Đam Mỹ [Edit] Đại Sư Huynh Hắn Thân Kiều Thể Yếu - Bách Trường Phong

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi baongoc3000, 1 Tháng hai 2023.

  1. baongoc3000

    Bài viết:
    0
    Chương 10: Linh Chi Quái Dị

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thẩm Tức Chu đi theo tên đệ tử kia đi tới một chỗ đất trống, ở đây hiện có bốn người đang chờ bọn hắn, sau khi nhìn thấy Thẩm Tức Chu cả nhóm đều rất kinh hỉ.

    "Không nghĩ tới ngươi lại tìm được Thẩm sư huynh đến!"

    Thẩm Tức Chu rất có thực lực, hắn vừa đến những đệ tử này cảm giác nhẹ nhõm đi không ít.

    Tiếng bọn hắn rất nhẹ, giống như là sợ kinh động tới cái gì đó, hết sức cẩn thận.

    Dệ tử tìm tới Lục Tinh Lan cùng Thẩm Tức Chu kia gọi là Diêu Khinh. Diêu Khinh đơn giản giới thiệu một chút thành viên trong tổ hắn, trong đó có một người tên là Thiệu Yến Hồi cùng Thẩm Tức Chu giống nhau là Kim Đan sơ kỳ, còn lại đều là Trúc Cơ kỳ.

    Có thành viên ngu ngơ cười nói: "Lần này Tuyên Dược Sư có lẽ phải đưa rượu cho ta rồi."

    Người này vậy mà là đệ tử mơ mộng hão huyền bị Tuyên Nhất Hồ nện trán. Lần này hắn thật đúng là không phải nằm mơ giữa ban ngày, may mắn gặp một gốc Thiên cấp Linh Thực đang thụ thương, nghe các đồng bạn nói giá trị nó rất lớn. Chờ hắn đem Linh Thực mang về, khẳng định để những người xem thường hắn giật nảy mình.

    Nhưng kế tiếp Thẩm Tức Chu khiến hắn rất kinh ngạc.

    "Các người có thể đi trở về." Thẩm Tức Chu mới mở miệng chính là đuổi người.

    Diêu Khinh cùng với các đệ tử khác đều sững sờ, trong lúc nhất thời chưa hiểu được Thẩm Tức Chu đang nói cái gì. Sau đó một đệ tử kịp phản ứng, bất mãn nói: "Thẩm sư huynh, không nghĩ tới ngươi là dạng người này a, vừa đến đã muốn cướp Linh Thực chúng ta phát hiện. Diêu Khinh, ngươi không cùng hắn nói rõ sao?"

    Diêu Khinh bị kẹp ở giữa rất là xấu hổ, "Thẩm sư huynh, lời ngươi mới rồi là có ý gì?" hắn không phải đã nói sẽ cùng bắt Huyết Linh Chi sau đó chia điểm tích lũy năm năm sao? Bọn hắn bên này có năm người, Thẩm Tức Chu bên chỉ có một người, suy xét đến thực lực của Thẩm Tức Chu, Diêu Khinh nói chia năm năm cũng là cắn răng mà nói. Thẩm Tức Chu lại lật lọng khiến Diêu Khinh mất hết mặt mũi.

    Thẩm Tức Chu lắc đầu, nói: "Điểm tích lũy chia năm năm như thường, nhưng chỉ cần mình ta ra tay là được."

    "Thẩm sư huynh, ý của ngươi là chúng ta quá yếu sao?"

    "Đúng vậy." Thẩm Tức Chu chém đinh chặt sắt nói, "Các ngươi ở gần khiến ta không thể phát huy hết thực lực."

    "..."

    Không khí đột nhiên yên tĩnh.

    Thẩm Tức Chu không ở lại giải thích gì thêm khiến bọn hắn nghẹn họng nhìn trân trối.

    Diêu Khinh còn muốn nói gì, đằng sau có người vỗ vỗ lưng của hắn.

    Thiệu Yến Hồi đồng dạng là Kim Đan Kỳ đứng dậy, nói: "Thẩm sư huynh, chúng ta thực sự không mạnh như ngươi, nhưng cũng không cần coi thường chúng ta như vậy."

    Thiệu Yến Hồi và Thẩm Tức Chu là đệ tử cùng một kỳ nhập môn, tham gia cùng một đại tuyển nhập tông.

    Thẩm Tức Chu có lẽ không nhớ rõ hắn, nhưng Thiệu Yến Hồi lại nhớ kỹ. Trong tuyển chọn nhập tông, vừa mới bắt đầu hắn nói với đồng bạn rằng nhất định có thể lấy thành tích thứ nhất gia nhập Linh Vân Tông, kết quả bị Thẩm Tức Chu hơn một bậc. Đồng bạn của hắn mặc dù không nói gì, nhưng Thiệu Yến Hồi có thể phát giác trong mắt bọn họ có sự giễu cợt, bởi vậy hắn đối với Thẩm Tức Chu ghi hận trong lòng.

