Đam Mỹ [Dịch] Tiến Khả Công, Thối Khả Thụ - 14 Tháng 11

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Leah918, 18 Tháng ba 2023.

  1. Leah918 Tâm thảnh thơi, lòng bình yên

    Bài viết:
    1
    [​IMG]

    Tên: Tiến khả công, lui khả thụ

    Tác giả: 14 tháng 11

    Editor: Cá (Leah918)

    Thể loại: Đam mỹ, thanh xuân vườn trường, 1x1, ngọt, hài hước,

    CP: Tình địch trong tưởng tượng công X Tạc mao tiểu thiếu gia thụ

    Hình Ngạn X Phương Tự

    Raw: 31 chương + 2PN

    Văn án một:

    Tiểu thiếu gia được vạn người yêu mến, nhưng lại rơi vào tay tình địch do mình tưởng tượng ra.

    Văn án hai:

    Tiểu thiếu gia: Lão nam nhân! Quỷ đáng ghét! Đồ lừa đảo!

    Học trưởng: Bạn nhỏ? Tiểu học đệ? Cục cưng ngoan.

    Văn án ba:

    『 chúng ta không nói về cưới gả, cái này gọi là thành gia. 』

    * * *

    Link thảo luận: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Dịch Và Edit Của Cá
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng ba 2023
  2. Leah918 Tâm thảnh thơi, lòng bình yên

    Bài viết:
    1
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiểu thiếu gia là tiểu thiếu gia hàng thật giá thật, phú nhị đại, nhỏ nhất trong nhà, phía trên có hai anh trai một chị gái, là đứa nhỏ cha mẹ lớn tuổi mới sinh, là một đoàn sủng danh xứng với thực, là đại bảo bối trong mắt anh trai chị gái, là linh vật trong mắt ba mẹ, từ nhỏ đến lớn không ai dám khi dễ đến một ngón tay.

    Tiểu thiếu gia được cả nhà cưng chiều, nhưng cũng không vì vậy mà lệch lạc, lớn lên vừa đơn thuần vừa đáng yêu.

    Tiểu đáng yêu vừa được mười tám tuổi, lần đầu tiên xem "phim hành động".

    Là loại phim hành động một nam, một nữ.

    Tiểu thiếu gia hết hồn, tràn ngập tò mò, lại cảm thấy được mình lớn lên không tốt, sao lại có thể xem loại phim này.

    Kết quả..

    Tiểu thiếu gia tạc mao: Cái này có gì thú vị a! Nhàm chán!

    Cậu tắt đi, tùy tiện lục mở thư mục, mở ra một thư mục mang đến thế giới mới.

    Cậu vô ý thấy loại hình phim hành động, chỉ có nam chủ.

    Sau đó cậu có phản ứng.

    Tiểu thiếu gia lại tạc mao: Mình thích con trai?

    Phương gia tiểu thiếu gia thích con trai, đây chính là chuyện lớn.

    Anh cậu, chị cậu, ba mẹ cậu đều bắt đầu xem xét đối tượng thích hợp, ngàn vạn lần không thể ủy khuất hòn ngọc quý trên tay của nhà mình.

    Nhưng mà tiểu thiếu gia đã tự mình thích một người.

    Đối phương chân nhỏ eo thon, mặt mày thanh tú, thật giống tiên tử trong tranh.

    Tiểu thiếu gia muốn bắt đầu theo đuổi người ta.

    Theo đuổi rất nghiêm túc, người ta bình thường học cái gì, đi nơi nào ăn cơm, tham gia yến hội gì, tham gia hoạt động sinh viên gì, cậu cũng tìm hiểu đến nhất thanh nhị sở, toàn lực ứng phó mà theo đuổi người ta.

    Người ta học cái gì, cậu cũng đi; người ta tham gia hoạt động, cậu cũng báo danh; người ta có tiệc rượu, cậu liền đoạt thư mời của anh trai chị gái.

    Rất thuận lợi, rất nhanh đối phương đã cùng cậu trở thành bạn bè.

    Nhưng còn có một chút đặc biệt phiền.

    Có một học trưởng lớn hơn cậu hai khóa, đi học học trưởng là trợ giảng, tham gia hoạt động người ta đặc biệt mời làm khách quý, tiệc rượu cũng có thiệp mời.

    Không nên khéo như vậy, mình theo đuổi bạn trai ở đâu hắn liền xuất hiện ngay tại đó!

    Tiểu thiếu gia đưa ra kết luận: Đây là tình địch của mình!

    Tiểu thiếu gia đối với tình địch tràn ngập địch ý.

    Thời điểm đi học, cậu ngồi ở vị trí chéo với đối tượng theo đuổi, tự cho là hung ác mà trừng mắt nhìn học trưởng, lão sư nói cái gì cũng không nghe, người trong lòng ngồi chéo phía trước cũng không nhìn, tức giận.

    Người này sao lại đẹp trai như vậy!

    Mình không có sức cạnh tranh a!

    Thật đáng ghét!

    Chuông tan học vang lên, tiểu thiếu gia mới ý thức được mình không chép bài. Không chép bài sẽ không biết làm bài, không làm bài sẽ bị giáo sư điểm danh phê bình.

    Trong đầu nảy ra một ý, cậu chạy đến bên đối tượng theo đuổi, giả bộ buồn rầu mà nói: "Tớ nghe không hiểu, hay là cậu đến thư viện giúp tớ học bổ túc đi? Tớ mời cậu ăn cơm làm bồi thường, thế nào?"

    Đối phương còn chưa trả lời, cậu bị túm áo mạnh mẽ xoay người.

    Học trưởng tùy ý cười cười, một tay kéo theo cậu, một tay cầm sách giáo khoa, nói: "Nghe không hiểu? Không biết làm bài? Trợ giảng lão sư hôm nay có thời gian, đi thôi bạn nhỏ?"

    Tiểu thiếu gia muốn tạc mao, chưa kịp phản bác, học trưởng lại ôn hòa mà hướng về phía đối tượng theo đuổi của cậu cười: "Bạn học Kiều Lạc, lần này bài tập có hơi khó, mau trở về làm bài đi."

    Hắn liếc mắt nhìn tiểu thiếu gia đang tức giận một cái, cười đến càng thêm ôn nhu ân cần: "Có vấn đề gì không hiểu, có thể hỏi tôi."

    Tiểu thiếu gia: "!"

    Hắn lạm dụng chức quyền!

    Hắn đáng đánh!

    Hắn câu dẫn Kiều Lạc!

    Kiều Lạc đối tượng bị "câu dẫn" lộ ra nụ cười nhu thuận, nói: "Cám ơn học trưởng."

    Sau đó lại nói nhỏ với tiểu thiếu gia: "Tớ giảng khẳng định không dễ hiểu bằng học trưởng, cậu nhanh đi học bổ túc."

    Tiểu thiếu gia mới không cần bị tình địch kèm học, cầm lấy cặp sách muốn đi cùng Kiều Lạc.

    Không đi được, cánh tay người phía sau sao lại có lực như vậy, hắn túm quai cặp thiếu chút nữa siết cổ cậu.

    Tiểu thiếu gia nhìn bóng dáng người trong lòng đi xa, tức giận đến muốn giơ chân.

    Học trưởng còn không hề tự giác hỏi: "Đi học không nghe giảng, một chút cũng không ngoan, bây giờ còn muốn đi chỗ nào a bạn nhỏ?"

    Cậu nghĩ: Tốt, học bổ túc liền học bổ túc, học xong phải đi giúp Kiều Lạc làm bài, đỡ phải để học trưởng này mượn cơ hội tiếp cận Kiều Lạc!

    Học trưởng nhìn thấy trạng thái tạc mao của tiểu thiếu gia, cảm thấy cậu đáng yêu muốn chết, kéo quai cặp mang theo người, nói: "Đi thôi, bạn nhỏ, cho cậu học bổ túc miễn phí."

    Tiểu thiếu gia trừng hắn: "Tôi không phải bạn nhỏ!"

    Nghẹn ra một câu mắng chửi người tự cho là rất lợi hại: "Anh là lão nam nhân!"

    Học trưởng thiếu chút nữa cười ra tiếng, cong cong khóe môi, vò tóc cậu: "Tốt lắm, đi thôi tiểu bằng hữu."

    Hắn chọc chọc quai hàm phình ra của tiểu thiếu gia, nói: "Đối với lão sư phải tôn trọng một chút, nếu không sẽ trừ điểm rèn luyện của cậu."

    Hắn lại lạm dụng chức quyền!

    Tiểu thiếu gia lại trừng hắn, trừng xong lại không dám phát giận.

    Điểm rèn luyện trừ hết, cậu sẽ trượt kỳ thi.
     
    chiqudoll, TuyettuyetlanlanLieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng ba 2023
  3. Leah918 Tâm thảnh thơi, lòng bình yên

    Bài viết:
    1
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Học trưởng đem người đưa đến quán cà phê, trước tiên tự gọi cho mình một ly Americano, sau đó hỏi tiểu thiếu gia: "Muốn uống sữa hay là nước trái cây?"

    Ở trước mặt tình địch cũng không thể thua khí thế, tiểu thiếu gia ném thẻ của mình đến quầy bar: "Tôi cũng uống cà phê."

