Chương 50
Sau khi cúp điện thoại Vân Miên cảm thấy có chút gì đó không chân thực, cô giáo vậy mà nói có duyên với mình.
Dù thế nào đi nữa, điều này cũng đủ mang đến cho cô hy vọng, bất luận là nguyên nhân gì, đều đại biểu cô giáo nhận ra mình, mà có duyên cũng có nghĩa rất có thể chỗ phía cô giáo thật sự có ấn tượng gì đó với cô?
Nghĩ đến đây, thế giới của Vân Miên đã mở rộng hơn rất nhiều, cô tĩnh tâm lại một lúc và nhận ra mình ra ngoài đã rất lâu rồi.
Cô cất điện thoại di động đi, đang định quay về, lúc này mới phát hiện sau khi nhận điện thoại chân mình có chút mềm, phải mất một lúc để ổn định lại mới chậm rãi đi vào phòng thu âm.
Lúc này, Bùi Thanh Việt vẫn đang ngồi trong văn phòng, ánh mắt tập trung vào một điểm nào đó, rơi vào trầm tư.
Anh dường như đã bỏ qua một vấn đề, Tiểu Thụy thú mặc dù đã tỉnh lại, nhưng tại sao lại biết thư pháp? Cũng không thể học được nó trong lúc ngủ được.
Hơn nữa từ trong lời nói của cô, có thể nghe ra được vị cô giáo này đối với cô rất quan trọng, dù sao lúc nhìn thấy mình cô cũng chưa từng xúc động như vậy.
Chính xác thì mình đã bỏ lỡ điều gì>
Trở lại phòng thu âm, Bách Lệ Sinh nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên, phát hiện vẻ mặt Vân Miên có gì đó không ổn: "Em sao vậy?"
"Không sao." Vân Miên đi tới bên cạnh ngồi xuống, nhìn bản thảo đang bày ra trên mặt bàn "Có phải không thuận lợi không?"
Lực chú ý của Bách Lệ Sinh trong nháy mắt bị chuyển hướng trở lại, cô ấy tùy tiện cầm lấy một cái: "Thực ra cũng vẫn tốt, nhưng chị luôn cảm thấy hình như vẫn thiếu cái gì đó, cho nên vẫn đang suy nghĩ, em có muốn xem không?"
Vân Miên cầm lấy cẩn thận xem, lời bài hát và giai điệu rất đồng điều, cô nhìn kỹ lời bài hát cũng đã bị gạch rất nhiều lần, cũng cảm thấy có chút không phù hợp.
Theo ý nghĩa của bản sáng tác vừa rồi, phần này nên mang lại sự thoải mái và sáng sủa, nhưng phần này lại có chút không giống.
Nhận thấy cô dừng lại ở một chỗ nào đó hơi lâu, Bách Lệ Sinh hỏi: "Sao vậy?"
Vân Miên chỉ vào phần điệp khúc và hỏi: "Có phải bị vướng mắc ở đây không?"
Bách Lệ Sinh: "Đúng, rất rõ ràng sao?"
Vân Miên gật đầu: "Em cảm giác được."
Bách Lệ Sinh khẽ thở dài: "Chị nói không rõ được, chính là chị nếu hát như thế này, thì không biết MV sẽ quay như thế nào nữa, rất đơn điệu."
"Có lẽ cảm xúc không đủ." Vân Miên ôn hòa nói "chị đã thức cả đêm rồi, hay là nghỉ ngơi một chút xem sao."
Đề nghị này cũng tốt, Bách Lệ Sinh lập tức gật đầu: "Vừa hay, Hứa Ngọc tìm chị có chút chuyện, chị qua đó một chuyến, nhân tiện đi hít thở ít không khí trong lành, lát nữa sẽ trở về."
Theo lời cô ấy nói, đi ra ngoài cũng là nghỉ ngơi rồi, Vân Miên biết thời gian không có nhiều, cô cũng biết đàn chị cũng có kế hoạch sắp xếp của riêng mình, cho nên cũng không ép buộc, ngược lại gật đầu.
Sau khi Bách Lệ Sinh rời đi, toàn bộ phòng thu âm trở nên yên lặng, Vân Miên đeo tai nghe và nghe lại bài hát của đàn chị, nhưng lần này tâm trí của cô lại trôi về cuộc trò chuyện trước đó với cô giáo Tần.
Khi nghĩ đến việc có thể trở về với gia đình và bạn bè Vân Miên không khỏi mỉm cười, thậm chí có thể gặp lại người giáo viên cũ của mình.
Cô tùy tiện cầm lấy cây bút bên cạnh, nhẹ nhàng viết lên tờ giấy trắng, theo bản năng gom hết những thứ vừa lóe lên trong đầu, đến khi cô ý thức được thì đã viết được một đoạn dài, lại ghép chúng vào trong ca khúc thực sự cũng ăn nhịp.
Bởi vì bất luận là hoang mang, ly khai, hay là đột nhiên bất ngờ và ngỡ ngàng, cảm xúc của những ngày qua cô đều viết vào trong bài hát.
Viết cũng đã viết rồi, Vân Miên cũng mang tâm lý vui vẻ viết nốt phần còn lại, bất ngờ là cô viết rất nhanh, thậm chí có thể nói là viết liền một mạch. Bởi vì nghe bài hát của đàn chị rất hợp với tâm trạng của cô.
Đàn chị vẫn chưa trở về, Vân Miên cầm lời mình vừa viết đi đến bên cạnh cây đàn, cô chỉ muốn nhân cơ hội này hát lên những điều cất giấu trong lòng.
Nhớ lại giai điệu bài hát của đàn chị, Vân Miên cũng thay đổi một số chỗ, sau đó chơi đàn, hát lời bài hát mà mình vừa viết lúc vừa rồi.
Lúc Bách Lệ Sinh rời đi cánh cửa phòng không được đóng chặt, vì vậy khi cùng Hứa Ngọc quay lại thì nghe được tiếng piano và giọng hát phát ra từ bên trong.
Cả hai đều sửng sốt.
Hứa Ngọc: "Công ty lại ký hợp đồng với người mới à?"
Cái giọng hát này chất lượng cũng quá cao rồi, tại sao cô lại không nghe nói về chuyện này? Nhưng mà sao giọng này lại nghe quen thế nhỉ?
Nhưng Bách Lệ Sinh lại nghĩ đến một chuyện khác, vừa rồi lúc cô đi ra, trong phòng chỉ có một mình Vân Miên ở đó, Vân Miên còn nói có biết hát một chút.
Lời bài hát đó không phải là mình viết ra, thậm chí giai điệu cũng có chút khác, nhưng Bách Lệ Sinh nghe thì cảm thấy màn sương mù làm cô ấy phiền não cũng đột nhiên tiêu tan.
Ban đầu cô cho rằng là Vân Miên đã đưa cho mình cơ hội hồi sinh, còn cho rằng không thể thiếu Vân Miên, nhưng trong quá trình sáng tác, Vân Miên không có tham gia. Cô rõ ràng đã có tính toán trong MV hai người sẽ xuất hiện với vai trò vai chính, nhưng nếu trong bài hát chỉ có cách nghĩ của cô ấy mà không có của Vân Miên, vậy thì Vân Miên làm sao có thể là một nữ chính?
Đây là lý do tại sao cô luôn cảm thấy bài hát của mình có chút gì đó không đúng.
Nhưng bây giờ Vân Miên đã thêm những suy nghĩ của cô ấy vào bài hát, bài hát đã trở nên trọn vẹn hơn, Bách Lệ Sinh thậm chí có thể tưởng tượng ra cảnh MV sẽ được trình bày theo cách nào rồi.
Điều đó cũng khiến cô có chút không giải thích được, tại sao mình dùng chủ đề là hồi sinh, Vân Miên lại có thể nắm bắt được những thiếu sót đó mà bù vào lại?
