Huyền Ảo [Edit] Người Chồng Âm Này Có Chút Không Dễ Nuôi - Vô Tâm A Luân Hồi

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by Alissa, Feb 26, 2022.

  1. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Messages:
    1,873
    Chương 56: Về sau chúng ta cùng nhau ăn màn thầu gặm dưa muối (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Diêu loay hoay sử dụng di động, ngày hôm qua bởi vì thật vội đến không thoát được, mà tín hiệu lại cực kém, cô ấy vội vàng cúp điện thoại của Diệp Vi Vi điện thoại, cũng chưa nghe rõ cụ thể là Diệp Vi Vi tìm mình có chuyện gì, lúc này cô ấy đột nhiên thấy lo lắng, sau đó vội vàng bỏ An Nhiên lại, chạy ra một chỗ loay hoay di động.

    Tô Diêu trừng mắt, hận đến cắn răng, ngày hôm qua còn chỉ là tín hiệu kém, hôm nay là không có tín hiệu luôn, cái địa phương quỷ quái này!

    "Bà cốt Tô, muốn tôi chết thì bà cứ tiếp tục ở đó nghịch di động đi!"

    Một con quái thú có sừng dê bị An Nhiên đỗ lại bằng một tay, cẩn thận nhìn kỹ, trong lòng bàn tay của người đàn ông là một lớp ánh sáng như ẩn như hiện, cả người An Nhiên đang từng chút một chút bị đẩy về phía sau, mà sau lưng, là một đầm lầy nổi đầy bọt khí.

    Tô Diêu vừa nhấc mắt đã thấy mũi chân An Nhiên đang lùi đến bên cạnh đầm lầy rồi, thở dài, cất điện thoại di động vào túi, nhanh chóng chạy về phía này, tóc buộc đuôi ngựa đong đưa, như là cô bé từ rất nhiều năm trước đã vui sướng chạy về phía anh, An Nhiên nhất thời nhìn đến ngây người, suýt nữa là thật sự bị quái thú sừng dê đẩy vào trong đầm lầy.

    Tô Diêu không phát hiện sự mất tập trung trong nháy mắt kia của An Nhiên, chạy đến phụ cận, thân mình cô ấy giống như chim én vậy, thả người nhảy, nhẹ nhàng nhảy lên trên người quái thú sừng dê.

    "Tên này mà anh cũng không đối phó được, An thần côn (*) có phải anh suốt ngày cày cấy trên người phụ nữ nhiều quá, nên thận hư rồi?"

    Thần côn: Là từ mang nghĩa xấu, châm biếm, chỉ những người giả mình có phép thuật, có quyền năng, hoặc cả khả năng siêu phàm nào đó.

    Tô Diêu bắt lấy sừng dê của quái thú sừng dê, tùy ý quái thú ở dưới điên cuồng giãy giụa, vững vàng đứng trên người nó, sau đó, rút ra kiếm gỗ đào bên hông, bấm tay niệm thần chú dựng ngón tay, một luồng khí nóng như lửa phát ra từ xung quanh kiếm gỗ đào, thân mình vừa lật, phi người từ trên xuống dưới, mũi kiếm chỉ hướng đôi mắt của quái thú sừng dê dữ tợn, thẳng tắp đâm tới.

    Quái thú sừng dê đau đớn phát cuồng, đột nhiên hất mạnh đuôi một cái, Tô Diêu nhất thời không giữ chặt, ngã mạnh xuống dưới.

    Trên mặt cô ấy lại không có vẻ kinh hoảng, kiếm gỗ đào đang định đánh lên mặt đất, thì một cánh tay hữu lực của đàn ông đã ôm lấy eo của cô ấy.

    Một cái xoay người lưu loát: "Thận hư hay không, cô thử xem, chẳng phải sẽ biết sao?"

    An Nhiên cười nói, còn chưa chờ Tô Diêu phản bác xong, ngay sau đó, An Nhiên thuận thế dùng một chiêu chuyển (từ phòng) thủ thành công (kích), ánh sáng màu trắng của chiêu phòng ngự hóa thành lưỡi dao sắc bén bén nhọn, một kích chém xuống quái thú sừng dê đang điên cuồng đâm về phía bên này, phụt một tiếng, An Nhiên nhẹ nhàng buông tay, thân mình dời đi, mà Tô Diêu bị anh ấy đột nhiên không kịp phòng ngừa ném xuống đất, thì lại vừa lúc bị máu màu xanh lục phun đầy người, cả người như vừa mới rớt vào thùng sơn màu xanh lục vậy.

    Quái thú sừng dê gục xuống dưới chân anh ấy.

    "Phụt phụt"

    Đây là tiếng nhịn cười của An Nhiên.

    Tô Diêu nằm ngửa trên mặt đất, nắm chặt nắm tay, nhắm mắt lại, sắc mặt đen nhánh, cô ấy cảm thấy cả người mình đều không tốt: "An thần côn, con rùa khốn kiếp nhà anh, anh còn có thể càng trẻ con hơn một ít nữa không hả?"

    "Nếu cô muốn được kiến thức, tôi nhất định làm cho cô kiến thức được, xem tôi có thể làm ra được chuyện càng trẻ con hơn hay không nhé."

    Tô Diêu xoay người ngồi dậy, đối với An Nhiên đang thản nhiên cười cười, cô ấy tức đến nghiến răng nghiến lợi, cô ấy không phải đối thủ của anh ấy, từ nhỏ đến lớn, cô ấy đã quen bị An Nhiên trêu cợt, chỉ là, cô ấy vẫn rất là muốn giết chết người này, làm sao bây giờ!

