Ngôn Tình Em Là Ngoại Lệ Duy Nhất - Ngân Ngân

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi Ngân Ngân08, 19 Tháng tư 2023.

  1. Ngân Ngân08 Mỹ nữ sỉ lẻ phóng lợn :3

    Bài viết:
    178
    Chương 40.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm nay chính là ngày nhận chức của Giang Diệu Minh, ai nấy trong công ty đều quan tâm tới sự kiện này. Mấy ngày hôm nay không ai trông thấy Triệu Chấn Nam ở đâu cả, dù không còn là chủ tịch nhưng dù sao ông ấy cũng là cổ đông lớn, tới công ty cũng là điều đương nhiên. Từ sáng sớm, Giang Diệu Minh đã tới từ rất sớm để chuẩn bị cho ngày quan trọng, số lượng người bên truyền thông tới rất nhiều nhưng mỗi người phải có thẻ do công ty đưa mới có thể vào bên trong. Ngoài ra, Giang Diệu Minh còn thuê rất nhiều bảo vệ đứng ở cổng chính, phòng trường hợp bất trắc xảy ra.

    Triệu Chấn Nam đi cùng trợ lý tới, nhìn thấy Giang Diệu Minh ngồi ở ghế đối diện, nói chuyện với người này người nọ trong công ty, chỉ đạo giống như ông đã từng, Triệu Chấn Nam cảm thấy khó chịu trong người. Có lẽ ông đã nhận ra được những sai lầm trong giai đoạn mà mình điều hành công ty. Giang Diệu Minh đã trông thấy ông Nam, ông ta dương dương tự đắc nhìn ông Nam.

    Gần tới sát giờ, mọi người gần như đã có mặt đông đủ. Trong lòng Giang Diệu Minh lúc nào cũng canh cánh, lo lắng sẽ có người đến phá. Nhưng đến giờ này thì chỉ có một mình Triệu Chấn Nam tới đây, ngoài ra không còn ai nữa. Chủ tịch hội đồng quản trị công bố bãi nhiệm chức danh chủ tịch với Triệu Chấn Phong, có tới 76% đồng ý với quyết định này. Sau đó, ông công bố người được thay vào vị trí của ông Nam, đó là Giang Diệu Minh, mọi người trong đại hội đồng cổ đông đưa ra biểu quyết. Trong lúc mọi người bên trong đang biểu quyết thì cánh cửa bị mở ra kèm theo đó là tiếng của bảo vệ.

    "Xin lỗi, cậu không thể vào bên trong, cậu là người bị cấm vào?"

    "Xin lỗi, cậu ra ngoài cho."

    Tất cả mọi người đều dồn sự chú ý ra ngoài cửa, nơi mà đang gây ồn ào. Chấn Phong mặc kệ bảo vệ, anh dơ tay lên chào mọi người, khóe miệng nhếch lên. Anh quay sang nói với bảo vệ.

    "Này? Ai cấm tôi? Chú cấm tôi? Hay là Giang Diệu Minh cấm tôi?"

    Chấn Phong quay vào nhìn thẳng vào Giang Diệu Minh, mặc kệ cho nhân viên bảo vệ ú ớ ở bên ngoài, Chấn Phong bước vào trong với sự ngơ ngác của mọi người. Nam Minh muốn đứng dậy tống cổ Chấn Phong ra ngoài nhưng Giang Diệu Minh lại giữ anh ta lại, ông muốn xem Chấn Phong rốt cuộc muốn làm gì. Triệu Chấn Nam khá bất ngờ với việc con trai mình có mặt ở đây, ông vừa vui nhưng cũng vừa sợ, sợ con trai vẫn còn giận việc làm sai trái của ông. Dù hôm nay Chấn Phong có làm gì thì ông cũng sẽ ủng hộ.

    Chấn Phong bước lại, kéo một chiếc ghế ra và ngồi xuống. Thấy mọi người cứ nhìn mình giống như người ngoài hành tinh, anh bật cười.

    "Mọi người sao vậy? Tôi bị cắt chức chứ có bị cắt cổ phần đâu mà mọi người có vẻ ngạc nhiên vậy? Nên nhớ, tôi vẫn là một cổ đông của công ty."

    Không ai nói gì cả, Chấn Phong cầm những tờ giấy trên bàn rồi xem qua, không có gì đặc sắc, anh lại đặt xuống bàn. Mọi người tiếp tục cuộc họp, mặc kệ Chấn Phong ngồi đó. Chấn Phong dơ tay xem đồng hồ trong khi Nam Minh nhìn anh chằm chằm. Câu nói này của Chấn Phong khiến Nam Minh giật mình, không lẽ nào Chấn Phong chính là người bí mật nắm giữ nhiều cổ phần ngang Giang Diệu Minh?

    "Mọi người không đợi cổ đông lớn nhất tới dự sao? Chưa gì đã vội vàng đưa Giang Diệu Minh lên chức chủ tịch rồi à? Dù sao người ta cũng nắm giữ quyền lực đó."

