Ngôn Tình [Edit] Ngươi Hải Vương, Ta Trà Xanh - Ngọc Đường Nhân

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi pé boss, 14 Tháng bảy 2023.

  1. pé boss

    Bài viết:
    11
    [​IMG]

    Ngươi Hải Vương, Ta Trà Xanh

    Tác giả: Ngọc Đường Nhân

    Thể loại: Ngược nam, showbiz, giới giải trí, song thế thân, truy thê hỏa tá tràng, ngôn tình, hào môn thế gia, he, hiện đại, đô thị

    Edit: Loan Loan

    Convert: Lấy từ raw​

    Văn án:

    Nguyễn Yên không danh không phận đi theo Thẩm Kính hai năm, người khác đều nói rằng Nguyễn Yên rất yêu Thẩm Kính, yêu đến vô cùng hèn mọn, cô cam tâm tình nguyện trở thành thành tình nhân thế thân của hắn.

    Đến cả Thẩm Kính cũng cho rằng như vậy.

    Vì vậy nào thời điểm Nguyễn Yên yêu cầu chấm dứt tình cảm, hắn không chút để ý, gạt tàn thuốc, nói: "Nghĩ kỹ rồi? Ra khỏi cánh cửa này, cho dù cô có quỳ xuống cầu xin tôi thì chúng ta cũng sẽ không thể quay lại như hiện tại."

    Nguyễn Yên trả lời đầy kiên định: "Được."

    Thẩm Kính tức giận, sắc mặt âm trầm, hắn cắn chặt răng khen cô: "Rất tốt."

    * * *

    Một tháng sau, thông tin minh tinh điện ảnh đang hot nhất hiện nay - Nguyễn Yên gặp tai nạn xe cộ bị lan truyền ra ngoài.

    Thẩm Kính không kìm được lo lắng, lái xe suốt một đêm chạy tới bệnh viện.

    Lúc này, hắn đứng bên ngoài của nhìn vào trong, Nguyễn Yên đang nằm trên giường bệnh, nghẹn ngào nói với bác sĩ chủ trị của mình: "Đã ba năm rồi, anh trốn em đủ chưa?"

    Nói xong, cô giơ tay tháo khẩu trang của bác sĩ xuống, khuôn mặt kia và khuôn mặt của Thẩm Kính giống nhau đến bảy tám phần.

    Trong thời khắc đó, Thẩm Kính như đón nhận một cú đấm đầy đau đớn.

    Hắn phát hiện, trên cổ người đàn ông kia cũng có một vết sẹo giống y hệt mình.

    - Lúc đầu, hắn chỉ là coi trọng khuôn mặt của cô.

    - Về sau, khi động tâm hắn mới phát hiện.. Mẹ kiếp, cô cũng chỉ coi trọng khuôn mặt của hắn.

    Gỡ mìn:

    1. Song thế thân

    Giới giải trí thăng cấp

    Tu La tràng

    Hỏa táng tràng

    2. Nam chính sống rất chó, xem nữ chính như thế thân, nhưng mà nữ chính còn chó hơn nữa.. Ngoài nam chính ra còn có một thế thân khác..

    3. Có thể là đọc quá nhiều truyện thế thân, thấy khó chịu vì các em gái nhỏ luôn bị đàn ông đem ra làm thế thân, vì vậy dứt khoát tự viết một bộ truyện, cho một em gái xinh đẹp đi tìm thế thân.. Nam nữ bình đẳng, muốn tồi thì cùng tồi, kịch tính gấp đôi không phải càng hay sao?

    Tag: Đô thị tình duyên, giới giải trí, ngọt văn

    Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Nguyễn yên ┃ vai phụ: Thẩm kính ┃ cái khác:

    Một câu tóm tắt: Song thế thân, song hỏa táng tràng.

    Lập ý: Cầm tay dạy ngươi cách yêu.
     
    Nghiên Di, lacvuphongcaLieuDuong thích bài này.
  2. pé boss

    Bài viết:
    11
    Chương 1: Cô chỉ là thế thân

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày hè chạng vạng, mây đen chồng lên nhau, bao phủ kín mít bầu trời, cuồn cuộn, lâu lâu lại vang lên vài tiếng sấm rền.

    Nhưng mà, tiếng sấm cũng không có thể che được âm thanh va chạm chói tai của chiếc giày cao gót, có vẻ người phụ nữ đi nó đang rất tức giận.

    Hình Thanh vội vàng đi vào, trong tay cầm một chiếc váy hai dây màu bạc, chị ta trực tiếp ném chiếc váy lên bàn trang điểm.

    Sắc mặt cực kì khó coi: "Chị cảm thấy đám người Tống Quân đều bị điên rồi, loại thủ đoạn đê tiện nào cũng dám thực hiện lên người em."

    Nguyễn Yên vốn dĩ đang xem di động, nghe vậy, cầm lấy váy xem xét.

    Quả nhiên, thấy được hai bên dây đeo đều bị cắt một lỗ hổng.

    Lỗ hổng rất nhỏ nếu không quan sát thật kỹ thì rất khó phát hiện. Nhưng nếu mặc lên trên người, với loại chất liệu lụa này chỉ cần đi một đoạn, đai váy sẽ rơi xuống.

    Nguyễn Yên vứt chiếc váy xuống: "Sự việc này không có chứng cứ, đừng nói là Tống Quân làm."

    "Không có chứng cứ?" Hình Thanh càng thêm bực mình: "Chị đã xem camera theo dõi của khách sạn, ngày hôm qua mọi người tụ tập đóng phim, trợ lý của Tống Quân đã trở về một lần, cô ta kêu dì quét dọn vệ sinh tới phòng của chúng ta!"

    Nguyễn Yên tiếp tục cúi đầu xem điện thoại, biểu tình không chút thay đổi: "Vậy chị có tin ngày mai đoạn phim theo dõi của khách sạn năm sao này sẽ biến không để lại dấu vết không?"

    Đều đã nói rõ ràng như vậy, Hình Thanh đương nhiên hiểu ý cô muốn nói.

    Sau lưng Tống Quân có Tống gia là chỗ dựa, mọi người trong giới đều biết rõ chuyện này. Bằng không với kỹ thuật diễn có thể tạm chấp nhận được của cô ta thì sao có thể giữ độ hot liền sáu năm trời và còn đoạt được một đống giải thưởng.

    Hình Thanh xoa xoa thái dương: "Haizzz, còn may ngày hôm qua chị đoán được đám người của Tống Quân nhất định sẽ động tay động chân vào buổi họp báo hôm nay, nên đã chuẩn bị trang phục dự phòng."

    Hình Thanh nói nửa ngày phát hiện Nguyễn Yên không để ý đến mình, tập trung nhìn màn hình điện thoại.

