Tỉnh Dậy Thành Vợ Sếp Tổng Tác giả: Hạ Lam Thể loại: Ngôn tình, Hài hước, Tổng tài bá đạo. Văn Án: Diệp Anh làm thư ký lâu năm của Trình Hựu, nhưng lần đầu tiên gặp tình huống oái oăm này, sếp của cô vậy mà mất trí nhớ lại còn gọi cô là "vợ". Nhưng cuối cùng thì anh mất trí nhớ thật hay là một cái bẫy để mang vợ về nhà.
Chương 1: Bấm để xem 1. Tỉnh dậy trong bệnh viện, Diệp Anh thấy đau ở đầu, cô bình tĩnh lại rồi nhớ ra. Chuyện là cô vừa chở Sếp mình từ bữa tiệc của công ty về, cô là thư ký của Trình Hựu Trình tổng của Trình thị. Không may khi đang trên đường lại bị một chiếc xe đi ngược chiều đâm vào, lúc đó Trình Hựu đã nhanh tay tháo dây an toàn chòm qua che người cho cô, cô cũng chỉ bị trầy xước một chút thôi, còn ông Sếp của cô cũng không biết ra sao rồi. Cô không hiểu sao lúc đó anh lại che chắn cho cô mà không màng đến bản thân mình có thể bị thương nặng, là do cô cống hiến cho tư bản nhiệt tình quá chăng? Cô đang suy nghĩ miên man, vừa đặt chân xuống giường để đi tìm Sếp tổng nhà mình, xem tình hình của anh, thì cửa phòng bệnh đẩy ra, người bước vào là Trợ lý Tôn, Tôn Nam, anh mang theo túi đồ ăn. - Thư ký Diệp, cô không sao chứ? - Tôi khỏe rồi, cảm ơn anh. Sếp như thế nào rồi? - Sếp tỉnh rồi, nhưng mà.. - Nhưng mà sao? - Anh ấy cứ liên tục gọi vợ, tôi gọi cho vị hôn thê của anh ấy đến, anh ấy lại nói không phải vợ anh. Bác sỹ kiểm tra thì là do chấn động não nên ký ức bị loạn, chờ thời gian sẽ bình thường lại. - Cô ăn uống trước rồi nghỉ ngơi. - Cảm ơn anh, tôi qua xem Sếp trước đã. Tôn Nam cũng gật đầu đồng ý, rồi dẫn Diệp Anh đến phòng của Trình Hựu. Vừa bước vào phòng, cô đã cảm thấy không khí quỷ dị trong này. Trình Hựu gương mặt ngơ ngác, ánh mắt trống rỗng, như một đứa trẻ đi lạc, hôn thê của anh là Bạch Vi, đang ngồi khóc thút thít với mẹ của anh. Trình Hựu vừa thấy Diệp Anh mở cửa bước vào, mắt anh sáng lên, vội bước xuống giường, quên cả chân mình bị thương, suýt té ngã nếu không nhờ Tôn Nam và Diệp Anh đỡ. - Vợ, sao giờ em mới tới? Bốn người đang ở trong phòng trừ Trình Hựu há mồm trợn mắt, nhìn anh. Thấy mọi người không ai phản ứng anh tiếp tục: - Vợ, hai người họ là ai, anh không quen, em đuổi họ đi có được không? Anh chỉ cần vợ. Diệp Anh đứng hình, cô nhìn Sếp của mình hằng ngày lạnh lùng, ít nói, độc mồm độc miệng giờ lại như đứa trẻ làm nũng, còn biết bĩu môi, mắt rưng rưng, mở to nhìn cô, như vừa bị ức hiếp. Cô lấy lại bình tĩnh: - Anh gọi ai là vợ cơ? - Em chứ ai? - Tôi? Cô tự chỉ vào mình vừa hỏi anh. - Đúng. 2. Anh vừa gật đầu vừa nói một từ khẳng định chắc nịch, không ai dám phản bác. - Sếp, anh nghe tôi nói cho kỹ. Em là Diệp Anh là thư ký của anh, anh là Chủ tịch Trình thị, đây là Bạch Vi tiểu thư là hôn thê của anh, đây là mẹ anh, đây là trợ lý Tôn. Anh nhớ chưa? Cô nói xong thì mong chờ nhìn anh, mong là anh sẽ nhớ ra. Cô tưởng nói như vậy là rõ ràng rồi nhưng mà Trình Hựu lại giương đôi mắt ướt át ủy khuất nhìn cô, như đang trách cô. - Em không cần anh nữa có phải không? Anh chỉ có vợ là Diệp Anh thôi, không có vị hôn thê nào hết. Cô quay qua Tôn Nam ý hỏi anh, Tôn Nam hiểu ý nói rõ với cô: - Hôn ước bị Sếp hủy bỏ rồi, nhưng mà nhà họ Bạch vẫn chưa muốn buông tha cho Sếp. Cô hít một hơi thật sâu, nhìn thằng mắt anh: - Được rồi, anh không có vị hôn thê nhưng mà tôi cũng không phải vợ anh, tôi với anh là quan hệ Sếp và nhân viên. Lần này anh không nói tiếng nào mà òa khóc lên, giống như muốn cho cả bệnh viện nghe, Diệp Anh hết cách, cô chạy tới dỗ Sếp của mình như dỗ đứa trẻ, dù sao thì anh cũng cứu cô, nếu không không chừng người nằm đây làm nũng là cô, nghĩ đến thôi làm cho Diệp Anh rùng mình. - Ngoan ngoan không khóc, em là vợ anh là vợ anh. Dỗ một hồi tiếng khóc cũng nhỏ dần, anh đưa đôi mắt đỏ hoe mở to ra nhìn cô. - Vợ, anh muốn về nhà. - Không được, anh ngoan ở đây vài bữa, khỏe rồi em đưa về nhà. - Vậy em cũng ở đây với anh đúng không? Cô liếc anh một cái, khiến anh sợ hãi thu người lại, lại chuẩn bị khóc. - Được, được, tôi ở lại chăm anh. Bạch Vi và mẹ anh không thể thay đổi được quyết định của anh, cũng không làm khó Diệp Anh nữa mà đi về, còn cô ở lại chăm sóc anh. Mấy ngày sau đó, Diệp Anh chăm sóc cho Trình Hựu, còn anh thì thực sự coi cô là vợ mình, Diệp Anh đối với việc này không dám đính chính nữa, vì mỗi lần cô định nói thì anh lại nước mắt lưng tròng, nhìn cô với ánh mắt cô là tra nữ lừa gạt tình cảm của anh. Sau đó, anh được xuất viện về nhà, điều quan trọng là "nhà" của "hai vợ chồng" cô ở đâu, Trình Hựu không chịu về nhà anh một mình, anh luôn cho cô là vợ mình, nhất định phải ở chung, Diệp Anh cũng không thể đưa anh về cái "ổ chuột" của mình được. Thế là cô đành nhờ Tôn Nam đưa hai người về nhà anh, suốt đường đi anh luôn bám dính lấy cô như sợ cô chạy mất.
