Chương 20: Nảy mầm Mộ Đông và Hạ Nhạc trở lại trường học, nhưng những người ở sân thể dục đã thay đổi rất nhiều. Tiết học thể dục của lớp sáu đã kết thúc, giờ là tiết học thể dục của lớp khác. Khi Mộ Đông và Hạ Nhạc chạy về lớp, thầy Tưởng đã vào lớp rồi. Nhẽ ra đây là tiết toán học. "Hai người các em đi đâu vậy? Vào lớp đi." Thầy Tưởng hỏi. Mộ Đông và Hạ Nhạc lập tức chạy về chỗ ngồi. Sau khi ngồi xuống, Mộ Đông không khỏi nhìn về phía Dương Gia Gia. Trên bàn Dương Gia Gia đặt quyển sách giáo khoa, và cô bé đang cúi đầu xuống. Mộ Đông liếc một cái, không dám nhìn nữa. Sợ bị người khác phát hiện. Chú cảnh sát nói rằng chuyện của Dương Gia Gia phải được giữ bí mật. Sau giờ học, Thích Lan Thiên đi tới. Cô bé đứng trước bàn làm học của Mộ Đông, do dự hồi lâu, sau đó cúi người thấp giọng hỏi: ".. thế nào rồi?" Mộ Đông ra hiệu OK. Thích Lan Thiên đang trông như muốn khóc, liền thở phào nhẹ nhõm cười rạng rỡ với Mộ Đông trước khi quay trở lại chỗ ngồi của mình. Mộ Đông nhìn cô bé, sau đó quay sang túm lấy Hạ Nhạc đang ngồi bên cạnh. Hạ Nhạc hỏi hắn: "Làm sao vậy?" "Sau này chúng ta đừng làm trò lưu manh nữa nhé." Mộ Đông nhìn vào mắt Hạ Nhạc, nghiêm túc nói: "Các cô chú cảnh sát thật tốt." "Được." Hạ Nhạc đồng ý. Mộ Đông trở nên vui vẻ. Sau khi về nhà vào buổi tối, n hư thường lệ, Lý Phần Lan lại mở TV chiếu phim "Người trong giang hồ" nhưng bị con trai cản lại. "Mẹ! Con sẽ không bao giờ làm xã hội đen nữa." Mộ Đông nói: "Xã hội đen sẽ gây rắc rối cho các cô chú cảnh sát." Lý Phần lan vui mừng khôn xiết, vốn dĩ cô đang lo sợ con trai mình từ nhỏ đã thích xem phim xã hội đen, lớn lên cũng đi làm xã hội đen. Ngôi trường yên bình trở lại, nhưng đồn cảnh sát đang trải qua những thăng trầm. Đầu tiên là bố mẹ của Dương Gia Gia. Khi nhận được cuộc gọi từ sở cảnh sát, hai nhân viên văn phòng bình thường đã vô cùng sửng sốt. Họ đâu ngờ rằng sẽ có lúc họ lại có mối liên quan mật thiết với cảnh sát như vậy. Cảnh sát không đi vào chi tiết về những gì đã xảy ra, chỉ yêu cầu họ đến đồn cảnh sát, khiến họ bối rối. Khi hai vợ chồng thiếu hiểu biết ngồi xuống đồn cảnh sát, tay cầm tách trà và nghe chuyện xảy ra, cốc nước củamẹ Dương bị rơi, khi nước trà làm ướt quần, bà mới nhận ra điều đó. "Đồng chí cảnh sát, đây, đây chỉ là chuyện hiểu lầm thôi đúng không?" Mẹ Dương nói không ra lời. Cảnh sát đưa cho họ kết quả điều tra sơ bộ và nói với họ: "Chuyện này đã xảy ra rồi. Chúng ta nên tập trung vào việc bảo vệ Dương Gia Gia và trừng trị kẻ phạm tội." Sau khi đọc tài liệu điều tra, cha Dương không thể ngồi yên, ông đột ngột đứng dậy, hai tay nắm chặt định chạy ra khỏi cửa, gân trên đầu nổi lên, ông hét lên: "Hôm nay tôi phải giết chết tên khốn đó!" Mẹ Dương nước mắt như mưa: "Sao có thể xảy ra chuyện này? Đó là cháu họ của nó! Con bé mớI bao tuổi chứ! Tại sao nó có thể xuống tay với cháu gái của mình!" Cha mẹ Dương đã từng cảm thấy may mắn khi có em họ là giáo viên khối 3, họ cho rằng con gái mình sẽ được quan tâm giáo dục hơn. Bây giờ, cha mẹ Dương chỉ muốn giết chết con thú đội lốt người kia! "Haiz." Một cảnh sát đồng nữ khẽ lau khóe mắt. Ai có thể ngờ được mối nguy hiểm xung quanh trẻ em lại đến từ chính những người chúng ta quen biết chứ. Đây không phải là trường hợp cá biệt, hiện tượng này rất phổ biến. Người lớn yên tâm giao con cho người quen, tưởng rằng chúng sẽ không bao giờ bị hại, ai ngờ câu nói "gần quan được lộc" cũng được áp dụng cho tội phạm. Các cảnh sát nhanh chóng khống chế cha Dương đang tức giận và thuyết phục ông: "Đừng kích động! Đừng kích động! Nếu anh chạy qua như thế này, Gia GIa sẽ đi học thế nào?" Sau một hồi thuyết phục, cuối cùng họ cũng thuyết phục được cha Dương. Cha Dương ngồi trên ghế không nói gì, sau khi tức giận, trông ông có vẻ già