Chương 10
Sau khi vào rạp, tiểu thiếu gia còn cảnh giác mà nhìn mọi nơi.
Căn cứ kinh nghiệm hẹn hò lúc trước, độ tin cậy đối với học trưởng thật sự là rất thấp, tiểu thiếu gia luôn cảm thấy người này có thể đột nhiên xuất hiện từ chỗ nào đó.
Nhưng mà không có.
Người luôn xuất quỷ nhập thần mà xuất hiện ở bên người cậu cùng Kiều Lạc kia liền thật sự không có tới quấy rầy cậu "Hẹn hò".
Tiểu thiếu gia nhẹ nhàng thở ra, không yên lòng mà uống nước trái cây.
Không phải vị quýt, uống không ngon.
Không phải loại độ ấm dưỡng dạ dày như sữa hâm nóng, không thoải mái.
Tiểu thiếu gia đem nước trái cây đặt trong khay đựng đồ uống bên cạnh chỗ ngồi trong rạp chiếu phim, còn trừng mắt nhìn hai cái.
Vì giận dỗi học trưởng, thời điểm buổi sáng tiểu thiếu gia dậy thật sớm, giữa trưa cơm nước xong lại bị Khâu lão sư kêu đi báo cáo tiến triển của thí nghiệm, không ngủ trưa.
Cố tình phim điện ảnh Kiều Lạc chọn lại thật sự không phải loại cậu thích.
Tiểu thiếu gia bắt đầu kề tai nhỏ giọng nói thầm cùng Kiều Lạc: "Xem xong phim muốn đi ăn khuya không?"
Còn ăn khuya, Kiều Lạc vốn phim cũng không muốn cùng tiểu thiếu gia xem, quyết đoán cự tuyệt: "Không ăn, tớ còn có chuyện."
Gần đây Kiều Lạc vội cái gì a, tiểu thiếu gia cảm thấy mình đã lâu không kề cận Kiều Lạc giống như trước kia.
Cậu phát sầu hỏi: "Có chuyện gì a? Là bài tập chưa làm xong sao? Nếu không tớ giúp cậu?"
Kiều Lạc: "Suỵt, cậu tập trung xem đi."
Tiểu thiếu gia đành phải câm miệng.
Phim không thích xem, cậu lại không có việc gì có thể làm, liếc cái tay trắng nõn non mịn của người ta lo lắng có muốn nắm cái tay nhỏ bé đó hay không, còn chưa có nghĩ ra đã mê man ngủ mất.
Tiểu thiếu gia là bị người đánh thức.
Phim đã kết thúc, Kiều Lạc không có bóng dáng, người nói muốn đi "Làm việc" kia lại ngồi ở vị trí bên người cậu vốn dĩ là của Kiều Lạc.
Tiểu thiếu gia dùng hai giây thấy rõ ràng người đem cậu gọi tỉnh, cơn buồn ngủ nháy mắt biến mất, ngồi thẳng thân thể trừng mắt nhìn học trưởng: "Sao anh lại ở đây!"
Ngọn đèn trong rạp chiếu phim mờ ảo, cặp mắt hung dữ kia lại tựa hồ có ánh sao.
Học trưởng hơi cong khóe miệng, chỉ chỉ nhóm nhân viên công tác, dỗ cậu: "Phim tiếp theo cũng sắp bắt đầu, người ta phải dọn dẹp rạp rồi, theo tôi đi ra ngoài trước, được không?"
Không muốn chậm trễ trật tự bình thường của rạp chiếu phim. Tiểu thiếu gia trầm mặc thu dọn đồ đạc của mình, ra khỏi rạp chiếu phim lập tức hỏi: "Kiều Lạc đâu?"
"Cậu hỏi tôi?"
"Không thì sao!"
Học trưởng nhìn cậu, ngữ khí nhẹ nhàng: "Tôi làm sao biết Kiều Lạc đi nơi nào, cậu ta là người cậu thích, cũng không phải người tôi thích."
Tiểu thiếu gia ảo não chính mình ngủ mất, tự biết đuối lý, ngữ khí yếu đi một chút, nói: "Nếu không phải anh đến đây, Kiều Lạc sẽ đánh thức tôi."
