Ngôn Tình [Edit] Trong Nhà Có Chồng Quỷ - Khuynh Thành Nha Đầu

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Alissa, 7 Tháng chín 2022.

  1. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,871
    Trong Nhà Có Chồng Quỷ

    Tác giả: Khuynh Thành Nha Đầu

    Thể loại: Linh dị, ngôn tình

    Editor: Alissa


    Tình trạng: Đang edit

    Lịch đăng: 1 chương/2 tuần.


    Reup truyện xin vui lòng ghi nguồn truyện. Nguồn chính là Việt Nam Overnight


    [​IMG]

    Cre bìa: Alissa

    Giới thiệu:

    Ông cố khai quang mắt cho tôi, tôi liền có thể nhìn thấy sự tồn tại muôn màu muôn vẻ quỷ mị của thế giới ngoài kia. Ông cố tôi, đã qua đời hai năm nhưng hồn vẫn tồn tại.
     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng mười một 2023
  2. Đăng ký Binance
  3. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,871
    Chương 1: Nhà cũ nhà họ Cố.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thực sự có một bức chân dung giống tôi treo trong lăng mộ triều đại nhà Thương.. Một mối duyên giữa người và quỷ sẽ làm bạn rối rắm.

    Tôi sinh ngày 23 tháng 8 năm 1994, nhằm ngày 15 tháng 7 âm lịch, cũng là ngày cuối hè hàng năm.

    Ở quê hương Tương Tây của tôi, những đứa trẻ sinh ra vào ngày này sẽ được coi là một điềm gở, bởi vì ngày này là "Lễ hội Quỷ" mỗi một năm một lần ở Trung Quốc, trong Phật giáo được gọi là "Lễ hội Vu Lan", người ta tương truyền rằng vào ngày này Diêm La Vương sẽ mở cánh cổng địa ngục "Quỷ môn quan", để cho những con quỷ bị giam cầm được tự do ra ngoài đi lại, cho đến hết tháng bảy mới trở về âm phủ, bởi vậy, ngày này cũng là ngày nhiều âm khí nhất. Nhưng những người lớn trong nhà tôi chưa bao giờ nói với tôi về những chuyện này, mà ở trên người tôi cũng chưa bao giờ có xảy ra sự khác lạ nào so với những đứa trẻ khác.

    Tôi nhập học sớm hơn một năm so với những đứa nhỏ khác bởi vì từ nhỏ tôi tương đối cao gầy, năm 17 tuổi tôi vào Đại Học, giống như những cô gái khác, ước mơ của tôi rất đổi bình thường, đó là hy vọng trong những năm Đại Học mình sẽ gặp được một nửa kia, sau khi ra trường và đi làm hai năm liền kết hôn rồi sinh con, nhưng tôi không ngờ ước mơ bình dị ấy lại tan thành mây khói vào ngày ông cố tôi qua đời.

    Hơn nữa còn xui xẻo chính là ngày đó là sinh nhật 18 tuổi của tôi, ông cố vẫn luôn khỏe mạnh đã đột ngột qua đời.

    Ông cố của tôi cả đời sống ở quê hương Tương Tây và qua đời ở tuổi 108, trong ấn tượng của tôi, ông cố của tôi là một ông già gầy gò như củi, với những nếp nhăn trên mặt và đôi mắt sâu hoắm, nhưng đôi mắt của ông vẫn luôn sáng ngời và có thần, mà tôi luôn cảm thấy lúc ông ấy nhìn tôi, đôi mắt ông ấy càng đặc biệt sáng hơn, như thể nhìn thấy kim nguyên bảo thời xưa, tôi nghe ông nội nói rằng ông cố là một thầy bói rất giỏi, ở vùng quê Tương Tây này có danh tiếng khá cao, nhưng sau khi tôi được sinh ra, ông cố của tôi liền rửa tay trong chậu vàng và không bao giờ đoán mệnh cho người ta nữa, mà nguyên do là gì thì ông ấy chưa bao giờ nói cho tôi biết.

    Trước khi qua đời, ông cố có gọi tôi vào giường để nói chuyện riêng, nói với tôi rất nhiều điều mà tôi nghe không hiểu, cuối cùng còn bắt tôi uống một chén máu loãng, lúc đầu, tôi còn tưởng là ông cố mê sảng, nhưng sau mấy năm qua, tôi luôn nhìn thấy một số thứ kỳ lạ, và một ít số mệnh kỳ lạ của người ta, đặc biệt là dạo gần đây, tôi luôn nghĩ về những lời dặn trước khi ông qua đời, tôi nghĩ, đây cũng là lý do ông cố gọi tôi về.

    Tôi vẫn nhớ như in lời cuối cùng ông cố nói, bảo tôi hãy về nhà cũ vào sinh nhật lần thứ 20, ông muốn gặp tôi lần cuối, mà sinh nhật lần thứ 20 của tôi cũng đã cận kề.

    Thực ra tôi cũng không muốn về lắm, mấy năm nay, mỗi dịp lễ tết tôi lại tìm đủ mọi lý do để không về nhà, không biết tôi đã bị gieo vào lòng nỗi sợ hãi về nhà từ bao nào, cho nên hè này tôi cũng chọn ở lại trường, nhưng mà mệnh lệnh của ông cố lớn như núi, tôi đành phải thu dọn sơ xài hành lý rồi vội vàng quay về.

    Ngày mốt là sinh nhật của tôi, ngôi nhà cũ của chúng tôi nằm ở Tương Tây, là một thôn làng cổ xa xôi hẻo lánh, cho nên tôi phải ngồi xe lửa một đêm, sau đó chuyển sang ô tô đường dài, rồi bắt xe máy kéo thô sơ lưu hành phổ biến ở nông thôn thập niên 80 (loại mà Uyển Du công nhận là xe go-kart trong căn hộ tình yêu, cũng hết cách, vì thôn quá xa khó đi), cứ trúc trắc thế, cuối cùng phải qua hôm sau mới về lại nhà cũ.

    Sau khi về đến nhà, tôi chào ông bà chú bác qua một lượt, trong lúc vô tình liếc qua cái cây cổ thụ trước nhà cũ, chợt thấy một bóng đen lướt qua, tôi liền căng thẳng, lại nhìn thoáng qua, cái bóng đen đó giống như là ảo giác của tôi, vừa rồi còn thấy giờ lại không thấy gì.

