Nội dung HOT bị ẩn: Bạn không có quyền xem nội dung này. Bấm để xem CHƯƠNG 10: ĐAU ĐỚN, BẤT LỰC Rất đông những thí sinh thi khoa cử, cùng nhau tụ lại bảng vàng xem mình đã đậu hay chưa. Người thì reo hò, người thì thất vọng, có người la lối, nói chung náo nhiệt vô cùng. Thiên đã chuẩn bị tâm thế nhất định lần này đã thi trượt đến xem bảng vàng, trong đầu còn tự trấn an: "Nếu không đậu có khi lại rất tốt, được trở về bên Địa, làm thầy giáo, cùng đệ ấy sống thật tốt". Hắn lại gần bảng vàng, dò xét thật kĩ lưỡng, từ trên xuống hắn không nhìn thấy tên mình, không hiểu sao trong lòng có chút vui. Nhưng không ngờ rằng, tên hắn lại được ghi rất rõ ràng ở cuối bảng. Phải hắn đậu rồi, thỏa được mong ước bấy lâu nay của huynh đệ họ, được sống vui vẻ. Không hắn đậu được không phải là chức quan cao gì cả, mà chỉ là một chức Hàn Lâm Viện Đãi Chế Tòng lục phẩm, chức quan này của hắn còn thấp hơn cả một thái giám theo hầu phi tử. Hừ! Ông trời thật trêu ngươi, nếu đã cho hắn đậu, tại sao không phải là một chức quan cao tam phẩm để lúc nào hắn cũng có thể trở về quê nhà, mà lại là một chức quan khiến cho hắn bị trói buột ở chốn kinh thành này, không có tiếng nói, không thể quay về. Mọi người xung quanh thấy hắn được ghi danh, tất cả đều chúc mừng. Nhưng mà hắn chẳng mấy quan tâm. Thiên cứ như vậy không quan tâm lang thang trong vô định rồi.. đụng phải Ngô Cẩn Du, Cẩn Du nói với hắn: - Sao hả? Về quê chứ? Nhưng chắc là huynh ở lại đây rồi phải hoàn thành lời hứa với đệ đệ mà nhỉ? * * * – Thiên không nói gì chỉ nhìn Cẩn Du. - Được rồi! Huynh không muốn nói cũng không sao. Ta tới đây là để nói từ biệt với huynh. - Sao lại đi rồi? Không ở lại đây thêm được sao! – Thiên ngạc nhiên hỏi Cẩn Du - Ha! Vốn là định ở đây thêm vài hôm, nhưng mà lòng người quá hiểm ác. Ta cũng không muốn ở lại đây nữa. Với lại quan trường tranh đấu không hợp với ta! - Vậy huynh định đi đâu? - Ươmmm! Lúc đó nói với huynh ta muốn về quê, nhưng mà bây giờ lại muốn phiêu lưu một chút! - Vậy huynh nhất định phải bảo trọng, nếu sau này có cơ hội chúng ta nhất định phải cùng nhau uống một bữa nha! - Hừ! Huynh cứ lo cho ta. Ngược lại ta lại lo cho huynh hơn, chốn quan trường không phải nơi an toàn, bọn họ đều ra tay vô cùng tàn nhẫn. Ta chỉ sợ là huynh chống không nổi. - Hơi~! Ta biết điều đó nhưng bây giờ đã không còn đường lui rồi! Chỉ có thể cẩn trọng thêm một chút mà thôi. - A! Thiên huynh đã đến giờ thuyền cập bến rồi ta phải đi đây, ta mong sau này huynh đệ ta tái ngộ huynh sẽ đứng ở nơi cao hơn, thực hiện được tâm nguyện của mình, còn ta cũng làm được điều ta thích. Cần Du vừa chạy đi, vừa vẫy tay và nói vọng lại với Thiên. Lần chia tay này của họ không biết khi nào thì mới gặp lại đây. Ngay sau đó, Thiên lập tức đến Ngọc