    Linh Vân Tông xưng hô không phải theo bối phận mà là theo thực lực, Thẩm Tức Chu mạnh hơn hắn, Thiệu Yến Hồi phải gọi hắn một tiếng sư huynh. Tiếng kêu Thẩm sư huynh này có thể nói là nghiến răng nghiến lợi.

    Thẩm Tức Chu không khỏi cũng quá không coi ai ra gì đi?

    Thiệu Yến Hồi khoát khoát tay, bày ra một bộ tư thế đuổi khách: "Thẩm sư huynh, tiểu tổ này của chúng ta mời không nổi tôn Đại Phật ngươi, Thiên cấp Linh Thực này là chúng ta phát hiện ra trước, ngươi tiếp tục ở chỗ này cũng không quá tốt, nếu không ta sẽ hoài nghi ngươi không có hảo ý."

    "Thiệu sư huynh, có Thẩm sư huynh giúp đỡ sẽ có chắc chắn hơn.."

    Mặc dù Thẩm Tức Chu nói thực lực bọn hắn quá yếu khiến bọn hắn có chút không vui, nhưng vừa nghĩ tới việc Thẩm Tức Chu rời đi trong lòng bọn họ có chút rụt rè. Những đệ tử Trúc Cơ kỳ này biết, Thẩm Tức Chu nói không sai, bọn hắn xác thực quá yếu..

    "Nếu không, chúng ta liền rời đi a?" Diêu Khinh nhỏ giọng đề nghị.

    Lúc đầu bọn hắn chỉ muốn năm ngàn điểm tích lũy kia mà thôi, không cần tham gia chiến đấu liền có thể nhận không năm ngàn điểm tích lũy đối với bọn hắn mà nói là đang chiếm tiện nghi của người khác.

    Có một người lên tiếng, những người khác cũng bắt đầu dao động.

    "Vậy thì đi thôi?"

    "Đi thôi đi thôi, thừa dịp này chúng ta còn có thể tìm thêm vài Hoàng cấp Linh Thực."

    "Thiệu sư huynh, nơi này liền giao cho Thẩm sư huynh đi."

    Những thành viên trong tổ chấp nhận chịu uất ức khiến Thiệu Yến Hồi rất khó chịu, đối với bọn hắn kín đáo phê bình: "Thẩm Tức Chu lợi hại có thể lợi hại đến đâu? Ta cùng hắn đều là Kim Đan sơ Kỳ, thực lực có thể kém bao nhiêu? Nếu như Thẩm Tức Chu lợi hại hơn, lúc trước tại sao các người không tìm hắn mà là mời ta?"

    Thiệu Yến Hồi vừa nói, những người khác lập tức xấu hổ.

    Thẩm Tức Chu lúc này cũng sáng tỏ, nguyên lai Thiệu Yến Hồi là do những đệ tử Trúc Cơ kỳ này dùng tiền mời đến hỗ trợ, trách không được cùng một tiểu tổ, bầu không khí lại không hòa hợp. Mắt liếc thấy những người này mới bắt được vài cọng Hoàng cấp Linh Thực, đáy mắt Thẩm Tức Chu hiện lên một đạo tinh quang. Nếu như Thiệu Yến Hồi thật sự có tâm giúp bọn hắn, tuyệt đối sẽ không chỉ bắt được những cái này. Xem ra Thiệu Yến Hồi này là đang cố ý lừa bọn hắn.

    Đối với loại người này, Thẩm Tức Chu biết mình không cần khách khí.

    "Thiệu Yến Hồi, đúng không. Ta nhớ được ngươi, ngươi tại kiểm tra nhập tông xếp thứ hai. Nhưng ta hoài nghi, ngươi xếp thứ hai có phải là giả không."

    "Ngươi, ngươi dựa vào cái gì nói như vậy?"

    Thẩm Tức Chu chỉ vào Linh Thực trong tay một đệ tử, cất giọng nói: "Vừa rồi Diêu Khinh sư đệ hẳn là nhìn thấy, ta trong vòng nửa ngày hái được sáu cây Huyền cấp Linh Thực, ba cây Địa cấp Linh Thực. Lấy thực lực Thiệu Yến Hồi, có lẽ không bắt được Địa cấp Linh Thực, nhưng không có khả năng ngay cả một gốc Huyền cấp Linh Thực đều không bắt được đi."

