Đam Mỹ [Dịch] Tiến Khả Công, Thối Khả Thụ - 14 Tháng 11

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Leah918, 18 Tháng ba 2023.

  1. Leah918 Tâm thảnh thơi, lòng bình yên

    Bài viết:
    1
    Chương 10

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi vào rạp, tiểu thiếu gia còn cảnh giác mà nhìn mọi nơi.

    Căn cứ kinh nghiệm hẹn hò lúc trước, độ tin cậy đối với học trưởng thật sự là rất thấp, tiểu thiếu gia luôn cảm thấy người này có thể đột nhiên xuất hiện từ chỗ nào đó.

    Nhưng mà không có.

    Người luôn xuất quỷ nhập thần mà xuất hiện ở bên người cậu cùng Kiều Lạc kia liền thật sự không có tới quấy rầy cậu "Hẹn hò".

    Tiểu thiếu gia nhẹ nhàng thở ra, không yên lòng mà uống nước trái cây.

    Không phải vị quýt, uống không ngon.

    Không phải loại độ ấm dưỡng dạ dày như sữa hâm nóng, không thoải mái.

    Tiểu thiếu gia đem nước trái cây đặt trong khay đựng đồ uống bên cạnh chỗ ngồi trong rạp chiếu phim, còn trừng mắt nhìn hai cái.

    Vì giận dỗi học trưởng, thời điểm buổi sáng tiểu thiếu gia dậy thật sớm, giữa trưa cơm nước xong lại bị Khâu lão sư kêu đi báo cáo tiến triển của thí nghiệm, không ngủ trưa.

    Cố tình phim điện ảnh Kiều Lạc chọn lại thật sự không phải loại cậu thích.

    Tiểu thiếu gia bắt đầu kề tai nhỏ giọng nói thầm cùng Kiều Lạc: "Xem xong phim muốn đi ăn khuya không?"

    Còn ăn khuya, Kiều Lạc vốn phim cũng không muốn cùng tiểu thiếu gia xem, quyết đoán cự tuyệt: "Không ăn, tớ còn có chuyện."

    Gần đây Kiều Lạc vội cái gì a, tiểu thiếu gia cảm thấy mình đã lâu không kề cận Kiều Lạc giống như trước kia.

    Cậu phát sầu hỏi: "Có chuyện gì a? Là bài tập chưa làm xong sao? Nếu không tớ giúp cậu?"

    Kiều Lạc: "Suỵt, cậu tập trung xem đi."

    Tiểu thiếu gia đành phải câm miệng.

    Phim không thích xem, cậu lại không có việc gì có thể làm, liếc cái tay trắng nõn non mịn của người ta lo lắng có muốn nắm cái tay nhỏ bé đó hay không, còn chưa có nghĩ ra đã mê man ngủ mất.

    Tiểu thiếu gia là bị người đánh thức.

    Phim đã kết thúc, Kiều Lạc không có bóng dáng, người nói muốn đi "Làm việc" kia lại ngồi ở vị trí bên người cậu vốn dĩ là của Kiều Lạc.

    Tiểu thiếu gia dùng hai giây thấy rõ ràng người đem cậu gọi tỉnh, cơn buồn ngủ nháy mắt biến mất, ngồi thẳng thân thể trừng mắt nhìn học trưởng: "Sao anh lại ở đây!"

    Ngọn đèn trong rạp chiếu phim mờ ảo, cặp mắt hung dữ kia lại tựa hồ có ánh sao.

    Học trưởng hơi cong khóe miệng, chỉ chỉ nhóm nhân viên công tác, dỗ cậu: "Phim tiếp theo cũng sắp bắt đầu, người ta phải dọn dẹp rạp rồi, theo tôi đi ra ngoài trước, được không?"

    Không muốn chậm trễ trật tự bình thường của rạp chiếu phim. Tiểu thiếu gia trầm mặc thu dọn đồ đạc của mình, ra khỏi rạp chiếu phim lập tức hỏi: "Kiều Lạc đâu?"

    "Cậu hỏi tôi?"

    "Không thì sao!"

    Học trưởng nhìn cậu, ngữ khí nhẹ nhàng: "Tôi làm sao biết Kiều Lạc đi nơi nào, cậu ta là người cậu thích, cũng không phải người tôi thích."

    Tiểu thiếu gia ảo não chính mình ngủ mất, tự biết đuối lý, ngữ khí yếu đi một chút, nói: "Nếu không phải anh đến đây, Kiều Lạc sẽ đánh thức tôi."

    Học trưởng thầm nghĩ còn lâu, Kiều Lạc mới không tính toán đánh thức cậu, chính là Kiều Lạc gọi tôi tới.

    Lời này chỉ có thể nói trong lòng, học trưởng nhắc nhở tiểu thiếu gia: "Cậu bồi người mình thích xem phim cũng có thể ngủ mất, thật lợi hại."

    Một câu này nói ra liền không thể cứu vãn được.

    Tiểu thiếu gia giống như bị giẫm phải đuôi, nháy mắt bùng nổ rồi: "Còn không phải bởi vì anh! Hại tôi buổi sáng dậy thật sớm, buồn ngủ muốn chết!"

    Cái nồi này cũng có thể ném lại đây?

    Học trưởng quả thực trợn mắt há hốc mồm.

    Sau một lúc lâu bị tức nở nụ cười, nói: "Được, trách tôi, tôi đây đưa cậu trở về?"

    Tiểu thiếu gia giương khuôn mặt ngủ đến ửng hồng không có một chút lực chấn nhiếp lên, oán hận mà nói: "Không cần anh đưa! Phiền muốn chết!"

    Cậu khó thở, tức giận chính mình ngủ mất, tức giận lão già này đi theo mình.

    Vì thế cũng không đuối lý, cũng không giảm bớt tức giận, không chút nào phân rõ phải trái mà đẩy học trưởng một phen: "Tôi không bao giờ.. muốn nhìn thấy anh nữa!"

    Học trưởng bất ngờ bị đẩy một cái không kịp phòng bị lảo đảo, sau khi ổn định chính mình đem người một phen túm tới trước người mình.

    Hắn hỏi: "Không muốn nhìn thấy tôi nữa?"

    Vốn là miệng không lựa lời mà nói, nhưng bị ép hỏi, tiểu thiếu gia cũng không muốn chịu thua, thẳng cổ kêu: "Không muốn!"

    Học trưởng nhìn ánh mắt cậu, phỏng chừng là tức giận rồi.

    Hắn cao hơn tiểu thiếu gia một chút, vì thế hơi cong chân khom lưng xuống, nhìn thẳng tiểu thiếu gia, một chữ một chữ hỏi lại một lần: "Nói thật?"

    Tiểu thiếu gia có điểm bị nghiêm túc của hắn dọa, trong lòng chột dạ, tư thái mạnh mẽ chống đỡ mà bỏ tay học trưởng túm mình ra, căng thẳng nói nhiều hơn: "Nếu không phải tại anh, tôi đã sớm cùng Kiều Lạc cùng một chỗ! Anh nói tôi có chán ghét anh hay không? Anh phiền như vậy, tôi mới không muốn thấy anh."

    Những lần trước, tiểu thiếu gia chưa từng thành công bỏ tay học trưởng ra, cố tình lần này không chút nào cố sức liền tránh thoát.

    Học trưởng mặt không chút thay đổi, không cười cũng không tức giận, ngữ khí thậm chí rất bình tĩnh, nói: "Được, tôi đã biết."

    Hắn đưa cho tiểu thiếu gia một túi kẹo mềm nhỏ, nói: "Chỉ còn mấy viên, cậu giữ đi."

    Tiểu thiếu gia bị mấy câu nói của học trưởng dọa đến mờ mịt, cậu sững sờ mà nhìn học trưởng, tức giận lặng lẽ giảm bớt.

    Mở miệng, cũng không hung dữ nữa: "Làm.. gì?"

    Học trưởng đem kẹo nhét vào tay cậu, nói: "Tự mình về nhà cẩn thận một chút, về sau tôi sẽ không làm phiền cậu."

    Nói xong bước đi, đặc biệt lãnh khốc vô tình.

    Tiểu thiếu gia sửng sờ ở tại chỗ một hồi lâu, bóng dáng người ta sắp nhìn không thấy, cậu mới nói: "Tốt nhất là vậy!"

    Đưa cho cậu một gói kẹo to, giống như cậu mua không được vậy, cũng thật chán ghét.

    Tiểu thiếu gia vo túi kẹo, làm bộ muốn ném đi.

    Nhưng mà đã đi đến trước thùng rác, lại phẫn nộ mà cất trở về.
     
    chiqudollLieuDuong thích bài này.
  2. Leah918 Tâm thảnh thơi, lòng bình yên

    Bài viết:
    1
    Chương 11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiểu thiếu gia về nhà liền đem kẹo nhét vào chỗ sâu nhất trong ngăn kéo.

    Mắt không thấy, tâm không phiền.

    Phỏng chừng là ở rạp chiếu phim đã ngủ nhiều, tiểu thiếu gia một chút cũng không cảm thấy buồn ngủ.

    Cậu đem bàn phím gõ bùm bùm, giống như như vậy có thể càng uy vũ trong trò chơi hơn một chút.