    Nhưng tôi biết, đây không phải là ảo giác, bởi vì mấy năm nay, loại hình ảnh như thế xuất hiện quá nhiều lần, mà hình bóng vừa xuất hiện đó chính là - quỷ ảnh.

    _____o0o_____

    Editor: Alissa

    Đăng 14/6/23 - Việt Nam Overnight
     
  4. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,871
    Chương 2: Quỷ huấn (một)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đêm đó, gần nửa đêm, mẹ vào đánh thức tôi dậy, mở mắt ra lại thấy khuôn mặt lo lắng của mẹ.

    Tôi còn nhớ rõ, lần đầu tiên tôi nhìn thấy quỷ, tôi bị hù đến nằm viện một tuần, tuần đó mẹ tôi không xuất hiện, cho đến lúc xuất viện mới nhìn thấy bà, kể từ đó về sau tôi không còn thấy mẹ cười nữa và mẹ dường như cố tình xa cách tôi.

    Nếu mẹ bạn đang cố tình xa cách bạn, sẽ làm bạn suy nghĩ gì?

    Tôi nghĩ đáp án không cần nói cũng biết.

    Nhưng mà tôi cũng không muốn thừa nhận!

    Khi tôi bước ra khỏi phòng, một con mèo hoang đột nhiên kêu lên meo meo, xen lẫn với tiếng gió lạnh gào thét, âm thanh này lập tức mê hoặc tôi, tôi khẽ cau mày, ngẩng đầu nhìn con đường tối om phía trước, ngôi nhà cổ trong bóng đêm trông vô cùng cổ xưa, cho một bầu không khí có điềm xấu, tôi biết ở nơi mà tôi không nhìn thấy, khẳng định có rất nhiều yêu ma quỷ quái đang ẩn nấp, nhưng tại sao chúng nó lại xuất hiện ở chỗ này? Là bởi vì tôi sao?

    Tôi lắc đầu, nghĩ không thông.

    "Ông hai (anh ông nội), ông nội."

    Nghĩ như vậy, tôi liền chạy tới linh đường (nơi thờ cúng), ở giữa có để một cỗ quan tài của ông cố, ông hai, ông nội đều đứng ở một bên.

    Ông hai gật gật đầu, đưa tay trái ra dẫn tôi đi vào trước bài vị, từ khi tôi bắt đầu có ý thức, tay phải của ông hai đã không còn, tôi đã hỏi ông nội chuyện này, nhưng ông không nói cho tôi biết, những con quỷ nhỏ bên ngoài đó quấy rối tôi làm tâm trí không yên, nhưng lại được ông hai nắm tay như vậy, tôi chợt cảm thấy an tâm. Ông hai luôn nghiêm túc và lạnh nhạt, mang bộ mặt trùm mafia, hung ác, nhìn không giống người thân thiết, nhưng tôi có ấn tượng rất tốt về ông hai, không phải vì ông lén nhét kẹo cho tôi khi tôi còn nhỏ, tóm lại, lý do của sự yên tâm này thật khó nói lắm.

    Ông hai nói nói ông cố muốn trò chuyện riêng với tôi, bọn họ phải tránh đi một lúc.

    Toàn bộ linh đường, chỉ có hai cây nến trắng đặt hai bên bài vị, tôi giật mình một cái, nhìn và cảm thấy ánh nến này đặc biệt giống đôi mắt của ông cố.

    "Tiểu Bắc."

    Khi tâm tư tôi đặt lên ánh nến, tiếng của ông cố đột nhiên vang lên.

    Tôi giật thót tim, nhìn thấy ông cố trên chiếc ghế bên trái, không biết từ bao giờ mà ông cố đã ngồi ở đó, còn tốt, tôi có hai năm kinh nghiệm gặp quỷ, cho nên đột nhiên nhìn thấy ông cố, cũng không quá hoảng sợ.

    "Ông cố."

    Tôi làm tâm tình ổn định lại, gọi một tiếng.

    "Cháu ngoan, đưa tay ra."

    Ông cố cười hiền từ, ân cần nói.

    Vì thế, tôi duỗi tay tới, ông cố nắm lấy tay của tôi, nhìn chăm chú vào lòng bàn tay khoảng một phút, tôi nhớ hai mươi năm trước ông cố là thầy bói, nhưng tôi không biết ông cố thông qua chỉ tay của tôi để xem cái gì, chỉ phát hiện sắc mặt ông cố có thêm vài phần u ám, sau đó, ngón trỏ của tôi vô duyên vô cớ chảy máu, ánh nến trong phòng có chút mờ, lúc tôi thấy rõ ràng là ông cố đang niệm chú với ngón tay tôi.

    "Ông cố, tại sao cháu có thể nhìn thấy quỷ?"

    Tôi nghĩ chỉ có ông cố mới có thể giải thích những nghi hoặc trong lòng tôi, nên nắm bắt thời gian và hỏi.

    "Bởi vì cháu có một đôi mắt âm dương, lúc cháu sinh ra, ông đã phong ấn thiên nhãn của cháu, chén máu loãng vừa rồi và chú ngữ, là giúp cháu giải trừ phong ấn."

    Ông cố niệm xong, lúc sau mới nói với tôi.
     
  5. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,871
    Chương 3: Quỷ huấn (hai)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Này... Này cũng quá..."

    "Quá khó tin, con không tin, đúng không?"

    Ông cố nhìn mặt tôi hiện rõ không tin, nên ngắt ngang lời tôi: "Bé con, sau này cháu sẽ biết thôi, cháu không phải là người bình thường."

    Tôi hoang mang bối rối gật gật đầu, ảo tưởng rằng khác người thường trong lời ông cố nói có phải là ám chỉ sau này tôi sẽ trở thành người có tầm ảnh hưởng toàn cầu, giống như Merkel, trở thành người phụ nữ cứng cỏi, nghĩ tới đây tôi bắt đầu cầu nguyện, hy vọng thi cuối kỳ năm nay đừng rớt chứng chỉ.

    "Cháu ngoan, sau này những thứ cháu nhìn còn tàn bạo hơn so với hai năm qua, cháu phải chuẩn bị tâm lý."

    Ông cố thấy tôi cái hiểu cái không nên trên mặt lộ vẻ lo lắng.

