Hiện Đại Đánh Mất Bản Thân - Mít

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Meomuopluoi, 19 Tháng mười 2023.

  1. Meomuopluoi

    Bài viết:
    0
    Chương 10:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Năm 2007, hôm nay tôi - Nguyệt đã trở thành một người học sinh tiểu học rồi. Trường học của tôi cách nhà 15 phút đi xe đạp thôi. Ngày đầu tiên đến trường mới, mẹ thay cho tôi chiếc quần đùi cùng áo thun trắng của chị Hằng mặt nhỏ cho tôi. Trên vai mang cặp sách mới cùng đôi dép con mèo mẹ đã mua cho tôi để chúc tôi vào lớp một.

    Mẹ chở tôi đến trường rồi dắt tay tôi vào gặp cô giáo mới. Cô giáo mới của tôi tên Thuỷ, nhìn cô có vẻ hơi nghiêm túc nhưng đối xử với tôi rất dịu dàng. Cô đưa tôi vào lớp gặp các bạn mới còn bế tối vào chỗ ngồi nữa. Tôi ngồi tại chỗ ngồi mới vẫy tay chào mẹ để men nhanh về nhà với em, còn phải chuẩn bị trái cây hoa qua để trưa còn đi chợ. Trường mới hiện tại của tôi nằm kế bên chợ nên là tôi đi học xong rồi giờ ra chơi có thể ra chơi với em và mẹ, đợi đến khi về mẹ sẽ để tôi ngồi trong giỏ trống rồi chở tôi về nhà.

    Lớp tôi học là lớp 1D và trong lớp có tổng cộng là 18 học sinh. Nhưng lạ lắm, tôi nhớ cô Nga_ cô giáo mẫu giáo của tôi nói lớp chúng tôi đủ tuổi lên lớp đều sẽ học lớp một nhưng sao tôi lại không thấy mấy bạn của tôi đâu. Ở đây tôi chỉ quen Đào, Thảo thôi còn lại tôi không quen ai hết. Chẳng lẽ cố lừa tôi a.

    Buổi học cứ thế trôi qua trong sự thắc mắc của tôi. Đến giờ ra chơi tôi chạy vội ra chợ để tìm mẹ. Đừng thắc mắc sao tôi có thể ra được trường vì trường tôi không có cổng trường để đóng lại chúng tôi hihi. Tôi ra thì thấy em Hương đang nằm trên chân mẹ chơi, mẹ thì bán hàng cho cô chú. Đợi mẹ bớt vội tôi liền đi qua chỗ mẹ. Mẹ nhìn tôi hỏi:

    - Nay học có được không?

    - Được mẹ. Cô giáo dạy con nhiều lắm, con còn quen bạn mới nữa. Mà mẹ ơi sao mấy bạn con không thấy trong lớp vậy mẹ. Còn có sao con là lớp 1D ạ, phải là lớp 1A chứ. - Tôi luyên thuyên kể cho mẹ nghe cùng với nêu lên thắc mắc của mình.

    - Thì có nhiều lớp, còn lớp 1D đúng rồi. Còn bạn con thì cũng đi lớp khác học chứ sao. Rồi con gái mẹ học có đói không nào? - Mẹ cười trả lời tôi rồi hỏi.

    - Dạ đói. - Tôi trả lời mẹ ngay mà không cần suy nghĩ.

    - Con ăn trước trái cây đi rồi trông em lát mẹ đi mua đồ ăn về trưa nấu cơm. - Nói rồi mẹ đứng dậy đi mua đồ ăn.

    Còn tôi vừa bóc cảm vừa ăn còn chọc bé Hương nữa chứ. Nhìn bé cứ nhìn vào múi cảm của tôi mà thấy thương sao đó. Thế là tôi căn một nửa múi cam còn lại một nửa tôi để bên miệng em để em nếm nếm vị. Tôi không dám đút em ăn gì mẹ nói làm vậy em sẽ bị nghẹn, sẽ chết, tôi sẽ mất em nên không thể cho em ăn linh tinh, như vậy là hại em chứ không phải thương em.

    Mải chơi với em tôi không để ý tiếng trống trường vào lớp vang lên. Cứ thế đợi tới khi mẹ tôi quay lại ôm em thì tôi chạy vội vào lớp. Thì hiện tại trong lớp đã ngồi đầy đủ hết chỉ thiếu mỗi tôi. Cô giáo thì đang dạy viết trên bụt giảng. Tôi cứ đứng im bên cửa không dám vào trong. Bông có bạn nhìn thấy tôi rồi ồn ào lên gây nên sự chú ý của cô giáo. Cô quay ra cửa thấy tôi thì nghiêm mặt:

    - Nguyệt con đi đâu giờ mới vô hả. Còn không mau vào lớp nhanh lên.

    - Dạ thưa cô. - Tôi vội cúi mặt chạy vội vào lớp rồi lấy sách mẹ đã chuẩn bị cho tôi ra để lên bàn.

    Cả thời gian còn lại tôi chăm chú nghe cô giáo dạy viết chữ, phải viết chữ năm nót, đẹp mới cho nghỉ còn không thì phải về viết thêm hai ba trang để cho nhớ. Tôi cấm bút mà tay muốn tê rần gần như không phải tay của tôi nữa vậy. Nhưng may cuối cùng tiếng trống trường cũng vang lên rồi. Tôi vội mang cặp sách lên muốn đi tìm mẹ nhưng bị cô giáo gọi lại. Cô bắt đầu hướng dẫn chúng tôi xếp thành bốn hàng đều nhau, hàng nào sếp đều, thẳng cô mới cho về trước còn không thì cứ đứng đó. Mọi người cố gắng xếp hàng cho đều rồi cuối cùng cũng được cô cho về. Hầy, lớp 1 thật khó.

    Tôi đi nhanh ra ngoài tìm men thì thấy mẹ cũng đang thu dọn quán. Tôi đi lại giúp mẹ nhặt trái cây bỏ vào thùng giấy để mẹ dễ chở về. Xong hết rồi mẹ để đồ lên xe rồi để tôi ôm em ngồi trong giỏ, mẹ thì gắng sức đạp xe về nhà. Vừa đến nhà, mẹ tôi ôm tôi và em ra trước rồi mới ôm từng thùng trái cây xuống dưới. Xong xuôi hết mẹ để tôi trông em còn mình thì đi ra sau bếp nhóm lửa nấu cơm.

    Tôi chơi với em được một lát thì cảm thấy chán hẳng. Thế là tôi liền lấy quyển vở mới tinh trong cặp ra. Mở ra trang đầu tiên, trên đấy đã có sẵn hai trang giấy có chữ a, chữ â trên trang giấy trắng. Tôi nắn nót viết từng chữ từng chữ một, tôi muốn viết ra trang đầu tiên không bị nhem nhuốc, tẩy xóa. Vì mẹ nói muốn học giỏi thì phải có khởi đầu tốt, khởi đầu tốt của tôi chính là trang giấy viết đầu tiên này đây. Tôi phải viết cho nó thật tốt, thật đẹp, vừa được cô giáo khen, còn được mẹ khen nữa hihi.

    Thế là tôi cứ cắm đầu viết bài tập của mình, cứ viết được một lát tôi lại quay sang nhìn em một lát. Cứ thế không biết qua nào lâu bài tập của tôi đã viết xong rồi. Vừa đặt bút xuống cũng truyền đến tiếng mẹ gọi tôi ra ăn cơm trưa. Sáng nay tôi đã viết xong bài tập rồi thì chiều nay tôi có nguyên ngày có thể chơi với em rồi.

    Mẹ nay nấu cơm có nhiều món ngon ghê, Có cá hố chiên, có tôm xào hành, canh bí đỏ. Đây chắc là mẹ nấu mừng ngày tôi chính thức trễ thành học sinh lớp 1 rồi. Tôi biết mẹ luôn yêu thương tôi mà.

    Nói chung hôm nay đi học tôi được quen với trường lớp mới, cô giáo mới, bạn bè mới nữa. Dù có chút chuyện xảy ra nhưng tôi không sợ, tôi đã là học sinh lớp 1 rồi. Mọi thứ hôm nay đều mới mẻ với tôi, tôi sẽ học thật giỏi để mẹ càng quan tâm tôi hơn cũng như làm gương cho bé Hương nữa, vì tôi là chị hai mà.
     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng mười 2023
  2. Meomuopluoi

    Bài viết:
    0
    Chương 11:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mới đó mà tôi đã thi xong học kì một rồi. Ngày có điểm thi cô Thuỷ đã tìm mẹ tôi nói chuyện. Chỉ vì tôi bị học lệch, điểm toán 10 điểm còn tiếng việt với chính tả chỉ mới được 5 điểm thôi. Nếu tiếng việt với chính tả xóa một chút thì tôi đã được học sinh tiên tiến rồi. Cô muốn sẽ trên lớp hỗ trợ tôi học tốt tiếng việt với chính tả hơn và về nhà cũng cần mẹ tôi canh chừng tôi học và viết chính tả cho nhớ. Thế là sau đó thì ngày nào tôi cũng phải đọc bài, viết chính tả. Học mệt tới nỗi nằm mơ tôi cũng đang mơ tôi đang học bài và viết chính tả luôn ấy.

    Hôm nay cô Thuỷ cho chúng tôi tự thảo luận nhóm về bài tập làm văn. Tôi thuộc nhóm hai ngồi bàn bốn từ trên xuống dưới, còn ngồi bên ngoài cùng nữa nên khi muốn thảo luận nhóm tôi phải quay lưng lại và nhòm người qua mới có thể nói chuyện chung với các bạn được. Mỗi lần thảo luận nhóm là tôi phải nhòm người trên bàn thật khó khăn làm sao, cô giáo lại không cho chúng tôi thay đổi chỗ ngồi để thảo luận nhóm. Thiệt là khó khăn.

    Đang thảo luận hăng say thì ai đó kéo áo tôi. Đây là áo trắng mẹ mua cho tôi đó, tôi còn bỏ áo trong quần nữa. Ai lại kéo áo tôi vậy chứ. Quay lại thì thấy là Hòa - bạn nam nhỏ gầy, trắng nhất lớp kéo tôi. Không biết là tôi có thì với cậu ấy hay gì mà suốt ngày chọc tôi còn kéo tóc tôi nữa. Tóc tôi đã cắt ngắn lắm rồi còn bị kéo như vậy thì tôi trọc mất.

    Hòa không biết có chuyện gì cứ kéo áo tôi buộc tôi phải quay lại hỏi:

    - Kéo tao làm gì?

    Hòa không trả lời rồi quay đi. Tôi khó hiểu nhưng cũng không nói gì nữa mà tiếp tục thảo luận với các bạn khác. Hòa lại kéo áo tôi một lần nữa. Tôi có hơi giận nhưng vẫn quay người lại và hỏi:

    - Mầy làm gì vậy. Có chuyện gì thì nói đi chứ. Tao còn đang thảo luận nhóm.

