Đam Mỹ Sao Trời Cất Lên Tiếng Lòng - Đăng Thụ Động

Discussion in 'Truyện Drop' started by Đăng Thụ Động, Aug 31, 2023.

  1. Chương 10:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nửa đêm có tiếng chuông điện thoại vang lên náo động không gian yên ắng, là của Đỗ Minh Nhật.

    Nó nhanh chóng đánh thức hai đứa trẻ đang ngủ say trở về với hiện thực.

    Đỗ Minh Nhật đưa tay nhấc máy, bên phải Ngu Tinh Hà cũng trở mình dậy.

    Chỉ nghe thấy giọng một người phụ nữ nói với điệu bộ vội vã, bảo hai người tới bệnh viện ngay lập tức, mẹ của Ngu Tinh Hà đang trong trạng thái vô cùng bất ổn.

    Khi nghe thấy điều đó họ dường như không thể suy nghĩ thêm được gì khác, tức tốc lao đến bệnh viện.

    Đến nơi chỉ có mỗi Ngu Tinh Hà tiến về phía trước gặp mặt bác sĩ, Đỗ Minh Nhật tự biết lùi ra xa tránh nghe chuyện nhạy cảm của cậu, tong lòng đứa nhóc này cũng đang cảm thấy vô cùng đau khổ thay phần Ngu Tinh Hà.

    Một vị bác sĩ đứng trước cửa phòng mẹ cậu, quay mặt nhìn, trông có vẻ lớn tuổi, cỡ chục năm nữa sẽ về hưu.

    Bác sĩ nhẹ giọng nói với cậu: "Là em cậu, đứa bé vừa mất hai tiếng trước. Các bác sĩ đã thực hiện phẫu thuật nhanh chóng đưa đứa bé ấy ra ngoài, điều cậu cần làm bây giờ là giữ cho bản thân được bình tĩnh." Bác sĩ đã bảo thế nhưng trong lòng ông cũng biết mất đi người thân là cái cảm giác thế nào.

    Huống hồ gì là đối với người trẻ như Ngu Tinh Hà, còn nhỏ như vậy mà phải đối diện với loại chuyện này, người ngoài nhìn vào cũng thấy xót xa thay cậu.

    Ngu Tinh Hà nghe thấy thế dường như sụp đổ thêm một lần nữa, cả cơ thể đau đớn, trái tim quặn thắt lại rên lên.

    Giữ bình tĩnh? Điều này cậu làm sao có thể làm được cơ chứ.

    Những giọt nước mắt lăn xuống gương mặt đáng thương của cậu, đến bây giờ cậu đã thật sự khóc, không phải vì nỗi sợ mà là nỗi buồn xé tim gan khi người mà mình yêu thương mất đi.

    Vốn dĩ Ngu Tinh Hà vẫn một lòng tin rằng Ngu Lâm vẫn còn sống, sau khi tìm ra chân tướng gia đình cậu sẽ trở về như cũ, vẫn là một mái nhà bốn người hạnh phúc.

    Nhưng sự ra đi của đứa trẻ chưa đặt tên kia chính là đả kích lớn đánh vở niềm tin đang lung lay trong cậu, một nhà bốn người của Ngu Tinh Hà giờ chỉ còn lại ba mà thôi.

    Đỗ Minh Nhật đứng cách xa một khoảng nhưng đây là ở bệnh viện vào giữ đêm khuya hơn nữa còn là khu hồi phục sức tích cực nên hành lang vô cùng im ắng.

    Không thể tránh khỏi nghe những lời đau lòng và tiếng khóc than.

    Bản thân Đỗ Minh Nhật tận mắt lần lượt chứng kiến những điều đau khổ nhất ập đến với Ngu Tinh Hà, người bạn cậu mới quen chưa đến một ngày, cũng cảm thấy chua xót thay anh.

    Ngu Tinh Hà bật khóc, cậu ngẩn mặt hỏi bắc sĩ: "Hức, hức.. Bác sĩ à, cách anh có biết tại sao lại như vậy không. Là do sức khỏe của mẹ tôi nên mới xảy thai à?"

