệt vọng.

Nó sẽ không phải là trước khi mưa đến đã có ý thức đi, trước kia cô đã ở trên sân thượng tập thể dục như vậy!

Thứ áo*.

*Chửi tục như ahihi

Bùi Tần Tần hít sâu một hơi, đem nụ cười nhịn trở về nói: "Tráng Tráng, ta nói không phải nghiêng trái phải, là loại cong về phía trước.."

[Thì ra là như vậy.] Tráng Tráng không đợi cô nói xong liền bắt đầu cong trước ngửa ra sau, lại cong trước ngửa ra sau, điên cuồng cong trước cộng thêm ngửa sau! Động đậy, toàn thân đều động đậy! Muốn cong đến thân lưu lại tàn ảnh!

Bùi Tần Tần nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, thẳng đến khi một chiếc lá Miên Miên không thể nhịn được nữa quạt nó vào trong gáo nước của Tần Dực Dương.

Tần Dực Dương: "..."

Bùi Tần Tần: "..."

Trong gáo nước truyền đến âm thanh ngâm "phốc lỗ lỗ", Bùi Tần Tần mạnh mẽ hoàn hồn, dùng tốc độ vớt Tráng Tráng đầu óc choáng váng lên nói: "Thực xin lỗi anh họ, quản giáo không chu đáo, quản giáo không chu đáo dọa đến anh rồi." Em thật sự chỉ muốn nó cúi thắt lưng với anh mà thôi!

Lần sau cô không dám.. nữa!

Tần Dực Dương làm sao có thể bị dọa, anh ta quả thực bị bài tập thể dục trên đài phát sóng kia đáng yêu đến tâm can loạn chiến được không! Thừa dịp Tráng Tráng còn đang ở trong tay Bùi Tần Tần, anh ta nhịn xuống nguy hiểm bị tát tai, lặng lẽ đưa tay sờ soạng lá cây của Tráng Tráng.

Anh ta mới sờ được một chút, Tráng Tráng giống như bị nước sôi nóng mạnh mẽ rút lá cây về, ríu rít từ trong tay Bùi Tần Tần bò lên, hung hăng vẫy lá xanh về phía Tần Dực Dương để tỏ vẻ uy hiếp. Thấy anh ta thức thời giơ tay đầu hàng, mới xoay người từ lòng bàn tay Bùi Tần Tần nhảy lên cái khóa treo của cô, sau đó bò xuống gần vị trí Miên Miên.

Xong rồi, lại muốn đánh nhau.

Trưởng gia Bùi Tần Tần vội vàng lấy Miên Miên từ trong túi ra, cách xa Tráng Tráng nói: "Tiểu bại hoại mi muốn làm gì? Không phải ta đã nói không được đánh nhau hay sao?"

[Nhưng nó lại quất em, nó quất em trước! Chủ nhân thiên vị, yo, cô luôn luôn thiên vị Miên Miên, em ghét nó!]

Bùi Tần Tần: "..."

Tại sao ta lại thiên vị Miên Miên, ta lại không như mi lúc buồn tay trêu chọc Miên Miên còn đánh không lại nó, mi nói rất hay nha.

Được rồi, lần này là Miên Miên động thủ trước.

"Miên Miên, mi cũng không thể đánh người nha, nói lời xin lỗi với Tráng Tráng đi." Bùi Tần Tần nói xong liền thấy nó hướng về phía Tráng Tráng giương lá lên.

Còn giả vờ sao? Hai đứa tiểu quỷ rèn luyện cũng đủ rồi, cô nên quản.

Bùi Tần Tần vẻ mặt tự nhiên nắm lấy đầu lá của nó, nhẹ nhàng vuốt ve nói: "Ta biết hiện tại mi nghe hiểu lời ta nói. Chuẩn xác mà nói, ngay từ đầu mi đã nghe hiểu, chỉ là trong lòng không vui, không muốn nghe mệnh lệnh của ta mới cố ý theo phản lại, đúng không?"

Nếu Miên Miên thật sự không hiểu chỉ thị bình thường, thì nó sẽ quán triệt chỉ thị đảo ngược đến cùng, chứ không phải đôi khi nghe, đôi khi không nghe, điều này rõ ràng phụ thuộc vào ý chí cá nhân của nó.

Miên Miên duy trì động tác giơ lá cây lên, mười mấy giây sau, trong ánh mắt hiểu rõ của Bùi Tần Tần chán chường buông lá cây xuống, thừa nhận ngay từ đầu nó nghe hiểu lời của Bùi Tần Tần.

Nhưng nó nhanh chóng ôm lấy ngón tay cô liên tục lắc đầu, phủ nhận nửa sau của cô. Đầu tiên nó chỉ chỉ Tráng Tráng, làm động tác đào hố gieo trồng tưới nước, lại chỉ chỉ mình, tùy tiện nằm ở ven đường, sau đó hai lá ôm lấy chồi chính rùng mình một cái.

Tráng Tráng nghiêng đầu: [? ]

[Chủ nhân bảo bối, Miên Miên bị động kinh!]

Quất mi đồ đại đầu quỷ.

Bùi Tần Tần mím môi sờ sờ Miên Miên, trong lòng nổi lên gợn sóng.

Cô không biết thực vật dị biến cũng sẽ để ý xuất thân, đối với Miên Miên mà nói Tráng Tráng là nuôi trong nhà, nó là hoang dã, lại không biết nói chuyện, tranh đoạt không được lực chú ý của lão đại. Cho nên chỉ có thể giống như thiếu niên tuổi dậy thì, cố ý phản nghịch để hấp dẫn ánh mắt của người lớn.

Không nghĩ tới đằng sau Miên Miên ổn trọng như núi lại khiến người ta trìu mến như vậy.[/credits][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 74

Bấm để xem
Đóng lại
[HIDE-THANKS][credits=150;1701702533856]Bùi Tần Tần bị cảm động, ánh mắt ôn nhu nhìn chăm chú vào Miên Miên, sau đó kéo lá cây của nó uy hiếp nói: "Tiểu phúc hắc, chủ nhân nhà mi không thích bộ dáng này nha, mau xin lỗi Tráng Tráng đi."

Giả bộ đáng thương vô dụng, cô lại không mù. Tráng Tráng thường xuyên chủ động gây sự không sai, nhưng nó chưa bao giờ ở trước mặt cô đùa giỡn. Miên Miên ngoài mặt bị Tráng Tráng khi dễ, sau lưng cũng không ít lần trả đũa, cho nên tự ti đáng thương không tồn tại, tính cách Miên Miên cũng không phải chịu thiệt.

Cô cố ý để cho chúng nó mài giũa, mới một mực không quản, kết quả Miên Miên càng ngày càng thông minh, Tráng Tráng lại càng ngày càng khờ, hai phân cực này có chút nghiêm trọng a.

Bùi Tần Tần cũng không bài xích Miên Miên có tâm nhãn, có thể ở trước mặt người khác thiết lập người khác là bản lĩnh của nó, chỉ cần không hại người, có tâm nhãn cũng không phải là chuyện xấu gì.

Nó biết nhìn thời cơ nhiều hơn a, lúc cố ý nghe mệnh lệnh ngược lại, mỗi lần đều là kẹt đến điểm dọa người, lại không có xảy ra sai lầm, còn có thể nhanh chóng chính xác phân ra đám người có thể động và không thể động.

Tráng Tráng có thể không? Nó không thể, nó thức tỉnh thì cứ như vậy, ngoại trừ cô, tất cả chỉ có sự công kích không gì khác.