đi. "Đồng chí cảnh sát, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Mẹ Dương hai mắt đỏ hoe hỏi. "Chúng tôi dự định đệ đơn kiện tên tội phạm kia. Ý anh chị thế nào?" Lưu đội hỏi. "Kiện! Phải cho nó ngồi tù mọt gông!" Cha Dương xúc động, đấm mạnh xuống bàn, "Cho nó cả đời không được làm thầy giáo! Phải cho nó ngồi tù cho đến chết!" Sự việc cứ như vậy mà được giải quyết, cảnh sát và cha mẹ Dương làm đơn kiện thầy Dương ra tòa, đồng thời cũng cố hết sức bảo vệ quyền riêng tư của Dương Gia Gia. "Tương lai hai anh chị dự định như thế nào?" Lưu đội hỏi. Mẹ Dương nhìn cha Dương, sau đó nghiến răng trả lời: "Chúng tôi sẽ đưa Gia Gia rời khỏi đây, đến một nơi khác, bắt đầu lại từ đầu." Mẹ Dương hi vọng đến nơi ở mới có thể khiến Dương Gia Gia dần quên đi những chuyện không hay, vui vẻ lớn lên. Cha Dương không phản đối. "Ý kiến hay đấy. Đối với Giai Giai cũng tốt. Nhưng mà tôi muốn nhắc nhở hai vị một câu, đợi học kỳ này kết thúc đã hãy để Gia Gia chuyển đi, tránh trường hợp những người khác liên tưởng đến sự việc này mà dị nghị." Lưu đội nói. "Cảm ơn! Cảm ơn đồng chí cảnh sát!" Mẹ Dương mắt đỏ hoe, "Nếu không có anh, chúng tôi còn không biết đã xảy ra chuyện gì." "Không có gì, muốn cảm ơn thì cảm ơn hai đứa nhỏ đã dũng cảm tố giác." Lưu đội nói. Trong tư liệu trước đó cũng có ghi lại, nhưng cũng chỉ là để bảo vệ, không nói rõ cho cha mẹ Dương biết đó là ai. Hai đứa được khen mà không biết là mình được khen gì cả. Chúng vẫn đi học như bình thường. Nhưng giáo viên dạy toán Dương Hoài Thư, không, là tên cặn bã Dương Hoài Thư không bao giờ đến trường nữa. Nhà trường không nói nhiều về lý do, chỉ thông báo sẽ thay đổi một giáo viên dạy toán mới. Mọi người đều biết Dương Hoài Thư đã phạm tội và phải ngồi tù, nhưng cụ thể thế nào thì không ai rõ. Bố mẹ Dương Hoài Thư khóa miệng không nói, còn vợ anh ta đã ký đơn ly hôn và đưa con về nhà ngoại. Mộ Đông biết đã bắt được kẻ xấu thì trong lòng mừng rỡ, hai mắt lấp lánh. Trong giờ học cứ chốc chốc cậu lại kéo tay Hạ Nhạc mỉm cười chia sẻ niềm vui. Ừm, chia sẻ niềm vui xong, hai đứa lại cùng đứng ngoài hành lang chịu phạt. Dù bị phạt đứng nhưng Mộ Đông vẫn không khỏi ngẩn ngơ. Nhưng dù vui mừng đến đâu, Mộ Đông cũng không dám nhìn Dương Gia Gia nhiều. Cậu phải giữ bí mật, để người khác không thể phát hiện ra điều gì. Sau khi đổi giáo viên dạy toán, Dương Gia Gia dần trở nên sôi nổi hơn. Thích Lan Thiên luôn nhìn con bé, nhưng không dám chơi cùng. Đợi đến khi thời gian trôi qua hai tháng, học kỳ mới kết thúc. Thích Lan Thiên không biết từ đâu nghe được tin tức Dương Gia Gia sẽ chuyển đến nơi khác cùng cha mẹ. Vì vậy, Thích Lan Thiên lôi kéo Mộ Đông, Hạ Nhạc và những người khác cùng nhau tổ chức tiệc chia tay Dương Gia Gia. Đám nhỏ đều tò mò, thích thú nên đồng ý. Ngày cuối cùng của kỳ thi, Dương Gia Gia đang thu dọn cặp sách của mình thì, "Bang! Bang!", dải ruy băng bay ra khỏi ống pháo hoa nhỏ. Những hạt sequin nhỏ sáng bóng trên mặt đất trông thật xinh xắn, Dương Gia Gia cũng cài một chiếc sequin hình trái tim trên tóc, cô bé thẫn thờ nhìn mọi người vây quanh mình. Thích Lan Thiên mím chặt môi, cầm một chiếc bánh thiên nga nhỏ màu hồng đi đến trước mặt cô bé. "Gia Gia, sau này nhất định phải luôn vui vẻ nhé." Cô bé nói hết sức nghiêm túc, nói xong liền nở một nụ cười thật tươi với Dương Gia Gia.
