Chương 140. Cảnh Thần tự trách Bấm để xem Anh, làm cô bị thương! Anh sao lại làm cô bị thương! Đây là ý niệm duy nhất mà giờ phút này xẹt qua trong đầu Cảnh Thần. Tại đây một khắc, nhìn Mộc Lân ánh mắt theo bản năng bắt đầu trở nên thật cẩn thận, phảng phất như là bản năng, tay đang bắt lấy tay bị thương của Mộc Lân vào giờ phút này vẫn năm chặt cô, đã không biết là nên buông, vẫn là không buông. Cô ấy, có phải hay không tức giận? Lúc này Cảnh Thần trong lòng đặc biệt phức tạp, đột nhiên sợ hãi biết đáp án. Cuối cùng, vẫn là Mộc Lân nhắc nhở. "Cảnh Thần, anh trước buông tôi ra, tính anh thắng." Mộc Lân nói; trận này tỷ thí lại so đi xuống kết quả là giống nhau, cô không thắng được anh ta. Nghĩ thầm, chẳng lẽ, anh ta còn tưởng cùng cô tiếp tục so đi xuống? Đương nhiên không có khả năng. Nếu Cảnh Thần biết tâm tư lúc này của Mộc Lân, nhất định sẽ không chút do dự phản bác, này là bản năng của anh. Cảnh Thần liền tính là điên cuồng, cũng không có khả năng cùng Mộc Lân đang bị thương tiếp tục tỷ thí đi xuống, hoặc là nói, căn bản là không hạ thủ được, cho dù Mộc Lân muốn so, kia anh liền nhận thua. Nhưng mà Mộc Lân cũng đã trước nhận thua. Có lẽ lúc này chính anh ta đều còn không có phát hiện, ở trong lòng, Mộc Lân sớm đã siêu việt hết thảy; cũng là vì như vậy, cho nên ở lúc nghe được Mộc Lân bị thương, liền không chút do dự dừng lại, không dám lại tùy tiện lộn xộn. * * * "Mộc Lân?" Thấy Cảnh Thần buông ra Mộc Lân, Dư Kiều, Diệp Tích Văn, Hạ Lạc Du ba người không chút do dự chạy lại, "Lân, cô không sao chứ?" Nhìn Cảnh Thần ánh mắt mang theo trách cứ. Tuy nói tỷ thí khó tránh khỏi bị thương, nhưng là.. Dù sao các cô chính là cho rằng Cảnh Thần không nên làm Mộc Lân bị thương. "Tôi không có việc gì." Mộc Lân lắc đầu, "Chỉ là gãy xương chút thôi." Hơi đau. Cùng những người khác so sánh với, Mộc Lân ngược lại cũng không đặc biệt để ý. Cô là bác sĩ, đương nhiên cũng liền biết chút thương cũng không có gì, đem xương cốt nối trở về, sau đó lại đắp thuốc dán lên liền được, ak không còn phải uống thêm thuốc tan máu bầm, trên vai cũng có vết thương. "Tôi sẽ làm." Mộc Lân mới nói xong, bên cạnh liền vang lên thanh âm trầm thấp lại hơi mang khàn khàn. Mộc Lân giương mắt nhìn lên, liền nhìn thấy Cảnh Thần không hề chớp mắt nhìn chằm chằm tay bị thương của mình.. Mấy người Dư Kiều nhìn anh ta, nghi hoặc. "Tôi sẽ nối xương." Phảng phất như là giải thích, này đối với Cảnh Thần thật đúng là phá lệ lần đầu tiên; từ lúc gặp được Mộc Lân, lần đầu tiên của Cảnh Thần khá nhiều, nói vậy về sau sẽ càng nhiều. "Kỳ thật.." Mộc Lân vốn dĩ tưởng nói, cô tự làm được, nhưng mà nhìn ánh mắt vô hạn chấp nhất trung mang theo hối hận cùng tức giận, lại đột nhiên không có biện pháp cự tuyệt. Anh ta đây là, tự trách bản thân đi. Nhìn Cảnh Thần, Mộc Lân ánh mắt lược hiện nhu hòa; tuy nói anh ta xuống tay là có chút nặng, nhưng là lúc ấy dù sao cũng là tỷ thí, liền giống như là ở trên chiến trường, đối đãi địch nhân, sao có thể sẽ thủ hạ lưu tình. Cho nên, kỳ thật Mộc Lân căn bản là không nghĩ tới muốn trách Cảnh Thần huống chi anh cũng đã dừng tay thật nhanh. Rõ ràng bất quá chỉ là một chút vết thương nhỏ, trước kia luyện võ những vết thương này, cơ bản chính là hai ba ngày là bị, lúc ấy đều đã quen; bất quá hiện tại hồi lâu không bị thương, nhưng thật ra cảm giác thân thể ngược lại trở nên mảnh mai. Mộc Lân thật sự phát hiện, hiện tại cô bị thương, những người khác so với cô còn muốn khẩn trương hơn. Ân.. Đây là một hiện tượng tương đương không tồi. Mộc Lân tỏ vẻ, cô cũng không bài xích.