    Hào lại quay ngược đi không nói gì. Lúc này tôi đã giận rồi nhưng Hòa đã im lặng thì thôi cho qua vậy. Thế là là tiếp tục thảo luận với bạn tiếp. Xong lại có người kéo áo tôi lần thứ ba, lần này tôi giận thật. Tôi không quan tâm là ai, tôi quay nhanh người lại và quơ tay đánh trúng mặt người kéo áo tôi. Người đó lại là Hòa. Tôi giật mình vội xin lỗi Hòa:

    - Xin lỗi, xin lỗi tao không cố ý đánh mầy đâu. Mầy đừng kéo áo tao nữa. - Hòa không nói gì cứ nhìn tôi như vậy rồi quay đi.

    Tôi cảm thấy có lỗi với Hòa lắm, muốn nói xin lỗi nhưng Hòa không để ý đến tôi nữa. Tôi đành phải tiếp tục thảo luận với bạn nhưng cứ bất an, ấy này với Hòa.

    Chiều về tôi kể lại mọi chuyện cho mẹ nghe, mẹ mắng tôi sao lại đánh bạn và muốn tôi xin lỗi. Tôi cũng đã tìm Hòa và nói xin lỗi nhưng Hòa không trả lời lại tôi bất cứ điều gì.

    Sau chuyện đó Hòa rộng rãi hơn với mọi người, ai Hòa cũng có thể chơi đùa nói chuyện được. Còn với tôi Hòa như làm lơ không thấy, đôi khi còn sẽ lấy đồ dùng học tập của tôi như bút, thước kẻ vứt vào soạt rác, hay lấy bút mực viết lên áo trắng của tôi để tôi tẩy không sạch và còn nhiều chuyện khác nữa.

    Tôi biết tôi đánh bạn là sai rồi, tôi đã xin lỗi nhưng Hòa không nhận lời xin lỗi của tôi nữa. Dù Hòa có làm nhiều chuyện như vậy với tôi thì tôi cũng im lặng không nói với ai, đây có thể là sự áy này mà tôi giành cho Hòa chăng?

    Cứ thế tôi trải qua hết học kì hai lớp một một cách ách náy như vậy đó. Rồi cũng đến lúc nghỉ hè, tôi mong lúc này nhất đó. Thời gian này tôi có thể chơi với các anh của tôi. Mấy hôm trước tôi có nghe nội nói anh Tú, chị Hạ con cô Bốn sắp về rồi. Thế là ngày nào tôi cũng đi vô nội để đợi anh chị về. Dù tôi chưa biết mặt anh chị như thế nào nhưng tôi vẫn mong được gặp anh chị, tôi còn có thể nhường những trái ổ ma mà mẹ khó lắm mới ủ chín để cho anh chị ăn nữa. Tôi cứ đi đi về về thì đến một ngày tôi về nội, thấy trên hàng hiên trước nhà đứng một anh trai cao cao đã rất trắng, nhìn anh đẹp lắm nhưng có gì đó cứ buồn buồn trên mặt anh, dưới mắt anh còn có vầng thâm xanh nữa. Nhìn anh tôi không biết gọi anh là gì mới được thì lúc này bà nội tôi từ trong nhà đi ra. Bà thấy tôi và nói:

    - Bé Nguyệt về chơi hả con. Anh Tú với chị Hạ con mới về vô chơi với anh chị nè. Còn Tú con vô nhà ngủ chút đi con, nhìn mặt mầy xanh lè vậy con, mầy học hành gì mà để mất ngủ hay gì? - Nội kéo anh Tú đi rồi nói.

    Thì ra anh ấy là anh Tú, nhìn anh kiểu như gió thôi cái là ngã vậy, nhìn anh còn yếu hơn tôi nữa. Không nghĩ nữa, tôi vào nhà chơi với nội. Nhưng mà anh của tôi đẹp quá sau này tôi muốn đẹp như anh vậy. Đợi lát nữa anh dậy rồi thì tôi có thể theo anh chơi rồi.

    Trưa hôm đó tôi ở nhà bà nội tôi ăn cơm trưa rồi ngủ lại nhà nội luôn. Đến chiều khi tôi tỉnh dậy thì nhà đã không còn ai. Tôi đi tìm hết nhà không có ai cả, ngay cả anh Tú ngủ trong nhà cũng không thấy đâu nữa. Mọi người đi đâu rồi? Sao lại bỏ tôi lại chứ. Tôi buồn bã đội mũ rồi bước ra khỏi nhà và đóng cửa lại. Tôi cúi gằm mặt mà đi chậm chậm ra ngoài để về nhà. Ngày mai tôi sẽ về nội nữa, tôi nhất định phải tìm các anh chơi, ngày mai tôi sẽ không ngủ, như vậy mọi người sẽ không bỏ lại tôi nữa.

    * giải thích: - trái ổ ma hay trái trứng gà, trái lê ki ma.

    * Đôi lời tác giả: Xin chào mọi người. Xin lỗi vì mấy ngày nay sức khỏe mình không tốt nên chậm trễ đăng truyện mình mọi người thông cảm. Trân trọng.
     
    Last edited by a moderator: 1 Tháng mười một 2023
  3. Meomuopluoi

    Bài viết:
    0
    Chương 12:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm sau, vừa tỉnh dậy tôi liền vội vã đánh răng rửa mặt rồi chạy vô nội chơi. Tới nhà nội tôi tìm hết nhà mà không thấy thân ảnh anh Tú đâu. Kì lạ, mặt trời phơi mông rồi anh còn ngủ nướng à. Anh không sợ bà nội đánh mông anh hả ta. Tôi đang thắc mắc thì tiếng bà nội tôi vang lên:

    - Nguyệt vô chơi hả con.

    - Dạ nội. Con vô chơi với mấy anh. Anh Tú chưa dậy hả nội. - Tôi lên tiếng trả lời nội.

    - Thằng anh Tú mầy dậy rồi. Dậy hồi sớm rồi mà nó đi chơi đâu với anh ba, anh bốn mầy rồi. Đâu chiều tối mới về. - Bà nội trả lời tôi.

    Mấy anh lại đi chơi không kêu tôi theo, các anh không thích tôi sao. Tôi buồn buồn không trả đáp lại nội lời nào. Rồi cứ thế tôi trèo lên võng nằm im không nói tiếng nào. Bà nội cũng không để ý đến tôi nữa mà đi ăn cơm sáng. Có thể là do tôi hôm nay im lặng một cách khó hiểu nên bà nội lại lên tiếng hỏi tôi:

    - Tìm mấy thằng anh mầy có chuyện gì đó. Mới sáng sớm mầy ăn cơm gì chưa.

    - Con tìm mấy anh chơi. Con không đói bụng nội ăn cơm đi, con đi về đây. - Tôi trả lời câu hỏi của bà nội rồi nhanh chân mang lên dép rồi đi về.

    Vừa đến nhà lại thấy nhà tôi đã khóa cửa không ai ở nhà cả, thế là tôi đi quanh xóm tìm người chơi với tôi. Tìm hết cả buổi không thấy ai cả đang định về nhà nằm trên đống rơm nhà bếp ngủ thì có người gọi tôi lại:

    - Nguyệt, con đi đâu đó. - Là giọng dượng Tú, chồng cô Thừa nhạc ở sau nhà tôi. Cô Thừa là con ông Bốn ở sau nhà tôi, ông có một người con trai với hai người con gái. Con trai ông cưới vợ rồi chuyển ra ngoài sống còn ông ở với hai người con gái. Cô Thừa là con gái út của ông, cô với dượng Tú làm đám cưới xong thì dượng cũng chuyển tới ở nhà ông Bốn luôn. Ông để lại mảnh đất sau nhà để cô với dượng tự xây nhà rồi dời qua đó ở còn nhà chính ông để lại cho cô Hạnh_ con gái lớn của ông.

    - Con đi tìm anh chị đi chơi mà không thấy ai hết. - Tôi trả lời dượng Tú.

    - Không ai thì con qua nhà dượng chơi, nhà dượng có đánh bài đó con biết chơi không. - Dượng Tuệ cười rồi mời tôi.

    Tôi không suy nghĩ gì liền vui vẻ đi theo dượng về nhà dượng chơi. Nhà dượng hôm nay không thấy ai hết, mọi người đi đâu hết rồi ta. Mà thôi có người chơi với tôi là được rồi.

    Dượng Tú vào nhà rồi mạng bộ bài ra dạy tôi chơi, chúng tôi chơi bài đánh tay, bài quỳ, bài xì dách. Tôi toàn thua thôi, mà không sao càng thua phải càng phải học, phải kiên trì. Thế là tôi với dượng Tú chơi hết một buổi trưa quên luôn giờ ăn cơm. Cuối cùng dượng Tú còn chỉ tôi chơi bài lột đồ nữa, ai thua phải cởi đồ. Nhưng mẹ không cho phép tôi cởi đồ trước mặt con trai, tôi không đồng ý. Tôi liền đứng dậy muốn về nhà. Vừa đứng dậy tôi liền té ngã xuống, chắc do tôi quỳ lâu quá nên chân bị chuột rút rồi. Cũng vào lúc này dượng Tú bắt lấy tay tôi rồi cởi quần tôi xuống, tôi liền cố kéo lại không cho nó rời đi người mình. Sức tôi không mạnh như dượng, cuối cùng dượng cởi quần tôi đã rồi đưa một cây thịt gì đó đến gần một tôi. Nhìn cây thịt này lạ lắm, nó không giống của tôi, nó còn đâm tôi nữa. Nhưng không biết sao tôi cứ cảm thấy bất an, tôi cố dãy thoát khỏi tay dượng. Không thoát được tôi bật khóc lên, tôi đang khóc thì đúng vào lúc này có giọng nói gọi vào:

    - Tú mầy làm gì đó mà đúng hết cửa vậy hả. Kêu con bé Nguyệt về mẹ nó tìm nó nãy giờ kìa. - Là giọng ông Bốn. Vừa nghe giọng ông dượng Tú liền thả tôi ra, thấy thế tôi vội đứng lên mặt quần rồi chạy thẳng về nhà không quay đầu lại.

    Tôi cứ thế lo sợ chạy về nhà không màng mẹ tôi đang tức giận hỏi tôi đi đâu trưa giờ mẹ tìm không thấy, mà tôi như không nghe cứ đăm đăm trèo lên giường của mình rồi đắp mền lại. Tôi không biết tôi sao nữa, giống như có thứ gì đang đuổi theo tôi vậy. Tôi muốn trốn, không muốn nói chuyện gì nữa. Thế là trưa hôm đó tôi bỏ bữa không ăn cơm trưa cứ thế mà ngủ quên trên giường.

