Welcome! You have been invited by Beheo123 to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 20

Mặc dù đã sớm biết đường xá xa xôi, nhưng đến khi thật sự lên đường Phùng Trinh mới biết được, hiện thực còn tàn khốc hơn nhiều so với tưởng tượng.

Dọc theo đường đi đường xá xóc nảy cũng thôi, còn phải chịu đựng những thứ như gió lẫn cát. Những hạt cát bay vào mặt đau tựa như dao cắt, mới chưa được bao lâu, khăn trùm đầu đều đã chuyển sang màu xám.

"Nhìn dáng vẻ của đại tẩu hình như trước kia chưa từng đi xa nhà." Từ Hồng Ngọc cười nói. Khuôn mặt nàng ta mượt mà, giữa mặt mày mang theo vài phần khéo đưa đẩy, lúc này lại cố ý lộ ra vài phần thân thiện, khiến cho Phùng Trinh khó lòng cự tuyệt, vì vậy nàng cười nói: "Đây vẫn là lần đầu tiên đi ra ngoài." Trong ký ức, Phùng Trinh thật sự là chưa từng đi xa nhà, vẫn luôn đợi ở trong thôn Sơn Nam. Tất cả những gì nàng ấy biết được đều là nghe từ trong miệng người khác.

Từ Hồng Ngọc nói: "Vậy thì lần này đại tẩu nên nhìn xem kỹ một chút. Thành Túc Châu chính là thành lớn nhất ở phía bắc, thậm chí còn có một số người Hồ cũng buôn bán ở đây, vì vậy rất náo nhiệt."

"Đúng vậy đại tẩu, nhất là bây giờ sắp đến tết, chắc chắn sẽ náo nhiệt hơn ngày thường." Trên mặt Tiêu Diệu Diệu lộ ra vẻ kích động. Tuy tuổi tác nàng ta còn nhỏ, lại bởi vì có mấy vị huynh trưởng, cho nên đối với thế giới bên ngoài cũng không có lạ lẫm gì lắm. So với Phùng Trinh mà nói, cũng coi như có kiến thức tương đối rộng.

Phùng Trinh nói: "Chúng ta không phải đang đánh trận cùng với man di sao, sao còn có thể đến đây để buôn bán?" Đây là không lo lắng chuyện thám tử sao?

"Đành chịu thôi, da lông kia của người Hồ có khả năng chống lạnh, chúng ta lại dùng được. Hơn nữa người Hồ không chỉ có người man di, mà còn có cả người Hung, người Yết." Khi Tiêu Diệu Diệu nói về những điều này, đã thuộc như lòng bàn tay, vô cùng hiểu rõ.

Phùng Trinh cũng rất nghiêm túc lắng nghe, đối với nàng mà nói, tin tức này đều rất có lợi. Dù sao đây cũng là một thành trấn nơi biên cảnh, sau này còn muốn buôn bán, không thể thiếu được việc kiếm bạc từ người Hồ.

Dọc đường đi có có mấy người nói chuyện phiếm, nhưng thời gian trôi qua thật nhanh, sáng sớm bọn họ đã xuất phát, đến tận hoàng hôn rốt cuộc cũng thấy được bóng dáng của thành Túc Châu.

"Trước kia đại ca cũng đóng giữ ở Túc châu, sau đó lại đi về phía trước, về sau càng đi càng xa, nếu như xuất phát từ thành Túc Châu, còn phải phải đi thêm một ngày lộ trình."

Nghe Tiêu Diệu Diệu nói về Tiêu Sơn, trong lòng của Phùng Trinh lại ảm đạm, nàng nhìn phương hướng ở phía ngoài thành.

Tiêu Diệu Diệu thấy thế, biết lời mình nói sai, tức khắc có chút bức rức. Từ Hồng Ngọc vội vàng nói sang chuyện khác: "Được rồi, bây giờ cũng đã muộn, chúng ta đi đến chỗ Tiêu Lâm đi, hôm nay ở đây ổn định một ngày, ngày mai lại đi mua sắm."

Sau khi xuống xe bò, những người khác cũng hẹn canh giờ ngày kia sẽ tụ họp, đồng loạt giải tán, từng người đều đi đến nhờ cậy bằng hữu thân thích.

Tiêu Lâm, lão tam Tiêu gia còn trẻ tuổi đã làm tiên sinh phòng thu chi cho người ta ở thành Túc châu. Nói là tiên sinh phòng thu chi, trên thực tế cũng chỉ là một người học việc mà thôi, hiện giờ còn chưa tự đảm đương một mình. Bất quá đối với người trong thôn mà nói, đây là một việc làm rất có thể diện.

Tất nhiên, công việc này cũng được hưởng lợi từ nhạc phụ của hắn ta chính là Từ trướng phòng*. Bất quá khi Từ trướng phòng còn trẻ thân thể không được tốt, còn chưa kịp đề bạt tế tử của mình lên chính thức, đã bị nhà chủ nhân cho về nhà để dưỡng lão. Tuy rằng là như thế, Tiêu Lâm cũng không dám lạnh nhạt với thê tử Từ Hồng Ngọc. Hắn ta cũng biết, chính là nhạc phụ bên kia vẫn còn những tuyệt kỹ khác còn chưa dạy hắn ta.

*trướng phòng: Nhân viên thu ngân ngày xưa.

Cho nên khi người gác cửa nói Từ Hồng Ngọc đã tới, hắn ta vội vàng chào hỏi những người khác, chạy nhanh ra nghênh đón thê tử của mình.

Từ xa đã nhìn thấy, trên mặt đứng đắn của hắn ta lập tức lộ ra vẻ tươi cười: "Hồng Ngọc, nếu nàng muốn tới, sao không đề cập tới trong thư trước, để ta đi đón nàng."

Lại nhìn thấy Tiêu Diệu Diệu đứng bên cạnh Từ Hồng Ngọc, hắn ta cau mày nói: "Diệu Diệu, muội nên gửi thư cho ta, căn bản ta không có chuẩn bị."

"Tam ca, muội, muội cũng không biết." Nàng không biết tam tẩu vì cái gì đột nhiên cũng muốn tới. Những năm trước khi thời tiết thế này, nàng ta đều không đi ra ngoài.

Từ Hồng Ngọc cười trừng mắt nhìn hắn ta: "Chàng trách Diệu Diệu làm cái gì? Ta cũng đột nhiên tới đây, là nghĩ sắp đến tết, cũng phải đi thăm phụ thân, bất quá chủ yếu là mang theo tẩu tử đến đây để nhận thức." Nàng ta nhìn Phùng Trinh: "Đây là đại tẩu."

Khi Tiêu Lâm nghe vậy, lúc này mới chú ý phía sau tứ muội Tiêu Diệu Diệu còn có một tiểu phụ nhân đang đứng. Hắn ta liếc mắt qua một cái, có hơi ngẩn người, nhưng thật không nghĩ tới đại ca của mình thế nhưng lại tìm được tẩu tử có dung mạo như vậy, chờ đến khi Từ Hồng Ngọc đẩy đẩy hăn ta, mới nói: "Ra mắt đại tẩu đi."

Phùng Trinh khẽ gật đầu xem như đáp lại.

Sau khi chào hỏi, Tiêu Lâm liền không để ý đến Phùng Trinh. Rốt cuộc, bản thân hắn ta đối với Tiêu gia cũng không có nhiều cảm tình, đối với đại ca Tiêu Sơn cũng không có cảm giác tôn kính, tận trong xương cốt cũng chưa nói được là tôn trọng hay không tôn trọng.

Chủ nhân của Tiêu Lâm là La gia, một thế gia vọng tộc nổi danh ở thành Túc Châu, La gia này chính là rất vượt trội, có mối quan hệ thông gia với phủ đại tướng quân thành Túc Châu, Tướng quân phu nhân hiện tại trong phủ tướng quân đúng là người của La gia, tuy rằng là tục huyền, nhưng kia cũng là Tướng quân phu nhân chính thức, cho nên La gia ở tại thành Túc Châu này chính là 'hoàng thân quốc thích'. Ngay cả một người học việc ở phòng thu chi như Tiêu Lâm cũng nở mày nở mặt hơn người bình thường, nơi hắn ta ở cũng có một sân riêng.

Mấy người bọn họ đến chỗ của Tiêu Lâm ở, Tiêu Lâm bảo Tiêu Diệu Diệu tiếp đón Phùng Trinh, còn bản thân thì đi vào phòng nói chuyện với Từ Hồng Ngọc.

Cũng không biết Từ Hồng Ngọc nói với hắn ta cái gì, nhưng sau khi hắn ta bước ra ngoài, thái độ của Tiêu Lâm đối với Phùng Trinh tốt hơn một chút, đề nghị đưa bọn họ ra ngoài ăn cơm, buổi tối hắn ta đến buồng trong của phòng thu chi bên kia ngủ cả đêm, nhường tòa nhà lại cho mấy người Phùng Trinh ở.

Thời điểm dùng cơm, Tiêu Lâm hỏi về chuyện trong nhà. Đã vài tháng hắn ta không về nhà, ngày thường bận rộn, cho nên cũng rất ít viết thư.

"Nha Nha rất ngoan ngoãn, chính là ngày thường không gặp được chàng, tiếp qua thêm mấy ngày nữa, chàng trở về sợ cũng không còn nhận được ra chàng." Nha Nha mà Từ Hồng Ngọc đang nhắc đến, đương nhiên tiểu khuê nữ của nàng ta và Tiêu Lâm, hiện giờ mới được hơn một tuổi.

Tiêu Lâm nghe nhắc tới nữ nhi, trên mặt cũng có chút thích thú: "Chờ cuối năm sau khi hết bận việc, ta liền trở về nhà."

Từ Hồng Ngọc bất mãn nói: "Những năm trước cũng không thấy bận như năm nay."

Tiêu Lâm cười nói: "Đối với chủ nhân của ta mà nói, đây đương nhiên càng bận càng tốt. Bất quá năm nay quả thật bận hơn so với những năm trước, đặc biệt là phòng thu chi của tiệm gạo, đã mấy ngày nay không được ngừng nghỉ."
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 21

[HIDE-THANKS]Phùng Trinh vẫn luôn không xen vào, chỉ yên lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người, nghe đến đó, nàng nhịn không được mà hỏi: "Có phải năm nay dân chúng thiếu lương thực không?" Nàng biết, ở thời đại này, lương thực chính là mạng sống căn bản, chính nàng đang ở trong thôn của Tiêu gia, cũng không cảm thấy người trong thôn thiếu lương thực, cho nên rất tò mò với việc mua lương thực ở xung quanh mà Tiêu Lâm nói.

Mặc dù Tiêu Lâm không để ý lắm về người đại tẩu này, bất quá đối với lời nói của Từ Hồng Ngọc, hắn ta vẫn nghe vào được vài phần, lúc này cũng kiên nhẫn giải thích nói: "Bây giờ đã bắt đầu mùa đông, cũng là thời điểm mấy tửu phường muốn mua thêm lương thực để ủ rượu, khi trời giá rét có thể sẽ bán được giá tốt. Đặc biệt là những người Hồ đó, nếu như không có rượu của chúng ta, kia thật đúng gian nan."

Nghe được về chuyện ủ rượu, Phùng Trinh cũng giật mình.

Kiếp trước, Phùng Trinh chính là lớn lên ở một thị trấn nhỏ có nghề thủ công truyền thống là ủ rượu, ở đó có rất nhiều xưởng rượu lớn lớn nhỏ nhỏ, rất nhiều xưởng rượu đều là do gia đình sản xuất. Nhưng là bởi vì là nghề thủ công truyền thống, hơn nữa sau khi không ngừng cải tiến, cho nên chất lượng rượu trên thực tế còn muốn tốt hơn mấy phần so với một số nhãn hiệu lớn, thậm chí nhiều nhà máy rượu có thương hiệu lớn đều treo nhãn hiệu của bọn họ để sản xuất.