Chương 141. Nối xương Bấm để xem "Vậy thì nhờ anh." Mộc Lân đem tay đưa cho Cảnh Thần. Trị liệu khác có lẽ cô không yên tâm, này vết thương nhỏ này, đối với quân nhân tới nói thì ai cũng sẽ làm được, tùy tiện đi trong doanh kéo một người ra tới, có lẽ đều là tay thiện nghệ, nhiều nhất cũng chính là kinh nghiệm là nhiều vẫn là ít thôi. Đến nỗi Cảnh Thần, Mộc Lân dám chỉ lên trời bảo đảm, kinh nghiệm của người này tuyệt đối chính là ước chừng. Nhìn anh ta khẩn trương vén tay áo lên, mi mắt nhìn cánh tay bị thương, làm Mộc Lân không khỏi sinh ra tò mò; nam nhân cường đại như vậy, trên thế giới này rốt cuộc có thể có bao nhiêu người làm bị thương anh ta. Cảnh Thần đi nhanh về phía, mấy người Dư Kiều tránh ra, lúc này nhìn anh ta so với các cô còn khẩn trương hơn, nhưng thật ra làm trách cứ của mọi người đối với anh ta dần dần tiêu tán, xem ra anh ta đã hối hận bị thương Mộc Lân. Dư Kiều thậm chí suy nghĩ, tiếp theo, người này, sẽ còn dám hay không tìm Mộc Lân tỷ thí. Đáp án là phủ định. Người nam nhân này, nhìn thật sự rất.. Để ý Mộc Lân. * * * "Răng rắc" một tiếng, chỗ bị gãy xương dễ dàng nối lại, nhìn Mộc Lân, Cảnh Thần đáy mắt nghiêm túc, "Tôi sẽ đi nói với Lăng Khởi cho cô nghỉ mấy ngày, khi nào vết thương lành hả trở về huấn luyện." "Hôm nay, là tôi xuống tay quá nặng." Là anh quá mức hưng phấn, hưng phấn rốt cuộc tìm được đối thủ, lại quên mất Mộc Lân cũng không giống mình, là anh sai. "Không có việc gì." Mộc Lân cười nhạt lắc đầu, "Này không trách anh, muốn trách cũng chỉ có thể trách tôi kỹ không bằng người." Hoặc là phải nói, là thể lực không bằng người. Tỷ thí lúc sau, Mộc Lân rõ ràng cảm nhận được thể lực của mình đang xói mòn, nếu không cũng không có khả năng bị Cảnh Thần thương đến. Nhưng mà cho dù Mộc Lân nói như vậy, nhưng là lúc nam nhân đang là một cây gân, vô luận nói cái gì, đều là nghe không vào, Cảnh Thần lúc này đã đem sai lầm toàn bộ đều ôm tới trên người, mặc cho ai nhiều lời đều vô dụng. "Tôi mang cô đi.. Có mang thuốc trị thương tới sao?" Vốn định nói mang Mộc Lân đi quân y sở nhìn xem, lại đột nhiên nhớ tới hiện tại cũng không phải ở trong quân khu, chỉ phải sửa miệng. Cũng không biết cô ấy có mang thuốc trị thương theo không, lại không được liền bắt tay trên lên cổ mấy ngày. Nghe được Cảnh Thần nói, Mộc Lân gật đầu, "Có." hôm nay đào đến vài cọng thảo dược bên trong liền có một gốc cây dùng cho nối xương rất tốt, vừa vặn có thể trực tiếp băm, sau đó cho thêm một ít thảo dược khác đắp lên là được. Cảnh Thần gật đầu, kéo tay kia của Mộc Lân liền không quay đầu lại tiến vào doanh trướng, mọi người xem đến sững sờ, cũng làm Lăng Khởi tưởng thổi một tiếng huýt sáo trêu chọc, chỉ tiếc, trường hợp không đúng. Tiểu tử này, vừa mới là đau lòng đi, ai làm chính cậu ta xuống tay như vậy không nhẹ không nặng, đau lòng cũng quái không được người khác. Đương nhiên lấy hiểu biết của Lăng Khởi đối với Cảnh Thần, tên kia nhất định tất cả đều quái đến trên đầu anh, vẫn là lần đầu nhìn thấy cậu ta khẩn trương như vậy, cho dù là chính cậu ta đã từng bị thương cơ hồ trừ đi nửa cái mạng, cũng không thấy cậu ta vì mạng nhỏ khẩn trương quá. Còn không phải là gãy xương thôi sao, đại kinh tiểu quái.
Chương 142. Đắp thuốc Bấm để xem Có như vậy một lần, chỉ cần cùng Mộc Lân có quan hệ, nếu không phải chuyện tốt, Cảnh Thần chắc là sẽ không lại ra tay hỗ trợ. Chỉ cần tưởng tượng đến nơi đây, Lăng Khởi liền nhịn không được muốn cảm thán một tiếng. Ai.. Hồng nhan họa thủy nột! Thật là.. thời điểm nào mới có hồng nhan tới tai họa anh đây! Thật là chờ đến chim chóc đều héo. * * * Cùng sự quan tâm còn mang theo không ít vui sướng khi người gặp họa Lăng Khởi so sánh với, mấy người Cảnh Hữu Lam toàn toàn là vì Mộc Lân lo lắng, chính là bọn họ lại không thể qua đi hỗ trợ. Vì cái gì? Bởi vì Lăng Khởi cũng không biết đứng ở nơi đó nghĩ cái gì, liền một tiếng giải tán đều sẽ không nói, bọn họ là cỡ nào chờ mong anh ta chạy nhanh nói một câu ngay tại chỗ giải tán. Lúc này Lăng Khởi không biết, chính mình đã các tân binh cấp oán hận. Cuối cùng, thẳng đến Lăng Khởi cảm thán xong, công đạo vài câu liền làm cho bọn họ hồi ký túc xá nghỉ ngơi, đương nhiên, mấy người muốn đi xem Mộc Lân thế nào, ý tưởng cũng theo đó tan biến. "Mộc Lân thật sự không có việc gì đi." Trên đường về ký túc xá, Dương Việt Bân trên mặt tràn đầy lưu luyến không rời, lưu luyến mỗi bước đi, vô cùng triền cuốn. Cảnh Hữu Lam lắc đầu, trầm tư, "Không biết, hẳn là không có việc gì." Có anh cả ở, Mộc Lân nói vậy cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, tuy rằng là anh cả không cẩn thận bị thương cô, khụ, thực không nên! Bất quá Mộc Lân vốn chính là thần y, vết thương nhỏ này hẳn là sẽ không có vấn đề. Gãy xương mà thôi, đơn giản, việc nhỏ! Nhưng mà lời tuy như thế, nhưng vẫn cứ không tránh được lo lắng. Mà lúc này trong lều ký túc xá nữ. Ngồi ngay ngắn bên bàn nhỏ, nam nhân chuyên chú mân mê thảo dược mà Mộc Lân mới đưa, thân hình cao lớn cùng cảnh tượng trước mắt, thật đúng là không hòa hợp, nhưng mà rồi lại làm người khác cảm giác được tự nhiên hài hòa. "Mộc Lân?" Diệp Tích Văn đi lại gần Mộc Lân, nhìn tay, "Có phải rất đau không?" Nghe được lời này, bên cạnh có hai lỗ tai tự nhiên dựng lên. Mộc Lân lắc đầu đạm cười, "Yên tâm đi, bất quá chính là vết thương nhỏ không cần lo lắng, đắp thuốc lên, qua một hai ngày liền không có việc gì." Diệp Tích Văn gật đầu, Mộc Lân nhìn về phía ba người, "Mọi người đi trước nghỉ ngơi, tôi thực mau liền tốt." Buổi tối trải qua lăn lộn như vậy, muốn còn không chạy nhanh nghỉ ngơi, ngày mai đến là tiếp tục huấn luyện muốn mệnh, Lăng Khởi thật là tâm địa gian giảo cũng không ít. "Chúng ta đây đi trước nghỉ ngơi." Dư Kiều nói, ánh mắt nhàn nhạt ở Mộc Lân cùng Cảnh Thần đảo qua, không có ý tưởng gì đặc biệt. Duy nhất làm Dư Kiều tò mò liền chỉ là thân phận của nam nhân này, cô cảm giác không đơn giản. Bất quá, người nam nhân này ở trước mặt Mộc Lân luôn là mang theo điểm chấp nhất cùng ấu trĩ, đây là Dư Kiều kết luận. Nói thật, cô cảm thấy rất đáng yêu. Nghe được Dư Kiều nói, Mộc Lân gật đầu, trong lúc nhất thời lều trại khôi phục an tĩnh, chỉ còn lại thanh âm nhỏ vụn khi băm thảo dược Lần kia Mộc Lân đã từng nhờ Cảnh Thần làm qua việc này, cho nên đối với cái này, Cảnh Thần lúc này làm không cảm thấy có bất luận xa lạ gì. Nghiêng nghiêng dựa vào giường đệm, Mộc Lân nhắm mắt dưỡng thần. * * * "Xong rồi." Thời gian trôi qua một lát, thanh âm trầm thấp làm người nghe xong có chút tê dại vang lên, mở ra hai mắt, Mộc Lân đứng dậy đi đến trước mặt Cảnh Thần ngồi xuống, đem tay vói qua, sắc mặt bình tĩnh. Đem thuốc đắp ở chỗ bị thương sau đó băng bó, Cảnh Thần chuyên chú mà nghiêm túc; băng bó xong, lại chưa buông tay, liền như vậy nghiêm túc nhìn Mộc Lân, biểu tình hơi mang áp lực.