    Diêu Khinh bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Thẩm sư huynh, ý của ngươi là Thiệu Yến Hồi không có phát huy toàn bộ thực lực, hắn đang lừa chúng ta?"

    Thẩm Tức Chu gật đầu: "Trừ phi thực lực của hắn hữu danh vô thực, nếu không chính là như thế."

    "Thẩm Tức Chu, ngươi ngậm máu phun người, đừng vu khống người tốt! Các sư đệ mời ta làm việc, ta làm sao có thể lừa gạt bọn hắn? Chỉ là Linh Dược Viên quá lớn, nhóm Linh Thực đông trốn tây chạy, tìm không thấy mà thôi!"

    Lúc này sư đệ nằm mơ giữa ban ngày đột nhiên lên tiếng: "Ta trước đó hình như nhìn thấy một gốc Huyền cấp Linh Thực, nhưng thiệu sư huynh nói không phải, ta liền không để ý đến nữa. Bây giờ nghĩ lại, kia đích thật là Huyền cấp Linh Thực, mặc dù ấn tượng mơ hồ, nhưng đúng là ta đã nhìn thấy trong Linh Thực phổ.."

    Lần này Diêu Khinh tin chắc Thiệu Yến Hồi đang lừa gạt bọn hắn, có chút không biết làm sao. Thiệu Yến Hồi là mấy người bọn họ dùng ba ngàn điểm tích lũy mời tới, kỳ vọng có thể tại nhiệm vụ hái thuốc lần này kiếm nhiều điểm tích lũy một chút. Nhưng quá trình cũng không thuận buồm xuôi gió, bọn hắn vẫn luôn không gặp Linh Thực. Vốn cho là bởi vận khí bọn hắn không tốt, hiện tại xem ra thật sự là do Thiệu Yến Hồi cố ý thả chạy.

    "Thiệu sư huynh, ngươi vì cái gì làm như thế?"

    Thiệu Yến Hồi bị vạch trần có chút tức giận, nhưng không có đem chất vấn của Diêu Khinh coi ra gì, ngược lại đem nộ khí đặt hết trên người Thẩm Tức Chu: "Thẩm Tức Chu ngươi thật đúng là lợi hại, dăm ba câu liền châm ngòi ly gián."

    Thẩm Tức Chu không nói chuyện, chỉ là lạnh lùng nhìn hắn.

    "Hừ, như vậy, chúng ta ai cũng đừng nghĩ tốt qua! Muốn Huyết Linh Chi đúng không, ta để các ngươi ai cũng không chiếm được!"

    Vừa dứt lời, thân ảnh Thiệu Yến Hồi đột nhiên biến mất tại chỗ, giống như là sử dụng công pháp thuấn di. Ánh mắt Thẩm Tức Chu run lên, nhảy lên trên cành cây, theo khí tức của Thiệu Yến Hồi nhìn sang.

    Chỉ thấy bên kia có một cây cổ thụ đứng sừng sững, rễ cây ngang dọc trồng chéo đan xen vào nhau lộ ra trên mặt đất, ở đó có một thứ to lớn, bề ngoài xấu xí đang ghé vào phía trên, từng cục phía trên như cây nấm màu đỏ sậm, sắc ban phân bố không đồng đều, gập ghềnh, những chỗ sâu một chút còn mọc ra các loài nấm khác, nhìn qua vô cùng quỷ dị.

    Đây chính là Huyết Linh Chi, nhưng hình như có chút kỳ quái.

    Thiệu Yến Hồi trực tiếp thuấn di đến trước mặt Huyết Linh Chi, cầm lấy vũ khí của mình hướng Huyết Linh Chi nặng nề mà chặt một đao. Huyết Linh Chi bị kinh sợ, những cây nấm nhìn như bị dính chặt lại kịch liệt run rẩy nhúc nhích, một ít bột phấn màu đỏ bay đến trên người Thiệu Yến Hồi.

    "..."

    Thiệu Yến Hồi thống khổ hô to một tiếng, che mặt lăn lộn trên mặt đất, trên mặt là cảm giác thiêu đốt đau đớn.

    Cũng may Huyết Linh Chi kia dường như thật sự thụ thương, không có tâm tình ham chiến, chậm rãi hướng chỗ càng sâu trong rừng đi tới.

    Bột phấn Màu đỏ y nguyên trải rộng tại vùng không gian kia, Thẩm Tức Chu cảm giác tình thế nghiêm trọng, không có hành động thiếu suy nghĩ. Đợi vài phút, một trận gió thổi qua, đem những bột phấn kia thổi tan. Thẩm Tức Chu đi tới xem xét tình huống của Thiệu Yến Hồi.