    Chị ta có chút hoài nghi, thò đầu lại gần, "Xem cái gì vậy, có phải tính bỏ rơi chị để đi với tên đàn ông khác hả?"

    Màn hình điện thoại chưa kịp ấn tắt, hiện lên hình ảnh một người đàn ông.

    Hắn đang ở phòng hóa trang.

    Người đàn ông đứng trước gương, một tay nhét vào túi quần tây.

    Hắn rất cao, áo sơ mi cởi hai cúc, làm lộ ra vết sẹo sắc bén ở yết hầu, cho dù chỉ mặc một bộ tây trang, thì cách một lớp màn hình vẫn có thể cảm nhận được khí thế kiêu ngạo của hắn.

    Nhưng cố tình một người như thế lại chịu cúi đầu, chăm chú nhìn thiếu nữ tô son đỏ.

    Thiếu nữ xinh đẹp kia chính là Tống Quân.

    Hình Thanh nhìn đến ngẩn ngơ: "Người này là.. Nam diễn viên mới nhất của phía bên công ty Tống Quân sao?"

    Lời vừa ra khỏi miệng, chị ta liền cảm thấy hối hận, ảnh chụp người đàn ông này, khí chất trên người muốn giấu cũng không giấu được.

    Không giống những diễn viên kiếm tiền dựa vào khuôn mặt.. Mà là

    Kẻ đứng trên cao, vừa có tiền vừa có quyền, không kiêng nể bất cứ điều gì.

    Nguyễn Yên rũ mắt, che đi cảm xúc sâu bên trong: "Không biết."

    Hình Thanh hỏi: "Này bức ảnh em lấy từ đâu ra?"

    Nguyễn Yên: "Trong hòm thư, có một nick nhỏ gửi cho em."

    Hình Thanh nhăn mày: "Có khả cô là có người cố ý châm ngòi, thấy em cùng Tống Quân chống chọi nhạ, muốn mượn tay em đem này ảnh chụp này đưa paparazzi, chúng ta đừng làm gì."

    Hiện tại, Tống Quân đang cùng Nguyễn Yên hợp tác trong bộ phim điện ảnh《 Hoa sinh đôi 》, bộ phim này có hai nhân vật nữ chính.

    Nhưng mà người bên Tống Quân Vẫn chưa không hài lòng, họ muốn sửa kịch bản, làm nổi bật vai diễn của Tống Quân.

    Chỉ là đạo diễn là một người rất có tiếng tăm, ông không chịu nhượng bộ.

    Cuối cùng, người bên Tống Quân không lay động được đạo diễn, liền đem sự tức giận phát tiết lên Nguyễn Yên, điên cuồng mua các nhà báo bôi đen Nguyễn Yên, cho cô các danh xưng khó coi "Tống Quân nhỏ", "thế thân của Tống Quân".

    Người sáng suốt đều nhìn ra được hai người không hợp nhau.

    Hình Thanh lại vỗ vỗ lên vai Nguyễn Yên: "Mặc kệ mọi chuyện, trước hết em hãy chuẩn bị cho cuộc họp báo, khai máy vào hôm nay."

    Nguyễn Yên "ừm" một tiếng, liền cầm son môi lên bắt đầu tô.

    Trong phòng dần an tĩnh lại, Hình Thanh lúc này mới bắt đầu chậm rãi đánh giá Nguyễn Yên.

    Cô mặc chiếc áo tắm dài lỏng lẻo, trước ngực là mảng da thịt trắng nõn, nhìn lên cao một chút là chiếc cổ thon dài và khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.

    Đặc biệt nhất trên mặt là đôi mắt phượng diễm lệ kia, chỉ cần nhìn qua một lần, là có thể khiến cho người ta nhớ mãi không quên.

    Hình Thanh đột nhiên nghĩ đến bức ảnh vừa rồi Nguyễn Yên cho mình xem.

    Hình ảnh khuôn mặt Tống Quân mặt chợt lóe trong đầu, góc độ bây giờ của Nguyễn Yên giống với góc độ trong ảnh chụp của Tống Quân, giống nhau, trong gương cũng phản chiếu đôi mắt phượng diễm lệ khiến người ta khó quên.

    Ngày thường không hề nghĩ nhiều, bây giờ đột nhiên nhớ lại những bài PR gọi Nguyễn Yên là "Tống Quân thứ hai"..

    Hai người này thực sự có vài nét giống nhau..

    Hình Thanh đột nhiên ý thức được dường như có điều gì đó không đúng, "Chuyên viên hóa trang đâu, vì sao em lại tự trang điểm cho mình."

    "Vừa rồi, Tống Quân đến mượn đi rồi, cô ta nói bên cô ta quá nhiều việc không thể làm hết."

    "Làm không hết việc? Đoàn phim đã cấp cho cô ta ba chuyên viên, vì sao còn dám tới mượn của chúng ta? Da mặt cô ta thật dày, bằng đấy cái chuyên viên hóa trang còn không đủ sao?"

    Hình Thanh vừa bình tĩnh trở lại, cơn tức giận nổi lên. Rõ ràng Tống Quân muốn làm cho Nguyễn Yên hôm nay chịu khổ, đã làm hỏng lễ phục, còn gây khó dễ cho chuyên viên hóa trang.

    "Mẹ kiếp, bây giờ chị gọi mượn đoàn phim bên cạnh mượn một người, mong rằng có thể đến kịp lúc."

    "Không cần.", Cạch một tiếng, Nguyễn Yên đóng lại nắp son môi, cô nói, "Lễ phục cũng không cần đi mượn."

    "Vì cái gì? Em định không đi tham gia họp báo khai máy sao?"

    "Sẽ đi." Nguyễn Yên giương mắt nhìn về phía Hình Thanh, cười: "Hơn nữa, sẽ cứ như hiện tại đi đến đó."

    Hình Thanh không hiểu ý của cô, ngay giây tiếp theo, chị ta liền nghe được giọng Nguyễn Yên không chút gợn sóng nói ra năm chữ: "Hình Thanh, cởi, váy, ra."

    Lúc chạng vạng, tiếng sấm rền đã ngừng, đần chuyển sang buổi tối, mưa to tầm tã đổ xuống.

    Trong hội trường họp báo rất đông đúc, những người tới xem buổi học bảo đứng vây quanh một chỗ, hết lười khen ngợi nói bộ điện ảnh này nhất định phải thu được nhiều chú ý như hôm nay, đoạt các giải trong liên hoan phim.

    Đạo diễn rất thích những lời khen này.

