Huyền Ảo [Edit] Địa Ngục Trần Gian - Chích Hát AD Cái Nãi

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Khoai lang sùng, 28 Tháng mười một 2021.

  1. Khoai lang sùng

    Bài viết:
    1,986
    Chương 130: Thành ma

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi không ngờ lúc này Long Linh sư tỷ lại xuất hiện trước mặt tôi. Tôi hoảng hốt, vội kêu lên: "Sư tỷ, mau tránh ra!"

    Nhưng Long Linh sư tỷ như không nghe thấy lời tôi nói mà vẫn quỳ rạp dưới đất: "Ngọc Dương sư thúc, đệ tử sẵn lòng lấy tính mạng mình ra đảm bảo rằng Long Tâm.. Long Tâm hoàn toàn không có vấn đề!"

    Nhìn Long Linh sư tỷ ngốc nghếch như thế này, lòng tôi ấm áp hơn đôi chút. Ngốc quá, có lẽ người duy nhất không nhận ra tình hình hiện giờ chỉ có tỷ ấy mà thôi. Giờ hoàn toàn không cần biết tôi có phải gian tế của yêu tộc hay Vĩnh Dạ không, lúc này mấy con chó già trước mặt chỉ có một mục đích chính là muốn lấy mạng tôi!

    Chuyện đã phát triển tới nước này, nếu tôi không chết bọn họ sẽ không thoải mái, cho nên mục tiêu lúc này của bọn họ chính là giết tôi, rất đơn giản. Chẳng qua cho dù tỷ ấy ngốc nghếch không nhận ra cục diện, hiện giờ cũng chỉ có tỷ ấy là đứng ra bảo vệ tôi. Những trưởng lão, Thái Thượng trưởng lão và nhiều đệ tử ở dưới, và cả Trương Ngọc Dương đều biết là tôi bị hàm oan.

    Nhưng chiều hướng là thế, tôi không thể không chết!

    Mà tôi vốn chẳng làm sai điều gì, chỉ là vì bọn họ kiêng kỵ, nghi ngờ nên đã từng bước ép tôi tới bước đường này. Có lẽ tội danh đó chỉ là bọn họ cho người tạo ra để kiếm cớ.

    Từ đầu tới cuối ai cũng được lợi. Long Phong của Trương gia nhận được sự ủng hổ trong mười năm từ các Huyền Môn khác. Núi Võ Đang, Toàn Chân giáo, Bồ Đề môn, Tàng Địa Phật quốc và Lưu Ly Tự thì yên tâm, đồng thời cũng có thể liên kết lại cùng đối kháng Vĩnh Dạ, không đến mức chiến đấu một mình rồi bị Vĩnh Dạ đánh tan từng kẻ một!

    Tất cả mọi người đều được lợi, chỉ có mình tôi phải chết!

    Người tốt sẽ bị lấn lướt, ngựa tốt sẽ bị người cưỡi, tất cả là vì tôi quá yếu. Đúng vậy, chính là vì tôi quá yếu, nếu tôi đủ mạnh sợ rằng cục diện bây giờ đã khác rồi.

    Xét cho cùng vẫn là do tôi quá yếu.

    Nhưng đây là lỗi của tôi sao? Tôi yếu có nghĩa là người khác có thể thoải mái chém giết? Tôi yếu thì sẽ bị coi là quân cờ bỏ, trở thành vật giao dịch mang đi bán?

    Bán ông nội ngươi!

    Những ý nghĩ hung ác bắt đầu tràn ngập khắp nội tâm. Giờ phút này toàn bộ lương thiện và những mặt tốt đẹp trong tôi đều bị xé thành mảnh nhỏ! Tôi nắm chặt tay, cảm nhận sự vô lực từ thân thể mình!

    Vì sao, vì sao tôi lại là tên ăn hại đúng vào lúc này.

    Tôi cắn răng, nén nước mắt rơi, gằn từng chữ: "Sư tỷ, tránh ra. Bọn họ muốn ta chết, ta chết là được, cái mạng này chẳng đáng xu nào."

    "Ta không muốn!" Long Linh sư tỷ hô lên.

    "Đây là chuyện riêng của môn phái các ngươi, nếu ngươi không giải quyết được thì hãy để ta giải quyết cho!" Vương Kinh Long nhìn Trương Ngọc Dương, mở miệng nói.

    "Không, để đó cho ta!" Trương Ngọc Dương nhìn thoáng qua Long Linh sư tỷ, bỗng nở nụ cười: "Ngươi nói ngươi sẵn sàng lấy tính mạng ra đảm bảo?"

    Long Linh sư tỷ đang giật mình, vội vã gật đầu như vớ được cọng cỏ cứu mạng: "Đúng vậy, đệ tử sẵn sàng lấy tính mạng ra đảm bảo!"

    "Nhưng mạng của ngươi đáng giá mấy đồng?" Câu nói này của Trương Ngọc Dương khiến Long Linh sư tỷ im bặt, nàng kinh ngạc nhìn Trương Ngọc Dương hoàn toàn xa lạ, người trước mặt mình thực sự là Ngọc Dương sư thúc sao? Thật sự là vị lãnh tụ cõng cả Trương gia trên lưng sao?

    Nhìn dáng vẻ ấy của Long Linh sư tỷ, tôi cảm thấy lòng mình đau đớn, tôi cúi đầu quát khẽ: "Đủ rồi!"

    Trương Ngọc Dương như không nghe thấy tiếng tôi mà tiếp tục nói: "Ngươi có biết người mà ngươi luôn miệng nói là sẽ lấy tính mạng ra đảm bảo này đã có oán hận trong lòng rồi không? Ngươi cũng thấy rõ thiên phú của hắn rồi đó, nếu để hắn phát triển, tới lúc đó bộc phát thù hận ra, ngươi có biết bao nhiêu người sẽ phải chết không? Ngươi cảm thấy tính mạng của ngươi đủ đảm bảo không hả? Mạng của ngươi đáng giá thế sao?"

    Vị Ngọc Dương sư thúc đã đưa tôi vào núi, cho tôi đi Hổ Phong, đưa tôi hương an thần, nói tôi phải chú ý an toàn.. Lúc này đã vỡ tan thành từng mảnh ngay trước mặt tôi. Nếu không phải chuyện đang xảy ra và tôi chính mắt nhìn thấy, thậm chí tôi hoàn toàn không thể tin nổi những gì đang xảy ra trước mắt!

    Tôi hít vào một hơi thật mạnh, bởi vì ra sức khiến tôi cảm thấy phổi mình nóng bỏng như bị xé tim phổi ra!

    "Đủ rồi!"

    Trương Ngọc Dương lại như hoàn toàn không nghe thấy lời tôi nói, tiếp tục nhìn Long Linh sư tỷ mà nói tiếp: "Cho dù như vậy, ngươi vẫn cảm thấy tính mạng của ngươi đủ để đảm bảo ư? Hiện giờ hắn chính là một tên yêu ma, nếu không tiêu diệt ắt sẽ lột xác thành thứ còn khủng khiếp hơn cả Vĩnh Dạ!"

    Tôi không biết tại sao Trương Ngọc Dương lại nói nhiều như vậy, nhưng tôi có thể cảm giác được rất rõ tinh thần kiên định của Long Linh sư tỷ bắt đầu nứt ra từng vết sau mỗi câu nói của Trương Ngọc Dương. Tôi bắt đầu thấy sợ, sợ rằng con người duy nhất chịu tin tưởng tôi cũng không còn.

    Vì sao các ngươi đã muốn lấy mạng ta, đến tận bước đường này mà các ngươi còn muốn vứt tôn nghiêm cuối cùng của ta xuống đất rồi chà đạp lên nó như vậy! Vì sao?

    Vành mắt tôi đỏ lên, thân mình suy yếu run rẩy dữ dội. Tôi nhìn Trương Ngọc Dương, hét lên với toàn bộ sức lực mà mình có: "Đủ rồi!"

    Tiếng hét ấy rất lớn, mang theo thù hận, thê lương và tuyệt vọng vang lên khắp đại điện, thậm chí tôi còn cảm thấy cổ họng mình khàn cả đi: "Ngươi cứ phải cướp hết mọi thứ của ta mới chịu dừng lại sao?"

