Ngủ ngoan bé Kim ơi - Nguyễn Thị Bích Nga

Thảo luận trong 'Thiếu Nhi' bắt đầu bởi Anhquaann, 19 Tháng sáu 2023.

  1. Anhquaann Annquo

    Bài viết:
    228
    Ngủ ngoan bé Kim ơi

    Tác giả: Nguyễn Thị Bích Nga

    Thể loại: Truyện thiếu nhi

    Số chương: 5

    [​IMG]

    Giới thiệu sách:

    Ngủ ngoan bé Kim ơi là quyển sách được Nhà nước tài trợ cho thiếu nhi trường tiểu học miền núi, vùng sâu vùng xa, được xuất bản bởi nhà xuất bản Kim Đồng. Cuốn sách kể về câu chuyện cô bé Kim xung quanh những đồ vật biết nói chuyện, biết suy nghĩ giống như con người: Dép Bên Phải, Dép Bên Trái, Chổi Cùn, Chuột Cống.. Tuy cuối cùng vì mắc bệnh và quá yếu ớt nên bé Kim đã chìm vào giấc ngủ mãi mãi, để lại cho những người bạn chân thành nỗi buồn thương rất lớn, nhưng điều quan trọng ở cuốn sách chính là hành trình, ba chương truyện dẫn dắt bạn đọc phiêu lưu cùng những đồ vật trong những cuộc hành trình lên đường tìm kiếm để đem lại những điều giá trị cho bé Kim, dù đó chỉ đơn giản là hai trái mận, là quả bóng bay. Ngủ ngoan bé Kim ơi là quyển sách giá trị và có ý nghĩa sâu sắc nhằm bồi dưỡng nhân cách trẻ thơ.​
     
    LieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng tám 2023
  2. Anhquaann Annquo

    Bài viết:
    228
    Chuyện số 1: Hai trái mận chín

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lọt thỏm trong góc nhà tối tăm là một chiếc giường bằng gỗ. Chiếc giường nhỏ xíu hệt như cái nôi của em bé. Trên giường là bé Kim. Bé nằm ngủ với thân mình ốm giơ xương, vóc dáng co quắp. Hơi thở bé nhẹ hẫng như chút gió tàn lúc nửa đêm. Lúc này đã hơn một giờ sáng. Vạn vật đang say ngủ. Bóng tối bao trùm khắp gian phòng vừa chật chội vừa ngột ngạt. Đốm lửa nơi đầu cây nhang cắm trên bàn thờ không đủ soi rõ nải chuối chín mập phồng bằng nhựa dẻo đang nằm chễm chệ trên đĩa.

    Từ dưới gầm giường của bé Kim, có hai vật đen đen vừa ngọ nguậy vừa chuyển động rồi từ từ xã dịch ra ngoài. Hai con chuột? Hay là hai bình sữa cũ. Không phải, hai chiếc dép mủ "nhỏ xíu đang lệt xệt ló đầu ra ngoài, vành tai lên nghe ngóng. Rồi dép Bên Trái thì thào:

    Không có ai hết. Mọi ngả đường đều vắng vẻ.

    Dép Bên Phải thì thào đáp lại: Tụi mình hành động thôi!

    Hai chiếc dép rón rén từng bước đi ra ngoài cửa trước. Đi ngang qua cây Chổi Cùn đứng dựa nơi bức vách, hai chiếc dép nghe tiếng Chổi Cùn hỏi:

    - Ủa tụi bây sao hổng ngủ mà giờ này lọ mọ di vậy?

    Dép Bên Phải nhe răng cười:

    - Bọn em định đi ăn trộm đây.

    Chổi Cùn trợn mắt:

    - Chèn ơi, tụi mày đi ăn trộm cái gì vậy? Coi chừng công an bắt chết cha!

    Dép Bên Trái huých Dép Bên Phải một cái:

    - Ăn nói bậy bạ hà. Trộm cắp gì? Bọn em chỉ muốn sang nhà bà Bảy chôm vài trái mận" thôi.