    Hít sâu một hơi, xoạch một cái lau đi một mảng dính nhớp ở trên mặt, Tô Diêu cười cười, nụ cười có hơi cứng đờ:

    "Được rồi, tôi thừa nhận, thận anh không phải hư, như vậy là được rồi chứ."

    "Hiện giờ, tôi muốn tắm rửa, lập tức, lập tức, đừng nói cho tôi là chỗ anh tìm không chỉ là tín hiệu kém, mà ngay cả chỗ để tắm rửa cũng không có đấy!"

    "Đừng tắm làm gì, trông cô hiện giờ càng có phong thái của một bà cốt, như này còn không cần phải giả vờ, là có thể trực tiếp hù dọa những quái thú yêu vật kia, có lẽ gặp được kẻ nhát gan, trực tiếp ngửi thấy mùi đã chuồn, khẳng định có thể tiết kiệm được không ít thời gian cho chúng ta."

    Miệng An Nhiên trước nay đều thật sự, rất độc, cực độc.

    Tô Diêu nói với bản thân mình là phải nhịn nhịn nhịn, cuối cùng, vẫn là không thể nhịn được, nhấc kiếm gỗ đào lên lập tức chém về phía An Nhiên.

    "Tôi muốn giết anh!"

    "Giết cái gì mà giết, cô giết tôi rồi, không ai dẫn đường cho cô tìm kiếm Thiên Cơ Thảo, đó chính là thứ duy nhất có thể cứu được bạn tốt của cô đấy!"

    "Tôi đánh anh tay chân tàn phế, không, 5 chi, chỉ cần giữ cho một cái mồm để dẫn đường là đủ rồi!"

    Sợi tóc bay múa, mũi kiếm bốc hỏa, trên người trên mặt tất cả đều là máu sền sệt màu xanh lục, thêm vào sát khí trong mắt, bộ dáng của Tô Diêu, trong lúc nhất thời, thật sự như là lệ quỷ ác sát tái sinh.

    "Tô Diêu, bộ dáng hiện giờ của cô thật sự hẳn là nên chụp ảnh làm lưu niệm, xem về sau còn có người đàn ông nào dám theo đuổi cô, không khéo nửa đêm trực tiếp bị hù chết."

    An Nhiên xoa xoa cằm, đột nhiên cảm thấy cái đề nghị này của mình không tệ, thay vì ngày phòng đêm phòng, không bằng làm bánh trái thơm ngon biến thành đậu hủ thúi, chỉ cần chính mình biết hương thơm bên trong là được.

    "An Nhiên!"

    Bên cạnh đầm lầy, một trận đuổi giết hoàn toàn mới vừa bắt đầu, bị An Nhiên vừa chọc tức vừa trêu cợt, Tô Diêu lại quên mất chuyện Diệp Vi Vi, lại không biết, chỉ vì lần chậm trễ này, mà khi gặp lại, đã là cảnh còn người mất.

    Editor: Nguyệt Trường Ly
     
  2. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Messages:
    1,873
    Chương 56: Về sau chúng ta cùng nhau ăn màn thầu gặm dưa muối (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai ngày này đã có quá nhiều chuyện xảy ra, trong phòng lộn xộn, sau khi nhìn thấy Tiểu Hắc sống lại, Diệp Vi Vi lập tức quyết định quét dọn thu xếp lại nhà ở một lần, tuy rằng trong nhà không bị ông xà nam kia phá hoại tan nát như trong mộng, nhưng cũng vừa bẩn vừa bừa bộn, Diệp Vi Vi gãi gãi tóc, may mà Tô Diêu không có mặt, nếu như để cô ấy nhìn thấy, dựa vào thói sạch sẽ của Tô Diêu, cô ấy có thể buông lời dạy dỗ Diệp Vi Vi cả một buổi chiều, lại nhân tiện bắt cô viết một bài tự kiểm điểm một nghìn chữ, trời mới biết, làm một học sinh kém, thứ tồn tại trong truyền thuyết như đơn tự kiểm điểm này, mỗi lần đều có thể làm cho cột máu của Diệp Vi Vi rớt hơn một nửa.

    Để Tiểu Hắc nằm trên giường, báo cho đối phương là không được lộn xộn, không được nhảy xuống, muốn làm cái gì thì kêu mình một tiếng, chậu nước đặt trên bàn chỗ đầu giường, không được hất đổ, lải nhải, có chút như là bà mẹ già vậy, Diệp Vi Vi còn chưa nhận ra, miệng cứ đóng mở mãi.

    Phong Sở Mạc nghiêng nghiêng đầu, tuy rằng Diệp Vi Vi quan tâm người làm chồng là anh như vậy, anh rất hưởng thụ, chỉ là, thật sự có chút dông dài nha, lỗ tai mẫn cảm run rẩy, hơi cụp về phía sau, lại vẫn cứ thấy ầm ầm, sau đó, móng vuốt của mèo đen, ngay trước mặt Diệp Vi Vi, quyết đoán bưng kín hai lỗ tai của chính mình, đầu hàng nằm sấp xuống, ngủ!

    Phong Sở Mạc tỏ vẻ, vận động cả một đêm, đặc biệt là vừa mới tiêu trừ mệt mỏi giúp Diệp Vi Vi, bây giờ anh cũng rất là mệt!

    "Tiểu Hắc, em đang nghe sao?"

    "Tiểu Hắc?"