Nhưng nó rất thẳng thắn, có hoạt bát sáng sủa mà Miên Miên không có, tính cách của hai gốc thực vật dị biến này vừa vặn hình thành bổ sung cho nhau.

Miên Miên lần đầu tiên bị chủ nhân nhìn thấu tâm tư, cả gốc cây đều không biết làm sao.

"Miên Miên mi đừng khẩn trương, thông minh cũng không phải lỗi của mi." Bùi Tần Tần buồn cười mang chúng nó về phòng khách nói: "Lần này là mi động thủ đánh Tráng Tráng trước, mi hẳn là phải nên nói lời xin lỗi với Tráng Tráng, nói xong xin lỗi rồi thì tụi mi vẫn là bạn tốt, có được không?"

Miên Miên nhìn Bùi Tần Tần một hồi lâu, xác định cô không tức giận sau đó lắc đầu, giơ lá cây lên muốn đánh Tráng Tráng, bị Tráng Tráng đánh lại trước.

Nó chỉ vào chỗ mình bị đánh cho Bùi Tần Tần xem, tỏ vẻ huề nhau.

Phương thức giải quyết này - tụi mi không thể không đánh nhau sao?

Được rồi.

Bùi Tần Tần đặt hai đứa nhỏ lên bàn trà trống không, ngồi xổm xuống chế định quy tắc nói: "Nếu tụi mi đều không phục như vậy, vậy thì dựa theo phương thức của ta. Hai đứa dùng lá đẩy nhau, ai ngã khỏi bàn trà này trước thì xin lỗi đối phương trước. Chỉ có thể dùng khí lực, không được dùng mánh lới nha!"

Tráng Tráng giơ cao lá cây tỏ vẻ đồng ý, Miên Miên cũng gật đầu.

"Vậy thì bắt đầu đi." Bùi Tần Tần ngồi trở lại sô pha, nhìn hai đứa nó đầu đẩy đầu nhau, lá cây đẩy lá cây đẩy nhau.

Từ những chiếc lá trên đỉnh đầu Tráng Tráng, cùng biên độ rung động của hoa nhỏ trên đỉnh đầu Miên Miên, hai đứa đều đã dùng sức uống sữa ra, nhưng dưới chân chúng nó thì cũng không di chuyển bao nhiêu.

Ha, đấu với ta sao.

Bùi Tần Tần thanh tĩnh, từ trong ba lô lấy ra một gói hạt dưa caramel.

Tần Xuyên đưa tay từ lòng bàn tay cô lấy đi một nắm, nhìn hai con nhỏ đẩy tới đẩy lui, giơ tay lên khen Bùi Tần Tần.

Không ồn ào không ầm ĩ lại hấp dẫn người xem, hay nha.

Bùi Tần Tần nhếch khóe miệng mỉm cười, vẻ mặt khiêm tốn không thôi.

Quá khen, quá khen.

Tần Dực Dương bàng quan toàn bộ quá trình, nhìn hai tiểu khả ái ra sức trên bàn trà, lại nhìn Tần Xuyên và Bùi Tần Tần thoải mái tựa vào trên sô pha cắn hạt dưa ánh mắt trao đổi với nhau, nội tâm có một vạn con ngựa chạy qua.

Mẹ kiếp, hai người lấy chúng nó ra làm niềm vui như vậy là người sao? Chuyện này các người một chút cũng không nên làm a!

Hai tiểu tử kia rất dễ thương.

Anh ta ngồi xổm trước bàn trà nhìn sự Tráng Tráng và Miên Miên chỉ cao bằng nửa chiếc đũa, đưa tay lấy chút hạt dưa của Bùi Tần Tần đang nhìn rất say sưa.

Nhìn lá cây nhỏ trên đỉnh đầu run rẩy, nhìn hoa nhỏ sắp nghẹn thành màu tím kia.

Thật muốn nuôi.

"Tần Tần, chúng nó như vậy.. Có thể dây dưa cả ngày hay không?"

Bùi Tần Tần gật đầu nói: "Có thể đi, chỉ cần em không đi, chúng nó sẽ phân thắng bại." Sau đó bên thua kia không phục, chúng nó sẽ đẩy lại, căn bản không có kết thúc.

"Thực vật dị biến này phải nuôi như thế nào? Ngoài việc chuẩn bị chậu, đất, nước cho chúng ra còn cần cái gì?"

Cái này hỏi có chút ý tứ ha!

Bùi Tần Tần đặt vỏ hạt dưa vào tay Tần Xuyên nói: "Anh họ, không phải anh muốn nuôi thực vật dị biến chứ?"

Bingbeng rõ một ý một kích.

Tần Dực Dương còn chưa kịp thừa nhận, Tần Xuyên đã cười lớn.

Tần Dực Dương: "?"

"Tần Xuyên cậu cười là ý tứ gì?"

"Một người dị năng hệ không gian, ngay cả hệ mộc cũng không phải, muốn nuôi thực vật dị biến?" Khôi hài.

À?

Tần Xuyên nói ra kinh người, khiến Bùi Tần Tần "veo" nhìn về phía Tần Dực Dương: Không đúng, năng lực của Tần Dực Dương chính là lôi điện a, dị năng của anh ta cũng giống như nam chính, thực lực cũng tương đương. Nhưng nam chính có nữ chính tương trợ, cho nên anh ta mới khuất phục trở thành lãnh chủ thứ hai.

Là cô nhớ nhầm sao?

Tần Dực Dương cười thưởng thức kinh ngạc của Bùi Tần Tần xong, tiếp tục cắn hạt dưa vây xem hai đứa nhỏ đẩy đẩy nói: "Anh cũng chưa từng dùng năng lực này trước mặt người khác, cậu làm sao phát hiện được?"

"Anh có thể đoán." Tần Xuyên cảm thấy cắn hạt dưa phiền phức, từ trong không gian lấy ra một túi hạt dưa.

Bùi Tần Tần và Tần Dực Dương: "..."

Tần Xuyên bị hai người nhìn chằm chằm như thế, động tác mở túi đều dừng lại. Anh nhìn về phía Bùi Tiểu Tần, đưa túi lên hỏi thăm, sau khi Bùi Tần Tần gật đầu, Tần Xuyên đem hạt dưa caramel trong tay cô ném cho Tần Dực Dương, tự mình cùng cô chia sẻ hạt dưa.

Tần Dực Dương chửi thề một tiếng, nhanh tay lẹ mắt tiếp lời nói: "Anh đoán cậu--" không được, em gái Tần Xuyên cũng là em gái của anh ta.

"Cậu từ đâu học cách suy đoán? Mẹ nó anh đoán thế nào? Cậu rốt cuộc phát hiện như thế nào, nếu cậu có thể phát hiện người khác chẳng phải cũng vậy sao?"

"Sẽ không, người khác không nhìn thấy tuyến năng lượng của anh." Tần Xuyên nói xong rót một đống hạt dưa nhỏ vào lòng bàn tay Bùi Tần Tần, sau đó lại rót cho mình, hai người chạm ngón tay, giống như cạn chén, một hơi đem hạt dưa đưa vào miệng.

Hương giòn thanh ngọt, miệng tràn đầy hương thơm.

Tần Dực Dương nhìn liền cảm thấy thích.

Anh ta cô đơn cắn hạt dưa, đôi mắt không rời khỏi Tráng Tráng và Miên Miên nói: "Tuyến năng lượng nào? Cậu nói rõ ràng một chút, vì sao chỉ có cậu có thể nhìn thấy?"[/credits][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 75

Bấm để xem
Đóng lại
[HIDE-THANKS][credits=150;1991702533910]Người này thật nhiều câu hỏi, thật rất phiền.

