Mệnh Vượng Phu - Nam Đảo Anh Đào Editor: Tuyết thu 247 Chương 111 (1) Bấm để xem Phía trước vội vàng làm việc, sau lại vội vàng ăn tết, hết năm lại có một nha hoàn mới đến, làm Ngô bà tử vốn dĩ sống bình thường một chút đột nhiên xuất sắc lên. Chỗ tốt cũng có, gần nhất bà không nhắc lại chuyện quê quán bên kia, cũng nhớ không đến Vệ Đại Vệ Nhị. Có vài chuyện, ngươi ngày ngày ngóng trông nó không tới, ngươi không nghĩ thì nó sẽ tới. Cuối tháng hai, Phùng chưởng quầy quen cửa quen nẻo lại đây, thấy Vệ lão nhân đang ở trước cổng nói chuyện với hàng xóm, liền kêu một tiếng. Vệ lão nhân lúc đầu còn không có nghĩ đến, thấy hắn lấy ra phong thư liền vui mừng. "Đây là vừa rồi có người đưa tới cửa hàng, ta thấy địa chỉ, liền lấy mang lại đây." "Làm phiền ngươi, đi vào uống ngụm trà nóng đi?" "Vẫn là không được, cũng không phải cửa hàng của ta, còn phải đi sắp xếp nhân công cho chủ nhân, không thể rời đi lâu được." Phùng chưởng quầy trong lòng có tính toán, lúc này Vệ Thành đang ở trong nha môn, đi vào cũng nói được gì, hắn không đợi lâu liền xoay người đi. Thấy hắn đi rồi Vệ lão nhân mới xoay người vào nhà, đi vào liền thấy Nghiên Mực tò mò lại đây. "Đứng ở nơi này làm gì?" Nghiên Mực nhìn thư ở trong tay gia gia, bừng tỉnh đại ngộ: "Ta nghe thấy gia gia cùng người khác nói chuyện, người đó là Phùng chưởng quầy sao?" "Ngươi phải gọi Phùng lão thúc." "Ta lần trước kêu giống như vậy, hắn nói gánh không nổi danh xưng đó." "Đó là lời nói khách khí, ngươi thật đúng là sửa miệng không kêu sao?" Nghiên Mực lúc này đầu óc còn tương đối thẳng, nếu không cũng sẽ không bị cha hắn lừa. Trên cơ bản trừ bỏ lời nói dối, ngươi nói cái gì hắn cũng nghe, hàm súc uyển chuyển lấy lui làm tiến hay lời khách sáo hắn còn chưa hiểu, ngươi giải thích thì hắn nghe hiểu, sau đó liền cảm thấy người lớn thật phiền toái. Vệ lão nhân dặn dò xong, hắn gật gật đầu tỏ vẻ đã nhớ kỹ, hỏi: "Gia thư người cầm là ở quên gửi tới sao?" "Ngươi sao biết được?" "Lúc ăn tết nghe nãi nói thật nhiều lần, mấy ngày nay thì không nhắc lại nữa." Nghiên Mực nói xong chạy tới nhà bếp, thấy Ngô bà tử đang đứng canh liền kêu, "Nãi ơi, quê quán gởi thư." Ngô bà tử nhìn Kim Hoàn liếc mắt một cái, bảo nàng tiếp tục làm việc, bản thân rời khỏi nhà bếp, thấy lão nhân trong tay thật sự cầm phong thư, bà liền hỏi một câu, hỏi có phải lão đại lão nhị viết thư hay không? "Phùng chưởng quầy chỉ nói là cho nhà ta, ta cũng không rõ ràng lắm." Lúc này Khương Mật từ trong phòng ra tới, vừa đi vừa nói chuyện: "Phong thư không phải có viết sao? Cha đưa con xem cho?" Hiện giờ Vệ Thành chủ yếu là dạy Nghiên Mực đọc sách, trong lúc bọn họ học tập Khương Mật hơn phân nửa ngồi kế bên Tuyên Bảo, chờ đến ngày hôm sau lúc Nghiên Mực ôn tập, Khương Mật ở bên cạnh hắn xem, giống như vậy liền học được không ít chữ. Ngẫm lại Nghiên Mực đọc sách cũng đã hai ba năm, rất nhiều chữ hay dùng bao gồm họ tên người nhà đều nhận biết, muốn đọc thữ có khả năng là sẽ đọc được hết chữ trong thư, nhưng có thể đoán được là ai đưa tới. Cha Vệ đem thư đưa cho Khương Mật, Khương Mật lấy thư, nhìn lướt qua, ngoài thư chỉ viết giao cho ai, không ghi chú rõ là ai đưa. Nàng nhìn nhíu nhíu mày, Nghiên Mực sốt ruột: "Nương đọc không được sao? Cho con xem với? Ta biết chữ nhiều, để cho con đọc." Khương Mật liền ở bên cạnh hắn ngồi xuống, cho hắn đọc. Nghiên Mực vừa thấy: "Không viết nha, chỉ nói để Phùng lão thúc đưa cho nhà ta, cũng chưa nói là ai đưa, mở ra nhìn xem sao?" "Đừng mở ra, để ở chỗ đó chờ cha ngươi trở về lại nói, dù gì hai ngươi đều không đọc được hết, đến lúc đó còn phải nghe Tam Lang đọc lại." "Con nói cha học nhanh lên, mỗi ngày học nhiều hơn một ít chữ, cha ta hắn không chịu dạy, hắn chịu dạy con liền học xong rồi." Khương Mật lấy thư trong tay hắn, đưa cho bà bà, lúc này mới quay đầu lại nói với Nghiên Mực: "Gấp gáp cũng chẳng được gì. Chờ ngươi lại lớn hơn một chút, mỗi ngày học nhiều hơn, đến lúc đó đừng có cùng nương oán giận học hành quá khổ." "Con sẽ không." "Chắc không?" Thấy Khương Mật không tin, Nghiên Mực liền tức giận, nói sẽ không than vãn: "Con thích đọc sách mà." Nói đến đây Vệ lão nhân nhếch miệng cười: "Ngươi đúng là mạnh hơn cha ngươi. Cha ngươi không phải bởi vì thích đọc sách mới đọc, hắn nghe người ta nói khoa cử mới có thể trở nên nổi bật, không muốn ở nông thôn nên mới cố gắng." "Nghe người ta nói cái gì đó? Giống như là phải hù hắn, bằng không hắn lúc ấy không thể nào ngồi yên một chỗ được." "Phải, lúc đó là ngươi tìm người hù dọa, ngươi còn hù dọa lão đại lão nhị kết quả không được gì." "Hai người bọn họ quá nghịch nên không sợ." * * * Vệ Thành còn không biết hắn lại bị cha mẹ ruột vạch trần, hai người nhớ lại quá khứ, Nghiên Mực ở bên cạnh nghe được mùi ngon, nghe xong còn chưa đã thèm đâu. Buổi tối trở về, Nghiên Mực rất nhiệt tình, liền phải đến đại sảnh, vừa đi vừa hỏi cha đã trở chưa, thư đâu? "Thư gì vậy?" "Ban ngày thu được, nãi nói chờ cha trở về mới đọc." "Ở quê gửi đến sao?" "Đừng hỏi con, con không biết." Cũng không cần hỏi, nói mấy câu cả hai đã vào nhà, lá thư kia liền để ở trên bàn, Vệ Thành bước qua ngạch cửa đi vào liền thấy, hắn dời ghế lại, duỗi tay muốn bóc thư. Lúc mở ra người trong nhà đều tụ lại, Khương Mật nghe được động tĩnh liền ôm Tuyên Bảo lại. Ngô bà tử chậm hơn một chút, bà thúc giục Kim Hoàn pha trà, bưng trà tới. Vệ Thành nhìn thư lướt qua một lượt, thấy tất cả mọi người nhìn chằm chằm hắn, mới nói: "Thư là đại ca nhị ca nhờ người viết, cha mẹ đều ngồi xuống đi, con đọc từ đầu." Hắn uống ngụm trà, đem phong thư đọc một lần, mở đầu nói năm trước liền phải gửi thư tới, lúc đến Lễ huyện thì Quách tiến sĩ đã sớm rời nhà, cũng không nghe nói xung quanh có ai muốn đi thi, nên thư liền không gửi được. Nói bỏ qua tiệc thọ cha mẹ 50 tuổi liền cảm thấy mình bất hiếu, mong cha mẹ thông cảm, nói bọn họ ở nông thôn sinh hoạt gian khổ, muốn gửi thư cũng không phải dễ dàng. Trong thư còn nói đến giữa tháng chín bọn họ nhận được thư, liền chuẩn bị gửi lại, nhưng lúc đó có việc khác nên bị trì hoãn, xử lý xong thì cả hai con dâu (2 chị dâu của Vệ Thành) lại mang thai, cả hai người nam nhân trong nhà đều không thể đi, sau lại nghe nói có người giống Vệ Thành chuẩn bị đi Phủ Học thử vận khí thi cử, bọn họ nhờ người này đem thư đưa tới phủ thành, nhờ hắn tìm người đưa thư đi, cũng xài không ít tiền. Sau đó nói chính là một ít chuyện sau kho bọn họ lên kinh thành, đại phòng Mao Đản là người thông minh, đọc được rất nhiều chữ, trong nhà chuẩn bị đưa hắn đi trấn trên đọc, Xuân Sinh cũng muốn vỡ lòng. Đến nỗi nhị phòng, Hổ Oa không được thông minh bằng, bất quá cũng may Lý thị lại sinh Đăng Khoa, Đăng Khoa nhìn trắng nõn, sinh ra giống như thư sinh.
