Full - My Memory - Ngocbich.9x

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi datcompa1, 2 Tháng hai 2023.

  1. datcompa1 Ghét nắng nhất!!!

    Bài viết:
    266
    Chap 10:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khám tổng thể xong thì bác sĩ gọi mẹ nó vào trước. Sau mới gọi nó vào. Nói nó hạn chế dùng thuốc giảm đau.. Về nó hỏi thì mẹ bảo là mẹ cần bác sĩ tư vấn mấy vấn đề phụ nữ.. Nó cũng ậm ờ.. Khám cho nó xong mẹ cũng về luôn. Nhìn mẹ tội quá..

    Đi lại hoài vậy thì chắc là mệt lắm. Mẹ nó hay bị say xe nữa..

    Từ ngày nó dùng sim gái thì thôi rồi. Phiền phức kinh khủng. 5' một sms làm quen. Đầu tiên thì nó cũng nhắn lại. Sau nó để chế độ im lặng luôn. 1 tuần thì chán hẳn. Nó đòi lại cái 1200 của nó thì gái nhất quyết không chịu. Gái bảo:

    - Chồng dùng máy đấy đi. Vợ thích dùng máy này. Đổi sim là được mà.

    Gái biết nó ngại hoàn cảnh của nó với gái. Nên cứ có gì là gái đưa hết cho nó. Nó thì lại thấy gái càng vậy nó càng ngại. Nên cứ chối đây đẩy. Gái giận mấy lần.. Mãi sau nó nói là "nó không muốn cảm thấy phụ thuộc vào gái" thì gái mới hiểu. Gái nhìn nó rưng rưng rồi hôn vào môi nó cái chụt. Phê lòi mắt.. Đấy.. Rất đơn giản mà thật hạnh phúc..

    Ở với nhau thì mới biết nhiều vấn đề nảy sinh. Hôm nó đang quẩy dotA thì gái gọi

    - Chồng ơi.. Cứu vợ

    Nó giật mình ấn Phụp cái máy tính phi ra khỏi quán thì hóa ra gái nhờ nó mua bvs (loại này ai không hiểu thì lên google nhé. Nó không giải thích vấn đề nhạy cảm này đâu) làm nó mất luôn game. Đang cầm Anti mage xanh (con này cứ 30 trận cầm thì mới có 1 trận nó xanh) Thò mặt ra quán mà nó cứ đi ra đi vào. Mém bị nghi ăn trộm. Đứng đối mặt với cô bán hàng. Lấy hết dũng khí. Nó nói thật to, rõ ràng. Mắt nhắm tịt

    - Cô lấy cháu bịch kotex có cánh dạng ban đêm với

    Làm cả quán ai cũng nhìn xong cười. Mà cũng đen lúc đứng ngoài đấu tranh tư tưởng thì ít khách. Lúc vào mua thì ùn ùn kéo đến. Xấu hổ mà không có cái hố nào để chui cho bớt nhục. Cô bán hàng nhìn nó cười khổ. Mặt nó thì méo xệch. Mua về rồi còn bị gái chửi là lề mề

    - Đậu phộng - Nó lẩm bẩm

    - Chồng vừa nói gì đấy? - Gái nói vọng ra

    Nó áp dụng chiến thuật giả vờ điếc và giả vờ câm.. Hở ra phát là đi kĩ ngay.. Số phận khổ đau

    Giờ thì bon rồi. Mặt hóa thạch rồi. Cấm ông nào cười. Nó thông đấy

    [​IMG]

    Chị thì dạo này hình như đến ngày hay sao ấy. Cáu bẩn với nó suốt. Gái đến quán thì dỗi ra mặt rồi đi mất làm nó quay như chong chóng mà chị nào có tha cứ vậy thôi. Gần nửa tháng đến nơi rồi mà chị cứ dỗi. Có lần nó bực quá hỏi thì chị nói rõ to. Làm ai cũng nhìn

    - ĐỪNG CÓ GỌI BẠN EM QUA NỮA. CHỊ KHÔNG THÍCH..

    Đúng lúc gái đi vào. Chị thì đi luôn vào trong. Ngon rồi. Gái thì hay ghen vớ vẩn. Nó cứ nhìn ra rồi lại nhìn vào. Đứng 2s thì gái bỏ về luôn. Tối đó nó về phòng gọi thế nào gái cũng không nghe. Sau cuộc gọi thứ 3 là tắt ahihi máy. Tối đó nó tự nấu cơm.. Lâu rồi mới phải nấu..

    Sáng hôm sau lại đi học. Gái giận không thèm qua gọi. Đến lớp thì gái đến từ lúc nào rồi. Chảnh luôn. Biết nó đến không thèm nhìn. Những tiết học lại trôi qua lề mề. Hôm nay dở chứng hay sao mà con Tomboy sang ngoắc ngoắc nó. Tuyệt vời. Nhìn mặt gái lại thêm một lần cay. Nó cười khổ đi ra thì con Tomboy kéo tay nó lên sân thượng.

    - Ê. Quay lại lúc nào đấy?

    - Gần hai tuần rồi

    - Ờm - Mặt buồn buồn

    - Mày cũng đến ngày nốt à?

    - Đến cái mả cha mày ấy

    - Hết người này lại đến người kia - Nó cằn nhằn xong đi xuống luôn

    Về lớp thì khỏi bàn. Gái nhìn nó như kiểu lần này mày chết với bà nhé. Đừng có cãi. Nó ngồi xuống luôn cạnh gái. Gái ngồi sát vào trong. Nó nhích thêm tí thì gái hét ầm lên

    - ĐI RA

    Nó tròn xoe mắt..

    - ĐỪNG BAO GIỜ LẠI GẦN TÔI

    Nó đi về chỗ luôn. Thế lại có tin đồn.. Mấy ông thần lớp khác lại có thời gian viết thư..

    Trưa đang nằm thì chị phi sang. Chắc hết rồi nên dễ tính đây mà

    - Hi hi. Ăn gì chưa?

    - Phá em xong chưa? - Nó cằn nhằn luôn. Bực bội mà

    Chị ngồi nhìn lâu lắm rồi đứng dậy về mất. Cặp lồng cơm vẫn để đó..

    May quá chưa ăn gì.. Nhưng hình như không phải đồ ăn ở quán. Vị khác khác..

    Chiều nó đi làm thì chị đi đâu luôn rồi.. Nó thì vẫn tiếp tục thôi.. Kệ.. Nó có làm gì đâu mà cứ phải giận dỗi. Chiều tối chị về. Chẳng nói chẳng rằng kéo tay nó vào trong phòng. Ôm chặt..

    - Mượn vai tí..

    * * * - Nó lỡ nói cho chị thuê vai rồi mà

    Chị ôm nó lâu lắm. Chị bắt đầu khóc..

    - Sao thế? Nó thấy chị khóc là lại dịu xuống. Dù cách đó 15' thì cái thằng làm cùng nó cũng chẳng dám sai vặt nó

    - Sao lại thế chứ.. Hức.. Chị khóc to hơn

    - Làm sao? Nó vỗ nhẹ vào lưng chị

    - E.. M.. À chị không chịu được áp lực này nữa..

    Nó nghe rõ mồm một từ em.. Lẽ nào..

    Nó rung động.. Không giống lần nó với gái.. Như kiểu là nó trở lại cái lần nó bắt đầu biết định nghĩa cái từ yêu vậy.. Nó nuốt nước bọt cái ực.. 1s.. 2s.. 5s sau nó vẫn đứng ôm chị. Nó không dám nhìn chị. Hơi thở của nó bắt đầu nhanh. Nó nghe rõ cái âm thanh bụp bụp tim nó đập. Chắc chắn chị cũng nghe thấy. Nó lại thấy khó thở.. Đầu nó đau.. Mắt nó hoa lên.. Nó giật mình bắt đầu thở chậm lại. Từ từ nó cũng bớt đau đầu.. Chị đẩy nó ra vì cái tay nó đang nắm chặt vai chị

    - Á.. Đau.. - Chị kêu lên

    - Em xin lỗi. Tự nhiên đau đầu quá

    - Hả.. Sao không? Ngồi xuống đây xem nào - Chị cuống cuồng..

    - Không sao đâu.. Thỉnh thoảng em vẫn hay đau đầu mà..

    - Ừm.. Nhìn mặt chị tội lắm

    - Không sao mà - Nó xoa đầu chị

    - Ơ.. - Chị đỏ mặt

    Nó mới bắt đầu ý thức lại cái hành động vô duyên của nó..

    - Em xin lỗi..

    - Ưmm.. Không sao đâu

    * * *

    - Ra ngoài trước đi.. - Chị quay ra nói nó

    - Vâng..

    Lúc sau chị ra. Mặt vẫn đỏ. Mắt thì hơi sưng. May quán ít khách chứ không kiểu gì cũng có đứa phán là nó vừa làm gì đó mờ ám. Từ lúc nói ra được câu đó chị nhẹ nhàng hẳn đi. Cười suốt.. So Beautiful

    Gái thì vẫn vậy. Càng gọi lại càng làm cao. Nhắn tin không thèm trả lời..

    Nó vừa tắm xong gọi cho gái thì Người nghe thì là giọng một người phụ nữ miền nam. Lạ thật. Bà giúp việc nhà gái quê ở đây mà..

    - Alo - Giọng nói đầu dây bên kia vang lên

    - Dạ. Ngân có nhà không cô? - Nó vẫn cố bình tĩnh

    - Ngân vừa đi ra ngoài rồi. Có việc gì không con?

    - Không có gì cô ạ! Có chút việc nhỏ thôi.. Cháu chào cô - Nó vội vàng tắt máy

    Nó lo lắng. Cứ động đến phụ huynh là nó lại lo lắng.. Nó sợ.. Và dường như cái điều nó sợ cũng bắt đầu xảy đến..

    Như một Định mệnh.. Bữa tiệc nào cũng chẳng có lúc tàn. Câu chuyện nào mà chẳng có hồi kết..

    Sáng nó với gái lại đi học. Chiều hôm sau đang đi làm thì nó có điện thoại. Số lạ nên nó không nghe. Tối đó về nó gọi lại. Thì vẫn là giọng miền nam ấy nghe

    - Alo

    - Đây là số Hiếu phải không?

    - Đúng rồi ạ

    - Cô là mẹ của Ngân

    * * *

    - Con biết sao cô gọi cho con không?

    * * * Cháu không biết ạ?

    - Cô nghĩ con phải biết chứ? Vậy cô nói luôn nhé. Cô không đồng ý cho con quen con cô đâu. Con phải hiểu là con đang ở đâu và con là ai chứ? Và Ngân cũng có người yêu rồi. Sắp cưới.. Con đừng phá hoại hạnh phúc của nó

    * * *

    - Con còn đó không?

    Tai nó ù đi. Nó không tin nữa. Lại vậy.. Chẳng phải nó chấp nhận làm người thứ ba sao? Nhưng nó vẫn đau.. Đau lắm..

    * * * Cháu hiểu rồi cô ạ!

    Nó rối. Thật sự là nó rối. Đến cả khi ngồi đánh lại mấy dòng này. Nó vẫn còn nhớ cảm giác cái lần đó. Vẫn hồi hộp. Vẫn rối. Nó định gọi cho gái. Nhưng thôi.

    Mấy ngày sau đó nó vẫn im lặng. Nó chưa muốn nói vội.. Nó muốn suy nghĩ kĩ càng hơn.. Về mọi thứ.. Gái vẫn giận và chẳng có dấu hiệu gì là dừng lại. Nhưng cái nó quan tâm giờ là mẹ gái. Cuối giờ hôm đó nó kéo tay gái lại. Nhìn cái mặt hình sự của nó nên gái không làm căng nữa..

    - Mình cần nói chuyện..

    Nó và gái lên sân thượng vì gái không muốn về phòng nó. Không để mất thêm thời gian. Nó vào chủ đề luôn

    - Mẹ em hôm trước gọi anh

    Gái tròn mắt

    - Mẹ nói anh nên biết mình là ai.. Rằng anh nên dừng lại.. Đừng cố phá hoại hạnh phúc của em..

    * * *

    * * *

    - Mấy hôm nay anh cũng nghĩ rất nhiều rồi. Mẹ em đúng. Anh chưa làm gì được. Anh nên để em đi..

    - ĐỒ TỒI - Gái lại rưng rưng. Rồi khóc. Nó nhìn mà xót quá. Nhưng nó quyết rồi. Nó cũng có cái sĩ diện của nó chứ.. - Anh định bỏ tôi luôn có phải không? Anh đi đi.. Cút luôn đi..

    Nó đi xuống. Từng bậc cầu thang hôm nay sao nhanh thế. Nó về phòng. Mệt mỏi. Nó thấy khó chịu. Lại đau đầu nữa. Nó ngủ.. Mở mắt thì thấy chị đang ngồi cạnh. Trán nó có cái khăn ấm..

    - Ơ..

    - Ốm mà không biết kêu à? Chị nhìn nó trách

    - Đau đầu chút thôi mà..

    - Thế lại còn chủ quan.. Cảm lạnh rồi đấy.

    Ừm. Lạnh thật.. Nó nghĩ

    - Ăn nè.. - Chị đưa nó bát mì trứng rồi rau, mọc, chả..

    * * *

    - Nhìn gì. Ăn đi. Biết không ăn được cháo rồi.

    * * *

    - Còn nhiều thứ lắm. Biết tất. Không phải nhìn.

    Nó bị ốm thì nó rất kị cháo. Ăn là ói ngay. Đến cả gái cũng chẳng biết. Sao chị lại..

    - Mẹ kể hết tui nghe rồi.. Ha ha

    Ra thế.. Chết mất.. Mẹ ơi là mẹ.

    - Chị sang lâu chưa?

    - Từ lúc gọi không nghe ấy

    Xem điện thoại là 2h. Giờ là 7h rồi.

    - Cảm ơn chị nhé..

    - Cảm ơn mẹ ấy.. - Chị cười

    - Hả?

    * * * - Chị hát bài gì đó.. Giọng chị hay lắm..

    Nó chẳng hiểu.. Mà cũng kệ

    Ăn xong là chị cũng về. Nó uống thuốc nên cũng đỡ hơn rồi. Bỗng nó có điện thoại. Số gái

    - Alo

    - Hiếu à? - Giọng khẩn cấp

    - Vâng. Ai thế? - Không phải giọng gái

    - Thy đây.. Hiếu ra quán ăn xxx đi. Con Ngân say quá. Mà mấy thằng kia cứ cản không cho về. Tui không gọi được ai.. Phụp.. Tút.. Tút..

    Đó là âm thanh nó nghe được

    Lòng nó như lửa đốt. Ra ngõ bắt xe ôm thì thằng cha còn k biết quán ở đâu! Làm nó hoang mang vãi đạn.. Vừa đi thằng xe ôm vừa hỏi đường. Mãi 10' sau mới đến nơi.. Một quán vỉa hè nhưng trong ngõ..

    Nó phi thẳng vào quán thì thấy gái đang nằm ngủ trên ghế. Nhỏ Thy thì đang đẩy mấy thằng cô hồn kia ra. Vừa đẩy vừa chửi. Chủ quán thì bất lực. Chắc bọn này bảo kê khu này. Nó lao đến chẳng nói chẳng rằng. Đạp một thằng ra thằng này cắm mặt xuống đất luôn. Nhỏ Thy thấy nó như thấy cứu tinh. Mừng ra mặt. Có lẽ vì yếu tố bất ngờ nên mấy thằng kia dạt theo luôn. Nó chạy vào chỗ gái. Chỉ lo cho gái thôi. Nó đứng chặn trước mặt gái và nhỏ Thy. Thằng cha đứng dậy từ lúc nào phi thẳng vào chỗ nó. Bất ngờ nên nó ăn trọn một cú đấm vào mặt. Nó cảm nhận cái mặt nó như bị một cái ô tô đi với vận tốc 50 km/h húc vào vậy. Chưa kịp hoàn hồn thì ăn thêm một đạp vào bụng. Nó bị bắn ra xa chỗ gái

    - * thằng ranh con. Dám đạp bố mày à..

    Nó lồm cồm đứng dậy. Giờ mới để ý trước mặt nó là thằng cha khoảng ngoài 30. Xung quanh là 4 5 thằng nữa. Nhìn như nghiện. Riêng thằng cha thì Cao to đen hôi. Tóc vuốt keo các thứ. Nó thấy vị tanh thì ra máu mồm máu mũi nó bắt đầu chảy. Thằng cha đấm mạnh vồn. Nghĩ đến giờ nó vẫn thấy ấn tượng khó phai..

    Thằng cha lại lao vào nó. Thấy tình hình bất lợi nó né sang một bên. Thằng cha lại bắt đầu chửi

    - ahihi. Đứng lại xem nào. Đạp bố ngon lành lắm mà..

    Ngu gì mà đứng lại nhưng Cơ thể nó thì bắt đầu cảm thấy mệt. Cơn đau đầu lại đến. Tim đập nhanh hơn.. Nó lại bị căng thẳng.. Khó thở..

    Nói xong thằng cha lại lao vào nó. Nó đang định chạy thì bị hai thằng giữ tay lại. Giằng mãi không ra. Nó đang ốm nữa. Sức chẳng có là bao. Nó hận bản thân nó yếu đuối không thì..

    - Hết chạy nhé con.. * thằng ranh - Thằng cha nhìn nó gầm lên. Lũ nghiện thì cười hả hê..

    Thằng cha tiến lại nó thì bắt đầu đấm vào bụng nó. Hứng phát đấm mà nó thấy như bị con bò húc chứ chẳng phải đấm nữa. Rồi phát thứ hai. Nó thấy mọi thứ quay cuồng. Nó bắt đầu khó thở hơn.. Phần vì cú đấm.. Phần vì mệt. Khi mà con mắt nó mỏi đến cái mức độ gần cụp xuống rồi thì nắm đấm của thằng cha kia vẫn đang tiến đến phía mặt nó. Rồi bốp. Hình ảnh của Thằng cha kia đổ xuống kéo theo mi mắt nó là hình ảnh cuối cùng nó nhớ. Mấy thằng giữ nó bỏ tay khỏi nó. Nó cũng đổ gục theo thằng cha đấy luôn.. Ê ẩm..

