Chương 30: Khoảng Cách Của Người

"Ta không đi, mạng của ta là do ngươi nhặt về, Thần Lửa ngươi giết chết ta đi, ngươi giết ta đi."
Nhìn vào đôi mắt oán hận thê lương của cô gái khiến Ca Khúc nhớ tới đôi mắt của vị cố nhân đã từ rất lâu về trước. Khi hắn còn thơ bé. Nếu không phải niệm tình vị cố nhân ấy hắn đã giết chết nàng ngay thời khắc nàng xông vào đây muốn ám hại ái nhân của hắn rồi.
Vào cái ngày mưa to gió lớn kẻ xông vào Bích Tuyền điện cũng chính là nàng. Sở dĩ nhận ra cả hai cùng một người vì phương thức sử dụng giống hệt nhau. Mà kẻ có thể làm được điều đó dùng mùi hương áp chế khí tức che dấu linh lực thực sự trên Ngũ châu chỉ có một mà thôi. Con người ấy đã chết khá lâu rồi, nữ nhân trước mắt còn chẳng phải cốt nhục của ông ấy.
Thế là mặc cho đối phương gào khóc Ca Khúc lệnh Hoặc tướng quân chỉ huy binh lính ném ra ngoài Vọng Thác Lâm. Hoặc tướng quân tuyệt nhiên lo cho chủ nhân thả hổ về rừng nhưng cũng không dám làm trái thánh ý đành lập tức thi hành.
Tiếng khóc tức tưởi cứ thế văng vẳng không còn nghe rõ nữa, Phụng công chúa đã bị khinh đi xa lắm rồi.
Còn Thần Hủy Diệt thì bị giam vào ngục tối. Đám thủ hạ nấp ngoài bát đỉnh mải không thấy hắn trở ra vội quay về Khung Sương cung bẩm báo tình hình với vương thượng.
Rạt rạt...
Rạt rạt...
Ô hô có vũng nước di chuyển vào trong hoa viên với tốc độ chóng mặt sau đó dừng lại giữa nền sân viện đã bị tróc lở gạch lát tùm lum, ung dung hóa hình người. Hóa thành một thiếu nữ đôi mươi hồng hào xinh xắn.
Thiếu nữ vận chiếc đầm trắng ngắn tới đầu gối. Chân còn chẳng mang hài. Bím tóc hai bên cột cao thắt nơ đỏ, có nhìn thế nào cũng giống hệt con búp bê nhỏ nhắn đáng yêu.
Cũng là lúc này từ trên hư không một cụm mây sà xuống lưng chừng cao hơn trượng rồi phút chốc tan ra. Nam tử lam y cao lớn tuấn tú hiện thân ngay bên cạnh tiểu cô nương xinh xắn, nam tử chẳng ai xa lạ chính là Vân Thần Vân La Duật, còn tiểu cô nương vận đầm ngắn hệt con búp bê chính là Vũ Thần Bình Tha.
"Kính chào Thần chủ, kính chào Thần Lửa đức cao vọng trọng. Xin chào các vị thần kiều diễm lộng lẫy đã lâu không gặp." Vân Thần và Vũ Thần trịnh trọng hành lễ chắp tay cúi đầu với Thổ Thần và Thiên Ca Khúc, sau đó mới quay sang chào hỏi dòng tộc.
Thổ Thần một trong bốn trụ cột của Ngũ châu quyền lực tột đỉnh trấn giữ Bắc phương đủ sức triệu hồi Vân Thần, Vũ Thần và cả Phong Thần về bên. Thế mới nói đám thiên chi kiêu tử của bà từ nhỏ đã được cưng như trứng mỏng, địa vị không hề nhỏ. Ngày càng vênh váo thêm lên chẳng coi ai ra gì trong mắt chỉ có ước ao một vị lang quân như ý, người đó chính là đại sư huynh tôn quý lãnh diễm của bọn chúng - Thần chủ Ngũ châu.
Năm nào tới sinh thần của ngài cả dòng thần tộc Minh Thánh cũng kéo tới cung Rồng chúc mừng, đến trước cả mấy ngày tụ tập vui chơi. Quà mừng thiếp thơm còn sớm hơn, tận nửa tháng.
Hỏa Long cung đêm nay quá đông vui náo nhiệt, các vị thần gặp gỡ hỏi thăm nhau kể cho nhau nghe những ngày qua đã làm gì có sự kiện nào đặc sắc. Nhất là nhị công chúa Thiên Linh Nhi được hỏi han quan tâm nhiều nhất. Phần vì nàng là tiểu sư muội của Ca Khúc, phần vì nàng hoạt bát xăng xái cùng đáng yêu.
