Ngôn Tình Thầm Lặng - Mộc Nhiên

Discussion in 'Hoàn Thành' started by aliceli, Nov 14, 2022.

  1. aliceli

    Messages:
    207
    Chương 100: Xin Lỗi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Nói xong, ông liền dẫn mẹ Tô quay vào phòng bệnh, chỉ để lại Mục Ngạn vẫn quỳ trên mặt đất.

    Quan Xán Xán đi đến trước mặt Mục Ngạn và nói với anh: "Anh đứng dậy trước đi, sau đó rồi nghĩ cách, nói không chừng hai bác sẽ đê anh gặp cậu ấy." Nhưng Mục Ngạn vẫn quỳ, không có ý định đứng dậy.

    Quan Xán Xán biết rằng một khi Mục Ngạn trở nên cố chấp, anh sẽ cố chấp hơn bất kỳ ai khác, sợ rằng anh sẽ quỳ cho đến khi nhìn thấy Viên.

    "Em ấy thế nào rồi, có phải bị thương nặng lắm không?" Anh đột nhiên hỏi.

    "Cậu ấy bị thương tương đối nặng, nhưng mà bác sĩ có nói hiện tại không có gì nguy hiểm, chỉ cần tịnh dưỡng nghỉ ngơi, thì sẽ mau chóng khỏe lại." Quan Xán Xán trả lời.

    "Em ấy có nhắc đến tôi không?" anh hỏi lại.

    Quan Xán Xán hơi mím môi nói: "Viên bị thương ở phổi nên vẫn chưa nói được, tay bị gãy do ngã từ trên cao xuống nên tạm thời không thể giao tiếp bằng lời."

    Cơ thể anh run lên, anh cũng biết cho dù cô còn sống, nhưng từ nơi cao như vậy rơi xuống biển, sao lại không bị thương nghiêm trọng được chứ? Cô phải chịu nỗi đau về thể xác đau đớn biết bao! Đôi môi mỏng của anh ta mím thành một đường thẳng, khuôn mặt và đôi mắt anh ta đầy sự đau đớn.

    Khi Tư Kiến Ngự đến, anh ấy nhìn thấy Mục Ngạn đang quỳ. Anh ta hơi nhướng mày, đối với hành động của Mục Ngạn, tựa hồ ngoài sự suy nghĩ của anh ta.

    "Mục Ngạn, anh ấy.." Quan Xán Xán nói với Tư Kiến Ngự, Tư Kiến Ngự nói: "Nếu cậu ta muốn làm như vậy, thì hãy để cậu ta làm đi. Dù sao, đây là bệnh viện, thứ không thể thiếu là bác sĩ và y tá, cậu ta chết không được đâu."

    * * *

    Quan Xán Xán nhìn thời gian, Mục Ngạn đã quỳ suốt 3 tiếng rồi, nếu là trước kia, Mục Ngạn có quỳ thêm mấy tiếng cũng không thành vấn đề, nhưng hiện tại..

    Những ngày Viên biến mất, Mục Ngạn sống căn bản người không ra người, ma không ra ma, anh ăn rất ít, so với trước đây, anh gầy hơn nhiều, Quan Xán Xán thật sự rất sợ anh sẽ xảy ra chuyện.

    "Thằng nhóc Mục Ngạn kia còn quỳ ở bên ngoài, cứ quỳ như vậy cũng không phải là chuyện tốt, chi bằng.."

    "Chi bằng gì? Nó tưởng chỉ cần nó quỳ xuống là tôi sẽ cho nó gặp con bé sao? Nằm mơ đi!" Bố Tô vẫn tức giận nói.

    Mẹ Tô thở dài nói: "Nếu như nó muốn xông vào gặp con bé, hai người già như chúng ta có thể ngăn cản nó sao? Chẳng qua nó muốn giữ thể diện cho chúng ta, không muốn cùng chúng ta xung đột."

    Ba Tô đương nhiên biết vợ mình nói đều có lý do, nhưng trong lòng vẫn còn tức giận.

    "Còn nữa, tôi nghĩ con bé.. cũng muốn gặp Mục Ngạn." Mẹ Tô nhìn con gái đang ngủ, "Ban đầu ông cũng nhìn thấy rồi đó, con bé nó thích cậu ta như thế nào rồi, ngay cả phòng nó, nó cũng dán hình của người ta lên khắp phòng, ông có từng thấy qua con bé thích ai như vậy chưa?"

    Ba Tô vẫn im lặng.

    "Sự việc lần này thực ra là do cha của Mục Ngạn gây ra, nhưng Xán Xán cũng nói rằng Mục Thiên Kỳ đã điên lên vì cái chết của vợ ông ấy. Huống hồ gì, bây giờ người cũng đã chết rồi. Lại nói, thằng nhóc Mục Ngạn kia cũng thật đáng thương.."

    Ba Tô nhìn vợ, "Ý của bà là, tôi không nên ngăn cản nó gặp con bé à?"

    "Ai có thể ngờ rằng mọi chuyện lại thành ra thế này. Xán Xán cũng đã kể cho chúng ta nghe về cảnh tượng lúc đó, khi đó, nếu không phải thằng nhóc đó bị người khác kéo lại, e rằng nó cũng sẽ nhảy xuống cùng con bé nhà chúng ta rồi. Nó.. thật sự là yêu con bé. Hơn nữa.."

    Mẹ Tô dừng một chút, sau đó nói: "Ông nói xem, con bé sẽ bằng lòng để cho cậu ta quỳ ở ngoài như vậy sao?"

    Cha mẹ đương nhiên là hiểu con cái nhất, ba Tô thở dài, tựa hồ hạ quyết tâm, nói: "Bỏ đi, nếu nó muốn gặp con bé, vậy thì cứ để nó vào gặp đi."

    Cuối cùng, cánh cửa phòng bệnh từ từ mở ra, bố Tô và mẹ Tô đi ra, mẹ Tô nói với Mục Ngạn: "Con bé còn đang ngủ, cậu đi vào nhớ nhỏ tiếng một chút, đừng đánh thức nó.."

    Mục Ngạn trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó từ kinh ngạc chuyển sang vui mừng, anh lảo đảo đứng lên, khàn giọng nói: "Cám ơn.."

    Anh vội vã bước vào phòng. Tuy rằng vội vàng, nhưng bước chân của anh rất nhẹ, tựa hồ sợ tiếng bước chân sẽ quấy rầy người nằm trên giường bệnh.

    Khi đến gần, anh từng chút một nhìn người con gái mà anh yêu đang nằm trên giường, làn da bị quấn bở lớp vải băng lộ ra bên ngoài chiếc áo trắng toát như chọc vào mắt người.

    Khuôn mặt quen thuộc đang say ngủ, trên mặt còn có băng gạc, mái tóc dài đã bị cắt ngắn để thuận tiện cho việc chữa trị.

    Là Viên! Là em ấy!

    Bước chân của anh đột nhiên dừng lại, như thể anh đang do dự.

    Cô thực sự còn sống sao? Rơi xuống biển từ một nơi cao như vậy, và vẫn còn sống? Anh đang nằm mơ sao? Chẳng lẽ là ảo giác của anh? Hay là.. thật?