Vân Miên, em cũng cần một cuộc sống mới sao?
Nghĩ đến đây Bách Lệ Sinh lại sửng sốt, sở dĩ Vân Miên có thể thoát khỏi trạng thái trước đây, không đánh mất chính mình vào tay Phong Minh, đối với cô ấy mà nói chẳng phải là một loại hồi sinh đó sao?
Hai mắt Bách Lệ Sinh sáng ngời: "Là Vân Miên."
Hứa Ngọc kinh ngạc: "Cô ấy biết hát?"
Cô bé này còn có bao nhiêu bất ngờ mà cô ấy không biết? Với điều kiện thế này sao lúc đầu không tự mình tham gia nhỉ?
Bách Lệ Sinh học theo lời Vân Miên, gật đầu: "Ừm, cô ấy nói biết một chút."
Hứa Ngọc: "..."
Hai người ở bên ngoài đợi Vân Miên hát xong cả bài thì mới bước vào.
Vân Miên nghe thấy có âm thanh thì đứng dậy khỏi ghế, đem những thứ mình đã viết gấp lại: 'Chị trở lại rồi à. "
Nhưng cô còn chưa kịp cất tờ giấy viết lời bài hát đi thì đã thấy đàn chị đi thẳng đến trước mặt mình, ánh mắt như lửa đốt, Vân Miên khó hiểu hỏi:" Sao vậy? "
Ánh mắt Bách Lệ Sinh rơi vào tờ giấy trên tay Vân Miên:" Đây là lời mà em vừa hát sao? "
Bọn họ nghe được rồi?
Thật là xấu hổ, vành tai Vân Miên hơi đỏ lên, giọng nói cũng nhỏ đi theo:" Em chỉ tùy tiện thử một chút thôi. "
" Không phải. "Bách Lệ Sinh lắc đầu," Em viết rất hay, chị bây giờ có cách nghĩ mới rồi, cảm thấy nhất định sẽ hay hơn trước rất nhiều. "
" Cái gì? "
" Lời em viết có cảm xúc nhiều hơn chị. "Bách Lệ Sinh nói" mà cái đoạn em đàn vừa rồi cũng rất hay, nó cũng làm cho bài hát mang thêm một phong cách khác, giống như có thêm một loại gào thét. "
Bài hát của cô ấy chỉ có cuộc sống hồi sinh của một người.
Nhưng thêm phiên bản của Vân Miên vào thì chính là hai người, đây mới là bản chất của sự hợp tác, mà phần Vân Miên thêm vào lại có loại khao khát mạnh mẽ cảm động hơn.
Bách Lệ Sinh thật sự rất thích, cô nói" Bao gồm cả phần piano vừa rồi của em, chúng ta hãy hợp lại một lần nữa, dùng lời của em. "
Vân Miên ngơ ra:" Dùng của em sao? "
" Đúng. "Lúc này khí thế của người làm nhạc của Bách Lệ Sinh daeng lên, kéo Vân Miên ngồi xuống" Lần này nhất định có thể. "
Vân Miên lại bị ấn xuống ghế, Bách Lệ Sinh đặt tay Vân Miên lên phím đàn:" Nào. "
Vân Miên lại đem bài hát hát lại một lần nữa.
Hứa Ngọc ở bên cạnh nghe, nói:" Như vậy không hay lắm. "
Chị ấy chỉ chỉ vào Vân Miên:" Lần này là cuộc thi của em, nhưng nếu hát theo cách này, Vân Miên càng đặc sắc hơn em, Vân Miên là khách mời tham gia trợ giúp thôi. "
Bách Lệ Sinh:" Nhưng thực sự là sửa rất hay. "
Hứa Ngọc đề nghị:" Như vậy, Vân Miên em thử làm hòa âm, phần điệp khúc thì hai người cùng hát lúc đó khiến cảm xúc trở lên mãnh liệt hơn, phần piano của em có thể sử dụng làm phần giới thiệu cho MV. "
Hai người đều không phải ca sĩ có thể vừa hát vừa nhảy, vì vậy bài hát sẽ rất trầm lặng, cho nên cần thêm cảnh, một người chơi guitar, một người chơi piano, như vậy mới không cướp ánh đèn sân khấu của nhân vật chính, bổ sung cho nhau.
Đó là một ý kiến hay, Bách Lệ Sinh đồng ý ngay, Vân Miên dưới ánh mắt thiêu đốt của hai người họ đương nhiên cũng không từ chối.
* * *
Thời gian eo hẹp, sau khi bài hát được quyết định xong thì việc thu âm bài hát được hoàn thành vào ngay ngày hôm đó, bước tiếp theo là quay MV.
Ban đầu Hứa Ngọc đề xuất MV quay trong phim trường, hậu kỳ thêm chút hiệu ứng, như vậy thì thời gian cần ít hơn, không cần chuẩn bị nhiều. Nhưng Bách Lệ Sinh không đồng ý, cô ấy muốn làm tốt nhất, nhưng cũng không biết nên chọn địa điểm nào.
Nghĩ đến Vạn Miên bây giờ cũng là một phần của bài hát này, Bách Lệ Sinh hỏi cô:" Em thấy quay ở đâu thì tốt? "
Bởi vì đã tham gia nên sẽ làm cho nó tốt nhất, vì vậy Vân Miên suy nghĩ về bài hát, nói:" Ở biển đi. "
Quả nhiên không có hỏi nhầm người, Bách Lệ Sinh đột nhiên hứng thú hẳn lên:" Như thế nào? "
Vân Miên nghiêm túc nói:" Sóng biển vốn dĩ đã không ổn định, nhưng cảm như lại tìm được phương hướng và sự hỗ trợ. "
Bách Lệ Sinh gật đầu:" Tốt nhất là có thêm một ngọn hải đăng nữa. "
Vân Miên và cô nhìn nhau mỉm cười, biết đối phương cũng nói ra lời trong lòng mình, nên địa điểm quay MV được quyết định ở trên bãi biển, hai người gần như ngày đêm bận rộn chuẩn bị.
Biết em gái quay MV ở biển, cái khác thì không cần phải nói, Vân Cảnh đã đem mọi thứ sắp xếp ổn thỏa, còn có cả đội cứu hộ chuyên nghiệp.
Vì là mùa đông nên ngày ghi hình thời tiết không được tốt, mặc dù không có gió nhưng trời cũng u ám.
Trên bờ biển có đặt hai giá cố định, một cái dùng để cố định đàn piano, để nếu nước biển có dâng lên cao thì đàn cũng không bị hư hại, cái còn lại là cho Bách Lệ Sinh dùng.
Bách Lệ Sinh ở phía đối diện vừa chơi guitar vừa nhẹ nhàng hát, trong khi đó Vân Miên đúng thời điểm đệm piano thêm vào, lại ở phần điệp khúc cùng hát.
Sau khi quay xong MV, trợ lý của cả hai mang theo khăn khô và áo khoác đều vội vã chạy đến, quấn quanh nghệ sĩ của mình.
Đinh Đinh xúc động nói:" Miên Miên, chị thật sự rất đẹp. "
Vốn dĩ cũng mới chỉ làm cùng Vân Miên một thời gian ngắn, sau khi 'Tốc độ cuộc sống' kết thúc cô đột nhiên nói muốn lui vòng, Đinh Đinh cảm thấy công việc của mình có khi cũng sắp mất rồi, những người khác thì ngày ngày đều đang làm việc, riêng nghệ sĩ của cô ấy thì không thấy có động tĩnh gì.
Cho nên khi nghe tin Vân Miên chuẩn bị quay MV, cô ấy là người vui hơn bất kỳ ai khác, với điều kiện của Vân Miên thì rốt cuộc tại sao lại muốn lui vòng chứ aaaa, cô ấy nhất định có thể bạo đỏ bạo tím mà.