    Vị bác sĩ kia nhìn cậu một lúc rồi lắc đầu nói: "Cách đây hai tiếng trước, nhân viên y tế của chúng tôi đi vào thay thuốc đánh giá tình hình bệnh nhân, bỗng nhiên thấy nhịp tim mẹ cậu cao bất thường. Tuy vẫn còn bất tỉnh nhưng vẫn lộ ra vẻ mặt đau đớn."

    Dừng một chút ông nói: "Thấy thế chúng tôi đã lập tức cấp cứu rồi làm siêu âm xác nhận tình hình đứa trẻ. Tôi không chắc.. có thể gọi 'nó' là con người nữa."

    Bác sĩ không lên tiếng nữa, Ngu Tinh Hà không còn đủ kiêng nhẫn bảo ông hãy nói tiếp cho cậu nghe.

    Vì Ngu Tinh Hà, ông ta cuối cùng cũng kể với vẻ mặt bối rối xen lẫn đau buồn, mắt không dám nhìn cậu: "Lúc chúng tôi thực hiện siêu âm, đứa trẻ trong bụng mẹ cậu.."

    Ngu Tinh Hà: "Em tôi thì làm sao?"

    Bác sĩ: "Đã vỡ ra."

    Lời nói của bác sĩ kia như lưỡi dao lần nữa khoét thật sâu và trái tim Ngu Tinh Hà.

    Tai Ngu Tinh Hà ù ù, cậu chấn kinh.

    Bác sĩ nói tiếp: "Không thể nói là vỡ, mà là nổ tung."

    Ngu Tinh Hà: "..."

    Bác sĩ: "Toàn bộ cơ thể đều nát bấy cả ra, không thể nhìn rõ nhân dạng được nữa. Theo phỏng đoán, có thể đứa bé đã như vậy trước mới khiến cho tình trạng mẹ cậu xấu đi. Tim đập nhanh, tử cung vỡ ra, thành bụng cũng vì thế bị tổn thương."

    Ngu Tinh Hà thật sự không thể bình tĩnh được nữa, lao lên đẩy bác sĩ qua một bên, đòi vào trong gặp mẹ cậu.

    Bác sĩ bị đẩy ngã kêu lên một tiếng đau đớn.

    Bỗng Ngu Tinh Hà không thể di chuyển được, cậu bị một đôi tay giữ lấy từ đằng sau.

    Nhiệt độ cơ thể và nhịp tim đập nhanh đếm mứt khó kiểm soát, có người đang ôm lấy cậu, từng giác quan của cậu đều cảm nhận được thứ cảm xúc đau khổ đến chân thực vốn không xuất phát từ mình.

    Là Đỗ Minh Nhật.
     
    LieuDuong likes this.
    Last edited: Sep 1, 2023
  2. Chương 11:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngu Tinh Hà rên lên đau đớn, câu chỉ muốn lao thật nhanh, vượt qua cánh cửa kia nhìn mẹ cậu một lần.

    Từ đằng sau những dao động từ trái tim khiến cậu để tâm, tim đập rất nhanh, hơi thở nóng phả bên tai Ngu Tinh Hà, cảm giác nặng nề đến chân thật.

    Chính bởi người đang ôm lấy cậu từ đằng sau cũng cảm thấy đau khổ thay phần nào.

    Cả cơ thể hai đứa nhóc rung rẩy, tim đập bất giác.

    Đỗ Minh Nhật giằng sức giữ lấy Ngu Tinh Hà, cậu không biết nữa khi nhận ra cả cơ thể đã phản ứng rồi.

    Từng tế bào thần kinh của Đỗ Minh Nhật nhận ra nếu để người con trai này vượt qua cánh cửa kia thì cậu ta nhất định sẽ hối hận, một bộ não lý trí và một trái tin thấu đáo.

    Ngu Tinh Hà vẫn không ngừng kêu gào khóc lóc: "A.. ha.. Buông tôi ra.. để tôi vào đó! Cậu nghĩ mình là ai chứ!"

    Đỗ Minh Nhật lấy chút sức nói với cậu, cậu nhóc thực sự không biết phải làm thế nào mới tốt, cũng chỉ có thể nói ra mấy lời trấn an tạm thời: "Anh! Làm ơn xin hãy chờ! Hiện tại anh vào đó rồi kêu gào cũng vô dụng. Chi bằng đợi mẹ anh dưỡng thương, chẳng phải đã nói hai ta sẽ chờ sao?"