    "Ây.." Thiệu Yến Hồi che lấy làn da dường như đã biến đen. Thẩm Tức Chu suy đoán bột phấn màu đỏ kia có độc tính cùng tính ăn mòn rất mạnh.

    "Thẩm sư huynh, thiệu sư huynh thế nào rồi?"

    Nhóm người Diêu Khinh không thấy được cảnh Huyết Linh Chi tỏa ra phấn, vừa tới liền thấy Thiệu Yến Hồi thống khổ nằm trên mặt đất. Bọn hắn biết Thiệu Yến Hồi khẳng định là đi công kích Huyết Linh Chi mới có thể trở thành dạng này.

    Bọn hắn đoán được Huyết Linh Chi khó đối phó, thật không nghĩ đến sẽ mạnh như vậy.

    "Các người nhanh đưa hắn đi chữa thương."

    Mang đi chữa thương? , việc Huyết Linh Chi không phải sẽ bị Tuyên Dược Sư biết sao? Mấy người đưa mắt nhìn nhau.

    Một vị đệ tử to gan nói: "Hắn đây là tự làm tự chịu a.. Huyết Linh Chi nếu để các trưởng lão đi thu hồi, điểm tích lũy chẳng phải không còn nữa?"

    Xem ra đệ tử này đối với Thiệu Yến Hồi tức giận cũng không nhẹ.

    "Đích thật là tự làm tự chịu, mặt của hắn đoán chừng không có cách nào khôi phục." Thẩm Tức Chu từ tốn nói, "Chẳng qua Huyết Linh Chi kia cùng Huyết Linh Chi ta biết có chút không giống, nếu như tiếp tục bỏ mặc, các đệ tử khác trong dược viên có thể sẽ gặp nguy hiểm.. Tóm lại ta đi trước nhìn xem."

    "Được."

    Thẩm Tức Chu hướng thẳng đến phương hướng Huyết Linh Chi rời đi đuổi theo.

    "Ai, làm sao bây giờ a?"

    Thiệu Yến Hồi đã bị đau đến hôn mê bất tỉnh, tay che mặt lỏng ra, lộ ra một màn vô cùng thê thảm. Tuy nói là hắn tự làm tự chịu, nhưng..

    Diêu Khinh lắc đầu, thở dài một hơi: "Mặc kệ, trước dẫn hắn trở về trị liệu đi."

    Một bên khác, Lục Tinh Lan cùng Bạch Nhân tựa vào bên cạnh một cây đại thụ nghỉ ngơi. Lục Tinh Lan kiểm tra trạng thái từng cây Linh Thực hái được. Những cây Linh Thực này quả nhiên không thể rời khỏi đất, thổ nhưỡng đối với bọn nó không khác gì không khí, là đồ ăn. Thời gian hái cũng không lâu lắm, nhưng những cây Linh Thực này đã từng cây ỉu xìu.

    Bạch Nhân nhìn hồi lâu, đột nhiên vỗ đầu một cái: "Ta quên mất!" Nói xong hắn cầm một cái cẩm nang buộc bên đai lưng xuống, mở ra, từ bên trong lộ ra một nắm bột phấn lục sắc, hướng tới bên trong bình tỏa linh bung ra, một giây sau, Linh Thực trong bình tỏa linh dường như có tinh thần hơn một chút, bên ngoài đều xanh hơn rất nhiều.

    "Đây là cái gì?"

    "Linh phấn sống, có tác dụng giữ tươi."

    "Không biết Thẩm sư huynh bên kia thế nào, có hay không bắt được Huyết Linh Chi a?" Bạch Nhân cầm cây gậy gỗ trên mặt đất vẽ loạn, nhìn ra được hắn hiện tại có chút lo lắng.

    Lục Tinh Lan rất muốn nói có thể bắt được, chẳng qua tại sao y lại có một loại dự cảm xấu?

    Mảnh rừng này thực sự là quá an tĩnh, ngay cả thanh âm của gió đều không có. Lúc hai người không nói chuyện, tiếng hít thở còn có thể nghe rõ rõ ràng ràng, rất giống sự yên tĩnh trước bão táp.

    "Sa Sa!"

    Rừng cây phía trước bỗng nhiên phát ra tiếng vang, Lục Tinh Lan khẩn trương hướng bên kia nhìn lại, đem Bạch Nhân bảo hộ ở đằng sau, đồng thời âm thầm điều động « Huyết Hoán Quyết », nếu có nguy hiểm lập tức vận hành.

    Mặc dù công pháp vận dụng chưa thuần thục, nhưng chí ít có thể trong thời gian ngắn sử dụng toàn lực đánh một trận.