    Lời này của tôi rất nhẹ, nhưng lại giống như câu nói cuối cùng mà tôi cố gắng thốt lên trong sinh mệnh của mình.

    Tôi nhìn Long Linh sư tỷ, tỷ ấy là sự tốt đẹp cuối cùng mà tôi có, tôi không muốn để kẻ khác cướp đi. Nhưng nếu họ bắt buộc phải cướp đi, tôi sẽ từ bỏ.

    "Các ngươi luôn mồm nói Giang Lưu ta là yêu, là ma, là nhân tố không ổn định nhất thế gian!" Tôi quay đầu nhìn đám người trong đại điện, dùng đôi mắt đỏ ngầu cố gắng khắc sâu tất cả khuôn mặt những kẻ ở đây vào trong lòng, trọn đời không quên: "Thế thì đơn giản thôi! Giang Lưu ta chính là ma!"

    Vừa nói xong, tôi cảm nhận được nội tâm ban đầu của mình hoàn toàn vỡ vụn. Sau câu nói ấy, những gì tươi sáng, tốt đẹp, lương thiện đều biến thành những thứ hung ác nhất, táo bạo nhất, điên cuồng nhất và đau đớn nhất trên thế gian này!

    Tôi như vừa mở chiếc hộp Pandora, hấp thu tất cả những gì xấu xa trên thế gian.

    "Nếu hôm nay Giang Lưu ta có thể đi ra được đại điện này, như vậy ngày sau ta sẽ tới cửa từng nơi một, Long Hổ Sơn Trương gia, Võ Đang Sơn Trương gia, Toàn Chân giáo Vương gia, Tàng Địa Phật quốc, Nam Hải Bồ Đề môn, Trung Nguyên Lưu Ly tự. Ngày khác hổ về núi, ta sẽ khiến máu nhuộm nửa bầu trời!"

    Hung ác, thô bạo và thù hận được biểu đạt vô cùng rõ ràng trong câu nói này. Những người ở đây có thể nghe rõ được ý từ từ trong lời tôi nói, cho dù đám tu sĩ cảnh giới kim đan cũng phải rùng mình một cái. Bọn họ biết rõ một chuyện rằng nếu hôm nay tôi thực sự rời khỏi đại điện này, ngày sau Huyền Môn ắt sẽ máu chảy thành sông.

    Với thiên phú đó, tiểu tử này có thể làm được!

    Ý nghĩ này vừa nảy lên, sát khí bốc lên khắp đại điện. Mỗi người ở đây đều bộc phát ra sát ý mãnh liệt. Nhưng ở trước mặt thù hận ngập trời của tôi, những sát ý ấy trở nên nhỏ bé không đáng kể chút nào. Xét cho cùng là vì bọn họ biết rõ, chuyện hôm nay bọn họ thẹn với tôi!

    "Đã thấy chưa Long Linh? Đây là kẻ mà ngươi sẵn lòng lấy tính mạng đảm bảo đó. Ngươi xác định bây giờ ngươi còn muốn đảm bảo cho một tên luôn mồm đòi diệt Huyền Môn à?" Trương Ngọc Dương nhìn Long Linh sư tỷ đang ngơ ngẩn nơi đó.

    "Không, không phải như vậy, kết quả mà ta muốn không phải thế này!" Long Linh sư tỷ cô đơn nhìn tôi, miệng thì thào, sau đó như mất đi linh hồn: "Nói cho tỷ đi Long Tâm, đệ đã đồng ý với tỷ là cho dù chỉ có một mình tỷ tin đệ, đệ sẽ không thay đổi cơ mà!"

    Nhìn Long Linh sư tỷ khóc lóc thảm thiết, tôi nở nụ cười chua xót: "Sư tỷ, không quay lại được rồi, thật sự không quay lại được nữa rồi. Mặc kệ thay đổi hay không, chí ít làm như vậy mới có thể khiến đệ chết đi với chút tôn nghiêm cuối cùng!"

    "Tỷ không muốn!" Long Linh sư tỷ hét lên: "Bài vị của sư phụ ở ngay bên kia, bài vị của Long Ấn sư huynh cũng ở cạnh đó, bọn họ đang nhìn đệ kia.. Chỉ cần chứng minh được sự trong sạch của đệ, sư thúc sẽ không đối xử với đệ như vậy nữa."

    Tôi tiếp tục lắc đầu: "Đừng ngốc như vậy chứ sư tỷ, chuyện không đơn giản như tỷ nghĩ đâu, thật sự đệ chứng minh được sự trong sạch là ổn sao?"

    Nói xong, tôi chỉ vào Vương Kinh Long nãy giờ vẫn luôn giữ quyền nói chuyện, sau đó dựa theo thứ tự mà chỉ từ núi Võ Đang, Lưu Ly tự, Bồ Đề môn, Tàng Địa Phật quốc, cuối cùng chỉ vào Ngọc Dương sư thúc.

    "Đệ không chết, bọn họ ngủ không ngon."

    "Sao có thể như vậy được?" Long Linh sư tỷ bất lực xụi lơ xuống đất, lúc này nàng cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra, quả thực chuyện này không hề đơn giản như vậy.

    "Vì sao cứ phải đi tới bước này.." Con ngươi của nàng bắt đầu tan rã.

    Tôi mím môi, quay đầu đi ra ngoài, thà chết đứng không thể sống quỳ! Dù sao đều phải chết, tôi phải lựa chọn kiểu chết giữ được tôn nghiêm cho mình! Nói được thì làm được, chỉ cần hôm nay tôi ra được khỏi núi Long Hổ này, lần sau tôi sẽ khiến toàn bộ Huyền Môn phải nhuốm máu!

    Tôi vừa đi được một bước, Vương Kinh Long đã lên tiếng: "Sao vậy, Ngọc Dương đạo huynh, không nỡ xuống tay à? Hắn đang muốn đi kìa, nếu ngươi không làm được thì để ta làm thay ngươi!"

    "Để ta ra tay thay sư phụ! Loại phản nghịch như vậy không đáng để sư phụ ra tay, sẽ làm bẩn kiếm của người!" Lúc này Trương Long Hồng đứng dậy, giơ ngón tay thành kiếm, một thanh kiếm văng ra, đánh thẳng tới phía tôi.

    Phụp, tiếng vũ khí sắc bén đâm vào trong thịt.

    Tôi nhìn mũi kiếm lộ ra ở ngực mình. Nếu thực lực vẫn còn, kẻ giết ta sợ là không tới phường nhỏ bé như ngươi!

    Đau đớn dữ dội truyền tới từ ngực, nhưng không rõ tôi lấy được sức lực từ đâu mà tiếp tục bước đi. Từ chỗ này tới cửa đại điện cần đi ba mươi sáu bước, không coi là nhiều, nhưng lúc này với tôi lại xa như thiên cung!

    Có người ra tay thì sẽ có kẻ tiếp theo!

    Khi tôi bước ra bước thứ ba, bụng lại trúng một kiếm. Nhưng tôi như không biết đau, không biết mệt mà tiếp tục bước đi, máu tươi nhuộm đỏ con đường tôi đi!

    Bốn bước! Năm bước!

    Ba kiếm! Bốn kiếm!

    Mỗi một bước là từng thanh kiếm đâm vào cơ thể. Tầm mắt tôi bắt đầu mờ đi, máu tươi cuồn cuộn bốc lên trong cổ họng, sức lực cũng dần dần biến mất, nhưng tôi vẫn tiếp tục bước đi không chút mệt mỏi.

    Còn ba mươi bước!

    Hai mươi lăm bước!

    Nhưng khi tôi cách cửa hai mươi ba bước, một thanh phi kiếm cắm lên đùi tôi. Tôi ngã nhào xuống đất, nghiêng đầu nhìn thì thấy là Trương Long Chính ra tay.

    Huynh ấy ngơ ngác nhìn tôi, nghẹn ngào: "Sư đệ, đừng giãy dụa nữa, làm vậy sẽ khiến đệ càng đau đớn hơn, hãy chấp nhận số phận thôi!"