Vân Miên uống một ngụm nước ấm:" Cảm ơn. "
Cô ngước nhìn bầu trời:" Thật ra nếu thời tiết tốt, quay lúc mặt trời mọc là đẹp nhất. "
" Mùa đông ở Hải Thành sao có thể gặp được thời tiết tốt chứ. "Đạo diễn đi theo nói" Nhưng ngày mai lại tiếp tục, đem những cảnh quay còn lại quay nốt. "
Bởi vì quay phim độ khó cao, thời gian chuẩn bị có chút lâu, cho nên hiện tại cũng đã muộn, lúc này không thể quay nữa nên mọi người đành tạm hoãn.
Đèn chiếu sáng ở hiện trường từ từ tắt đi, để không cản trở các nhân viên thu dọn đồ đạc, Vân Miên mặc áo khoác vào đi cuối cùng, bây giờ cô phải về nhà. Lúc đến đây cô tự mình lái xe đến, cũng không có ý định dùng xe của công ty để về.
" Xong rồi. "Đing Đinh đi được nửa đường thì đột nhiên kêu lên" hình như quên mang theo máy ảnh rồi. "
Bây giờ, với tư cách là trợ lý của Vân Miên, Đinh Đinh có nghĩa vụ phải chụp một vài bức ảnh của nghệ sĩ của mình, vì nghệ sĩ không đi theo con đường thương mại, cô ấy đương nhiên sẽ vì nghệ sĩ của mình mà phát chút phúc lợi, nhưng lúc vừa rồi vì chăm sóc cho Vân Miên mà quên đem theo máy ảnh.
Vân Miên dừng lại:" Đi xem sao đi, chị chờ ở chỗ này. "
Thấy mọi người đều chuẩn bị đi, Vân Miên lại nói:" Không sao, đến lúc đó chị sẽ đưa em về. "
Ôi, thật là một sếp tốt, Đinh Đinh lớn như vậy rồi còn chưa được ngồi trên chiếc xe trị giá bảy con số bao giờ cả, vì vậy liền lập tức quay lại.
Vân Miên có chút mệt, nên kéo chặt áo khoác ngồi xổm ở một bên, tay hơi lạnh nên lấy áo ra che điện thoại lại, kéo mũ trùm kín đầu, rồi mới mở điện thoại ra xem tin tức.
Để thuận tiện cho các khách mời, tổ chương trình 'Giọng hát ca sĩ' đã kéo Vân Miên vào nhóm chat chung. Mấy ngày hôm nay Vân Miên vẫn luôn chú ý đến động tĩnh phía Đặng Lâm Chi.
Tốc độ của anh ta cũng được coi là nhanh, ngày hôm sau đã hoàn thành việc thu âm bài hát, chỉ là việc quay MV thì vẫn chưa bắt đầu.
Những ngày trống vừa rồi anh ta làm cái gì?
Lúc này, phía sau có người nói chuyện, âm thanh truyền đến:" Anh Lân Chi, tôi đã gửi video cho anh rồi đó, bọn họ ngày hôm nay quay ở trên bãi biển, ngày mai còn quay tiếp một ngày nữa, thực sự rất sáng tạo, độ khó cũng rất cao. "
Có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai, Vân Miên bình tĩnh bật chức năng ghi âm trên điện thoại.
Người nọ vẫn đang tiếp tục nói:" Nếu muốn đưa ra ý tưởng hơn bọn họ thì tương đối khó. "
Nói xong lại bồi thêm một câu:" Alo! Anh cũng xem rồi đấy, bài hát là anh viết, anh xem xem có cách nào không? "
Lời này giống như không nói với Đặng Lâm Chi, quả nhiên, một giây sau, một thanh âm trầm thấp vang lên:" Không có. "
" Sao cậu lại không có?'Người nọ có chút không kiên nhẫn "Cậu hôm nay cũng ở hiện trường cũng nhìn thấy rồi, thân là người sáng tác, bài hát của cậu mà cậu lại không biết làm thế nào mới đánh bại được người khác sao?"
Giọng trầm trầm lại nói: "Tôi chỉ phụ trách sáng tác."
Người gọi điện đi lại nói: "Anh Lâm Chi, em đã nói với cậu ta rồi, được, ngày mai lại mang cậu ta tới đây xem một ngày, nhất định sẽ đem được phương án tốt nhất đến cho anh."
Đầu bên kia điện thoại Đặng Lâm Chi không biết đã nói cái gì, người nọ thanh âm kinh ngạc đến cao giọng nói: "Cái gì?"
Anh ta có chút xấu hổ: "Nhưng.. lần này quay ở ngoài biển, làm như vậy có hơi nguy hiểm, lỡ như Vân Miên và Bách Lệ Sinh xảy ra chuyện gì.."
"Được, vậy tôi hiểu rồi, tôi sẽ xem xem nên làm thế nào."
Nghe vậy sắc mặt Vân Miên dần tối lại, nhưng cô không có hành động thiếu suy nghĩ, ngược lại gửi tin nhắn cho Đinh Đinh, bảo cô ấy một lúc nữa sau khi nhận được tin nhắn của mình thì hãy quay lại. Sau đó tiếp tục ngồi xuống nghe ngóng.
Người nọ lại nói: "Lê Chính, ý của anh Lâm Chi cậu cũng hiểu, nếu như lần này anh ấy lấy được vị trí thứ nhất, những ngày tháng sau này của cậu ở công ty sẽ dễ dàng hơn, anh ấy sẽ cho cậu cơ hội xuất đạo."
Người tên là Lê Chính hỏi: "Nếu tôi nghĩ không ra, thì mấy người muốn làm cái gì?"
Người nọ nói: "Đương nhiên bọn tôi sẽ có cách, cậu không cần biết, vai trò của cậu không phải việc này, chỉ cần sáng tác thật tốt ca khúc, nghĩ xong ý tưởng của cậu là được."
Lê Chính: "Mấy người muốn cho bọn họ gặp nguy hiểm."
Người đàn ông trở nên sốt ruột: "Sao lại có nguy hiểm, đội cứu hộ nhiều như vậy cậu không thấy sao?"
Lê Chính không nói nữa.
"Mau đi đi."
Sau khi hai người rời đi, Vân Miên gửi tin nhắn cho Đinh Đinh, bảo cô ấy đến. Đinh Đinh gần như chạy mà đến, thấy Vân Miên vùi mình trong chiếc áo khoác thì lo lắng hỏi: "Sao vậy? Đã phát sinh chuyện gì rồi?"
Vân Miên đứng dậy, ấn nút dừng ghi âm trên điện thoại: "Về công ty trước."
Đinh Đinh mang theo vẻ mặt đờ đẫn theo trở về công ty, trên đường về cô phát hiện Vân Miên vẫn luôn gửi tin nhắn.
Vân Miên đang thông báo cho Hứa Ngọc và Bách Lệ Sinh, dù sao chuyện này cũng không phải chuyện nhỏ nên cô phải nói với bọn họ, đồng thời gửi tin nhắn cho bên phía đạo diễn Lý.
Nửa đêm rồi mà còn nhận được tin nhắn của Vân Miên tổ chức cuộc họp, tim đạo diễn Lý như lỡ một nhịp. Với tính cách của Vân Miên, nếu không có chuyện gì xảy ra sẽ không tìm đến trên người anh ta như vậy. Đừng nói là trong chương trình lại phát sinh chuyện gì đó nhé?
Sau khi thông báo cho mọi người, nghĩ đến chuyện này đã thăng cấp đến trình độ an toàn tính mạng của nghệ sĩ. Lần trước lúc giới thiệu Cận Hâm Nhiên vào công ty, Bùi Thanh Việt đã cảm thấy mình như giành vị trí của anh ấy, bây giờ nếu không nói cho anh biết, nói không chừng lại nói mình thay mặt lo lắng cho công ty, muốn làm ông chủ.