    Chổi Cùn ngạc nhiên:

    - Chôm mận? Giờ này tụi mày thèm ăn mận hả? Dép Bên Phải chợt xụ mặt, lắc đầu:

    - Dạ đâu có. Bé Kim thèm ăn chứ bọn em mà A ăn gì? Hồi chiều này, bé Kim xin má mua mấy trái mận mà má nói nhà hổng còn xu nào. Bọn em thương bé quá, định lẻn sang nhà bà Bảy chôm vài trái mận chín về cho bé.

    Nhà bà Bảy ở cách đó vài chục mét. Bà Bảy cũng nghèo lắm, sinh sống bằng một cái quán cóc nhỏ ở trước nhà, bản đồ lặt vặt cho bà con trong xóm để kiếm vài đồng lời. Bà Bảy đặt một cái mẹt trên mặt bàn cũ, dựng dám ba trái ổi, năm bảy trái mận, vài cái bánh tráng kẹo dành riêng cho lũ con nít. Mà cũng mấy khi con nít kéo nhau đến dây mua quà bánh, tiền đầu?

    Chơi Cùn nghe vậy, xăng xái kết chân bước ra ngoài

    - Vậy tụi mày cho tạo đi theo với heng: Tưởng gì chớ chôm mận là nghề cũ của tạo đó nghen. Thôi đi nè!

    Nhóm ba đứa rón rén đi tới cửa ngoài, thấy cánh cửa gỗ được cài then cứng ngắc. Dép Bên Trái lắc đầu, chắc dành bó tay phi vụ này quá Dép Bên Phải thở dài sườn sượt. Nhưng Chổi Cùn đầu chịu thua cuộc dễ dàng, nó hất đầu qua bên khung cửa sổ dạng mở toang, nói:

    - Đi lối này nè tụi mày. Ráng bám chặt rồi leo lên thân của tao nè.

    A! Hay thiệt! Có Chổi Cùn ở bên cạnh cũng được việc đó. Bậu cửa sổ thâm thấp nên cũng vừa tầm một thân Chổi Cùn đấy. Hai chiếc dép bám chặt vào thân Chổi Cùn và hì hục leo lên. Lên tới nơi, hai chiếc dép nhảy ào xuống và thấy mỗi đứa đang nằm một nơi trên mặt đất gồ ghề của con đường hẻm. Vài giây sau, Chổi Cùn cũng nhảy xuống và rồi ba đứa dàn hàng ngang tiến thẳng đến nhà bà Bảy.

    Mới được nửa đường, chợt có tiếng chút chít vang lên từ phía sau một bãi rác đang bốc mùi thum thủm:

    - Ai đó! Giờ này ai không ngủ mà đi đâu đó. Một con Chuột Cống to lớn và vạm vỡ phóng ra giữa đường, chặn ba đứa lại. Cặp mắt nó trợn trừng đầy vẻ hung dữ khiến hai chiếc dép co rúm người, nép sát vào nhau. Chổi Cùn ráng dữ vẻ bình tĩnh, bình tĩnh, có điều giọng nó run lên như đang bị mắc một cơn mưa lạnh:

    - Tụi tao đây. Hai chiếc dép với cây Chổi Cùn. Tụi tao đến nhà bà Bảy.

    - Đêm hôm khuya khoắt bọn mày đến nhà bà Bảy để làm gì?

    Chổi Cùn kể lại lý do khiến ba đứa phải thức dậy sau nửa đêm để lên đến nhà bà Bảy. Nghe xong, Chuột Cống đổi giọng hăng hái nói:

    - Cho tao đi với. Bọn mày sẽ cần một kẻ nhanh

    Nhẹn như tao giúp đỡ.

    Chổi Cùn vui mừng hớn hở tán thành: Ô hay quá, vậy thì tụi mình đi luôn đi.

    Chẳng mấy chốc bốn đứa có mặt tại mái hiên

    Của nhà bà Bảy. Cửa sổ đóng chặt. Cửa lớn cũng

    Chẳng có một khe hở. Hai chiếc dép cố gắng ép

    Mình xuống nhưng chẳng tài nào chui qua được

    Khoảng cách quá hẹp từ chân cửa xuống nền nhà.

