Ngôn Tình [Edit] Thanh Mai Trúc Mã - Phù Tiểu Điện Hạ

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Quả Cam Vị Quýt, 16 Tháng tám 2023.

  1. Quả Cam Vị Quýt

    Bài viết:
    0
    Chương 29: Bạn cùng phòng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lão Từ lúc này mới nhớ tới Lạc Ngạn Tinh nói là dẫn đường cho hai người tới tìm ông, giờ phút này cũng nhìn về phía cửa văn phòng chờ đến khi nhìn thấy hai người đi vào hai mắt trợn to.

    Từ Thục Lâm cùng Viên Thuận trên mặt đều mang theo nụ cười đồng thanh hô một câu:

    "Lớp cũ." ( "老班" khúc này mình không hiểu lắm)

    Lão Từ run lên biểu tình rất quái dị giống như là có chút đau răng nói:

    - Hai người làm sao lại tới đây.

    Từ Thục Lâm nói:

    "Ngài không trở về gặp chúng con, đương nhiên đổi thành chúng con đến gặp người, con cùng Viên Thuận mấy tiếng sau còn phải đi tàu cao tốc trở về."

    Lão Từ nói:

    "Đi nhanh như vậy? Không phải nói là muốn ở nhà ở thêm hai ngày sao?"

    Từ Thục Lâm nhăn mũi, phản bác nói:

    - Ba lại nhìn không thuận mắt Viên Thuận, chúng con làm sao có thể ở lại lâu!

    Lão Từ nghẹn lại sau đó chỉ vào Viên Thuận nói:

    - Là ta không muốn gặp hắn sao? Là chính hắn năm đó nếu không phải ta trông chừng cẩn thận thì hắn sớm đã dụ con đi rồi.

    Viên Thuận xen vào nói:

    "Tuy rằng khi đó còn nhỏ tuổi nhưng cũng không phải không có chừng mực gì, cho dù khi đó thầy không tìm tôi nói chuyện bảy lần, tôi cũng sẽ không vội vàng tìm tới Thục Lâm để thổ lộ.

    Từ Thục Lâm cả kinh nói:

    - Ba, thì ra lúc ấy ba đã sớm tìm Viên Thuận nói chuyện trách không được cứ nhắc tới ba thì anh ấy lại có bóng ma tâm lý.

    Lão Từ:"... "

    Lão Từ muốn đổi đề tài ông thoáng nhìn thấy Lạc Ngạn Tinh và Địch Tiểu Địch vẫn còn đang ở trong văn phòng vả lại còn hóng bát quái của ông, nhất thời liền nói:

    - Đã đến lúc này rồi, hai em còn không mau trở về trước đi, còn ở lại trong văn phòng là có chuyện gì sao?

    Lạc Ngạn Tinh biết lão Từ là đang có ý đuổi người liền trả lời một câu" Không có việc gì, đi đây "rồi cùng Địch Tiểu Địch hướng ra ngoài.

    Lạc Ngạn Tinh vừa mới đi tới cửa lão Từ nhìn bóng lưng cậu chuẩn bị rời đi bỗng nhiên nhớ tới một chuyện rất trọng đại, gọi cậu lại nói:

    - Chờ một chút, Lạc Ngạn Tinh, em trước tiên trả lời ta một chuyện giờ này rồi em còn tới dốc tình duyên làm gì?

    Lạc Ngạn Tinh không trả lời làm bộ như cái gì cũng không nghe thấy, đi nhanh hơn một chút rất nhanh liền biến mất trong tầm mắt lão Từ.

    Lão Từ:"... "

    Lạc Ngạn Tinh và Địch Tiểu Địch rời khỏi văn phòng Lạc Ngạn Tinh liền tỏ vẻ muốn đưa Địch Tiểu Địch về ký túc xá nữ, Địch Tiểu Địch đương nhiên không cự tuyệt.

    Dọc theo đường từ văn phòng đến ký túc xá nữ sinh còn gặp phải không ít học sinh tư thục Tuyền Ứng có một số người nhận ra Lạc Ngạn Tinh liền nhịn không được nhìn về phía Địch Tiểu Địch đang đi bên cạnh.

    Địch Tiểu Địch còn chưa cảm thấy có cái gì, Lạc Ngạn Tinh lại bị bọn họ nhìn đến cảm thấy phiền trước.

    Lạc Ngạn Tinh cũng không biết vì sao mình lại cảm thấy phiền, dù sao sao cậu cũng không thích bọn họ nhìn chằm chằm Địch Tiểu Địch, đến cậu còn chưa bao giờ nhìn cô chằm chằm như thế.

    Lạc Ngạn Tinh cởi mũ trên đầu mình xuống cho Địch Tiểu Địch đội lên hơn nữa còn cố tình ấn mép mũ xuống khiến cho mũ che khuất phần lớn mặt của Địch Tiểu Địch.

    Địch Tiểu Địch sờ sờ mũ nói:

    " Có chút không nhìn thấy đường. "

    Lạc Ngạn Tinh đáp:

    " Mình đi phía trước cậu đi theo mình. "

    Nói xong cậu đi về phía trước còn không quên đưa tay về phía sau tuy rằng không nói gì nhưng ý tứ kia lại rất rõ ràng.

    Tay Lạc Ngạn Tinh duỗi ra phía sau đợi một lát cũng không thấy Địch Tiểu Địch đưa tay ra có chút thấp thỏm cậu đang muốn quay đầu nhìn về phía sau thì lòng bàn tay bỗng nhiên được một bàn tay nắm lấy.

    Cơ thể Lạc Ngạn Tinh cứng đờ, có một số việc chính là như thế cho dù là cậu đã sớm chuẩn bị tốt tinh thần trong long cũng đang chờ đợi nhưng sau khi nó ập đến, cậu vẫn sẽ bị kinh hãi, nhưng đương nhiên cái này không phải kinh hãi mà là kinh hỉ.

    Nhưng Địch Tiểu Địch cũng không nắm được bao lâu chỉ đơn giản là nắm một cái liền buông ra nói với Lạc Ngạn Tinh:

    " Mình thấy bạn cùng phòng của mình rồi."

        
     
  2. Quả Cam Vị Quýt

    Bài viết:
    0
    Chương 30 Ngày tốt lành

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lạc Ngạn Tinh theo ánh mắt Địch Tiểu Địch nhìn qua liền nhìn thấy hai nữ sinh đều là học sinh của lớp C, cậu có biết nhưng cũng không quá thân quen.

    Lạc Ngạn Tinh quay đầu nhìn Địch Tiểu Địch nói với cô:

    "Vậy mình đưa đến đây thôi, bạn cùng phòng của cậu dường như đang chờ cậu."

    Địch Tiểu Địch gật đầu khoát tay áo với Lạc Ngạn Tinh:

    "Vậy mình đi qua trước, ngày mai gặp."

    Lạc Ngạn Tinh "Ừ" một tiếng giơ tay lên cong ngón tay vài cái xem như xua tay động tác đơn giản lại mang theo sự lơ đãng trêu chọc.

    "Mai gặp"

    Lạc Ngạn Tinh hơi kéo dài âm cuối Địch Tiểu Địch nghe xong trong lòng có chút ngứa, cảm giác như bị thứ gì đó trêu chọc một chút.