    Đánh bảy tám ván, đều ngã xuống đất biến thành hộp (chắc bạn nhỏ đang chơi PUBG, khi bị chết sẽ biến thành hộp gỗ), phiền muốn chết.

    Chơi đến gần mười một giờ mới bỗng nhiên nhớ tới phải gửi tin nhắn cho Kiều Lạc: Sao cậu lại bỏ lại một mình tớ ở rạp chiếu phim?

    Lại gửi thêm một tin: Thực xin lỗi, tớ mệt quá nên ngủ mất, cậu đừng tức giận.

    Giống như tám chuyện bình thường, lại gửi một tin nữa: Nếu không tớ mời cậu đi xem phim lại một lần? Cam đoan không ngủ quên nữa.

    Đối phương chắc là đã ngủ, không trả lời cậu.

    Trong lòng giống như bị một đám bông rối nhét đầy, buồn phiền đến hoảng, cả người không thoải mái.

    Tiểu thiếu gia tâm phiền ý loạn, xuống lầu, nói bảo mẫu hâm một ly sữa nóng.

    Có lẽ sữa thật sự có tác dụng an thần, hiệu quả còn rất tốt, sau khi uống xong trở về phòng một lát, cuối cùng cũng buồn ngủ.

    Sáng hôm sau cậu có báo cáo chuyên ngành cần sửa chữa, vì vậy không đi đến phòng thí nghiệm.

    Thời điểm hơn chín giờ, đói đến mức nằm úp sấp trên bàn một lát, ủ rũ mà cầm bình giữ nhiệt đi lấy nước nóng.

    Đói đến mức phải uống nước chống đói, cơm trưa lại không ăn uống gì.

    Kiều Lạc cuối cùng cũng trả lời weixin: A, tớ mới vừa tỉnh, mới thấy tin nhắn của cậu, tớ không tức giận nha.

    Lại hỏi: Cậu cùng học trưởng đã làm hòa chưa?

    Nhắc tới học trưởng liền cáu kỉnh, tiểu thiếu gia oán hận đánh chữ: Tuyệt giao!

    Gửi xong tin nhắn lại mang theo cặp sách chạy đến phòng thí nghiệm, sự rối loạn trong tim giống như đã được phát tiết, bỗng nhiên thoải mái hơn.

    Người trong lòng không tức giận, đương nhiên phải cao hứng rồi.

    Tiểu thiếu gia vọt vào phòng thí nghiệm, cao hứng phấn chấn chào hỏi học tỷ học trưởng.

    Cậu quay về chỗ ngồi của mình, cất bản ghi chép thí nghiệm đi, mở máy tính ra, dư quang cuối cùng cũng bay tới chỗ ngồi bên cạnh.

    Có chỗ nào không đúng nhỉ, cảm giác có điểm là lạ.

    Học trưởng bỉnh thường không tính là chỉnh tề, mặt bàn tuy rằng không đến mức lộn xộn, nhưng cũng tuyệt đối không gọn gàng ngăn nắp. Nhưng hiện tại cái bàn này cũng quá sạch sẽ rồi.

    Tiểu thiếu gia không nhịn được liếc mắt, trực tiếp quay đầu qua xem, phát hiện mấy quyển sách học trưởng thường xem cùng bút máy thường dùng cũng không thấy.

    Không đợi cậu nghĩ nhiều, Khâu lão sư đã gọi cậu đến văn phòng.

    Khâu lão sư nói ra tên của hai học trưởng, đều là sinh viên có năng lực, nói: "Về sau em cùng một tổ với bọn họ đi."

    Tiểu thiếu gia theo bản năng hỏi: "Vậy Hình Ngạn thì sao?"

    Hỏi xong liền hối hận, cậu hỏi cái này làm gì chứ? Mình lại không muốn cùng một tổ với Hình Ngạn.

    Nhưng mà lời đã nói ra không thu lại được.

    Cậu đảo mắt, một bộ dáng vẻ không để ý, nghe Khâu lão sư nói: "Trận đấu này đối với sự phát triển về sau của Hình Ngạn không có trợ giúp gì lớn, vì vậy về sau trò ấy sẽ không tham gia."

    Tiểu thiếu gia sung sung sướng sướng từ văn phòng Khâu lão sư rời đi, một đường trở lại vị trí của mình, nằm úp sấp trên bàn.

    Xong rồi xong rồi xong rồi.

    Cậu nghĩ.

    Chính mình đem Hình Ngạn đuổi khỏi tổ, nếu bị những học tỷ học trưởng khác biết, mình sẽ bị mắng chết đi?

    Chột dạ.

    Cậu liếc mắt nhìn xung quanh một vòng, tìm một học tỷ tương đối quen thuộc, thám thính hỏi: "Học tỷ, chị có biết chuyện học trưởng Hình Ngạn rời tổ không?"

    Học tỷ đang bận tính toán số liệu, không để ý, nói: "Biết a, Hình ca muốn đi trao đổi học tập ở ngoài tỉnh, ngày hôm qua còn cùng mọi người liên hoan chia tay."

    Nói xong cũng tính xong số liệu, phản ứng lại, lại vội vàng bổ sung: "A, em đừng nghĩ nhiều, không phải tụi chị không mang theo em a, vốn là muốn gọi em, nhưng Hình ca nói em cùng bạn học đi xem phim, nên không quấy rầy em nữa."

    Tiểu thiếu gia gật gật đầu, đặc biệt có lễ phép mỉm cười với học tỷ: "Đúng vậy, em đi xem phim với bạn."

    Học tỷ buồn bực: "Hình ca không nói với em hắn rời tổ sao? Hai người cãi nhau rồi?"

    Tiểu thiếu gia mạc danh kỳ diệu, chuyện này cũng có thể đoán được?

    Cậu lắp bắp, theo bản năng phủ nhận: "Không.. Không có a."

    Phủ nhận xong mới phản ứng lại, bọn họ chính là cãi nhau a!

    Không chỉ cãi nhau, còn tuyệt giao!

    Cậu chán ghét Hình Ngạn như vậy, cái này có gì cần phủ nhận đâu!

    Học tỷ nói: "Không cãi nhau là tốt rồi, ngày hôm qua Hình ca rất không vui, phỏng chừng là không nỡ đi, em nhớ dỗ dành hắn a."

    Tiểu thiếu gia: "Em?"

    Học tỷ tới gần hơn một chút, đè thấp thanh âm, giống như đặc vụ, nói: "Nói cho em một bí mật, Hình ca giống như thích ăn kẹo mềm, vị quýt."

    Nhắc tới kẹo quýt tiểu thiếu gia có điểm hoảng sợ, theo bản năng mà "..."

    Một tiếng.

    Học tỷ tiếp tục chia sẻ bí mật: "Chị cũng mới phát hiện gần đây, trong túi Hình ca mỗi ngày đều mang theo kẹo, còn không cho ai chạm vào."

    Gói kẹo to ai cũng không cho chạm vào kia, bị cậu ném vào trong ngăn kéo.

    Tiểu thiếu gia tính một buổi chiều cũng chưa ra số liệu thực nghiệm, nhìn màn hình máy tính ngẩn người.

    Chuyện ngẩn người này còn rất hao tâm tốn sức, sau khi về nhà tiểu thiếu gia luôn trong tình trạng kiệt sức, đem chính mình ném vào trên giường động cũng không muốn động.

    Cậu nghĩ: Đồ lừa đảo này lúc này như nào không gạt người a!
     
    chiqudollLieuDuong thích bài này.
  3. Leah918 Tâm thảnh thơi, lòng bình yên

    Bài viết:
    1
    Chương 12

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đồ lừa đảo lần này không chỉ không gạt người, còn rất có ý tứ "Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy".

    Không lừa cậu, thực sự đi công tác, weixin ngay cả một tin nhắn cũng không gửi cho cậu.

    Tiểu thiếu gia trừng mắt nhìn khung chat trống trơn, sắp tức chết rồi.

    Cậu oán hận nghĩ: Không có ai làm phiền, mình có thể an tâm theo đuổi Kiều Lạc.

    Tính toán buổi tối hẹn Kiều Lạc, kết quả bởi vì trong đội thiếu trụ cột là học trưởng, việc cần làm trong đội giống như nhiều hơn, tiểu thiếu gia xử lý số liệu bận việc đến tận mười rưỡi.

    Tiểu thiếu gia vừa đi đến thang máy vừa nghĩ: Quên đi, quá muộn, ngày mai lại hẹn vậy.

    Tiểu thiếu gia không quấy rầy Kiều Lạc, lại có người khác quấy rầy.

    Học trưởng cả ngày không nói chuyện với tiểu thiếu gia, trong lòng ngứa ngáy khó chịu, trước đó nhân lúc cùng thành viên trong đội thí nghiệm hỏi thăm tiến triển của hạng mục lấy cớ hỏi hai câu, hiện tại lại hỏi Kiều Lạc.

    Học trưởng: Hôm nay Phương Tự có hẹn cậu không?

    Kiều Lạc không biết đã trêu ai chọc ai, bị kẹt giữa hai người, sắp sầu muốn chết.