    Học trưởng liếc cậu một cái, nhìn tiểu thiếu gia đang nghiêm trang mà giả bộ lão luyện, sau đó cầm điện thoại quét mã QR Alipay cho nhân viên bán hàng, nói: "Cho hai ly Americano."

    Trả tiền còn có thể bị đoạt trước, tiểu thiếu gia cảm thấy mình lại thua một ván, càng tức giận.

    Cậu bưng cà phê uống một ngụm, nháy mắt đau khổ đến nhếch miệng.

    Tiểu thiếu gia cảm thấy học trưởng chính là cố ý giở trò xấu, cúi đầu nhìn sách giáo khoa, dùng dư quang gắt gao nhìn chằm chằm học trưởng, muốn nhìn dáng vẻ đau khổ của đối phương sau khi uống cà phê.

    Nhưng mà đối phương hiển nhiên là rất quen vị của Americano.

    Học trưởng bưng ly cà phê nhấp một ngụm, động tác tự nhiên nhàn hạ, giơ tay nhấc chân đều là phong độ.

    Tiểu thiếu gia nhìn thấy đôi tay thon dài, ngón tay khớp xương rõ ràng bưng ly cà phê đưa đến bên môi, đôi môi hồng nhuận kia nhấp nhẹ lên cạnh ly trắng tinh sạch sẽ, có điểm sững sờ.

    Quá đẹp trai, cậu nghĩ, ngàn vạn lần không thể để Kiều Lạc thấy, bằng không sợ là mình sẽ thất tình.

    Học trưởng nhìn động tác mờ ám của tiểu thiếu gia nghẹn cười, chờ đối phương ngắm mình đến sửng sốt mới vừa lòng.

    Hắn đứng dậy rời khỏi bàn, lấy đường vuông cùng sữa, đặt trước mặt tiểu thiếu gia, sau đó mở sách giáo khoa ra: "Tốt lắm, học thôi."

    Tiểu thiếu gia tức giận lấy vở ghi của mình ra, cao lãnh mà liếc học trưởng một cái, nói với phục vụ: "Lấy cho tôi một ly nước chanh, cám ơn."

    Học trưởng nở nụ cười, một bên dùng bút máy viết tiêu đề trên bản nháp, một bên không chút để ý mà khích lệ: "Bạn nhỏ còn rất lễ phép."

    Hắn lại gọi mình là bạn nhỏ!

    Tiểu thiếu gia lại muốn tạc mao.

    Sau đó trong miệng bị đút một khối thạch trái cây.

    Vị quýt. Ngọt mà không ngấy. Đẩy lùi vị đắng của cà phê lưu lại trong miệng.

    Học trưởng xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, nói: "Mở sách giáo khoa trang thứ sáu mười, giảng một lần còn không biết liền trừ điểm rèn luyện của cậu."

    Tiểu thiếu gia ngậm kẹo, một bên quai hàm hơi hơi phình lên, một cái tát đập lên móng vuốt của học trưởng đang động tay động chân, đặc biệt dữ mà nói: "Anh ít khinh thường người!"

    Tiểu thiếu gia rất thông minh.

    Học trưởng viết chữ thảo phóng khoáng tao nhã, tiểu thiếu gia viết chữ khải thanh thoát, quá trình giải đề thế nhưng nhanh đến kinh ngạc, về cơ bản chỉ cần nói mấy câu trọng điểm cậu liền hiểu rõ.

    Tiểu thiếu gia vừa rồi còn tức giận, lúc học tập lại phá lệ nghiêm túc, mấy lọn tóc nhỏ rơi xuống một chút, nhìn nhu thuận hơn nhiều.

    Học trưởng không nhịn được đưa tay xoa nhẹ tóc cậu một phen.

    Tiểu thiếu gia lại bùng nổ rồi.

    Tiểu thiếu gia trừng mắt liếc hắn một cái, nặng nề cắn từng chữ: "Cám ơn lão sư! Tôi học xong rồi! Tạm biệt!"

    Cậu thu dọn cặp sách, mới vừa thu dọn xong đã bị người đối diện đoạt lại: "Bạn nhỏ sao lại trẻ con thế này, mời cậu ăn kẹo, kèm cậu học bổ túc, cậu không mời tôi ăn cơm sao?"

    Tiểu thiếu gia cười meo meo, lộ ra một ngụm răng trắng, nói: "Đây là việc lão sư ngài phải làm."

    Bị người này chọc tức một ngày, rốt cục hòa nhau một ván, tiểu thiếu gia chờ xem đối phương tức giận.

    Người này rất trẻ con, học trưởng trong lòng buồn cười, đùa cậu nói: "Hửm, tiểu vô lương tâm, giảng bài một buổi trưa, họng tôi cũng khô rồi."

    Tiểu thiếu gia chọc giận không thành, đã bị lương tâm của bản thân khiển trách trước.

    Cậu túm quai cặp rối rắm mà suy nghĩ một lát, cảm thấy mình phải làm một người khoan dung hào phóng. Cho dù đối phương là tình địch.

    Tiểu thiếu gia vì thế không được tự nhiên mà nói: "Quên đi, mời anh ăn cơm Tây."

    Nghĩ nghĩ lại cường điệu: "Như vậy tôi sẽ không nợ anh cái gì."

    Đây là muốn cùng hắn "Từ nay về sau giới hạn rõ ràng không thiếu nợ nhau"?

    Nghĩ cũng đừng hòng.

    Học trưởng rất thong dong mà báo tên nhà hàng.

    Tiểu thiếu gia: "..."

    Đây là nhà hàng của nhà cậu.

    Học trưởng đương nhiên là cố ý, nhìn thấy tiểu thiếu gia vẻ mặt không còn gì để nói, đùa cậu: "Nhà hàng này không được sao? Không thành ý a.. Vậy quên đi, tôi vẫn là đưa cậu quay về trường học đi."

    Tiểu thiếu gia: "Tôi chưa nói không được."

    Học trưởng thay cậu xách cặp sách, chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, nói: "Vậy cám ơn bạn nhỏ."

    Tiểu thiếu gia lần thứ hai đập một cái lên tay hắn, trừng ánh mắt cảnh cáo đối phương: "Không cho anh lại chọc mặt tôi, bằng không tự gánh lấy hậu quả."

    Giống mèo con tức giận lại còn tự cho mình là "Tiểu lão hổ".

    Học trưởng bị cậu manh đến tâm can run rẩy, nghẹn cười nói: "Đi, không chọc nữa."

    Lần sau thử trực tiếp hôn xem sao.

    Tiểu thiếu gia thật sự được che chở quá tốt, không biết lòng người hiểm ác.

    Học trưởng cùng cậu ở bàn hai người của nhà hàng dùng cơm chiều, ngày hôm sau cả Phương gia đều bị kinh động. Tiểu thiếu gia nhà bọn họ tìm được bạn trai!

    Tiểu thiếu gia: "?"

    Đúng vậy, là tình địch của con!
     
    chiqudoll, TuyettuyetlanlanLieuDuong thích bài này.
    Last edited by a moderator: 17 Tháng năm 2023
  4. Leah918 Tâm thảnh thơi, lòng bình yên

    Bài viết:
    1
    Chương 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiểu thiếu gia cảm thấy như vậy không được, cậu quyết định mang Kiều Lạc đến trước mặt người nhà xoát cảm giác tồn tại, mắt thấy tai nghe.

    Vì vậy, đến cuối tuần tiểu thiếu gia liền hẹn Kiều Lạc cùng nhau ăn cơm.

    Vẫn là tại nhà hàng của nhà cậu.

    Tiểu thiếu gia nho nhã lễ độ, thân sĩ phong độ mười phần, gọi món xong còn muốn trải khăn tam giác thay Kiều Lạc, chiếu cố đến thập phần chu đáo, tự nhận biểu hiện thân cận hơn so với cùng học trưởng rất nhiều.

    Trong lúc chờ cơm, tiểu thiểu gia quét một vòng xung quanh như rada. Ánh mắt quét từ cửa đến ngoài đường, từ ngoài đường lại quét về bàn ăn.

    Kiều Lạc thấy ánh mắt không yên của tiểu thiếu gia, hỏi: "Có phải còn đợi người nào không?"

    Tiểu thiếu gia lắc lắc đầu, vội vàng nói: "Không có, chỉ hai chúng ta."

    Sau đó thấy học trưởng từ cửa đi đến.

    Tiểu thiếu gia lập tức lên tinh thần, tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, giống như gà trống nhỏ kiêu ngạo.

    Quả nhiên!

    Hắn lại đến đây!

    Quỷ đáng ghét!

    Quỷ đáng ghét không chút nào tự biết, rất tự nhiên đi tới, cười với cậu, nói: "Bạn nhỏ thích mời người ăn cơm ở đây a? Lần trước cùng tôi ăn cơm cũng không tới nơi này?"

    Cười đến câu người như vậy, còn châm ngòi ly gián!

    Chuông cảnh giác trong lòng tiểu thiếu gia vang lên, vội vàng cùng Kiều Lạc giải thích: "Hắn kèm tớ học bổ túc, tớ vì cảm tạ hắn mới mời hắn ăn cơm."