    Chổi Cùn thở dài, nhìn dáo dác bốn chung quanh

    Lộ vẻ thất vọng. Trước vẻ mặt ngộ nghĩnh của Chổi Cùn, Chuột Cống bật cười khanh khách. Nó chảnh choẹ nói:

    - Thấy chưa? Không có tạo giúp đỡ là tụi mày đành bỏ tay mà quay về thôi. Đứng đây chờ tạo một chút nha!

    Chưa xong cầu, Chuột Cống đã lẩn mất vào bóng đêm tăm tối bỏ mặc ba đứa bạn đứng rúm ró vào nhau vì sợ hãi. Nhưng chỉ vài phút sau, có một tiếng động thật khẽ, rất khế, vang lên, rồi cánh cửa trước từ từ hé ra. Hé ra thật nhỏ, vừa đủ để Chổi Cùn và hai chiếc dép len mình vào bên trong.

    Trong nhà bà Bảy không tối tăm lắm vì có cây đèn dầu trên bàn thờ hắt xuống ánh sáng - tuy vàng vọt - cũng đủ soi rõ lối đi. Nhóm ba đứa bạn nhìn thấy Chuột Cống ngồi chồm hỗm nơi cái mẹt hàng xén tự lúc nào, đang toét miệng cười, hai con mắt ranh mãnh của nó lóng lánh hai đốm lửa nhỏ xíu

    Chuột Cống thì thào:

    - Tao quăng mận xuống, tụi mày chụp nha! Ừ. Nhanh đi!

    Chuột Cống quăng xuống trái mận thứ nhất. Dép Bên Trái uốn cong để phóng người thật đẹp sang phải. Chụp trúng rồi! Hoan hô! Trái mận nằm gọn bằng ngay dưới mũ dép! Không để phí thời gian, Chuột Cống quăng xuống trái mận thứ hai. Lần này, Dép Bên Phải uốn cong để phóng người thật đẹp sang trái. Chụp trúng luôn rồi! Hoan hô! Trái mận nằm gọn bằng ngay bên dưới mũ dép! Hai cú chụp quá đẹp, nếu ban tặng hai chiếc dép danh hiệu Bàn Tay Vàng cũng xứng đáng thôi!

    Chổi Cùn nói:

    - Đủ rồi. Đừng lấy nữa, tội nghiệp bà Bảy. Bé Kim không ăn mận được nhiều đâu.

    Bây giờ thì hai chiếc dép mủ phải vất vả lết đi vì phải ôm chặt trái mận trong bụng. Sau khi ra ngoài, Chuột Cống đề nghị hai chiếc dép cắn vào đuôi nó, để nó lôi đi về nhà cho nhanh. Nhìn nhau một hồi, cuối cùng hai chiếc dép đồng ý. Bên

    Đừng tưởng được Chuột Cống lôi đi về nhà mà

    Sướng đâu! Ai nói sướng cứ thử ngậm miệng vào cái đuôi Chuột thì biết! Hôi không thể tả

    Nổi. Loài Chuột Cống cả đời không tắm. Lại sống ở trong rác rưởi nên bụi đất bám vào cái đuôi hàng mấy chục lớp. Không ói cũng là may!

    Cuối cùng thì nhóm bốn đứa bạn cũng về tới nhà bé Kim bình an vô sự. Lần này Chổi Cùn dùng lợi thế chiều cao của nó để đặt hai trái mận chín đỏ lên gối bé Kim, để sáng mai khi thức dậy, bé Kim sẽ nhìn thấy món quà bất ngờ của tụi nó tặng cho bé.

    Mọi việc đâu vào đó, Chuột Cống nháy mắt chào dám bạn rồi biến mất vào bóng tối mênh mông. Chổi Cùn thở một hơi dài nhẹ nhõm, đứng dựa người vào bức tường, nhắm mắt ngủ khò, như nãy giờ nó chẳng hề bước chân đi đâu. Hai chiếc dép vừa há miệng ngáp to vừa lệt xệt bước vào bên dưới gầm giường của bé Kim. Đêm vẫn chưa qua hết mà..