    Chiều hôm đó tôi cứ im lặng không muốn nói chuyện với ai, tôi cứ sợ hãi điều gì đó không biết tên sẽ đến với tôi. Tôi cứ im lặng cho đến tôi thì đâu đó ngoài cửa nhà có nòng dáng quen thuộc. Bóng dáng đó là ba, ba tôi đi làm xa đã trở lại rồi. Tôi vui vẻ chạy ra nhào vào vòng tay của ba, nhưng không hiểu sao tôi lại cứ chảy nước mắt. Ba tôi về rồi thì tôi phải vui vẻ mới đúng tại sao nước mắt của tôi lại cứ rơi không ngừng. Mẹ thấy tôi ôm ba mà cứ rơi nước mắt bà còn cười tôi bảo tôi lớn rồi còn mít ướt, thấy ba cái là khóc, sau này lớn rồi không ai thích đồ mít ướt hết. Tôi nghe nhưng vẫn cứ khóc, nước mắt không nghe lời tôi, rồi cứ ấm ức mà khóc trong lòng ba đến khi mệt mỏi rồi tôi tựa hẳn đầu lên vai ba mà ngủ thiếp đi. Đôi vai ba rất rộng, còn cứng nữa nó không hề giống vai mẹ mềm mềm nhưng nó lại làm tôi yên tâm, làm tôi dễ đang chìm vào giấc ngủ sâu.

    Tối đến, mẹ lo lắng tôi cả ngày không ăn gì đói lả nên kêu tôi dậy ăn cơm. Ngồi trước mâm cơm chỉ có đĩa trứng gà, rau muống luộc với bát nước rau mà tôi cảm thấy vui vẻ rất nhiều, còn có em gái tôi đang nằm trên giường kế bên nữa, đây chắc là hạnh phúc mà mọi người hay nói nhỉ. Thật làm cho tôi cảm thấy ấm áp, dù đi đâu tôi cũng muốn quay trở lại nhà của mình cùng với người thân yêu.

    Còn chuyện lúc sáng không hiểu sao tôi lại dấu nhẹm đi, tôi không biết tôi làm sao nữa, tôi chỉ biết có gì đó mách bảo tôi hãy im lặng, không được nói với ai về chuyện đó, nếu tôi nói ra thì sẽ có chuyện gì đó đáng sợ đang đợi tôi. Cứ thế tôi dấu đi chuyện này, nhưng cũng từ đó tôi không đi nhà dượng Tú một mình nữa. Nếu đi thì phải có ai đó đi với tôi còn không thì tôi sẽ tự chơi một mình còn hơn. Tôi không muốn gặp chuyện kia nữa.

    * Giải thích: Vì đây là câu chuyện diễn ra tại làng quê nhỏ, cả thôn xóm văn hóa lạc hậu chỉ có mỗi đãi phát thanh để thông báo biết giờ và nghe một số thông tin khác, còn về giáo dục giới tính vẫn chưa được chú trọng ở đây. Mặc dù người mẹ trọng truyện có hay nhắc Nguyệt tránh xa con trai nhưng không nói rõ cụ thể hay giải thích vì sao phải làm như vậy. Nên ở đây Nguyệt lúc này bị dượng Tú đối xử như vậy nên cô bé vẫn chưa biết đó là gì, chỉ biết trốn tránh và không dám nói với người lớn vì nghĩ đây là điều sai. Nên đây là điều dễ hiểu đối với một đứa trẻ 7 tuổi lúc bấy giờ. Cảm ơn.
     
  4. Meomuopluoi

    Bài viết:
    0
    Chương 13:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó mà nghỉ hè đã kết thúc lại đến ngày khải giảng năm học mới. Hôm nay tôi thay áo trắng cùng quần tây mẹ vừa mua cho tôi mấy hôm trước. Nhớ lại kinh nghiệm đi mua đồ với mẹ mà tôi muốn khóc. Ai sẽ nghĩ rằng một người phụ nữ luôn luôn đi chợ mọi thứ đều nhớ chỉ quên mỗi việc mua quần áo cho con chứ. Không phải tôi không muốn mặc đồ cũ mà bắt mẹ mua đồ mới đâu, từ bé dù tôi có dơ tới đâu thì quần áo của tôi đều phải thật sạch sẽ, dù đó là đồ cũ nhưng phải sạch thì tôi mới mặc được. Thế nên đồ tôi mặc rồi trước giờ đều sạch sẽ, còn có thể mặc thực lâu đâu. Đồ đi học hồi lớp một của tôi chỉ là quần đuổi áo thun lúc học mẫu giáo đóng tiền để mua, lên lớp một thì cô Thuỷ không yêu cầu chúng tôi thay đổi nên tôi vẫn mặc cho đến hết năm học lớp một. Hiện tại lên lớp hai nhà trường bắt buộc toàn thể học sinh từ lớp trở lên đều phải mặc đồng phục áo trắng quần tây nên tôi mới muốn mẹ mua cho tôi một bộ để đi học. Mẹ nhiều lần bảo đảm với tôi là mẹ đi chợ sẽ sẵn tiện mua cho tôi luôn. Ấy thế mà hết kì nghỉ hè mẹ đều quên mua cho tôi để đến buổi chiều mấy ngày trước khi đi học tôi khóc lóc kể lể với ba qua điện thoại để nhờ ba khuyên mẹ giúp tôi. Lúc này mẹ tôi mới nhớ tới, liền lấy xe máy ra chở tôi đi mua đồ ngày trong chiều hôm ấy. Mẹ đưa tôi đến tận nhà cô Tiên bán quần áo để chọn đồ, chọn từ 6 giờ chiều trời còn sáng cho tới trời tối hẳn. Đừng hỏi vì sao tôi biết là 6 giờ, vì lúc tôi với mẹ đi cũng là lúc đài phát thanh bắt đầu phát, mà đài phát thanh bình thường phát tiếng nói thời sự vừa đúng là 6 giờ.

    Cứ thế mà chúng tôi chọn đồ rồi tới lượt mẹ tôi trả giá với cô Tiên, hai người trả giá một hồi cũng đã tới khuya thì mẹ tôi mới hài lòng trả tiền rồi chở tôi về. Lúc này đi trên đường gần như cũng không còn ai vì đã khuya lắm rồi mà. Mẹ chở tôi đi băng băng trên còn đường được đổ bằng xi măng sỏi đá, còn tôi thì ngồi im trong lòng mẹ mà muốn ngủ gật. Đi rồi không biết bao lâu mẹ lại gọi tôi dậy vì sắp đến đoạn đường đất, đường đất gồ ghề lồi lõm mẹ sợ tôi rớt xuống xe nên phải tôi dậy. Thế là tôi cố mở to mắt mà giữ chặt áo mẹ để không bị rớt xuống.

    Về đến nhà thì trời đã khuya, xung quanh nhà ai cũng tối om không ánh sáng. Cả không gian như chìm vào giấc ngủ, chỉ còn đâu đây tiếng ếch, tiếng dế kêu râm rằng vào đêm khuya. Vì trời đã khuya, vừa đến nhà là tôi đã rửa mặt rồi lên giường ngủ rồi. Thật là cuộc thể nghiệm mua đồ đầy vui vẻ cũng như mệt mỏi mà.

    Và rồi hôm nay cũng đến ngày khai giảng, ngày được mặc đồ mới. Tôi mặc trên mình chiếc áo sơ mi trắng cùng quần tây xanh ngồi dưới bậc thềm ngước nhìn lên cao quan sát cáo thầy cô tuyên bố khai giảng cùng gõ trống trường. Vì trường tôi là trường phân hiệu tiểu học nên ở đây mỗi khối lớp chỉ có một lớp học và vào buổi khai giảng năm học mới sẽ do thầy cô lớp bốn lên bục diễn thuyết và cuối cùng là gõ trống tựu trường. Như vậy là buổi khải giảng kết thúc trong sự tiếc nuối vì mùa hè kết thúc, sự vui vẻ vì được đến lớp gặp bạn bè của chúng tôi.

    Khai giảng kết thúc rồi chúng tôi đi vào lớp gặp giáo viên chủ nhiệm mới của mình. Thầy Kì - giáo viên chủ nhiệm mới lớp 2C của tôi. Thầy là chồng cô Thuỷ - cô chủ nhiệm lớp một của tôi, giờ đây tôi lại gặp chồng cô là chủ nhiệm lớp hai của tôi. Nhiều bạn của tôi còn nói đùa là tránh được ổ sói lại vào miệng cọp. Nhưng tôi thấy thầy cô rất tốt đầu có giống sói hay cọp trong các câu chuyện cổ tích đâu.

    Chúng tôi vào lớp ngồi ngắn ngắn để nghe thầy Kì giảng về một năm học tới chúng tôi sẽ học như thế nào và lấy vở ra chép lại thời khóa biểu được thầy ghi trên bảng đen. Chép xong chúng lại phải ra sân cùng các em lớp một và các anh chị lớp ba cùng nhau dọn vệ sinh xong rồi mới được về. Trong sân trường có một cây bàng to lâu năm, bốn năm người như tôi cũng ôm không hết, hai bên còn có hai cây me tây nữa. Cứ mỗi lần mùa hè qua là sân trường lại có đầy lá vàng khô cùng trái bàng già, hai bên là những chiếc lá, hay cành nhỏ của cây me tây rụng đầy sân trường. Nhiệm vụ của chúng tôi chính là đem chúng sạch. May mà mỗi lớp có một khu vực dọn riêng nên chúng tôi dọn cũng nhanh chóng. Đứa thì cầm chổi quét rác, đứa thì cầm mơ hốt rác, đứa thì kéo theo thùng rác đi kế bên, còn ai trong tay không có công cụ dọn dẹp thì tự mình đi nhặt lá bàng, trái bàng rụng trên sân. Tôi đang cắm cúi nhặt lá bàng thì thấy Trọng đang ngồi trong góc làm gì đó. Tôi tò một đi qua vỗ vai Trọng rồi hỏi:

    - Mầy trốn đây làm gì đó.

    - Tao đập trái bàng đó, ở trong có cơm ăn ngon lắm. - Trọng quay ra trả lời tôi, còn đưa cho tôi một hạt cơm bàng màu nâu nhỏ bằng hạt gạo nữa.

    Tôi nhìn đồ vật trong tay được một lát thì bỏ vào miệng nhai lên. Lúc đầu vị của nó hơi chát nhưng được một lát thì trong veo mang vị hơi ngọt, gần giống đậu phộng vậy. Thế là tôi cũng gia nhập hàng ngũ đập trái bàng với Trọng. Hai đứa cứ tìm một đống trái bàng rồi lấy từng trái để lên mặt đá cứng, rồi lại dùng cục đá vừa tay đập lên trái bàng cho nó nứt ra để lấy hạt bàng. Công việc tốn sức nhưng được cái có cái ăn vặt ngon mới lại với chúng tôi.

    Thế là mọi người dọn vệ sinh lại có hai đứa tách biệt làm việc riêng ở ngoài là tôi và Trọng. May sao các bạn không nói gì không là hai đứa chúng tôi phải ở lại dọn dẹp cuối cùng rồi. Vì ăn mà hi sinh như vậy cũng lớp quá rồi đó hihi.