    Ba kít --

    Một con thỏ con tuyết trắng từ trong bụi cây lăn ra, sau khi đứng vững nghi hoặc mà liếc ánh nhìn đề phòng về phía Lục Tinh Lan, con mắt hồng hồng nháy mấy lần, quơ cái đuôi nhỏ rời đi.

    "Hô". Lục Tinh Lan thở phào một hơi, không nghĩ tới chỉ là một con thỏ con.

    "Sa Sa!"

    Đang lúc Lục Tinh Lan trầm tĩnh lại, rừng cây lại vang lên tiếng xào xạc, tiếng cành lá bị đè gãy răng rắc vang lên. Cây cối nghiêng ngả, một sinh vật không biết tên màu đỏ thẫm hết sức khó coi xuất hiện trước mắt Lục Tinh Lan cùng Bạch Nhân, còn phát ra âm thanh khó nghe ùng ục.

    "!"

    Trời, đây là thứ gì?
     
  2. baongoc3000

    Bài viết:
    0
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng hai 2023
  3. baongoc3000

    Bài viết:
    0
    Võ Chung Phương ThùyLieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng hai 2023
  4. baongoc3000

    Bài viết:
    0
  5. baongoc3000

    Bài viết:
    0
  6. baongoc3000

    Bài viết:
    0
    Chương 15: Tông chủ Thiên môn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kẹp ở giữa Tông Chủ Thiên Môn cùng Trang Kim Huyền, Lục Tinh Lan trực quan mà nhìn hai người, có gì đó không đúng.

    "Như vậy hôm nay ta liền giảng đến đây. Tố chất các đệ tử Linh Vân Tông quả nhiên phi thường cao, hi vọng về sau còn có cơ hội lại tới đây dạy học cho các ngươi."

    Tông Chủ Thiên Môn hướng chúng đệ tử khoát khoát tay, thản nhiên rời đi.

    Lúc hắn quẳng xuống câu nói sau cùng, Lục Tinh Lan nghe được sau lưng truyền đến đôm đốp tiếng vang. Trang Kim Huyền đẩy ghế ra, một bộ dáng chuyện gì cũng chưa phát sinh mà đi ra ngoài cửa.

    Như thế xem ra, quan hệ của Trang Kim Huyền cùng phụ thân hắn dường như rất không quá tốt?

    Lục Tinh Lan vuốt vuốt đầu. Y nghĩ nhiều như vậy làm gì, hiện tại y nơi này cũng đang có người phải xử lý đây.

    Ngày thường người phụ trách học đường ở tại một gian phòng nhỏ bằng trúc cách giảng đường không xa, Lục Tinh Lan hướng phòng trúc bên kia đi đến, cách học đường càng xa, thân ảnh các đệ tử càng ít. Tiếng huyên náo hoàn toàn biến mất, tiếng chim hót trong trẻo cùng côn trùng kêu vang ngược lại để người khắc sâu ấn tượng. Một đạo sương mù màu trắng từ phòng trúc bên kia bay ra, kèm theo đó là hương trà nhàn nhạt.

    Rõ ràng chỉ cách mấy bước, lại tựa như tiến vào một thế giới khác, giống như nơi ẩn cư của tiên nhân.

    Không được hoàn mỹ chính là, bên trong đột nhiên truyền đến tiếng cãi vã, dọa chạy một đám chim đang đậu trên cây nghỉ ngơi.

    "Ngươi làm sao đột nhiên tới đây dạy học?"

    "Tông Chủ Linh Vân Tông tự mình mời ta, ta làm sao có thể cự tuyệt?"

    "Không có khả năng. Trước kia sư phụ cũng mời qua ngươi, nhưng ngươi nhìn cũng chưa từng nhìn, cũng không biết ném nơi nào!"

    "Ta không có tùy tiện ném loạn, thư mời vẫn luôn để dưới đáy bàn đọc sách, bảo tồn hoàn chỉnh không chút tổn hao. Phủi sạch lớp bụi phía trên, còn có thể sử dụng."

    ".. Ngươi, ngươi vậy mà dùng thư mời không biết từ ngày tháng năm nào tới đây, cái này đã sớm không còn hiệu quả đi, da mặt ngươi đến cùng dày bao nhiêu a!"

    Một thanh âm khác đột nhiên ủy khuất khuất: "Ta chính là tới gặp mặt nhi tử của mình, ta dễ dàng sao?"

    "..."

    Đi vào, hai người cãi lộn quả nhiên là Trang Kim Huyền cùng Tông Chủ Thiên Môn.

    Tông chủ Thiên Môn vẫn là bộ dáng phong lưu phóng khoáng, mà Trang Kim Huyền ôm lấy cánh tay, đầu nghiêng qua một bên, hiển nhiên không muốn cùng Tông chủ Thiên Môn nói chuyện.