    Giọng nói của Diệp Vi Vi yếu bớt rồi dần biến mất, cô ngơ ngẩn nhìn dáng vẻ mèo đen nằm sấp trên giường, ngủ say, ánh mặt trời chiếu vào bộ lông đã khôi phục độ bóng một chút của mèo đen, như làm cho nó nhiễm một tầng ánh sáng vàng, dáng người mạnh mẽ được khắc họa bằng từng đường viền màu vàng, cho dù có dùng hai móng bưng kín lỗ tai, cũng chỉ trở nên có vẻ đặc biệt đáng yêu, Diệp Vi Vi đột nhiên cảm nhận được cái nhìn của Lý Giai Giai khi luôn nói Tiểu Hắc là chú mèo đẹp trai nhất trong nhà họ mèo, Tiểu Hắc, thật sự rất đặc biệt, so với bất kỳ con mèo nào mà cô từng gặp được, đều đẹp hơn.

    Khóe môi Diệp Vi Vi cong lên, một người, một mèo, giữ gìn một căn nhà nho nhỏ, tuy rằng nhỏ, tuy rằng lộn xộn, nhưng, chỉ cứ phơi nắng như thế này, giữa lúc hoảng hốt, có một loại cảm giác năm tháng yên bình mà tốt đẹp nảy sinh từ tận dưới đáy lòng, rồi lan tràn ra cả người, ấm áp.

    Đã có thói quen sinh hoạt một mình, rất thân thiết với Tô Diêu, nhưng chung quy, hai cô chỉ là bạn thân, Tô Diêu không thể cứ ở bên cô mãi được, mà Tiểu Hắc, Diệp Vi Vi cảm thấy, Tiểu Hắc như là người nhà của mình vậy.

    Đôi mắt dừng trên cái chân bị gãy kia của Tiểu Hắc, Diệp Vi Vi đi đến bên cạnh tủ quần áo, ngồi xổm xuống, mở ra ngăn kéo phía dưới, bên trong là các loại giấy chứng nhận, còn có một ít tạp vật linh tinh vụn vặt, Diệp Vi Vi từ tận dưới cùng, tìm ra một cái hộp nho nhỏ, mở ra, nhìn thứ bên trong, ngón tay cô có chút lưu luyến vuốt ve, trên mặt lộ ra ý cười, ngày mai, vẫn nên đưa Tiểu Hắc đến bệnh viện thú cưng khám thử, mèo què chân gì đó, thiệt tình không thích hợp cho Tiểu - đẹp trai cao lớn nhất trong loài mèo - Hắc.

    Sự cảm động của Diệp Vi Vi không kéo dài được lâu.

    Sau khi Tiểu Hắc ngủ rồi, cô mặc tạp dề vào, đội mũ lao động lên, bắt đầu quét tước thu dọn nhà ở, trong lúc không cẩn thận thu dọn đến ổ mèo, phát hiện một cái gối bị giấu đi, hơn nữa còn là dấu rất sâu: "Tiểu Hắc!"

    Diệp Vi Vi nhìn chằm chằm cái gối ôm quen thuộc cực kỳ kia, nếu không có đợt tổng vệ sinh này, thì định để cái gối ôm này mọc nấm trong ổ mèo hay sao!

    Phong Sở Mạc tiếp tục bịt lỗ tai, tỏ vẻ, miệng Diệp Vi Vi rất là ngọt, nhưng bắt đầu lải nhải vẫn rất dọa quỷ.

    Diệp Vi Vi đương nhiên sẽ không thật sự làm gì mèo đen, đặc biệt là đối mặt với cái tên đang giả chết giả vờ ngủ này.

    Buổi tối, khi đi ngủ, Diệp Vi Vi lấy ra cái gối kia, vỗ vỗ tro bụi vốn không tồn tại trên mặt gối: "Tiểu Hắc, nếu mày thích cái gối này đến vậy, chị tặng nó cho mày nhé."

    Diệp Vi Vi nói xong, phi gối đầu vào trong ổ mèo, Miêu Linh đang nằm trong ổ ai oán cho cái gối của chính mình thì bị gối đầu ép thành một đoàn sương đen lộn xộn, tuy nhiên, gối đầu một lần nữa quay về, nó tỏ vẻ, nó vẫn thấy rất là vui vẻ, nên thôi, nó là mèo lớn rồi, không thèm so đo với hành vi quá đáng của trẻ nhỏ đâu.

    Phong Sở Mạc nhìn con Miêu Linh ngu ngốc vớ được gối một cái là không buông móng kia, lại nhìn thoáng qua Diệp Vi Vi, đáy lòng có dự cảm không hay.

    "Tiểu Hắc, đêm nay mày ngủ ở đó."

    Phong Sở Mạc nghe được lời nói mà mình không muốn nghe thấy nhất.

    Móng vuốt đã vươn ra với vẻ uy hiếp, ấn trên khăn trải giường, phát ra một tiếng rẹt rất nhỏ, tuy rằng chỉ có một móng vuốt có thể dùng, nhưng khí thế lại là không chút suy giảm.

    "Từ đêm nay bắt đầu, cần thiết phải chia giường ngủ!"

    Diệp Vi Vi khoanh tay trước ngực, kiên định tỏ vẻ chính mình sẽ không chịu uy hiếp.

    "Roẹt!"

    Chăn, chăn bị cào rách, Diệp Vi Vi nhìn lông vịt mềm lộ ra từ bên trong, hai mắt mở to, hung tợn trừng mắt nhìn con mèo đen đang ngẩng đầu ưỡn ngực như là chưa từng làm bất cứ chuyện xấu gì, nhưng lại cố tình vẫn ấn nguyên móng vuốt lên chứng cứ phạm tội còn lưu lại trên chăn một cách tùy tiện.

    Editor: Nguyệt Trường Ly.
     