    "Mà, ông cố ơi, nếu đó là thứ tàn bạo hơn, tại sao lại giải trừ phong ấn của cháu?"

    Tôi không hiểu, người lớn sao có thể đồng ý để con cháu mình nhìn thấy thứ không sạch sẽ, nếu ông cố đã giúp tôi phong án Thiên Nhãn, thì sao lại không phong ấn vĩnh viễn, điều này không phải là mâu thuẫn sao?

    "Hai năm trước ông đã từng nói với cháu rồi, A Ong trước mộ, A Đồng trên nhân gian."

    Ông cố nói rồi thở dài một tiếng:

    "Cháu, tình người quỷ si tâm thật khó, người đó đang tới tìm cháu, ông không thể bảo vệ cháu được nữa, sau này, cháu chỉ có thể tự bảo vệ bản thân."

    "Ông cố, lời này có nghĩa là... Ông cố..."

    Tôi định hỏi rõ ràng, đột nhiên cảm giác mắt phải đau nhức, tôi dịu mắt hai cái, miễn cưỡng mở mắt ra, thì thấy ông cố đã rời đi.

    Chuyện này... xảy ra trong một cái nháy mắt, tôi che mắt phải của mình, bất mãn bĩu môi, tổ tiên nói không sai, quỷ thần đúng là xuất quỷ nhập thần!

    A Ông trước mộ, A Đồng trên nhân gian, đại khái nghĩ là thế giới của quỷ và người, có điều tôi lại cảm thấy nó không đơn giản như vậy, mà câu nói phía sau của ông cố làm tôi rối rắm: "Tình người quỷ si tâm thật khó", ý nói tình duyên của tôi với quỷ vẫn chưa dứt sao? Trời ơi, đời trước tôi đây là tạo nghiệt bao lớn vậy, đời này bị trừng phạt mới cùng quỷ nói chuyện yêu đương, con tim nhỏ bé của tôi không chịu nổi đâu! Với lại, "người đó" đó là chỉ ai, là nam hay nữ hoặc là quỷ ( bởi vì ông cố nói thế, tôi không dám xác định đó là ai.)

    Là người sẽ gây bất lợi sự cho tôi sao? Chẳng lẽ mấy năm nay ông cố vẫn luôn âm thầm bảo hộ tôi, mà thực lực "người đó" càng ngày càng lớn mạnh, cho nên ông cố mới bất lực?

    Đôi mắt càng ngày càng đau, tôi nghĩ có liên quan đến chú mà ông cố vừa niệm, đôi mắt đau mà đầu cũng đau, làm tôi không có cách nào suy nghĩ nữa, bất đắc dĩ tôi đành nhìn về phía linh vị của ông cố, bái ba bái trước linh vị.

    Ông cố, ông không thể lại cho cháu chỉ điểm sao? Tôi nhìn bài vị này, cảm thấy bất lực, có điều nhìn kỹ thì thấy, trên bàn thờ để bài vị có đặt một cái túi vải bố màu trắng cùng một cuốn sách cổ cũ kỹ, tôi cầm lấy túi và sách, nghĩ thầm đây có phải là đồ vật thu phục yêu trong truyền thuyết không, à không, là vật thu phục quỷ?

    Đúng lúc này, bên tai đột nhiên có tiếng động vang lên, tôi vội vàng thu đồ ông cố cho mình, bước nhanh tới mở cửa phòng, ai ngờ là vừa mới mở ra liền nghênh diện một trận gió lạnh, tôi biết có quỷ tới chơi, nhưng mắt phải của tôi vẫn đau nhức, nhắm mắt phải thì không nhìn thấy tung tích của quỷ, đang nghĩ phải làm sao bây giờ, thì nghe tiếng động có thứ gì va chạm với cây cột, tôi thầm kêu một tiếng không xong, người tới không có ý tốt!

    Yêu khí chung quanh rất dày đặc, nhân vật tới không tầm thường, mà giờ tôi không nhìn thấy, người xưa không phải nói trong 36 kế chạy là thượng sách sao, nên tôi co chân chuẩn bị chạy, có điều thân thể của tôi không cử động được.

    ____o0o_____

    Editor: Alissa
    Cập nhật 19/10/23
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng mười 2023
  6. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,871
    Chương 4: Nữ quỷ Liêu Trai (*)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    (*)Liêu Trai là bộ phim kinh dị huyền ảo nhiều tập của Trung Quốc.

    Tôi muốn hét lớn cứu mạng, nhưng cổ họng lại khàn đặc, tôi bỗng nhiên cảm thấy trên đỉnh đầu lạnh lẽo, ngay sau đó, năm ngón tay lạnh lẽo liền bóp lấy đầu tôi, toàn thân như bị rơi vào hầm băng, tôi thầm nghĩ trong lòng lệ quỷ này chắc chắn là con quỷ đông chết, tuy không nhìn thấy nó, nhưng dù gì tôi cũng học Tae Kwon Do với Judo, tất nhiên sẽ không ngồi chờ chết, vì thế tôi khom người giảm xóc, một tay chống đất, quét chân một cái, quay người giơ lên một chân đá mạnh, mà tôi đã coi thường lệ quỷ này, không ngờ tốc độ tôi nhanh như vậy, mà tay nó từ đầu đến cuối đều không có rời đầu tôi, ngược lại ghì càng chặt, tôi mắng trong lòng là con quỷ này gian xảo quá, theo tình hình này chắc nó muốn tôi biến thành thứ giống nó.

    Tôi chịu đựng đau đớn mở mắt phải, một bộ y phục màu trắng bay bay trước mắt, lờ mờ, thấy nữ quỷ này mắt ngọc mày ngài, đôi môi đỏ, đang cười nhìn tôi, tôi lẩm bà lẩm bẩm, nuốt nuốt nước miếng, trời, ơi... nữ quỷ này là từ Liêu Trai bước ra sao?

    Tôi chớp mắt nhìn lại, vẫn là khuôn mặt đẹp diễm lệ, có điều dị thường ma mị, tươi cười quỷ dị, lại có cảm giác quen thuộc không thể tả được.

    Tôi rùng mình, nữ quỷ này thật là khủng khiếp... bởi vì cô ta vừa cười, vừa tăng thêm lực bóp đầu tôi.