Chương 2: Bấm để xem 3. - Anh đi vào tắm rửa đi, tôi đi nấu gì đó cho anh. Trình Hựu cũng rất nghe lời cô, anh đi vào phòng tắm, chưa được 3 phút thì cô nghe tiếng hét kèm tiếng khóc của Sếp nhà mình từ phòng tắm vọng ra, cô không nghĩ nhiều chạy vào phòng tắm, mở cửa ra, đập vào mắt cô là Trình Hựu đang khỏa thân đứng run rẩy một bên, bên kia là vòi nước xối xả. Diệp Anh vội vàng che mắt mình lại, quay đi, lắp bắp nói với anh: - Anh.. anh.. anh mặc đồ vào đi. Trình Hựu thấy cô vào thì càng ủy khuất tiến lại phía cô, vừa chạm vào tay cô thì Diệp Anh như đụng phải nước sôi, vội hất tay anh ra, làm Trình Hựu càng khổ sở hơn. Cô tức quá, kêu anh mặc đồ lại không nghe, cứ thích đeo bám cô. Cô nói rồi buông tay khỏi mắt mắng anh: - Anh nhanh mặc đồ vô, nếu không thì tôi biến khỏi cái nhà này. Trình Hựu bị cô mắng đến ngu ngơ vội lấy khăn che đi phần phía dưới, rồi quay lại chỗ cô. Diệp Anh nhìn cả quá trình này, mặt đỏ đến tận mang tai, cô thầm nghĩ thân hình của Sếp quả là cực phẩm, cơ bụng, cơ bắp như mấy người mẫu nam trên tạp chí. - Được rồi, chuyện gì làm anh hét lên như vậy? - Anh.. anh không biết sử dụng cái này, anh lạnh. Cô liếc anh, sao đó tự mình điều chỉnh lại nước ấm để anh tắm, rồi đi ra ngoài. - Vợ ơi, anh làm phiền em rồi đúng không? Phiền. Cô định trả lời anh như vậy nhưng mà lại nghĩ tới, sợ anh lại khóc, sao người này nhiều nước mắt thế nhỉ. - Không không anh không phiền chút nào. - Vậy em có yêu anh không? Cái tên này dạo này hay hỏi cô mấy câu như này, "em có yêu anh không?", "em yêu anh nhiều không?", "em sẽ mãi bên anh có phải không?", làm cô phải nói dối nhiều đến tê liệt cảm xúc. - Yêu yêu, tôi yêu anh lắm luôn. 4. - Nhưng mà anh không có thấy vậy. Gì nữa đây, lại còn bắt bẻ cô, nếu anh không phải Sếp cô với lại còn cứu cô thì chắc chắn cái mui trên tay cô đã nằm trên đầu anh rồi. Diệp Anh tức giận đi tới chỗ anh đang ngồi trên sofa. - Ngẩng mặt anh lên. Cô nói rồi hôn lên một bên mặt của anh, làm tên nào đó vừa ngốc nghếch vừa đỏ mặt nhìn cô, cười như tên ngốc, còn cô cũng không khá gì, mặt đỏ như con tôm luộc. - Được chưa? - Được, được rồi. Sếp cô ngại ngùng cũng đáng yêu phết nhỉ, nhìn càng muốn đè ra bắt nạt mà. Ăn xong lại vấn đề ngủ nghỉ, đây không phải nhà cô, tên nào đó lại mất trí nhớ, nên giờ cô phải làm sao? - Sếp ơi, tôi phải về nhà nghỉ ngơi, ngày mai còn phải đi làm. - Sao em lại kêu anh là Sếp chứ? Đây là nhà của vợ chồng mình mà, em lại đi đâu nữa. Diệp Anh bất lực không muốn cãi cọ với anh, cô hít sâu một hơi rồi nói: - Tôi đã nói tôi không phải là vợ anh, tôi muốn về nhà, nếu anh còn nói nữa thì mai tôi đến công ty xin nghỉ, từ đây về sau không gặp anh nữa. Mấy ngày nay Diệp Anh cảm thấy rất uất ức, tại sao cô lại vướng vào đống rắc rối này, cô không phải là người mạnh mẽ, nếu gặp chuyện khó cô cũng sẽ mệt mỏi, cũng sẽ muốn khóc, bây giờ chính là như vậy, cô mệt mỏi, người Sếp này cứ như đang trêu đùa cô vậy, cô khó chịu. Nước mắt cô cũng không kiềm được rơi ra. Trình Hựu thấy cô vợ nhỏ của mình tự dưng mắng anh lại uất ức mà khóc, anh lúng túng không biết làm gì, ở một bên xin lỗi cô: - Vợ ơi, vợ ơi, em đừng khóc, anh xin lỗi, là anh sai rồi, em về nhà đi, mai lại đi làm, có được không? - Có thật không? – Diệp Anh nín khóc nhìn anh. - Thật. Dù sao em cũng không quan tâm anh. - Anh! - Đừng đừng, anh sai rồi, em về đi.
Chương 3: Bấm để xem 5. Diệp Anh không nói thêm nữa, được về nhà bây giờ như là đặc ân của cô, nhưng mà nhớ lại chuyện lúc chiều khi anh tắm, cô có hơi lo. - Anh ở nhà một mình có được không? Nếu không tôi nhờ Tôn Nam đến. - Anh không sao, em về đi. - Vậy tôi về. Diệp Anh bước ra cửa, định đóng cửa lại thì thấy bóng lưng cô đơn của anh, cô có hơi chạnh lòng, cô suy nghĩ lời nói của cô có hơi quá đáng hay không. Vừa bước ra khỏi cổng, Diệp Anh lại nghĩ: - Quên đi, dù sao là anh ấy cứu mình. Cô quay lại, bấm chuông cửa, Trình Hựu mở cửa, anh bất ngờ khi cô quay lại. - Tôi ở lại với anh, ở phòng cho khách. - A? Được được, em ở phòng nào cũng được. Ngày hôm sau, cô đến công ty sau chuỗi ngày nghỉ để chăm sóc Sếp của mình ở bệnh viện, cô thấy ánh mắt của đồng nghiệp nhìn cô có hơi lại. Khi sáng cô đã dặn Trình Hựu rằng ở công ty không được gọi cô là vợ, nếu không cô sẽ giận, anh đồng ý. Trong nhà vệ sinh nữ cô đã nghe được câu chuyện bà tám của mấy đồng nghiệp của mình. - Diệp Anh cũng hay ghê, cô ta thế mà trèo lên được giường của Sếp. - Thư ký nào mà chả làm ấm giường cho Sếp. - Dù sao, người trong hào môn sao có thể để ý đến người như Diệp Anh được, cô ta không có gia thế, nhan sắc cũng bình thường, Sếp cũng chỉ chơi đùa cô ta. - Tôi cũng thấy thế. Cuối cùng cô phát hiện ra mấy chuyện bát quái này là do Tôn Nam, đồn Sếp kêu cô là vợ nhưng qua nhiều người lại thành cô đã leo được lên giường của Trình Hựu. Cô cũng không thể kiểm soát được lời nói của người khác, nên dứt khoát bỏ ra sau đầu, không biết Tôn Nam đã nghe được gì, bèn tới xin lỗi cô: - Thư ký Diệp, chuyện không phải là do tôi đồn đâu, không biết tại sao lại ra thành như vậy. - Quên đi, tôi cũng không quan tâm. Diệp Anh phát hiện, Trình Hựu ở công ty không tập trung làm việc, đặc biệt khi anh đòi chuyển bàn làm việc của cô vào trong văn phòng anh, anh lén nhìn cô, cười như tên ngốc, thấy cô nhìn lại thì giả vờ làm việc, mà cô biết anh có nhớ gì đâu mà làm, chủ yếu là cô và Tôn Nam làm hết, nhưng mà anh như vậy làm cô cũng cảm thấy buồn cười. - Anh có thôi đi không? - Hả? Em nói gì vậy? - Tôi nói anh đừng có nhìn tôi nữa. - Anh không có. – Anh nhỏ giọng phản bác. - Nhìn nữa tôi móc mắt anh. - Vợ, em thật hung dữ. Diệp Anh nghĩ đợi đến khi anh nhớ lại tất cả lại sa thải tôi không chừng. 6. Cô trừng mắt nhìn anh, đã dặn không được gọi vợ ở công ty kia mà. Những ngày sau đó diễn ra bình thường, Trình Hựu rất nghe lời cô, lúc ở công ty cũng ngoan ngoãn để yên cho cô làm việc, có điều tin đồn trong công ty ngày càng nhiều, cô cũng không kiểm soát được. Hôm đó về đến nhà, Trình Hựu đeo bám cô ngồi trên sofa. - Vợ ơi, làm ấm giường là gì vậy? Diệp Anh nhăn mày nhìn anh: - Ai dạy anh cái này? - Mấy người trong công ty nói là em làm ấm giường cho anh, nhưng mà chúng ta đâu có ngủ chung đâu? Vậy thì làm ấm giường là gì? Diệp Anh cạn lời: - Anh đừng có để ý đến lời nói của người khác. - Ồ. - Ồ cái gì mà ồ? Có nghe lời không? - Có. - Được rồi, đi ngủ. - Cho anh ôm vợ một xíu. Buổi đêm, đi ngang phòng của Trình Hựu, cô nghe được anh đang gọi điện thoại: - Tôn Nam, làm ấm giường là sao? Cô không nghe được bên kia nói gì, cô cũng không quan tâm lắm, nên về phòng ngủ. Sáng hôm sau đến công ty, Diệp Anh phát hiện mọi người lại nhìn cô với ánh mắt dò xét, không biết Trình Hựu đã làm cách nào đó mà người trong công ty cũng không dám đồn bậy bạ về anh và cô nữa. Nhưng mà muốn nghe drama của công ty thì nhà vệ sinh nữ là nơi lý tưởng. Diệp Anh hôm nay đã vào nhà vệ sinh 10 lần rồi, lần thứ 11 thì cô mới có được ít thông tin. - Cô ta chắc lại mách nước với Sếp rồi, trước giờ Sếp có để ý mấy chuyện đồn này ở công ty đâu, sáng nay lại như ôn thần mà chỉnh đốn chúng ta. Hóa ra sáng nay anh đòi đến công ty một mình sớm là như thế. Diệp Anh trở lại bàn làm việc, nhìn thấy mặt Sếp hôm nay dễ nhìn hơn, nhưng mà trên mặt anh như dán lên câu "Anh làm có tốt không? Đến đây khen anh đi", đúng là vẫn không khá hơn. - Tôi đã bảo anh đừng có quan tâm người khác nói gì mà? - Nhưng mà Tôn Nam nói người khác nói như vậy là nói xấu em. Sao anh có thể để vợ mình bị nói xấu chứ.