    Ông năm nay 58 tuổi, là đời thứ năm của đạo diễn thiên tài kiệt xuất trong nước, trong nước có ba giải liên hoan phim đề cử đạo diễn tốt nhất, ông đã có hai cái. Ông cũng hy vọng có thể dựa vào bộ điện ảnh lần này, cầm lấy giải thưởng thứ ba kia, làm khi món quà lưu niệm trước khi an dưỡng tuổi già.

    Nghĩ vậy, đạo diễn đưa mắt nhìn mh diễn viên chính.

    Tống Quân tới sớm, hôm nay cổ ta mặc chiếc váy liền màu đỏ rực, xinh đẹp thu hút ánh nhìn, tuy rằng ông không thích kỹ thuật diễn của Tống Quân cho lắm nhưng dù sao cô ta cũng đã đóng phim 6 năm trời, chỉ cần dạy dỗ thêm một chút là đứa nổi bật hơn rất nhiều diễn viên.

    Người làm ông chờ mong nhất là Nguyễn Yên.

    Cô gái này tuy là người mới, thành tựu không có nhiều, nhưng khi đi thử kính cô là người biểu diễn tuồng kịch chính xác và xuất sắc nhất, hát nhạc kịch vô cùng chuyên nghiệp.

    Khiến đạo diễn Tạ không kìm được hỏi Hình Thanh rằng cô gái này trước kia có học qua hát kịch hay không?

    Kết quả Hình Thanh đã trả lời là không có, Nguyễn Yên là học sinh vừa tốt nghiệp học viện Điện ảnh, mới bước vào công ty chưa đến một năm.

    Điều càng làm cho ông cảm thấy ngạc nhiên là, Tống Quân cùng Nguyễn Yên có vài nét tương đồng trên khuôn mặt.

    Việc này giống với kịch bản cốt truyện《 Hoa sinh đôi 》: Hai chị em xinh đẹp, khi lớn lên nhìn rất giống nhau.. Việc này hẳn là do ông trời giúp đỡ, đưa Nguyễn Yên xuất hiện trong bộ phim cuối cùng của đạo diễn Tạ.

    Nhưng mà cảm giác chờ mong này dừng lại khi thấy thân ảnh ngoài cửa bước vào.

    Nguyễn Yên chỉ mặc chiếc sơ mi trắng cùng váy đen liền thân, mà thậm chí ông đã nhìn thấy vào hôm qua ở đoàn phim, người đại diện của cô đã mặc bộ đồ này..

    "Tạ đạo.", Nguyễn Yên cùng đạo diễn Tạ chào hỏi.

    Ông đánh giá cô một vòng, sắc mặt không tốt: "Xảy ra chuyện gì?"

    "Có việc," Nguyễn Yên do dự một chút, "Ngoài ý muốn."

    Thật sự là ngoài ý muốn sao?

    Đạo diễn Tạ sắc mặt trầm trầm, ánh mắt đảo qua vị trí Tống Quân và Nguyễn Yên. Đang muốn mở miệng, người chủ trì trên đài đã bắt đầu giới thiệu khách quý.

    Ông xoay người đi lên đài, Nguyễn Yên cũng theo sau, đi lên.

    Dựa theo vị trí, Tống Quân đứng ở trạm C vị, nam chính cùng đạo diễn đứng ở bên cạnh cô ta, Nguyễn Yên tự giác đứng sang một bên. Một thân áo trắng, váy đen, không hề trang điểm, thanh tú lại diễm lệ, nhìn qua không hề có ý muốn tranh giành.

    Khi phóng viên đặt câu hỏi, ngẫu nhiên cũng đề cập đến người mới tốt nghiệp học viên điện ảnh như cô. Sau khi bọn họ nhận ra dù hỏi điều gì đi nữa, cô gái thông minh này đều không kiêu ngạo không siểm nịnh đẩy vấn đề trở về, vì vậy bọn họ tập trung hỏi Tống Quân: "Tống tiểu thư, có người chụp đến cô cùng một giám đốc trẻ ngồi chung một xe, xin hỏi hai người hiện đang ở giai đoạn hẹn hò sao?"

    Tống Quân sờ tóc, không biết vì lý do gì, trước khi trả lời câu hỏi cô ta nghiêng đầu nhìn về phía Nguyễn Yên, ánh mắt mang theo ý vị thâm trường, rồi sau đó trả lời phóng viên: "Hôm nay là cuộc họp báo của phim điện ảnh mới, không phải họp báo của tình yêu mới đâu. Đây là vậy đề riêng tư không thể trả lời, mong rằng mọi người cho chúng ta một chút không gian riêng, cảm ơn."

    Chúng ta.

    Cô ta vừa nói là: "Chúng ta".

    * * *

    Toàn trường phóng viên đều tạc.

    Ngay cả phóng viên đặt câu hỏi cũng tươi cười: "Xem ra tiền lương công việc trong vòng nửa năm của chúng ta, chỉ cần dựa vào tin tức của hai người là kiếm được."

    Ở một đống người đang cười vang, Tống Quân một lần nữa nghiêng người nhìn về phía Nguyễn Yên. Mà lúc này đây, cô ta nở một nụ cười với Nguyễn Yên.

    Nụ cười đó dường như không chứa gì, lại mang theo tia đồng tình nhàn nhạt.

    Vô số máy ảnh đang hướng lên khán đài chụp, Nguyễn Yên không hề hoảng sợ, cô hơi hơi hé miệng, dùng khẩu hình, không tiếng động nói với Tống Quân câu: Chúc mừng.

    Nụ cười của Tống Quân cứng đờ, tựa như đấm tay vào bông, dù dùng bao nhiêu lực cũng không có ích gì.

    Những câu hỏi sau đó của phóng viên, cô ta không có tâm trạng trả lời.

    Cuộc họp báo kết thúc trong tiếng cãi cọ và âm thanh ồn ào.

    Tại thời điểm kết thúc, đạo diễn Tạ đột nhiên gọi Tống Quân cùng Nguyễn Yên ở lại

    Tống Quân hỏi: "Tạ đạo còn có gì muốn dặn sao?"

    Ông nhìn hai người trong phút chốc, lại nhìn bộ đồ đơn giản trên người Nguyễn Yên, ông mở miệng nói: "Tống Quân, cô ở lại, chúng ta nói chuyện."

    Nguyễn Yên thức thời rời đi.

    Thời điểm sắp ra khỏi hậu trường, cô quay đầu lại, không rõ đạo diễn Tạ đang nói gì, sắc mặt Tống Quân càng ngày càng khó coi.

    Không biết Tống Quân có nhìn thấy hay không, nhưng Nguyễn Yên vẫn nhìn cô cười, giống như lúc Tống Quân đứng trên đài cười với cô.