Mệnh Vượng Phu - Nam Đảo Anh Đào Editor: Tuyết thu 247 Chương 111 (2) Bấm để xem Còn nói bây giờ trẻ con sinh ra, người cũng nhiều hơn, chỗ ở chật chội, bọn họ muốn dùng phòng của cha mẹ, đặc biệt là phòng của Vệ Thành, dọn vào ở không chừng có thể dính một chút may mắn, như vậy mười mấy năm sau không chừng lại có thêm một tiến sĩ. * * * Chờ Vệ Thành đọc xong, Khương Mật hỏi hắn: "Nhị tẩu sinh đứa con trai kêu Đăng Khoa sao? Đặt tên này chắc khiến cho đứa nhỏ chịu áp lực rất lớn." Vệ Thành nhìn Nghiên Mực ngồi một bên, nói cũng đúng. Đăng Khoa cũng chính là thi đậu tiến sĩ, Nghiên Mực từ lúc ở trong bụng mẹ liền quyết định muốn thi đậu Trạng Nguyên, Trạng Nguyên khó hơn nhiều. Bất quá giống cái tên này, vào học đường có lẽ sẽ bị tranh cãi, nếu là đọc sách không tốt sẽ bị người khác chê cười, đặt tên này thật sự quá lớn. Ngô bà tử nghe tên này cũng bĩu môi: "Chúng ta có phong tục đặt tên xấu cho con cháu, tên càng xấu thì càng dễ nuôi. Trần thị chính là người không đáng tin, không nghĩ tới Lý thị càng không đáng tin hơn, lại đặt tên là Đăng Khoa, sao nàng ta không đặt tên là Trạng Nguyên luôn đi? Còn nhìn chằm chằm vào phòng của lão tam, suốt ngày chỉ biết mưu lợi cho bản thân mình, còn cùng ta tố khổ nói ở nông thôn sinh hoạt gian nan, muốn ta nói kinh thành mới gian nan hơn nhiều, ở nông thôn tiêu dao tự tại biết bao nhiêu!" "Thà rằng hắn đừng viết thư tới, gửi tới khiến người ta tức giận mà!" Khương Mật đang muốn khuyên, Nghiên Mực đang ngồi trên ghế trượt xuống dưới, đi đến bên cạnh Ngô bà tử vuốt lưng cho bà: "Không có thư thì mỗi ngày đều mong ngóng, có thư đến thì nói là thà đừng gửi thư, người lớn thật là kỳ quái." Ngô bà tử nhìn Nghiên Mực liếc mắt một cái. Nể tình hắn là đứa cháu bảo bối của bà nên không mắng hắn. "Ngươi còn nhỏ nên không hiểu, sau này lướn lên sẽ hểu thôi." "Lời này con nghe đã nhiều năm rồi, lúc nào mới tính là lớn lên?" Thấy hắn bộ dáng nghiêm túc, Khương Mật thiếu chút nữa không nhịn được cười. Nàng thấy trong thư viết kiểu không đau không ngứa, ở nông thôn còn muốn tranh phòng ở với nửa mẫu đất của nàng, hiện tại nàng lười không muốn phân bua. Nam nhân của nàng ở trong quan trường, nàng đã phải đau đầu suy nghĩ, nên không muốn suy nghĩ những chuyện lông gà vỏ tỏi đó. Khương Mật ôm Tuyên Bảo đi ra ngoài, sai Kim Hoàn chuẩn bị dọn cơm. Vệ Thành đem thư gấp lại, cầm đi đặt ở thư phòng. Hai ngày sau khi nhận được thư, Vệ Thành được nghỉ ở nhà, hôm nay hắn không cần bận tâm chuyện bên ngoài, chỉ cần chơi cùng Nghiên Mực và Tuyên Bảo, dạy đứa này đọc sách dạy đứa kia đi đường, hôm nay cũng giống vậy. Lập tức liền đến ba tháng, kinh thành đã ấm lại, hai ngày nay mặt trời đều ló dạng. Mùa xuân thì thời tiết cũng không quá nóng, +cảm giác ấm áp dễ chịu. Vệ Thành đem cửa sổ thư phòng mở ra, đem Nghiên Mực bế lên ghế dựa đứng, dạy hắn viết chữ. Hắn nghe được Ngô thị sai Kim Hoàn, kêu nàng đem đệm chăn ôm đi ra ngoài phơi. Còn có Mật Nương, Mật Nương giống như dỗ Tuyên Bảo để hắn tập đi. Nghe những âm thanh đó Vệ Thành cảm giác trong lòng thật kiên định, hắn hơi chút thất thần, bị Nghiên Mực nhéo một cái. "Người không nhìn con viết chữc, suy nghĩ cái gì nha?" Vệ Thành cúi đầu liền thấy trên giấy tràn đầy chữ đen. "Ta nói vận dụng ngòi bút phải có lực không phải bảo ngươi dùng sức viết trên giấy." "Không phải cùng một ý sao?" "Không, ta lại viết hai lần, ngươi cẩn thận nhìn một chút." Cha con hai người viết rất chuyên tâm, lúc này có một cỗ kiệu vào ngõ nhỏ, người nâng kiệu hỏi thăm tìm được Vệ gia, đến nơi kiệu dừng lại, có người thỉnh người bên trong ra tới. Bước ra là một thanh niên mặc cẩm y màu xanh đen, nhìn lớn hơn Vệ Thành một chút. Người này quét mắt liếc nô tài một cái, nô tài kia chạy nhanh đến gõ cửa. Không bao lâu, cổng liền mở, mở cửa là lão thái thái dáng người khô gầy. Thấy lão thái thái, người này giống như trố mắt một chút, qua một lát hắn mới hỏi: "Là Vệ gia? Vệ Thành ở đây sao?" Nhìn hắn ăn mặc như vậy, lại dám kêu thẳng tên quan gia, Ngô bà tử đánh giá người này có thân phận không thấp, quay đầu lại liền chuẩn bị gọi người, chưa kịp gọi, liền thấy vẻ mặt con dâu kinh ngạc. Khương Mật đem Tuyên Bảo dựa vào trên đùi nàng bế lên tới, đi theo cạnh cửa, cùng bà bà kề tai nói nhỏ: "Nương, ta nhìn hắn giống như Trạng Nguyên cùng thời với tướng công vậy?" Ngô bà tử: ! Bà xua tay kêu tức phụ nhi đi vào, nhìn người bên ngoài hỏi hắn: "Ngươi kêu là gì?" "Họ Nghiêm, Nghiêm Úc." "Con mẹ nó thật đúng là ngươi! Ngươi chính là rùa đen vương bát đản (tên khốn nạn) hãm hại Tam Lang nhà chúng ta, muốn hắn bị hỏng thanh danh sao? Ta không mắng chửi thì nghĩ ta là lão thái bà dễ khi dễ phải không, nay còn dám tìm tới cửa!" Ngô bà tử chỉ cần là mắng chửi người, ở nhà cách vách đều có thể nghe thấy, Vệ Thành còn đang dạy Nghiên Mực viết chữ, nghe thấy tiếng mắng chửi tay hắn đang cầm bút cũng run lên. Hắn liền buông lỏng tay, bảo Nghiên Mực tự viết, nói ra ngoài một lát. Nghiên Mực vừa nghe lời này, từ trên ghế nhảy xuống dưới. "Kêu ngươi viết chữ, xuống dưới làm gì?" "Con nhìn xem." "Xem gì?" "Cũng không có gì, chính là tò mò rùa đen vương bát đản là người ra sao, con còn chưa thấy qua đâu."