Quan Đình để nhận quan phục và lệnh bài. Trên đường đi về hắn nghe được rằng, ngày mai phải lập tức nhận chức, bắt đầu làm việc, nếu không sẽ bị trị tội. Hắn nghe được điều này vô cùng hoảng hốt chạy đến Ngọc Chính Đình (nơi phụ trách bỏng lộc và ngày nghỉ của quan lại từ ngũ phẩm trở xuống). Vừa vào cửa là hắn nhìn thấy ngay Ngọc Huyền đại nhân (thật ra là một công công). Hắn lập tức chào hỏi: *Ngọc quan Đình và Ngọc Chính Đình là hai nơi không có thật, quan các thời thường sẽ được phát bổng lộc và quan phục tại nhà* - Bẩm đại nhân! Tôi là Thiên, Hàn Lâm Viện Đãi Chế Tòng lục phẩm. Có chuyện muốn cầu xin! - Chuyện gì? – Ngọc Huyền không chút để tâm vẻ mặt khinh thường nói - Chuyện là hạ quan quê nhà ở thôn Tường Lâm, ở rất xa kinh thành nhưng thời gian nhậm chức quá ngắn tôi không thể về nhà thăm gia đình, ngài có thể ân chuẩn cho tôi nghỉ một ngày được không? - Sao? Nghỉ à! - Ha! Ta nghe ngươi nói cũng thật tức cười! Người là cái gì.. lục phẩm gì gì đó. Triều đình này không phải là cái chợ mà ngươi muốn ra là ra muốn vào là vào. Ta nói nói cho ngươi biết hoàng thượng làm việc còn chưa nghỉ ngày nào, ngươiiii.. chỉ là một tên lục phẩm rác rưởi mà lại to gan dám đòi ngày nghỉ. Hahahaha! Đây đúng là trò cười của thiên hạ! Hahahahahaha! - Thưa.. Ngài! Nếu không thì cứ trừ thẳng vào bổng lộc của tôi, bao nhiêu cũng được! Thiên vô cùng khẩn thiết. - Ngươi dám lấy bổng lộc ra dọa ta sao! Với chút tiền lẻ đó của ngươi mà dám dọa ta? Ta nói cho ngươi biết một tháng.. không, một năm bổng lộc của ngươi cũng không đủ đâu. Cung nhân đâu lôi hắn ra ngoài đánh cho hắn mười gậy tội, xúc phạm quan viên cấp cao. Hư! Dọa ta ngươi có tư cách sao! Hahahahahahaha. Ngọc Huyền vừa nói xong gia nhân lập tức lôi Thiên đi mặt cho hắn gào thét, chống cự. Hắn bị cưỡng ép nằm xuống nền đất lạnh giá, từng gậy từng gậy một đánh vào mông hắn. - Tiểu An Tử! Mau nói với Đinh đại nhân Ngọc Huyền đã làm như ngài ấy dặn dò, cũng gửi lời chúc mừng Tân khoa Trạng Nguyên Đinh công tử! Hehehe – Ngọc Huyền dặn dò một tên tiểu thái giám. Cứ như vậy, Thiên bị đánh đến đi cũng không nổi, nhưng hắn vẫn cố gắng lê thân người đẫm máu của mình về quán trọ. Về đến quán trọ, ông chủ quán trọ nhìn thấy hắn như thế vô cùng hốt hoảng và lo lắng. Ngay lập tức chạy đến đỡ lấy hắn, hỏi: - Ngài không sao chứ? Sao ngài lại thành ra như vậy? Không phải ngài nói đi nhận quan phục sao? - Ta không sao! Ta hiện tại.. đi đứng không tiện phiền lão Dương ông dìu ta lên phòng rồi – Đôi môi nhợt nhạt của Thiên cố gắng cử động nói ra từng lời một. - Không phiền không phiền, ngài có cần ta đem thuốc bôi cho ngài không? – Chủ quán vừa dìu hắn đi vừa hỏi han. - Không cần phiền chủ quán đâu, ta nằm nghỉ một lát sẽ khỏe lại thôi. - Vậy ta để