    Mọi người bắt đầu xôn xao bàn tán khiến cho Giang Diệu Minh và Nam Minh lo lắng. Ông Nam mình con trai, vẻ mặt nghiêm túc của Chấn Phong chứng tỏ anh không hề nói cho vui hoặc nói dọa những người trong phòng họp này. Chấn Phong hướng mắt ra ngoài cửa, một người đàn ông đứng tuổi bước vào. Phía sau ông còn có hai người nữa, đó là nhân viên trong công ty. Chấn Phong mỉm cười, người quan trọng cuối cùng đã xuất hiện. Không chỉ riêng anh, mọi người dồn sự chú ý tới người vừa bước vào.

    "Xin lỗi, tôi đã đến muộn."

    Nam Minh há hốc miệng sửng sốt, Giang Diệu Minh đứng bật dậy. Mọi người bắt đầu bàn tán, trừ những cổ đông lâu năm. Bác Lâm bước vào, ngồi vào ghế cạnh Chấn Phong. Bác Lâm nói với mọi người.

    "Tôi xin tự giới thiệu, tôi tên là Vũ Lâm, là người đang nắm giữ số cổ phần bằng Giang Diệu Minh. Có nhiều người đã biết tôi và còn nhiều người chưa, nhưng tôi nghĩ sau này chúng ta sẽ làm việc cùng nhau nhiều thôi."

    Ông Nam nhìn không rời mắt bác Lâm, trong ông bây giờ đang có một cảm giác gì đó rất kỳ lạ sau khi trông thấy người đàn ông đó. Giang Diệu Minh cuối cùng cũng hiểu người đứng sau vụ này không phải là Chấn Phong mà là bác Lâm. Giang Diệu Minh nếu nhớ không lầm thì Vũ Lâm thực sự rất có tiếng trong giới kinh doanh. Đến Nam Minh còn không tin được việc giờ này bác Lâm xuất hiện được ở đây chứ không nói tới Giang Diệu Minh. Giang Diệu Minh đứng dậy rồi lại ngồi xuống, ông ta muốn mau chóng công bố kết quả để có thể ngồi lên chức chủ tịch, nhất định mọi chuyện phải xử lý nhanh. Tuy nhiên, Chấn Phong đã làm cho ông ta bối rối.

    "Tôi sẽ chuyển lại 5% cổ phần của mình cho ông Vũ Lâm, nên hiện tại, số cổ phần của ông Vũ Lâm lớn hơn ông Giang Diệu Minh và là lớn nhất."

    Chấn Phong nhìn Giang Diệu Minh lên cơn tức giận, anh rất đắc chí. Nhưng nào có dừng lại ở giây phút này. Khi nghe tin bác Lâm bị tai nạn, anh đã rất lo lắng. Nhưng khi Huy Hoàng thông báo về, mọi chuyện rất ổn anh đã nghe điện thoại của ông Lâm, cùng với Huy Hoàng bày cách để có thể hạ gục Giang Diệu Minh và tống ông ta vào tù, mọi chuyện anh và Huy Hoàng làm chỉ là giả mạo. Chấn Phong đứng dậy, đi một vòng xung quanh mọi người rồi cuối cùng dừng lại bên cạnh Giang Diệu Minh.

    "Các bác các chú, mọi người phải thật tỉnh táo, không thể nào tùy tiện bầu một người không rõ danh tính lên giữ chức chủ tịch được. Ông ta.. là kẻ giết người đó!"

    Giang Diệu Minh mở to mắt, ông ta xoay người lại, nắm lấy cổ áo Chấn Phong, nói như quát lên.

    "Mày đã hết cổ phần, không có nhiệm vụ gì ở đây hết, cút ra ngoài. Gọi bảo vệ tống cổ nó ra ngoài, ở đây nói nhăng nói cuội."

    Chấn Phong dơ tay ra hiệu bảo mọi người cứ ngồi ở đó, không cần lo cho anh. Ông Nam đứng dậy. Chấn Phong nghiêng đầu ra một bên, khuôn mặt anh trông rất bố đời.

    "Tại sao phải ra khỏi đây? Còn nhiều kịch hay phía sau mà, nể mặt tôi từng cống hiến cho công ty mà cho tôi ở lại khoảng mười phút không được sao? Kịch hay sắp tới rồi."

    Giang Diệu Minh thả tay ra khỏi cổ áo anh, đồng thời đẩy anh một cái nhưng Chấn Phong vẫn giữ được thăng bằng. Anh vỗ tay rồi cười.

    "Rồi sau đây sẽ biết ai nói nhăng nói cuội."

    Đây là lần thứ ba, tất cả mọi người lại hướng ra ngoài cửa sổ. Lần này khác hoàn toàn so với hai lần trước trước hoàn toàn khác nhau. Nếu như lần trước đều là hai người thuộc cổ đông trong công ty thì bây giờ, là người bên ngoài. Không chỉ một người có tận bốn người. Họ là cảnh sát.

    Cảnh sát dơ thẻ lên rồi nói với mọi người.

    "Chúng tôi có quyết định bắt tạm giam đối với ông Giang Diệu Minh để điều tra việc ông có liên quan đến cái chết của bà Hoàng Bích, rửa tiền, bắt giữ người trái pháp luật và thao túng thị trường chứng khoán. Mời ông hợp tác với chúng tôi để điều tra vụ việc."

    "Chúng tôi có quyết định bắt tạm giam đối với ông Vũ Nam Minh để điều tra về hành vi tổ chức mại dâm, trốn thuế, bắt giữ người trái phép. Mời ông hợp tác với chúng tôi để điều tra vụ việc."