Mệnh Vượng Phu - Nam Đảo Anh Đào Editor: Tuyết thu 247 Chương 112 (1) Bấm để xem Nghiêm Úc nhờ Vệ Thành ra nói chuyện, Ngô bà tử nghĩ đây là một tên lưu manh, làm người khác không vui, lại nghĩ hắn một mình tìm đến cửa không mang theo nhiều gia đinh, muốn hại người khác thì gọi là ngu xuẩn, đánh giá sẽ không xảy ra chuyện gì, liền không cản, để cho lão tam cùng hắn vào nói chuyện. Trước sau cũng khoảng 15 phút, Nghiêm Úc lên kiệu, nô tài nâng hắn từ trong phủ nâng ra ngõ nhỏ. Ngô bà tử đứng cạnh cửa nhìn trong chốc lát, chú ý thấy họ Nghiêm trước khi nhấc mành lên còn quay đầu lại nhìn thoáng qua, hắn nhìn nhà Vệ gia, ánh mắt đụng phải Ngô bà tử, Ngô bà tử nhịn không được, phi một tiếng. "Lão tam ngươi nói hắn tìm ngươi làm gì? Có phải hay không lại muốn chơi xấu ngươi?" "Nương đừng nghĩ nhiều." "Không phải sao? Ngươi cùng hắn còn có giao tình gì sao? Hắn nhàn rỗi không có việc gì chạy tới nhà ta cùng ngươi tán gẫu?" Ngô bà tử hỏi, trong nhà những người khác cũng đều triều hắn xem ra, Vệ Thành cười nói: "Thật không có việc gì, Nghiêm gia tìm cái trời cao hoàng đế xa tin tức bế tắc địa phương cấp Nghiêm Úc mưu cái chức, hắn đi theo muốn đi địa phương thượng làm quan, trước khi đi tưởng cùng ta nói nói mấy câu." Ngô bà tử vẫn là không hiểu, đừng nói nàng, khuôn mặt của Nghiên Mực cũng quái quái, đang muốn mắng chửi nói ngươi lại không phải hắn tức phụ nhi, hắn ra xa nhà cùng ngươi từ biệt.. Lời nói chưa nói ra tới, Khương Mật hỏi: "Nhận lỗi tới?" Hỏi ra lời này thời điểm Khương Mật đều cảm giác muốn thật là như vậy cũng quá không biết xấu hổ. Kia lúc ấy không gặp hắn có bất luận cái gì tỏ vẻ, qua đi đã bao lâu hiện tại biết nhận lỗi tới. Càng làm cho Khương Mật kinh ngạc chính là, Vệ Thành lắc lắc đầu, nói không phải. Ngô bà tử: . Thế nhưng không phải? Nghiêm Úc nhịn không chịu được nên trước khi rời kinh thành muốn gặp Vệ Thành một lần, nhìn hắn đầu năm nhưng giống như người từ trong sương mù đi ra, ốm hơn lúc còn ở trong Hàn Lâm Viện, tinh thần vẫn còn tốt. Lại đây muốn nói chuyện gì? "Cảm ơn Vệ hầu đọc đã dạy cho ta một bài học, để ta hiểu được làm người không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài. Ta mắt mù, không nhìn ra ngươi được Hoàng Thượng bảo vệ, rơi vào kết cục này cũng là xứng đáng. Mấy tháng nay ta suy nghĩ Hoàng Thượng coi trọng ngươi vì cái gì? Hiện giờ ta đã nhìn ra được một chút." "Hiện tại các quan lại trong kinh thành đều biết Mai Phương Trai là chỗ Hoàng Thượng nghị sự, mà ngươi, chỉ là một quan ngũ phẩm, lại là người được Hoàng Thượng coi trọng. Chờ ngươi ra khỏi Mai Phương Trai Hoàng Thượng chắc chắn sẽ có động tác, nhìn xem Quốc Trượng rơi vào kết cục này, ngươi đoán hắn có thể buông tha ngươi hay không?" Nghiêm Úc nói còn cười, hắn nói ta sẽ chờ xem. "Vệ Thành ngươi đi lên con đường này, hoặc là thần tử được tin cậy, hoặc là kết cục thê lương chết không tử tế, đều không có chỗ chôn. Ngươi có thể đi đến bước nào, ta sẽ chờ xem." Nói là muốn cùng Vệ Thành tâm sự, nhưng thật chất chỉ có một mình hắn nói, chờ hắn nói xong Vệ Thành mới trả lời một câu: "Không tiễn." Ngô bà tử hoài nghi người họ Nghiêm này có mục đích, kỳ thật cũng không có mục đích gì, chính là từ khi bị Hàn Lâm Viện đuổi ra nên trong lòng nghẹn tức, hắn ở kinh thành đợi cũng vô ích, trong nhà đút lót cho hắn một chức quan ở chỗ khác ở, để hắn đến địa phương làm quan. Chuyện đầu năm tuy có lớn nhưng vẫn không truyền đi xa, ở bên ngoài mấy năm không chừng có cơ hội xoay người. Nghiêm Úc tuy là người bụng dạ đen tối, cũng biết đây là đường ra tốt nhất của mình hiện giờ, đồng ý xuống dưới. Chính là trước khi đi vô luận như thế nào cũng muốn đến Vệ gia một chuyến, không có mục đích gì, liền phảng phất cùng Vệ Thành nói hai câu, cục tức trong ngực hắn mới được trút ra. Nói xong, đúng là hắn thấy thoải mái hơn nhiều. Vệ Thành cũng rất thống khoái, hắn đem những chuyện gần đây phát sinh xâu chuỗi lại. Trước đó cảm thấy lúc hắn thăng quan đã kì lạ, đưa nha hoàn cũng kỳ quặc. Liên hệ đến đây, thì đã biết người sau kưng bày mưu là ai, là Quốc Trượng. Không dám nói chắc chắn, nhưng tám chín phần mười là vậy, điểm này vẫn là Nghiêm Úc chính miệng nói ra. Nghiêm Úc nói trong kinh thành các quan lớn, quý nhân đều biết hắn là vì Hoàng Thượng bày mưu tính kế, lường trước chuyệ Quốc Trượng bị bệnh, lợi ích bị đụng chạm thì sẽ không bỏ qua hắn. Không sai chính là như vậy, có thể sắp xếp cho hắn thăng quan tặng người thì nhắt định người này có thân phận không thấp, thân phận cao hơn nữa chỉ có hoàng đế chứ không còn người khác. Lui một bước nói, chẳng sợ thực sự có người khác hận hắn, chỉ cần nghĩ đến Quốc Trượng nhất định sẽ làm cái gì đó, những người này cũng sẽ kiềm chế xuống chờ Quốc Trượng động thủ, khả năng là đồng nghiệp khác cực kỳ bé nhỏ. Nghĩ đến đây, Vệ Thành cười một tiếng, hắn nhìn về phía Kim Hoàn vừa mới mang trà ra tới. Kim Hoàn cũng phát hiện sau lưng ánh mắt nhìn nàng, nàng quay đầu lại phát hiện là Vệ Thành, có chút ngượng ngùng hỏi: "Lão gia có phân phó gì sao?" "Người vừa rồi tới cửa ngươi có biết là ai không?" Kim Hoàn lắc đầu lại nói: "Nghe lão thái thái nói là Nghiêm trạng nguyên cùng lúc thi của lão gia." "Là hắn, hắn nói thấy ngươi có chút quen mắt." Kim Hoàn trong lòng hoảng hốt: "Có lẽ đã gặp ở Quý phủ." "Ta cũng nói như vậy, ta nói là lần trước thăng quan thì Quý đại nhân đưa tới, hỏi hắn có phải gặp ở Quý phủ không? Hắn nói không phải." Kim Hoàn lúc này thở gấp gáp, tay ở hai bên hông cũng vô thức nắm chặt lại. Vệ Thành nhìn phản ứng của nàng ta, nói: "Ta nghĩ ra cửa làm khách cũng không nên nhìn chằm chằm nha hoàn nhà người khác, hắn vội vàng thoáng nhìn có lẽ nhớ lầm, ngươi làm việc đi." "Vâng, lão gia." Cho dù Vệ Thành nói như vậy, tim của Kim Hoàn vẫn dâng đến cuống họng, nàng biết Trạng Nguyên xuất thân không kém, sợ Nghiêm Úc trước đó gặp qua nàng. Xem Vệ Thành giống như không để ở trong lòng, nàng không xác định được đây là thật không thèm để ý hay là giả vờ, có phải đã hoài nghi đến nàng? Sau đó Kim Hoàn vẫn luôn ở trong lòng thóa mạ Nghiêm Úc, còn nói là Trạng Nguyên, nhân phẩm kém thì thôi, thế nhưng đến nhà người khác nói xấu. Đáng thương Nghiêm Úc trở về bị hắt xì không ít lần. Hắn ở cửa đúng là có nhìn thấy Kim Hoàn, còn không phải là nha hoàn thôi sao, Nghiêm Úc không để ở trong lòng, từ đầu tới đuôi không nhắc tới, hắn bị Vệ Thành lợi dụng. Chuyện này khiến Kim Hoàn áp lực rất lớn, nàng cảm thấy chính mình khả năng đã bại lộ, liền muốn đem tin tức này truyền đi. Vệ Thành cũng đoán được nàng sẽ làm cái gì đó, vốn đang không biết làm như thế nào, lúc này, lại có người tặng phong thư tới, phong thư này cung cấp ý nghĩ cho hắn. Lấy được thư Vệ Thành liền về thư phòng đọc, hắn không giống lần trước đọc ở đại sảnh, bản thân xem xong liền châm đèn ngồi đến nửa đêm, trước khi ngủ đem lá thư kia kẹp ở trong một quyển sách, rồi lấy chồng sách khác đè lên. Đêm đó trước khi ngủ, Vệ Thành cùng Khương Mật nói thầm, nói nàng khả năng có thể sẽ nằm mơ. Chờ đến lúc này Khương Mật đã có chút mệt nhọc, nghe được lời này liền tỉnh hẳn. "Nằm mơ? Sao chàng biết ta sẽ nằm mơ?" "Ta thấy nha hoàn kia sắp kiềm chế không được, mấy ngày nay hẳn là sẽ truyền tin tức cho chủ nhân của nàng ta, đi theo khả năng sẽ có chút động tĩnh." Khương Mật không hiểu, gần nhất khá tốt a, thấy nàng đều dần dần ở thích ứng, làm việc cũng nhanh nhẹn hơn so với lúc mới đến: "Là trên triều đình có động tĩnh, hay là chàng đã làm cái gì?" "Ta chỉ nói một câu, nhìn xem thử, xem nàng ta có mắc câu hay không." Nghe Vệ Thành nói như vậy, Khương Mật chuẩn bị tâm thế là mơ thấy ác mộng mà đi ngủ, kết quả một đêm an ổn, tỉnh lại nàng còn nói Vệ Thành tiên đoán không chuẩn, tối hôm qua không có nằm mơ.