Học trưởng thầm nghĩ còn lâu, Kiều Lạc mới không tính toán đánh thức cậu, chính là Kiều Lạc gọi tôi tới.
Lời này chỉ có thể nói trong lòng, học trưởng nhắc nhở tiểu thiếu gia: "Cậu bồi người mình thích xem phim cũng có thể ngủ mất, thật lợi hại."
Một câu này nói ra liền không thể cứu vãn được.
Tiểu thiếu gia giống như bị giẫm phải đuôi, nháy mắt bùng nổ rồi: "Còn không phải bởi vì anh! Hại tôi buổi sáng dậy thật sớm, buồn ngủ muốn chết!"
Cái nồi này cũng có thể ném lại đây?
Học trưởng quả thực trợn mắt há hốc mồm.
Sau một lúc lâu bị tức nở nụ cười, nói: "Được, trách tôi, tôi đây đưa cậu trở về?"
Tiểu thiếu gia giương khuôn mặt ngủ đến ửng hồng không có một chút lực chấn nhiếp lên, oán hận mà nói: "Không cần anh đưa! Phiền muốn chết!"
Cậu khó thở, tức giận chính mình ngủ mất, tức giận lão già này đi theo mình.
Vì thế cũng không đuối lý, cũng không giảm bớt tức giận, không chút nào phân rõ phải trái mà đẩy học trưởng một phen: "Tôi không bao giờ.. muốn nhìn thấy anh nữa!"
Học trưởng bất ngờ bị đẩy một cái không kịp phòng bị lảo đảo, sau khi ổn định chính mình đem người một phen túm tới trước người mình.
Hắn hỏi: "Không muốn nhìn thấy tôi nữa?"
Vốn là miệng không lựa lời mà nói, nhưng bị ép hỏi, tiểu thiếu gia cũng không muốn chịu thua, thẳng cổ kêu: "Không muốn!"
Học trưởng nhìn ánh mắt cậu, phỏng chừng là tức giận rồi.
Hắn cao hơn tiểu thiếu gia một chút, vì thế hơi cong chân khom lưng xuống, nhìn thẳng tiểu thiếu gia, một chữ một chữ hỏi lại một lần: "Nói thật?"
Tiểu thiếu gia có điểm bị nghiêm túc của hắn dọa, trong lòng chột dạ, tư thái mạnh mẽ chống đỡ mà bỏ tay học trưởng túm mình ra, căng thẳng nói nhiều hơn: "Nếu không phải tại anh, tôi đã sớm cùng Kiều Lạc cùng một chỗ! Anh nói tôi có chán ghét anh hay không? Anh phiền như vậy, tôi mới không muốn thấy anh."
Những lần trước, tiểu thiếu gia chưa từng thành công bỏ tay học trưởng ra, cố tình lần này không chút nào cố sức liền tránh thoát.
Học trưởng mặt không chút thay đổi, không cười cũng không tức giận, ngữ khí thậm chí rất bình tĩnh, nói: "Được, tôi đã biết."
Hắn đưa cho tiểu thiếu gia một túi kẹo mềm nhỏ, nói: "Chỉ còn mấy viên, cậu giữ đi."
Tiểu thiếu gia bị mấy câu nói của học trưởng dọa đến mờ mịt, cậu sững sờ mà nhìn học trưởng, tức giận lặng lẽ giảm bớt.
Mở miệng, cũng không hung dữ nữa: "Làm.. gì?"
Học trưởng đem kẹo nhét vào tay cậu, nói: "Tự mình về nhà cẩn thận một chút, về sau tôi sẽ không làm phiền cậu."
Nói xong bước đi, đặc biệt lãnh khốc vô tình.
Tiểu thiếu gia sửng sờ ở tại chỗ một hồi lâu, bóng dáng người ta sắp nhìn không thấy, cậu mới nói: "Tốt nhất là vậy!"
Đưa cho cậu một gói kẹo to, giống như cậu mua không được vậy, cũng thật chán ghét.
Tiểu thiếu gia vo túi kẹo, làm bộ muốn ném đi.