Dù không phải sinh thần tự dưng biến thành tâm điểm của buổi tao ngộ, Linh Nhi tươi cười như hoa, được các huynh các tỷ khen mà đỏ ửng cả mặt.
Mọi người nói cười rôm rả chả ai chú ý tới tiểu tử lam sắc đang đứng nép ở góc phòng dòm ra.
Trông thấy các vị thần cao quý diễm lệ mà mình chưa từng được nhìn thấy bao giờ đang vây quanh Thiên Ca Khúc lấy lòng hắn, xum xoe hoàng muội của hắn. Y bất giác cảm thấy bản thân như người thừa, cảm thấy khoảng cách của y và lang quân quá xa vời, cùng quá lạc lõng cô đơn.
Y buồn bã hờn ghen khi Ca Khúc chi phối bởi quá nhiều nam thanh nữ tú vây quanh, chẳng còn để ý tới sự hiện diện của mình.
Vậy thì y lầm rồi.
Ngay từ lúc y vừa chạm chân tới bệ thềm, rồi cứ thế len lén mà dõi nhìn bóng lưng Ca Khúc thì hắn đã biết đến sự hiện diện của y. Chỉ là hắn bận đối phó với các vị khách không mời viếng thăm cung Rồng nửa đêm nên không có thời gian chú ý tới y được thôi.
Nhận lễ từ các vị thần xong xuôi Ca Khúc quay sang thiếu niên đang đứng nơi góc cửa, khoảnh khắc chạm phải ánh mắt của nhau Triệu Hoài Ly kinh hốt bật thốt lên tim đập loạn nhịp y vội thụp đầu nép vào trong.
Hơ... nhìn thấy nhau nhưng sao phải trốn chứ. Hoài Ly nhận ra hàng động này quá ư trẻ con cùng mất mặt.
Mùi hương nhàn nhạt phút chốc quyện quanh. Ca Khúc vậy mà đã bước về phía bệ cửa phòng ở ngay trước mặt y. Hoài Ly lúc này càng thêm xấu hổ muốn độn thổ luôn cho xong.
"A Ly bảo bối ơi sao em lại đứng ở đây, em dậy lâu chưa, bọn họ ồn quá làm em thức giấc phải không?"
Ca Khúc biết rõ còn vờ hỏi.
Ôn nhu quá mức khiến Hoài Ly càng thêm lúng túng, ngại ngùng.
"Ta... ta không muốn ngủ nữa, ngoài kia đông người ngươi ra tiếp đón bọn họ đi. Không cần lo cho ta."
Không cần lo, lời này rõ ràng là nói dối.
"A Ly em đang giận ta sao, giận ta vì đã thả con gái của kẻ thù hay giận ta vì đã ngó lơ em?" Ca Khúc kéo lấy hai bàn tay của Hoài Ly nắm lại trong tay hắn.
"Cả... cả hai a." Hoài Ly thành thật thú nhận. Y cúi mặt xuống chẳng dám nhìn vào mắt đối phương.
"Nàng ta muốn lấy mạng ta ở Van Xanh, hôm nay quay lại đây cũng vì điều đó, vậy mà ngươi còn thả nàng ta đi. Ngươi không sợ sau này ta chết dưới tay của nàng ta sao, ta cũng cảm thấy bản thân mình nhỏ bé quá, biết bao người vây quanh ngươi, ta không làm sao để có được cảm giác an toàn."
Hoài Ly tủi thân hốc mắt ngấn đỏ hoe.
Ca Khúc lau lau rồi vòng tay ôm y vào lòng. Gấp gáp giải thích. Kể từ khi nhận định mối quan hệ buột ràng, thâm tâm Ca Khúc chỉ có mình Hoài Ly, hắn luôn muốn minh bạch mọi chuyện với bạn đời không giấu diếm bất kì thứ gì cả. Nhất là mấy việc dễ gây hiểu lầm như thế này.
"A Ly à nàng ta không phải là nhi nữ của Thần Chiến Tranh đâu, nàng ta là con gái của vị cố nhân xưa từng là bằng hữu của ta, còn theo ta chinh chiến rất nhiều năm ròng. Ta mới nhận ra lúc nãy bởi mùi hương áp chế khí tức trên cơ thể của nàng ta, nàng ta là con gái của Hương Thần mà người đời vẫn luôn truyền miệng lại là Thần Thôi Miên đó. Vị thần đó đã chết khá lâu rồi nay ta mới phát hiện còn để lại nhi tử, ta không thể xuống tay lấy mạng nàng ta được. Em có hiểu cho ta không?"