    Chính bản thân Đỗ Minh Nhật cũng chẳng rõ tại sao mình vì cái con người này mà cư xử như vậy, cũng có lẽ là vì trong tâm can của cậu nhóc thật sự không muốn Ngu Tinh Hà phải đau đớn đến mất trí.

    Đỗ Minh Nhật tuy nhỏ con vậy mà sức lực không thể khinh thường, Ngu Tinh Hà dường như bị dính chặt lại một chỗ, nửa thân dưới không thể di chuyển dù chỉ một chút.

    Cả hai vật lộn hồi lâu, vị bác sĩ đứng bên cạnh nhìn mà cảm thấy bối rối theo, không biết có nên lên phụ Đỗ Minh Nhật một tay cảng cái thằng nhóc kia không? Mặt khác lại sợ hai đứa này xô xác mà mình bị luyên lụy, dù gì cũng là người già, làm sao tranh chấp nổi với lớp trẻ sung sức chứ.

    Ngu Tinh Hà và Đỗ Minh Nhật cùng ngã xuống đất, đến khi không còn chút sức lực nào, cả người nhũn ra mới chịu dừng lại.

    Thế nhưng da đầu Ngu Tinh Hà lại căng lên, cậu cảm thấy cuộc đời mình có thể đau khổ thêm nữa, lại nhìn Đỗ Minh Nhật đang nằm trển người mình thở gấp.

    Cậu cảm thấy loạn trí, thật không biết bước tiếp theo phải làm người còn lại như nào, đợi đến lúc định thần lại, hai người bốn mắt nhìn nhau đợi tín hiệu từ đối phương.

    Đỗ Minh Nhật vừa thở gấp vừa trấn an cậu: "Anh đừng như thế, những lúc này ta không nên quá đau buồn, có buồn cũng không nên buồn nhiều, cuộc đời này vẫn cần anh mạnh mẽ."

    Ngu Tinh Hà cảm động: "Hức.. tôi bây giờ chả biết làm thế nào nữa."

    Đỗ Minh Nhật: "Không đúng, anh không được phép buồn, ta còn có đại sự cơ mà."

    Ngu Tinh Hà đang bật khóc nức nở: "..."

    Này là vừa an vừa ủi phải không?

    Thật lấy làm quý hóa, tôi cảm thấy bản thân mình không khóc được nữa rồi.

    Bác sĩ thấy hai vị bên kia đã định thần lại cũng an tâm phần nào.

    Người nhà của bệnh nhân khác biết có người gây ồn ào chắc chắn sẽ không để yên cho hai đứa kia, ông thầm cảm thán.

    Rồi ông lại nghĩ về đứa trẻ đã mất trong cơ thể của người thai phụ kia.

    Nhìn lại tình hình một chút, rõ ràng Ngu Tinh Hà mới là người đau khổ nhất, nội tâm rối loạn nhất trong trường hợp này nhưng nhìn cứ tưởng người tiếp nhận cú sốc lại là Đỗ Minh Nhật cơ.

    Trông cậu ta còn mất bình tĩnh hơn cả cậu, nói ra những lời được tính là "động viên" kia khá run.

    Biểu cảm của cậu nhóc đang thể hiện mấy phần lo lắng an ủi cho Ngu Tinh Hà, cậu nhóc thở gấp, cả cơ thể cũng cứng đờ cứ đứng một chỗ mắt liếc nhìn cậu rồi lại thôi.

    Cực kì triều mến.

    Nhưng Ngu Tinh Hà lại không nghĩ vậy, một phần nghĩ là cậu nhóc lo cho mình phần kia lại nghĩ là bản thân Đỗ Minh Nhật chỉ quan tâm đến "điều thú vị" là bố cậu cơ.

    Sao thằng nhóc này không đi lo chuyện bố nó nhỉ?

    Có kì lạ quá không?

    Nhưng nghĩ theo hướng nào người được quan tâm vẫn luôn là Ngu Tinh Hà, điều đó khiến cậu cảm thấy có chút vui, bản thân vẫn không đơn độc như vậy.