Chương 143. Thật xin lỗi Bấm để xem "Anh muốn nói cái gì?" Mộc Lân hỏi, kỳ thật, đại khái cô có thể suy đoán được. "Thực xin lỗi." Mi mắt rũ xuống, nhìn cánh tay tinh tế trắng nõn nhỏ nhắn được quấn băng gạc nằm trong lòng bàn tay to lớn của mình, Cảnh Thần đáy mắt xẹt qua một tia đau lòng. Anh, không thể thấy cô bị thương, đặc biệt là bởi vì anh "Tôi đã nói qua việc này không trách anh." Mộc Lân bất đắc dĩ, người này thế nào lại thích để tâm vào chuyện vụn vặt đâu. Cảnh Thần cho Mộc Lân cảm giác đó là, tâm trách nhiệm quá nặng, đây là chuyện tốt, nhưng mà có đôi khi lại cũng không thể xem như chuyện tốt; công việc của anh như vậy, nếu mọi việc đều đem hết thảy toàn bộ đều ôm trên người, một ngày nào đó sẽ nổi điên. Nhân sinh đôi khi, kỳ thật không cần quá quá áp lực, ngẫu nhiên phải nghĩ thoáng một chút. "Anh đừng nghĩ nhiều." Mộc Lân khó được an ủi. Kỳ thật Cảnh Thần lúc này cảm giác rất giống Kỷ Tử, Kỷ Tử lúc làm sai xong, cũng thích ở trước mặt cô làm ra dáng vẻ này, rũ đầu, nhận sai, ngoan ngoãn chờ cô giáo huấn. Nhưng mà bộ dạng kia của nó, Mộc Lân ngược lại liền không hạ thủ được, dù sao cũng là mình dưỡng từ nhỏ đến lớn, là bạn bè người thân cùng nhau lớn lên, cho nên Kỷ Tử ở trong lòng Mộc Lân khá quan trọng, dẫn tới cô cũng quá mức sủng nó. Nâng lên cánh tay không bị thương nhẹ nhàng đặt ở trên đầu của người đang ở trước mặt, theo thói quen xoa xoa, xoa xong Mộc Lân lại ngây ngẩn cả người. Cô giống như một không cẩn thận liền đối đãi với nam nhân này như đối với Kỷ Tử. Cảm giác này, thực sự có điểm lạ, rồi lại là khá thuận tay. Ngốc lăng, nam nhân lại đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Mộc Lân trong ánh mắt mang theo điểm hoang mang, nhưng mà hoang mang bên trong lại có thể nhìn ra được hỗn loạn.. Vui sướng. Đều nói nam nhân đầu là cấm kỵ, không thể tùy ý đụng vào, đặc biệt là không thể bị nữ nhân tùy ý đụng vào; nhiên Cảnh Thần tỏ vẻ, anh một chút đều không chán ghét Mộc Lân đụng vào, thậm chí là.. Thích. Kia tay nhỏ còn ngốc ngốc đặt ở trên đầu Cảnh Thần, hai người dựa vào rất gần, phảng phất đều có thể cảm nhận được kia hô hấp của đối phương, còn có độ ấm; tự nhiên Cảnh Thần theo bản năng muốn tới gần một chút, chỉ tiếc lại ở lúc anh sắp có động tác, Mộc Lân lại đột nhiên thu hồi tay, ngồi thẳng mình, trên mặt.. Hơi mang xấu hổ. Đương nhiên, cũng thực đúng lúc thu hồi tay nhỏ đang bị Cảnh Thần nắm lấy. * * * Nhẹ nhàng cầm, phảng phất muốn bắt lấy chút độ ấm còn sót lại trên tay, Cảnh Thần trong lòng cảm thấy một tia trống vắng, liền như vậy ngốc lăng lăng nhìn Mộc Lân. Mộc Lân bị anh ta nhìn đến xấu hổ ung thư đều mau ra đây, cô cảm thấy hai người họ ở giờ khắc này không khí rất không thích hợp, người nam nhân này càng không thích hợp. "Khụ khụ.. Dù sao tôi đều đã nói không ngừng một lần, sự việc hôm nay anh không cần để trong lòng." Hiện tại, "Anh có phải hay không cần phải trở về?" Nơi này tốt xấu cũng là ký túc xá nữ, này hơn phân nửa đêm, cô cũng muốn nghỉ ngơi. "Ân." Cảnh Thần không có cự tuyệt, liền như vậy thẳng ngơ ngác nhìn chằm chằm Mộc Lân, đốn hồi lâu, cuối cùng rốt cuộc nhảy ra mấy chữ, "Tôi phải đi." Mộc Lân: "..." Cô đang chờ đâu. Phảng phất như biết Mộc Lân đang nghĩ gì, Cảnh Thần lại một lần nói: "Tôi muốn đi chấp hành nhiệm vụ." Cảnh Thần lần đầu tiên cảm thấy không nguyện ý rời đi.