Chuoưng 21: Đưa về nhà Dương Gia Gia đã chuyển đến một trường khác, trước khi chuyển trường, cô bé đã được tất cả các bạn học sinh lớp 6 chúc phúc. Chúng nói: "Dương Gia Gia, bạn phải thật hạnh phúc nha!" Đôi mắt của Dương Gia Gia đỏ hoe, cô bé mạnh mẽ gật đầu. Những đứa trẻ lớp 6 cười đùa vui vẻ, quây quần bên cạnh Dương Gia Gia, cùng nhau chia sẻ những chiếc bánh nhỏ mua được. Chiếc bánh thiên nga nhỏ màu hồng, ngọt ngào đã trở thành kỉ niệm cuối cùng của Dương Gia Gia ở đây. Thời gian như chiếc ghế bập bênh trong buổi chiều thu mát mẻ, đung đưa qua lại. Chỉ như cái chớp mắt, kỳ nghỉ hè của khối 6 đã đến. Là những học sinh tiểu học chủ chốt sắp bước vào kỳ thi tuyển sinh trung học cơ sở, các học sinh lớp sáu dưới sự giám sát chặt chẽ của giáo viên đã bắt đầu khơi dậy làn sóng bồn chồn của tuổi trẻ. - -Có người viết thư tình! Ban đầu, các học sinh trong lớp 6 phát hiện ra rằng vào buổi chiều, khi tan học, một cậu bé từ lớp khác luôn lảng vảng bên ngoài lớp học của họ. Cho đến khi hoàng hôn rực rỡ dần dần bị mây mù che khuất, mấy học sinh ở lại trực nhật cũng chuẩn bị về nhà, nhưng cậu bé vẫn đợi ở sân chơi, thỉnh thoảng nhìn lớp 6. Sáng ngày hôm sau, đám học sinh của lớp 6 liền phát hiện ra có 1 bức thư tình trong ngăn bàn của hoa khôi lớp họ. Bức thư này, giống như một tia lửa nhảy bật khỏi bếp, đốt cháy toàn bộ lớp sáu. Chà! Là thư tình đó! Tận cho đến giờ kiểm tra bài cũ căng thẳng, lớp 6 vẫn còn tò mò nhôn nhao thảo luận về bức thư tình. Khi giáo viên biết chuyện này đều rất lo lắng, liền tổ chức một buổi họp lớp, trấn an và xoa dịu sự kích động của bọn trẻ. Cô Lý, chủ nhiệm lớp 6 đã dành cả buổi họp lớp để phân tích kỹ chủ đề "Học sinh ôn thi lên cấp nên tập trung chú ý vào đâu". Ở dãy cuối cùng của lớp học, Mộ Đông đang nằm trên bàn nghe ngóng, chán nản nhìn ra ngoài cửa sổ. Bây giờ cậu đã cao hơn 1, 5 mét. Mộ Đong từ khi học lớp 5 đã cao lên rất nhanh, hiện tại cậu là học sinh cao nhất lớp, bị chuyển xuống hàng cuối cùng. Bởi vì Mộ Đông cao, tay chân dài, dáng người mảnh khảnh, làn da trắng nõn, trên mặt còn có một ít tóc mịn của trẻ con, đôi mắt vẫn to tròn, đen láy sáng ngời, vẫn nhìn ra được là đứa trẻ chưa lớn. Nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc, Mộ Đông cảm thấy buồn chán, cậu lặng lẽ luồn tay xuống gầm bàn, đi tới nắm lấy tay Hạ Nhạc ngồi bên cạnh, sau đó nghịch tay Hạ Nhạc. Hạ Nhạc ngồi bên cạnh cũng cao lớn không kém, là đứa trẻ cao thứ ba trong lớp, chỉ thấp hơn Mộ Đông một chút. Hạ Nhạc ngày càng cao lớn, ngày càng phù hợp với mong đợi của các cô gái nhỏ về một "hoàng tử", được rất nhiều cô gái nhỏ thầm thích. Khi lớn lên, làn da vốn đã nhợt nhạt của Hạ Nhạc lại càng trở nên nhợt nhạt hơn. Tóc và con ngươi có màu nâu dưới ánh mặt trời, nước da tái nhợt, dung mạo xinh đẹp thanh tú, giống như một tiểu hoàng tử từ trong hư không rơi xuống. Bị Mộ Đông nắm một tay chơi đùa, Hạ Nhạc ngồi ngay thẳng, cẩn thận lắng nghe những lời tha thiết của cô Lý, dường như cô không để ý Mộ Đông đang làm gì, khóe môi hơi cong lên. Cô giáo Lý, người đang nói liên tục trên bục giảng, cuối cùng cũng dừng lại để uống nước. Không nhịn được cậu quay sang nhìn HẠ Nhạc. Hết cách, ai bảo Hạ Nhạc nhà cậu càng lớn càng đẹp trai, lại còn học giỏi, bảo sao bao nhiêu cô gái nhỏ thầm thích. Có thể nói, chỉ cần Hạ Nhạc muốn yêu sớm, bảo đảm sẽ bắt được rất nhiều cô gái xếp hàng để được yêu cậu. Vì vậy, Hạ Nhạc chính là nhân tô quan trọng của vấn đề yêu sớm ở lớp 6. Cô Lý nhìn thấy Mộ Đông nắm tay Hạ Nhạc đi chơi cũng không trách Mộ Đông, thậm chí cô còn thở phào nhẹ nhõm. May mà Mộ Đông hay chơi với Hạ Nhạc nên mấy cô gái nhỏ không có cơ hội. Vậy là có thể giữ nguyên hiện trạng không có ai yêu sớm ở lớp 6. Nhưng cũng không thể buông lỏng cảnh giác được. Vì vậy, khi chuông tan học vang lên, cô Lý nói: "Hạ Nhạc, tan học đến văn phòng gặp cô." Sau khi tan học, Hạ Nhạc đến văn phòng để tiếp tục lắng nghe những lời tâm huyết của cô giáo Lý, mục đích chỉ có một – chính là chấm dứt tình yêu gà bông của đám nhỏ. Trong khi đó Mộ Đông trên tay xách cặp sách của cậu và Hạ Nhạc, đứng ở ngoài văn phòng chờ. Vì đã học lớp 6 nên bọn họ tự đi học tự về nhà. Kể từ khi họ có thể tự về nhà, hai cậu chàng không hề cùng đường ngày nào cũng đợi nhau sau giờ học. Thứ 2, 4, 6 tôi tiễn bạn, thứ 3, 5, 7 bạn tiễn tôi, hết sức nhàm chán. Mộ Đông dựa vào tường, bóp nát chiếc cặp sách xấu xí của mình đợi Hạ Nhạc, trong lúc nhàm chán cậu nhìn lên không trung và tưởng tượng về cuộc chiến giữa các đám mây. Ví dụ, một đám mây này đang quyết chiến sinh tử với một đám mây khác. Cô giáo Lý bla bla rất nhiều, cuối cùng trước khi mặt trời lặn cô cũng tha cho Hạ Nhạc ra về. "Đi thôi." Hạ Nhạc cầm lấy cặp sách trong tay Mộ Đông, đeo lên lưng, cùng Mộ Đông về nhà. Hôm nay là thứ hai, đến lượt Hạ Nhạc đưa Mộ Đông về nhà. Trên đường đi, Mộ Đông kể cho Hạ Nhạc nghe về bộ phim cuộc chiến giữa các đám mây do cậu làm đạo diễn. Hạ Nhạc cẩn thận lắng nghe, thỉnh thoảng còn đưa ra một số gợi ý, ví dụ như làm thế nào để đặt tên cho các nhan vật nghe hay hơn. Rất nhanh, hai người đã gần đến nhà Mộ Đông. Trong những năm gần đây, thành phố Liễu Châu đã phát triển nhanh chóng. Phố Phúc Đạo, nơi gia đình Mộ Đông ở, cũng nhộn nhịp với nhiều cửa hàng. Ngay tầng 1 nhà Mô Đông cũng được Lý Phần Lan mở cửa hàng bán bánh kẹo. Không có cách nào, trong hai năm qua, các nhà sống ở phố Phúc Đáo nhà nhà mở cửa hàng, người người mở quán, không kìm được Lý Phần Lan cũng mở một cửa hàng bán đồ ăn vặt, hiện tại đã chất đầy bánh kẹo đồ ăn vặt. Rõ ràng là sắp đến nhà Mộ Đông, nhưng Hạ Nhạc lại dừng lại, thậm chí còn kéo Mộ Đông dừng lạI theo. Mộ Đông không hiểu quay sang nhìn cậu, hỏi: "Sao vậy? Nhạc Nhạc." Hạ Nhạc nhìn Hạ Quảng Thiên đang mua quần áo trong một cửa hàng quần áo cách đó không xa, im lặng không nói gì. Mộ Đông nhìn theo. Hạ Quảng Thiên đang nói chuyện với một nụ cười vui vẻ, hắn ta đã ngoài ba mươi và bắt đầu tăng cân, mặc dù khuôn mặt vẫn đẹp trai nhưng lại có bụng bia. Đứng bên cạnh hắn là một cô gái trẻ, duyên dáng mới ngoài hai mươi, thân mật khoác tay hắn ta nói chuyện. "Hả?" Mộ Đông lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy, nhưng anh lập tức phản ứng lại, ghé sát vào tai Hạ Nhạc thì thầm: "Nhạc Nhạc, hình như bố cậu đang ăn vụng." Hạ Nhạc gật đầu, mặt không biểu cảm. "Cậu muốn nói với mẹ cậu không?" Mộ Đông có chút lo lắng hỏi. Mẹ Hạ Nhạc nhất định sẽ rất đau lòng. Hạ Nhạc lắc đầu. Cũng không có gì là lạ, không cần nói cho Hà Du Nhiên. Kéo Mộ Đông dừng lại là không muốn chạm trán với ba cậu, chỉ thêm khó xử phiền phức. "Được." Mộ Đông nghĩ có lẽ Nhạc Nhạc sợ mẹ buồn nên nói ngược lại: "Vậy chúng ta đi đến kia đi, nói với ba cậu làm như vậy là sai." Mộ Đông luôn hy vọng nhà của Hạ Nhạc có thể hạnh phúc hơn. Mà ba của Hạ Nhạc đã làm sai, làm sai thì phải sửa. Hạ Nhạc kéo Mộ Đông lại, không cho cậu động. "Nhạc Nhạc?" Mộ Đông nghi ngờ nhìn cậu, tại sao không đi đến kia. Hạ Nhạc rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm mặt đất, không biết đang suy nghĩ cái gì. Cuối cùng, cậu ngẩng đầu lên, nhìn Mộ Đông, cười nói: "Mộ Đông, đêm nay đến nhà tớ ở được không?" Cậu cười thản nhiên và đầy tín nhiệm. Cậu từng sợ hãi Mộ Đông phát hiện ra gia đình mình không bình thường như những gia đình khác, sợ hãi Mộ Đông sẽ vì thế mà rời đi. Nhưng, bây giờ, không còn nữa. Cậu tin Mộ Đông. Vì vậy, để cậu ấy đến nhà mình, tận mắt chứng kiến một ngooinhaf không giống như những nhà khác, một ngôi nhà bị nguyền rủa. Lúc đó cậu có thể ôm tớ không? Hạ Nhạc cười nhìn Mộ Đông, trong đôi mắt đẹp ẩn chứa một tia hy vọng, cuồng nhiệt cùng khẩn trương.