Tần Xuyên chuyên tâm đổ hạt dưa, căn bản không muốn trả lời những câu hỏi giải thích rất phiền toái này.

Lúc này đổi thành Bùi Tần Tần ra tay, cô phát động tầm mắt cầu tri, không chớp mắt nhìn Tần Xuyên nói: "Đúng vậy anh trai, tuyến năng lượng là cái gì? Sau này em có thể nhìn thấy không?"

".. Không thể." Tần Xuyên nhìn cô nói: "Chỉ có người dị năng hệ tinh thần cao cấp mới có thể nhìn thấy tuyến năng lượng của người dị năng cùng hệ cấp thấp, dùng cái này để tính toán thực lực của đối phương."

Hí! Bùi Tần Tần chậm rãi quay đầu nhìn về phía Tần Dực Dương, giọng nói mơ hồ phát run nói: "Cho nên anh họ của anh không chỉ là người dị năng hệ không gian công kích! Vẫn là, người dị năng, hệ tinh thần!"

Tần Dực Dương: "?" Mình làm sao không biết mình là người dị năng hệ tinh thần?

Tần Xuyên im lặng: "Anh ta làm sao có khả năng?"

"Vậy anh vừa rồi nói người dị năng cấp thấp cùng hệ, cùng hệ! Cấp thấp! Không phải chính là ý tứ này sao!"

"Anh ta cùng với tôi là người dị năng hệ không gian, anh ta cấp thấp, chuyện này có vấn đề sao?"

Ôi chao, hóa ra là ý nghĩa này.

Bùi Tần Tần thở phào nhẹ nhõm, lại cảm giác không đúng a, không gian trữ vật làm sao có thể cao hơn hệ không gian công kích?

Chẳng lẽ anh trai của cô!

Tần Xuyên đối mặt với nghi ngờ Bùi Tần Tần, thong dong gật đầu.

Anh nói anh sẽ không phải là không gian công kích đó chứ? Không phải chứ.

Bùi Tần Tần xoay người nắm lấy cổ áo anh điên cuồng lắc, bất quá khí lực quá nhỏ, lắc không nhúc nhích.

Cô hỏi Tần Xuyên: "Anh trai rốt cuộc anh cũng không giấu được phải không!"

"Tôi chưa từng giấu."

"Anh còn nói anh không có! Em đã ở với anh bao lâu rồi! Anh một chút phong thanh cũng không tiết lộ cho em!" Ô ô ô cô thương tâm rồi!

Tần Xuyên suy ngẫm về vấn đề này trong ba giây, chân thành giải thích: "Tôi quên mất, bình thường căn bản không dùng được. Cô lúc trước không phải nói, học qua quá lâu không ôn tập sẽ quên sao?"

"Em nói đó là điểm tri thức, em quên mất sẽ không làm bài tập về nhà, anh lại quên không dùng được dị năng sao?"

"Không biết." Muốn dùng là có thể dùng, nhưng lười dùng.

"Vậy không phải là đúng rồi sao!"

Tần Dực Dương: "..."

Không rõ ràng.

Anh ta từ lòng bàn tay chọn một hạt dưa lớn cắn, phát hiện bên trong hỏng rồi, tại chỗ phi một tiếng, thành công hấp dẫn sự chú ý của Tần Xuyên cùng Bùi Tần Tần.

Tần Dực Dương ngẩng đầu nhìn thấy Bùi Tần Tần túm cổ áo Tần Xuyên gần như bám trên người anh, mà Tần Xuyên đưa tay ở sau lưng cô che chở tư thế của cô, lập tức há mồm ngậm lấy túi hạt dưa, hai tay nâng bàn trà nhỏ hình tròn chạy đi nói: "Không có việc gì, anh vào phòng xem Tráng Tráng cùng Miên Miên ai lợi hại, các người tiếp tục, tiếp tục."

Tần Xuyên giơ tay khẽ búng trán của Bùi Tần Tần, cũng không đuổi cô xuống, cứ như vậy đổ hạt dưa tiếp tục ăn.

"Ai." Bùi Tần Tần theo bản năng che đầu, phát hiện không đau, ngồi xuống bên cạnh Tần Xuyên, đưa tay muốn hạt dưa nói: "Anh họ chạy nhanh như vậy làm gì chứ? Em cũng không hung dữ với anh ấy."

"Ai biết được." Tần Xuyên đổ hai hạt dưa vào tay cô và nói: "Anh ta lại không biết cô chỉ biết bạo lực gia đình."

Bùi Tần Tần: "!"

"Ai nói em chỉ biết bạo lực gia đình? Em nổi giận đến ngay cả chính mình cũng sợ hãi!"

Cô ném hai hạt dưa vào miệng, tiếp tục đưa tay ra.

Tần Xuyên nha một tiếng, thấy hai má cô bởi vì dùng sức quá mạnh mà hơi phiếm hồng, như có điều suy nghĩ nói: "Bùi Tiểu Tần, hình như cô không giống trước kia nữa."

"Ở đâu? Ở đâu? Em (rốt cục ở trong mắt anh) em trở nên đẹp mắt sao?"

"Vậy cũng không có, cô biến thành làm càn." Trước đây cô không dám động tới anh, cũng không nói chuyện lớn tiếng với anh.

Cái gì vậy!

Bùi Tần Tần thất vọng lấy cánh tay anh ra, ngồi dậy điểm xương quai xanh của anh gằn từng câu từng chữ nói: "Anh, quen, thuộc, a!"

".. Có đạo lý." Tần Xuyên cảm thấy logic chính xác, không có vấn đề gì.

Hai người chia nhau ăn nửa cân hạt dưa, ăn xong nhàm chán lại lấy iPad ra chơi trò chơi hơn một tiếng đồng hồ, sau đó Tần Xuyên ngủ, Bùi Tần Tần xem kịch.

Cô mở một gói cánh gà cay, đẩy Tần Xuyên bên cạnh nói: "Anh trai, anh ngủ phải vào phòng ngủ nha, sô pha ngắn như vậy, hai chân cong không khó chịu a?"

Tần Xuyên xoay người đưa lưng về phía cô nói: "Cô không ở bên cạnh ngủ không được." Anh thích mùi hương trên người cô.

"Ô hô~Anh nhanh như vậy đã quen ngủ với em!"

Vừa dứt lời, cửa phòng mở ra.

Sau khi cắn xong hạt dưa cảm thấy khát nước, Tần Dực Dương nghe thấy lời này, không nói hai lời lại "phanh" đóng cửa lại.

Anh ta trở lại trước bàn trà ngồi xuống trầm tư hồi lâu, đột nhiên một quyền đấm vào lòng bàn tay nói: "Tần gia mình có hậu rồi!"

Bùi Tần Tần: "..."

Cô đột nhiên cảm giác đối phương hình như hiểu lầm cái gì?

Tùy tiện đi, không sao cả.

Thời gian dường như gần không sai biệt lắm, lại có thể chuẩn bị bữa trưa!

Cái cánh gà đóng gói ăn không ngon lắm, dùng nước chát lần trước làm một cái chân gà kho tàu đi. Lại làm một nồi lẩu cá luộc phi lê, ba người ăn, thêm một món cơm gà xé cùng cà tím sốt tỏi, thêm một món rau muống xào là đủ rồi.

Sắp xếp xong.

Bùi Tần Tần tắt iPad kéo Tần Xuyên lên nói: "Anh trai trước đừng ngủ, chúng ta ăn cơm trưa xong rồi mới ngủ a! Trưa nay chúng ta ăn cơm gà xé thêm cà tím sốt tỏi, cá luộc và tỏi xào rau muống, chân gà kho tàu giữ lại buổi tối có được không?"