    Chấp nhận số phận? Tôi không cần huynh mèo vờ khóc chuột!

    Tôi giơ tay bám chặt lấy nền, bò từng tấc từng tấc ra ngoài.

    "Nghị thực như vậy, thiên phú như vậy, thêm một thời gian nữa chắc chắn sẽ là kẻ đứng đầu trời đất này!" Lúc này trụ trì Bồ Đề môn nhắm mắt lại như không đành lòng nhìn tiếp, niệm câu A di đà phật.

    "Cho nên hắn phải chết ở đây. Với chấp niệm mãnh liệt như thế, nếu thật sự để hắn đi, kẻ xui xẻo gặp nạn sẽ là chúng ta." Vương Kinh Long nhìn bóng người đang bò đi trên mặt đất, cười khẩy một tiếng.

    Mặt Trương Ngọc Dương xanh mét, không ai rõ ông ta rốt cuộc đang nghĩ gì, thất vọng à? Một đệ tử có thiên phú mạnh như thế, nghị lực lớn như vậy lại bị vứt bỏ như thế, chắc là ông ta đang hối hận lắm!

    Long Linh sư tỷ ngơ ngác ngồi bẹp dưới đất, nhìn bóng người đang từ từ bò ra ngoài, miệng há hốc, nước mắt chất đầy trong vành mắt.

    Linh vị của sư phụ ở ngay bên cạnh, nếu người ở trên trời có thiêng mà thấy sư đệ bị đối xử như này, sẽ cảm thấy thế nào? Vì sao chuyện lại đến mức thế này, rốt cuộc là sai ở đâu? Sư phụ, nếu người còn sống, sư đệ sẽ không khổ sở thế này!

    Nàng muốn đứng lên bảo vệ bóng người đang bò ra ngoài từng chút một, nhưng người như bị một ngọn núi đè xuống, hoàn toàn không động đậy được. Điều nàng có thể làm chính là trở mắt nhìn bóng dáng kia bò ra, sau đó bất lực khóc lóc. Chỉ có thể như vậy.

    Vì sao? Không phải sư thúc đã nói rằng ông ấy sẽ bảo vệ từng người của Trương gia hay sao? Tại sao bây giờ lại thấy sư đệ chết mà không cứu, lại còn giơ kiếm chỉ vào đệ ấy? Rốt cuộc là sai ở đâu?

    Nàng bắt đầu khóc, đầy tuyệt vọng.

    Máu tươi nhuộm đỏ mắt tôi, đưa mắt nhìn thì đã không rõ đông tây nam bắc. Hiện giờ tôi chỉ dựa vào bản năng mà tiếp tục di chuyển.

    Thời gian như chậm lại, mà khoảng cách chỉ hai mươi ba bước, tôi dù làm thế nào cũng không tới được điểm cuối.

    Sẽ ngã xuống nơi này sao? Tôi không chết trong tay Vĩnh Dạ, không chết trong tay lũ quái vật kia, ngược lại lại chết trong tay những kẻ mà hôm qua tôi còn coi là người một nhà? Đúng là vừa châm biếm vừa đáng buồn!

    Tôi không cam lòng, tôi không cam lòng! Tôi muốn sống, muốn hoàn trả lại những nhục nhã mà tôi nhận được hôm nay cho bọn họ gấp trăm, ngàn, vạn lần.

    Đúng lúc này, nơi đây bỗng ồn ào hẳn lên. Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm giác được một đôi chân xuất hiện trước mặt mình. Tôi muốn ngẩng đầu lên nhìn, nhưng chẳng còn chút hơi sức nào.

    Từng thanh kiếm bị rút ra khỏi người, nhưng tôi không cảm thấy đau đớn.

    Chờ tới khi thanh kiếm cuối cùng mang theo máu tươi bị vứt xuống đất, miệng được nhét một viên đan dược, thương thế nhanh chóng khôi phục lại, tôi mới ngửi thấy một mùi thơm ngát xộc vào mũi.

    Mùi này quen thuộc quá..

    "Ngươi.. Rốt cuộc là ai?" Tôi nghe thấy tiếng của Vương Kinh Long.

    Một giọng nói vừa quen thuộc lại vừa xa lạ vang lên: "Ai cho các ngươi cả gan đối xử với hắn như vậy!"
     
  2. Khoai lang sùng

    Bài viết:
    1,986
    Chương 131: Chập long thức dậy, một tiếng gào chấn động thiên sơn!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giọng nói có vẻ quen thuộc, nhưng lại có vẻ xa lạ, dường như trước đây tôi đã từng nghe thấy, lại hình như chưa từng nghe qua, trí nhớ của tôi bắt đầu sa vào mờ mịt.

    Viên đan dược kia cũng không biết được làm từ vật gì, sau khi ăn xong, không chỉ vết thương trên thân thể bắt đầu khôi phục nhanh chóng, thậm chí ngay cả khí lực, cũng bắt đầu dâng lên.

    Một cảnh rất quen thuộc, dường như cảnh này từng xảy ra, nhưng cũng như chưa từng xuất hiện.

    Tôi mở to mắt, đứng trước mặt là một người đầy máu, người phụ nữ cả đầu tóc trắng như thác nước, bóng lưng rất quen thuộc, tôi cảm thấy đầu mình bắt đầu đau.

    Nháy mắt..

    Cảnh trước mắt lại thay đổi, vẫn là mái tóc trắng như thác, nhưng lần này lại đổi thành một người đàn ông. Tôi ngơ ngác nhìn bóng lưng của hắn.

    Rất nhanh, tìm được tên người đàn ông này trong đầu mình.

    Ngao Bạch!

    Trí nhớ bắt đầu điên cuồng dâng trào, bổ sung vào đầu tôi, trí nhớ bắt đầu trở nên rõ ràng rồi.

    "Ngao Bạch, cả ngày ở nhà có buồn không, ca ca dẫn ngươi đi thanh lâu chơi!"

    "Cút!"

    "Ngao Bạch, ngươi nói ngươi là một cô nương, vì sao lại muốn đóng giả thành nam nhân?"

    "Cút!"

    "Ngao Bạch, trước đó từng đồng ý với ngươi, muốn dẫn ngươi ra ngoài chơi, nhưng bây giờ, hình như ta phải lỡ hẹn rồi."

    Lần này, Ngao Bạch không nói cút, mà nghiêng đầu hỏi một câu vì sao.

    Nhưng không có câu trả lời, mà chỉ có âm thanh đuổi giết hối hả vang lên, nàng nhăn đôi mày xinh đẹp.

    Ký ức hiện lên trong đầu, bóng dáng lạnh lẽo kia, giờ phút này đang đứng trước mặt tôi, giúp tôi đỡ một đòn chí mạng!

    "Vì sao, ngươi lại đứng trước mặt ta!" Tôi vươn tay nhận lấy dáng người như bươm bướm đang rơi xuống, mở miệng gào thét.

    Khuôn mặt đẹp đẽ cười nhạt, Ngao Bạch chỉ vươn cánh tay lạnh như băng sờ lên gò má tôi: "Bởi vì, ngươi là người đầu tiên cảm thấy ta là người."

    "Ngao Bạch, sao lại là ngươi!" Gia chủ Ngao gia kinh ngạc nhìn bóng dáng này, cảm thấy thân thể lạnh đi một nửa: "Vì sao? Nói cho ta biết vì sao?"

    Ngao Bạch lại không để ý đến ông ta, trong mắt Ngao Bạch chỉ có gương mặt lo lắng kia.

    Không đẹp trai như được mài giũa tinh tế, nhưng là một gương mặt càng nhìn càng thấy đẹp, nhìn thế nào cũng không biết chán.

    Cái mũi không thẳng tắp nhưng cũng không tẹt, tóc lộn xộn, giống như trước đây, không thích sạch sẽ, cặp mắt kia lại thay đổi, không còn tràn đầy bỡn cợt như trước đây.

    "Ngươi đã nói, khi ta đau lòng, ngươi sẽ khóc thay ta."

    "Khi ta vui vẻ, ngươi sẽ cười thay ta."