    Anh đột nhiên đi tới giường bệnh, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt quen thuộc trước mặt một lúc, sau đó anh run rẩy vươn ngón tay ra, đặt lên mũi Tô Viên..

    Khoảnh khắc đó tim anh đập điên cuồng, cho đến khi cảm nhận được hơi thở của cô, nước mắt nóng hổi không tự chủ được lăn xuống.

    Cô ấy còn sống!

    Cô ấy thực sự còn sống!

    Nước mắt không ngừng tuôn rơi, như muốn đem tất cả những đau đớn, mong chờ, nhớ nhung.. suốt những ngày qua đều khóc ra hết.

    Tô Viên cảm thấy đầu ngón tay hình như bị ướt, vì vậy chậm rãi mơ màng mở mắt ra.

    Tuy nhiên, điều cô không ngờ tới là khi mở mắt ra, thứ cô nhìn thấy là một người đàn ông đang nhìn mình khóc, và người đàn ông này.. là Mục Ngạn.

    Cô sửng sốt, chuyện gì thế này!

    Trong một lúc, cô chỉ biết mở to mắt ngây ngốc nhìn anh, ngay cả đầu óc cũng trở nên trống rỗng. Cô chỉ cảm thấy nước mắt của anh làm cô khó chịu, cô không thích nhìn nước mắt của anh, giống như chứa đựng quá nhiều thứ.

    "Anh xin lỗi.. Viên, anh xin lỗi.. Anh xin lỗi.." Mục Ngạn thì thầm, đầu luôn cúi xuống, liên tục lặp lại câu xin lỗi với cô.

    Phải mất một lúc cô mới định thần lại, nhưng cô không hiểu lời xin lỗi của anh có nghĩa là gì, anh không có gì để xin lỗi cô cả.
     
  2. aliceli

    Messages:
    207
    Chương 101: Không Nhớ Nữa Rồi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Cô muốn giơ tay lên, muốn lau nước mắt cho anh, muốn bảo anh đừng khóc, nhưng tay cô đang bị bó thạch cao, khiến cô không thể giơ tay lên được.

    Nghĩ đi nghĩ lại, Tô Viên chỉ có thể khó khăn mở miệng, khó khăn lắm mới thốt ra hai từ: "Đừng.. khóc.." Nhưng vừa nói ra lại khiến cho cơ thể của nàng lại đau đến nhíu mày.

    Mục Ngạn vội vàng nói: "Được, anh không khóc, em không cần nói chuyện." Anh biết cơ thể cô mỗi khi nói chuyện sẽ đau đớn đến mức nào.

    Anh đưa tay lau đi nước mắt trên mặt, nhưng giọng anh vẫn nghẹn ngào: "Em biết không? Khi em rơi xuống biển, anh cảm thấy như mình đã chết. Em từng hỏi anh người mà anh yêu nhất là ai, hiện tại anh rất rõ ràng nói cho em biết, người anh yêu nhất chính là em, chỉ có một mình em thôi!"

    Chỉ là những lời của anh lại khiến Tô Viên kinh ngạc. Cô thậm chí còn tự hỏi liệu vết thương của mình có nghiêm trọng đến mức khiến thính giác của cô cũng có vấn đề luôn không. Anh ấy nói yêu cô! Chỉ yêu mình cô?

    Nhưng không phải Xán Xán mới là người mà anh ấy yêu nhất sao? Hay.. cô thực sự đã quên điều gì rồi?

    Khi Tô Viên vẫn đang rối bời, anh lại kéo ghế, ngồi ở bên giường, chỉ yên lặng nhìn cô. Chỉ lặng lẽ ngắm nhìn thế này thôi cũng đã là niềm hạnh phúc hiếm có đối với anh lúc này rồi.

    "Viên, sau này anh sẽ không để em chịu tổn thương nữa, anh lấy tính mạng của mình ra thề." Anh kiên định nói, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ngắn của cô.

    Anh muốn bảo vệ cô, bảo vệ người phụ nữ này, không để cô bị tổn thương dù chỉ một chút.

    Tô Viên sững sờ, trong nhận thức của cô, Mục Ngạn là một người đàn ông lạnh lùng, mọi ánh mắt và hành động của anh dường như chỉ dành cho Xán Xán.

    Nhưng anh đã khóc trước mặt cô, nói rằng anh yêu cô nhất, và lập lời thề như vậy.

    Vậy chuyện gì đã xảy ra giữa cô và anh?

    Tại sao cô không thể nhớ? Là vì nó không quan trọng chút nào, hay là vì cô không muốn nghĩ về nó? Tô Viên cũng không rõ.

    * * *

    Những ngày sau đó, dưới sự điều trị cẩn thận của các chuyên gia bác sĩ và y tá trong bệnh viện, thương tích trên người Tô Viên cũng đã được cải thiện.

    Mục Ngạn thì luôn túc trực bên cô, cơ hồ chỉ cần cô mở mắt ra là có thể nhìn thấy anh.

    Và cách anh nhìn cô, như thể anh đang nhìn một bảo vật dễ vỡ nào đó, như thể anh vô cùng lo sợ rằng nếu như trong quá trình hồi phục, nhỡ không cẩn thận anh sẽ mất đi cô.

    Sau một thời gian, mặc dù lớp thạch cao trên tay Tô Viên vẫn chưa được tháo xuống nhưng cô không còn cảm thấy đau nữa.

    "Có phải mình và Mục Ngạn đã xảy ra chuyện gì không? Mình rơi xuống biển cũng có liên quan đến anh ấy?" Tô Viên hỏi Xán Xán.

    Khi cô hỏi câu này, đôi mắt của Xán Xán mở to nhìn Tô Viên với vẻ không thể tin được, "Cậu nói cái gì?"

    Tô Viên lặp lại câu hỏi một lần nữa.

    Quan Xán Xán nhìn cô với vẻ mặt phức tạp, "Cậu.. không nhớ gì sao?"

    "Ừm, không nhớ. Mặc dù cậu thường đề cập đến một sốchuyện, nhưng đối với mình, thì điều gì đó giống như chưa từng xảy ra. Mình nghĩ, Có phải vì rơi xuống biển nên mình đã quên đi chuyện gì đó không."

    "Vậy cậu không nhớ cậu và Mục Ngạn đã từng yêu nhau sao?"

    "Ừm." Tô Viên gật đầu, "Mình nhớ rõ người mà anh ấy yêu chẳng phải là cậu sao? Làm sao anh ấy có thể yêu mình?" Trong mắt cô tràn đầy nghi hoặc.

    "Vậy thì.. Mục Ngạn có biết không?" Cô không khỏi hỏi, nếu anh ấy biết Viên hiện tại không còn là người con gái yêu anh sâu đậm nữa, thậm chí quên hết những gì về anh, thì anh sẽ làm thế nào?

    Tô Viên lắc đầu, "Mình còn chưa nói với anh ấy." Có lẽ cô không biết nên nói như thế nào với anh.

    Mấy ngày nay, cô thật sự để ý đến sự quan tâm cẩn thận của anh dành cho mình, nhưng cô luôn cảm thấy khó xử và không thể đáp lại. Bởi với cô, anh chỉ là người cô quen chứ không phải người cô đem lòng yêu.