"Yêu em ta không quan tâm em mang thân phận gì, là cốt linh ngư còn tồn tại hay chỉ là một kẻ phàm gian tầm thường. Ta chỉ cần em luôn ở bên ta, tin tưởng ta. Ta cũng đã cảnh cáo rồi nếu như Hương Thần còn quay lại gây bất lợi cho em một lần nữa ta sẽ không tha cho ả. Em đừng mặc cảm tự ti nữa, em xem mọi người tới đây để chúc mừng ngày vui của chúng ta. Hai ta sắp trở thành của nhau mãi mãi rồi còn được mọi người chúc phúc nữa. Em phải vui lên chứ."
Ca Khúc âu yếm vuốt ve hôn lên trán bạn đời, nói lời thâm tình tựa biển. Hoài Ly xúc động gật đầu, vòng tay qua thắt lưng ôm chầm lấy hắn.
Mọi người chứng kiến lóa cả mắt. Kẻ bị tọng cơm chó kẻ thì mặt mũi tối sầm.
"Ô hô đó là Thần hậu tương lai sao, xem ra là một thiếu niên xinh đẹp khả ái thảo nào Thần Lửa của chúng ta sủng ái tới như vậy." Vũ Thần lên tiếng. Vân Thần bên cạnh thêm vào:
"Thiên hạ đồn đãi bấy lâu không sai. Thần Lửa gặp phải kiếp duyên của đời mình rồi. Cuối cùng ngài ấy cũng chịu thành gia lập thất. Thật mừng cho ngài ấy."
Vân Thần, Vũ Thần kẻ xướng người ca, những ai thương yêu Ca Khúc mặt mũi tối sầm khó coi vô cùng. Đâu đó còn có tiếng của Suy nghiến răng kêu lên một câu cho bõ tức:
"Hừ mừng cái gì mà mừng chứ, một tên nhãi nhép vắt mũi còn chưa sạch. Có ngày cũng bị thiên hạ đánh hội đồng."
"Suy nhi, cẩn trọng lời nói." Thổ Thần trừng mắt nhắc nhở nhi nữ, bởi vì nghĩa tử đang kéo tay tên vắt mũi chưa sạch kia đi tới chỗ này. Bà sợ lời đó bị nghĩa tử nghe thấy thì gay go.
Ca Khúc kéo Hoài Ly tới chào hỏi Thổ Thần và giới thiệu với mọi người. Chính xác là giới thiệu với hai vị thần mới đến Vân La Duật và Bình Tha. Cho y làm quen với họ.
Sơn Thần Diệp Y Phong đột nhiên bật ho liên tục, thiếu điều đứng không vững nữa loạng choạng ngã xuống, cung nữ hầu cận nhỏ nhắn cũng đỡ không có nỗi. Là Ca Khúc, hắn nhanh tay đỡ lấy Diệp Y Phong trước tiên. Biết thủy độc tái phát cần phải điều trị hắn bế thốc y lên mang vào trong viện Sầm Nghê. Mọi người cả kinh đi theo sau đều bị Hoặc tướng quân chặn lại cả.
"Thần chủ có lệnh trong lúc điều thương cho Diệp thần bất cứ ai cũng không được vào."
Thế là cả thảy đành đợi ở sảnh viện. Triệu Hoài Ly mím môi đứng một góc lòng nóng bừng như lửa đốt, đám thần tộc kia ghen một còn y ghen tới mười.
Khung cảnh lang quân bế Diệp Y Phong cứ lờn vờn mãi trong đầu y không buông tha khắc giây nào.
Trải một lúc trong nội phòng phát ra tiếng kêu la thất thanh của Diệp Y Phong.
"Ca Khúc, ngươi thế nào, Ca Khúc đừng làm ta sợ Ca Khúc."
Mọi người lập tức ùa vào thấy Ca Khúc nôn đầy máu dây đầy nệm. Diệp Y Phong đang đỡ hắn, cả hai ngồi sát bên cạnh nhau.
Triệu Hoài Ly mắt đỏ ngầu tim như muốn vỡ tung ra, kéo kẻ thứ ba tránh sang bên y len vào chánh giữa dành đỡ lấy lang quân, tay run rẩy lau chùi bờ môi ướt đẫm của lang quân, gọi thái y tới, giọng nghẹn ngào uất ức:
"Ca Khúc ngươi thế nào ngươi gạt ta, có phải mỗi lần trị thương đều thành cái dạng này không, ngươi nói đi. Ngươi không thương ta gì cả ngươi muốn bỏ ta lại một mình, ngươi xem tên khốn này còn quan trọng hơn tính mạng của ngươi. Hức ức..."
Hoài Ly không kiềm được bật khóc.