    Hình Thanh đi tới, nhìn về chỗ Tống Quân đứng ủ rũ, lại nhìn vẻ nhàn nhã của Nguyễn Yên, không khỏi giơ ngón tay cái lên: "Đỉnh, thật sự quá đỉnh."

    "Tống Quân hẳn sẽ cho rằng chúng ta sẽ hoảng hoảng loạn loạn đi mượn lễ phục và tìm chuyên viên trang điểm, vì vội vàng mà xảy ra lỗi lầm. Kết quả cô ta không bao giờ ngờ tới chúng ta sẽ tương kế tựu kế, cứ như vậy trực tiếp lên đài!"

    Hình Thanh càng nghĩ càng cảm chiêu này của Nguyễn Yên rất lợi hại, liên tục tán thưởng: "Không cần phản kháng lại mà vẫn có thể làm đạo diễn đứng về phía mình, chuyện này tốt hơn so với việc chúng ta chủ động cáo trạng bị Tống Quân hãm hại."

    Nguyễn Yên vén tay áo sơ-mi, nói với chị ta: "Đừng khen em nữa, em trở về nghỉ ngơi đây, ngày mai em đi Hoành Điếm, chị nhớ đặt vé máy bay."

    Hình Thanh gật đầu, vẫy tay tạm biệt cô.

    Ra ngoài khách sạn, trời vẫn còn mưa to tầm tã, Nguyễn Yên đi vào lối nhỏ phía sau khách sạn, dầm mưa tiến vào hầm đỗ xe.

    Dưới ánh sáng lờ mờ của bài đỗ xe, cô lấy ra chìa khóa, ấn một chút, đèn pha của xe hiện lên ánh sáng nhấp nháy, đột nhiên, không kịp phòng ngừa, bị người phía sau ôm vào lòng.

    Hơi thở quen thuộc của người đàn ông đánh úp lại, mang lại cảm giác xâm lược cực kỳ lớn.

    Cả người cô bị người đàn ông ôm chặt, giam cầm trong lồng ngực, áo sơ mi ướt đẫm trên người cô dính lên ngực hắn.

    Một đôi bàn tay di chuyển trên eo cô, nhiệt độ nóng bỏng tỏa ra từ lòng bàn tay hắn xuyên qua lớp vải mỏng truyền đến, khiến cho Nguyễn Yên đang phải chịu sự lạnh lẽo của nước mưa ngấm trên da thịt, dần dần cảm nhận được ấm áp.

    "Thẩm Kính." Cô nhỏ giọng gọi một tiếng, âm thanh mang theo chút tức giận.

    Dễ nghe, giống như tiếng kêu của mèo con, chỉ càng khiến người ta thích thú.

    Hắn nhấc cầm cô lên, bức bách ép cô ngẩng đầu. Trong ánh đèn tối tăm, hắn nhìn đôi mắt phượng diễm lệ của cô, nhìn vô cùng chuyên chú.

    Tại thời điểm, cô cho rằng hắn muốn hôn lên mắt mình, đó là nơi hắn thích hôn lên nhất.

    Nhưng lần này, hắn lại cúi đầu, hô hấp cô nề phả lên cánh môi của cô;"Sao lại ướt như vậy? Em định dụ dỗ người khác sao?
     
  3. pé boss

    Bài viết:
    11
    Chương 2: Cô chỉ là thế thân

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bây giờ còn rất sớm không thể gọi được tắc-xi, vì vậy Nguyễn Yên đi xuống gara ở dưới hầm.

    Nguyễn Yên lấy chiếc Land Rover lái đi.
     
  4. pé boss

    Bài viết:
    11
    Chương 3: Cô chỉ là thế thân

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trên đường đi, Hình Thanh gọi điện thoại đến hỏi cô: "Xuất phát rồi chứ? Thời gian rất quan trọng đối với đạo diễn Tạ, ông ấy rất ghét nhân viên công tác đến trễ."

    Nguyễn Yên gật gật đầu: "Em biết rồi, đang trên đường."

    Hình Thanh nghe như vậy thì hài lòng, chị ta hỏi Nguyễn Yên: "Ngày hôm qua em xem Weibo chưa?"

    "Tối hôm qua quá mệt mỏi, không mở di động, đã xảy ra chuyện gì?"

    "Chiêu kia của em thật sự quá đỉnh, trực tiếp mượn tay đám người Tống Quân để lên hot search, em biết cộng đồng mạng đánh giá em như thế nào không?"

    Hình Thanh ở kia đầu dây cười rất vui vẻ, gửi cho Nguyễn Yên một đường link.

    Bên trong có một tấm ảnh chụp chung của cô và Tống Quân vào ngày hôm qua trong hội trường cuộc họp báo khai máy.

    Tống Quân đứng ở trung tâm, tên người mặc chiếc váy đỏ rực, mà Nguyễn Yên yên lặng đứng bên cạnh, ăn mặc đơn giản.

    Bình luận phía dưới là:

    【 Em gái này hình là người mới, thật đẹp quá đi mất. Chỉ đánh mỗi son môi chứ không hề trang điểm! Ngay cả này quần áo trên người cũng là mượn của người đại diện! Quả nhiên, người đẹp mặc cái gì cũng đẹp.. 】

    Bình luận phía dưới cũng rất có ý tứ:

    【 Người mới à? Giá trị nhan sắc này thật tuyệt, nhìn hơi giống Tống Quân có điều xinh đẹp hơn một chút. 】

    【 Trong giới không có mấy người thể so sánh được với nhan sắc với Tống Quân đâu, lầu trên là thủ quân được thuê tới sao? 】

    【 Mọi người đều biết, Tống Quân thiên kim lớn nhất nam thành. 】

    【 Biết như vậy thì tốt, một người nghèo đến đồ cũng phải đi mượn có thể so sánh với thiên kim sao? Thương Tống tiểu thư xinh đẹp của ta. 】

    【 Cứ mặc đồ đi mượn là nghèo? Tống Quân lúc trước muốn giành lấy đại ngôn của cô ấy còn không được đâu ha ha ha.. 】

    【 Ta là người của tổ tiết mục, nghe nói cô ấy vốn có chuẩn bị lễ phục, nhưng lại bị trợ lý Tống Quân "ngoài ý muốn" làm hỏng nên mới phải mượn quần áo của người đại diện. 】

    * * *

    Nguyễn Yên xem xong bật cười, hỏi Hình Thanh: "Đều là chị mua?"

    Phía dưới bình luận, các phe phái, tin tức rất nhiều, còn có không ít account marketing đem đăng lại, tuy rằng nói không rõ ràng, nhưng họ bình luận khá tốt về Nguyễn Yên.

    Hình Thanh: "Em tưởng bở, một cái hot search lên tới bảy con số, chị làm gì có tiền. Là đạo diễn Tạ bày mưu đặt kế bảo công ty mua."