Vì vậy Vân Miên cũng gửi tin nhắn cho Bùi Thanh Việt, tin nhắn vừa gửi đi thì lại nhìn thấy dấu chấm than đỏ, Vân Miên: "..."
Cô lại làm cái gì rồi? Cô có thất hứa cái gì đâu? Có chuyện gì xảy ra với Bùi Thanh Việt vậy?
Cô nhìn chằm chằm vào dấu chấm than, nghĩ lần sau mà Bùi Thanh Việt không nói một lời kéo cô vào danh sách đen, cô sẽ không thèm quan tâm đến anh nữa! Cái người gì mà càng lớn càng khó đoán.
Vân Miên gửi tin nhắn cho Hứa Ngọc: "Chuyện này trước tiên thông báo cho Bùi tổng đã."
* * *
Nhờ ông chủ có thói quen sinh hoạt lành mạnh mà thư ký Cổ từ lúc đi làm đến giờ chưa bao giờ phải tăng ca, mỗi ngày đều ngủ sớm dậy sớm, rất mãn nguyện.
Nhưng hôm nay là một ngoại lệ, nửa đêm nhìn thấy Hứa Ngọc gọi điện đến, anh ta liền có một dự cảm không tốt, quả nhiên, có liên quan đến Vân Miên.
Thư ký Cổ thầm nghĩ, với quan hệ của sếp và Vân Miên, chuyện này lẽ ra anh ấy phải biết từ lâu rồi mới đúng chứ? Mà giờ phút này gọi điện quấy rối giấc ngủ của ông chủ, hic..
Trong lòng âm thầm sợ hãi, nhưng vẫn gọi điện cho ông chủ, nhưng ngoài dự liệu, lần này sếp trả lời rất nhanh.
Thư ký Cổ: "Sếp, thật xin lỗi vì quấy rầy ngài nghỉ ngơi, nhưng công ty xảy ra chút chuyện."
Toàn thân Bùi Thanh Việt đen kịt, không cần thư ký Cổ nói anh liền biết lại là Vân Miên.
Bản thân còn chưa tha thứ cho cô mà cô lại gây ra chuyện rồi!
Cô thật sự là một Thụy thú sao? Sao ở cùng với ai cũng tốt, nhưng năm lần bảy lượt lại chống lại mình!
"Có chuyện gì?"
Thư ký Cổ lập tức nói: "Vân Miên và Bách Lệ Sinh đang quay MV ở bãi biển, nhưng một tuyển thủ trong chương trình 'Giọng hát ca sĩ' lại muốn ngăn cản họ, gây nguy hiểm đến tính mạng của họ."
Bùi Thanh Việt ngồi dậy, áp suất không khí trên người càng thấp hơn: "An toàn tính mạng?"
Thư ký Cổ: "Đúng vậy, với thời tiết lạnh giá như vậy mà rơi xuống biển, biển lại sâu, nếu có sóng to gió lớn, thì Vân Miên chắc sẽ không còn."
"..."
Bùi Thanh Việt nghiến răng, "Tiền thưởng cuối năm của cậu coi như mất, đăng ký ngay một lớp học ngôn ngữ đi."
Thư ký Cổ: "..."
Bùi Thanh Việt: "Bây giờ đến công ty, gọi cả đạo diễn của 'Giọng hát ca sĩ' đến."
Thư ký Cổ ngập ngừng, khẽ nói: "Là như thế này sếp ạ, những người khác Vân Miên đều đã thông báo rồi, lúc này chắc cũng đã đến nơi rồi, chỉ có ngài vẫn chưa đến, bởi vì Vân Miên nói không liên lạc được với ngài."
Bùi Thanh Việt: "..."
Anh trực tiếp ngắt điện thoại của thư ký Cổ, rồi lại thuần thục kéo Vân Miên ra khỏi danh sách đen, gửi đi một dấu chấm.
Anh đây là quá khoan dung rồi.
Bên kia, Vân Miên đang lái xe ô tô, cùng với Bách Lệ Sinh gần như một trước một sau tiến vào công ty. Một lúc sau Hứa Ngọc và đạo diễn Lý cũng đến.
"Vào phòng họp trước." Vân Miên rất tự nhiên đi ở phía trước, sau đó quay đầu lại nói: "Chị Hứa Ngọc, chị có thể điều tra xem ở công ty của Đặng Lâm Chi có ai tên là Lê Chính không?"
Hứa Ngọc: "Có thể, nhưng nếu muốn nhanh hơn có lẽ cần phía Bùi tổng sắp xếp."
Vân Miên vừa nhận được tin nhắn của Bùi Thanh Việt, xem ra anh đã biết rồi, cô gật đầu: "Đợi chút nữa anh ấy đến em nói với anh ấy."
Lại nói: "Đạo diễn Lý, có thể cung cấp những cảnh quay của Đặng Lâm Chi trước đó không? Chủ yếu là những cảnh anh ta sáng tác."
Đạo diễn Lý: "Có thể, tôi lập tức sắp xếp."
Nói xong anh ta và Hứa Ngọc nhìn nhau, cảm giác áp bức quen thuộc này lại ập đến.
Mà những người xung quanh đều không dám nói lời nào. Đinh Đinh không ngờ rằng mình có thể được nhìn thấy khía cạnh này của Vân Miên. Rõ ràng là cô ấy trước kia rất dịu dàng, còn để mình ngủ cùng, còn nói lát nữa sẽ đưa mình về nhà, mà bây giờ khí chất trên người cô bộc ra mạnh mẽ quá.
Mọi người vào phòng họp, Vân Miên theo thói quen ngồi ở ghế chủ trì, trong lòng cô bây giờ đều là suy nghĩ làm sao để giải quyết sự việc, cho nên vừa ngồi xuống liền lấy điện thoại của mình ra, nghiêm túc nói: "Có.."
Nói được một nửa, cửa phòng họp lại bị đẩy ra, Bùi Thanh Việt mang theo khí lạnh bước vào. Ánh mắt của mọi người đều bị anh thu hút, ngay cả Vân Miên vừa quay xong cũng đang mặc một chiếc áo khoác màu đen dày cộp. Mà Bùi Thanh Việt lại mặc một chiếc áo khoác ngoài màu ghi, cho dù đến đây vào lúc nửa đêm nhưng trông anh vẫn tỉ mỉ và tươm tất.
Đẹp đến mức không hòa nhập được với tất cả mọi người, dường như chỉ có Vân Miên, người mặc bao bố trên người cũng vẫn đẹp mới có thể so sánh với anh.
Nhưng vào lúc này, Bùi Thanh Việt đang đi lại dừng lại, nhìn Vân Miên đang ngồi ở vị trí chính giữa, hơi hơi nhướng mày.
Mọi người nhìn theo ánh mắt của anh, lúc này mới ý thức được một chuyện, đây là Thiên Tinh, mà chẳng phải nói Bùi Thanh Việt sẽ đến đó sao? Vừa rồi bọn họ thấy Vân Miên ngồi vào vị trí đó mà vẫn trầm mặc?
Thư ký Cổ nhìn thấy cảnh này cũng im lặng, bây giờ quan hệ giữa Vân Miên và Bùi tổng đã đến bước này rồi sao? Ngồi ở vị trí của anh cũng được?
Bị mọi người nhìn chằm chằm, Vân Miên vẫn còn có chút khó hiểu, cô nghiêng đầu liền bắt gặp ánh mắt của Bùi Thanh Việt: "Anh Thanh Việt, sao lại không ngồi?"
Bùi Thanh Việt lúc này mới chậm rãi đi về phía trước, đứng bên cạnh cô, hơi cụp mắt xuống: "Vân tổng muốn để tôi ngồi ở đâu?"