    Vẫn là trước đó một ngày có liên hệ qua, Kiều Lạc nghĩ nghĩ, ăn ngay nói thật: Cậu ấy nói hai người tuyệt giao.

    Học trưởng: Đừng nghe em ấy nói bừa, tôi đùa em ấy.

    Kiều Lạc cảm thấy rất mệt tim: Tôi biết, nhưng cậu ấy không nhìn ra.. Học trưởng có chuyện gì sao?

    Học trưởng thản nhiên làm rõ lý do liên lạc: Hai ngày này nếu em ấy có hẹn cậu, làm phiền cậu chống đỡ một chút.

    Vì điểm rèn luyện cuối kỳ, Kiều Lạc trả lời: Không phiền toái, nhưng tôi vội vàng yêu đương, quả thật không có thời gian.

    Đầu kia một đôi mắt hồ ly nhìn màn hình điện thoại phát sáng, đánh chữ: Yêu đương rồi? Vậy chúc hai người trăm năm hảo hợp, bách niên giai lão.

    Kiều Lạc: "..."

    Được học trưởng ban tặng, ngày hôm sau tiểu thiếu gia liền hẹn được Kiều Lạc.

    Nhưng cũng chỉ hẹn một lần như vậy.

    Sau đó tiểu thiếu gia thật sự là nhịn không được tức giận cùng học trưởng hờn dỗi, cũng không còn tâm tư hẹn Kiều Lạc đi chơi.

    Thời điểm đến thứ năm, học trưởng nhận được một tin nhắn weixin.

    Tiểu thiếu gia gửi, nội dung không biết là gì, bởi vì thông báo là "Đối phương đã thu hồi một tin nhắn".

    Học trưởng nhìn thông báo kia mừng rỡ không thôi, sau đó lại thập phần cao lãnh mà trả lời một tin: ?

    Tiểu thiếu gia vội vàng đem lý do đã nghĩ tốt gửi đi: Tôi gửi nhầm người.

    Học trưởng lại rất bình tĩnh, trả lời: Ừm.

    Hôm nay lại bày tỏ muốn chết.

    Tiểu thiếu gia ma xui quỷ khiến ấn vào vòng bạn bè của học trưởng.

    Nhắc nhở: Vòng bạn bè chỉ hiển thị hoạt động gần nhất của bạn bè trong ba ngày qua.

    Trống trơn, ngay cả ảnh nền của vòng bạn bè cũng không có.

    Tiểu thiếu gia phẫn nộ rồi.

    Vòng bạn bè tại sao chỉ hiển thị ba ngày gần đây a!

    Cậu tức giận quá, trực tiếp đem điện thoại tắt máy ném vào trong ngăn kéo, sau đó còn khóa lại.

    Ngay cả màn hình máy tính cũng giống như đang chê cười hành vi chủ động gửi weixin cho học trưởng của cậu, tiểu thiếu gia chụp mũ áo len che kín đầu, trong miệng nhỏ giọng lẩm bẩm, tẩy não bản thân: Gửi sai rồi, gửi sai rồi, mình chính là gửi sai rồi.

    Tự nhắc nhở một hồi, sự xấu hổ vừa rồi giảm đi một chút, lấy điện thoại từ trong ngăn kéo ra mở khóa, vào weixin, đem học trưởng lần thứ hai kéo đen.

    Cậu tẩy não bản thân thành công, nghĩ: Tránh cho mình lại gửi sai.

    Sau khi qua một trận ầm ĩ này, hai người cũng không còn tâm trạng học tập.

    Dù sao đã thứ năm, học trưởng dứt khoát xin nghỉ nửa ngày thứ sáu, tính cả hai ngày cuối tuần, tính toán trở về nhìn xem bạn nhỏ tạc mao thành gì dạng rồi.

    Đem nguời ta chọc tức, rồi lại đau lòng.

    Tiểu thiếu gia học đến năm giờ nhiều, trở về nhà liền vọt vào phòng ngủ.

    Ném cắp sách, lấy gói kẹo to bị đặt ở chỗ sâu nhất của ngăn kéo kia ra, nghiến răng nghiến lợi mà ném vào thùng rác.

    Phân loại rác: Rác có hại.

    Viên kẹo quýt này lại trêu ai chọc ai.

    Nhưng là tức giận vẫn không thuận, tiểu thiếu gia ngồi trên sô pha nhỏ nện gối ôm, rốt cục ồn ào: Cho anh không để ý tới tôi, quỷ đáng ghét, lão nam nhân!

    Gối ôm đều bị đập đến méo mó, cảm giác nghẹn khuất không nói rõ vài ngày nay cuối cùng cũng phát tiết ra.

    Cậu phát tiết xong rồi, cả người đều uể oải.

    Tiểu thiếu gia cảm thấy chính mình giống như một quả bóng bay lớn, hiện tại tức giận được phóng thích, cậu liền xẹp lép.

    Khó được dịp ở nhà ăn cơm chiều, lại ăn đến không yên lòng.

    Chị gái cẩn thận, phát hiện tiểu thiếu gia ăn ba miếng cải cúc mà bình thường cậu tuyệt đối sẽ không động vào, kinh ngạc hỏi: "Bảo bối, em làm sao vậy?"

    Tiểu thiếu gia khó chịu muốn chết, tội nghiệp nói: "Em muốn uống sữa."

    Này còn không dễ làm sao, dì giúp việc vội vàng hâm nóng.

    Ngừng một chút lại ăn ba miếng cải cúc, uống một ly sữa.

    Tiểu thiếu gia ồn ào mệt mỏi, cự tuyệt anh trai chị gái tiếp tục quan tâm, về phòng của mình, rửa mặt lên giường, lại dùng chăn che kín chính mình.

    Giống như làm vậy có thể ngăn chặn chút tình cảm không muốn thừa nhận đang điên cuồng nảy sinh.

    Phỏng chừng là bị chăn đè đến nghẹn, tiểu thiếu gia gặp ác mộng.

    Nửa đêm bừng tỉnh, dọa ra một thân mồ hôi lạnh.

    Ngủ không được, tiểu thiếu gia ở trên giường lăn qua lộn lại một hồi, lồm cồm bò dậy, từ trong thùng "Rác có hại" đem túi kẹo đáng thương kia nhặt trở về.

    Lột một viên kẹo nhét vào trong miệng.

    Đầu lưỡi đè khớp hàm từng chút ăn sạch sẽ.

    Lúc này mới có thể đang ngủ, gặp một giấc mơ ngọt ngào vị quýt.
     
    chiqudollLieuDuong thích bài này.
  4. Leah918 Tâm thảnh thơi, lòng bình yên

    Bài viết:
    1
    Chương 13

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng thứ sáu, tiểu thiếu gia còn có lớp, cậu cất gói kẹo to kia vào trong ví tiền, thời điểm trong lớp nghe giảng được một nửa, lặng lẽ lấy một viên kẹo từ trong ví tiền ra, nhanh nhẹn lột vỏ nhét vào miệng.

    Cậu đưa ánh mắt nhìn lão sư trên bục giảng, một bàn tay cầm lấy bút ký tên nghiêm túc ghi chép, làm bộ như không có việc gì phát sinh.

    Sau một lúc lâu, một viên kẹo hòa tan sạch sẽ.

    Trong miệng đều là vị quýt ngọt.

    Tay đặt trên vở ghi lặng lẽ trượt xuống, giống tiểu tặc trộm đồ vật, sờ vào trong túi tiền, sờ sờ số kẹo.

    Một viên, hai viên.. Năm viên.

    Chỉ còn lại năm viên.

    Tiểu thiếu gia lấy tay ra, tiếp tục chép bài, một khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên.

    Cậu vừa mới làm cái gì a!

    Kẹo ăn xong chẳng lẽ không thể mua sao!

    Là mua không được hay là mua không xong!

    Cáu kỉnh!

    Mẹ cảm thấy hai ngày nay tiểu thiếu gia có chút gầy, ăn uống cũng không ngon, vội vàng rút ra chút thời gian tự mình xuống bếp làm cơm mang qua cho cậu.

    Tiểu thiếu gia mang theo cơm hộp đến phòng thí nghiệm, tính toán vừa ăn cơm vừa làm thí nghiệm, đem tiến độ ngày hôm qua còn lại chưa làm xong đuổi trở về.

    Nhưng mà vừa vào cửa phòng thí nghiệm, cậu liền ngây ngẩn cả người.

    Trong phòng thí nghiệm hiếm khi náo nhiệt, một đám người hi hi ha ha.

    Ở giữa là học trưởng.

    Học trưởng mang theo đồ ăn vặt đặc sản địa phương đưa mọi người, mọi người náo nhiệt phân chia, cũng không ai phát hiện cậu đến đây.

    Học trưởng có vẻ đã thấy cậu, nhưng chỉ liếc mắt một cái, liền lại nói giỡn cùng những người khác.

    Tiểu thiếu gia nhanh chóng đem tay đặt trong ví tiền rút ra, cầm lấy một bên quai đeo cặp sách, ủ rũ ngồi vào chỗ ngồi của mình.

    Cậu đem cơm hộp đặt ở một bên, hoàn toàn không có tâm tình ăn.

    Cậu nhìn chằm chằm màn hình máy tính một lát, lặng lẽ lấy điện thoại ra, đem người từ sổ đen kéo ra.