Chương 4: Bấm để xem 7. Diệp Anh liếc anh, cũng không nói thêm gì, làm Trình Hựu anh cảm thấy tủi thân, giúp vợ mà vợ không khen, không ôm hôn mình một cái nào. - Vợ ơi, Ngụy Dương là ai thế? Trình Hựu đang ngồi sofa xem phim thì có điện thoại tới, trên màn hình điện thoại hiện tên Ngụy Dương, anh không nhớ người này nên đành hỏi Diệp Anh đang làm bữa tối trong nhà bếp. - Ngụy Dương là bạn thân anh, Chủ tịch Ngụy thị, lần trước anh ta có vào viện thăm anh đấy, anh quên rồi sao? - Ồ. Anh ta gọi anh, anh có nên nghe máy không? - Anh nghe đi nếu không anh ta lại lo lắng. "Alo" "À tôi phải hỏi vợ mình" "Được rồi" - Vợ ơi, anh ta nói anh đến bar AAA, có bạn bè anh tụ tập ở đó. - Vậy anh có muốn đi không? - Em đi với anh có được không? Ngụy Dương nói có chuyện quan trọng gì đó. - Bạn bè của anh thì tôi đi theo làm gì? - Em là vợ anh mà. - Tôi đã nói bao nhiêu lần là tôi không phải vợ anh. Diệp Anh đang nấu ăn, không thấy được sắc mặt của anh, cô nói xong thì không nghe anh đáp lại, lúc lâu sau lại nghe tiếng thút thít, cô vội chạy ra phòng khách. - Này này, anh sao vậy? - Em mắng anh. Diệp Anh thở dài. - Tôi không mắng anh, nín khóc có được không? - Vậy em phải đi với anh đến chỗ tụ tập kia. Diệp Anh im lặng không nói lời nào, Trình Hựu lại bắt đầu thút thút khó lên. - Được được, anh nín khóc đi, có phải đàn ông không? - Anh phải mà. - Đi thay đồ rồi đi. - Tuân lệnh bà xã. Diệp Anh cạn lời, cô thấy sai sai chỗ nào đó, anh chỉ mất trí nhớ sao tính tình lại như một đứa trẻ luôn là sao. 8. Bar AAA, Hai người đi vào phòng bao mà Ngụy Dương gửi qua điện thoại của Trình Hựu, vào đến nơi, Diệp Anh thấy có 3 người con trai và 2 người con gái. Ngụy Dương giới thiệu qua một lượt, mọi người ở đây đều biết anh mất trí nhớ, cô cũng không phải là vợ của anh. - Trình Hựu, cậu có còn nhớ Lê Hạ không? Lúc trước anh thích người ta như vậy? – Một trong hai cô gái ngồi đó lên tiếng. Diệp Anh giật mình, có hơi khó chịu trong lòng, cô lén nhìn anh, Trình Hựu nhăn mày như là khó chịu chuyện có người nói anh thích người khác. Diệp Anh nhìn cô gái tên Lê Hạ kia, cô ta đang thẹn thùng liếc nhìn Trình Hựu. - A Yến, cậu nói gì vậy, còn có Thư ký Diệp ở đây. Ha, còn nhấn mạnh là "Thư ký Diệp", muốn dằn mặt cô hay gì đây. Cô gái là A Yến kia cũng không thấy mình nói sai, cô ta bĩu môi liếc mắt xem thường cô, Diệp Anh cố tỏ ra bình tĩnh, cầm ly rượu uống, nhẹ nhàng nói: - Tôi cũng không phải vợ của Trình tổng, mọi người cứ thoải mái. - Đúng đó dù sao trước kia hai người ở trường đại học lại xứng đôi như vậy, nếu như không có cái cô hôn thê Bạch Vi kia thì con hai người có thể đi mua nước tương rồi, bây giờ lại nhảy ra cô vợ hờ nữa. - A Yến, cậu đừng nói nữa. - Hừ. - Thư ký Diệp, A Yến không có ý xấu, cô đừng để ý. Cô để ý. Rõ ràng là chăm chọc cô, nhưng mà cô cũng không có quyền xen vào chuyện này, nên đành cười cho qua. Ngụy Dương thấy không khí căng thẳng thì vội nâng ly, sau đó mọi người lại ôn lại chuyện cũ, đây cũng là cách để Trình Hựu nhớ ra chuyện trước kia, thành ra chỗ này Diệp Anh lại là người dư thừa. Cô ngồi quan sát nét mặt của anh, anh nghe những chuyện kia về mình như là người ngoài cuộc, không nhớ ra gì, lâu lâu lại nhìn sang cô như cầu cứu, cô thấy vậy thì bật cười, tên này, càng ngày càng ỷ lại vào cô, không biết anh nhớ lại sẽ như thế nào. Về đến nhà, Diệp Anh nhận được tin nhắn của Trình phu nhân, bà hẹn gặp cô tại quán cà phê gần công ty, cô không nghĩ nhiều cũng đồng ý với bà. 9. Đến chỗ hẹn cô phát hiện ra không chỉ có Trình phu nhân mà còn có Bạch Vi, cô ta ngồi bên cạnh bà nói chuyện vui vẻ. - Chào phu nhân. - Cô ngồi đi. - Phu nhân có chuyện gì cần nói với tôi ạ? - 5 tỷ, rời xa con trai tôi. Diệp Anh cũng không quá bất ngờ với lời đề nghị này, anh là một tổng tài cao cao tại thượng, cô là một người bình thường, họ vốn dĩ không cùng thế giới, mẹ anh muốn chia cắt hai người cũng phải thôi. - Tôi không cần 5 tỷ này, cho tôi chút thời gian, tôi nhất định sẽ rời đi. - Cô nói thật? - Vâng ạ. Cháu biết, cháu sẽ cản đường của Trình tổng. - Cô biết được là tốt, tôi cho cô 5 ngày. Năm ngày sau, cô không được xuất hiện trước mặt Trình Hựu. - Được. Bạch Vi nãy giờ ngồi nghe hai người nói cũng chen vào một câu. - Cô đừng có mà giở trò. - Tôi biết. Cô nói xong thì chào hai người sau đó lấy túi ra về, suốt dọc đường cô đang nghĩ cách nếu như cô đi rồi anh sẽ như thế nào, bây giờ anh dựa dẫm vào cô như vậy. Cô không biết bản thân luyến tiếc không muốn xa rời anh là do cô áy náy vì anh đã cứu cô hay là vì lý do khác. - Trình tổng, hôm nay anh có muốn đi đâu chơi không? - Hả? Vợ dẫn anh đi chơi hả? - Ừm. - Vậy mình đi công viên giải trí đi. - Lớn rồi ai lại đi mấy chỗ giành cho trẻ con như thế. Trình Hựu nghe Diệp Anh nói như vậy lập tức như bong bóng xì hơi, làm cô cảm thấy buồn cười. - Được rồi, đi công viên giải trí, được chưa? Anh nghe vậy mắt sáng lên, chạy tới ôm cô vào lòng, không khỏi vui mừng. Cả ngày hôm đó, hai người chơi rất nhiều, cũng cảm thấy rất vui vẻ, làm cô quên cả thỏa thuận với mẹ anh.