    Quan Xán Xán suy nghĩ một chút rồi nói: "Mặc kệ như thế nào, mình sẽ tìm bác sĩ kiểm tra cẩn thận cho cậu, sau đó xác định xem rốt cuộc chuyện gì."

    Sau khi ba mẹ Tô biết về tình huống này, họ nhìn nhau với cảm xúc lẫn lộn. Vốn dĩ họ hy vọng con gái mình không còn quan hệ gì với nhà họ Mục nữa, ai ngờ con gái họ lại quên đi mối quan hệ trong quá khứ với Mục Ngạn.

    Bên ngoài phòng bệnh ba mẹ Tô và Quan Xán Xán đang hồi hộp chờ đợi kết quả.

    Khi Mục Ngạn đến, Tô Viên vẫn chưa đi ra, vì vậy anh bước đến gần cha Tô, "Bác, chuyện gì đã xảy ra vậy? Tình trạng của Viên có chuyển biến gì sao?" Giọng anh đầy lo lắng và hồi hộp.

    Bố Tô nhìn anh, nhưng không nói gì.

    Mà khi Mục Ngạn hướng ánh mắt nhìn về phía mẹ Tô, bà cũng tránh ánh mắt của anh, có lẽ là bởi vì không biết nên như thế nào nói cho anh biết.

    Mục Ngạn đứng thẳng người, ánh mắt rơi vào cửa phòng bệnh, vừa đi về phía trước vài bước, Quan Xán Xán đột nhiên đứng ở trước mặt Mục Ngạn, "Viên đang được kiểm tra chuẩn đoán, nếu anh vội vàng đi vào sẽ không tốt cho cậu ấy."

    "Chuyện gì xảy ra, nếu các bác sĩ ở đây không thể chữa khỏi cho em ấy, thì tôi sẽ đi tìm một bác sĩ giỏi hơn!"

    "Không phải như anh nghĩ đâu." Quan Xán Xán nói, Viên đã quên một số chuyện, Mục Ngạn sớm muộn cũng sẽ biết, hiện tại cô nên nói cho anh biết, để anh có sự chuẩn bị tinh thần trước.

    Nghĩ đến đây, Quan Xán Xán do dự một chút rồi nói: "Mục Ngạn, tôi nghĩ, trước khi Viên ra ngoài, tốt nhất anh nên chuẩn bị tinh thần trước đã."

    Mục Ngạn khẽ cau mày, "Ý cô là gì?"

    "Viên bị thương nặng đến mức không nhớ được một số chuyện, chẳng hạn như cậu ấy đã rơi xuống biển như thế nào, và.. hai người đã yêu nhau như thế nào." Quan Xán Xán nói.

    Sắc mặt Mục Ngạn đột nhiên thay đổi, một cảm giác bất an tự nhiên nổi lên, "Em ấy không nhớ chúng tôi đã yêu nhau như thế nào sao? Ý cô là em ấy không nhớ ra tôi?"

    "Không phải không nhớ ra anh, nhưng trong trí nhớ của cậu ấy, anh và cậu ấy chưa từng yêu nhau, anh chỉ là bạn học cùng trường đại học mà thôi."

    Cơ thể anh loạng choạng, có vẻ hơi run.
     
  3. aliceli

    Messages:
    207
    Chương 102: Cảm Giác Không Thật

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Viên nhớ ra anh, nhưng lại quên đi bọn họ đã từng yêu nhau? Làm sao có thể như thế được.

    Đối với anh, đây giống như một trò đùa hài hước nhất trên thế giới!

    Nhắm mắt lại, anh hít sâu một hơi, lại mở mắt ra, đôi mắt hoàn toàn lạnh lẽo, "Tôi không tin."

    Phải, không tin rằng một tình yêu khắc cốt ghi tâm như vậy lại bị cô lãng quên.

    Không tin người phụ nữ sẵn sàng yêu mình, cho anh sự ấm áp, lại triệt để quên đi tình yêu của họ.

    Trừ phi cô đích thân nói cho anh biết, nếu không, anh vĩnh viễn sẽ không tin!

    Quan Xán Xán biết rằng bây giờ có nói gì cũng vô ích, vì vậy cô ngồi trở lại chiếc ghế bên cạnh, trong khi anh đang đứng thẳng, hai tay buông thõng bên hông nắm chặt thành nắm đấm. Anh siết chặt lòng bàn tay, như thể đang dùng nỗi đau đó để tê liệt chính mình.

    Một lúc sau, cửa phòng được mở ra, y tá đẩy Tô Viên ra ngoài.

    Và khi cô nhìn thấy anh đứng ở phía trước, cô mím môi cảm thấy lo lắng.

    Anh đang nhìn cô, nhìn cô bằng ánh mắt chuyên chú như dò hỏi, cho dù cô cúi đầu nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của anh.

    Nhưng khi y tá đẩy cô về phòng bệnh, anh không đi theo.

    Tô Viên thở phào nhẹ nhõm, anh không đi theo cũng không sao, ít nhất tạm thời cô có thể ngừng suy nghĩ nên giải thích với anh như thế nào.

    Chuẩn đoán của bác sĩ đưa ra, đó là do các dây thần kinh trong não bị kích thích khi rơi xuống biển ở độ cao, dẫn đến quên đi một nửa ký ức. Hoặc cũng có thể là do ý nguyện của bản thân cô hy vọng sẽ quên đi một số chuyện gì đó.

    "Ý nguyện?" Nghe bác sĩ giải thích xong, sắc mặt anh nhất thời tái nhợt. Làm sao có thể, muốn quên đi khoảng thời gian yêu nhau giữa hai người họ là ước muốn sâu thẳm trong lòng của cô chăng?

    Tình yêu của họ, đối với cô, là đau khổ sao? Nó có phải là một gánh nặng không? Hay.. nó thực sự chỉ là vì đồng cảm?

    "Vậy tôi nên làm gì để khôi phục trí nhớ cho em ấy?" Mục Ngạn nhìn bác sĩ chằm chằm hỏi.

    "Chuyện này.. Chúng tôi đã kiểm tra não bộ của cô Tô, cũng không có khối u hay tắc nghẽn nào, rất khó tiến hành biện pháp chữa trị nào. Có lẽ thường xuyên nói cho cô ấy biết về phần ký ức đã mất đi, thì ít nhiều cũng có khả năng khiến cô ấy nhớ lại. Đương nhiên không phải ai cũng có thể nhớ lại bằng phương pháp này."

    Nói cách khác, cũng có một số người cả đời cũng không khôi phục được ký ức.

    Mục Ngạn thân thể run lên, toàn thân có chút run rẩy. Sau khi nghe bác sĩ nói xong anh cũng không nói gì, xoay người đi ra khỏi phòng.

    Bốmẹ Tô vẫn đang hỏi bác sĩ về tình hình cụ thể của con gái họ. Quan Xán Xán đuổi anh ra ngoài, nói: "Anh sẽ không trách Viên chứ? Việc cậu ấy mất trí nhớ không phải lỗi của cậu ấy.."

    Tuy nhiên, cô còn chưa nói xong, Mục Ngạn đã giơ tay, đẩy cô sang một bên rồi tiếp tục đi về phía trước. Quan Xán Xán tiếp tục đuổi theo.