    - Cứu tinh gì mà câu giờ vãi đạn.. - Nó nghĩ thầm..
     
    THG NguyenLieuDuong thích bài này.
  2. datcompa1 Ghét nắng nhất!!!

    Bài viết:
    266
    Chap 11:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cứu tinh gì mà câu giờ vãi đạn..

    Nó gục ngay xuống thì có một bàn tay kéo nó lại. Nó kiệt sức quá rồi. Bàn tay của ai đó mà mềm mại thế? Thơm nữa.. Quen thuộc.. Cảm nhận thôi. Chứ mắt nó không mở được nữa rồi. Buồn ngủ quá..

    Mở mắt.. Lại cái mùi này.. Bệnh viện.. Thoang thoảng thôi.. Cảm nhận cơn đau từ sống mũi. Nó cố hít thật sau mà khó khăn quá.. Có gì đó đang đè lên ngực nó.. Một mái tóc đen tuyền. Nó cố gắng lấy tay gẩy gẩy cái nơi đầu tiên mà nó biết không phải bộ phận cơ thể của nó.. Rồi ai đó cũng nhận ra.. Là gái.. Khuôn mặt đẹp không tì vết.. Gái như hiểu ra là nó khó thở.. Thì ngồi dậy.. Nó hít một hơi dài.. Sống rồi.. Nhưng nó mệt quá. Mắt nó díu vào. Ngủ tiếp.. Nó nghe thấy tiếng khóc.. Tiếng kêu to.. À cả tiếng nói nữa.. Ồn ào quá đi.. Để nó ngủ đi mà.. Nó mệt lắm..

    Nó lại tỉnh.. Cơn đau từ khắp cơ bụng kéo lên ngực rồi sau gáy.. Những tiếng tít tít đều đều.. Sao lại ở đây nhỉ..

    - Bệnh nhân tỉnh rồi - Cạnh.. Bụp..

    * * *

    - Nằm im để kiểm tra - Tiếng ông bác sĩ

    À người quen.. Vẫn là ông khám cho nó lần nọ. Ông nhìn máy đo nhịp tim xong giơ tờ phim chụp lên. Nhìn gì đó rồi đặt xuống. Kiểm tra xong thì ông cũng đi ra ngoài..

    Chắc đi mấy cái xương sườn rồi.. Nó nghĩ..

    Chị là người đầu tiên bước vào. Rồi bố mẹ nó. Sau cùng là gái, ông K, bà Vân, à có thêm một người phụ nữ trung tuổi nữa.. Gái với Chị nhìn nó mếu mếu. Nó thấy mẹ nó tiều tụy quá. Mắt sưng đỏ vì khóc. Bố nó cũng vậy. Một vẻ mệt mỏi bao trùm cả căn phòng..

    - Mọi người chú ý nói nhỏ để bệnh nhân nghỉ ngơi - Tiếng chị y tá.. Chị thôi.. Trẻ mà xinh.. Lùn lùn đáng yêu.. Sau này gặp nhiều nên nó mới biết chứ lúc ấy thì chịu..

    - Con thấy sao? Bố nó hỏi. Bình thường là mẹ nó hỏi rồi. Nhưng hôm nay lại là bố nó.. Lạ. Nhưng mà không sao

    - Khỏe mạnh nhân đôi - Nó nhăn nhở

    - Khổ thân con tôi - Mẹ nó khóc không ra tiếng

    - Sao thế mẹ? Con không sao mà? Chỉ là.. A.. - Nó với tay để chạm vào tay mẹ nó nhưng chỗ đau của nó không cho phép

    - Mẹ thương mày quá - Mẹ nó hít một hơi rồi nói. Đỡ tay nó rồi đặt xuống..

    * * * Nó không hiểu

    Chị và gái thì chẳng nói gì. Cứ nhìn nó thôi. Chắc là sợ nó đau.. Nhưng mà ai cũng lạ vậy nhỉ..

    - Cô cảm ơn con nhé. Giúp Ngân nhà cô mà mới bị thế này.. - Tiếng mẹ gái. Ra đó là mẹ gái. Một người phụ nữ đẹp. Nhưng chắc chắn không bằng mẹ nó rồi. Trong mắt thằng con trai nào chẳng vậy. Only mom Beautiful ^^!

    - Không có gì đâu cô.. Con chỉ.. À.. Ừm..

    - Hết giờ thăm rồi. Mọi người ra cho bệnh nhân nghỉ ngơi đi - Tiếng chị y tá

    Sax. Nó chưa được nói chuyện với gái mà.. Quá đáng thật.. Gái với Chị thì cố ngoái lại như là ý với nó cố gắng khỏe nhanh nhé. Mọi người lại ra ngoài nó mới nhớ Hôm nay không biết là ngày bao nhiêu. Phòng còn mỗi chị y tá đang lúi húi làm gì đó. Nó đánh liều hỏi:

    - Cô ơi.. Cháu hỏi tí..

    - Tôi già lắm à? Chị quay ra chỗ sáng thì nó mới biết là gái trẻ

    [​IMG]

    - À.. Chị.. Hôm nay ngày bao nhiêu rồi? - Nó cười ngượng

    - 25 tháng 10

    Nhẩm tính cũng gần tuần rồi.. Gần tuần á.. Nó hoảng.. Bỏ quên cả ngày 20/10 luôn.. Chết thật.. Thông thường thì nó có bao giờ nhớ đâu. Yêu gái nên nó mới để ý hơn thôi.. Nhưng mà gái thì chẳng bao giờ đòi quà nó hết..

    - Bao giờ em mới được xuất viện?

    - Khỏe thì ra.. - Không thèm nhìn nó

    - Em khỏe rồi mà.. - Nó cố vớt vát

    - Ừm.. - Nói xong là ra ngoài luôn. Lạnh lùng thật

    Nó lại ngủ. Nằm ở đây thì chỉ có ăn và ngủ. Đợi người thân vào thăm. Chả biết ngày đêm giờ giấc gì cả.. Lúc tỉnh ngủ thì nó muốn đi ra ngoài.. Tù túng quá.. Vết đau cũng đỡ vì nó được dám cả tấn salongship rồi. Giờ mới phát hiện đuôi lông mày nó bị rách. Ăn đấm ở bụng với mặt có mấy phát. Chả hiểu.. Nó cố gắng ngồi dậy thì buốt kinh. Chưa đỡ rồi.. Nhưng vẫn phải cố. Cuối cùng cũng ngồi dậy và nhấc cái chân xuống giường.. Ra ngoài nó mới biết là đang nằm ở phòng hồi sức riêng.. Vẫn là bệnh viện đó.. Nhưng cái điều quan trọng là nó chẳng biết đường.. Đúng lúc đang ngơ ngác thì cô à chị y tá quen thuộc đi về phía nó. Thấy nó chị hoảng hốt chạy lại đỡ nó..

    - Đi về phòng ngay - Chị quát. Chả nhẹ nhàng gì cả..

    - Cho em ra ngoài hít khí trời tí đi. Điều hòa em không quen.. - Nó nhăn nhó với cái lý do không thể thuyết phục hơn.

    - Chờ tí. Đứng im đấy.. - Chị vẫn quát

    * * *

    Lúc sau chị y tá đi ra với cái xe lăn.

    - Em đi được mà..

    - Không cãi.. Ngồi xuống hoặc vào phòng - Bà này thù hằn gì đó thì phải. Nhưng Nó vẫn phải ngoan ngoãn ngồi xuống

    - Chị tên gì?

    - Huệ

    - Chị ghét em à?

    - Không

    * * *

    Chị y tá đẩy nó đi ra ngoài. Phía sân sau của viện. Trời chiều sắp chuyển sang tối..

    Nó đang cố hít thở thật sâu thì chị y tá phì cười. Mặt nó ngơ ngác

    - Cậu đánh hơi thấy cái gì à?

    - Hả? Mặt ngu

    - Ha ha..

    * * * Mặt bực bội

    - Thôi.. Chị xin lỗi.. Hít tiếp đi.. Hahaaa..

    Càng nhìn chị y tá cười nó càng bực. Ngồi im luôn

    - Này.. Sao thế? Chị y tá vỗ vai nó

    * * *

    - Con trai gì mà dỗi.. - Chị y tá lè lưỡi trêu nó.. Có nét gì đó giống như chị.. Chị đâu rồi nhỉ.. Sao không vào thăm nó.. Cả gái nữa.. À chắc gái bận đi học.. Chậc..

    * * *

    - Ê? Chị y tá huơ huơ tay trước mặt nó

    - Hả? Nó ngơ ngác

    - Nhớ ny à?

    * * *

    Chị y tá kể nó nghe là có 2 cô gái suốt ngày lên thăm nó. Vừa về thì nó dậy.. Tiếc quá.. Nó mà dậy sớm hơn có phải tốt không? Nhưng nghe là lên thăm nó cũng ấm lòng

    Nói chuyện lâu thì nó mới biết nó trông giống nyc chị y tá nên mới đầu chị mới vậy. Còn giờ thì thoải mái rồi

    - Cho em đi bộ nhé..

    - Ừm.. Để chị đỡ..

    - Không cần đâu mà..

    Nhưng đúng là cơn đau làm nó đi không nổi 10 bước. Nó gục vì đau.. Chị y tá hốt hoảng đỡ nó lên xe lăn..

    - Em bị sao thế chị..

    - Rạn xương ức. Khỏi nhanh mà..

    Thằng cha mờ lờ kia dã man thật

    Chị y tá nói xong lòng nó nhẹ hẳn.. Đúng là trong viện mới biết quý sức khoẻ nó như thế nào. Chứ khỏe thì coi thường..

    Trời chiều chuyển sang tối. Người ta hay gọi là Hoàng hôn. Sao lại thế nhỉ. Nó nghĩ. Ngồi lúc nữa là nó về phòng nghỉ. Nó cũng hơi mệt.

    Hôm sau nó dậy thì chị đã ở phòng lúc nào rồi. Nó nhìn chị gọt hoa quả mà buồn cười quá. Hình như là lần đầu. Gọt thì sâu hoắm vào trong. Quả táo chị gọt xong thì nhìn hình thù kỳ lạ kinh khủng

    [​IMG]

    Ná ná quả hồ lô. Mà cũng chẳng phải quá hồ lô. Méo mó dị lắm. Nó nhìn chị. Mặt chị đỏ bừng

    - Tại tui mới học. Chưa đẹp..

    - Ai nói gì đâu? Hahaa.. - Nó ôm bụng vì không nhịn được cười. Nhưng rồi..

    - Á..

    - Sao thế? - Chị hoảng luôn

    - Cười cũng đau.. - Nó nhăn nhó

    - Cho chừa - Chị khinh khỉnh. Ghét vồn

    Nói vậy thôi chứ chị cũng xoa xoa cho nó mà. ^^

    Chị về là lúc gái lên. Nhớ quá. Nó gọi gái lại gần rồi ôm luôn. Cháo lưỡi.. Xong thì mặt gái đỏ ửng. Yêu lắm. Gái cũng mang cơm chó nó. Cơm gái nấu thì khỏi chê. Gái luyện thuyên đủ điều. Gái cũng bảo chép bài cho nó rồi. Trước khi gái về gái đưa nó cái điện thoại xong nó vẫn kịp hôn gái phát nữa. Chị y tá thì vào xem nó xong đưa thuốc cho nó uống.. Lại ngủ.. Dậy thì bố mẹ nó đang ở cạnh.. Vết chân chim hằn lên hơn sau đôi mắt thâm cuồng của mẹ. Bố nó cũng chẳng hơn là mấy. Nó nhìn mà xót xa quá.. Mang cơm cho nó ăn trò chuyện một lúc thì bố dặn nó nghỉ ngơi cho mau chóng khỏe còn đi học. Mẹ chẳng nói gì. Nhìn mẹ nó thấy nghi ngờ lắm. Chắc chắn cần phải làm rõ.. Nhưng trước hết thì phải tắm đã. Người nó sắp bốc mùi rồi.. Nhưng tắm thì khó khăn quá.. Lau người thôi.. Xuất viện chắc chắn nó phải dành nguyên một ngày để tắm mới được..

    Hôm sau nó dậy với tiếng chuông và lời chúc đáng yêu của gái.. Nó lại bắt chị y tá cho nó ra ngoài hít thở.. Đùa thôi. Xin mãi mới được đấy..

    Ngày hôm đó cũng êm đềm trôi qua. Mấy ngày sau thì nó xuất viện.. Mặt thì vẫn phải dán băng gâu. Gái bắt nó phải dán vào không nhiễm trùng. Mà hình như là ngày đó đang hot phong trào đấy. Chẳng bị gì cũng dán băng gâu. Theo bọn này bảo thì để trông ngầu hơn.. Chịu chết..

    Mọi người nhất trí là tổ chức một bữa chúc mừng ngày nó xuất viện.. Giờ mới để ý thì chị với gái hai người có vẻ thân thiết lắm.. Trước thì..

    Mẹ gái thì cũng đến nhưng chả thấy đả động gì việc nó với gái cả. Cái nhìn có vẻ thân thiện với nó hơn. Nó có hỏi dò thì mẹ gái vỗ tay cái đoạp

    - Quyết rồi. Hai đứa cũng lớn nhưng phải chấn chỉnh nhau học hành cho tốt.. Không thì đừng hòng cô đồng ý..

    Bữa ăn nhanh chóng bày ra. Hai bà mẹ với gái và chị cả bà Vân hình như được dịp thể hiện nên toàn lực lắm.

    Để ý kĩ thì Bố mẹ nó vui nhưng vẫn có vẻ gì đó hơi buồn.. Nó chẳng biết là gì nhưng phải vui đã. Nó được tắm rồi

    [​IMG] )

    Ông K với ông Quân lại được dịp nói phét. Nó không hiểu mấy ông lấy nguồn ở đâu. Sau này mới biết là voz. Cả nhà cứ phải nói là hết sức nghiêng ngả.. Nó thì chỉ nhìn gái. Ngắm gái. Cũng có tia chị Nhưng không nhiều bằng gái. Gái nó nấu cơm xong nên mồ hôi lấm tấm. Đáng yêu mọi lúc mọi nơi luôn.. Đang ăn thì ông K bắt đầu lại hỏi nó

    - Mày biết ai đánh mấy thằng kia không?

    Nó nghĩ ông thần này lại kể công rồi. Vì trước khi đến quán đó thì nó gọi ông K mà..

    - Anh định kể công à? Không có tiền đâu. Hết rồi

    - Không phải. Ai thèm mấy đồng bạc lẻ của mày. Cho mày đoán lại..

    Ngoài ông K ra nó chả nghĩ ra ai cả. Nhưng mà nó lúc nhắm mắt thì có một cái mùi.. Quen thuộc với nó lắm.. Chị.. Là chị.. Nó nhìn về phía chị. Thấy mặt chị đỏ đỏ..

    - Là.. Là..

    Quay sang ông K thì ông gật đầu

    - Chị mày cân 3 đấy..

    Wtf? Nó nghe nhầm à? Chị thì nó biết là mạnh mẽ rồi. Nhưng mà cái này hơi quá đấy. Ông K lại bắt đầu luyên thuyên về trận chiến. Đại loại là ông đang đi thì gặp chị. Chị hỏi ông có thấy nó đâu không thì ông kể luôn cho chị. Mò ra quán thấy nó bị úp. Thì chị cầm cả nửa viên gạch vào choảng thằng cha kia. Rồi.. Cân 2 thằng. Mấy thằng còn lại thì ông K với bạn ông hốt nốt

    - Chị biết võ à

    - Có biết chút chút.. - Chị cười

    Nguy hiểm rồi.. Nó phải cẩn thận thôi.. Chút chút mà cân 3 đấy..

    Hôm sau thì bố mẹ về. Bảo nó về mà lấy quần áo rét đi. Nó cũng vâng dạ rồi tiễn bố mẹ lên xe.

    Chị dạo này biết gái ở phòng nhưng vẫn sang. Còn thỉng thoảng to nhỏ gì đó cơ. Hóa ra là học nấu ăn..

    - Ngày trước thì.. - Nó lẩm bẩm

    - Làm sao? - Đồng thanh..

    - Huýt sao.. Giả vờ điếc.. Đi ra net

    Hôm sau là thứ hai. Nó đi học trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người. Nó nghỉ cả tuần mà. Chả biết ai nói mà nó lĩnh luôn cái biệt danh anh hùng rơm cứu mỹ nhân..

    - Anh hùng RƠM hẳn hoi nhé. Anh hùng RƠM xịn đấy - Con Tomboy nhìn nó cười.

    Hóa ra RƠM có loại xịn và đểu. Giờ nó mới biết.

    - Xịn cái cờ cờ. Mày im cho tao nhờ. Đã phải leo lên tận đây rồi đấy - Nó nói dối gái là đi uống nước trong giờ ra chơi. Sợ ghen. Khổ lắm

    - Haha..

    Thế là nó bỏ con Tomboy trên đấy một mình. Cho nó chừa.

    Về lớp thì có đứa con gái đứng trước cửa lớp nó.. Thấy nó đi về thì nhét vội vàng cái tờ giấy vào tay nó xong chạy mất. Gái thấy thì giằng luôn. Đọc xong xé biến.. Chậc. Tờ giấy gấp đẹp thế mà.. Phí của giời..
     
    THG NguyenLieuDuong thích bài này.
  3. datcompa1 Ghét nắng nhất!!!

    Bài viết:
    266
    Chap 12:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ lúc nhận cái biệt danh bất đắc dĩ ấy. Nó như là đề tài hot trên trường. Nào là tả xung hữu đột cứu mỹ nhân. Anh hùng xông pha bảo vệ gái. Vân vân và mây mây.. Nó cũng bị để ý hơn với cái mác Hotboy xì căng đan.. Khó chịu.. Đi đâu ai cũng chỉ trỏ. Ông K với ông Quân thì khỏi bàn. Trêu lên trêu xuống. Nó cay mà có làm gì được đâu.

    Rồi mọi thứ cũng ổn định theo chiều hướng tốt. Thời tiết dạo này rét hơn rồi. Mẹ gái thì lại đi làm ăn xa gì đó. Nên cường độ ở phòng nó cao lên trông thấy. Ôm gái ngủ mà ấm áp từ trong ra ngoài. Đôi khi vẫn đi quá giới hạn. Hơi thở vẫn đứt quãng.. Lần nào nó cũng bị cấu lưng.