Dù thế nào đi nữa, điều này cũng đủ mang đến cho cô hy vọng, bất luận là nguyên nhân gì, đều đại biểu cô giáo nhận ra mình, mà có duyên cũng có nghĩa rất có thể chỗ phía cô giáo thật sự có ấn tượng gì đó với cô?
Nghĩ đến đây, thế giới của Vân Miên đã mở rộng hơn rất nhiều, cô tĩnh tâm lại một lúc và nhận ra mình ra ngoài đã rất lâu rồi.
Cô cất điện thoại di động đi, đang định quay về, lúc này mới phát hiện sau khi nhận điện thoại chân mình có chút mềm, phải mất một lúc để ổn định lại mới chậm rãi đi vào phòng thu âm.
Lúc này, Bùi Thanh Việt vẫn đang ngồi trong văn phòng, ánh mắt tập trung vào một điểm nào đó, rơi vào trầm tư.
Anh dường như đã bỏ qua một vấn đề, Tiểu Thụy thú mặc dù đã tỉnh lại, nhưng tại sao lại biết thư pháp? Cũng không thể học được nó trong lúc ngủ được.
Hơn nữa từ trong lời nói của cô, có thể nghe ra được vị cô giáo này đối với cô rất quan trọng, dù sao lúc nhìn thấy mình cô cũng chưa từng xúc động như vậy.
Chính xác thì mình đã bỏ lỡ điều gì>
Trở lại phòng thu âm, Bách Lệ Sinh nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên, phát hiện vẻ mặt Vân Miên có gì đó không ổn: "Em sao vậy?"
"Không sao." Vân Miên đi tới bên cạnh ngồi xuống, nhìn bản thảo đang bày ra trên mặt bàn "Có phải không thuận lợi không?"
Lực chú ý của Bách Lệ Sinh trong nháy mắt bị chuyển hướng trở lại, cô ấy tùy tiện cầm lấy một cái: "Thực ra cũng vẫn tốt, nhưng chị luôn cảm thấy hình như vẫn thiếu cái gì đó, cho nên vẫn đang suy nghĩ, em có muốn xem không?"
Vân Miên cầm lấy cẩn thận xem, lời bài hát và giai điệu rất đồng điều, cô nhìn kỹ lời bài hát cũng đã bị gạch rất nhiều lần, cũng cảm thấy có chút không phù hợp.
Theo ý nghĩa của bản sáng tác vừa rồi, phần này nên mang lại sự thoải mái và sáng sủa, nhưng phần này lại có chút không giống.
Nhận thấy cô dừng lại ở một chỗ nào đó hơi lâu, Bách Lệ Sinh hỏi: "Sao vậy?"
Vân Miên chỉ vào phần điệp khúc và hỏi: "Có phải bị vướng mắc ở đây không?"
Bách Lệ Sinh: "Đúng, rất rõ ràng sao?"
Vân Miên gật đầu: "Em cảm giác được."
Bách Lệ Sinh khẽ thở dài: "Chị nói không rõ được, chính là chị nếu hát như thế này, thì không biết MV sẽ quay như thế nào nữa, rất đơn điệu."
"Có lẽ cảm xúc không đủ." Vân Miên ôn hòa nói "chị đã thức cả đêm rồi, hay là nghỉ ngơi một chút xem sao."
Đề nghị này cũng tốt, Bách Lệ Sinh lập tức gật đầu: "Vừa hay, Hứa Ngọc tìm chị có chút chuyện, chị qua đó một chuyến, nhân tiện đi hít thở ít không khí trong lành, lát nữa sẽ trở về."
Theo lời cô ấy nói, đi ra ngoài cũng là nghỉ ngơi rồi, Vân Miên biết thời gian không có nhiều, cô cũng biết đàn chị cũng có kế hoạch sắp xếp của riêng mình, cho nên cũng không ép buộc, ngược lại gật đầu.
Sau khi Bách Lệ Sinh rời đi, toàn bộ phòng thu âm trở nên yên lặng, Vân Miên đeo tai nghe và nghe lại bài hát của đàn chị, nhưng lần này tâm trí của cô lại trôi về cuộc trò chuyện trước đó với cô giáo Tần.
Khi nghĩ đến việc có thể trở về với gia đình và bạn bè Vân Miên không khỏi mỉm cười, thậm chí có thể gặp lại người giáo viên cũ của mình.
Cô tùy tiện cầm lấy cây bút bên cạnh, nhẹ nhàng viết lên tờ giấy trắng, theo bản năng gom hết những thứ vừa lóe lên trong đầu, đến khi cô ý thức được thì đã viết được một đoạn dài, lại ghép chúng vào trong ca khúc thực sự cũng ăn nhịp.
Bởi vì bất luận là hoang mang, ly khai, hay là đột nhiên bất ngờ và ngỡ ngàng, cảm xúc của những ngày qua cô đều viết vào trong bài hát.
Viết cũng đã viết rồi, Vân Miên cũng mang tâm lý vui vẻ viết nốt phần còn lại, bất ngờ là cô viết rất nhanh, thậm chí có thể nói là viết liền một mạch. Bởi vì nghe bài hát của đàn chị rất hợp với tâm trạng của cô.
Đàn chị vẫn chưa trở về, Vân Miên cầm lời mình vừa viết đi đến bên cạnh cây đàn, cô chỉ muốn nhân cơ hội này hát lên những điều cất giấu trong lòng.
Nhớ lại giai điệu bài hát của đàn chị, Vân Miên cũng thay đổi một số chỗ, sau đó chơi đàn, hát lời bài hát mà mình vừa viết lúc vừa rồi.
Lúc Bách Lệ Sinh rời đi cánh cửa phòng không được đóng chặt, vì vậy khi cùng Hứa Ngọc quay lại thì nghe được tiếng piano và giọng hát phát ra từ bên trong.
Cả hai đều sửng sốt.
Hứa Ngọc: "Công ty lại ký hợp đồng với người mới à?"
Cái giọng hát này chất lượng cũng quá cao rồi, tại sao cô lại không nghe nói về chuyện này? Nhưng mà sao giọng này lại nghe quen thế nhỉ?
Nhưng Bách Lệ Sinh lại nghĩ đến một chuyện khác, vừa rồi lúc cô đi ra, trong phòng chỉ có một mình Vân Miên ở đó, Vân Miên còn nói có biết hát một chút.
Lời bài hát đó không phải là mình viết ra, thậm chí giai điệu cũng có chút khác, nhưng Bách Lệ Sinh nghe thì cảm thấy màn sương mù làm cô ấy phiền não cũng đột nhiên tiêu tan.
Ban đầu cô cho rằng là Vân Miên đã đưa cho mình cơ hội hồi sinh, còn cho rằng không thể thiếu Vân Miên, nhưng trong quá trình sáng tác, Vân Miên không có tham gia. Cô rõ ràng đã có tính toán trong MV hai người sẽ xuất hiện với vai trò vai chính, nhưng nếu trong bài hát chỉ có cách nghĩ của cô ấy mà không có của Vân Miên, vậy thì Vân Miên làm sao có thể là một nữ chính?
Đây là lý do tại sao cô luôn cảm thấy bài hát của mình có chút gì đó không đúng.
Nhưng bây giờ Vân Miên đã thêm những suy nghĩ của cô ấy vào bài hát, bài hát đã trở nên trọn vẹn hơn, Bách Lệ Sinh thậm chí có thể tưởng tượng ra cảnh MV sẽ được trình bày theo cách nào rồi.
Điều đó cũng khiến cô có chút không giải thích được, tại sao mình dùng chủ đề là hồi sinh, Vân Miên lại có thể nắm bắt được những thiếu sót đó mà bù vào lại?