Tần Xuyên vừa nhắm mắt lại không chịu thức phút chốc từ trên sô pha ngồi dậy, giống như muốn ra chiến trường ấn cổ nói: "Đi, vào phòng bếp."

Bùi Tần Tần :(^__^)

Hậu quả của việc họ tùy ý như vậy chính là, người dị năng của một nửa tòa nhà đều chạy ra khỏi nhà.

Đói khát khiến người ta đỏ mắt, bọn họ bị hương thơm cay cay đã lâu không gặp hấp dẫn đến gãi tim gãi phổi, một khi thèm ăn mở rộng lại không có gì để lấp đầy, mãnh thú trong lòng bọn họ sẽ bắt đầu giãy thoát khỏi lồng giam.

Tần Dực Dương phát hiện không ổn đi ra ứng phó, chỉ có thể đánh một trận với một đám người dị năng mới an tâm ăn cơm.

Đây cũng quá khủng bố đi.[/credits][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 76

Bấm để xem
Đóng lại
[HIDE-THANKS][credits=150;1661702533950]Bùi Tần Tần cúi đầu nhìn thức ăn trong tay do dự không động.

Tần Xuyên trở về nhận đĩa đồ ăn trong tay cô, đẩy cô đến bàn ăn nói: "Lo lắng cái gì? Đây không phải là đã đánh thắng rồi sao."

"Trọng điểm không phải là đánh thắng, mà là đánh nhau a, bọn họ muốn cướp cơm của chúng ta..", dưới tình huống có thức ăn đến cửa cướp thức ăn của người khác, làm gì có trật tự!

Tần Dực Dương bày chén đũa nói: "Đừng xem thường cảm giác đói khát của người dị năng, bọn họ đều đói bụng mấy tháng rồi, đồ ăn bình thường chỉ có thể miễn cưỡng no bụng, căn bản không lấp đầy được khát vọng trong cơ thể tụi anh. Nếu như là đồ ăn bình thường thì tốt, bọn họ ngửi ngửi thì thôi, nhưng nước chát của em.. Hương như có móc câu, khiến lòng người xao động, bọn họ không thể thờ ơ."

"Là lỗi của em, chỉ muốn ăn không bận tâm đến hoàn cảnh xung quanh." Bùi Tần Tần cầm đũa gắp thức ăn cho hai người, nước chát trải qua nhiều lần nấu đã rất ngon, quả thật so với nước chát bình thường còn thơm hơn. Cô quyết định: "Mấy ngày nay chúng ta không ăn thịt kho, kẻo tra tấn người khác cũng hành hạ mình."

Tần Xuyên nhíu mày nói: "Bọn họ tính là cái gì?" Dựa vào cái gì ngăn cản tôi ăn thịt?

Bùi Tần Tần vuốt thuận lông dỗ dành nói: "Chỉ là mấy ngày nay không ăn kho thôi, chờ đến sơn trang anh nói, chúng ta muốn làm kho thế nào thì kho thế ấy!"

Tần Dực Dương nghe vậy ánh mắt lóe lên: Tại sao bọn họ vẫn chưa từ bỏ đi ý niệm rời đi? Không được, phải mau chóng để cho bọn họ dung nhập vào nơi này, loại trừ đi ý niệm bọn họ luôn muốn chạy ra ngoài.

Sau khi ăn cơm xong, bát đũa giao cho Tần Dự Dương xử lý.

Bởi vì Tần Xuyên ra vật tư, Bùi Tần Tần cống hiến nấu nướng, đến phiên Tần Dực Dương, anh ta chỉ có thể phụ trách phần kết thúc.

Bọn họ ở nhà một ngày, mười hai giờ sau đó, Tần Xuyên và Bùi Tần Tần giải phóng nguy cơ mang virus, được phép tự do di chuyển trong khu vực sinh sống.

Điều này tương đương với việc dỡ bỏ lệnh cấm.

Bùi Tần Tần đã sớm ở trên ban công nhìn náo nhiệt thật lâu, vừa giải lệnh cấm này, cô liền rục rịch ra ngoài. Nhưng Tần Xuyên vẫn còn ngủ, cô không thể tự mình chạy lung tung.

Tần Dực Dương nhìn ra tâm tư của cô, chủ động dẫn cô ra ngoài làm quen với hoàn cảnh.

Anh ta đã phát hiện, quyết định của Tần Xuyên còn không bằng quyết định Tần Tần. Nếu Tần Tần nguyện ý ở lại, Tần Xuyên còn có thể chạy sao? Với tài nấu nướng này, anh ta có thể đi đâu tìm ra người thứ hai?

[Chủ nhân!] Tráng Tráng thấy Bùi Tần Tần muốn đi, làm sao còn quản thắng bại với Miên Miên, trực tiếp nhảy xuống bàn chạy đến bên cạnh cô, theo ống quần Bùi Tần Tần bò vào trong túi chuyên dụng của cô đứng vững.

Miên Miên chạy không nổi, chỉ có thể nhảy nhót từ trên bàn nhảy tới.

Bùi Tần Tần ngồi xổm xuống đón nó, đặt nó ở bên cạnh Tráng Tráng dặn dò: "Chúng ta đi ra ngoài dạo một chút, trước tiên nói rõ, vô luận phát sinh chuyện gì tụi mi cũng không thể chạy ra khỏi túi của ta. Nơi này tất cả đều là người dị năng, tụi mi nếu bị bọn họ phát hiện, chậc chậc chậc.."

[ "Ác~bọn họ lại đánh không lại đại bại hoại, đại bại hoại lợi hại nhất!]

Bùi Tần Tần nhéo nhéo lá cây Tráng Tráng nói:" Muốn người khác cứu mi, đừng gọi người ta là đại bại hoại. "

[Anh ta mỗi ngày đều dùng ánh mắt hung dữ em, anh ta chính là bại hoại.]

Bùi Tần Tần:".. Được rồi. "Rõ ràng là mi không ngoan lại nhát gan.

Tần Dực Dương lúc này mới phát hiện:" Tần Tần, tụi nó đang nói chuyện với em sao? "Bởi vì lúc trước động tác chân tay Tráng Tráng cùng Miên Miên phi thường phong phú, anh ta cho rằng thực vật dị biến chỉ có thể nghe hiểu lời nhân loại nói sẽ không biết nói, đều là dựa vào động tác để biểu đạt. Nhưng mà lúc này chúng ngoan ngoãn ở trong túi, Tần Tần lại còn đang trao đổi với chúng.

Bùi Tần Tần thản nhiên nói:" Đúng vậy, Tráng Tráng vẫn có thể trao đổi với em, Miên Miên.. Em không biết là nó không biết nói hay tạm thời không nói được. "

Miên Miên lắc lắc hoa nhỏ trên đỉnh đầu.

Bùi Tần Tần hiểu rõ:" Hình như là tạm thời nói không được, không sao, hiện tại không, không có nghĩa là sau này sẽ không. "

[Miên Miên thối không biết nói chuyện, nó là đầu heo ngu ngốc~]

" Tráng Tráng! Không được nói Miên Miên như vậy! "Mi thật sự không sợ bị đánh a, miệng ngứa như vậy, sớm muộn gì cũng bị Miên Miên đánh.

Quả nhiên, Miên Miên cũng không giả vờ, dựng thẳng lá cây chỉ chỉ Tráng Tráng, tỏ vẻ ghi thù một lần.