    Cứ như vậy, hai người đến cửa phòng bệnh, Mục Ngạn còn chưa nói lời nào, anh đã đẩy cửa phòng bệnh, Quan Xán Xán kéo Mục Ngạn nói: "Đừng, Viên hiện tại cần nghỉ ngơi, anh đừng quấy rầy cậu ấy."

    Nhưng với sức lực ít ỏi của Quan Xán Xán, cô hoàn toàn không thể ngăn được Mục Ngạn.

    Anh bước vào phòng bệnh, nhìn chằm chằm vào Tô Viên đang nằm trên giường.

    Dưới cái nhìn của anh, cô chỉ cảm thấy tim mình đập loạn xạ, cảm giác bất an ngày càng mạnh mẽ.

    "Mọi người ra ngoài trước đi, tôi muốn được nói chuyện riêng với em ấy." Mục Ngạn nói, nhưng thanh âm lại có chút lạnh lùng.

    Hai y tá trong phòng và Quan Xán Xán sững người trong giây lát.

    Quan Xán Xán vội vàng nói: "Mục Ngạn, anh muốn làm gì?" Cô sợ anh bị chuyện này kích động, sẽ làm chuyện tổn thương Viên.

    "Yên tâm, tôi sẽ không làm gì, chỉ nói vài câu thôi." Anh đáp: "Cho dù tôi tự làm đau mình, tôi cũng sẽ không làm hại em ấy!"

    Lúc này Tô Viên mới hít một hơi thật sâu, nói: "Vậy thì Xán Xán, cậu hãy ra ngoài với y tá trước đi." Vì chuyện này sớm muộn gì cũng phải đối mặt.

    Trong phòng bệnh im lặng. Quan Xán Xán và hai y tá đã rời khỏi phòng.

    Mục Ngạn chỉ nhìn Tô Viên. Ánh mắt anh dường như sẽ định như thếnhìn cô cả đời. Cuối cùng, cô là người phá vỡ sự im lặng trước.

    "Anh không phải có lời muốn nói với em sao?"

    "Em.. có còn nhớ những việc liên quan đến anh không? Có nhớ chúng ta bắt đầu hẹn hò như thế nào không? Có nhớ em đã từng nói qua sẽ yêu anh không? Cho dù chỉ là một chút cũng đươc." Anh hỏi cô với giọng khàn khàn, ánh mắt nhìn cô mang sự chờ mong.

    Nhưng đổi lại, cô chỉ lắc đầu và nói "Xin lỗi!"

    Điều anh muốn chưa bao giờ là lời xin lỗi của cô, anh chỉ cảm thấy trái tim mình đột nhiên trở nên trống rỗng, "Vậy thì hiện tại em có chút cảm giác nào với anh không? Có một chút tình cảm đối nào đối với anh không?"

    Tô Viên bối rối nhìn anh, cô có thể thấy câu trả lời của mình rất quan trọng với anh ấy, nhưng với cô.. có nên nói ra sự thật không? Hay cô nên nói dối?

    Có phải cô đã từng yêu người đàn ông này? Nhưng tại sao cô lại không có ấn tượng gì cả! "Em.. không biết giữa anh và em đã xảy ra chuyện gì, trong trí nhớ của em, người mà anh yêu sâu đậm là Xán Xán, anh vì Xán Xán mà làm rất nhiều việc, khiến một người ngoài cuộc như em vô cùng cảm động.. Còn về việc anh nói em hiện tại có chút tình cảm gì với anh không, thì.. em chưa nghĩ đến điều đó."

    Mặc dù nói ra suy nghĩ thật của mình có thể rất tàn nhẫn, nhưng cô luôn cảm thấy nếu mình nói dối anh thì một ngày nào đó sẽ bị vạch trần, đến lúc đó có lẽ còn tàn nhẫn hơn. Nhưng khi cô nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Mục Ngạn, cô đột nhiên cảm thấy, có lẽ cái gọi là tàn nhẫn còn nghiêm trọng hơn cô tưởng tượng.

    Đôi mắt đen thăm thẳm kia tràn ngập một loại đau đớn, "Người ngoài cuộc.. cảm động.. đối với em mà nói, ấn tượng về anh trong trí nhớ em chỉ là như thế thôi sao?"

    "Thực xin lỗi, xin lỗi.." Tô Viên liên tục xin lỗi, đối mặt anh như vậy, trong lòng cô dâng lên một loại cảm giác áy náy khó giải thích được. Như thể cô đã quên mất tình yêu giữa họ. Đó dường như là một tội ác tày trời.

    Đôi mắt anh chuyển từ đau đớn sang trống rỗng, như thể một người đột nhiên mất đi tất cả.

    Anh từng bước đi đến bên giường, giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô. Ngón tay anh run rẩy, mỗi lần chạm nhẹ khiến cô càng cảm nhận được sự run rẩy của anh mạnh mẽ đến mức nào.

    "Viên.." Anh khó khăn mở miệng nhỏ giọng nói: "Đừng nói xin lỗi nữa, người có lỗi phải là anh, nếu không phải tại anh, em sẽ không ngã xuống biển, tính mạng cũng sẽ không nằm trong tình cảnh nguy hiểm, và cũng sẽ không quên đi ký ức của chúng ta."

    Dừng một chút, anh đột nhiên nở một nụ cười còn xấu hơn cả khóc: "Đây là hình phạt của em dành cho anh phải không? Hình phạt khi anh không thể nhìn thấu trái tim mình. Rõ ràng anh đã có được điều mà anh mong muốn nhất, nhưng lại cố chấp nghĩ về những điều không thuộc về mình. Kết quả là cuối cùng anh đã mất thứ đã thuộc về anh."

    Cô không biết phải trả lời anh như thế nào, ngón tay anh lạnh lẽo, nhưng giọng nói lại vô cùng thê lương.

    Họ cứ như thế nhìn nhau. Cũng không biết qua bao lâu, anh chậm rãi hạ tay xuống, đứng thẳng lên, "Em nghỉ ngơi thật tốt nhé." Nói xong những lời này, anh gần như loạng choạng đi về phía cửa phòng bệnh.

    Quan Xán Xán nhìn Mục Ngạn đi ra, không khỏi nói: "Anh vẫn ổn chứ?"

    Mục Ngạn bỗng nhiên nở nụ cười, "Ha ha.. Cô cho rằng còn chuyện nào ổn đối với tôi sao? Em ấy vẫn nhớ tôi, nhớ những chuyện của mười năm về trước, nhưng lại triệt để quên đi những gì liên quan giữa tôi và em ấy, quên đi em ấy đã từng yêu tôi."

    Mục Ngạn thẫn thờ nhìn đôi tay mình, chiếc nhẫn đá mặt trăng trên ngón áp út bàn tay trái vẫn sáng lấp lánh.

    Chiếc nhẫn còn lại được để ở chỗ Viên, cô từng nói nếu một ngày anh hiểu được trái tim mình, thì cô sẽ bằng lòng đeo chiếc nhẫn và làm vợ anh, bên nhau đến cuối đời.

    Bây giờ, cuối cùng anh cũng hiểu trong lòng mình yêu ai nhất, nhưng cô lại đã quên đi tất cả, huống chi là chiếc nhẫn kia.

    "Haha.. haha.. Là tôi tự làm tự chịu! Là tôi tự làm tự chịu!" Anh nở nụ cười thê lương như thể đang oán trách bản thân mình.
     