Chương 5: Bấm để xem 10. Buổi tối. - Trình Hựu. Đây là lần đầu tiên cô gọi anh như thế. - Sao vậy vợ? - Sau này nếu như không có tôi, anh nhất định phải sống tốt, tắm không được bật nhầm nước lạnh nữa, ngủ cũng không được sợ sấm nữa, không được bỏ bữa nữa, có biết không? - Vợ, em định đi đâu sao? - À, tôi nói "nếu" thôi. Thôi anh về phòng nghỉ ngơi đi. Diệp Anh đuổi Trình Hựu về phòng ngủ, còn cô ngồi trên sopha rất lâu, trên tivi là chương trình gì cô cũng không để ý, chỉ ngồi đó ánh mắt vô định. Cô vô thức nhớ đến trước đây, từ ngày trở thành thư ký của anh, cùng anh trải qua bao nhiêu thăng trầm, đến khi anh mất trí nhớ, được trải nghiệm cảm giác làm "phu nhân tổng tài". Nhưng mà cô nghĩ đến mình phải rời đi, lại thêm lo lắng cho anh, giờ anh như một đứa trẻ vậy, chỉ nghe lời cô. Nhưng mà nếu cô đi, anh còn mẹ của mình và vị hôn thê của mình nữa mà, anh sẽ nhanh chóng thích nghi thôi. Cô nghĩ đi nghĩ lại, ngủ thiếp đi, sau đó mơ màng cảm nhận có người nhấc bổng cô lên, rồi đặt xuống chỗ êm ái hơn, hôm nay quá mệt mỏi nên cô cũng chẳng thèm bận tâm chuyện gì xảy ra. - Trình Hựu, nay anh đi làm một mình được không? Em hơi mệt. - Em có sao không vợ? - Em không sao, nghỉ ngơi một ngày là hết thôi, anh đi làm đi. - Hay anh nghỉ ở nhà với em nha. - Không được, anh nghe lời em, đi làm nha. - Ò. Diệp Anh thấy anh ỉu xìu lại buồn cười, anh vừa quay lưng đi, cô gọi lại: - Trình Hựu! Khi anh quay đầu lại, cô bước tới nhẹ nhàng ôm lấy anh, Trình Hựu bất ngờ đến bất động, sau đó anh cũng chủ động ôm lấy cô. - Em khóc sao? Cô vội lau giọt nước mắt trên má, nhìn vào mắt anh, giữ mặt anh lại, rồi nhẹ nhàng hôn lên môi anh, coi như cô lấy chút phúc lợi cuối cùng đi. - Em yêu anh. Trình Hựu, anh nhất định phải hạnh phúc có biết không? - Chỉ cần em bên cạnh anh, anh nhất định sẽ hạnh phúc. Cô nhìn anh cười rộ lên. - Được rồi anh đi làm đi. 11. Diệp Anh đứng đó nhìn anh dần khuất bóng, nước mắt cô không ngừng rơi, lưng dựa vào tường, cả thân thể dần trượt xuống, cô ôm mặt khóc nức nở. Buổi chiều tan tầm, Trình Hựu về nhà thấy cả căn nhà có không khí là lạ, không còn chút ấm cũng gì, anh bắt đầu thấy hoảng sợ. - Vợ ơi, anh về rồi. Không ai trả lời anh. - Vợ, em định chơi trốn tìm sao. Lại không ai trả lời. - Vợ, em đang ngủ sao? Trình Hựu hoảng hốt. - Diệp Anh, trả lời anh! Trả lời lại anh là sự im lặng. Anh lấy điện thoại ra gọi cho cô, bên kia chỉ là giọng nói vô cảm của máy móc, anh gọi rất nhiều lần, sao đó lại gọi cho bạn bè cô, gọi cho Tôn Nam. Trình Hựu, ngã xuống sopha, nhìn lại khắp nơi trong nhà, ngoài những tờ giấy nhớ cô để lại, thì không còn gì cả, cô thực sự bỏ anh đi rồi. Anh đã rất cố gắng đến gần anh, anh đã hồi phục trí nhớ rồi, anh nghĩ cô cũng biết điều này nhưng lại không vạch trần anh, anh cứ nghĩ như vậy là cô dần chấp nhận anh rồi, nhưng bây giờ chính là anh nghĩ sai rồi. Rõ ràng sáng sớm nay, anh thấy cô kì lạ, cô đã nói yêu anh kia mà, sao lại bỏ đi chứ? "Đi ngủ sớm" "Không được ăn nhiều kem" "Này là nước lạnh" "Đây là số điện thoại đặt đồ ăn" "Về nhà phải mang dép trong nhà vào" "Trời mưa thì đeo tai nghe này vào" "..." - Tôn Nam, mấy ngày nay Diệp Anh gặp những ai? - Dạ để tôi điều tra. - Nhanh lên.
Chương 6: Bấm để xem 12. Trình Hựu về nhà chính: - Mẹ, bây giờ đến chuyện hôn sự của con, con yêu ai mẹ cũng chen vào có đúng hay không? - Trình Hựu, con nói gì vậy? Con.. nhớ ra rồi sao? - Mẹ, trước giờ chuyện gì con cũng nghe lời mẹ, lúc nhỏ mẹ chọn bạn cho con chơi, con không nói, lớn chút mẹ chọn trường đại học cho con, con cũng không nói, con muốn thi trường cảnh sát, mẹ lại bảo con thi kinh doanh. Bây giờ, con thích một cô gái mẹ cũng không cho, cuối cùng con sống có ý nghĩa gì nữa? - Mẹ là chỉ muốn tốt cho con. - Mẹ có nhớ không, chính là tính kiểm soát của mẹ như vậy ba mới phải ra đi, bây giờ mẹ lại muốn con giống như vậy sao? Ba anh chính là năm đó mẹ anh ghen tuông vô cớ, trong lúc hai người đang lái xe, dằn co qua lại, ba vì che chở cho mẹ anh nên đã không qua khỏi, vì ba đã cứu mẹ nên anh trước giờ vẫn nghe lời mẹ, cũng vì vậy khi Diệp Anh và anh gặp tai nạn anh đã rất sợ hãi, khi anh đã khôi phục trí nhớ anh cũng vờ như không, để gần cô hơn, anh không muốn mất cô. Vậy mà bây giờ chính là mẹ anh, người thân của anh, bức cô đến mức rời khỏi anh. - Nếu như không phải là Diệp Anh thì đời này nhà họ Trình sẽ không có đời sau nữa. - Con vì con nhỏ nghèo hèn đó mà cãi nhau với mẹ sao? - Mẹ, mẹ vẫn chưa biết sai sao? Trình Hựu không nói thêm nữa, anh ra khỏi nhà, đi thằng đến quán bar, anh uống, uống đến khi ngất đi, luôn miệng gọi tên cô. Vừa tỉnh lại, anh đã hỏi cô: - Đã tìm được cô ấy chưa? - Xin lỗi, Trình tổng. Anh biết mẹ anh đã ngăn những thông tin này, cộng