Ca Khúc vẫn còn tỉnh táo vươn tay vuốt ve gương mặt đẫm nước của y. Bảo mọi người không cần truyền thái y tới làm gì, hắn không có sao chỉ là hơi mệt một chút nghỉ ngơi liền khỏe. Thủy độc cũng đã loại trừ sạch sẽ rồi từ nay Diệp Y Phong có thể khôi phục linh lực hoàn toàn bình thường trở lại.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, còn Diệp Y Phong vẫn nhìn Ca Khúc mãi không thôi, tâm can day dứt.
"Nghĩa mẫu à yêu đan có tới chín viên, dư một viên đó đem cho Phong đi, y mới khỏe lại rất cần bồi bổ."
Ca Khúc quay sang nói với Thổ Thần.
"Được, nghĩa mẫu hiểu rồi." Bà gật đầu ưng thuận. Diệp Y Phong lòng càng thêm chua xót, đối phương cứ đối xử quá tốt quá ưu ái với y thế này y sẽ mãi mãi không thể nào dứt ra được. Liệu có thể nào sau khi lập Hậu để y làm thứ phi có được không?
"Cũng quá khuya rồi Tiểu Mai ngươi dìu chủ tử về nghỉ ngơi đi." Ca Khúc nhắc khéo thế là cung nữ Tiểu Mai hầu cận vội đỡ lấy Diệp Y Phong rời giường, y ngậm ngùi chào mọi người mà lui bước. Cõi lòng thắt chặt luyến lưu. Có lẽ sáng ngày mai y phải lựa cơ hội nói chuyện với Triệu Hoài Ly mới được.
"Quả nhân đêm nay ở lại Sầm Nghê viện, để Linh Nhi thay quả nhân tiếp đón mọi người nhé!" Ca Khúc vẫn phải nằm dựa vào ngực của Hoài Ly mà nói chuyện với mọi người.
Ngại quá mọi người cũng không muốn làm cái bóng đèn cản trở màn đêm u tối nữa bèn bảo hắn nghỉ ngơi cho tốt sau đó lục tục kéo nhau rời khỏi phòng.
Hoàng Hôn Thần nữ, Xà Thần và Chu Sa Rạng Đông là Vân Thần và Vũ Thần và Kim Thần kéo đi. Còn tám vì nhi tử thì bị Thổ Thần đuổi ra ngoài.
Thiên Linh Nhi đi sau cuối nói: "Hoàng huynh yên tâm có Khắc huynh và các tỷ tỷ ở đây phụ giúp việc tiếp khách, huynh không cần phải bận tâm nhọc lòng đâu. Cứ lo nghỉ ngơi cho tốt. Hoài Ly, ca ca của ta giao lại cho ngươi chăm sóc đó."
Hoài Ly gật đầu bảo nàng yên tâm.
Nàng rời chân rồi Hoặc tướng quân và Tiểu Xu cung nữ cũng khép cửa phòng lại.
Đêm khuya thanh vắng gió thổi lồng lộng sương rơi ướt khoảng sân viện phía trước, trong nội phòng ấm áp chỉ còn có hai người.
Gỡ chiếc mặt nạ bạc xuống, Hoài Ly lấy khăn trong chậu nước ấm Tiểu Xu chuẩn bị sẵn để ở bàn con cạnh đầu giường lau sơ qua mặt mũi cho Ca Khúc. Hắn vẫn nằm im trên đùi y, ngoan ngoãn như chú cún bự nhìn y không rời.
Y nuốt nước bọt, hầu hết nhúc nhích thật muốn hôn hắn một cái. Một cái thật mạnh, thật dài và thật sâu.
"A Ly em đừng giận ta nữa nha, sợ em lo lắng nên lâu nay ta mới không nói cho em biết. Hiện tại Y Phong cũng khỏi hoàn toàn rồi từ nay không cần phải điều thương cho y nữa, ta cũng biết chừng mực đó chứ, em bỏ qua cho phu quân của em một lần đi. Phu quân vẫn còn đang rất mệt, vẫn cần em chiếu cố."
Ca Khúc hiếm khi làm nũng tới mức này còn không phải dỗ dành y. Hoài Ly tâm mềm như nước tan chảy ra, y gắt gao bưng lấy mặt hắn hôn hít ngấu nghiến.
"Khúc, ngươi biết ta không thể giận lâu khi ngươi cứ mãi nói những lời lẽ ôn nhu như thế này mà. Từ khi nào cái miệng của ngươi lại trở nên ngọt ngào trơn tru đến thế. Ưm..."
"Là từ khi gặp được em đó. Lời lẽ này phu quân cũng chỉ nói cho mỗi mình em nghe thôi." Ca Khúc vòng tay qua sau đầu tóc mềm óng của Hoài Ly luồng vào trong mân mê đoạn kéo y xuống thật thấp chạm vào bờ môi của hắn, hắn miết qua dụi lại mấy cái như để thưởng thức sau đó mới há miệng hôn y.