    - Càng ngày chồng càng ranh ma.. Cứ cẩn thận đấy.. - Gái dọa nó

    - Làm gì đâu?

    - Tự hiểu đi

    * * *

    Hôm sau, chị thì đang có ý bảo nó đi học võ. Nó thì lười. Học bục mặt xong đi làm thì lấy đâu ra thời gian để võ với vẽ. Nó à ừ xong lại kệ. Đâu vẫn đóng đó.

    Tối..

    - Mai chồng về à? Gái hỏi nó

    - Ừm. Về lấy áo rét. Không chết rét mất

    - Chồng ra luôn không? Gái mếu mếu

    - Có chứ. Còn đi học mà..

    - Vợ nhớ chồng lắm.. - Gái sắp khóc..

    Nghĩ lại thì đây là lần đầu tiên gái với nó xa nhau quá 5km.. Cảm xúc tuổi trẻ.. Cười

    Nó kéo gái lại gần.. Thật gần.. Chụt.. Nó hôn nhẹ vào môi gái.. Gái nhìn nó ngượng ngùng.. Chả biết nó say đắm cái vẻ mặt này của gái bao nhiêu lần rồi.. Nó chẳng thấy chán.. Rồi cái gì đến cũng phải đến.. Nó đặt gái xuống giường.

    - Vợ xinh quá.. - Nó thủ thỉ rồi hôn vào môi gái.. Gái cũng đáp lại nhiệt tình.. Cái tay nó bắt đầu lần mò ngực gái.. Vẫn là cảm giác mềm mại ấy nhưng có vẻ hôm nay cứng hơn. Nó cúi xuống hôn nhẹ vào đó.. Mơn trớn.. Rồi mạnh hơn.. Gái bắt đầu rên nhỏ.. Gái luồn tay xuống dưới cởi quần nó. Mắt vẫn nhắm. Bất ngờ mở rồi đè nó xuống. Tụt dần.. Gái hôn cậu bé của nó.. Một cảm giác ấm nóng đê mê mà nó chưa bao giờ cảm thấy.. Gái dừng lại.. Ngồi trên nó một cách từ từ.. Gái bắt đầu rên khi cậu bé nó lút vào trong cô bé.. Nhanh dần..

    - Ưmm..

    Cảm giá Gái hơi nhịp chậm. Nó để gái xuống.. Gái ôm nó chặt hơn. Tiếng rên mạnh hơn.. Nó rút cậu bé ra. Lật úp gái lại. Hôm nay nó mới được nhìn kĩ hơn.. Đẹp quá.. Cô bé của gái.. Không có quá nhiều lông.. Nó thích.. Nó lại đút cậu bé của nó vào.. Gái rên to hơn.. Không chống tay mà nằm rạp xuống. Mông vẫn chổng về phía nó..

    - Yêu chồng.. Ưmm..

    - Yêu vợ..

    Nó lại hôn vào gáy gái trước khi chìm vào giấc ngủ..

    Chiều. Ông K đưa nó ra bến xe.. Gái nói bận việc nhà nên không đưa đi được. Nghĩ cũng buồn.. Nhưng nó chẳng nỡ trách gái..

    Nó về nhà. Căn nhà vẫn vậy. Lụp xụp. Nhưng nó thích cái vẻ lụp xụp đấy. Bao nhiêu năm tuổi thơ ròng rã ở đây mà. Bố mẹ nó thì không có nhà. Nó sờ chìa khóa ở chỗ như mọi khi vẫn để. Biết ngay mà..

    Nhà nó thì chỉ là căn nhà gỗ 3 gian bình thường.. Chỗ nó ngủ cũng chỉ có rèm thôi. Nó lách sang bên giữa mẹ. Tủ quần áo ở bên đó. Cái mùi gỗ mít đặc sệt tỏa ra. Cũng chục năm rồi.. Cái tủ ấy.. Nó mở tủ xếp quần áo vào túi nó mang về sẵn.. Có mấy cái áo cộc vì năm nay nó lớn nhanh hơn.. Nó mở ngăn tủ của mẹ.. Nó chẳng biết sao nó làm thế.. Cứ mở thôi. Tiện tay.. Nhưng cái nó chú ý là cả một sấp giấy hơi nhàu vì bị gấp nhiều.. Giấy vay nợ.. Cả giấy thế chấp mà chưa kí.. Sao lại thế? Bố mẹ nó cũng làm gì mà cần số tiền lớn như vậy.. Nó lại lục lọi tiếp.. Trong cái túi đã sờn chỉ của mẹ.. Một tờ giấy.. Có tên nó.. Nó đọc xong mà không tin vào mắt mình nữa.. Nó bắt đầu thấy sợ, rồi lại buồn, tuyệt vọng. À thì ra là giấu nó. Hèn gì bắt nó đi khám tổng thể.. Rồi những cơn đau đầu, khó thở của nó nữa..

    Chiều muộn. Bố mẹ đẩy xe hàng về dắt theo thằng cu nữa tầm 4 5 tuổi. Nhìn giống bố như đúc.. Nhất là đôi mắt.. Nó chẳng chào bố mẹ. Chẳng quan tâm cái vẻ mệt mỏi của bố mẹ. Nó hỏi luôn:

    - Sao lại giấu con?

    Nó chìa tờ giấy ra. Bố mẹ đều nhìn nó. Thằng cu thấy người lạ thì đứng nép sau mẹ nó. Mẹ nó bế thằng cu. Thở dài đi vào trong. Nó lại nhìn bố. Bố nó lắc đầu

    - Bố mẹ đang gom tiền cho mày sang singapore để chữa.. Nhà mình có nhưng vẫn chưa đủ..

    - Không còn cách nào sao? Ở Việt Nam không được à? Người ta vẫn chữa bình thường đấy thôi?

    * * * - Bố nó lắc đầu - Giai đoạn 2 sắp sang 3 rồi

    * * *

    - Người ta nói ở bên đấy tốt hơn nhiều mà không để lại di chứng.. Ở đây không chắc chắn.. Lỡ nó di chứng hoặc tái lại thì tiền mất tật mang..

    * * *

    Nó bần thần. Nó không nói gì nữa. Bước ra khỏi nhà.. Trên tay vẫn còn tờ giấy.. U não.. Hẳn nào.. Nó im lặng.. Cúi gằm mặt xuống.. Ra bờ sông..

    Cứ mỗi lần buồn là nó lại ra đây. Cái bờ đê thơ mộng quê nó. Đang là mùa cạn. Nó bật ra ngoài lan can. Phi xuống. Đi dọc bờ sông. Cái mùi nước tanh nhẹ.. Nó nhớ cái hồi nhảy cầu tắm sông.. Nó bật cười.. Nước mắt chảy.. Hoàng hôn. Nó giờ mới nhận ra là Hoàng hôn là kết thúc..

    Nó bắt đầu suy nghĩ về nó, hoàn cảnh gia đình nó, về gái về mọi thứ..

    Ngồi đó đến gần tối mịt. Nó mới về. Nó quyết rồi.

    - Con sẽ không chữa đâu. Bố mẹ trả lại tiền đi. Số còn lại để cho thằng Hà (Em nó) Nó cần hơn con

    Bố mẹ nó buông bát cơm xuống. Cả nhà nhìn nhau.. Nó chẳng bao giờ cãi bố mẹ nó điều gì.. Có cũng chỉ là xin đi chơi không được thôi.. Mẹ lại thở dài.. Bế thằng cu đi đâu đó

    - Mày nghĩ quẩn thế con? Nuôi mày đến từng này rồi mà chả lẽ để mày chết à?

    - Nhưng 2 3 trăm triệu như thế thì bố đào đâu ra? Chữa xong chắc gì đã khỏi? Bố định để cả nhà chết đói vì chữa cho con à?

    - Bố không thấy con đang là gánh nặng sao? - Nó bắt đầu to tiếng hơn

    - Bốp - Bố đánh nó. Không phải là lần đầu tiên.. Nhưng mà.. Nó thấy chẳng đau gì cả.. Tay bố run run.. - Khi nào tao còn thì không bao giờ con tao phải chịu khổ..

    Đúng là thế. Đi bao nhiêu năm. Lúc bố nó đi thì công nhận một hai ba năm đầu khổ thật. Nhưng sau số tiền bố gửi cho mẹ con nó thì cũng gọi là có dư hàng tháng. Hai mẹ con tiêu có mấy. Nhưng mẹ nó cứ đi đòi buôn bán đấy chứ. Nó hỏi thì bảo là cho đỡ buồn.. Nó cũng đi theo..

    Nó đi thẳng ra ngoài.. Lại ra bờ sông.. Ngồi đó.. Nó cứ nhìn thôi.. Trời bắt đầu lạnh hơn thì nó về.. Bố ngồi đó.. Nó nhớ như in cái vẻ bần thần của bố nó. Mẹ bảo nó giống bố cái vẻ mặt này. Thấy nó về.. Bố lấy cái áo rét ném cho nó rồi lại lôi nó đi.. 2 bố con lững thững..

    Quán rượu đêm

    - Nào. Thử xem ra thành phố tửu lượng hơn ông già ở nhà là mấy không?

    * * * Ngơ ngác

    - Không sao. Hôm nay phá lệ. Mày cũng lớn rồi. Trai tráng mà không biết rượu chè gái gù thì phí một đời. Hà hà..

    * * *

    Một chén. Hai chén. Chén n. Nó cứ uống thôi. Nốc cho rượu thẳng vào cổ. Nó muốn say.. Rượu thì như đốt cháy cổ họng nó..

    - Mày biết bố tâm đắc nhất là hình xăm nào không?

    - Con hổ hả?

    - Không. Đây này - Bố nó xòe tay ra. Tên mẹ nó. Giọng bố nó vẫn đều đều

    - Cả cuộc đời này có một việc mà bố không bao giờ ân hận. Là lấy mẹ mày và sự ra đời của mày và thằng Hà.. Bố mày đây.. Ngày xưa một thời hổ báo gặp mẹ mày thì hóa mèo. Lúc có mày thì bố mới biết đi làm ăn đấy. Hài. Sau bao nhiêu năm thì mới gần đây bố quyết bỏ xã hội về quê. Bố tự nhiên thèm được thấy mày lớn.. Yêu đương.. Lấy vợ.. Bố thì được bế cháu.. Ngày xưa Bố làm ra bao nhiêu tội lỗi làm ông bà mày khổ.. Làm cả mẹ mày khổ.. Nên giờ mới thấm thía câu đời cha ăn mặn đời con khát nước. Nếu đó đã là số phận thì bố vẫn quyết chống.. Một lần nữa..

    Nó bắt đầu khóc. Có hơi rượu làm nó mạnh rạn hơn. Nó chẳng quan tâm ai xung quanh cả. Nó cũng là con người bình thường thôi. Bố thì vỗ vai nó. Cười buồn. Nó khóc lâu lắm.. Đêm đó bố nó lại như xưa kể chuyện cười lúc bố nó đi làm xa.. Ông bạn bố đi làm xa có cô vợ trẻ ở nhà. Hôm về vợ đang hăng say với người tình, thằng người tình sợ quá gom quần áo trốn luôn xuống gậm giường mà quên mất cái sịp vẫn treo lơ lửng trên cái quạt trần. Mà Không biết là vứt lên kiểu gì nữa..

    - Mà có ai biết nữa không bố?

    - Không

    - Giữa tháng đi à bố?

    - Ừm..

    Nó cười. Tuyệt vọng.

    Nó quyết định ở nhà hôm nữa. Nó tắt máy. Nó cần nghĩ. Thờ dài và thở dài..

    Nó biết là làm thế thì chẳng ai vui cả. Nhưng đau một lần rồi thôi..

    Chiều hôm sau. Nó ra lại thành phố. Nó tìm ông K. Ngoài ông K nó chẳng biết tìm ai cả. Nó trống rỗng. Phố về đêm..

    - Uống đi anh.. Lâu rồi chưa Solo thử với anh đấy - Nó cùng ông K cạch. Mặt ông cũng buồn buồn

    - Thật à? - Ông cố xác định từ nó

    - Ừm..

    * * *

    - Hiiiiii - Chị từ đâu ra ôm cổ nó

    - Tiếng mẹ đẻ chưa sói còn bày đặt tiếng anh.. - Nó lẩm bẩm

    - Kệ tui..

    Chị vẫn nhí nhảnh vậy đấy. Mà cũng lạ. Cứ hễ nó buồn là lại gặp chị. Thế mới tài. Ông K thấy chị thì đứng dậy có ý về. Nó cũng định về thì chị kéo xuống

    - Chị muốn ăn ốc..

    Nó bảo ông K về trước đi. Ông cũng ừ rồi về. Nhìn nó ái ngại.. Chị ra ý bảo bón cho chị. Nó cười. Thế là nó lại khều ốc cho chị ăn..

    Chả biết lần này có phải cuối cùng không..

    Nó đèo chị về. Đi được nửa đường đến giữa cầu thì nó dừng lại.. Chị thấy nó lạ thì cũng im luôn.. Nó nhảy xuống xe.. Đi lại thành cầu.. Im lặng.. Chị ra vỗ vỗ vai

    - Sao vậy?

    - Nếu một lúc nào đó.. Em biến mất thì sao nhỉ?

    - Sao lại thế? Nói rõ đi xem nào? Chị có vẻ cuống

    - Em đùa thôi. Say quá nói nhảm rồi

    Nó quay mặt lại đang định về chỗ cái xe thì chạm ánh mắt chị. Chị nhìn nó hình sự lắm.. Chị bất ngờ kéo tay nó

    - Nói..

    - Không có gì mà

    - Có nói không?

    - Không có mà..

    Đèo nó về xong là chị cũng về luôn. Nửa tiếng sau thì chị chạy sang. Nó mở cửa phòng thì thấy chị mắt tèm nhem. Chẳng nói chẳng rằng kéo tay nó ôm chặt..

    - Đừng đẩy em ra mà.. Xin anh đấy

    Lần này nó chắc chắn không nghe nhầm. Rõ mồm một..

    - Ơ?

    * * *

    * * *

    - Sao lại nói dối? Chị đẩy nó ra hỏi chống không. Chắc ngại

    - Nói dối gì? Nó không hiểu

    - Đừng có cố tình không hiểu

    * * *

    - Có gì cũng phải chia sẻ chứ? Giữ thế được gì không? ĐỒ TỒI.. - Chị bất ngờ hét to

    * * *

    - Gọi mẹ rồi. Mẹ kể rồi - Chị bình tĩnh hơn

    Nó thì vẫn đứng hình thôi. Mọi chuyện xảy ra nhanh hơn dự tính của nó..

    * * *

    - Ơ..

    Chị hiểu cái bản mặt lúc đấy của nó nén bắt đầu ngượng

    - Cái câu mới vào phòng là gì thế? Nói rõ ràng lại đi..
     
    THG NguyenLieuDuong thích bài này.
  4. datcompa1 Ghét nắng nhất!!!

    Bài viết:
    266
    Chap 13:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chị bắt đầu ấp úng.. Cứ à với ừm..

    - Nói nhầm.. Ừm.. Vội quá nói nhầm.. À..

    Nó bật cười thì mặt chị càng đỏ.. Nhưng nó chững lại.. Chị xinh quá.. Nó kéo mặt chị lại.. Chị bất ngờ nhưng cũng hiểu ý định của nó.. Nhắm mắt.. Nó cũng nhắm mắt.. Môi nó chạm môi chị. Một vị ngọt đúng nghĩa rồi Lưỡi nó chạm lưỡi chị.. Cái tay nó lần vào trong áo chị thì nó choàng tỉnh..

    - Em xin lỗi.. Em làm cái gì thế này?

    * * * - Mặt chị nhìn buồn lắm.. - Ừm.. Không sao đâu.. Chị về đây..

    Chị ra đến cửa thì nó không biết cái gì xui khiến một lần nữa kéo tay chị lại.. Cưỡng hôn

    Ai nói nó lăng nhăng, phụ bạc thì nó nhận hết. Nó yêu gái nhưng với chị thì nó không thể phủ nhận là nó không có gì. Trước khi quen gái thì nó gặp chị rồi. Cái mặt xinh xinh nhìn thấy là nó xao xuyến.. Nhưng cái nó không ngờ là chị lại yêu nó.. Ranh giới quá rõ ràng nhưng giờ sao mong manh thế..

    Lúc nó cưỡng hôn thì chị đặt tay giữa hai đứa.. Nhưng khi môi nó chạm môi chị thì tay chị ôm lấy cổ nó.. Rồi mọi thứ diễn ra tự nhiên.. Nó bế chị lên giường rồi tiếp tục hôn.. Chị thì càng cuồng nhiệt hơn.. Cái áo chị bay theo chiều ném. Lộ ra bộ ngực căng tràn. To hơn cả gái.. Nó cúi mặt vào đó mà hôn mà hít như chẳng bao giờ là đủ.. Thơm quá.. Mùi con gái..

    - A.. Ưmm..

    Chị lại kéo nó lên hôn.. Nó hôn vào môi chị xong là cổ.. Tai.. Lùi xuống.. Xuống nữa. Chị hiểu ý nhấc mông lên cao cho nó dễ cởi.. Rồi.. Nó ngắm.. Đẹp.. Nó định hôn vào thì chị kéo cổ nó

    - Đừng..

    - Không sao mà.. Nằm im đi..

    - Ưmm.. - Chị bắt đầu rên khi nó hôn nhẹ vào cô bé.. Cái lưỡi nó giờ như bản năng rồi.. Nó nhổm dậy định bắt đầu hành trình thì chị kéo cổ nó xuống thì thầm

    - Cho anh đấy..

    Nó giật mình thì chị cười ngượng. Hôn nó luôn. Cổ vũ thế này thì nó lưỡng lự làm sao nổi. Ai đó kéo nó ra đi.. Nó không làm chủ được bản thân nó nữa..

    Gần sáng nó tỉnh. Chị nằm ôm nó ngủ ngon lành. Nó lại càng ý thức hơn.. Nó đang làm gì thế này? Nó đang muốn tránh xa gái ra thì chị lại đến.. Rồi chuyện này sẽ đi về đâu..