    "Đạo diễn Tạ?"

    "Đúng vậy, trước đây Tống Quân muốn sửa kịch bản đã làm đạo diễn Tạ bất mãn, khi còn chữ bắt đầu quay, cô ta lại gây chuyện ở buổi họp báo, có lẽ hot search này là lời cảnh cáo của đạo diễn Tạ với cô ta đi. Trời xanh có mắt, Tống Quân lần này cuối cùng cũng bị vả mặt. Càng nghĩ càng cảm thấy sảng khoái."

    Nguyễn Yên cầm chìa khóa xe, "Chị thỏa mãn quá sớm rồi, nếu cô ta dễ dàng bị hạ gục như vậy, liệu có thể hot suất 6 năm?"

    Hình Thanh cười nói: "Mặc kệ đi, có thể ăn hành một lần thôi cũng đủ."

    Lời này chị ta mới nói xong, Nguyễn Yên mới vừa đem xe phát động, liền nghe được Hình Thanh bên kia hét lên:

    "Chị nói này, em mau xem Weibo, chả trách nào Tống Quân không quan tâm đến mấy bài đăng trên Weibo, hóa ra là muốn tung ra chiêu lớn!"

    Nguyễn Yên mở ra Weibo hot search, trên màn hình hiện lên chữ viết chói lọi "Hot" : # Tống Quân cùng giám đốc tin khoa công bố yêu đương #

    Căn cứ bài đăng là Tống Quân cuộc họp báo khởi động máy trả lời phỏng vấn một cách ái muội không rõ ràng.

    Còn có một hình ảnh khác, là Tống Quân cùng bóng dáng một người đàn ông cùng lên xe.

    Người đàn ông mặc áo sơ mi đen, vai rộng eo thon, còn để hở vài cúc áo, cả người đem lại cảm giác tùy ý, phóng đãng, lại thu hút người khác.

    Liền Hình Thanh cũng cảm thán: "Người đàn ông này thực sự là giám đốc tin khoa? Chị nghe nói giám đốc kia là một người ngoan cường thủ đoạn tàn nhẫn, làm sao lại có vẻ.."

    Phóng đãng. Đúng không?

    Nguyễn Yên im lặng, trong lòng bổ sung thêm lời của chị ta.

    "Bất quá cái hot search diễn ra không đúng thời điểm, sau khi kết thúc cuộc họp báo ngày hôm qua thì không lên hot search, lại ở rạng sáng hôm nay đột nhiên liền ' Hot', có lẽ là đám người Tống Quân tạo tin tức giả đi." Hình Thanh vẫn là không tin lắm.

    "Người đàn ông này thật là giám đốc tin khoa. Tối hôm qua không lên hot search, chắc là người này đè xuống, vì sao hôm nay đột nhiên hot.." Nguyễn Yên đốn hạ, "Có lẽ hắn nguyện ý thừa nhận quan hệ của bọn họ."

    Hình Thanh cũng cảm thấy cô phân tích đến có đạo lý, lại cũng nhịn không được cùng cô nói giỡn: "Em làm sao biết hắn là giám tin khoa, em gặp qua hắn rồi à?"

    Tôi làm sao biết?

    Sơ mi đen mặc trên người hắn là tôi mua.

    Nhưng mà trên mặt Nguyễn Yên vẫn không có biểu tình gì khác thường, cười: "Chị cảm thấy có người nào dám giả mạo giám đốc một công ty không?"

    "Cũng đúng." Bát quái xong rồi, Hình Thanh cũng không cùng cô nói linh bậy bạ nữa, "Được rồi, mau chóng xuất phát đi, chị ở sân bay chờ em. Đây là bộ phim đầu tiên của em, nhớ diễn cho thật tốt vào."

    "Vâng."

    Nguyễn Yên tắt máy, lại xem bức ảnh kia.

    Không thể không thừa nhận, Tống Quân có dáng người cao gầy, bên cạnh là Thẩm Kính cao lớn, hai người đứng chung một chỗ, hai tấm lưng kia nhìn vô cùng đăng đối.

    Một lát sau, Nguyễn Yên ấn tắt màn hình.

    Khổ sở sao?

    Không.

    Cô cảm thấy, còn rất tốt --

    Còn tốt vì khuôn mặt Thẩm Kính không bị chụp vào trong ảnh.

    Nếu không, cô không thể chấp nhận nổi, hắn dùng gương mặt kia, cùng nữ nhân khác ở bên nhau.

    Cô không thể tưởng tượng ra cảnh đó, cũng không không dám tưởng tượng.
     
    LieuDuong, Quỳnhhh đâyNghiên Di thích bài này.
  5. pé boss

    Bài viết:
    11
    Chương 4: Cô chỉ là thế thân

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lâm Giang biệt thự.

    Thời điểm Thẩm Kính tỉnh dậy, hắn theo bản năng duỗi tay ôm lấy người bên cạnh.

    Bên cạnh không có ai cả.

    Trên gối còn vài sợi tóc của Nguyễn Yên lưu lại, giờ hắn mới nhớ ra, hôm qua cô nói muốn đi Hoành Điếm.

    Năm nào cũng như vậy, vào ngày sinh nhật hắn, cô luôn có việc bận, sẽ tổ chức trước sinh nhật cho bắn.

    Năm kia cô muốn đi tham gia hôn lễ của bạn bè, năm ngoái thì làm giáo án tốt nghiệp, còn năm nay lại đi Hoành Điếm.

    Thẩm Kính vuốt hai bên tóc, cười khẩy.

    Nguyễn Yên thật biết chơi trò lạt mềm buộc chặt. Trò này quả thật có chút tác dụng đối với hắn, Thẩm Kính đã quen với việc này.

    Di động kêu lên, hắn tiếp máy, người gọi đến là Cố Triệu Dã.

    "Anh Kính, vào sáng sớm tinh mơ em đã chuẩn bị xong bữa tiệc sinh nhật cho anh ở hội sở Sương Mù, còn mua một phần quà đặc biệt, hơn nữa Huyền Tử còn bảo sẽ nói cho anh một tin tức lớn, hôm nay anh nhất định phải tới nhé."

    "Món quà đặc biệt anh không cần, mày giữ lại tự hưởng thụ đi."

    Cố Triệu Dã chính là một thiếu gia ăn chơi phác tráng, món quà "đặc biệt" mà hắn nói đến, Thẩm Kính không cần nhìn cũng biết là gì.

    "Nể mặt Huyền Từ, anh sẽ đến uống với bọn mày mấy chán. Hắn các ngươi đáng tin hơn."

    Cố Triệu Dã nghe xong thì buồn bã, anh Kính có vẻ không thích mình sao?