    "Khi ta khổ sở, ngươi sẽ khổ sở cùng ta."

    "Làm sao ta, cam lòng để ngươi chết được?"

    Nhìn sắc mặt Ngao Bạch càng ngày càng trắng, hô hấp của tôi cũng bắt đầu trở nên khó khăn hơn, tôi liều mạng lắc thân thể Ngao Bạch, muốn làm nàng tỉnh lại.

    Nhưng nàng giống như đóa hoa màu trắng khô héo từ từ nhắm mắt lại.

    Tôi ngây ra sửng sốt một lát, cảm thấy đầu mình bắt đầu trống rỗng, tất cả mọi thứ, đều không còn quan trọng nữa!

    "A a a a a a!"

    Tôi bắt đầu điên cuồng gào thét, nhìn chòng chọc vào gương mặt đáng ghét trong mắt tôi, tôi hít sâu một hơi, nhanh chóng lật Hồng Hoang Sinh Tử kinh trong đầu!

    Nhanh, nhanh, nhanh!

    Luân hồi, luân hồi pháp đâu?

    Rất nhanh, tôi lật đến Luân hồi pháp, thiêu đốt một nửa tuổi thọ của bản thân mình, có thể giữ lại được trí nhớ của người sắp chết đưa vào luân hồi, nếu để mình tự sử dụng, cần toàn bộ tuổi thọ, nếu tuổi thọ có hao tổn, trí nhớ sẽ thiếu hụt, mà lại đầu thai chuyển thế.

    "Giang Lưu, ngươi điên rồi sao! Cái này cũng dùng đến!" giọng nói của Triệu Liên Phật truyền đến.

    Tôi điên cuồng nở nụ cười: "Nàng cũng chết rồi, ta sống tạm qua ngày còn có ý nghĩa gì, dù sao cũng phải chết, không bằng giết hắn cho thống khoái!"

    "Thế nhưng.. Luân hồi pháp hoàn mỹ kia, là ngươi giữ lại dùng cho mình, ngươi dùng cho Ngao Bạch rồi, nếu Luân hồi pháp thiếu hụt, ngươi sẽ chỉ đầu thai, trời mới biết lúc nào mới khôi phục được như bây giờ." Triệu Liên Phật mở miệng nói.

    "Không quan trọng, hơn nữa, ta tin tưởng nàng nhất định sẽ tìm được ta, không phải sao?" Tôi nhẹ giọng cười, đưa thân thể Ngao Bạch vào trong luân hồi.

    Chợt lạnh như băng nhìn người trước mặt: "Các ngươi đã muốn giết ta, như vậy đơn giản, hôm nay, ta giết các ngươi cho thống khoái!"

    "Có ý nghĩa, ngươi cũng đã điên cuồng một lần rồi, sao ta có thể không theo chứ, đến đến đến, hôm nay để cho chúng ta giết cho thống khoái!" Triệu Liên Phật mở miệng cười ầm lên.

    Tôi híp mắt lại: "Chỉ là xin lỗi ngươi, phải chuyển thế theo linh hồn ta, trí nhớ của ngươi cũng sẽ thiếu hụt."

    "Không có việc gì, ta thấy khó chịu với những lão chó của gia tộc bán thần kia, có cơ hội giết cho thống khoái. Ta cũng không quan tâm nhiều nữa rồi!" Triệu Liên Phật sang sảng cười: "Chẳng qua đáng tiếc, vẫn không khôi phục được thân thể của ta."

    "Nếu kiếp sau ta còn nhớ rõ, ta sẽ giúp ngươi!" Tôi nhẹ giọng nở nụ cười, chợt mở miệng nói: "Hiện tại dùng tu vi của ta, điều kiện tiên quyết để giữ lại lực luân hồi, nhiều nhất có thể phát huy cho ngươi bao nhiêu sức lực?"

    "Bốn phần mười. Không thể nhiều hơn." Triệu Liên Phật mở miệng nói ra: "Nếu ngay từ đầu đã làm như vậy, có thể được năm phần sức lực!"

    "Đủ rồi, đến đi, để chúng ta ầm ĩ cho thống khoái!" Tôi điên cuồng nở nụ cười, buông lỏng ý niệm bảo vệ chính mình, một luồng thần niệm vô cùng mạnh mẽ dâng lên.

    Yêu khí vô cùng vĩ đại giống như khói báo động phóng lên trời cao!

    "Khí tức của đại thánh Yêu tộc, không thể nào, sao hắn lại có loại khí tức này!" Gia chủ Ngao gia mở miệng nói, chợt quay đầu nhìn về phía gia chủ họ Phùng, Phùng Thanh Phong. Giang Lưu này không phải người Phùng gia các ngươi sao? Sao có thể có khí tức của đại thánh Yêu tộc!

    "Ta cũng không biết, có điều cái này hẳn không phải khí tức của đại thánh Yêu tộc, không phải là khí thế có thể nghiền nát chúng ta, chắc là đại thánh Yêu tộc thiếu hụt đi!" Gia chủ Phùng gia mở miệng nói.

    "Cho dù như vậy, nhưng cũng không phải thứ chúng ta ngăn cản được." Gia chủ Tôn gia mở miệng nói: "Làm sao bây giờ?"

    "Làm sao bây giờ? Trốn thôi, mặc dù chỉ là đại thánh thiếu hụt của Yêu tộc, nhưng cũng không phải chúng ta có thể địch nổi!" Một gia chủ khác nói xong, sau đó quay đầu bỏ chạy!

    Một người dẫn đầu. Toàn bộ những người khác cũng bắt đầu trốn chạy.

    "Muốn chạy?" Triệu Liên Phật cười lạnh một tiếng, một kiếm ngang trời hóa thành sông ngân, Tiên Phật bao phủ đầy trời!

    Kết thúc, kết thúc rồi sao?

    Tôi nhìn mặt đất bao la này, cười chua xót: "Chuyển thế đi, Tiểu Phật Gia!"

    "Được!"

    "Kiếp sau gặp lại."

    "Kiếp sau gặp lại."

    Nháy mắt, tình hình phục hồi như cũ, tôi ngơ ngác nhìn bóng dáng đầy máu tươi trước mặt, có chút không biết làm sao, vì tôi phát hiện một vấn đề.

    Chính là, tôi nhớ lại phần lớn ký ức trước khi tôi luân hồi, nhưng, trong những ký ức này, không có Giang Tiểu Thơ.

    "Ngao Bạch?" Tôi thử thăm dò hỏi, nhỏ giọng kêu một tiếng.

    Bóng người đứng trước mặt tôi, rõ ràng giật mình, chợt xoay đầu lại, tôi giật mình, đây là gương mặt nghiêng nước nghiêng thành đến mức nào.

    Lúc này, Vương Kinh Long mới kịp phản ứng từ trong rung động, mở miệng lên tiếng: "Không biết vị cô nương này là người phương nào, vì sao muốn ngăn cản hành động của Huyền Môn chúng ta?"

    "Ngăn cản hành động của Huyền Môn các ngươi? Giọng điệu thật kiêu ngạo, ta ngược lại muốn hỏi ngươi, ngươi có tư cách gì đả thương hắn?" Ngao Bạch nhìn Vương Kinh Long, khí tức trên người bắt đầu tăng lên nhanh chóng. Nháy mắt, trấn áp tất cả mọi người trong đại điện.

    Tuy trên người nàng còn đang không ngừng trào ra máu tươi, nhưng, luồng khí thế này lại đủ để khiến tất cả mọi người rung động.

    Đây là dạng khí tức gì, cho dù là Vĩnh Dạ thiên sư, cũng không có khí thế mạnh như vậy! Vương Kinh Long nuốt nước bọt, mặt mũi tràn đầy kinh hoàng.

    "Các ngươi, tất cả các ngươi đều phải chết!" Ngón tay Ngao Bạch giơ lên cao.

    "Đi." Ngay lúc này tôi cũng khôi phục khí lực, mở miệng nói.

    "Hả?" Ngao Bạch ngơ ngác nhìn tôi một cái, có chút không biết nên làm gì.