Chương 144. Tôi phải đi rồi Bấm để xem "Ân." Mộc Lân gật đầu, bất quá không rõ Cảnh Thần vì sao muốn đột nhiên cùng mình nói cái này, này ra nhiệm vụ không phải một việc thực bình thường sao. "Nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm." Cho nên trước khi đi, anh mới nghĩ lại đây nhìn nhìn cô một cái. "Cho nên?" Mộc Lân khó hiểu, "Ý của anh là hy vọng tôi cùng đi?" Mộc Lân lý giải: Rất nguy hiểm, cho nên yêu cầu quân y. Không thể không nói, rất nhiều thời điểm, Mộc Lân có lẽ so Cảnh Thần càng chậm nửa nhịp, hai người dáng vẻ này, nhưng làm bà người còn chưa ngủ kia trong lòng lo lắng suông. Lặc cái đi, này hai người rốt cuộc là muốn làm gì? Chậm rì rì thích nói một nửa đốn một nửa. Nghe được Mộc Lân nói, Cảnh Thần lắc đầu, "Không phải, cô bây giờ còn chưa được." anh không thể làm cô đi phạm hiểm; tuy nói Mộc Lân thân thủ là thực tốt, so với bất luận một người thuộc hạ của anh đều mạnh, nhưng là, lực lượng còn cần phải huấn luyện, cho nên lần này càng không thể mang lên cô. Không được! Nghe được lời này, Mộc Lân đỉnh mày theo bản năng nhảy dựng, anh ta không biết không thể tùy tiện cùng người ta nói hai chữ không được này sao! Tuy rằng cô không phải nam nhân. Cuối cùng, "Nga." Mộc Lân hồi phục như cũ bình đạm. "Tôi đây đi rồi." Cảnh Thần đứng lên, Mộc Lân gật đầu, "Ân." Ngừng lại một chút, cuối cùng lại lại hộc ra mấy chữ, "Cẩn thận một chút." "Được." Cảnh Thần đáy mắt quang mang hiện lên, kia khóe miệng nhẹ nhấp thoáng hướng về phía trước cong lên, "Tôi sẽ." Vô luận như thế nào, anh đều sẽ càng thêm cẩn thận, bởi vì anh không nghĩ về sau đều không gặp được cô. Lần đầu tiên, làm Cảnh Thần sinh ra tâm lý như vậy. Nhìn Cảnh Thần, không biết vì sao, Mộc Lân lại xẹt qua một tia lo lắng; thẳng đến lần tiếp theo gặp anh ta, nhìn bộ dáng kia, Mộc Lân nghĩ nếu lúc này đây cô cũng đi theo, có lẽ kết cục sẽ tốt hơn một chút, lại chung quy đến không ra đáp án. Ở giữa nhiệm vụ này, cô bất quá chỉ là người ngoài cuộc, vô pháp biết được trường hợp lúc đó rốt cuộc như thế nào, cho nên vô pháp suy đoán. * * * Cảnh Thần đi rồi, Mộc Lân ở trên giường nằm xuống, mới vừa nhắm hai mắt, bên tai lại truyền đến tiếng của Dư Kiều, "Lân, có phải hay không lo lắng anh ta." Cô phảng phất như có thể cảm thụ đến. "Anh ta không cần tôi lo lắng." Mộc Lân đáp lại thực đạm. "Có lẽ đi." Dư Kiều khóe miệng nhẹ nhàng giơ lên; kỳ thật rất nhiều thời điểm, người ngoài cuộc tỉnh táo; Mộc Lân cùng người nọ có cảm giác khó lòng giải thích, bọn họ rõ ràng là có cảm giác, nhưng mà chính bọn họ lại phảng phất không chút nào biết, đảo không phải cô không nghĩ đi nhắc nhở, Dư Kiều chỉ là cảm thấy, để họ tự mình đi phát hiện, có lẽ sẽ càng tốt một chút, Kia sẽ là một loại cảm giác khá đặc biệt. Kỳ thật Dư Kiều còn cảm thấy, có lẽ liền tính cô thật sự nói, Mộc Lân hẳn là cũng sẽ không để ý đi. Đây là tính tình của cô ấy cho phép. Ngày thứ hai, mọi người tập hợp, Cảnh Thần đã không ở, nhưng mà anh cũng nhớ rõ thế Mộc Lân xin nghỉ, Lăng Khởi không chút do dự đáp ứng rồi, đáng tiếc đến cuối cùng Mộc Lân chính mình lại cự tuyệt. Cô yêu cầu tiếp thu huấn luyện. Lăng Khởi bất đắc dĩ, chỉ phải gật đầu đồng ý, đương nhiên yêu cầu những huấn luyện cần dùng tay, Mộc Lân lại cần thiết ở bên cạnh nhìn, không cho phép tham gia; điểm này Mộc Lân không có cự tuyệt, thực thật sự tìm một chỗ ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần. Cô cũng không sẽ lấy thân thể của mình nói giỡn, rốt cuộc thân thể mới là tiền vốn cách mạng tiền vốn; làm một bác sĩ, Mộc Lân so bất luận kẻ nào đều hiểu đạo lý này.