    Sáng hôm sau, bé Kim mở mắt ra, cầm lấy hai trái mận chín ở trên gối đưa lên ngắm nghĩa thật lâu. Rồi nó cất tiếng thều thào hỏi:

    - Má mua mận cho con hả má. Con ăn nghen. Không nghe tiếng trả lời, bé Kim đưa trái mận lên miệng cắn nhè nhẹ. Rồi bé nhắm mắt lại, nhai nhóp nhép. Ôi, sao mùi vị của mận ngon không thể nào tả nổi..

    Còn tiếp.
     
    LieuDuong thích bài này.
    Last edited by a moderator: 19 Tháng sáu 2023
  3. Anhquaann Annquo

    Bài viết:
    228
    Chuyện số 2: Cái bong bóng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chuột Cống không phải là đứa được mọi người ưa thích và muốn kết làm bạn. Nhìn tướng tá nó mập ú, hai lỗ tai vảnh ra, cặp mắt tròn xoe láu lỉnh, cái mỏ chu dài, cái đuôi ngoe nguẩy đe dọa, khắp thân mình bốc ra mùi hôi thối.. làng xóm chưa kịp lại gần đã hoảng hồn tránh xa.

    Ai biểu? Chuột Cống Mẹ thường cấm nó bởi móc đống rác trong hẻm tìm đồ ăn, vì Chuột Cống Mẹ vốn là "bà trùm" thùng rác của quán ăn đầu hẻm mà. Trong thùng rác nào xương gà xương vịt, nào da heo da cá, nào đầu tôm vỏ cua, toàn những món sơn hào hải vị! "Bà trùm" ăn no bụng trước rồi mới cho phép dám đệ tử lóc nhóc kéo đến lượm mót sau. Thỉnh thoảng Chuột Cống cũng thích đến chỗ "bà trùm" để ra oai, nạt nộ đứa này, hăm dọa đứa khác. Nhưng chỉ vậy thôi. Đời Chuột Cống chưa hề biết đánh đập ai bao giờ.

    Sau câu chuyện lấy trộm hai trái mận, Chuột Cống có thêm ba đứa bạn mới là Chổi Cùn, Dép Bên Trái và Dép Bên Phải. Tụi nó thường len lén gặp nhau bên hàng hiên nhà bé Kim để thông báo tin tức cho nhau: Hôm nay bé Kim mệt nhiều lắm. Hôm nay bé Kim nằm khóc lóc đòi má bé xoa bóp chân tay. Hôm nay bé Kim đòi má bé mua đồ chơi. Hôm nay bé Kim không chịu ăn cơm nguội với cá thòi lòi khô..

    Chuột Cống nhíu mày nói:

    - Bé Kim bị bệnh mà ăn cơm nguội với cá thòi lòi khô sao được. Để tạo mang thức ăn xin đến cho bé nha.

    Chổi Củn bĩu môi:

    - Chời, mày mà cũng có thức ăn xịn nữa!

    Chuột Cống tự ái

    - Sao hổng có. Ở thùng rác "bà trùm", mày muốn ăn món gì cũng có hết! Tôm, cua, cá, thịt, nghêu, sò, ốc, hến

    Dép Bên Trái lúc đầu, phẩy tay cắt lời Chuột Cống:

    - Hổng được đầu. Đồ ăn trong thùng rác đẩy vi

    Trùng không hà.

    Dép Bên Phải nhẹ nhàng giải thích:

    Bé Kim đang bệnh, sức khoẻ yếu lắm. Bé hồng ăn được mấy thứ người ta quăng vào thùng các dấu.

    - Ừa há. Chuột Cống ỉu xìu đáp lại.

    Sau đó cả xóm làng thấy Chuột Cống ngồi vắt chân trên một lon đổ hộp cũ, suy tư. Đúng là cảnh tượng hơi bị lạ. Nhưng Chuột Cống phớt lờ mọi ánh mắt soi mới của lũ chó anh hùng rơm và lũ mèo nhút nhát. Nó không hiểu tại sao con người - bé Kim - hay bị bệnh, và đôi khi bị bệnh rất nặng. Chuột Cống chẳng bao giờ tắm gội, rửa chân, rửa tay mà có sao đâu? Chuột Cống chẳng bao giờ đội mũ, mặc áo mà có sao đâu? Chuột Cống ngủ

    Lăn bên cạnh vũng nước sinh, ăn đồ thiu thối

    Trong đống rác mà có sao đâu? Chẳng lẽ con người- bé Kim - yếu ớt hơn Chuột Cống sao ta?