    Kiều Lạc "Oh" một tiếng, hỏi: "Vậy hôm nay học trưởng cũng là đến ăn cơm cùng sao?"

    Tiểu thiếu gia: "Hôm nay tớ chỉ mời cậu! Hắn.."

    Cậu cái khó ló cái khôn, nói: "Hắn là khách hàng quen!"

    Học trưởng không nhịn được cười, nói: "Không nghĩ tới có thể gặp được cậu. Có thể ngồi chung bàn không?"

    Tiểu thiếu gia: "Không được!"

    Kiều Lạc: "Cùng nhau đi."

    Tiểu thiếu gia: "..."

    Đồ lừa đảo! Rõ ràng chính là đi theo chúng ta tới!

    Học trưởng ngồi xuống vị trí bên cạnh tiểu thiếu gia, khoan dung mà cười với cậu, nói: "Bạn nhỏ còn rất phản nghịch."

    Tiểu thiếu gia trừng mắt liếc hắn một cái, oán hận nói: "Lão nam nhân thật không thú vị."

    Lần đầu hẹn hò của tiểu thiếu gia cùng Kiều Lạc hư hư thực thực, đã kết thúc bằng việc tranh cãi với học trưởng suốt một giờ đồng hồ.

    Kiều Lạc một bên ăn thịt bò một bên nghe, cười đến đau bụng.

    Cơm nước xong, tiểu thiếu gia lôi kéo muốn đưa Kiều Lạc về nhà, còn chưa ra khỏi nhã gian, lại bị túm áo.

    Tiểu thiếu gia: "!"

    Tiểu thiếu gia tạc mao nhìn học trưởng, tức giận: "Anh lại động tay động chân!"

    Học trưởng buồn cười nhìn tiểu thiếu gia, tăng thêm lực đạo trên tay, tay kia xoa xoa đầu cậu, nói: "Cậu uống rượu, tôi đưa hai người trở về."

    Trước khi tiểu thiếu gia phẫn nộ còn nói: "Cậu chỉ không cho tôi đâm mặt, tôi không đâm."

    Tiểu thiếu gia: "..."

    Tiểu thiếu gia rất tức giận, chờ từ lúc học trưởng đưa Kiều Lạc về nhà cho đến khi đưa cậu đến dưới lầu, tiểu thiếu gia nghẹn khí mà đưa tay vò loạn tóc học trưởng, nói: "Đầu cũng không cho xoa!"

    Nói xong xoay thân chạy vào cửa nhà.

    Có cảm giác sợ hãi kỳ quái, cảm thấy có thể đánh không lại học trưởng.

    Học trưởng ở phía sau bật cười, bất đắc dĩ nhìn người chạy xa, nghĩ: Lúc tức giận cũng thật đáng yêu.

    Tiểu thiếu gia theo đuổi bạn trai không rời không bỏ.

    Lần đầu tiên hẹn hò ăn cơm bị học trưởng quấy nhiễu kết thúc, cậu lại hẹn Kiều Lạc đi xem vũ kịch.

    Thời điểm theo đuổi Kiều Lạc đã thành thói quen biến thành rađa quét học trưởng, tiểu thiếu gia ngồi nghiêm chỉnh tại chỗ, luôn cảm thấy quỷ đáng ghét không biết khi nào sẽ xuất hiện.

    Đèn trong rạp chiếu phim hôn ám, phim sắp bắt đầu, học trưởng cũng không xuất hiện.

    Tiểu thiếu gia thở dài nhẹ nhõm một hơi.

    Chính là lại cảm thấy không khí làm sao không quá đúng.

    Tiểu thiếu gia lắc lắc đầu, không hề miên man suy nghĩ, đem lực chú ý của mình phóng tới người bên cạnh, có điểm giống như cầu khích lệ mà nói: "Vé này rất khó mua, tớ lợi hại không?"

    Kiều Lạc nể tình nói: "Lợi hại."

    Hai người nghiêm túc xem phim, nội dung phim tiến hành đến một nửa, trong rạp bỗng nhiên mất điện.

    Tiểu thiếu gia sợ tối.

    Đây là tật xấu từ nhỏ đến lớn của cậu, trong nhà luôn để đèn ngủ mỗi tối cho cậu.

    Cậu đương nhiên mà cho rằng, chính mình còn sợ tối, khẳng định là Kiều Lạc càng sợ tối hơn.

    Tiểu thiếu gia mạnh mẽ giả bộ bình tĩnh, mượn cơ hội kéo tay nhỏ bé của Kiều Lạc, thanh âm đều phát run mà nói: "Đừng, đừng sợ."

    Sau đó cậu cảm nhận được hơi thở quen thuộc tới gần.

    Thanh âm của học trưởng tiến vào lỗ tai cậu, mềm nhẹ trấn an mà nói: "Tôi ở đây, không có việc gì, tôi nắm cậu."

    Tiểu thiếu gia một bàn tay cầm lấy tay Kiều Lạc, tay còn lại thì bị một bàn tay ấm áp khô ráo khác bao lấy.

    Một khắc bị nắm lấy kia, tim của tiểu thiếu gia bỗng nhiên bang bang nhảy thành một mảnh.

    Thân thể cậu cứng ngắc, hô hấp cũng không thông thuận.

    Tiểu thiếu gia nghĩ, hắn nhận nhầm mình là Kiều Lạc sao? May mắn cảnh tối lửa tắt đèn thấy không rõ.

    Quên đi, để cho hắn chiếm một hồi tiện nghi vậy.

    Cậu không dám bỏ tay của học trưởng ra, liền cứ như vậy im lặng bị nắm lấy, lực chú ý tập toàn bộ vào tay bị nắm.

    Hắn sao lại tới nữa a!

    Tiểu thiếu gia hậu tri hậu giác mà nghĩ.

    Cũng thật đáng ghét.

    Bất quá.. Mình cũng không còn sợ tối như vậy.
     
    chiqudoll, TuyettuyetlanlanLieuDuong thích bài này.
    Last edited by a moderator: 17 Tháng năm 2023
  5. Leah918 Tâm thảnh thơi, lòng bình yên

    Bài viết:
    1
    Chương 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Rạp chiếu phim khẩn cấp xử trí sự cố, chỉ mất khoảng một hai phút, hệ thống chiếu sáng nhanh chóng hoạt động trở lại.

    Chủ sự tạ lỗi qua radio, trong rạp ồ lên một lát rồi khôi phục im lặng, bộ phim được tiếp tục.

    Không ai để ý vị nào đó xuất hiện tại vị trí VIP.

    Học trưởng đen mặt nhìn tiểu thiếu gia cầm tay Kiều Lạc, tiểu thiếu gia lại cáu kỉnh mà nhìn cái tay bị học trưởng nắm lấy kia. Kiều Lạc bên cạnh vẻ mặt mờ mịt.

    Cậu là ai, cậu ở đâu, cậu vì cái gì phải ngồi ở chỗ này?

    Trường hợp này thập phần xấu hổ.

    Tiểu thiếu gia giống như phỏng tay nhanh chóng bỏ tay học trưởng ra, ngại tình huống, muốn tạc mao lại không có không gian phát huy, chỉ có thể hung hăng mà trừng mắt nhìn học trưởng một cái, sau đó xoay đi cự tuyệt nhìn học trưởng.

    Ba người trừng mắt xem phim, hai người mặt đen một người khó xử.

    Kiều Lạc túm túm tiểu thiếu gia, hỏi: "Cậu sao lại bảo học trưởng đến, tớ không muốn làm bóng đèn."

    Tiểu thiếu gia tức giận đến sắp bốc hơi nước: "Hắn mới là bóng đèn!"

    Kiều Lạc bất ngờ: "..."

    Đều đã nói đến mức này, tiểu thiếu gia cắn răng dậm chân một cái.. Vẫn là không thể đem lời trong lòng nói ra miệng.

    Tiểu thiếu gia buồn bực muốn chết: "Không có gì, xem phim!"

    Cậu tự an ủi mình: Không khí không đúng, không có hoa không lễ vật, không đủ lãng mạn, hiện tại không thể tỏ tình, chính là như vậy.

    Ba người xem phim, tiểu thiếu gia thường thường dùng dư quang quan sát học trưởng, học trưởng toàn bộ quá trình không kiêng nể gì ngắm tiểu thiếu gia, chỉ có Kiều Lạc một người chuyên chú nghiêm túc, thích thú.

    Thời điểm kết thúc, Kiều Lạc rất vui vẻ mà lôi kéo tiểu thiếu gia tán gẫu nội dung vở kịch: "Kết cục này thật ngoài ý muốn! Tâm thần phân liệt, hai nhân cách đồng thời yêu nữ chính, oa!"

    Tiểu thiếu gia không yên lòng: "Đúng vậy."

    Kiều Lạc nhìn tiểu thiếu gia: "Cậu không phải là không thích phim này chứ? Nhìn cậu giống như không cao hứng."

    Tiểu thiếu gia nói: "Không có a."

    Kiều Lạc đưa ra kết luận: "Cậu cùng học trưởng cãi nhau đi? Ai, người ta đều đuổi tới nơi này, cậu mắc gì không tự nhiên như vậy nha!"