với nhà họ Bạch, giờ chỉ có một cách. - Cậu nghe tin Tổng giám đốc Trình thị bị ung thư sắp chết chưa? Tội anh ấy thật, còn trẻ như vậy. 13. - Cô nói Tổng giám đốc Trình thị là Trình Hựu có đúng không? Diệp Anh đi siêu thị thì nghe thấy thông tin từ hai cô gái lạ, rõ ràng trước đó kiểm tra sức khỏe thường niên tại công ty anh vẫn còn khỏe mạnh mà. - Đúng vậy nha chị gái, nghe nói vợ anh ấy bỏ đi, anh ấy phát bệnh nặng hơn, giờ phải nhập viện điều trị rồi. Diệp Anh lảo đảo bước ra khỏi siêu thị, nước mắt vô thức rơi xuống, sao lại thành ra thế này, nhưng mà cô không thể bội ước với Trình phu nhân. Ngày hôm sau, cô lén đến bệnh viện thành phố nơi mà Trình Hựu đang nằm viện, Diệp Anh quấn kín người mình, cô lén được vào bệnh viện, còn đứng trước cửa phòng anh, nhìn Trình Hựu nằm trong đó, sắc mặt anh tái nhợt, ốm hơn rất nhiều ngày cô bỏ đi. Cô nén tiếng khóc của mình, thấy trong phòng không có người, anh thì đang ngủ say, cô liều mình bước vào phòng. Cô muốn chạm vào anh nhưng không dám sợ anh tỉnh lại. - Trình Hựu. Em đã nói như thế nào hả, em nói anh phải sống tốt, anh lại như thế này? Anh lại không nghe lời em. Cô vừa nói vừa nghẹn ngào khóc, nước mắt đầy mặt, lúc này anh cười nhếch môi, mở mắt ra. - Anh cũng đã nói, nếu em ở bên anh, anh sẽ sống tốt. - Anh. Diệp Anh thấy cô tỉnh lại thì vội quay đầu chạy đi, nhưng anh lại nhanh chân ôm cô lại vào lòng. - Anh làm gì vậy? Anh đang bệnh đó, nằm xuống mau. - Lo lắng cho anh như vậy, sao lại bỏ đi. - Em.. Anh đừng có nói nữa, mau nằm xuống. - Không, em hứa ở lại, anh sẽ nghe lời. - Nhưng mà em.. - Chuyện mẹ anh, anh sẽ giải quyết, không nhọc lòng em lo lắng. 14. Lúc này cô mới nhớ ra, rõ ràng người khác nói anh bệnh nặng sao giờ nhìn như người bình thường, tràn trề sức sống. - Được rồi, anh nằm xuống đi. Anh nhìn cô ra vẻ không tin, vừa nắm chặt tay cô vừa trở lại giường ngoan ngoãn nằm xuống. Cô không là gì được anh nên đành ở lại chăm sóc anh - Vợ, anh muốn đi vệ sinh. - Anh đừng có giả vờ nữa, ai là vợ anh? - Em chứ ai, em còn nói yêu anh. - Em nói hồi nào? - Nói hồi em bỏ anh đi. - Anh.. Đi.. đi, dẫn anh đi vệ sinh. Diệp Anh cãi không lại người bệnh này. Bỗng có tiếng điện thoại reo lên. - Trình Hựu, anh có điện thoại. - Em nghe giúp anh đi. Diệp Anh bắt máy, cô chưa kịp lên tiếng thì bên kia đã vang lên tiếng của Tôn Nam: - Trình tổng, Thư ký Diệp đến tìm anh chưa? Mà tôi thấy cách giả bệnh ung thư này của anh thật đáng sợ nha, Thư ký Diệp mà biết là sẽ xé xác anh và tôi luôn đó. Tôn Nam nói xong không nghe Sếp của mình phản hồi gì. - Trình tổng? Sếp? - Tôn Nam, anh đoán đúng rồi đó, tôi sẽ xé xác hai người. Tôn Nam nghe người nghe là Diệp Anh, anh vội vàng tắt điện thoại đi, vuốt vuốt lồng ngực, không ngừng run rẩy, lẩm nhẩm: - Sếp, bảo trọng, nếu có kiếp sau nhất định em sẽ tiếp tục làm trợ lý của Sếp. Diệp Anh nghe điện thoại xong, cô cảm thấy nhẹ nhõm vì anh không thực sự bị căn bệnh quái ác kia. Nhưng mà tức giận hơn vì anh dám gạt cô. Trình Hựu bước ra khỏi nhà vệ sinh, đứng ngay cửa: - Vợ, em đỡ anh với. - Sao? Ung thư tới nỗi đó sao? - Đúng vậy nha, anh đau cả người. - Trình Hựu! Anh không giải thích rõ thì anh chết chắc. Tôn Nam bại lộ rồi. - Cái tên này! – Trình Hựu chửi trợ lý nhà mình, trong lòng tính toán xong lương thưởng cuối năm của anh ta. Tôn Nam bên kia hắt xì, anh đang nghĩ bạn gái mình nhớ mình rồi.
Chương 7: Bấm để xem 15. - Vợ.. - Nói chuyện nghiêm túc. Trình Hựu sợ hãi, co rúm người: - Em bỏ anh đi, anh chỉ còn cách này. - Anh đùa giỡn như vậy vui lắm sao? Anh có biết em đã khổ sở, sợ hãi như thế nào không? Em vừa mới bị mẹ người mình yêu mắng, phải rời xa anh ấy, vừa ra đi lại nhận được tin anh ấy bị bệnh sắp chết, anh biết em không có người thân nào mà, anh cũng biết, em có yêu anh mà, sao anh phải làm vậy? Trình Hựu thấy cô khóc đến nghẹt thở, bản thân như bị đâm một nhát ngay tim, anh đau lòng, chạy tới ôm cô vào lòng. - Anh xin lỗi, anh thử mọi cách tìm em, nhưng không có kết quả, nếu không tìm được em thì có khác gì anh sắp chết đâu, nên anh mới làm vậy, không ngờ lại làm em khổ sở, Diệp Anh, anh xin lỗi, em đừng khóc nữa được không? - Trước giờ mẹ anh luôn ép buộc anh làm mọi thứ, anh chưa bao giờ được tự chủ cuộc đời mình, đến khi gặp em, anh muốn bên em, anh muốn tự chủ được trái tim của mình, nhưng mà không ngờ anh sắp đạt được rồi thì em lại bỏ đi, bỏ lại anh. Diệp Anh giờ cũng biết anh khổ sở như thế này, cô vừa khóc vừa ôm anh. - Em xin lỗi, là em tự ti không xứng đáng đứng bên anh. - Không sao, em cũng trở về rồi, từ nay đừng làm vậy nữa được không? - Vâng, em sẽ không đi nữa. 16. Diệp Anh đang khóc thì nhớ lại chuyện mình bị gạt hết lần này đến lần khác, vội đẩy anh ra. - Vợ? - Em