    Sau lưng hai người bọn hắn, một lão nhân tóc trắng còng lưng ngồi chung trên một tấm đá màu xanh, tay cầm cây quạt nhẹ nhàng quạt gió, pha trà. Trên lò nhiệt khí chậm rãi hướng bốn phía tán đi, thời gian như đình chỉ, có một loại phiêu miểu cảm giác.

    Sau khi bọn hắn trông thấy Lục Tinh Lan đến, liền không nói lời nào.

    Đại khái là bị "Cừu nhân" nhìn thấy bộ dáng này, Trang Kim Huyền có chút thẹn quá hóa giận.

    "Ngươi theo dõi ta? Ngươi quả nhiên là cái loại người này!"

    Cái loại người này? Loại người nào?

    Lục Tinh Lan im lặng nói: "Ta không theo dõi ngươi, ta chỉ là tới nơi này báo cáo."

    "Báo cáo?" mắt Trang Kim Huyền nhìn lão nhân sau lưng, minh bạch, nhưng cũng càng thêm tức giận, "Vì cái gì ngươi có thể tới dạy học? Ta trước đó đưa ra thỉnh cầu đều không được thông qua."

    Tông chủ Thiên Môn ở phía sau yếu ớt nói: "Để ngươi dạy học chẳng phải là đem học đường lật tung sao?"

    Trang Kim Huyền lập tức nói: "Ngươi đến cùng hướng về ai!"

    Lần này Lục Tinh Lan thấy rõ, quan hệ hai người cũng không giống trong tưởng tượng của hắn là không tốt. Dáng vẻ Trang Kim Huyền giống hài tử đang trong kì phản nghịch? Nhưng mà Tông chủ Thiên Môn hoàn toàn không thèm để ý tính tình táo bạo của Trang Kim Huyền, hoặc là nói đã thành thói quen, một mực bao dung hắn.

    Dạng quan hệ phụ tử này ngược lại khiến cho Lục Tinh Lan có chút ao ước.

    Phụ thân của y là người cuồng công việc, đem công ty đặt lên trên hết, vì sự nghiệp hoàn toàn vứt bỏ y cùng mẫu thân.. Nha, thành tích ngược lại là rất bình thường, cho nên lão đầu tử một mực không có tán thành y.

    Ai, như thế nào lại nghĩ đến cái kia rồi?

    Lục Tinh Lan đi tới trước mặt lão nhân, cung kính vấn an.

    Hắn chỉ biết lão nhân họ Hứa, không biết họ tên đầy đủ, cũng không rõ ràng địa vị hắn tại Linh Vân Tông như thế nào, trước hết xưng hô hắn một tiếng Hứa Bá.

    Hứa Bá nhẹ nhàng xuỵt một tiếng, Lục Tinh Lan hiểu ý, an tĩnh đứng ở một bên.

    Cây quạt trong tay của hắn vô cùng có quy luật mà chuyển động, vừa đi vừa về biên độ lại không có chút khác biệt nào. Ngọn lửa chịu gió quét qua vốn nên đung đưa không ngừng, mà ở dưới cây quạt của Hứa Bá lại giống như ở một nơi không có gió, không có chút lắc lư nào, lại có dấu hiệu càng đốt càng cháy to.

    Lục Tinh Lan bất tri bất giác nín thở, sợ thở ra khí hơi sẽ làm loạn cái hiện tượng kỳ diệu này.

    Chờ định thần lại, Hứa Bá đã rót xong nước trà, đưa tới trước mặt hắn.

    "Nếm thử trà này đi." nụ cười trên mặt Hứa Bá yên tĩnh mà hòa ái, khiến Lục Tinh Lan không cách nào cự tuyệt.

    Lục Tinh Lan tiếp nhận chén trà, tinh tế nhấp một ngụm, một tia đắng chát tại đầu lưỡi nhạt mở, lập tức miệng lưu lại hương vị tươi mát của lá trà.

    Thẩm Tức Chu có lẽ cùng Hứa Bá học hỏi?

    Bọn hắn nấu trà đều uống rất ngon, nhưng trà của Hứa Bá cảm giác càng tốt hơn, để lại dư vị lâu vô cùng.

    "Uống thật ngon." Lục Tinh Lan nghĩ không nghĩ ra từ nào khác để hình dung, chỉ có thể dùng cảm thụ trực quan nhất để diễn tả.

    Hứa Bá cười nói: "Lão cũng cảm thấy như vậy."

    Lão nhân này ngay thẳng lại hòa ái, khiến Lục Tinh Lan lập tức sinh ra một loại cảm giác kính nể. Y theo đuổi chính là thái độ cởi mở tiêu sái này của Hứa Bá.