    Khi dọn xong thì cũng đã trưa rồi nên thầy cho chừng tôi xếp hàng rồi cho từng hàng đi về. Hàng tổ tôi xếp thẳng nhất nên được cho ra về sớm nhất, vừa ra cổng trường tôi liền đi thẳng vào chợ tìm mẹ tôi. Tôi phụ mẹ bán trái cây, mẹ tôi trả giá với các cô chú còn tôi thì lấy bịch nhựa đưa cho mẹ, nếu có hết thì tôi đi vào tiệm tạp hóa nhà cô hai Bình để mua hai nghìn được nửa kí bịch nhựa ra đưa cho mẹ. Hai mẹ con tôi thì bán hàng còn em gái tôi thì đứng trong giỏ sắc nhìn hai mẹ con tôi, nhìn cái mặt bé Hương mắc cười lắm cơ haha.

    Hai mẹ con tôi bán tới 12 giờ trưa thì mẹ tôi mới xếp đồ lên xe rồi ra về. Vừa đi trên đường tôi vừa kể chuyện một buổi sáng nay của tôi cho mẹ nghe, cứ thế ba mẹ con chúng tôi vui vẻ mà đi trên chiếc xe máy cũ về nhà.

    * Giải thích: Lúc này trẻ em không có đồ ăn vặt gì nhiều ngoài ô si (snack) các loại, kẹo sữa. Muốn ăn vặt phải bỏ tiền ra mua nhưng nhà ai cũng nghèo không đủ ăn lấy đâu ra tiền mua mua nên trẻ con hay tự tìm đồ ăn vặt cho bản thân như hạt bàng, mật lúa, cào cào nướng.. vì có thể ăn được đồ ăn vặt, ăn thịt là rất khó nên tìm được gì ăn gì, ít chú ý tới sạch sẽ hay không sạch. Cảm ơn.
     
    Last edited by a moderator: 3 Tháng mười một 2023
  5. Meomuopluoi

    Bài viết:
    0
    Chương 14:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời gian thấm thoát trôi mới đó mà đã kết thúc học kì một bước vào học kì hai rồi. Nhớ ngày nào mẹ còn cầm tay tôi dạy tôi viết chữ, mở vở dạy tôi bằng chương rồi còn dạy tôi nấu ăn, giặc đồ. Nói thật, mẹ dạy tôi cái gì tôi cũng vui hết nhưng tôi thích nhất là học bảng cửu chương đó, nào là hai lần một là hai, hai thêm hai là bốn.. chỉ trong vòng một tuần tôi đã thuộc lòng bảng cửu chương hai tới bảng cửu chương tám rồi nè, còn bảng cửu chương chín hiện tại tôi vẫn chưa nhớ được phải xem vở mới đọc được, bảng cửu chương chín khó nhớ lắm luôn ấy. Ấy thế mà mẹ tôi còn nói hồi trước ông ngoại dạy mẹ học bảng cửu chương xui rồi còn đọc ngược lại bảng cửu chương nữa, nghe tới đây tôi chỉ có một suy nghĩ thôi, ông ngoại tôi thật lợi hại.

    Mà tôi không biết họ bảng cửu chương để làm gì nữa, tôi học tới hiện tại cũng không thấy thầy Kì dạy chúng tôi về bảng cửu chương a. Nhưng thôi, mẹ dạy tôi gì thì tôi học đó, không học tôi còn có thể tránh thoát bị mẹ đánh.

    Còn học nấu ăn là bà nội tôi nói với mẹ, bà nội nói tôi là con gái phải biết nấu ăn học nữ công gia chánh gì đó, tôi lớn rồi còn không học thì ai mà lấy, tầm tuổi tôi lúc trước cùng thế hệ với bà nội thì đều biết nấu ăn, may vá rồi đến năm mười lăm tuổi thì đã theo chồng sinh con rồi nên giờ để tôi học là vừa. Và thế là mẹ tôi bắt đầu dạy tôi nấu ăn bằng món đơn giản nhất- trứng chiên. Lúc này nhà tôi còn dùng bếp ba chân, sử dụng rơm ra để đốt lửa, còn muốn dùng củi phải đợi ba hay mẹ có thời gian mới bổ củi được. Mà ba tôi thì đi quanh năm lâu lâu mới về một lần, mẹ tôi cũng đi chợ bán trái cây miết cũng không có ở nhà, thành ra cuối cùng chỉ có thể dùng rơm ra để đốt lửa nấu cơm thôi.

    Mẹ tôi vừa dạy tôi làm trứng chiên hôm qua hôm nay nhân lúc mẹ không có nhà tôi phải thử mới được, với tôi đói rồi. Thế là tôi dùng cái chảo cũ nhà tôi bắt lên bếp đổ dầu vào trước tiên rồi mới nhóm lửa lên. Đợi dầu nóng tôi mới đổ trứng vô chảo đợi chín thì trở mặt quá, tay tôi thì nhanh chóng lấy rơm để vào bếp giữ cho lửa luôn cháy. Cứ như vậy cuối cùng thì chảo trứng chiên của tôi cũng chín. Tôi mang vào nhà ăn mới bánh tráng mà không để ý bếp lửa còn đang cháy, nó còn cháy lan sang đống rơm trong góc tường. Thế là lúc tôi đang vui vẻ ăn bánh tráng cuốn trứng chiên thì khói đâu đó bay lên, còn có tiếng mọi người hốt hoảng la to:

    - Cháy, cháy rồi. Nhà thằng Sáu cháy rồi. Mọi người mau đi dập lửa nhanh lên.

    Nhà tôi cháy sao? Ở đâu? Tôi đi xung qua h nhạc tìm kiếm rồi đi ra sau bếp nhìn. Lúc này sau bếp lửa đã cháy to, khi tôi thấy thì gần như nhà bếp của tôi đã không còn nữa chỉ còn có ngon lửa lớn đang cháy không biết khi nào ngừng. Khi tôi đang sợ hãi đứng đó thì các chú, thím đã ở xung quanh tôi dập lửa, mọi người cầm thùng đựng nước từng thùng từng thùng chuyển từ tay người này sang tay người kia, nhanh chóng đến gần nhà bếp để dập lửa. Nhờ sự giúp đỡ của cô chú mà cuối cùng nhà bếp cũng đã không còn cháy nữa, nhưng giờ nhà đến đâu còn là nhà bếp nữa, nó giờ đây chỉ còn lại đống tro bụi sau khi bị đốt trọi sau đám cháy thôi. Còn tôi thì chỉ biết đứng nhìn với nỗi lo sợ bất an mẹ về mà biết là tôi thì sẽ thế nào. Sợ cái gì thì cái đó đến, lúc này mẹ tôi về và cũng nhìn thấy đống tro đen kia. Mẹ sững sờ hỏi tôi:

    - Chuyện này là như thế nào? Sao nhà bếp đang yên lành lại cháy.

    - Con xin lỗi mẹ, là con nấu trứng chiên không để ý rơm còn cháy, con xin lỗi mẹ. - Tôi vừa trả lời vừa sợ sệt nhìn mẹ.

    Đúng như linh tính của tôi, mẹ vừa nghe tôi nói vậy liền lấy tay đánh mạnh vào đầu tôi, dường như chưa hết giận mẹ còn tìm cây roi đánh tôi. Cây roi mẹ tìm là một nửa ống trẻ mẹ vừa dùng để chết lạc mà đánh tôi. Vừa đánh mẹ vừa chửi:

    - Khóc khóc khóc, sao mầy không giết tao luôn đi mầy khóc cái gì. Nấu có cái trứng chiên thôi mà mầy đã đốt nhà bếp rồi khóc gì mà khóc. Tao hổng biết kiếp trước tao làm cái nghiệt gì mà sinh mầy ra đã ngu rồi mà còn làm cái gì không được, đồ ăn hại.

    - Con xin lỗi mẹ, con xin lỗi mẹ mà mẹ đừng đánh con. Lần sau con không dám nữa đâu mẹ, mẹ đừng đánh con mà. - Tôi đau điếng người nhưng là lỗi của tôi nên mẹ giận là đúng rồi. Tôi cứ thế nhận sự giận dữ của mẹ, cứ chắp tay trước ngực cầu xin mẹ đừng tức giận, đừng đánh tôi.

    Nhưng mẹ không nghe, mẹ cứ thế đánh tôi đến khi mệt mỏi mới ngừng lại. Giờ đây trên người tôi đều hằng lên từng dầu hằng hai đường kẻ của cây roi mẹ cầm, có chỗ còn chảy máu, toàn thân không có chỗ lành lặn, đầu tôi cũng ẩn ẩn đau, lúc nãy tôi nhận một cái đánh tay mạnh từ mẹ, sau còn ăn mấy roi của mẹ nữa nên giờ này đầu tôi rất đau, giống như có ai đó lấy kim đâm vào đầu tôi vậy. Nhưng đây là tôi phải chịu, có vậy mẹ nói không tức giận nữa.

    Giờ đây, sau khi phát tiết lửa giận của mình mẹ tôi cũng ổn hơn. Mẹ cảm ơn các chú thím hỗ trợ dập lửa rồi đi vào trong đống tro tìm xem có gì còn sót lại không. May sao xoang, chảo, nồi vẫn còn đó không bị cháy, nếu không mẹ phải bỏ tiền ra mua mới nữa.

    Men tìm tòi xong thì đi vào nhà không để ý tới tôi. Tôi cũng không cầu mong mẹ sẽ lo lắng cho tôi, tôi chỉ mong mẹ sẽ hết giận đừng đuổi tôi ra khỏi nhà. Mấy hôm trước không nhớ là ai đã nói với tôi là tôi là con gái ba mẹ không cần tôi, chỉ cần tôi làm gì sai hay ăn nhiều hơn một chén cơm thì sẽ bị đánh, bị đuổi khỏi nhà. Thế là tôi không dám ăn nhiều, còn không dám làm mẹ giận. Hiện tại tôi đang giận tôi, mẹ có đuổi tôi ra khỏi nhà không?

    Cứ thế tôi lo lắng đi theo đằng sau mẹ vào nhà, trên người đau nhứt nhưng tôi không quan tâm, cái tôi quan tâm hiện tại là mẹ sẽ không cần tôi nữa mà đuổi tôi ra khỏi nhà, tôi sẽ trở thành ăn mày không ai cần.

    Tôi vào nhà cứ đi theo mẹ mà không dám nói lời nào, mẹ cũng không quan tâm tôi coi tôi như không khí. Tôi buồn bã mà nằm im trên giường đắp mền lại như vậy mẹ sẽ không thấy tôi, cũng không tức giận nữa. Thế là tôi cứ nằm im lặng như vậy cho đến khi mệt mỏi ngủ thiếp đi hồi nào không hay.