    Lạc Ngạn Tinh xoay người rời đi vừa đi vừa nhìn tay mình phảng phất muốn đem lòng bàn tay nhìn ra một đóa hoa.

    Bàn tay bị cậu nhìn kia chính là cái mà Địch Tiểu Địch vừa mới nắm, lòng bàn tay phảng phất vẫn còn đọng lại dư ấm ấm áp.

    Tâm tình Lạc Ngạn Tinh rất tốt còn ngân nga vài giai điệu, chờ ra khỏi cổng trường có xe chuyên dụng tới đón Lạc Ngạn Tinh ngồi lên xe nhưng miệng còn chưa dừng lại.

    Tài xế có chút kinh ngạc quay đầu lại hỏi:

    "Hôm nay tâm trạng rất tốt"

    Lạc Ngạn Tinh lười biếng dựa lưng vào ghế lựa chọn tư thế ngồi mà mình thoải mái nhất, nghe vậy nhìn về phía tài xế: .

    - Như thế nào lại có thể nhìn ra?

    Tài xế cười nói:

    "Nào có cần nhìn kỹ tất cả đều hiện ra mặt, từ xa nhìn cậu đi tới nét tươi cười trên mặt chưa từng giảm."

    Tài xế nói xong dừng một chút, rồi ngâm nga giai điệu mà vừa rồi Lạc Ngạn Tinh ngâm nga, sau đó nhìn vào đôi mắt có phần kỳ lạ của Lạc Ngạn Tinh và nói:

    "Nếu tâm trạng không tốt, làm sao tôi có thể ngâm nga được." để cầu may? "Tiếng cồng chiêng và tiếng trống vui tươi của bài hát này mang lại niềm vui hàng năm và điệu nhảy đẹp mang lại niềm vui mỗi ngày. Hôm nay là một ngày tốt lành. Mọi điều bạn mong muốn đều có thể thành hiện thực. Hôm nay là một ngày tốt lành. Hãy mở cửa để nhà của chúng ta và đón gió xuân."

    Lạc Ngạn Tinh:

    "..."

    Lạc Ngạn Tinh lúc này mới hậu tri hậu giác phản ứng lại thì ra cậu vừa rồi một đường đều ngâm nga cái này sao?

    Thật ngu ngốc, trách không được trên đường có mấy người nhìn cậu với anh mắt kỳ quái.

    Lạc Ngạn Tinh đè nén cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, mặt không cảm xúc nói:

    "Tâm tình của tôi quả thật không tệ, nhưng anh hát hình như có chút lạc nhịp."

    Tài xế mới thật sự không thèm để ý chút nào, tùy ý nói:

    "Không sao, lạc nhịp là tình huống bình thường, hát mà vui vẻ là được rồi."

    Tài xế nói xong lại hỏi:

    - Là bởi vì vị Địch tiểu thư chuyển trường kia sao?

    Lạc Ngạn Tinh thề là trước nay cậu thật sự chưa từng thấy vị tài xế này của mình lại yêu thích buôn chuyện như thế.

    Lạc Ngạn Tinh trả lời một tiếng "Ừ", sau đó nói:

    - Ngoài cô ấy thì còn có thể có ai khác?

    Lạc Ngạn Tinh nói xong, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

    Ngoài cửa sổ rất náo nhiệt xe cộ qua lại, ánh đèn neon rực rỡ, Lạc Ngạn Tinh trước kia lẳng lặng nhìn những cảnh này sẽ có một loại cảm giác bất hòa nồng đậm

    Thành phố Tuyền Ứng so với trấn cậu sinh sống từ nhỏ, náo nhiệt, phồn hoa hơn rất nhiều nhưng càng náo nhiệt càng phồn hoa ngược lại càng làm cho cậu cảm thấy cô độc, cậu vẫn luôn cảm thấy mình nên sinh sống trong trấn ở nơi đó cậu có lẽ không có cuộc sống giàu có nhưng lại tự tại hơn rất nhiều.

    Có một khoảng thời gian vào đầu năm ngoái, cậu cứ luôn nghĩ về quá khứ, nửa đêm nằm mơ cũng mơ thấy quá khứ.

    Nhưng vào lúc này, Lạc Ngạn Tinh nhìn ra ngoài cửa sổ và cảm thấy thành phố Tuyền Ứng đêm nay khiến cậu cảm thấy gần gũi hơn nhiều ngày trước.

    Lúc này chính cậu nhận ra rằng

    Sự thay đổi này là do Địch Tiểu Địch đã đến đây.

    Vì cô đã đến nên cậu không còn cảm thấy cô đơn nữa.
     
  3. Quả Cam Vị Quýt

    Bài viết:
    0
    Chương 31: Lạc Thư Minh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bởi vì cô đã ở đây, nên dù rất nhớ những ngày tháng trước đây nhưng cậu vẫn bị mê hoặc bởi mọi thứ ở hiện tại và tràn đầy mong đợi vào ngày mai sẽ đến.

    Lạc Ngạn Tinh đột nhiên cảm thấy nỗi phiền muộn không được chú ý tích tụ trong lòng vài năm qua đã tiêu tan, cậu cảm thấy toàn thân thoải mái, tâm trạng tốt này kéo dài cho đến khi cậu bước vào đại sảnh Lạc gia.

    Ông nội của Lạc Ngạn Tinh, Lạc Thư Minh, ngồi ở giữa ghế sofa đặt trà trong tay sang một bên và ngước nhìn Lạc Ngạn Tinh.

    Sự thoải mái và vui vẻ trên khuôn mặt Lạc Ngạn Tinh lập tức biến mất, cậu gật đầu với Lạc Thư Minh, rồi nói:

    "Ông nội, cháu về rồi."

    Thái độ của Lạc Ngạn Tinh tuy có cung kính nhưng lại thiếu sự thân thiết, Lạc Thư Minh hơi cau mày nhưng không nói gì.

    Lạc Ngạn Tinh xoay người chuẩn bị đi lên lầu, vừa bước lên cầu thang, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, liền quay đầu nhìn Lạc Thư Minh nói:

    "Tháng sau là giỗ của cha cháu, cháu không biết ông nội đã có dự định gì, cháu muốn chuẩn bị trước."

    Lạc Thư Minh sửng sốt một lúc, khàn giọng nói:

    "Nó chưa bao giờ thích người lạ đến gần mình, cũng không thích trò chuyện với những người cùng lứa tuổi xung quanh. Vì vậy, vào ngày giỗ của nó vào tháng sau, ta không có ý định làm lớn chuyện. Chỉ có cháu và ta sẽ đến thăm nó."

    Ông ấy đã già rồi, tuy trông có vẻ vui vẻ nhưng tóc ông đã bạc, những nếp nhăn trên mặt và những đốm trên mu bàn tay đều cho thấy rõ tuổi tác của ông.

    Nói xong, Lạc Thư Minh dừng lại, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, thế là thật sự cười rộ lên, nhưng rõ ràng ông là người không thường xuyên cười, cho nên nụ cười của ông có chút quái dị, thực sự khiến cậu phải nhíu mày.

    "Trước đây ta không quan tâm nhiều đến suy nghĩ của nó. Bây giờ nó chết rồi, ta lại nghĩ nhiều về nó.."