    "Ta nói đi, người ở đây, sau này tự tay ta sẽ giải quyết từng người một, hiện tại, dẫn ta đi!" Tôi mở miệng nói.

    "Nghe theo ngươi!" Ngao Bạch gật nhẹ đầu, quay đầu nhìn thoáng qua tất cả mọi người, mở miệng nói: "Hôm nay, để lại mạng chó cho các ngươi!"

    Giờ khắc này, Vĩnh Dạ thiên sư mới chạy đến nhìn thấy hai bóng người đi ra, tất cả, đều nắm trong lòng bàn tay, ngươi quả nhiên không chịu thua kém, vừa vặn chạy đến vào lúc này, không uổng phí ta bị thương nặng để ngăn cản ngươi!

    Trương Ngọc Dương ơi Trương Ngọc Dương, hiện tại nhìn ngươi xem, lòng ngươi có thể tàn nhẫn đến mức nào!

    Ngay khi hai người ta và Ngao Bạch chạy ra ngoài, Vương Kinh Long cũng mở miệng nói: "Không thể để tiểu tử này chạy được, tiểu tử này mà đi, tất cả chúng ta đều phải chết!"

    "Thế nhưng, thực lực vị nữ thí chủ này, quá kinh khủng rồi!" Lúc này chủ trì của Bồ Đề Môn cũng mở miệng nói.

    "Ngươi quên rồi sao? Nơi này là Long Hổ Sơn, Long Hổ Sơn đó, năm đó khi Trương thiên sư mọc cánh thành tiên, để lại một rồng một hổ, hai thiên hồn bảo vệ Long Hổ Sơn, chỉ cần gọi ra hai thiên hồn này, nhất định có thể giết được hai người họ!" Vương Kinh Long mở miệng nói.

    "Còn có thứ này sao?" Trụ trì Bồ Đề Môn cũng quay đầu nhìn về phía Trương Ngọc Dương.

    Trương Ngọc Dương giật mình, chợt gật đầu mở miệng nói: "Đúng là có cái này, nhưng hai thiên hồn đó chỉ có thể sử dụng một lần, hơn nữa không thể giết người, cùng lắm cũng chỉ có thể phong ấn người lại thôi!"

    "Cái này cũng đủ rồi, lúc này không dùng còn chờ đến khi nào. Nếu để người này chạy thoát, không gánh nổi hậu quả!" Vương Kinh Long điên cuồng kêu lên: "Ngươi không muốn nhìn thấy Huyền Môn phơi xác khắp nơi chứ!"

    Trương Ngọc Dương cắn răng, cuối cùng vẫn rút kiếm của mình ra, duỗi ngón tay búng một cái trên kiếm!

    Leng keng!

    Một tiếng kiếm reo vang lên, mà kiếm này cũng theo đó gãy thành hai đoạn.

    Từ xưa đến nay, đệ tử của Long Hổ Sơn đều có một nghi ngờ, chính là vì sao chưởng môn của Long Hổ Sơn Trương gia đều đeo một thanh kiếm dài, thanh kiếm dài này không có bất kỳ phương pháp thông linh nào, không thể ngự kiếm.

    Dần dần, tất cả mọi người đều coi thanh kiếm này như vật kỷ niệm.

    Nhưng đến hôm nay, cuối cùng cũng có câu trả lời rồi.

    Trong thanh kiếm này, phong ấn hai thiên hồn của một rồng một hổ, nhưng cũng chỉ có thể dùng một lần, qua nhiều năm như thế, Long Hổ Sơn bất kể gặp phải bao nhiêu khó khăn, thậm chí có chưởng giáo người chết đạo mất, đều chưa từng dùng đến.

    Hôm nay, hai thiên hồn này vì một đệ tử kinh mạch đứt đoạn, lại xuất hiện!

    Khí tức sôi trào mãnh liệt tăng lên đột ngột từ phía sau, tôi vừa nghiêng đầu, lại phát hiện không biết bắt đầu từ khi nào, ở đạo quan trên đỉnh Hổ Phong có hai quái vật khổng lồ đang lượn vòng.

    Một con rồng dài đến trăm mét, một con hổ lộng lẫy thân thể to lớn xấp xỉ với đạo quan, đang đứng trên nóc nhà, nhìn chòng chọc vào chúng tôi!

    "Không tệ, không tệ. Chính là như vậy, chính là như vậy!" Vĩnh Dạ thiên sư ẩn núp trong bóng tối sau khi nhìn thấy hai thiên hồn một rồng một hổ, hưng phấn kêu lên.

    "Ta mặc kệ ngươi là Bạch Hồ hay là Ngao Bạch, tóm lại, hôm nay, ngươi sẽ trở thành con cờ của ta, là con cờ quan trọng trong việc làm Giang Lưu sống lại!" Vĩnh Dạ thiên sư hưng phấn siết chặt nắm tay.

    "Gràooo!" Hai thiên hồn một rồng một hổ gào lên về phía hai chúng tôi, lúc này, Ngao Bạch cũng kịp phản ứng lại, đẩy tôi sang một bên, lạnh lùng mở miệng nói: "Ngươi đi trước đi!"

    "Không, muốn đi cùng đi!" Tôi mở miệng kêu lên: "Lần này, ta sẽ không đưa ra lựa chọn như vậy nữa!"

    Ngao Bạch giật mình, đột nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười: "Sau này, đừng gọi ta là Ngao Bạch, gọi ta là Bạch Hồ là được."

    "Bạch Hồ.." Tôi giật mình, không biết nên nói gì.

    Nàng, người trước mắt đẹp đến không gì sánh nổi này, là Bạch Hồ?

    Dường như, thật sự chính là, trong trí nhớ, gương mặt của Ngao Bạch, cũng chính là gương mặt của Bạch Hồ!

    "Đi mau, họ không giết chết được ta, nhiều nhất chỉ có thể vây khốn ta. Sau khi vây khốn ta mới ra tay giết ngươi, chỉ cần ngươi trốn được là được!" Giọng nói của Bạch Hồ truyền đến.

    Tôi giật mình, không đợi tôi kịp phản ứng, hai quái vật trên không trung đã gào thét lao về phía Bạch Hồ.

    "Đi mau!" Bạch Hồ kêu to.

    Tôi đứng ngốc tại chỗ, nhìn nàng phóng về phía hai quái vật khổng lồ kia, vẫn như vậy, chuyện không hề có chút thay đổi gì.

    Cho dù đến kiếp này, tôi vẫn như trước, chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạch Hồ hy sinh vì mình..

    Dường như, tất cả, tất cả, là một bộ phim cũ, bị nhấn một nút liền phát lại mà thôi!

    Vì sao lại như thế này!

    Lúc này, Bạch Hồ đã đụng độ với hai quái vật khổng lồ kia, hai thiên hồn một rồng một hổ nhanh chóng biến thành xiềng xích khắp trời, phầm phập xuyên qua trên người Bạch Hồ.

    Rất nhanh, xiềng xích trói Bạch Hồ thành một quả cầu sắt, lơ lửng trên không trung Long Hổ Sơn, ngay tại phía trước quả cầu đó nổi lên hai chữ.

    Phong ấn trăm năm!

    Phong ấn trăm năm? Tôi ngơ ngác nhìn cảnh này, lại như thế này, lần trước, tôi bất lực lựa chọn chuyển thế, lần này, tôi lại phải chọn bất lực chờ đợi trăm năm sao?

    Hy vọng vốn dĩ đang dâng lên lại trở thành vụn vỡ.

    "A a a a a!"

    Khí lực cả người tôi đều bị rút sạch, tê liệt ngã trên mặt đất, hai tay chống đất, điên cuồng ngửa lên trời gào thét, bất lực, tuyệt vọng, đen tối, điên cuồng tràn vào đầu tôi!

    Một luồng trí nhớ theo những cảm xúc tiêu cực này bắt đầu tràn vào mạnh mẽ, giờ khắc này, trên người tôi tản ra khí đen nồng đậm.

    "Ngay lúc này, cơ hội giết hắn đến rồi!" Vương Kinh Long mừng rỡ nói.