    Ngoài bác Lâm và Chấn Phong ra, ai ai cũng sững sờ và ngã ngửa. Không ngờ hai người này lại chính là tội phạm, làm ra vô số những việc vi phạm đó. Chấn Phong đứng một góc để nghe, những bằng chứng anh và Huy Hoàng đã tìm được đều giao hết cho cảnh sát. Cảnh sát đưa hai người đó đi, Nam Minh vẫn còn không phục, quay lại nhìn Chấn Phong chằm chằm.

    Mọi chuyện nên kết thúc ở đây.
     
    chiqudoll thích bài này.
  2. Ngân Ngân08 Mỹ nữ sỉ lẻ phóng lợn :3

    Bài viết:
    178
    Chương 41.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thông tin chủ tịch mới của J Entertainment chưa kịp tuyên bố nhận chức đã bị cảnh sát đưa đi cùng với vị giám đốc Nam Minh không chỉ khiến trong công ty hỗn loạn mà giới truyền thông cũng có một ngày sóng gió. Ông Nam trông thấy con trai mình đã làm nên chuyện, ông không chỉ thấy tự hào mà còn cảm thấy bản thân mình thật ấu trĩ vì ngày trước không tin tưởng những quyết định của Chấn Phong, luôn làm theo ý mình thích. Ông Nam cố tình nán lại công ty đợi Chấn Phong nhưng ông lại thấy Chấn Phong đang nói chuyện với ông Lâm, sợ con trai còn có hẹn nên ông Nam lặng lẽ đứng dậy, muốn rời đi.

    Chấn Phong vốn định hẹn với bác Lâm để nói về chuyện của Phương Hân nhưng anh đã trông thấy bố mình ngồi một mình ở đó, chờ anh cùng về. Chấn Phong chưa có nói chuyện lại với bố cũng lâu rồi, vậy nên Chấn Phong đã tiễn bác Lâm ra ngoài cửa rồi ngay lập tức quay vào.

    "Bố, cuộc họp đã kết thúc lâu rồi. Chúng ta mau về thôi."

    Một câu nói vốn dĩ rất bình thường nhưng tại sao khi nghe Chấn Phong nói khóe mắt ông Nam lại cay xè đi, con trai ông đã tha thứ cho ông rồi sao? Ông Nam bối rối, ngay lúc này bản thân ông không biết phải làm như thế nào cả. Chấn Phong nhìn bố, anh bước lại thật gần, nắm lấy bàn tay của ông.

    "Trước khi về sống cùng bố và ông bà, đi học con thường bị các bạn trêu rằng" đồ không có bố ", nhìn bố của các bạn nắm tay các bạn những lúc ra về, bố biết không, lúc đó con thèm có người bố ở bên cạnh, muốn được bố dắt tay đi như vậy. Sau này về, bố cũng không có thời gian đi đón con, rồi sau này, chúng ta cũng không có nhiều thời gian bên cạnh nhau như thế này."

    Dù ông Nam không cưới mẹ Chấn Phong nhưng ông vẫn thường xuyên tới thăm ba mẹ con. Chấn Phong cũng biết đó là bố mình, tuy nhiên, không ở cùng nhau nên có nhiều bạn cùng lớp của anh đều chế giễu anh là "đồ không có bố". Những lúc như vậy, anh không chỉ tủi thân mà còn ghét bố nữa. Ông Nam nhìn con trai, ông tự nhận mình không phải là người bố tốt. Giờ ông muốn Chấn Phong quay trở về nhà, nhưng lời nói cứ nghẹn ở cổ họng, không tài nào nói ra nổi.

    "Để con đưa bố về. Đợi con giải xong hết chuyện của công ty và chuyện cá nhân nữa, con và Phương Thảo sẽ về thăm gia đình. Con biết là mọi người luôn mong chúng con về nhưng mà, Phương Thảo sau cú sốc đó, con không chắc nó sẽ trở về. Còn con, con và Phương Hân có tình cảm với nhau và còn đang sống cùng nhau, vì bà có liên quan đến cái chết của mẹ con và mẹ Phương Hân nữa, con tôn trọng quyết định của cô ấy."

    Ông Nam gật đầu, sau bao nhiêu chuyện như vậy, khó trách được hai đứa. Còn chuyện Phương Hân, ông thực sự cảm thấy có lỗi với cô. Ông là một người bố nhu nhược, năm cô mười tuổi, đón Phương Thảo và Chấn Phong về, ông Nam đã gật đầu đồng ý với bà Nhã, đưa Phương Hân ra nước ngoài. Bây giờ, biết cô không phải là con ruột của mình, ông chỉ cầu mong sao Phương Hân nhanh chóng tìm được bố ruột, che chở, bảo vệ và yêu thương cô hơn ông.

    "Cái Hân, dạo này nó vẫn khỏe chứ? Nó đã đi tìm.. bố ruột của mình chưa?"

    Chấn Phong mím chặt môi, anh gật đầu.

    "Phương Hân vẫn ổn ạ, còn việc bố ruột cô ấy, người đàn ông vừa nãy - Bác Lâm chính là bố ruột cô ấy!"