    Nhóm người này làm ầm ĩ nửa giờ mới yên tĩnh lại, một đám trở lại vị trí của mình bắt đầu làm việc.

    Hoàn cảnh an tĩnh lại, một số âm thanh liền trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.

    Tiếng bàn phím lạch cạch, bút ký tên xẹt qua trang giấy, giầy đi trên sàn nhà, tiếng ma sát của quần vải.

    Vị trí của học trưởng ở ngay bên cạnh tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia dư quang liếc tới hắn đang đi về phía bên này.

    Tiểu thiếu gia một lòng thấp thỏm dâng cao, lưng thẳng tắp ngồi đến đoan đoan chính chính, do do dự dự mà nghĩ: Nếu hắn nói chuyện với mình, mình liền tha thứ cho hắn.

    Học trưởng nhìn bạn nhỏ trốn sau màn hình máy tính, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ, khóe miệng sắc bén lộ ra một chút ý cười, lại rất nhanh khôi phục vẻ mặt không chút thay đổi.

    Hắn đi qua, vẻ mặt tự nhiên mà tùy ý, cảm nhận được trạng thái của tiểu thiếu gia càng ngày càng căng thẳng, cố ý ngồi lại vị trí bên cạnh một chút, sau đó mới xoay người từ trong ngăn kéo cầm quyển sách ra, lại rất tự nhiên rời đi.

    Vẫn là nam nhân lãnh khốc vô tình như cũ.

    Tiểu thiếu gia: "..."

    Xa cách.

    Tiểu thiếu gia cảm thấy chính mình rất không bình thường, nhu cầu cấp bách nhìn thấy Kiều Lạc để ổn định tâm thần.

    Cậu cũng không thẳng lưng nữa, bẹp một phát mà nằm úp sấp trên bàn, gửi tin nhắn cho Kiều Lạc: Cùng nhau ăn cơm chiều đi.

    Kiều Lạc nhận được tin nhắn chưa kịp viết ra cự lời tuyệt trong, tiểu thiếu gia lại gửi lại đây một tin: Cậu đừng cự tuyệt tớ, nếu không muốn mất đi tớ.

    Từng câu từng chữ thất hồn lạc phách.

    Cân nhắc đến điểm rèn luyện cùng tình bằng hữu, Kiều Lạc phi thường nghĩa khí mà trả lời: Vậy buổi tối gặp.

    Hai người hẹn ở một nhà ăn món Quảng Đông.

    Tiểu thiếu gia lại bắt đầu quét radar.

    Quét hai vòng, còn thiếu chút ngay cả buồng vệ sinh cũng quét một vòng, cũng không phát hiện bóng người quen thuộc.

    Kiều Lạc gọi món xong, hỏi cậu: "Cậu còn không tính làm lành với học trưởng a?"

    Tiểu thiếu gia nghĩ thầm, tớ muốn làm lành a, nhưng người ta lại không nói chuyện với tớ.

    Sau đó mạnh miệng mà nói: "Vì cái gì muốn làm lành? Tớ mới lười nói chuyện với hắn!"

    Kiều Lạc bĩu môi, nói: "Cậu vui là được."

    Tiểu thiếu gia khá mất hứng, lại kiên quyết không muốn biểu hiện ra.

    Một bữa cơm ăn có chút nặng nề, tiểu thiếu gia cơ hồ ăn hai miếng sẽ lại lật điện thoại xem một lần.

    Cơm nước xong có người tới đón Kiều Lạc.

    Người tới vóc dáng rất cao, hẳn là lớn hơn một chút so với bọn cậu, trên người mang theo một cỗ thành thục không phải của sinh viên vườn trường.

    Kiều Lạc bị sự trì độn trong tình cảm của bạn mình làm cho phát sầu, uể oải ăn cơm, thấy người tới liền quên đi toàn bộ, ánh mắt sáng long lanh.

    Cậu an ủi tiểu thiếu gia hai câu, cùng tiểu thiếu gia nói lời từ biệt, rất nhanh đi theo người tới rời đi.

    Tiểu thiếu gia nhất thời không phản ứng lại, ánh mắt không tự chủ nhìn theo thân ảnh người ta.

    Sau đó cậu nhìn xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh của nhà ăn, thấy Kiều Lạc nương theo bóng đêm cùng thân xe che lấp, nhanh nhẹn mà hạ xuống một cái hôn ở trên mặt người tới.

    Tiểu thiếu gia giật mình mà trừng lớn ánh mắt, hậu tri hậu giác mà ý thức được, người đến là người yêu của Kiều Lạc.

    Tiểu thiếu gia sững sờ ngồi tại chỗ trong nhà ăn, một lúc lâu mới đem tin tức này tiêu hóa xong.

    Sau đó cậu giống như rốt cục tìm được lý do đăng vòng bạn bè.

    Tim cậu đập có chút nhanh, tay cũng rất không ổn, trong lòng vừa không được tự nhiên lại khẩn trương, xóa đi sửa lại, cuối cùng hoàn thành phần trạng thái: Kiều bảo bối có bạn trai, tôi thất tình. [ buồn] [ buồn]

    Cài đặt: Chỉ một người Hình Ngạn có thể thấy được.

    Nghĩ nghĩ, lại tăng thêm định vị của mình.
     
    chiqudollLieuDuong thích bài này.
  5. Leah918 Tâm thảnh thơi, lòng bình yên

    Bài viết:
    1
    Chương 14

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đăng xong vòng bạn bè, tiểu thiếu gia liền lâm vào rối rắm.

    Cậu lại mở vòng bạn bè của mình, nhìn hai chữ "Xóa bỏ" phía dưới, ngón tay treo trên màn hình điện thoại, ở giữa hai nút "Xóa" cùng "Không xóa" phân vân.

    Qua nửa giờ cũng không biết.

    Thời điểm học trưởng đến, nhìn thấy chính là bộ dáng tiểu thiếu gia cúi đầu nhìn điện thoại ngẩn người.

    Cực kỳ đáng yêu.

    Cũng rất đáng thương.

    Học trưởng bắt đầu có điểm hối hận, đem người đưa khi dễ hung ác, hắn lại đau lòng.

    Học trưởng đi qua, ngón tay thon dài gập lại gõ gõ mặt bàn trước mặt tiểu thiếu gia, hỏi: "Bạn nhỏ khác đều đã tan học về nhà, cậu còn ở trong này phát ngốc cái gì?"

    Tiểu thiếu gia nghe thấy âm thanh ngẩng đầu lên, phản xạ có điều kiện mà đem điện thoại giấu đi, cuối cùng cũng khôi phục nguyên khí, trừng mắt nhìn học trưởng một cái, trung khí mười phần mà nói: "Tôi ăn cơm!"

    Vốn đang muốn hỏi một câu "Anh tới để làm chi", lại có điểm sợ sẽ đem người tức giận bỏ đi, không dám nói.

    Đây là hồi sinh đủ máu?

    Học trưởng muốn cười, hỏi cậu: "Kia hiện tại ăn xong rồi sao?"

    Trước mặt một bàn thịt nguội canh lạnh, tiểu thiếu gia do dự một chút, trả lời: "Ăn xong rồi."

    Học trưởng giúp cậu cầm áo khoác, nói: "Tôi đưa cậu về nhà."

    Người này như nào có thể một bộ dáng vẻ vân đạm phong khinh a, giống như cái gì cũng chưa phát sinh.

    Tiểu thiếu gia ủy khuất muốn chết, một phen đoạt lấy áo khoác của mình, lại vì sốt ruột mà mặc ngược, ngẩng đầu bắt gặp học trưởng đang cong môi nhìn cậu cười, lại tạc mao: "Không cần anh đưa! Anh không phải đã nói sẽ không quấn lấy tôi sao!"

    Dữa như vậy, dữ đến hốc mắt đều đỏ.

    Học trưởng đi qua, cách người gần một chút, giúp cậu đem áo khoác mặc lại, ôn tồn mà dỗ: "Tôi hối hận, bạn nhỏ tha thứ cho tôi, được không?"

    Có thể xem như có bậc thang, tiểu thiếu gia lập tức thuận theo bậc thang mà xuống, rộng lượng nói: "Được rồi, tôi tha thứ cho anh."

    Học trưởng giúp cậu mặc áo khoác, kết quả túi tiền vừa rồi không có cầm chặt, run lên, rơi ra hai viên kẹo.

    Tiểu thiếu gia: "..."

    Tiểu thiếu gia nhìn chằm chằm hai viên kẹo kia, cả người xấu hổ đến muốn chui xuống bàn, một phen đem cặp sách ôm lấy, dáng vẻ lại muốn tạc mao.

    Bạn nhỏ thẹn quá thành giận.

    Kẹo này thật phiền.

    Học trưởng không thể nề hà, sờ soạng lấy ra kẹo trong ví tiền của mình, lột gói giấy rồi đút kẹo vào miệng tiểu thiếu gia, nói: "Ngoan, đội mũ cẩn thận. Không phải tâm tình không tốt sao? Tôi mang cậu đi hóng gió."

    Không phải đem kẹo đưa hết cho mình rồi sao? Lại từ nơi nào lấy ra a.