    Đến lúc tôi tỉnh dậy thì thấy mình ở một nơi hoàn toàn xa lạ, ở đây có rất nhiều giường nhỏ, trên giường có cô chú, ông bà, anh chị lạ mặt tôi quên quen biết. Có bà thấy tôi tỉnh liền nói:

    - Bé mẹ con ra ngoài mua cháo con cứ nằm đó đi lát mẹ về, mới tỉnh dậy đừng ngồi mệt người. - Nói rồi bà đỡ tôi nằm xuống lại giường, xong hết thì bà về tới giường chồng mình bên cạnh.

    Tôi không biết đây là đâu nên tôi chỉ biết im lặng nhìn. Tôi nhìn từng gương mặt xa lạ xong rồi lấy mền ở đầu giường đắp lên người che qua đầu, tôi còn len lén nhìn chị gái ở giường đối diện, nhìn chị xinh đẹp mà khéo tay lắm, chị đang làm hoa bằng giấy, nhìn bông hoa giống một bông hoa hồng lớn nhưng mà nó màu trắng chứ không phải màu đỏ. Tôi cứ thế lén nhìn chị cho đến khi chị phát hiện rồi quay qua nhìn lại tôi. Chị không trách tôi nhìn lén còn cười với tôi, chị còn tặng tôi bông hoa mà chị vừa làm xong nữa. Chị thật dịu dàng, tôi thích chị ấy.

    Đang vui vẻ thì mẹ tôi ra ngoài cũng về, mẹ mang về cháo thịt băm bí đỏ mà đút tôi ăn. Mẹ nói tôi phải ăn hết để còn uống thuốc, không ăn thì sao mà khỏe được. Thế là tôi cố ăn hết cháo mẹ mua về rồi uống năm sau viên thuốc mẹ đưa. Uống xong mẹ lại bảo tôi ngủ để còn nhanh chóng khỏe lại. Tôi không muốn nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo lời mẹ nằm im trên giường, rồi tôi lên mời ngủ hồi nào không hay.
     
    Dana Lê, LieuDuongchiqudoll thích bài này.
  6. Meomuopluoi

    Bài viết:
    0
    Chương 15:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hiện tại tôi đã biết nói tôi đang ở được gọi là gì rồi, là bệnh viện. Ở bệnh viện thật tốt a, được ăn ngon, được quen các anh chị, mẹ tôi còn dịu dàng đối với tôi nữa. Dù tôi ăn không hết đồ ăn sẽ không bị mẹ mắng, hay có lỡ tay làm đổ ly nước cũng sẽ không bị đánh, ở bệnh viện thật tốt, nếu nhà tôi là bệnh viện thì thật tốt.

    Mẹ nói tôi bị bệnh sốt siêu vi phải ở lại bệnh viện quan sát, mấy hôm nay mẹ đã lên trường xin nghỉ giúp tôi, em mẹ cũng gửi ở nhà bà nội chăm sóc chứ không một mình mẹ không thể quan tâm chiếu cố được cả hai.

    Tôi không biết sốt siêu vi là như thế nào nhưng mấy hôm nay cả người tôi rất khó chịu, tôi cứ nóng sốt suốt ngày, không muốn ăn uống gì cả. Mẹ thương tôi bị bệnh nên mẹ có ra trước cổng bệnh viện mua cho tôi mấy trái dừa, nghe đâu uống nước dừa đối với những người lên sốt sẽ hạ sốt, nhanh hết bệnh hơn, rồi sau khi uống hết nước còn có thể ăn cơm dừa nữa. Cứ mỗi lần uống xong lạc mẹ sẽ cho tôi một cái muỗng nhỏ để tôi tự lấy cơm dừa ăn, mỗi lần như vậy tôi đều lấy miếng đầu tiên cho mẹ, cho chị Nguyệt- chị tặng hoa cho tôi, xong hết rồi mới đến lượt tôi. Cơm dừa vừa mềm vừa ngọt ăn ngon không tưởng.

    Trong khoảng thời gian nằm viện tôi vẫn không bỏ bê việc học, tôi hay nhờ mẹ dạy tôi đọc tiếng việt, làm toán, viết chính tả nữa. Khi nào mà tôi không có sốt thì tôi hay lễ ở đẽo theo sau chị Nguyệt chơi. Chị Nguyệt biết rất nhiều, chị còn dạy tôi nữa. Chị dạy tôi làm hoa giấy, dạy tôi xếp hạt giấy nữa. Có lần tôi thấy chị trốn dưới dãy hoa trang dưới sân bệnh viện đang làm gì đó. Tôi tò một lại gần thì thấy trước mặt chị có một ô vuông lớn được chưa làm hai hàng, mỗi hàng có năm ô vuông nhỏ, trên hai đầu ô vuông lớn lại có hai nữa hình tròn trông kì lạ. Mà hiện tại trong mỗi ô vuông nhỏ có năm viên sỏi, chị Nguyệt chọn một ô vuông nhỏ để cầm năm viên sỏi lên rồi thả từng ô từng ô một viên soi. Có thể là do tôi nhìn chăm chú vào chị nên chị mới phát hiện tôi. Lúc này chị cười hỏi tôi:

    - Bé em muốn chơi không.

    - Em.. em không biết chơi. - Tôi không xác định trả lời chị.

    - Lại đây chị dạy em chơi. Chơi ô ăn quan dễ lắm, bé thông minh như vậy rất nhanh là biết nè. - Chị đứng dậy rồi kéo tay tôi đến bên ô ăn quan chị đã kẻ.

    Chị cầm tay tôi dạy tôi chơi, dù tôi có để sai chị cũng sẽ kiên nhẫn mà chỉnh lại giúp tôi, chị không trách tôi đã làm lỡ thời gian về phòng của chị. Cứ thế mà hai chị em chơi với nhau đến 11 giờ trưa, thì lúc này mẹ tôi cũng tìm tới. Mẹ đến gọi tôi vì đã đến giờ tiêm thuốc rồi, tôi phải về phòng tiêm thuốc rồi phải nhận lượng thuốc ngày hôm nay nữa. Thế là tôi với chị Nguyệt dọn dẹp chỗ chơi ô ăn quan để khi nào khéo hơn sẽ quay lại chơi còn giờ thì phải về phòng rồi. Hai chị em nắm tay vui vẻ về phòng bệnh.

    Thật sự ứng với câu vui quá hóa buồn, tôi lại sốt mê mang trên giường bệnh rồi. Mấy ngày hôm trước cũng là sốt mê mang nằm trên giường bệnh, hôm nay vừa hạ sốt còn khỏe hơn nên mới được mẹ cho phép ra ngoài chơi. Không ngờ rằng do ham chơi nhiễm gió mà tôi lại sốt nặng thêm. Lúc đo nhiệt kế chị y tá bảo đã sốt cáo gần 39 độ C, nếu cứ sốt cao như vậy dễ bị co giật, cháy hỏng đầu. Hầy, tôi cũng không dám đi chơi như vậy nữa quá.

    Thế là mẹ tôi bắt đầu nghiêm khắc với tôi hơn, mẹ không cho tôi ra ngoài nữa. Dù có khỏe hơn thì cũng phải ở trong phòng bệnh đi qua đi lại chứ không được ra ngoài. May mà chị Nguyệt sẽ thường thường dạy tôi học, không thì dạy tôi chơi năm hột, nếu không tôi sẽ lên mốc mất.

    Tôi nằm viện được một tháng thì trường học thông báo là tôi nghỉ quá nhiều nếu không quay lại trường học thì sẽ không biết học như thế nào, còn có thể phải học lại. Mẹ tôi lo lắng nên đi hỏi thăm bác sĩ thì được cho biết là một tuần nữa tôi sẽ được xuất viện về nhà nhưng vẫn phải thường thường kiểm tra nếu không sợ bệnh tái phát. Nghe được tin tức này tôi vui vẻ nói với chị Nguyệt, chị cũng thông báo là hai ngày nữa chị sẽ xuất viện. Tôi cũng vui cho chị nhưng tự nhiên thấy buồn buồn. Tôi không có nhiều bạn bè, chị là người bạn đối xử với tôi rất nhất. Giờ sắp phải chia xa với chị làm tui buồn không muốn nói chuyện nữa.

    Rồi cuộc vui nào rồi cũng kết thúc. Đến ngày chị Nguyệt xuất viện tôi khóc rất nhiều, tôi rất muốn đưa tặng chị gì đó nhưng trên người tôi không có gì ngoài bộ đồ cả. Thế là tôi tự tay làm một bông hoa tặng chị xem như quà tạm biệt. Chị cũng vui vẻ nhận lấy và tặng lại tôi một hộp ngôi sao và chúc tôi sau khi xuất viện về nhà học giỏi và nhớ tìm bạn bè chứ đừng tự trốn trong góc chơi một mình nữa.

    Tôi chỉ im lặng nghe chị nói rồi đến lúc về ba chị gọi chị đi. Tôi cứ thế đi theo bước chân của chị, tôi không muốn chị về nhưng tôi không nói được. Chị phải về với gia đình, chị còn đi học nữa, tôi không thể ích kỉ giữ chị lại. Tôi sẽ nghe lời chị học thật tốt, tôi còn muốn gặp lại chị. Tôi đã hỏi mẹ rồi, chỉ cần tôi học giỏi thì sẽ có một ngày tôi và chị sẽ gặp lại. Thế nên, tạm biệt chị, một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại.

    Tiễn chị đi được vài ngày thì cũng tới ngày tôi xuất viện. Mẹ lo bận rộn xếp đồ để vào giỏ xách còn tôi chỉ lấy sách vở của mình để vào cặp sách nhỏ của mình. Hôm này là chứ bảy, tôi xuất viện về được nghỉ ở nhà một ngày rồi thứ hai bắt đầu đi học lại bình thường. Mẹ xếp đồ xong rồi tôi và mẹ cùng xách đồ ra ngoài lên xe về nhà. Về đi ngang qua nhà bà nội chúng tôi ghé vào cảm ơn nội mấy hôm nay chăm sóc nhà cùng với chăm bé Hương rồi cùng nhau đón bé Hương về nhà.

    Đến thứ hai tôi bắt đầu đi học lại như bình thường. Vì muốn học nhanh theo tiến độ học tập của các bạn tôi cắm đầu vào học tập mà quên đi sự mất mát khi rời xa chị Nguyệt. Đôi khi không bận rộn học tập tôi vẫn nhớ về chị, về nhưng điều chị dạy tôi hay những câu chuyện chị kể. Lúc nào nhớ chị quá tôi thường trốn trong một góc mà khóc, mà chơi nhưng trò chơi chị dạy tôi. Nhưng tôi vẫn nghe lời chị, tôi kết bạn nhiều hơn, quen biết nhiều hơn và cũng dạy các bạn của tôi trò chơi mà chị dạy tôi. Ngày này qua ngày nọ, tôi dần dần ít nhớ đến chị hơn nhưng tôi biết trong tâm trí tôi chìa người bạn không ai có thể thay thế được, tôi cũng sẽ không bao giờ quên chị.
     