    Thẩm Kính lười giải thích, mắng thêm vài câu, liền tắt điện thoại.

    *

    Hội sở Sương Mù.

    Bên ngoài là ban ngày ban mặt, bên trong lại một mảnh tối tăm, không khí bên trong ám mùi thuốc lá và rượu, khói lửa mập mờ, trần đầy ái muội.

    Thẩm Kính mới vừa đi vào, Chu Mục Huyền liền cười hỏi hắn:

    "Cậu còn một chỗ ở khác ở Lâm Giang sao?"

    Thẩm Kính liếc mắt nhìn hắn, không trả lời.

    "Nhìn lá hoa rơi dưới thảm nơi cậu vừa đi qua đi, loài hoa này chỉ có ở thành phố Lâm Giang.

    Dưới ánh đèn mờ ảo, những cánh hoa màu vàng dính đầy bùn trên tấm thảm đen hiện nên rất rõ ràng.

    Thẩm Kính cười một cái.

    Ngay cả tên ngốc Cố Triệu Dã cũng kinh ngạc:" Chết tiệt, anh quả nhiên là một thám tử tài ba, người ta nói thỏ khôn có ba hang, anh đã tìm được một cái rồi. "

    " Không biết dùng thành ngữ thì đừng tùy tiện dùng, Lâm Giang biệt thự dự án xây dựng bất động sản năm ngoái của anh, thuận tiện mua cho mình một căn. "

    Trầm Kính móc bật lửa ra, đốt điếu thuốc, hỏi Chu Mục Huyền," Cậu muốn nói với tôi tin tức gì? "

    " Tìm được tin tức của Tam thúc nhà cậu, mấy năm nay anh ta đều sống ở trấn Bình Thủy phía nam An Huy. "

    " Bình thủy trấn. "Thẩm Kính đem này ba chữ trầm ngâm một lát, có điều gì đó chợt lóe qua trong suy nghĩ hắn, nhưng hắn lại không thể bắt được.

    Chu Mục Huyền cổ quái mà nhìn hắn một cái:" Cậu tìm anh ta, là vì để người trong nhà yên tâm hay để đề phòng anh ta trở về cướp quyền? "

    " Đương nhiên là để người trong nhà an tâm, anh ta dù sao cũng là người trong nhà, tuy là cái tư.. "

    Thẩm Kính dừng lại, không nói tiếp, hắn cúi người đem đầu lọc thuốc bóp tắt ở gạt tàn thuốc.

    " Tóm lại, tôi hiểu rõ tiểu tam thúc. Hắn rất đạm bạc, tôi chưa bao giờ thấy hắn quan tâm đến ai khác ngoại trừ Chu Tư Nhu, Tôi thà tin rằng anh ta trở về để cướp phụ nữ của tôi chứ không tin anh ta sẽ trở về để tranh giành quyền lực với mình. "

    Đột nhiên nghĩ đến hình ảnh Nguyễn Yên đang cầm chiếc bánh ngọt, cô khẽ gọi" ca ca "với đôi mắt lấp lánh, hắn nói thêm:" Đương nhiên, anh ta cũng không thể đoạt được phụ nữ của tôi đâu. "

    Nguyễn Yên thích hắn như vậy, lại ngoan ngoãn nghe lời.

    Hắn không tin có người có thể giành cô đi được

    Cố Triệu Dã không biết mọi việc, tấm tắc nói:" Anh Kính, Anh lần này thực sự yêu đương với chị Quân sao? Hôm nay nên hot search ở Weibo, rất náo nhiệt, chúng ta có nên đổi cách gọi là chị dâu không? "

    Thẩm Kính choáng váng, đêm qua Tống Quân gọi điện cho hắn khóc lóc, nói rằng đạo diễn Tạ mua hot search để chèn ép mình, rằng làm việc trong ngành không dễ dàng, rằng bộ phim này rất khó quay, nhờ hắn giúp mình.

    Cuối cùng cô ta còn nói:" Tỷ tỷ nếu biết, cũng sẽ thấy buồn. "

    Thẩm Kính nhìn Nguyễn Yên đang ngủ say trên giường, đè đè giữa mày, nói với Tống Quân:" Đây là lần cuối cùng. "

    * * *

    Thẩm Kính muộn thanh cười:" Đến lúc cần gọi chị dâu, anh sẽ bảo em gọi, không cần quan tâm những việc khác, hiện tại cứ gọi anh thật to là được. "

    Ngữ khí quá mức kiêu ngạo.

    Cố Triệu Dã vẫn khăng khăng thuyết phục hắn, rót đầy rượu và nói lớn:" Nào, anh Kính, hai bảy tuổi vui vẻ. "

    Hai mươi bảy.

    Thẩm Kính nâng chén rượu lên.

    Tính ra, tam thúc của hắn năm nay hình như đã ba mươi.

    Thật trùng hợp, sinh nhật của bọn họ chỉ kém nhau một ngày.

    Một người vào ngày hôm qua, một người vào ngày hôm nay.

    " Đã đến lúc để tam thúc của tôi trở về. "

    Thẩm Kính khẽ cười, cùng Cố Triệu Dã chạm cốc.

    Hai ly rượu va vào nhau, trong tiếng cười vang lên bọt ga ùng ục.

    *

    Bọt ga bắn ra ào ạt.

    Nguyễn yên nhanh chóng để ly rượu xuống, may mắn chưa bị bắn vào tay.

    Tống Quân cũng thu tay lại, áy náy nói:" Thật xin lỗi, rượu không có bắn vào vòng tay của cô đúng không? "

    Vòng tay của Nguyễn Yên là đạo cụ, một nhãn hiệu lớn cho mượn, giá lên tới bảy con số, khi mang lên người trong tổ đạo cụ nói nhất định phải cẩn thận, nhãn hiệu này để ý rất kỹ.

    Trong khoảng thời gian tạm nghỉ, chiếc vòng tay còn chưa kịp cởi ra, quản lý của Tống Quân đã cho mọi người trong nhóm uống bia để giải nhiệt, Tống Quân cũng đi tới, mỉm cười cụng ly với cô, nói thực chờ mong chờ lúc hai người phối hợp diễn phim.

    Nguyễn Yên bình tĩnh tháo vòng tay ra:" Không sao cả, không có bắn vào. "

    " Vậy là tốt rồi. "

    Tống Quân liếc nhìn chiếc vòng tay của cô, rồi rời đi.

    Phương Bạch, trợ lý của Nguyễn Yên, vội vàng chạy tới và đặt chiếc vòng vào hộp cho cô..