[Mi chỉ ta làm gì? Nha ô hô, chủ nhân, hiện tại nó không dám đánh em, thật đáng thương.]

Bùi Tần Tần:"... "

Bởi vì đây là ở bên ngoài, hơn nữa cô vừa dặn dò không thể gây chuyện, chờ trở lại trong phòng, mi xem nó có dám đánh mi hay không.

Chờ xuống lầu nhìn thấy những người khác, Bùi Tần Tần liền không mở miệng nói chuyện với Tráng Tráng nữa.

Ngoại trừ dị năng loạn lung tung trên không trung, nơi này tựa như một tiểu khu sinh hoạt bình thường. Có người đi dạo một mình, cũng có người tụ tập cùng nhau trò chuyện hoặc rèn luyện dị năng.

Bùi Tần Tần ở trong một mảnh thẻ thân phận màu lam nhìn thấy mấy cái thẻ thân phận màu đỏ giống như cô, nhưng không nhiều lắm, vả lại đều là đứa nhỏ choai choai, hẳn là người nhà của những người dị năng này.

Rất nhiều người đều dùng dị năng chọc những đứa trẻ kia chơi đùa, tiếng trẻ con vui vẻ mang theo tâm tình tốt của người lớn, ở trong tuyệt cảnh mạt thế hiện ra một mảnh hy vọng.

Trách không được người sống sót bên ngoài chen chúc não cũng muốn tiến vào nơi này a, so sánh với quái vật khắp nơi ở bên ngoài, nơi này quả thực chính là niết bàn.

Không biết khu sinh hoạt của người bình thường như thế nào, có phải cũng tràn ngập tiếng cười như nơi này hay không.

Cảm giác không có khả năng lắm.

Bùi Tần Tần mang theo ánh mắt chăm chú nhìn nam nữ đi lại trong tiểu khu, không bao lâu, trước mặt hai thanh niên chạy tới nói với Tần Dự Dương:" Đội trưởng sao anh ở đây a, quân trưởng bên kia có việc gấp tìm anh! "

Tần Dực Dương phỏng đoán khẳng định lại có nhiệm vụ, anh ta nhìn về phía Bùi Tần Tần, Bùi Tần Tần xua tay nói:" Anh họ anh đi đi, nơi này cách nhà cũng không xa, em tự em trở về là được. "

" Vậy không được."Anh ta từ bên cạnh Tần Xuyên mang người ra, khẳng định cũng phải mang người về bên cạnh Tần Xuyên, vạn nhất cô về nhà nửa đường phát sinh chuyện ngoài ý muốn gì, hối hận cũng không kịp.[/credits][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 77

Bấm để xem
Đóng lại
[HIDE-THANKS][credits=150;1881702533999]Quân trưởng bên này khẩn cấp triệu hoán cũng không thể kéo dài, Tần Dực Dương quyết định: "Tần Tần em cùng anh đi tòa thị chính đi, bình thường quân trưởng giao nhiệm vụ đều rất nhanh, sẽ không để cho em chờ quá lâu. Bây giờ không thể so sánh với trước kia, một cô gái như em lớn lên xinh đẹp, lại mang theo thẻ đỏ đi lại một mình ở khu dị năng, không an toàn lắm."

Thái độ của đàn ông đối với trẻ con và phụ nữ hoàn toàn khác nhau, điều này thật sự không thể đánh cược.

Bùi Tần Tần quay đầu lại nhìn tòa nhà chung cư của Tần Xuyên, lại nhìn nhìn trong túi rộng Tráng Tráng cùng Miên Miên theo gió lay động lá cây, gật đầu đi theo Tần Dực Dương đến tòa thị chính.

Đến đều đã đến rồi, đương nhiên phải đi dạo chung quanh mới không lỗ.

Đoàn người nhanh chóng đến tòa thị chính.

Đó là một tòa nhà văn phòng hoàn hảo, có bảo lãnh của Tần Dực Dương, Bùi Tần Tần một đường đèn xanh thông hành đến hội trường tầng trên.

Cửa phòng hội trường bị đẩy ra, Tần Dực Dương vội vàng hướng về phía đồng bọn vào sinh ra tử bên trong nói: "Đây là em họ của tôi, các cậu giúp chăm sóc một chút, tôi đi liền trở lại."

"Đội trưởng mau đi đi, khẳng định lại có nhiệm vụ mới."

Tần Dực Dương vỗ vỗ bả vai Bùi Tần Tần, sau khi đưa cô vào phòng họp, xoay người bước nhanh đến văn phòng quân trưởng.

Bùi Tần Tần: "?" Nơi này cùng bên ngoài có gì khác nhau, cô cũng một mình không biết những người này a!

Trong phòng họp, hơn mười đôi mắt "loạch xoạch" nhìn chằm chằm Bùi Tần Tần.

Bùi Tần Tần nghĩ thầm khí thế này không thể thua, vì thế cô ngẩng đầu sợ hãi lần lượt đánh giá trở về.

Cô vốn không phải diện mạo sắc bén, một bộ trang phục này, khí chất trên người càng thêm nhu nhược, giống như con thỏ trắng nhỏ lạc vào bầy sư tử, làm cho bầy sư tử không thể đề cao cảnh giác.

Cô bất động, nam nữ trong phòng họp cũng không dám nhúc nhích, sợ mình vừa mở miệng liền dọa em họ nhỏ của đội trưởng khóc.

Bọn họ âm thầm đẩy đẩy, cuối cùng đẩy ra một King Kong barbie* tới chào hỏi Bùi Tần Tần.

*King Kong barbier: Chỉ những người phụ nữ có gương mặt trông giống Barbie và có thân hình rất vạm vỡ

King Kong barbie tuy rằng vạm vỡ một chút, nhưng cô ta tốt xấu gì cũng là con gái, giữa con gái cùng con gái khẳng định tương đối dễ dàng giao tiếp.

Cho nên cô gái thân cao một thước tám, toàn thân ngoại trừ mặt ra đều là cơ bắp, đứng ở trước mặt Bùi Tần Tần dáng người đơn bạc chỉ có một mét sáu, che kín cả thân ảnh của Bùi Tần Tần.

King Kong barbie ngại ngùng vươn tay nói: "Xin chào em họ, chị là người dị năng sức mạnh cấp ba, chị tên là Tô Kiều."

"Kiều Kiều xin chào, em là Bùi Tần Tần." Bùi Tần Tần nắm lấy bàn tay ấm áp của Tô Kiều, ngẩng đầu nhìn cơ bắp trên cánh tay Tô Kiều, cảm giác giống như nhìn thấy hình dáng lý tưởng của Tần Xuyên..

Tần Xuyên lúc trước nói chính là loại này đúng không? Không xong rồi, ngàn vạn lần không thể để Tần Xuyên nhìn thấy Tô Kiều!

Có Tô Kiều mở ra cục diện, những người dị năng khác đều lấy đồ ăn vặt từ trong túi ra ném cho em họ nhỏ của đội trưởng.

Về công, cô là em gái của đội trưởng, nên biểu thị ít nhiều vẫn phải biểu thị. Về tư, em họ nhỏ này lớn lên đáng yêu, cho cô ăn chút gì đó cũng không đau lòng.

Trước mặt đám người dị năng vừa cao vừa mạnh mẽ này, thân thể Bùi Tần Tần quả thực giống như một đứa trẻ, cho dù mặc đồ lao động tối màu, cũng không che dấu được khí thế thiếu nữ trên lông mày cô. Hơn nữa cô trời sinh da trắng, ngũ quan tinh xảo, hai cửa sổ tâm hồn còn sạch sẽ lại sáng ngời. Thời điểm không chủ động công kích người, thật sự có thể làm cho người ta dỡ bỏ tâm đề phòng, giành được hảo cảm của người khác.