    Mái tóc Ngu Tinh Hà rối nhưng không bằng đầu cậu.

    Sao mà gia đình cậu lại ra nông nỗi này?

    Sao mà cậu đau khổ nhiều đến thế?

    Sao mà người con trai trước mặt lại lo cho cho cậu vậy?

    Sao em cậu lại không đến chỗ cậu mà lại đi rồi?

    Sao Đỗ Minh Nhật trước giờ sống là người thế nào nhỉ?

    Ngu Tinh Hà sau khi trải qua chuyện đau khổ thế này cũng dần chấp nhận, nếu cậu không muốn làm mọi chuyện tồi tệ hơn thì chỉ còn cách chấp nhận nó và giải quyết triệt để.

    Ngu Tinh Hà bật nói trong vô thức: "Tôi tưởng cậu là đứa khờ với đầu óc nhanh nhạy hơn người một chút cơ."

    Hì hì.

    Đỗ Minh Nhật: "Hả?"

    Tôi lo cho anh mà anh nói thế à? Đỗ Minh Nhật có chút tức giận mà nghĩ thần trong lòng và những câu nói ấy lại không tiện cho Ngu Tinh Hà biết.

    Ngu Tinh Hà: "Hóa ra không ngốc lắm."

    Đỗ Minh Nhật: "Đúng vậy, ai cũng bảo anh ngốc nhưng tôi không nghĩ vậy."

    Ngu Tinh Hà: "!"

    Ai nói cho cậu biết tôi ngốc?

    Có phải là hai người họ đã bắt đầu làm tổn thương nhau rồi không?

    Đỗ Minh Nhật dường như biết rõ đối phương đang nghĩ gì, nhếch mép sau đó Đỗ Minh Nhật nở nụ cười đắc ý: "Không biết anh nhớ lại xem, ai nói anh ngốc."
     
    chiqudoll and LieuDuong like this.
    Last edited: Sep 1, 2023
  3. Chương 12:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Nó ở bên này! Đừng để nó chạy!"

    Trong con hẻm chật hẹp, có hai đứa trẻ đang tháo chạy khỏi đám người.

    Ngu Tinh Hà: "Lớp trưởng.. Ha! Chậm.. chậm một chút thôi!"

    Nguyễn Thái Khánh An thở hồng hộc: "Cậu điên à? Đứng lại là bị bắt ngày đó!"

    Lúc này điều duy nhất Ngu Tinh Hà đang quan tâm không phải lũ du côn đang đuổi theo mà là bàn tay của lớp trưởng đang nắm chặt lấy mình.

    Hai người tay trong tay với nhau.

    Cậu đỏ mặt, vì đã chạy nãy giờ, vì cô nàng kia đang nắm tay cậu.

    "Chỗ này!" Nói rồi Nguyễn Thái Khánh An dùng sức kéo cậu chạy đi.

    Đến một đoạn, hai người chui vào một chiếc ô tô mà trắng đậu bên đường.

    Nguyễn Thái Khánh An nhòm ra cửa kính nhìn bọn chúng, lớn giọng với tài xế: "Nhanh! Đi nhanh lên!"

    Ngu Tinh Hà thở gấp bên cạnh ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy tài xế gật đầu lái xe lao đi, tốc độ nhanh khiến cậu choáng ngợp.

    Nguyễn Thái Khánh An thấy tình hình đã ổn, quay sang hỏi Ngu Tinh Hà: "Cậu muốn đi đâu?"

    Ngu Tinh Hà: "À hả? Tôi muốn về nhà"

    Ngu Lâm lúc nào cũng ở bên ngoài làm việc, sống chung nhà nhưng lại hiếm khi gặp ông, Ngu Tinh Hà bây giờ phải về nhà phụ việc gia đình.

    Cô nghe vậy lắc đầu phản bác: "Chúng ta vẫn chưa đi xa lắm, nếu giờ đến nhà cậu coi chừng lại bị bọn chúng bám theo, rất khó xử."

    Ngu Tinh Hà nghe xonh không trả lời nhưng cũng thầm đồng ý.