Sau khi trưởng thành Phùng Trinh cũng công tác tại công ty, rất quen thuộc với công việc có tính chất treo biển hành nghề này. Cho nên kiếp trước kiếp này, khi nói đến thứ mà Phùng Trinh quen thuộc nhất, đó chính là rượu.

Lúc trước Phùng Trinh cũng đã nếm thử rượu ở đây, là rượu uống giao bôi vào đêm động phòng hoa chúc ngày đó, hương vị rượu kia, nhạt hơn so với hương vị rượu gạo, hơn nữa màu sắc có hơi vẩn đục, một chút hương rượu đều không có. Trong lòng nàng còn nghĩ là do Tiêu gia nhà nghèo, cho nên mua loại kém phẩm chất để ứng phó mà thôi. Bây giờ nàng nghe được phía Tiêu Lâm nói về việc nấu rượu, trong lòng tự nhiên có chút ý tưởng.

Chỉ là ý tưởng này vẫn chưa được chín muồi cho lắm, vì thế cũng không nói gì thêm nữa.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Tiêu Lâm an bài cho Phùng Trinh và Tiêu Diệu Diệu vào trong một phòng, chính mình thì mang theo Từ Hồng Ngọc đến nhà nhạc phụ để tá túc qua đêm, thuận tiện để cho Từ Hồng Ngọc gặp mặt với người trong nhà.

Buổi tối, Tiêu Diệu Diệu và Phùng Trinh ngủ chung một giường, bởi vì đổi chỗ ngủ mới, cả hai đều trằn trọc không ngủ được.

"Tẩu tử, tính tình tam ca lúc nào cũng như vậy, thái độ của huynh ấy đối đãi với người nhà đều thế cả, cho nên tẩu cũng đừng cảm thấy huynh ấy không tốt." Trong bóng đêm, Tiêu Diệu Diệu giúp nói lời tốt cho tam ca nhà mình.

Hôm nay nàng ta cũng cảm thấy tam ca đối xử lạnh lùng với đại tẩu, lúc trước ngoại trừ gọi một tiếng đại tẩu, sau đó vẫn coi như là đại tẩu không tồn tại. Lạnh nhạt giống như người xa lạ. Tiêu Diệu Diệu lo lắng Phùng Trinh cảm thấy không thoải mái, cho nên có được cơ hội cũng giải thích một phen.

Trong lòng Phùng Trinh thật sự có một số suy nghĩ, nhưng không phải vì nàng cảm thấy vì mình mà ủy khuất, mà là ủy khuất vì Tiêu Sơn. Người xưa đều coi trưởng tẩu như mẫu thân, đệ đệ muội muội cũng phải rất kính trọng trưởng tẩu, nàng cũng không bảo Tiêu Lâm phải cung cung kính kính với đại tẩu là nàng, nhưng nàng không nhìn thấy được chút tôn trọng nào trong mắt Tiêu Lâm, hắn ta hoàn toàn không để ý tới, từ điểm này có thể thấy Tiêu Lâm thật sự coi thường vị đại ca là Tiêu Sơn. Vì thế mà nàng cảm thấy ủy khuất cho Tiêu Sơn. Vì người trong nhà, hắn phải sớm đi tòng quân, gánh vác trách nhiệm với hai huynh đệ, nhưng lại bị người trong nhà đối xử lạnh nhạt như thế.

"Diệu Diệu, muội cũng không cần giải thích, thật ra ta đã sớm biết, người trong nhà thật sự chưa từng coi đại ca của muội là người một nhà. Phụ mẫu như thế, một nhà lão nhị cũng như thế, hiện giờ xem một nhà lão tam, kỳ thật cũng là như thế."

"Tẩu tử, tẩu đừng nghĩ như vậy." Âm thanh của Tiêu Diệu Diệu mang theo vài phần nghẹn ngào. "Thật ra, thật ra cũng không đơn giản chỉ có đại ca, mà cả nhà thật ra cũng đều như vậy."

Tiêu Diệu Diệu nhẫn nhịn hồi lâu, cuối cùng nói ra suy nghĩ của mình. "Kỳ thật, quan hệ giữa nhị ca cùng tam ca không được tốt lắm, quan hệ của tam ca cùng với phụ mẫu cũng không tốt. Muội, muội ở trong mắt bọn họ, cũng không tính là gần gũi."

"Khi phụ thân còn trẻ không có ở nhà, một mình mẫu thân phải chăm sóc nhiều đứa nhỏ như thế, nói là chăm sóc, cũng là mấy huynh trưởng tự mình lăn lộn mà trưởng thành. Sau khi phụ thân trở về, đại ca đã đi rồi. Lúc ấy tam ca cũng còn nhỏ tuổi, đi theo một lão nhân trong thôn học chữ mấy năm, liền bị đưa đến trong thành để học việc. Cũng rất ít khi về nhà, về sau, càng thêm xa cách với người trong nhà."

Những chuyện này, Tiêu Diệu Diệu thật không nghĩ phải nói ra, nàng ta vẫn luôn chôn chặt trong lòng, tự nhủ gia đình vẫn là gia đình, là người thân thiết nhất. Vì vậy, mặc dù phụ mẫu luôn sai sử nàng ta lên núi hái thuốc, đối xử lạnh nhạt với đại ca, nàng ta cũng vẫn tự nói với chính mình, đây chỉ là tạm thời. Nàng ta cũng vẫn luôn nói với Phùng Trinh như thế. Điều cuối cùng nàng ta không muốn chính là gia đình phải tan vỡ.

Nghe những điều này, Phùng Trinh chỉ thở dài, cũng không nói gì nữa.

Tuy rằng biết người Tiêu gia không chỉ đối xử khắc nghiệt với một mình Tiêu Sơn, nhưng trong lòng nàng vẫn không cảm thấy người Tiêu gia là người thân của mình. Người trong một nhà lại có tình thân lãnh bạc như vậy, sao có thể đối đãi như là người thân.

Một đêm trôi qua, sáng hôm sau khi thức dậy, hai mắt của Tiêu Diệu Diệu vẫn còn hơi sưng. Phùng Trinh đã dùng khăn ấm chườm lên cho nàng ta, mới dần dần tốt lên. Bởi vì hôm qua đã được dặn dò, cho nên hai người đã khóa cửa lại, trực tiếp đi lên phố.

Ngày hôm qua sau khi nghe những gì Tiêu Lâm nói, trong đầu nàng đã có một chút ý định. Hôm nay được dịp đi xem giá của thị trường.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 22

[HIDE-THANKS]Mặc dù thời tiết se lạnh, nhưng đã gần đến cuối năm, người đi bộ trên đường phố cũng nhiều hơn bình thường.

Những bách tính thường lui tới đều mặc đủ loại trang phục, cách trang điểm của nhiều người trong số họ rõ ràng thuộc về các địa phương khác nhau, một khung cảnh như vậy khiến Phùng Trinh nhớ đến đô thị quốc tế hóa. Dựa trên tình hình giao thông hiện tại, có thể ước tính rằng ngay cả quốc gia cũng không có rầm rộ như vậy.

Thành Túc Châu không đổ nát như Phùng Trinh tưởng tượng, tường thành nguy nga sừng sững, dễ thủ nhưng khó công. Bên trong thành được chia thành nội thành và ngoại thành. Phần lớn nội thành đều do một ít gia quyến quan gia cùng với cường hào cư trú, Phùng Trinh chỉ nhìn vào cửa nội thành, ngay cả tiến vào cũng không có tư cách.

Ngược lại, Tiêu Diệu Diệu mặc dù đã tới mấy lần, nhưng vẫn cảm thấy rất hiếm lạ, kéo lấy cổ tay Phùng Trinh, nhưng ánh mắt lại đảo khắp nơi.

Phùng Trinh cũng mặc kệ nàng ta, tự mình tìm kiếm các tửu quán ở khắp mọi nơi.

Nếu nàng muốn xem giá rượu của thị trường, cũng chỉ có thể đi xem tình huống hiện tại của thị trường rượu.

Cũng may người cổ đại còn thích uống rượu hơn người hiện đại, trên đường có không ít tửu phường. Phùng Trinh tìm thấy một cửa hàng rượu có quy mô thoạt nhìn cũng không nhỏ mà bước vào.

"Tiểu nương tử tới mua rượu sao?" Vừa vào cửa, một tiểu nhị có dáng người thon gầy liền đi ra đón nàng.

Phùng Trinh nói: "Ta muốn mua một ít rượu cho người trong nhà, làm phiền tiểu ca mang đến mấy loại rượu cho ta nhìn xem."

Một người lớn lên xinh đẹp, bất cứ lúc nào cũng được hoan nghênh. Hơn nữa Phùng Trinh rất tự nhiên hào phóng, tuy nàng ăn mặc bình thường, tiểu nhị trẻ tuổi này cũng cảm thấy ngượng ngùng nếu tiếp đón nàng không chu đáo, chẳng sợ buôn bán không được, trái lại rất sẵn lòng mang theo nàng đi vào tửu phường bên trong để nhìn xem.

"Đây là những loại rượu mới của chúng ta, đều đang bán rất chạy." Tiểu nhị tự đánh trống thổi kèn nói.

Phùng Trinh duỗi người qua nhìn một chút, cũng để ngửi mùi rượu. Hương vị rượu này thật ra so với rượu trước đó mà nàng đã uống ở Tiêu gia thì trong suốt hơn một ít, nhưng vẫn có chút vẩn đục, mùi rượu cũng nồng hơn một ít, chắc mới làm được không lâu.

Loại rượu như vậy, nếu như là trước kia, chính là rượu sản xuất thất bại.

"Còn có gì tốt hơn không?"

Thấy Phùng Trinh vẫn yêu cầu loại tốt hơn, tiểu nhị có chút ngại ngùng nói: "Có, nhưng thật ra vẫn có, chỉ là giá không rẻ, người dân bình thường như chúng ta vẫn là uống chút rượu bình thường là được."

Người này thật ra lại có tấm lòng chân thật. Phùng Trinh cười cảm kích: "Đó là mua không nổi, chỉ là chúng ta mua ít một chút trở về là được. Mua rượu cho nhà ta, tự nhiên là muốn mua rượu ngon."

Nghe nói Phùng Trinh vậy mà lại mua rượu ngon cho trượng phu, trong lòng tiểu nhị tự nhiên hâm mộ một trận không thôi. Một thê tử lớn lên xinh đẹp còn hiền huệ như vậy, cũng không biết là người kia gặp được vận cứt chó gì mà cưới được về nhà. Nghĩ tới thê tử của mình, cả ngày ghét bỏ hắn ta một thân toàn mùi rượu, mỗi ngày đều hùng hùng hổ hổ, trong lòng hiểu được cái gọi là người so với người, tức chết người a.

Tiểu nhị ở một bên thở dài, một bên mang theo hai người Phùng Trinh đi nhìn những loại rượu giá cao khác. Tất cả bình rượu đều được niêm phong, tiểu nhị dùng ống trúc lấy một ít ra, đưa cho Phùng Trinh ngửi thử: "Ngửi xem, rượu này có phải rất thơm hay không?"

"Thơm." Phùng Trinh gật đầu. Thầm nghĩ đúng là tiền nào của nấy, loại rượu tốt này xác thật thơm ngọt hơn rượu bình thường một chút. Liền hỏi thăm: "Cái này giá cả bao nhiêu?"

"Một cân tối thiểu là con số này." Tiểu nhị vươn năm ngón tay ra.

Phùng Trinh có chút không hiểu: "Bao nhiêu?"