    Lạc Ngạn Tinh đứng trên bậc thềm, nhìn ông ngồi một mình trên chiếc ghế dài trong đại sảnh rộng lớn, trong lòng đột nhiên có chút ngột ngạt.

    Cậu mấp máy môi, muốn an ủi ông vài câu, nhưng lại không biết nên nói gì, cuối cùng chọ không lên tiếng, chỉ im lặng lên lầu vào phòng tắm rửa rồi đi ngủ.

    * * *

    Bên kia, không khí trong ký túc xá của Địch Tiểu Địch náo nhiệt hơn rất nhiều.

    Đêm qua Địch Tiểu Địch chuyển đến ký túc xá, cô phát hiện ký túc xá bốn người lại mất đi một người, sau khi hỏi thăm mới biết có một bạn cùng lớp đã chuyển đến sống ở nhà thuê cùng với bố mẹ.

    Mới khai giảng mấy ngày, trong phòng bốn người còn trống một chiếc giường, Điền Huyền Tâm vốn là học sinh ngoại trú nhưng ban ngày đã nói chuyện với Lão Từ, bắt đầu từ đêm nay mới chuyển đến.

    Địch Tiểu Địch đang ngồi trên giường nghịch điện thoại, Điền Huyền Tâm đang trải chăn bông trên giường, hai người bạn cùng phòng còn lại thì đang nói chuyện với Điền Huyền Tâm về người bạn cùng phòng hôm qua đã rời đi.

    Bạn cùng phòng Chu Nhất Tiên nói:

    "Lúc đó cô ấy đang trải chăn bông, nhưng đang trảithì bị người nhà gọi về, nói rằng thứ hạng của cô ấy đã tụt xuống trong học kỳ trước, học kỳ này phải cùng cô ấy đi học. Lúc đó chắc cô ấy không muốn sống ở ngoài với bố mẹ đâu.."

    Bạn cùng phòng Lý Ngọc Cầm trả lời:

    "Đúng vậy. Mình mới học năm thứ hai trung học, đang học cùng cậu ấy, chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy lo lắng. Sống với bố mẹ, tuy về ăn ở thuận tiện hơn rất nhiều nhưng mình luôn có cảm giác như mình đang bị kiểm soát và không được phép có tự do."

    Điền Huyền Tâm nghe xong, giơ tay đẩy cặp kính gọng đen trượt xuống sống mũi lên, cười nói:

    "Ban đầu mình muốn sống bên ngoài một mình, nhưng bạn trai mình không cho. Anh ấy nói không an toàn và nhất quyết bắt mình sống trong ký túc xá."
     
  4. Quả Cam Vị Quýt

    Bài viết:
    0
    Chương 32: Vui đùa (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lời nói trực tiếp của Điền Huyền Tân lập tức khiến cả phòng ngủ im lặng, Địch Tiểu Địch cũng ngước mắt nhìn Điền Huyền Tân.

    Chu Nhất Tiên tiến về phía trước mấy bước kinh ngạc nhìn Điền Huyền nói:

    "Cậu có bạn trai?"

    Điền Huyền Tân cười hỏi:

    "Sao thế, trông không giống sao?"

    Lý Ngọc Cầm ánh mắt như ngọn lửa hóng hớt, vội vàng nói:

    "Cậu thật sự có bạn trai sao? Mặc dù biết trong trường cũng có người yêu nhau, nhưng đây là lần đầu tiên mình gặp. Nhân tiện, bạn trai của cậu có tốt không? Anh ấy có đẹp trai không? Thành tích của anh ấy có tốt không? Điều quan trọng nhất là anh ấy đối xử với cậu như thế nào? Khi nào cậu sẽ đưa anh ấy đến ra mắt bọn mình?

    " Được hỏi nhiều như vậy nhưng Điền Huyền Tân không hề bận tâm, vui vẻ trả lời:

    "Mình thực sự có bạn trai. Bạn trai của mình rất tốt. Anh ấy trông khá bảnh bao, đẹp trai. Điểm số của anh ấy ở mức trung bình kém hơn mình một chút. Anh ấy đối xử với mình rất tốt."

    Về việc khi nào đưa anh ấy tới ra mắt mọi người, để mình xem thế nào đã.

    Lý Ngọc Cầm thấy Điền Huyền Tân hợp tác như vậy, cũng không hỏi thêm gì nữa mà nhìn Địch Tiểu Địch:

    "Tiểu Địch, cậu và Lạc Ngạn Tinh cũng là bạn trai và bạn gái phải không? Mình vừa thấy cậu ấy đưa cậu về, cậu ấy nhìn cậu và nói chuyện với cậu rất nhẹ nhàng, hoàn toàn khác với vẻ ngoài thường ngày của cậu ấy."

    Địch Tiểu Địch không ngờ chủ đề này lại chuyển sang mình, cô sửng sốt một lát rồi lắc đầu nói:

    "Không phải là mối quan hệ giữa bạn trai và bạn gái đâu."

    Chu Nhất Tiên cười hỏi:

    "Thật sao?"

    Điền Huyền Tân cũng nhìn về phía Địch Tiểu Địch.

    Địch Tiểu Địch lộ ra một nụ cười nhạt, sau đó nói:

    "Ít nhất hiện tại chưa phải, sau này thì mình cũng không biết."

    Lý Ngọc Cầm "Ồ" rồi nhắc lại lời cô "sau này thì mình không biết nữa"

    - Sau đó tấm tắc câu này này rất ý nghĩa..

    Địch Tiểu Địch nhìn Lý Ngọc Cầm hỏi:

    "Cậu nói Lạc Ngạn Tinh trông khác khi đối mặt với mình. Bình thường cậu ấy trông như thế nào?"

    Lý Ngọc Cầm nghĩ ngợi rồi nói:

    "Cậu ấy bình thường tuy rằng không quá hung dữ, nhưng dù sao cậu ấy cũng là trùm trường, cho nên cùng chữ ôn nhu không có quan hệ gì.

    Tôi từng tận mắt chứng kiến cậu ấy đánh nhau, quả thực rất khốc liệt, sau khi nhìn thấy Lạc Ngạn Tinh lần đó, hơn một tháng mỗi lần gặp cậu ấy mình vẫn cảm thấy hơi sợ hãi."

    Địch Tiểu Địch hiểu, mặc dù cô biết Lạc Ngạn Tinh được mệnh danh là "trùm trường", nhưng có lẽ ký ức thời thơ ấu của cô về cậu thanh mai trúc mã này đã dẫn đến ấn tượng ban đầu của cô về Lạc Ngạn Tinh tốt đẹp hơn và cô chưa bao giờ nghĩ rằng Lạc Ngạn Tinh lại độc ác đến thế.

    Cậu đã từng đánh nhau trước đây, nhưng cậu luôn tránh mặt cô và chưa bao giờ đánh nhau trước mặt cô, vì vậy cô chưa bao giờ thực sự thấy cậu đánh nhau.

    Đêm đó Địch Tiểu Địch nằm mơ, trong giấc mơ của cô, Lạc Ngạn Tinh tựa hồ đang chuẩn bị đánh nhau, cậu chậm rãi xắn tay áo lên cô đứng sang một bên nhìn nhưng Lạc Ngạn Tinh lại giơ tay quay người cô lại..