  3. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Messages:
    1,873
    Chương 56: Về sau chúng ta cùng nhau ăn màn thầu gặm dưa muối (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Nguyệt Trường Ly

    "Chân mày bị gãy, chị sợ bất cẩn đè lên mày, Tiểu Hắc, ngoan, chờ đến khi chân mày lành rồi, chúng ta lại ngủ chung, được không? Mày cũng sẽ không muốn làm một con mèo bị què chân cả đời đúng không? Phải biết rằng, rất nhiều tàn tật là do phải chịu hai lần thương tổn mới hình thành!"

    Diệp Vi Vi vừa đấm vừa xoa, mắt thấy móng vuốt của mèo đen giật giật, cô nhẹ nhàng thở ra, giơ một cái thủ thế chỉ thắng lợi Yes ở dưới đáy lòng.

    "Tiểu Hắc, chị vẫn yêu thích dáng vẻ đi đường đẹp trai khí thế của mày nhất!"

    Diệp Vi Vi tung ra đòn cuối cùng.

    Bởi vì ba chữ yêu thích nhất này, Phong Sở Mạc hơi do dự, buông lỏng móng vuốt ra, nghĩ, thôi, Diệp Vi Vi cũng là vì tốt cho anh, cô ấy nói cô ấy thích tư thế đi đường của mình nhất, tư thế đi đường mọi ngày của mình thật sự rất tuấn tú sao? Có nên, tiếp tục điều chỉnh tiếp không đây, cho càng đẹp trai hơn?

    Bởi vì một câu yêu thích nhất của Diệp Vi Vi, chỉ số thông minh của Phong Sở Mạc, trực tiếp offline.

    Sau đó, anh ngoan ngoãn để Diệp Vi Vi đưa mình đến ổ mèo mềm mại, đến khi cảm nhận được dưới thân đang đè nặng con Miêu Linh ở dưới gối đầu còn đang nằm vui vẻ kia, Phong Sở Mạc cạn lời, cũng tỉnh táo lại

    Chân mèo đen bị gãy, là gãy thật, Phong Sở Mạc ở trong cơ thể của mèo đen, tinh lọc những tử khí đó, lại truyền cho Diệp Vi Vi một ít âm khí thuần tịnh, cho nên hiện giờ, anh tạm thời không có năng lực làm chút chuyện khác.

    Phong Sở Mạc nhìn người phụ nữ đã cuộn tròn cuốn mình vào chăn ngủ một cách thơm ngọt kia, mắt mèo mở to, sau đó, một móng vuốt hung hăng ấn cái đầu của Miêu Linh chui ra từ bên dưới cái gối kia xuống, ngu xuẩn, nếu thích cái gối này như vậy, vậy đêm nay mi cứ nằm ở dưới cái gối đầu này cả đêm luôn đi!

    - -

    Diệp Vi Vi cảm thấy ngủ giấc này xong dậy thật sự là, thần thanh khí sảng, quả nhiên có thể tùy ý quay cuồng một mình trên giường là thoải mái nhất, chăn bị vặn thành bánh quai chèo, Diệp Vi Vi lại đang cười ngây ngô, mọi chuyện không thoải mái, tất cả đều bị vứt bỏ, về sau nhất định sẽ càng tốt hơn, duỗi người, đón ánh nắng sớm, Diệp Vi Vi ngửa đầu, đang định hút một hơi không khí buổi sớm.

    Chỗ cổ thấy hơi lành lạnh, hình như là có thứ gì nhìn chằm chằm cô.

    Diệp Vi Vi chậm rãi quay đầu, tức khắc trông thấy một đôi mắt mèo đen nhánh, không biết có phải do ảo giác hay không mà Diệp Vi Vi cảm thấy, chỗ lông dưới mí mắt của Tiểu Hắc hình như đậm hơn so với chỗ lông xung quanh thì phải.

    Ha ha, ảo giác, ảo giác, Diệp Vi Vi ra vẻ không có việc gì, quay đầu đi, không dám tiếp tục nhìn cặp mắt mèo sâu thăm thẳm kia, đứng dậy, xuống giường, rửa mặt chải đầu, mọi hành vi đều không khác gì ngày thường, cứ như là thật sự không chịu ánh mắt của Phong Sở Mạc ảnh hưởng chút nào vậy, tiền đề là, bạn xem nhẹ tư thế đi đường cùng tay cùng chân của cô.

    - -

    "Vi Vi, cô cũng quá bất cẩn rồi, sao lại có thể để Andre bị thương thành như vậy chứ? Cô nhìn xem, bộ dáng của Andre bây giờ đáng thương biết bao nhiêu, Andre, có muốn đến chỗ của chị hay không, đổi một chủ nhân tốt, chị nhất định sẽ đối xử với em thật tốt! Tới, đánh dấu một cái trước!"

    Lý Giai Giai vừa lải nhải giúp đỡ mèo đen chỉnh cái chân bị gãy cho thẳng lại, vừa hôn về phía mặt mèo.

    "Đừng"

    Diệp Vi Vi vừa mới phát ra một tiếng, một cái móng vuốt đã ấn lên cái miệng đang chu ra của Lý Giai Giai, may mà không vươn móng vuốt sắc nhọn ra, chỉ dùng đệm thịt chặn lại.

    Diệp Vi Vi vẫn là cảm thấy không nỡ nhìn thẳng, có người thích đùa giỡn mèo như vậy sao? Vấn đề là, Lý Giai Giai nào có biết được sự lợi hại của Tiểu Hắc, thật sự chọc giận Tiểu Hắc, một giây là có thể khiến cho cô ấy xui xẻo ngay.