  4. aliceli

    Messages:
    207
    Chương 103: Bắt Đầu Từ Việc Làm Bạn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Tô Viên ở bên trong phòng bệnh nhưng dường như cô vẫn có thể nghe thấy tiếng cười có sự tuyệt vọng, đau khổ của Mục Ngạn, cảm thấy vô cùng buồn bã.

    Mục Ngạn không yêu Xán Xán, mà lại yêu cô, nghĩ thế nào cũng cảm thấy kỳ lạ!

    * * *

    Khi Tô Viên tỉnh lại thì đã là nửa đêm.

    "Cô Tô, cô có muốn đi vệ sinh không?" Y tá còn tưởng rằng cô tỉnh lại vì cô muốn đi vệ sinh.

    Tô Viên lắc đầu: "Không cần đâu, chỉ là tôi không ngủ được thôi." Sau đó, cô lại liếc nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt, cô nhớ tới trước khi cô ngủ thiếp đi hình như anh vẫn còn ở bên ngoài, "Phải rồi, anh Mục.. sau đó như thế nào rồi?" Cô không nhịn được hỏi.

    Y tá với vẻ mặt buồn bã nói: "Anh Mục đã luôn ở bên ngoài phòng bệnh."

    "Cái gì?" Tô Viên kinh ngạc hỏi, "Luôn ở bên ngoài sao?"

    "Đúng vậy."

    Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường trong phòng bệnh, đã hơn 2 giờ sáng. Nói cách khác, anh đã ở ngoài hơn 10 giờ.

    "Không có ai khuyên anh ấy trở về nghỉ ngơi sao?" Tô Viên lại hỏi.

    "Cô Xán Xán có khuyên anh ấy về, nhưng anh ấy không nghe." Y tá đáp.

    Suy nghĩ một chút, Tô Viên nói với y tá: "Tôi muốn gặp anh ấy, cô có thể giúp tôi đẩy tôi ra ngoài không."

    "Nhưng đã khuya rồi, nếu đi ra ngoài thế này rất dễ bị cảm." Y tá nói.

    "Không sao, chỉ cần mặc thêm quần áo là được." Tô Viên nói.

    Bên ngoài phòng bệnh yên tĩnh, xuyên qua cửa kính trên hành lang, Tô Viên có thể nhìn thấy một bóng người đang ngồi trên ghế ngoài hành lang, ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào người anh, mang đến một cảm giác cô đơn khó tả.

    Như thể chỉ còn lại mình anh, bên cạnh anh chẳng còn gì cả.

    Y tá đẩy Tô Viên về phía Mục Ngạn, tiếng bước chân và tiếng xe lăn càng rõ ràng.

    Cơ thể Mục Ngạn đột nhiên run lên, anh chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt hiện lên một tia không dám tin.

    Tô Viên nói với y tá phía sau: "Tôi muốn nói chuyện riêng với anh Mục."

    Y tá có chút bối rối, dù sao cô ấy cũng chịu trách nhiệm quan tâm đến sự an toàn của Tô Viên, nếu Tô Viên có chuyện gì thì cô ấy sẽ chịu trách nhiệm.

    "Nếu không thì cô có thể đến hành lang phía đối diện cũng được." Tô Viên đương nhiên cũng hiểu sự lo lắng của y tá.

    Cô y tá gật đầu rồi rời đi.

    "Anh không quay về nghỉ ngơi sao? Tại sao anh lại ở đây một mình?"

    "Em có muốn anh về không?" Anh hỏi ngược lại.

    Cô gật đầu, "Cứ như vậy anh sẽ dễ bị bệnh, bệnh rồi sẽ không tốt đâu."

    Anh rũ mắt xuống, cúi đầu, thản nhiên nói: "Nếu như thật sự bị bệnh, có lẽ như vậy cũng tốt."

    Có vẻ như anh ấy đang từ bỏ chính mình.

    Sau đó, không biết như thế nào mà cô lại đưa tay ra nhẹ nhàng vén sợi tóc trên trán anh.

    Lúc chạm vào, cơ thể anh run lên dữ dội.

    Động tác giơ tay đối với cô thật ra tương đối khó khăn, ít nhiều sẽ khiến cô cảm thấy đau, nhưng lúc này, nếu cô không không đưa tay chạm vào anh, cô cảm thấy người đàn ông này sẽ sụp đổ.

    "Không biết tại sao, em lại mất đi những ký ức đó. Nếu chúng ta thật sự yêu nhau, vậy em nghĩ anh nhất định là một người bạn trai tốt. Nhưng hiện tại khi em nghĩ đến việc chúng ta đã từng yêu nhau thì có cảm giác như không chân thật."

    "Không chân thật?" Mục Ngạn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm cô.

    "Anh tài giỏi lại đẹp trai, hồi đó lúc còn học đại học có rất nhiều cô gái theo đuổi anh, còn em chỉ là một cô gái vô cùng bình thường không có gì nổi bật cả."

    Anh giơ tay, nắm lấy tay cô, áp tay cô vào má anh. Lực của anh không mạnh nhưng vẫn khiến cô cảm thấy hơi đau.

    "Vậy, như thế này cũng là không chân thực sao?" Giọng anh vang lên trong màn đêm tĩnh mịch.

    "Chúng ta bắt đầu như thế nào?" Cô nhịn không được hỏi.

    Lông mi anh khẽ run, "Ở bên bờ sông, lúc đó tay anh bị thương, em kéo tay anh nói nhất định phải đưa anh đi bệnh viện kiểm tra, anh không đi, sau đó anh có hỏi em rằng em có nguyện ý yêu anh không, và em đã đồng ý, từ đó chúng ta bắt đầu mối quan hệ hẹn hò." Hồi ức này đối với anh mà nói, chính là vô cùng quý giá, trong những ngày không tìm được cô, những ký ức ấy như những đoạn phim cứ tua đi tua lại trong tâm trí anh.

    Tô Viên nghe vậy bèn sững sờ, cô chưa từng nghĩ lúc đó mình lại to gan như vậy.

    "Sau đó thì sao?" Cô không nhịn được tiếp tục hỏi.

    "Sau này chúng ta hẹn hò như những cặp tình nhân khác. Chúng ta cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi xem phim, cùng nhau đi xem hòa nhạc.. Em thường đến công ty của anh để chờ anh sau giờ tan làm. Nếu anh bận, em sẽ lặng lẽ ngồi bên cạnh, viết và sáng tác nhạc v. V.."

    Cô có thực sự trải qua những chuyện như vậy với người đàn ông trước mặt mình không?

    Không biết qua bao lâu, anh dừng lại hỏi cô: "Em có ấn tượng gì không?"

    Cô lắc đầu, những gì anh nói đều là những gì cô đã trải qua cùng anh, nhưng trong lòng cô lại như đang nghe kể một câu chuyện hoàn toàn mới lạ.

    Có thể nhìn thấy sự thất vọng trên khuôn mặt của anh.

    "Nhưng mà.." Tô Viên dừng một chút, trên mặt mang theo nụ cười, "Cám ơn anh đã nói cho em biết những chuyện này, ít nhất cho em biết ký ức mà em đã quên đi là như thế nào, có lẽ bây giờ em không thể nhớ ra được.. cũng không có cách nào xem anh như bạn trai, nhưng em nghĩ chúng ta có thể bắt đầu từ mối quan hệ bạn bè."