    Cậu mỉm cười bảo cô chạy đi và đừng nhìn quanh nữa, cậu vừa cười cô ngơ ngác nghe lời theo cậu nói, nên trong giấc mơ cô không chính mắt thấy cậu đánh nhau.

    Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, Địch Tiểu Địch đang nằm trên giường nghĩ thà không bao giờ để cô chứng kiến Lạc ngạn Tinh đánh nhau, cho dù Lạc Ngạn Tinh có chiến đấu tốt có thể thắng thì cũng khó tránh khỏi bị thương.

    Và chỉ nghĩ tới khả năng cậu có thể bị thương thôi cũng khiến cô bắt đầu lo lắng.

    Địch Tiểu Địch xoa mặt xuống giường, tắm rửa sạch sẽ rồi cùng bạn cùng phòng thứ ba đi đến nhà ăn.

    Sau khi ăn sáng ở nhà ăn, Địch Tiểu Địch và bạn cùng phòng nói chuyện cười đùa đi vào lớp học thì phát hiện Lạc Nhạn Tinh đã ở đó.

    Còn mang cho cô một cốc sữa đậu nành nóng.
     
  5. Quả Cam Vị Quýt

    Bài viết:
    0
    Chương 33: Vui đùa (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Địch Tiểu Địch cầm sữa đậu nành lên nhấp một ngụm, vị ngọt ngào, vừa vặn với khẩu vị của cô.

    Cô uống sữa đậu nành thích cho nhiều đường, cho dù nhảy múa ba lê phải giữ vững hình thể, cũng vẫn không thể thay đổi khẩu vị uống sữa đậu nành phải thêm nhiều đường của cô.

    Nhưng bản thân cô sẽ không chủ động mua sữa đậu nành nhiều đường, cũng giống như trà sữa, sau khi Lạc Ngạn Tinh đi vài năm, cô cũng không mua qua mấy lần.

    Địch Tiểu Địch uống hai ngụm, nghe tiếng ồn ào trên hành lang lên, bèn quay đầu nhìn lại.

    Hà Hải Đăng người đêm qua say xỉn hôm nay đã tỉnh táo, đang đuổi theo Phương Tòng Khải dọc hành lang, trong tay Phương Tòng Khải cầm một mảnh giấy, cũng không biết là gì, Hà Hải Đăng không ngừng đưa tay ra muốn dành lấy nó.

    Lúc này, cách giờ học còn có một chút thời gian, học sinh lớp 10 và lớp 11 trường Tư thục Tuyền Ứng không có giờ tự học cố định vào buổi sáng lớp học bắt đầu lúc 8 giờ, còn học sinh lớp 12 thì bắt đầu giờ tự học buổi sáng lúc 7 giờ 10 phút.

    Cũng may tòa nhà dạy học của học sinh cuối cấp ở một tòa nhà khác, nếu không Hà Hải Đăng và Phương Tòng Khải nháo như vậy, phỏng chừng sẽ có các học tỷ học trưởng đi ra oán hận.

    Nhưng tất cả những điều này đều không liên quan gì đến cô, Địch Tiểu Địch nghĩ vậy thu hồi ánh mắt cúi đầu mở cuốn sách tiếng Anh ra, bắt đầu nhỏ giọng đọc thuộc lòng những từ tiếng Anh.

    Ai biết Phương Tòng Khải vì trốn Hà Hải Đăng trực tiếp chạy vào trong lớp lúc này người trong phòng học mới chỉ tới gần một nửa, Phương Tòng Khải nhìn thấy Lạc Ngạn Tinh liền giống như nhìn thấy cứu tinh, chạy tới bên Lạc Ngạn Tinh:

    "Ngạn ca, hôm nay anh tới sớm vậy? Mau cứu em!"

    Tư thế kia của Phương Tòng Khải như là muốn nhào lên người Lạc Ngạn Tinh, Lạc Ngạn Tinh theo bản năng tránh sang, kết quả nửa người trực tiếp đụng phải Địch Tiểu Địch.

    Lạc Ngạn Tinh yên lặng quay người lại, cậu không cố ý.

    Lạc Ngạn Tinh nhìn Phương Tòng Khải, hỏi cậu: "Sao vậy?

    Phương Tòng Khải cười nói:

    " Tối hôm qua Hà Hải Đăng viết một tờ giấy nợ, nói thiếu em năm mươi tệ, vậy mà bây giờ không chịu nhận! "

    Lạc Ngạn Tinh nhất thời không nói nên lời, liếc nhìn Hạ Hải Đăng đang đứng ở cửa lớp chuẩn bị bước vào, sau đó nói:

    Tối hôm qua không phải cậu ta uống say sao? Cậu cố ý lừa cậu ta viết?

    Phương Tòng Khải hét lên:

    " Không đúng! Tối qua em đưa cậu ấy về ký túc xá, đang định rời đi. Một tờ năm mươi tệ từ trong túi em rơi xuống đất, em đang định nhặt thì lại bị Hạ Hải Băng nhặt, người này uống say mà động tác còn nhanh hơn em!

    Nhưng cậu ấy không khống chế lực tay tốt! Không cẩn thận xé nát năm mươi tệ của em, anh nói xem em có nên tìm hắn bồi thường hay không?

    Kết quả hôm nay cậu ta tỉnh lại nói cái gì cũng không nhớ rõ, còn nói là em lừa cậu ta, muốn lừa tiền từ trong tay cậu ta, em liền cầm giấy nợ cho cậu ta xem, kết quả cậu ta vẫn không nhận! "

    Lạc Ngạn Tinh cùng Địch Tiểu Địch nghe xong câu chuyện này, nhất thời đều đen mặt:

    "... "

    Lạc Ngạn Tinh đưa tay ra:

    Đưa giấy nợ cho tôi xem một chút.

    Nhưng Phương Tòng Khải lại không đưa, tay cầm giấy nợ quay lưng lại, cười nói:

    Ngạn ca, không phải em không muốn cho anh xem, mà trên giấy nợ viết một ít bí mật về Hà Hải Băng, nếu em cho anh xem sau khi cậu ta uống say sẽ không chỉ xé tiền của em, mà là xé con người em.

    Lạc Ngạn Tinh thấy Hà Hải Băng đang rón rén đi tới, cậu làm như không thấy gì, xoay cây bút trong tay, đánh giá Phương Tòng Khải, chậm rãi nói:

    Sao lúc trước tôi không biết cậu có thể ăn nói khéo léo như vậy nhỉ?"

    Phương Tòng Khải đang muốn nói chuyện, giấy nợ trong tay bỗng nhiên bị Hà Hải Băng dùng sức rút đi.

    Phương Tòng Khải giật mình, quay đầu nhìn về phía Hà Hải Băng, đang định nói thì bị nhét năm mươi tệ vào trong tay thế là liền ngậm miệng lại.
     
  6. Quả Cam Vị Quýt

    Bài viết:
    0
    Chương 34: Thầm Mến

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phương Tòng Khải vẻ mặt đau khổ, vừa nhét năm mươi tệ vào túi, vừa nói với Lạc Ngạn Tinh:

    Ngạn ca, anh không tốt bụng gì cả, anh nhìn thấy Hải Đăng cũng không nói cho em biết một tiếng, em vốn còn chuẩn bị tăng lãi suất.