Một nụ hôn sâu đậm triền miên không dời...
Nhìn vào đôi mắt oán hận thê lương của cô gái khiến Ca Khúc nhớ tới đôi mắt của vị cố nhân đã từ rất lâu về trước. Khi hắn còn thơ bé. Nếu không phải niệm tình vị cố nhân ấy hắn đã giết chết nàng ngay thời khắc nàng xông vào đây muốn ám hại ái nhân của hắn rồi.
Vào cái ngày mưa to gió lớn kẻ xông vào Bích Tuyền điện cũng chính là nàng. Sở dĩ nhận ra cả hai cùng một người vì phương thức sử dụng giống hệt nhau. Mà kẻ có thể làm được điều đó dùng mùi hương áp chế khí tức che dấu linh lực thực sự trên Ngũ châu chỉ có một mà thôi. Con người ấy đã chết khá lâu rồi, nữ nhân trước mắt còn chẳng phải cốt nhục của ông ấy.
Thế là mặc cho đối phương gào khóc Ca Khúc lệnh Hoặc tướng quân chỉ huy binh lính ném ra ngoài Vọng Thác Lâm. Hoặc tướng quân tuyệt nhiên lo cho chủ nhân thả hổ về rừng nhưng cũng không dám làm trái thánh ý đành lập tức thi hành.
Tiếng khóc tức tưởi cứ thế văng vẳng không còn nghe rõ nữa, Phụng công chúa đã bị khinh đi xa lắm rồi.
Còn Thần Hủy Diệt thì bị giam vào ngục tối. Đám thủ hạ nấp ngoài bát đỉnh mải không thấy hắn trở ra vội quay về Khung Sương cung bẩm báo tình hình với vương thượng.
Rạt rạt...
Rạt rạt...
Ô hô có vũng nước di chuyển vào trong hoa viên với tốc độ chóng mặt sau đó dừng lại giữa nền sân viện đã bị tróc lở gạch lát tùm lum, ung dung hóa hình người. Hóa thành một thiếu nữ đôi mươi hồng hào xinh xắn.
Thiếu nữ vận chiếc đầm trắng ngắn tới đầu gối. Chân còn chẳng mang hài. Bím tóc hai bên cột cao thắt nơ đỏ, có nhìn thế nào cũng giống hệt con búp bê nhỏ nhắn đáng yêu.
Cũng là lúc này từ trên hư không một cụm mây sà xuống lưng chừng cao hơn trượng rồi phút chốc tan ra. Nam tử lam y cao lớn tuấn tú hiện thân ngay bên cạnh tiểu cô nương xinh xắn, nam tử chẳng ai xa lạ chính là Vân Thần Vân La Duật, còn tiểu cô nương vận đầm ngắn hệt con búp bê chính là Vũ Thần Bình Tha.
"Kính chào Thần chủ, kính chào Thần Lửa đức cao vọng trọng. Xin chào các vị thần kiều diễm lộng lẫy đã lâu không gặp." Vân Thần và Vũ Thần trịnh trọng hành lễ chắp tay cúi đầu với Thổ Thần và Thiên Ca Khúc, sau đó mới quay sang chào hỏi dòng tộc.
Thổ Thần một trong bốn trụ cột của Ngũ châu quyền lực tột đỉnh trấn giữ Bắc phương đủ sức triệu hồi Vân Thần, Vũ Thần và cả Phong Thần về bên. Thế mới nói đám thiên chi kiêu tử của bà từ nhỏ đã được cưng như trứng mỏng, địa vị không hề nhỏ. Ngày càng vênh váo thêm lên chẳng coi ai ra gì trong mắt chỉ có ước ao một vị lang quân như ý, người đó chính là đại sư huynh tôn quý lãnh diễm của bọn chúng - Thần chủ Ngũ châu.
Năm nào tới sinh thần của ngài cả dòng thần tộc Minh Thánh cũng kéo tới cung Rồng chúc mừng, đến trước cả mấy ngày tụ tập vui chơi. Quà mừng thiếp thơm còn sớm hơn, tận nửa tháng.
Hỏa Long cung đêm nay quá đông vui náo nhiệt, các vị thần gặp gỡ hỏi thăm nhau kể cho nhau nghe những ngày qua đã làm gì có sự kiện nào đặc sắc. Nhất là nhị công chúa Thiên Linh Nhi được hỏi han quan tâm nhiều nhất. Phần vì nàng là tiểu sư muội của Ca Khúc, phần vì nàng hoạt bát xăng xái cùng đáng yêu.
Dù không phải sinh thần tự dưng biến thành tâm điểm của buổi tao ngộ, Linh Nhi tươi cười như hoa, được các huynh các tỷ khen mà đỏ ửng cả mặt.