Chương 145. Cây vạn tuế ra hoa Bấm để xem Nơi này là sân huấn luyện ngày thường của Chim Ưng. Giờ khắc này vừa vặn là thời gian nghỉ ngơi, một đám người tụ tập ở một chỗ khe khẽ nói nhỏ cái gì. "Các cậu nói, đầu nhi (chữ Nhi 儿 [nhân]: Danh từ nghĩa là: Người. § Cũng như" nhân "人. § Chữ" nhân "人 giống người đứng, chữ" nhân "儿 giống người đi. Tạm dịch là người đứng đầu, đi đầu hay cầm đầu cũng được vvv) hôm nay cùng ngày hôm qua có phải hay không có chút không giống nhau?" Trộm ngắm liếc mắt nhìn Cảnh Thần cách đó không xa, Dưa Hấu như suy tư gì sờ soạng cằm của mình, nửa nói thầm nửa nghi hoặc. Miệng quạ đen liếc mắt một cái, "Không phải có chút không giống nhau, là tương đương không giống nhau, tôi xem đầu nhi phỏng chừng hơn phân nửa là trúng tà." Lại còn có không nhẹ, chính là tạm thời còn không biết vì sao trúng tà. "Tôi điii cậu cái miệng quạ đen." Dưa Hấu trực tiếp một quyền đánh qua đi, nhiên bị đối phương né được, "Có ai như cậu đi nguyền rủa lão đại sao." Tiểu tử này, nói chuyện cũng không biết phân trường hợp. "Tôi này không phải ăn ngay nói thật sao." Miệng quạ đen bất đắc dĩ buông tay, "Chẳng lẽ các cậu không phát hiện, đầu nhi hồn đang ném; tôi vừa mới chính là tự mình thí nghiệm một chút." Thật chuẩn. "Kiểm tra thế nào?" Cá Mập Đen mở miệng. "Khụ khụ khụ.. Theo tôi vừa mới a, phát hiện lão đại giống như có chút đi vào cõi thần tiên, cho nên tôi cố ý chạy ít đi nửa vòng." Nhưng mà lão đại lại một chút đều không phát hiện, này không gọi ném hồn thì kêu gì. "Cậu vừa mới ăn gian?" Cá Mập Đen nhướng mày, chú ý chỉ ra không đúng. "Ai nha này không quan trọng." Miệng quạ đen quăng Cá Mập Đen trợn mắt, "Cậu không nghe tôi vừa mới nói sao, đầu nhi hồn ném, đây chính là việc đại sự." Anh em a, cậu sao không thể tìm đúng vấn đề chứ. "Việc của đội trưởng không cần các cậu nhọc lòng, một hồi đi chạy tiếp nửa vòng cho tôi." Cậu coi như cái gì cũng chưa nghe được; Cá Mập Đen rất khó chuyển biến. Bên cạnh mọi người cười trộm, ai đều biết này Cá Mập Đen đứng đắn lên có thể so đội trưởng còn đứng đắn nhiều, Miệng quạ đen này không phải đem chính mình hướng họng súng đâm sao, thật đúng là sống không biết chừng. Hoàn toàn không có người đồng tình cậu ta. Miệng quạ đen khóc không ra nước mắt, cậu đây là chiêu ai chọc ai, đôi mắt nhỏ xin giúp đỡ thoáng chốc nhìn Dưa Hấu. Anh em, cầu cứu. * * * Dưa Hấu nhàn nhạt liếc mắt một cái, nhìn về phía mọi người, như suy tư gì, "Các cậu nói, đầu nhi bộ dáng này giống như là.. Yêu đương hay không?" Yêu đương! Mọi người cả kinh, ngay cả Cá Mập Đen đều sửng sốt, nhìn thoáng qua Cảnh Thần; có khả năng sao? Không biết vì sao, giờ khắc này ở trong đầu mọi người lại xẹt qua lại khuôn mặt tuyệt mỹ, bình tĩnh hơi mang trêu chọc của Mộc Lân. Vì sao ai cũng biết Mộc Lân? Đó là bởi vì toàn bộ bọn họ đều trộm đi nhìn qua; Độc Y trong truyền thuyết, là quân y tương lai của Chim Ưng, thanh danh vang dội a! Nghĩ đến Mộc Lân. Mọi người hai mặt nhìn nhau, còn thật có khả năng. "Này cây vạn tuế ngàn năm rốt cuộc muốn nở hoa rồi!" Dưa Hấu nói. "Nở hay không nở thì nói sau đi." Nhị phì nói: "Các cậu xem đội trưởng dáng vẻ kia, khả năng chính anh ta đều còn không hiểu được mình tại sao lại như vậy." Không thể không nói, anh em, cậu chân tướng. Nhị phì: Ở Chim Ưng là người có hình thể lớn nhất, không phải béo, chỉ có thể nói là chắc nịch; đừng nhìn cậu ta to con, thân thủ của cậu ta tuy rằng không phải tối cao, lại so với ai đều linh hoạt, năng lực điều tra cùng phản trinh sát là xuất sắc nhất. "Vậy cậu nói chúng ta hẳn là làm sao bây giờ?" Miệng quạ đen, "Chẳng lẽ trực tiếp đi hỏi?" Cậu còn không muốn chết. Nhưng mà. "Đúng vậy." Nhị phì lại nhận đồng "Tôi cảm thấy phương pháp đơn giản nhất chính là.. Hỏi." Miệng quạ đen: "Tôi không dám, cậu đi đi." Dù sao đánh chết cậu cũng không cần đưa tới cửa đi tìm chết. "Cái gì không dám." Đáng tiếc, chung quy không cần bọn họ đưa ra tới quyết sách a, Cảnh Thần liền không tiếng động đứng ở phía sau bọn họ.