    Dana Lê, LieuDuongchiqudoll thích bài này.
  7. Meomuopluoi

    Bài viết:
    0
    Chương 16:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trở về đi học lại tôi chẳng thấy khó khăn gì cả. Những bài thầy Kì dạy tôi đều đã được chị Nguyệt dạy trước đó rồi, giờ đây chỉ như tôi ôn tập lại thôi. Nếu mà nói khó thì chỉ có môn toán là hơi khó với tôi thôi. Các phép toán cộng trừ, nhân chia tôi đều dễ dàng làm được. Còn hiện tại thầy dạy lại là phép nhân chia hai số làm tôi đôi khi quên cái này quên cái kia. Làm tôi phải nhờ mẹ giảng bài, rồi ra bài cho tôi làm khi nào quen mới thôi.

    Chỉ trong vòng một tháng tôi đã quên với việc học hiện tại, tôi còn thường dơ tay phát biểu trong lớp nữa. Từ việc làm toán cho đến xung phong đọc bài trong lớp. Nhờ vậy mà thầy Kì đã quan tâm đến tôi hơn, còn thường thường tới giờ tiếng việt là thầy sẽ gọi tôi lên đọc bài. Thầy con khen tôi có giọng đọc to, rõ ràng, đọc bài ngắt nghỉ đúng chỗ nếu mà đọc diễn cảm theo ngữ cảnh một chút nữa là thầy có thể đăng kí cho tôi đi thi đọc diễn cảm của khối lớp 2 rồi. Từ lúc nghe thầy nói như vậy tôi cố gắng đọc sao cho tốt hơn, hết đọc trên lớp rồi về nhà đọc, tôi còn nhờ mẹ mua sách văn hay cho tôi để ở nhà cho tôi luyện tập, tôi muốn luyện tập đến khi nào tìm được cái mà thầy nói là diễn cảm kia.

    Thời giận trôi qua nhanh chóng trong sự nỗ lực của tôi rồi thì cũng sắp đến kì thi cuối kì hai. Nhưng chỉ cách hai tháng thì cuối kì tôi lại bị bệnh, bác sĩ nói là do tôi bị sốt siêu vi giờ lặp lại. Thế và chỉ cách lần nằm viện trước có ba tháng thì giờ đây tôi lại đến bệnh viện một lần nữa. Đêm đầu tiên ở bệnh viện trôi qua đối với một số người có thể là bình thường nhưng đối với tôi lại là sự giày vò khó chịu. Tôi bị sốt cao mê mang gọi không tỉnh, cả người tôi lúc nóng lúc lạnh, tôi chỉ nghe được tiếng khóc của mẹ bênh cạnh nhưng lại không thể mở mắt ra ăn ủi mẹ. Tôi muốn mở mắt ra an ủi mẹ, như vậy mẹ không cần khóc, không cần mệt mỏi vì tôi nhưng không được. Cuối cùng thời gian cứ trôi qua chậm rãi, cơn sốt của tôi cũng dần hạ xuống, tôi cũng chìm vào giấc ngủ sâu khi nào không hay.

    Trưa hôm sau khi tôi tỉnh dậy thì bênh cạnh tôi đã không còn bóng dáng mẹ nữa. Hiện tại bênh cạnh tôi là bóng dáng của ba, là ba chăm tôi. Lúc nhìn thấy ba tôi rất vui vẻ cứ thế nhìn ba không chớp mắt. Thấy tôi cứ nhìn ba nên ba vội để tay lên tráng thăm xem hạ sốt chưa rồi nói:

    - Hạ sốt rồi. Con dậy coi đánh răng rửa mặt đi rồi ăn cháo.

    - Ba về khi nào vậy ba. Mẹ đâu rồi ba. - Tôi ngồi dậy nhận bàn chải đánh răng có kem đánh răng ở trên rồi hỏi ba về mẹ.

    - Mẹ con về nhà rồi. Về xem mấy con gà với về coi em nữa chứ đâu thể ở đây với mình con đúng không. - Ba tôi dịu giọng nói với tôi.

    - Dạ. - Tôi ngoan ngoãn trả lời ba.

    Tôi xuống giường đi vệ sinh cá nhân rồi quay lại giường ăn cháo mà ba đã mua trước đó. Đây có thể nói là lần đầu tiên tôi được ba chăm sóc như vậy, trước giờ chỉ có mẹ ở bên tôi còn ba thì ít được gặp hơn, ba đi làm quanh năm suốt tháng mỗi lần về cũng không được bao lâu. Đôi khi thấy ba thì không hiểu sao tôi lại thấy sợ không dám đến gần như mẹ. Lần này tôi bị bệnh có thể nói là lần đầu tiên ba chăm sóc tôi như vậy.

    Ba chăm tôi từng chút một có khi còn để ý một chút chuyện nhỏ mà mẹ tôi thường không lưu ý tới. Đây có thể là thói quen lúc trước ba đi bộ đội hình thành nhỉ.

    Mỗi lần ba tôi mua cháo thì sẽ không trực tiếp cho tôi ăn khi còn nóng mà sẽ để nguội bớt còn âm ấm rồi mới để tôi ăn, hay uống nước dừa xong thì vứt bỏ đi không được ăn cơm dừa gì ăn cơm dừa sẽ gây nóng trong người dễ sốt trở lại. Hay cũng có lúc là mang dép rồi mới được xuống giường và nhiều điều khác nữa.

    Cứ thế tôi được ba tôi chăm sóc trong khoảng thời gian bị bệnh này. Mà tính theo thời gian thì chỉ còn hai ngày nữa là thi rồi, tôi không muốn bỏ lỡ cuộc thi này, không muốn phải học lại. Thế là tôi nói với ba, tôi hết năn nỉ ba, khóc lóc lăn lộn chỉ vì được ba đồng ý cho tôi trở lại trường đi thi. Ba nhìn tôi không còn cách nào chỉ phải đi tìm bác sĩ để hỏi thăm, bác sĩ kiểm tra cho tôi rồi nói tôi đã khỏe hơn có thể ra ngoài một chút nhưng không thể gặp gió, còn cần ở lại bệnh viện quan sát thêm. Ba nghe vậy thì nhìn tôi, có thể do thấy tôi đáng thương nên ba đã cố gắng thương lượng với bác sĩ cho tôi trở về thi hai ngày, thi đồng rồi thì sẽ lập tức trở lại bệnh viện. Bác sĩ có thể do thấy tôi khóc lóc lăn lộn quá nên cũng cho tôi về trước hai ngày thi rồi nhất định phải về sớm còn kiểm tra nữa.

    Đến trước ngày thì ba tôi đi nhận lượng thuốc cho hai ngày của tôi, rồi hai ba con ở lại bệnh viện đêm nay ngày mai sẽ dậy sớm lên đi thẳng đến trường để thi luôn.

    Hôm sau trời vừa tờ mờ sáng khoảng 5 giờ thì tôi đã được ba gọi dậy vệ sinh cá nhân xong rồi lên xe ba đưa đến trường để thi. May mắn ngày thi đầu tiên tôi không phát sốt, đến ngày thi thứ hai tôi đang làm bài được một nữa thì đầu tôi nặng nặng choáng váng, còn thở ra hơi nóng nữa, có thể là do tôi lại lên sốt rồi. Tôi cố gắng nhanh hơn làm bài thi dưới tay, vừa làm xong bài cũng là lúc tôi ngất trên bàn thi. Cô Mai- cô giáo coi thi thấy tôi nằm trên bàn nghĩ là tôi ngủ nên có đến gọi tôi dậy, lấy mãi mà tôi không tỉnh mặt còn đỏ lên bất thường. Cô kiểm tra thì thấy dưới tay nóng bỏng thì vội ra ngoài tìm phụ huynh của tôi. Cô ra ngoài chưa bao lâu thì cô đã quay lại, sau lưng cô đứng là ba tôi. Ba lo lắng đến lấy thuốc hạ sốt rồi cho tôi uống, xong hết thì ba thấy tôi tin phép cô rồi chở tôi quay lại bệnh viện. Vừa đến bệnh viện tôi đã được đưa vào phòng cấp cứu gấp để cứu trị.

    Thế là cuộc sống cấp hai của tôi được kết thúc tại bệnh viện như thế đó. Vừa thì xong là phải vào bệnh viện ở, có ai như tôi không chứ. Lần này tôi bị bệnh còn nặng hơn lần trước phải ở bệnh viện ba tháng mới được về, về còn không thể ra gió chỉ có thể ở trong nhà thêm một tháng nữa. Thế là cả kì nghĩ hè vì bệnh tôi không thể đi đâu được. Lần sau tôi không dám bệnh như vậy nữa, vừa khó chịu cả người vừa không được đi chơi huhu.
     
    LieuDuongchiqudoll thích bài này.
  8. Meomuopluoi

    Bài viết:
    0
    Chương 17:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng lớp 3 của tôi nè. Mà trời mưa to lắm, mẹ lại chăm bé Hương rồi, hôm qua em bị bệnh nên hôm nay tôi phải tự mình đi học. Con đường đi học này tôi đã thuộc từ lâu rồi nhưng đây là lần đầu tiên tự tôi đi học, tôi giống như thầy trò Đường Tăng đi thỉnh kinh vậy phải gặp nhiều cản trở trên đường. Mà cản trở trên còn đường này là trời mưa to gió lớn này.

    Trước khi tôi đi mẹ mặc áo mưa cho tôi khỏi bị ước rồi dặn dò tôi đi đường chỉ được đi theo con đường đất đi thẳng là đến nơi, đừng đi nghiêng lệch không là rớt trong sông chết không ai hay. Đến lớp rồi phải nghe lời thầy cô, im lặng nghe giảng bài đợi tới trưa thì đi theo đường cũ về nhà.

    Tôi nghe lời mẹ đi theo đường đất quen thuộc. Đường đất chỉ rộng khoảng 1m5, bên phải là con sông dài song song đường đất, bên trái lại là từng mảnh ruộng nước mà thường thương có rảnh tôi thường đi theo mẹ hay anh chị đi mò cua bắt ốc.