    Ông Nam gật đầu, như vậy là tốt lắm rồi. Dù ngày trước ông ấy có như thế nào đi chăng nữa thì bây giờ ông ấy có trách nhiệm là chăm sóc Phương Hân.

    * * *

    Một buổi chiều đông, Phương Hân cùng Chấn Phong ra thăm mộ của dì Bích và mẹ của mình. Hai người đi thăm dì Bích trước, Giang Diệu vẫn đang bị tạm giam để điều tra. Cuối cùng thì dì đã có thể an tâm nhắm mắt xuôi tay. Hai người đứng lặng trước mộ của dì Bích, dì giống như người mẹ thứ hai của họ vậy, đến bây giờ, hai người vẫn không thể tin rằng dì Bích đã bỏ họ mà ra đi.

    Khói hương bay khắp mọi nơi, không gian ảm đạm và đìu hiu, một chiều đông âm u.

    Sau đó, hai người tới thăm mộ của mẹ. Sở dị gọi "mẹ" là bởi vì vị trí giữ mộ của mẹ Phương Hân và mẹ Chấn Phong không quá xa, hơn nữa, hai người họ sắp trở thành người một nhà rồi, mẹ của anh cũng là mẹ em.

    Khi bước tới nơi, hai người sững người lại. Trước ngôi mộ của mẹ Phương Hân, bà Nhã đang quỳ ở đó, bên trên mộ còn có hoa quả và một số đồ cúng khác. Chấn Phong đánh mắt sang bên trái, mộ của mẹ anh cũng có đồ y như vậy. Có lẽ bà Nhã đã qua chỗ mẹ anh trước. Bà Nhã đang thủ thỉ gì đó chăm chú nên không biết có người đứng phía sau bà. Một cơn gió thổi qua khiến cho cánh hoa cúc ở bó hoa trên tay Phương Hân chao đảo, cô quay sang nhìn Chấn Phong.

    "Bà ơi?"

    Chấn Phong mở lời, bà Nhã giật mình quay lại. Thì ra là đứa cháu nội bà từng xua đuổi, là đứa cháu mà bà từng coi như một món quà, đánh đập và trao đổi. Bà Nhã xấu hổ, bà chẳng còn mặt mũi nào để đối diện với hai người, đặc biệt là Phương Hân. Bfa cúi mặt xuống, muốn cầm túi bỏ đi. Phương Hân nhanh tay nắm lấy tay bà Nhã, không cho bà đi.

    "Tại sao bà lại không muốn gặp chúng cháu? Chúng cháu tới nhà cũng không gặp được bà, có phải bà đang trốn tránh chúng cháu không?"

    Mấy ngày này, Phương Thảo cùng Chấn Phong đã quay trở về nhà, ông Nam nói rằng bà Nhã đã thực sự sám hối, tự tay mình phá bỏ những thứ mê tín đi. Trong quá khứ bà đã chấp mê bất ngộ, làm vô số điều có lỗi, tác động gián tiếp đến cái chết của mẹ Phương Hân cũng như mẹ Chấn Phong bằng những lời nói gây tổn thương. Bà Nhã đã đưa hai người lên chùa, nếu không ở chùa thành tâm sám hối thì bà sẽ ra mộ của hai người, ông Nam không hy vọng hai người sẽ tha thứ cho bà Nhã, chỉ mong rằng nếu không tha thứ thì cũng không làm bà tổn thương thêm.

    Nhìn bà Nhã gầy guộc đi trông thấy, Phương Hân thấy xót xa. Bfa Nhã không ngẩng đầu lên, bà nói,

    "Ta không còn mặt mũi nào mà nhìn hai đứa nữa, cũng không biết phải làm gì ngoài nói hai từ xin lỗi."

    Phương Hân dùng hai tay nắm chặt lấy tay bà, vì ở ngoài trời lâu nên tay bà Nhã lạnh ngắt. Chấn Phong cởi áo khoác bên ngoài khoác vào người bà. Trách móc.

    "Trời lạnh như vậy sao bà còn ra đây? Bà không giữ gìn sức khỏe thế này thì làm sao sống tốt để chuộc lỗi được?"

    Phương Hân hùa theo Chấn Phong.

    "Phải đó bà, bà không sống tốt để chuộc lại lỗi lầm sao? Bà phải sống tốt, bà không được trốn tránh."

    Bà Nhã rưng rưng, tay bà run run, Phương Hân cảm nhận rõ được điều đó.

    "Chấn Phong, Phương Hân, bà thật sự xin lỗi hai đứa."

    * * *

    Trời lạnh nhưng Phương Hân nằng nặc đòi đi biển, Chấn Phong không còn cách nào khác đành phải đưa cô đi biển, nhưng mà là biển ở nước ngoài. Nhìn Phương Hân ngồi xây lâu đài cát, Chấn Phong ngồi phía sau nhìn rất chăm chú. Nếu hai người họ không mặc đồ đôi thì ai cũng sẽ nghĩ anh chính là một tên biến thái. Cũng đúng thôi, Chấn Phong chính là tên biến thái của Phương Hân.