Chương 22: Nhà Hạ Nhạc Nghe được lời mời của Hạ Nhạc, Mộ Đông vô cùng phấn khích, liền đồng ý ngay. Có thể ở ngoài cả đêm! Những đứa trẻ sắp đến tuổi dậy thì dường như rất hứng thú với những thứ có thể thể hiện sự nổi loạn. Mộ Đông kiên nhẫn đợ Hạ Quảng Thiên ôm người phụ nữ kia lái xe rời đi liền kéo Hạ Nhạc đến cửa hàng bánh kẹo nhà mình. "Mẹ! Hôm nay con tới nhà Hạ Nhạc nhé!" Mộ Đông còn chưa vào đến của, Lý Phần Lan đã nghe thấy giọng con trai. Mộ Đông kéo Hạ Nhạc xông vào, sau đó dựa vào máy tính tiền, đến gần Lý Phần Lan, cười nói: "Mẹ! Con đi luôn đây!" Ẩn ý chính là: Mẹ ơi nhanh đồng ý đi mà! Lý Phần Lan không buồn nói chuyện với cậu nhóc láu cá này, thay vào đó, cô chào Hạ Nhạc và cười nói: "Nhạc Nhạc đến rồi à? Có muốn ăn đồ ngọt không con?" "Mẹ!" Mộ Đông cố gắng thu hút sự chú ý của Lý Phần Lan, nằm trên máy tính tiền, nhín 2 bàn chân, "Con đi đây!" "Đi đi đi đi." Lý Phần Lan không kiên nhẫn đưa tay ra, nhẹ nhàng đẩy đầu của cậu, nhưng vẫn là thuận theo, "Sao không đi tắm đi? Hay là con tự mình giặt được quần áo?" "Mẹ thật tốt bụng!" Mộ Đông từ quầy tính tiền trượt xuống đất, ném cặp sách lên quầy tính tiền, nói với Hạ Nhạc: "Nhạc Nhạc, tớ đi tắm đã nhé." Thấy Mộ Đông vội vã chạy lên tầng hai, Lý Phần Lan cười mắng: "Mãi không lớn được." Sau đó đứng dậy, lấy một chiếc đĩa từ dưới quầy thu ngân ra, bốc một nắm kẹo các loại đưa nó cho Hạ Nhạc, "Nhạc Nhạc, ăn chút gì đi." Sau đó lại đưa chiếc ghế cho cậu. "Cám ơn dì." Hạ Nhạc rất lễ phép cảm ơn, ngồi xuống ghế, cầm lấy một viên kẹo, bóc vỏ kẹo bỏ vào miệng, sau đó từ trong cặp sách lấy bài tập tối nay ra, vừa làm bài tập vừa chờ Mộ Đông. Khi Mộ Đông đi ra thì tóc đã khô một nửa, người bốc hơi, Hạ Nhạc cũng đã làm xong bài tập toán. "Đi thôi Nhạc Nhạc." Mộ Đông đi tới kéo Hạ Nhạc, ước gì có thể lập tức đến nhà Hạ Nhạc. "Cặp sách của con để mẹ đeo à!" Lý Phần Lan uy nghiêm nói. Mộ Đông hoàn toàn quên mất sự tồn tại của cặp sách, vội vàng xách cặp chạy ra khỏi cửa hàng kéo theo Hạ Nhạc vội vã rời đi. "Mẹ, con đi đây!" Cậu sợ Lý Phần Lan sẽ không cho phép cậu đi nữa. "Đứa nhỏ này." Lý Phần Lan dở khóc dở cười, nhưng vẫn là lớn tiếng nói với cậu, "Đến nhà bạn không được quậy!" "Mẹ yên tâm đi." Giọng Mộ Đông từ xa vọng lại. Đường đến nhà Hạ Nhạc, Mộ Đông rất quen thuộc. Sau giờ tan học hai đứa nhóc cũng đã đưa nhau về suốt nửa năm. Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên đến nhà Hạ Nhạc. Trong tâm trạng hưng phấn, Mộ Đông nhanh chóng nhìn thấy tòa nhà Minh Hiên ở đằng xa. Với sự phát triển của thành phố Liễu Châu, tòa nhàMinh Hiên không còn là tòa nhà cao nhất thành phố nữa. Dù nó vẫn cao hơn rất nhiều ngôi nhà, nhưng vẫn không tránh khỏi bị lu mờ. Một số gia đình đã chuyển ra khỏi tòa nhà Minh Hiên để đến sống trong những ngôi nhà hoa viên. Nhưng đa số các gia đình khác vẫn ở lại đây. Dù sao thì tòa nhà này vẫn khá đẹp. Mộ Đông nắm tay Hạ Nhạc, đi vào đại sảnh lát hoa cương sát lóng, đi tới thang máy. Mộ Đông đã từng đến đại sảnh nên không có gì ngạc nhiên. Mặc dù đây là lần đầu tiên cậu được chơi đùa trước những viên gạch phản chiếu bóng người này. Bấm nút thang máy, thang máy nhanh chóng đi xuống tầng một. "Đinh", cửa thang máy mở ra. Mộ Đông vội kéo Hạ Nhạc vào trong. "Oa." Mộ Đông khẽ cảm thán. Chà, đây là lần đầu tiên cậu đi thang máy. Cậu đúng là một cậu nhóc bao giờ nhìn thấy thế giới bên ngoài. Hai đứa trẻ đứng trong không gian nhỏ hẹp của thang máy, nhìn số tầng lần lượt nhảy lên. Lại tinh một tiếng, cửa mở ra. Ngoài cửa là kiểu chữ thảo quen thuộc của Hạ Nhạc, "18". Hành lang trống rỗng, chỉ có một cánh cửa dày được trang trí công phu. Sau khi ra khỏi thang máy, Hạ Nhạc kéo Mộ Đông đến một góc cầu thang, nói: "Chờ tớ một chút." Cậu muốn đưa Mộ Đông đi vào một cách quang minh chính đại. "Được." Mộ Đông mặc dù không hiểu tại sao nhưng vẫn đồng ý. Bởi vì cậu và Hạ Nhạc là bạn thân. Hạ Nhạc phải có lý do mới làm như vậy. Giấu Mộ Đông xong, Hạ Nhạc mặt không chút thay đổi đi tới trước cửa nhà, lấy chìa khóa mở cửa đi vào nhà. Khi cánh cửa mở ra, một nụ cười sắc bén lộ ra