    " Chẳng thể trách Hình tỷ bảo em đề phòng Tống Vân, cô ta cũng hiểm độc rồi, em cảm thấy cô ta cố ý muốn làm hỏng vòng tay của chị. "

    Nguyễn Yên nhàn nhạt nói:" Được, emi thay chị trông chừng cô ta nhé, nếu như xảy ra chuyện gì, cũng đừng vội ngăn cản, trước hết trở về nói cho chị biết. "

    Phương Bạch không hiểu, nhưng cô cũng biết Nguyễn Ngôn tính toán của riêng mình, cho nên vẫn làm theo.

    Vào buổi chiều, việc quay phim Tống Quân và Nguyễn Yên chính thức bắt đầu.

    Có rất nhiều người đến xem, có rất nhiều nhân viên đến xem náo nhiệt, và một số người mới đến để học kỹ năng diễn xuất, nhưng hầu hết họ đều nói xấu Nguyễn Yên, cho rằng Nguyễn Yên sẽ bị Tống Quân nghiền áp.

    Mặc dù kỹ năng diễn xuất của Tống Quân không đổi, nhưng dù thế nào thì cũng tốt hơn so với một sinh viên mới tốt nghiệp.

    " Sinh viên mới ra trường thì sao, đạo diễn tự mình Tạ tự mình chọn người, hẳn sẽ không tệ như vậy. "Có người thấp giọng phản bác.

    " Cô không biết, tôi đã kiểm tra, Nguyễn Yên là học lại hai năm mới thi đậu, cô ấy năm nay đã 24 tuổi, cô cho rằng Nguyễn Yên lợi hại đến đâu, mà thi hai lần mới đậu.. "

    " Trời ạ, thật vậy chăng.. "

    Đạo diễn Tạ đưa mắt nhìn đám nhân viên đang xì xào bàn tán bên dưới, ra hiệu cho Phó giám đốc Trần, Phó giám đốc Trần lập tức nhấc loa hô" Ready ", người quay phim cũng đi theo kêu" Cam ", tất cả mọi người an tĩnh lại, bắt đầu trở về vị trí của mình:

    " Rolling! "

    " Sound! "

    " Speed! "

    "... "

    Thẳng đến máy quay phát ra tiếng lách cách đập vào bảng, Tạ đạo mới ra lệnh:" Action. "

    Toàn trường im lặng.

    Chỉ có Tống Quân và Nguyễn Yên cùng đứng chung một chỗ.

    Cả hai đều mặc áo blouse trắng.

    Thân hình tương tự, khuôn mặt tương tự và điều tuyệt vời nhất là hai cặp mắt phượng tuyệt đẹp kia cũng là có bảy tám phần tương tự.

    Tất cả mọi người đều sửng sốt, trách không được nghe đồn Tống Quân cùng Nguyễn Yên không hợp nhau, có một người mới giống mình như vậy, về sau con đường sự nghiệp cũng sẽ giống nhau, mà tài nguyên lại rất ít..

    Giống nhau, nhất định sẽ chống đối nhau.

    Tống Quân lên tiếng trước, thanh âm uyển chuyển, nhẹ nhàng gọi:" Bác sĩ Trình ".

    Nguyễn Yên nhắm mắt lại, cô tháo ống nghe xuống, rồi lại đeo lên, khi mở mắt ra lần nữa, cô mệt mỏi nhìn Tống Quân, đáp:" Bác sĩ Tống."

    Giọng nói của cô khàn khàn khó chịu, tiếng nói ngày một nhỏ hơn, trái tim của tất cả những người có mặt ở đây đều thắt lại. Cô thực sự giống một bác sĩ phẫu thuật vừa hoàn thành một ca đại phẫu.
     
    Quỳnhhh đâyLieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng bảy 2023
  6. pé boss

    Bài viết:
    11
    Chương 5: Cô ấy là thế thân

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phần sau của cảnh quay, Nguyễn Ngôn đã diễn toàn bộ với giọng nói trầm khàn, đầy mệt mỏi như vậy.

    Tất cả những người nghe thấy đều có cảm giác như thể trái tim của họ bị ai đó nắm lấy, nghẹn lại.

    Kể cả phó giám đốc Trần cũng sửng sốt, không phải cô gái này mới tốt nghiệp sao? Lúc đầu, còn phải thi hai năm mới đỗ được, tại sao lại diễn tốt như vậy?

    Còn tốt hơn cả Tống Quân.

    Đặc biệt là tư thế cầm dao mổ và động tác sửa lại găng tay đều khiến người ta cảm thấy đây không phải diễn viên mà là một bác sĩ chuyên nghiệp.

    Hắn nhịn không được nhìn về phía đạo diễn Tạ, khóe môi ông cũng cong lên nở một nụ cười hài lòng hiếm có.

    Cho đến khi Tống Quân đột nhiên đọc lời thoại và tiến lên một bước, tay phải chống đỡ bàn mổ, rời khỏi vị trí dự kiến ban đầu.

    Màn hình ban đầu là năm-năm, đột nhiên trở thành bốn-sáu, hoặc thậm chí là.. ba-bảy

    - - Nguyễn Yên bị cô ta che mất.

    Nụ cười của đạo diễn Tạ biến mất.

    Đoạn kính là chuyện thường tình trong ngành, và những diễn viên non kinh nghiệm thường được các diễn viên lão làng dẫn dắt và bị cướp mất ánh đèn sân khấu khi họ diễn với các diễn viên dày dặn kinh nghiệm.

    Dù sao, ai cũng đều muốn xuất hiện lâu hơn trước mặt khán giả.

    Hầu hết các đạo diễn đều không can thiệp vào chuyện này, chỉ cần không đi quá xa, họ sẽ một mắt nhắm một mắt mở, cho qua.

    Nhưng đạo diễn Tạ coi công việc này rất quan trọng, ông ấy có cá tính mạnh mẽ và không thể chịu đựng được những diễn viên không làm theo mình, và hơn nữa..

    Hơn nữa, biểu cảm trên khuôn mặt Tống Quân không kiểm soát được tốt như Nguyễn Yên..

    Ông nhịn không được muốn kêu dừng thì Nguyễn Yên tiến về phía trước hai bước, nắm lấy tay Tống Quân, kéo cô về vị trí ban đầu.

    Một động tác, đem ống kính trở lại vị trí ban đầu, mỗi bên chia một nửa.

    Phó giám đốc Trần thở phào nhẹ nhõm, đây là một cô bé thông minh, nếu không thì sẽ khiến đạo diễn Tạ nổi giận.

    Sau khi quay xong một cảnh, cảm nhận của mọi người dành cho Nguyễn Ngôn lần lượt thay đổi, họ đều nói người mới này diễn xuất tốt hơn Tống Vận, nói Tống Vận sau bao nhiêu năm ra mắt vẫn không có nhiều tiến bộ.

