Ngôn Tình [Edit] Dọa Chết Người - Linh Lạc Thành Nê

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Banhbao2333, 4 Tháng mười 2022.

  1. Banhbao2333

    Bài viết:
    0
    TG2 - Chương 29: Mang theo bạn trai (18)

    Khi hệ thống nhắc nhở xong, Đàm Tô phát hiện hai người đã đi tới căn phòng màu trắng quen thuộc kia, mà trên mặt đất phía trước cô và Tiêu Duệ, bày một tấm bản đồ mê cung rất lớn. Bản đồ có hình chữ nhật, với hai mũi tên màu đỏ lơ lửng trên không ở mỗi bên, chỉ ra lối vào riêng của họ. Và ở giữa mê cung, hiển thị mũi tên màu xanh lá cây như là một điểm đến. Trên không trung ngay phía trên bản đồ hình chữ nhật, có một màn hình đếm ngược 300, con số hiển thị trên đó là 300, hơn nữa khi Đàm Tô và Tiêu Duệ nhìn qua, thời gian đang dần giảm bớt.

    Hai người không kịp nói thêm gì, nhanh chóng đi đến lối vào của mình, bắt đầu tìm kiếm con đường chính xác.

    Xa không thấy rõ, đến gần Đàm Tô mới phát hiện nơi vào có một hàng chữ nhỏ nhắc nhở cách chơi: Tay phải dùng để gạch chân, tay trái dùng để xóa đường nét. Đàm Tô cũng không đến thăm chỗ Tiêu Duệ, chỉ chuyên chú nhìn mê cung bên mình.

    Đích đến ở chính giữa mê cung, cô và Tiêu Duệ là mỗi người một nửa, nói cách khác, mỗi người phụ trách mê cung lớn nhỏ. Bản đồ so với trong sách bình thường phóng đại mấy chục lần, nhưng khoảng cách giữa đường cong và đường nét tạo thành mê cung, lại không chênh lệch nhiều so với trên sách, bởi vậy thoạt nhìn, trước mắt là một mảnh rậm rạp, làm cho người ta không tự giác đầu óc trướng lên.

    Đàm Tô hít sâu một hơi, không lập tức động thủ, bắt đầu xem qua nửa tấm bản đồ bên mình từ trái sang phải một lần, lại bắt đầu từ lối vào, mô phỏng lộ tuyến. Dùng ánh mắt và đầu óc tìm ra lộ tuyến so với động thủ còn nhanh hơn, cô chỉ cần quét qua khu vực kia, liền biết ngã 3 nào là ngõ cụt. Bất quá cũng có chút ngã ba tương đối sâu, dọc theo lộ tuyến nhìn qua có nhiều ngã ba, khó có thể trực tiếp ở trong đầu hình dung ra rõ ràng.

    Đàm Tô đại khái sau khi loại trừ ngõ cụt, liền quỳ trên mặt đất, tay phải dọc theo con đường trên mê cung trượt về phía trước, chỉ thấy một đường nét màu xanh biếc xuất hiện dưới ngón tay cô. Đường cong vẽ đến chỗ cô vừa mô phỏng dừng lại, cô lại thoáng đứng thẳng dậy, tiếp tục quan sát con đường phía sau. Quan sát khoảng cách, cô lơ đãng liếc Tiêu Duệ một cái, chỉ thấy hắn giống như mình, nằm sấp trên mặt đất vẽ đường nét, ánh mắt rất chuyên chú, ngẫu nhiên dừng lại suy nghĩ, quan sát chung quanh.

    Đàm Tô nhanh chóng thu hồi tầm mắt, tiếp tục công việc bên cô.

    Tìm ra lối thoát cho mê cung thực sự không cần phải mất não, tận dụng những gì cần thiết là thử nghiệm cơ học và lựa chọn. Việc mở rộng bản đồ thực sự làm tăng đáng kể độ khó của việc tìm kiếm con đường đúng đắn, nhưng miễn là đủ thời gian, đủ cẩn thận và kiên nhẫn, bất cứ ai cũng có thể hoàn thành.