từ khóe miệng cậu. Không thể làm người khác thật vọng được. Mẹ. Hạ Nhạc đi vào, trên bàn ăn đã dọn sẵn đồ ăn. Hà Du Nhiên đang làm món cuối cùng trong bếp. Thấy Hạ Nhạc về, cô cũng không để ý lắm, tự mình đặt món cuối cùng lên bàn, sau đó tự mình ngồi ăn. Có thể nhận ra tâm trạng cô ta đang không được vui. "Mẹ." Hạ Nhạc chào hỏi, thu hút sự chú ý của Hà Du Nhiên. "Mẹ." Hạ Nhạc không thay giày, trên mặt mang nụ cười ôn hòa đến gần Hà Du Nhiên, "Hôm nay con nhìn thấy ba." Khóe môi Hà Du Nhiên mấp máy, tựa hồ muốn lộ ra một nụ cười, nhưng lại theo bản năng mím chặt môi, lộ ra vẻ mặt có chút phức tạp cùng cổ quái. "Ông ấy đi mua quần áo với một chị gái ở phố Phúc Đáo." Hạ Nhạc tiếp tục nói, nụ cười của cậu ngày càng trở nên dịu dàng. Hà Du Nhiên ánh mắt mờ mịt nhìn cậu, cuối cùng, cô ta thở dài một hơi, sau đó thô bạo đem trên bàn đồ ăn ném hết xuống đất, toàn thân trở nên cuồng loạn. "Tại sao!" Không ai trả lời cô ta. Vì vậy, cô ta điên loạn đẩy Hạ Nhạc ra khỏi nhà. Các phím thang máy được ấn điên cuồng và sáng lên một cách tuyệt vọng. Hà Du Nhiên lo lắng đi vòng quanh. Cuối cùng, một tiếng "tinh" vang lên. Cửa thang máy mở ra, Hà Du Nhiên xông vào. He Youran bước vào thang máy, vẻ mặt lo lắng tan biến, chỉ hờ hững nhìn ra khe cửa thang máy ngày càng nhỏ. Sau đó, cô ta cười lớn. Hà Du Nhiên rời đi, Hạ Nhạc bước ra khỏi nhà và đi đến góc cầu thang. "Đi thôi." Hạ Nhạc nắm lấy Mặc Đông tay, đưa cậu về nhà mình. Mộ Đông tò mò nhìn thang máy, hỏi: "Vừa rồi ai xuống vậy?" Cậu nghe thấy tiếng thang máy kêu. "Mẹ tớ." Hạ Nhạc thản nhiên đáp, kéo Mộ Đông vào nhà. Khi Mộ Đông vào nhà chỉ thấy lộn xộn khắp nơi. Mộ Đông sững sờ nhìn đồ ăn trên mặt đất, hiểu ra, liền quay đầu nhìn Hạ Nhạc, hỏi: "Đồ ăn của nhà cậu bị đổ, thím đi mua đồ ăn à?" "Ừ." Hạ Nhạc mơ hồ trả lời, kéo Mộ Đông về phòng, vừa đi vừa nói: "Trong phòng tớ có đồ ăn vặt, Mộ Đông, cậu ăn chút đồ ăn vặt trước đi." "Được á!" Mộ Đông nghe nói có thể ăn quà vặt, rất vui vẻ. Khi còn nhỏ, cậu luôn ước có thể ăn vặt thay cơm. Mộ Đông thậm chí còn hy vọng mẹ Hạ Nhạc đừng mua thức ăn nữa. Điều này là có cơ sở. Muộn thế này chắc mấy bác bán đồ ăn đã về cả rồi. Phòng của Hạ Nhạc rất đẹp. Có một chiếc giường lớn mềm mại, trên bàn đặt nhiều cuốn sách nổi tiếng, chiếc tủ bên cạnh bày đầy các mô hình đồ chơi. Sách hay đồ chơi đều không thu hút được sự chú ý của Mộ Đông, dù sao Hạ Nhạc cũng là người có đồ mới, sẵn sàng chia sẻ với cậu. Tất nhiên, đối với Mộ Đông sách hay đồ chơi đều không thể so sánh với đồ ăn vặt được! Hạ Nhạc từ tủ đầu giường lấy ra rất nhiều đồ ăn vặt, đặt ở trên giường, xanh xanh đỏ đỏ đầy một đống luôn. "Oa." Mộ Đông xách cặp ném lên giường, ôm đống đồ ăn vặt, trên mặt tràn đầy hạnh phúc. Cậu quay đầu lại và nói với Hạ Nhạc, "Nhạc Nhạc, cậu thật hạnh phúc." Hạ Nhạc đặt cặp sách xuống, nhìn cậu cười cười, không nói chuyện. "Tớ cũng rất vui." Cuối cùng Mộ Đông cũng ngồi xuống, cậu ngồi trên giường của Hạ Nhạc, nói với Hạ Nhạc: "Nhạc Nhạc cậu tốt với tớ quá." Cậu vốn tưởng rằng Mộ Đông sẽ hỏi cậu về hoàn cảnh gia đình, ví dụ như tình yêu của bố mẹ hay gì đó, hóa ra Mộ Đông lại chỉ nói về bản thân cậu. Hạ Nhạc cười không nổi, chỉ lặng lẽ nhìn Mộ Đông. Mộ Đông tùy ý ném cặp sách xuống giường, sau đó tươi cười chạy tới, ôm lấy Hạ Nhạc, thiếu chút nữa là đẩy cậu ngã xuống. "Nhạc Nhạc là tốt nhất!" Lưng đập vào bàn, nhưng Hạ Nhạc không nói lời nào, chỉ ôm lại Mộ Đông, siết vòng ôm càng thêm chặt. Cậu sẵn sàng chưa? Mộ Đông. Đã sẵn sàng để xem nhà của tớ chưa?