    Bất chợt một vật nhỏ màu xanh da trời trên

    Bãi cỏ gần đó đập vào mắt Chuột Cống. Nó nheo

    Mắt nhìn kỹ. A, một cái bong bóng xẹp lép, như

    Con tép, đang nằm dưới một chiếc dép. Nó nhảy

    Xuống khỏi lon đồ hộp cũ, chạy tới ngậm cái bong bóng và kéo vào trong hang xem xét.

    Màu xanh của cái bong bóng còn khá mới, tuy hơi xì hết nhưng bóng không có vết bể, lủng hoặc trầy xước, nếu được thổi hơi vào vẫn có thể căng lên và chơi được đấy. Chợt trong đầu Chuột Cống nảy ra một ý nghĩ: Bé Kim đòi mua đồ chơi mà má bé Kim không có tiền, vậy cái bong bóng này có thể là đồ chơi của bé đấy chứ..

    Chuột Cống nhảy vọt ra khỏi hang, chạy ton tốt đi tìm Chổi Cùn và hai chiếc dép. Vài phút sau, bốn đứa gặp nhau nơi góc nhà để bàn chuyện. Nghe nói có cái bong bóng cho bé Kim chơi, đứa nào cũng mừng rỡ, nhưng rồi mấy cái mặt chảy dài xuống và buồn bã vì chẳng đứa nào biết thổi bong bóng cả.

    Chổi Cùn nói:

    - Trong bụng tao đâu có hơi. Toàn là lau sậy không hà. Thổi ra được chút gió nào là tạo đi ngược đầu xuống đất liền.

    Dép Bên Trái nhăn nhó:

    - Trong bụng tạo thì toàn là nhựa dỏm. Thở mạnh còn không nổi, đừng nói chi tới thổi bong bóng.

    Dép Bên Phải đề nghị:

    - Nhờ ai đó thổi giùm hay bơm giùm đi! Chứ tụi mình hơi đâu mà thổi chứ!

    Chuột Cống nghếch cái mũi nhọn của nó lên Vậy tụi mình kéo nhau ra lều sửa xe của ông Năm, nhờ anh Bơm giúp tụi mình một tay.

    Mấy đứa kia đồng ý, thế là nhóm bạn cùng kéo nhau đi.

    Lều sửa xe của ông Năm chỉ là mái hiện của một ngôi nhà đang bị giải tỏa. Ông Năm dựng tấm nhựa cũ để che nắng che mưa, mỗi ngày sửa dăm ba chiếc xe đạp kiếm tiền chợ qua ngày. Đồ nghề của ông cũng chẳng có mấy, thậm chí bơm bánh xe đạp cũng phải bơm bằng tay! Đã vậy ông Năm còn nhìn mặt tính tiền công mới ghê chứ. Thấy ai nghèo quá, xe đạp cà tàng quá, ông chỉ tính tiền nguyên liệu thôi..

    Khi nhóm bốn đứa bạn tới lều thì ông Năm đang nằm thiu thiu bên cái võng cũ đứt chỉ te tua. Anh Bơm quay đầu ra nhìn rồi nhe răng cười: Lại đây! Làm gì lấp ló vậy! Có chuyện gì hông?

    Chuột Cống chìa cái vỏ bong bóng nhăn nheo ra đưa cho anh Bơm, nhờ anh thổi nó căng phồng lên. Khuôn mặt anh Bơm lúc nào cũng tươi roi rồi mới lạ:

    - Chời, hôm nay bày đặt chơi bong bóng nữa

    Hå.

    - Đâu có anh

    - Em mà chơi bong bóng làm anh.