    Hà Hải Đăng trừng mắt nhìn Phương Tòng Khải, nghĩ đến giấy nợ tối hôm qua mình say rượu viết xuống, có chút dở khóc dở cười nói:

    "Cậu còn muốn tăng lãi suất? Tối hôm qua cậu dỗ tôi viết tờ giấy nợ kia tôi còn chưa tìm cậu tính sổ đâu!"

    Phương Tòng Khải hùng hồn nói:

    "Tìm tôi tính sổ? Tôi lại không có lừa cậu, cậu xé rách tiền của tôi là thật, tôi đêm qua còn vất vả đưa cậu cái con quỷ say rượu trở về phòng ngủ, cậu lại đói xử với tôi như vậy?"

    Hà Hải Đăng nói:

    "Vậy cũng không có chuyện kêu người ta viết giấy nợ như vậy!"

    Phương Tòng Khải thập phần vô tội nói:

    "Tôi nào biết cậu sẽ đem giấy nợ viết thành như vậy a?"

    Lạc Ngạn Tinh nhìn Phương Tòng Khải và Hà Hải Đăng cãi nhau đến bây giờ, rốt cục lại hỏi:

    "Trên giấy nợ viết cái gì?"

    Hà Hải Đăng lập bịt miệng Phương Tòng Khải, khẩn trương nói:

    "Bí mật, không thể nói!"

    Phương Tòng Khải mở tay Hà Hải Đăng nói:

    "Em biết, nhưng em chưa sẵn sàng để nói ra!"

    Đúng lúc này, phía trước phòng học có người quay đầu lại hô lên:

    "Địch Tiểu Địch, Hình Kỳ Kỳ gọi cậu!"

    Hà Hải Băng nghe được ba chữ "Hình Kỳ Kỳ" này, đột nhiên run rẩy, tay cầm không chắc tờ giấy nợ rơi xuống đất, lộ ra ba chữ "Hình Kỳ Kỳ" bên trong, phía sau ba chữ "Hình Kỳ Kỳ" này còn thêm vào chín chữ "Bạn trai tương lai lập giấy nợ".

    Phương Tòng Khải nháy mắt ra hiệu với Hà Hải Đăng.

    Lạc Ngạn Tinh nhíu mày, nhắc nhở: "Giấy nợ rớt rồi.

    Hà Hải Đăng lập tức khom lưng nhặt giấy nợ, động tác nhanh chóng đứng dậy, sau đó nhìn về phía cửa phòng học.

    Địch Tiểu Địch đặt bút xuống, rời khỏi chỗ ngồi, ra khỏi phòng học.

    Lạc Ngạn Tinh nhìn bóng lưng Địch Tiểu Địch, khẽ nhíu mày nghi hoặc nói:" Người này tìm Tiểu Địch Nhi làm cái quái gì vậy? "

    Hà Hải Đăng thu giấy nợ lại, lẩm bẩm:

    " Mình cũng muốn biết. "

    Phương Tòng Khải lắc đầu:

    " Mình không biết, từ khi nào mà họ trở nên quen thuộc như vậy? Không phải chỉ vì chuyện xảy ra tối qua chứ? Đêm qua hẳn là lần đầu tiên họ gặp nhau phải không? Tình bạn giữa các cô gái thật sự rất kì lạ.. "

    Hà Hải Đăng ở một bên, yên lặng bổ sung một câu:

    " Hôm trước bọn họ gặp nhau ở căn tin, đêm qua là lần thứ hai. "

    Lạc Ngạn Tinh liếc Hà Hải Đăng một cái, cười cười nói:

    " Cậu biết rất rõ nhỉ, ngay cả bọn họ gặp nhau ở nhà ăn cũng biết "

    Hà Hải Đăng nhất thời lỡ lời, hối hận không thôi.

    Lạc Ngạn Tinh hỏi Hà Hải Đăng:

    " Cậu thích thầm Hình Kỳ Kỳ? "

    Hạ Hải Đăng biết mình không thể giấu được Lạc Ngạn Tinh nên gật đầu, lo lắng nói:

    " Đừng nói với Hình Kỳ Kỳ, cũng như bất kỳ ai khác, nếu chuyện này lọt vào tai cô ấy, sẽ rất xấu hổ. "

    Lạc Ngạn Tinh không biết đang suy nghĩ gì, trầm mặc một lát, bỗng nhiên lại hỏi Hà Hải Đăng:

    " Cậu không định tỏ tình với cô ấy? "

    Hà Hải Đăng liên tục lắc đầu nói:

    " Có nghĩ tới, nhưng vẫn là quên đi, mình không muốn cùng cô ấy ngay cả bạn bè cũng không làm được. "

    Gương mặt Địch Tiểu Địch chợt lóe lên trước mắt Lạc Ngạn Tinh, cậu nhìn Hà Hải Đăng, lại mở miệng nói:

    " Sợ cái gì? Lỡ như cô ấy đồng ý với cậu thì sao? "

    Hà Hải Đăng có chút chán nản nói:

    " Làm sao có thể cô ấy thích anh đó, Ngạn ca. "

    Lần trước cậu vốn đã chuẩn bị sẵn sàng, thấy Hình Kỳ Kỳ đã bạn trai chia tay một thời gian, liền cố lấy dũng khí đi thổ lộ, kết quả sau khi nhìn thấy Hình Kỳ Kỳ cậu còn chưa kịp mở miệng, liền trơ mắt nhìn Hình Kỳ Kỳ thổ lộ với Lạc Ngạn Tinh..

    Sau đó Hình Kỳ Kỳ thổ lộ bị cự tuyệt, cậu còn phải đè xuống trái tim bị tổn thương của mình, lấy thân phận một người bạn tốt đi an ủi cô, ngày đó quả thực thảm đến mức đến nay cậu không đành lòng nhớ lại.

    Lạc Ngạn Tinh

    "..."
     
  7. Quả Cam Vị Quýt

    Bài viết:
    0
    Chương 35: Thi tháng (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lạc Ngạn Tinh cảm thấy đầu đau nhức, nhìn Hạ Hải Đăng có chút chân thành nói:

    "Không phải lúc đó tôi đã từ chối cô ấy sao? Cô ấy vẫn còn độc thân, vậy cậu nên tận dụng tốt hơn mới phải.."

    Hà Hải Đăng khoát tay, có chút tang thương nói:

    "Ngạn ca, anh không hiểu đâu"

    Lạc Ngạn Tinh:

    "..."

    Lạc Ngạn Tinh khẽ cắn răng, sao cậu lại không hiểu?

    Phương Tòng Khải ở một bên xen vào nói:

    "Ngạn ca, anh chưa từng yêu đương, anh không hiểu."

    Lạc Ngạn Tinh liếc Phương Tòng Khải rồi nói:

    "Nói cứ như thể cậu từng yêu đương vậy."

    Phương Tòng Khải nghẹn họng:

    "Đúng vậy, em cũng từng yêu đương."

    Hà Hải Đăng cảm thấy có gì đó không đúng, sau đó mới phản ứng lại, lập tức nói:

    "Sao hai người lại nói như thể tôi đã yêu rồi vậy? Tôi cũng chưa yêu mà a! Tôi nói Ngạn ca không hiểu là vì Ngạn ca chưa từng thích ai, cho nên mới không hiểu, là vậy đấy."