    Bất quá cửa thứ nhất này, mấu chốt chính là thời gian, bởi vậy vận khí liền có vẻ đặc biệt quan trọng -- ngay từ đầu có thể tìm được con đường chính xác.

    Đàm Tô tâm không lo lắng, cũng không chú ý thời gian hiển thị phía trên, khi cô rốt cục đến đích, mới ngẩng đầu nhìn về phía đếm ngược.

    Còn 130 giây nữa.

    Cô thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Tiêu Duệ, hắn cũng vừa mới đến được mục đích, hai người quỳ gối nằm sấp, nhìn nhau, trên mặt đều hiện lên biểu tình quái dị, nhao nhao đứng thẳng dậy đứng lên.

    Thời gian còn lại cuối cùng là 125 giây.

    [ Khi hoàn thành cấp độ đầu tiên, thời gian hai người chơi sử dụng là 175 giây, thời gian còn lại là 125 giây. Thời gian dùng một lần cho người chơi ở cấp độ tiếp theo là 125, đơn vị, phút.

    Cấp độ thứ hai: Ra khỏi mê cung.

    Ở cấp độ này, người chơi sẽ có 125 phút để tìm Thiên Tùng Vân và ra khỏi mê cung. Mê cung này mỗi người đều có một lối ra vào, trong số người chơi nếu có bất kỳ bên nào tử vong trong mê cung, hoặc thời gian hết hai người chơi không có đều đi ra khỏi mê cung, thì nhiệm vụ thất bại. ]

    Sau khi hệ thống nhắc nhở, hai người chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, cảnh tượng đại biến.

    Bọn họ không còn ở trong căn phòng màu trắng nguyên bản, mà là ở một lối vào rộng rãi, hai bên cửa vào đều là vách tường cao lớn, đại khái có bộ dáng năm sáu thước, bất kể là nhìn sang trái hay là nhìn phải, liếc mắt một cái cũng không nhìn thấy đầu.

    "Thiên Tùng Vân? Hình như tôi đã nghe ở đâu đó." Đàm Tô vừa kiểm tra trang bị trên người cô vừa nói. Trên đồng hồ ban đầu hiển thị điểm tích lũy và mảnh vỡ cửa và các thông tin khác đã được thay thế bằng 125 phút đếm ngược, chia thành hai dòng, một dòng trên hiển thị phút, một dòng dưới hiển thị giây, bây giờ phía trên là 124, và phía dưới là 43, và đang trở nên nhỏ dần. Trên thắt lưng của cô có thêm một cái đai lưng rộng nửa bàn tay, có không ít khe hở, khe bên hông cắm một thanh chủy thủ. Cô cầm lấy chủy thủ, vừa nhìn, mũi đao này được làm tinh xảo, cực kỳ sắc bén, ngay cả người đối với vũ khí như cô hoàn toàn là người ngoài nghề cũng có thể nhìn ra nó rất tốt. Bất quá, hệ thống trang bị cho cô thứ này, là ám chỉ mê cung tràn ngập nguy hiểm sao?

    Trên người Tiêu Duệ có thêm trang bị giống như Đàm Tô, hắn đồng dạng vừa kiểm tra vừa nói: "Cô cảm thấy quen thuộc là được rồi. Thiên Tùng Vân là một biệt danh, tên được lưu truyền rộng rãi hơn là Thảo Thế Kiếm. (Thảo Thế Kiếm: Là một thanh kiếm)

    " Thảo Thế Kiếm? Một trong ba thánh khí của Nhật Bản? ". Cái tên này, Đàm Tô nghe thấy nhiều hơn. Bây giờ họ đang ở trong xã hội Nhật Bản, mê cung xuất hiện liên quan đến thần thoại Nhật Bản, cũng là chuyện bình thường.