"Năm lượng bạc!" Trên mặt tiểu nhị có chút khoe khoang. Rượu này chính là rượu tốt lâu năm, ở các cửa hàng nhỏ lẻ sẽ không thể mua được.

Khi nghe thấy là năm lượng bạc, cả người Phùng Trinh có chút sững sờ. Năm lượng bạc a. Ngay cả khi nàng không biết thị trường, cũng biết giá cả này rất cao. Phải biết rằng, Tiêu Sơn là một Ngũ trưởng, một tháng chỉ có một lượng bạc, nói cách khác, một cân rượu này, không sai biệt là phải tốn gần nửa năm tiền lương của Tiêu Sơn.

Nhưng chi phí ủ rượu này tuyệt đối không đến một lượng bạc, quả nhiên a, từ cổ chí kim, rượu chính là ngành sản xuất thu lợi nhuận khổng lồ!

Trong lòng Phùng Trinh lập tức dâng lên chút khí huyết, tâm tình không hiểu lại có chút kích động.

Tiêu Diệu Diệu vừa nghe giá cả đắt như vậy liền muốn lôi Phùng Trinh đi, nhưng bây giờ thấy Phùng Trinh đang ngẩn người, nàng ta lén lút kéo nàng lại: "Tẩu tử, chúng ta về thôi."

Phùng Trinh gật đầu, nàng thật sự phải đi sớm một chút, sau đó rồi lại cân nhắc về những điều tiếp theo. Dù sao ở thời đại này, muốn bán rượu cũng không phải loại người dân bình thường như nàng có thể làm được. Đằng sau những tửu trang lớn lớn nhỏ nhỏ kia, có thể có một số nhân vật lớn gì đó làm chỗ dựa vững chắc đấy chứ.

Nàng muốn kiếm thật nhiều bạc, nhưng nàng cũng biết mình có bao nhiêu cân lượng, vì vậy vấn đề này cần phải tính lâu dài.

Liền nói: "Tiểu ca, cân cho ta một lạng đi".

"Một lạng?"

Đây cũng là quá ít. Trong lòng tiểu nhị có chút không thoải mái, bất quá nhìn cách ăn mặc của Phùng Trinh, cũng biết không phải người của gia đình giàu có, nhưng thật ra cũng làm khó dễ, liền chuẩn bị đi lấy rượu cho nàng. Vừa mới định giả vờ, Phùng Trinh đã nói: "Tiểu ca, không phải loại này, là rượu chúng ta vừa mới nhìn trước đó."

Phùng Trinh đỏ mặt nói: "Trong nhà túng quẫn, tiểu phụ nhân thật sự không biết giá lại cao như vậy, vừa rồi mới mạnh miệng nói thế, còn mong tiểu ca đừng trách móc."

Mặc dù thật sự rất mất mặt, nhưng Phùng Trinh vẫn là da mặt dày thừa nhận nàng không mua nổi.

Không phải nàng không có bạc mua rượu, mà là nàng không nỡ tiêu số tiền mồ hôi nước mắt do Tiêu Sơn kiếm được. Đối với mua một lạng rượu này, nàng cũng không phải muốn mua, chỉ muốn lấy về nhà để làm thử nghiệm.

Trong lòng tiểu nhị vốn dĩ không vui, nhưng nhìn thấy bộ dáng mặt đầy xấu hổ của Phùng Trinh, cũng không dễ dàng tức giận, đành phải đi lấy loại rượu bình thường.

Sau khi thanh toán mấy văn tiền, Phùng Trinh nhanh chóng nói lời cảm tạ, cầm theo ống trúc đựng một lạng rượu, cùng với Tiêu Diệu Diệu rời khỏi cửa hàng rượu.

Sau khi rời khỏi cửa hàng, Phùng Trinh không đến các cửa hàng khác nữa.

Loại đồ như rượu này đều giống nhau, cửa hàng này có thì cửa hàng khác cũng có. Hơn nữa, nàng vừa mới chú ý tới, mặc kệ giá cả của vị rượu nào, đều không trải qua quá trình chưng cất xử lý, nói cách khác, hiện tại kỹ thuật chưng cất vẫn chưa xuất hiện.

Mà kỹ thuật chưng cất này chính là cơ sở của việc ủ rượu, trên cơ sở này có thể sử dụng các phương pháp khác để sản xuất ra các loại rượu có mùi vị khác nhau.

Chỉ riêng trong tay Phùng Trinh, đã có một số phương pháp sản xuất các loại khác nhau. Phùng Trinh có thể chắc chắn, kỹ thuật ủ rượu của mình, tuyệt đối đã vượt xa thời đại này.

Điều duy nhất bây giờ là làm sao để biến những công nghệ này thành dòng bạc, dòng bạc đều đặn cuồn cuộn mà vẫn đảm bảo an toàn.

Loại đồ giống như rượu trắng, đặt trước mặt người khác chính là óng ánh, quá gây chú ý. Tuyệt đối không thể bày ra một cách nghênh ngang như vậy.

Hoặc là nói, nàng ném đá để dò đường trước?

Sau khi suy nghĩ một phen, trong đầu Phùng Trinh đã có một kế hoạch đại khái. Bất quá hiện giờ đã là mùa đông, vạn vật đều khô héo, nguyên liệu cần thiết nàng cũng không có, chuyện này đành phải qua năm mới rồi lại nói tiếp.

Chuyện quan trọng trong lòng nàng đã định xong, Phùng Trinh cảm thấy nhẹ nhõm, sau đó lại không cân nhắc thêm những chuyện này, mà lôi kéo Tiêu Diệu Diệu đi lên trên phố mua đồ.

Đương nhiên, đồ đạc Phùng Trinh mua là cho dịp năm mới, bất quá không phải cho Tiêu gia, mà là lễ vật ngày tết cho Phùng gia.

Nàng là người hiểu rõ nhất tình hình của Phùng gia, mùa đông năm nay sẽ như thế nào, nàng có thể tưởng tượng ra được. Dù khả năng hiện tại vẫn có hạn, nhưng có thể giúp được bao nhiêu là bấy nhiêu. Loại đồ đạc như xiêm y này quá xa xỉ, cho nên Phùng Trinh chỉ mua một số đồ dùng và đồ ăn hàng ngày. Tính toán đâu ra đấy tiêu tốn ba trăm văn tiền. Bản thân nàng thì ngược lại không phải tốn một văn tiền nào. Sau đó lại thuận đường mua cho Tiêu gia bên này mấy cân thịt lợn mang về, chuẩn bị cho ngày tết. Chung quy, Tiêu Sơn không có ở nhà, chuyện này vẫn phải làm.

Sau khi mua sắm xong, hai người lại ở ven đường ăn bánh nướng, uống một bát mì nước, lúc này mới vội vã trở về nơi ở.

Buổi tối Từ Hồng Ngọc và Tiêu Lâm cũng không về tòa nhà bên này, Phùng Trinh và Tiêu Diệu Diệu cũng rất vui vẻ và thoải mái, bản thân ở lại trong phòng sắp xếp những thứ mua được, đóng gói vào một chiếc túi lớn. Sáng sớm ngày hôm sau, hai người liền khóa cửa lại, giao chìa khóa đến chỗ của Tiêu Lâm, nhờ người gác cửa chuyển lại giùm, rồi vội vội vàng vàng đi đến địa điểm mà thôn dân đã hẹn tụ hợp.

Trong hai ngày qua, mọi người ở thành Túc Châu bận rộn mua sắm đồ vật, tuy rằng tiều tụy, nhưng lại rất hưng phấn. Dù sao cũng là thời điểm mỗi năm một lần, hơn nữa lại ở trong thành mấy ngày, bị lây nhiễm không khí náo nhiệt kia, đều cảm thấy tràn đầy sức lực. Nếu như không phải thời gian có hạn, lại lo lắng trong nhà chờ đợi gấp gáp, rất nhiều người còn muốn ở thêm vài ngày.

Nhìn thấy người dần dần kéo đến, ngoại trừ một số người sôi nổi nói những chuyện mắt thấy tai nghe mấy ngày nay, những người khác đều bận đếm nhân số. Ngoại trừ Từ Hồng Ngọc đã nói muốn ở lại thành Túc Châu chờ Tiêu Lâm cùng nhau trở về, những người khác đều đã đến đông đủ. Người dẫn đầu là nhi tử của lý chính trong thôn, sau khi đếm đủ số người, đoàn người đều lên xe bò chuẩn bị về nhà càng sớm càng tốt, có lẽ còn có thể về đến nhà trước khi trời tối.

Mắt thấy sắp phải về nhà, trong lòng mọi người bắt đầu nóng ruột muốn trở về, vô cùng sôi nổi leo lên xe bò.

"Man di tới!" Bất thình lình có mấy con ngựa vội vã xông vào thành, một bên vừa chạy như điên, một bên lại hô to.

Kèm theo tiếng trống cảnh báo của trạm canh gác phía trên tường thành, còn có từng đợt khói đen bốc lên, thành Túc Châu vốn dĩ náo nhiệt vui mừng, trong nháy mắt dường như bị người nhấn nút tạm dừng.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 23

[HIDE-THANKS]Chỉ là an tĩnh trong nháy mắt, chẳng mấy chốc, đoàn người bắt đầu chạy trốn khắp nơi. Tất cả đường phố bên trong thành trở nên hỗn loạn.

Tại sao người man di lại đến?

Từ khi Trương đại tướng quân trấn giữ tại thành Túc Châu đến nay, số lượng các tướng sĩ đóng ở bên ngoài thành một năm đều tăng lên theo hàng năm, cách xa mấy chục dặm đều có một pháo đài. Những kẻ man di này cho dù có tới, cũng sẽ không tới nhanh như vậy, căn bản không có chút tin tức nào.

Trong khi dân chúng vẫn đang không ngừng kinh sợ, ở các cửa lớn thành đông nam tây bắc của Túc Châu đều đã bị đóng lại. Khắp nơi trong thành bắt đầu điều động binh mã canh giữ nghiêm ngặt cửa thành, ngoài ra còn có một số binh lính canh phòng trên đường phố, đề phòng nghiêm ngặt bọn thám tử chui vào trong thành để gây rối.

Sau khi sắp xếp một phen như thế, đoàn người của Phùng Trinh đương nhiên không thể rời đi. Nhưng lại không có nơi nào để đi, vì vậy chỉ có thể tìm một nơi ở trên đường cái mà chờ đợi.

Mặc dù cư dân vùng biên cảnh liên tục chịu đựng người man di tiến đánh, nhưng mà đã nhiều năm rồi họ chưa từng thấy trận tiến công như thế này. Đoàn người đang đoán xem bên ngoài thành có chuyện gì, có bao nhiêu kẻ man di tới đây, tướng sĩ của chúng ta hiện đang ở nơi nào, Trương đại tướng quân còn ở bên trong thành này hay không?

Nghĩ đến cảnh nhóm man di sau khi phá thành sẽ đốt giết đánh cướp, dân chúng đều không thể ngồi yên, một số người có tâm huyết nam nhi, dứt khoát cầm đòn gánh hặc hòn đá, muốn đi trên thành lầu liều mạng với người man di.

Tết nhất tới, còn có thể để người sống yên ổn không, con mẹ nó!

Lúc này trong lòng Phùng Trinh cũng rất lo lắng. Thứ nhất là vì tình cảnh hiện tại, thứ hai là lo lắng cho Tiêu Sơn. Rốt cuộc, trước đó nàng đã đoán được Tiêu Sơn phải có một nhiệm vụ nguy hiểm nào đó, hơn nữa nhiệm vụ này nhất định có liên quan đến man di.