Nhưng mà đã đi đến trước thùng rác, lại phẫn nộ mà cất trở về.
Căn cứ kinh nghiệm hẹn hò lúc trước, độ tin cậy đối với học trưởng thật sự là rất thấp, tiểu thiếu gia luôn cảm thấy người này có thể đột nhiên xuất hiện từ chỗ nào đó.
Nhưng mà không có.
Người luôn xuất quỷ nhập thần mà xuất hiện ở bên người cậu cùng Kiều Lạc kia liền thật sự không có tới quấy rầy cậu "Hẹn hò".
Tiểu thiếu gia nhẹ nhàng thở ra, không yên lòng mà uống nước trái cây.
Không phải vị quýt, uống không ngon.
Không phải loại độ ấm dưỡng dạ dày như sữa hâm nóng, không thoải mái.
Tiểu thiếu gia đem nước trái cây đặt trong khay đựng đồ uống bên cạnh chỗ ngồi trong rạp chiếu phim, còn trừng mắt nhìn hai cái.
Vì giận dỗi học trưởng, thời điểm buổi sáng tiểu thiếu gia dậy thật sớm, giữa trưa cơm nước xong lại bị Khâu lão sư kêu đi báo cáo tiến triển của thí nghiệm, không ngủ trưa.
Cố tình phim điện ảnh Kiều Lạc chọn lại thật sự không phải loại cậu thích.
Tiểu thiếu gia bắt đầu kề tai nhỏ giọng nói thầm cùng Kiều Lạc: "Xem xong phim muốn đi ăn khuya không?"
Còn ăn khuya, Kiều Lạc vốn phim cũng không muốn cùng tiểu thiếu gia xem, quyết đoán cự tuyệt: "Không ăn, tớ còn có chuyện."
Gần đây Kiều Lạc vội cái gì a, tiểu thiếu gia cảm thấy mình đã lâu không kề cận Kiều Lạc giống như trước kia.
Cậu phát sầu hỏi: "Có chuyện gì a? Là bài tập chưa làm xong sao? Nếu không tớ giúp cậu?"
Kiều Lạc: "Suỵt, cậu tập trung xem đi."
Tiểu thiếu gia đành phải câm miệng.
Phim không thích xem, cậu lại không có việc gì có thể làm, liếc cái tay trắng nõn non mịn của người ta lo lắng có muốn nắm cái tay nhỏ bé đó hay không, còn chưa có nghĩ ra đã mê man ngủ mất.
Tiểu thiếu gia là bị người đánh thức.
Phim đã kết thúc, Kiều Lạc không có bóng dáng, người nói muốn đi "Làm việc" kia lại ngồi ở vị trí bên người cậu vốn dĩ là của Kiều Lạc.
Tiểu thiếu gia dùng hai giây thấy rõ ràng người đem cậu gọi tỉnh, cơn buồn ngủ nháy mắt biến mất, ngồi thẳng thân thể trừng mắt nhìn học trưởng: "Sao anh lại ở đây!"
Ngọn đèn trong rạp chiếu phim mờ ảo, cặp mắt hung dữ kia lại tựa hồ có ánh sao.
Học trưởng hơi cong khóe miệng, chỉ chỉ nhóm nhân viên công tác, dỗ cậu: "Phim tiếp theo cũng sắp bắt đầu, người ta phải dọn dẹp rạp rồi, theo tôi đi ra ngoài trước, được không?"
Không muốn chậm trễ trật tự bình thường của rạp chiếu phim. Tiểu thiếu gia trầm mặc thu dọn đồ đạc của mình, ra khỏi rạp chiếu phim lập tức hỏi: "Kiều Lạc đâu?"
"Cậu hỏi tôi?"
"Không thì sao!"
Học trưởng nhìn cậu, ngữ khí nhẹ nhàng: "Tôi làm sao biết Kiều Lạc đi nơi nào, cậu ta là người cậu thích, cũng không phải người tôi thích."
Tiểu thiếu gia ảo não chính mình ngủ mất, tự biết đuối lý, ngữ khí yếu đi một chút, nói: "Nếu không phải anh đến đây, Kiều Lạc sẽ đánh thức tôi."