    " Đúng vậy. "Thảo Thế Kiếm, bát xích quỳnh câu ngọc, bát chỉ kính, Nhật Bản tam đại thánh khí." Tiêu Duệ có vẻ tương đối hưng phấn dạt dào, "Thảo Thế Kiếm, truyền thuyết là đại xà Bát Kì sau khi bị chém giết lấy ra từ trong thân thể nó, nói không chừng chúng ta có cơ hội ở trong mê cung gặp được Đại Bát Kỳ Xà." (Đại Bát Kỳ Xà: Là con rắn lớn có 8 đầu)

    "Nếu như thật sự gặp phải, tôi thay cậu giữ gió, cậu lên." Đàm Tô lãnh đạm trả lời một câu. Nói là nói như vậy, trong lòng cô vẫn đồng ý với Tiêu Duệ, nếu hệ thống muốn bọn họ lấy thảo sắc kiếm từ trong truyền thuyết lấy ra từ trong thân thể Đại Bát Kỳ Xà, tựa hồ không có khả năng dễ dàng đặt nó lên bàn tế nào đó, chờ bọn họ đi lấy. Vì vậy, nói.. Chủy thủ cấp cho bọn họ, dùng để chém rắn sao? Cũng quá coi trọng hai người bọn họ đi. Đừng nói giết rắn, chỉ sợ còn chưa tới gần, đã bị nó từng ngụm từng ngụm nuốt vào.

    Tiêu Duệ nhìn Đàm Tô: "Nếu tôi chết, cửa ải này sẽ thất bại."

    Đàm Tô vô ngữ, hắn thật sự là có thể tự biết mình, biết nếu một mình đối mặt với Đại Bát Kỳ Xà trong truyền thuyết, tất phải chết không thể nghi ngờ.

    Đàm Tô không để ý tới hắn nữa, dẫn đầu đi vào mê cung.

    Tiêu Duệ cười cười, sải bước đi vào.

    Phía trước là một thông đạo thẳng tắp không có ngã ba, mặt đất màu xám nhạt, ước chừng rộng bốn năm thước, mặt tường màu xanh nhạt, cao năm sáu mét, phía trên là nhìn không ra bầu trời xanh thẳm giả dối, mặt trời không biết trốn đi đâu, ánh sáng ngược lại phi thường sung túc. Đại khái đi được mười lăm mét, phía trước xuất hiện một bức tường, mà hai bên trái phải, mỗi bên đều có một con đường không biết sâu cạn.

    "Ngay từ đầu đã phải chọn một lần." Tiêu Duệ nhìn trái nhìn phải, ngữ khí rất nhàn nhã, "Hai con đường này, có lẽ một bên là đường đúng, một bên là ngõ cụt."

    "Muốn tách ra đi sao?" Đàm Tô hỏi.

    "Hệ thống đã nói rõ cho chúng ta biết, mê cung này có khả năng tử vong, chứng tỏ nguy hiểm ở khắp mọi nơi, tôi cho rằng lựa chọn tốt nhất của chúng ta là cùng nhau đi." Tiêu Duệ nói xong, đột nhiên ánh mắt đặt trên tường trước mặt.

    Đàm Tô theo tầm mắt Tiêu Duệ nhìn qua, chú ý tới một cái gì đó nho nhỏ, phát ra ánh sáng trên bức tường cao đến vị trí ngực bọn họ.. "Dấu chấm hỏi"?

    Hai người liếc nhau, đồng thời tới gần vách tường, xác nhận trên tường quả thật trôi nổi một dấu chấm hỏi chỉ lớn bằng ngón tay, có màu đậm hơn vách tường một chút.

    Tiêu Duệ hai mắt khẽ sáng, giơ tay lên duỗi qua, chỉ là trước khi đụng phải, hắn tựa hồ nhớ tới cái gì đó, nghiêng đầu nhìn về phía Đàm Tô nói: "Tôi chạm thử nhé?"

    Đàm Tô hơi giật mình, không nghĩ tới anh thật sự nhớ rõ trước khi "chết" thông báo cho cô một chút.

    Cô tự nhiên gật đầu.

    Tiêu Duệ giật giật khóe miệng, ngón tay duỗi về phía trước, xuyên qua dấu chấm hỏi.