    Nhìn dáng người đó, tên đàn ông nào mà không thèm thuồng cơ chứ? Ấy vậy mà không xuống biển tắm lại ngồi trên bờ xây lâu đài cát như bọn trẻ con. Nói đi cũng phải nói lại, hôm nay cô cũng đã mười tám tuổi rồi. Nếu như đúng như kế hoạch thì cô sắp phải gả cho Huy Hoàng rồi đó, cũng may anh thông minh. Anh tự cười một mình. Chấn Phong chống tay lên cằm, suy nghĩ về một màn cầu hôn có một không hai vào tối nay cùng với tổ chức sinh nhật cho cô luôn. Nhiều kiểu quá nên anh vẫn đang suy nghĩ, Phương Hân là người không thích lãng mạn ở nơi đông người nên tất nhiên anh sẽ tổ chức chỉ có hai người. Còn quà, anh đã đặt vài món đồ trang sức đắt tiền, tuy nhiên khi anh vờ hỏi cô thì cô nói không thích trang sức. Cô nói rằng chỉ cần cho cô đi biển ăn hải sản là được.

    Đúng là có tâm hồn ăn uống.

    "Phương Hân, về ăn trưa thôi!"

    Anh nói vọng ra. Phương Hân vẫn còn ham chơi, chưa muốn vào. Lúc đó có một người đàn ông, đích thực là sáu múi cuồn cuộn, nước da ngăm đen, cao ráo đi qua. Chấn Phong cảm nhận thấy nguy hiểm, anh ngồi bật dậy, tháo kính râm xuống. Đến Chấn Phong còn mê. Rõ ràng đây không phải là người bản địa, Chấn Phong thấy quen quen.

    "Cô em xinh gái, sao ngồi đây một mình vậy? Cho anh chơi cùng với được không?"

    Chấn Phong nhanh như một cơn gió chạy tới, ngồi xuống bên cạnh Phương Hân. Cô ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hai má phồng lên.

    "Muốn chơi nhưng hết chỗ rồi người anh em. Chuyện tình cảm cũng vậy."

    Chấn Phong muốn cảnh cáo trước nhưng đáp lại chỉ có tiếng cười của Phương Hân, Chấn Phong nhìn biểu cảm của Phương Hân rồi lại ngẩng lên nhìn người đàn ông.

    Chết tiệt, đây là Trường An.

    "Ái chà cái thằng này, lâu ngày không gặp trông mày đen như chấy vậy?"

    Để cho bớt quê, Chấn Phong lái sang chuyện khác ngay lập tức. Trường An lắc đầu.

    "Kệ tao."

    Chấn Phong nhếch mép.

    "Thì chả kệ mày. Tay cầm cái gì đó?"

    Trường An dơ lên.

    "À vừa gặp một quán bán hải sản nướng nên mua thôi, hai người muốn ăn không?"

    Mùi đồ nướng bay ra, nếu như ngày trước hoặc trong suy nghĩ của Phương Hân, thì đồ nướng mà lại là hải sản nướng thì không còn gì để chê. Tuy nhiên, vừa ngửi thấy mùi này, trong người Phương Hân thấy khó chịu, cô có cảm giác buồn nôn. Phương Hân lấy tay che miệng rồi đứng dậy, tránh xa Trường An tới cả chục bước chân.

    "Phương Hân, em sao vậy? Không phải muốn ăn hải sản sao?"

    Phương Hân xua tay, lắc đầu.

    Chấn Phong nhìn Trường An, hai người đàn ông không hiểu gì cả. Phương Hân nhớ ra điều gì đó, cô vẫy tay chào Trường An rồi chạy về khách sạn, Chấn Phong chạy theo sau.

    Chấn Phong đứng bên ngoài phòng tắm, nói vọng vào.

    "Phương Hân, em khó chịu ở đâu sao? Sao em không nói gì cả?"

    Phương Hân đã bị chậm một tháng nay, cô cứ nghĩ là bình thường vì trước khi vẫn thế. Cô hồi hộp nhìn vào que thử, cảm xúc trong giây phút này thật lẫn lộn.

    "Phương.."

    Chấn Phong chưa kịp nói thì Phương Hân bước ra ngoài. Mặt cô không được vui vẻ, cô nói với Chấn Phong bằng vẻ mặt nghiêm túc.

    "Chấn Phong, chúng ta dừng mối quan hệ này ở đây được không?"

    Chấn Phong sững người, anh còn nghĩ mình nghe nhầm.

    "Phương Hân, em đang nói gì vậy? Em, em.. Tại sao chứ?"

    Bỗng nhiên Phương Hân bật cười, đưa que thử hiện hai vạch lên cho Chấn Phong.

    "Thì phải cưới chứ biết làm sao? Yêu mãi thế à? Đồng ý hay không đây?"

    Chấn Phong bất ngờ tột cùng trong sự hạnh phúc, anh cầm que lên, nói như hét lên.

    "Cưới, cưới chứ, ngày mai cưới luôn!"

    "Nào, thả em xuống, Chấn Phong."
     
    chiqudoll thích bài này.
  3. Ngân Ngân08 Mỹ nữ sỉ lẻ phóng lợn :3

    Bài viết:
    178
    Chương 42.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ sau khi Phương Hân và Chấn Phong có em bé, Phương Thảo chuyển về nhà ở. Dù chưa thực sự tha thứ cho bà Nhã nhưng cô cũng không còn cách nào khác, để ông bà cùng bố ở nhà như vậy chắc chắn sẽ cô đơn. Bác Lâm sau khi nhận lại con gái, vui mừng không nói nên lời, bác hào phóng tặng cho con rể tất cả số cổ phần ở J nhưng Chấn Phong lại để lại hết cho Phương Thảo, còn anh và Phương Hân thì đi du lịch khắp nơi. Phương Thảo ngồi ở bàn làm việc mà chép miệng, tất cả công việc của công ty đều đổ lên đôi vai nhỏ bé này, nhưng không sao, cô vẫn có thể làm được.