    Cả hai im lặng một lúc lâu, cậu cũng lên tiếng: "Ưm.. chuyện ban nãy, cảm ơn nhiều. Sao cậu lại quyết định giúp tôi thế?"

    Nguyễn Thái Khánh An chỉ đáp: "Gặp chuyện bất bình ra tay cứu trợ."

    Ngu Tinh Hà: "..."

    Không ngờ cô lại có tinh thần nghĩa hiệp như vậy!

    Cô nói thêm: "Đến ngày rằm, ăn chay làm việc thiện tích đức."

    Ngu Tinh Hà "ồ" một tiếng, trong lòng vạn cảm thán.

    Nguyễn Thái Khánh An hơi ngã người lên nói vớ tài xế: "Ở đây, thế này được rồi."

    Chiếc xe tấp vào con đường gần một cây cầu, nó có thể dẫn đến nhà cậu nhưng xa hơn.

    Ưu điểm là con đường đi với chiều tách biệt con hẻm vừa rồi, sẽ không phải đụng lũ giang hồ kia nữa.

    Cậu bước xuống xe cuối đầu chào tạm biệt lớp trưởng, lúc đi không quên ngoảnh mặt lại nhìn.

    Thầy cô cũng đang dõi theo cậu, hai người chạm mắt.

    Vào giây phút này cậu đã rung động.

    Theo những ngày sau đó, Ngu Tinh Hà nhận ra lớp trưởng rất quan tâm mình, luôn dõi theo cậu từng chút một điều đó cũng khiến cậu thầm ôm mộng với cô.

    Ngu Tinh Hà đã quyết định, bày tỏ lòng mình.

    Cuối năm lớp 10 cậu hẹn lớp trưởng ra một nơi, Nguyễn Thái Khánh An cũng đã có mặt vào chiều hôm đó.

    Là cây cầu hôm hai người bị tụi du côn chơi "rượt bắt", có thể nói Ngu Tinh Hà đã dùng can đảm nửa đời trai của mình để tỏ tình.

    Vậy mà đối phương lại quay lưng từ chối.

    Tuyệt tình.

    Dù như vậy cậu vẫn cố kìm nén cảm xúc tặng cho lớp trưởng một bó hoa và Nguyễn Thái Khánh An lại không nhận lấy.

    Cô nói với cậu: "Nếu đã từ chối tình cảm của cậu thì cũng không có lí do tôi nhận món quà này."

    Ngu Tinh Hà cúi mặt xuống, hốc mắt đỏ hoe, nói với giọng khàn: "Không phải.. Thứ này.. Hoa này là để đáp lễ hôm đó cậu cứu tôi. Không liên quan đên tình cảm mà tôi vừa bày tỏ."

    Dừng một chút cậu nói thêm: "Tôi biết cậu không thích những thứ vô tri nhất thời nên đã mua hoa giả bằng đất sét. Hãy nhận nó đi!"

    Nguyễn Thái Khánh An nghe vậy cùng nhìn bó hoa cậu tặng, là hoa hồng nhưng không phải màu đỏ tình nhân mà là màu vàng.

    Lúc này môi cô bất giác cong lên một nụ cười, đón nhận tấm lòng của cậu, sau đó bỏ đi.

    Lúc đi cũng không quên nói lời cảm ơn.

    Khi cô đã rời đi, Ngu Tinh Hà ngồi bịch xuống, khóc lóc như đứa trẻ.

    Cuối cùng cũng hiểu cảm giác bị từ chối nó đau đớn thế này.

    "Hức, hức.. Oa hu hu hu.." Tình đầu của cậu nhanh như vậy đã kết thúc rồi sao?

    Bỗng từ đằng sau phát ra âm thanh mềm yếu: "Meo, meo."

    Nghe thấy, cậu liền quay đầu lại hóa ra là một chú mèo con, con mèo kêu một lát nhưng khi thấy cậu liền co người lui về đằng sau.

    Ngu Tinh Hà cũng không dám tiếng lại gần lo mình sẽ dọa nó sợ chạy mất, cậu khịt nước mũi.

    Một mèo một người bốn mắt nhìn nhau.

    Như bản năng, cậu đưa tay vào túi bắt đầu lục tìm đồ ăn cho nó.