    Sau một khắc, trên vách tường trước mặt hai người bỗng nhiên hiện ra một màn hình ba chiều, trên màn hình xuất hiện một đoạn văn tự.

    "A! Nhân sinh a, đầy quanh co, đầy lựa chọn!

    Các lữ hành trẻ tuổi, trước mặt bạn là một câu hỏi đơn, chỉ có chọn đúng hướng, có thể ra vinh quang của riêng bạn! Tất nhiên, cuộc hành trình của bạn chỉ mới bắt đầu, tôi không thể đánh bại sự nhiệt tình của bạn quá nhiều. Hôm nay bạn chỉ cần thử một con dao bò nhỏ. Trước khi tôi nói với bạn sự lựa chọn đúng đắn, hãy lắng nghe tôi mô tả một thế giới kỳ lạ khác với thế giới hiện tại. Trong thế giới này, mô tả về màu sắc, không có màu đen, không có màu trắng, chỉ có đen trắng và trắng đen. Định nghĩa đen trắng là: Trước nửa đêm ngày 5 tháng 6 năm 2017 là màu đen và màu trắng sau nửa đêm; Màu trắng đen được định nghĩa là màu trắng trước nửa đêm ngày 5 tháng 6 năm 2017 và màu đen sau nửa đêm. Thế nào rồi? Bạn có cảm thấy thế giới kỳ lạ không? A ha, bây giờ, hãy giả định rằng bạn là người của thế giới đó, xin vui lòng sử dụng định nghĩa của thế giới đó về màu đen trắng và trắng đen để mô tả 'màu đen' của thế giới của chúng tôi." (Banhbao2333: Chả hiểu mô tê gì 0.0)

    Văn tự rất dài, bất quá hai người thoạt nhìn cũng nhanh, Tiêu Duệ ha hả cười: "Lục Lam – biến thể đơn giản của lam lục nghịch lý."

    "Mời." Đàm Tô buông tay. Nếu Tiêu Duệ cũng biết rõ vấn đề này, như vậy liền đem cơ hội biểu hiện cho hắn là được rồi.

    Tiêu Duệ mỉm cười không cần suy nghĩ liền thốt lên: "Màu đen ở thế giới kia định nghĩa là trước nửa đêm ngày 5 tháng 6 năm 2017 là đen trắng, mà sau nửa đêm ngày 5 tháng 6 năm 2017 là trắng đen."

    Tiêu Duệ vừa dứt lời, trên màn hình 33 chiều liền nhảy ra một hàng chữ.

    "Lữ hành thân mến a, các bạn đã thông qua chông gai ban đầu ngăn ở trước mặt các bạn! Xin hãy tiếp tục suy nghĩ, hãy mạnh dạn khám phá, can đảm và trí tuệ của bạn sẽ dẫn bạn đến nơi ẩn giấu kho báu, nơi đó là nơi thần thánh nhất, cũng là hang hổ đầm rồng!

    Bây giờ, xin vui lòng đi về phía bên tay phải của bạn, đó là con đường đúng và sẽ dẫn đến nơi kho báu! Ngàn vạn lần không nên đi bên trái, con đường kia mặc dù cũng có thể đi đến nơi cuối cùng, nhưng mà dọc theo đường đi quá nhiều gian nguy lầy lội, một trăm người đi vào, liền có một trăm người chết!"

    Đoạn này sau khi Đàm Tô và Tiêu Duệ đều đọc xong còn dừng lại năm giây, sau đó liền biến mất triệt để, ngay cả dấu chấm hỏi cũng không thấy đâu.

    Tiêu Duệ hai tay đút vào túi, trên mặt lộ ra biểu tình khinh miệt: "Thật sự là một chút hàm lượng kỹ thuật cũng không có. Nếu đều là đề như vậy, chúng ta tách ra đi cũng không phải là vấn đề gì a."

    Nói xong, hắn xoay người đi sang trái.

    Đàm Tô đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Tiêu Duệ, vẻ mặt thoáng có chút kinh ngạc.