Mặc kệ người khác như thế nào, ít nhất Tô Kiều thật sự thích cô, sau khi hơi quen thuộc một chút liền ôm lấy Bùi Tần Tần, quả thực làm Bùi Tiểu Tần giật nảy mình.

Tô Kiều ôm chặt lấy cô, cúi đầu cọ cọ mái tóc của cô giống như một con mèo bị hấp dẫn, giọng nói ngọt ngào nói: "Em họ ơi, em thật nhỏ con quá, kawaii thật đấy."

Bùi Tần Tần: "..."

Em cao 1m61, không nhỏ, là phu nhân các người cao thôi!

"Kiều Kiều cô khí lực nhẹ một chút, đừng ôm em họ đến gãy xương." Có người dị năng tới giải vây, chính là lời nói làm cho Bùi Tần Tần vẻ mặt dấu chấm hỏi, cái gì gọi là "Đừng ôm em họ đến gãy xương", gãy xương?

[Chủ, chủ nhân! Chủ nhân cứu mạng!] Tráng Tráng bị đè đến không thở nổi, bắt đầu giãy dụa trong túi cô.

Bùi Tần Tần vội vàng theo những người khác giải vây, nhẹ nhàng đẩy Tô Kiều ra giải thoát khỏi lòng cô ta.

Hô~

[Tráng Tráng Miên Miên tụi mi không sao chứ? ]

[Yo, tảng đá này đè vào em, bại hoại!]

Bùi Tần Tần: "..."

Người ta không phải đá, đó là cơ bắp, ngu ngốc.

Bùi Tần Tần ở bên cạnh Tô Kiều và những người khác miễn cưỡng quen mặt, sau đó Tần Dực Dương liền trở về. Quả nhiên như anh ta nói, hiệu suất rất nhanh sẽ không để cho cô chờ quá lâu.

Nhưng Tần Dực Dương trở về liền dặn dò: "Khu 14 sinh ra tang thi cao cấp, mọi người chuẩn bị chiến đấu, nửa giờ sau ở đài trực thăng tập hợp."

Bùi Tần Tần: "?" Đây là ý muốn làm nhiệm vụ?

"Tần Tần đi, anh đưa em trở về."

"A, được."

Bùi Tần Tần quay đầu lại cùng những người khác phất tay cáo biệt, bước nhanh theo bên cạnh Tần Dực Dương về nhà.

Chỉ là -- tại sao Tô Kiều cũng trở về!

Khổ người của Tô Kiều còn mạnh hơn Tần Dực Dương, đi theo phía sau hai người như một vệ sĩ, nhưng gương mặt thanh tú đáng yêu kia thật sự không dính dáng gì đến công việc của vệ sĩ.

Tần Dực Dương thấy Bùi Tần Tần nhiều lần đối diện với Tô Kiều, cho rằng hai người bọn họ còn chưa quen biết, chủ động giới thiệu: "Tần Tần, đây là Tô Kiều, người dị năng sức mạnh, em đừng thấy cô ấy đáng yêu như vậy, cô ấy khởi động tay không có thể xé tang thi. Tô Kiều, đây là em họ Tần Tần của tôi."

"Đội trưởng! Anh không nên nói như vậy, sẽ dọa Tần Tần!" Tô Kiều nhăn mặt, có chút bất mãn với hành vi vạch rõ ngọn ngành của Tần Dực Dương.

Cô ta rất thích em gái có hình thể nhỏ nhắn lại xinh đẹp, nhưng em gái như vậy cũng không muốn tới gần cô ta, Tần Tần chính là em gái đầu tiên ôm cô ta còn không có thét chói tai giãy dụa!

Bùi Tần Tần không biết nội tình, thấy Tô Kiều mất hứng, ngữ khí tốt dỗ dành cô ta nói: "Không có à Kiều Kiều, lần đầu tiên em thấy chị liền cảm thấy chị rất mạnh, tay không có thể xé tang thi lợi hại biết bao! Em sẽ không bị chị dọa sợ, ngược lại sẽ cảm thấy an toàn vô cùng khi bên cạnh chị." So với phế vật như cô không đánh lại tang thi cấp chín thương tàn là tốt hơn nhiều lắm, OAO.

Ánh mắt chân thành cùng giọng điệu hùng hồn này, trong nháy mắt đã chữa khỏi cho Tô Kiều. Tâm hoa nộ phóng, luôn miệng nói sau này cô ta sẽ bảo vệ cho Tần Tần![/credits][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 78

Bấm để xem
Đóng lại
[HIDE-THANKS][credits=150;1671702534162]Cừ thật, Tần Dực Dương xem như là mở mang hiểu biết, em dâu này cái gì cũng không cần làm, tùy tiện hai câu liền dỗ được một người dị năng cấp ba đến choáng váng đầu óc. Tần Xuyên không phải cũng trúng chiêu như vậy chứ? Làm thế nào cô có thể khen người khiến cho mắt mọi người đều là những ngôi sao nhỏ? Thật kinh khủng.

Nhưng mà Bùi Tần Tần trong đầu chỉ còn lại: Ô hô! Đi tiếp về nhà! Anh trai mình vẫn nên còn ngủ đi! Cầu nguyện cho anh trai mình vẫn còn ngủ!

Nhưng không khéo, Tần Xuyên bởi vì cô thật lâu không về đã tỉnh giấc, đang hạ thấp áp lực ngồi trên sô pha trống chờ một lời giải thích.

Anh có nói với cô là không nên rời khỏi anh không? Cô có hứa với anh là cô sẽ không rời đi không? Chỉ là hơi ngủ sâu một chút tỉnh lại người liền biến mất! Nếu không phải trên bàn để lại tờ giấy, anh liền động thủ đem nơi này toàn bộ hủy bỏ.

Tiếng "cùm cụp" vang lên, cửa lớn bị người từ bên ngoài mở ra.

Tần Dực Dương thấy Tần Xuyên ngồi trên sô pha, không cảm thấy có vấn đề gì, tiến vào nói với anh: "Cậu thức lúc nào vậy? Anh dẫn Tần Tần xuống dưới lầu dạo một vòng, đây là người trong đội của anh, Tô Kiều, vừa vặn ở trên lầu của tụi anh. Tô Kiều, đây là em họ Tần Xuyên của tôi."

Tô Kiều lần đầu tiên nhìn thấy Tần Xuyên, ánh mắt đều thẳng tắp, ngơ ngác hỏi một câu: "Đây là chân nhân sao?" Không phải từ trong tranh chạy ra ư?

Tần Dực Dương tự hào cười nói: "Đẹp trai đúng không? Đương nhiên là chân nhân, không có biện pháp, gien nhà tôi chính là tốt như vậy."

Tô Kiều giơ hai tay lên đồng ý.

Vốn tưởng rằng đội trưởng đã đủ đẹp, không nghĩ tới em trai em gái bên họ càng đẹp! Vì vậy, biết một anh chàng đẹp trai không vội vàng ra tay là chính xác, bởi vì anh trai của anh chàng đó có thể đẹp trai hơn!

Hai người bọn họ đặt ở đây trao đổi nói chuyện như không có việc gì, nhưng khổ cho Bùi Tiểu Tần.

Các người có biết khi Tần Xuyên ngồi trên sô pha không nằm cũng không dựa vào đại biểu cho cái gì không?

Đại biểu cho anh đang tức giận!