    Lý Giai Giai cảm thấy xúc cảm sai sai, mở mắt, vẻ say mê biến thành ai oán, vừa cầm lấy khăn giấy phì phì phì lau miệng, vừa lẩm bẩm:

    "Đãi ngộ này cũng quá khác biệt rồi đó, chị nhớ rõ là lúc ấy khi Vi Vi hôn em, em không chỉ không phản kháng, còn rất thích mà, sao đến lượt chị lại chỉ nhận được đãi ngộ là một cái móng mèo, Lý Giai Giai chị cũng là một thiếu nữ thanh xuân xinh đẹp cơ mà, quá không công bằng!"

    "Không được, hôm nay chị còn nhất định phải hôn được Andre!"

    Lý Giai Giai bỗng trở nên cố chấp, duỗi tay muốn ôm lấy Phong Sở Mạc.

    Phong Sở Mạc đen mặt, người phụ nữ này là hoa si sao! Tưởng ai cũng giống Diệp Vi Vi chắc?

    Nụ hôn đầu tiên lẫn lần đầu của anh, tất cả đều là cho Diệp Vi Vi, hơn nữa cũng không định lại cho bất kỳ người phụ nữ nào khác, cho dù là dùng thân thể của mèo đen! Cũng không được!

    Ở phía sau Lý Giai Giai, hai tay Diệp Vi Vi chộp vào nhau ra vẻ làm ơn Phong Sở Mạc nhất định đừng tức giận, nhịn một lát là được, Lý Giai Giai cũng không phải người xấu, hơn nữa, nói gì thì đây cũng là mỹ nhân hiến hôn mà.
     
  4. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Messages:
    1,873
    Chương 56: Về sau chúng ta cùng nhau ăn màn thầu gặm dưa muối (4)

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  5. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Messages:
    1,873
    Chương 56: Về sau chúng ta cùng nhau ăn màn thầu gặm dưa muối (5)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Băng vải trắng muốt buộc trên chân của mèo đen, chú ngồi ngay ngắn trên cái rổ nhỏ phía trước xe mua sắm, theo Diệp Vi Vi từ từ đẩy đi từ phía sau, mèo đen nhìn quét từng hàng đồ vật bày trên kệ, mỗi khi tay Diệp Vi Vi duỗi về phía những thứ thực phẩm rác rưởi giá rẻ đó, một tiếng mèo kêu trầm thấp thong thả lại vang lên, tức thì, tay Diệp Vi Vi nhanh chóng rụt lại, lại ngượng ngùng cười cười, đầu hết ngó trái lại ngó phải, nhưng lại không dám nhìn Tiểu Hắc cùng ánh mắt tràn đầy chỉ trích của chú.

    Đây hoàn toàn là phản xạ có điều kiện, vừa liếc thấy chữ đẩy mạnh tiêu thụ, mì gói chân giò hun khói rau dưa giá rẻ, lợi ích thực tế linh tinh, là cô không thể nhịn được cái tay muốn duỗi ra nhưng thế có được không?

    Diệp Vi Vi uể oải ỉu xìu đẩy mèo đen tiếp tục đi về phía trước.

    Phong Sở Mạc không cần quay đầu lại cũng có thể tưởng tượng ra biểu tình uể oải của Diệp Vi Vi, nhưng mà vì sự khỏe mạnh của thân thể Diệp Vi Vi, từ hôm nay trở đi, tuyệt đối phải giám sát ẩm thực của cô một cách nghiêm túc, ở điểm này, người đàn ông rất kiên trì, mắt mèo càng nghiêm túc hơn khi đảo qua từng loại hàng hóa, những cái này rất có dinh dưỡng, nhưng chưa đạt, không được, loại này vẫn có quá nhiều chất phụ gia, loại này thì hình như trên giấy thông tin sử dụng nói là có một số thành phần độc hại, cái này không được, cái kia không tốt.

    Bộ dáng của mèo đen quá nghiêm túc, cứ như là thật sự đang chọn lựa đồ vật vậy, so với Diệp Vi Vi đang đẩy xe để hàng, chú càng giống người mua hơn, tổ hợp một người một mèo này, rước lấy không ít nụ cười thiện ý của mọi người.

    Dần dần đi tới khu bán rau quả và các loại thịt, ánh mắt của Phong Sở Mạc vẫn luôn ghét bỏ những thực phẩm đựng đầy chất phụ gia kia hiện giờ sáng lên.

    "Meo"

    Phong Sở Mạc phá lệ ưu nhã kêu một tiếng, nhắc nhở Diệp Vi Vi chú ý, sau đó, đầu đen nhỏ quay về phía một loại rau mới mẻ gật gật, rất giống với cảnh lãnh đạo đi thị sát, cái này làm cho những người mới vừa rồi vẫn luôn chú ý bọn họ càng cảm thấy thích thú hơn, có mấy người đã lấy ra di động chụp ảnh.

    Diệp Vi Vi không có tâm tư chú ý những người lấy di động ra chụp ảnh đó, cô chỉ chú ý giá cả.

    Thức ăn mới mẻ như vậy, Diệp Vi Vi theo rau xanh mới mẻ hướng lên trên, nhìn nhìn giá cả được dính bên trên, mặt cô đều đắng ngắt:

    "Tiểu Hắc, kỳ thật chúng ta mua rau dưa thì cũng vậy à, kia cũng được muối bằng rau dưa tươi, ăn vào hương vị thơm giòn, còn không cần chúng ta phải bật bếp nêm gia vị gì đó.."

    Trong ánh mắt nghiêm túc trợn trừng của mèo đen, Diệp Vi Vi ngậm miệng lại, như là chọn một quả bom, Diệp Vi Vi đặt mớ rau kia vào rổ xe.