    - Chồng.. - Chị ngẩng lên nhìn nó

    - A.. Ơ.. Hả?

    - Nhìn chồng ngu quá.. Hi hi..

    - Sao lại làm thế? Nó nhìn chị

    - Không biết nữa.. Vợ chấp nhận chồng - Chị nghịch tóc nó

    - Anh sắp ch..

    Đang nói dở thì chị cưỡng hôn nó..

    - Cấm nói bậy bạ.. Vợ biết rồi..

    * * *

    - Đừng buồn. Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Ngày bao nhiêu chồng đi?

    - Không muốn đi.. - Giọng lại đều đều

    - Đừng có nói thế..

    - Mẹ kể mẹ phải đi vay lãi chưa?

    - Có chuyện đó hả?

    - Có thể là phải thế chấp nhà..

    * * *

    * * *

    - Để vợ tính..

    - Kệ đi - Nó quay mặt đi hướng khác..

    Chị ôm nó ngủ

    Sáng nó bật điện thoại thì toàn là tin nhắn của gái.. Nó gọi lại thì Gái trách sao về quê tắt máy không gọi gái. Nó vẫn bình thường trả lời là do hết pin không mang sạc.. Xin lỗi mãi mới tha.. Nó cũng bảo là trưa nay lên đến nơi. Ông K đón rồi.. Nó nói dối gái..

    Phải kết thúc thôi - Nó tự nhủ.. Nhưng khó quá..

    Chiều Gái qua phòng nó. Thấy nó là ôm luôn.. Nũng nịu xong đổi giọng luôn

    - Nhớ chồng lắm.. Đi gọi mà cả ngày không nghe.. Liệu hồn đấy..

    Nó cũng chỉ dám cười trừ.. Nó thương gái lắm. Nhưng chắc chỉ còn cách này thôi.. Nó bảo gái đi mua thức ăn về nấu

    Xong nó gọi chị

    - Alo.. Vợ đây.. - Giọng chị

    - Làm cho anh một việc nhé..

    * * *

    * * *

    - Quyết định thế đi.. - Chị nói

    Nó cũng nghĩ đến con Tomboy nhưng thân chứ chả quen. Mang tiếng..

    Tối gái lại sang nấu cơm cho nó..

    Máy nó có tin nhắn.. (Nó trả lại máy gái từ sau vụ ở quán rồi. Hôm đấy máy nó bị đập. Mà 1200 vẫn bền nhất) Vẫn như thói quen là gái phải đọc trước. Nó biết mà.. Là số chị với nội dung là "Ck ơi"

    Gái quay qua nhìn nó. Nó nhìn gái. Chắc là hận nó lắm. Nó thì chỉ cố để hình ảnh gái ăn sâu vào trong đầu nó. Gái còn trẻ còn nhiều cơ hội. So với việc nó bỏ gái với cái việc để gái nhận xác nó thì nó nghĩ là bỏ tốt hơn. Còn chị?

    - ĐỒ PHẢN BỘI - Gái hét lên xe đi ra luôn

    Cứ hận đi để nó làm động lực giúp gái tốt hơn. Chẳng biết nó nghĩ đúng hay không. Dù chuyện gì xảy ra thì con gái lúc nào cũng hồi phục nhanh hơn con trai. Con trai ai yêu thật lòng chia tay biết ngay vì dù chia tay rồi hay có ny mới vẫn luôn quan tâm nyc..

    Hôm nay là ngày đầu tiên của tháng 12. Thời sự báo có luồng không khí lạnh tràn về. Nó đi học. Gái mặc cái áo len cao cổ màu hồng. Mặc áo đồng phục. Váy và quần tất. Nhìn đáng yêu lắm. Nhưng nhìn gái mắt đỏ hoe.. Chắc khóc nhiều.. Nó cố làm ra vẻ tôi không sao và tôi cũng chẳng quan tâm. Gái lại càng bực. Yêu nhiều thì hận nhiều mà. Lúc về nó phi ra cửa trước.. Nhưng lại đứng từ xa đợi gái đi ra khỏi cổng trường khuất tầm nhìn thì mới về phòng.. Không khí ngày càng lạnh. Nó chỉ muốn nhắn nhủ với gái là trời lạnh đi đâu mặc áo ấm vào nhé.. Nhưng không thể nữa rồi.. Chị mấy hôm nay bận gì đó nên chẳng sang. Nó cũng kệ. Càng tốt. Đỡ phải nghĩ.. Nó mệt mỏi..

    Bố nó sáng hôm nay ra.. Nó xin nghỉ để đi làm thủ tục bay.. Bảo nó mọi thứ ổn rồi.. Làm thủ tục rồi bay thôi.. Nhìn vẻ mệt mỏi của bố làm nó chợt nảy ra cái ý định muốn bỏ trốn. Rồi đâu lại vào đấy. Thiếu nó thì trái đất vẫn quay. Cái nợ duy nhất của nó là với gái thì cũng xong rồi.. Nhưng chị thì phải nói là nó không biết nghĩ sao cho đúng nữa.. Nó phải có trách nhiệm.. Nhưng nó cũng sắp.. Chậc.. Thôi kệ. Tối Đưa bố về phòng nghỉ thì nó chạy ra ngoài mua đồ ăn nhanh. Lười nấu mà. Ra đến ngõ thì chị thò đầu xe vào. Vẫn cố hôn gió nó phát làm nó tí thì bị mê hoặc. Đùa đấy. Nó chỉ cười thôi. Nhưng phải nói là người đẹp mặc gì cũng đẹp. Chị mặc quần ngủ với áo gió bình thường thôi mà vẫn lung linh. Về phòng bắt đầu nghe tiếng bố. Nó ít khi nghe trộm ai nói chuyện lắm. Nhưng lần này nó lại muốn làm vậy:

    - Không được.. Để chú tự đi vay.. Nhà cháu. Chú có quen biết gì mà vay.. Rồi chú không trả được nợ thì sao?

    - Không sao đâu chú.. Cháu cũng nói bố mấy ngày hôm nay rồi.. Bố cháu bảo muốn gặp chú

    * * *

    * * *

    Không khí im lặng. Nó thì như chết lặng. Bố nó vẫn phải đi vay mà cứ bảo nó là ổn rồi.. Nó là cái gánh nặng.. Nó mệt mỏi lắm.. Không muốn ở lại nữa.. Nó đi ra khỏi ngõ.. Bắt đầu đi và đi.. Nó chẳng biết là nó đi đâu và đang ở đâu nữa.. Nó lại đau đầu.. Khó thở.. Bực bội thật.. Đúng lúc thế.. Nó tìm đến một bờ tường. Dựa vào. Một lúc thì cũng hết. Nó thấy gái.. Đang đi một mình.. Chuẩn bị tiến về phía nó. Kéo cái mũ áo lên chùm đầu. Cúi mặt xuống và đi qua là tất cả những gì nó có thể làm được lúc ấy. Nó muốn kéo gái lại gần nó. Nó muốn thủ thỉ là nó nhớ gái. Không biết gái có nhớ nó không? Nó quay lại nhìn gái. Gái vẫn đi. Sẽ có một người thay thế nó. Yêu gái nhiều hơn. Nghĩ đến làm nó vừa vui vừa buồn..

    Gái với nó giống nhau một cái là nếu không gặp tận mặt thì cũng không bao giờ nhắn tin nói nhớ người kia.. Cố chấp lắm..

    Rồi nó có điện thoại.. Là chị.. Nó chẳng muốn nghe.. Mắt chạm mặt.. 1 2 rồi 5s Gái chạy lại phía nó.. Ôm chặt..

    - Em biết là anh mà.. Biết mà..

    * * *

    - Anh vẫn đi theo em mà. Phải không?

    - Ngân nhầm rồi. Tôi đi mua bánh cho chị..

    Đau một lần rồi thôi..

    * * *

    Bonus

    Quá khứ xa..

    - Chồng không nghe lời vợ với mẹ à?

    - Không

    - Chồng nhớ câu này nhé

    Cứ mỗi lần làm vợ giận là lại nói câu này.. Yêu người hơn tuổi đâu phải dễ..

    - Bố Bích làm mẹ Bích giận rồi.. - Con gái nó lay lay. Cứ mỗi lần giận nhau thì con gái nó lại ra lay nó đi dỗ gấu mẹ.. - Bố Bích đi xin lỗi mẹ Bích đi..

    - Bố mệt.. Bích ra kia chơi đi..

    - Bích không thích thấy bố mẹ cãi nhau đâu. Mặt tội tội..

    - Ừm. Tí bố xin lỗi.. - Thế là con bé chạy lên phòng với vợ nó..

    Câu chuyện là nó lỡ mải chơi game nên quên không sang ông bà nội đón Bích. Mẹ với vợ nó thì ghét cái tính này của nó lắm.. Dù vậy thì vẫn là nó sai.. Phải đi xin lỗi thôi..
     
    THG NguyenLieuDuong thích bài này.
  5. datcompa1 Ghét nắng nhất!!!

    Bài viết:
    266
    Chap 14:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Gái có vẻ chưa muốn hiểu.. Nhìn gái tội lắm..

    - Em không tin.. Em không muốn tin.. Anh là của em mà.. - Gái khóc.. Ôm chặt nó hơn. Nó chỉ muốn ôm chặt gái lại. Để bù cho những gì nó đã gây ra.. Những ngày nó phải xa gái.. Nhưng cuộc sống.. Thật trớ trêu cho cuộc tình của nó và gái..

    - Tôi đi mua bánh cho chị.. Ngân nhầm rồi.. - Nó bình tĩnh nhắc lại từng chữ một

    - Anh.. ĐỒ PHẢN BỘI..

    Gái khóc to hơn. Vai gái run. Nó đẩy gái ra rồi quay đi. Nó sợ nó sẽ khóc theo mất. Định mệnh..

    Nó đi vô hồn.. Điện thoại thì cứ rung.. Kệ.. Nó phải chấm dứt ngay mọi thứ.. Nó chạy ra bến xe.. Tắt nguồn điện thoại..

    Áp lực dồn hết mấy ngày qua làm nó muốn nổ tung. Nó bắt vội chuyến xe đêm.. Nó chẳng rõ nơi nó đến.. Lục túi thì còn gần hai triệu.. Chị mới trả lương cho nó.. Chẳng thấm vào đâu.. Nó cười.. Kết thúc quãng đường của nó ở tuổi 16..

    Nó bắt đầu chảy nước mắt.. Sao lại là nó? Nó có làm gì nên tội? Nó ngủ luôn sau đó..

    Nó đi đến thành phố xa lạ.. Người ta hay gọi là đi bụi đấy.. Nó nghĩ..

    Nó dừng chân ở ngã tư.. Nơi đó có một bệnh viện.. Có vỏ ngoài hơi cũ.. Bệnh viện xxx.. Người ra vào tấp nập.. Đa số là người dân tộc.. Nó bước qua đó và dừng ở một quán bún ven đường.. Quán kha khá khách.. Mùi thuốc bắc ở đâu đó làm nó cực kì khó chịu.. Ông già bán bún cổ quàng cái khăn mặt để lau mồ hôi mỉm cười mang bát bún chả ra.. Nó không hiểu sao ở cái nơi này mà ông vẫn có thể mỉm cười được.. Nó bắt đầu ăn.. Nó tròn mắt.. Vị bún ngon nhất mà nó từng ăn.. Đến tận bây giờ nó vẫn còn nhớ vị bún chả đấy.. Nước dùng quá tuyệt vời

    - Ngon quá ông ạ

    - Ừm.. Hề hề

    - Ông làm bún lâu chưa?

    - À xem nào.. 30 năm rồi đấy.. - Ông nhăn nhó..

    - Ở đây luôn hả ông?

    - Ông mới chuyển về đây được 15 năm thôi

    - Ngày xưa chắc ông đắt khách lắm nhỉ?

    - Chứ sao nữa.. - Ông già tròn mắt nhìn nó đầy tự hào..

    - Mùi thuốc bắc như này mà ông? Khách ngửi thì chạy hết chứ? Sao ông vẫn còn làm?

    - Vì ở đây ông gần con gần cháu.. Và cái chỗ này gần viện.. Khách thưởng thức thì ít chứ đa số họ toàn là những người thân của bệnh nhân.. Nhiều người đưa con cháu bố mẹ ông bà đi viện còn chả có đồng nào để ăn. Ông cũng già rồi.. Cái tuổi gần đất xa trời.. Mấy năm nữa cũng phải nghỉ.. Giúp đỡ người lấy phúc cho con cho cháu nó hưởng chứ.. Với lại nếu không chống được lũ thì phải sống chung với nó thôi..

    Nó suy nghĩ.. Về những người nó yêu thương.. Về những người nó sẵn sàng để bảo vệ.. Về căn bệnh của nó.. Về tương lai.. Về những gì nó đã và đang làm được.. Nó sẽ được ở gần gái.. Theo dõi gái.. Kể cả là nó không phải là người gái yêu..

    - Bún nguội kìa cu? Ăn đi chứ?

    * * * Ông cho cháu bát nữa nhé

    - Thử phở sốt vang không?

    - Cháu không biết ăn cái đấy!

    - Món tủ của ông đấy - Ông già bật cười tự tin

    - Vâng.. Để cháu thử đi..

    Tuyệt thật.. Nó cũng chẳng biết là nó quên cái mùi thuốc bắc kia từ lúc nào..

    Đứng lên thanh toán là nó bắt vội xe ôm ra bến và trở về phòng. Đúng là đi hỏi già về nhà hỏi trẻ.. (Đừng nói là nó giấu tên bệnh viện làm gì? Phần vì nó không muốn lộ info. Phần vì năm 2011 ông già cũng về quê cũng cùng bà vợ. Quán bún giờ là của cậu con trai. Nhưng là người trẻ nên tay nghề chưa đạt. Nhưng nếu có ai muốn lục thì nó cũng đành chịu. Tin cũng được mà không tin cũng được. Đừng phá là được)

    Nó bật máy gọi cho bố và chị.. Nó đang về..

    Nó phải mạnh mẽ hơn nữa..

    Tiếng chị cuống cuồng khi nghe máy.. Thương chị..

    - Chồng ở đâu? Ở đâu hả - Chị hỏi dồn

    - Chồng đang về.. Chờ tí nhé..

    - Nhưng mà chồng ở đâu? Chắc sợ nó không về..

    - Ở một nơi rất xa.. Không sao đâu mà..

    - Chồng về ngay đi..

    - Ừm..

    Đi xe mất 4 tiếng thì về phòng. Cả chị cả bố đợi nó. Ai cũng muốn hỏi nó đi đâu thế? Nó cười. Tâm trạng thoải mái lắm.. Lâu rồi mới được như vậy.. Hai người thấy nó vậy thì chẳng thế nữa.. Nó ngồi kể lại thì bố nó bảo xong vụ này phải lên ăn thử thôi. Tưởng cảm ơn cơ.. Xong Bố nó đi ra ngoài mua thuốc lá.. Bố vừa ra ngoài thì chị ôm chặt nó..

    - Lần sau đừng có suy nghĩ trẻ con thế nữa nhé.. Muốn thì để vợ đi cùng..

    Nghe xong câu đấy nó chỉ muốn làm một cái gì đó cho chị.. Chắc nó làm chị buồn lắm

    - Ừm.. Chồng nhớ rồi.. - Nó siết chặt chị hơn rồi nhả ra..

    Nó hỏi chị:

    - Liệu có vay được tiền không? - Cảm giác ngại và bị phụ thuộc.. Từ trước đến nay nó chưa bao giờ phải vay ai tiền. Đặc biệt là người nó yêu.. Mà giờ thì lại là số tiền lớn như vậy..

    - Chắc chắn là được.. Vợ nói mà.. - Chị nhìn nó cười

    * * *

    - À.. Bố vợ nói.. Muốn gặp cả chồng!

    - Ừm..

    - Vợ không biết ý gì nữa.. - Mặt chị nghiêm trọng

    Gian nan vất vả.. Một bước đi mới của nó lại khó khăn chồng chất khó khăn - Nó nghĩ..

    - Có vợ rồi chồng ạ! Don't worry

    Nó nhìn chị.. Chị cười.. Tự nhiên nó thấy mọi thứ nhẹ nhàng thế..

    Tối thì chị về nhà. Bố nó thì hút thuốc nhiều lắm mà sợ ảnh hưởng tới nó nên lại ra ngoài..

    Các bạn đã từng xem phim khi người đàn ông góa vợ bật khóc chưa? Nó thấy bố nó trong khoảng thời gian này đúng y như ông Lâm vậy.. Có khác cũng chỉ là bố nó có mẹ nó.. Tóc bố nó cũng bắt đầu bạc mấy sợi.. Hai bố con ăn cơm với nhau mà chẳng nói được một câu ra hồn.. Trời lạnh.. Ăn xong thì bố bảo nó đi tắm rồi ngủ.. Nước đun rồi..

    Cái thời ở đây mùa đông tắm toàn phải đun bằng ấm điện. Tắm thì chả dám nhảy bõm vào chậu như ở nhà..

    Tắm xong nó đi ra để bố tắm.. Vừa ngồi vừa nghĩ vừa lau đầu.. Nó Khó thở.. Cơn đau bắt đầu từ ngực qua gáy rồi lan ra khắp nửa đầu bên trái.. Nó bám vào thành giường.. Nắm chặt.. Nhưng rồi Cơ thể nó không nghe lời nó cứ mềm dần đi thôi.. Đúng lúc nhỉ? Nó buồn ngủ và nó chỉ nhớ được đến thế!

    Tỉnh dậy thì nó đang ở trong bệnh viện.. Nó hiểu là bệnh của nó bắt đầu tiến triển rồi.. Qua ô cửa kính.. Nó thấy bố nó đang nói gì với ông bác sĩ.. Mặt đăm chiêu lắm.. Chị mở cửa đi vào.. Ánh mắt chị buồn buồn.. Nhìn nó.. Nó quay mặt đi.. Nó không muốn nghe thêm điều gì cả..

    - Chồng.. - Chị nắm tay nó..

    - Vợ ra ngoài đi.. Chồng muốn một mình..