    Lúc người khác vừa mới thổ lộ thất bại cậu lại đi lên thổ lộ với cô ấy, suy nghĩ một chút cũng cảm thấy không có khả năng thành công.

    Lạc Ngạn Tinh suy nghĩ một chút, nói với Hà Hải Đăng:

    "Kỳ kia hiện tại hẳn là không còn thích tôi, cậu có thể thổ lộ."

    Hà Hải Đăng nói:

    "Cô ấy tên là Hình Kỳ Kỳ."

    Lạc Ngạn Tinh nói:

    "Thật ngại quá, bệnh cũ, không nhớ được tên người khác. Hình Kỳ Kỳ, bây giờ thì nhớ rồi."

    Hà Hải Đăng nhìn Lạc Ngạn Tinh, nhịn không được hỏi:

    "Ngạn ca, làm sao anh biết bây giờ cô ấy không còn thích anh? Nếu tôi đi tỏ tình mà cô ấy vẫn thích anh thì tôi sẽ rất khó chịu. Đến lúc đó không chỉ có em và cô ấy không làm bạn được, cùng anh làm bạn cũng không được."

    Lạc Ngạn Tinh không nói lời nào.

    Phương Tòng Khải chống khuỷu tay lên bàn của Lạc Ngạn Tinh, lúc này đột nhiên mở miệng hỏi:

    "Ngạn ca, anh chú ý đến chuyện này từ khi nào vậy, sẽ không phải là động tâm với ai chứ?"

    Phương Tòng Khải nói xong còn không quên liếc mắt nhìn vị trí Địch Tiểu Địch một cái đầy ẩn ý.

    Lạc Ngạn Tinh đánh vào khuỷu tay của Phương Tòng Khải, nói với cậu ta:

    "Sắp vào học rồi, đi đọc sách đi! Đừng quấy rầy tôi đọc sách."

    Phương Tòng Khải kinh ngạc nói:

    "Ngạn ca, anh thực sự muốn đọc sách?"

    Lạc Ngạn Tinh tiện tay rút ra một quyển sách, mở ra trên bàn, trả lời:

    "Sao, tôi không thể đọc sách?"

    Phương Tòng Khải nói:

    "Không phải, em và Hà Hải Đăng chính là cảm giác mặt trời mọc từ phía tây."

    Hà Hải Đăng vội nói:

    "Này, đừng kéo tôi vào, tôi không cảm thấy mặt trời mọc từ phía tây, tôi chính là cảm thấy nước dâng cao, núi và trời hòa vào nhau.."

    Lạc Ngạn Tinh liếc mắt, "Chậc" một tiếng:

    "Im đi các cậu đúng là lộn xộn lão Từ không phải đã nói sao?

    Chúng ta có thể tham gia trận bóng rổ hay không còn phụ thuộc vào việc điểm kiểm tra hàng tháng của tôi ở mỗi môn có vượt qua điểm trung bình hay không.

    Với khả năng tôi có thể không đọc sách sao?"

    Hà Hải Đăng suy nghĩ một chút rồi nói: "Đó thực sự là một yêu cầu khó thực hiện. Lão Từ là một người tàn nhẫn, quá tàn nhẫn."

    Lạc Ngạn Tinh nói:

    "Cút, cho rằng tôi nghe không ra cậu đang âm thầm châm biếm tôi?"

    Hà Hải Đăng cười ha hả.

    Phương Tòng Khải ho khan một tiếng, nhắc nhở:

    "Mặc dù em tin vào khả năng tạo ra kỳ tích của anh, nhưng em vẫn phải nhắc nhở anh - Ngạn ca, thứ anh đang đọc là sách vật lý. Hôm nay không có môn vật lý cũng không có bài tập vật lý, ngày mai mới có môn vật lý.

    Lạc Ngạn Tinh đọc cuốn sách và thấy rằng nó thực sự là sách vật lý

    Lạc Ngạn Tinh:

    ".. Tôi không thể xem trước vật lý một ngày sao? Tôi không thể ôn lại kiến thức vật lý đã học trước đó sao? "

    Phương Tòng Khải vội nói:

    " Được được được, Ngạn ca cái gì cũng được."
     
  8. Quả Cam Vị Quýt

    Bài viết:
    0
    Chương 36: Thi tháng (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Địch Tiểu Địch và Hình Kỳ Kỳ nói chuyện xong trở về phòng học, liền phát hiện tất cả bạn học trong lớp đều nhìn về phía cô.

    Xem ra lúc trước Hình Kỳ Kỳ tỏ tình với Lạc Ngạn Tinh quả thật là kinh thiên động địa, hiện tại Hình Kỳ Kỳ tới tìm cô, phỏng chừng phần lớn mọi người trong lớp đều cho rằng là tới tìm để cô gây phiền toái.

    Địch Tiểu Địch nhìn về phía Điền Huyên Tân, Điền Huyên Tân đang nói chuyện với bạn cùng bàn, cũng rất nhạy bén nhận ra tầm mắt Địch Tiểu Địch, quay đầu cười với cô.

    So với Hình Kỳ Kỳ vẻ ngoài của Điền Huyền Tân không đẹp bằng, nhưng nụ cười và đôi lông mày cong của cô ấy thực sự rất đáng yêu.

    Vừa rồi Hình Kỳ Kỳ hỏi Điền Huyên Tân có chỗ nào đặc biệt, Địch Tiểu Địch liền trả lời một câu:

    "Khi Điền Huyền Tâm cười, cả người cô ấy trở nên tươi mới. Khi cười, đôi mắt cô ấy như vầng trăng khuyết. Cô ấy rất đáng yêu và gần gũi."

    Hình Kỳ Kỳ nghe Địch Tiểu Địch nói, trầm mặc một hồi lâu, sau đó nói:

    "Tôi nghĩ tôi hiểu rồi, cậu mới chuyển tới vài ngày, đã cảm thấy nụ cười và mắt cong cong của cô ấy rất đáng yêu.."

    Chẳng trách anh ấy lại thích, anh ấy chính là thích đôi mắt biết cười, lúc trước có một bộ phim, nữ chính bên trong lúc cười rộ lên đôi mắt cong cong, anh ấy đã khen nhiều lần..

    Ai, hiện tại tôi hoàn toàn không có cảm giác với bạn trai cũ của mình, cũng không tò mò về việc anh ấy yêu Điền Huyền Tân như thế nào, chính là cầm lên được buông xuống được như vậy! Địch Tiểu Địch, cám ơn cậu đã nói với ta những điều này!

    Địch Tiểu Địch thu ánh mắt khỏi Điền Huyền Tân, nghĩ đến phản ứng của Hình Thất Thất, đột nhiên cảm thấy có chút thú vị.

    Chờ ngồi trở lại vị trí của mình, Địch Tiểu Địch học tập không bao lâu liền phát hiện Lạc Ngạn Tinh thỉnh thoảng liếc mắt nhìn cô nhưng lại nhanh chóng quay đi.

    Nhiều lần, Địch Tiểu Địch nhịn không được hỏi:

    "Làm sao vậy? Cách một lát liền nhìn mình một cái.."

    Lạc Ngạn Tinh không ngờ rằng Địch Tiểu Địch sẽ nhận ra tất cả hành vi của mình, đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ, mím môi nói:

    "Không.."