    Tiếp đó, Diệp Vi Vi giận mà không dám nói gì, lại mua thêm thịt tươi và một ít rau xanh khác, giá cả kia cũng rất mới mẻ, mới mẻ đến nỗi, nhìn túi tiền chảy máu nhiều của mình, Diệp Vi Vi muốn khóc.

    Chỉ là, một Diệp Vi Vi vẫn luôn tiếc tiền vì mấy loại rau thịt tươi mới như vậy, sau khi thấy Phong Sở Mạc tỏ vẻ đủ rồi, lại đi đến khu đồ dùng cho sủng vật, quyết đoán lấy một bao thức ăn cao cấp dành cho mèo, cuối cùng lại xách thêm một thùng sữa tươi.

    "Chân mày bị gãy, là thời điểm nên bổ sung thêm dinh dưỡng, nói cho mày biết, bây giờ là thời kỳ đặc thù, về sau là sẽ không có đãi ngộ này đâu, tiền tiêu hết rồi, mày cứ chờ về sau chúng ta cùng nhau ăn màn thầu gặm dưa muối đi thôi."

    (*) Màn thầu là bánh bao không có nhân.

    Mắt mèo sâu thẳm trừng mắt nhìn cô, Diệp Vi Vi cho rằng Tiểu Hắc không hài lòng khi thấy mình mua mấy thứ này, cô theo bản năng giải thích một câu như vậy, lại ngẩng đầu lên, làm ra vẻ mình rất là khắc nghiệt.

    Phong Sở Mạc nhìn Diệp Vi Vi trả tiền, bóp tiền của cô bẹp bẹp, thức ăn cao cấp cho mèo và sữa bò, đắt hơn những thứ rau củ thịt thà linh tinh khác trên tay cô nhiều..

    Anh không cần thức ăn cho mèo, cũng không cần sữa bò, nói đúng hơn, anh không cần bất kỳ thức ăn gì của con người, thức ăn của anh, trước nay chỉ có oán khí.

    Chỉ là, nếu phải cùng cô ăn màn thầu, gặm dưa muối, mặc dù cuối cùng những thức ăn đó chỉ sẽ bị nhổ ra vì không thể tiêu hóa được, thì, Phong Sở Mạc nghĩ, anh cũng nguyện ý.

    Edit: Nguyệt Trường Ly

    Beta: Alissa
     
    lacvuphongca and LieuDuong like this.
  6. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Messages:
    1,873
    Chương 57 Tài nấu nướng này, cũng không phải không tốt một cách bình thường. (1)

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  7. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Messages:
    1,873
    Chương 57 Tài nấu nướng này, cũng không phải không tốt một cách bình thường. (2)

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Thu ww, ngocnguyendinh and LieuDuong like this.
  8. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Messages:
    1,873
    Chương 58: Hồ Phong điên cuồng. (1)

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Thu ww, ngocnguyendinh and LieuDuong like this.
  9. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Messages:
    1,873
    Chương 58: Hồ Phong điên cuồng. (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bọn họ không biết, những thiếu niên này tàn nhẫn lại ngây thơ, cứ thế chờ đợi đại sư đến giúp đỡ giết chết hồn phách của những động vật đó.

    Tuy nhiên, một màn trước mắt này, làm lá gan của bọn chúng, lòng may mắn ngây thơ và tự cho là đúng của chúng, tất cả đều tan biến.

    "Oẹ!"

    Có người không chịu nổi nữa, nôn mửa ra tiếng.

    "Đừng, tôi không muốn biến thành như vậy!"

    Có người tinh thần bắt đầu hỏng mất:

    "Không phải tôi làm, tôi không muốn biến thành như vậy! Đều là do Hồ Phong làm, Hồ Phong, cậu Hồ, cậu nói cho chúng nó, đừng tìm tôi, tôi là vô tội! Chúng ta không phải đối thủ của chúng nó, chúng nó nhất định là ma quỷ, chúng nó tới báo thù, chúng nó trả thù chúng ta, tìm lầm người, tôi là vô tội, đều là cậu bắt chúng tôi làm!"

    Một thiếu niên với khuôn mặt đầy vẻ hoảng sợ hỏng mất chạy đến trước mặt Hồ Phong, nắm chặt cánh tay của gã ta:

    "Cậu thừa nhận, cậu thừa nhận là cậu làm, đừng làm cho chúng nó lại đến tìm chúng tôi, tôi không muốn chết!"

    "Hự"

    Ngay sau đó, người thiếu niên đang bắt lấy cánh tay Hồ Phong lay động kia, ngơ ngẩn cúi đầu, nhìn bụng của mình, một chuôi dao gọt hoa quả, cắm sâu vào trong máu thịt, cho đến khi không còn chuôi.

    Máu tươi nhiễm đỏ đồng phục của thiếu niên, bên trong đồng phục kia, thậm chí còn được khâu bùa bình an mà mẹ cậu ta đặc biệt xin về lúc ra ngoài ngày hôm qua.

    "Tiểu Loan, về sau nhất định đừng lại đi theo cậu chủ nhà họ Hồ kia tạo nghiệt nữa, động vật cũng giống con người, đều có linh tính, sẽ nhớ kỹ, mẹ ích kỷ, chỉ muốn con bình bình an an, không cần con kết bạn với nhà giàu có gì cả, chỉ cần con làm người hẳn hoi, bình bình an an."

    Bụng, đau quá, thì ra, những động vật bị bọn họ hành hạ đến chết đó, đau đến như vậy, thì ra, những thứ chịu đựng ở biệt thự ngày hôm đó, căn bản chỉ là một góc của tảng băng trôi.