ngài nằm ở đây, ta đi xuống dưới đó. Nếu ngài cần gì cứ gọi ta, không phiền đâu – Chủ quán cười vô cùng nhân hậu. Sau đó chủ quán đóng cửa phòng lại đi xuống lầu. Còn lại một mình Thiên nằm trên giường, hắn bị đánh đến chỉ còn nửa cái mạng, nhưng hắn không đau. Nếu có đau, thì đó là trái tim của hắn. Nói ra thì hắn cũng đã 14 năm rồi chưa gặp đệ đệ, thư hắn gửi đệ đệ hơn vạn bức nhưng nhiêu đó không đủ. Hắn chính là muốn nhìn người đệ đệ này, sờ người đệ đệ này, ôm người đệ đệ này. Hắn không trách ông trời không cho hắn cùng với Địa gặp nhau. Hắn chỉ trách hắn quá vô dụng, chẳng có tài đức gì, không xứng với Địa, không xứng với tấm lòng của đệ đệ. Nỗi lo lắng, u buồn cứ quanh quẩn trong đầu hắn. Suy nghĩ một lúc, hắn lại gượng dậy lấy ra giấy bút, viết một bức thư. Bức thư ngắn gọn chỉ vài dòng, nhưng nó chính là tất cả tâm tư của hắn đến người đệ đệ. Đại khái bức thư nói về việc rất lâu sau đó hắn sẽ không về, còn Địa thì không cần lo nghĩ nhiều, lộ phí cũng không cần gửi đến nữa, hắn có thể tự lo cho mình. Thư được viết xong hắn vội vã nhờ người gửi đi, mặc dù thân đang trọng thương, nhưng nỗi lo cho đệ đệ lớn hơn nhiều so với vết thương đó. Hắn thật sự muốn trực tiếp nói với Địa, muốn được cùng người đệ đệ này hàn quyên. Nhưng hắn bây giờ đến đi cũng không đi được, kể cả có đi được cũng không thể về. Ngày cứ dài đăng đẳng trôi đi một cách chậm chạp. Mặc cho Thiên đau đớn, bất lực.
Nội dung HOT bị ẩn: Bạn không có quyền xem nội dung này. Bấm để xem CHƯƠNG 11: LÀ.. LÀ CHIÊU THÀNH VƯƠNG! Đã một tháng kể từ ngày Thiên nhậm chức, hắn cứ như vậy lên triều xong lại về nhà, rồi viết công văn. Hắn không màng thế sự, không cố gắng cứ như vậy trải qua những ngày dài trong vô vị. Hôm nay hắn cũng như vậy, thượng triều xong lại quay về nhưng giữa đường lại gặp phải Đinh Trọng. Đinh Trọng cùng với một đám người chặn Thiên lại, hắn cũng không thể không chào hỏi. - Hạ quan Hàn Lâm Viện Đãi Chế Tòng lục phẩm kính chào Đinh đại nhân! – Thiên cúi đầu cung kính nói - Ai ya! Đây không phải là Thiên đại nhân sao! – Đinh trọng cất tiếng mỉa mai - Hai từ đại nhân này, hạ quan không dám nhận! - Thiên vẫn cúi đầu mặt không đổi sắc - Ồ! Ta kể cho các đại nhân nghe một câu chuyện. Tên thấp hèn này tài đức không bằng ai, lại còn học đồi người khác thi cử, cuối cùng lại gian lận. Nhưng mà hắn gian lận thì ai quan tâm chứ, chính là hắn lại đổ thừa cho ta ha! Mai mà có quan chủ khảo minh giám nếu không ta lại phải chịu tiếng oan rồi! - Thật vậy sau đại nhân! Tên này nhìn hắn cũng hiền từ mà lại làm chuyện hèn hạ, dơ bẩn, hạ tiện như vậy? Thế mà bây giờ còn có thể làm quan – Những tên quan lại khác chỉ trỏ, bàn tán. Thiên vẫn như vậy, cúi đầu không chút rung sợ, cũng chẳng tức giận, mặc cho những lời nói