    Anh ngây người nhìn nụ cười trên khóe môi cô, thật mềm mại, giống như một sự an ủi dịu dàng nhất, xua đi hơi lạnh trên người anh.

    Hóa ra ngay cả trong lúc tuyệt vọng nhất, chỉ cần nhìn thấy nụ cười của cô cũng khiến anh nhen nhóm khát vọng được sống để tiếp tục nhìn thấy nụ cười của cô.

    "Được, vậy chúng ta bắt đầu từ mối quan hệ là bạn bè đi, Tô Viên."

    Cuối cùng, Mục Ngạn đẩy xe lăn đưa cô về phòng bệnh.

    Nhưng khi cô chuẩn bị ra khỏi xe, anh lại cúi xuống ôm ngang người cô với động tác vô cùng nhẹ nhàng. Anh cẩn thận đặt cô lên giường, đồng thời giúp cô cởi bỏ áo khoác dày cộp ra.

    "Em.. có thể tự mình cởi."

    "Tay em không tiện." Anh đáp.

    Tô Viên đang nghĩ ngợi, lại phát hiện động tác anh giúp cô cởi áo khoác rất thành thạo, giống như anh đã nhiều lần giúp cô cởi quần áo.

    Tô Viên sắc mặt đột nhiên đỏ, trời ạ, cô đang suy nghĩ cái gì vậy!

    Anh bảo cô nằm xuống, sau đó đắp chăn cho cô, vén góc chăn, ngồi xuống ghế bên cạnh giường cô, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ngắn của cô, "Được rồi, ngủ đi."

    Không phải đã nói làm bạn sao? Đây là cách đối xử với một người bạn sao?

    Tô Viên thầm nghĩ, nhưng cô thực sự rất mệt mỏi, cho nên mơ hồ nhắm mắt lại, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ sâu.

    Mục Ngạn lặng lẽ nhìn khuôn mặt say ngủ của cô. Anh nhớ tất cả mọi thứ về tình yêu của họ sâu sắc như thế nào, nhưng cô lại quên nó đi.

    Cô không nhớ mình đã ở bên sông, từng đi theo anh hơn một tiếng đồng hồ, cho đến khi chân cô đau nhức. Cô cũng không nhớ mình đã kiên trì nắm tay anh trong đêm mưa đó và nói rằng cô sẽ yêu. Thậm chí không nhớ đôi khuyên tai đá mặt trăng mà họ đã mua cùng nhau..

    Đôi khuyên tai của anh vẫn còn, nhưng đôi khuyên tai của cô đã biến mất.

    Khi cô rơi xuống biển, chẳng lẽ đôi khuyên tai cũng rớt ra ngoài rồi sao? Ngón tay của anh chạm nhẹ vào tai cô.

    Cúi người, mặt anh chậm rãi áp sát mặt cô, khẽ thì thầm: "Viên, anh biết mình sai rồi, anh đã sai lầm quá nhiều, nhưng.. trước đây em đã từng yêu anh như vậy, em nhất định có thể yêu anh lại một lần nữa có đúng không? Cho dù mất đi ký ức đó, chúng ta cũng sẽ có thể yêu nhau một lần nữa có đúng không?"

    Cô vẫn ngủ say, không trả lời anh.

    Môi anh nhẹ nhàng áp vào môi cô, như thể đang thực hiện một lời hứa nào đó.

    Cô y tá mở to mắt sau khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.

    Một lúc sau, đôi mắt lạnh lùng đó nhìn về phía cô, giống như đang cảnh cáo cô rằng nếu cô nói ra những gì mình nhìn thấy, thì cô sẽ mất mạng.

    Cô y tá thở hổn hển, vô tình lấy tay che miệng và gật đầu.
     
  5. aliceli

    Messages:
    207
    Chương 104: Quân Mạc Phi Đến Thăm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Mục Ngạn vẫn đến bệnh viện mỗi ngày, nhưng những hành động thân mật như trước đó đã ít đi, anh cũng không lộ ra vẻ mặt đau khổ như trước nữa, cũng không vội vàng thúc giục cô mau chóng khôi phục trí nhớ. Điều này khiến Tô Viên yên tâm hơn phần nào.

    Và khi Quan Xán Xán phát hiện ra điều này, cô ấy đã ngạc nhiên hỏi: "Mục Ngạn thực sự đồng ý làm bạn với cậu sao?"

    "Ừm." Tô Viên gật đầu, "Ít nhất như thế sẽ không làm cho cả hai phải khó xử." Nếu không, cô thật sự không biết nên đối mặt với Mục Ngạn như thế nào.

    "Vậy thì sau này cậu sẽ một lần nữa bắt đầu mối quan hệ với anh ấy chứ?" Quan Xán Xán hỏi.

    Tô Viên hai mắt mở to, căn bản không có nghĩ tới vấn đề này.

    Quan Xán Xán mỉm cười và nói: "Chắc cậu sẽ không nghĩ rằng Mục Ngạn sẽ làm bạn với cậu như thế này cho đến hết đời chứ?"

    Tô Viên cúi đầu suy nghĩ một chút rồi nói: "Có thể là sau này anh ấy phát hiện người anh ấy thích chỉ là mình trong đoạn ký ức đó chứ không phải là mình của hiện tại."

    "Mặc kệ là ai, thì người đó đều là cậu! Tình yêu của Mục Ngạn dành cho cậu tuyệt đối không hời hợt như cậu nghĩ đâu." Quan Xán Xán nói với Tô Viên bằng giọng điệu cực kỳ chắc chắn.

    Tô Viên sửng sốt một chút, "Mình từng rất yêu anh ấy sao?"

    Quan Xán Xán gật đầu, "Rất yêu. Ban đầu khi cậu quyết định bắt đầu mối quan hệ với anh ấy, mình đã từng hỏi qua cậu, cậu có nói với mình rằng, cậu rất muốn được yêu anh ấy, cậu còn nói, cậu sẽ cố gắng nổ lực hy vọng có một ngày nào đó anh ấy sẽ yêu cậu."

    Tô Viên hơi kinh ngạc, nhưng nghĩ lại thì cô thật sự cảm thấy mình sẽ nói như vậy.

    "Vậy xem ra hy vọng của mình cuối cùng cũng thành hiện thực." Tô Viên có chút ngượng ngùng nói. Bây giờ, dù nghĩ thế nào, cô vẫn cảm thấy không thể tin được Mục Ngạn lại yêu mình.

    Nhưng điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là ngày hôm sau Quân Mạc Phi đã đến bệnh viện thăm Tô Viên.

    Trên hành lang của bệnh viện, Mục Ngạn nhìn Quân Mạc Phi, lạnh giọng nói: "Thật không ngờ Quân gia luôn bận rộn lại có thời gian đến đây."

    "Cô ấy bị thương nặng như vậy, tôi đương nhiên phải tới thăm." Quân Mạc Phi cười nói, nếu không phải mấy ngày trước gặp chút chuyện, thì anh ta có lẽ đã đến trước vài ngày rồi.

    "Hai người còn ở bên nhau à?"