    Nhưng không đợi hắn nói xong, một bóng người mặc áo bào đen xuất hiện từ bên cạnh, ngẩng mặt cười dài, vươn tay lấy đao chém đối phương, nhìn về phía Vương Kinh Long: "Rất xin lỗi, để ngươi thất vọng rồi, Vĩnh Dạ chúng ta muốn có người này!"

    "Vĩnh Dạ thiên sư, vì sao!" Càng nhiều người kinh ngạc kêu lên.

    Vĩnh Dạ thiên sư cười lạnh: "Phế vật tầm nhìn hạn hẹp, các ngươi không biết hắn mạnh đến mức nào, nếu các ngươi đã không cần, ta cần!"

    "Giữ người lại!" Trương Ngọc Dương mở miệng kêu lớn.

    "Các ngươi không ngăn được ta đâu!" Vĩnh Dạ thiên sư túm lấy thân hình đã ngất đi kia, nhanh chóng chạy như bay về phía chân núi.

    "Các ngươi xong đời!"

    "Nghìn không nên, vạn không nên đánh thức tuyệt thế sát thần kia."

    "Rồng ngủ say đã thức dậy, môt tiếng gào chấn động thiên sơn!"

    *qobe 80*
     
    LieuDuong, Alissachiqudoll thích bài này.
  3. Khoai lang sùng

    Bài viết:
    1,986
    Chương 132: Giết người bằng một chữ "tình"

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tuyệt đối không thể để hắn mang người đi được!" Lúc này, Trương Ngọc Dương bỗng hừ lạnh một tiếng, rồi trực tiếp nhảy vọt về phía thiên sư Vĩnh Dạ: "Ta đây ngược lại muốn xem xem, rốt cuộc là ngươi có bản lĩnh gì mà muốn bắt người từ tay của Long Hổ sơn ta!"

    "Vị huynh đài này đừng lo lắng, để bần đạo tới giúp ngươi." Trong lòng Vương Kinh Long cảm thấy rất vui mừng, hắn không ngờ rằng tên thiên sư Vĩnh Dạ này lại ngu như heo vậy, chỉ có một mình mà lại dám tới địa bàn của Trương gia. Nếu như trừ khử được thiên sư Vĩnh Dạ ở đây thì tự nhiên cũng có thể đạt được mục đích công kích Vĩnh Dạ, Vĩnh Dạ không có thiên sư thì căn bản cũng không có gì đáng lo cả.

    Rõ ràng là những vị chưởng giáo và chủ trì khác cũng có cách nghĩ giống như Vương Kinh Long, thế nên tất cả mọi người đều cùng nhau xông lên.

    "Đối phó với loại tà ma ngoại đạo như vậy, chúng ta không cần phải để ý tới mấy thứ như đạo nghĩa giang hồ gì đó đâu, mọi người cứ cùng nhau xông lên giết chết hắn là được."

    Càng ngày càng có nhiều người tham gia, rất nhanh sau đó, cả sáu vị chưởng môn chính thống của Huyền môn đều cùng nhau xông lên như ong vỡ tổ.

    Suốt nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên mấy vị đại chưởng môn cùng nhau liên thủ như vậy, tất cả những đệ tử đang đứng xem xung quanh đều mang vẻ mặt hy vọng nhìn chằm chằm vào mấy người họ.

    Đây chính là sáu người mạnh nhất của Huyền môn, có sáu người này ra tay thì cho dù thiên sư Vĩnh Dạ có đứng đầu Hổ bảng đi chăng nữa thì sợ là cũng không xong rồi.

    Lúc này, nếu có thể giết chết thiên sư Vĩnh Dạ ở đây..

    Bọn họ cảm thấy trong lòng mình cũng đã bắt đầu nóng lên rồi.

    Chẳng qua, thiên sư Vĩnh Dạ chỉ hờ hững liếc nhìn mấy người này một cái rồi cười lạnh một tiếng, trong âm thanh còn mang theo cả sự trào phúng sâu sắc: "Ở đây, ta cũng có một vấn đề cần phải sửa chữa lại cho các ngươi."

    Tất cả mọi người đều giật mình, không hiểu rốt cuộc thì đây là tình huống gì nữa, thiên sư Vĩnh Dạ bỗng nhiên nói ra câu này là có ý gì chứ?

    Chỉ thấy thiên sư Vĩnh Dạ tiếp tục lạnh nhạt lên tiếng: "Ta đi, không phải là vì ta sợ các ngươi, mà là muốn lưu lại cái mạng chó cho các ngươi rồi ngày nào đó để Giang Lưu tới thu lại mà thôi!"

    "Khẩu khí thật lớn!" Lúc này, Trương Ngọc Dương cũng đã vọt tới trước mặt của thiên sư Vĩnh Dạ, ông ta phất tay một cái, kiếm trong Bôn Lôi đã nhanh chóng đâm thẳng về phía thiên sư Vĩnh Dạ.

    Nhưng không đợi Trương Ngọc Dương kịp phản ứng lại, thì ông ta đã cảm nhận được một cỗ khí tức mạnh mẽ vô cùng khinh khủng tập trung vào chính mình, thân thể ông ta rõ ràng liền trở nên cứng ngắc, cùng lúc đó, một tiếng ầm lớn vang lên!

    Ông ta giống như một cánh diều bị đứt dây nặng nề bay ngược trở lại vị trí ban đầu.

    Tất cả mấy vị chưởng môn và chủ trì khác đều ngơ ngác nhìn nhau, phải biết rằng, Trương Ngọc Dương là người mạnh nhất trong số mấy người bọn họ ở đây, thực lực ước chừng cũng phải là cửu nguyên kim đan, nhưng cho dù là như vậy thì trước mặt thiên sư Vĩnh Dạ vẫn bị giết trong nháy mắt như vậy sao?

    Rốt cuộc thì thực lực của cái tên thiên sư Vĩnh Dạ này là gì chứ?

    Tất cả mọi người đều dừng lại, bắt đầu không ai dám tiến lên nữa.

    Thiên sư Vĩnh Dạ cười cười, sau khi cưỡng ép nuốt vào số máu tươi trong cổ họng thì lạnh giọng mở miệng nói: "Thật không biết sống chết."

    Hắn vừa nói xong liền khiêng thanh niên tóc trắng kia xuống núi.

    Tất cả những người còn lại đều ngơ ngác nhìn thiên sư Vĩnh Dạ rời đi, lại không có ai dám đi tới ngăn cản. Nhưng đúng vào lúc này, một thân ảnh màu xanh ngọc bích liền đuổi theo hướng của thiên sư Vĩnh Dạ.

    "Long Linh, đừng!" Trương Long Chính vội vàng mở miệng kêu lên.

    Nhưng lúc này, Trương Long Linh đã chạy tới bên cạnh thiên sư Vĩnh Dạ rồi, nàng trực tiếp nhìn chằm chằm vào thiên sư Vĩnh Dạ: "Trả sư đệ lại cho ta!"

    Thiên sư Vĩnh Dạ thầm nghĩ không ổn, tiểu nha đầu này có nhất thiết phải tới gây sự vào ngay lúc này không vậy? Vừa rồi chiến đấu một trận với Bạch Hồ, Bạch Hồ bị thương không phải giả, nhưng vết thương của hắn thậm chí còn nặng hơn so với Bạch Hồ nữa, vừa rồi hắn buộc phải liều mạng bị trọng thương lần nữa để hù dọa mấy người kia, không ngờ rằng vẫn còn một cái chày gỗ khác chạy tới đây.

    Hắn cố nén cảm giác chóng mặt, lạnh giọng nói: "Bây giờ ngươi đưa sư đệ của mình đi là muốn hắn chết sao?"

    "..."

    Trương Long Linh giật mình, nàng có thể ngửi thấy được mùi máu tươi khi thiên sư Vĩnh Dạ mở miệng nói chuyện, thì ra.. tên thiên sư Vĩnh Dạ này đúng là đã bị thương!

    Vừa rồi sở dĩ hắn có biểu hiện mạnh mẽ như vậy, đơn giản là muốn trấn trụ tất cả mọi người đang ở đây!