khó nghe đó từng lời từng lời một thốt ra từ miệng của bọn chúng. - Nè! Lục phẩm, ngươi có nghe ta đang nói không đấy, ngươi dám phớt lờ lời nói của ta? – Đinh Trọng giận giữ hỏi hắn. Thiên thở dài một rồi trả lời: - Vâng, hạ quan đang nghe đây ạ. - À mà nói đi cũng phải nói lại. Gương mặt này nhìn cũng không tệ hay là.. - Ngươi, làm gì vậy? – Từ xa một chàng trai mặc một bộ hoàng phục màu xanh đen, có thêu thêm các chi tiết bằng chỉ vàng. Hắn ngoài khí chất ngút trời ra còn có một gương mặt vô cùng anh tuấn, nếu như nữ nhân nhìn vào thì chỉ có thể đổ gục vào vòng tay của hắn. - Là.. Là Chiêu Thành Vương – Đinh Trọng cùng với đám quan lại sợ sệt cúi đầu - Chúng thần tham kiến Chiêu Thành Vương gia! - Các ngươi đang nói gì mà vui vậy? – Chiêu Thành Vương hai tay để chắp sau lưng khoan thai hỏi - Chúng thần chỉ là đang bàn chuyện.. tạp, kể ra thì sẽ làm mất hứng của vương gia! - Ồ vậy sao? Ta lại thấy các ngươi chí cha chí chích, vô cùng ồn ào, làm mất đi giấc ngủ của ta, nhưng không sao. Hôm nay ta rất vui nên sẽ tha tội. - Tạ ơn vương gia đã khai ân – Đinh trọng cất tiếng - À! Đây có phải là Tân khoa Trạng Nguyên Đinh đại nhân không? - Vâng là tiểu nhân. - Đinh trọng vui mừng trả lời - Ta nghe nói Đinh đại nhân đây, là người có tài năng hơn người, học sâu hiểu rộng. Không những vậy lại còn là một người có tấm lòng nhân hậu, nói chung là không ai sánh bằng. Hôm nay được gặp ta cuối cùng cũng mỡ rộng tầm mắt – Chiêu Thành Vương tắm tắt khen ngợi - Thần tài hèn, sức mọn đâu như vương gia nói – Đinh trọng vui mừng vờ khiêm tốn - Đúng là ta đã mở rộng tầm mắt, bởi vì hôm nay tận mắt thấy Đinh đại nhân đây lại là một tên hèn nhát cặn bã, bỉ ổi, nói trắng ra chính là không bằng cầm thú. Đinh đại nhân à! Ngươi ở đây rất không hợp nhãn ta, còn không mau cút đi! Đám người đinh trọng vô cùng rung sợ đứng thừ ra đó. - TA NÓI CÁC NGƯƠI KHÔNG NGHE À! CÚT – Chiêu Thành Vương quát lớn Đám người Đinh Trọng vội vàng rời đi không kịp chào hỏi gì. Sau khi đám người kia rời đi, thiên cúi đầu trước Chiêu Thành cẩn trọng nói: - Tạ ơn vương gia đã ra tay tương trợ, ơn này ngày sau ngài có cần gì hạ thần sẽ dốc lòng giúp đỡ. Còn bây giờ Vương gia đã không có gì dặn dò hạ thân xin cáo lui trước. Nói xong Thiên lập tức quay người rời đi. - Đợi đã – Chiêu Thành cất tiếng gọi. Ta còn chưa nói gì sao ngươi làm sao biết ta sẽ không có dặn dò. – Chiêu Thành với vẻ mặt vô cùng ranh mãnh nói ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Ba canh giờ trước tại Ngự Hoa Viên. Trong không khí tháng chạp lành lạnh, cùng một chút gió xuân ùa về, tạo nên một cảm giác dịu mát, ấm áp. Hoa viên lúc này trăm hoa đua nở, Thiên mãi mê suy nghĩ về Địa, bất giác đi dạo đến Ngự Hoa Viên. Ven theo con đường đá, có một