    "Không liên quan đến anh." Mục Ngạn lạnh lùng đáp.

    "Cô ấy và tôi rất hợp ý nhau, đương nhiên tôi không muốn cô ấy gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào, nếu thật sự ở bên anh, anh thật sự cho rằng mình có thể đảm bảo an toàn cho cô ấy cả đời sao? Đừng cho rằng tôi không biết lần này cô ấy đã xảy ra chuyện như thế nào?"

    Chuyện này, giấu người khác thì dễ, giấu Quân gia thì khó.

    Mục Ngạn sắc mặt đột nhiên tái nhợt.

    Quân Mạc Phi lướt qua Mục Ngạn nói: "Nghe nói cô ấy lần này hình như bị mất trí nhớ và quên một số chuyện về anh, nói không chừng đây lại là một chuyện tốt."

    Mục Ngạn thân thể chợt lảo đảo, anh cảm thấy lồng ngực như bị bóp chặt, chặt đến mức khó thở, giống như sắp ngạt thở..

    * * *

    Tô Viên kinh ngạc khi thấy Quân Mạc Phi bước vào phòng, "Anh Quân!"

    Quân Mạc Phi hơi nhướng mày, trong mắt anh hiện lên một tia kinh ngạc, theo anh được biết, Tô Viên đã mất đi một số ký ức liên quan đến mối quan hệ giữa cô và Mục Ngạn, anh cho rằng những ký ức về anh cũng sẽ bị quên mất, nhưng hiện tại xem ra cô vẫn nhớ về anh.

    "Nghe nói em bị mất trí nhớ, còn tưởng rằng em sẽ không nhớ ra tôi chứ." Quân Mạc Phi cười nói.

    "Sao có thể, anh là ân nhân của mà." Tô Viên ngượng ngùng cười nói.

    * * *

    Quân Mạc Phi đi ra khỏi phòng bệnh, lại nhìn thấy Mục Ngạn vẫn đứng ở hành lang bên ngoài phòng bệnh, lưng dựa vào tường, hai mắt khép hờ, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì.

    Tiếng bước chân của anh khiến Mục Ngạn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào anh. Quân Mạc Phi tiếp tục đi, nhưng khi anh đi ngang qua Mục Ngạn, đối phương đột nhiên duỗi tay ra, chặn đường anh.

    "Có việc gì sao?" Quân Mạc Phi dừng một chút, sau đó quay đầu hỏi người bên cạnh.

    "Ngay cả khi việc quên đi phần ký ức đó là một điều tốt đối với em ấy, ngay cả khi em ấy mãi mãi không thể nhớ những ký ức đó, tôi cũng sẽ không buông tay em ấy, em ấy sẽ không yêu ai khác ngoài tôi."

    Vì anh biết rất rõ rằng cả đời này anh chỉ yêu cô mà thôi!

    * * *

    Buổi tối, Mục Ngạn vẫn ở lại bệnh viện để chăm sóc cô.

    Tô Viên xấu hổ nói: "Thật ra trong bệnh viện có người chăm sóc cho em vào buổi tối. Nếu em cần gì, họ sẽ giúp đỡ, anh không cần lo lắng, anh nên về nghỉ ngơi sớm đi."

    "Em là đang muốn đuổi anh sao?" Mục Ngạn nhướng mày hỏi ngược lại.

    "Em chỉ cảm thấy anh nên nghỉ ngơi sớm thôi." Bây giờ Mục Ngạn so với trong trí nhớ của cô thì người gầy đi rất nhiều, sắc mặt thì lúc nào cũng tái nhợt. Anh đã chăm sóc cô trong khoảng thời gian nằm viện này, đương nhiên cô biết anh đã vất vả như thế nào.

    "Em nghỉ ngơi đi, chuyện đó em không cần lo." Anh vừa nói vừa gọt táo, sau đó cắt quả táo thành từng miếng nhỏ, đưa đến miệng cô.

    Cô hơi đỏ mặt, vội đưa tay lên, nhận lấy từ tay anh nói: "Em tự làm được rồi."

    Ánh mắt anh hơi tối lại, nếu không phải cô mất trí nhớ, thì cô đã vui vẻ há miệng trực tiếp ăn miếng táo anh đưa tới, thậm chí còn xin thêm miếng nữa.
     
  6. aliceli

    Messages:
    207
    Chương 105: Đem Vật Trả Lại Chỗ Cũ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Sau khi điều trị một thời gian, tình trạng của Tô Viên cũng tốt hơn so với lúc trước, cô cuối cùng cũng có thể xuất viện.

    Quan Xán Xán lái xe đến đón cô về nhà, Mục Ngạn cũng cho xe chạy theo phía sau, sau khi Tô Viên và gia đình cùng Quan Xán Xán bước ra khỏi xe đến trước cổng nhà, thì anh cũng bước xuống theo.

    "Cậu Mục!" Bố Tô dừng lại, đi tới trước mặt Mục Ngạn nói: "Đây không phải bệnh viện, sức khỏe bây giờ của Tô Viên cũng tốt hơn rồi, con bé cũng đã không còn nhớ chuyện giữa nó và cậu, vậy thì tôi nghĩ việc này nên chấm dứt tại đây thôi, nhà họ Mục các người, chúng tôi với không tới."

    Mục Ngạn sắc mặt tái nhợt, Tô Viên nghe xong lại không nhịn được kêu lên: "Ba!"

    Bố Tô trừng mắt nhìn con gái.

    Tô Viên có chút ngượng ngùng nhìn Mục Ngạn, nhưng anh lại thản nhiên nói: "Được, cháu hiểu rồi, vậy cháu chỉ đưa tới đây thôi." Nói xong, anh cũng không có đi lên phía trước.

    Khi Tô Viên theo bố mẹ vào nha, cô quay lại và thấy anh vẫn đứng đó. Không hiểu sao cô có cảm giác chua xót, trong lòng dâng lên một cảm giác phức tạp khó tả.

    * * *

    Khi Quan Xán Xán từ nhà Tô Viên đi ra thì phát hiện Mục Ngạn vẫn đứng đó, chưa hề rời đi.

    Cô khẽ thở dài bước lên trước, "Hai bác vẫn còn có thành kiến sâu sắc với anh, chuyện này vẫn cần chút thời gian để giải quyết." Nhưng quan trọng nhất là xem trí nhớ của Tô Viên có thể khôi phục hay không.

    "Em ấy thế nào rồi?" Anh hỏi.

    "Rất tốt, đã lâu không có về nhà, hiện tại có thể được về nhà, so với trong bệnh viện hẳn là thoải mái hơn nhiều." Quan Xán Xán nói: "Còn anh, anh không định đi sao?"

    "Tôi muốn ở lại đây một lát." Mục Ngạn nói.

    "Anh làm như vậy có ý nghĩa gì chứ?" Quan Xán Xán nói: "Cho dù anh có đứng ở đây bao lâu nữa, cũng sẽ không được gặp cậu ấy đâu, chi bằng anh nên nghĩ cách làm sao để hóa giải khúc mắc của hai bác đối với anh."

    "Cho dù không nhìn thấy được em ấy, nhưng đứng ở đây, sẽ cảm thấy như được ở gần với em ấy hơn." Mục Ngạn trầm giọng nói, khóe môi mang theo nụ cười nhàn nhạt.

