Huyền Ảo [Dịch] Trường An Kinh Mộng - Mĩ Bảo

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Ngochoainha, 27 Tháng hai 2023.

  1. Ngochoainha

    Bài viết:
    5
    Chương 10

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Năm Thiên Bảo thứ mười bốn, ta mười bốn tuổi, Tiết Hàm mười bảy tuổi.

    Từ năm ngoái a nương đã bảo rằng, ta lớn rồi, không thể cùng nam hài tử đùa giỡn nữa, liền đem ta ra khỏi móng vuốt của Tiết Hàm.

    Thế là ta lại quay trở về với cuộc sống mỗi ngày chỉ có ăn với chơi của ta. Mấy năm nay, lá gan ta cũng lớn hơn rồi, học được cách trèo tường, rồi lén chuồn ra ngoài chơi với đám nhóc ngoài kia..

    Tiểu tử người Hồ tên Tô Thác, tóc nâu mắt xanh, mi mục thanh tuấn, chơi loan đao vô cùng giỏi. Tính tình hắn hào sảng, chẳng bao lâu sau chúng ta đã trở thành tri kỷ.

    Chuyện này tất nhiên ta không dám để người trong nhà biết rồi. Hơn một năm qua, thân thể mẫu thân có chút ốm yếu, ta cũng không dám khinh suất.

    Tỷ tỷ lúc nào cũng thở dài: "Muội cứ như vậy, làm sao mà gả ra ngoài được?"

    Hai năm trước tỷ tỷ gả cho Công Bộ Thị lang, trở thành Thị lang phu nhân, dưỡng chồng dạy con, hòa thuận vui vẻ, thế nên tỷ ấy cũng muốn ta sẽ được như vậy. Trời sinh làm khoai tây thì sao có thể trở thành ngọc khắc được, tỷ ấy không biết được.

    Mấy năm nay không biết Tiết Hàm ăn phải cái gì, càng ngày càng anh tuấn. Huynh ấy cầm sách ngâm thơ, thì có cánh hoa rơi xuống, khi huynh ấy chơi cờ đánh đàn, liền có chim chóc hót vang. Huynh ấy ở trong viện luyện kiếm, toàn bộ nha hoàn, lão bà tử của Thẩm phủ đều si ngốc.

    Huynh ấy ở trong nhà ta, huynh ấy ăn gì thì ta cũng ăn, ta không ăn hành lá băm nhỏ, huynh ấy không ăn cay, vì sao chỉ có mình huynh ấy trổ mã thành tiên?

    Năm đó, Thẩm gia có một vị khách tới, là một đóa mẫu đơn màu tím. Đương nhiên, trong mắt thường nhân thì đây là một bông hoa, nhưng trong mắt ta thì lại là một cô bé cùng tuổi.

    Ta gọi cô ấy là A Tử. A Tử mặc váy áo lụa mỏng, mắt to răng trắng, ngũ quan xinh đẹp, tuổi nhỏ mà đã vô cùng kiều mị, lớn thêm mấy tuổi thì không biết là cái quang cảnh gì đây.

    Lúc A Tử mới tới, cứ khóc mãi không ngừng. Đêm nào ta cũng nghe nàng khóc nức nở dưới cửa sổ, mới đầu còn thấy mỹ nhân rơi lệ thật đúng là mỹ cảnh, nhưng lâu dần, tiếng nàng trở nên khản đặc, khóc như mèo kêu, vô cùng dọa người.

    Đêm đó, nàng ấy lại khóc dưới cửa sổ, ta chịu không nổi nữa liền đứng dậy thăm dò: "Ngài mau nín đi, nhà ta đề bị ngài khóc lụt rồi!"

    A Tử bị ta dọa giật mình: "Cô, cô, cô, cô có thể nhìn thấy ta?"

    Ta nói: "Cô là Mẫu Đơn tinh hả."

    A Tử nhíu mày nói: "Tinh cái gì? Ta là hoa tiên. Là tiên. Sách tiên trên trời có tên của ta đấy!"

    Ta nói: "Đều là tiên rồi, sao còn phải khóc bù lu bù loa lên như thế?"