    "Ông nội, ông hai, cứu cháu!"

    Tôi kinh sợ quên mất giọng nói đã khàn, có điều vẫn kêu ra tiếng, tôi liền vui vẻ, mà nghĩ lại, tôi có phải đã gọi nhầm người không, vì thế lập tức sửa lời: "Ông Chung Quỳ, mau tới cứu tôi, cứu tôi..."

    Lúc này, tôi chỉ nghe được tiếng cười lạnh của nữ quỷ, nhẹ nhàng có thể vắt ra nước, mà lời nói ra lại rất ngoan độc: "Huyền vân kỳ quái, Chung Quỳ làm được gì?"

    Móa, còn văn vẻ, cũng may tôi chuyên văn, mới nghe hiểu, có điều quỷ gì hiện thế mà ông Chung Quỳ không thể tới cứu tôi chứ! Một giây tiếp theo, tôi ý thức được, hiện tại không phải là lúc tự hỏi về cái này, bởi vì con lệ quỷ này đã dùng tay bóp cổ tôi.

    Cứu mạng, cứu mạng a!

    Trong lúc hoảng hốt, tôi nhìn thấy một bóng dáng nôn nóng bước nhanh tới, tôi thấy, đó là ông nội, ông nội tới cứu tôi, trong lòng tôi thầm vui mừng, duỗi dài hai tay muốn bắt lấy ông còn chưa đến gần.

    "Tiểu Bắc!"

    Ông nội thấy tôi một mình mà mặt lộ vẻ khủng hoảng, còn quỳ trên mặt đất và đưa tay về phía ông, nên ông vội vàng lao tới, muốn bế tôi lên.

    Đột nhiên, ánh nến tại linh đường bị dập tắt, ánh nến là nguồn sáng duy nhất ở đây, hiện giờ bị tắt, trước mắt tôi tức khắc tối sầm, không nhìn thấy ông nội, lòng tôi sốt ruột, dù biết ông nội chắc chắn vẫn ở bên cạnh, tôi còn muốn duỗi dài đôi tay, nhưng nữ quỷ dùng lực quá mạnh, tôi căn bản không thể tiến lên trước, vì thế đôi tay ở giữa không trung quơ quơ loạn xạ.

    "Quỷ thổi đèn!"

    Trong lúc hoảng loạn, tôi nghe được tiếng ông nội nói:

    "Tiểu Bắc, cháu nhìn thấy quỷ đúng không?"

    ... Lúc này tôi mới nhớ ra, không phải ai cũng có thể nhìn thấy quỷ! Tôi gọi ông nội tới, chẳng phải là hại ông sao!

    "Là quỷ! Ông, chạy mau!"

    Tôi hét lớn tiếng, chỉ hy vọng ông đừng xảy ra chuyện.

    Nhưng ông nội hiển nhiên không đi, bởi vì một giây tiếp theo, tôi liền cảm giác được lực trên đỉnh đầu buông lỏng, còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy một lá cờ trắng nhỏ dựng lên không trung, nhanh chóng xẹt qua mắt tôi, lao về phía nữ quỷ trên đỉnh đầu.

    Sau khi mắt thích ứng với bóng tối, hiện tại tôi có thể nhìn thấy lờ mờ, là ông nội đang dùng đạo cụ đối phó nữ quỷ này, có điều vì tôi đặt chân vào giới Quỷ không sâu, cho nên tạm thời không biết lá cờ trắng nhỏ đó tên gì.

    ___☆___

    Editor: Alissa
    Cập nhật 19/10/23 tại dembuon .vn
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng mười 2023
  7. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,871
    Chương 5: Âm thanh của sự bi ai.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cố Lão Bì đấu không lại ta, huống chi là ngươi!"

    Trong khi chiến, chỉ nghe được tiếng cười lạnh từ nữ quỷ.

    Nghe được lời này, lòng tôi lạnh lẽo, cô ta thế mà lại biết ngoại hiệu của ông cố tôi, chẳng lẽ "người đó" mà ông cố nói là nữ quỷ này ư?

    Trước khi kịp suy nghĩ, giọng nói của ông nội truyền đến:

    "Tiểu Bắc, trên người cháu có minh phấn gì không, rắc lên người nữ quỷ đi!"

    "Minh phấn?" Tôi nghĩ nghĩ, hình như tôi chưa từng nghe qua thứ này, nhưng tôi lập tức nhớ ra túi vải bố trắng của mình, liền lục lọi bên trong, mặc dù tôi không biết minh phấn mà ông nội nói là gì, nhưng tôi nghĩ nếu nó là dạng bột thì chẳng khác gì bột mì.

    Nhưng trước khi tôi tìm được, tôi thấy ông nội đang tự sát - không biết từ khi nào, trong tay ông đã có thêm một con dao, và bây giờ, ông đang cầm con dao cắt vào cổ bản thân!

    Trong lòng tôi lập tức sự hãi, liền chạy đến chỗ ông nội, dùng sức lực của chính mình để chiến đấu với sức lực trên tay ông nội, đồng thời mắng nữ quỷ đang điều khiển ông nội:

    "Buông ông tôi ra, nếu không tôi thành quỷ sẽ không bỏ qua cho cô!"

    Bởi vì tôi thấy rõ, nữ quỷ đang nắm chặt tay ông và buộc ông tôi tự cắt cổ bản thân.

    Nữ quỷ cười càng quỷ dị hơn, lực trên tay không hề có dấu hiệu giảm bớt chút nào.

    Đúng lúc này, một tiếng nhạc bi ai réo rắt day dẳng vang lên, kỳ ảo sâu thẳm, khi lắng nghe kỹ, cảm giác rất bi ai, tôi nghĩ khi nào mà quỷ cũng học cách lãng mạn thế, trước khi giết người còn phát một bản nhạc để tạo bầu không khí, ngay khi tôi cố gắng hết sức để chiến đấu với sức lực trên tay ông nội, đột nhiên cảm thấy sức mạnh kia bất chợt biến mất, còn tôi vì dùng lực quá mạnh nên ngã chổng vó.

    Tôi nghĩ, nữ quỷ này chơi tôi, vì thế tôi vô cùng phẫn nộ, lăn lông lốc qua liền đứng lên, vừa chuẩn bị lại phát lực, thì phát hiện nữ quỷ này đã mất đi nụ cười, sắc mặt cũng trở nên vô cùng trắng bệch, trong lòng tôi cả kinh, chẳng lẽ tôi lý giải về tiếng nhạc này là sai sao?