Nhưng hiện tại đại quân man di lại áp sát đến, đây có phải là đã nói, nhiệm vụ của Tiêu Sơn không thể hoàn thành sao? Dựa trên suy tính của Phùng Trinh về tính cách của Tiêu Sơn, nếu bọn người Tiêu Sơn không hoàn thành nhiệm vụ, chỉ sợ đều tình nguyện tử trận trên sa trường, cũng tuyệt đối sẽ không để đại quân man di vượt qua mặt của bọn họ.

Cũng may là rất nhanh, Phùng Trinh đã nghe được tin tức từ những người khác truyền đến.

Hóa ra đám người man di lần này thế nhưng đã nhượng bộ, đi theo lối đường núi trước nay mà đến. Nghe nói lần này thôn trang không bị tàn sát, bọn chúng đã trực tiếp chạy đến thành Túc Châu, phỏng chừng là lo lắng tàn sát thôn trang sẽ kinh động Túc Châu bên này, cho nên lần này các thôn ở sau núi được may mắn thoát nạn. Chẳng qua thành Túc Châu lại bị nguy hiểm. Lần này quá mức đột ngột, binh lính bên trong thành không nhiều. Đang trong lúc gấp gáp thì phải xử lý thế nào?

Khi đoàn người Tiêu Diệu Diệu nghe nói những tên man di đó đều là từ thôn của bọn họ đến, đều sợ đến mức sắc mặt tái nhợt.

Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá, những người thân còn ở lại trong thôn, thiếu chút đã không còn nữa.

Bây giờ bọn họ chỉ hy vọng có thể giữ được thành Túc Châu, không để man di chạy thoát, miễn cho bọn chúng đến thời điểm cá chết lưới rách, lại làm thêm mấy tai họa táng tận thiên lương.

"Cái gì, đại quân man di sao lại đến Túc Châu!"

Sau khi ở Túc Châu đốt lên ngọn lửa hiệu, pháo đài bên ngoài thành cũng rất nhanh được đốt lên, báo hiệu cảnh giới cho quân phòng thủ khắp nơi. Đám người Tiêu Sơn bên này tự nhiên cũng nhận được tin tức từ lính canh.

Sau khi nghe tin tức này, mọi người đều kinh ngạc không thôi.

Đã nhiều ngày bọn họ vẫn luôn canh giữ đường thông hành của man di, chính là đang thời điểm mấu chốt, ngăn cản gót sắt của man di, giết cho đại tướng quân của bọn chúng trở tay không kịp. Vì để che giấu hành tung, mấy ngày nay bọn họ đều lần lượt tiêu diệt sạch sẽ một số binh lính lang thang trên thảo nguyên, chỉ chờ đại quân man di tiến vào trong bình. Ai có thể nghĩ đến việc lại nghe được tin tức kinh thiên động địa như vậy!

Những bọn man di kia chẳng lẽ là đã mọc cánh quá dài chăng?

Lính canh nặng nề thở hổn hển mấy hơi, tiếp tục giải thích nghi hoặc cho mấy người bọn họ: "Nghe nói bọn chúng vượt qua núi Liên Vân tới đây, những tên man di này cũng thật đủ tàn nhẫn, nghe nói vì trèo qua vách núi này đã chết rất nhiều người, vậy mà vẫn để cho đại quân của bọn chúng đi qua được."

"Ngươi nói là núi Liên Vân?" Tiêu Sơn vừa nghe được tin tức này, hai mắt lập tức trừng trừng như chuông đồng, hốc mắt đỏ lên. Hiển nhiên là rất kích động, vươn tay bắt lấy lính canh nói: "Mẹ kiếp ngươi nói rõ ràng cho ta, man di là từ chỗ nào của núi Liên Vân đi qua?"

Lính canh sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, vội vàng nói: "Là lối đi nhỏ ở thôn Sơn Hạ.. a.." Lời còn chưa kịp nói xong, Tiêu Sơn liền ném hắn ta sang một bên. Trên mặt Tiêu Sơn đầy kích động vác đại đao chuẩn bị lên ngựa.

Trương Thiết Ngưu vội vàng chạy nhanh đến ngăn lại, kéo dây cương không cho hắn đi: "Ngươi muốn làm gì?"

"Ta muốn trở về trong thôn nhìn một chút, đám man di kia.." Tiêu Sơn tức giận sôi máu, hắn hiểu rõ hơn ai hết sự hung ác của bọn man di. Lối nhỏ những tên súc sinh kia đi qua, sao còn có người sống sót.

Nhớ đến người nhà, nhớ đến Phùng Trinh, trong lòng hắn tựa như bị đao cắt.

Trương Thiết Ngưu vừa rồi nghe nói thôn Sơn Hạ còn không có phản ứng gì, nhưng bây giờ nghe Tiêu Sơn nói như vậy, mới bừng tỉnh nhớ tới, Tiêu Sơn đến từ thôn Sơn Hạ ở núi Liên Vân, tâm tình hắn ta tức khắc trở nên trầm thấp.

Mặc dù mấy năm nay cũng chứng kiến không ít chuyện bọn man di đồ sát thôn làng, chính là khi chuyện thật sự xảy ra trên đầu mình, vẫn cảm thấy không thể bình tĩnh được.

Nhưng bây giờ đại chiến đang nổ ra, hắn ta không thể để Tiêu Sơn làm kẻ đào ngũ: "Bây giờ ngươi trở về cũng không thay đổi được gì, hiện tại những tên súc sinh kia đã đánh tới thành Túc Châu, ngươi quay lại có ích lợi gì."

Đều đã đi qua thôn làng, thôn làng còn có thể còn không?

Đây là lời nói thật, nhưng Trương Thiết Ngưu không thể nói ra. Đổi chỗ, nếu đổi lại là hắn ta, hắn ta nhất định cũng không nhịn được.

Trên mặt Tiêu Sơn nổi đầy gân xanh, hung hăng nắm chặt tay lại: "Ta muốn đi giết những tên súc sinh đó, ngươi buông ra, ta đi giết bọn chúng."

Phụ mẫu, đệ đệ muội muội, còn có Trinh nhi. Trinh nhi yếu ớt như vậy, làm sao có thể tránh được.

Trái tim Tiêu Sơn đau không ngừng, trong lúc nhất thời cảm thấy tựa như bị vạn tiễn xuyên tâm, đau đến mất đi lý trí.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 24

[HIDE-THANKS]Hắn vẫn luôn cho rằng, bản thân sẽ chết trước.

"Tiêu Sơn, ngươi bình tĩnh lại một chút, hiện tại ngươi là người trong quân ngũ, không thể không tuân theo quân quy, nếu như ngươi tùy tiện xúc động như vậy, chẳng những không báo thù được, thậm chí còn có thể không toàn mạng."

"Lão tử không sợ, ngay cả người nhà cũng không bảo vệ được, lão tử còn ăn lương gì, còn làm binh gì?"

"Vậy được, lão tử sẽ dẫn ngươi đi báo thù, nhưng ngươi phải hứa với ta, không được xúc động, ta sẽ mang ngươi đi giết sạch đám man di, để đám man di này có đi mà không có về. Cho dù chết, chúng ta cũng phải chết cho xứng đáng. Nghĩ lại người nhà của ngươi đi, ngươi muốn bọn họ phải chết uổng phí vậy sao? Nếu như ngươi không còn nữa, nếu bọn họ lại tránh thoát được, đến lúc đó còn có thể trông cậy vào ai. Nghĩ đến thê tử của ngươi, các người vừa mới thành thân thôi. Lỡ đâu nàng ấy còn sống thì sao? Không gặp lại được người, ngươi không thể chết được!"

Mặc dù biết rằng hy vọng là xa vời, nhưng Tiêu Sơn lại bị lời nói này mà khơi dậy ý chí chiến đấu trong lòng. Nếu như vẫn còn sống, không chừng vẫn là còn sống. Những năm trước, khi thôn làng bị đồ sát, cũng sẽ có người sống sót.

Tiêu Sơn cố nén đau đớn trong lòng, cắn răng nói: "Được, ta nghe lời ngươi."

Cuối cùng Trương Thiết Ngưu cũng thở phào nhẹ nhõm. Hắn ta biết, Tiêu Sơn là người hiểu chuyện, chỉ cần suy nghĩ cẩn thận, sau này sẽ biết bản thân nên làm gì.

Tuy là Tiêu Sơn đã nghĩ thông suốt, nhưng hiện tại đám man di này đã đến thành Túc Châu, cửa thành đang tràn ngập nguy nan, đây chính là chuyện ván đã đóng thuyền.

Cho nên trong lòng của đám người bọn họ vẫn không thoải mái.

Bọn họ canh cửa chính, lại để người chạy đến cửa nhà, đây tính là chuyện thế nào đây.

Một đám hán tử tâm huyết cảm thấy chính mình đã bị những tên man di kia khiến cho nhục nhã vô cùng. Lần này nhất định phải tìm lại được, khiến cho những tên man di kia biết bọn họ lợi hại như thế nào.

Lúc này bọn họ cách thành Túc Châu xa nhất, nhân số cũng ít nhất, dù có xông tới cũng là nước xa không thể cứu được lửa gần. Vì vậy, Trương Thiết Ngưu không vội đưa đám người chạy trở về, mà triệu tập đám người lại, phái ra vài người trinh sát đi lên trên đường hỏi thăm xem tình huống bọn man di kia thế nào, sau đó lại xem man di có chuẩn bị gì ở phía sau hay không. Lại an bài thêm Ngũ trưởng Thập trưởng cùng nhau thảo luận về vấn đề này.

Trên bãi đất trống có một đám người vây quanh đều là sắc mặt trầm trọng. Lại tức giận bất bình, cũng có sắc mặt lo lắng.

Trương Thiết Ngưu nhìn xung quanh, nói thẳng vào vấn đề: "Các huynh đệ, những tên man đi đã chạy đến cửa nhà, các ngươi cũng đã biết tin tức này, hiện tại chúng ta nên nói, là phải nên làm gì bây giờ?"

Lời này vừa nói ra, mọi người hô to: "Đánh, đánh con mẹ nó!"

Trương Thiết Ngưu nói: "Đánh là nên đánh, nhưng là đánh như thế nào, đây chính là mấu chốt. Chúng ta là thép tốt, thép tốt phải được sử dụng trên lưỡi đao. Một trăm người của chúng ta cũng không thể lao vào đó một cách bừa bãi, chúng ta phải tìm được cách để khi bắt đầu có thể có một tác động lớn. Bây giờ các huynh đệ phía trước đều đã gấp rút đi tiếp viện cho Túc Châu, hiện tại chúng ta là đám cuối cùng, ta muốn xem đoàn người chúng ta có chủ ý gì. Hiện tại chúng ta có thời gian một nén nhang, nếu là thật sự không có chủ ý khác, vậy thì không nghĩ nữa, trực tiếp hướng về Túc châu, đối đầu với bọn man di."

Tất cả những người ngồi nghe được như vậy, đều trở nên trầm mặc.

Đây là lần đầu tiên gặp phải chuyện như thế, trước kia mọi người chỉ là dựa vào một cỗ nhiệt huyết dốc sức lao về phía trước, dù sao giết được man di là được. Ai còn nghĩ cách đánh giặc như thế nào.

Đó không phải là điều mà các tướng quân nên làm sao?

Mặc dù mọi người đều biết rằng đây là do tình thế bức bách, nhưng bọn họ thật sự không thể đưa ra được chủ ý gì, cho nên liền có người kiến nghị, trực tiếp đi giết man di.

Có người kêu lên, liền có người bắt đầu phụ họa. Đây là biện pháp đơn giản và trực tiếp nhất.

Sắc mặt Trương Thiết Ngưu nghiêm túc nhìn mọi người, phát hiện Tiêu Sơn vốn là tức giận muốn giết man di, lúc này lại thập phần bình tĩnh.

Hắn ta nói: "Sơn tử, tại sao không nói lời nào?"