    Phát hiện có một cây xúc xích còn ăn dở, định đưa xúc xích lại gần đột nhiên con mèo lao đến, lướt qua cậu.

    Từ đằng sau đã xuất hiện một bóng người, không biết đã ở đó từ lúc nào.

    Người đó lến tiếng: "Đồ của mình không lo ăn đi, sao lại đưa cho mèo hoang chứ?" Hai tay vuốt ve chú mèo nhỏ.

    Ngu Tinh Hà lấy tay lau nước mắt, đưa mắt nhìn người đó.

    Người đó nói tiếp: "Mèo không ăn được thức ăn của con người đâu, cũng đừng đưa làm gì."

    Cậu nghe vậy vội nói: "Nhưng lúc trước tôi có xem video thấy người ta cũng đưa cho mèo ăn xúc xích cơ mà?"

    Người đó đáp: "Mèo người ta ăn được, riêng con mèo này thì không. Nó sẽ đau bụng."

    Bộ mèo cậu nuôi à?

    Cậu cảm thấy không hiểu, là mèo nhà ăn đau bụng là bình thường nhưng con mèo này nhìn kiểu gì cũng là mèo hoang.

    Ăn bậy ăn bạ rất nhiều, sẽ không dễ bệnh như thế chứ?

    Người kia lấy từ trong túi sách ra một hộp pate mèo, vừa cho ăn, trên đôi môi nở một nụ cười.

    Ngu Tinh Hà cũng chăm chú xem.

    Để ý kĩ mới thấy, đây là một cậu nhóc trông khá nhỏ con, cái đầu nấm bông xù không ngừng gật gật khi cho mèo ăn.

    Da cũng trắng trẻo, càng nổi bật ơn khi ánh chiều tà phủ lên làn da căng bóng ấy.

    Câu chăm chú nhìn đến mức bị cậu nhóc phát hiện nhìn ngược lại.

    Cậu nhóc lên tiếng: "Muộn thế này rồi sao không về đi? Còn ở đây khóc lóc ỉ ôi." Rồi liếc mắt nhìn cậu một cái.

    Bị cậu nhóc nhìn thấy một màn thảm thương của mình vừa rồi liền cảm thấy xấu hổ.

    Không phải là thấy luôn cả bước tỏ tình bị người ta từ chối đấy chứ? Nhục điên luôn rồi.

    Cậu cảm thấy quá ngượng, liền hỏi ngược lại: "Thế còn cậu, ở đây làm gì. Trông cậu còn nhỏ tuổi hơn cả tôi. Trẻ con không nên ở ngoài một mình lâu đâu."

    Cậu nhóc nghe hỏi trả lời: "Tôi có ở một mình đâu?"

    Đưa tay chỉ chỉ đằng xa rồi nói: "Tôi ở với tài xế riêng cơ mà."

    Ngu Tinh Hà cảm thấy cứng họng, xấu hổi xách cặp đi muốn đi về nhanh chóng.

    Cậu nhóc nhận ra cũng cười đùa: "Anh Hà à sao về sớm thế? Cũng đúng, người trẻ không nên bên ngoài một mình lâu đâu đó nha!"

    Hì hì.

    Bị chọc quê Ngu Tinh Hà liền trốn đi thật nhanh.

    Ngu Tinh Hà quay lưng định chạy nhưng không muốn bị nhục nữa chỉ đành bước đi thật nhanh, khi nghe đối phương gọi tên mình liền lấy tay che bảng tên lại.

    Sau lừng nghe tiếng cười khoái chí của đứa nhỏ.

    Quá nhục rồi, hôm nay ông trời đặc biệt biết trêu đùa mình.
     
    chiqudoll and LieuDuong like this.
    Last edited: Sep 3, 2023
  4. Chương 13:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Last edited: Sep 3, 2023
  5. Chương 14:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Last edited: Sep 3, 2023
  6. Chương 15:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Last edited: Sep 3, 2023
  7. Chương 16:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Last edited: Sep 3, 2023
  8. Chương 17:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Last edited: Sep 3, 2023
  9. Chương 18:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Last edited: Sep 3, 2023
  10. Chương 19:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Last edited: Sep 3, 2023
Trả lời qua Facebook
Loading...