    Tôi cứ thế kiên định bước đi từng bước từng bước một, những cơn gió mạnh cứ thi nhau ập vào người tôi. Trên người tôi mặc áo mưa cánh dơi bị gió thổi mạnh làm tôi té ngã vài lần, còn xuýt rớt trong sông. Tôi sợ lại trợt ngã tiếp thế là tháo dép mang lên tay đi chân trần để dễ bám hơn, rồi kéo chặt áo mưa trên người để không bị gió thổi nữa. Dù tôi rất sợ té ngã nhưng sợ muộn giờ học tôi cũng cố gắng đi nhanh nhất có thể. Thế là trên con đường đất vắng lặng giờ đây chỉ có mình hình bóng bé nhỏ của tôi bước đi trên đấy. Tôi cứ đi cứ đi như thế cho đến khi có vật gì đó phát sáng thứ hút sự chú ý của tôi. Tôi tò mò đến gần và nhặt vật phát sáng giữa đường đó lên. Vật này giống như hình chữ nhật cầm trên tay hơi nặng tay, một bên thì có màu trắng còn một bên lại giống màn hình ti vi nhà bà Năm tối đen vậy. Tôi đang tò một nhìn thì bỗng vật trên tay tôi lại sáng lên, trên đó còn có các con số và một cái hình cong cong hai đầu đang lắc lư. Tôi hoảng sợ thế là không cầm chắc tay làm đồ vật rớt vào trong sông đi. Thế là tôi đứng đó nhìn xuống sông xem có còn thấy đồ vật không để còn vớt lên. Dù gì đây là đồ vật tôi nhặt bên đường có thể là do ai đó đánh rơi, mà tôi lại làm nó rớt trong sông nên phải lấy lại được trả cho người mất còn phải xin lỗi nữa. Nhưng nhìn hồi lâu không thấy gì ngồi mặt nước đầy đất cát tôi bỏ cuộc không nhìn xuống sông nữa mà chuyển sang đứng bên đường đợi người đánh rơi. Thế là tôi đứng đó đợi hồi lâu không thấy ai đến tìm vật bị mất cả, tôi cũng sắp vào lớp trễ rồi nên tôi đi trước đợi về rồi tôi sẽ đợi tiếp vậy. Nghĩ vậy xong tôi liền nhanh chân đi tiếp.

    Theo nhiều lần vấp ngã đứng lên, quần áo trên người tôi đầy bùn đất thì cuối cùng tôi cũng đến được lớp học. Tôi vào lớp thấy cô giáo chủ nhiệm lớp 3 của tôi, tôi xin phép cô vào lớp và tìm một chỗ ngồi ngồi vào đó. Hiện tại chúng tôi học phòng học mới khác phòng học cũ, trời mưa to có nhiều bạn chưa đến lớp hết cô không thể xếp chỗ ngồi được nên cứ tìm chỗ nào đó ngồi tạm rồi đợi lớp đủ hết rồi cô xếp chỗ ngồi.

    Tôi ngồi trên chỗ ngồi mà nhìn trên người mình. Cả quần đều là bùn đất còn ướt nước khiến tôi khó chịu nhưng vẫn chấp nhận được. Vì đi học chịu chút không sao, đợi về nhà thay đồ khác là được rồi.

    Thế là tôi cứ mặc đồ ướt như vậy ngồi đợi với cô và mọi người cho đến 9 giờ mà vẫn không thấy ai đến. Trong lớp thì chỉ có 10 bạn nên cô trực tiếp cho chúng tôi về. Rồi cô dặn trời đang mưa lớn sắp có bão rồi chúng tôi về nhà cẩn thận, nhà trường cho chúng tôi nghỉ đợi đến khi nào hết bão, nước rút rồi thì nhà trường thông báo đi học lại bình thường.

    Thế là tôi lại mặc lên áo mưa đi từ từ trên đường về nhà. Các bạn khác có bà mẹ đến đón chỉ có mình tôi là tự đi về. Tôi cứ đi theo đường cũ quay về, lúc đến chỗ đánh rời đồ vật tôi đứng đó đợi tiếp, đứng lâu chân tôi tê mỏi không đứng được nên tôi ngồi bên đường đó đợi luôn. Tôi đợi rất lâu không thấy ai hỏi tôi có thấy đồ gì không, có mấy chú Thìn còn nói tôi đi về đi chứ học về rồi ngồi đây làm gì. Nhưng nếu tôi không đợi người mất đồ có thể sẽ buồn lắm, sẽ giống như tôi lúc làm mất búp bế mà men mua cho tôi vậy. Tôi không biết đồ mà tôi đánh rơi nhiều hay ít tiền nhưng búp bê của tôi rất nhiều tiền đó, 5.000 đồng lận. Mẹ nói gì mua cho tôi mà sau này nhà tôi phải nhịn đói, tôi phải biết giữ gìn đồ chơi cho tốt. Mà vừa mới trước đây không bao lâu tôi vừa làm mất nó rồi. Bây giờ tôi cũng gặp người mất đồ như tôi nên tôi phải đợi đó nói cho người đó biết, để người đỏ không buồn.

    Tôi cứ thế đợi thật lâu đến khi lạnh cóng người mà vẫn không có người đến. Tôi nghĩ đợi tôi quay về thay đồ rồi sẽ tiếp tục quay lại đợi người đó. Thế là tôi bước chân đi về nhà.

    Về đến nhà tôi liền đi xem bé Hương đã khỏe hơn chưa rồi đi thay đồ ước trên người ra và thay một bộ đồ khô khác lên người. Khi đã làm xong hết tôi ra ăn cơm với mẹ rồi định mặc áo mưa đi đợi người kia tiếp thì bị mẹ tôi ngán hại hỏi:

    - Trời mưa gió mầy định đi đâu.

    - Con đi ra ngoài một chút. Hồi sáng con đi học thấy trên đường ai đó làm rơi đồ mà con không biết lỡ làm rớt trong sông rồi. Giờ con đi đợi người đó tìm đến con xin lỗi. - Tôi thành thật nói với mẹ.

    - Mầy đi vô nhà đi trời mưa gió mà đi đâu. Ai mất đồ để người ta tìm rồi nói giờ sắp bão mặt đi đi gì. - Mẹ tôi quát to lên.

    Tôi cũng không dám cãi lời mẹ thế là tôi ở nhà nhưng trong tâm tôi vẫn đang đợi người mất đồ đó đến để mà tôi còn nói lời xin lỗi với người ta. Nếu không tôi không biết phải làm sao nữa.

    Thế là tôi ở nhà đợi gần 1 tháng rưỡi, đợi cho bão qua đi nước cũng rút mà không thấy ai tìm đồ cả. Tôi cũng quay lại cuộc sống đi học thường ngày. Mà lâu lâu đi qua đoạn sông bị tôi đánh rớt đồ tôi vẫn sẽ đứng ở đó đợi 30 phút rồi mới đi về. Người mất đồ khi nào mới đến tìm tôi đây.
     
    LieuDuong thích bài này.
  9. Meomuopluoi

    Bài viết:
    0
    Chương 18:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Năm 2010, mới đó mà thời gian trôi qua thật nhanh, giờ đây tôi đã là học sinh lớp 5 rồi. Một năm này tôi không còn học ở ngồi trường thân quen nữa, tôi chuyển đi đến ngồi trường mới đã hơn, độc lập với thế giới bên ngoài, xung quanh trường không có gì ngoài từng bờ ruộng cò bay thẳng cánh. Thật ra ngôi trường này không xa lạ gì với tôi, mỗi lần tôi đi về nhà ông ngoại thì sẽ đi ngang qua trường. Mỗi lần đi ngang qua, tôi chỉ thấy xa xa có ngôi trường cũ nằm trơ trọi giữ cánh đồng, không một bóng người như trường bỏ hoang vậy. Mà giờ đây tôi bước chân vào ngôi trường này thì thấy nó không giống như tôi tưởng như vậy. Trường có 3 phòng học và 1 phòng bảo vệ. Trong trường cũng có lớp 1, lớp 2, lớp 3, lớp 4 giống trường cũ của tôi, khác là chỉ khác có thêm lớp 5 thôi.

    Ở đây tôi gặp được các bạn cùng lớp của tôi và các bạn mới không hề quen biết nữa. Có lẽ các bạn ấy lúc trước học tại ngôi trường này cho nên đối trường rất quen thuộc. Vừa vào lớp có thế thấy lớp chia làm hai dãy bàn khác nhau lạ thường, một bên là các bạn mới còn một bên là nhưng học sinh mới đến như chúng tôi đây. Chúng tôi cứ gặp người quen là ồn ào nói chuyện lên mà không để ý xung quanh, đợi đến khi có tiếng gõ thước trên bảng mới ngước đầu nhìn lên. Giờ đây trên bục giảng có một cô giáo có gương mặt tròn tròn, tóc ngắn mặc áo dài đứng trên đó. Cỗ gõ thước lên bảng để gây sự chú ý của chúng tôi rồi mới bắt đầu nói:

    - Cả lớp im lặng nào. Cô chào các em, cô tên là Trà sẽ là chủ nhiệm lớp 5D của chúng ta, nếu các em có thắc mắc gì thì có thể tìm cô giải đáp hay khó khăn gì cô cũng có thể hỗ trợ giúp các em. Cô biết trong lớp có các bạn lớp 4C và 4D nhưng giờ chúng ta đã tạo thành một lớp mới hoàn toàn là lớp 5D nên các bạn phải hỗ trợ, giúp đỡ nhau trong học tập biết không. Giờ cô sẽ xếp lại chỗ ngồi cho các em.

    Cố Trà bắt đầu xếp chỗ ngồi cho chúng tôi, tôi được cô xếp vào bàn số 3 tính từ trên xuống, bên phải tôi là Thảo- bạn thân tôi, còn bên trái là Ngân bạn mà tôi vừa mới quen. Tính tôi có thể nói là tự quen thuộc đi, vừa vào bàn là tôi liền kéo Thảo lại cùng nói chuyện với Ngân một cách ríu rít, thế nên tôi mới biết Ngân là học sinh giỏi được trường của đi thi học sinh giỏi của trường. Ngân thật giỏi, Thảo cũng không kém, Thảo là người viết chữ đẹp nhất lớp tui trước đây còn được cửa đi thi viết văn hay chữ tốt còn được giải nhì nữa. Còn tôi ngồi giữa hai bạn nữa vừa học giỏi vừa xinh đẹp như vậy lại chỉ là học sinh trung bình, còn đen nữa, tự nhiên thấy ngại ghê.

    Chúng tôi làm quen nhau xong thì cùng ngồi im lặng đợi cô Trà viết thời khóa biểu lên bảng đen còn chép lại để thứ hai còn biết soạn sách vở đi học. Lên lớp 5 rồi lịch học của tôi cũng nhiều lên, trước đây chỉ cần học tới thứ 6 là được nghỉ giờ đây phải học đến thứ 7 mới được nghỉ, còn có môn học mới là tiếng anh nữa. Rồi còn mỗi môn học sẽ có từng thầy cô giáo dạy khác nhau không giống trước đây một người dạy hết tất cả. Thật có nhiều khác biệt rất lớn nên tôi phải tập làm quen lại từ từ rồi.