    Nghĩ đến kỳ thật học trưởng cũng lặng lẽ đi mua kẹo quýt, tiểu thiếu gia cuối cùng cũng đem chút thẹn thùng kia phai nhạt đi một chút.

    Cậu đi theo phía sau học trưởng ra ngoài, sau một lúc lâu mới không được tự nhiên mà nói: "Ừm."

    Gió đêm mát lạnh, bờ sông thật sự là rất thoải mái.

    Học trưởng lái xe đem người mang lại đây, thời điểm xuống xe sợ tiểu thiếu gia trúng gió đau đầu, kéo chặt dây rút trên mũ, chỉ lộ ra đến một khuôn mặt nhỏ nhắn lớn bằng bàn tay.

    Cao ốc bên kia sông đèn đuốc sáng trưng.

    Bên này sông lại bình yên yên tĩnh, không người quấy rầy.

    Tiểu thiếu gia cảm thấy chính mình một lòng bùm bùm loạn nhảy, loại cảm giác này thật ra không xa lạ, lần trước thời điểm bị nắm tay trong bóng đêm cũng từng như vậy.

    Hai người trầm mặc ngồi một lát, học trưởng mới mở miệng, hỏi: "Tâm trạng đã tốt hơn chưa?"

    Tiểu thiếu gia thất thần, nhất thời không phản ứng lại, có điểm ngu đần mà "..."

    Một tiếng, ngốc ngốc mà nhìn lại đây.

    Học trưởng bị manh đến tâm can run rẩy, lấy điện thoại ra đưa tiểu thiếu gia xem tin trên vòng bạn bè kia: "Không phải ồn ào nói thất tình sao?"

    Tiểu thiếu gia lúc này mới phản ứng lại, nhớ đến chút mờ ám mình làm khi gửi vòng bạn bè, thừa dịp bóng đêm lặng lẽ đỏ mặt.

    Kiều Lạc có bạn trai, nhưng cậu hiện tại cũng không có cảm giác buồn.

    Cậu bĩu môi, khẩu khí ghét bỏ nói: "Ngay cả bình rượu cũng không mang cho tôi, tâm tình không tốt nổi!"

    Bạn nhỏ còn muốn uống rượu.

    Học trưởng khẽ búng cái trán trắng trẻo sạch sẽ lộ ra ngoài của cậu, nói: "Thật sự buồn như vậy?"

    Tiểu thiếu gia nín thở mà trừng mắt liếc hắn một cái, đem đầu xoay đi, không nói chuyện với hắn.

    Hỏi cái gì hỏi, đáng ghét.

    Âm thanh học trưởng cười khẽ từ phía sau truyền đến: "Thất tình buồn như vậy, kia nếu không cậu theo tôi cùng một chỗ đi."

    Tiểu thiếu gia thân mình cứng đờ.

    May mắn có mũ che, bằng không bên tai hồng hồng nhất định sẽ tiết lộ kích động trong lòng cậu.

    Học trưởng chọc chọc phía sau lưng cậu, âm thanh vẫn rất ôn nhu, mang theo một chút ý cười, bị gió đêm thổi vào lỗ tai cậu, không có chỗ trốn.

    Học trưởng nói: "Nói yêu đương đi, bạn nhỏ."

    Tiểu thiếu gia cảm thấy mình sắp nóng đến bỏng rồi, càng không được tự nhiên, mặc kệ học trưởng ở sau người chọc vài cái, sống chết không chịu quay đầu lại

    Rất đáng yêu, học trưởng nhịn không được muốn đùa cậu: "Không chịu để ý tôi a.. Tôi đây ôm em?"

    Tay đặt ở trong ví tiền, ba viên kẹo còn sót lại sắp bị tay cậu nung chảy.

    Tiểu thiếu gia khẩn trương muốn chết, cũng e lệ muốn chết.

    Cố tình người phía sau một mực tư thế không để cậu nói chuyện: "Cho ôm hay không?"

    "Bạn nhỏ, cho tôi ôm một cái được không?"

    "Tôi thực sự ôm em rồi?"

    Hỏi liên tiếp không ngừng.

    Tiểu thiếu gia tạc mao.

    Cậu "Bá" một tiếng quay đầu lại, giống con rồng nhỏ phun lửa: "Anh nắm tay tôi xoa đầu tôi chọc mặt tôi, đó giờ có hỏi qua tôi đồng ý hay không chưa, hỏi hỏi hỏi! Hỏi cái gì hỏi! Anh sao lại đáng ghét như vậy! Tôi không cho anh ôm! Không cho! Không.."

    Nửa câu nói sau nghẹn trở về, tiểu thiếu gia nháy mắt tắt lửa.

    Người phía sau cười khẽ đem cậu kéo lại, mạnh mẽ xoay người cậu, đem cả người cậu ôm vào lòng.

    Học trưởng trấn an mà xoa xoa đầu cậu, giống như vuốt lông, nói: "Tôi sai rồi, không hỏi, đừng tức giận được không?"

    Tiểu thiếu gia câm miệng.

    Cậu thành thành thật thật đem đầu đâm đâm lồng ngực học trưởng, sau một lúc lâu mới nói nhỏ một câu: "Quỷ đáng ghét."

    Học trưởng hơi chút giật giật, lại gần hơn chút, để người được ôm thoải mái hơn, nói: "Em hôm nay không đẩy tôi ra, về sau sẽ không đẩy ra được."

    Tiểu thiếu gia lập tức tượng trưng mà đẩy đẩy ngực hắn.

    Lực đạo giống như con mèo nhỏ gãi gãi, gãi đến học trưởng ngứa ngáy trong lòng.

    Cánh tay ôm người hơi hơi dùng sức, đem người vây hãm càng chặt, sau đó hắn nói: "Bảo bối, ngẩng đầu nhìn tôi, ngoan."

    * * *

    Về vấn đề xưng hô của hai người

    Vì bạn nhỏ vẫn còn biệt nữu lắm, nên cho ẻm xưng tôi gọi anh với công nhé. Còn tiểu công của chúng ta thì đừng hỏi vì sao lại xưng Tôi – em mà không phải Anh – em, đơn giản là vì editor bị cuồng cái kiểu xưng hô Tôi – em thôi, nghe nó soft vô cùng luôn))
     
    chiqudollLieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng tư 2023
  6. Leah918 Tâm thảnh thơi, lòng bình yên

    Bài viết:
    1
    Chương 15

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người trong lòng ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

    Bóng đêm cũng không che được nét ửng đỏ.

    Tiểu thiếu gia không được tự nhiên xoay lại, phình phình hai má, nói: "Ai là bảo bối, tôi mới không ngoan đâu."

    Học trưởng hơi hơi cúi đầu, dùng chóp mũi cọ cọ chóp mũi tiểu thiếu gia, hơi thở quấn quanh cùng một chỗ.

    Lại dùng môi chạm, hôn từng chút từng chút, nói: "Em chính là bảo bối, là cục cưng của riêng tôi."

    Tiểu thiếu gia giật giật, muốn phản bác, lại luyến tiếc.

    Mặt càng đỏ hơn, ánh mắt căn bản không biết nhìn đi đâu, dứt khoát nhắm mắt lại.

    Học trưởng cười khẽ, một bàn tay đỡ sau đầu người ta, khi dễ từ chóp mũi xuống đến cánh môi, in lên hai cánh môi hồng nhuận kia.

    Phong nguyệt không tiếng động.

    Bóng đêm như nước.

    Hắn chỉ là nhẹ nhàng thản nhiên mà hôn môi, một tấc một tấc quét qua, dùng môi mình miêu tả hình dáng môi của tiểu thiếu gia, cuối cùng hôn ở khóe miệng, nói: "Sao lại không ngoan, rõ ràng nghe lời như vậy."

    Tiểu thiếu gia chịu không nổi, cảm giác chính mình sắp bốc hơi, vị trí môi bị đụng chạm phá lệ trở nên mẫn cảm, cậu thẹn thùng không dám mở mắt, quay đầu muốn trốn, nhỏ giọng nói thầm: "Mới không ngoan."

    "Không ngoan cũng là của tôi."

    Học trưởng thủ sẵn ở gáy người ta đem người áp trở về, lần thứ hai hôn tới.

    Hắn hôn mi tâm người trong lòng, trượt đến ánh mắt, di tới chóp mũi, lại trở xuống khóe môi.

    Cuối cùng khắc ở trên cánh môi, nhẹ nhàng hôn củ môi, sưởi ấm nó, thấm ướt nó, sau đó ôn nhu cẩn thận mà cọ xát, đầu lưỡi liếm mở kẽ môi, mở ra hàm răng, hít duyện ẩm ướt vị quýt trong khoang miệng, truy tìm một chiếc lưỡi mềm mại đang tránh né.

    Tiểu thiếu gia hoàn toàn không có lực chống đỡ.

    Từ khi đầu lưỡi mang theo vị bạc hà nhẹ bắt đầu từng chút thử thăm dò mà quấn quanh, cậu liền mơ màng.

    Cậu đã quên trốn, đã quên tranh, đã quên đáp lại, lại càng không biết cách thở.

    Ấn tượng mông mông lung lung cuối cùng cũng tiêu hóa xong.