Tiêu Sơn ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra thần sắc thấy chết không sờn. "Ta muốn thỉnh cầu một chuyện, chờ chuyện này qua đi, mặc kệ lần này chúng ta xảy ra chuyện gì, hãy để một mình ta đuổi theo man di, các ngươi đừng đi theo ta." Vừa rồi hắn đã suy nghĩ rất lâu, cũng đã suy nghĩ thật kỹ, hiện tại thật sự hắn không thể vội vàng báo thù, nóng lòng cũng vô ích, ngược lại sẽ liên lụy đến huynh đệ. Trước hết hắn phải cùng với mọi người cùng nhau chiến đấu. Chính là chuyện báo thù này, tuyệt đối hắn sẽ không buông tay. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ của mình, hắn sẽ đi báo thù.

Những lời của Tiêu Sơn khiến trong lòng Trương Thiết Ngưu cảm thấy khó chịu hơn. Nhưng trong một lúc, hắn ta cũng không biết phải nên khuyên thế nào. Trên thực tế, lần này những tên man di không rút lui, có lẽ tất cả mọi người có mặt đều phải xưng tội.

Hắn ta thở dài nói: "Chuyện này chúng ta đã nói quá sớm, ai biết trong chúng ta còn ai sống sót. Bây giờ quân man di kéo đến, hãy nghĩ đến dân chúng ở Túc Châu đi. Đến lúc đó nếu có chuyện tốt hay xấu, chúng ta đều có thể chết mà tạ tội."

Tiêu Sơn đứng dậy: "Vậy chúng ta đi cướp đường lui của man di là được. Tường thành Túc Châu của chúng ta rất kiên cố, cho dù đánh, đánh một lúc cũng không thể hạ được. Không bằng chúng ta đi đốt lương thảo của bọn chúng, cản đường lui của bọn chúng, nhưng thật ra lão tử cũng muốn xem, bọn chúng còn có tinh lực gì mà để công thành đoạt đất."

Trương Thiết Ngưu nghe xong, ánh mắt liền sáng lên, đột nhiên nghĩ tới cái gì, sắc mặt lại trở nên rất nghiêm túc.

Đốt lương thảo, nói thì dễ dàng, nhưng cũng là chuyện nguy hiểm nhất.

Lương thảo chính là đại sự của binh gia, nếu là nhóm man di phái ra mười vạn binh, ít nhất sẽ lưu lại ba vạn binh mã để bảo vệ lương thảo, muốn đánh hạ lương thảo, chỉ bằng một trăm người này của bọn họ, đó chính là tự chịu chết.

Tuy nhiên, bây giờ thật sự không còn lựa chọn nào khác, cả trái và phải đều là cái chết. Ánh mắt hắn ta kiên định nhìn các vị huynh đệ: "Đám người các ngươi nghĩ như thế nào?"

"Biện pháp này của Sơn tử ca ca rất hay, đốt lương thảo, nhìm xem nhóm man di này có thể ngao được hay không."

Trương Thiết Ngưu nhắc nhở: "Chuyến đi này vạn phần nguy hiểm."

"Bách phu trưởng nói đùa, lần nào của chúng ta mà không có nguy hiểm." Một tên Thập trưởng nở nụ cười, những người khác cũng hô lên: "Người chết điểu hướng lên trời, bất tử trăm triệu năm. Hãm trận doanh của chúng ta liều mạng đi!"

Trương Thiết Ngưu nhìn về phía Tiêu Sơn, thấy Tiêu Sơn kiên định gật đầu, hắn ta cũng gật đầu theo, đứng dậy nói: "Được, vậy thì chúng ta liền liều mạng thôi. Liền tính con mẹ nó đã chết, Trương Giáo úy cũng sẽ không bạc đãi người nhà của chúng ta. Ta cứ yên tâm đi liều mạng, ai chết còn chưa chắc chắn đâu!"[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 25

[HIDE-THANKS]Tại thành Túc Châu, lúc này đã bắt đầu tiến hành chiêu mộ tráng đinh để thủ thành. Đây là phương pháp được sử dụng phổ biến nhất trong thời đại này. Nói cho cùng, số lượng quân chính quy cũng không nhiều, nhất là vào lúc bọn họ trở tay không kịp như bây giờ, muốn điều động quân chính quy đi trấn giữ tường thành cũng đã muộn, cho nên chỉ có thể chiêu mộ tráng đinh bên trong thành.

Cũng may mấy ngày nay sắp sang năm mới, cho nên có rất nhiều người đã vào thành để mua sắm, tụ tập rất nhiều dân chúng.

Nhiều thôn dân đi cùng Phùng Trinh cũng bị mang đi. Đoàn người của Phùng Trinh được an bài phụ trách hậu cần, giúp nấu cơm đưa nước.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Diệu Diệu tiếp xúc với loại chuyện này, nàng ta sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, cả người run lên bần bật.

Phùng Trinh siết chặt tay nàng ta, âm thầm an ủi nàng ta. Lúc này trong lòng nàng cũng không chịu nổi, một mặt lo lắng già trẻ ở Phùng gia, bọn họ thật sự quá yếu ớt không thể chạy trốn được. Mặt khác thì lo lắng cho tình hình của Tiêu Sơn.

Lần đầu tiên phải chịu đựng áp lực như vậy, trong lòng Phùng Trinh cũng bị ép tới mức không thể thở được. Bây giờ bên trong thành lại đang hỗn loạn thế kia, bầu không khí căng thẳng của tai vạ sắp xảy ra khiến nàng càng buồn bực không dứt.

"Tẩu tử, chúng ta sẽ phải chết sao?" Tiêu Diệu Diệu sợ hãi hỏi. Dù sao tuổi nàng ta vẫn còn nhỏ, chưa từng trải qua chuyện gì, nên giờ khắc này trong lòng cũng đang trên bờ vực sụp đổ.

Phùng Trinh lớn tiếng nói: "Đừng nói bừa, không thấy được là mọi người đang bảo vệ chúng ta sao? Chúng ta có rất nhiều người, những tên man di chắc chắn sẽ không thể đánh lại chúng ta. Muội không nghe người ta nói bọn chúng là từ núi bên kia đến đây à. Bọn chúng thà đi đường nguy hiểm như thế, cũng là vì muốn đi vòng qua đại quân của chúng ta, còn không phải là sợ chúng ta đấy thôi. Cho nên man di cũng không có gì ghê gớm, đều là những kẻ hèn nhát, chờ đại quân chúng ta tới, khẳng định đánh bọn chúng đến tơi bời tan tác."

Nghe được những lời nói nghiêm túc này, lại nhìn đến thần tình thong dong tự tin của nàng, những nữ nhân bên cạnh cùng theo làm việc cũng có nhiều thêm sức lực. Đã không còn sợ đến mức hoảng loạn đầy mặt như vừa rồi nữa. Còn có người phụ họa nói: "Đúng vậy, nam nhân của chúng ta còn đang ở bên ngoài đánh những man di kia. Nghe nói rất nhiều man di đã phải chết."

Nàng vẫn không nói lời nào, cũng có rất nhiều tráng đinh đã chết.

Nghe thấy được mấy câu nói thế kia, bầu không khí đột nhiên thoải mái hơn rất nhiều. Công việc cũng có vẻ được gọn gàng ngăn nắp.

"Nói rất đúng, man di cũng không có gì ghê gớm." Một giọng nói uy nghiêm truyền đến. Mọi người nhìn sang thì thấy một phụ nhân trung niên trang điểm đơn giản đứng ở cửa, tuy phụ nhân này ăn mặc xiêm y bình thường, lại không che giấu được luồng uy thế trên người.

Nhìn hộ vệ còn có bọn nha hoàn bà tử phía sau bà ta, đoàn người cũng biết, người này không đơn giản.

Bà tử phía sau phụ nhân kia nói: "Đây là phu nhân Đại tướng quân của chúng ta, còn không mau bái kiến?"

Khi mọi người nghe thế, vội vàng thấp giọng hành lễ. Đại tướng quân, kia chính là vua một cõi. Còn hơn cả hoàng đế ở xa tận cuối trời, càng khiến cho người kính sợ hơn.

"Đây là thời điểm đặc biệt, không cần quá đa lễ." Trương phu nhân khẽ mỉm cười, trên mặt lộ ra vài phần thân thiết. Lại nhìn Phùng Trinh, nói: "Những gì ngươi vừa nói rất hay, man di không có gì ghê gớm cả. Mấy năm nay man di liên tiếp xâm phạm biên cảnh, không có lần nào chiếm được món hời. Lần này cũng giống như vậy. Các ngươi cứ yên tâm làm việc đi, nói cho những người đang sợ hãi kia, Trương tướng quân đang ở đây, sẽ không để cho man di xông vào thành Túc Châu."

Được sự cam đoan của Trương phu nhân, mọi người càng yên tâm hơn, ai nấy đều lộ vẻ vui mừng.

Sau khi phân phó mọi người yên tâm làm việc, Trương phu nhân liền bước đến chỗ Phùng Trinh đang đun nước nóng: "Ngươi cũng là người thành Túc Châu?"

Trương phu nhân rất tò mò về tiểu phu nhân có đảm lược, lại thập phần trấn định này. Dù sao trên một đường đi tới, không ít nam nhân đều bị dọa đến mức hoang mang lo sợ, một nữ nhân nho nhỏ yếu đuối vậy mà lại có phần gan dạ sáng suốt như thế, tại loại thời điểm này thập phần hiếm thấy, cho nên không tránh được có vài phần chú ý.

Hơn nữa, bà ta nhìn thấy dáng dấp xinh đẹp của Phùng Trinh, mặc dù nàng ăn mặc trông rất nghèo khó, lại không giống xuất thân nơi phố phường bình dân, vì vậy liền đến hỏi han.

Từ sau khi Phùng Trinh biết người này là Trương phu nhân, liền biết được lai lịch của người này. Đúng là vị La gia được vào Trương phủ làm phu nhân kế thất kia, cũng chính là đại tiểu thư La gia.

Nàng cúi đầu nói: "Dân phụ từ thôn Sơn Hạ đến đây."

"A? Lại có sự gan dạ sáng suốt như vậy." Trương phu nhân hiển nhiên có chút kinh ngạc.

Phùng Trinh nói: "Trượng phu của dân phụ cũng là quân nhân, ngày thường được nghe nhiều, liền cũng không sợ những tên man di đó nữa."

Trương phu nhân cười nói: "Hóa ra xuất thân từ trong quân môn. Có vị nương tử như thế, trượng phu của ngươi nhất định cũng là nhân vật khó lường. Tốt, rất tốt, Hôm nay ở đây, ngươi cố gắng trông coi, cổ vũ bọn họ nhiều hơn."

"Dân phụ tuân mệnh." Phùng Trinh thành thành thật thật trả lời.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 26

[HIDE-THANKS]Sau khi Trương phu nhân rời đi, mọi người đều nhìn Phùng Trinh với gương mặt đầy hâm mộ. Dù sao có thể được nói chuyện với tướng quân phu nhân, đó là một chuyện rất vinh dự. Tức khắc bọn họ đã trở nên can đảm hơn, dù sao vừa rồi bọn họ cũng nhìn ra, Trương phu nhân thích người cam đảm, tiểu nương tử này thoạt nhìn nhu nhược vẫn có thể làm được, những người lớn tuổi như các nàng ta càng không nên sợ hãi.

Sau đó, khi giao thức ăn và đồ uống cho binh lính và các tráng đinh, những nữ nhân kia còn cố ý cổ vũ vài câu, bảo bọn họ cố lên, nhưng thật ra cũng nổi lên được chút tác dụng nhỏ.