Radar phát hiện tức giận của Bùi Tần Tần không ngừng phát ra cảnh báo, đây là lần đầu tiên cô thấy Tần Xuyên tức giận như vậy.

Không có cách nào để trêu chọc!

Cô chạy về phía Tần Xuyên, vòng qua cổ Tần Xuyên hướng về mặt phía anh mua-ah một cái rồi nói: "Anh trai anh dậy rồi! Em thấy dưới lầu náo nhiệt như vậy, cho nên để cho anh họ dẫn em xuống lầu đi dạo một hồi, sau đó anh họ giữa chừng đột nhiên nhận được nhiệm vụ, anh ấy lo lắng một mình em trở về liền dẫn em cùng đi tòa thị chính dạo một vòng. Em lúc này mới trở về trễ, anh trai anh đừng tức giận nha, lần sau em ra ngoài nhất định sẽ gọi anh!"

Tần Xuyên đè nén tâm hỏa thật lâu, bị xúc cảm bất thình liệt trên mặt dập tắt.. Tuy rằng Bùi Tiểu Tần vừa chạm vào liền rời, nhưng trong nháy mắt anh vẫn bắt được mềm mại cùng cảm giác tê dại.

Anh nâng tay lau chỗ bị hôn, đem nghi hoặc chôn ở trong lòng, bất mãn đẩy gấu túi trên người ra: "Tránh đi, đi ra ngoài chạy khắp nơi thối chết." Trên người không biết dính mùi vị của ai, phiền phức, muốn ném cô vào thùng tắm rửa sạch sẽ.

Người bình thường bị nói như vậy nhất định sẽ cảm thấy xấu hổ, nhưng Bùi Tần Tần cúi đầu ngửi ngửi chính mình, quang minh chính đại phản bác: "Không thối a, em mỗi ngày tắm rửa làm sao có thể thối?" Lúc trước ra một thân mồ hôi cũng không thấy anh ghét bỏ, anh còn cõng em đến, hôm nay ngay cả mồ hôi cũng không có ra làm sao có thể thối nha.

"Anh trai đừng tức giận, buổi tối em nấu đồ ăn ngon cho anh nhé?"

Tần Xuyên nhíu chặt mày hơi giãn ra, hai tay vòng tay tựa vào sô pha: "Ví dụ như?"

"Ví dụ như hấp thịt cừu hấp tay gấu hấp đuôi hươu hấp/ Vịt quay gà quay ngỗng quay/ Thịt om gà sốt vịt kho/ Trứng muối sủi cảo thịt khô/ Các loại lạp xưởng / Gà nhồi hun khói/ Thịt hấp bát ủ rượu?" Phiên bản bài hát đầy đủ gần như tóm tắt các thực đơn bắc nam!

Tần Xuyên lâm vào trầm tư, ngoại trừ gà vịt thịt heo, những thứ khác anh thế nhưng cũng không có.

Tần Dực Dương vội vàng ra ngoài làm nhiệm vụ, căn bản không có thời gian quản lý tính nết của Tần Xuyên, thu dọn đồ đạc nói với bọn họ: "Hai người các cậu ngoan ngoãn ở nhà, ăn uống đều ở phòng ngủ chính, anh ra ngoài làm nhiệm vụ, hoàn thành liền trở về, rất nhanh."

Ra ngoài làm nhiệm vụ?

Tầm mắt Tần Xuyên rốt cục từ trên người Bùi Tiểu Tần chuyển đến trên người Tần Dực Dương, anh nhìn bóng lưng anh ta hỏi: "Anh đi đâu làm nhiệm vụ."

"Khu 14, lấy thành phố này làm trung tâm, khu vực càng đi ra ngoài càng nguy hiểm."

Tần Xuyên búng trán Bùi Tần Tần xuống để cho cô buông mình ra nói: "Mang theo tôi đi."

Bùi Tần Tần giơ tay lên nói: "Vậy em cũng đi."

Tần Dực Dương: ".. Anh đây là làm nhiệm vụ, không phải đi chơi, hai người nghỉ ngơi trong khu vực an toàn không tốt sao? Mấy tháng nay bôn ba ở bên ngoài còn chưa mệt đủ à?"

Bùi Tần Tần sờ sờ mũi, nghĩ thầm thời gian chân chính đi ra ngoài chạy không quá nửa tháng, mỗi ngày đều có ăn có uống, thật không có cảm giác quá mệt mỏi.

Vật tư của Tần Xuyên đều ở trong không gian, anh cầm lấy ba lô mang theo bên ngoài, dắt cổ tay Bùi Tần Tần ra cửa nói: "Tôi đi khu 14 có chút việc."

Bùi Tần Tần: "?" Khu 14 ở đâu? Sao cô không biết? Chẳng lẽ trước mạt thế những thành thị này đều đã phân khu rồi? Anh trai mất trí nhớ còn nhớ rõ?

Anh nhớ mới có quỷ a.

Tần Dực Dương xách túi xách hành lý đơn giản hỏi: "Cậu có biết khu 14 ở đâu không? Cậu còn nói cậu ở khu 14 có việc." Đó là khu vực căn cứ phân chia sau mạt thế, người mới vào nơi trú ẩn làm sao có thể rõ ràng?

Tần Xuyên lắc đầu.

Anh chính là không biết mới đi, đi mới biết Tần Dực Dương sẽ xảy ra chuyện ở nơi nào.

"Anh không dẫn tôi đi cũng được, chúng tôi có thể nói lời tạm biệt trước." Tần Xuyên lười biếng nói những lời uy hiếp Tần Dực Dương.

Nếu anh muốn đi, không ai ngăn được anh.

Tiểu vương bát đản này!

Tần Dực Dương thật đúng là lo lắng sau khi mình làm nhiệm vụ trở về, hai người này liền bốc hơi nhân gian, dù sao căn cứ chỉ kiểm tra người sống sót tiến vào, mặc kệ bộ phận ra ngoài kia.[/credits][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 79

Bấm để xem
Đóng lại
[HIDE-THANKS][credits=150;1351702534250]Nghĩ đến bọn họ đều có năng lực tự bảo vệ mình, Tần Dực Dương thỏa hiệp dẫn bọn họ xuất phát nói: "Nơi đó nói không chừng so với trấn nhỏ hẻo lánh còn nguy hiểm hơn, cậu đi theo có thể, nhưng hết thảy đều phải nghe lời anh, không được tự tiện hành động!"

Tần Xuyên rất nể mặt gật đầu.

Trước khi đi đương nhiên không tự tiện hành động, sau khi đi nói không chừng.

Bùi Tần Tần cúi đầu sờ sờ Tráng Tráng cùng Miên Miên trong túi, cao hứng phấn chấn đi theo phía sau anh họ -- xuất phát!

Tần Xuyên kéo cô đến bên cạnh mình nói: "Tôi để anh ta đưa tôi đi, cô hưng phấn cái gì?"

"Ừm? Em không thể đi sao?"

"Có thể." Ai dám bỏ cô lại đây một mình.

"Thì chính là vậy!" Bùi Tần Tần đeo chặt ba lô nhỏ của mình, đúng lúc vỗ mông ngựa nói: "Ai bảo anh trai lợi hại như vậy, đem nỗi sợ hãi của em đều đuổi đi! Không có biện pháp, em chỉ còn vui vẻ là có thể phóng khoáng a."

Hơn nữa vừa nãy anh hoàn toàn không có chú ý tới Tô Kiều! Hoàn toàn không chú ý! Điều đó có nghĩa là cô ta có rất ít sức hấp dẫn đối với anh!