Chương 23: Lời khuyên Mộ Đông nửa nằm trên giường, dựa vào đầu giường đọc sách ăn vặt, cảm giác rất thoải mái. "Ha ha ha!" Không biết nhìn ra âm mưu gì, liền cười phá lên. Cười xong, cậu vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ, mới phát hiện trời đã tối. Ánh trăng đêm nay thật đẹp, viền trời xanh thẳm được ánh đèn thành phố nhuộm đỏ, nhưng vầng trăng đầu tiên vẫn sáng và đẹp như thế. Đặt sách xuống, Mộ Đông đi đến bên cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống cảnh đêm, hỏi: "Nhạc Nhạc, sao mẹ cậu còn chưa về?" Hạ Nhạc ngồi ở trước bàn học khẽ mỉm cười nói: "Chắc sắp về rồi đấy." Đúng như lời Hạ Nhạc nói, ngoài cửa vang lên tiếng xoay ổ khóa. Hạ Nhạc đặt cuốn sách đang đọc dở xuống, thản nhiên đặt lên bàn, cầm cặp sách của Mộ Đông đi về phía cậu. "Mộ Đông, giúp tớ một việc đi?" Mộ Đông đang ngắm cảnh đêm quay lại đồng ý: "Được." Sau đó hỏi: "Giúp chuyện gì?" Hạ Nhạc nở một nụ cười nhẹ, một tay cầm cặp sách của Mộ Đông, một tay nắm lấy tay Mộ Đông, dẫn cậu đến tủ quần áo. "Cạch" một tiếng, cánh cửa tủ quần áo được mở ra. Hạ Nhạc nhìn Mộ Đông đang ngơ ngác, cười nói: "Mộ Đông cậu ở im trong này một lát nhé." Nụ cười vẫn nông cạn và dịu dàng. Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện nụ cười này hình như đã duy trì quá lâu, có chút cứng ngắc. "Được." Mộ Đông ôm cặp đi vào tủ. Cậu chớp chớp mắt nhìn Hạ Nhạc từ từ đóng cửa tủ lại. Lúc này, cậu cảm thấy như đang xem một bộ phim, như thể mọi thứ đều chậm lại. Cửa tủ đóng chặt, Mộ Đông chỉ nhìn thấy một khe hở. Cậu tò mò nhìn Hạ Nhạc, xem cậu đang làm gì. Hạ Nhạc dừng lại trước tủ quần áo một lúc trước khi đi đến bên giường, thu dọn sách Mộ Đông đang đọc và đồ ăn vặt đang ăn. Sau khi Hạ Nhạc làm xong mọi việc, người nên trở về đã trở về. Hà Du Nhiên không biết từ lúc nào đã lẳng lặng đứng ở cửa phòng Hạ Nhạc, lẳng lặng nhìn cậu. Phát hiện ra sự tồn tại của cô ta, Hạ Nhạc cũng yên lặng nhìn lại. Hai người một lớn một nhỏ thần sắc giống nhau nhìn nhau, lộ ra thân mật. "Ha." Hà Du Nhiên cười trước, cô ta duỗi cánh tay mảnh mai và mềm mại của mình, chỉ thẳng vào Hạ Nhạc, "Nhạc Nhạc, nhìn con thật giống mẹ." Vẻ mặt cô ta phức tạp, vui mừng và phẫn uất. Vui vì Hạ Nhạc giống mình, nhưng cũng oán hận vì Hạ Nhạc giống mình. Giống như cô ta không có tình yêu, nhưng dựa vào đâu Hạ Nhạc lại giống người đàn ông kia như thế? Kẻ gây ra đau khổ cho cô ta, Hạ Nhạc lại giống hắn như vậy? Hà Du Nhiên đi về phía Hạ Nhạc, vẻ mặt tràn đầy dịu dàng và thương cảm, cô ta dùng hai tay ôm mặt Hạ Nhạc, thân mật đến gần: "Nhạc Nhạc." Cô ta mỉm cười liếc nhìn tủ quần áo, rồi lại nhìn Hạ Nhạc, hạ giọng nói vô cùng trìu mến: "Mẹ sẽ để con có được thứ con muốn." Nếu con muốn tin, mẹ sẽ giúp con tự tay đập vỡ nó. Hạ Nhạc không nói chuyện, cũng không liếc nhìn tủ quần áo lấy một cái. Trong căn phòng này, Hạ Nhạc và Hà Du Nhiên đều làm như không có người thứ ba. "Nhạc Nhạc." Hà Du Nhiên ngồi trên mặt đất, ôm Hạ Nhạc, tựa hồ yếu đuối bất lực. Dưới ánh đèn ấm áp, dưới ánh sáng giác của vầng trăng bạc ngoài cửa sổ, hai mẹ con này thật gần gũi. "Ba con lại đi sai đường rồi." Hà Du Nhiên ôm Hạ Nhạc, ánh mắt nhìn chằm chằm nơi nào đó. Mộ Đông ở trong tủ có chút áy náy. Bởi vì trước đó cậu và Hạ Nhạc đã nhìn thấy, nhưng cũng không định nói cho mẹ Hạ Nhạc biết. "Aizz." Hà Du Nhiên thở dài, cô ta cúi đầu, vẻ mặt vô cùng bi thương, nắm lấy tay Hạ Nhạc càng lúc càng chặt, cái ôm thân mật càng lúc càng sâu. Cái ôm sâu đậm tượng trưng cho tình cảm đẹp đẽ lúc này dường như muốn đánh gãy xương sườn của Hạ Nhạc. "Ba con đánh mẹ, mắng mẹ cũng không sao, bởi vì!" Hà Du Nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp tràn đầy nhiệt tình, "Mẹ yêu ba con!" Mộ Đông ở trong tủ không hiểu ra sao sửng sốt. Cậu theo bản năng cảm thấy rằng.. có gì đó không ổn với mẹ của Hạ Nhạc. Hạ Nhạc thờ ơ nhìn màn diễn xuất của Hà Du Nhiên, xương sườn cậu bị cô ta bóp nghẹt ngày càng đau. "Mẹ sẵn sàng chết vì ba con, con có biết không?" Hà Du Nhiên cười bệnh hoạn, cô