    Tiêu Duệ đi mười mấy bước, đột nhiên phát hiện Đàm Tô không đuổi theo, quay đầu nhìn về phía cô, há miệng đang muốn mở miệng, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, nhanh chóng ngậm miệng lại, bước nhanh trở về.

    "Cậu.." Đàm Tô nhìn Tiêu Duệ, hồi lâu mới nói, "Không phân biệt được trái phải?"

    Tiêu Duệ vẻ mặt khinh miệt: "Làm sao có thể?"

    Kẻ nói dối.

    "Được rồi.". "Đàm Tô gật gật đầu, không còn rối rắm về đề tài này nữa.

    Ngược lại Tiêu Duệ nhìn biểu tình của Đàm Tô, mất tự nhiên nói thêm một câu:". Chỉ là thỉnh thoảng mà thôi. "

    Không phân biệt được trái phải -- chuẩn xác mà nói, là không cách nào đem hai chữ" trái phải "này cùng phương hướng trong hiện thực liên hệ -- tựa hồ là từ trong bụng mẹ mang ra khuyết điểm, hắn khi còn bé làm không ít chuyện cười, về sau dựa vào trí nhớ nhìn qua không quên cùng năng lực phán đoán siêu cường phân biệt, hắn mạnh mẽ đem văn tự cùng hiện thực xâu chuỗi cùng một chỗ, liền không còn phạm sai lầm. Đương nhiên, có đôi khi hắn quá mức đắc ý vênh váo, thỉnh thoảng vẫn sẽ phạm sai lầm.

    Đàm Tô cười cười, đang muốn mở miệng, lại đột nhiên nhìn thấy thứ chậm rãi toát ra trên đoạn thông đạo phía sau Tiêu Duệ, sắc mặt không khỏi biến đổi.

    " Đó là cái gì? ". Đàm Tô chỉ về phía sau Tiêu Duệ. Vị trí đó chính là vị trí Tiêu Duệ vừa đi nhầm.

    Tiêu Duệ lại hai tay đút túi, bộ dáng thản nhiên tự đắc:" Loại thủ đoạn này tôi đều đã dùng qua, sao có thể lừa được tôi? "

    Trong lúc Tiêu Duệ nói chuyện, bóng đen dần dần ngưng tụ thành hình, cuối cùng biến thành một người cả người đen kịt, tay cầm lang nha bổng, là người khổng lồ cao gần bốn thước. Nó vừa hiện hình, liền nhìn xung quanh, hai mắt u lục cuối cùng nhìn về phía Tiêu Duệ, giơ lang nha bổng vọt tới.

    Một người khổng lồ như vậy, đừng nói bị Lang Nha Bổng đánh một cái, cho dù nó trực tiếp đi lên liền giẫm lên, dễ dàng có thể đem hai người giẫm thành thịt nghiền.

    Mặt đất màu xám nhạt không biết là chất liệu gì, hiệu quả giảm chấn rất tốt, thân hình cao lớn như người khổng lồ bốn thước chạy trên mặt đất, dưới chân cũng chỉ có chấn động cực kỳ nhẹ, xa xa không đạt tới trình độ núi non run chuyển.

    Đàm Tô sắc mặt đại biến, cũng không rảnh giải thích với Tiêu Duệ, kéo cánh tay hắn chạy nhanh về phía bên phải:" Chạy mau! "

    Tiêu Duệ bị kéo đi loạng choạng, thật vất vả mới ổn định được thân hình, giờ phút này hắn tự nhiên đã hiểu được Đàm Tô không phải đang nói giỡn, điều chỉnh xong bước chân của mình mới quay đầu nhìn về phía sau, khi thấy rõ con quái vật khổng lồ đi theo hai người phía sau, sắc mặt của hắn cũng thay đổi.

    Cảm giác Tiêu Duệ đã điều chỉnh xong bước chân, Đàm Tô liền buông hắn ra, hai người cùng nhau nắm tay chạy, quá vướng víu.

    Người khổng lồ bốn thước, cước bộ cũng lớn, một bước có thể đuổi kịp hai người bốn năm bước, bởi vậy khoảng cách hai bên dùng tốc độ cực nhanh kéo gần.