Bùi Tần Tần yên tâm, Tần Xuyên trước kia nói cô gái cường tráng mới đẹp, có thể là cố ý chơi xấu cô!

Tần Xuyên rất hài lòng với câu trả lời của cô, đây là khẳng định năng lực của anh.

Anh buông cổ áo sau cổ cô ra, còn thân thiện sửa sang lại cổ áo bị nhăn nheo cho cô nói: "Tiếp tục duy trì loại vui vẻ này."

"Yes, sir!"

"Này, hai người các cậu đi nhanh một chút." Tần Dực Dương ở phía trước thúc giục nói.

Bùi Tần Tần vội vàng lôi kéo Tần Xuyên đuổi theo, bất quá lúc trước cô đã chạy một chuyến lại đi tới đi lui, lực chân bị ảnh hưởng.

Tần Xuyên trở tay cõng cô lên lưng, dễ dàng đuổi theo bước chân của Tần Dực Dương.

Thấy anh có thể đuổi kịp, Tần Dực Dương chạy nhanh hơn, anh ta là đội trưởng, trước khi xuất phát còn có một loạt chuyện phải bận rộn, cũng không có thảnh thơi như hai người phía sau vậy.

Tần Xuyên đi theo Tần Dực Dương đến đài trực thăng trước đó, hôm nay không cần anh điều khiển trực thăng.

Anh được an bài đến ghế sau, lần đầu tiên ngồi xuống đã nhìn thấy Tô Kiều cơ bắp ở đối diện.

Hả?

Anh thưởng thức cơ bắp trên người đối phương, lại nhìn Bùi Tiểu Tần bên cạnh.

Bùi Tần Tần: "..."

Anh là ánh mắt gì vậy! Anh sẽ không thật sự thích kiểu này đi!

Tần Xuyên nghiêng đầu thì thầm với cô: "Cô xem cô gái đối diện cô đi."

Bùi Tần Tần: "..."

Em thấy rồi, sau đó thì sao.

Tần Xuyên: "Nếu cô có thể có được một nửa xinh đẹp của cô ta thì tốt rồi." Với vóc dáng này, nhất định sẽ không bị mưa dầm mà sinh bệnh.

Bùi Tần Tần: ".. Xin lỗi, em xấu xí quá." Em muốn tiếp tục xấu xí, không phải là rất muốn phát triển đến điểm thẩm mỹ của anh.

"Không sao." Tần Xuyên săn sóc sờ sờ đầu cô: "Gien cha mẹ cho không trách cô được." Một số người sinh ra đã yếu ớt.

Điều này giống tương tự như một sự an ủi..

Không phải, anh cố tình làm vậy, phải không? Anh thật đáng giận!

Bùi Tần Tần vừa định quyết đấu với anh, Tô Kiều đối diện liền lắp bắp đi tới nói: "Tần Tần, chị có thể ngồi cùng em không?"

"Đương nhiên có thể!" Hôm nay cả ngày cô cũng không muốn nói chuyện với Tần Xuyên!

"Không thể." Tần Xuyên cắt lời Bùi Tần Tần, ngẩng đầu nhìn Tô Kiều nói: "Cô ấy ở trước mặt cô sẽ rất dễ tự ti, cô tránh xa cô ấy một chút đi."

Ốc đức, ốc đức pháp khắc*?

*What the f*ck

Ai tự ti? Cô có Tráng Tráng, cô còn có Tráng Tráng và Miên Miên! Đợi lát nữa cô sẽ đi thúc sinh ra thực vật dị biến khác! Chờ sau khi cô tìm được thực vật dị biến thích hợp, cô thúc sinh một trăm gốc cây đi ra! Cô không phải là phế vật hoàn toàn, cô một chút cũng không tự ti! Yo, thẩm mỹ này của Tần Xuyên thật chết tiệt!

Người chung quanh nghe Tần Xuyên nói, đều vẻ mặt kinh ngạc nhìn Bùi Tần Tần.

Tại sao em họ lại dễ tự ti trước mặt Kiều Kiều?

Tô Kiều cũng vẻ mặt mờ mịt, không phải là cô ta nên tự ti sao? Cô ta không giống một cô gái.

Tần Xuyên nhìn vẻ mặt cô ta to lớn như vậy, giải thích cho cô ta: "Cô ấy thích cơ bắp trên người cô, nhưng cô ấy cả đời này đều luyện không được."

Ôi, mọi người bừng tỉnh đại ngộ!

Trong đó có Tần Dực Dương, anh ta liền nói lúc cô khen người khác như thế nào trong mắt tất cả đều là ngôi sao nhỏ, thì ra là thật sự thích a!

Bùi Tần Tần: "..."

Không phải, không phải như vậy! Cô không ghét Tô Kiều, nhưng không có nghĩa là cô thích cơ bắp, Tần Xuyên anh đặc biệt ngoa -- thẩm mỹ tiểu chúng của anh tại sao phải mang theo em!

Tô Kiều lý giải, ngồi xổm trước mặt Bùi Tần Tần khóc không ra nước mắt, cầm tay cô an ủi: "Tần Tần đừng khổ sở a, sau này cơ bắp của chị chính là cơ bắp của em, nếu em muốn, tùy thời đều có thể sờ chị!"

Phốc--!

Nhóm chị em à, chị cũng là người sói, em đột nhiên phát hiện chị và Tần Xuyên.. tuyệt xứng.

Máy bay trực thăng chở họ bay qua một số khu vực đô thị, từ nhộn nhịp đến lộn xộn đến tịch mịch, cuối cùng đến một thành phố được bao phủ bởi thảm thực vật giống như một rừng nguyên sinh. Dừng lại ở tầng cao nhất trong số ít tòa nhà còn chưa được bao phủ hoàn toàn bởi cây xanh.

Bùi Tần Tần ở trên trực thăng nhìn toàn bộ cảnh tượng thành thị, nhìn đến ngoạn mục, quên mất mình đang tuyệt giao với Tần Xuyên, chủ động kéo ống tay áo của anh nói: "Anh trai, nơi này cùng nông trường bên kia có phải rất giống nhau hay không? Phạm vi so với nông trường bên kia còn lớn hơn!"

Tần Xuyên vẫn nhắm mắt dưỡng thần, nghe cô nói như vậy mở mắt nhìn ra ngoài, ừm một tiếng nắm lấy tay cô dẫn cô xuống trực thăng, hít thở không khí hàm lượng oxy quá cao, không thích ứng nhíu nhíu mày.

Hoàn cảnh nơi này không phù hợp với hình ảnh anh nhìn thấy lúc trước, hẳn là đến sai rồi.

Bùi Tần Tần khẩn cấp lôi kéo Tần Xuyên chạy đến bên cạnh sân thượng nhìn xuống, từng loại cây xanh cao hai ba thước cao tới ba bốn mươi thước, cành lá tươi tốt bao phủ mặt đất, mặt đường cùng kiến trúc đều bò đầy rêu không biết tên, phóng mắt nhìn lại một mảnh xanh um tùm, cơ hồ không nhìn thấy màu sắc khác.

"Anh trai, nơi này thật sự có tang thi sao? Tang thi ở nông trường đều bị thực vật dị biến hấp thu." Bùi Tần Tần xoa xoa đôi mắt có chút mệt mỏi thị giác, quá xanh cũng là một loại tra tấn.

"Tang thi cấp thấp mới có thể trở thành phân bón." Tần Xuyên phát hiện nơi này không phải là nơi anh muốn tìm liền mất đi hứng thú, anh lười biếng bẻ một cành cây dò lên, một đoạn này liền gây ra phiền toái lớn.[/credits][/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Back