ta buông Hạ Nhạc ra, đưa tay vuốt má cậu, "Mẹ và con thật giống nhau.." ".. Con cũng sẽ giống như mẹ, yêu một người, mặc kệ người ta có muốn đáp lại hay không." ".. Con cũng sẽ giống như mẹ, không nỡ buông tay, cho dù chết, ngươi cũng muốn ở bên cạnh người kia." ".. Con cũng sẽ giống như mẹ." Hà Du Nhiên nhìn chằm chằm vào đôi mắt thờ ơ của Hạ Nhạc phá lên cười. "Ha ha." Cô ta đứng dậy, cúi đầu nhìn Hạ Nhạc. "Con đó, cũng sẽ giống như mẹ thôi." Một người phụ nữ trưởng thành có bao nhiêu mạnh mẽ so với một đứa trẻ. "Nhạc Nhạc." Hà Du Nhiên nhẹ nhàng chạm vào mắt Hạ Nhạc, sau đó nhẹ nhàng và kiên quyết từng bước từng bước đẩy Hạ Nhạc về phía trước, cho đến khi lưng của Hạ Nhạc đập mạnh vào tường. "Bùm!" Tấm lưng gầy guộc của Hạ Nhạc va vào tường phát ra một tiếng đập lớn. "Nhạc Nhạc." Hà Du Nhiên vẫn che mắt. Hạ Nhạc không nhúc nhích, ngoan ngoãn như một con cừu nhỏ. Chú cừu ngoan ngoãn được một người phụ nữ dịu dàng chở che. Không biết ai đã nói: Tình mẫu tử thật vĩ đại, là đôi mắt và ánh sáng rọi chiếu cho những đứa trẻ bước đi trong bóng tối. "Bang!" Một tiếng vang lớn. Lần này là đầu Hạ Nhạc đập vào tường. "Bùm!" "Bang Bang!" "Bang bang bang!" Bàn tay ôn nhu nắm lấy tóc Hạ Nhạc kéo về phía mình, còn bàn tay bịt mắt Hạ Nhạc nặng nề đập đầu cậu vào tường. Một lần, một lần, lại một lần nữa. Bất kể thủ phạm hay nạn nhân, họ đều im lặng như vậy. Căn phòng vang lên tiếng "bang bang" dường như trở nên trống rỗng, chỉ còn lại tiếng "bang bang" lại liên tục như vậy. Máu đỏ tươi từ mũi Hạ Nhạc chảy ra, ánh mắt dần dần trở nên mơ hồ, cậu vẫn để Hà Du Nhiên hướng về tủ quần áo. Cậu nhìn thấy chưa? Mộ Đông. Đây là nhà tớ. Một nơi đầy lừa dối và bạo lực, là một nơi trái nghĩa với từ "nhà". Cậu đã nhìn rõ chưa? Thấy rõ rồi cậu sẽ làm gì? Mộ Đông ở trong tủ mở to mắt, ngây người, còn chưa kịp suy nghĩ, thân thể đã lao ra trước. "Buông Nhạc Nhạc ra!" Cậu như một viên đạn đại bác nhỏ lao vào đánh Hà Du Nhiên. Sức lực của một học sinh lớp sáu khiến Hà Du Nhiên lùi lại hai bước, Hạ Nhạc vì thế mà thoát khỏi sự kiểm soát của mẹ. "Nhạc Nhạc!" Mộ Đông dang hai tay đứng trước mặt bảo vệ Hạ Nhạc, nhìn cậu như gà mái già canh gà con, quát: "Dì không được bắt nạt Nhạc Nhạc!" Tại sao mẹ của Hạ Nhạc lại xấu như vậy? Làm sao dì ấy có thể đánh Nhạc Nhạc như vậy! Hạ Nhạc, người được cậu bảo vệ, không di chuyển, và Hà Du Nhiên, người bị cậu nhìn chằm chằm, cũng không di chuyển. Bầu không khí trở nên bế tắc. "Dì mà còn làm thế này nữa, cháu sẽ báo cảnh sát đấy!" Mộ Đông tự tin nói, nhớ tới các cô chú cảnh sát lợi hại như thế nào. Hạ Nhạc nhẹ nhàng ôm cậu từ phía sau, tựa đầu vào vai Mộ Đông. Hà Du Nhiên nhìn Mộ Đông, khẽ cười, nhẹ nhàng vén tóc của cậu ra sau tai, như không có chuyện gì xảy ra, nhẹ giọng nói: "Đông Đông, cũng khuya rồi, đến giờ đi ngủ rồi." Mộ Đông chớp mắt hai cái, lại ngây người. Sao mẹ Hạ Nhạc lại không làm ra vẻ bị bắt quả tang chứ? Bỏ qua Mộ Đông, người đang bảo vệ Hạ Nhạc, và Hạ Nhạc, người đang ôm Mộ Đông, Hà Du Niên bước ra ngoài. Đi tới cửa, Hà Du Nhiên bỗng quay đầu lại cười hỏi Mộ Đông: "Đông Đông có thích gì không?" Mộ Đông không hiểu nhìn cô ta, nhưng không trả lời. Cô ta chính là người mẹ xấu xa của Hạ Nhạc, vì vậy cậu quyết định phớt lờ cô ta. Hà Du Nhiên cười càng dịu dàng hơn, mặc kệ Hạ Nhạc đang thờ ơ nhìn lại, cô ta cười và nói: "Đông Đông cũng rất giống dì." "Cho nên." Nụ cười của cô càng ngày càng rạng rỡ, "Thứ mà Đông Đông thích không thể có được." "Cho dù là đồ vật hay con người, Nhạc Nhạc sẽ làm tổn thương họ." "Giống như--dì đã làm tổn thương Nhạc Nhạc." Hạ Nhạc nhìn ánh mắt của cô càng ngày càng lãnh đạm, lạnh lùng như băng. "Đông Đông, nếu con còn ở chung với Hạ Nhạc, con sẽ mất tất cả." Hà Du Nhiên nở nụ cười đẹp nhất đêm nay.