    Lúc này, một cơn gió lạnh đột nhiên từ dưới cuộn lên, tôi thấy nữ quỷ hét thảm thiết thê lương, tức thì, bị gió lạnh quấn lấy, ông nội được thả lỏng, thấy sắp ngã xuống đất, tôi nói trong lòng không ổn, ông nội tôi già lắm rồi, một cú quăng ngã này, có lẽ sẽ nằm liệt giường, vì thế tôi vội vàng bước nhanh, đỡ lấy ông, để ông không bị ngã.

    Sau khi đỡ được ông, tôi định nhìn nữ quỷ thế nào rồi, thì phát hiện nữ quỷ đã không thấy đâu nữa!

    Sau đó, tôi hôn mê hai ngày, cha nói trong hai ngày ấy tôi liên tục nói mớ, mà ông ấy không nghe rõ được câu nào, hai ngày sau cha tôi mới kể chuyện ông hai cùng ông nội đã đi rồi, nghe thế, tôi liền lạc lõng, còn nghe cha nói, lúc ông hai cùng ông nội đi chỉ nói là đi làm một chuyện rất quan trọng, bảo cha tôi không cần lo lắng, mà cụ thể là chuyện gì lại không nói. Tôi hỏi cha là trước khi hai ông đi có dặn riêng gì cho mình không, đáng tiếc, cha chỉ cau mày và lắc đầu, tôi yên lặng, thở dài, có lẽ ông nội biết điều gì đó, nhưng hiện giờ ông cùng ông hai đã rời đi, nếu tôi muốn biết chân tướng, thì chỉ có thể tự dựa vào bản thân.

    Khi nghĩ đến chuyện của tối hôm đó tôi cảm giác hơi đau đầu, ông cố nói những lời đó là có ý tứ gì, nữ quỷ kia là ai, vì sao muốn đẩy tôi vào chỗ chết, tiếng nhạc kia là ai phát, sao ông nội có pháp khí bắt quỷ? Nhìn cảnh tượng hôm đó, ông nội hình như cũng có hiểu biết về quỷ, không, nói chính xác hơn, ông nội không chỉ tin quỷ quái, lại còn thường xuyên tiếp xúc với quỷ! Nói không chừng có vài phần hiểu biết về điều bí ẩn xảy ra trên người tôi.

    Tôi định kể cho cha nghe chuyện xảy ra vào đêm đó, nhưng cha tôi là giảng viên đại học về chính trị, thuộc về nhân tài điển hình của xã hội chủ nghĩa, nhiều năm như vậy vẫn luôn siêng năng tuyên truyền chủ nghĩa Mác, tư tưởng Mao Trạch Đông và thuyết vô thần, nếu tôi thật sự nói chuyện xảy ra vào đêm đó, ông ấy chắc chắn đưa tôi tới khoa thần kinh để kiểm tra một lượt, tôi ngẫm lại, nghĩ thôi bỏ đi, vì không muốn nửa đời sau của mình trải qua trong bệnh viện tâm thần.

    Editor: Alissa
    Cập nhật 20/10/23
     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng mười 2023
  8. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,871
    Chương 6: Ban ngày thấy quỷ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi ở nhà tĩnh dưỡng một tuần, cũng không có trở ngại gì, nên rời nhà đến trường, trong khoảng thời gian này, tôi vẫn luôn lật xem quyển sách mà ông cố để lại cho tôi, bên trong ghi về một số điều liên quan đến quỷ, nhưng không liên quan gì đến điều mà tôi muốn biết.

    Lúc về nhà tôi không mang theo gì, nhưng khi trở về thì mang túi lớn túi nhỏ, thật vất vả mới đưa hành lý dọn về lên ký túc xá ở tầng 5, tôi quyết định đi ra quán cà phê bên ngoài, trước trường học để thư giãn, thuận tiện sắp xếp những chuyện đã xảy ra gần đây.

    Đối diện trường học có một quán cà phê, cách nhau một con đường ở giữa, vì trường học nằm ngay khu trung tâm, cho nên xe cộ qua lại rất đông đúc, tôi đang đứng ở ven đường chờ đèn đỏ, thì chợt có một bóng người quỷ dị đi ngang qua trước mặt tôi, đó là quỷ ảnh, trên mặt còn treo nụ cười lạnh, không đợi tôi phản ứng lại, quỷ ảnh kia liền lao ra giữa đường, mà lúc này tôi thấy có một cậu bé trai đang từ bên kia đường băng qua và có một chiếc xe lao tới với tốc độ cực nhanh, tôi giật mình, liền chạy ra đường, hét lên: "Em nhỏ, nguy hiểm!"

    Từng khoảnh khắc trong tích tắc lại trùng hợp đến từng giây từng phút, tôi thậm chí có thể nhìn thấy vẻ hoảng hốt trên mặt chủ xe, nhưng chiếc xe lại giống như bị trục trặc, không thể dừng lại.

    Nhìn thấy cậu bé trai sắp bị xe tông, âm mưu quỷ sắp thành công, đột nhiên, tôi bị ai đó ôm vào lòng, tôi thất kinh, chẳng lẽ con quỷ này còn có đồng bọn? Hừ, ban ngày ban mặt đi hại người, thật là vô pháp vô thiên, thế là, tôi không thèm nhìn người phía sau, liền trực tiếp cho hai đá: "Buông tôi ra, nếu không tôi liền dùng đạo thuật thu phục ngươi!"

    "Mục tiêu của hắn không phải là đứa bé kia, mà là em!"

    Sau khi yên lặng chịu những cú đá của tôi, người nào đó tức sùi bọt mép, dùng một tay xách tôi từ đường cái trở về như là xách con gà con.

    Tôi không vui, cau mày, dùng tay chân vung loạn xạ trên không trung, có điều làm thế nào cũng không chạm được vào người đó, lại dùng một chút lực, cả người liền ngã thẳng xuống đất, dù khoảng cách giữa tôi với mặt đất còn không tới nửa mét, tôi cũng không chuẩn bị tâm lý, đặc biệt là khi tôi dùng hết sức đá thì bị ngã xuống đất, mông tôi lúc này đau lắm!