    Khuôn mặt xinh đẹp của A Tử đỏ lên, nói: "Ta tới từ vườn mẫu đơn ở Lạc Dương. Tam lang còn chưa biết ta bị đào lên, không biết bây giờ đang lo lắng như nào."

    Ta hỏi: "Tam lang là ai?"

    A Tử nói: "Tam lang là người chăm sóc cho ta. Ta thích chàng."

    Ta lại hỏi: "Thích thì cũng không đến mức khóc ướt người thế chứ."

    A Tử đỏ mặt, nói: "Ta không phải thích bình thường. Chàng là người trong tim của ta."

    Ta lại hỏi: "Người trong tim?"

    A Tử bĩu môi nói: "Cái này mà cô cũng không biết?"

    Ta thành thật đáp: "Không biết a."

    A Tử nói: "Người trong tim, chính là người mà cô muốn gả cho. Cô nguyện ý làm thê tử của chàng, vì chàng sinh con. Cô hiểu không?"

    Ta kinh hãi: "Vì người mà sinh con?" Cái khái niệm này đã hoàn toàn vượt ngoài tầm hiểu biết của ta rồi. Ngươi sẽ không thể ngờ được một cô nhóc hoang dã như ta lại vì người khác mà sinh con.

    Ta sợ đến mức hồn vía lên mây, "Vì sao lại phải làm thế? Ta nghe nói là sẽ rất đau, còn sẽ chết người."

    A Tử trợn mắt nhìn ta: "Nếu như cô thích một người, tự nhiên sẽ nguyện ý vì chàng mà làm mọi chuyện. Ta nói với cô cũng không được gì. Ta khóc tiếp đây."

    Đúng là muốn mạng ta mà, thế thì làm sao người khác ngủ được. Ta vội vàng: "Chậm đã! Cô giải thích cho ta nghe đi."

    Thế là hôm đó, ta và A Tử đã nói chuyện cho tới khi rạng sáng, ta vẫn chẳng hiểu những thứ mà cô ấy đang nói về. Chỉ là ta đã đáp ứng sẽ đem nàng về Lạc Dương, nàng cũng không cần phải khóc dưới cửa sổ của ta nữa.

    Ta cùng A Tử trở thành bằng hữu, ngày thường luôn cùng nhau nói chuyện phiếm.

    Một hôm Tiết Hàm đi ngang qua, thấy ta đang lẩm bẩm với một chậu mẫu đơn, một hai phải tìm hiểu cho ra nhẽ.

    Ta nói: "Con người huynh thật là phiền. Huynh có nhìn thấy đâu, tới đây náo nhiệt làm gì?"

    Tiết Hàm nói: "Danh hoa kinh thành, lòng ta ngưỡng mộ."

    Ta đáp lại: "Bớt bớt đi."

    A Tử cười xán lạn: "Hai người các ngươi chơi vui thật."

    Ta đột nhiên nghĩ ra, hỏi Tiết Hàm: "Huynh có biết đi tới Lạc Dương như nào không?"

    Tiết Hàm hỏi: "Muội muốn đi Lạc Dương để làm gì?

    Ta chỉ vào chậu mẫu đơn rồi nói:" Ta phải đưa A Tử quay về. "

    Tiết Hàm cười lắc đầu:" Muội có biết chậu mẫu đơn này là ai tặng tới không? Là An Lộc Sơn. "

    Ta hỏi:" Đấy là núi* gì thế, lại còn là ai nữa? "

    (*Sơn trong An Lộc Sơn nghĩa là" núi ", A Mi tưởng đang nói đến một ngọn núi tên An Lộc)

    Tiết Hàm do dự, nhưng lời đến đầu lưỡi lại nuốt vào. Huynh ấy đưa tay ra, vuốt thẳng mái tóc rối bời của ta:" Chuyện bên ngoài, muội không cần để tâm. Muội tự chơi vui vẻ là được. "

    Ta không hiểu lắm. Huynh ấy cũng chẳng nói thêm gì nữa, chỉ dịu dàng cười với ta. Đó là nụ cười chiêu bài của huynh ấy, nhìn từ góc độ nào cũng như một đóa hoa đang nở vậy.