    Nghĩ đến đây, Trương Long Linh cũng thấy giật mình, vừa nhìn thấy bộ dạng của Trương Long Linh, thiên sư Vĩnh Dạ thầm nghĩ không xong rồi, bị phát hiện rồi.

    Chẳng qua là Trương Long Linh vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào thiên sư Vĩnh Dạ, qua một hồi lâu sau mới thở dài một hơi nói: "Ngươi đi đi, nói cho hắn biết, lần này, coi như là lần này hắn cứu ta một mạng, từ nay về sau, chúng ta không còn liên quan gì tới nhau nữa."

    "Được!" Thiên sư Vĩnh Dạ nhìn Trương Long Linh thật sâu.

    Trương Long Linh sau khi nói xong liền trực tiếp quay đầu bước đi.

    Lúc Trương Long Linh quay trở lại đại điện thì Trương Long Chính cũng đã chạy vọt lên, lắc lắc cánh tay của nàng hỏi: "Vừa rồi, muội đi qua đó làm cái gì? Cái tên thiên sư Vĩnh Dạ đó không phải người thường đâu."

    Trương Long Linh xoay đầu lại nhìn thoáng qua Trương Long Chính với vẻ mặt chán ghét nhưng không nói gì.

    Trương Long Chính giật mình, hắn biết giữa hai người bọn họ đã có một vết nứt vô cùng sâu.

    Mấu chốt là..

    Mình phải nói chuyện này với Trương Long Đồ như thế nào đây? Bản thân đã đồng ý với hắn là hôm nay sẽ chiếu cố thật tốt cho tiểu sư đệ của hắn, chính là chiếu cố tốt như vậy sao?

    Lúc này, Trương Long Chính cũng phát hiện ra được một việc, đấy chính là những vị chưởng giáo và trụ trì đang có mặt tại đây đều đang run rẩy.

    Bọn họ.. đang sợ!

    Sợ Trương Long Tâm, không phải, là sợ cái tên Giang Lưu này lại xuất hiện trước mặt họ một lần nữa.

    Trương Long Tâm kỳ tài ngút trời đó, từ hôm nay trở đi đã không còn mang họ Trương nữa rồi, hắn là Giang Lưu!

    Nhớ tới biểu hiện kinh diễm của Giang Lưu lúc ở Hoa Sơn kia, Trương Long Chính bỗng nhiên kinh ngạc phát hiện ra rằng, có lẽ, những người có mặt ở chỗ này ngày hôm nay đều đã làm ra một chuyện sai trái không thể cứu vãn được nữa!

    Nếu như biết trước được kết cục như này, nếu được làm lại một lần nữa, có lẽ sẽ không còn là kết cục này đâu nhỉ.

    Nhưng hiện tại thì nói gì cũng không còn tác dụng nữa rồi.

    Trương Long Chính cười chua xót, quãng thời gian tiếp theo của Huyền Môn sẽ càng thêm khổ sở rồi..

    Vương Kinh Long nhìn thân ảnh đang từ từ biến mất trước mặt kia, tay liền siết chặt lại thành nắm đấm. Cảm giác hối hận và chua xót đang tràn ra khắp cơ thể hắn, sớm biết như vậy, sớm biết như vậy thì hắn sẽ không làm thế.

    Trương Long Tâm được coi là kỳ tài ngút trời thì làm sao, ngày vùng dậy chẳng qua cũng chỉ là phát triển Trương gia và Huyền Môn mà thôi, tuyệt đối không thể ra tay với chính mình, nếu quan hệ của Vương gia và Trương gia tốt đẹp hơn một chút thì nói không chừng Vương gia thậm chí còn có thể phát triển hơn bây giờ cũng nên.

    Giờ thì hay rồi, về sau, tên đệ tử Giang Lưu kia sẽ không kiêng nể gì cả mà ra tay với Huyền Môn, thậm chí, Toàn Chân cũng có nguy cơ bị diệt vong, bản thân lại đối kháng với Vĩnh Dạ, Huyền Môn đã rơi vào hoàn cảnh xấu, hiện tại lại thêm một tên Giang Lưu, Vĩnh Dạ quả thực là như hổ thêm cánh, cuộc chiến này nói không chừng còn vì đó mà xảy ra một cú lột xác cực lớn cũng nên!

    Ít nhất, hiện tại hắn không còn lòng tin khẳng định có thể đánh bại Vĩnh Dạ.

    Nếu như lựa chọn lấy lòng chứ không phải đối đầu, thì có lẽ hiện tại Huyền Môn đã nắm giữ được con át chủ bài lớn nhất rồi.

    Lúc này, tâm trạng hối hận cũng đang quanh quẩn trong lòng những người có mặt ở đây, mà Trương Ngọc Dương bị đánh trở lại cũng kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ, trong đôi mắt âm trầm không biết đang nghĩ gì.

    Cũng không biết có phải là trùng hợp hay không.

    Trong nháy mắt, mấy người này liền cùng nhau thở dài một hơi, cuối cùng Trương Khởi Hạc mở miệng nói: "Nếu như sự việc đã rơi vào tình huống xấu nhất rồi, như vậy chúng ta chỉ có thể tiếp tục đoàn kết hơn, cùng nhau đối mặt với tai nạn lần này của Huyền Môn, chỉ hy vọng tổ sư gia trên trời có linh thiêng sẽ phù hộ cho chúng ta!"

    Nhìn bộ dạng hối hận của những người này, trong lòng Trương Long Linh bỗng nhiên sinh ra một khát vọng cực lớn, nàng nheo mắt lại, hít sâu một hơi, đem loại cảm giác khiến nàng cảm thấy tội lỗi này ném ra khỏi đầu.

    Đạo bất đồng, bất tương vi mưu. (*)

    (*) Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được.

    Cho dù như thế nào thì mình cũng là người của Trương gia, làm người hay làm việc, đều phải cân nhắc vì Trương gia.

    Nếu gặp lại lần nữa thì chính là kẻ địch rồi!

    Chẳng qua chỉ là..

    Rõ ràng đã nói là không còn liên quan gì nữa, nhưng vì sao trong lòng lại khó chịu như vậy chứ?

    Vì cái gì mà lòng nàng lại đau đớn như vậy chứ?

    Sau này sẽ trở thành kẻ địch thật sao?

    Cho dù là như vậy, thì bản thân mình thục sự có thể ra tay nếu như gặp lại hắn một lần nữa không?

    Nếu đổi lại là trước kia thì cho dù là ai phản bội lại Trương gia, đối địch với Trương gia thì nàng chắc chắn có thể ra tay được!

    Nhưng nghĩ tới hình ảnh hắn ngốc nghếch từng che chắn ở trước mặt nàng thì nàng liền hiểu rõ.

    Cho dù nàng có chết đi thì cũng không thể nào xuống tay được.

    Bởi vì hình bóng người đó, từ sau ngày ở Hoa Sơn đã thật sự khắc sâu vào trong lòng mình rồi.

    Nàng nắm chặt tay, cố gắng không để mình khóc, chẳng qua là đau đớn trong lòng giống như một giọt mực trong nước vậy, rất nhanh liền lan ra khắp nơi.

    Rất nhanh, trái tim liền bị phá hủy thành từng mảnh nhỏ.

    Giống như mặt nước bị mực nhuộm đen.

    Thế gian có hơn tám vạn từ, chỉ có một chữ "tình" là có thể giết người!

    Chuyện đó không sai một chút nào.

    Lúc này, thiên sư Vĩnh Dạ đã cõng Giang Lưu xuống núi, lúc tới chân núi, hắn cảm thấy được khí lực của mình đã hoàn toàn bị rút sạch, nhìn thấy sau lưng không còn bóng người thì không khỏi nở ra một nụ cười: "Với cái loại dũng khí đó, thì có cho Huyền Môn của các ngươi thêm một nghìn năm nữa cũng không thể nào đấu được với Vĩnh Dạ của ta."