    Mấy đứa giành nhau trả lời, rồi Chổi Cùn kể chuyển bé Kim bị bệnh nặng cho anh Bơm nghe. Anh Bơm gật gù:

    - Tao có nghe chuyện của bé Kim. Gia đình nó

    Tội nghiệp lắm..

    Anh Bơm bỏ lửng câu nói nên chẳng đứa nào biết gia đình bé Kim tội nghiệp là tội nghiệp ra sao. Anh Bơm ngậm cái cuống bong bóng vào miệng. Bốn đứa bạn xúm lại gần, nhìn. Chỉ vài hơi thổi thật mạnh là cái bong bóng căng phình lên, và lớp vỏ cao su ửng lên một màu xanh tràn đầy hy vọng.

    Anh Bơm cột quắn cái cuống bong bóng lại, đưa cho Chuột Cống

    - Xong rồi. Đem về cho bé Kim chơi đi. Cái bong bóng này còn tốt nguyên, chắc bé Kim thích lắm đó.

    Bốn đứa lao nhao cảm ơn anh Bơm rồi tíu tít kéo nhau quay về nhà bé Kim. Không khí trong nhà lặng lẽ. Má bé đang ngồi trên giường quạt nhè nhẹ. Bé nằm im, vóc dáng co quắp, khuôn mặt choắt cheo lại như mảnh gáo dừa phơi khô. Mã bé đưa vạt áo lên lau khô nước mắt rồi đứng dậy, bước xuống bếp.

    Chuột Cống cắn chặt cái cuống bong bóng, tranh thủ lúc vắng người, lao vọt lên giường và thả cái bong bóng có màu xanh sáng ngời xuống gối bé Kim. Xong, nó giơ bàn tay nhỏ xíu lên cao chào tạm biệt ba đứa bạn rồi biến mất.

    Khoảng nửa tiếng sau, bé Kim thức giấc gọi mã. Bé mở cặp mắt lờ đờ vô hồn ra nhưng không thấy má đâu hết, chỉ thấy cái bong bóng màu xanh tuyệt mĩ đang nằm ngủ ngoan ngay trên gối bé.

    Yếu ớt cầm cái bong bóng tròn ủm, căng bóng và êm ái trong tay, bé Kim thều thào nói chuyện một mình:

    - Má mua cho con cái bong bóng này hả má Màu xanh của nó đẹp ghê. Con thích nó quá má ơi..

    Còn tiếp
     
  4. Anhquaann Annquo

    Bài viết:
    228
    Chuyện số 3: Cái kẹp tóc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ khi bé Kim bị bệnh, tóc nó càng ngày càng rụng dần. Có nhiều lúc má bé hốt từng nắm tóc tơ vương trên gối mà ảnh mắt bà xót xa. Rồi bà cuộn từng nắm tròn, buồn bà thả vào bịch nilông dựng rác trong góc nhà. Bà biết sức sống của bé đang tàn dần theo từng nắm tóc rụng đó. Bà biết khi trên đầu bé không còn sợi tóc nào là khi bé sẽ rời bỏ bà ra đi. Mã bé Kim dắt chiếc xe đạp cà tàng ra ngoài, khép cánh cửa lại sau khi dặn dò bé chờ năm phút nữa bà ngoại đến.

    Bà ngoại bé Kim sống gần đó. Bà ngoại già rồi nhưng vẫn phải đạp xe loanh quanh các xóm để mua bán ve chai. Từ khi bé Kim bị bệnh, bà ngoại và má bé thay phiên nhau canh chừng bé. Hễ má đi thì bà ngoại ở nhà. Hễ má mệt ở nhà thì bà ngoại đi. Bé Kim thèm có một đứa bạn đến nhà chơi đùa nhưng chẳng đứa nào muốn chơi với bé hết

    Đợi khắp nhà hoàn toàn vắng vẻ, cái bong bóng nhỏm đầu lên, chu mỏ huýt sáo một tiếng thật dài, gọi hai chiếc dép và Chổi Cùn đến chơi với bé Kim

    Hai chiếc dép từ dưới gậm giường lệt xệt đi ra. Chổi Cùn từ góc phòng lết tới.