Bất quá mặc dù toàn thành đều bắt tay hành động, cũng không ngăn cản được thế tấn công của man di. Suy cho cùng, những tên man di đã có chuẩn bị mà đến, hơn nữa binh hùng tướng mạnh, khí thế từng bước từng bước liền chiếm được ưu thế. Những người thủ thành phần lớn là tráng đinh chưa từng nhìn thấy máu, dù là ở nơi nào, chỉ mới có khoảng thời gian một ngày, cũng đã hiện rõ tình thế không thuận lợi.

Phùng Trinh cũng đi theo lên tường thành để đưa cơm cho mọi người, nhìn thấy được cảnh tượng máu me này, tuy lá gan của nàng đúng là lớn, nhưng lúc này sắc mặt cũng trắng bệch, lồng ngực muốn nôn mửa.

Nàng nhìn lướt qua, phát hiện man di đến công thành đều là từng nhóm một, cũng không phải là cùng ùa lên. Mà còn có một nhóm lớn những tên man di ngồi trên lưng ngựa ở phía xa đang túm tụm lại với nhau.

Trước kia Phùng Trinh vì muốn làm tốt nghiệp vụ tiếp thị, cũng đã xem qua binh pháp Tôn Tử, sách ba mươi sáu kế linh tinh. Tuy rằng không có gặp qua chiến trường thực tiễn, nhưng cũng biết được một ít trận pháp cùng phép dụng binh, vừa nhìn thấy quả nhiên có thể biết những tên man di này không có trận pháp gì, phỏng chừng là chuẩn bị sau khi phá thành sẽ liền ùa lên.

Chẳng qua dù có như vậy, những tên man di này vẫn chiếm ưu thế về quy mô và số lượng. Nhóm người của bọn chúng lên từng nhóm một, không sai biệt lắm là thương vong một so với ba. Sau khi chờ những người trên tường thành kiệt sức, Phùng Trinh khẳng định chắc chắn, những tên kia xác thật sẽ xông lên. Đến lúc đó, ngay cả cơ hội hít thở cũng không có.

Sau khi cố gắng xuống khỏi thành lầu, trong lòng Phùng Trinh vẫn không ngừng suy nghĩ về tình hình bên ngoài thành.

Nhân số nhiều như vậy, nghe nói nơi gần quân doanh nhất cũng phải mất một ngày cưỡi ngựa. Quân đội Đại Đường chính là lấy bộ binh làm chủ. Cho dù những người đó không ngừng chạy băng băng tới đây, cũng sẽ hao hết thể lực, không có khả năng lập tức tới đây chi viện.

Tại thành Túc Châu, cần phải tìm được cơ hội để kéo dài thời gian, đả kích khí thế của man di, tìm được cơ hội để thở dốc.

"Tẩu tử, có nhiều man di lắm sao?"

Nhìn thấy Phùng Trinh xuống tường thành, Tiêu Diệu Diệu vội vàng chạy đến đón nàng. Bởi vì cố kỵ tuổi nàng ta còn nhỏ, vừa rồi Phùng Trinh không để nàng ta đi lên, chỉ để nàng ta đưa cơm cho nhóm tráng đinh phía dưới.

Phùng Trinh lắc đầu: "Không có, không nhiều như người của chúng ta."

Tiêu Diệu Diệu nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm. "Hy vọng mấy người của đại ca nhanh chạy tới."

"Mau nhường một chút, mau nhường một chút." Hai người đang nói chuyện, bên cạnh có một đám người đã cái nồi to đi lên trên thành lầu, có những ngươi mang theo nước và củi lửa, có vài người còn gánh từng thùng dầu.

Phùng Trinh và Tiêu Diệu Diệu vội vàng lui sang một bên, nhìn những người đó đi lên, Phùng Trinh kéo một binh sĩ đứng bên cạnh nói: "Vị đại ca này, vừa rồi là muốn làm gì vậy?"

"Còn làm gì? Hắc hắc." Người này cười lạnh hai tiếng, âm hiểm nói: "Chờ đợi lát nữa man di công thành, chúng ta đổ tất cả nước nóng và dầu nóng lên trên đầu bọn chúng, những tên man di bất tử đó cũng có thể bị lột da."

Bởi vì cực kỳ căm hận man di, khi người này nói về những thủ đoạn kia, còn có chút hưng phấn.

Phùng Trinh nói cảm tạ, lôi kéo Tiêu Diệu Diệu nhanh tránh đi. Vẻ mặt của Tiêu Diệu Diệu sợ hãi nói: "Tẩu tử, thật đáng sợ a, những bọn man di kia không phải đang sống sờ sờ bị chết bỏng sao?"

"Thật đáng sợ." Phùng Trinh mỉm cười: "Tết nhất chúng ta giết lợn, cũng không phải dùng nước sôi để làm thịt lợn à, muội có sợ hay không?"

Ở các vùng nông thôn, giết lợn là một việc tương đối phổ biến, nhiều đứa trẻ còn cố ý đi xem. Tuy Tiêu Diệu Diệu được tính là nhát gan, cũng đã thấy qua mấy lần, nhưng thật ra cũng không có cảm giác sợ hãi, liền lắc lắc đầu.

Phùng Trinh nói: "Những tên man di này không bằng lợn chó, muội cứ coi bọn chúng như súc sinh là được. Nghĩ đến việc người thân của chúng ta bị bọn chúng tàn sát, nếu chúng ta có khả năng, cũng hận không thể đâm bọn chúng vài nhát đao."

Nghe Phùng Trinh mô tả như thế một phen, Tiêu Diệu Diệu cũng không cảm thấy sợ hãi mà ngược lại coi đó là điều hiển nhiên. Đối đãi với súc sinh, nên làm như vậy. Hơn nữa những tên man di đó thật sự trông giống súc sinh.

Phùng Trinh không để ý đến suy nghĩ của Tiêu Diệu Diệu, những gì nàng vừa nói là dành cho Tiêu Diệu Diệu, cũng là xuất phát từ nội tâm của nàng. Những tên súc sinh kia, nếu như nàng có năng lực, cũng sẽ tình nguyện đi giết địch.

Đáng tiếc thân thể nàng bây giờ quá yếu, hữu tâm nhưng vô lực.

Tuy nhiên, nếu có thể đưa ra chút chủ ý, cũng có thể nỗ lực một chút. Mặc dù cuối cùng là vô dụng, cũng coi như cố hết tâm ý của mình.

Phùng Trinh biết nàng thấp cổ bé họng, chạy ra kêu hỏng cả yết hầu cũng không có người để ý tới nàng, ngược lại sẽ cho nàng đang gây rối. Nghĩ nghĩ, liền sắp xếp Tiêu Diệu Diệu làm việc chỗ của nàng, một mình nàng đi tìm Trương phu nhân.

Trương phu nhân là Tướng quân phu nhân, lời nói của bà ta, đều hữu dụng hơn với chính mình. Hơn nữa, Trương phu nhân có thể tiếp xúc với người trong quân đội, nếu cảm thấy phương pháp của mình hữu dụng, có lẽ có thể truyền đạt cho quân đội.

Tuy không nắm chắc trăm phần trăm, nhưng Phùng Trinh cũng muốn thử mộột lầần. Chỉ là muốn làm hết sức lực nhỏ bé của mình.

Đây là lần đầu tiên, Phùng Trinh thật sự cảm nhận được sự thật bản thân là dân chúng Đại Đường, thật sự là người của thời đại này. Giống như mọi người ở đây, nàng đã trải qua cuộc xâm lấn của ngoại tộc, trải qua thử thách sinh tử. Những nợ nước thù nhà kia, dần dần trôi trong xương cốt của nàng.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 27

[HIDE-THANKS]Thân phận của Trương phu nhân tôn quý, đi ra ngoài lại có đội ngũ đi theo đông đảo, lúc này đi khắp kinh thành trấn an dân chúng, tự nhiên rất dễ tìm. Chỉ là muốn gặp mặt được thì hơi khó khăn mà thôi. Phùng Trinh đã dò hỏi vài lần, nhưng không thể gặp được người. Cùng với người tùy tùng ở cửa nói hơn nửa ngày, nhưng nàng cũng chưa thể đi vào trong y quán.

Lúc này trong y quán có nhiều tráng đinh thường dân bị thương đang điều trị, Trương phu nhân lấy thân phận phu nhân đại tướng quân đến đây thăm, tự nhiên khiến mọi người cảm động không thôi, hận không lên tường thành ra sức đến đầu rơi máu chảy lần nữa, mới không làm thất vọng ân sâu của tướng quân cùng với tướng quân phu nhân.

Mong ước của dân chúng bao giờ cũng đơn giản, cũng dễ thỏa mãn nhất. Phải mất một lúc lâu, Trương phu nhân mới hài lòng mỹ mãn đi ra khỏi y quán. Tướng quân phu nhân tiền nhiệm là Ninh thị xuất thân cao quý, cho nên ở thành Túc châu và phủ tướng quân đều rất có danh vọng, mặc dù đã qua đời nhiều năm, nhưng vẫn có người nhớ kỹ chỗ tốt của vị phu nhân Ninh thị kia. Lần này Trương phu nhân đi một vòng, liền có nhiều người nhớ được phu nhân La thị hơn.

Là một nữ tử của hộ thương nhân, Trương phu nhân cảm thấy thái độ của mình đối đãi với dân chúng, đắn đo mới gãi đúng chỗ ngữa. Bà ta xuất thân bình thường, càng hiểu được tâm ý của dân chúng hơn.

"Tướng quân phu nhân."

Phùng Trinh nhìn Trương phu nhân bước ra, nàng ở trong đám người hô to vài tiếng. Lúc Trương phu nhân đi ra ngoài, tự nhiên không ai dám ở trước mặt bà ta làm ầm ĩ, cho nên lúc này âm thanh của Phùng Trinh hiện ra sự đột ngột vô cùng, đã có mấy tên thủ vệ chạy tới muốn đuổi người đi.

Lão bà tử ở bên cạnh Trương phu nhân có trí nhớ rất tốt, nhìn khuôn mặt của Phùng Trinh, lại nhớ ra đó là nương tử hộ quân gia mà lúc trước được Trương phu nhân khen ngợi qua, liền nói: "Là nương tử quân hộ lúc trước ở phòng bếp bên kia, lúc đó phu nhân có khen ngợi nàng ta có đảm lược."

Nghe được lời này, Trương phu nhân nhớ lại có một chuyện như vậy, tuy rằng không biết phụ nhân này vì sao lại tìm tới, bất quá nghĩ lúc này không thể để người trong thành lạnh tâm, liền nói: "Để nàng ta lại đây đi, hỏi một chút xem có chuyện gì."

Lão bà tử vội vàng chạy tới để bảo những thị vệ kia tránh ra, để cho Phùng Trinh đi sang đây.

Ngay khi Phùng Trinh đến, nàng đã nhanh chóng hành lễ với Trương phu nhân. "Dân phụ gặp qua phu nhân."

Trương phu nhân hiếu kỳ hỏi: "Ta nhớ rõ ngươi đang làm việc ở phòng bếp bên kia, như thế nào lại tới đây?"

Phùng Trinh liếc nhìn xung quanh, nói: "Phu nhân, dân phụ có chuyện quan trọng muốn nói với phu nhân, thỉnh cầu phu nhân chờ một chút."

Trương phu nhân còn chưa kịp nói chuyện, lão bà tử đã nói: "Phu nhân còn có việc quan trọng phải xử lý, chuyện của ngươi để sau rồi nói cũng không muộn, đừng làm chậm trễ đại sự của phu nhân."

"Chuyện của dân phụ chính là về chuyện thủ thành, dân phụ cũng muốn cố hết sức lực nhỏ bé của mình, còn thỉnh phu nhân minh giám."

"..."

Trương phu nhân có chút tò mò, suy nghĩ một chút, liền phân phó đám tùy tùng: "Để nàng ta tới đây nói chuyện."