    Hôm nay là chủ nhận, một số công việc Phương Thảo đã làm xong, cô ngồi hướng ra cửa sổ, vừa nhìn điện thoại vừa làm theo trong video. Chả là dạo này cô đã học nữ công gia chánh, muốn tự mình đan một chiếc áo len cho đứa cháu sắp chào đời. Cuối hè năm sau Phương Hân mới dự sinh nhưng Phương Thảo phải làm từ bây giờ, sai thì còn có thời gian mà làm lại. Cuộc sống trôi qua thật yên bình nhưng cũng nhàm chán, Phương Thảo cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó, đúng hơn là người nào đó.

    Trong không gian tĩnh lặng, tiếng chuông điện thoại vang lên, xóa tan bầu không khí.

    "Alo, tôi nghe."

    Ở đầu dây bên kia, một giọng nói ấm áp tựa ánh nắng ban mai cất lên.

    "Là tôi, Huy Hoàng đây."

    Phương Thảo biết ai là người gọi đến nhưng cô lại mang thái độ lạnh lùng nói chuyện với anh coi như không quan biết, hoặc là chỉ ở mức xã giao. Từ ngày hôm cô bị bắt cóc, Huy Hoàng chọn ở lại cứu Ngọc Anh, Phương Thảo chưa có gặp lại Huy Hoàng. Bởi vì hai công ty đang hợp tác dự án phim mà Phương Thảo vẫn đồng ý cho Ngọc Anh quay nốt bộ phim chứ không trực tiếp đuổi việc sau sự việc ăn cháo đá bát đó nên mỗi khi phải gặp gỡ bàn chuyện thì hoặc là Phương Thảo vắng mặt, giao cho cấp dưới đi hoặc là Huy Hoàng vắng mặt. Phương Thảo cũng không hiểu tại sao nữa, nhưng cô không muốn gặp Huy Hoàng.

    "Anh gọi tôi có việc gì không?"

    Huy Hoàng mỉm cười nhạt nhẽo, giữa cô và anh chỉ có bàn công việc thôi sao? Bàn công việc nhưng lúc nào cô cũng trốn hết.

    "Tối nay đoàn quay phim gặp mặt để tổ chức liên hoan, phim cũng đã quay xong rồi. Họ mời chúng ta tới tham dự. Tôi biết em không bận gì."

    Phương Thảo đặt cuộn len xuống bàn, gương mặt hướng ra ngoài cửa sổ.

    "Nếu tôi bận thật thì sao?"

    "Thì em quá nhẫn tâm rồi. Lần này là lần đầu hai công ty hợp tác, em phải có trách nhiệm với nhân viên và đoàn làm phim một tý đi chứ.."

    Còn chưa nghe thấy tiếng hồi đáp, Phương Thảo đã cho Huy Hoàng nghe âm thanh "tút tút". Huy Hoàng ngơ ngác, Phương Thảo chán ghét anh đến vậy hay sao?

    Thật ra Phương Thảo không có ý định tắt máy, chỉ vì máy cô sập nguồn do hết pin mà thôi. Phương Thảo thấy áy náy quá nhưng cô lại quên sạc ở dưới xe nên cô quyết định không gọi lại nữa, tối nay sẽ tới khách sạn nơi mà đoàn làm phim đã hẹn.

    * * *

    Bảy giờ tối, mọi người đã có mặt gần như đông đủ. Đoàn làm phim bao hết tàng ba của một nhà hàng lớn trong thành phố. Đồ ăn đã được nhân viên mang lên một nửa, đạo diễn cùng đoàn làm phim, ai ai cũng xinh đẹp rạng rỡ, họ nói chuyện về phim, về gia đình, tình yêu trong khi đợi những người còn lại tới nốt. Phương Thảo bước vào bên trong trước, Huy Hoàng đi ngay phía sau. Hai người họ tới cùng nhau không phải trùng hợp mà bởi vì hôm nay chính là một ngày xui xẻo của Phương Thảo, cô đang đi trên đường tới đây thì bị hỏng xe, may sao lại gặp Huy Hoàng. Xe thì được mang đi sửa còn người thì được Huy Hoàng thân thiện mang tới đây.

    Khuôn mặt Phương Thảo không được vui vẻ gì cho lắm khi tới đây cùng Huy Hoàng. Đạo diễn thấy hai người cùng tới, vui mừng chào hỏi.

    "Huy Hoàng, Phương Thảo, lại đây nào. Hai người tới cùng nhau sao?"

    Phương Thảo lắc đầu còn Huy Hoàng gật đầu.

    "Tôi có duyên gặp cô ấy trên đường nên mang tới đây luôn."