Chương 146. Tôi hỏi các cậu một vấn đề Bấm để xem "Đầu nhi?" "Lão đại!" "Đội trưởng." Tại thời khắc nguy cơ, cũng chỉ có Cá Mập Đen sắc mặt còn có thể bảo trì bình thường. "Các cậu vừa mới nghiên cứu cái gì?" Mạc lạnh ánh mắt đảo qua, Cảnh Thần thanh âm nhàn nhạt. Đầu mọi người lúc này giống như là trống bỏi lắc lắc, lúc này lại không có một người dám ra tiếng. Ngầm nghiên cứu đội trưởng, đây là trọng tội, Phật rằng, không thể nói. "Cá Mập Đen, cậu tới nói." Cảnh Thần nhìn Cá Mập Đen, nơi này nếu là ai sẽ không nói dối, kia cũng cũng chỉ có Cá Mập Đen cương trực tính tình, chỉ tiếc lúc này đây, chỉ sợ liền Cá Mập Đen đều lựa chọn sẽ không nói thật. "Chúng em vừa mới nói làm miệng quạ đen đem nửa vòng không chạy xong kia bù lại." Người nào đó sẽ không nói dối liền như vậy không chút do dự đem Miệng quạ đen bán đứng hoàn toàn. Nói xong lúc sau, Cá Mập Đen tỏ vẻ, cậu chưa nói dối, vừa mới xác thật cậu có nói qua nói như vậy. Miệng quạ đen khóc không ra nước mắt, "Đầu nhi." Đáng thương hề hề nhìn Cảnh Thần, xong rồi trứng, mạng nhỏ xong rồi. Nhưng mà liền ở lúc tất cả mọi người cho rằng miệng quạ đen phải chịu trừng phạt, Cảnh Thần lại chỉ là lạnh lùng liếc mắt một cái, ngược lại ở bọn họ bên người tùy ý tìm một chỗ ngồi trên mặt đất. "Anh hỏi các cậu một việc." Anh đã suy nghĩ hồi lâu nhưng cũng không rõ, những tiểu tử ngày thường đầu óc chuyển nhanh nhất, có lẽ có thể hỏi một chút, đặc biệt là.. Cảnh Thần nhìn về phía Miệng quạ đen, "Cậu cần thiết trả lời sao nghe được cho anh, nếu không thể làm tôi vừa lòng, liền vòng quanh sân huấn luyện tiếp tục chạy mười km." Miệng quạ đen lại một lần khóc không ra nước mắt, thật muốn đánh mấy cái miệng rộng này. * * * "Lão đại, anh muốn hỏi cái gì?" Trực giác của Dưa Hấu nói cho mình, có lẽ việc mà Cảnh Thần muốn hỏi, đó chính là vấn đề mà bọn họ đang thảo luận; nếu là cái dạng này, kia lão đại thật đúng là chủ động đưa tới cửa. Dưa Hấu cùng mọi người cảm thấy mừng thầm. Trong lúc suy tư cảnh giác của Cảnh Thần biến kém, cũng không có phát hiện Dưa Hấu cùng những người khác chợt lóe mà qua mừng thầm cùng trêu chọc, cộng thêm.. Xem kịch vui; hơi hơi thở phào nhẹ nhõm, "Anh hỏi các cậu, nếu một người nhìn thấy một người khác liền sẽ trở nên không giống mình, đây là vì sao?" Suy nghĩ nửa ngày, chung quy anh không có bất luận kết luận nào. Cảnh Thần duy nhất biết một chút đó là, chỉ cần nhìn thấy Mộc Lân, chỉ cần cùng cô đi chung, kia anh liền trở nên không hề là anh, khi đó mình, mãn tâm mãn nhãn chỉ có vui sướng, thậm chí có thể cảm giác được tim đập càng mau. "Lão đại, anh nói có phải hay không là bác sĩ Mộc." Dưa Hấu không chút do dự vạch trần Cảnh Thần, Cảnh Thần đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó là tràn đầy nghi hoặc, "Cậu như thế nào biết?" Anh vừa rồi hình như còn không có nói. Ai.. đội trưởng yêu đương thật đúng là so lăng đầu thanh còn hơn lăng đầu thanh a. (Lăng Đầu Thanh [愣头青] nói về người nào đó làm việc không có đầu óc, hoặc không động não, không phân tích, phán đoán.. mà đã hành động mù quáng dẫn tới hậu quả là vấn đề nhỏ không đáng để mắt tới thành vấn đề lớn có hậu quả nghiêm trọng, chuyện tốt biến thành chuyện xấu) Dưa Hấu đạm cười; cũng liền đầu nhi thấy không rõ, bọn họ mọi người đều đã nhìn ra. Đầu nhi, thích bác sĩ Mộc. Nói thật, tuy rằng đầu nhi hiện tại còn không có phát giác cảm tình đối với bác sĩ Mộc, nhưng là đem bác sĩ Mộc lộng tới quân doanh này, tuyệt đối chính là tiềm thức trực giác, liền tính là đối cảm tình ngây thơ, đầu nhi như cũ không chút do dự muốn tới gần bác sĩ Mộc. Hơi chút lũ lũ suy nghĩ vừa định mở miệng, lại có thoáng chốc bị mỗ Quạ đen cấp đoạt trước, "Đầu nhi, này còn không đơn giản, chúng ta đã sớm nhìn ra ngài lão đối với bác sĩ Mộc, nga không, là Độc Y có tâm tư." Đáng tiếc giọng nói mới xong, lại trong phút chốc bưng kín miệng mình. Xong rồi!
Chương 147. Nguyên lai đây là thích Bấm để xem Xong rồi! Nói quá nhanh! Quả nhiên, Cảnh Thần ánh mắt không chút do dự nhìn chằm chằm Miệng quạ đen. Nhưng mà. "Cậu nói lão." Điểm chú ý điểm không đúng a, Cảnh gia. Không thể không nói, Cảnh Thần phản ứng đầu tiên rất được kính a, tính lên, Mộc Lân cùng Cảnh Thần cũng kém bảy tám tuổi đi, quả nhiên, Cảnh Thần liền để ý, mà người nào đó một không cẩn thận đâm vào họng súng. Cùng những người bên cạnh Mộc Lân mà so sánh, Cảnh Thần cảm thấy mình xác thật là.. Thoáng lão một chút. Nghe được Cảnh Thần nói, đoàn người Dưa Hấu cảm thấy dở khóc dở cười, nhàn nhạt ngó miệng quạ đen liếc mắt một cái ý bảo câm miệng, ngay sau đó nhìn về phía Cảnh Thần, "Đầu nhi, Quạ đen không phải ý tứ này, lời nói đó chẳng qua là tôn xưng lưu hành ở trên mạng." Thật sự không phải đang nói anh già rồi. Quả nhiên, khi gặp gỡ Mộc Lân, hoặc là cùng Mộc Lân hơi chút có quan hệ, đầu nhi anh minh thần võ đầu óc liền tuyệt đối không đủ sử dụng, hoàn toàn thay đổi một người. Đương nhiên, này tuyệt đối là một hiện tượng tốt.. Lạnh lùng nhìn lướt qua Miệng quạ đen, Cảnh Thần một lần nữa đem ánh mắt nhìn Dưa Hấu, chờ cậu ta tiếp tục nói. "Đầu nhi, kỳ thật hiện tượng này thật là rất đơn giản." Dưa Hấu bắt đầu nói đạo lý rõ ràng, rõ ràng bản thân chính là cái tay mơ, "Hiện tại em hỏi trước đầu nhi mấy vấn đề, đầu nhi cần thiết trả lời đúng sự thật" Cảnh Thần dừng một chút, gật đầu. "Đầu nhi, anh có phải hay không thường xuyên muốn nhìn thấy bác sĩ Mộc? Thời thời khắc