Học trưởng thầm nghĩ còn lâu, Kiều Lạc mới không tính toán đánh thức cậu, chính là Kiều Lạc gọi tôi tới.
Lời này chỉ có thể nói trong lòng, học trưởng nhắc nhở tiểu thiếu gia: "Cậu bồi người mình thích xem phim cũng có thể ngủ mất, thật lợi hại."
Một câu này nói ra liền không thể cứu vãn được.
Tiểu thiếu gia giống như bị giẫm phải đuôi, nháy mắt bùng nổ rồi: "Còn không phải bởi vì anh! Hại tôi buổi sáng dậy thật sớm, buồn ngủ muốn chết!"
Cái nồi này cũng có thể ném lại đây?
Học trưởng quả thực trợn mắt há hốc mồm.
Sau một lúc lâu bị tức nở nụ cười, nói: "Được, trách tôi, tôi đây đưa cậu trở về?"
Tiểu thiếu gia giương khuôn mặt ngủ đến ửng hồng không có một chút lực chấn nhiếp lên, oán hận mà nói: "Không cần anh đưa! Phiền muốn chết!"
Cậu khó thở, tức giận chính mình ngủ mất, tức giận lão già này đi theo mình.
Vì thế cũng không đuối lý, cũng không giảm bớt tức giận, không chút nào phân rõ phải trái mà đẩy học trưởng một phen: "Tôi không bao giờ.. muốn nhìn thấy anh nữa!"
Học trưởng bất ngờ bị đẩy một cái không kịp phòng bị lảo đảo, sau khi ổn định chính mình đem người một phen túm tới trước người mình.
Hắn hỏi: "Không muốn nhìn thấy tôi nữa?"
Vốn là miệng không lựa lời mà nói, nhưng bị ép hỏi, tiểu thiếu gia cũng không muốn chịu thua, thẳng cổ kêu: "Không muốn!"
Học trưởng nhìn ánh mắt cậu, phỏng chừng là tức giận rồi.
Hắn cao hơn tiểu thiếu gia một chút, vì thế hơi cong chân khom lưng xuống, nhìn thẳng tiểu thiếu gia, một chữ một chữ hỏi lại một lần: "Nói thật?"
Tiểu thiếu gia có điểm bị nghiêm túc của hắn dọa, trong lòng chột dạ, tư thái mạnh mẽ chống đỡ mà bỏ tay học trưởng túm mình ra, căng thẳng nói nhiều hơn: "Nếu không phải tại anh, tôi đã sớm cùng Kiều Lạc cùng một chỗ! Anh nói tôi có chán ghét anh hay không? Anh phiền như vậy, tôi mới không muốn thấy anh."
Những lần trước, tiểu thiếu gia chưa từng thành công bỏ tay học trưởng ra, cố tình lần này không chút nào cố sức liền tránh thoát.
Học trưởng mặt không chút thay đổi, không cười cũng không tức giận, ngữ khí thậm chí rất bình tĩnh, nói: "Được, tôi đã biết."
Hắn đưa cho tiểu thiếu gia một túi kẹo mềm nhỏ, nói: "Chỉ còn mấy viên, cậu giữ đi."
Tiểu thiếu gia bị mấy câu nói của học trưởng dọa đến mờ mịt, cậu sững sờ mà nhìn học trưởng, tức giận lặng lẽ giảm bớt.
Mở miệng, cũng không hung dữ nữa: "Làm.. gì?"
Học trưởng đem kẹo nhét vào tay cậu, nói: "Tự mình về nhà cẩn thận một chút, về sau tôi sẽ không làm phiền cậu."
Nói xong bước đi, đặc biệt lãnh khốc vô tình.
Tiểu thiếu gia sửng sờ ở tại chỗ một hồi lâu, bóng dáng người ta sắp nhìn không thấy, cậu mới nói: "Tốt nhất là vậy!"
Đưa cho cậu một gói kẹo to, giống như cậu mua không được vậy, cũng thật chán ghét.
Tiểu thiếu gia vo túi kẹo, làm bộ muốn ném đi.
Nhưng mà đã đi đến trước thùng rác, lại phẫn nộ mà cất trở về.