"Vâng." Lão bà tử vội vàng dẫn Phùng Trinh lại gần trước mặt.

"Ngươi nói chuyện có quan hệ với việc thủ thành, đó là chuyện gì?"

Phùng Trinh cúi đầu: "Phu nhân, chuyện này rất trọng đại, cũng không thể để người ngoài biết được, để tránh bị điều tiếng, còn thỉnh phu nhân để cho dân phụ bẩm báo riêng."

Trương phu nhân nghe vậy thì có chút không vui. Cau mày nhìn Phùng Trinh trong chốc lát, thấy biểu tình của nàng kiên định, trong lòng cân nhắc, chẳng lẽ tiểu phụ nhân quân hộ này quả thật có chuyện quan trọng muốn nói?

Bà ta suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: "Đợi lát nữa ta muốn đi đến kho lương bên kia, ngươi có thể cùng nhau đi theo."

Phùng Trinh nghe vậy, trong lòng thấy nhẹ nhõm: "Đa tạ phu nhân."

Mỗi khi đánh giặc, nơi tổn thất nhiều nhất chính là kho lương. Số lương thực kia đều dùng làm quân lương nuôi quân nơi biên cảnh. Bất quá mỗi lần có chiến sự, luôn sẽ có mấy vạn mười mấy vạn tráng đinh, số lương thực kia phải tiêu hao rất nhanh. Tuy rằng có quan Tư Mã chuyên môn lo liệu, nhưng Trương phu nhân với tư cách là đệ nhất phu nhân quân Túc Châu nơi biên cảnh, đương nhiên sẽ đến xem xét tình hình để kịp thời phát hiện thấy vấn đề mà giải quyết.

Lần này xác thực có chút phiền toái nhỏ, trước đó kho lương đã vận chuyển cho hậu cần bên ngoài thành, đưa cho quân biên cảnh qua mùa đông. Lúc này đã vào đông, đúng là thời điểm thiếu lương thực, cho nên rất nhanh kho lương đã nhìn được thấy đáy. Hai ngày nay quan Tư Mã còn đang sầu não phải tìm kiếm quân lương như thế nào.

Trương phu nhân nghe được chuyện này, lập tức sai người cầm lấy ấn tín của mình đến La gia bên kia, bảo bọn họ vận chuyển lương thực sang đây. "Đi nói với đại ca của ta, trong lúc này, nhất định phải lo cho đại nghĩa chung, những thứ đó là vật ngoài thân, không cần phải tiếc rẻ."

Quan Tư Mã nghe được Trương phu nhân giúp đỡ, lập tức vui mừng khôn xiết, vội vàng bày tỏ lời biết ơn nịnh nọt, nhưng Trương phu nhân lại vân đạm phong khinh, như thể chuyện mình vừa làm không có gì to tát. Biểu hiện của bà ta như thế, càng khiến cho những người khác thêm kính nể.

Sau khi đợi công việc bên này xong xuôi hết, Trương phu nhân liền dẫn Phùng Trinh cùng trở về quý phủ.

Phủ tướng quân khí phái uy nghiêm, nhưng không xa hoa phung phí chút nào. So với khí thế vung ra ngàn vàng trước đó của Trương phu nhân, càng không chút nào phù hợp. Trong suốt chặng đường đi tới, sự khâm phục trong lòng Phùng Trinh dành cho Trương phu nhân mãi không dứt. Với tư cách là tướng quân phu nhân, lại có thể tự mình đi trấn an dân chúng và thương binh, lại có thể vứt bỏ tư tâm, tự xuất tiền túi xoay xở lương thực, hơn nữa còn chiêu đãi hiền sĩ. Thầm nghĩ đây đâu chỉ là phong thái của đệ nhất phu nhân thành Túc châu, mà trở thành thiên hạ đệ nhất phu nhân cũng còn được.

"Ngươi vừa mới nói có chuyện quan trọng, đó là việc gì?" Đi tới hậu viện Vân Hi đường, sau khi ngồi xuống, Trương phu nhân liền hỏi thẳng vào vấn đề.

Phùng Trinh cúi đầu nói: "Khởi bẩm phu nhân, trước đó dân phụ có lên trên thành lầu để đưa cơm, phát hiện bọn man di kia không có trận pháp chỉnh tề, chỉ chen chúc lại với nhau, hiển nhiên là bọn họ nghĩ có nhiều cơ hội công phá thành công tường thành, không có ý muốn bỏ chạy."

Đồng tử của Trương phu nhân co rụt lại: "Ngươi tiếp tục nói đi."

"Dân phụ cảm thấy, nếu lúc này dùng kế làm nhiễu loạn bọn chúng, để bọn chúng tự giẫm đạp lên nhau, ngựa đâm loạn vào nhau, nhất định sẽ có nhiều hao tổn, tự bọn chúng sẽ loạn trận đầu. Đợi sau khi bọn chúng chỉnh đốn xong, sĩ khí cũng giảm mạnh, có thể tranh thủ một ít thời gian cho thành Túc Châu của chúng ta."

Trương phu nhân nghe vậy thì giật mình: "Ý tưởng nhưng thật ra cũng rất hay, nhưng ngươi có kế sách gì không?"

"Hỏa công." Phùng Trinh buột miệng thốt ra.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 28

[HIDE-THANKS]Sớm trước đó ở trên thành lầu nàng nhìn thấy trận pháp của man di, điều đầu tiên nàng nghĩ đến chính là, nếu ném mấy quả cầu lửa qua đó, những tên này sẽ như thế nào. Phải biết rằng, động vật sợ lửa, ngay cả khi con người có thể tránh được, nhưng để cho ngựa chấn kinh cũng không phải chuyện nhỏ. Đặc biệt là khoảng cách giữa các nhóm man di rất nhỏ, chỉ cần chiến mã hỗn loạn va vào nhau, tự nhiên sẽ loạn trận tuyến đầu.

Thậm chí tốt hơn, có thể phát sinh vụ việc giẫm đạp.

Trương phu nhân thật sự có hứng thú: "Phải dùng hỏa công như thế nào? Lúc này chúng ta không thể ra khỏi thành. Thời điểm này đã vào đông, cho dù có thứ gì đó bốc cháy, sau khi đi qua cũng sẽ bị dập tắt."

"Phu nhân, có thể dùng dầu. Vẫn là loại dầu trước đó, chỉ cần dùng củi bọc bằng một ít vải bông, sau khi châm lửa, dùng máy bắn đá bắn qua, khi có gió lớn nó sẽ bốc cháy.."

"Dùng dầu?" Không đợi nàng nói xong, Trương phu nhân đã hình dung ra được cảnh tượng này. Bất quá ý kiến thì rất hay nhưng vẫn có khó khăn: "Máy bắn đá không thể bắn được xa như vậy."

Những tên man di cũng không ngu ngốc, vì vậy bọn chúng tự nhiên sẽ không đợi trong phạm vi chờ các nàng bắn tới. Sở dĩ bọn chúng dám vênh váo tụm lại ở bên kia, là bởi vì bọn chúng không thể bị loạn tiễn bắn tới, cũng không bị máy bắn đá đập trúng.

Phùng Trinh nghe vậy thì trong lòng hơi nghẹn, nàng không ngờ máy bắn đá thế nhưng lại không bắn trúng đến vị trí kia. Nơi đó cũng không xa, là ba trăm thước, hay bốn trăm thước? Theo lý, ở trên vị trí cao sử dụng máy bắn đá, hẳn là có thể bắn được xa hơn, lực sát thương lớn hơn nữa a.

Bất quá đây không phải là lúc xoắn xuýt, nếu máy bắn đá không thể bắn được xa như vậy, vẫn luôn có thể cải biến lại được.

"Phu nhân, máy bắn đá kia có thể cải biến được hay không, dân phụ đã từng đọc một quyển sách, bên trong đó cũng có một loại máy bắn đá, có thể ném xa tới một trăm năm mươi trượng, hẳn là có thể bắn trúng đến bên phía man di kia."

"Có thể bắn được xa như vậy?" Mặc dù Trương phu nhân không biết nhiều lắm về cơ giới, nhưng cũng biết loại trang bị cỡ lớn như máy bắn đá, tựa như chỉ có thể bắn xa một trăm trượng.

Bà ta nói: "Nếu như biện pháp của ngươi quả đúng là như vậy, chờ sau khi đánh đuổi được man di, nhất định sẽ nhớ tới công lớn của ngươi."

"Phu nhân quá lời, ra sức vì thành Túc Châu, hẳn là chuyện dân phụ nên làm."

Mặc dù không phải vô cùng tín nhiệm Phùng Trinh cho lắm, nhưng Trương phu nhân vẫn nhờ người giúp nàng đi tìm thợ thủ công, nhanh chóng cải biến máy bắn đá, để cho máy bắn đá có thể bắn xa hơn một chút. Mặc khác lại phân phó nữ quyến và nhóm nha hoàn trong phủ tướng quân thu gom những thứ bằng vải bông.

Phùng Trinh tự nhiên có niềm tin vào bản thân. Mặc dù nàng không biết cách làm mày bắn đá này, nhưng sửa đổi nó thì không có vấn đề gì. Điều này là nhờ vào ông của nàng ở kiếp trước. Ông của nàng đã từng tham gia chiến tranh, là một lão binh. Sau khi xuất ngũ trở về thì không có chuyện gì làm, liền ở nhà nghĩ đến việc trang bị cơ khí, nếu không làm được thì chế tạo vũ khí lạnh, đặc biệt là nghiên cứu về loại Tần nỏ và máy bắn đá. Phùng Trinh không đi theo học, nhưng cũng được nhìn nhiều, cũng biết những thứ kia sau khi cải biến, sẽ rất hữu ích.

Những người thợ thủ công thời này còn muốn thông minh hơn những người thợ thủ công đời sau, Phùng Trinh chỉ đưa ra ý tưởng của riêng mình, những người thợ thủ công này vội vàng cải tiến và thử nghiệm. Có ở một số bộ phận, bọn họ còn giác ngộ cao hơn.

Đặc biệt là khi Phùng Trinh đề xuất sử dụng gân trâu bò, người thợ thủ công vẫn phồng đôi mắt suy nghĩ một hồi lâu.

Thời buổi này giết trâu bò là phạm pháp, tìm đâu được gân trâu bò? Những người từ phủ tướng quân đi theo Phùng Trinh ngay lập tức trở về nói chuyện này với Trương phu nhân. Trương phu nhân nói: "Lúc này mạng người gần như không giữ nổi, còn cần gì bận tâm nhưng thứ đó. Cứ bảo bọn họ làm đi, chỉ cần có thể thành công, đến lúc đó cũng là công lớn."

Vì thế những người này liền bỏ hết can đảm và bắt đầu làm.

Vào lúc này, ở trên tường thành lại nghênh đón nhóm man di tiến công lần nữa.

Nhóm man di này sau khi mỗi lần giết xong, cũng chẳng hề tạo phái người tới thêm để tạo tiếng trống làm tinh thần hăng hái, ngược lại là đánh chưa xong trực tiếp rút lui, nghỉ ngơi trong chốc lát, chờ trên người trên tường thành thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngay tức khắc xông lên lần nữa.

Mỗi một lần, người trên tường thành đều ít hơn rất nhiều.

Tri châu thành Túc Châu là Phạm Đồng đã sợ tới mức tái mặt, nhưng lúc này cũng không dám bước xuống thành lầu. Năm trước Trương đại tướng quân đến kinh thành mừng thọ cho hoàng đế, hiện tại vẫn chưa trở về. Những tên man di lại lựa khoảng thời gian này giết đến đây, người làm chủ trong thành đều không có, tri châu như ông ta ngày thường bất quá không có bao nhiêu quyền lực, lúc này cũng phải bất chấp khó khăn xuất hiện ở đây.