    Huynh ấy không giúp ta, tự ta nghĩ cách thôi. Sau khi tiêu vài đồng tiền, liền biết được thứ ta cần từ miệng A Đinh ở phòng củi.

    " Đi Lạc Dương sao? Cửa chợ phía Đông có cho thuê xe lừa, hai mươi đồng là thuê được. Mà tiểu thư, người muốn đi Lạc Dương xem hội chợ hoa phải không?"

    Ta hứng thú bừng bừng chạy về phòng, lấy số tiền tích góp được nhiều năm sau đó thay sang một bộ đồ nha hoàn. Thừa dịp trời còn chưa kịp sáng, ta dọn góc tường trong nhà, chuồn ra ngoài.
     
    LieuDuong thích bài này.
  2. Ngochoainha

    Bài viết:
    5
    Chương 10

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Năm Thiên Bảo thứ mười bốn, ta mười bốn tuổi, Tiết Hàm mười bảy tuổi.

    Từ năm ngoái a nương đã bảo rằng, ta lớn rồi, không thể cùng nam hài tử đùa giỡn nữa, liền đem ta ra khỏi móng vuốt của Tiết Hàm.

    Thế là ta lại quay trở về với cuộc sống mỗi ngày chỉ có ăn với chơi của ta. Mấy năm nay, lá gan ta cũng lớn hơn rồi, học được cách trèo tường, rồi lén chuồn ra ngoài chơi với đám nhóc ngoài kia..

    Tiểu tử người Hồ tên Tô Thác, tóc nâu mắt xanh, mi mục thanh tuấn, chơi loan đao vô cùng giỏi. Tính tình hắn hào sảng, chẳng bao lâu sau chúng ta đã trở thành tri kỷ.

    Chuyện này tất nhiên ta không dám để người trong nhà biết rồi. Hơn một năm qua, thân thể mẫu thân có chút ốm yếu, ta cũng không dám khinh suất.

    Tỷ tỷ lúc nào cũng thở dài: "Muội cứ như vậy, làm sao mà gả ra ngoài được?"

    Hai năm trước tỷ tỷ gả cho Công Bộ Thị lang, trở thành Thị lang phu nhân, dưỡng chồng dạy con, hòa thuận vui vẻ, thế nên tỷ ấy cũng muốn ta sẽ được như vậy. Trời sinh làm khoai tây thì sao có thể trở thành ngọc khắc được, tỷ ấy không biết được.

    Mấy năm nay không biết Tiết Hàm ăn phải cái gì, càng ngày càng anh tuấn. Huynh ấy cầm sách ngâm thơ, thì có cánh hoa rơi xuống, khi huynh ấy chơi cờ đánh đàn, liền có chim chóc hót vang. Huynh ấy ở trong viện luyện kiếm, toàn bộ nha hoàn, lão bà tử của Thẩm phủ đều si ngốc.

    Huynh ấy ở trong nhà ta, huynh ấy ăn gì thì ta cũng ăn, ta không ăn hành lá băm nhỏ, huynh ấy không ăn cay, vì sao chỉ có mình huynh ấy trổ mã thành tiên?

    Năm đó, Thẩm gia có một vị khách tới, là một đóa mẫu đơn màu tím. Đương nhiên, trong mắt thường nhân thì đây là một bông hoa, nhưng trong mắt ta thì lại là một cô bé cùng tuổi.

    Ta gọi cô ấy là A Tử. A Tử mặc váy áo lụa mỏng, mắt to răng trắng, ngũ quan xinh đẹp, tuổi nhỏ mà đã vô cùng kiều mị, lớn thêm mấy tuổi thì không biết là cái quang cảnh gì đây.

    Lúc A Tử mới tới, cứ khóc mãi không ngừng. Đêm nào ta cũng nghe nàng khóc nức nở dưới cửa sổ, mới đầu còn thấy mỹ nhân rơi lệ thật đúng là mỹ cảnh, nhưng lâu dần, tiếng nàng trở nên khản đặc, khóc như mèo kêu, vô cùng dọa người.