    Tôi xoa mông, cười, chưa kịp mở mắt liền chửi ầm lên: "Không thấy tôi đang cứu đứa bé kia sao!"

    Nhưng câu trả lời duy nhất tôi nhận được lại là tiếng cười chế giễu từ bốn phương tám hướng, tôi khó hiểu, mở mắt, không xem thì không biết, đến khi nhìn thấy thì bị hù nhảy dựng lên, ôi chúa ơi, chung quanh tôi là một đám yêu ma quỷ quái, mà trên mặt chúng là biểu cảm khinh thường.

    Chuyện này... tôi hơi xấu hổ, những con quỷ này là đang chế giễu tôi sao? Tôi cứu đứa bé kia là sao ư?

    Lúc này, tôi nhìn thấy cậu bé trai kia chạy về phía mình: "Chị ơi, chị bị té, có đau không?"

    Tôi bất lực, mỉm cười, xua xua tay: "Không đau, không đau."

    Có điều trong lòng lại đầy oán niệm, nhóc con, chẳng lẽ em không biết đi đường phải nhìn đèn giao thông sao? Cũng may, lần này không xảy ra chuyện, mà lần sau thì nói không chừng...

    Sau đó mặt tôi trở nên nghiêm túc, dựa theo tình huống lúc đó, đứa nhỏ này chắc chắn sẽ bị tai nạn (ý tôi không có nguyền rủa nha), sao bây giờ có thể bình yên vô sự đứng ở đây?

    "Mục tiêu của hắn không phải là đứa bé kia, mà là em!"

    Trong lúc tôi đang nghi hoặc, những lời này đột nhiên hiện lên trong đầu! Tôi sửng sốt, ai là người nói câu này?

    Than ôi, tôi thật hối hận vì không nhìn con quỷ đó trước khi đá.

    Editor: Alissa
    Cập nhật 20/10/23 tại dembuon
     
  9. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,871
    Chương 7: Là người hay quỷ?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng ngay sau đó, tôi phát hiện lợi ích của Âm Dương Nhãn là quá lớn! Bởi vì quán cà phê ở đối diện, có một người đàn ông đang dựa vào cửa sổ, vừa xoa cẳng chân, vừa lạnh lùng nhìn tôi.

    Hắc hắc, người tôi đá chính là con quỷ này sao?

    Lần đầu tôi thấy con quỷ này liền bối rối, tặc lưỡi, bởi vì vẻ ngoài của con quỷ này khá là đẹp trai! Đẹp trai tới mình, nhìn là muốn bắt nạt, ngũ quan không phải lập thể, nhưng nhiều hơn một phần hòa nhã, dù xụ mặt, ngồi ở đối diện tôi, nhưng không che được dáng vẻ thư sinh, còn khịt mũi, dù giận mà vẫn đẹp trai, ai nha, thật thật là mê chết tôi mà, ngồi ở trước mặt một nam quỷ đẹp trai, tôi lại muốn một cái thùng để hứng nước miếng!

    Có điều, tóc và quần áo của hắn... là đồ cổ trang...

    Hắn dường như không thoải mái khi bị tôi nhìn, nam quỷ cầm lên ly cà phê trên bàn bên cạnh, rầu rĩ uống một ngụm, sau đó nhíu mày, có vẻ hắn không thích mùi vị của cà phê đó.

    Tôi nhớ rõ là trước khi mình tới ở đó đã có sẵn một ly cà phê, nhưng người bình thường nhìn không thấy quỷ, vậy tại sao chỗ đó có một ly cà phê? Chẳng lẽ do con quỷ này trông quá đẹp trai, người phục vụ dù nhìn không thấy nhưng cảm nhận được sức hút đẹp trai ư, thế nên mới dựa vào giác quan thứ sáu của mình bưng một ly cà phê để đó?

    "Anh quỷ này, vừa rồi là anh ở phía sau kéo tôi hả?"

    Tôi cầm ly cà phê đó lên, uống một ngụm, mới mở lời hỏi.

    Hắn nghe tôi gọi mình là "Anh quỷ", sắc mặt liền u ám, sau đó, lại miễn cưỡng cười cười, rất lịch sự gật đầu chào, sau đó nhìn thoáng qua cái ly trong tay tôi: "Thứ nhất, tôi tên Cấp Quận Nam, thứ hai, đây là đồ của tôi."

    Ai nha, hắn không chỉ là quỷ, mà còn là quỷ hẹp hòi!

    "Họ Cấp? Tôi chưa từng nghe qua họ này."

    Tôi tặc lưỡi, đặt cà phê trong tay xuống, nếu người ta keo kiệt nói thế, tôi không thể giả vờ là không có chuyện gì để uống tiếp.

    Cấp Quận Nam cười nhẹ: "Họ là Cấp Quận, tên Nam."

    Má... lần đầu tiên trong đời, tôi xấu hổ đến đỏ mặt

    Lúc này, người phục vụ đi tới, cười cười: "Chào cô, đây là cà phê do anh này gọi cho cô."

    "Anh này?"

    Tôi nghi hoặc, nhìn thoáng qua người phục vụ, lại nhìn vào mắt Cấp Quận Nam, thầm nghĩ trong lòng là cái quán cà phê nho nhỏ này mà có cao nhân, có thể nhìn được quỷ hồn.

    Cấp Quận Nam vẫn giữ thần thái ưu nhã, mặt không cảm xúc, ngồi ở đối diện.

    Tôi hừ lạnh một tiếng, dí sát mặt vào Cấp Quận Nam, nhắm lại mắt trái, nhìn nhìn, quả nhiên là quỷ, lại nhắm lại mắt phải và nhìn, khụ khụ, tức thì tôi bị hù, thế là một ngụm cà phê trong miệng đã bay thẳng lên mặt Cấp Quận Nam.

    Thời gian như trôi chậm lại, tôi thậm chí có thể thấy mỗi động tác của ngài quỷ này: Nhắm mắt theo phản xạ có điều kiện -> sửng sốt -> khóe miệng hơi giật giật -> sau đó mở mắt ra, sắc mặt xanh mét.

    "Cố Tiểu Bắc."

    Giọng nói lạnh lẽo làm không khí chung quanh như bị đông cứng lại.

    "Ơ... ơ..."