    Nhưng chỉ có Chổi Cùn là có thể đứng tựa người vào thành giường mà nói chuyện với bé Kim và cái bong bóng, còn hai chiếc dép cứ phải nhỏng cổ từ dưới đất lên để hóng chuyện. Cái bong bóng bắt đầu nói huyện thuyền, nó huyện thuyên đến mức cái cuống của nó phồng lên, muốn xì cả hơi ra ngoài. Thỉnh thoảng Chổi Cũn há miệng định nói chen vào nhưng không tài nào chen vào được, dù chỉ một câu.

    Dù mệt, bé Kim có vẻ vui hơn khi được đám bạn bè đồ chơi vây chung quanh và trò chuyện linh tinh. Thỉnh thoảng bé bật ra tiếng cười vô tư. Thỉnh thoảng bé rên ư ư. Thỉnh thoảng bé giơ tay lên vò vò tóc và đòi chải tóc cho đẹp. Rồi bé đòi kẹp tóc cho giống mấy cô ca sĩ trên đài truyền hình nữa chứ

    Nhóm bốn đứa bạn nhìn nhau ngơ ngác. Chải dầu? Kẹp tóc. Chời ơi! Cả đời tụi nó chưa từng biết chải đầu là gì, kẹp tóc là gì, nay nghe bé Kim van nài được chải đầu, dược kẹp tóc, đứa nào dứa nấy cảm thấy bối rối lắm.

    Có tiếng kẹt cửa. Kìa, bà ngoại vào rồi! Chuồn thôi! Cả bốn đứa vội vàng lẩn đi, chỉ còn cái bong bóng nằm trơ trở trong bàn tay gầy guộc phô ra những lóng xương nhỏ xíu của bé Kim.

    Ra ngoài, Chổi Cùn ngoắc ngoắc Chuột Cống lại hỏi:

    - Mày có tiền hông?

    - Tiền? Mà mày hỏi tiền chi vậy?

    - Nếu mày có tiền thì đi mua cho bé Kim cái kẹp tóc. Tội nghiệp. Tóc bé còn có mấy cọng hà Nhưng kẹp lên cũng thấy dễ thương.

    Chuột Cống liếm mỏ, suy nghĩ:

    - Muốn mua kẹp thì phải có tiền. Có tiền rồi cũng chưa chắc mua được, vì ai chịu bán kẹp cho một con Chuột Cống như tao?

    Dép Bên Trái thở ra một hơi dài. Dép Bên Phải nói ỉu xìu:

    - Tại mày muôn đời chui rúc trong bãi rác nên

    Người ta mới sợ.

    Chổi Cũn chợt sáng mắt lên:

    Ê, tao nhớ ra chuyện này nè! Hôm đó mày lượm được cái bong bóng nơi đống rác phải không? Hay là bây giờ mày chạy ù ra đó, tìm xem có ai quãng đi kẹp tóc cũ, mày lượm lại, rửa sạch rồi mang đến đây cho tao!

    Chuột Cống không khoái kiểu ra lệnh đó cho lắm, gặp lúc khác nó sẽ dựng lông và nhe răng ra liền, nhưng vì niềm vui của bé Kim nên nó dành kềm chế bản thân mà nói:

    - Ôkê. Để tạo ra ngoài đó thử coi. Lát nữa gặp Lại nghen?

    Chuột Cống chia tay ba đứa, ton tót chạy đi.

    Đổng rác là nơi sinh ra và lớn lên của Chuột Cống, là sân chơi, là trường học, là chỗ ăn chỗ ngủ nên nó thông thạo chốn này như cái hang bé t của nó vậy. Thậm chí nó biết rõ nhà nào thường quãng ra loại rác gì, nhiều hay ít, ngon hay dở, ăn được hay không ăn được.

    Bươi bới mãi mà chẳng được gì, Chuột Cống quyết định chạy tới nhà chị em cô Thơm cô Thọ để nhòm ngó qua bịch rác nhà họ.