cần tính sổ với anh hai lần gạt em, lần thứ nhất, mất trí nhớ, lần thứ hai, bị ung thư? Còn chuyện gì nữa? - Hết.. hết rồi. – Trình Hựu sợ hãi. - Nói rõ cho em. - Anh.. anh uống rượu tới nhập viện. - Trình Hựu! Phòng bệnh Vip có cách âm nhưng Diệp Anh suýt thì hét cho cả bệnh viện nghe. - Là em bỏ anh đi nên anh mới như vậy, em mà bỏ đi nữa thì không chỉ nhập viện thôi đâu. - Anh dám. - Á.. á.. á.. đau anh, vợ. Diệp Anh vừa nói vừa xách lỗi tai của Trình Hựu trừng phạt anh. Trình Hựu quay lại ôm eo cô, kéo cô lại gần mình, cô nghe rõ tim anh đập nhanh như thế nào, cô luyến tiếc giây phút này nên vô thức ôm lại anh, Trình Hựu nở một nụ cười vui vẻ, lại tách ra hôn lên môi cô. - Ai cho anh hôn? - Vợ anh, anh hôn. - Vợ anh hồi nào, còn không có giấy đăng ký. - Ra là vợ anh muốn pháp luật công nhận sao? Vậy giờ mình đi đăng ký luôn. - Hừ. Mẹ anh vẫn còn chán ghét em lắm. Diệp Anh vừa buồn vừa nói, cô cũng không biết sao để vượt qua cửa ải của mẹ chồng này nữa. - Mẹ anh thì liên quan gì, người em cưới là anh. Diệp Anh nhìn anh! Cô nhìn thằng vào mắt anh, trong đó chỉ chứa hình bóng của cô, là tình yêu vô bờ của anh đối với cô, là sự nhớ nhung bao ngày qua, cô đưa tay vuốt mặt anh. - Ừm, em đang nhìn. - Người em yêu là anh, chỉ có anh mới có quyền quyết định anh lấy ai, em có hiểu không? - Em biết rồi. Trình Hựu, đời này điều em làm đúng nhất chắc là yêu anh rồi. - Hừ, giờ em mới nhận ra sao? - Trình tổng, khôi phục lại vị trí Thư ký cho em có được không? 17. Diệp Anh vừa ôm anh, vừa nịnh nọt anh: - Em hay quá, trước đó lén xin phòng nhân sự nghỉ việc mà, còn trả luôn tiền vi phạm hợp đồng, anh hình như trả lương cho em nhiều quá nên em dư tiền có đúng không? Vậy đi, em về làm thư ký cho anh nhưng mà anh trả lương bằng thân thể của anh, em thấy như thế nào? Trình Hựu vừa nói vừa áp sát lại gần cô, dùng ánh mắt hồ ly dụ hoặc cô. - Anh, vô sỉ. – Cô đẩy mặt anh ra khi anh định hôn cô. - Anh đuổi việc phòng nhân sự rồi. - Cái gì? - Ai cho họ quyền cho vợ giám đốc nghỉ. - Anh! – Diệp Anh cạn lời, thầm xin lỗi tám ngàn lần với phòng nhân sự. - Anh đùa thôi. Hừ, mai cùng anh đến công ty. - Cảm ơn Trình tổng. - Em gọi anh là gì cơ? - Trình tổng? - Không phải. - Sếp? - Không phải. - Hmmm, muốn em gọi anh là ông xã sao? Cô thấy mặt anh đỏ ửng lên, vẫn là chọc ghẹo anh vui mà. Ngày hôm sao, cô quay lại công ty làm việc, cô thấy mọi người nhìn cô là lạ. Người cô thân nhất ở công ty là Tiêu Dao, cô ấy vừa thấy cô đến thì rất vui, còn sắp khóc đến nơi. - Chị Diệp Anh, chị về rồi, cuối cùng em cũng được sống lại rồi. - Tiểu Dao, sao thế? - Trời ơi, chị không biết đâu, từ ngày chị nghỉ, giám đốc như hung thần ác sát, ngày nào đến công ty cũng như tảng băng di động, tụi em sai chuyện nhỏ xíu mà bị chửi té tát luôn, đặc biệt là chị Ly nhân sự, chị ấy ngày nào cũng khóc vì bị Sếp chửi, hình như sắp nộp đơn nghỉ luôn rồi, nhưng mà Sếp bảo đền hợp đồng gấp 3 rồi nghỉ, không thì anh ấy phong sát chị ấy trong ngành luôn. Cô không biết nói gì nữa, đành cười cho qua rồi đi nhanh vào phòng giám đốc. - Trình Hựu, sao anh lại chèn ép phòng nhân sự vậy? - Em còn không biết sao? - Em về rồi, tha cho họ nha nha nha. - Xem thành ý của em như thế nào?
Chương cuối: Bấm để xem 18. Anh đưa mặt anh qua gần cô, ý bảo cô hôn anh, còn nhắm mắt, chu môi ra nữa, cô càng thấy càng mắc cười. - Đang ở công ty, về em thường cho. - Thật không? Về nhà là không chỉ hôn thôi đâu. - Anh! – Diệp Anh trừng mắt với anh, mặt cô đỏ lên như quả cà chua. - Không nói với anh nữa, em đi làm. - Này, em đi đâu? Bàn làm việc của em ở trong đây mà. Cô liếc anh: - Em quên. Cô ngồi vào bàn làm việc, còn Trình Hựu thì cứ ngồi đó nhìn cô vười tủm tỉm, cô thực sự muốn phóng cây viết vào mặt anh. Hai người đang làm việc thì cửa mở ra, mẹ Trình Hựu bước vào, bà bước nhanh lại chỗ của Diệp Anh tát cô một cái đau điếng, khiến hai người sửng người: - Con khốn, mày dám quay lại câu dẫn Trình Hựu, mày đã hứa như thế nào? - Mẹ, mẹ có thôi đi không? Trình Hựu bảo vệ cô phía sau lưng mình, cô nhìn tấm lưng vững chãi của anh cảm thấy rất ấm áp. Anh đã nói rồi, chuyện của mẹ anh để anh giải quyết, nên giờ cô đứng phía sau anh, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, anh cũng cảm nhận được sự dựa dẫm của cô. - Mẹ làm gì? Là nó làm gì khiến con mê muội như vậy? - Con đã nói là Diệp Anh là người con yêu, ngoài cô ấy ra con sẽ không lấy ai hết, nếu mẹ thích Bạch Vi như vậy thì mẹ lấy cô ta về đi. "Chát" Mặt Trình Hựu nghiêng sang một bên. - Mẹ, nếu mẹ không đồng ý cho con ở bên Diệp Anh thì dứt khoát đuổi con đi đi, coi như mẹ không có người con như con nữa. Không đợi bà trả lời, anh nắm tay cô đi ra khỏi căn phòng giám đốc. - Anh, anh làm vậy có