Lại một phen huyết chiến, những tên man di rút lui xuống, để lại xác chết khắp nơi trên mặt đất. Nhìn những tráng đinh từ trên tường thành ngã xuống, còn có những mảnh đỏ tươi, Phạm Đồng đã gào khóc lớn.

"Ôi chao, đại tướng quân của ta, khi nào ngài mới trở về. Còn không trở về, hang ổ đều sẽ bị man di cướp đi."

"Tướng quân phu nhân đã tới." Một gã thị vệ kích động kêu lên.

Phạm Đồng lau nước mắt, ngẩng đầu lên nhìn thấy, thật đúng là Trương phu nhân đang dẫn một nhóm nữ nhân và trẻ em lên thành. Một số mang theo thùng, một số mang theo xiêm y, phía sau còn có một ít mang theo cơ giới.

Ông ta đến ngênh đón: "Trương phu nhân, sao ngài lại tới đây? Nơi này nguy hiểm, phu nhân vẫn là mau mau trở về phủ đi."

Trương phu nhân xua tay, hung hăng nhìn đám người man di: "Bọn man di giết thủ túc thành Túc châu, thiên địa bất dung. Tướng quân không có ở đây, bảo vệ thành Túc châu cũng là chức trách của bổn phu nhân. Man di bạo ngược vô đạo, nếu như vào thành Túc Châu, nơi nào còn có đường sống của dân chúng. Hôm nay bổn phu nhân muốn cùng tồn vong với thành Túc Châu! Ngươi an bài mấy tráng đinh còn có thể cử động đến đây, để cho những tiểu tử bị thương kia xuống nghỉ ngơi. Ta thật ra cũng muốn nhìn, nhóm man di kia còn có những thủ đoạn nào để tiến vào thành Túc Châu của ta!"

Đối với những binh lính và dân chúng đã kiệt sức, bị man di đánh một trận, lời nói của Trương phu nhân không nghi ngờ là tiêm máu gà cho bọn họ.

Tướng quân và tướng quân phu nhân yêu dân như con, lúc này ngay cả nữ nhân như tướng quân phu nhân đều cũng đã tới giết man di. Những dân chúng như bọn họ, đại lão gia, còn có lời gì để nói?

Không phải chỉ cần một mạng sao, giết hai người man di là đủ hòa vốn.

"Chúng ta thề sống chết bảo vệ thành Túc Châu!"

"Thề sống chết bảo vệ thành Túc Châu!"

Thanh âm hỗn độn, dần dần trở nên càng ngày càng thống nhất, cuối cùng thanh âm rung trời. Những tên man di đang chúc mừng bên ngoài thành có chút bối rối.

"Cái lũ cừu hai chân đáng ghét này, làm sao càng đánh càng phấn chấn?"[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 29

[HIDE-THANKS]Trước khi những tên man di có thể phản ứng lại, bọn chúng đã nhìn thấy những chiếc máy bắn đá được bài biện trên bức tường thành đối diện.

Tuy rằng bọn chúng không biết làm những thứ này như thế nào, nhưng những năm này bọn chúng cũng thu được một ít, xác thực rất hữu dụng, nhưng đối với những người cưỡi ngựa đến như bọn chúng mà nói, thứ này thật sự rất cồng kềnh, không có lợi cho chạy nhanh, hơn nữa dùng không sảng khoái như cung tên. Hơn nữa đối phương chỉ có thể đánh trúng khi bọn chúng đến gần, cho nên trong khoảng cách an toàn, bọn chúng tự nhiên sẽ chỉ coi những thứ đồ gỗ này như một đống đồ trang trí mà thôi.

Dù sao trong lần công thành trước đó, không có viên đá nào do những đại gia hỏa kia ném tới được bọn chúng. Nhưng thật ra đối phương bên kia cũng đã tốn không ít sức lực, ngẫm lại liền cảm thấy buồn cười.

Cho nên khi bọn chúng nhìn thấy mấy người trên tường thành Túc Châu lại đùa nghịch máy bắn đá một lần nữa, những tên man di đã phá lên cười vang, kêu gào đối với bên kia.

Có rào cản ngôn ngữ, người dân Túc Châu không thể hiểu bọn chúng đang kêu loại ngôn ngữ loài chim nào, bất quá từ biểu tình của bọn chúng có thể nhìn ra được, khẳng định không phải là lời hay gì.

Nhóm quân phòng thủ thành Túc Châu nghiến răng nghiến lợi, vừa rồi bọn họ còn tràn đầy nhiệt huyết, lo lắng không chỗ nào phát tiết, hiện tại đang mong cho bọn man di này xông lên lần nữa, bọn họ nhất định phải giáo huấn bọn man di không biết trời cao đất rộng này.

Trương phu nhân lạnh lùng thờ ơ đứng ở một bên, cũng không để ý đến bọn man di, cũng không ngăn cản quân phòng thủ Túc châu bắn tên phản kích với đối phương, mà toàn tâm toàn ý nhìn chằm chằm vào máy bắn đá.

Đằng sau bà ta, Phùng Trinh từ đầu đến cuối vẫn không nói một lời.

Sau khi máy bắn đá hoàn thành, nhiệm vụ của nàng cũng kết thúc, lúc này là sân khấu của Trương phu nhân, đương nhiên Trương phu nhân chỉ có thể biểu diễn một mình. Trong lòng Phùng Trinh biết rõ, ngay cả khi thành Túc Châu được bảo vệ, thì công lao to lớn cũng chỉ có thể thuộc về Trương phu nhân, mà không phải là một kẻ vô danh tiểu tốt như nàng. Bất quá nàng cũng không so đo công danh lợi lộc này, rốt cuộc hiện tại nàng cũng thật sự không có phúc khí để hưởng thụ những thứ kia.

"Chúng ta còn phải đợi thời cơ bao lâu nữa?" Trương phu nhân có chút nóng lòng muốn thử. Cuộc tấn công của man di lần này khiến bà ta lần đầu tiên cảm giác được uy phong của tướng quân phu nhân, cũng là lần đầu tiên nắm giữ quyền lực trong tay. Càng cảm nhận được sự kiêu ngạo do sự kính yêu của dân chúng mang lại.

Một khi đã có được, tự nhiên bà ta không muốn để mất đi.

Vào giờ khắc này, bà ta hiểu rõ hơn bất luận kẻ nào, nếu như bà ta thật sự có thể bảo vệ được thành Túc Châu, thì sau này dân chúng thành Túc Châu sẽ không còn nhớ đến phu nhân Ninh thị, mà sẽ chỉ nhớ đến phu nhân La thị như bà ta.

Bà ta mới là phu nhân chân chính của đại tướng quân, cũng là nữ chủ nhân của thành Túc Châu. Mặc dù tướng quân có bất mãn đối với bà ta, vẫn luôn chèn ép bà ta, cũng không hoàn toàn ảnh hưởng đến sự ủng hộ của dân chúng đối với bà ta.

Nhìn thấy sự khẩn trương trong mắt của Trương phu nhân, Phùng Trinh trầm giọng nói: "Phu nhân, chuyện này cần phải một kích đánh trúng mới có thể mang lại hiệu quả lớn nhất. Dân phụ đã nhìn xem, chờ không bao lâu nữa sẽ thành công."

"Được." Tuy rằng Trương phu nhân có chút nóng lòng muốn lập công, nhưng cũng chịu nghe theo lời khuyên can. Bà ta đã nhìn thấy được bản lĩnh cùng với trí thông minh của Phùng Trinh, vì vậy tự nhiên cảm thấy có ý tứ nói gì nghe nấy.

Bất quá tuy là đoàn người bọn họ không có động tĩnh gì, nhưng những binh lính cùng với người hỗ trợ phía sau máy bắn đá đã chuẩn bị chu toàn, chỉ đợi Trương phu nhân ra lệnh một tiếng, liền có thể lập tức hành động.

Những binh linhs khác cũng không biết dụng ý của Trương phu nhân, cho nên đều có chút tò mò nhìn về phía bên này, ngay cả Phạm Đồng cũng có chút không rõ tình huống cho lắm.

Phu nhân đây là muốn làm cái gì?

Chẳng lẽ chỉ là đứng nhìn như vậy đi?

Phạm Đồng bắt đầu có chút đau đầu. Những lời vừa rồi của phu nhân đúng là đã khích lệ rất nhiều cho quân phòng thủ, nhưng nếu vẫn ở lại chỗ này tựa hồ là có không ổn. Vạn nhất có bất kỳ sự tổn thương gì, đối với quân tâm của thành Túc Châu mà nói chính là một tổn thất lớn. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, ông ta đi về phía Trương phu nhân, đang định thuyết phục Trương phu nhân tránh đi, thì một trận kèn sôi nổi vang lên, bọn man di lại phát động trận chiến công thành.

Phạm Đồng kinh hãi, rốt cuộc không rảnh lo tới Trương phu nhân nữa, hô to với binh lính thủ thành: "Chuẩn bị sẵn sàng, bọn man di lại đến nữa, các huynh đệ, vì Túc châu, vì phụ mẫu thê nhi, huyết chiến đến cùng với bọn man di!"

"Huyết chiến đến cùng!"

Mọi người hô to một tiếng với lòng đầy căm phẫn, gắt gao nắm chặt vũ khí trong tay.

Lúc này, không ai chú ý tới, một đám nữ nhân và trẻ em trên tường thành vẫn chưa rút lui. Bọn họ khẩn trương nhìn bọn man di đánh sâu đến đây, áp sát tường thành phía dưới.

"Chính là bây giờ!" Phùng Trinh kích động nói.

Trương phu nhân híp mắt, vung tay nói: "Ném mạnh cầu lửa, thiêu chết đám man di kia!"

Lệnh ra một tiếng, mọi người bắt đầu khởi động máy bắn đá một cách đâu vào đấy.

Ngay khi những tên man di đang phấn chấn chuẩn bị tấn công, những quả cầu lửa khổng lồ lần lượt từ trên trời rơi xuống, cùng với tiếng gió rít, những quả cầu lửa không bị dập tắt, ngược lại càng trở nên mạnh mẽ hơn. Một đống quả cầu đập vào giữa đám man di, chẳng mấy chốc đã đốt cháy xiêm y lông thú trên người bọn chúng. Những tên man di lần lượt ngã xuống đất lăn lộn dập lửa, đáng tiếc lửa chưa kịp dập tắt, đã bị bầy ngựa đang chấn kinh của bọn chúng giẫm chết.

Bọn man di còn chưa kịp phản ứng, cục diện đã khuếch trương đến mức không thể khống chế.

Những tên man di này ngay từ đầu đã dựa vào một cỗ vũ dũng để tác chiến, hoàn toàn không có bất kỳ trận pháp kỷ luật nào, vào lúc tình trạng phát sinh đột ngột, tức khắc trở nên hỗn loạn, ngay cả quân của Tả Dực Hiền Vương của man di là Kha Lực Tà đều không thể kiểm soát được.

Cùng lúc đó, bọn man di đến dưới thành lầu cũng không được tốt lắm, từng tên một bị dầu hỏa từ trên trời rơi xuống, dầu hỏa rơi xuống trên người bọn chúng, làm cho bọn chúng lăn lộn khắp nơi. Một số tên còn chưa bò lên tới, dây thang cũng đã bốc cháy.

Trong lúc nhất thời, lọt vào trong tầm mắt chính là bọn man di thất thố hoảng loạn, còn có những đàn ngựa đè ép giẫm đạp lên nhau.

"Chuyện gì đang xảy ra, nhanh để cho bọn họ mau dừng lại." Kha Lực Tà rống lớn.[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết
Status
Không mở trả lời sau này.

Những người đang xem chủ đề này

Back