    Tiểu thiếu gia: "Cái gì?"

    Kiều Lạc cười "Hắc hắc", lắc lắc di động: "Không cần đưa tớ về, tớ đặt xe rồi, bai bai."

    Tiểu thiếu gia: "?"

    "Không phải, hắn không phải theo tớ tới a!"

    Kiều Lạc vẻ mặt "Cậu đừng gạt tớ, tớ cái gì cũng biết", chuồn mất.

    Đây là cái hiểu lầm động trời gì a!

    Tiểu thiếu gia nhấc chân muốn theo đuổi, áo lại bị túm lấy.

    Để Kiều Lạc hiểu lầm, đầu sỏ làm chướng ngại vật khiến đường theo đuổi tình yêu của mình gia tăng thêm tám trăm mét cư nhiên còn dám kéo mình, tiểu thiếu gia phẫn nộ rồi: "Anh có thể đừng túm áo tôi hay không!"

    Học trưởng gật gật đầu, nói: "Có thể, cho tôi dắt tay."

    Lời đề nghị này rất quỷ dị, lửa giận của tiểu thiếu gia bị nghẹn trở về, lúng túng, trừng mắt hỏi học trưởng: "Cái gì?"

    "Vừa rồi lúc mất điện, tôi nắm tay cậu không phải rất tốt sao? Không nghĩ tới cậu nhìn tính tình lớn như vậy, tay lại rất mềm."

    Tiểu thiếu gia đỏ mặt: "Tôi không biết là anh!"

    "Không biết là tôi?" Học trưởng nhìn cậu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lười biếng, khắc chế xúc động lại muốn chọc chọc má người ta, đùa "Vậy ý thức phòng vệ của bạn có điểm kém, người xa lạ cũng dám để họ nắm tay?"

    Tiểu thiếu gia đuối lý lại chột dạ, cảm thấy hành vi giả làm Kiều Lạc ngăn cản tình địch cùng Kiều Lạc nắm tay của mình rất tâm cơ, thẹn quá hóa giận trực tiếp tạc mao: "Tôi và anh cũng không thân thiết!"

    Học trưởng nói: "Không quen? Tôi đây chính thức thông báo cho cậu một chút, Khâu lão sư tổ chức một đội tham gia cuộc thi nhỏ, học trưởng của cậu là tôi đây, đã giúp cậu giành được suất duy nhất trong nhóm cho sinh viên chưa tốt nghiệp, mà cậu lại nói không quen học trưởng này, là đội trưởng đội thi."

    Học trưởng nhẹ nhàng búng trán cậu: "Đến, gọi tổ trưởng."

    Hắn!

    Lại!

    Lạm dụng chức quyền!

    Tiểu thiếu gia quật cường nhìn học trưởng: "Không muốn tham gia!"

    Học trưởng vẫn bình tĩnh mỉm cười, thanh âm lại như mang theo mê hoặc hướng dẫn từng bước: "Thực không muốn? Sinh viên chưa tốt nghiệp trong đội của Khâu lão sư, về sau chính là có cơ hội được chọn tham gia thi đấu quốc tế."

    Tiểu thiếu gia phiền chết loại dáng vẻ tính trước kỹ càng này của hắn.

    Nhưng là..

    Đội của Khâu lão sư, thi đấu quốc tế, rất có lực hấp dẫn, so với Kiều Lạc còn có lực hấp dẫn hơn.

    Tiểu thiếu gia cắn môi xoắn góc áo, sau một lúc lâu mới giả bộ mà nói: "Tôi muốn đi tìm Khâu lão sư, nếu Khâu lão sư cảm thấy năng lực của tôi cũng đủ dự thi, đồng ý cho tôi vào tổ, tôi liền tham gia, cũng không phải do anh giúp tôi giành được vị trí."

    Học trưởng cười ngất, trọng điểm của tiểu học đệ tuyệt không đúng, vì thế nhắc nhở nói: "Đúng, là Khâu lão sư nói cậu rất thích hợp, không phải tôi giúp cậu giành được.. Cho nên, tôi vẫn là tổ trưởng của cậu."

    Tiểu thiếu gia: "..."

    Học trưởng: "Ngoan, gọi tổ trưởng.. Học trưởng cũng được."

    Tiểu thiếu gia kìm nén đến đỏ mặt, nhưng đối với phương diện mắng người này thật sự là thiếu thốn kinh nghiệm, từ ngữ dự trữ không đủ, suy nghĩ một lúc lâu vẫn là không có gì mới, nói: "Lão nam nhân!"
     
    chiqudoll, TuyettuyetlanlanLieuDuong thích bài này.
  6. Leah918 Tâm thảnh thơi, lòng bình yên

    Bài viết:
    1
    Chương 5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiểu thiếu gia bị tức đến không thở được, về nhà ôm gối ôm đánh một trận.

    Cậu nện một quyền, tức giận: "Đồ lừa đảo!"

    Lại nện một quyền, hung dữ mắng: "Quỷ đáng ghét!"

    Động tĩnh có điểm lớn, anh trai chị gái liền lên lầu xem xảy ra chuyện gì.

    Chị gái: "Có người khi dễ em?"

    Anh trai: "Anh giúp em đi đánh hắn?"

    Tiểu thiếu gia tự thấy mình đường đường là nam tử hán đỉnh thiên lập địa, sao có thể tìm người nhà hỗ trợ xử lý tình địch, nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Không có! Em có chút hưng phấn thôi?"

    Vì thế anh trai chị gái đã hiểu: "Oh~~yêu đương, vui vẻ."

    Tiểu thiếu gia đem gối ôm ném ra ngoài: "Em không có nói yêu đương!"

    Anh trai chị gái: "Chậc chậc chậc, còn thẹn thùng."

    Tiểu thiếu gia: "..."

    Tiểu thiếu gia tức giận cả đêm, ngày hôm sau, ôm mình vở ghi của mình không được tự nhiên đi theo vài học tỷ học trưởng vào tổ.

    Học trưởng đã sớm tới rồi, đang cùng Khâu lão sư thảo luận vấn đề gì đó, thấy tiểu thiếu gia vào đi liền nở nụ cười.

    Đang lúc tự giới thiệu, học trưởng nhân lúc lại đây, đưa cho cậu một hộp sữa, cùng tiểu thiếu gia nói nhỏ: "Thời điểm Khâu lão sư thảo luận vấn đề sẽ quên thời gian, uống sữa đi, bằng không lát nữa sẽ đói."

    Tiểu thiếu gia rất có cốt khí cự tuyệt: "Không cần, tôi đã dùng điểm tâm."

    Học trưởng chạm chạm cánh tay cậu, đùa: "Đem cảm xúc cá nhân vào công tác học tập, trẻ con."

    Tiểu thiếu gia lại kẹt rồi.

    Cậu cảm thấy lời này có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không cách nào phản bác.

    Tiểu thiếu gia ôm hộp sữa kia, lại muốn đập gối ôm.

    Học trưởng nghẹn cười xấu xa, còn muốn được một tấc lại muốn tiến một thước mà chọc người ta: "Như vậy mới ngoan."

    Bên này phân tán trêu trọc người, bên kia học trưởng còn có thể nhất tâm nhị dụng nghe Khâu lão sư nói chuyện.

    Bên kia đang chia nhóm, học trưởng trước khi tiểu thiếu gia kịp tạc mao liền mở miệng: "Sinh viên chưa tốt nghiệp theo tôi hợp tác đi, chúng ta quen biết, phối hợp dễ ăn ý hơn."

    Tiểu thiếu gia: "?"

    Ai với anh có ăn ý!

    Này còn không phải là vì đồ lừa đảo này muốn canh giữ cậu, không cho cậu đi tìm Kiều Lạc.

    Quỷ đáng ghét lạm dụng chức quyền!

    Tiểu thiếu gia lại tạc mao rồi, nhưng mà cậu cũng không có cơ hội phản bác.

    Khâu lão sư: "Có thể, em kinh nghiệm tương đối phong phú, vừa lúc bạn học khác cũng đã quen với bạn cùng nhóm cố định."

    Lão sư hòa ái dễ gần nhìn tiểu thiếu gia, nói: "Sinh viên tiểu Phương không có ý kiến chứ?"

    Có ý kiến e rằng liền một mình một nhóm.

    Tiểu thiếu gia giống như gà trống nhỏ bị đánh bại: ".. Không có."

    Học trưởng nhìn người bên cạnh, vừa lòng cười cười, thuận tiện mời tiểu thiếu gia: "Lát nữa cùng nhau ăn cơm trưa? Học trưởng mời cậu, thuận tiện nói cho cậu một chút công tác chuẩn bị."

    Tiểu thiếu gia tâm không cam lòng không nguyện theo sát học trưởng cùng nhau ăn cơm trưa, thật sự là nghẹn khí, đưa tay cướp lấy đùi gà trong đĩa của học trưởng.

    Học trưởng lại đưa tay gắp một cái trứng chần nước sôi qua cho cậu: "Cậu xem, tôi đã nói sẽ đói mà không nghe? Ăn nhiều một chút."

    Tiểu thiếu gia: "..."

    Tiểu thiếu gia trải qua một tuần tồi tệ.