    Sau khi nhận lớp, quen bạn mới và làm vệ sinh lớp học xong hết rồi thì chúng tôi cũng đã về. Đúng rồi, vì từ lớp 3 tôi đã tự học nên mẹ cũng yên tâm để tôi đi học một mình. Để tiện cho tôi đi học mẹ đã mua cho tôi một chiếc xe đạp mini để đi đi về về dễ dàng hơn. Giờ đây tôi đang dắt xe ra sân trường chuẩn bị về nhà đây. Lúc đầu vì muốn học đi xe đạp tui đã sử dụng chiếc xe đạp nữ của mẹ, mỗi lần tập là mỗi lần té ngã, ngã đến nối trầy da chảy máu nhưng vì được đi xe tôi vẫn cắn răng kiên trì xuống dưới. Cuối cùng thì tôi cũng đã học được đi xe đạp và có xe của mình đó. Này chắc là câu mà mọi người nói gánh nặng ngọt ngào chăng.

    Tôi dắt xe ra đến đường lớn rồi mới lên xe đi về nhà. Về đến nhà tôi liền thay đồ đang mặc ra để đi giặc. Tôi phải giặc đồ sạch thì thứ hai mới có đồ mặc, đồ cũng sẽ không bị chấm chấm đen. Tôi đang cắm cúi giặc đồ thì mẹ tôi về. Tôi chào mẹ rồi tiếp tục công việc trong tay, còn mẹ thì đi vào nhà vội nấu cơm gì giờ cũng đã trưa rồi. Cứ thế hai mẹ con tôi ai làm việc nấy cho đến khi mẹ nấu cơm xong, tôi cũng giặc đồ và phơi xong thì cùng nhau ăn cơm. Chưa ngồi vào bàn thì đã thấy bé Hương ngồi đó trước rồi, trong tay còn ôm một cái chén nhựa để ăn cơm. Nghe đâu là ăn bằng chén (bát) nhựa không dễ bể, em cũng sẽ dùng được lâu hơn. Không tốn tiền mua chén bát mới.

    Ngồi vào bàn tôi mời mẹ rồi mới bắt đầu bưng chén (bát) cơm lên ăn từng miếng một. Tôi vừa ăn vừa gặp đồ ăn cho bé Hương, nhìn em ăn tôi cảm thấy vui vui gì đâu á. Ăn xong tôi đi rửa chén phụ mẹ rồi vào nhà lấy sách vở ra chuẩn bị bài trước. Đọc tới 12 giờ 30 thì lên giường ngủ trưa với em. Đây đã là thói quen của tôi rồi không biết lúc đi học tôi có thay đổi lại được không nữa. Thế là tôi ngủ trưa đến 2 giờ dậy xem em một lát rồi đi chơi với các anh chị trong xóm. Thôn xóm của tôi chỉ có tôi với Trọng là cùng tuổi còn lại thì toàn là anh chị lớn hơn, không thì là mấy em nhỏ hơn tôi thôi. Sao chỗ tôi ở lại thiếu trẻ con vậy chứ. Muốn chơi cái gì cũng không được, thiệt khó quá đi.

    Tôi cùng mọi người chơi bắn bi, chơi năm mươi nguyên buổi chiều. Chơi đến khi trời tối vẫn chưa có ai muốn trở về nhưng người lớn đã đến kêu rồi, nên chúng tôi hẹn tối nay đến chơi tiếp vì hôm nay là 15 đêm trăng tròn mà.

    Tôi vui vẻ đi vào nhà tắm rửa rồi ra ăn cơm với mẹ và đợi các anh chị đến. Đêm nay có thể là đêm khó ngủ đây, chúng tôi có thể chơi được rất nhiều thứ, nào là chơi năm mươi trong đêm, hay chơi u quạ, còn có thể nhác ma nữa. Tôi thật chờ mong nha hihi.
     
    LieuDuong thích bài này.
  10. Meomuopluoi

    Bài viết:
    0
    Chương 19:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tối 8 giờ trăng đã lên cao, cuối cùng tôi cũng đợi được tiếng gọi tên tôi trước nhà. Tôi vội xin mẹ ra ngoài chơi, được mẹ đồng ý là tôi liền đi ngay. Vừa ra khỏi nhà tôi đã thấy mọi người đứng trên khoảng đất trống trước nhà tôi đợi rồi chỉ thiếu mỗi mình tôi. Tôi đến nơi nghe mọi người thảo luận tôi nay nên chơi những trò gì, có người thì muốn chơi năm mười, có người muốn chơi bắt cá, có người lại muốn chơi u qua và cuối cùng là kể chuyện ma.

    Một buổi tối không thể nào chơi hết nhiều trò chơi như vậy được, nên chúng tôi chỉ chọn chơi năm mười, u quạ và kết thúc bằng một câu chuyện ma rồi thì ai về nhà nấy ngủ để mai còn đi học nữa. Lúc đầu chơi năm mười thì anh Vũ trốn hẳn lên nóc nhà trường mẫu giáo, anh Nam thì trèo thẳng lên cây, còn Trọng lại leo lên tấm che mưa ở sau trường. Trời tối như vậy mọi người tìm chỗ trốn mà toàn vừa tối vừa khó tìm như vậy ai mà tìm ra. Và người đi tìm trong ván này chính là tôi đó. Khi tôi đếm đến một trăm và đi tìm thì chỉ tìm được mỗi chị Tiền còn các anh tôi không tìm được. Cuối cùng tôi phải nói lớn để các anh tự ra ngoài và rồi tiếp tục làm người tìm trong ván tiếp theo. Ván tiếp theo cũng không thua gì ván trước, tôi cũng không tìm được các anh, các anh trốn gì mà trốn kỹ vậy tìm muốn mệt người mà vẫn không thấy đâu. Cuối cùng tôi bỏ cuộc và muốn tiếp tục làm người tìm trống ván tiếp thì anh Vũ ngăn tôi lại và nói:

    - Thôi không chơi trốn tìm nữa đổi trò gì khác đi. Chứ con Nguyệt tìm gì mà cả buổi không tìm được ai rồi chơi gì nữa.

    - Hay chơi u quạ đi. - Chị Tiền đề nghị.

    - Được, chơi u quạ đi. Mấy đứa bây cởi dép ra làm đường thẳng chia hai bên coi. Nhanh lên chơi rồi còn kể chuyện mà nữa không lát 12 giờ phải về ngủ đấy. - Anh Vũ quyết định nhanh chóng rồi ra tiếng chỉ huy chúng tôi.

    Chúng tôi nhanh chóng cởi dép ra làm thành đường thẳng phân cách hai bên đồng đều rồi chia ra hai đội khác nhau. Người đầu tiên đi qua phải đụng người, không để bị bắt lại và còn không thể dừng u. Nếu không không bắt được người mà bản thân lại bị bắt làm tù binh của bên kia. Chơi trò này thì tôi không sợ ai hết, sức của tôi khỏe, còn có thể lợi dụng sự nhỏ nhắn của thân thể mà thoát ra dễ dàng. Điều này thể hiện ra mỗi ván chơi tôi đều là người không bị bắt, còn có thể bắt ngược lại người bắt tôi cơ. Tôi còn có thể đón thương độc mã mà xông vào trận địa của địch để cứu người nữa, mỗi lần như vậy bên đội bạn sẽ cùng nhau vây bắt tôi, may mà tôi đã cứu được những người khác ở đội tôi. Này có thể nói là dùng một mình tôi cứu cả đội cũng quá có lời rồi còn gì.

    Cứ thế chúng tôi chơi được tới 9 giờ thì mọi người mệt mỏi không muốn chơi nữa. Cả đám cùng ngồi bên nhau quanh cột điện trước nhà tôi để nói chuyện. Lúc đầu chúng tôi đều vui vẻ nói chuyện, sau lại không biết ai trước tiên bắt đầu kể lên chuyện ma muốn hù dọa chúng tôi. Mà kể chuyện ma sao không thấy sợ chỉ thấy toàn buồn cười thôi.

    Đang kể thì mẹ tôi cũng từ trong nhà ra chơi, thấy chúng tôi đang vây quanh nhau kể chuyện ma thì mẹ cũng tham gia kể chuyện với chúng tôi. Mẹ kể răng một buổi tối nọ, ông Ba đi về trên đường ngang qua con sông lớn thì gặp một đứa bé đang đứng đó khóc gọi mẹ. Ông Ba mới thấy lạ đi lại gần hỏi:

    - Con là con ai mà sao đứng đây khóc tìm mẹ.

    - Nhà con ở bên kia sông. Mẹ con nói qua bên kia trước đợi con mà con đợi chiều giờ không thấy. - Đứa bé vừa khóc vừa trả lời.

    - Vậy thôi để ông cõng con qua sông tìm mẹ được không? - Ông Ba nhìn đứa bé khóc muốn tắt tiếng thấy đáng thương nên ông hỏi.

    - Dạ được ạ. - Đứa bé vui vẻ trả lời lại ông.

    Thế rồi ông Ba ngồi xổm xuống cõng đứa bé trên lưng mà đi từng bước từng bước xuống dưới con sông sâu. Đang đi thì ông cảm thấy trên lưng càng ngày càng nặng theo mỗi bước chân mình đi. Lúc này ông mới nghi hoặc lầm bẩm:

    - Quái sao càng đi càng nặng ta. Mà gặp đứa nhỏ này cũng lạ, chẳng lẽ mình gặp ma hả ta.

    - Ngươi đón đúng rồi đó, người gặp ma da rồi. - Có tiếng nói từ sau lưng ông toát ra, cùng với đó là bóng đen lao xuống dưới sông.

    Lúc này ông Ba mới hoảng hồn nhìn lại bản thân đang ở trong sông, nước đã lên đến ngực chỉ cần đi vài bước nữa thôi là có thể ngập hết qua đầu. Ông hoảng sợ cùng tay cùng chân nhanh nhất có thể quay lại bờ. Đến được bờ ông mới ôm ngực thở dài nhẹ nhõm, máy mắn chỉ một chút nữa thôi là ông chết trong sông rồi. Ngồi được một lát lấy lại sức rồi ông cũng không dám ở lâu mà vội vàng đi về nhà. Từ đó, ông Ba ít đi ra ngoài vào ban đêm hơn.

    Nghe mẹ kể mà người tôi da gà nổi lên, sợ có ma tới tìm tôi. Mà lúc này mẹ vừa kể xong thì ba mẹ của anh chị cũng đến gọi họ về đi ngủ chứ khuya rồi. Thế là chúng tôi tách ra ai về nhà nấy. Tôi cứ nghĩ gì nghe chuyện mà như vậy tối nay tôi sẽ không ngủ được mà ngờ đâu chỉ vừa ngã lưng xuống là tôi đã ngủ ngon lành không hay biết gì nữa cả.

    * Chú thích: Ma da là tên thường gọi của những người chết đuối nước chưa được siêu sinh đang cần người chết thay để đầu thai chuyển kiếp. Chỉ cần là người đến đúng vị trí người mất trước đó mà chết đuối thì đó là chết thay thế mạng người trước ở lại canh giữ chờ có người tiếp theo mới được đầu thai (Theo cách giải thích của dân làng lúc bấy giờ).
     
    LieuDuong thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...