Mệnh Vượng Phu - Nam Đảo Anh Đào Editor: Tuyết thu 247 Chương 112 (2) Bấm để xem Chương 112 "Không nằm mơ chẳng lẽ không tốt à?" "Trước khi ngủ ngươi nói như thế làm ta hồi hộp, nhắm mắt lại còn suy nghĩ lung tung, kết quả uổng phí tinh thần, còn không bằng thật sự mơ thấy có chuyện gì." Nàng nói xong bản thân lại phủi miệng 2 cái nói không tính, lời này không tính. Tuy rằng tâm lý có chút chênh lệch, có thể không nằm mơ vẫn là đừng nằm mơ. Vệ Thành thay quần áo trước, thay xong theo thường lệ đi đến thư phòng, hắn đi không bao lâu, liền nghe tiếng đọc sách vang lên. Khương Mật đang rửa mặt liền nghe tiếng đọc sách, nghe âm thanh này nàng đang lau tay cũng dừng lại, không biết có phải ảo giác hay không, tướng công tâm tình giống như rất tốt vậy? Phu thê mấy năm không phải chuyện đùa, Khương Mật không nghe lầm, Vệ Thành đúng là đang cảm thấy vui vẻ. Lá thư hôm qua đưa tới là Quách tiến sĩ ở thật xa nhờ người đưa tới, không đọc trước mặt mọi người là bởi vì nội dung thư cùng người trong nhà không có quan hệ, bên trong liền nói một chuyện quan trọng, nói chuyện những tiến sĩ cùng thi với hắn đều lợi dụng quan hệ mua chức quan, còn lại đều hàn huyên tâm sự. Vệ Thành liền lợi dụng lá thư này, hắn thay đổi bìa thư, lại ở trong nội dung thư động tay chân, vào thư phòng vừa thấy, lá thư đã không còn nữa. Kim Hoàn lá gan thật đúng là rất lớn, cả đêm qua khi lẻ vào thư phòng lấy được lá thu, nàng ta liền đem thư giao cho người liên lạc, gửi về cho chủ, căn bản không sợ bị điều tra. Vệ Thành phát hiện thư bị mất, hắn làm bộ cái gì cũng không biết, bộ dáng đọc sách nửa tiếng đồng hồ canh, ăn sáng xong liền ra cửa. Vệ Thành đang đợi, chờ xem việc này có thể xảy ra chuyện gì. Kết quả nghe đồng nghiệp ở Hàn Lâm Viện nói Nghiêm Úc đã xảy ra chuyện, nhà hắn dùng quan hệ mua cho hắn chức quan, tuy rằng công văn còn chưa xuống dưới, vốn là chuyện đã nắm chắc, hắn liền chuẩn bị đi nhậm chức, kết quả nửa đường bị người khác đâm thọc, chuyện này liền thất bại. Chuyện này còn chưa xong, liền ngày hôm sau, thái y vội vã đi vào phủ Quốc Trượng, lúc sau liền có tin tức nói Quốc Trượng không ổn, lúc này là thật không ổn. Nghe nói Quốc Trượng không biết vì sao mà tức giận, trợn trắng mắt liền hôn mê bất tỉnh, lúc ấy nhìn rất dọa người, bọn họ nhanh chóng mời thái y, thái y bấm nhân trung khiến người tỉnh lại, kết quả còn không bằng là không tỉnh, hắn giống như trúng gió, miệng méo, nói chuyện không rõ ràng, đi đứng cũng không được. Thái y mặt trầm như nước, hỏi người trong nhà chăm sóc kiểu gì? Đã nói là không thể để bệnh nhân suy nghĩ nhiều. Hắn không những suy nghĩ mà còn lên cơn tức giận. Trong phủ người ta nói có người gửi thư cho lão gia, nhất định là thư kia có vấn đề. Bọn họ tìm lá thư ở trong phòng, cầm lấy tới vừa thấy. Này căn bản là không phải viết cho Quốc Trượng, nhìn cách xưng hô trong thư, hình như là bạn cùng trường viết cho Vệ hầu đọc, thư này sao lại ở trong tay Quốc Trượng? Tạm thời không truy cứu cái này, bọn họ đem nội dung đọc qua một lần, tất cả đều là nói những chuyện gần đây, thăm hỏi đối phương, hằng ngày xảy ra chuyện gì, nhìn không ra hắn tại sao lại tức giận. Trong phủ nữ quyến không rõ nội tình, nói đi hỏi một chút. Quốc Trượng cắn răng không nói một chữ, âm thanh ú ớ, hắn run rẩy duỗi tay bảo phu nhân đem thứ lấy tới. * * * Những ngườ nghe thấy việc này đều không hiểu chuyện gì. Đã khuyên bảo Quốc Trượng ở trong phủ tĩnh dưỡng, dưỡng như thế nào chỉ có 1 thời gian lại trúng gió? Hoàng đế nghe nói xong, theo thói quen tính hỏi Vệ Thành một câu, hỏi hắn thấy thế nào. Mới vừa hỏi xong, hắn đã quỳ gối 1 cái bịch ở Mai Phương Trai. "Trẫm sớm nói qua không cần quỳ sao, có chuyện gì thì nói thẳng." "Hướng Hoàng Thượng thỉnh tội, chuyện này nói không chừng là vi thần làm hại." Hoàng đế thật không dự đoán được, hắn suy nghĩ trong chốc lát, vẫn là không hiểu chuyện này có quan hệ gì với Vệ Thành? Hắn cho Vệ Thành đứng lên, bắt hắn nói rõ từ đầu đến đuôi. "Hoàng Thượng còn nhớ rõ vi thần lần trước nói qua, sau khi được thăng lên quan ngũ phẩm hầu đọc học sĩ, Quý đại nhân tặng nha hoàn tới." "Có chuyện này." "Mấy ngày trước đây nha môn cho nghỉ phép, Nghiêm trạng nguyên cùng thi chung với thần đột nhiên tới cửa, nói hắn muốn cùng vi thần nói chuyện phiếm vài câu. Nghe hắn nói những lời này, vi thần cảm thấy được trong kinh đã có không ít người biết Mai Phương Trai không phải thư phòng bình thường. Lại nghĩ tới gần đây phát sinh đủ chuyện, vi thần không khỏi hoài nghi nha hoàn này, liền lợi dụng Nghiêm trạng nguyên lừa nàng." Vệ Thành nói nhìn hoàng đế liếc mắt một cái, hoàng đế ý bảo hắn tiếp tục. Hắn liền kể tiếp chính mình là lừa như thế nào, lừa xong phát hiện sự tình quả nhiên không đơn thuần, nghĩ đến nha hoàn lo lắng mình đã bại lộ hẳn là sẽ khẩn cấp liên lạc chủ tử sau lưng, để bên kia ra chỉ thị tiếp theo cho nàng, Vệ Thành đã lấy thư của bạn tốt gửi cho hắn ngụy trang thành mật tin, làm bộ không biết để cho nàng trộm đi. Không bao lâu, Nghiêm gia vì Nghiêm Úc mua chức quan bị bại lộ. Một ngày sau, Quốc Trượng trúng gió, còn có đồn đãi nói hắn là bị một lá thư làm cho tức giận, người bên ngoài đều đoán già đoán non là ai viết, trong thư viết cái gì. Tin tức hơi nhiều, Càn Nguyên Đế cúi đầu suy nghĩ một lát, đem cốt truyện tiêu hóa xong mới nói: "Ý của ngươi là, Quý hàn lâm là người của thái phó, thái phó an bài hắn đưa nha hoàn cho ngươi, ngươi lừa nàng để nàng cho rằng Nghiêm Úc đã làm nàng bị bại lộ thân phận, nàng ta liền trộm thư của ngươi, đem thư này cho chủ của nàng, sau đó Nghiêm Úc bị mất chức quan, thái phó giáo huấn (mắng chửi) hắn xong, lo lắng giải mật tin, sau đó trúng gió?" Vệ Thành có chút ngượng ngùng, bộ dạng muốn nói lại thôi. Hoàng đế nhìn ra hắn còn có chuyện chưa nói, bảo hắn nói cho hết. "Vi thần lúc đầu cũng không xác định chủ tử sau lưng nha hoàn là ai, lúc tạo mật tin liền nổi hứng vui đùa. Hắn nếu là không giải ra được, nhìn chính là một lá thư bình thường, giải ra thì chỉ có bốn chữ -- ngươi cái đồ ngốc."
Mệnh Vượng Phu - Nam Đảo Anh Đào Editor: Tuyết thu 247 Chương 113 (1) Bấm để xem Lúc Vệ Thành làm chuyện này nghĩ khả năng sẽ khiến người khác tức giận, trúng gió là chuyện hắn trăm triệu lần không nghĩ tới. Hắn nghĩ dục muốn làm này diệt vong tất đồng tiền này điên cuồng, nghĩ chọc cho người khác tức giận, mất đi lý trí càng tốt, để người đó không thể bình tĩnh thì mọi chuyện dễ làm hơn nhiều.. Đúng là xuất phát từ từ suy nghĩ này, hắn mới có thể trước khi đi ngủ nói với Khương Mật, nói có khả năng đêm đó sẽ nằm mơ, kết quả thế nhưng không có. Nghe nói tức phụ một đêm ngủ ngon, hắn còn tưởng rằng Kim Hoàn kiềm chế, kết quả vẫn trúng bẫy cầm bức thư gửi đi, hắn không có chuyện gì, ngược lại chủ tử của Kim Hoàn giải được lá thư lại trúng gió. Thái y đi xem xong liền lắc đầu, cái bệnh trúng gió này, không dễ trị. Nếu nói tình huống không nghiêm trọng còn đỡ, điều dưỡng một thời gian không chừng có thể tốt lên. Nhìn hắn miệng méo, nói năng không rõ ràng còn có nước bọt tràn ra, vươn tay còn run run, người cũng chỉ có thể nằm trên giường, căn bản là không thể đi đứng được. Đừng nói tới một thái y, dù là cả Thái Y Viện cũng không ai có cách, liền hiểu cái này nghiêm trọng đến trình độ nào, còn sống được thời gian bao lâu thật là mặc cho số phận. Mệnh lớn có lẽ có thể kéo dài hai năm, nếu không đủ lớn ngày nào cũng đều có khả năng buông tay. Thái y tới cửa xem bệnh gấp gáp, rất nhiều bệnh trị liệu bảo thủ không thể nào hết bệnh, muốn mạo hiểm thì.. Nguy hiểm cực lớn, may mắn thì có một đường sống, không may thì trực tiếp xong đời. Thái y xem bệnh tuy rằng chậm một chút, tuyệt không có thể có bất luận sơ xuất gì. Hiện tại Quốc Trượng tình huống này kéo dài chỉ biết càng ngày càng tệ, muốn trị lại không thể nào xuống tay. Hắn thân thể vốn dĩ đã kém, bệnh nền một đống, trước đó đã nói phải điều dưỡng cho tốt, không thể lại lao tâm lao lực, lúc này mới bao lâu, hắn trúng gió. Hắn bị trúng