    * * * - Chị ngồi đó nhìn nó

    - Đã bảo là ra ngoài đi mà.. - Nó cáu.. Quay mặt lại.. Mặt chị biến sắc.. Mắt hơi đỏ.. Giờ nó mới để ý mặt chị mệt mỏi lắm.. Quay mặt đi.. Nó vẫn nghe thấy tiếng sụt sịt.. Chị vẫn ngồi đó..

    Không khí trong phòng điều hòa mà nó thấy ngột ngạt hơn cả ở ngoài..

    Chị không nói gì.. Cứ sụt sịt.. Bố nó mở cửa đi vào.. Phá vỡ Không khí im lặng..

    - Đỡ chưa?

    * * *

    - Sao? Hết việc nên quay ra chửi cái Vy à?

    Nó nghĩ sẽ là một tiếng thở dài hoặc một lời động viên cơ..

    - Con muốn một mình.. - Nó vẫn ngang

    Bố nhìn nó.. Nó biết.. Bố thở dài..

    - Vy ra đây bố bảo.. Kệ nó đi.. Thằng yếu đuối..

    Nó mở to mắt quay ra nhìn để xác nhận sự việc.. Mới đây thôi mà.. Bố nó tiếp:

    - Mày có biết hôm qua tới giờ ai chăm mày không?

    * * *

    - Càng được nước thì càng lấn tới à?

    * * *

    - Mày tưởng chỉ có mày mới mệt mỏi thôi à? Từ ngày hôm qua tới hôm nay con Vy nó chưa ngủ tí nào đâu? Bệnh tật là cái số.. Mày chỉ lo thân mày thôi mà còn chưa xong.. Sau này mày định lo cho ai? Bố nó cho nó một tràng dài.. Bố bị áp lực nhiều hơn nó.. Nó đề cao bản thân quá rồi..

    Bố nói đúng.. Nó đến thân nó còn chưa xong.. Chị càng nhịn thì nó càng được nước..

    - Con xin lỗi

    - Xin lỗi con Vy kìa..

    Nó nhìn chị..

    - Không sao đâu.. Chị nói không sao mà trông như là cả một trời sao vậy..

    - Ở đấy mà xin lỗi đi.. Tao đi hút điếu thuốc..

    Bố nó cũng đi ra ngoài luôn..

    - Xin lỗi vợ..

    - Không sao mà.. Lần sau đừng trẻ con thế nữa.. - Chị vẫn sụt sịt.. Nhìn thương quá

    - Vợ nằm đây ngủ đi..

    - Không.. Tí về vợ ngủ..

    - Nằm ngủ đi chồng không làm gì đâu..

    - Đố chồng luôn - Chị bật cười

    - Nằm xuống đây.. - Nó nhảy xuống giường cho chị lên.. Chị vẫn lắc đầu..

    Nó kéo mặt chị lên.. Hôn thật sâu.. Lần này Nó yêu chị thật rồi.. Nếu các bạn có một người luôn luôn quan tâm bạn và lo lắng cho bạn như chị với nó thì hãy nhớ giữ thật chặt vào nhé..

    Hôm sau nữa thì xuất viện.. Bố cùng nó lên trường làm giấy bảo lưu kết quả. Ông hiệu trưởng biết chuyện thì cười buồn..

    - Cố lên anh bạn..

    Nó cười buồn..

    - À.. Thầy giúp em giữ bí mật được không?

    * * * Ông hiệu trưởng nhìn nó như muốn tìm kiếm câu trả lời..

    - Em có lý do riêng mà..

    * * *

    * * *

    - Thế bao giờ đi?

    - Tuần nữa thầy ạ.. Nó lại cười

    - Ừm.. Cố gắng..

    Nó ra ngoài để ông thầy với bố làm giấy tờ.. Nhìn về phía lớp nó.. Là gái.. Vẫn chỗ bàn thứ 3 ngoài cùng.. Mắt nhìn bảng.. Tay chép chép.. Nó thấy gái cười.. Ổn rồi.. Ổn rồi.. Nó tự nhủ..

    Chiều tối thì đến nhà chị. Nó nhớ mãi lần đầu tiên nhìn thấy là nó đã hoang mang rồi thì đến giờ bước vào thì lại càng thêm áp lực.. Vào thì bố chị đã ngồi đấy rồi. Cái dáng đậm chất công an. Khuôn mặt đăm chiêu.. Đang xem thời sự.. Thấy bố và nó thì đứng dậy

    - Ngồi ghế luôn đi.. Cứ tự nhiên..

    Chị thì đứng luôn sau ghế bố chị..

    - Chào anh..

    - Chào chú ạ..

    - Ừm.. Tôi nghe cái Vy nói chuyện rồi.. Anh muốn vay bao nhiêu?

    Bố chị vào thẳng vấn đề làm nó thấy nghi nghi.. - À.. Vy đi mua bố mấy lạng chè.. - Quay qua bố con nó nhìn.. - Ông với cháu thông cảm. Tôi bị nghiện chè. Không có là không chịu được..

    Bố nó cũng à ừ bảo cũng như thế..

    Bắt đầu có chuyện rồi..

    Chị đi thì bố chị bắt đầu vào chủ đề chính..

    - Vy với cậu có quan hệ gì?

    - Là bạn ạ!

    - Là bạn?

    Cái câu hỏi cùng cái nheo mắt làm nó cứng cựa.. Nó bắt đầu hiểu ra mọi thứ..

    - Cháu nó cũng có tình cảm với con của ông..

    Bố nó trả lời.. Bình tĩnh trả lời.. Bố nó cũng hiểu ra rồi..

    - Vậy tôi vào chủ đề chính luôn nhé. Tôi không chấp nhận mối quan hệ này.. Con gái tôi không thể yêu con trai anh được.. Tôi sẽ đưa ra số tiền đó.. Nhưng.. Đừng bao giờ đến gần con gái tôi.. Được chứ?

    * * *

    Đúng là công an. Tác nghiệp mọi lúc mọi nơi được. Nhưng sau này nó mới biết bố chị hiểu sai một chỗ.. Là nghĩ nó và chị yêu lâu rồi..

    Câu nói chỉ có trong mấy cuốn tiểu thuyết nó đọc đang áp dụng thẳng lên nó. Giờ nó mới hiểu cảm giác thằng bị áp đặt nó bối rối như nào. Chứ đọc thì nhẹ nhàng bao nhiêu.. Phán bừa là thằng này cao thượng.. Con kia tiểu nhân.. Nó quay qua nhìn bố.. Bố cũng vậy.. Nhưng cái vẻ mặt thì vẫn chứng tỏ đã qua nhiều sóng gió làm nó yên tâm hơn. Bố định nói gì đó thì nó cầm tay bố lại.. Nó hít một hơi dài

    - Về thôi bố..

    Bố nhìn nó rồi cũng gật đầu.. Nó quay ra phía bố chị

    - Cháu cần số tiền đó nhưng cũng cần con gái chú.. Nếu đã không có chị thì cháu cũng không cần số tiền đấy.. Chào chú cháu về..

    - Chào anh nhé!

    Sẽ có người hỏi sao nó quyết định như phim vậy? Thì nó cũng thấy chuyện này là bất khả thi rồi. Người nhà nhiều khi còn khó khăn huống chi người ngoài.. Và trong lúc dây thần kinh của nó căng như dây đàn thì nó chợt nghĩ về gái.. Gái đã cười.. Rồi nó nghĩ về chị.. Nó cũng thấy Chị cười.. Chị cười đẹp nhất.. Chị cũng còn trẻ còn nó thì.. Nó chấp nhận số phận.. Một lần nữa.. Đau một lần rồi thôi..

    Còn ai muốn nói nó hư cấu này nọ. Nó cũng nhận. Đơn giản đây là cuộc đời của nó.. Nó là người được phép quyết định..

    Nó nhớ lại câu chuyện của cô giáo dạy sử nó khi kể về dòng chữ mà cậu học sinh ngỗ nghịch của cô lúc cô phát hiện làm việc riêng..

    "Cuộc sống nó không giống cuộc đời.. Vì cuộc đời tơi bời hơn cuộc sống.."

    Một câu nói đùa..

    Ra ngoài cổng thì chị chưa về. Cũng tốt. Dù có chị ở đấy thì nó vẫn làm thế.. Chị chắc chắn sẽ buồn.. Nhưng mà mọi thứ sẽ qua thôi..

    Nó dẫn bố vào quán rượu. Gọi ông K rồi Tắt điện thoại.

    Số phận nó vậy thì đành vậy thôi

    Sau quyết định đó nó thấy nó người lớn hơn bao nhiêu.. Và nó cũng chẳng định chữa nữa.. Sống được ngày nào hay ngày đó. Bố nó im lặng rót rượu đầy hai chén. Đưa cho nó. Mắt buồn..

    - Mày hỗn quá đấy.. Nhưng thôi.. Sống trong đời thì dù có chết cũng phải hiên ngang.. Vậy mới đáng mặt.. - Bố nó có vẻ tự hào lắm nhưng.. Sau cái vẻ tự hào đấy nó biết là bố nó phải chạy vạy vay tiền tiếp..

    * * *

    * * *

    Bố và nó nói chuyện lâu lắm. Ông K cũng ra.. Câu chuyện cứ miên man thôi.. Từ cái ngày mà nó còn bé bò bò đến tận bây giờ.. Gần sáng mới về phòng cơ mà..

    Hai ngày sau cũng không thấy chị sang.. Chắc bị cấm rồi.. Đang ngồi vò vò quần áo thì bố chạy về. Cái vẻ hấp tấp mặt nhăn nhở.. Mẹ cũng bảo nó giống nốt.. Toàn giống cái xấu..

    - Có tiền rồi cu ơi.. Hahaa - Nhìn bố sảng khoái lắm..

    Nó đang ngu ngu nhìn bố nó cười thì bốp.. Bố nó vỗ vai..

    - Có tiền rồi..

    - Ở đâu ạ? Con chẳng hiểu gì.. - Nó vẫn ngơ ngơ

    - Ông bạn bố cho vay tiền rồi.. Lâu lắm không gặp mà giờ vẫn dùng số ấy..

    Nó bắt đầu cảm thấy cái gánh nặng trên vai bố nó nhẹ hẳn đi.. Mừng quá.. Bố cứ như này có phải là hay biết mấy không..

    Tối nó lại đi gặp ông bạn của bố.. Xe ôm dừng trước cửa nhà gái.. Chả nhẽ.. Oan gia ngõ hẹp..

    - Nhà này hả bố? Nó chỉ tay vào nhà gái

    - Ừm.. Bạn làm ăn xưa đấy..

    * * *

    Hỏng rồi.. Nó nghĩ

    Nó bước vào nhà gái.. Nó mới nhớ là chưa bao giờ nó bước vào.. Bố gái đang bê cơm lên nhà hướng vào cái sập gỗ.. Nó chả biết là gỗ gì nhưng chạm trổ đẹp lắm. Một người đàn ông vạm vỡ. Cái vẻ mặt thì nó cực kì nể. Nể chứ không sợ.. Đến mãi sau này luôn..

    - Ô kìa.. Ông bạn ngồi ăn cơm luôn đi.. - Giọng miền bắc

    - Ăn chứ đang đói mà.. - Bố nó đáp lại

    Gái và mẹ gái cũng đi lên. Gái sững lại nhìn nó.. Mẹ gái thì ồ lên

    - Á.. Người quen đó mà anh.. Con rể tương lai á!

    - Hả? Chú Hùng bố gái giật mình quay đầu lại

    - Người mà lần trước cứu con Ngân xong vào viện á.. - Cô Phương mẹ gái nói luôn

    - Chú Hùng: Ha ha. Hổ phụ sinh hổ tử à.. Nhưng thằng con rể này chắc là lai mèo rồi!

    - Ông chẳng biết gì.. Cả 5 6 người thế sao thằng bé nó đánh lại được.. nhỉ? Cô Phương bênh nó xong quay ra hỏi nó luôn

    - À vâng vâng

    Nó cười trừ bởi gái đang chăm chăm nhìn nó.. Bố nó với chú Hùng thì cứ trêu nó với gái.. Bắt gọi là bố vợ bố chồng luôn mới ác.. Xong bắt đầu ôn lại chuyện cũ..

    Hóa ra từ cái thời đóng bỉm hai ông đã thân rồi.. Lớn lên cùng chí hướng nên hai ông đi làm xã hội.. Nhưng chú Hùng biết điểm dừng còn bố nó thì lún sâu..

    Hết bữa thì bố với chú Hùng ra bàn nói chuyện. Nó cùng gái và cô Phương dọn dẹp.. Gái từ lúc thấy nó thì cứ định nói gì xong lại thôi. Rửa bát xong xuôi thì cô Phương và gái lên nhà với đĩa hoa quả.. Nó vẫn trơ trơ ở cái sập hóng thôi..

    Chú Hùng: Thế là bao giờ đi?

    Bố nó: Cuối tuần này..

    Chú Hùng: Khổ thân thằng bé.. Tí tuổi..

    Bố nó: Ừm. Vợ ở nhà thì sốt ruột..

    - Ăn hoa quả đi này 2 anh.. - Cô Phương nói

    - Cảm ơn nhé - Bố nó cười

    - Không phải khách sáo đâu mày.. - Chú Hùng nói

    Gái thì bây giờ mới nói

    - Hiếu lên Ngân nhờ tí..

    - Lên đi con dê.. (Không phải con rể nhé) - Chú Hùng trêu nó

    - Ông để im cho con nó thoải mái - Cô Phương lại bênh nó..

    Nó thì vâng dạ rồi té vội.. Đỡ bị trêu

    * * *

    * * *

    Lên phòng gái. Màu hồng.. Ngăn nắp lắm.. Thơm dễ chịu.. Nó đang quay ngang dọc thì gái kéo tay nó xong ôm luôn..

    - Sao lại giấu em? Nước mắt gái chỉ trực chờ chảy

    * * *

    Nó nhớ gái. Nó thương gái. Nhưng Nó có lỗi với gái. Và lại phẫu thuật chắc gì thành công. Cảm xúc giằng xé lắm..

    - Anh đã làm việc có lỗi với em rồi.. Anh.. Anh đã ngủ với chị..

    * * * Gái im lặng nhìn nó lâu lắm. Nó cảm nhận tay gái đang lỏng dần.. Rồi lại chặt hơn..

    - Em mặc Kệ.. Em chấp nhận..

    Lại chấp nhận.. Xong có chấp nhận cái xác nó luôn không?

    - Anh không thể.. Anh xin lỗi..

    Đang quay đi thì gái kéo lại.. Kiễng chân.. Cưỡng hôn nó.. Bao nhiêu cảm xúc chất chứa nó giấu tràn ra hết. Nó ôm chặt lấy gái. Hôn thật sâu.. Thơm quá.. Gái thì lại càng đón nhận.. Cái lưỡi gái cứ như sự kết hợp của con rắn và bông hoa hồng đỏ vậy.. Chút gì đó kì bí.. Chút gì đó nồng nàn.. Nó càng say đắm hơn.. Đẩy gái sát giường.. Không gian và thời gian cứ như dừng lại để gái và nó gần nhau hơn.. Nó bắt đầu muốn nhiều hơn một nụ hôn.. Mất tự chủ.. Định đặt gái xuống giường thì có tiếng gõ cửa..

    - Hai đứa xuống ăn hoa quả này..

    - Vâng.. Tiếng gái..

    Hú hồn.. Tí thì nó lại nghịch dại.. Gái thì mặt đỏ bừng. Nó kéo gái đi xuống..

    - Hai đứa chúng mày mới lớp 10 thôi đấy.. - Chú Hùng đùa

    - À.. Cháu chỉ.. ngồi chơi thôi mà - Nó chống chế

    - Ô hay cái thằng này.. Lên phòng gái của bố xong là rũ bỏ trách nhiệm phải không?

    - Không có ạ

    - Thế thì? Chú Hùng nheo mắt..

    Nó liếc sang bố nó.. Hết hi vọng rồi

    - À vâng bố..

    - Hà hà hà..

    Bố vợ bất đắc dĩ của nó cười xong là cả nhà cười. Trừ nó và mỗi nó..

    Lúc có chị thì nhớ gái.. Nhưng lúc có gái thì không thể không nhớ chị.. Chẳng biết chị sao rồi..

    Về phòng thì nó lại bắt đầu nghĩ ngợi.. Bố vừa đi mua thuốc lá thì Đúng lúc tiếng xe liberty vào.. Là chị.. Chị nhìn nó như sắp xé xác nó vậy..

    - Vy..

    - Bốp..
     
    THG Nguyen thích bài này.
  6. datcompa1 Ghét nắng nhất!!!

    Bài viết:
    266
    Chap 15:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Vy

    Bốp.. Chị lao vào tát nó. Nó chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì.. Bốp.. Phát thứ hai.. Mạnh hơn cái thứ nhất. Cơ mặt của nó dãn ra theo từng phát tát. Nóng ran.. Theo quán tính nó chỉ kịp che mặt và quay đi. 1 2 3s trôi qua mà nó chẳng thấy gì xảy ra cả. Bỏ tay ra thì chị đang khóc. Cứ đứng chăm chăm nhìn nó.. Nó chẳng biết là nó đã làm gì nhưng chị nổi giận thì có lẽ nó sai rồi.. Nó kéo chị lại như một thói quen.. Ôm chặt.. Chị gục mặt vào vai nó..

    - Sao thế?

    - Huhu.. Chị Càng ngày càng khóc to và chẳng có dấu hiệu gì là dừng lại cả

    - Có chuyện gì thế? Nó vỗ vỗ vào lưng chị.

    Chị vẫn khóc..

    - Vy.. Nín đi mà.. - Nó đẩy chị ra rồi nhìn chị

    Chị vẫn khóc.. Nhưng nhỏ hơn.. Rồi cũng nín.. Chị lại nhìn nó..

    - Chồng ơi! Chị nũng

    - Dạ - Nó đang nhìn chị và cố hiể thì câu hỏi của chị làm nó giật mình nên thưa bừa..

    - Hì hì - Chị cười nhẹ. Nhưng Nó thấy rồi. Mắt mũi tèm lem..

    Nó ngu ngơ.. Chắc là ổn rồi..

    - Thế làm sao chưa nói gì mà đã đánh người ta? Giờ nó mới dám hỏi

    - Cái tát đầu tiên là tội không nghe máy.. Cái thứ hai là vì cái thứ nhất chưa đủ mạnh..