    Học trưởng dường như rảnh rỗi không có việc gì, buổi sáng tới đón cậu đi ăn sáng, uyển chuyển nói "Vạn nhất cậu đến muộn, chính là do tổ trưởng tôi đây giám thị bất lực", sau khi đối mặt nhau ở văn phòng cả ngày, còn muốn đưa cậu quay về ký túc xá, lại uyển chuyển nói "Gia tăng tình cảm hợp tác".

    Tiểu thiếu gia liên tiếp phản đối không có hiệu quả, mỗi ngày nghẹn khuất ở trên giường lăn lộn, rốt cục vào một buổi sáng bạo phát.

    Cậu nhìn học trưởng đang chậm rãi ăn bánh mì nướng ở đối diện, lớn tiếng nói: "Tôi phải cạnh tranh công bằng với anh!"

    Học trưởng: "?"

    Tiểu thiếu gia khí thế không giảm: "Anh nếu muốn theo đuổi Kiều Lạc liền theo đuổi, nhưng là anh không thể lại dùng ám chiêu không cho tôi gặp Kiều Lạc!"

    Học trưởng: ".. Tôi? Theo đuổi Kiều Lạc?"

    Tiểu thiếu gia tính toán kỹ càng, một bộ biểu tình "Tôi đã sớm nhìn ra anh không có ý tốt", nói: "Tôi đã sớm nhìn ra!"

    Học trưởng: "..."

    Cảm tình hai người bọn họ bồi dưỡng một tháng qua chỉ là tám nhảm thôi hả.

    Trách không được mỗi lần bạn nhỏ thấy hắn lại tạc mao một lần, nguyên lai là đem hắn thành tình địch.

    Học trưởng mệt tim mà nói: "Tôi không muốn theo đuổi Kiều Lạc."

    Tiểu thiếu gia mới không tin: "Anh nếu không muốn theo đuổi Kiều Lạc vậy cả ngày chạy theo người ta làm gì?"

    Học trưởng phát sầu mà nhìn tiểu thiếu gia: "Tôi là đang theo đuổi em a bạn nhỏ."

    Lời này hướng đi như thế nào có vẻ không đúng a, tiểu thiếu gia tư duy nhất thời không đuổi kịp, lăng lăng mà nhìn học trưởng: "..."

    Học trưởng thuận tay đem ống hút cắm vào hộp sữa rồi nhét vào tay tiểu thiếu gia, nói: "Bạn nhỏ, tôi đang theo đuổi em, biểu hiện còn chưa đủ rõ ràng sao?"

    Tiểu thiếu gia: "Theo đuổi.. tôi?"

    Học trưởng gật đầu: "Đúng, tôi thích em, muốn theo đuổi em."

    Nhân sinh quan sụp xuống.

    Thế giới quan sụp đổ.

    Luyến ái quan đảo lộn.

    Tiểu thiếu gia mờ mịt mà nhìn học trưởng, sau một lúc lâu mới một lần nữa tổ chức lại hệ thống ngôn ngữ, nói: "Nhưng là anh không thể thích tôi a."

    Học trưởng rất có kiên nhẫn hỏi: "Tôi vì cái gì không thể thích em?"

    Tiểu thiếu gia rất nghiêm túc mà nói: "Bởi vì chúng ta cùng số a, hai số 1 là không có kết quả tốt."

    Này đều là cái loạn thất bát tao gì, học trưởng dở khóc dở cười, hỏi: "Vậy em có thích tôi hay không?"

    Một câu nhắc nhở tiểu thiếu gia, cậu cuối cùng cũng thoát ra khỏi suy nghĩ hỗn loạn học trưởng gây ra, cậu từ chỗ ngồi nhảy dựng lên, cường điệu nói: "Tôi không thích anh! Tôi thích Kiều Lạc!"
     
    chiqudollLieuDuong thích bài này.
  7. Leah918 Tâm thảnh thơi, lòng bình yên

    Bài viết:
    1
    Chương 6

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Học trưởng thổ lộ bị cự tuyệt được, vẫn bình tĩnh như cũ, dẫn dắt từng bước hỏi: "Thích bao nhiêu?"

    Vấn đề này tiểu thiếu gia không nghĩ tới, cậu cắn cắn ống hút suy nghĩ, buồn rầu.

    Câu hỏi này hơi khó trả lời.

    Cậu không biết mình có bao nhiêu thích Kiều Lạc.

    Chính là tính cách hợp nhau, nguyện ý ở cùng một chỗ.

    Tiểu thiếu gia một hộp sữa đều sắp uống xong rồi cũng nghĩ không ra.

    Tiểu thiếu gia cảm thấy bị mạo phạm rồi.

    Cậu tạc mao nói: "Tôi thích Kiều Lạc bao nhiêu, vì cái gì phải nói cho anh!"

    Tiểu học đệ tính tình rất lớn, hơn nữa lại dễ dàng thẹn quá thành giận, hiện tại trạng thái tạc mao này đã muốn thuộc loại cao cấp, nếu lại bị khiêu khích, nhất định sẽ lạnh lùng với hắn cả buổi.

    Học trưởng cảm thấy không thể lại chọc, nhưng nhìn bộ dáng tiểu học đệ tức giận trong lòng lại ngứa ngáy, không nhịn được xoa nhẹ tóc người ta một phen, nói: "Vậy không nói cho tôi biết, nhưng nếu còn không đi sẽ đến muộn."

    Rốt cuộc vẫn là trêu chọc.

    Bởi vì bị học trưởng xoa đầu một phen, tiểu thiếu gia cả sáng đều cự tuyệt đối thoại cùng học trưởng, thời điểm tính toán công thức đem bản nháp bản chọc rách hai đường.

    Tiểu thiếu gia nhỏ nhất tổ, là sinh viên duy nhất chưa tốt nghiệp, thời điểm vừa mới tiến tổ người trong đội khó tránh khỏi kín đáo phê bình, cảm thấy một sinh viên chưa tốt nghiệp chính là đến cản trở mọi người.

    Nhưng mà sau khi cùng nhau công tác ba ngày, mọi người liền phát hiện lão sư của mình tuyển người quả nhiên là có đạo lý, tiểu học đệ rất thông minh, học một chút liền hiểu, vừa học đã biết, còn có thể suy một ra ba, phát triển tư duy, một chút cũng không gây cản trở.

    Hơn nữa ngoại trừ lúc đối xử với học trưởng, tính tình tiểu thiếu gia kỳ thật rất tốt.

    Đương nhiên nhân duyên của tiểu thiếu gia ở trong đội cũng rất tốt, học tỷ học trưởng đều nguyện ý cùng cậu thảo luận vấn đề.

    Thảo luận xong rồi, nhìn bộ dáng tức giận của tiểu thiếu gia, quyết đoán hỏi học trưởng: "Hình ca, anh lại chọc giận người ta rồi?"

    Sao lại cứ phải trêu chọc người ta đây.

    Toàn bộ mọi người trong tổ đều có thể nhìn ra học trưởng đặc biệt thích đùa tiểu thiếu gia.

    Học trưởng toàn bộ quá trình đều đứng bên cạnh nhìn tiểu thiếu gia tự tin trình bày quan điểm của mình một cách logic, lòng tràn đầy kiêu ngạo.

    Bị điểm danh đã thành thói quen, cười cười, thoải mái mà nói: "Tôi có tội, buổi sáng đoạt bánh bao trứng sữa của em ấy."

    Sau đó thản nhiên bình tĩnh mà nhét viên kẹo vào miệng tiểu thiếu gia, đặc biệt ôn nhu nói: "Cho em để bồi tội, đừng tức giận nữa được không?"

    Buổi sáng rõ ràng ăn chính là sữa cùng bánh mì nướng, không phải bánh bao trứng sữa, đồ lừa đảo này lại lừa mọi người.

    Tiểu thiếu gia trừng mắt liếc hắn một cái, nói: "Tôi không ăn bánh bao trứng sữa!"

    Trọng điểm lại không bắt đúng.

    Học trưởng trong lòng buồn cười, vẻ mặt tùy ý mà điều chỉnh thử máy tính, thuận tay chọc chọc má vì ngậm kẹo mà phình lên của cậu, nói: "Tốt, ngày mai không ăn bánh bao trứng sữa."

    Lại chọc chọc hai má cậu!

    Tiểu thiếu gia lập tức tạc mao, đem số liệu nhét mạnh vào tay học trưởng, còn trừng mắt một cái.

    Cảm thấy vẫn chưa hết giận, lại trừng mắt thêm một cái, lúc này mới đứng dậy muốn đi: "Chính anh tự xử lý đi, tôi không hỗ trợ!"

    Học trưởng bị trừng đến tâm ý viên mãn, nhân lúc nhận bản ghi chép liền thuận tay túm tay người ta kéo trở về, sau đó nắm tay người ta tự chọc má mình: "Sai rồi sai rồi, về sau không chọc, cho em chọc lại, ngoan chút?"

    Toàn bộ mọi người trong tổ: "Aiyo~~~"

    Tiểu thiếu gia bị nắm tay, không hiểu sao lại thẹn thùng, nhất thời phát hỏa: "..."

    Lần trước đã đáp ứng không chọc mặt của cậu!