gió, thái y muốn điên rồi. Loại tâm tình này Càn Nguyên Đế liền không biết được, nghe Vệ Thành nói xong hắn mặt không có biểu tình ngồi trong chốc lát, thật sự không nhịn được, cười một tiếng. Vì tôn nghiêm hoàng gia cùng với mặt mũi của hoàng đế, hắn tận lực nhịn xuống, cảm giác không mắc cười nữa thì nhìn xuống Vệ Thành thấy. "Phốc." "Khụ.. chuyện này không trách ngươi." Vệ Thành còn áy náy, nói: "Sớm biết vậy thần sẽ không vui đùa như thế, thái phó là phụ thân của Hoàng Hậu nương nương, bị bốn chữ của vi thần chọc tức đến trúng gió, chuyện này thật sự là.." Hắn nói lời này lúc Càn Nguyên Đế bưng trà nóng uống một ngụm, vừa rồi nhịn cười đến khó chịu, trà nóng uống vào cổ họng thoải mái hơn nhiều. Hắn buông chung trà, bảo Vệ Thành thành thật một chút, ở bên ngoài giả bộ không nói, người ở Mai Phương Trai còn giả bộ cái gì? "Lần trước ngươi nói trong phủ có nha hoàn, có phải hay không đã nhận thấy được cái gì?" "Nói thật, thần là sợ chuyện này thông qua miệng người khác nói đến tai Hoàng Thượng, sinh ra hiểu lầm, mới có chút tâm cơ, mong rằng Hoàng Thượng khoan thứ." "Chuyện này ngươi làm cũng ổn thỏa, rất tốt, không có gì cần khoan thứ. Trẫm lúc trước thuần túy xem đó là việc vui mà nghe, thật cho rằng nha hoàn kia là tham quyền mộ lợi muốn leo lên người ngươi để thoát khỏi tiện tịch, không nghĩ thế nhưng là quân cờ của thái phó, may mà phát hiện sớm, nếu để nàng ta mai phục được, về sau chỉ sợ sẽ hư chuyện lớn." Hoàng đế nói thập phần cảm khái, nói vốn dĩ chỉ nghĩ đoạt lại quyền lực trong tay quốc trượng, không muốn hại tính mạng của hắn, ai ngờ hắn đem quyền thế quan trọng hơn mạng của mình, lúc trước ăn giáo huấn còn chưa đủ, dám mai phục quân cờ, đây là báo ứng, thân là thần tử mơ ước ngôi vị hoàng đế đó là báo ứng. "Ngươi ra khỏi Mai Phương Trai đừng có nói chuyện này với những người khác, từ nay trở đi ngươi cẩn thận chút, trẫm chỉ sợ bọn họ chó cùng rứt giậu." Vệ Thành trong lòng hiểu rõ, nghe nói Quốc Trượng không ổn, hắn liền nhắc nhở người trong nhà, nói gần đây khả năng sẽ có động tác, nhờ nương nhìn chằm chằm Kim Hoàn, lại nói cho tức phụ ngủ nhiều một chút. Chờ Vệ Thành lui ra, Càn Nguyên Đế lại đem việc này cân nhắc một lần, như vậy nghĩ đều vẫn là cảm thấy thực khôi hài. Quốc Trượng lo lắng xếp vào cái đinh, phát huy tác dụng, đem một phong thơ đưa ra, mở ra bên trong tất cả đều là vô nghĩa, hắn nhìn cảm thấy không đúng cân nhắc thời gian lâu như vậy, trước sau thử qua rất nhiều cách giải, cuối cùng đổi về bốn chữ: "Ngươi là đồ ngốc." Trong lúc nhất thời hoàng đế trong đầu tất cả đều là chữ đồ ngốc, hắn nghĩ như vậy đều nhịn không được đau lòng Quốc Trượng. Lại suy nghĩ một chút, chuyện này nếu là chính mình làm, sẽ không đến nỗi trúng gió nhưng có khả năng sẽ bệnh nặng một hồi. Vệ Thành thật sự làm quá tốt, quá hả giận. Hoàng đế đều nhớ không rõ chính mình cảm khái bao nhiêu lần, cảm khái hắn lúc trước có ánh mắt tốt, từ 300 người liền chọn trúng con cháu nhà nông. Lúc đầu cảm thấy hắn dám nghĩ dám nói. Quan sát một đoạn thời gian cảm thấy người này thật trầm ổn, có thể nhẫn nhịn, không sợ chịu khổ. Hiện tại hắn lại có nhận thức mới, từ lúc này là có thể biết Vệ Thành thông minh hơn nhiều, việc này nghe buồn cười, muốn hoàn thành lại không phải đơn giản như vậy, đến đem mọi khả năng đều tính kế mới có thể bằng dựa vào bốn chữ mà chọc Quốc Trượng tức đến trúng gió. Kia chính là Quốc Trượng, trải qua mưa gió vài chục năm, hắn cái gì không trải qua rồi? Vô số lần gian nan hiểm trở đều nhịn qua được, cuối cùng thế nhưng thua do 1 lá thư của Vệ Thành. Nên nói như thế nào? Chỉ có thể nói, người giỏi có người giỏi hơn. Lúc này hoàng đế rõ ràng cảm thấy được, chỉ cần một mưu thần giỏi giang, có thể chống lại thiên quân vạn mã. Những người ở Mai Phương Trai làm việc, những người khác biểu hiện còn hơi non nớt, có thể một mình đảm đương một phía chỉ có một người là Vệ Thành, đến thời khắc mấu chốt hắn có thể đứng ra phản bác, không làm Càn Nguyên Đế thất vọng. Hoàng đế trong lòng tự luyến, suy nghĩ đủ rồi còn tìm thái y tới hỏi chuyện, cẩn thận quan tâm tình huống của Quốc Trượng. Thái y dốc hết sức nói đem trách nhiệm chữ bệnh cho Quốc Trượng đẩy đi, một lòng muốn cho Hoàng Thượng biết trúng gió là hắn không vâng theo thái y dặn dò, nói là chuyên tâm tịnh dưỡng, lại không thể lao tâm lao lực, kết quả hắn so với ban đầu càng làm việc, suy nghĩ quá mức, bị trúng gió là bởi vì quá tức giận quá mà thành.
Mệnh Vượng Phu - Nam Đảo Anh Đào Editor: Tuyết thu 247 Chương 113 (2) Bấm để xem Vốn dĩ thân thể liền không tốt, tuổi cũng đã lớn, lúc này trúng gió, hơn nữa tình huống còn rất nghiêm trọng, cái này chữa như thế nào? Hoàng đế không làm khó thái y, chỉ yêu cầu hắn tận tâm, dược liệu nào nhà thái phó không có thì đến trong cung lấy, nói xong liền cho người lui xuống. Thái y rời khỏi mới nhẹ nhàng thở ra, hắn vừa rồi phía sau lưng đều là mồ hôi lạnh, sợ chữa không sẽ bị mất chức quan, cũng may Hoàng Thượng thánh minh. Bởi vì việc này, phủ Quốc Trượng náo nhiệt, Thái Y Viện náo nhiệt, Khôn Ninh Cung gà bay chó sủa, hoàng đế cười đến yết hầu phát ngứa, đúng rồi.. Còn có Nghiêm Úc. Vốn dĩ chờ công văn vừa đến hắn liền chuẩn bị rời kinh, kết quả bởi vì đi Vệ gia một chuyến, trở về chưa đến hai ngày sự tình thất bại. Nghiêm Úc thật vất vả mới thoát khỏi đả kích, phấn chấn tinh thần chuẩn bị đến địa phương đầu bắt lại từ đầu. Hắn nghĩ cha nói đúng, trời cao hoàng đế xa có ai có thể biết được chuyện hắn hãm hại đồng nghiệp bị đuổi ra Hàn Lâm Viện? Dù bị người khác biết, ở chỗ hắn cai quản ai dám nói lung tung? Ở bên ngoài mấy năm trở về mọi người cũng đã quên chuyện lúc trước, chỉ cần rời đi kinh thành hắn có thể một lần nữa bắt đầu. Nghiêm Úc đều gấp không chờ nổi muốn chạy, hắn không bao giờ muốn bị người nghị luận, kết quả chuyện tốt không xong, cha hắn đi hỏi thăm, ngưới khác nói là ý tứ ở trên, hỏi hắn gần đây có phải đắc tội với người khác hay không? Nghe được lời này, Nghiêm Úc trong đầu cũng chỉ có một cái tên: Vệ Thành. Là hắn, nhất định là hắn, trừ hắn ra sẽ không có người khác. Nghiêm Úc tức điên, ngồi cỗ kiệu quen cửa quen nẻo đến Vệ gia, lúc này hắn tự mình gõ cữa, vừa gõ vừa kêu: "Vệ Thành ngươi ra đây! Ngươi ra tới nói rõ ràng cho ta! Không nói rõ ràng ta không để yên cho ngươi!" Hắn quá tức giận, đều đã quên hôm nay cái không phải ngày nghỉ, lúc này Vệ Thành còn ở trong nha môn, căn bản không có ở nhà. Hắn ở bên ngoài gõ cửa không ngừng, Ngô bà tử nghe được tim đập đều nhanh hơn, nổi nóng lên đi đến nhà bếp bưng chậu nước, lúc cha Vệ mở cửa thì tạt ra ngoài: "Tên con trai ta là để ngươi kêu réo như vậy sao? Ngươi gõ cái gì? Lại là cái tên trứng thối nhà ngươi, lần trước ta giơ cao đánh khẽ tha ngươi con đường sống, ngươi còn dám tới!" Ngô bà tử đem chậu không cho cha Vệ, xoay người lấy gậy. Nghiêm Úc vừa rồi bị bà tạt nước, càng tức giận, cũng bất chấp chính mình là +xuất thân là người đọc sách là Trạng Nguyên, há mồm liền mắng lên: "Ngươi là đàn bà đanh đá! Thật là người đàn bà đanh đá! Triều đình thế mà phong cáo mệnh cho ngươi loại này người đàn bà đanh đá này sao, còn ngũ phẩm nghi nhân, ngươi xứng sao?" Nghe nói cái này, Ngô bà tử lười tìm gậy, đi ra phía trước phun nước bọt: "Ta phun vào bản mặt nhà ngươi!" "Con trai ta có bản lĩnh, Hoàng Thượng cao hứng cho lão thái thái ta phong cáo mệnh ngươi không phục a? Không phục ngươi Đăng Văn Cổ cáo ngự trạng đi, để Hoàng Thượng hủy bỏ ta tư cách ngũ phẩm nghi nhân của ta, ngươi đi đi! Thấy lão thái thái ta không khách khí thỉnh an còn dám hô to gọi nhỏ, ngươi là quan mấy phẩm? Lại đây gây chuyện sao?" Nghiêm Úc tức chết rồi: "Ta không cùng ngươi dây dưa, ngươi kêu Vệ Thành ra tới, ta tới cửa cùng hắn từ biệt, hắn thế nhưng sau lưng chơi xấu ta!" Nghiêm Úc nói xong liền có giọng trẻ con vang lên: "Ngươi là đồ ngốc sao? Tìm người không biết đến nha môn à. Kêu la cái gì mắng cái gì mà mắng, ngươi có rống ở đây cha cũng nghe không thấy, người không có ở nhà."