    - Hả? - Đúng là nó quên bật máy thật.. Nhưng lý do phát thứ hai thì.. Hơi sốc

    - Lần sau chừa không? - Chị trợn mắt nhìn nó

    - À.. Vâng.. Chừa ạ.. - Nó hơi lùi lùi..

    Phải nói là ăn hai phát của chị làm nó hoảng.. Đến giờ nghĩ lại mà nó vẫn hãi

    - Lại đây.. - Chị ra lệnh

    * * * - Nó không biết nên làm gì. Nó lo là ăn thêm phát nữa cho đủ ba hoặc nốt bên còn lại cho cân. Tâm lý nó lúc đấy lại bắt đầu hoang mang. Và đúng là nó đang nghĩ đến tình huống đấy.. Chị có võ mà..

    - Ra đây nhanh.. - Chị thấy mặt nó biến sắc thì vẫn ra lệnh

    - Ờm.. À.. Cứ đứng đó rồi nói cũng được mà.. - Nó chống chế

    * * *

    Chị không nói gì lao thẳng về phía nó tiếp.. Nó thủ thế. Giơ tay lên đỡ. Mặt quay đi. Răng cắn chặt. Thở nhanh.. Chờ đợi cái tát tiếp theo.. Nhưng rồi.. Nó cảm thấy tay ai đó đang vòng qua cổ nó ôm chặt.. Vẫn là chị..

    * * *

    - Chồng có đau không?

    - Có.. À.. Không.. Bình thường.. Bình thường.. - Mới 30s trước đây nó vẫn còn sợ hãi con người này thì bây giờ mới đúng là chị. Chị đẩy nó ra

    - Vợ xin lỗi Chồng

    * * * Nó nhìn chị

    - Chồng sợ à?

    * * * Vẫn nhìn chị

    - Chồng sao thế?

    - À.. À.. Không sao.. Vợ đến ngày à?

    Chị bật cười với câu hỏi ngu của nó..

    - Chồng hâm à? Vợ bị tức thôi.. - Chị giải thích.. Nó im lặng

    * * *

    - Ngồi im cho vợ xem má.. - Chị xoa nhẹ.. Tay chị mát thật

    * * *

    - Chồng ơi.. Chồng nói gì đi.. - Chị lay nó vì nó đang nhìn ra cửa

    - Vợ học võ mấy năm rồi?

    - 4 5 năm rồi..

    * * *

    Hẳn nào tát ghê thế.. Sau khi bị chị phủ đầu thì cuối cùng Nó mới bắt đầu bình tĩnh lại..

    - Trước khi vào vấn đề. Chồng muốn hỏi một câu..

    Chị im lặng gật đầu khi thấy nó nghiêm túc

    - Vợ có thể dừng việc này không? Nó quay ra nhìn chị

    * * * Chị nhìn nó

    - Vợ có thể dừng đánh chồng được không? Hoặc là vợ có thể về và mình như chưa từng quen?

    * * *

    Sau pha double tát thì nó nhận ra một việc cần làm trước.. Nó biết chị sẽ không về nên mới nói thế. Dẫu chị có về thì nó cũng không cản. Không phải vì nó không yêu chị mà là nó đã hỗn với bố chị rồi. Một cái kết cho cuộc tình của nó với chị. Và lại nói thật là nó SỢ

    Chị vẫn nhìn nó.. Một lúc.. Có vẻ ngạc nhiên lắm.. Rồi chị nói nhẹ.. Cái giọng nũng

    - Vâng..

    - Lấy cái gì để tin? - Nó vẫn phải chắc chắn

    - Vợ hứa mà.. - Chị ôm tay nó lay lay

    - Hử? - Nó vẫn xoáy vào vấn đề

    - VỢ HỨA MÀ.. - Chị nói to hơn.. Chuẩn bị khóc

    - Nhớ đấy!

    - Vâng..

    Không để chị nói tiếp thì nó kéo chị lại. Hai đứa nhìn nhau.. Khoảng cách gần lại.. Chị hơi nhắm mắt. Nó cũng vậy. Chị hôn hơi vụng.. Nó vẫn thích.. Nó chợt nhớ là có chuyện phải hỏi chị.. Nó rời chị ra.. Chị thì như chưa muốn.. Nhưng mà Nó tách ra rồi

    - Sao lại ở đây? Tưởng bố vợ không cho gặp chồng nữa?

    - Không ở đây thì ở đâu? Bố cấm lúc nào? Hôm kia vợ về quê với bố luôn mà?

    -?

    - Mà sao chồng lại không vay tiền bố nữa? Có chỗ khác rồi à?

    - Bố vợ bảo thế à?

    - Vâng

    - Ừm. Tại bố chồng vay được tiền chỗ ông bạn cũ rồi nên thôi..

    Chị nói đến đây thì nó hiểu ra rồi. Phải nói là nó phục bố chị ở cách suy nghĩ. Bố chị biết chị bướng nên trực tiếp cấm thì chị sẽ không nghe ngay và biết nó yêu chị nên nếu nó có biết sự thật thì cũng sẽ không đến nỗi nói xấu về bố chị. Quyết định đưa chị về quê trong hai ngày hôm sau. Phần để nó suy nghĩ kĩ và phần để tình hình bớt căng thẳng.. Vẹn cả đôi đường.. Sau này còn nhiều vấn đề nó phải học lắm.. Đây chỉ là vấn đề dạy con thôi.. Đúng là con người hơn nhau ở cái đầu..

    - À mà chồng? Tiếng chị gọi làm nó giật mình

    - Hả?

    - Bao giờ chồng đi? Chị có vẻ thích thú lắm

    - Chắc là cuối tuần đi..

    - Ừm.. Hihi..

    * * * Nó tròn mắt nhìn chị

    - Vợ đi với nhé?

    - Hả?

    - Thôi vợ ở nhà đi.. Đi làm gì.. Lạc thì tìm kiểu gì?

    Nó không muốn cho chị đi tí nào.. Vì bố chị cấm và nó đi chắc gì đã nguyên vẹn mà về..

    - Chắc gì chồng đã quen đường bằng vợ - Chị cười tít mắt.. Nhìn chị tự tin lắm. Nó lại thấy hoang mang về con người này..

    - Điêu thuyền - Nó cười

    - Để xem - Nhìn chị tức lắm

    - Đi được thì cứ đi..

    Nó biết chắc chắn chị không được đi rồi. Nó quay ra nhìn chị.. Một lần nữa.. Cố gắng để hình ảnh của chị in sâu vào nó.. Tạm biệt nhé!

    Đang ngẩn ngơ thì bố về

    - Sang lâu chưa con? Bố ngạc nhiên nhìn chị nhưng lại bình thường..

    - Con mới sang bố ạ - Chị cười tít mắt

    - Ừm.. Bố hút thuốc lá nên cứ phải ra ngoài thôi.. Thằng này yếu đuối quá.. - Bố nó pha trò bằng cách dìm nó

    Chị thì cứ cười thôi. Chị ngồi nói chuyện lâu lắm.. Nó thì cứ nhìn chị.. Còn lại 3 ngày để đánh cược.. Nó tự nhủ..

    Chị xin phép về thì cũng là lúc phòng nó tắt đèn. Bố nằm cạnh nó bắt đầu hỏi chuyện nó với chị lúc nãy. Nó kể hết. Bố cũng nghĩ như nó. Rồi lại hỏi nó nhiều hơn. Hỏi nó học hành như nào.. Bạn bè ra sao.. Có đứa nào thân không.. Nó và bố lúc nào cũng như hai người bạn vậy.. Nó chìm vào giấc ngủ.. Lâu rồi nó.. À.. Phải nói là lâu rồi bố và nó mới có một giấc ngủ trọn vẹn đến thế.. Nó cũng suýt quên mất rồi.. Tiếng dế kêu ở đâu đó.. Tuổi thơ hiện ra trong giấc mơ.. Là nó.. Nó đang bắt dế.. Tắm sông.. Chơi Trốn tìm với lũ bạn trong xóm nghèo.. Và cả mối tình đầu của nó.. Như những thước phim quay chậm.. Nó sẽ nhớ mọi người lắm.. Nó cười.. Đẹp thật!

    Bình minh của hai bố con nó là lúc 11h trưa. Sau tiếng gõ cửa và giọng nói giống của chị.. Nó lấy cái chăn bông trùm kín đầu thì bố nó lôi dậy đẩy mạnh ra cửa..

    Mở cửa. Chị đang nhìn nó cười.. Còn nó thì run cầm cập.. Xuýt xoa rồi phi lên giường ngủ tiếp.. Bố nó thấy chị sang thì cũng dậy.. Nói gì đó còn nó thì Kệ.. Mấy khi được nướng.. Chị hiểu nó mệt nên cũng chẳng nỡ trách.. Đi nấu cơm luôn..

    12h Trưa thì trời vẫn lạnh.. Nó quyết định dậy sau màn đấu tranh tư tưởng ác liệt.. Nó đói nữa.. Vệ sinh xong ra ngoài đã thấy mâm cơm đầy đủ. Bố nó từ ngoài vào tay cầm 1 chai rượu 1 chai nước ngọt.. Nó thấy mọi thứ thật bình yên và cứ như vậy thì nó chẳng cần quan tâm đến bệnh tật và những thứ khác trừ những người thân và chị và.. Cả Gái nữa.. Nó vẫn nhớ gái.. Từ sau cái hôm đó đến giờ nó chưa bật máy.. Không biết gái sao rồi..

    Ngồi ăn cơm thì chị cứ nhìn nó và bố. Chắc để xem nhận xét tay nghề. Bố và nó khen ngon. Nhưng thật sự thì cơm gái nấu là ngon nhất.. Chị nghe thế thì vui lắm.. Cứ líu lo thôi kể chuyện thôi.. Bình yên.. Bố nó lại ra ngoài quán cóc đầu ngõ hút thuốc.. Chị nhìn nó thật lâu.. Nó cũng vậy.. Khoảng cách gần lại.. Nó và chị lại quện vào nhau.. Chị rời nó ra

    - Vy yêu chồng.. - Nó giật mình. Vì đây là lần đầu tiên chị nói rõ ràng là chị yêu nó cái kiểu như thế. Một cảm giác ấm đến lạ.. Nó cười.. Nó hạnh phúc

    - Chồng yêu Vy

    Nhìn thấy chị cười tít mắt là nó lại thấy mọi thứ nhẹ nhàng. Bỗng chị hỏi

    - Chồng còn tình cảm với Ngân không?

    Câu hỏi này nếu của một người khác hỏi thì nó sẵn sàng trả lời là có. Nhưng với chị thì..

    - Nếu không thì sao? Và có thì sao?

    - Vợ chỉ hỏi vậy thôi.. Vợ chấp nhận mà.. Nhưng vợ tin là vợ sẽ thắng.. Hoặc ít nhất là hòa..

    Hôm nay mấy câu nói của chị làm nó suy nghĩ ghê thật..

    Chị về thì nó bật máy. Nó có tin nhắn.. Vài tin nhắn của chị và một tin nhắn của gái gửi lúc 10h với nội dung ' EnA'

    Nó nên làm gì cho đúng đây. Nó tham lam quá chăng?
     
    THG Nguyen thích bài này.
  7. datcompa1 Ghét nắng nhất!!!

    Bài viết:
    266
    Chap 16:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nó cứ suy nghĩ thôi. Suy cho cùng thì nó nợ gia đình gái một mạng. Dù sống hay chết.

    Giá mà gái hận nó, hay thậm chí là chửi bới nó thì nó sẽ cảm thấy nhẹ nhàng đằng này gái chấp nhận nó. Làm nó càng phải suy nghĩ.. Nó chỉ muốn yêu một người thôi. Vì bản thân ai cũng ích kỷ. Chẳng ai là muốn chia sẻ người mình yêu thương cả. Nó cũng vậy. Nó cũng đã có suy nghĩ yêu ai thì trừ khi người đó quay lưng lại với nó thì nó mới bỏ cuộc.. Nhưng mà..

    Đến tối thì nó đang quyết định gọi cho gái. Thì gái gọi cho nó

    - Alo.. - Là giọng gái

    * * *

    - Em biết anh ở đó mà.. Trả lời đi..

    - Tôi muốn gặp Ngân.. Quán cafe xxx 7h nhé..

    - Vâng..

    Nó ra quán trước 30'. Chọn một chỗ trong góc. Ngắm nhìn mọi thứ.. Nó muốn thưởng thức cafe. Lâu rồi chưa uống.. Gái ra thì nó vẫy tay.. Gái xinh hơn.. Hình như chia tay xong con gái đều xinh hơn thật..

    - Ngân ngồi đi..

    * * *

    - Cho mình một cam ép nhé.. Ít muối nữa.. Nó gọi bồi bàn. Nó biết mà..

    * * *

    Gái thì vẫn im lặng.. Nhìn nó.. Nó lại nhìn ra ngoài đường..

    Chị bồi bàn mang nước ra.. Nhìn nó cười.. Nó cũng cười lại.. Phép lịch sự tối thiểu..

    * * *

    * * *

    - Ngân nên tìm một người khác.. Tôi đã làm việc có lỗi với Ngân.. Và lại.. Ừm.. Nên tôi thấy mình không đáng.. Còn nhiều người khác tốt hơn tôi mà..

    * * *

    - Đừng cố chấp nữa.. Tôi biết là Ngân không chấp nhận được chuyện này đâu.. Và chính Tôi cũng không chấp nhận được bản thân tôi.. Và Trong mối quan hệ của cả ba nữa.. Tôi nợ Ngân và cả gia đình Ngân..

    * * *

    Từ lúc nó nói thì gái chỉ nhìn nó.. Nó đang nghĩ.. Có lẽ những ngày qua làm cho gái phần nào đó quên nó thật.. Nó buồn..

    Gái là người mạnh mẽ và nó muốn để gái mạnh mẽ hơn..

    - Anh cứ định như vậy mãi à? - Câu trả lời của gái làm nó giật mình.. Chả nhẽ nó nghĩ sai?

    * * *

    - Anh định chơi trò phim ảnh này đến bao giờ nữa? - Gái hỏi tiếp.. Theo nó thấy thì gái tỉnh lắm

    - Ơ.. Hả?

    - Anh nghĩ là làm thế thì em sẽ tránh xa anh sao? Anh nghĩ anh cao thượng vậy thì tốt cho em hả? Anh có bao giờ nghĩ đến cảm giác bị bỏ rơi là như nào không?

    * * *

    Một loạt các câu hỏi làm nó đứng hình.. Cảm giác của nó là mất hứng.. Cực kì mất hứng.. Nó cũng chuẩn bị trước khi đến đây rồi mà? Sao lại bị lật ngược tình thế thế này?

    - Ngân..

    - Anh ngu lắm.. Em sẽ không bỏ cuộc đâu.. Em quyết định rồi.. - Gái nói xong thì cười..

    * * *

    Gái bắt đầu kể..

    Nó sốc.. Hóa ra là gái và chị đã gặp nhau.. Chỉ cách đó gần chục tiếng đồng hồ.. Nó không tin.. Nhưng giờ thì nó phải tin.. Và nó mới hiểu.. Con gái lúc nào cũng hơn con trai một cái đầu.. Đừng coi thường.. Như nó nhé..

    Lại một cái vòng luẩn quẩn. Chẳng biết bao giờ.. Chuyện này.. Mới dừng lại..

    Gái muốn đưa nó về nhưng nó từ chối. Nó muốn đi bộ.. Và nó không muốn trở nên quá thân thiết với ai.. Khó nghĩ.. Chưa biết mọi thứ như nào.. Nên.. Theo nó có lẽ chỉ cần vừa đủ..

    Đi về trên con đường quen thuộc. Nó tưởng tượng ra con đường ở xóm nghèo nhà nó.. Con đường đất đỏ.. Ngày nào nó cũng cùng với lũ trẻ chăn trâu đi thả diều.. Nhà nó nghèo nên không có trâu..

    Có lúc cả lũ lại cùng nhau đi lấy củi.. Mấy cái bóng bé lóc nhóc leo lên quả đồi.. Chân tay thì lẻo khẻo nhưng leo lên mấy thân bố đề nhanh thoăn thoắt..

    Có lúc cả lũ rủ nhau đi bẫy chim.. Nó nhớ thằng Bủm (tên ở nhà) là cái thằng lớn nhất lúc đó.. Cầm theo cái lồng sập mà hắn tự làm.. Mặt oai như cóc.. Thằng bé cứ huênh hoang là chắc chắn sẽ bẫy được làm nó với lũ trẻ trông bẫy như trông vàng từ trưa đến tận gần tối mịt mới dám gỡ về. Chim thì chẳng thấy chứ đom đóm với lươn thì thằng nào cũng bị.. Nó cười..

    Về đến phòng thì chị gọi..

    - Alo - Nó nói

    - Chồng về rồi à?

    - Mấy người.. Haizz

    - Hihi

    - Cười gì?

    - Không có gì nhưng vợ không thua đâu.. Vợ có việc. Bye chồng nhé..

    Nói xong là chị tắt máy..

    Nếu chị mà biết bố chị cấm thì chắc chắn sẽ thất vọng lắm.. Mà nó có gì đâu để chị với gái phải tranh nhỉ? Nhà nghèo.. Bệnh tật.. Thừa đủ yếu tố để quyết định xóa tên nó khỏi cuộc đời rồi.. Và có lẽ làm thế thì nó sẽ không phải bận tâm..

    Hai ngày trước khi đi của nó. Nó chỉ cầu mong mọi thứ sẽ ổn. Bố nó mới về để bảo với mẹ. Lấy thêm quần áo để ngày kìa đi..

    Nhưng cứ lúc nào nó suy nghĩ thì chị với gái lại oai oái. Sáng sớm đã sang phòng đập cửa rồi.. Ban đầu thì nó còn cười trừ chứ lần thứ n thì phát phiền ra.. Nó cũng kệ luôn.. Lấy lý do đi mua đồ ra net ngồi.. Quẩy dotA cho thanh thản.. Nhưng mà max phế.. Buồn vồn..