    Phương Thảo bĩu môi rồi ngồi xuống, Huy Hoàng nhanh tay nhanh chân ngồi xuống ghế bên cạnh Phương Thảo. Lúc này, Ngọc Anh cũng vừa tới, cô chào mọi người rồi được sắp xếp ngồi bên cạnh Huy Hoàng. Dù sao cũng là diễn viên chính của phim, nên được ngồi cạnh những nhân vật lớn.

    Phương Thảo bặm chặt môi, dù cô không thích Ngọc Anh nhưng bây giờ cô lại có cảm giác không thích Ngọc Anh ngồi cạnh Huy Hoàng. Phương Thảo nhích ghế, tránh xa ra Huy Hoàng một khoảng cách. Tuy nhiên, Huy Hoàng để ý thấy, cũng nhích ghế theo cô. Tất cả mọi người ngồi ở bàn đó đều nhìn ra nhưng họ cố gắng nhịn cười nếu không muốn ngày mai bị thất nghiệp.

    Đạo diễn đứng dậy, nói đôi lời trước khi mọi người cùng nhau bước vào phần chính của bữa tiệc.

    "Chúng ta đã trải qua không ít khó khăn để hoàn thành xong bộ phim này, đây cũng là lần đầu tiên hai công ty LK và J hợp tác, vì vậy, trách nhiệm đổ dồn lên đôi vai chúng ta là rất lớn, và hơn hết, tất cả chúng ta đã chăm chỉ và nhiệt huyết hoàn thành bộ phim một cách tốt nhất.."

    Tất cả mọi người cùng nhau vỗ tay sau khi đạo diễn phát biểu xong. Huy Hoàng còn động viên mọi người và cùng nhau nâng ly. Phương Thảo cầm lý rượu trong ly mà lòng hoang mang tột độ, ly của cô được rót nhiều nhất, nhìn ly rượu đỏ sánh trong tay mà Phương Thảo rất thích thú, tuy nhiên ngày mai là ngày thành hôn của Chấn Phong và Phương Hân, cô không thể nào mà mang một thân thể tràn ngập mùi rượu và trạng thái không tỉnh táo để đến buổi lễ quan trọng của anh trai mình được. Huy Hoàng cũng biết mai chị họ mình cưới mà tại sao lại rót cho cô nhiều như thế này?

    "Này, Huy Hoàng, anh bị hâm rồi đúng không? Muốn chuốc say để hại tôi đúng không hả?"

    Cô không dám nói to, Phương Thảo kéo tay áo Huy Hoàng, anh nghiêng người xuống nghe Phương Thảo lên tiếng bất bình. Anh cười đểu một cái.

    "Hôm nay là ngày vui của cả đoàn làm phim, em không thể vì bản thân mình mà làm mọi người mất hứng được, hiểu không? À, nếu mà không uống được thì để tôi uống giúp em, không ai nói gì em đâu, nói trừ lương."

    Phương Thảo cao ngạo sao lại có thể để cho người khác uống hộ mình cơ chứ? Cô không thèm nhìn Huy Hoàng nữa, cô uống một hơi hết sạch rượu vang trong cái ly. Trên môi đỏ mọng cô còn một chút rượu còn vương lại, nhìn vào không ai không muốn chạm vào đôi môi ấy. Huy Hoàng còn vỗ tay chúc mừng cô, tiện thể anh còn rót vào trong ly cô thêm rượu nữa. Vì chưa ăn gì mà uống một cốc đầy như vậy, bụng Phương Thảo bắt đầu "biểu tình", thấy khó chịu, Phương Thảo ngồi xuống và bắt đầu ăn. Đạo diễn gắp cho cô quá trời tôm, Phương Thảo cảm ơn ông ấy. Còn Huy Hoàng, thấy trong bát của Ngọc Anh cũng được đạo diễn gắp tôm nhưng vì tay cô bị thương từ ngày hôm đó còn chưa khỏi nên đã giúp cô ấy một tay, bóc tôm giúp cho Ngọc Anh. Anh chỉ muốn giúp Ngọc Anh bóc hai con tôm rồi sẽ quay ra bóc cho PHương Thảo nhưng khi anh quay lại đã thấy Phương Thảo ăn hết tôm trên bát rồi, cô ăn luôn không còn bóc vỏ nữa.

    Hai người cứ như vậy, không nhận ra tình cảm của đối phương đã đành, giờ còn không nhận ra tình cảm của chính mình nữa, cố chấp và đáng thương.

    Bổ sung được năng lượng, Phương Thảo mang ly đi khắp các bàn để cùng nhau nâng ly với họ. Với nhân viên bên LK thì không nói làm gì nhưng với bên J thì cảm thấy Phương Thảo đã thân thiện hơn trước rất nhiều, họ ngày càng yêu quý cô, uống với cô nhiệt tình. Huy Hoàng muốn sang đỡ cho cô nhưng lại bị Ngọc Anh kéo tay lại.

    "Ngồi ở đây đi, đạo diễn hình như muốn nói chuyện với anh đó."

    Huy Hoàng nhìn Phương Thảo, anh không bước qua đó nữa mà lại ngồi cạnh đạo diễn nói chuyện với ông ấy. Ngọc Anh không đi giao lưu, cô lại ngồi cạnh hai người họ, nghe họ nói chuyện vu vơ.