Mọi người nói cười rôm rả chả ai chú ý tới tiểu tử lam sắc đang đứng nép ở góc phòng dòm ra.
Trông thấy các vị thần cao quý diễm lệ mà mình chưa từng được nhìn thấy bao giờ đang vây quanh Thiên Ca Khúc lấy lòng hắn, xum xoe hoàng muội của hắn. Y bất giác cảm thấy bản thân như người thừa, cảm thấy khoảng cách của y và lang quân quá xa vời, cùng quá lạc lõng cô đơn.
Y buồn bã hờn ghen khi Ca Khúc chi phối bởi quá nhiều nam thanh nữ tú vây quanh, chẳng còn để ý tới sự hiện diện của mình.
Vậy thì y lầm rồi.
Ngay từ lúc y vừa chạm chân tới bệ thềm, rồi cứ thế len lén mà dõi nhìn bóng lưng Ca Khúc thì hắn đã biết đến sự hiện diện của y. Chỉ là hắn bận đối phó với các vị khách không mời viếng thăm cung Rồng nửa đêm nên không có thời gian chú ý tới y được thôi.
Nhận lễ từ các vị thần xong xuôi Ca Khúc quay sang thiếu niên đang đứng nơi góc cửa, khoảnh khắc chạm phải ánh mắt của nhau Triệu Hoài Ly kinh hốt bật thốt lên tim đập loạn nhịp y vội thụp đầu nép vào trong.
Hơ... nhìn thấy nhau nhưng sao phải trốn chứ. Hoài Ly nhận ra hàng động này quá ư trẻ con cùng mất mặt.
Mùi hương nhàn nhạt phút chốc quyện quanh. Ca Khúc vậy mà đã bước về phía bệ cửa phòng ở ngay trước mặt y. Hoài Ly lúc này càng thêm xấu hổ muốn độn thổ luôn cho xong.
"A Ly bảo bối ơi sao em lại đứng ở đây, em dậy lâu chưa, bọn họ ồn quá làm em thức giấc phải không?"
Ca Khúc biết rõ còn vờ hỏi.
Ôn nhu quá mức khiến Hoài Ly càng thêm lúng túng, ngại ngùng.
"Ta... ta không muốn ngủ nữa, ngoài kia đông người ngươi ra tiếp đón bọn họ đi. Không cần lo cho ta."
Không cần lo, lời này rõ ràng là nói dối.
"A Ly em đang giận ta sao, giận ta vì đã thả con gái của kẻ thù hay giận ta vì đã ngó lơ em?" Ca Khúc kéo lấy hai bàn tay của Hoài Ly nắm lại trong tay hắn.
"Cả... cả hai a." Hoài Ly thành thật thú nhận. Y cúi mặt xuống chẳng dám nhìn vào mắt đối phương.
"Nàng ta muốn lấy mạng ta ở Van Xanh, hôm nay quay lại đây cũng vì điều đó, vậy mà ngươi còn thả nàng ta đi. Ngươi không sợ sau này ta chết dưới tay của nàng ta sao, ta cũng cảm thấy bản thân mình nhỏ bé quá, biết bao người vây quanh ngươi, ta không làm sao để có được cảm giác an toàn."
Hoài Ly tủi thân hốc mắt ngấn đỏ hoe.
Ca Khúc lau lau rồi vòng tay ôm y vào lòng. Gấp gáp giải thích. Kể từ khi nhận định mối quan hệ buột ràng, thâm tâm Ca Khúc chỉ có mình Hoài Ly, hắn luôn muốn minh bạch mọi chuyện với bạn đời không giấu diếm bất kì thứ gì cả. Nhất là mấy việc dễ gây hiểu lầm như thế này.
"A Ly à nàng ta không phải là nhi nữ của Thần Chiến Tranh đâu, nàng ta là con gái của vị cố nhân xưa từng là bằng hữu của ta, còn theo ta chinh chiến rất nhiều năm ròng. Ta mới nhận ra lúc nãy bởi mùi hương áp chế khí tức trên cơ thể của nàng ta, nàng ta là con gái của Hương Thần mà người đời vẫn luôn truyền miệng lại là Thần Thôi Miên đó. Vị thần đó đã chết khá lâu rồi nay ta mới phát hiện còn để lại nhi tử, ta không thể xuống tay lấy mạng nàng ta được. Em có hiểu cho ta không?"