    Trưa thì chị với gái lại oai oái gọi nó về ăn cơm. Đang thua nên nó lại càng bực

    - Nốt game

    Xong là tắt máy.. Một lúc sau thì gái với chị mò ra.. Điều cuối cùng nó nhớ là nó đang lên nốt trượng xanh cho yunero và Phụp.. Chị reset máy..

    - Có về không?

    Gái cũng vào hùa

    - Nhẹ nhàng không muốn hả?

    Thằng trông quán thấy gái với chị thì mắt sáng lên.. Chẳng biết có chảy rãi không.. Thế thì bẩn lắm.. Thế là nó kéo vội hai người về..

    Về phòng thì đồ đạc ngăn nắp đầu ra đấy. Cơm đã sẵn.. Nó biết giờ mà hỏi ai làm thì lại oai oái ngay.. Nên thôi.. Hết sức mặc Kệ.. Nó ngồi xuống ăn luôn.. Chị với gái chẳng biết sao lại cãi nhau.. Nó bực..

    - Hai người làm cái gì vậy? Hai người thấy tôi chưa đủ khổ à?

    * * *

    * * *

    - Hai người không thấy tôi không đáng à? Đã Nghèo lại còn bệnh.. Có điều gì để hai người mong chờ thế? Đừng có lấy tôi làm trò chơi.. Ai đi ai ở lại.. Tôi không cản..

    Nó nói xong thì đi ra ngoài.. Nó chẳng muốn mang bản thân ra so sánh với ai cả.. Nhưng nếu có ai mong chờ ở một người như nó thì chắc chỉ có chuyện cổ tích thôi..

    Tắt nguồn điện thoại. Ra net khác chơi..

    Đến 6h tối mới về phòng.. Trời mùa đông 6h đã đen như mực.. Hai cái xe máy vẫn ở đó. Có điều vị trí hơi sai sai.. Thấy nó về thì như thấy mẹ đi chợ về.. Chị và gái có vẻ bớt căng thẳng hơn.. Nhưng có gì đó không được đúng cho lắm.. Cái nụ cười ấy.. Nó thấy ở đâu rồi thì phải..

    - Chồng Vào đi ạ.. - Gái cười

    Một cảm giác lạnh sống lưng..

    Nó vào thì cơm nước chẳng thấy đâu.. Chị thì ngồi trên giường trước..

    - Có ý định gì thế? Nó hỏi

    - Ông to gan phết nhỉ? Chị nói

    * * *

    - Đi chơi cả buổi chiều. Không về nấu ăn.. - Giờ đến lượt gái

    * * *

    Nó ngu toàn tập. Mọi thứ thay đổi như chong chóng.. Cần một lời giải thích? Chị tiếp tục

    - Còn đứng đấy à? Nấu cơm đi để bọn tôi nấu thức ăn..

    * * *

    Giờ mới biết sự im lặng nó quý giá đến nhường nào.. Mãi đến bữa nó mới dám nói

    - Hai người suy nghĩ kĩ chưa vậy?

    - Kĩ gì? Đồng thanh

    - Chả hiểu nổi.. - Nó lẩm bẩm

    Nó nói xong là bắt đầu ăn tiếp.. Ăn xong đang định ra net chơi thì chị lôi cổ lại xong bắt ở phòng..

    - Hai người bắt tôi ở nhà làm gì?

    - Ở nhà là ở nhà.. Cấm cãi.. - Chị lên giọng. Từ sau cái hôm bị tát đến giờ nó vẫn hãi.. Đang ngơ ngơ thì chị gọi tiếp..

    - Chồng..
     
    THG Nguyen thích bài này.
  8. datcompa1 Ghét nắng nhất!!!

    Bài viết:
    266
    Chap 17:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Chồng..

    - Hả?

    - Lên giường.. - Tay chống nạnh tay chỉ về phía giường

    - Làm gì?

    - Bảo lên có lên không?

    * * *

    - Nằm úp xuống.. - Gái đẩy nó xuống

    - Làm gì vậy?

    - Bảo phải nghe..

    Nó nghĩ là được mát xa rồi.. Ngon rồi.. Nhưng nó lại nhầm

    Vừa ngồi lên lưng nó xong thì cả hai vừa hỏi tội vừa bắt lỗi vừa.. Búng tai nó.. Đáng yêu vồn =. =!

    Búng đỏ cả tai thì mới tha cho nó.. Nó nhảy ra được thì cứ lẩm bẩm chửi thôi. Dám nói to đâu..

    - Chưa phục hả chồng yêu? Gái nhìn nó lẩm bẩm

    - Ơ đâu.. Phục từ nãy rồi mà..

    - Thế chồng thích đi chơi game nữa không? - Chị đùa đùa

    - À à không.. Không.. Hờ hờ

    - Chồng thử phát nữa như hôm nay đi nhé - Chị cười đểu

    - Được đấy.. À.. Nhầm.. Không dám

    * * *

    Rồi Gái kéo nó lên giường. Nhét vào giữa.. Ba đứa nằm cạnh nhau hết đọ chân lại đọ tay. Da nó thì ngăm mà cũng bắt đọ.

    - Hai người đi mà đọ..

    - Giơ cái tay lên nhanh - Chị quát

    Phải nói là nếu so sánh thì nó cũng không biết là tay ai đẹp hơn. Nhưng chị có vẻ hồng hào hơn gái..

    - Mà hai người không về à?

    - Về đâu? - Chị nhổm dậy hỏi

    - Đuổi à? - Gái nhổm dậy

    * * *

    Nó nhìn cả hai xong im lặng.. Tự nhiên nó lại buồn.. Nếu có cách gì để biết được tương lai thì tốt quá.. Cái câu hỏi không chỉ riêng nó mà ai cũng từng nghĩ đến.. Nhưng được quan tâm như vậy thì cũng vui rồi Chị và gái thấy nó buồn buồn thì ôm nó..

    - Hỏi thật nhé.. Nếu mọi thứ không như mong muốn thì hai người có dự định làm gì tiếp theo không?

    * * *

    * * *

    Không gian bắt đầu im lặng.. Chị và gái hiểu là nó muốn nghe câu trả lời thật.. Có lẽ là chị vẫn làm ở quán. Còn gái vẫn đi học.. Không ai chờ đợi ai cả.. Nó hiểu.. Nó thì bắt đầu nghĩ đến kết quả xấu nhất.. Nó buồn thật.. Và liệu có ai đó nhớ đến nó không? Nó biết nó nghĩ thế là ích kỷ.. Nhưng nếu được một ai đó nhớ đến thì bạn là người hạnh phúc..

    - Đừng quên tôi nhé..

    Gái và chị vẫn im lặng.. Không ai nói gì.. Nó cũng im lặng từ từ chìm vào giấc ngủ.. Tiếng vè quen thuộc đâu đó xung quanh nó..

    "Bao giờ cho đến tháng ba.. Ếch cắn cổ rắn tha ra ngoài đồng.."

    Bài vè ngược mà chả cần đi học lũ trẻ quê nó cũng thuộc.. Nó lại thấy nó đang cùng lũ trẻ chạy dọc bờ sông.. Dòng sông vẫn lững lờ trôi.. Nó đang ăn trộm khoai thì phải.. Cái mặt đen nhẻm đen nhèm vì khói nướng khoai mà lũ trẻ đứa nào cũng cười.. Suốt ngày bày trò nghịch ngợm mà chẳng thấy chán.. Vui thật..

    Rồi nó lại thấy những lần đi học không có áo mưa.. Nhét vội cái túi đựng sách vở vào trong áo, cuốn tròn rồi chạy thật nhanh về nhà.. Nó thấy lần đầu tiên nó nhìn thấy em.. Cái tuổi 7 biết thích người khác giới.. Nhà em giàu có còn nó thì trai nghèo.. Nhưng cái tuổi của nó thì chỉ cần nhìn hay nắm tay là đủ rồi.. Kỉ niệm..

    Sáng dậy thấy còn mỗi mình. Chắc chị với gái về rồi.. Nó cuộn chăn nướng thêm tí nữa.. Cô đơn thật.. Nó nghĩ..

    Đang ngủ thì có tiếng cửa mở.. Tiếng chị và gái.. Nó vẫn kệ. Đã vào giấc thì đừng hòng gọi nó.. Lại có tiếng nheo nhéo của ông K và bố nó.. Nó quên là hôm nay bố ra và mai phải đi rồi. Chết thật..

    - Giờ này mà vẫn còn ngủ à.. Dậy ngay.. Dậy để hai đứa nó nấu cơm.. - Tiếng bố nó

    - Vầng..

    - Nhanh

    Có lẽ câu hỏi hôm qua của nó làm chị với gái khó nghĩ nên hôm nay hai người không nói gì.. Nó cũng chỉ cười thôi.. Buồn mà..

    Chiều thì chị với gái lại đưa nó ra bờ hồ ăn bánh rồi đi chơi đến tối mới về.. Tất nhiên là chả ai động chạm gì đến việc hôm qua.. Nó vẫn vậy.. Sao cũng được.. Vui là được..

    Tối thì bố nó sang nhà gái.. Chị và gái về lâu rồi.. Đang định ra net làm trận thì chị sang. Chị không nói gì cầm tay kéo nó vào phòng đóng cửa rồi nhanh chóng cưỡng hôn nó.. Nó không hiểu nhưng với nó nụ hôn của chị thì chẳng bao giờ là chán cả. Nó cuốn theo.. Nụ hôn bỗng vội vàng hơn, chị đẩy nó xuống giường và cởi áo gió, áo len rồi đến áo ngực.. Nó cũng chẳng để chị đợi lâu.. Nó hiểu chị muốn gì và nó cũng vậy.. Cả hai bắt đầu lao vào nhau.. Nó hôn lên ngực chị.. Mân mê mạnh dần.. Chị bắt đầu rên rồi ưỡn ngực lên đón nhận.. Nó cúi xuống thấp hơn.. Hôn vào bụng chị.. Từ từ kéo quần của chị ra.. Chị lại kéo nó lên hôn. Lùa cái lưỡi vào sâu hơn.. Chạm lưỡi nó.. Cái quần nó cũng đã cởi.. Mọi thứ đã sẵn sàng.. Cậu bé nó tiến vào sâu trong chị.. Chị rên nhẹ.. Ôm chặt nó hơn. Xoa lưng nó.. Nó cảm thấy khít.. Đê mê hơn.. Nó bắt đầu làm nhanh hơn thì chị cũng là lúc cấu mạnh vào lưng nó.. Nhưng nó còn biết đau là gì đâu

    - Ưmm.. A.. - Tiếng chị nhỏ dần

    - Yêu vợ..

    - Vợ Yêu chồng..

    Như một thói quen.. Nó hôn vào gáy chị.. Chị quay lại hôn nó..

    - Chiều nay hay nãy về ăn gì mà hưng phấn thế? - Nó đùa

    - Chồng có thích hưng phấn không? - Chị giơ tay lên định đánh nó

    - Không chơi nhé..

    - Hihi. Không có mà - Sau đó là ôm chặt nó

    * * *

    - À chồng ơi.. Đi với vợ ra đây tí.. - Chị có vẻ thích thú lắm

    - Đi đâu vợ?

    - Đi khác biết..

    * * *

    - Đây này chồng.. Rẽ trái này.. Phải.. Đi thẳng tí đi là đến rồi..

    Hóa ra chị dẫn nó đi chùa.. Ngôi chùa mộc mạc đến kì lạ.. Cái không khí thanh tịnh làm nó thoải mái.. Chị dẫn nó vào trong thắp hương rồi cầu gì đó.. Nó cũng vậy.. Nó cũng cầu mong gia đình và những người yêu thương nó sức khỏe dồi dào và nó tai qua nạn khỏi..

    Đi một vòng quanh chùa xong thì chị dẫn nó về.. Chị kể nhiều lắm.. Nó nhìn chị cười.. Suy nghĩ.. Giá mà..

    - Chồng đang nghĩ gì thế? - Chị tròn mắt nhìn nó

    - Nghĩ xem nếu khỏi rồi thì sẽ tán thêm cô nào nữa..

    - Chồng dám.. - Chị tức

    - Sao lại không nhỉ?

    - Thử đi.. Đạp hết..

    - Trừ chồng nhể

    - Tức là đạp hết

    Nó và chị cứ thế đến lúc ra lấy xe và đi về. Nhưng chị vẫn xỏ tay lên túi áo nó.. Ôm chặt.. Chị thì bảo chở chị về nhà chút qua đón chị. Nó bảo ngại gặp bố chị thì chị bảo bố đi công tác rồi.. Nó cho chị xuống xong cũng à ừ rồi về. Về phòng thì thấy gái ở cửa đợi.. Thấy nó gái hơi sững lại.. Cười buồn. Nó mở cửa phòng thì gái đi vào. Chả nói gì

    - Chồng với Vy vừa đi chùa tí..

    - Vầng.. - Gái phụng phịu

    - Vợ sao thế? Buồn à? - Nó ra lay lay gái

    - Không.. - Gái càng phụng phịu hơn

    - Vợ ghen hả?

    - Không

    * * *

    * * *

    Nó nhìn gái. Gái cúi mặt xuống. Nó ngồi xuống nhìn thì gái đẩy nó ra

    - Đồ đểu.. - Gái hét to

    * * *

    - Chị Vy chơi xấu - Gái thấy nó chững lại thì nói rõ hơn

    * * *

    Con gái quả thật có giác quan thứ sáu..

    Nó lại dỗ dành gái. Gái thì khỏi nói. Khóc luôn. Đấy.. Cứ được dỗ dành là lại khóc.

    - Yên nào.. Chồng thương..

    Cái câu nói dỗ trẻ con mà có tác dụng ghê gớm thật.. Gái nín dần xong nhìn nó..

    Và chuyện đó lại bắt đầu.. Mọi thứ đã sẵn sàng.. Như lần đầu nó gặp gái vậy..

    Nó hôn vào gáy gái.. Nhưng rồi nó nhận ra

    - Vợ với Vy lên sẵn kế hoạch rồi phải không?

    * * *

    - Nói nhanh?

    - Hì hì - Gái có vẻ thích thú lắm

    - Tôi biết ngay mà.. - Nó tự vỗ vào mặt

    - Tại hôm qua chồng tự nhiên ngủ đấy chứ?

    - Cái gì?

    - À.. Bố bảo chồng ngủ sớm mai đi. Hôm nay bố ngủ nhà vợ..

    - Thôi nhé.. Tôi cũng là con người nhé..

    Gái thì cứ cười thôi.. Lúc sau thì bố gọi với cái nội dung như gái nói.. Nó nhìn gái thì gái quay đi nghe điện thoại rồi chỉ ra ngoài ý là đi đâu đó. Nó gật đầu.. Lúc sau thì gái đèo chị sang.. Tay xách một túi thức ăn.. Chị nhìn nó cười tươi.. Mà nó cũng đói thật..

    - Hai người làm chị em từ bao giờ thế? Tưởng ghét nhau lắm mà? - Nó vừa ăn vừa lồm cồm hỏi

    - Lâu rồi.. Haha - Chị nói xong thì cả hai cùng cười.. Nó thì chẳng biết nên khóc hay cười nữa..

    Vậy là cả đêm đó 3 đứa NÓI CHUYỆN với nhau đến khuya.. Chị với gái thì cứ thao thao bất tuyệt..

    - Bao giờ chồng mới cưới vợ?

    * * *

    - Chồng sẽ cưới ai trước?

    * * *

    - Chồng không bỏ vợ chứ?

    - Mới có lớp 10 thôi mà.. - Nó lẩm bẩm

    - Kệ luôn.. Đừng có trốn tránh trách nhiệm của mình

    * * *

    Chị và gái chẳng đả động đến việc mai nó phải đi sẽ như nào cả.. Hồn nhiên thật..

    Nó sau một hồi nghe thì cũng ngủ lúc nào không biết..

    Nhưng Cái khoảng thời gian này.. Nó muốn trôi chậm hơn một chút..

    Và có lẽ.. Cái gì càng đẹp thì lúc mất càng tiếc..

    Cũng như hoa đẹp mà nở sớm thì cũng mau tàn..

    * * *

    Bonus

    Quá khứ xa..

    Đã có bao giờ các bạn cảm thấy cô đơn chưa? Một buổi chiều tàn lặng lẽ loay hoay với những nỗi niềm của riêng mình?

    Cuộc đời ai cũng có một câu chuyện rất thật và..

    Nó cũng đã có.. Một nỗi buồn.. Và một nỗi đau..

    Chắc ai cũng đoán được câu này ở đâu phải không? Nó cũng đã có một khoảng thời gian y như trong bài hát này..

    Đó là một ngày mưa.. Nó không nhớ lý do là gì cả.. Nhưng hàng đêm sau đó nó vẫn còn nghe thấy tiếng bước chân chạy. Nó vẫn nhớ như in cái ánh nhìn đấy.. Cả thế giới như sụp đổ..

    Nó giật mình tỉnh.. Lại là giấc mơ này.. Gần một năm đã trôi qua mà cứ y như mới hôm qua vậy.. Nó toát mồ hôi.. Nước mắt chảy.. Nó không biết đây là lần thứ bao nhiêu nó khóc nữa. Tất cả là tại nó ích kỷ.. Nó vô tâm.. Nó tự cao và nó luôn cho nó là duy nhất..

    Nó đến cái nơi mà chẳng ai muốn đến.. Ngày nào trong suốt một tháng đầu tiên xảy ra nó cũng ra đấy ngồi.. Nhìn.. Cười.. Và khóc.. Nếu ai không biết thì có vẻ như nó bị điên.. Nhưng ai biết cũng chỉ cười buồn thay cho một lời động viên..

    Nhưng sau này khi mọi thứ lắng dần thì cứ đôi ba tuần nó lại ra đó.. Nó chỉ muốn ở đó.. Nó ước nó là người phải chịu điều đó.. Nó cũng đã không dưới một lần tìm đến cái ngõ cụt của cuộc đời một con người..

    Nhưng không.. Vẫn còn một lý do và lời hứa nó phải thực hiện..

    Nó cũng tự hỏi.. Suốt phần đời còn lại.. Liệu ai đó có tha thứ cho nó.. Có ai đó sẽ cho nó sự thanh thản.. Và có ai đó dám đi cạnh một người như nó.. Ngoài người đó.