    Mẹ ơi, con thật sự hối hận rồi, thiếu niên kề bên tử vong, đồng tử mở rộng, ngơ ngẩn nhìn phía sau Hồ Phong, một con chó săn cả người đầy những vết thương, đang như hổ rình mồi, thù hận nhìn về phía bọn họ.

    Hai hốc mắt của nó trống trơn, vẫn còn chảy mủ, cả miệng đều nghiêng lệch, hàm răng so le, là bị cứng rắn nhỏ ra, bụng, lưng, trải rộng những vết thương linh tinh vụn vặt, thảm không nỡ nhìn: "Vô cùng xin lỗi"

    Một khắc đó, thiếu niên không tiếng động nói với kia thứ hẳn là đã ra tay tàn nhẫn với Lý Phong kia, đồng tử, hoàn toàn mất đi tiêu cự.

    Không có chết dưới sự trả thù của động vật, lại chết trong tay của bạn học, châm chọc, lại bi ai.

    "Không có ai vô tội hết, đám chúng mày, chỗ máu tanh của những thứ kia dính trên tay cũng không ít hơn tao, muốn chết, cả đám cùng chết!"

    Mọi người im như ve sầu mùa đông, nhìn Hồ Phong vừa một tay cầm dao gọt hoa quả nhuốm máu, vừa hung hăng quấy trong bụng của thiếu niên đã chết kia, chỉ cảm thấy, người trước mặt này căn bản không giống như con người, so với mấy âm hồn trả thù kia, còn đáng sợ hơn.

    "Tìm được con mèo đáng chết kia, hết thảy việc lạ đều bắt đầu từ khi gặp được nó, nhất định cũng phải kết thúc từ nó, tìm được nó! Giết nó!"

    Môi Hồ Phong hơi hơi nhấc lên, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, giống như của loài thú vậy.

    Không có ai dám đi xem thi thể của thiếu niên bị Hồ Phong tùy ý ném xuống đất như vứt rác kia, bọn họ, thật sự hối hận, sợ hãi, nhưng mà cũng, muộn rồi.

    "Tao thích người thông minh, xem ra vài vị ở đây đều là người thông minh, được, một người lại đây, dọn nó ra ngoài rồi xử lý đi."

    Hồ Phong lại đá thi thể của thiếu niên trên mặt đất một chân, nụ cười có chút biến thái méo mó: "Ngay cả người tao đều không sợ, còn sợ chút súc sinh như vậy?"

    Hai thiếu niên bị đẩy ra, nơm nớp lo sợ nâng thi thể lên, miệng vết thương còn đang chảy đầy máu tươi kia, cái bụng thật lớn bị thái nhỏ, lại mơ hồ lộ ra nội tạng bị rách nát kia, một thiếu niên trong đó chỉ là nhìn thoáng qua, đã nhịn không được, mặt trắng bệch, trong miệng phát ra tiếng nôn khan, quay đầu sang một bên khác.

    Đồng tử của cậu ta bỗng nhiên mở rộng: "Cậu, cậu, cậu Hồ, phía sau, phía sau."

    "Phía sau cái gì!"

    Còn đang đắm chìm trong cảm xúc kích động điên cuồng và hưng phấn khi giết người, Hồ Phong tàn nhẫn mắng một tiếng, ngay sau đó, gã ta nghe thấy một tiếng kêu thê lương mà âm trầm, sau gáy chậm rãi dâng lên cảm giác lạnh lẽo, tiếng thở hồng hộc không ngừng văng vẳng bên tai, nước miếng dính nhớp nhỏ giọt, trong mắt thiếu niên ở đối diện, Hồ Phong thấy được con chó săn chồng chất vết thương phía sau mình.

    Thiếu niên thấy được, Hồ Phong thấy được, mà mấy cái nam nữ khác, cũng thấy được, trong lúc nhất thời, trừ tiếng thở hổn hển của chó săn, nhiều người như vậy, lại không ai có thể phát ra dù chỉ một chút thanh âm, gần như là tĩnh mịch, cái này khác với những âm hồn của những loại chó mèo nhỏ mà bọn họ từng trải qua, cái thứ to lớn này, là thật sự sẽ cắn chết người, giờ khắc này, tất cả mọi người đã biết, là thứ gì, tấn công Lý Phong.

    Chó săn tựa hồ đang hưởng thụ sự sợ hãi của mọi người, miệng rộng mở ra để ở bên cổ của Hồ Phong, nhất thời chưa cắn xuống, Hồ Phong cũng đã không chịu nổi: "Súc sinh, đi tìm chết đi!"
     
    LieuDuong likes this.
  10. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Messages:
    1,873
    Chương 58: Hồ Phong điên cuồng. (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hồ Phong đột nhiên xoay người, dao nhỏ chém đến, hung hăng đâm về phía đầu của đối phương, trong mắt gã ta là vẻ hưng phấn, gã ta không sợ hãi cái thứ bị mình hành hạ đến chết này.

    Ngay sau đó, vẻ hưng phấn trong mắt Hồ Phong rút đi, rõ ràng dao nhỏ đã đâm trúng đầu của đối phương, nhưng máu tươi hay kêu thảm thiết gì đó, đều không có xảy ra, chỉ cảm thấy đâm đến không khí, mà gã ta, trơ mắt nhìn con chó săn tựa hồ là bị chọc giận kia, chặt đứt cánh tay mình chỉ bằng một móng vuốt.

    "A!"

    Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, trên cánh tay Hồ Phong đầm đìa máu thịt, gã ta cũng là kẻ tàn nhẫn, chịu đau đớn xong, sau đó là hoàn toàn tỉnh táo, sau khi tỉnh táo lại, thân mình gã ta vừa lật, nhanh chóng lăn ngay khỏi chỗ đó, trong miệng chó săn phát ra tiếng gầm gừ uy hiếp, đột nhiên nhào về phía Hồ Phong.

    Tránh không thể tránh, mắt thấy cái mồm rộng đầm đìa loang lổ máu tươi thật lớn kia xông thẳng về phía đầu mình, Hồ Phong thuận tay kéo cô thiếu nữ kêu thảm nhất bên người mình qua, ném về phía cái miệng rộng của chó săn.

    Tiếng kêu thảm thiết thê lương khủng bố của phụ nữ, răng rắc một tiếng, là tiếng tứ chi đứt gãy, đó là Dịch Tiểu Lam, mặc kệ là chân tình giả ý, thì đó cũng là người phụ nữ đã đi theo Hồ Phong hơn một năm rồi, vậy mà Hồ Phong lại mắt cũng không nháy một cái, cứ thế đẩy Dịch Tiểu Lam ra chịu chết!

    "Chạy mau!"

    Không biết là ai gào lên trước, cái gì mà đành chịu thôi, cái gì mà Hồ Phong uy hiếp, cái gì mà nhất định phải ở trong gian phòng với Hồ Phong để chờ cái gọi là đại sư đến thu phục oan hồn, Hồ Phong điên rồi, hoàn toàn điên rồi, so với con chó săn khủng bố kia, thứ các thiếu niên trong phòng này càng sợ hãi hơn, chính là Hồ Phong!

    Bọn họ hoảng loạn lao về phía cửa phóng, con chó săn đang gắt gao đè lại Hồ Phong bằng một móng vuốt nhìn biểu tình kinh hãi đan xen với tức giận của Hồ Phong kinh, bĩu môi, không hề có ý định đuổi theo những tên thiếu niên kia, trừ mấy đứa trong đó, đối với những người khác, nó không có hứng thú, mà đứa dưới móng vuốt này, nó có hứng thú với gã ta nhất, cũng không thể lập tức cứ thế cắn chết được.

    Hốc mắt trống rỗng đen thăm thẳm của chó săn nhắm ngay mặt Hồ Phong, sau đó, hung hăng cắn một ngụm.

    Một tiếng kêu thê lương thảm thiết quen thuộc lại vang lên, làm những thiếu niên kia càng chạy nhanh hơn.

    "Hồ Phong, Hồ Phong có phải là, đã chết, rồi hay không?"

    Không có chó săn đuổi theo, cũng không có Hồ Phong đuổi theo ra đi giết bọn họ.

    "Trì Loan đã chết, Dịch Tiểu Lam cũng đã chết, chúng ta, chúng ta, có nên, báo cảnh sát, hay không?"

    --

    Cha Hồ lại nhận được điện thoại của Cục Cảnh Sát, ông ta gần như thấy hơi phiền chán, lại không thể không kìm nén tính tình đi nghe, ngay sau đó, ông ta đứng phắt dậy: "Anh nói cái gì? Giết người? Không có khả năng! Con trai tôi chỉ là có chút không nghe lời, nó vẫn còn nhỏ, sao có thể giết người!"

    Vị thành niên giết người, còn là tàn nhẫn giết chết hai người thiếu niên thiếu nữ ngày thường rất thân với gã ta, vụ án như vậy, đã không còn là trình độ dễ dàng bị ép xuống như chuyện hành hạ chó mèo đến chết nữa, đặc biệt là người nhà của Trì Loan và Dịch Tiểu Lam, bọn họ gần như là muốn chính tay giết chết Hồ Phong luôn, hai nhà bọn họ đúng là không có quyền có thế bằng nhà họ Hồ, thế nhưng cũng không phải tiểu dân tiểu chúng bình thường trên phố, họ quyết tâm truy cứu đến cùng, cha Hồ bôn ba mấy ngày, lại không có chút tác dụng nào, điều duy nhất ông ta có thể làm được, cũng chỉ là gửi Hồ Phong trong một bệnh viện tốt hơn một chút để điều trị trước.

    Khi cảnh sát đến bệnh viện thẩm vấn, Hồ Phong vẫn luôn nói là oan hồn của chó săn về báo thù, là do một con mèo giở trò quỷ, tất cả mọi người coi gã ta là bệnh tâm thần, nếu không phải bị tâm thần, thì làm sao lại giết chết bạn chơi của chính mình một cách tàn nhẫn như vậy?

    Tuy rằng trong đó xác thật có điểm đáng ngờ, ví dụ như cái đứa bị tàn tật, Lý Phong kia, còn cả miệng vết thương dữ tợn trên mặt Hồ Phong nữa, thế nhưng sự kiện chó cỡ lớn vào nhà đả thương người cũng không phải không có, huống chi, cảnh sát điều tra xong mới phát hiện, cái tên Hồ Phong này, mấy ngày nay cả ngày đều mua động vật chuyển về biệt thự rồi hành hạ đến chết, còn từng mua chó cỡ lớn, bị thương thành như vậy hoàn toàn là tự làm tự chịu, Trì Loan là bị người dùng đao đâm chết, trên chuôi đao vẫn còn vân tay, Dịch Tiểu Lam càng là bị Hồ Phong đẩy ra trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, một thiếu niên như vậy, đã không phải chỉ dùng không nghe lời, không hiểu chuyện linh tinh là có thể giải thích được.

    Mấy người thiếu niên làm chứng kia, cũng không dám nói ra oan hồn linh tinh, trải qua một lần như vậy, bọn họ, là thật sự biết sợ.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...