    Trợ lý của Tống Quân là một cô gái nhỏ nóng nảy, cô ấy nhanh chóng đi ra để biện hộ cho Tống Quân: "Các người nói bậy bạ, rõ ràng là Nguyễn Ngôn cướp ống kính mà! Tôi thấy hết rồi, cô ta lôi Tống lão sư về, nếu các người không tin tôi, hãy xem lại đi!"

    Tạ đạo giương mắt nhìn Nguyễn Yên, không thể ông ta đang vui hay buồn: "Cháu nói xem?"

    Nguyễn Nghiên hạ mí mắt: "Cháu đưa tay kéo cô ấy, bởi vì động tác của cô ấy không thích hợp. Trong kịch bản, bác sĩ Tống sẽ lập tức tiến hành ca phẫu thuật khác. Là một bác sĩ, tay cô ấy không thể tùy ý chạm vào khu vực có vi khuẩn."

    Tiểu trợ lý khuôn mặt đỏ bừng lên, vẫn không thuận theo: "Nhưng Tạ đạo diễn, cô ta tự ý thay đổi kịch bản, rất nhiều hành động không có trong kịch bản đều bị cô ta thêm vào."

    "Thật không? Vậy hãy nói cho tôi biết tôi đã tự thêm diễn vào những cảnh nào?"

    "Thật không? Vậy hãy nói cho tôi biết tôi đã tự thêm diễn vào những cảnh nào?"

    "Thật sao? Tôi điều chỉnh ống nghe bởi vì thông thường ống nghe được đeo ngang, miếng đệm tai ở bên trái và miếng đệm nghe phải ở bên phải. Bởi vì túi bên trái chứa các vật dụng thường dùng nên thuộc khu vực tương đối sạch sẽ. Miếng đẹn nghe phải tiếp xúc với cơ thể bệnh nhân, thuộc khu vực tương đối sạch sẽ, nhân viên đạo c mắc lỗi nên tôi sửa lại thôi."

    "Nếu đây cũng coi là tôi thêm diễn, thì có quá nhiều hành động tôi có thể thêm vào trong phòng phẫu thuật."

    "Nếu này cũng coi như là cho chính mình thêm diễn, như vậy cái này phòng giải phẫu nhưng có quá nhiều ta có thể thêm địa phương."

    Trong bệnh viện không có thùng rác y tế và thùng rác sinh hoạt được phân loại, nhãn trên chai nước muối sinh lý là 9, 0% thay vì 0, 9%.. Riêng khâu đạo cụ đã có quá nhiều sai sót, chưa kể kịch bản cũng có nhiều chỗ chưa hợp lý.

    Với bối cảnh trong phim, nếu tôi thực sự muốn thể hiện, cô nghĩ rằng tôi sẽ luôn làm theo nghĩa vụ và chỉ diễn theo kịch bản của mình à? "

    Nguyễn Yên không nói lời nào nữa, trợ lý sắc mặt tái nhợt, cô ta lẩm bẩm một chút, lại phát hiện mình không thể phản bác lại được.

    Trong đại sảnh yên tĩnh, chỉ có tiếng nói của Nguyễn Yên:" Tất nhiên tôi biết rằng đóng phim không thể nào đòi hỏi tính chính xác hoàn toàn như trong bệnh viện thật sự, vì vậy tôi đã không nói ra những điều đó, để không làm phiền các thành viên khác trong đoàn phim. Tôi chỉ muốn trở thành một nhân viên y tế giỏi trong phạm vi của mình, thực hiện các quy tắc cơ bản nên được thực hiện. Điều này không liên quan gì đến việc cướp kính, nó liên quan đến lương tâm, chỉ vậy thôi. "

    " Nói hay lắm, thầy thuốc, cốt ở lương tâm. "Ngoài cửa truyền đến một giọng nói sang sảng của đàn ông.

    Mọi người nhìn về phía thanh âm, một ông lão mặc áo bào xám, kiểu áo Tôn Trung Sơn đi vào, đầu tóc bạc phơ, nhưng thân hình khỏe mạnh, bước đi vững vàng.

    Loại khí chất tách biệt này thoạt nhìn không giống người bình thường

    Quả nhiên, Tạ Mộc liền đứng lên, vội vàng đi tới, cùng lão giả bắt tay:" Lão Trình, anh không phải đã đồng ý tham gia đội ngũ kỹ thuật để hướng dẫn vào ngày mai sao.. Anh xem, anh bận rộn như vậy, tôi sợ sẽ chậm trễ thời gian của anh. "

    Trình Thiên Sơn xua xua tay:" Không được, nếu tôi đã đáp ứng giúp ông rồi, tôi nhất định sẽ giúp ông từ đầu đến cuối, tránh cho ông truyền ra một đống sai lầm, làm hại quần chúng nhân dân. "

    Trình Thiên Sơn từng là giáo sư tại Đại học Y khoa ở Thủ đô, nhưng ông ấy đã nghỉ hưu được hai năm, và ông ấy là bạn của đạo diễn Tạ, vì vậy ông ấy đã đồng ý đến và đảm nhận vị trí giám đốc kỹ thuật của bộ phim này.

    Ông cũng biết phần lớn các tác phẩm điện ảnh và truyền hình y khoa trong nước đều có chất lượng không đồng đều và đầy sai sót nên ông đã sẵn sàng giúp Tạ đạo sửa sai, khi đứng ngoài cửa, ông nghe thấy nữ diễn viên bên trong nói rất nhiều về kiến thức y tế. Có thể thấy nữ diễn viên này biết rất rõ về y tế, tâm tình của ông chỉ thể dừng từ" kinh ngạc "để tiêu tả.

    Sau khi bước vào, nhìn thấy khuôn mặt đó, ông lại hiểu ra mọi chuyện.

    Vì vậy, ngay sau đó --

    Giáo sư Trình Thiên Sơn này, người đã từng nổi tiếng trong lĩnh vực giải phẫu thần kinh, dưới ánh nhìn của mọi người đi về phía Nguyễn Yên, cô đã rơm rớm nước mắt từ khi nào.

    Giọng nói của ông lão đôn hậu, nhưng ẩn trong giọng nói có một chút tiếc nuối.

    Ông nói:" Đã lâu không thấy, Nguyễn Yên."

    Tác giả có lời muốn nói:

    Chú thích:

    ①Cam, Rolling, Sound, Speed nói chung là các lời nhắc được chuẩn bị bởi các bộ phận khác nhau trên trường quay trước khi bắt đầu quay.

    ② Cách treo ống nghe nằm ngang đúng cách là tra trên Baidu.
     
    Quỳnhhh đâyLieuDuong thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...