    Nguyên lai hôn môi là như vậy.

    Như là dính vào cùng nhau, trao đổi độ ấm, hơi thở tương thông, nước bọt giao hòa, so với ôm càng làm cho lòng người kiên định.

    Kẹo nắm trong lòng bàn tay, rốt cục tan chảy.

    Hương vị ngọt nị giống như hơi nước bốc lên, rõ ràng hẳn phải khẽ khàng đến không thể nghe thấy, lại cố tình tràn đầy miệng đầy mũi, quanh quẩn quấn quanh thân.

    Người động một chút liền tạc mao giờ phút này lại dịu ngoan, thành thật, thần tình đỏ bừng bị ôm vào trong ngực, có điểm thở gấp.

    Rất nghiêm túc mà hôn môi, lại không biết hô hấp.

    Cậu sa vào sự thân mật thật sâu này, cảm thấy nhẹ như sắp bay lên.

    Chưa từng trải qua.

    Sau khi hòa hoãn lại, ngượng ngùng một chút một chút lan tràn.

    Tiểu thiếu gia đem mũ trên áo khoác kéo lên che kín đầu mình, đem chính mình che kín mít, đứng dậy đưa lưng về phía học trưởng, ồm ồm mà nói: "Tôi phải về nhà."

    Nói xong liền nhấc chân đi, cũng không nhìn người phía sau có đuổi theo hay không.

    Học trưởng bước nhanh vài bước đuổi theo người, giữ chặt cánh tay, đem mũ cậu kéo xuống, cười: "Em như nào tức giận cũng tạc mao, thẹn thùng cũng tạc mao a."

    Tiểu thiếu gia đứng lại ngay lập tức, trợn mắt nhìn học trưởng - môi bị hôn đến hồng hồng nhuận nhuận, thật sự không có lực sát thương.

    Cậu ồn ào: "Ai thẹn thùng!"

    Học trưởng biết nghe lời, nghiêm trang: "Tôi."

    Hắn nói: "Tôi thẹn thùng, cùng bạn trai hôn môi, xấu hổ không thôi."

    Nào có bộ dáng thẹn thùng, khóe môi nhếch lên cười, trong mắt lóe lên tia bỡn cợt.

    Tiểu thiếu gia xoay thân tiếp tục đi, trái phải nói sang chuyện khác: "Không cần anh đưa, tôi tự lái xe về!"

    Học trưởng mặt dày mày dạn: "Đừng đi. Đã trễ thế này, em đưa chìa khóa xe cho tôi, ngày mai tôi trả lại em."

    Tiểu thiếu gia: "Không cần."

    Học trưởng giả bộ ủy khuất: "Bảo bối, em như vậy không được. Mới vừa hôn tôi xong, như nào liền trở mặt a?"

    Tiểu thiếu gia một đường tức giận đi đến trước xe, mở cửa ngồi vào, động tĩnh thật lớn, hạ cửa kính xe xuống tiếp tục ồn ào: "Anh rốt cuộc có đi hay không!"

    Tạc mao quá đáng yêu rồi, học trưởng mở cửa xe ngồi vào, thật sự nhịn không được bật cười, nói: "Đi."

    Tiểu thiếu gia nhào tới đánh bả vai hắn: "A a a không cho anh cười! Anh thật phiền!"

    Học trưởng một tay đỡ tay lái, một tay đè tay cậu lại đem người áp chế, "Ba" một tiếng hôn lên trán cậu, nói: "Vẫn là thời điểm hôn là ngoan nhất."

    Học trưởng đưa người về nhà, trước khi đem người thả đi chụp lấy chìa khóa của người ta, nói: "Ngày mai tỉnh gửi weixin cho tôi, tôi mang xe em qua đây."

    Tiểu thiếu gia giao nộp chìa khóa xe, túm lấy dây rút mũ áo hoodie, nói: "Ừm."

    Học trưởng chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu: "Sau đó thuận tiện hẹn hò?"

    Tiểu thiếu gia lại e lệ, cậu không nói chuyện với người ta, đẩy cửa xe ra liền đi.

    Học trưởng buồn cười ngồi trên ghế lái, đã bắt đầu chờ mong buổi hẹn hò ngày mai.

    Kết quả người đã sắp vào đến cửa nhà lại đi vòng trở về.

    Tiểu thiếu gia gõ cửa kính xe, lấy ba viên kẹo đã biến dạng trong ví tiền ra để trên lòng bàn tay, nói: "Trao đổi."

    Biệt biệt nữu nữu, ánh mắt vẫn luôn xoay tròn, chính là không nhìn học trưởng.

    Học trưởng mở cửa xe, cầm lấy ba viên kẹo nhỏ trong lòng bàn tay thiếu gia, thuận thế giữ chặt bàn tay trắng nõn kia, đem người ôm vào lòng, nói: "Còn muốn ăn kẹo?"

    Hắn lấy một viên kẹo ra cho vào miệng mình, sau đó cúi đầu hôn người, dùng đầu lưỡi đem viên kẹo kia đưa đến trong miệng đối phương.

    Kẹo bị đặt ở bên gò má, bị đẩy tới đầu lưỡi, bị lặp lại liếm mút, bị hai người chia nhau.

    Thẳng đến khi một viên kẹo tan hết, nụ hôn này mới chấm dứt.

    Học trưởng vẻ mặt thỏa mãn, cười tủm tỉm mà nói: "Kẹo ăn xong rồi, ngủ ngon."

    Tiểu thiếu gia lại xoay người bỏ chạy.

    Lúc này không mang theo do dự, trực tiếp vọt vào cửa nhà.

    Sau một lúc lâu, điện thoại học trưởng nhận được một tin nhắn weixin.

    Tin nhắn lần này của tiểu thiếu gia có thể xem như có nội dung.

    Cậu nhắn: Ngủ ngon.
     
    chiqudollLieuDuong thích bài này.
  7. Leah918 Tâm thảnh thơi, lòng bình yên

    Bài viết:
    1
    Chương 16

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiểu thiếu gia mất ngủ.

    Nửa đêm đầu là vì hưng phấn, trong cái đầu nhỏ vẫn luôn nhớ tới nụ hôn kia, trong bóng đêm cuốn chăn lăn lộn, mặt đỏ tim đập.

    Sau nửa đêm là lo âu, cậu cuối cùng cũng ý thức được một vấn đề nghiêm trọng, cậu cùng bạn trai vừa mới xác định quan hệ, cùng số.

    Nhưng mà lúc hắn không để ý tới mình sẽ rất buồn, cũng không muốn chia tay.

    Cậu lo âu muốn chết, thời điểm trời sắp sáng mới mơ mơ màng màng ngủ mất.

    Ngủ muộn, tự nhiên cũng liền tỉnh muộn.

    Học trưởng đợi đến giữa trưa cũng không nhận được weixin của bạn nhỏ.

    Hắn nghĩ nghĩ, lái xe của mình đến nhà ăn, trước tiên giúp bạn nhỏ lấy xe, sau đó ngồi trên ghế lái quấy rầy người ta: Tỉnh chưa?

    Chế độ không làm phiền của điện thoại đã tự động tắt, tiểu thiếu gia bị âm thanh thông báo weixin đánh thức.

    Cậu vẫn còn buồn ngủ, cầm điện thoại qua nhìn, chứng gắt ngủ bắt dâng lên đầu theo cấp lũy thừa.

    Cậu tức giận ngồi trên giường không muốn nói chuyện với đối phương, nhưng lại không khắc chế được mà nghĩ tới khuôn mặt góc cạnh kia, cuối cùng nhịn không được cầm điện thoại trừng màn hình.

    Giống như đối phương có thể nhìn thấy cậu trừng người ta.

    Sau một lúc lâu, biệt biệt nữu nữu trả lời: Anh đánh thức tôi, thật phiền.

    Học trưởng thông qua vài chữ này cũng có thể tưởng tượng ra khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận ở đầu bên kia, trực tiếp gửi giọng nói: "Bảo bối, tôi phiền sao?"

    Tiểu thiếu gia ôm chăn, chống cằm trên gối đầu, nhấn mở ghi âm đặt bên tai, nghe xong tai liền đỏ.

    Điện thoại làm nóng mặt, nhanh chóng bỏ ra.

    Sau đó cũng gửi giọng nói: "Anh nhanh đem trả tôi chìa khóa xe a."

    Học trưởng nhận điện thoại, tính toán lái xe đi đón người.

    Tiểu thiếu gia rời giường rửa mặt, tiến vào phòng để quần áo bắt đầu lựa chọn, thay đổi tám bộ quần áo mới thấy tạm vừa lòng.

    Chờ tiểu thiếu gia chuẩn bị xong, điện thoại đã lại nhận được ba tin nhắn weixin, đều là học trưởng gửi.

    Cậu "Bạch bạch bạch" chạy xuống lầu, vừa ra đến trước cửa liền dừng lại, sửa sang lại quần áo của mình một chút, xác định ngoại hình không chê vào đâu được mới đi ra ngoài.

    Thời điểm ở trường học bạn nhỏ thích mặc trang phục hưu nhàn, hôm nay lại mặc một chiếc áo khoác dài nghiêm trang, rất ngầu.