    Đêm đó, nàng ấy lại khóc dưới cửa sổ, ta chịu không nổi nữa liền đứng dậy thăm dò: "Ngài mau nín đi, nhà ta đề bị ngài khóc lụt rồi!"

    A Tử bị ta dọa giật mình: "Cô, cô, cô, cô có thể nhìn thấy ta?"

    Ta nói: "Cô là Mẫu Đơn tinh hả."

    A Tử nhíu mày nói: "Tinh cái gì? Ta là hoa tiên. Là tiên. Sách tiên trên trời có tên của ta đấy!"

    Ta nói: "Đều là tiên rồi, sao còn phải khóc bù lu bù loa lên như thế?"

    Khuôn mặt xinh đẹp của A Tử đỏ lên, nói: "Ta tới từ vườn mẫu đơn ở Lạc Dương. Tam lang còn chưa biết ta bị đào lên, không biết bây giờ đang lo lắng như nào."

    Ta hỏi: "Tam lang là ai?"

    A Tử nói: "Tam lang là người chăm sóc cho ta. Ta thích chàng."

    Ta lại hỏi: "Thích thì cũng không đến mức khóc ướt người thế chứ."

    A Tử đỏ mặt, nói: "Ta không phải thích bình thường. Chàng là người trong tim của ta."

    Ta lại hỏi: "Người trong tim?"

    A Tử bĩu môi nói: "Cái này mà cô cũng không biết?"

    Ta thành thật đáp: "Không biết a."

    A Tử nói: "Người trong tim, chính là người mà cô muốn gả cho. Cô nguyện ý làm thê tử của chàng, vì chàng sinh con. Cô hiểu không?"

    Ta kinh hãi: "Vì người mà sinh con?" Cái khái niệm này đã hoàn toàn vượt ngoài tầm hiểu biết của ta rồi. Ngươi sẽ không thể ngờ được một cô nhóc hoang dã như ta lại vì người khác mà sinh con.

    Ta sợ đến mức hồn vía lên mây, "Vì sao lại phải làm thế? Ta nghe nói là sẽ rất đau, còn sẽ chết người."

    A Tử trợn mắt nhìn ta: "Nếu như cô thích một người, tự nhiên sẽ nguyện ý vì chàng mà làm mọi chuyện. Ta nói với cô cũng không được gì. Ta khóc tiếp đây."

    Đúng là muốn mạng ta mà, thế thì làm sao người khác ngủ được. Ta vội vàng: "Chậm đã! Cô giải thích cho ta nghe đi."

    Thế là hôm đó, ta và A Tử đã nói chuyện cho tới khi rạng sáng, ta vẫn chẳng hiểu những thứ mà cô ấy đang nói về. Chỉ là ta đã đáp ứng sẽ đem nàng về Lạc Dương, nàng cũng không cần phải khóc dưới cửa sổ của ta nữa.

    Ta cùng A Tử trở thành bằng hữu, ngày thường luôn cùng nhau nói chuyện phiếm.

    Một hôm Tiết Hàm đi ngang qua, thấy ta đang lẩm bẩm với một chậu mẫu đơn, một hai phải tìm hiểu cho ra nhẽ.

    Ta nói: "Con người huynh thật là phiền. Huynh có nhìn thấy đâu, tới đây náo nhiệt làm gì?"

    Tiết Hàm nói: "Danh hoa kinh thành, lòng ta ngưỡng mộ."

    Ta đáp lại: "Bớt bớt đi."

    A Tử cười xán lạn: "Hai người các ngươi chơi vui thật."

    Ta đột nhiên nghĩ ra, hỏi Tiết Hàm: "Huynh có biết đi tới Lạc Dương như nào không?"

    Tiết Hàm hỏi: "Muội muốn đi Lạc Dương để làm gì?