"Yêu em ta không quan tâm em mang thân phận gì, là cốt linh ngư còn tồn tại hay chỉ là một kẻ phàm gian tầm thường. Ta chỉ cần em luôn ở bên ta, tin tưởng ta. Ta cũng đã cảnh cáo rồi nếu như Hương Thần còn quay lại gây bất lợi cho em một lần nữa ta sẽ không tha cho ả. Em đừng mặc cảm tự ti nữa, em xem mọi người tới đây để chúc mừng ngày vui của chúng ta. Hai ta sắp trở thành của nhau mãi mãi rồi còn được mọi người chúc phúc nữa. Em phải vui lên chứ."
Ca Khúc âu yếm vuốt ve hôn lên trán bạn đời, nói lời thâm tình tựa biển. Hoài Ly xúc động gật đầu, vòng tay qua thắt lưng ôm chầm lấy hắn.
Mọi người chứng kiến lóa cả mắt. Kẻ bị tọng cơm chó kẻ thì mặt mũi tối sầm.
"Ô hô đó là Thần hậu tương lai sao, xem ra là một thiếu niên xinh đẹp khả ái thảo nào Thần Lửa của chúng ta sủng ái tới như vậy." Vũ Thần lên tiếng. Vân Thần bên cạnh thêm vào:
"Thiên hạ đồn đãi bấy lâu không sai. Thần Lửa gặp phải kiếp duyên của đời mình rồi. Cuối cùng ngài ấy cũng chịu thành gia lập thất. Thật mừng cho ngài ấy."
Vân Thần, Vũ Thần kẻ xướng người ca, những ai thương yêu Ca Khúc mặt mũi tối sầm khó coi vô cùng. Đâu đó còn có tiếng của Suy nghiến răng kêu lên một câu cho bõ tức:
"Hừ mừng cái gì mà mừng chứ, một tên nhãi nhép vắt mũi còn chưa sạch. Có ngày cũng bị thiên hạ đánh hội đồng."
"Suy nhi, cẩn trọng lời nói." Thổ Thần trừng mắt nhắc nhở nhi nữ, bởi vì nghĩa tử đang kéo tay tên vắt mũi chưa sạch kia đi tới chỗ này. Bà sợ lời đó bị nghĩa tử nghe thấy thì gay go.
Ca Khúc kéo Hoài Ly tới chào hỏi Thổ Thần và giới thiệu với mọi người. Chính xác là giới thiệu với hai vị thần mới đến Vân La Duật và Bình Tha. Cho y làm quen với họ.
Sơn Thần Diệp Y Phong đột nhiên bật ho liên tục, thiếu điều đứng không vững nữa loạng choạng ngã xuống, cung nữ hầu cận nhỏ nhắn cũng đỡ không có nỗi. Là Ca Khúc, hắn nhanh tay đỡ lấy Diệp Y Phong trước tiên. Biết thủy độc tái phát cần phải điều trị hắn bế thốc y lên mang vào trong viện Sầm Nghê. Mọi người cả kinh đi theo sau đều bị Hoặc tướng quân chặn lại cả.
"Thần chủ có lệnh trong lúc điều thương cho Diệp thần bất cứ ai cũng không được vào."
Thế là cả thảy đành đợi ở sảnh viện. Triệu Hoài Ly mím môi đứng một góc lòng nóng bừng như lửa đốt, đám thần tộc kia ghen một còn y ghen tới mười.
Khung cảnh lang quân bế Diệp Y Phong cứ lờn vờn mãi trong đầu y không buông tha khắc giây nào.
Trải một lúc trong nội phòng phát ra tiếng kêu la thất thanh của Diệp Y Phong.
"Ca Khúc, ngươi thế nào, Ca Khúc đừng làm ta sợ Ca Khúc."
Mọi người lập tức ùa vào thấy Ca Khúc nôn đầy máu dây đầy nệm. Diệp Y Phong đang đỡ hắn, cả hai ngồi sát bên cạnh nhau.
Triệu Hoài Ly mắt đỏ ngầu tim như muốn vỡ tung ra, kéo kẻ thứ ba tránh sang bên y len vào chánh giữa dành đỡ lấy lang quân, tay run rẩy lau chùi bờ môi ướt đẫm của lang quân, gọi thái y tới, giọng nghẹn ngào uất ức:
"Ca Khúc ngươi thế nào ngươi gạt ta, có phải mỗi lần trị thương đều thành cái dạng này không, ngươi nói đi. Ngươi không thương ta gì cả ngươi muốn bỏ ta lại một mình, ngươi xem tên khốn này còn quan trọng hơn tính mạng của ngươi. Hức ức..."
Hoài Ly không kiềm được bật khóc.
Ca Khúc vẫn còn tỉnh táo vươn tay vuốt ve gương mặt đẫm nước của y. Bảo mọi người không cần truyền thái y tới làm gì, hắn không có sao chỉ là hơi mệt một chút nghỉ ngơi liền khỏe. Thủy độc cũng đã loại trừ sạch sẽ rồi từ nay Diệp Y Phong có thể khôi phục linh lực hoàn toàn bình thường trở lại.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, còn Diệp Y Phong vẫn nhìn Ca Khúc mãi không thôi, tâm can day dứt.