    Đồ lừa đảo!

    Vì thế lần này trạng thái tạc mao liên tục kéo dài, vẫn kéo dài đến giữa trưa còn không có tín hiệu chuyển tốt, trực tiếp bắt đầu biến thành chiến tranh lạnh.

    Đơn phương chiến tranh lạnh.

    Học trưởng dường như nhìn không ra, thời điểm buổi chiều còn đút hoa quả cho cậu ăn.

    Tiểu thiếu gia lại muốn đập gối ôm.

    Chờ rốt cục kết thúc công việc, tiểu thiếu gia mang theo cặp sách bỏ chạy: "Không cần anh đưa, tôi hẹn Kiều Lạc!"

    Thật sự không phải muốn trốn tránh học trưởng, tiểu thiếu gia là thật sự có hẹn với Kiều Lạc.

    Thời điểm buổi sáng còn chưa suy nghĩ cẩn thận vấn đề "Có bao nhiêu thích Kiều Lạc", tiểu thiếu gia bắt buộc mình tỉnh táo lại làm bài tập, xem nhẹ vấn đề tình cảm của mình.

    Nhưng mà vừa mới chạy ra khỏi tòa nhà nghiên cứu sinh, liền nhận được điện thoại của Kiều Lạc.

    Kiều Lạc ở đầu kia điện thoại liên thanh nói: "Tớ phải lỡ hẹn, bài tập khó quá, không làm được, tớ cùng bạn học còn đang ở thư viện chiến đấu hăng hái đây."

    Môn học này tuy rằng không đơn giản, nhưng là độ khó của bài tập vẫn ở mức vừa phải, tiểu thiếu gia cau mày hỏi: "Khó như vậy sao?"

    Vốn dĩ cũng không quá khó, lại có người lạm dụng chức quyền gia tăng một vài đề mục khó.

    Kiều Lạc ở đầu kia điện thoại kêu rên: "Phương Tự, tớ rất hâm mộ cậu, rõ ràng không thuộc chuyên ngành của chúng tớ, còn có thể đi theo Khâu lão sư làm hạng mục lấy học phần."

    Cậu vẫn là vì theo đuổi Kiều Lạc mới chọn môn học này đấy.

    Tiểu thiếu gia cô đơn nói: "Vậy được rồi, chờ cuối tuần tớ với cậu lại hẹn."

    Cậu cúp điện thoại, ủ rũ đi về phía cổng trường.

    Đi hai bước đã bị kéo lại.

    Thanh âm mang theo ý cười của học trưởng vang lên sau lưng: "Giận tôi cả một buổi chiều rồi, cho tôi một cơ hội dỗ em chứ?"
     
    chiqudoll, TuyettuyetlanlanLieuDuong thích bài này.
  8. Leah918 Tâm thảnh thơi, lòng bình yên

    Bài viết:
    1
    Chương 7

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai người dễ nhìn đứng dưới tòa nhà thí nghiệm, kỳ kỳ quái quái, huống chi trong đó một người còn túm quần áo người kia.

    Bạn học tới tới lui lui đều tò mò nhìn hai người.

    Học trưởng vẻ mặt tùy ý, khóe môi nhếch lên cười, cũng không sợ người nhìn.

    Tiểu thiếu gia có điểm không được tự nhiên, nhưng vì muốn cùng học trưởng phân cao thấp, liền giằng co ở đó.

    Qua ba phút, học trưởng mới đến gần người trước mặt, nói: "Bạn nhỏ, chúng ta còn đứng như vậy, bạn học cả dãy nhà đều sắp biết em theo tôi cáu kỉnh."

    Tiểu thiếu gia vì vậy rốt cục chịu cùng học trưởng nói chuyện: "Tôi mới không cần anh dỗ."

    Học trưởng thanh âm mang theo ý cười: "Không cần dỗ a? Vậy là không giận tôi?"

    Dựa vào quá gần, tiểu thiếu gia mất tự nhiên mà rụt cổ lại, khẩu khí lại rất dữ: "Ai nói tôi không tức giận!"

    "Trước kia vừa thấy tôi liền tức giận, kia là hiểu lầm tôi là tình địch của em." Học trưởng lại tới gần một chút, ngữ khí mang theo ý tứ hàm xúc mê hoặc "Nhưng là tôi chỉ muốn dỗ em một chút, cũng chưa nói em nhất định phải chấp nhận, còn giận cái gì?"

    Tiểu thiếu gia lại bị lập luận mạnh mẽ của học trưởng làm cho mơ hồ.

    Cậu cẩn thận tự hỏi, ngữ khí hữu hảo hơn một ít: "Vậy anh không được lại xoa đầu tôi, không được lại chọc mặt tôi, tôi liền giảng hòa với anh."

    Học trưởng đáp ứng đến cực kỳ thống khoái, hắn ôm bả vai tiểu thiếu gia, nói: "Tốt, giảng hòa."

    Tiểu thiếu gia vội vàng trốn sang một bên, thêm vào điều khoản: "Cũng không cho kéo bả vai tôi, dù sao cũng không được động tay động chân!"

    Học trưởng đáp ứng, lại cố tình hỏi: "Chán ghét như vậy sao? Em nhớ lại lần trước tôi nắm tay em trong rạp chiếu phim, cảm giác có phải cũng không kém như vậy hay không?"

    Nhắc tới một hồi kia, hai má tiểu thiếu gia có điểm hồng.

    Đâu chỉ là không kém như vậy, còn có an tâm.

    Tiểu thiếu gia bị ý nghĩ của mình dọa sợ, lại có xu thế tạc mao, khẩu thị tâm phi nói: "Đặc biệt kém!"

    Học trưởng không chọc thủng cậu, cười cười, phát ra lời mời: "Vậy nếu chúng ta đã giảng hòa, liền cùng nhau ăn cơm chiều đi?"

    Tiểu thiếu gia đáp ứng, bằng không có vẻ cậu không rộng lượng.

    Cậu nghĩ học trưởng sẽ chọn một nhà hàng cơm Tây tinh xảo tao nhã, kết quả học trưởng lại dẫn cậu đi quầy ăn vặt trước cổng trường học.

    Tới nơi, học trưởng quen thuộc chọn đồ ăn, lại cầm khăn tay lau bàn ghế giúp tiểu thiếu gia một lượt, dùng nước khoáng đem chén rửa sạch sẽ, mới nói: "Ngồi đi?"

    Tiểu thiếu gia sững sờ, hỏi: "Anh sao lại biết tôi muốn ăn cái này."

    Hắn sao lại có thể không biết.

    Thời điểm lần đầu tiên thấy tiểu học đệ, tiểu học đệ đại khái mới vừa vào đại học, lúc ấy cậu đang cùng anh trai làm nũng, muốn đến quầy ăn vặt ăn xiên bẩn, lại bị lấy lý do "Đồ ăn không sạch sẽ" mà từ chối, lúc ấy vẻ mặt tội nghiệp kia khiến học trưởng thiếu chút nữa tiến lên đoạt đứa nhỏ.

    Vì thế học trưởng từ nhỏ có thói quen dùng những bữa ăn tinh tế, hơn nửa đêm lần đầu tiên trong đời ăn xiên bẩn ở quán lề đường.

    Học trưởng đem đôi đũa duy nhất đưa qua, nói: "Có thể nở một nụ cười rồi chứ."

    Tiểu thiếu gia nghĩ nghĩ, hướng về phía học trưởng lộ ra hàm răng trắng noãn chỉnh tề, nói: "Anh cũng không phải quá đáng ghét."

    Tiểu thiếu gia có điểm hưng phấn, lần đầu tiên không tạc mao, vô cùng cao hứng cùng học trưởng ăn một lần.

    Cặp mắt kia sáng long lanh, thần thái sáng láng, so với đèn đường trên cao còn sáng hơn, so với sao trên trời còn đẹp hơn, lại cong cong như trăng rằm.

    Học trưởng thiếu chút nữa mới vừa đáp ứng người ta liền bội ước, tay vươn ra muốn xoa đầu người ta nửa đường rẽ sang một bên, cầm xâu thịt bò viên.

    Lần đó tự mình ăn không cảm thấy quá ngon, lúc này lại cảm thấy xâu bò viên này so với bò bít tết còn ngon hơn, sau đó hắn nói: "Ngẫu nhiên ăn một lần cũng không sao, bất quá tự mình đừng tới, như vậy không vệ sinh, nghe rõ chưa, hửm?"

    Hai người tổng cộng hòa bình ở chung ba giờ.

    Tiểu thiếu gia lần thứ hai tạc mao.

    Nguyên nhân là sau khi cậu về nhà, thấy Kiều Lạc nhắn lại.

    Kiều Lạc: Cậu cùng học trưởng hòa hảo rồi? Tớ thấy hai người cùng nhau ăn ở quầy ăn vặt.

    Tiểu thiếu gia: Tớ cùng hắn không phải người yêu! Không phải!

    Kiều Lạc: Sách.. Cậu thật khó dỗ a.

    Tiểu thiếu gia: ?

    Có một loại cảm giác bị bắt gian tại giường, có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, tiểu thiếu gia lúc này rốt cục ý thức được học trưởng có mục đích không tinh khiết --đã vậy cậu còn tặng người ta một nụ cười.