    Ta chỉ vào chậu mẫu đơn rồi nói:" Ta phải đưa A Tử quay về. "

    Tiết Hàm cười lắc đầu:" Muội có biết chậu mẫu đơn này là ai tặng tới không? Là An Lộc Sơn. "

    Ta hỏi:" Đấy là núi* gì thế, lại còn là ai nữa? "

    (*Sơn trong An Lộc Sơn nghĩa là" núi ", A Mi tưởng đang nói đến một ngọn núi tên An Lộc)

    Tiết Hàm do dự, nhưng lời đến đầu lưỡi lại nuốt vào. Huynh ấy đưa tay ra, vuốt thẳng mái tóc rối bời của ta:" Chuyện bên ngoài, muội không cần để tâm. Muội tự chơi vui vẻ là được. "

    Ta không hiểu lắm. Huynh ấy cũng chẳng nói thêm gì nữa, chỉ dịu dàng cười với ta. Đó là nụ cười chiêu bài của huynh ấy, nhìn từ góc độ nào cũng như một đóa hoa đang nở vậy.

    Huynh ấy không giúp ta, tự ta nghĩ cách thôi. Sau khi tiêu vài đồng tiền, liền biết được thứ ta cần từ miệng A Đinh ở phòng củi.

    " Đi Lạc Dương sao? Cửa chợ phía Đông có cho thuê xe lừa, hai mươi đồng là thuê được. Mà tiểu thư, người muốn đi Lạc Dương xem hội chợ hoa phải không?"

    Ta hứng thú bừng bừng chạy về phòng, lấy số tiền tích góp được nhiều năm sau đó thay sang một bộ đồ nha hoàn. Thừa dịp trời còn chưa kịp sáng, ta dọn góc tường trong nhà, chuồn ra ngoài.
     
    LieuDuong thích bài này.
  3. Ngochoainha

    Bài viết:
    5
    Chương 11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bây giờ nghĩ lại, ta vô cùng khâm phục lá gan của ta lúc đó. Ta chạy tới cửa chợ phía Đông một mình, nhìn thấy người đánh xe, ta hỏi: "Ta muốn đi Lạc Dương, cần bao nhiêu tiền thế?"

    Ông lão đánh xe phả một ngụm khói, cười lớn, lộ ra hàm răng ố vàng: "Nha đầu nhà nào chạy ra đấy? Nóng lòng đi tìm tình lang sao?"

    Mọi người đều phá lên cười, nhưng ta không thèm để tâm, cố chấp hỏi: "Ta muốn đi Lạc Dương!"

    Đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên: "A Mi, sao muội lại ở đây?"

    Vừa nhìn, hóa ra là tiểu ca người Hồ, Tô Thác.

    Ta kéo tay huynh ấy: "Tô Thác, muội muốn đi Lạc Dương."

    Tô Thác kêu: "Muội khẳng định là trốn khỏi nhà rồi. Đến lúc đó người nhà muội tưởng ta là tên bắt cóc, đánh ta tróc da tróc thịt thì phải làm sao."

    Tưởng tượng cũng quá phong phú rồi nha. Ta lấy tiền ta, huơ huơ trước mặt huynh ấy. Đôi mắt xanh lục của Tô Thác khẽ chuyển động, sau đó nuốt nước bọt.

    "Được rồi, ta đưa muội đi."

    Bọn ta thuê một chiếc xe ngựa, Tô Thác đánh xe, ta thay thành quần áo của huynh ấy, giả làm đệ đệ.

    Phong cảnh dọc đường thật tuyệt vời, ta vui vẻ ngâm nga giai điệu dân tộc mà Tô Thác vừa dạy cho ta.

    Đương nhiên, ta không biết trong nhà ta đã hoàn toàn bùng nổ.

    Lạc Dương phồn hoa náo nhiệt, không hề kém cạnh Trường An chút nào. Các cô nương xinh đẹp đi dạo đầy đường phố làm ta và Tô Thác hoa cả mắt.

    Bọn ta phải tốn rất nhiều công sức mới tìm ta được tòa viện tử nơi A Tử được nuôi dưỡng, cửa màu son, sư tử đồng, biển hiệu đen khắc chữ vàng.

    Ta bước lên nói: "Ta tới tìm Tam lang."

    Người gác cửa nhìn ta. Ta nghe lời Tô Thác, thay bộ quần áo rách rưới ra thay về y phục tiểu thư của mình, thế nên bọn hắn mới không đuổi ta ra như đuổi ăn mày.