    Tôi chột dạ, vội vàng rút khăn giấy đưa cho hắn, cậy mạnh nói: "Là, là anh làm tôi sợ trước, nếu không tôi đã không mất lịch sự như thế."

    Sau đó, một ánh mắt giết người bắn đến chỗ tôi, tôi vội vàng ngồi thẳng người, cúi đầu xuống.

    Cứ giằng co như thế qua 30s, ngài quỷ vẫn như cũ, không có ý định nói, tôi đành phải giả vờ bạo dạn hỏi: "Anh Cấp Quận Nam, anh, anh rốt cuộc là người hay là quỷ?"

    Bởi vì khi tôi nhắm mắt phải mà hắn vẫn ở đó, điều này nghĩa là hắn là người!

    Editor: Alissa
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng mười 2023
  10. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,871
    Chương 8: Bị quỷ đùa giỡn.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng mà yêu khí trên người hắn rõ ràng khác với khí trên người cương thi, trong sách cổ mà ông cố để lại có miêu tả cương thi như sau:

    "Cương thi, hội tụ oán khí của trời đất, lấy tử khí, xui xẻo trong trời đất để sinh ra, khắp người toàn là lông trắng, mắt đỏ như chu sa, ngón tay như móc câu, răng lộ ngoài môi như lưỡi dao sắc bén, môi thối, mũi chảy máu tanh."

    Cho nên, tôi dám khẳng định, hắn không phải là cương thi!

    "Em không cần quan tâm đến việc này."

    Cấp Quận Nam lạnh nhạt, quay đầu đi, nhìn ra đường lớn:

    "Sau này, em tốt nhất là ít xen vào việc của người khác."

    Tôi không phục, hừ một tiếng, đưa tay ôm ngực, nói: "Nói tôi xen vào việc người khác, còn anh vừa nãy cũng xen vào việc người khác đó."

    Hả? Tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện, liền nhìn người đàn ông, kiên định hỏi:

    "Nếu anh biết có quỷ muốn giết tôi, vậy anh chắc chắn biết lý do con quỷ đó muốn giết tôi!"

    Màu vàng của ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ, vừa vặn chiếu lên người Cấp Quận Nam, từ góc độ của tôi nhìn qua, có thể nhìn thấy trong khoảnh khắc ấy, trên người hắn được bao phủ bởi một tầng ánh sáng nhạt, góc nghiêng của khuôn mặt cũng được phác hoạ lại một cách hoàn hảo.

    Tôi nuốt nuốt nước miếng, mắng một tiếng, mỗi tế bào trên người đàn ông này làm sao mà quyến rũ, dụ hoặc đến thế?

    Đối với vấn đề sắc bén của tôi, hắn cũng chỉ bình thản cười và nhìn tôi với ánh mắt thâm thúy:

    "Vẫn ổn, không ngu ngốc."

    Vãi, tôi hiện tại thật muốn ném ly cà phê vào cái ót của hắn, tôi nắm chặt tay và trừng mắt với anh ta:

    "Tôi có thể thiếu thốn mọi mặt, nhưng tuyệt đối không thiếu mưu trí, cảm ơn."

    "Dù em không thiếu mắt nhìn, nhưng hiện tại tôi không thể nói cho em biết mục đích của những con quỷ đó."

    Cấp Quận Nam nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, lại khôi phục bản mặt núi băng vạn năm.

    "Anh!" Lần này tôi thật sự không suy nghĩ, cầm lấy ly cà phê và ném lên người hắn.

    Nhưng mà, khi ly cà phê sắp ném lên người hắn thì chợt dừng lại tại chỗ, sau đó, rớt xuống đất...

    Tôi trợn to mắt nhìn người đàn ông này, khoảnh khắc ly cà phê rơi xuống đất vẫn lặp đi lặp lại trong trong đầu tôi.

    Cấp Quận Nam mím môi, nhìn tôi, bất lực nhắm mắt.

    Xấu hổ quá, sao tôi lại quên mất chuyện hắn là quỷ, không phải người! Muốn đối phó với quỷ, nên dùng đạo thuật chớ không phải ly cà phê này...

    Trong hai giờ sau đó, tôi gần như quên mất mình đã làm những gì, không biết mình làm sao ký hiệp ước người quỷ với ngài quỷ này, chỉ biết, khi tôi tỉnh táo, hắn đã có một diện mạo hoàn toàn mới... một kiểu tóc đơn giản đẹp trai, mặc đồ thoải mái màu đen trắng, cộng với khuôn mặt đẹp trai, lạnh lùng, không dính khói lửa phàm tục, quả thực là rất đẹp trai, cũng ngầu, tôi nhìn thấy thế thì hai mắt sáng lên như thấy vàng.

    Nhưng sau đó tôi mới nhận ra một vấn đề cực nghiêm trọng, đó là... tôi không có tiền!

    Tôi nhớ ra, tất cả đồ trên người hắn đều do tôi trả tiền, hơn nữa, hắn ta có mắt nhìn rất cao, chọn tiệm cắt tóc tốt nhất, quần áo chọn cũng là đồ có sức hút nhất, từ đầu tới đuôi, trọn gói làm tôi tốn mấy chục triệu tệ, còn thuê một căn hộ không gần cũng không xa trường học để hắn ở, mà bây giờ, tôi cắn môi ngồi trên sô pha ở phòng khách, nhìn bản ghi chi tiêu khác nhau trong di động, trong lòng bi ai đan xen phẫn nộ, nếu hắn không phải là quỷ, tôi thật sự muốn bóp chết hắn làm hắn biến thành quỷ, hây, cực cực khổ khổ vài chục năm, tên này vừa đến, tôi đã bị đánh về trước ngày giải phóng, xem ra tối nay tôi chỉ có thể ăn dưa muối và củ cải.

    Nhìn Cấp Quận Nam ngồi trên thảm, nhắm mắt dưỡng thần, nhàn nhã tự tại, thì tôi càng khó chịu.

    "Này, Cấp Quận Nam, tôi đã lo liệu hết mọi việc trên thế gian này cho anh, hiện tại, anh có thể nói cho tôi biết, thân phận của anh không."

    Tôi đứng ở trước mặt hắn, quơ quơ tay, nói.