khắc cái loại này." Hơi hơi sửng sốt, gật đầu, không chút do dự. "Anh có phải hay không ước gì đem bác sĩ Mộc buộc ở trên lưng quần, đi nời nào đều mang lên?" Hỏi lại. Cảnh Thần cúi đầu nhìn nhìn bên hông, đầu tiên là nghi hoặc, ngay sau đó gật đầu. Đúng vậy, anh ước gì đi đến nơi nào đều có thể mang theo Mộc Lân, hôm nay nhìn thấy cô, ý niệm này càng thêm trầm trọng lên; đương nhiên, anh sẽ không đem cô xuyên qua treo lên. Dưa Hấu: "..." "Đầu nhi, anh có phải hay không có đôi khi còn sẽ trộm ngắm bác sĩ Mộc?" Dưa Hấu hỏi vấn đề là hỏi thật, nhưng mà, Cảnh Thần lại càng thật, không chút do dự lắc đầu, "Tôi trực tiếp nhìn cô ấy." Dưa Hấu thốt, mọi người té xỉu. Khụ khụ khụ.. Không hổ là bọn họ đầu nhi, yêu thầm cư nhiên dám như vậy quang minh chính đại. "Giống nhau." Dưa Hấu ho khan một tiếng tiếp tục nói: "Cuối cùng một vấn đề! Đầu nhi, anh có phải hay không phi thường siêu cấp vô địch không thích bác sĩ Mộc tiếp xúc với sinh vật giống nam, liền tính là em trai anh, bao gồm.. con Hải Đông Thanh kia." Bọn họ chính là biết đến, mấy người Cảnh Hữu Lam cùng bác sĩ Mộc ở chung rất tốt. Ngừng lại một chút, gật đầu, "Là lại như thế nào." Là giống như gì! Dưa Hấu muốn khóc; đầu nhi a, đều nói đến thế này anh còn muốn cho tiểu nhân nói rõ nữa sao. Định định tâm thần, Dưa Hấu vô cùng nghiêm túc nhìn Cảnh Thần, "Khụ khụ, khi một người nhìn thấy một người khác liền sẽ trở nên không giống chính mình, sau đó thêm những vấn đề vừa rồi, cuối cùng ra kết luận là.." "Đầu nhi, anh yêu đương, anh thích bác sĩ Mộc." Hoặc là cũng có thể càng xác định nói, Cảnh Thần.. Yêu Mộc Lân. Dưa Hấu nói phảng phất là đánh mạnh một cái, đánh Cảnh Thần cả người hoàn toàn sững sờ ở nơi đó; nhưng mà lại chậm rãi, trong đầu phảng phất xẹt qua một đạo quang, anh đem những điều luôn muốn hoặc không thông hết thảy toàn bộ đều dính hợp thành khuôn mặt mỹ cùng nụ cười hơi mang trêu chọc của Mộc Lân. Nguyên lai đây là.. Thích?
Chương 148. Lân nhi không phiền toái Bấm để xem "Thích, nguyên lai chính là loại cảm giác này sao?" Cảnh Thần giống như là ở lầm bầm lầu bầu. "Đó là cần thiết" Miệng quạ đen lại một lần xen mồm, "Lão đại em nói cho anh a, thích một người kỳ thật là một việc tương đương phiền toái." "Như thế nào phiền toái?" Cảnh Thần thật ra tới hiếu kỳ. "Nữ nhân chính là phiền toái a." Miệng quạ đen tuyệt đối là một cái miệng không biết điểm dừng. "Lân nhi không phiền toái." Cảnh Thần nhíu mày, nhìn miệng quạ đen có chút lạnh cả người, xem đến cậu một trận run run. Đến, nhanh như vậy liền sửa miệng, thật là tự giác. Bất quá. Lão đại, em không phải nói bác sĩ Mộc phiền toái được không! Này đều còn không có đuổi tới tay đâu cứ như vậy che chở, nếu là thật đuổi tới tay, kia bọn họ trước mặt chị dâu tương lai, kia thật đúng là đến ước lượng ước lượng. Hơn nữa này chị dâu tương lai nhìn cũng không phải dễ ở chung, đương nhiên, chỉ cần không chọc tới cô ấy. Đây là miệng quạ đen trộm quan sát đưa ra kết luận. Dưa Hấu liếc mắt Miệng quạ đen một cái, lại một lần giúp cậu ta chùi đít, "Đầu nhi, Quạ đen ý tứ kỳ thật phải nói chính là tâm tư nữ nhân quá khó hiểu, cho nên mới nói phiền toái." Bởi vì anh vĩnh viễn đừng nghĩ biết được trong lòng nữ nhân rốt cuộc suy nghĩ gì, có hay không thích anh, liền tính là giây tiếp theo đột nhiên cho anh một cái tát, anh lại như cũ không nghĩ ra vì sao cô ấy lại tức giận. Liếc mắt nhìn Quạ đen một cái, tính tình bao che cho con của người Cảnh gia giờ khắc này ở trên người Cảnh Thần hiển lộ không thể nghi ngờ, cũng làm Chim Ưng mọi người run run; kỳ thật liền tính không có đầu nhi bao che cho con che chở, bọn họ cũng không có người dám trêu chọc Mộc Lân, rốt cuộc còn có một thân phận hù chết người khác. Ai.. Bọn họ kỳ thật còn tưởng sống lâu mấy năm. * * * "Thế nào mới có thể làm Mộc Lân thích tôi." Nhìn Dưa Hấu, lúc này Cảnh Thần đã đem Dưa Hấu xem thành tâm linh đạo sư, tán gái Thần Khí. Dưa Hấu: "..." Khóc không ra nước mắt. Đầu nhi a, Dưa Hấu tôi, vẫn là vạn năm đại quang côn a, không nói qua yêu đương làm xao đây! Cậu nào biết làm thế nào làm nữ sinh thích đầu nhi, càng sâu đến, đầu nhi coi trọng vẫn là bác sĩ Mộc tâm tư khó dò, nhiệm vụ này thực gian khổ sao. Nhưng mà, ở ánh mắt vô cùng ' tín nhiệm ' của Cảnh Thần, Dưa Hấu thật đúng là một câu không biết đều nói không nên lời. "Lão đại, em biết." Lúc này đây, cuối cùng là đến phiên Miệng quạ đen tới giải cứu Dưa Hấu, Dưa Hấu đối với cậu ta cảm kích, làm cậu ta ngạo kiều nâng cằm lên. Nhưng mà. "Cậu biết?" Cảnh Thần nhìn cậu ta là tương đương hoài nghi, rốt cuộc tiểu tử này không đáng tin cậy chính là có vô số ví dụ có thể tìm ra. Không chút do dự gật đầu, Miệng quạ đen nhìn Cảnh Thần, đột nhiên cười đến dị thường.. Đáng khinh, ít nhất ở Cảnh Thần trong mắt đó là tương đương đáng khinh. Ở ánh mắt lạnh căm căm của đội trưởng nhà mình, người nào đó cười đáng khinh rốt cuộc thu liễm, nhìn Cảnh Thần, "Lão đại, trước khi em nói anh đến trước đáp ứng một điều kiện." Cảnh Thần lệ mi hơi chọn, "Nói." Một từ nói, làm mọi người cho mỗ chỉ quạ đen vô hạn đồng tình; cư nhiên dám ở điểm mấu chốt cùng đội trưởng cò kè mặc cả, này không phải tìm chết là cái gì. "Em nếu là nói, lão đại có thể hay không miễn chạy mười km là." Kia gì tới.. Bọn họ hôm nay huấn luyện đều đã trừ đi nửa cái mạng, lại đến mười km, mệnh không biết còn ở đây không. Lặng im một hồi, Cảnh Thần nói: "Xem cậu biểu hiện."