    Cô Thơm là chị, mới mười lăm tuổi mà điệu rơi điệu rụng. Mỗi tuần cắt một kiểu tóc mới. Mỗi tháng nhuộm một màu tóc mới. Cô chuyên sưu tập băng đô và kẹp tóc. Bộ sưu tập của cô có thể lên đến ba chục cái băng đô và năm chục cái kẹp tóc. Chưa kể đến hàng mớ kẹp tóc sứt bông hay rơi rụng kim tuyến được quăng vào bịch rác hầu như mỗi ngày.

    Cô Tho là em, kém cô chị gần hai tuổi rưỡi nhưng độ điệu dàng thì cũng cô chị Nói chung, hai chị em cô Thơm cô Thọ thay phiên nhau tiêu tốn không biết bao nhiêu tiền vào những món trang sức nho nhỏ xinh xinh này!

    Chuột Cống phóng tọt vào trong bịch rác, sục sao tìm kiếm. Nó chộp được một miếng da heo quay dày cộp (bốc mùi thiu thiu) cho ngay vào miệng, rồi vừa nhai vừa đảo mắt láo liên. Có một cây kẹp nhựa gãy làm đôi, có một cây kẹp tăm bị đứt khúc, có một cây kẹp vẫn còn con bướm màu vàng nhưng mất cái móc. Hừm, kẹp mất cái móc thì lấy gì mà kẹp tóc đây ta!

    Chuột Cống men theo chân tường chạy tốt vào trong nhà. Nhìn trước nhìn sau không thấy bóng dáng ai, nó nhảy phóc lên bàn học của cô Thơm. Chà, có hai em kẹp tóc đang nằm lăn lóc, tán dóc với nhau. Thấy Chuột Cống, hai em rúm ró người lại, miệng là chói lói kêu cứu.

    Chuột Cống bịt tai lại, đợi hai em kẹp tóc la lối đã đời, nó mới chậm rãi kể chuyện bé Kim cho hai em nghe. Nghe xong, em nào cũng đòi đến thăm bé Kim và làm bạn với bé Kim. Chuột Cống quyết định:

    Thôi, khỏi có giành nhau. Tạo dẫn hai đứa mày cùng tới đó chơi với bé Kim heng? Cặp cả hai đứa mày, chắc bé Kim thích lắm đó.

    Hai em kẹp tóc nhìn nhau hội ý rồi gật đầu ưng thuận. Chẳng thà trang trí cho mái tóc tơ mềm của bé Kim thêm xinh đẹp còn hơn nằm mãi trên bàn chẳng được Cô Thom Cô Tho đoái hoài tới!

    Thấy cái mỏ nhọn của Chuột Cống thò ra, Choi Cùn và hai chiếc dép mừng rỡ, vỗ tay khen ngợi không dứt. Chuột Cống thè lưỡi làm bộ mắc cỡ nhưng trong lòng cũng sướng run lên. Nó chìa hai cái kẹp tóc còn mới tinh ra cho Chổi Cùn:

    - Đây nè. Nhiệm vụ của tạo hoàn thành rồi đó nha.

    Chổi Cùn vỗ nhẹ lên vai Chuột Cống:

    - Mày giỏi lắm. Lúc nào mày cũng ngon lành hơn tụi tao mà.

    - Chuyện đó thì tạo hổng có chối đâu. Nói xong Chuột Cống nhe răng cười lên "he. He-he" nghe thật đã đời.

    Mấy phút sau, canh chừng bà ngoại đi vào trong bếp để nấu nồi cháo trắng, nhóm bốn đứa len lén chạy tới giường bé Kim, và Chuột Cống lanh chanh phóng tót lên trên. Cái bong bóng vui mừng nhảy tưng tưng, đánh thức bé Kim dậy:

    - Ê, dậy đi! Có kẹp tóc mới rồi nè nhóc!

    Vừa thấy Chuột Cống nhả hai cái kẹp tóc xuống chiếu, đôi mắt bé Kim bừng sáng và bé cố gắng nở một nụ cười. Trái tim Chuột Cống mềm đi trước nụ cười héo hắt nhưng với nó lại là nụ cười dễ thương nhất mà nó chưa từng thấy!

    Hết .
     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng tám 2023
Trả lời qua Facebook
Đang tải...