Mệnh Vượng Phu - Nam Đảo Anh Đào Editor: Tuyết thu 247 Chương 114 (1) Bấm để xem Vệ Thành ở đầu hẻm thấy Nghiêm Úc, thấy hắn quần áo hỗn độn, trên người còn có vệt nước lớn, rất là chật vật. Đang do dự là làm bộ không nhìn thấy trực tiếp đi qua nhưng vẫn là dừng lại chào hỏi một cái, Nghiêm Úc đã chú ý tới hắn. Biểu tình kia, giống nhhuw là ngồi chờ hắn. "Chuyện của ta thất bại, là do ngươi làm?" "Lời này ở đâu ra?" "Ngươi sợ ta xoay người thành công sao?" Vệ Thành cảm thấy không cần thiết hàn nói chuyện nữa, tránh đi một bước muốn xoay người, bị Nghiêm Úc ngăn lại tới: "Ta thực sự xin lỗi ngươi, ta đã bị đuổi ra Hàn Lâm Viện ngươi còn ngại không đủ một hai phải tuyệt đường đi của ta sao?" "Ta nói không phải ta làm." "Không phải ngươi?" Nghiêm Úc giả cười một tiếng, "Không phải ngươi còn có thể là ai? Trừ bỏ ngươi ta liền không đắc tội quá người khác!" Nhìn dáng vẻ giống như bị chọc điên rồi, hắn trước kia nói chuyện khéo léo, sẽ không đem từ lão tử này treo bên miệng. Vệ Thành đánh giá mình không nói rõ hắn sẽ không cam tâm, liền ánh mắt ý bảo hắn vẫy cho người hầu lui ra, lại hướng bên cạnh dịch hai bước: "Mấy ngày trước đây ngươi đến nhà ta tới nói những lời đó ngươi còn nhớ rõ không? Ngươi nếu biết nhiều người không ưa ta, còn dám tới cửa? Viện này không có ai nhìn chằm chằm sao? Nói thẳng cho ngươi biết, ta vội thật sự không rảnh làm chuyện nhàm chán này, lấy ta lai lịch xuất thân cũng làm không được chuyệnnày, ngươi ngẫm lại đi." Ngẫm lại? Này không phải càng nghĩ càng tức điên à? Vệ Thành ý tứ là, hắn không tới nói vài câu đó, đi đến nhà hắn nói thì sao kết quả lại như thế? "Năn ngoái bởi vì ngươi bị đuổi ra khỏi Hàn Lâm Viện, ngươi điên rồi hay sao cho rằng ta và họ là một đám người?" "Không chừng cảm thấy 2 chúng ta đầu năm diễn trò, nên chặn đường ngươi đúng như câu nói thà giết lầm còn hơn bỏ sót." Nghiêm Úc hai mắt đều trừng lớn, hắn run rẩy chỉ vào Vệ Thành: "Không có gì? Xui xẻo không phải ngươi, ngươi đương nhiên không có gì!.. Việc này, thật sự cùng ngươi có không quan hệ sao?" "Ta liền thề ở chỗ này, ngươi bị mất chức quan nếu là ta làm, ta bị thiên lôi đánh xuống chết không được tử tế, như vậy đã được chưa?" Thấy Vệ Thành một chút cũng không chột dạ, Nghiêm Úc bắt đầu hoang mang. Thế nhân kính sợ quỷ thần, hắn dám lập lời thề liền có thể chứng minh trong sạch, ngẫm lại cũng đúng, nếu là Vệ Thành nhận hắn làm thì thế nào? Nếu không phải hắn, chẳng lẽ hắn (Nghiêm Úc) trong lúc vô tình còn đắc tội người khác? Hay là thật sự là đám người Quốc Trượng hiểu lầm? Nghiêm Úc liền ở đầu hẻm lâm vào trầm tư, Vệ Thành đi rồi hắn cũng chưa chú ý tới. Vệ Thành chậm rì rì đi đến cửa, nghe tiếng gõ cửa, liền nghe thấy Nghiên Mực ở bên trong hỏi: "Ai a?" "Cha ngươi." "Úc.." Nghiên Mực lót chân mở cửa cho Vệ Thành, đồng thời duỗi cổ hướng trong viện kêu, để nãi hắn không cần lấy gậy, gõ cửa không phải Trạng Nguyên xui xẻo kia. Vệ Thành vừa rồi liền có chút suy đoán, hiện tại hoàn toàn được chứng thực, hắn hỏi: "Nghiêm Úc đã tới?" Nghiên Mực gật đầu nói: "Chính là buổi chiều tới, gõ cửa liên tục khiến nãi nãi tức giận, tạt hắn một chậu nước, hắn liền ở cửa nhà ta cãi nhau với nãi nãi." Nói đến đó Nghiên Mực đem mặt bánh baođều nhăn lại, nhìn Vệ Thành hỏi: "Con về sau phải khảo Trạng Nguyên sao? Trạng Nguyên thật mất mặt." Vệ Thành cũng bị hắn nói cho nghẹn họng. Hắn nghĩ đến Nghiêm Úc có phải nổi điên rồi trực tiếp nháo tới cửa bị nương thu thập qua, không nghĩ tới hai người còn đứng cửa cãi nhau. Trạng Nguyên đọc đủ tứ kinh ngũ thư ở ngõ nhỏ cùng lão thái thái cãi nhau, thật may mắn Vệ gia ở trong hẻm sâu, bằng không Nghiêm Úc lại muốn nổi danh. Vệ Thành cũng chưa hỏi bọn hắn cãi cái gì, nghĩ đến liền thấy mệt, không muốn biết. Dù cho hắn không hỏi, Ngô bà tử vẫn là nhắc tới, lúc ăn cơm bà nói họ Nghiêm mắng bà là người đàn bà đanh đá không xứng với ngũ phẩm cáo mệnh, "Ta nói hắn sao không soi nước tiểu coi chính mình? Ta không xứng làm ngũ phẩm nghi nhân hắn liền xứng đáng làm Trạng Nguyên sao? Hoàng Thượng nếu là biết hắn có Trạng Nguyên như vậy, không tức giận đến ngất xỉu đi?" Chuyện này Ngô bà tử đã đoán đúng. Hoàng đế ghe Vệ Thành nói chuyện xưa, khó tránh khỏi trong khi kể sẽ nhắc tới vài người nên chú ý nhiều hơn, thấy hắn có hứng thú, thái giám tổng quản tìm cơ hội liền nói những tin đồ thú vị trong kinh thành gần đây. Nghe nói có người gặp được Nghiêm trạng nguyên ở ngõ nhỏ cùng lão thái năm mươi tuổi cãi nhau, nói Nghiêm Úc hắn tức giận đến phát run duỗi tay chỉ vào lão thái thái mà mắng: "Ngươi cái người đàn bà đanh đá, ngươi cũng xứng đôi ngũ phẩm cáo mệnh"? , lão thái kia xoa eo nói: "Hoàng Thượng phong, không phục ngươi cáo ngự trạng đi a".. Hai người bọn họ cãi vài câu, ngõ nhỏ không ít người đều nghe thấy được, một truyền mười, mười truyền trăm, Nghiêm Úc hắn lại thành trò cười trong kinh thành. Đến nỗi nói ngũ phẩm nghi nhân kia, đều không cần phải nói hoàng đế cũng biết là ai, trừ bỏ nương của Vệ Thành thì không còn người khác. "Nghiêm Úc vì cái gì mà đến Vệ gia?" "Bên ngoài người ta nói là tới cửa hỏi Vệ hầu đọc chuyện gì đó, nghe ý tứ hắn phảng phất như bị đâm sau lưng." "Chuyện mất chức quan sao?" Vốn dĩ cảm thấy chuyện đã nắm chắc đột nhiên phát sinh biến số, nhất thời mất khống chế cũng có thể lý giải.. Mới là lạ!
