030. Tuổi Thơ Trẻ em nhai nuốt bánh mì Bà Tư móm mém cười khì cũng vui Dân nghèo, nào dám mơ vui Em tôi lúc nhỏ, cũng mùi cà rem.
031. Duyên Nợ Quê nhà, ta hãy đi xem Trong mây có nước, nắng thèm hoa cau Dây trầu xanh mướt duyên trao Nợ nhau câu hứa, kiếp nào chưa quên.
032. Đi Chùa Sân chùa trống trải mình ên Đứng xem mây trắng, sấm rền mà chi Mưa về, vui nhất tâm bi Tụng kinh cùng với Tăng Ni trong chùa.
033. Hoa Vương Hoa nào đẹp nhất làm vua Hoa sen đẹp nhất, làm vua không thèm Bụi trần không nhiễm là sen Lợi danh buông bỏ, sách đèn học chăm.
034. Người Ơi Tôi thì giả điếc, giả câm Chẳng ưa nói chuyện tà tâm nhà người Người vui, ta chẳng mỉm cười Người đau, ta khóc cho người tà tâm.
035. Dê Con Con dê em dắt đi nhầm Giẫm lên hoa mắc cỡ, ầm ầm kêu Giai tình khóc ré thêm yêu Bỏ quên chiếc nón còn thêu chỉ vàng.
036. Quang Minh Em à, em chớ điểm trang Sớm hư đôi mắt, sớm làn da nhăn Mua chi son phấn dương trần Âm gian u tối, quỷ thần quang minh.
037. Đẹp Lòng Mặt hiền, mặt đức, mặt xinh Chớ quên lễ nghĩa, chớ rình hoa đêm Đi đường soi đuốc cho êm Đi sông ngồi thẳng, đứng thềm cho ngay.
038. Kiếp Người Đưa đồ, đưa cả hai tay Ăn cơm ăn cả cơm ngoài đất rơi Em à, đâu phải chuyện chơi Trẻ con dễ chết, kiếp người trôi nhanh.
039. Trói Buộc Gia đình sum họp vây quanh Bức tranh sơn thủy, nước dành hồn thiêng Núi non ai ở tu hiền Sá chi máu mủ, kim tiền buộc chân.