    Theo bản năng cậu đang chuẩn bị trả lời rằng không có gì, nhưng đột nhiên nhớ ra cậu quả thực có chuyện muốn hỏi, vì thế mở miệng hỏi:

    "Cậu và Hình Kỳ Kỳ nói chuyện gì vậy?"

    Địch Tiểu Địch nói:

    "Không có gì, cô ấy hỏi một số chuyện, mình trả lời hai câu."

    Nói xong, thấy Phương Tòng Khải ở bàn trước quay đầu nhìn lại, đôi mắt bát quái liếc về phía Lạc Ngạn Tinh, Địch Tiểu Địch mới nhận ra những gì cô vừa nói có vẻ rất mơ hồ.

    Địch Tiểu Địch nhìn Lạc Ngạn Tinh bổ sung một câu:

    "Không phải liên quan đến cậu, là chuyện khác."

    Phương Tòng Khải chớp chớp mắt, lập tức hỏi:

    "Chuyện gì?"

    Địch Tiểu Địch nói:

    "Chuyện liên quan đến bạn trai cũ của Hình Kỳ Kỳ."

    Câuthứ hai mà Địch Tiểu Địch hỏi Hình Kỳ Kỳ chính là, cảm thấy kỳ quái khi Hình Kỳ Kỳ không cần cô giữ bí mật, một câu "Đừng nói với người khác nha" cũng chưa từng nói qua.

    Hình Kỳ Kỳ nghe Địch Tiểu Địch nói xong, lúc này cười ra tiếng:

    "Đó không phải là bí mật. Rất nhiều người biết tôi có bạn trai cũ. Điền Huyền Tân cũng biết tôi là bạn gái cũ của bạn trai cô ấy, chỉ vì tò mò mà thôi. Không tốt khi trực tiếp đi hỏi Điền Huyên Tân cho nên tôi mới hỏi cậu.

    Nếu có người hỏi cậu, tôi tìm cậu làm gì, em muốn thì cứ nói đừng nhắc đến tên Điền Huyên Tân là được, cứ nói thẳng tôi hỏi cậu về chuyện bạn trai cũ của tôi, cái này không có gì khó nói.

    " Chính vì Hình Kỳ Kỳ nói như vậy, Địch Tiểu Địch lúc này mới trực tiếp nói với Phương Tòng Khải. "

    Phương Tòng Khải nghe xong, lập tức hỏi Địch Tiểu Địch:

    " Cậu cũng quen biết bạn trai cũ của Hình Kỳ Kỳ? "

    Địch Tiểu Địch lắc đầu:

    " Không quen biết. "

    Phương Tòng Khải còn muốn hỏi gì nữa, nhưng Lạc Ngạn Tinh đã đẩy cậu ta quay lại.

    Lạc Ngạn Tinh nói:

    " Tôi muốn hỏi Tiểu Địch Nhi chuyện học tập, đừng quấy rầy chúng tôi học tập."
     
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng mười một 2023
  9. Quả Cam Vị Quýt

    Bài viết:
    0
    Chương 37: Thi tháng (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phương Tòng Khải thở dài một tiếng:

    "Học, học, sao anh lại ép buộc em, nhiều như vậy Ngạn ca.."

    Thở dài xong, cậu yên lặng xoay người trở về vị trí, ngồi trước mặt Lạc Ngạn Tinh, suốt buổi sáng không quay đầu lại nói một lời.

    Địch Tiểu Địch nghiêng đầu nhìn Lạc Ngạn Tinh:

    "Là bởi vì kì thi tháng sao?"

    Lạc Ngạn Tinh gật đầu.

    Địch Tiểu Địch lại hỏi:

    "Cậu định học cái gì trước?"

    Câu hỏi này làm Lạc Ngạn Tinh nghẹn họng, cậu nói:

    "Cậu cảm thấy học cái gì trước thì tốt?"

    Địch Tiểu Địch suy nghĩ một chút, hỏi Lạc Ngạn Tinh:

    "Cậu giỏi nhất môn nào? Cậu có thường đạt điểm chuẩn không?"

    Lạc Ngạn Tinh nói:

    "Ngoại trừ ngữ văn cũng không kém nhiều lắm, còn lại không có gì tốt nhất, đều kém như nhau."

    Câu trả lời này rất thành thật, nhưng Địch Tiểu Địch nghe xong cũng không cảm thấy có gì ngạc nhiên, cô rất có trách nhiệm hỏi tiếp:

    "Cậu mỗi lần đều âm thầm viết thơ cổ sao?" "

    Lạc Ngạn Tinh nói:

    Mỗi lần mình đều để trống, chưa từng đọc thơ cổ.

    Địch Tiểu Địch:"... "

    Cậu lợi hại!

    Địch Tiểu Địch nói:

    " Vậy lúc học ngữ văn cậu học thuộc lòng một chút đi, thi văn học thuộc thơ cổ rất dễ tăng điểm. Trước kỳ thi tháng không cần tốn công sức vào ngữ văn nữa, những môn khác chưa từng thi đạt tiêu chuẩn cần cậu tốn nhiều thời gian hơn. "

    Lạc Ngạn Tinh nói xong học tập, thái độ của cậu rất nghiêm túc, nghe Địch Tiểu Địch nói như vậy, cậu liền ghi nhớ, gật gật đầu:

    " Mình nghe cậu. "

    Địch Tiểu Địch nhịn không được liếc mắt nhìn Lạc Ngạn Tinh cảm thấy *" mình nghe cậu "rõ ràng chỉ là bốn chữ đơn giản, nhưng từ miệng cậu nói ra cảm thấy thật dễ nghe, thậm chí đối với cô ý nghĩa lại cũng có chút đặc biệt.

    (*" 我听你的 "4 chữ ở đây là đang nói trong tiếng trung nha)

    Địch Tiểu Địch giơ tay xoa xoa lỗ tai của mình, sau đó từ trong ngăn kéo lấy cuốn từ vựng tiếng Anh mở ra, dùng bút đỏ viết mấy dòng lên đó, sau đó đưa cho cậu, rồi nói:

    " Bài 1 đến bài 8 là những phần mình vẽ bằng nét đỏ. Ngoại trừ bài 8, còn lại tất cả đều là nội dung từ lớp 10, hiện tại cách tháng thi còn có bốn tuần, cậu mỗi tuần kiên trì học thuộc hai bài, điểm tiếng Anh của cậu sẽ được cải thiện rất nhiều. "

    Chủ yếu là thành tích tiếng Anh vốn đã không tốt, rất dễ cải thiện.

    Địch Tiểu Địch không nói câu tiếp theo, sợ sẽ làm giảm đi hứng thú học tập của Lạc Ngạn Tinh.