    Trở lại chủ đề, Hứa Bá biết Lục Tinh Lan là đến vì việc dạy học cho đệ tử tông môn. Hắn nhìn một chút thu xếp dạy học gần đây, chỉ có xế chiều ngày mai có một gian học đường là trống chỗ, Hứa Bá đăng ký cho Lục Tinh Lan dạy khóa buổi chiều ngày mai. Về sau hắn còn phải dán bố cáo trên cửa học đường kia, để các đệ tử hứng thú đến lúc đó đến nghe giảng bài.

    Thành công báo danh xong, Lục Tinh Lan cùng Hứa Bá nói tạm biệt, đang chuẩn bị về Linh Dược Viên, lại gặp được Thiên Môn Tông Chủ.

    Trang Kim Huyền không ở đây, hẳn là đã rời đi rồi.

    Lục Tinh Lan chần chờ một chút, vẫn là hướng hắn đi tới, "Trang Tông Chủ, liên quan tới bài giảng vừa rồi của ngài, đối với luyện kiếm ta có chút nghi vấn, không biết có thể thỉnh giáo một chút hay không."

    "Ồ? Chỗ nào không rõ."

    "Ngài nói, muốn đem kiếm pháp đạt tới đỉnh phong, không phải chỉ dựa vào luyện thành là có thể. Cái này rốt cuộc là ý gì?"

    Tông chủ Thiên Môn giảng cảm ngộ mà lúc hắn luyện kiếm, cuối cùng nói một câu nói như vậy, không đầu không đuôi, Lục Tinh Lan trăm mối nghi vấn vẫn không có cách giải. Mặc dù suy nghĩ kỹ một chút, câu nói này nói rất đúng, luyện kiếm không phải chỉ cần phải ngày qua ngày luyện tập, còn phải có kỹ xảo, thực chiến, cũng nhiều nhân tố khác. Nhưng Lục Tinh Lan cảm thấy Tông chủ Thiên Môn muốn biểu đạt không phải ý tứ dễ hiểu như vậy.

    Trên mặt Tông chủ Thiên Môn hiển hiện một tia tán thưởng, chẳng qua nháy mắt biến mất. Hắn không trực tiếp trả lời nghi vấn của Lục Tinh Lan, mà là hỏi: "Ngươi có kiếm sao?"

    Lục Tinh Lan đem Thất Tuyệt kiếm xuất ra. Tông chủ Thiên Môn quan sát chốc lát, nói: "Là thanh hảo kiếm. Tên của nó là?"

    "Thất Tuyệt kiếm."

    "Cây kiếm này là thế nào lấy được?"

    Hồi ức Lục Tinh Lan trong nguyên tác, thanh kiếm này tựa hồ là Tông Chủ đưa cho y? Tại ngày nguyên chủ trở thành đệ tử chân truyền, Tông Chủ tự mình giao bội kiếm cho y.

    Nhưng mà Tông chủ Thiên Môn lắc đầu: "Ý của ta là, ngươi thật sự có hiểu kiếm của ngươi sao? Ngươi có biết nó được tạo ra trong hoàn cảnh thế nào, rèn qua bao nhiêu lần đánh cùng lửa thiêu đốt, trước khi đến trong tay của ngươi, nó lại đã trải qua những chuyện gì?"

    Những cái này đến nguyên chủ còn không biết, làm sao Lục Tinh Lan biết được.

    "Tóm lại, ngươi phải nhớ kỹ bốn chữ, kiếm Tùy Tâm động. Muốn dùng kiếm càng thêm thuần thục, bước đầu tiên cần phải làm là tăng lên độ phù hợp giữa ngươi và kiếm. Độ phù hợp thấp, như vậy thanh kiếm này cũng chỉ là công cụ của ngươi; sau khi ngươi hiểu rõ kiếm của ngươi, bản thân ngươi chính là kiếm."

    Lời nói này Tông chủ Thiên Môn nói đầy đủ dễ hiểu, nhưng muốn thực tiễn cũng không phải là chuyện dễ dàng. Lục Tinh Lan ghi tạc trong lòng.

    "Đa tạ Trang Tông Chủ đề điểm. Vậy vãn bối rời đi trước."

    Đạt được đáp án, Lục Tinh Lan chuẩn bị trở về. Tông chủ Thiên Môn đột nhiên đè lại bả vai của y, cũng không dùng lực, lại làm cho Lục Tinh Lan nửa bước khó đi.

