Bạn ơi, chia sẻ với bạn nha. Mà bạn không cô đơn đâu ạ. Mình giống bạn nè. Mình nghĩ ngợi đủ thứ trên đời, mở mắt ra là ngàn câu hỏi vì sao luôn ấy. Lúc đầu mình cũng thấy kì kì vì 'khác người' quá nhưng riết quen luôn. Giờ mình ổn với mọi thứ.
Nếu người khác không 'bắt sóng' được bạn thì bạn cũng đừng buồn. Vì đạo bất đồng bất tương vi mưu mà. Vả lại 'bạn' với 'bè' thực ra còn có một khoảng cách ở giữa nữa. Nên phân chia ra hẳn hoi rồi hãy đặt tâm tư vào sau nhé. Ở nơi đông người mà vẫn cảm thấy cô đơn thì thôi mình chọn ở một mình mà không cô độc nè. Mà tính ra do chưa tìm đúng địa chỉ thôi, chứ bạn xem cái động này nè, nhiều bạn cũng đồng cảnh ngộ như tụi mình thôi ^^
Mà đa sầu đa cảm đâu phải phạm pháp gì. Bản thân mình chấp nhận mình là một người 'dì dị' và mình thuận theo nó nên mình không thấy mâu thuẫn. Mình cố tỏ ra vui vẻ và giấu cô đơn vào trong để mọi người không phát hiện ra, vì mình sợ phiền hà, sợ bị hỏi tới rồi không biết trả lời ra sao. Mình thấy việc này cũng ổn thôi, không sao cả. Vì khi mình không giỏi chủ động và mọi người không thể hiểu được mình thì mình chọn cách lắng nghe. Cái mình giỏi nhất. Mình vui vẻ đứng bên lề và lắng nghe mọi người trò chuyện, rồi từ từ đúc kết chúng thành bài học. Khi mình quá buồn không biết chia sẻ với ai thì mình chọn nghe nhạc, chụp hình cảnh vật, chạy bộ.. Những sở thích tĩnh lặng, đơn giản thôi nhưng nó giúp mình tạm tách rời căng thẳng, cho mình khoảng lặng để tỉnh táo. Rồi mình sẽ lại đối mặt với những khó khăn đó, những vấn đề cũ xì, nỗi buồn không tên, câu hỏi chẳng bao giờ có lời đáp nhưng chí ít mình có thể mang một tâm trạng khác lúc bắt đầu kia.
Mọi người có thể không biết bạn thế nào và hùa theo hoặc biết nhưng lờ đi nó hay chế giễu nó. Nhưng suy cho cùng, suy nghĩ của mọi người cũng không phải suy nghĩ của bạn. Để tham khảo hay áp đặt bạn mới là người quyết định. Bạn có thể có đôi chút cô đơn nhưng không hề cô độc đâu nhé! ^^