Chương 149. Năm đại công lược theo đuổi nữ sinh Bấm để xem Lặng im một hồi, Cảnh Thần nói: "Xem cậu biểu hiện." Như cũ là câu nói kia, nếu là đáp án không thể làm anh vừa lòng, vậy phải nói cách khác. Miệng quạ đen khóc không ra nước mắt Đầu nhi chính là đầu nhi, phúc hắc không người có thể cập. "Khụ khụ.." Ho khan hai cái, miệng quạ đen trịnh trọng mở miệng, "Theo đuổi nữ nhân, nơi này có năm đại công lược." Cá Mập Đen khó có được đặt câu hỏi: "Cái gì năm đại công lược." Vì sao cậu cảm giác không đáng tin cậy đâu. "Thứ nhất, giấu trời qua biển; thứ hai, từ không thành có; thứ ba, dương đông kích tây; thứ tư, lạt mềm buộc chặt; thứ năm, hắc hắc hắc, liền đuổi tới tay." Miệng quạ đen nói chính là hứng thú dâng trào, "Nói đến giấu trời qua biển sao kỳ thật chính là nói lúc theo đuổi một cô gái có đôi khi ngàn vạn không cần lấy thành thật đối đãi, bởi vì như vậy sẽ lập tức đem toàn bộ bí mật đều đẩy ra ở trước mặt người ta, nhất định sẽ bị dọa chạy, theo đuổi sao, ngẫu nhiên vẫn là yêu cầu một chút vi diệu nói dối tới gắn bó.." "Gắn bó cái quỷ." Đáng tiếc lời này còn chưa nói xong, liền nghênh diện tiếp thu một chiếc giày, Dưa Hấu nhìn Cảnh Thần, chạy nhanh nói: "Lão đại anh ngàn vạn lần đừng nghe này Quạ đen ở chỗ này khoe khoang, tuy rằng em không phải thực hiểu, nhưng là muốn theo đuổi nữ sinh cũng không có phức tạp như vậy, em lý giải là, anh chỉ cần làm cô ấy biết anh thích cô ấy, đối tốt với cô ấy, sủng cô ấy, đem cô ấy đặt ở vị trí thứ nhất, này liền đã tốt rồi." "Thật sự liền đơn giản như vậy?" Nghe được Dưa Hấu nói, Cảnh Thần ngược lại không lớn tin tưởng. Dưa Hấu: "Đầu nhi, này thật không đơn giản như vậy." Lại nói thì dễ mà làm thì thật sự là quá khó khăn, có bao nhiêu người có thể hoàn hoàn toàn toàn làm được, nếu được hết vậy thật không lo không kiếm được vợ. "Nga." Như suy tư gì gật gật đầu, Cảnh Thần phảng phất là ở ấp ủ. Thời gian thoáng qua đi hồi lâu, không biết có phải hay không nơi nào lại nghĩ không ra, Cảnh Thần nhìn Dưa Hấu, "Tôi hỏi cậu một vấn đề cuối cùng, nếu thời điểm tỷ thí không cẩn thận đem Lân nhi đả thương, này có thể hay không ảnh hưởng đến cô ấy thích tôi?" Điểm này rất quan trọng. "..." Lúc này đây, không ngừng là Dưa Hấu đối với anh ta bất đắc dĩ. "Đầu nhi, thời điểm nào đả thương bác sĩ Mộc?" Bọn họ như thế nào không biết. "Đêm qua, tôi đáp ứng Lăng Khởi đi đêm tập kích tân binh doanh." Cảnh Thần đúng sự thật nói. Miệng quạ đen: "Chậc chậc chậc.. Chết chắc rồi." Nháy mắt thu được vô số ánh mắt lạnh căm căm. "Bác sĩ Mộc có nổi giận không" Dưa Hấu hỏi. "Hẳn là không có." Cảnh Thần lắc đầu, "Em ấy nói chuyện này không trách tôi." Mạc danh, Cảnh Thần đột nhiên có loại xúc động muốn đem Lăng Khởi bắt được tới đánh mấy trận. "Kia hẳn là không có gì quan hệ." Bác sĩ Mộc tâm thật lớn, này đều không tức giận, Độc Y quả nhiên không phải người bình thường có thể tương đối. "Ân." Cảnh Thần gật đầu, lại không có nói cái gì nữa một mình trầm tư. "Lão đại anh tưởng thời điểm nào theo đuổi bác sĩ Mộc?" An tĩnh mới một chút, Miệng quạ đen lại một lần tìm chết, "Lần này em không quấy rối, em chỉ là nhắc nhở một chút, lúc thông báo nhất định đừng quên mang hoa cùng lễ vật; kỳ thật nếu không hiểu thì trên mạng đều có thể tra được, thật sự." So vàng còn thật. Lúc này đây Dưa Hấu không có phản bác. Qua một chút, Cảnh Thần rốt cuộc đáp lại, "Nhớ kỹ, năm km, thiếu một km lại thêm mười km." Nói xong đứng lên, ánh mắt hơi trầm xuống, "Hôm nay huấn luyện xong, sáng mai đi cùng tôi chấp hành nhiệm vụ." Điểm tên vài người xong liền cũng không quay đầu lại đi rồi. Làm gì đi? Đương nhiên là đi lên mạng tra a! Khụ.. Không đúng, là chuẩn bị đi làm nhiệm vụ trước.