    Thay đổi hoàn toàn so với vừa rồi nghiêm chỉnh nói chuyện, Tông chủ Thiên Môn cười ha hả nói với Lục Tinh Lan: "Ngươi chính là Lục Tinh Lan a? Đã sớm nghe nói qua ngươi, hôm nay gặp mặt quả nhiên tài năng xuất chúng."

    "..."

    Tông chủ Thiên Môn làm sao lại biết đến y, hắn cùng nguyên chủ hẳn không có gặp nhau a, "Không biết Trang Tông Chủ từ đâu nghe nói về ta?"

    "Tên tiểu tử thúi nhà ta kia a!"

    Lục Tinh Lan: "..."

    Thì ra là thế.

    Tông chủ Thiên Môn ở một bên rất có oán khí thầm nói: "Trước kia hắn sẽ cùng ta phàn nàn đánh không lại ngươi đấy, hiện tại ngay cả lời đều không muốn nói với ta. Đã hai năm, nhà cũng không có trở về qua một lần."

    "A, không phải là bởi vì đánh thua ngươi, cho nên cảm thấy mất hết mặt mũi, không dám tới gặp ta a. Trách không được, lấy thái độ trước đây kề cận ta như vậy, không có khả năng nói phản nghịch liền phản nghịch!"

    Nguyên lai Tông chủ Thiên Môn đã phát hiện Trang Kim Huyền đang trong kì phản nghịch. Chẳng qua loại ý nghĩ này của Tông chủ Thiên Môn còn rất thú vị. Lục Tinh Lan rất ít gặp người tuổi tác không nhỏ nhưng tính tình hài hước. Y trước kia gặp những người ở từng này tuổi, từng người từng người dối trá muốn chết.

    Tông chủ Thiên Môn phút chốc đem hai tay khoác lên vai Lục Tinh Lan, biểu lộ ngưng trọng: "Lục tiểu đệ, ngươi có thể hay không giúp ta khuyên nhủ tên tiểu tử thúi nhà ta, chí ít để hắn về nhà một chuyến. Mẹ hắn rất nhớ hắn, mỗi ngày đều nhắc tới, lỗ tai của ta đều sắp sinh kén rồi!"

    "Ách, Trang Tông Chủ, ngươi vừa rồi cũng nhìn thấy, quan hệ giữa ta và nhi tử của ngươi chẳng ra sao cả, ngươi còn không thuyết phục được, ta càng không biện pháp."

    Lúc Trang Kim Huyền trông thấy mình, con mắt đều muốn phun lửa, làm sao có thể nghe y, Lục Tinh Lan rất muốn chối từ cái việc khổ sai này.

    Nhưng Tông chủ Thiên Môn đối với chuyện này hoàn toàn không thèm để ý, hắn thấy, mặc dù Lục Tinh Lan cùng con của hắn là quan hệ cạnh tranh, nhưng cũng vì thế mà Lục Tinh Lan là người quen thuộc nhất trong tông môn của Trang Kim Huyền. Đối với con của mình, Tông chủ Thiên Môn vẫn là hiểu rất rõ, hắn tính cách bất thường, có chút mơ tưởng xa vời, bằng không thì cũng sẽ không rời bỏ Thiên Môn Tông toàn lực bồi dưỡng hắn mà đi tới Linh Vân Tông.

    Với loại tính cách này người được hắn để trong mắt, cũng chỉ có thể là cường giả đứng trước hắn mà thôi? Muốn trở nên càng thêm cường đại, đầu tiên phải siêu việt, đem thực lực chiến thắng người đè mình xuống đất, khiến kẻ đó trở thành bàn đạp để mình ngày càng mạnh mẽ hơn.

    Mà tại Linh Vân Tông, có thể phó thác cũng chỉ có Lục Tinh Lan, người có thực lực mạnh hơn so với Trang Kim Huyền, ai bảo y là đại sư huynh chứ.

    "Tóm lại, ta liền nhờ ngươi."

    Tông chủ Thiên Môn sau khi nói xong gọn gàng đi mất, Lục Tinh Lan rất muốn duỗi ra tay Nhĩ Khang: Ta còn chưa có đáp ứng đâu..

    Đều không thèm nghe y nói hết lời.

    Cân nhắc khả năng hoàn thành chuyện này, Lục Tinh Lan cảm thấy vẫn là tạm gác lại một bên đi, chờ có cơ hội lại đi thử xem.

    Nếu như Trang Kim Huyền không nghe y nói vậy y liền vô kế khả thi (* bó tay hết cách).
     
  7. baongoc3000

    Bài viết:
    0
  8. baongoc3000

    Bài viết:
    0
  9. baongoc3000

    Bài viết:
    0
  10. baongoc3000

    Bài viết:
    0
Trả lời qua Facebook
Đang tải...