    Tiểu thiếu gia lại lấy gối ôm đập đập.

    Không có gối ôm, tiểu thiếu gia đem đầu tựa trên bàn học, đánh chữ: Tớ không thích hắn, thật sự.

    Kiều Lạc: Được rồi.

    Kiều Lạc: Tớ tiếp tục làm bài tập đây.

    Tiểu thiếu gia cảm thấy Kiều Lạc ghen rồi, cậu phải dỗ dành người ta.

    Nhưng là kinh nghiệm theo đuổi Kiều Lạc của cậu rất ít, cũng không biết dỗ người -- lại không thể cũng đi dẫn người ta đi ăn xiên bẩn chứ?

    Cậu trái lo phải nghĩ, quyết định viết một phong thư tình.

    Một phong thư kèm theo một bó hoa, như vậy tương đối lãng mạn chân thành.

    Tiểu thiếu gia nghĩ đến rất tốt, nhấc bút dùng chữ Khải nhỏ thanh tú đoan đoan chính chính mà viết: Kiều Lạc, xin chào.

    Sau đó..

    Kẹt.

    Lớn như vậy lần đầu tiên viết thư tình, không có kinh nghiệm gì, lại quá hồi hộp, nhấc bút lên liền quên chữ, không biết viết cái gì.

    Tiểu thiếu gia chống đầu vắt hết óc tự hỏi, như đi vào cõi thần tiên thiên sau một lúc lâu mới hoàn hồn, trên giấy viết thư viết vài từ: Hình Ngạn quỷ đáng ghét! Hình Ngạn đồ lừa đảo!
     
    chiqudoll, TuyettuyetlanlanLieuDuong thích bài này.
  9. Leah918 Tâm thảnh thơi, lòng bình yên

    Bài viết:
    1
    Chương 8

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiểu học đệ cười thật sự là quá đẹp rồi, tươi đến mức học trưởng ngứa ngáy trong lòng một buổi tối, sao cũng không ngủ lại được.

    Ngủ không được, liền muốn quấy rầy bạn nhỏ.

    Muốn nghe cậu hung dữ mà mắng, muốn nhìn cậu tức giận mà trừng người.

    Càng muốn nhìn cặp mắt trong suốt kia chứa ý cười mà chỉ nhìn một mình hắn.

    Học trưởng lấy điện thoại ra tìm weixin của bạn nhỏ mới thêm lúc tối, gửi tin nhắn: Bạn nhỏ, có nghe lời uống nước hay không?

    Bạn nhỏ đang trầm tư suy nghĩ viết thư tình cho người trong lòng, không phát hiện.

    Học trưởng nắm điện thoại trong tay quay hai vòng, không nhận được phản hồi, lại đánh chữ: Bạn nhỏ ngủ rồi?

    Bạn nhỏ trong lời nói viết một trang giấy mắng hắn.

    Học trưởng tưởng tượng sườn mặt bạn nhỏ lúc ngủ không hề có tính công kích một chút, thành công khiến lòng mình càng ngứa ngáy, cong khóe miệng tiếp tục gửi tin nhắn: Ngủ ngon.

    Hệ thống nhắc nhở: Tin nhắn đã gửi đi, nhưng bị đối phương từ chối.

    Học trưởng: .

    Tự mình đem năng lực tạc mao của bạn nhỏ làm tăng lên, hiện tại biến thành chưa gặp mặt cũng có thể đem hắn kéo đen.

    Học trưởng dở khóc dở cười, nghĩ nửa ngày cũng không cảm thấy hai tin nhắn gửi đi có vấn đề gì, phẫn nộ đem điện thoại cất đi, phát sầu nghĩ: Được, ngày mai lại lạnh mặt với bạn nhỏ một chút.

    Tức giận, kỳ quái.

    Vì vậy học trưởng trưng ra khuôn mặt tức giận, sáng sớm đi làm tài xế cho ai đó.

    Kết quả không đón được, bạn nhỏ cư nhiên sáng sớm liền tự mình chạy.

    Chạy cũng chạy không thoát, tiểu thiếu gia vì không muốn cho học trưởng đón được mình nên dậy thật sớm, nhưng cũng chỉ khiến học trưởng nhìn thấy cậu muộn hơn nửa tiếng mà thôi.

    Học trưởng vừa vào đến cửa phòng nghiên cứu, còn có bạn học trêu chọc: "Hình ca tới rồi? Cậu không phải lại đoạt bánh bao trứng sữa của tiểu học đệ chứ, nhìn xem làm cho tiểu học đệ nhà chúng ta tức giận rồi, mau đến dỗ dành."

    Học trưởng đem tư liệu ném cho đối phương, nói: "Cái gì tiểu học đệ, người ta tên Phương Tự."

    "Sách, cậu một ngày trời ở phòng thí nghiệm một tiếng một tiếng tiểu học đệ mà gọi, Phương Tự nhưng cũng là học đệ của chúng tôi."

    "Lại nói, Phương Tự cũng không phải sinh viên khoa chúng ta, sao lại là học đệ của các người."

    Thật sự là nghe không nổi nữa, tiểu thiếu gia đem bàn phím đập bùm bùm: "Hình Ngạn, anh câm miệng!"

    Toàn bộ bạn học trong tổ: "Ai do!"

    Lại nhỏ giọng hướng học trưởng nói: "Mau dỗ đi."

    Còn không mau dỗ dành.

    Học trưởng cầm điện thoại đi qua, trước tiên chối tội: "Bọn họ ồn ào, không được tính ở trên đầu tôi."

    Nói không lại người ta, tiểu thiếu gia đơn giản mím môi, vẻ mặt cao lãnh.

    Học trưởng chọc chọc cánh tay cậu, nhỏ giọng dỗ: "Bạn nhỏ, thực tức giận rồi?"

    Tiểu thiếu gia trừng mắt nhìn ngón tay hắn một cái, tự mình đem ghế dựa hướng bên cạnh xê dịch, ánh mắt tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình, sắc bén mà tính sai một công thức.

    Học trưởng liếc liếc mắt một cái, trong lòng buồn cười muốn chết, đem sữa cất trong ngực lấy ra, hỏi: "Ngoan, sữa buổi sáng chuẩn bị cho em, uống trước rồi lại tức giận được không?"

    Tiểu thiếu gia đem sữa đẩy lại chỗ học trưởng bên kia, rốt cục mở miệng: "Chúng ta phải bảo trì khoảng cách."

    Ngày hôm qua còn đáp ứng ăn cơm chung, sao sáng sớm lại biến sắc mặt rồi.

    Học trưởng buồn bực nhìn tiểu thiếu gia, thay người ta cắm ống hút, hỏi: "Làm sao vậy?"

    Tiểu thiếu gia mặt nghiêm túc, nghiêm trang nói: "Kiều Lạc đều ghen rồi, tôi cùng với anh phải bảo trì khoảng cách."

    Học trưởng thật sự không nhịn được, cười một trận.

    Hắn đùa tiểu thiếu gia: "Em không phải nghĩ tôi là tình địch sao? Chưa chắc Kiều Lạc đã cho là tôi theo đuổi cậu ta đâu, ghen cái gì."

    Lời này giống như không có vấn đề gì, tiểu thiếu gia lại nghẹn lại.

    Cậu cáu kỉnh mà nghĩ, không phải đã quyết định không thể cùng đồ lừa đảo này nói chuyện sao! Sao lại bị hắn thuyết phục rồi.

    Sau một lúc lâu, hồ nghi hỏi: "Anh rốt cuộc đang theo đuổi ai?"

    Học trưởng: "..."

    Hắn khổ quá rồi.

    Học trưởng đem hộp sữa nhét vào tay tiểu thiếu gia, nói: "Em nói xem? Tôi đưa ai đi ăn ở quầy bên đường, vì dỗ bạn nhỏ nào động một chút liền tức giận mà tùy thân mang theo kẹo, lại là sợ ai bị đói mỗi ngày chuẩn bị sữa hâm nóng?"

    Hộp sữa giống như phỏng tay, tiểu thiếu gia vội vàng để trên bàn, nói: "Tôi không uống."

    Cậu đem hộp sữa đẩy về trong tay học trưởng: "Không cho anh theo đuổi tôi."

    Thực nghiệm cùng tính toán buổi sáng, học trưởng tính toán thời gian một chút, cảm thấy buổi sáng hẳn là sẽ kết thúc không quá muộn, vì thế đem hộp sữa cầm lấy, đơn giản tự mình uống, nói: "Được thôi, không theo đuổi thì không theo đuổi."

    Hắn uống thật sự nhanh, nửa bình sữa đảo mắt liền uống hết, sau đó học trưởng đem điện thoại lấy ra, hỏi: "Tôi giúp cậu giải thích với Kiều Lạc được không? Cậu đưa weixin cậu ấy cho tôi."

    Chuyện này rất là có lực hấp dẫn.

    Tiểu thiếu gia chần chờ một chút, lấy điện thoại di động ra tìm được weixin của Kiều Lạc, chọn "Giới thiệu bạn bè cho anh ấy", sau đó thao tác một chút.