    Đàm Tô vừa chạy vừa buồn bực, bất kể là cố ý hay vô ý, quả nhiên Tiêu Duệ không cách nào thoát khỏi thói quen tìm chết!

    Phía trước lại là một bức tường, giờ phút này người khổng lồ bốn thước cách hai người vẻn vẹn bốn năm bước, lang nha bổng trong tay vung về phía trước, thế gió kia đều có thể làm cho hai người bị thổi đến lùi về phía sau. Khác với khúc cua đầu tiên, bên này chỉ có một con đường bên phải, hai người không có lựa chọn, rẽ phải, tiếp tục chạy trốn về phía trước.

    Sau khi chạy ra năm sáu thước, hai người lần lượt nhận ra sự khác thường phía sau, dừng bước.

    Chỉ thấy người khổng lồ kia đứng ở góc đường, ánh mắt hung ác nhìn hai người, nhưng cũng không tiếp tục đi tới.

    " Bên này có quái vật đáng sợ hơn? Hay là nói, phạm vi hoạt động của nó chỉ đến đó thôi? "Tiêu Duệ tự nhủ.

    Người khổng lồ hung tợn vung lang nha bổng đối với hai người, lang nha bổng đâm vào cái gì đó, bắn trở về, một đầu đụng vào đầu người khổng lồ. Nó lui về phía sau hai bước, phanh một tiếng đụng vào tường, trên trán bị gai sắt của lang nha bổng chọc ra một cái lỗ, đang chảy máu màu tím sậm ra bên ngoài.

    " Xem ra phạm vi hoạt động của nó có hạn. "Tiêu Duệ kết luận.

    Một bên, Đàm Tô bình tĩnh hô hấp rồi sâu kín nói:" Lần sau lại có lựa chọn trái phải, xin đừng tự mình hành động được không? "

    Cũng bởi vì Tiêu Duệ đi loạn bên trái, lúc này mới làm cho hai người mạo hiểm kích thích một hồi. Nếu như không phải bọn họ chạy cũng coi như nhanh, phạm vi hoạt động của người khổng lồ kia có giới hạn, hiện tại bọn họ đã bị lang nha bổng đánh chết.

    " Loại hành vi tránh né nguy hiểm trước sau như một của cô cũng không đúng. "Tiêu Duệ lại nói," Ngươi xem, nếu tôi không đi bên trái, làm sao biết cái kia -- tạm thời gọi nó là người khổng lồ đi. Hơn nữa, bằng cách này, chúng ta đã xác minh rằng những con quái vật sẽ xuất hiện trong mê cung, và quái vật có khu vực hoạt động riêng của nó. Cuối cùng cũng là điểm quan trọng nhất, chúng ta đều không có việc gì, không phải sao? "

    " Lúc trước cậu vẫn luôn dùng lý do như vậy để biện giải cho hành vi "hố đồng đội" của cậu sao? "Đàm Tô nói.

    Tiêu Duệ vẻ mặt kinh ngạc:" Làm sao có thể là "hố đồng đội"? Đây là sự thật khách quan ".

    Đàm Tô há miệng, lại nuốt lời trở về.

    Tuy nói Tiêu Duệ sau đó tìm cho mình lý do như vậy, nhưng lúc ấy đi bên trái, hẳn là không phải cố ý. Hắn nói cũng không sai, bọn họ rốt cuộc không xảy ra chuyện gì, cũng không cần dây dưa chuyện kia nữa. Nghĩ đến thời gian người khổng lồ vừa rồi xuất hiện, Đàm Tô không khỏi cảm thấy phản xạ của người khổng lồ kia tựa hồ có chút lâu. Tiêu Duệ đi rất xa lối đi bên trái, hơn nữa hắn đều đã trở về, con quái vật mới từ từ xuất hiện. Nhưng nếu thay đổi góc độ suy nghĩ, quái vật kia xuất hiện muộn, thì lúc ấy Tiêu Duệ đã đi qua đoạn ngoài cùng, chờ nhìn thấy quái vật, ngay cả cơ hội lui về phía sau cũng không có, chỉ có thể đi về phía trước. Cứ như vậy, đã bị buộc phải vào con đường lầy lội đầy gian nguy kia. Thực sự là một bước sai, từng bước sai. Ngay từ khi mới bắt đầu người khổng lồ bốn mét này, cô hoàn toàn có thể tưởng tượng được, đó là một con đường đáng sợ cỡ nào.