    Học trưởng xuống xe, một bàn tay móc chìa khóa xe, hướng về phía cậu giang hai tay cánh tay ra, nói: "Một tay giao chìa khóa, một tay giao người."

    Tiểu thiếu gia lách qua cánh tay đang mở của hắn, cầm lấy chìa khóa xe của mình, lại đẩy học trưởng một phen: "Xe cùng chìa khóa đưa xong rồi, anh có thể đi."

    Vì hẹn hò mà mặc thành như vậy, còn khẩu thị tâm phi đâu.

    Nhưng nếu chọc thủng bạn nhỏ nhất định sẽ tạc mao.

    Sau đó cả một ngày sẽ không cho sắc mặt hòa nhã.

    Học trưởng buồn cười trong lòng, đưa tay chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, thuận theo ý cậu, hỏi: "Vậy không hẹn hò?"

    Tiểu thiếu gia vì thế biệt biệt nữu nữu mà nói: "Nếu anh đã nói vậy, tôi liền miễn cưỡng đi cùng anh."

    Học trưởng nhét người vào ghế phó lái, quay về trên xe đóng cửa xe, đùa cậu: "Tôi còn muốn hôn nhẹ, em phối hợp một chút?"

    Tiểu thiếu gia lo âu cả đêm, không có tâm tình hôn nhẹ.

    Cậu rối rắm mà cau mày, đem nửa khuôn mặt đều nhét vào trong chiếc áo len cao cổ, sau một lúc lâu mới rầu rĩ mà nói: "Chúng ta.. Chúng ta cùng số."

    Sao vẫn còn nhớ cái này chứ, học trưởng tự dưng có một loại cảm giác tội ác "Dụ dỗ thiếu niên đơn thuần".

    Hắn nghiêng người sang bên cạnh, mang theo cảm giác tội lỗi tiếp tục "Dụ dỗ" : "Vậy em có thích tôi hay không a? Có muốn yêu đương cùng tôi?"

    Tiểu thiếu gia lại lộ khuôn mặt từ trong áo len cao cổ ra, cậu hạ mắt xuống suy nghĩ, tay bắt đầu vô ý thức mang dây an toàn, phớt lờ câu hỏi phía trước làm cho người ta xấu hổ không thôi kia, trả lời câu sau: "Tôi.. muốn."

    Con sói đuôi to học trưởng, cầm lấy bàn tay nhỏ bé đang thắt dây an toàn kia, tự mình phiên dịch đáp án của tiểu thiếu gia: "Vậy là thích tôi."

    Tiểu thiếu gia lặng lẽ đỏ mặt, đem tay rút ra trốn đi, lại nói: "Nhưng là cùng số a."

    Học trưởng dùng khí lực không cho người ta rút tay ra, lại kéo đầu ngón tay có điểm lạnh của cậu đến bên môi hôn một cái, nói: "Không có việc gì, cùng lắm thì tôi cho em ở mặt trên."

    Tiểu thiếu gia nhãn tình sáng lên.

    Cậu bất chấp thẹn thùng, nghiêng người nhìn học trưởng, xác nhận: "Thật sự?"

    Học trưởng mặt không đỏ tim không loạn mà thuật lại một lần: "Thật sự, cho em ở mặt trên."

    Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của đối phương rốt cục lộ ra ý cười, học trưởng mới buông tay người ta ra, xoa tóc cậu một phen, hỏi: "Vậy bạn trai của tôi có thể cùng tôi đi hẹn hò không?"

    Tiểu thiếu gia duyên dáng xinh đẹp, giả bộ thành thục, sửa sang lại cổ áo của mình một chút, nói: "Được thôi, nghe lời anh, anh nói đi nơi nào liền đi nơi đó."

    Dọc theo đường đi tiểu thiếu gia đều rất cao hứng, ở bãi đỗ xe, ngồi trên ghế phó lái bị học trưởng hôn đến không thở được cũng không tạc mao.

    Phỏng chừng là cảm thấy mình là "Mặt trên", còn rất chủ động mà ôm lấy thắt lưng học trưởng.

    Thẳng đến khi phát hiện học trưởng lựa chọn địa điểm hẹn hò là "Nhà ma".

    Tiểu thiếu gia thiếu chút nữa cầm chìa khóa xe chạy trốn, bị học trưởng một phen túm lấy ống tay áo kéo trở về.

    Học trưởng còn rất xấu xa, rõ ràng là chính hắn chọn địa điểm, còn cố tình cố ý nói: "Tôi nhát gan, em phải bảo vệ tôi."

    Tiểu thiếu gia run run rẩy rẩy, dọc theo đường đi luôn nhỏ giọng nhắc: "Chớ sợ chớ sợ, không có việc gì không có việc gì."

    Nhưng mà mới vừa vừa tiến vào bố cảnh, đã bị hiệu ứng âm thanh âm trầm khủng bố cùng NPC quỷ nhảy ra dọa sợ tới mức thét chói tai.

    Học trưởng như ý nguyện nhận được một cái ôm từ bạn trai nhỏ, đưa tay ôm lấy đối phương, thừa dịp thì thầm hôn vành tai cậu, nói: "Em ôm tôi đi."

    Nơi này rất khủng bố, tiểu thiếu gia không dám cáu kỉnh cũng không thể giả bộ mạnh mẽ.

    Cậu sống chết cầm lấy tay học trưởng, lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi.

    Đi tiếp vài bước, chỉ nắm tay cũng không thể hoàn toàn chống cự sợ hãi trong lòng, cơ hồ muốn đem chính mình dính vào trên người học trưởng.

    Giữa đường đi, vài tiếng âm thanh thê lương của nữ quỷ vang lên, bóng ma được tạo ra bởi hiệu ứng ánh sáng như bóng với hình mà theo đuổi theo, NPC không biết xuất hiện từ nơi nào đưa tay vỗ tiểu thiếu gia một chút, cuối cùng cũng đem người dọa đến sụp đổ.

    Giọng tiểu thiếu gia cơ hồ mang theo nức nở: "Sao còn chưa đi ra ngoài a."

    Học trưởng ôm chặt cậu, hôn trán tiểu thiếu gia trấn an, quả thực không nghĩ tới lá gan tiểu thiếu gia kỳ thật lại nhỏ như vậy, bất đắc dĩ mà dỗ: "Sắp rồi, nếu không tôi ôm em đi ra ngoài?"

    Vậy cũng quá mất mặt rồi, hơn nữa mình cũng rất nặng.

    Tiểu thiếu gia rối rắm mà mím môi, run run rẩy rẩy hít sâu một hơi, âm thanh phát run mà nói: "Không, không cần, anh.. Anh ôm tôi là được."

    Học trưởng ôm người trước ngực để bảo vệ, nghĩ nghĩ, bắt đầu nói chuyện: "Các vị quỷ quái huynh đệ tỷ muội, làm phiền kêu mấy tiếng thôi, đừng xuất hiện, trong lòng ta còn có bạn nhỏ năng lực chống đỡ không tốt lắm."

    Lại gọi: "Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật!"

    Mang theo ý cười, tiếp tục nhắc tới: "Nam mô A di đà phật, nam mô A di đà phật."

    Không khí bị phá hỏng rồi, có NPC thậm chí bị học trưởng đùa đến cười to.

    Cũng không biết là thiết đặt bổi cảnh không có NPC xuất hiện nữa, hay là do học trưởng lẩm bẩm khiến NPC cười đến không có biện pháp xuất hiện dọa người, dù sao quá trình phía sau trừ bỏ âm thanh bối cảnh vẫn rất dọa người như cũ, cũng không có NPC xuất hiện.

    Vì thế quá trình phía sau đi nhanh hơn lúc trước không ít.

    Đợi tới khi ra ngoài, thấy ánh sáng bên ngoài, tiểu thiếu gia mới như tìm được đường sống trong chỗ chết mà thở phào một hơi, đặt mông ngồi trên ghế nghỉ ngơi.

    Học trưởng sợ thật sự đem người dọa sợ, cúi người thay cậu lau mồ hôi lạnh trên trán, dỗ: "Không có việc gì, tôi lại ôm em một cái?"

    Ôm cái gì ôm, từ từ thích ứng tiểu thiếu gia rốt cục hậu tri hậu giác mà tạc mao.

    Cậu xị mặt, âm thanh còn không kìm được run rẩy mang theo mười phần ủy khuất, nói: "Tôi không thèm quan tâm anh."
     
    chiqudollLieuDuong thích bài này.
  8. Leah918 Tâm thảnh thơi, lòng bình yên

    Bài viết:
    1
    Chương 17

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nếu đã nghĩ tới đem người lừa vào trong nhà ma, tự nhiên dự đoán được lúc đi ra phải dỗ dành một hồi.

    Học trưởng cũng ngồi xuống, lặng lẽ đem tay đối phương giấu trong tay áo của mình, nói: "Thực sự không để ý tới tôi rồi?"

    Tiểu thiếu gia trừng hắn, lòng còn sợ hãi khiến âm thanh run run: "Không để ý tới! Anh cố ý làm tôi sợ."

    Học trưởng lặng lẽ cọ lòng bàn tay cậu, nhỏ giọng dỗ: "Có thể hoãn lại rồi hãy tức giận không? Tôi cuối tuần lại đi rồi, đến lúc đó rồi em lại không để ý tôi."