    Nói xong thiên sư Vĩnh Dạ liền nhìn về phía thân ảnh đã ngất kia, vất vả khổ cực chuẩn bị lâu như vậy, chính mình cũng bỏ ra biết bao nhiêu tâm huyết, giết bao nhiêu người, nhưng lúc này khi nhìn thấy gương mặt đang nhắm mắt kia thì liền cảm thấy tất cả những gì mình làm đều có ý nghĩa.

    Hắn vươn tay ra, dùng móng tay vuốt ve gò má của người kia: "Cuối cùng, ngươi cũng đã biến thành Giang Lưu của ta. Không phải sao?"

    "Ngươi vẫn nên trở lại bên ta đi!"

    Đúng vào lúc này, một tiếng động lạ vang lên, một thân ảnh bị che phủ bởi máu bỗng xuất hiện ở bên cạnh thiên sư Vĩnh Dạ, thiên sư Vĩnh Dạ trừng mắt hỏi: "Kết quả thế nào?"

    "Ta không bằng hắn." Kiếm Nô trực tiếp mở miệng nói ra: "Phế đi phần lớn công phu rồi mới chạy khỏi hắn!"

    "Được rồi, chống lại người đứng đầu Yêu Vương mà ngươi có thể có kết quả như vậy là có thể tự hào rồi!" Thiên sư Vĩnh Dạ mấp máy miệng.

    Kiếm Nô cũng nhìn về phía thân ảnh đang nằm trong ngực thiên sư Vĩnh Dạ kia, trong lòng run lên: "Thành công?"

    "Tất nhiên là thành công." Thiên sư Vĩnh Dạ nở nụ cười: "Thứ ta muốn, cuối cùng sẽ là của ta, ai cũng không thể đoạt đi được."

    "Ngươi chắc chắn rằng sau khi hắn biết rõ chân tướng sự việc sẽ không thay đổi chứ?" giọng nói lạnh lùng của Kiếm Nô vang lên.

    "Sẽ không, ta rất hiểu hắn." Nói xong, giọng nói của thiên sư Vĩnh Dạ cũng trở nên nhu hòa: "Huống chi, tất cả những gì ta làm cũng là vì hắn!"

    Kiếm Nô không nói chuyện, lúc này hắn đã cảm giác được sự yếu ớt trên người thiên sư Vĩnh Dạ đã trở lại.

    "Đây là cơ hội tốt nhất để ngươi có thể giết ta, nhưng tình huống của ngươi hình như cũng không khá hơn ta chút nào, Kiếm Nô." Thiên sư Vĩnh Dạ nhìn thấu suy nghĩ của Kiếm Nô, đơn giản dứt khoát nói.

    Kiếm Nô không nói gì.

    Thiên sư Vĩnh Dạ lấy một chai thuốc từ trong ngực, đổ ra một viên rồi ném cho Kiếm Nô: "Hiện tại, tên tiểu tử vướng víu nhất đã bị phong ấn một trăm năm rồi, trăm năm sau tất cả người và vật đều không còn, không còn gì có thể ngăn cản ta được nữa!"

    "Chuyện đã đồng ý với ta, ngươi không quên là được rồi." Kiếm Nô không chút nghi ngờ tiếp nhận thuốc rồi nuốt xuống, mở miệng nói ra.

    "Ta sao có thể quên được, sư huynh và sư tỷ của ngươi, ta sẽ không động thủ đâu." Chợt thiên sư Vĩnh Dạ nhìn về phía trước: "Nhưng những người khác của Trương gia thì không nằm trong đó."

    "Những người khác của Trương gia?" Kiếm Nô nheo mắt, chợt lạnh giọng cười cười: "Không nhận cũng được."

    "Thật thú vị." Thiên sư Vĩnh Dạ nhắm mắt lại, lúc trước giao đấu với Bạch Hồ cộng thêm việc mạnh mẽ ra tay dọa nạt Trương Ngọc Dương, vết thương lúc này của hắn sợ là còn nặng hơn cả Kiếm Nô nữa, hắn rất không thích cái loại yếu ớt này của cơ thể, nhất định phải nhanh chóng khôi phục lại mới được!

    Trong nháy mắt, chỗ đó liền không còn bất kỳ âm thanh hay bóng hình nào nữa. Nếu có thì chẳng qua chỉ là tiếng hít thở trầm thấp, còn lại tất cả mọi âm thanh đều tĩnh mịch, nhưng ở bên trong sự yên tĩnh đó, dường như còn ẩn chứa một nỗi bi thương và oán hận vô tận.

    Tất cả những chuyện không xấu xa, dường như cũng đang bắt đầu chậm rãi sinh sôi trong sự tĩnh mịch này.

    Long Phong ở Long Hổ sơn, Trương Long Đồ ngơ ngác nhìn về phía Trương Long Linh, cảm thấy đầu óc thật trống rỗng, qua một hồi lâu mới mở miệng nói ra: "Tiểu sư đệ đâu rồi? Tại sao đệ ấy lại không cùng muội trở về?"

    Trương Long Linh cắn chặt răng, không nói gì, nhình thấy bộ dạng đó của Trương Long Linh, Trương Long Đồ cũng đã đoán ra được bảy tám phần rồi.

    Hắn hiểu, có lẽ mọi chuyện đã diễn ra theo hướng mà hắn không mong muốn nhất.

    Thế nhưng, chính mình đã đồng ý với sư phụ là phải chiếu cố hắn thật tốt, nhưng ngay lúc hắn cần mình nhất thì mình lại không thể ở bên cạnh hắn được.

    Trương Long Đồ có thể tưởng tượng được rằng lúc đó, trong lòng người kia cô độc đến mức như nào.

    Hắn siết chặt tay, nện một quyền lên trên khung cửa: "Huyền Môn chết tiệt!"

    "Muội đi trước đây." Trương Long Linh lạnh lùng nói.

    "Muội, chẳng lẽ không đau khổ sao?" giọng nói của Trương Long Đồ truyền đến từ sau lưng Trương Long Linh.

    Trương Long Linh xoay đầu lại trầm mặc nhìn thoáng qua Trương Long Đồ, nở nụ cười: "Tại sao muội phải khổ sở?"

    Trương Long Đồ giật mình, thoáng cái không biết nên nói cái gì: "..."

    Mà Trương Long Linh nhanh chóng rời đi, sau khi trở về phòng của mình, tất cả sự lạnh lùng kiên trì suốt một ngày kia đều được gỡ xuống, nàng chầm chậm ngồi xuống mặt đất.

    Không buồn sao?

    Giờ đây ta cảm thấy khó chịu hơn bất cứ lúc nào.

    Nhưng, vậy thì có thể làm được gì?

    Long Phong bây giờ chỉ có một mình ta, chỉ có thể dựa vào ta, ít nhất, trước mặt người khác, ta không thể để lộ ra tâm trạng như vậy được, nếu không, ở lại Long Phong sẽ rất khó khăn, ở lại Trương gia thì càng khó hơn.

    Nàng ôm lấy chân mình, cuộn mình trong góc lạnh run.

    Chỉ qua một ngày mà tất cả mọi thứ đều đã thay đổi.

    Long Phong, phải nhờ vào ngươi rồi, Trương Long Linh không thể giống như trước đây được nữa rồi, ngươi cần phải trở nên mạnh mẽ, mạnh mẽ hơn hiện tại gấp trăm, nghìn lần mới được!

    Trong bóng tối, nàng mở mắt ra, sự kiên định trong đôi mắt dần dần ngưng tụ lại.

    Trong góc phòng, thân thể nàng cuộn tròn lại, không khác gì một đứa trẻ cô độc.

    Hình như là lạnh hơn rồi.

    Thân thể Trương Long Linh run rẩy chui vào trong chăn, nàng biết, dùng tu vi của mình sẽ không cảm thấy lạnh, ít nhất thì bây giờ đối với nàng mà nói, cái lạnh này không đáng là gì cả.

    Nhưng mà, trong lòng thật lạnh!

    Cho dù là đang ở trong chăn, nàng cũng bắt đầu cuộn mình lại, giống như tiểu cô nương năm đó bị cha mẹ vứt bỏ, nàng ôm lấy hai chân của mình, hai bàn chân cũng co lại làm một.

    Nước mắt thấm ướt gối.
     
    chiqudoll thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...