"Nghĩa mẫu à yêu đan có tới chín viên, dư một viên đó đem cho Phong đi, y mới khỏe lại rất cần bồi bổ."
Ca Khúc quay sang nói với Thổ Thần.
"Được, nghĩa mẫu hiểu rồi." Bà gật đầu ưng thuận. Diệp Y Phong lòng càng thêm chua xót, đối phương cứ đối xử quá tốt quá ưu ái với y thế này y sẽ mãi mãi không thể nào dứt ra được. Liệu có thể nào sau khi lập Hậu để y làm thứ phi có được không?
"Cũng quá khuya rồi Tiểu Mai ngươi dìu chủ tử về nghỉ ngơi đi." Ca Khúc nhắc khéo thế là cung nữ Tiểu Mai hầu cận vội đỡ lấy Diệp Y Phong rời giường, y ngậm ngùi chào mọi người mà lui bước. Cõi lòng thắt chặt luyến lưu. Có lẽ sáng ngày mai y phải lựa cơ hội nói chuyện với Triệu Hoài Ly mới được.
"Quả nhân đêm nay ở lại Sầm Nghê viện, để Linh Nhi thay quả nhân tiếp đón mọi người nhé!" Ca Khúc vẫn phải nằm dựa vào ngực của Hoài Ly mà nói chuyện với mọi người.
Ngại quá mọi người cũng không muốn làm cái bóng đèn cản trở màn đêm u tối nữa bèn bảo hắn nghỉ ngơi cho tốt sau đó lục tục kéo nhau rời khỏi phòng.
Hoàng Hôn Thần nữ, Xà Thần và Chu Sa Rạng Đông là Vân Thần và Vũ Thần và Kim Thần kéo đi. Còn tám vì nhi tử thì bị Thổ Thần đuổi ra ngoài.
Thiên Linh Nhi đi sau cuối nói: "Hoàng huynh yên tâm có Khắc huynh và các tỷ tỷ ở đây phụ giúp việc tiếp khách, huynh không cần phải bận tâm nhọc lòng đâu. Cứ lo nghỉ ngơi cho tốt. Hoài Ly, ca ca của ta giao lại cho ngươi chăm sóc đó."
Hoài Ly gật đầu bảo nàng yên tâm.
Nàng rời chân rồi Hoặc tướng quân và Tiểu Xu cung nữ cũng khép cửa phòng lại.
Đêm khuya thanh vắng gió thổi lồng lộng sương rơi ướt khoảng sân viện phía trước, trong nội phòng ấm áp chỉ còn có hai người.
Gỡ chiếc mặt nạ bạc xuống, Hoài Ly lấy khăn trong chậu nước ấm Tiểu Xu chuẩn bị sẵn để ở bàn con cạnh đầu giường lau sơ qua mặt mũi cho Ca Khúc. Hắn vẫn nằm im trên đùi y, ngoan ngoãn như chú cún bự nhìn y không rời.
Y nuốt nước bọt, hầu hết nhúc nhích thật muốn hôn hắn một cái. Một cái thật mạnh, thật dài và thật sâu.
"A Ly em đừng giận ta nữa nha, sợ em lo lắng nên lâu nay ta mới không nói cho em biết. Hiện tại Y Phong cũng khỏi hoàn toàn rồi từ nay không cần phải điều thương cho y nữa, ta cũng biết chừng mực đó chứ, em bỏ qua cho phu quân của em một lần đi. Phu quân vẫn còn đang rất mệt, vẫn cần em chiếu cố."
Ca Khúc hiếm khi làm nũng tới mức này còn không phải dỗ dành y. Hoài Ly tâm mềm như nước tan chảy ra, y gắt gao bưng lấy mặt hắn hôn hít ngấu nghiến.
"Khúc, ngươi biết ta không thể giận lâu khi ngươi cứ mãi nói những lời lẽ ôn nhu như thế này mà. Từ khi nào cái miệng của ngươi lại trở nên ngọt ngào trơn tru đến thế. Ưm..."
"Là từ khi gặp được em đó. Lời lẽ này phu quân cũng chỉ nói cho mỗi mình em nghe thôi." Ca Khúc vòng tay qua sau đầu tóc mềm óng của Hoài Ly luồng vào trong mân mê đoạn kéo y xuống thật thấp chạm vào bờ môi của hắn, hắn miết qua dụi lại mấy cái như để thưởng thức sau đó mới há miệng hôn y.
Một nụ hôn sâu đậm triền miên không dời...