    Tiểu thiếu gia lại nghĩ tới mấy ngày bị lạnh nhạt lúc trước liền sợ hãi.

    Đi đi đi!

    Lại uy hiếp người!

    Cậu vừa tức vừa vội, đem tay học trưởng túm đến bên miệng cắn một ngụm -- nhưng mà cũng không nỡ dùng sức, sau đó tức giận rống: "Anh đi đâu?"

    Tới âm cuối, nhưng lại mang theo ủy khuất.

    Học trưởng làm bộ làm tịch "Hí" một tiếng, nói: "Đau đau đau."

    Nhìn tiểu thiếu gia vẫn tức giận như cũ, lại đưa tay qua, nói: "Thật sự đau, em hôn một chút?"

    Tiểu thiếu gia mím môi trừng hắn, trong ánh mắt tất cả đều là chất vấn, giống như nhìn tra nam bội tình bạc nghĩa.

    Người ta không chịu chủ động hôn, học trưởng liền dùng ngón tay chạm môi người ta một cái, còn thuận tay nhéo nhéo cằm đối phương, nói: "Thực sự không phải cố ý, tôi vẫn còn đang trao đổi học tập, phỏng chừng tới học kỳ sau mới chấm dứt."

    Luyến tiếc người ta đi, còn không nói ra miệng.

    Tiểu thiếu gia trong lòng bắt đầu cảm thấy buồn bực, rầu rĩ cúi đầu không nhìn học trưởng.

    Học trưởng rất hiểu bạn trai nhỏ nhà mình, kéo người đứng lên, nói: "Làm sao bây giờ a, hiện tại còn chưa đi, đã nhớ em rồi."

    Đối phương cũng sẽ nhớ mình.

    Ý thức được điểm này khiến tiểu thiếu gia biệt biệt nữu nữu lập tức bị vị ngọt xâm chiếm.

    Tiểu thiếu gia nhếch miệng, nhưng vẫn không thể khống chế được cong môi, ngữ khí khó nén vui vẻ mà nói: "Vậy tôi đây vẫn là để ý anh đi, có thể call video cùng anh nói chuyện phiếm."

    Học trưởng được một tấc lại muốn tiến một thước mà nói: "Em nghỉ đông tôi cũng chưa về, chỉ call video phỏng chừng không được."

    Tiểu thiếu gia kinh ngạc mà khẽ nhếch miệng: "Lâu như vậy a?"

    Cậu tính tính thời gian, nói: "Vậy nếu không.. Thi xong tôi đi tìm anh? Hạng mục của Khâu lão sư vẫn cần viết báo cáo, anh còn có thể hướng dẫn tôi."

    Học trưởng nhịn cười muốn chết, cọ mũi cậu một chút, nói: "Nghỉ đông cũng không quên bóc lột giá trị thặng dư của tôi."

    Tiểu thiếu gia lại giận rồi, hung dữ mắng: "Anh rốt cuộc có muốn tôi đi tìm anh hay không!"

    "Muốn muốn muốn." Học trưởng vội vàng đáp ứng, còn nói: "Sao lại nhiều người như vậy, cản trở tôi hôn bảo bối nhà tôi."

    Nhà ma quá kích thích, tiểu thiếu gia cũng không dám giao quyền chủ động ra nữa, sau khi ở tiệm ăn vặt uống trà chiều, liền quyết định đi xem phim.

    Thời điểm mua vé tiểu thiếu gia nhanh nhìn chăm chú toàn bộ quá trình: "Anh dám mua phim kinh dị chúng ta liền chia tay."

    Học trưởng trừng mắt liếc cậu một cái: "Đem hai từ chia tay treo bên miệng, tật xấu gì vậy."

    Tiểu thiếu gia vội vàng nhét một ngụm bỏng ngô vào trong miệng, làm bộ như không có việc gì phát sinh.

    Học trưởng lại không buông tha cậu, ôm bả vai đem người cố định tại bên người, ngữ khí bức bách mười phần: "Nói sai?"

    Lần này cậu đuối lý, tiểu thiếu gia lấy lòng mà đút bỏng ngô cho học trưởng: "Tôi về sau không nói bừa."

    Học trưởng há mồm ăn bỏng, thuận tiện cố ý vô tình hôn nhẹ lòng bàn tay cậu, nói: "Về sau ai phạm sai lầm, liền phạt chủ động hôn đối phương một chút, lát nữa em nhớ hôn tôi."

    Tiểu thiếu gia đem bỏng nhét vào tay học trưởng, co giò bỏ chạy: "Tôi vào rạp!"

    Sau khi phim bắt đầu, trong rạp tối như mực.

    Học trưởng cố ý chọn vị trí ở hàng cuối cùng, căn bản sẽ không có ai chú ý tới bọn họ.

    Tiểu thiếu gia từ lúc vào rạp ngồi xuống bên cạnh học trưởng liền bắt đầu rối rắm.

    - - có muốn hôn hay không a?

    Học trưởng mờ ám nhìn người bên cạnh, cố ý đợi một lát, mới cong khóe môi cười cười đem người kéo gần lại, nói: "Dựa vào gần chút, nhận nụ hôn."

    Anh hôn liền hôn a, còn nói ra làm gì!

    Tiểu thiếu gia cứng người không chịu động, nhét hai viên bỏng vào miệng, lại cầm lấy ly coca dùng sức hút hai ngụm.

    Tay học trưởng vẫn im lặng ôm cậu, tiểu thiếu gia trộm hít sâu một hơi, nhanh chóng cọ tới, nghiêng đầu ấn một nụ hôn lên môi học trưởng, sau đó nhanh chóng ngồi thẳng thân thể, nhìn chằm chằm màn ảnh.

    Cậu mặt đỏ tim đập, ánh mắt lại sáng long lanh, tâm tình quả rất tốt.

    Ở rạp chiếu phim cùng bạn trai hôn môi, get √.

    Hẹn hò bắt đầu từ giữa trưa, đến khuya tiểu thiếu gia vẫn như cũ không muốn về nhà.

    Cuối cùng thật sự không còn nơi nào để đi, mới chịu trở về.

    Thời điểm học trưởng đưa cậu trở về, ánh mắt tiểu thiếu gia díp lại không mở ra được, ngồi trên ghế phó lái đung đưa ngủ mất.

    Chờ đến nơi, học trưởng mới xoa đầu đánh thức người dậy, ôn nhu dỗ dành: "Về đến nhà rồi."

    Rất buồn ngủ, tiểu thiếu gia mơ màng nhìn học trưởng, phản ứng chậm nửa nhịp định xuống xe, lại bị học trưởng kéo trở về: "Không cần chìa khóa xe rồi?"

    Tiểu thiếu gia ngồi tại chỗ dụi mắt, cuối cùng thanh tỉnh hơn một chút.

    Học trưởng gọi điện thoại cho tài xế, kêu người tới đón hắn, tiểu thiếu gia lúc này mới phản ứng lại đây là xe của mình.

    Tiểu thiếu gia ngủ gật suốt đường, học trưởng sợ cậu xuống xe sẽ trúng gió cảm mạo, dứt khoát tự mình xuống xe, để cậu trực tiếp chuyển qua ghế lái, sau đó xoay người xuyên qua cửa kính xe hỏi: "Tỉnh chưa? Có thể tự lái xe về ga ra không?"

    Cậu chỉ là có chút buồn ngủ, cũng không phải uống rượu, kỹ thuật hiển nhiên là không có vấn đề gì.

    Nhưng là trên tâm lý.. Có điểm lưu luyến.

    Tiểu thiếu gia liếc mắt nhìn người đứng ngoài xe, khẩu khí có điểm đông cứng mà dặn: "Anh về đến nhà thì gửi weixin cho tôi."

    Học trưởng nghe ra ý trong lời nói, cười khẽ xoa nắn hai má cậu, nói: "Biết rồi, mau trở về."

    Vừa mới còn buồn ngủ đến thất điên bát đảo, sao khi về nhà rửa mặt xong lại tinh thần tỉnh táo, ghé vào trên giường chờ tin nhắn của học trưởng.

    Tin nhắn của học trưởng chưa tới, ngược lại Kiều Lạc lại nhắn tin trước.

    Kiều Lạc gửi một icon biểu tình "Cười xấu xa", hỏi: Cậu cuối cùng cũng cùng học trưởng nói yêu đương rồi? Hôm nay tớ thấy hai người.

    Tiểu thiếu gia sững sờ nhìn tin nhắn của "Người trong lòng lúc trước", sau một lúc lâu mới trả lời: Đúng vậy, tớ yêu đương rồi.

    Trả lời xong, khóe miệng cũng sắp vểnh lên đến trần nhà rồi.
     
    Minhphuong99, chiqudollLieuDuong thích bài này.
  9. Leah918 Tâm thảnh thơi, lòng bình yên

    Bài viết:
    1
    Chương 18

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  10. Leah918 Tâm thảnh thơi, lòng bình yên

    Bài viết:
    1
    Chương 19

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Last edited by a moderator: 17 Tháng năm 2023
Trả lời qua Facebook
Đang tải...