    Qua một khắc, cửa lớn mở ra, một nam nhân mặc bạch sam, mi thanh mục tú nhưng lại có chút mệt mỏi đi ra, nhìn thấy ta thì hỏi: "Cô nương tìm ta sao?"

    Ta hỏi: "Huynh là Tam lang?"

    Nam tử hiếu kỳ nhìn ta: "Chính là ta, cô là cô nương nhà nào, tìm ta có việc gì?"

    Ta nói: "A Tử phó thác ta tới tìm huynh, muốn huynh đưa cô ấy về."

    Sắc mặt nam tử lúc xanh lúc trắng, lắp bắp nói: "Cô, cô, cô sao cô lại biết A Tử?"

    Ta nói: "A Tử là bằng hữu của ta a. Này, huynh không phải là người trong tim cô ấy sao? Rốt cuộc là huynh có cứu cô ấy không?"

    Nam tử nhìn chằm chằm vào ta, gia đinh bên người hắn ta như gặp phải đại địch, nghĩ rằng ta đã làm chuyện gì có lỗi với hắn.

    Nam tử hỏi: "A Tử bây giờ ở trong phủ của cô?"

    Ta gật đầu.

    "Lệnh đường là Thẩm Ngự sử, nhà tại Trường An?"

    "Huynh biết hả." Biết thì tốt rồi, "A Tử ngày ngày đều khóc, huynh mau cứu cô ấy đi."

    Nam tử sắc mặt biến đổi, trong ánh mắt tựa hồ có nước mắt. Xem ra hắn là thật sự thích A Tử.

    Năm tử kia giữ ta lại ăn cơm trưa. Nhà bọn họ đình cao sân lớn, bài trí hoa lệ, hoa cỏ sum suê, so với nhà ta thì khí phái hơn nhiều. Ta lại không quen, không muốn ở lại. Nam tử liền phái một gia đinh cùng một lão bà tử hộ tống ta trở về.

    Ta trở về nhà, vừa tới gia môn đã bị đưa thẳng tới từ đường. Cha ta đá thẳng lên mông ta, ta lăn long lóc tới bên dưới bài vị tổ tiên. Sau đó cửa từ đường liền bị đóng lại.

    Nhị Thái công từ phía sau bay ra, "Dã nha đầu, ngươi có biết trong nhà loạn tới tận trời rồi không?"

    Ta nói: "Nhị thái công, con đói quá."

    "Muội còn biết đói?"

    Đây không phải là giọng của Nhị Thái công, là của Tiết Hàm. Huynh ấy cười lạnh khoanh tay đứng ở một góc, sắc mặt âm trầm, so với quỷ còn giống quỷ hơn.

    Ta hỏi: "Huynh tới đây làm gì? Có đồ gì để ăn không?"

    Huynh ấy hỏi: "Muội đi Lac Dương rồi?"

    Ta hỏi: "Bánh bao thủy tinh đâu? Sủi cảo tôm đâu?"

    Huynh ấy hỏi: "Đi Lạc Dương làm gì? Tiểu tử người Hồ đi cùng muội đâu?"

    Ta nói: "Không có bánh bao sao, vậy màn thầu cũng được."

    Tiết Hàm tức giận: "Nghiêm túc cho ta!"

    Ta ủy khuất nói: "Huynh hung dữ cái gì chứ?"

    Tiết Hàm nhất thời lộ ra vẻ mặt áy náy.

    Ta nghĩ là huynh ấy sẽ không có đồ gì cho ta đâu, thế là ta lấy luôn quả đào vẫn còn tươi rói trên hương án mà cắn.

    Tiết Hàm giận dữ bỏ đi, còn ta thì bị nhốt trong từ đường ba ngày. Nương cùng tỷ tỷ đều tới đưa chăn gối cùng đồ ăn cho ta, ta ăn rồi lại ngủ, ngủ rồi lại ăn, còn béo lên mấy cân.

    Đến thời hạn ba ngày, cuối cùng ta cũng được thả ra.
     
    LieuDuong thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...