quá đáng không? - Quá đáng gì? Anh chịu hết nổi rồi. Đi, anh đưa em đi chơi. - Nhưng mà.. Trình Hựu không cho cô nói thêm một mạch dẫn cô đến khu vui chơi chơi cả ngày. Diệp Anh vừa ngồi ăn kem vừa lo lắng chuyện lúc sáng: - Anh, nếu mẹ anh thực sự đuổi anh đi thì sao? - Vậy thì phiền em nuôi anh rồi. - Anh đừng có giỡn nữa, em nuôi không nổi anh đâu. Diệp Anh ghét bỏ đẩy đầu anh đang dụi lên người cô ra. - Anh làm Sếp mấy năm không lẻ bị đuổi đi sẽ nghèo sao? - Cũng phải. - Em đừng có nghĩ nữa, chuyện đó để anh lo, em lo làm vợ anh là được, hay là em chê anh không còn là Trình tổng nữa hay gì? Cô liếc anh: - Đúng vậy đó, nếu không em lấy 5 tỷ đi thì giờ này có phải thành phú bà rồi không? - Em dám! Cô cứ tưởng Trình phu nhân sẽ không dám đuổi Trình Hựu đi, nhưng mà cô sai rồi, bây giờ Trình Hựu đang ngồi ở nhà cô ăn bám, hai người đều thất nghiệp như nhau, vì bà Trình đuổi cổ cả hai người khỏi công ty. Một tháng sau, - Trình Hựu, mở cửa. - Anh ra liền. Trình Hựu bước ra mở cửa thì anh lại muốn đóng cửa lại liền: - Ai vậy anh? - Người lạ, gõ cửa nhầm. - Trình Hựu, con thực sự không cần người mẹ này nữa đúng không? 19. Anh im lặng, không nói tiếng nào, bà Trình chen chân bước vào nhà. - Con bỏ đi, rồi ở cái chỗ như này sao? - Đó là chuyện của con, với lại sống vậy rất tốt. Diệp Anh đúng lúc này từ trong bếp bước ra, cô bất ngờ khi thấy bà: - Chào Trình phu nhân. - Ừm. Thái độ của bà cũng không khắt khe như mấy lần trước khiến cô và anh thấy bất ngờ. - Hai đứa về công ty đi. - Dạ? - Dạ? Hai người đồng thanh hỏi lại bà: - Nghỉ một tháng mà ngu ngơ hết rồi sao. Bà thở dài, lại nói tiếp: - Một tháng này mẹ đã tự nhìn lại mọi thứ, đúng là trước giờ mẹ luôn áp đặt con, mẹ nghĩ đó là tốt cho con, cũng không thấy con than phiền, mẹ liền nghĩ như vậy là tốt cho con, nên cứ càng ngày càng sai. Từ giờ trở đi mẹ sẽ tôn trọng mọi quyết định của con, nên con quay về Trình thị đi, công ty cần có con. - Vậy còn.. - Mẹ nói là hai đứa về làm mà. - Vậy mẹ chấp nhận cô ấy làm con dâu sao? - Mẹ đã nói là tôn trọng ý kiến của con mà. - Mẹ không chấp nhận cũng không được, con với Diệp Anh đăng ký kết hôn rồi. Trình Hựu vừa cười vui vẻ vừa kể ra chiến tích của mình. - Cảm ơn mẹ. - Cảm ơn phu nhân. - Được rồi, mẹ về trước. Bà vừa về thì Trình Hựu đã chạy tới ôm cô vào lòng. - Vợ, em thấy chưa? Anh nói sớm muộn gì mẹ cũng tới mà. - Anh thì hay rồi. Nhưng mà em thấy mẹ vẫn không thích em lắm. - Bà ấy ngại trước kia thôi, em không thấy thái độ của mẹ khác trước rồi sao? - Cũng đúng. - Ăn cơm thôi, anh đói rồi. Năm năm sau, - Trình Gia Bảo! Con ra đây cho mẹ. - Mami. Diệp Anh nhìn cái phiên bản thu nhỏ của Trình Hựu mà càng tức giận hơn. - Con làm gì máy tính của mami? - Con có biết gì đâu mami. Tiểu Bảo mở to đôi mắt vô tội nhìn cô, còn cái nết giả ngốc này nữa, còn di truyền cho cậu ngoài ba cậu. - Tiểu Bảo, con lại chọc gì bảo bối của ba vậy? Trình Hựu vừa về tới nhà đã nghe thấy tiếng la hét của vợ mình, biết ngay là con trai mình đã làm cô giận rồi. - Ba, mẹ mắng con. - Con.. - Diệp Anh cạn lời. - Anh nhìn đi, nó phá máy tính em này. - Tiểu Bảo. - Dạ.. - Tiểu Bảo với giọng nói ỉu xìu nghe lời ba cậu sửa lại máy tính cho mẹ. - Còn một lần nữa thì con ra đường mà ngủ. - Nghe chưa? Đừng chọc giận bảo bối của ba nữa. Nói với con trai xong thì anh quay qua vợ mình nịnh bợ: - Vợ, anh dạy dỗ Tiểu Bảo rồi, em thưởng cho anh đi. - Thưởng cái đầu nhà anh, này, này, thành quả của anh này. Mỗi một từ "này", cô đưa bụng mình ra trước mặt anh, tháng trước cô vừa phát hiện ra mình lại mang thai, tất cả là tại cái tên chồng trời đánh này lừa gạt cô đẻ thêm. - Hai ba con các người đi vào ăn cơm. Buổi tối, Diệp anh nhìn hai tên đàn ông mặt giống nhau kia ở trên giường mình nói nhảm, về sau này làm sao để Tiểu Bảo bảo vệ em gái mình, còn chưa biết là trai hay gái nhưng hai người nói rất hăng say, nói đến tận khi cô công chúa lấy chồng: - Không được, em gái con làm sao để cho tên đàn ông khác mang đi được. - Đúng, ba cũng thấy vậy, nhà mình đủ tiền để nuôi thêm chục người nữa còn được. - Hai người có thôi đi không? – Diệp Anh hết chịu nổi với lập luận của hai người này. Trình Hựu thấy vợ mình sắp nổi điên nên nhanh chóng dụ dỗ Tiểu Bảo về phòng, không khéo lát nữa anh lại phải ra sô pha: - Tiểu Bảo, về phòng ngủ đi con. - Hôm nay cho con ngủ với mẹ đi. - Không được, mẹ đang có em bé, lỡ như con đạp trúng mẹ thì sao, về phòng đi. - Ò Cậu bé ỉu xìu trở về phòng của mình, còn Trình Hựu thì đang muốn ôm vợ mình nhưng bị cô từ chối: - Anh đi ngủ với Tiểu Bảo đi, lỡ như anh đạp trúng em thì sao? - Anh làm sao mà đạp em được? - Nhanh! Này thì cho cái tội dạy Tiểu Bảo phá máy tính của cô, xem anh còn dám nữa hay không? END.