Vân Miên, em cũng cần một cuộc sống mới sao?
Nghĩ đến đây Bách Lệ Sinh lại sửng sốt, sở dĩ Vân Miên có thể thoát khỏi trạng thái trước đây, không đánh mất chính mình vào tay Phong Minh, đối với cô ấy mà nói chẳng phải là một loại hồi sinh đó sao?
Hai mắt Bách Lệ Sinh sáng ngời: "Là Vân Miên."
Hứa Ngọc kinh ngạc: "Cô ấy biết hát?"
Cô bé này còn có bao nhiêu bất ngờ mà cô ấy không biết? Với điều kiện thế này sao lúc đầu không tự mình tham gia nhỉ?
Bách Lệ Sinh học theo lời Vân Miên, gật đầu: "Ừm, cô ấy nói biết một chút."
Hứa Ngọc: "..."
Hai người ở bên ngoài đợi Vân Miên hát xong cả bài thì mới bước vào.
Vân Miên nghe thấy có âm thanh thì đứng dậy khỏi ghế, đem những thứ mình đã viết gấp lại: 'Chị trở lại rồi à. "
Nhưng cô còn chưa kịp cất tờ giấy viết lời bài hát đi thì đã thấy đàn chị đi thẳng đến trước mặt mình, ánh mắt như lửa đốt, Vân Miên khó hiểu hỏi:" Sao vậy? "
Ánh mắt Bách Lệ Sinh rơi vào tờ giấy trên tay Vân Miên:" Đây là lời mà em vừa hát sao? "
Bọn họ nghe được rồi?
Thật là xấu hổ, vành tai Vân Miên hơi đỏ lên, giọng nói cũng nhỏ đi theo:" Em chỉ tùy tiện thử một chút thôi. "
" Không phải. "Bách Lệ Sinh lắc đầu," Em viết rất hay, chị bây giờ có cách nghĩ mới rồi, cảm thấy nhất định sẽ hay hơn trước rất nhiều. "
" Cái gì? "
" Lời em viết có cảm xúc nhiều hơn chị. "Bách Lệ Sinh nói" mà cái đoạn em đàn vừa rồi cũng rất hay, nó cũng làm cho bài hát mang thêm một phong cách khác, giống như có thêm một loại gào thét. "
Bài hát của cô ấy chỉ có cuộc sống hồi sinh của một người.
Nhưng thêm phiên bản của Vân Miên vào thì chính là hai người, đây mới là bản chất của sự hợp tác, mà phần Vân Miên thêm vào lại có loại khao khát mạnh mẽ cảm động hơn.
Bách Lệ Sinh thật sự rất thích, cô nói" Bao gồm cả phần piano vừa rồi của em, chúng ta hãy hợp lại một lần nữa, dùng lời của em. "
Vân Miên ngơ ra:" Dùng của em sao? "
" Đúng. "Lúc này khí thế của người làm nhạc của Bách Lệ Sinh daeng lên, kéo Vân Miên ngồi xuống" Lần này nhất định có thể. "
Vân Miên lại bị ấn xuống ghế, Bách Lệ Sinh đặt tay Vân Miên lên phím đàn:" Nào. "
Vân Miên lại đem bài hát hát lại một lần nữa.
Hứa Ngọc ở bên cạnh nghe, nói:" Như vậy không hay lắm. "
Chị ấy chỉ chỉ vào Vân Miên:" Lần này là cuộc thi của em, nhưng nếu hát theo cách này, Vân Miên càng đặc sắc hơn em, Vân Miên là khách mời tham gia trợ giúp thôi. "
Bách Lệ Sinh:" Nhưng thực sự là sửa rất hay. "
Hứa Ngọc đề nghị:" Như vậy, Vân Miên em thử làm hòa âm, phần điệp khúc thì hai người cùng hát lúc đó khiến cảm xúc trở lên mãnh liệt hơn, phần piano của em có thể sử dụng làm phần giới thiệu cho MV. "
Hai người đều không phải ca sĩ có thể vừa hát vừa nhảy, vì vậy bài hát sẽ rất trầm lặng, cho nên cần thêm cảnh, một người chơi guitar, một người chơi piano, như vậy mới không cướp ánh đèn sân khấu của nhân vật chính, bổ sung cho nhau.
Đó là một ý kiến hay, Bách Lệ Sinh đồng ý ngay, Vân Miên dưới ánh mắt thiêu đốt của hai người họ đương nhiên cũng không từ chối.
* * *
Thời gian eo hẹp, sau khi bài hát được quyết định xong thì việc thu âm bài hát được hoàn thành vào ngay ngày hôm đó, bước tiếp theo là quay MV.
Ban đầu Hứa Ngọc đề xuất MV quay trong phim trường, hậu kỳ thêm chút hiệu ứng, như vậy thì thời gian cần ít hơn, không cần chuẩn bị nhiều. Nhưng Bách Lệ Sinh không đồng ý, cô ấy muốn làm tốt nhất, nhưng cũng không biết nên chọn địa điểm nào.
Nghĩ đến Vạn Miên bây giờ cũng là một phần của bài hát này, Bách Lệ Sinh hỏi cô:" Em thấy quay ở đâu thì tốt? "
Bởi vì đã tham gia nên sẽ làm cho nó tốt nhất, vì vậy Vân Miên suy nghĩ về bài hát, nói:" Ở biển đi. "
Quả nhiên không có hỏi nhầm người, Bách Lệ Sinh đột nhiên hứng thú hẳn lên:" Như thế nào? "
Vân Miên nghiêm túc nói:" Sóng biển vốn dĩ đã không ổn định, nhưng cảm như lại tìm được phương hướng và sự hỗ trợ. "
Bách Lệ Sinh gật đầu:" Tốt nhất là có thêm một ngọn hải đăng nữa. "
Vân Miên và cô nhìn nhau mỉm cười, biết đối phương cũng nói ra lời trong lòng mình, nên địa điểm quay MV được quyết định ở trên bãi biển, hai người gần như ngày đêm bận rộn chuẩn bị.
Biết em gái quay MV ở biển, cái khác thì không cần phải nói, Vân Cảnh đã đem mọi thứ sắp xếp ổn thỏa, còn có cả đội cứu hộ chuyên nghiệp.
Vì là mùa đông nên ngày ghi hình thời tiết không được tốt, mặc dù không có gió nhưng trời cũng u ám.
Trên bờ biển có đặt hai giá cố định, một cái dùng để cố định đàn piano, để nếu nước biển có dâng lên cao thì đàn cũng không bị hư hại, cái còn lại là cho Bách Lệ Sinh dùng.
Bách Lệ Sinh ở phía đối diện vừa chơi guitar vừa nhẹ nhàng hát, trong khi đó Vân Miên đúng thời điểm đệm piano thêm vào, lại ở phần điệp khúc cùng hát.
Sau khi quay xong MV, trợ lý của cả hai mang theo khăn khô và áo khoác đều vội vã chạy đến, quấn quanh nghệ sĩ của mình.
Đinh Đinh xúc động nói:" Miên Miên, chị thật sự rất đẹp. "
Vốn dĩ cũng mới chỉ làm cùng Vân Miên một thời gian ngắn, sau khi 'Tốc độ cuộc sống' kết thúc cô đột nhiên nói muốn lui vòng, Đinh Đinh cảm thấy công việc của mình có khi cũng sắp mất rồi, những người khác thì ngày ngày đều đang làm việc, riêng nghệ sĩ của cô ấy thì không thấy có động tĩnh gì.
Cho nên khi nghe tin Vân Miên chuẩn bị quay MV, cô ấy là người vui hơn bất kỳ ai khác, với điều kiện của Vân Miên thì rốt cuộc tại sao lại muốn lui vòng chứ aaaa, cô ấy nhất định có thể bạo đỏ bạo tím mà.