    Tất cả mọi người đều đã say ngà ngà, còn hai người là Huy Hoàng và Phương Thảo thì sắp bất tỉnh đến nơi rồi. Mọi người chia tay nhau, về bằng xe taxi trước. Bây giờ chỉ còn lại đạo diễn, Ngọc Anh và hai con sâu rượu đang nằm đó.

    "Giờ hai người họ phải làm sao?"

    Ngọc Anh hỏi đạo diễn, ông ấy cũng không biết làm sao cả. Đạo diễn lại lay lay người Huy Hoàng xem anh ấy còn nói chuyện được không.

    "Huy Hoàng?"

    Huy Hoàng mắt nhắm mắt mở ngẩng đầu lên, dù chưa nói gì nhưng anh đã xua tay.

    "Không cần đâu, lát nữa tôi sẽ đưa Phương Thảo về, nhờ đạo diễn đưa Ngọc Anh về nhé? Lát nữa sẽ có người tới đón hai chúng tôi."

    Giọng nói chứng tỏ Huy Hoàng vẫn còn ổn ổn, tuy vậy nhưng đạo diễn vẫn còn phải hỏi lại một lần nữa.

    "Cậu ổn chứ? Nếu không phải gọi cho chúng tôi đấy nhé?"

    "Tôi biết rồi."

    Đạo diễn đưa Ngọc Anh đi trước. Huy Hoàng nói vậy cho họ yên tâm thôi, anh ôm đầu đứng dậy, mang áo lại khoác vào người Phương Thảo. Anh sờ vào má cô, má cô nóng rực và Phương Thảo không đáp lời Huy Hoàng. Anh cõng cô xuống dưới tầng một, đi ra ngoài đường. May mắn cho họ, đối diện nhà hàng là một khách sạn lớn, ngoài trời đang có sấm chớp nữa, nghỉ lại đây là hợp lý.

    "Khách sạn chúng tôi chỉ còn đúng một phòng, mà hai người là vợ chồng thì ở một phòng thì đúng rồi còn gì nữa? Cãi nhau nên muốn ở hai phòng sao?"

    Huy Hoàng lắc đầu, dù họ cãi nhau thì vẫn nên ở một phòng thì hơn. Anh sợ đến nửa đêm Phương Thảo có xảy ra vấn đề gì thì còn có người chăm sóc. Vẫn nên ở một phòng.

    Huy Hoàng đưa được Phương Thảo lên đến phòng muốn hết hơi, không hiểu sao người nhỏ con mà nặng đến vậy. Huy Hoàng đặt cô nằm xuống giường, cởi giày, áo ngoài của cô ra cho dễ chịu. Phương Thảo trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cô ôm lấy cảnh tay của Huy Hoàng, không muốn cho anh đi. Huy Hoàng thấy vậy thì cũng nằm xuống, cho Phương Thảo ôm tay mình ngủ.

    Phương Thảo nói mê man gì đó, Huy Hoàng vừa nhìn cô vừa nghe. Cô nói rất nhiều, nói về công việc, nói về việc chuẩn bị đám cưới cùng hai người kia, nói cả việc đứa cháu sắp chào đời, và bất ngờ hơn, cô còn nói Huy Hoàng đáng ghét nữa.

    "Hic.. đi bóc tôm.. cho Ngọc Anh.. tức.. thà ăn cả vỏ còn.."

    Huy Hoàng chỉ nghe được từng ấy từ, anh bật cười cũng như biết lỗi của bản thân. Bỗng nhiên, Phương Thảo quay người lại, ôm chặt lấy anh. Mùi hương oải hương trên cơ thể cô cùng với vòng một chạm vào người anh, Huy Hoàng phải kiềm chế lắm nhưng người anh vẫn khó chịu. Huy Hoàng cắn chặt môi, anh không dám thở mạnh.

    Phương Thảo còn to gan hơn, cô kêu nóng rồi cởi áo ra ngay trước mặt anh. Huy Hoàng lấy ta che lại cho cô nhưng không may lại để vào chỗ không nên để. Đã vậy, Phương Thảo còn giữ tay anh lại, không cho anh buông ra bởi vì tay anh mát.

    Con quái thú trong người Huy Hoàng thức tỉnh, anh không thể chịu đựng được tiểu yêu tinh này liên tục khiêu khích anh nữa, Huy Hoàng với tay ra tắt đèn đi.

    Một đêm triền miên.

    * * *

    Tiếng chuông điện thoại vang lên, hai người nằm ôm nhau trong chăn vẫn chưa chịu tỉnh dậy. Phương Thảo với được chiếc điện thoại khi nó đã đổ chuông tới lần thứ ba.

    "Alo.."

    "Mấy giờ rồi hả Thảo? Giờ mày đang ở đâu, hôm nay mày phải làm phù dâu đó, trời đất ơi, cả cái tên Huy Hoàng nữa, hẹn tám giờ mà giờ không thấy đâu.."

    Tiếng Chấn Phong vang lên, ngày trọng đại của anh và Phương Hân mà hai nhân vật nào đó vẫn chưa dậy, ngay lúc này đang hoảng hốt vệ sinh cá nhân và thay quần áo.

    Một ngày mới lại bắt đầu, sau cơn mưa đêm qua, vạn vật đều mang một sức sống mới.

    Hết
     
    Nguyễn Ngọc Nguyênchiqudoll thích bài này.
Từ Khóa:
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...