Mệnh Vượng Phu - Nam Đảo Anh Đào Editor: Tuyết thu 247 Chương 114 (2) Bấm để xem Nghe nói sau việc này, Càn Nguyên Đế tưởng tượng Nghiêm Úc cùng nương của Vệ Thành chống nạnh cãi nhau, trừ bỏ xấu hổ, chính là hối hận. Nghiêm Úc a! Đó là Trạng Nguyên đầu tiên khi hắn tự mình chấp chính, dù không họp ý của hắn nhưng Càn Nguyên Đế cũng không thể tưởng được hắn còn có thể làm ra chuyện này. Nghĩ đến đầu năm hắn thiết kế hại Vệ Thành, lúc ấy Càn Nguyên Đế liền cảm thấy này Trạng Nguyên hành sự không đủ quang minh lỗi lạc, sử dụng những thủ đoạn giống như đàn bà con gái ở trong nhà. Lời này không phải tiên đoán trước nhưng nó lại một lần nữa ứng nghiệm, trước nay chưa từng nghe nói Trạng Nguyên cùng một lão bà cãi nhau! Hắn là người đầu tiên! Hắn làm được! Hắn rửa mắt cho Càn Nguyên Đế! Cũng rửa mắt cho bá tánh kinh thành! Hoàng đế đối với Ngô bà tử không có chờ mong gì, bà cho dù có là cáo mệnh phu nhân cũng vẫn mang tác phong nông thôn. Bà sinh ra ở nông thôn, sống ở nông thôn, hành xử như vậy không có gì đáng trách. Nghiêm Úc không giống nhau. Cũng không biết là hắn trúng tà gì, mỗi khi hoàng đế ngại hắn mất mặt, hắn đều còn có thể mất mặt hơn. Bởi vì hắn, hoàng đế nhìn Bảng Nhãn cùng Thám Hoa thuận mắt hơn rất nhiều, lúc trước cảm thấy một giáp ba người đó không còn dùng được, lúc này ngẫm lại, Bảng Nhãn Thám Hoa là không có năng lực tiến tới, tâm tư cũng không muốn xuống địa phương, nhưng tốt xấu không làm ra loại chuyện mất mặt nào. Lại nói tiếp, dù hắn không mất chức quan, thì quan lục phẩm tu soạn thấy ngũ phẩm nghi nhân cũng phải hành lễ, đừng nói tới hắn đã bị cách chức. Lão thái thái nếu tàn nhẫn lấy điểm này là có thể thu thập hắn, cũng may mắn bà ấy không làm như vậy, bằng không oanh oanh liệt liệt nháo một hồi, Nghiêm Úc sẽ càng nổi tiếng. Hoàng đế cảm thấy nương Vệ Thành vẫn là thiện lương.. Ngô bà tử không phải thiện lương, bà có cáo mệnh nhưng lại không hiểu quyền lợi của mình, căn bản không biết như vậy là có thể đến nha môn kiện hắn. Bất quá kiện hay không kiện cũng chả sao cả, chuyện này nên biết đến đều đã biết, Bảng Nhãn nghe nói lúc sau cười nửa ngày, thiếu chút nữa cười tắt thở. Trước đó cảm thấy chính mình sự nghiệp không thuận lợi, hắn thông qua thi đình sau đó trực tiếp lấy thân phận thất phẩm biên tu vào Hàn Lâm Viện, hiện tại còn không bằng không thi. So với Vệ Thành hắn thực không như ý, nhưng nếu là so với Trạng Nguyên cũng không tồi. Nghiêm Úc sau khi bình tĩnh lại liền hối hận, sau khi xảy ra chuyện hắn cũng chỉ nghĩ đến Vệ Thành, cảm thấy trừ bỏ hắn sẽ không có người khác, lúc ấy thật là tức điên rồi nên không cẩn thận cân nhắc, cẩn thận suy nghĩ Vệ Thành cho dù có tâm cũng không nhất định làm được, hắn đúng là được Hoàng Thượng yêu thích nhưng cũng chỉ là quan ngũ phẩm. Ngẫm lại lời hắn nói, thật là Quốc Trượng hiểu lầm sao? Quốc Trượng vội vàng trúng gió nơi nào có rảnh nhúng tay loại chuyện này? Không lẽ là kẻ ngốc có thể hiểu lầm hắn cùng Vệ Thành quan hệ rất tốt? Nghiêm Úc nghĩ tới nghĩ lui, hoài nghi tới trên người Bảng Nhãn, hai người bọn họ ở Hàn Lâm Viện chuyên môn đối phó nhau, tranh đấu đã ba năm. Sự tình đi đến nơi này, kế tiếp cùng Vệ Thành liền không có quan hệ gì, hắn tâm tư chủ yếu vẫn là đặt ở trên người Quốc Trượng, gần đây đều để tâm phòng bị. Quốc Trượng trúng gió chuyện này quan lại ai cũng biết, bọn họ lén lút không ngừng nghiền ngẫm phân tích, ra khỏi cửa không dám nhiều lời, sợ một câu nói lỡ lời liền thành công cụ cho người khác công kích. Cũng bởi vậy, bá tánh kinh thành còn chưa biết chuyện này, Vệ gia vốn thành thật, kết quả Vệ Thành nói trước, nói trong khoảng thời gian này trong kinh có chút gợn sóng. Hắn vừa nói xong, trong phòng vài người đều nhìn qua. "Nữa sao?" "Khoảng thời gian trước Quốc Trượng ngã bệnh, Hoàng Thượng sai người Thái Y Viện đến bắt mạch cho hắn, kết quả nói là làm việc suy nghĩ quá nhiều nên đổ bệnh, thái y khai phương thuốc, bắt ở nhà tĩnh dưỡng. Ở nhà còn dưỡng ra vấn đề lớn, ta ở ngự tiền nghe thái y nói, không biết ai viết thư gửi cho Quốc Trượng, Quốc Trượng xem xong tức giận đến trúng gió." Chỉ nghe thấy một tiếng giòn vang, là tiếng bát trà bị làm rơi, Ngô bà tử đứng lên bước nhanh ra ngoài, tiếp theo chính là tiếng chửi bậy: "Kêu ngươi châm chén trà nóng ngươi đem ấm trà làm vỡ, này là nha hoàn của nhà giàu có dạy dỗ ra sao, có chuyện nào mà ngươi làm tốt không? Ở nơi này làm gì? Ngươi còn nhìn ta, nhìn ta làm gì? Nhanh chóng dọn sạch sẽ cho ta, không sạch mà còn sót mảnh vỡ khiến người trong nhà bị thương ta liền đem ngươi đi bán." "Nói chuyện với ngươi, ngươi không nghe thấy à?" Kim Hoàn liền ngồi xổm xuống thu dọn, Ngô bà tử còn đang đau lòng ấm trà, thấy nàng ta làm sai còn khóc khóc giống như bị ủy khuất dữ lắm nhịn không được muốn mắng, bị Khương Mật khuyên lại: "Ấm trà cũng vỡ rồi, tức giận cũng không liền lại được, nương bớt giận đi." "Thật là nhìn nàng ta liền thấy tức điên!" "Đừng tức giận, nương về phòng đi.." Khương Mật trước đem Ngô bà tử dỗ dành về phòng, lại nhắc nhở một lần, bắt Kim Hoàn đừng chỉ lo nhặt mảnh vỡ lớn, mảnh nhỏ tất cả đều phải nhặt sạch sẽ, Nghiên Mực thích chơi ở trong sân chơi, hơn nữa Tuyên Bảo cũng đi học, ngã trúng hay dẫm phải mảnh vỡ nhỏ không phải không có. Kim Hoàn gật gật đầu, không lên tiếng. Khương Mật vốn dĩ muốn về phòng, thấy nàng như vậy lại hỏi một câu: "Trước đây ngươi phạm sai lầm, người khác nói vài câu ngươi cảm thấy ủy khuất sao?" ".. Không ủy khuất." "Vậy tại sao lại khóc? Nói đến cùng cũng chỉ là cái ấm trà, có cái gì mà khóc?" Kim Hoàn cúi đầu không nói lời nào, nhìn nàng ta như vậy Khương Mật cũng buồn bực, trở lại đại sảnh còn oán giận một câu, nha hoàn của gia đình giàu có là như vậy à? Vì chuyện nhỏ xíu cũng có thể rớt nước mắt. Ngô bà tử ôm Tuyên Bảo, bĩu môi nói: "Cũng không phải sao? Thấy nàng ta như vậy ta nhìn mà ứa gan." Mẹ chồng nàng dâu hai người nói gì không rõ, Vệ Thành trong lòng lại hiểu hết, nghĩ thầm nàng ta không phải bởi vì bị mắng vài tiếng mà ủy khuất đến rớt nước mắt, sợ là bị dọa. Nghe nói Quốc Trượng không biết đọc được cái gì mà trúng gió, nàng bị dọa sợ cũng bình thường. "Nói đến thư.. Mật Nương ngươi hai ngày này vào thư phòng của ta dọn dẹp sao?" "Ta chỉ lau chùi bụi bẩn, làm sao vậy?" Vệ Thành nói thư hắn kẹp ở sách vở tìm không thấy. "Tìm chỗ khác chưa? Có phải hay không nhớ nhầm chỗ?" "Đã tìm, cũng chưa thấy." Ngô bà tử nghe liền hỏi: "Thư gì? Như thế nào không nghe ngươi nói qua?" "Quách huynh nhờ người đưa tới, nói hắn xin được chức quan. Bởi vì là thư của ta, liền không lấy ra đọc. Ta xem qua thuận tay kẹp ở trong sách, ngày hôm qua nhớ tới chuẩn bị đem nó cùng thư khác đặt cùng một chỗ, kết quả không thấy." "Ngươi lại tìm xem, thư còn có thể chạy chỗ khác à?" Vệ Thành nói hắn đã cẩn thận đi tìm, "Cũng là nhắc tới việc này mới nhớ tới hỏi một câu, chưa nhìn thấy thì thôi, dầu gì cũng đã mở ra xem, không cần cất cũng được, Quá lắm thì gửi thư xin lỗi Quách huynh." Hắn nói xong liền nghe được một tiếng vang lớn, là tiếng bị ngã. Ngô bà tử dẫn đầu lao ra, vừa thấy.. Thật con mẹ nó! Kim Hoàn vừa rồi ngồi xuống thu thập mảnh sứ vỡ, không biết như thế nào liền ngất đi rồi. Nàng tay đè ở trên mảnh vỡ, bị cứa da chảy máu, nửa bên mặt dán xuống đất, ở dưới có mảnh vỡ hay không, không ai biết cả. Ngô bà tử ra tới, những người khác cũng theo sau, Khương Mật hỏi một câu: "Có muốn mời đại phu tới không?" Nàng hỏi Vệ Thành, nhưng Ngô bà tử lại trả lời: "Mời đại phu cái gì, ta đây liền đi tìm người, đưa nàng trả về Quý gia. Làm việc nặng không được, làm việc tinh tế vẫn là không được, cho ở lại đây chỉ biết chọc ta tức giận, nha hoàn này không giữ lại được!" Nói xong Ngô bà tử thật sự đi tìm người, Khương Mật túm ống tay áo Vệ Thành, hỏi hắn làm như vậy có được không? Vệ Thành thế nhưng mắt mang ý cười: "Tùy theo ý nương đi."