    Tuy nói tùy tiện lựa chọn, hai con đường mỗi người đều có năm mươi phần trăm cơ hội, không nhất định sẽ chọn đường bên trái, nhưng nếu có thể xác định lựa chọn chính xác con đường, ai cũng sẽ lựa chọn cái sau. Cô rất may mắn Tiêu Duệ chú ý tới dấu chấm hỏi kia.

    " Đi thôi. "Đàm Tô xoay người tiếp tục đi về phía trước. Dù sao cửa ải này vẫn là nhiệm vụ giới hạn thời gian, không biết mê cung này lớn bao nhiêu, không biết bọn họ còn gặp phải bao nhiêu phiền toái, thời gian tự nhiên là có thể tiết kiệm thì tiết kiệm.

    Tiêu Duệ đi nhanh hai bước đuổi kịp Đàm Tô, nghiêng đầu nhìn sắc mặt cô, thấy cô tựa hồ không có bộ dáng tức giận, hắn liền thở phào nhẹ nhõm.

    Hành lang này cùng vừa rồi không sai biệt lắm, bất quá dài hơn, cũng càng lộ ra sâu thẳm. Giữa hành lang tựa hồ có một chỗ mở rộng ra bên ngoài tạo thành một không gian rất lớn, hai người càng đi càng gần, rốt cục xác định, nơi đó có một đại sảnh lớn cỡ sân bóng rổ.

    Hai người đi đến mép đại sảnh nhìn vào trong, chỉ thấy chính giữa đại sảnh bày một cái đài cao nửa người, mà trên đài có một cái bảo rương, một chùm ánh sáng đánh lên bảo rương, đem bảo rương này chiếu cực kỳ chói mắt.

    Hai người vì cẩn thận mà nói, cũng không lập tức đi qua.

    Tiêu Duệ nói:" Nói không chừng bên trong chính là Thảo Thế Kiếm nha. "

    Đàm Tô nhìn hắn:" Mê cung này sẽ dễ dàng như vậy sao? "

    Tiêu Duệ cười ha hả:" Ai biết đâu. "

    Đàm Tô nhìn về phía cái bảo rương kia, không thể không nói, bảo rương kia đối với cô vẫn rất hấp dẫn. Bảo rương này nhìn qua rất giống cạm bẫy, nhưng chính là bởi vì như thế, làm cho người ta không thể không suy nghĩ khả năng hệ thống bố trí cơ quan gì đó. Trong bảo rương có thể chính là Thảo Thế Kiếm, bởi vì hai người quá cẩn thận, mà bỏ lỡ mất cơ hội tốt, đương nhiên, trong bảo rương cũng có thể là" mở cửa giết "trong truyền thuyết, vừa mở bảo rương ra, bọn họ đã bị cơ quan bắn ra trong bảo rương giết chết, hoặc là đại sảnh này lún xuống, chung quanh xuất hiện quái vật.. Bất kể khả năng nào, cả hai đều phải chết.

    " Quá xa cũng nhìn không ra cái gì, chúng ta đi qua xem một chút. "Tiêu Duệ nhìn từ xa một lát, nói.

    Đàm Tô có chút do dự, nhíu mày nhìn về phía trước. Nếu bảo rương này là cạm bẫy, như vậy rất có thể chung quanh bảo rương cũng có cơ quan kích phát cạm bẫy, nếu bọn họ tới gần, vẫn là nguy hiểm trùng trùng điệp điệp.

    Nhìn ra Đàm Tô do dự, Tiêu Duệ cười nói:" Còn nhớ lời người thần bí kia nói không? [ Hãy tiếp tục suy nghĩ, hãy mạnh dạn khám phá], tôi nghĩ câu nói này là lời khuyên tốt nhất cho tình hình hiện tại ".