nữ tì ngồi khóc bên dưới cây lựu, hoa đỏ rơi lất phất trên mái tóc xuông dài ấy. Thiên nhìn thấy thế lập tức chạy đến. "Cô nương, cô không sao chứ?" Nữ tì đó ngẩng đầu lên, đôi mắt ngấn lệ. "Ngài là.." "À ta là Thiên Hàn Lâm Viện Đãi Chế Tòng lục phẩm" Nữ tì kia lập tức hoảng hốt cúi đầu, quỳ gối tạ lỗi "Là nô tì có mắt không tròng, mạo phạm đến Thiên đại nhân" Thiên lập tức đỡ nữ tì kia dậy, nhẹ nhàng lấy chiếc khăn tay mang theo bên mình lau nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn đó. "Không sao, nếu cô còn khóc nữa sợ rằng gương mặt xinh đẹp này sẽ hổng mất." Vừa nói hắn vừa nở một nụ cười ấm áp, tựa như tia nắng chiếu rọi qua mùa đông lạnh giá, lại giống như cơn gió xuân vậy, nhẹ nhàng, tình cảm. Khiến cho con người ta chỉ muốn dừng mãi ở khoảnh khắc này, mãi mãi nhìn thấy khuôn mặt này. Mà có một người nữa cũng bị chính khoảnh khắc này làm cho thơ thẩn. Trên cành cậy lựu đỏ đó, Chiêu Thành đã sớm bị đánh thức bởi tiếng khóc của nữ tì, và cũng đã chứng kiến hết tất cả mọi chuyện. Gương mặt khả ái ấy đã khiến cho hắn ngơ ra rất lâu. Đến khi định thần lại thì người đã đi hết rồi. Sau một lúc lâu để bình tĩnh tâm trí, nhưng hắn không tài nào quên được gương mặt tựa như tia nắng đó. "Aiy~! Điên mất thôi" – vừa than vãn hắn vừa gác tay lên trán suy ngẫm. Trở về thực tại.. Thiên cúi đầu, vô cùng bất lực trước câu hỏi cắc cớ này của Chiêu Thành, hắn vô cùng chán nản. Hắn thở dài một tiếng nói: - Vậy vương gia người có chuyện gì xin hãy phân phó! Chiêu Thành lúc này nhìn Thiên chằm chằm, bất giác không nói nên lời. Có thể hắn nhận ra được sự chán ghét từ Thiên, cũng có thể vì người trước mặc quá cung kính, quá xa cách, bất giác không nói nên lời. Một lúc sau, Chiêu Thành nói: - Thôi không làm khó ngươi nữa, đi đi! Thiên vội vàng hành lễ sau đó vội vàng rời đi. Trong phút chốc Chiêu Thành lại cảm thấy rất thích sự ghét bỏ này của Thiên, lại cảm giác con người này có chút.. đáng yêu. Thiên trở về Hội Tân Lâu tiếp tục công việc ghi chép sử sách của mình, vô tình phát hiện túi thơm mất rồi. Chiếc túi thơm đó chính là cái mà Địa tặng cho Thiên, bên trong còn có hai cục đá mà năm đó chơi đổi đồ với Địa. Chiếc túi thơm này chính vì quá trân quý nên lúc nào hắn cũng mang bên người, nhất nhất trân trọng. Mà bây giờ không thấy nữa. Hắn bỏ tất cả công việc đi tìm, túi thơm này cũng coi như là kỷ vật của hắn với Địa, hắn nhất định không thể để mất. Hắn lục tung các cửa tiệm đã đi qua, Hội Tân Lâu, vẫn chưa tìm thấy. Chỉ còn một nơi, hoàng cung. Nhưng hiện tại cửa cung đang đóng, đành chờ đến ngày mai vậy. Suốt đêm đó, hắn không thể chợp mắt, quá lo lắng, quá trông ngóng, sợ là có người nhặt được, mất rồi. Suy nghĩ như vậy cứ quanh quẩn trong đầu Thiên, cho đến sáng hôm sau.