Mệnh Vượng Phu - Nam Đảo Anh Đào Editor: Tuyết thu 247 Chương 115 (1) Bấm để xem Ngô bà tử liền tìm hai người phụ nữ trung niên vạm vỡ ngay trong ngõ, cho một người vài đồng, nhờ hai người đến đây giúp đỡ. Hai người phụ nữ liền thấy Kim Hoàn té xỉu trên mặt đất, hỏi: "Xảy ra chuyện gì à?" "Đừng hỏi, nhớ tới những việc nàng ta làm thời gian gần đây, toàn làm những việc chọc tức ta, nếu không phải thân thể ta mạnh khỏe, có thể đã bị nàng ta chọc tức cho trúng gió. Làm nha hoàn mà như đại tiểu thư, kêu nàng ta làm ít việc nặng, nàng ta sợ khổ sợ mệt.. Việc nặng làm không được việc tinh tế, tỉ mỉ dù sao cũng phải làm được, Tam Lang về nhà ta kêu nàng đi pha ấm trà, nàng đem ấm trà làm bể, ta nói thu dọn sạch sẽ sợ cháu của ta dẫm phải, nàng liền nằm ở đây, ta muốn nàng làm gì? Hai ngươi đem khiêng nàng ta đi với ta trả người về cho chủ cũ của nàng ta." Hai người phụ nữ nghe xong, đồng cảm như bản thân mình cũng bị vậy, cảm thấy nha hoàn này thật kỳ cục! Nhìn người đang ngã nằm trên ấm trà bị bể, cảm thấy thật xứng đáng! "Không có xe đưa nàng ta đi, bằng không như vầy, để hai người bọn ta thay phiên nhau cõng người có được không?" Ngô bà tử xua nói hai người muốn làm cách nào cũng được, sau đó một người liền cong lưng, một người khác duỗi tay đem Kim Hoàn xách lên đặt lên lưng người kia. Kim Hoàn kia dáng người vốn là không tồi, nhìn nhỏ nhắn yểu điệu, hơn nữa trong khoảng thời gian này ở Vệ gia làm việc nhiều, so với ban đầu lại gầy hơn một chút, cõng đều cảm giác như không cõng, Ngô tử đi phía trước mở đường. Vệ Thành hỏi một câu: "Mẫu thân tự đi qua sao?" Ngô bà tử vẻ mặt đương nhiên: "Ta phải tới cửa hỏi lão thái thái (phu nhân) bên kia một chút, hỏi nàng ta dạy nha hoàn thế nào? Dạy nha hoàn có đức hạnh như vầy mà còn có mặt mũi đem đi tặng người khác sao? Đây là hai nhà có thù từ trước à?" Vệ Thành: . "Nương biết đường sao? Bằng không con đi với nương?" Vệ Thành đang muốn đuổi kịp, bị ngăn cản: "Tìm không thấy đường ta không thể hỏi thăm người khác sao? Việc này ngươi là nam nhân đừng ra mặt, tức phụ nhi ngươi cũng đừng đi cùng, đem mảnh vỡ dọn dẹp một chút, dọn cho sạch sẽ." Nghe Khương Mật đáp ứng xuống dưới, Ngô bà tử mang theo người liền đi, lúc này đã bắt đầu tối, chờ mọi người đến cửa nhà sắc trời đã tối sầm. Kim Hoàn gần đây áp lực lớn, thân thể cũng không chịu được, bị người ta cõng xóc nảy một đường cũng chưa tỉnh lại, Ngô bà tử không quản nàng, bà bước lên bậc thang gõ mạnh vào cửa. Không bao lâu, cửa mở ra. Người gác cổng vừa thấy trạm bên ngoài chính là một ngời phụ nữ gầy gộc ăn mặc đơn giản, nhìn liền không giống người có thân phận, hắn sắc mặt suy sụp xuống, hỏi tìm ai? "Tìm phu nhân nhà ngươi." "Phu nhân chúng ta là ngươi muốn gặp là có thể gặp sao? Ngươi là ai a?" "Ta không đủ tư cách đúng không? Kia cũng đúng, ngươi đi nói cho đại quản sự phủ ngươi, kêu hắn mau lăn ra đây đem Kim Hoàn lãnh đi, nha hoàn xui xẻo này ta thu không nổi." Trời tối người đi trên đường tuy rằng không nhiều lắm, nhưng mà người ở xung quanh lại nhiều a, Ngô bà tử vừa rồi gõ cữa ầm ĩ liền đưa tới vài gia nô mới mở cửa xem xét tình huống. Cửa vừa mở ra, vừa lúc nghe được Ngô bà tử nói, đây là có náo nhiệt để xem đó. Vốn dĩ xem liền chuẩn bị đem cửa đóng lại, một người tò mò, mở cửa ra, đều ngồi xổm chỗ đó hóng chuyện. Bọn họ vừa ngồi xổm, không bao lâu đại quản sự Quý phủ liền chạy chậm ra tới, nghe phía dưới truyền lời kêu hắn đem Kim Hoàn lãnh đi hắn trong lòng liền nghe lộp bộp một tiếng, nghĩ thầm bên ngoài dừng nói là nương của Vệ Thành nha? Đại quản sự lắm miệng hỏi một câu, hỏi người bên ngoài bộ dáng thế nào? Người gác cổng trả lười hắn nói người không cao, nhìn khô gầy, gương mặt già nua nhìn rất khắc nghiệt, quần áo cũ nhìn không giống nhà giàu, nhưng người đó lá gan còn không nhỏ, tới cửa liền gõ cửa ầm ầm, há mồm liền đòi gặp phu nhân. Thuộc hạ nói một câu, đại quản sự tâm liền trầm một chút, nghe được cuối cùng cơ bản chìm vào đáy cốc. Theo như miêu tả, là ngũ phẩm nghi nhân của Vệ gia không sai được. "Ngươi nói sao?" "Ta nói phu nhân chúng ta là ngươi muốn gặp là có thể gặp sao? Ngươi là ai a?" Thuộc hạ mới vừa nói xong, liền ăn một cái đá của đại quản sự, hắn ôm cẳng chân ngao ngao kêu to, đại quản sự không rảnh lo thu thập hắn, một đường chạy vội đi ra ngoài. Hắn vừa thấy Ngô bà tử liền mở mặt tươi cười, giống chó mặt xệ khom lưng: "Thuộc hạ không hiểu chuyện, ta đã dạy dỗ qua, Nghi Nhân đứng có mệt hay không? Vào đi, tiến vào nói chuyện." Ngô bà tử nhìn hắn liếc mắt một cái: "Thôi bỏ đi, cửa Quý gia lớn bao nhiêu đến nay ta đã biết được, ta lại đây là trả người lại cho ngươi, nha hoàn này ta nhận không nổi, để nàng ta hầu hạ ta thêm vài ngày, ta liền phải đi chầu ông bà sớm." Đại quản sự: . "Này, Kim Hoàn nàng.." Đại quản sự muốn hỏi, lại không biết nên nói như thế nào, hắn ngẫm lại liền phải duỗi tay tới đỡ Ngô bà tử vô luận như thế nào đều phải thỉnh người vào cửa từ từ nói, đứng ở ngay cổng bị người ta nghe thấy không mất mặt sao? Xem hắn cấp thành như vậy, Ngô bà tử trong lòng còn thống khoái lên, liền dựa gần đem Kim Hoàn qua đi lúc sau phát sinh đủ loại nói cho hắn nghe. Nghe nói Kim Hoàn ở Vệ gia nhóm lửa nấu cơm quét rác giặt quần áo giặt tã, hắn nhịn không được nuốt nước miếng, đồng tình với nàng ta: "Nghi Nhân sớm nói a, sớm nói ta đã thay cho ngài một bà tử làm việc nặng rồi, Kim Hoàn nàng là nha hoàn hầu hạ bên người, không học làm những việc đó, xin ngài thông cảm." "Sao chưa nói? Ta bảo lão tam đi tìm lão gia nhà ngươi, lão gia các ngươi nói đã tặng nha hoàn đi không có đạo lý nào lấy về, nói người này thông minh học cái gì cũng mau, nàng việc tinh tế, mỉ mỉ có thể làm được thỏa đáng, việc nặng làm vài lần là quen, không thành vấn đề." "Ta là người thành thật! Người khác nói cái gì liền tin cái đó! Lão gia các ngươi nói như vậy, ta nghĩ dạy dỗ một phen chắp vá cũng có thể dùng, kết quả thì sao? Ta kêu nàng ta giặt tã thì giặt không sạch, ta bảo pha ấm trà, nàng liền làm vỡ ấm. Nhà ta có hai đứa cháu trai, mỗi ngày ở trong viện chạy tới chạy lui, sao có thể lúc nào chạy giỡn cũng không té? Khi té xuống không vỡ đầu chảy máu sao? Ta kêu nàng ta thu dọn sạch sẽ, nàng còn ủy khuất, khóc lóc một trận, khóc xong trợn trắng mắt liền hôn mê." "Người này ta không chưa nổi, ngươi cho tiền ta cũng không cần, ta xin khuyên nhà các ngươi làm chuyện tốt, về sau tặng lễ đừng bao giờ tặng người như nha hoàn hay nô bộc gì đó, một hai phải đưa cũng dạy dỗ cho tốt, đừng đưa cái loại không làm được việc gì phải cung phụng như tổ tông, lúc đưa tới nói rất hay, nói người kiên định ổn trọng có khả năng, nhận lấy chỉ cần lo hưởng phúc, nhưng khi nhận xong ta còn muốn giảm thọ, ta liền muốn hỏi phu nhân nhà các ngươi một câu, rốt cuộc là nhà ta đã gây thù chuốc oán gì?"