    Cậu mới nhớ tới, ngày hôm qua rất giận, đã đem học trưởng kéo đen rồi.

    Tiểu thiếu gia gặp phải lựa chọn: Muốn để học trưởng giải thích, phải đem người kéo khỏi blacklist.

    Học trưởng giống như vừa mới phát hiện mình bị kéo đen, cố ý nói: "Bạn nhỏ cậu xảy ra chuyện trẻ con gì? Mới vừa mang cậu đi ăn xong liền kéo đen tôi a? Quỷ hẹp hòi."

    Phép khích tướng cũng dùng thật tốt.

    Tiểu thiếu gia do dự hai giây, đem người từ sổ đen kéo ra, sau đó đem weixin của Kiều Lạc gửi danh thiếp qua.
     
    chiqudoll, TuyettuyetlanlanLieuDuong thích bài này.
    Last edited by a moderator: 17 Tháng năm 2023
  10. Leah918 Tâm thảnh thơi, lòng bình yên

    Bài viết:
    1
    Chương 9

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cùng thời điểm, Kiều Lạc ở thư viện đang liều chết đấu tranh làm bài tập, nhận được lời mời thêm weixin của học trưởng.

    Kiều Lạc: "!"

    Cậu vội vàng chấp nhận lời mời, sau đó gửi tin nhắn: Chào học trưởng.

    Học trưởng dư quang liếc tiểu thiếu gia, không chút để ý mà đánh chữ, trả lời một câu: Xin chào.

    Cùng lúc đó, điện thoại tiểu thiếu gia "Leng keng" kêu vài tiếng.

    Là Kiều Lạc gửi weixin tới.

    Tiểu thiếu gia không chút nghĩ ngợi liền mở.

    Kiều bảo bối: Học trưởng Hình Ngạn sao lại thêm weixin tớ?

    Kiều bảo bối: Cậu nhanh chóng làm lành với hắn đi, tớ bề bộn nhiều việc, không có thời gian giúp các cậu làm lành.

    Tiểu thiếu gia sắp tức chết rồi, trừng mắt uy hiếp học trưởng: "Anh, mau, giải, thích."

    Giương nanh múa vuốt.

    Dữ không chịu được.

    Học trưởng nhìn hai hàng tin nhắn kia, nghĩ thầm, bạn học Kiều thật biết nói chuyện, cuối kỳ sẽ cho cậu ta điểm rèn luyện tuyệt đối.

    Sau đó mở weixin, gửi tin nhắn: Không có chuyện gì, Phương Tự tức giận, bảo tôi nói với cậu một câu, chúng tôi còn chưa có cùng một chỗ.

    Không đợi Kiều Lạc phản hồi, tiểu thiếu gia liền tạc mao: "Cái gì kêu còn không có cùng một chỗ?"

    Học trưởng đúng lý hợp tình nói: "Vậy là cùng một chỗ rồi? Tôi không ý kiến a."

    Tiểu thiếu gia sắp tức thành cá nóc: "Là tôi sẽ không cùng anh cùng một chỗ!"

    Học trưởng đem điện thoại đặt trước mặt tiểu thiếu gia, đánh chữ trước mặt cậu: Phương Tự đính chính, là cậu ấy không muốn cùng một chỗ với tôi.

    Sau đó lấy ra viên kẹo mềm đút vào trong miệng tiểu thiếu gia: "Như vậy được rồi chứ? Đã hết giận chưa?"

    Vẫn là kẹo vị quýt.

    Mấy ngày này, lão học trưởng cho cậu kẹo đều là loại này.

    Tiểu thiếu gia dùng đầu lưỡi đem kẹo ấn vào răng, cảm thấy mình vẫn rất tức giận.

    Nhưng là tức cái gì?

    Người ta thay mình giải thích.

    Lời giải thích cũng là dựa theo ý tứ của mình mà sửa.

    Tiểu thiếu gia nghĩ không rõ liền lại tạc mao: "Tôi ăn sắp sâu răng rồi!"

    Sau đó bưng chén nước lên, va vào học trưởng, nói: "Tôi muốn đi súc miệng."

    Học trưởng nhìn tiểu thiếu gia ra cửa phòng thí nghiệm, mới lấy điện thoại di động ra xem tin nhắn Kiều Lạc gửi tới.

    Kiều Lạc: Hiểu rồi, học trưởng muốn tôi hỗ trợ như nào?

    Buổi tối dùng xong cơm chiều, tiểu thiếu gia nhận được lời mời Kiều Lạc gửi tới: Có muốn cùng nhau xem phim không?

    Cùng Kiều Lạc xem phim, không quản cậu ấy muốn xem phim gì, tiểu thiếu gia lập tức trả lời: Muốn!

    Sau đó cậu phản xạ có điều kiện nhìn thoáng qua học trưởng đang nghiêm túc viết báo cáo.

    Lúc trước theo đuổi Kiều Lạc chạy đã dưỡng thành thói quen. Một cái liếc mắt này liếc tới thiếu chút nữa không thể rời đi.

    Thời gian dài nhìn máy tính sẽ đau mắt, học trưởng đeo một bộ kính mắt bảo hộ viền vàng. Ngón tay thon dài lưu loát linh động mà gõ phím. Chuyên chú lại chuyên nghiệp.

    Tiểu thiếu gia nhìn một lát, nhỏ giọng nói thầm: Nhã nhặn bại hoại.

    Nhã nhặn bại hoại căn bản không phải đang viết báo cáo, dùng máy tính đăng nhập weixin, đang cùng Kiều Lạc nói chuyện phiếm.

    Kiều Lạc gửi địa chỉ rạp chiếu phim cho học trưởng, nói: Học trưởng cố lên, tôi chỉ có thể giúp đến đây.

    Học trưởng: Đa tạ.

    Hắn liếc mắt nhìn tiểu thiếu gia một cái, mệt tim mà nghĩ: Toàn bộ thế giới đều biết chúng ta là một đôi, chỉ có bạn nhỏ tự mình chết sống không chịu đáp ứng, phát sầu.

    Sau đó hắn lại đánh một tin gửi đi: Bất quá buổi tối hai người cùng nhau xem đi.

    Kiều Lạc không rõ nguyên do: A?

    Học trưởng: Bạn nhỏ thấy tôi sẽ tạc mao, để cậu ấy hảo hảo xem phim đi.

    Tiểu thiếu gia thậm chí còn trở về thay đổi một thân quần áo, săn sóc lại chu đáo lái xe đi đón Kiều Lạc.

    Sau đó ở bãi đỗ xe của rạp chiếu phim thấy xe của học trưởng.

    Này thật đúng là giống như dự kiến.

    Điều khoản giảng hòa cơ bản hôm trước thành phế thải, học trưởng lại thành quỷ đáng ghét.

    Tiểu thiếu gia cau mày túm Kiều Lạc một chút, nói nhỏ: "Hư, chúng ta lặng lẽ vào rạp, đừng để Hình Ngạn phát hiện chúng ta."

    Không nghĩ tới người kia đến đây, Kiều Lạc nhất thời đoán không ra tính toán của học trưởng, đành phải theo tiểu thiếu gia đi vào rạp chiếu phim.

    Học trưởng đem người gọi lại: "Thật khéo."

    Vẫn là cách thức quen thuộc, vẫn là bộ dáng quen thuộc, tiểu thiếu gia tự nhiên không cho hắn sắc mặt hòa nhã, nói: "Khéo cái gì khéo."

    Học trưởng biết cậu nghĩ gì, giống như giải thích mà nói: "Lại đây làm việc còn có thể gặp được hai người, còn không khéo sao?"

    Tiểu thiếu gia bĩu môi: "Vậy anh cũng đừng đi theo chúng ta vào rạp chiếu phim."

    Học trưởng làm bộ làm tịch nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại, nói: "Tôi còn có chuyện, đương nhiên sẽ không theo các người vào rạp chiếu phim."

    Sau đó hắn đem nước trái cây mới mua đưa cho tiểu thiếu gia cùng Kiều Lạc, dặn: "Lát nữa trở về phải chú ý an toàn, biết không?"

    Nước uống quen thuộc nhưng không phải hương vị quen thuộc.

    Tiểu thiếu gia sửng sốt một chút, đều đã quên cự tuyệt đồ uống của đối phương, không xác định hỏi: "Anh thực sự không xem phim?"

    Học trưởng đùa cậu: "Cậu muốn mời tôi cùng xem sao?"

    Tiểu thiếu gia lập tức nói: "Không cần!"

    Giống như sợ học trưởng đổi ý, còn thêm một câu: "Anh mau đi đi."

    Học trưởng liền thực sự rời đi.

    Tiểu thiếu gia nhìn bóng dáng tiêu sái của học trưởng, trừng mắt nhìn một hồi lâu, mới kéo tay của Kiều Lạc, nói: "Đi, chúng ta đi xem phim!"

    Người ta đều đã đi xa không nhìn được bóng người, cậu còn trừng mắt tạc mao với không khí: "Không có quỷ đáng ghét quấy rầy chúng ta!"

    Kiều Lạc: "..."
     
    chiqudoll, TuyettuyetlanlanLieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng ba 2023
Trả lời qua Facebook
Đang tải...