    Editor: Alissa
     
  11. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,871
    Chương 9: Đạo quỷ ngàn năm.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cấp Quận Nam động đậy, mở mắt ra, mặt không cảm xúc, nói:

    "Năm Hán Vũ, năm 97 trước công nguyên, là ngày gia tộc tôi bị diệt vong, tôi cũng chết vào ngày hôm đó."

    Chuyện này làm tôi nghĩ đến một bài thơ cổ tựa Giả Sinh, nửa đêm, trước bàn trống, không hỏi muôn dân lại hỏi quỷ thần, chuyện diệt môn, chỉ sợ chỉ có bạo quân làm được.

    [Bài thơ cụ thể đã dịch:

    Tuyên Thất cầu hiền, hỏi biếm quan,
    Giả Sinh tài đức thực vẹn toàn.
    Nửa đêm chúa vời vào điện vắng,
    Hỏi quỷ thần, chẳng hỏi dân gian!]

    "Hán Vũ Đế tàn bạo như vậy, lúc sinh thời có phải đã làm rất nhiều chuyện xấu, tàn hại quá nhiều trung lương không? Hoặc là anh có thể kể một số chuyện có liên quan đến Hán Vũ Đế không?"

    Tôi đột nhiên nhớ tới giáo sư có dặn làm bài luận văn về Hán Vũ Đế, hạn nộp là ngày mai.

    Đang nghĩ ngợi, đột nhiên cảm giác được ánh mắt lạnh của Cấp Quận Nam bắn tới, lúc này tôi mới ý thức được mình lạc đề, vì thế ngoan ngoãn:

    "Mời ngài tiếp tục."

    Tôi làm động tác mời.

    "Thủy tổ Tỷ Can của tôi vì khuyên can Trụ Vương nên bị giết, và an táng ở Cấp Quận, nhiều thế hệ tổ tiên Cấp Quận vì bảo vệ lăng mộ của ông nên canh giữ ở đó, họ Cấp Quận hình thành từ đó."

    À, hóa ra họ Cấp Quận hình thành như thế, tôi liền gật gật đầu, tôi còn là sinh viên trường Văn Học mà không biết dòng họ Cấp Quận, thật là hổ thẹn, hổ thẹn mà. Vì thế tôi đến chỗ gần hắn nhất và ngồi xuống, chờ hắn từ từ kể ra về lịch sử gia tộc và thân phận của hắn.

    Tỷ Can! Tên này đúng là có thân phận không nhỏ.

    "Nhưng sao anh có chân thân(*)?"

    (*) Cơ thể thực, thực thể.

    Tôi rất tò mò về điều này.

    "Bởi vì sứ mệnh."

    "Vậy sứ mệnh của anh là gì?"

    "Bảo hộ em."

    Cấp Quận Nam mím môi, sau khi nói xong liền đứng dậy đi vào phòng của bản thân.

    "Này này này, khoan đã, tôi còn chưa có hỏi xong đâu, tại sao anh phải bảo vệ tôi, có phải trên người tôi có nhiều bí mật không?"

    Tôi vội vàng theo sau, nhưng tốc độ vẫn chậm hơn hắn một chút, nên bị đụng lên cửa.

    "Điều này thì em không cần biết!"

    Câu trả lời lạnh lùng từ trong phòng truyền ra, đến khi muốn nghe kỹ thì không còn tiếng động nào.

    Tôi tức giận dậm chân, sao tới điểm mấu chốt lại dừng hả? Tôi đặt mông ngồi trên sô pha, nghĩ tiền tiết kiệm hai năm mấy của mình chỉ đổi được mấy câu trả lời, thật là làm người ta tức và buồn mà!

    "Ục ục ục"

    Tôi còn chưa mắng xong, cái bụng liền kháng nghị, tôi nhìn thoáng qua cái bụng của mình, thở dài, đói bụng rồi, phải ăn cơm.

    Được, chờ tôi cơm nước xong lại mặc cả giá với con quỷ này!

    Tôi hướng phòng của Cấp Quận Nam và hừ lạnh một tiếng, sau đó mở cửa ra ngoài: "Quỷ hẹp hòi, chờ tôi cơm nước xong lại từ từ tính toán với anh."

    Nhưng vừa mới ra căn hộ, tôi liền thấy được một thân ảnh quỷ dị, suýt nữa là hù dọa làm hồn tôi bay đi mất.

    "Anh... anh ra đây bằng cách nào?"

    Tôi lại nhìn thoáng qua căn hộ, xác định cửa đích xác không có mở.

    "Em không phải muốn đi ăn cơm sao?"

    Cấp Quận Nam hỏi lại, sau đó người đàn ông cao to bước về phía trước.

    Móa, sao tai thính thế, sao hắn không đi làm gián điệp nhể, để nghe lén Obama nói chuyện nha! Tôi trừng mắt với hắn, thấy hắn căn bản không biết xấu hổ vì đã nghe lén, nên tôi đành xấu hổ thay hắn vậy.

    Nhưng sau đó tôi mới biết là tôi sai, bởi vì không xấu hổ chân chính còn ở phía sau.

    Thảm lông dê mềm mại, đèn treo thủy tinh quý giá, hoa lệ chính là yến hội Mãn Hán, tôi không thể tin được nhìn thoáng qua, sau đó nuốt nuốt nước miếng, nhà hàng này đúng là cao cấp bật nhất, không kém phần xa hoa có nội hàm!

    Tôi nhìn nhìn Cấp Quận Nam, a, tên này dễ thích ứng thật, cầm đũa lên liền tự lo gắp đồ ăn ăn, thói quen này quả thực kỳ cục!

    Cái bàn hơi lớn, khoảng cách giữa tôi và hắn khá xa, sợ hắn không nghe tôi nói, vì thế, tôi dứt khoát khiêng ghế, chuyển qua bên cạnh hắn, dùng khuỷu tay của tay cầm đũa khều khều hắn và nở nụ cười ngọt ngào:

    "Cấp Quận Nam, anh vẫn có lương tâm nhể, thấy tôi giúp anh nhiều như vậy, mời tôi ăn một bữa cơm cũng là chuyện nên làm, thế tôi đây liền không khách khí nha."

    Editor: Alissa

    Đây là truyện hiện đại huyền ảo nên mình dùng từ hắn thay cho anh đối với nhân vật liên quan đến quá khứ nha.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...