    Nhật ký, ngày 19 tháng 2 năm 2013

    * * *

    Bonus continued

    Nhật ký, ngày 15 tháng 8 năm 2009

    Hôm nay là ngày đầu tiên đi học của mình. Chẳng biết là đỏ hay đen mà lao ngay vào cái bạn đẹp trai. Sướt cả tay mà vẫn cười tươi đỡ mình. Mà nhìn kĩ thì quen quen. Hóa ra là cái ông ngơ ngơ hôn đi nhập học. Hẳn nào hôm đấy lớp ồ nhỏ. Lúc sau lên trường còn giúp mình qua mấy thằng bựa kia nữa.. Cả cái kiểu cười đểu đểu mà vẫn cứ đẹp.. Nên mình phải cho hắn lần sau không dám cười thế nữa luôn. He he. Nắm tay kéo mình lên lớp làm bọn lớp trêu suốt cả buổi. Lúc về thì phải rủ mãi hắn mới đi ăn kem. Kiêu ghê..

    Nhật ký, ngày 17 tháng 8 năm 2009

    Mình quyết tâm sẽ gọi hẳn là thằng dở hơi. Người gì đâu mà hấp ghê.. Hấp lại còn sĩ.. Bị đánh mà khi biết chạy đi.. Mình đã xuống ngồi cạnh quan tâm thế rồi mà còn thích làm cao trêu ngươi mình.. Thế thì cho nghỉ luôn.. Mà sao mình nghĩ về thằng dở hơi kia thế chứ?

    Bực bội quá.. Aaaaaaaa..
     
    THG Nguyen thích bài này.
  9. datcompa1 Ghét nắng nhất!!!

    Bài viết:
    266
    Chap 18:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Và rồi cũng sang ngày mới. Hôm nay nó phải đi.. Chị với gái vẫn ngủ.. Chắc còn mệt.. Nó đặt nhẹ hai cánh tay đang ôm nó xuống. Lách nhẹ dậy nhìn hai thiên thần của nó ngủ.. Ngủ thế này thì ai dám bảo là đanh đá.. Chị và gái ngủ trông hiền lắm.. Nó cố gắng để nhớ..

    Mà Lỡ giống trong phim hàn xẻng nó mất trí nhớ thì sao nhỉ? Nhảm nhí thật.. Nó tự nhủ rồi cười trong khi đang mặc cái áo len và đi vào phòng vệ sinh.. Mùa đông cái gì mà động vào nước cũng ngại.. Uống ngụm nước lã đánh răng thôi mà buốt hết cả mồm.. Chả nhẽ lại không đánh nữa.. Nhưng lương tâm không cho phép nó bẩn. Nó đi ra ngoài thật nhẹ nhàng lấy cái ấm điện rồi đổ nước vào cắm. Nó quay lại nhìn phía giường thì thấy cái chân trắng muốt của gái thò ra ngoài. Nó đi ra kéo chăn lại cho gái thì bất ngờ gái và chị kéo nó xuống.. Ôm chặt chẳng nói gì.. Nó hiểu cái điều cả ba đang nghĩ.. Nó cứ nhìn lên trần nhà thôi..

    Nó nghe thấy tiếng sụt sịt

    - Đừng khóc mà.. Chồng đang có tâm trạng tốt.. - Nó cười buồn

    * * * Chẳng có sự hồi âm của chị và gái

    - Nín đi mà..

    * * *

    - Mọi chuyện sẽ ổn thôi mà..

    - Nếu không thì sao? - Là Chị

    Nó cũng chẳng biết là nên trả lời sao nữa. Nhưng nó biết một điều. Nếu mọi thứ không như mong muốn thì chị và gái vẫn sẽ sống.. Thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương.. Vậy cũng tốt..

    - Thời gian sẽ trả lời mà..

    * * *

    - Thôi dậy đi.. Cắm nước rồi.. Dậy đánh răng rửa mặt nhanh không bố sang giờ..

    - Dạ..

    - Vâng..

    Cùng một nghĩa mà trả lời cũng phải khác nhau.. Đang lấy máy gọi bố thì chị gọi với ra

    - Chồng ơi.. Ăn gì vợ đi mua?

    - Thôi.. Chồng không ăn đâu..

    - Chồng không ăn là đói đấy chịu sao được? - Gái nói

    Ngày xưa thì mấy khi nó ăn sáng đâu mà từ ngày quen hai con người này thì cái thói quen của nó cũng đổi luôn.. Không ăn đói hoa mắt..

    - Mua bánh mì vợ nhé.. Bánh mì không thôi nhé

    - Vầng.. Mua sữa luôn nha - Gái hỏi

    - Cũng được..

    Cuối cùng nó cũng gọi được cho bố. Chắc hôm qua say chổng vó lên rồi. Do bay chiều nên thời gian cũng thoải mái..

    - Chồng tắm không? - Chị đi ra khỏi phòng vệ sinh hỏi nó luôn.. Tay vuốt đuôi gà ra đằng trước.. Nó cực kì thích con gái làm cái hành động này.. Nhìn đáng yêu kinh khủng..

    - Chồng nhìn gì mà ghê thế? Hôm qua chưa đủ à? - Chị thấy mặt nó đờ ra thì hơi ngượng..

    - À à không.. À có.. Tắm chứ.. - Nó cuống nên trả lời bừa

    - Hì hì.. Yêu chồng quá.. - Chị cắm nước xong thì nhảy ra chỗ nó..

    - Chồng thiên vị - Gái cũng đi ra

    - Ờ rồi.. Ra nốt đây.. Cân hết - Nó vẫy gái.. Gái ngồi nốt bên đùi còn lại..

    - Cứ vậy chồng nhé.. - Chị cười buồn

    Không gian lại im lặng.. Nó đang cố nghĩ về những điều vui vẻ.. Nó không muốn ai đó thấy nó yếu đuối nữa.. Nó cần mạnh mẽ hơn

    - Sữa thì có rồi.. Thế bánh mì đâu? - Nó hỏi đểu

    Chị với gái nghĩ một lúc mới hiểu thì quay lại cấu nó.. Một câu nói ngu đấy.. Đã bị cấu còn bị ăn chửi..

    - Dâm dê..

    - Đê tiện..

    Nhưng nó vẫn vui.. Ai cũng cười. Xong Chị với gái lại chạy ra đầu ngõ mua. Tiếng cái ấm điện reo báo sủi làm nó giật mình khỏi suy nghĩ.. Nó chuẩn bị mấy bộ quần áo và chọn một bộ để tắm.. Nó tắm xong cũng là lúc cả hai về.. Nào bánh mì nào sữa.. Cả pate các kiểu.. Chị bảo

    - Chồng ăn nhiều vào không đói..

    - Ừm.. Chồng biết rồi

    7h thì bố sang. Nhìn cái mặt vẫn ngái ngủ mà ngủ mà đến tội. Chả biết ai đưa ai đi đây? Nhưng cũng đừng trách bố nó vô tâm. Bố nó muốn quên đấy.. Nó hiểu mà.. Bố có bao giờ để nó thấy bố khóc lóc đâu.. Chưa một lần..

    Cất hành lý xong thì gái và chị gọi taxi chờ cả 4 ra bến xe. Ra đến bến thì cả 4 lại lên xe tiếp.. Nó hỏi một câu hỏi hết sức ngu

    - Ơ.. Không về à?

    - Đuổi chứ gì?

    Sau câu nói đấy thì cả ba người thi nhau miệt thị nó.. Đừng nghĩ nó ngu.. Nó hồi hộp lắm nên nó cố làm trò thôi.. Có lẽ đây là lần nó nói chuyện lâu nhất trong suốt những ngày ở đây..

    Đi xe hơn 4 tiếng thì đến sân bay.. Chị với gái gục vào vai nó ngủ.. Đã say xe mà vẫn cố đi.. Thương quá Nó chẳng nỡ gọi dù vai mỏi nhừ. Mãi đến nơi thì nó mới đánh thức hai người dậy. Nhìn mặt nhợt nhạt quá..

    - Uống sữa đi này.. - Nó đưa cho cả hai

    - Cảm ơn chồng..

    - Chồng là nhất..

    - Vâng.. Vâng.. Uống đi rồi tí về cẩn thận..

    Chuyến bay của nó là lúc 2h chiều. Gái và chị thì cũng đỡ hơn.. Lại bô lô ba la trên trời dưới biển.. Bố lại được dịp cười.. Nhưng đâu đó nỗi buồn vẫn ở trong mắt bố.. Nó thì vẫn im lặng lắng nghe và cười..

    Tiếng của nhân viên hướng dẫn vang lên đều đều. Cuối cùng cũng tới giờ bay. Đối với nó thì cảm giác thật lạ lùng. Nhưng Nó chỉ mong sao mọi thứ trôi qua nhanh hơn. Để nó không phải thấy chị hay gái khóc..

    Chị nhìn nó buồn buồn

    - Vợ đợi chồng..

    - Vợ cũng thế..

    Gái và chị khóc. Nó ôm chặt cả hai. Nó phải mạnh mẽ hơn nữa..

    - Yên tâm đi.. Mà không chúc gì à?

    * * *

    * * *

    - Chồng sẽ không sao đâu mà..

    Nó dỗ dành cả hai.. Việc duy nhất hiện tại nó có thể làm được..

    - Chúc chồng bình an..

    - Chồng thượng lộ bình an nhé..

    Chị với gái lau vội nước mắt nhìn nó cố gắng nặn ra nụ cười

    - Ừm.. Chồng đi nhé..

    Một chuyến bay. Một câu chuyện. Một nỗ lực hay một sự tuyệt vọng?
     
    THG Nguyen thích bài này.
  10. datcompa1 Ghét nắng nhất!!!

    Bài viết:
    266
    Chap 19:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đặt chân đến sân bay singapore.. Nó và bố được một người đàn ông việt đón. Anh ta tự giới thiệu tên là Hoàng nhưng cứ gọi là lee. Đẹp trai cao to và quan trọng anh ta biết nói cả hai thứ tiếng.. Ấn tượng đầu tiên của nó là sạch. Không phải là nó không yêu nước mà chê đâu nhưng so với singapore thì việt nam y như một làng quê chưa phát triển. Cứ đào bới rồi lại lấp mà có đâu ra đâu đâu. Mà thôi kệ đấy là việc của mấy ông lãnh đạo nó chả quan tâm.. Thứ hai là văn hóa xếp hàng.. Họ đi đâu hay làm gì cũng vậy. Đến trước đứng trước. Đến sau đứng sau. Cứ như vậy thôi. Có những người vội vàng thì họ bỏ lại lần sau. Có vẻ là tiếc nhưng xếp hàng vẫn là nguyên tắc..

    Anh chàng đứa nó và bố đi thẳng đến bệnh viện. Một bệnh viện lớn. Bố nó cũng bắt đầu làm thủ tục vì đã đặt sẵn lịch nên mọi việc diễn ra khá suôn sẻ. Nó lại kiểm tra tổng thể một lần nữa.. Tối đó bố và nó nghỉ ở nhà anh kia. Chiều nay nó thấy bố đăm chiêu suy nghĩ khi chuẩn bị kí vào tờ giấy gì đó.. Chắc ai cũng hiểu trừ nó lúc ấy Không hiểu..

    Hôm sau đi chơi vòng vòng ở đó. Nó cũng biết vài điều thú vị về singapore nhưng cái nó thực sự quan tâm là muay thái.. Lần đầu tiên nó nhìn thấy môn võ mà nó biết sinh ra để dành cho nó.. Nhưng tiếc là nó không có duyên để học.. Cho đến tận bây giờ..

    Cuối cùng thì cũng đến ngày lên bàn mổ.. Nó được thay cái bộ đồ thoải mái nhưng vô cùng ái.. Nó hồi hộp chờ đợi.. Có một chị y tá thấy nó vậy thì bắt chuyện

    - Can you speak english?

    - Yes. But I am not good

    - Hm..

    Chị y tá nhìn nó cười

    - How do you feel?

    - Not bad

    Xong nó cười tươi.. Đó cũng là kinh nghiệm để cảm thấy tự tin hơn..

    * * *

    Nó chẳng biết là nó đã ngủ bao lâu nữa.. Mọi kí ức của nó cứ trôi qua dần. Từ lúc nó bắt đầu cất tiếng khóc chào đời đến lúc biết bò và đến cả sau này nữa.. Nó không biết sao nó ở đây nhưng nó cũng chẳng nghĩ nhiều đến điều đó.. Có tiếng cười khúc khích. Nó nhận ra là của em. Mối tình đầu của nó. Tiếng cười ai mà nghe cũng thấy thoải mái.. Nó lại nghe thấy tiếng khóc. Là của chị. Nó thấy chị cứ đứng nhìn về phía nó rồi khóc nhưng nó càng chạy thì chị càng xa. Đến lúc khuất bóng nó mới dừng lại. Nó thấy gái ở sau lưng nó.. Gái nhìn nó.. Đầy oán trách.. Rồi Gái cũng khóc.. Nó lại đuổi theo.. Giống như chị.. Không gian xung quanh nó tối đen như thể ai đó vừa tắt điện đi vậy. Tối quá.. Nó đi theo quán tính.. À.. Có ánh sáng.. Nó đi theo.. Có một cánh cửa.. Nó mở ra là cả một cánh đồng hoa hướng dương cao vút.. Xa xa nó thấy bóng người quay lưng với nó.. Là một cô gái.. Nó không biết là ai.. Nhưng quen thuộc.. Nó lại gần thì cô gái đó kéo tay nó đi.. Vẫn không quay mặt lại.. Đi xa lắm. Cánh đồng hướng dương có gió.. Những cánh hoa bay phất phơ rồi quần vào mái tóc của cô gái đó.. Rồi lại bay đi tiếp theo cơn gió để lại một hai cánh hoa còn vướng lại.. Nó cũng từng được nghe về cái ước mơ được sống trên cánh đồng hướng dương từ một ai đó.. Nhưng nhất thời nó chẳng nhớ nữa.. Nó cứ đi theo thôi.. Đâu đó là tiếng mẹ nó ru nó ngủ những đêm hè oi ả..

    "Con cò mày đi ăn đêm.. Đậu phải cành mềm.. Lộn cổ xuống ao.."

    Mọi thứ đan xen vào nhau.. Bỗng có tiếng cười.. Là em.. Giờ nó mới nhớ là em từng nói với nó cái ước mơ đó..

    - Phương?

    * * * Không nói gì vẫn cười

    - Là cậu phải không phương?

    - Cậu vẫn ngố như vậy nhỉ?

    Cô gái quay lai nhìn nó. Nó thấy cái vẻ nhợt nhạt của em..

    - Đi chơi với tớ một lúc đi.. Thời gian sắp hết rồi..

    Em chẳng để nó suy nghĩ. Kéo nó đi. Nó như trở lại cái ngày thơ bé vậy. Trò chơi đuổi bắt đến khi cả hai đứa mệt nhừ..

    - Sao cậu chạy khỏe thế? - Nó hỏi

    - Hihi. Vẫn là tiếng cười đó

    Nó chẳng quan tâm đến câu trả lời. Nó chỉ hỏi thôi. Nó cầm tay em. Hơi lạnh.. Em vẫn nằm nhìn nó cười..

    - Cậu phải đi về đi..

    - Hả?

    - Tạm biệt nhé. Tớ vui lắm..

    Cái không gian biến mất dần và nó cũng chẳng biết gì nữa.. Nó buồn ngủ.. Và nó cần phải ngủ..

    Có ai nói nó hư cấu thì cũng sẽ dễ hiểu.. Nếu đã qua khoảng thời gian chết đi sống lại sẽ có ấn tượng về 7 phút cuối cùng. Đó là khoảng thời gian mà bạn sẽ thấy được tất cả những sự việc đã trải qua.. Tuổi thơ, Buồn đau, vui vẻ, hạnh phúc, tất cả..

    Và nếu ai đó hỏi nó về cuộc chiến với căn bệnh u não của nó ra sao. Nó sẽ chỉ cười. - - Hạnh phúc lắm..

    Nó tỉnh lại trong một căn phòng rộng.. Đầu nó quay quay.. Mắt nó ríu lại.. Những hình ảnh mờ mờ.. Có tiếng nói.. Có tiếng cười.. Nó cảm thấy ai đó có đôi bàn tay thô ráp đang nắm tay nó.. Là bố.. Đôi bàn tay ấy.. Mọi thứ bắt đầu rõ ràng hơn.. Nó thấy bố đang khóc.. Lần đầu tiên nó thấy.. Nhưng nó hiểu những giọt nước mắt hạnh phúc này.. Bố nhìn nó cười.. Lâu rồi mới được thấy bố nó như thế.. Lâu lắm rồi

    * * *

    - Một tuần cơ à bố?

    - Ờ.. Làm tao lo gần chết.. Bác sĩ bảo mày có nguy cơ liệt hoặc người thực vật.. Tao tưởng mày còn không qua nổi cơ.. Thế mà.. Phúc ông bà và các cụ còn cao lắm.. Hà hà..

    Nó và bố nói chuyện sau khi nó kiểm tra tổng thể xong. Và đang ngồi trong tiệm cắt tóc..

    - Thế còn số tiền vay?

    - Không sao.. Bố mày khác lo hết

    Nhìn mặt bố nó tự tin lắm. Nó cũng cười.. Mọi thứ ổn rồi..

    Tối nó và bố trở lại căn nhà của của anh lee. Ông ấy bảo gọi chú là già.. Tối đó cả bố và anh lee ngồi nói chuyện đến sáng. Nó thì ngủ thôi. Nó vẫn buồn ngủ.. Nghe thoang thoảng là những câu chuyện đời thường của cả hai. Cũng có cả mấy mối tình đầu.. Cô này xinh.. Cô kia ngon..

    Đúng là đàn bà ngồi với nhau thì ra cái chợ.. Còn đàn ông ngồi với nhau là ra cái.. Album gái..

    Sáng hôm sau thì nó và bố lại cùng anh lee làm thủ tục về nước.. Không có gì khó khăn cả. Nó được anh lee dẫn đi ăn bak kaw thì phải. Cũng như thịt nướng vậy.. Nhưng được tẩm ướp gia vị rất nên rất ngon.. Được làm từ thịt lợn, gà và cả bò nữa.. Ai từng sang singapore mà đã thử thì sẽ biết. Một đặc sản tuyệt vời..
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...