    Đàm Tô cũng nhớ lại những lời này, tuy nói về nhắc nhở trái phải, người thần bí kia cho bọn họ lựa chọn chính xác, nhưng cũng không có nghĩa là, mỗi câu hắn nói đều là nói thật đúng không? Bất quá, trước mắt mà nói, cũng không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể thử một lần, để cho cô cứ như vậy rời đi, cô cũng là làm không được.

    Đàm Tô gật gật đầu:" Cậu nói không sai, bất quá chúng ta cẩn thận một chút. "

    " Tất nhiên. "Tiêu Duệ nói.

    Mặt đất đại sảnh dùng đá cẩm thạch, mặt ngoài được sơn thành khối đen trắng, từng khối xen kẽ, giống như bàn cờ vua.

    Tiêu Duệ đi trước, hắn vừa mới một cước giẫm lên mặt đất đá cẩm thạch trắng, chỉ nghe một tiếng 'cạch' rất nhỏ, một mũi tên bay thẳng từ bên cạnh bay thẳng tới, mục tiêu chính là Tiêu Duệ!

    Đàm Tô vẫn cẩn thận, thấy thế lập tức giữ chặt Tiêu Duệ lui ra sau, rời khỏi phạm vi đại sảnh, trở lại hành lang. Mũi tên bay kia rơi xuống không trung, không bắn vào tường đối diện, cũng không bắn ra hành lang bên ngoài, mà là.. thẳng tắp trở về!

    Hai người nhìn một màn quỷ dị trước mắt, trong mắt đều nhịn không được toát ra thần sắc kinh ngạc.

    Một lúc lâu, trong đại sảnh không có dị trạng khác.

    " Vừa rồi thật là nguy hiểm. "Tiêu Duệ mở miệng, trong giọng nói tựa hồ có một tia sợ hãi.

    Đàm Tô đang muốn tỏ vẻ đồng ý, lại nghe Tiêu Duệ tiếp tục nói:" Tôi lại đi giẫm lên màu đen. "

    Đàm Tô:"..."

    Hắn thật đúng là không sợ chết a!

    Banhbao2333: Chúc mừng năm mới 2023
     
    ngdieutuLieuDuong thích bài này.
  2. Banhbao2333

    Bài viết:
    0
    TG2 - Chương 30: Mang theo bạn trai (19)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Miu1346, Anh19022001, nntm111 người khác thích bài này.
  3. Banhbao2333

    Bài viết:
    0
    TG2 - Chương 31-1: Mang theo bạn trai (20)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Miu1346, nntm1, Anxuan10 người khác thích bài này.
  4. Banhbao2333

    Bài viết:
    0
    TG2 - Chương 31-2: Mang theo bạn trai (20)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Miu1346, Anh19022001, nntm110 người khác thích bài này.
  5. Banhbao2333

    Bài viết:
    0
    TG2 - Chương 32-1: Mang theo bạn trai (21)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Miu1346, Anh19022001, nntm110 người khác thích bài này.
  6. Banhbao2333

    Bài viết:
    0
    TG2 - Chương 32-2: Mang theo bạn trai (21)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Miu1346, Anh19022001, nntm112 người khác thích bài này.
  7. Banhbao2333

    Bài viết:
    0
    TG2 - Chương 33: Mang theo bạn trai (22)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Miu1346, Anh19022001, nntm110 người khác thích bài này.
  8. Banhbao2333

    Bài viết:
    0
    TG2 - Chương 34-1: Mang theo bạn trai (23)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Miu1346, Anh19022001, nntm110 người khác thích bài này.
  9. Banhbao2333

    Bài viết:
    0
    TG2 - Chương 34-2: Mang theo bạn trai (23)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Anh19022001, nntm1, hGiang12313 người khác thích bài này.
  10. Banhbao2333

    Bài viết:
    0
    TG3 - Chương 35: Trong Thế Giới (1)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    thanhuyenn, Anh19022001, Siena13 người khác thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...