Vân Miên uống một ngụm nước ấm:" Cảm ơn. "
Cô ngước nhìn bầu trời:" Thật ra nếu thời tiết tốt, quay lúc mặt trời mọc là đẹp nhất. "
" Mùa đông ở Hải Thành sao có thể gặp được thời tiết tốt chứ. "Đạo diễn đi theo nói" Nhưng ngày mai lại tiếp tục, đem những cảnh quay còn lại quay nốt. "
Bởi vì quay phim độ khó cao, thời gian chuẩn bị có chút lâu, cho nên hiện tại cũng đã muộn, lúc này không thể quay nữa nên mọi người đành tạm hoãn.
Đèn chiếu sáng ở hiện trường từ từ tắt đi, để không cản trở các nhân viên thu dọn đồ đạc, Vân Miên mặc áo khoác vào đi cuối cùng, bây giờ cô phải về nhà. Lúc đến đây cô tự mình lái xe đến, cũng không có ý định dùng xe của công ty để về.
" Xong rồi. "Đing Đinh đi được nửa đường thì đột nhiên kêu lên" hình như quên mang theo máy ảnh rồi. "
Bây giờ, với tư cách là trợ lý của Vân Miên, Đinh Đinh có nghĩa vụ phải chụp một vài bức ảnh của nghệ sĩ của mình, vì nghệ sĩ không đi theo con đường thương mại, cô ấy đương nhiên sẽ vì nghệ sĩ của mình mà phát chút phúc lợi, nhưng lúc vừa rồi vì chăm sóc cho Vân Miên mà quên đem theo máy ảnh.
Vân Miên dừng lại:" Đi xem sao đi, chị chờ ở chỗ này. "
Thấy mọi người đều chuẩn bị đi, Vân Miên lại nói:" Không sao, đến lúc đó chị sẽ đưa em về. "
Ôi, thật là một sếp tốt, Đinh Đinh lớn như vậy rồi còn chưa được ngồi trên chiếc xe trị giá bảy con số bao giờ cả, vì vậy liền lập tức quay lại.
Vân Miên có chút mệt, nên kéo chặt áo khoác ngồi xổm ở một bên, tay hơi lạnh nên lấy áo ra che điện thoại lại, kéo mũ trùm kín đầu, rồi mới mở điện thoại ra xem tin tức.
Để thuận tiện cho các khách mời, tổ chương trình 'Giọng hát ca sĩ' đã kéo Vân Miên vào nhóm chat chung. Mấy ngày hôm nay Vân Miên vẫn luôn chú ý đến động tĩnh phía Đặng Lâm Chi.
Tốc độ của anh ta cũng được coi là nhanh, ngày hôm sau đã hoàn thành việc thu âm bài hát, chỉ là việc quay MV thì vẫn chưa bắt đầu.
Những ngày trống vừa rồi anh ta làm cái gì?
Lúc này, phía sau có người nói chuyện, âm thanh truyền đến:" Anh Lân Chi, tôi đã gửi video cho anh rồi đó, bọn họ ngày hôm nay quay ở trên bãi biển, ngày mai còn quay tiếp một ngày nữa, thực sự rất sáng tạo, độ khó cũng rất cao. "
Có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai, Vân Miên bình tĩnh bật chức năng ghi âm trên điện thoại.
Người nọ vẫn đang tiếp tục nói:" Nếu muốn đưa ra ý tưởng hơn bọn họ thì tương đối khó. "
Nói xong lại bồi thêm một câu:" Alo! Anh cũng xem rồi đấy, bài hát là anh viết, anh xem xem có cách nào không? "
Lời này giống như không nói với Đặng Lâm Chi, quả nhiên, một giây sau, một thanh âm trầm thấp vang lên:" Không có. "
" Sao cậu lại không có?'Người nọ có chút không kiên nhẫn "Cậu hôm nay cũng ở hiện trường cũng nhìn thấy rồi, thân là người sáng tác, bài hát của cậu mà cậu lại không biết làm thế nào mới đánh bại được người khác sao?"
Giọng trầm trầm lại nói: "Tôi chỉ phụ trách sáng tác."
Người gọi điện đi lại nói: "Anh Lâm Chi, em đã nói với cậu ta rồi, được, ngày mai lại mang cậu ta tới đây xem một ngày, nhất định sẽ đem được phương án tốt nhất đến cho anh."
Đầu bên kia điện thoại Đặng Lâm Chi không biết đã nói cái gì, người nọ thanh âm kinh ngạc đến cao giọng nói: "Cái gì?"
Anh ta có chút xấu hổ: "Nhưng.. lần này quay ở ngoài biển, làm như vậy có hơi nguy hiểm, lỡ như Vân Miên và Bách Lệ Sinh xảy ra chuyện gì.."
"Được, vậy tôi hiểu rồi, tôi sẽ xem xem nên làm thế nào."
Nghe vậy sắc mặt Vân Miên dần tối lại, nhưng cô không có hành động thiếu suy nghĩ, ngược lại gửi tin nhắn cho Đinh Đinh, bảo cô ấy một lúc nữa sau khi nhận được tin nhắn của mình thì hãy quay lại. Sau đó tiếp tục ngồi xuống nghe ngóng.
Người nọ lại nói: "Lê Chính, ý của anh Lâm Chi cậu cũng hiểu, nếu như lần này anh ấy lấy được vị trí thứ nhất, những ngày tháng sau này của cậu ở công ty sẽ dễ dàng hơn, anh ấy sẽ cho cậu cơ hội xuất đạo."
Người tên là Lê Chính hỏi: "Nếu tôi nghĩ không ra, thì mấy người muốn làm cái gì?"
Người nọ nói: "Đương nhiên bọn tôi sẽ có cách, cậu không cần biết, vai trò của cậu không phải việc này, chỉ cần sáng tác thật tốt ca khúc, nghĩ xong ý tưởng của cậu là được."
Lê Chính: "Mấy người muốn cho bọn họ gặp nguy hiểm."
Người đàn ông trở nên sốt ruột: "Sao lại có nguy hiểm, đội cứu hộ nhiều như vậy cậu không thấy sao?"
Lê Chính không nói nữa.
"Mau đi đi."
Sau khi hai người rời đi, Vân Miên gửi tin nhắn cho Đinh Đinh, bảo cô ấy đến. Đinh Đinh gần như chạy mà đến, thấy Vân Miên vùi mình trong chiếc áo khoác thì lo lắng hỏi: "Sao vậy? Đã phát sinh chuyện gì rồi?"
Vân Miên đứng dậy, ấn nút dừng ghi âm trên điện thoại: "Về công ty trước."
Đinh Đinh mang theo vẻ mặt đờ đẫn theo trở về công ty, trên đường về cô phát hiện Vân Miên vẫn luôn gửi tin nhắn.
Vân Miên đang thông báo cho Hứa Ngọc và Bách Lệ Sinh, dù sao chuyện này cũng không phải chuyện nhỏ nên cô phải nói với bọn họ, đồng thời gửi tin nhắn cho bên phía đạo diễn Lý.
Nửa đêm rồi mà còn nhận được tin nhắn của Vân Miên tổ chức cuộc họp, tim đạo diễn Lý như lỡ một nhịp. Với tính cách của Vân Miên, nếu không có chuyện gì xảy ra sẽ không tìm đến trên người anh ta như vậy. Đừng nói là trong chương trình lại phát sinh chuyện gì đó nhé?
Sau khi thông báo cho mọi người, nghĩ đến chuyện này đã thăng cấp đến trình độ an toàn tính mạng của nghệ sĩ. Lần trước lúc giới thiệu Cận Hâm Nhiên vào công ty, Bùi Thanh Việt đã cảm thấy mình như giành vị trí của anh ấy, bây giờ nếu không nói cho anh biết, nói không chừng lại nói mình thay mặt lo lắng cho công ty, muốn làm ông chủ.