    Lạc Ngạn Tinh nhận lấy quyển từ vựng, nói thật cậu vừa nhìn thôi đã thấy đau đầu, cho nên chỉ nói:

    " Mình sẽ cố gắng ghi nhớ, nhưng có thể sẽ không ghi nhớ được. "

    Địch Tiểu Địch nghe Lạc Ngạn Tinh nói xong cũng không nói gì, chỉ nói:

    " Về toán học vật lý hóa học, cậu lên lớp đừng nghịch điện thoại nữa, chăm chú nghe giảng, chờ hai ngày nữa mình chuẩn bị cho cậu những kiến thức quan trọng để cậu lại xem, sau đó cùng tớ xem bài thi toán, vật lý, hóa học, có thể viết bao nhiêu thì viết bấy nhiêu. "

    Phương Tòng Khải không quay đầu lại, lưng tựa vào bàn Lạc Ngạn Tinh, nhìn thẳng về phía trước nói:

    " Muốn Ngạn ca đi học không chơi điện thoại, có chút khó khăn. "

    Lạc Ngạn Tinh vỗ nhẹ vào lưng Phương Tòng Khải:

    " Có chuyện gì vậy, cậu học tập đi. Đừng để tôi đạt được điểm cao hơn cậu vài điểm trong kỳ thi tháng này, còn cậu vẫn còn khóc thút thít ở cuối bảng.. "

    Lưng Phương Cong Kỳ thẳng tắp, cậu không dựa vào bàn Lạc Ngạn Tinh nữa cũng không quay đầu lại, cầm cuốn sách trong tay phản bác:

    " Em khóc thút thít khi nào? "

    Lạc Ngạn Tinh mặc kệ hắn, lấy di động của mình từ trong ngăn kéo ra, đưa cho Địch Tiểu Địch nói:

    " Điện thoại di động của mình cho Tiểu Địch Nhi bảo quản, cậu bảo mình đi học không chơi, mình khẳng định sẽ không chơi."

    Địch Tiểu Địch sững sờ.

    Phương Tòng Khải ở bàn trước cũng kinh ngạc, Ngạn ca của hắn lại chủ động nộp điện thoại di động!
     
  10. Quả Cam Vị Quýt

    Bài viết:
    0
    Chương 38: Thi tháng (4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lạc Ngạn Tinh chơi điện thoại di động trong lớp là chuyện bình thường, lúc đầu giáo viên trong trường còn nhắc nhở cậu, sau đó họ phát hiện cho dù cậu bị gọi đến phòng làm việc hiệu trưởng cũng nhàn nhã tự đắc, biết rằng thật sự không quản được cậu vì thế đành phải nhắm mắt làm ngơ.

    Chính vì biết Lạc Ngạn Tinh đi học không phải chơi điện thoại thì là ngủ, cho nên Phương Tòng Khải nghe được Lạc Ngạn Tinh muốn giao điện thoại cho Địch Tiểu Địch bảo quản, nhất thời liền cảm thấy thế giới này huyền huyễn.

    Địch Tiểu Địch nhận lấy di động của Lạc Ngạn Tinh đặt lên sách, nhẹ nhàng cười nói:

    "Đọc sách đi, cùng với mình."

    Nụ cười của Địch Tiểu Địch luôn nhẹ nhàng, nhã nhặn và tao nhã như là gió mát thổi qua cành dương liễu.

    Lạc Ngạn Tinh rất thích nụ cười nhẹ nhàng này của Địch Tiểu Địch, giờ phút này nhìn thấy cậu có cảm giác như "cành dương liễu" xuyên qua mặt hồ trong lòng mình gây ra từng đợt gợn sóng.

    Địch Tiểu Địch rất hiếm khi cười to, nhưng khi cười to, trong mắt Lạc Ngạn Tinh cô trông rất dễ thương.

    Khi thích một người, trong mắt bạn người đó lúc nào cũng tốt nhất.

    Khi cô ấy cười mỉm bạn cảm thấy thật đẹp, khi cô ấy cười to bạn cảm thấy thật dễ thương, cô ấy không cười bạn vẫn muốn nhìn cô ấy nhiều hơn nữa.

    Lạc Ngạn Tinh nhếch môi, mắt nhìn sách nhưng trong đầu lại hoàn toàn đặt ở Địch Tiểu Địch, nói:

    "Được, cùng cậu đọc sách."

    "Cùng cậu" * bốn chữ này Lạc Ngạn Tinh nói tương đối nặng, bởi vì cậu phát hiện nói như vậy trong lòng dâng lên một cảm cảm giác sung sướng.

    (* "和你一起" bốn chữ)

    Lạc Ngạn Tinh nói quá lộ liễu đến mức Địch Tiểu Địch không thể không liếc nhìn Lạc Ngạn Tinh.

    Lại thấy Lạc Ngạn Tinh không có gì bất thường Địch Tiểu Địch cảm thấy giọng điệu thêm trọng âm vào bốn chữ "cùng cậu" vừa nghe có lẽ chỉ là cô suy nghĩ quá nhiều, còn cậu không có ý gì khác.

    Cô mỉm cười lắc đầu, cảm thấy mình thật sự muốn Lạc Ngạn Tinh thích mình đến phát điên, cậu thuận miệng nói một câu mà thôi, cô lại suýt chút nữa nghe thành một loại ý tứ trìu mến khác.

    Địch Tiểu Địch bình tĩnh lại, cúi đầu nghiêm túc đọc sách.

    Bên kia Lạc Ngạn Tinh lại rất lâu không thể tiến vào trạng thái, không còn cách nào, cậu chưa bao giờ tập trung vào việc học lần này đột nhiên muốn học cậu không tìm được cách nào để có thể học vào.

    Nhìn chằm chằm sách nhưng không học vào, cậu ngẩn người, sau khi ngơ ngác không biết bao lâu Lạc Ngạn Tinh bị tiếng chuông tiết 1 làm giật mình tỉnh lại.

    Vừa tỉnh lại, cánh tay của Lạc Ngạn Tinh đã bị Địch Tiểu Địch dùng bút chạm vào.

    Lạc Ngạn Tinh nhìn Địch Tiểu Địch, vẻ mặt vẫn có chút ngơ ngác, càng thêm bối rối.

    Địch Tiểu Địch nói trúng tim đen:

    "Phát ngốc lâu như vậy, tiết học này nghe tốt thật."

    Lạc Ngạn Tinh nhìn Địch Tiểu Địch, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, hỏi ngược lại:

    "Cậu làm sao biết mình phát ngốc lâu, cậu sẽ không phải là nhìn mình rất lâu đấy chứ, Tiểu Địch Nhi, cậu có phải.."

    Câu sau Lạc Ngạn Tinh không thể nói ra, cậu vốn cho là mình có thể trực tiếp nói ra hai chữ * "Thích", người bình thường sẽ xấu hổ ngượng ngùng, cậu thì khẳng định sẽ không.

    (* "喜欢")

    Nhưng sự thật chứng minh, Lạc Ngạn Tinh cậu dường như không phải là người đặc biệt trong vấn đề này.

    Lạc Ngạn Tinh tự mình nghẹn họng, không thể nói ra nửa câu sau, nhưng nửa câu đầu cậu đã nói ra, giờ cậu đột nhiên dừng lại mà trở nên quá mập mờ.

    Cậu có phải..

    Đây có phải là lời muốn tiếp theo hay không thật sự làm cho người ta không thể không suy nghĩ nhiều, Địch Tiểu Địch nghe Lạc Ngạn Tinh nói đến "có phải..", liền cảm thấy tim đập rất nhanh.

    Địch Tiểu Địch cảm thấy mình có thể vì Lạc Ngạn Tinh mà chuyển đến Tuyền Ứng đã được coi là dũng cảm, nhưng vào lúc này cô phát hiện mình vừa có chút chờ mong, vừa có chút sợ.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...