Vì vậy Vân Miên cũng gửi tin nhắn cho Bùi Thanh Việt, tin nhắn vừa gửi đi thì lại nhìn thấy dấu chấm than đỏ, Vân Miên: "..."
Cô lại làm cái gì rồi? Cô có thất hứa cái gì đâu? Có chuyện gì xảy ra với Bùi Thanh Việt vậy?
Cô nhìn chằm chằm vào dấu chấm than, nghĩ lần sau mà Bùi Thanh Việt không nói một lời kéo cô vào danh sách đen, cô sẽ không thèm quan tâm đến anh nữa! Cái người gì mà càng lớn càng khó đoán.
Vân Miên gửi tin nhắn cho Hứa Ngọc: "Chuyện này trước tiên thông báo cho Bùi tổng đã."
* * *
Nhờ ông chủ có thói quen sinh hoạt lành mạnh mà thư ký Cổ từ lúc đi làm đến giờ chưa bao giờ phải tăng ca, mỗi ngày đều ngủ sớm dậy sớm, rất mãn nguyện.
Nhưng hôm nay là một ngoại lệ, nửa đêm nhìn thấy Hứa Ngọc gọi điện đến, anh ta liền có một dự cảm không tốt, quả nhiên, có liên quan đến Vân Miên.
Thư ký Cổ thầm nghĩ, với quan hệ của sếp và Vân Miên, chuyện này lẽ ra anh ấy phải biết từ lâu rồi mới đúng chứ? Mà giờ phút này gọi điện quấy rối giấc ngủ của ông chủ, hic..
Trong lòng âm thầm sợ hãi, nhưng vẫn gọi điện cho ông chủ, nhưng ngoài dự liệu, lần này sếp trả lời rất nhanh.
Thư ký Cổ: "Sếp, thật xin lỗi vì quấy rầy ngài nghỉ ngơi, nhưng công ty xảy ra chút chuyện."
Toàn thân Bùi Thanh Việt đen kịt, không cần thư ký Cổ nói anh liền biết lại là Vân Miên.
Bản thân còn chưa tha thứ cho cô mà cô lại gây ra chuyện rồi!
Cô thật sự là một Thụy thú sao? Sao ở cùng với ai cũng tốt, nhưng năm lần bảy lượt lại chống lại mình!
"Có chuyện gì?"
Thư ký Cổ lập tức nói: "Vân Miên và Bách Lệ Sinh đang quay MV ở bãi biển, nhưng một tuyển thủ trong chương trình 'Giọng hát ca sĩ' lại muốn ngăn cản họ, gây nguy hiểm đến tính mạng của họ."
Bùi Thanh Việt ngồi dậy, áp suất không khí trên người càng thấp hơn: "An toàn tính mạng?"
Thư ký Cổ: "Đúng vậy, với thời tiết lạnh giá như vậy mà rơi xuống biển, biển lại sâu, nếu có sóng to gió lớn, thì Vân Miên chắc sẽ không còn."
"..."
Bùi Thanh Việt nghiến răng, "Tiền thưởng cuối năm của cậu coi như mất, đăng ký ngay một lớp học ngôn ngữ đi."
Thư ký Cổ: "..."
Bùi Thanh Việt: "Bây giờ đến công ty, gọi cả đạo diễn của 'Giọng hát ca sĩ' đến."
Thư ký Cổ ngập ngừng, khẽ nói: "Là như thế này sếp ạ, những người khác Vân Miên đều đã thông báo rồi, lúc này chắc cũng đã đến nơi rồi, chỉ có ngài vẫn chưa đến, bởi vì Vân Miên nói không liên lạc được với ngài."
Bùi Thanh Việt: "..."
Anh trực tiếp ngắt điện thoại của thư ký Cổ, rồi lại thuần thục kéo Vân Miên ra khỏi danh sách đen, gửi đi một dấu chấm.
Anh đây là quá khoan dung rồi.
Bên kia, Vân Miên đang lái xe ô tô, cùng với Bách Lệ Sinh gần như một trước một sau tiến vào công ty. Một lúc sau Hứa Ngọc và đạo diễn Lý cũng đến.
"Vào phòng họp trước." Vân Miên rất tự nhiên đi ở phía trước, sau đó quay đầu lại nói: "Chị Hứa Ngọc, chị có thể điều tra xem ở công ty của Đặng Lâm Chi có ai tên là Lê Chính không?"
Hứa Ngọc: "Có thể, nhưng nếu muốn nhanh hơn có lẽ cần phía Bùi tổng sắp xếp."
Vân Miên vừa nhận được tin nhắn của Bùi Thanh Việt, xem ra anh đã biết rồi, cô gật đầu: "Đợi chút nữa anh ấy đến em nói với anh ấy."
Lại nói: "Đạo diễn Lý, có thể cung cấp những cảnh quay của Đặng Lâm Chi trước đó không? Chủ yếu là những cảnh anh ta sáng tác."
Đạo diễn Lý: "Có thể, tôi lập tức sắp xếp."
Nói xong anh ta và Hứa Ngọc nhìn nhau, cảm giác áp bức quen thuộc này lại ập đến.
Mà những người xung quanh đều không dám nói lời nào. Đinh Đinh không ngờ rằng mình có thể được nhìn thấy khía cạnh này của Vân Miên. Rõ ràng là cô ấy trước kia rất dịu dàng, còn để mình ngủ cùng, còn nói lát nữa sẽ đưa mình về nhà, mà bây giờ khí chất trên người cô bộc ra mạnh mẽ quá.
Mọi người vào phòng họp, Vân Miên theo thói quen ngồi ở ghế chủ trì, trong lòng cô bây giờ đều là suy nghĩ làm sao để giải quyết sự việc, cho nên vừa ngồi xuống liền lấy điện thoại của mình ra, nghiêm túc nói: "Có.."
Nói được một nửa, cửa phòng họp lại bị đẩy ra, Bùi Thanh Việt mang theo khí lạnh bước vào. Ánh mắt của mọi người đều bị anh thu hút, ngay cả Vân Miên vừa quay xong cũng đang mặc một chiếc áo khoác màu đen dày cộp. Mà Bùi Thanh Việt lại mặc một chiếc áo khoác ngoài màu ghi, cho dù đến đây vào lúc nửa đêm nhưng trông anh vẫn tỉ mỉ và tươm tất.
Đẹp đến mức không hòa nhập được với tất cả mọi người, dường như chỉ có Vân Miên, người mặc bao bố trên người cũng vẫn đẹp mới có thể so sánh với anh.
Nhưng vào lúc này, Bùi Thanh Việt đang đi lại dừng lại, nhìn Vân Miên đang ngồi ở vị trí chính giữa, hơi hơi nhướng mày.
Mọi người nhìn theo ánh mắt của anh, lúc này mới ý thức được một chuyện, đây là Thiên Tinh, mà chẳng phải nói Bùi Thanh Việt sẽ đến đó sao? Vừa rồi bọn họ thấy Vân Miên ngồi vào vị trí đó mà vẫn trầm mặc?
Thư ký Cổ nhìn thấy cảnh này cũng im lặng, bây giờ quan hệ giữa Vân Miên và Bùi tổng đã đến bước này rồi sao? Ngồi ở vị trí của anh cũng được?
Bị mọi người nhìn chằm chằm, Vân Miên vẫn còn có chút khó hiểu, cô nghiêng đầu liền bắt gặp ánh mắt của Bùi Thanh Việt: "Anh Thanh Việt, sao lại không ngồi?"
Bùi Thanh Việt lúc này mới chậm rãi đi về phía trước, đứng bên cạnh cô, hơi cụp mắt xuống: "Vân tổng muốn để tôi ngồi ở đâu?"