    Quan Xán Xán sửng sốt, hồi lâu không nói nên lời.

    * * *

    Khi cô ăn tối cùng ba mẹ, cô không tự chủ liền hỏi: "Ba, mẹ, tại sao con lại rơi xuống biển? Việc này có liên quan gì đến Mục Ngạn mà khiến hai người ghét anh ấy đến vậy?"

    Bố mẹ Tô sắc mặt lập tức trở nên khó coi, hai người nhìn nhau một hồi, mẹ Tô hắng giọng nói: "Đừng nghĩ tới chuyện này nữa, nếu đã quên rồi, cần gì phải nhớ?"

    "Nhưng ít nhất con cũng nên biết mình bị thương như thế nào, phải không?" Tô Viên nói.

    "Biết thì có ích lợi gì?" Mẹ Tô hỏi ngược lại, "Viên, mẹ và bố con không muốn con nghĩ đến nỗi đau đó nữa, cho nên con cứ coi như không có việc gì, được không?"

    "Được rồi, những chuyện này đều kết thúc rồi, không còn gì để nói nữa. Hiện tại nhà chúng ta có thể bình an vô sự ở bên nhau, vậy là đủ rồi." Bố Tô nói.

    Đang nói chuyện, điện thoại trong nhà vang lên, mẹ Tô đứng dậy nghe điện thoại, một lúc sau nói với Tô Viên: "Viên, là Tiểu Vương gọi tới, trả lời đi."

    "Tiểu Vương?" Tô Viên sửng sốt một chút, lúc này mới ý thức được, mãi đến khi mẹ cô nói tên Vương Dũng Bân, cô mới nhận ra.

    Mặc dù nghe nói gia đình cô đã để lại thông tin liên lạc cho anh ta trước khi trở về thành phố, nhưng Tô Viên không ngờ rằng không lâu sau khi xuất viện, cô sẽ nhận được điện thoại của anh.

    Vương Dũng Bân quan tâm hỏi thăm sức khỏe của cô, cô vô cùng biết ơn hai mẹ con họ, nếu không có họ, cô đã không thể sống sót.

    Hơn nữa, khi biết hai người họ đã dùng gần hết số tiền dành dụm được để chữa bệnh cho mình, lòng biết ơn của cô càng sâu đậm hơn, cô chỉ muốn sau này sẽ báo đáp thật tốt.

    "Đợi thêm một thời gian nữa, khi đó tiết kiệm đủ chi phí đi lại, tôi sẽ đến thành phố thăm cô." Anh ấy nói.

    "Thật ngại quá, em nên đến làng chài gặp anh." Tô Viên vội vàng nói, vốn dĩ cô định sau khi bình phục sẽ quay về thăm hai người họ.

    "Dù sao tôi cũng chưa đến thành phố lần nào, mẹ tôi cũng muốn đi. Với lại, chỗ tôi vẫn còn đồ của cô, lần trước cô đi vội quá, nên quên đưa nó cho cô."

    "Đồ vật?"

    "Đó là chiếc khuyên tai nhỏ. Khi tôi cứu cô, tai của cô lại chảy máu, vì vậy tôi đã tháo chiếc khuyên tai nhỏ này ra. Khi tôi đến thành phố, tôi sẽ mang chúng trả lại cho cô."

    Cả hai trò chuyện một hồi rồi mới kết thúc cuộc gọi.

    Tô Viên chạm vào tai, trên tai cô lúc đó thực sự đeo thứ gì đó? Cô luôn cảm thấy rằng vật đó hình như rất quan trọng đối với cô.

    Và Vương Dũng Bân thực sự đã làm như anh ấy nói, sau hơn 20 ngày, anh ấy đã đến thành phố. Tất nhiên, khi đến, anh ấy đã đặc biệt mang theo rất nhiều cá khô. Gia đình cô đương nhiên tiếp đãi anh nồng nhiệt.

    Mẹ của anh ấy không đi cùng, nghe nói là do say tàu xe. Tô Viên nói: "Vậy lần này khi anh trở về, em cũng sẽ cùng anh đi thăm mẹ anh!"

    "Được, mẹ tôi sẽ rất vui khi gặp lại cô." anh ấy cười nói.

    Một lúc sau, anh ấy lấy ra một chiếc túi vải nhỏ, sau khi mở chiếc túi vải nhỏ đó ra bên trong có một đôi khuyên tai bằng đá mặt trăng.

    Khi Tô Viên nhìn thấy chúng, cô đã rất sửng sốt.

    Nếu cô nhớ không lầm, cô đã nhìn thấy đôi khuyên tai cùng kiểu trên tai Mục Ngạn.

    "Đây là đôi khuyên tai của cô, cuối cùng cũng có thể trả nó cho chủ nhân ban đầu của nó."

    Cô nhìn chằm chằm vào đôi khuyên tai đặt trên bàn. Cùng lúc đó, bố mẹ Tô lo lắng nhìn con gái, sợ con gái mình sẽ nhớ lại việc gì đó.

    Cả hai thở phào nhẹ nhõm cho đến khi nghe cô nói: "Đây là khuyên tai của em à?"

    Vương Dũng Bân gật đầu chắc chắn.

    Tô Viên cười đem chúng cất đi, "Cám ơn anh."

    Cô đương nhiên không biết rằng cảnh tượng Vương Dũng Bân đến nhà cô, sau đó được ba mẹ cô dẫn đến một khách sạn nhỏ gần đó ở vài ngày, đã bị chụp lén.

    Các bức ảnh và video đều được trình bày trước mặt Mục Ngạn.

    Mục Ngạn đang ngồi trên ghế sofa, trước mặt anh có rất nhiều ảnh, có ảnh của Vương Dũng Bân, có ảnh của Tô Viên, còn có ảnh cả nhà họ vui vẻ bên nhau.

    Trong đoạn video được quay lại, điểm này càng thể hiện rõ hơn, bố mẹ cô đều nở nụ cười vui vẻ tiếp đón Vương Dũng Bân, trông họ như một gia đình.

    Một gia đình.. Những lời này khiến tim anh nhói lên. Anh có điều tra sự việc và biết được Vương Dũng Bân là người đã cứu Tô Viên, và gia đình cô tiếp đãi anh như ân nhân đã cứu tính mạng của con gái mình. Nhưng tại sao trong lòng mơ hồ thấp thỏm không yên, là ghen sao?

    Bên kia, Tô Viên nhìn vào hai chiếc khuyên tai bằng đá mặt trăng trong lòng bàn tay. Cô do dự một lúc, ra khỏi giường, ngồi trước bàn làm việc, đối mặt với gương, đeo đôi khuyên tai đá mặt trăng vào.

    Và khi cô đeo vào, nhìn mình trong gương, một nỗi đau chợt lóe lên trong tâm trí cô, như thể có một giọng nói vụt qua tai, nói rằng..

    "Em định mua tặng anh sao?"

    "Em nghĩ cái này khá hợp với anh. Không phải anh lúc nào cũng đeo khuyên tai sao? Vì anh không muốn đeo.. ừm, đúng rồi, vậy thì anh thay bằng đôi khuyên tai này đi, cũng không tệ đâu."

    "Em cảm thấy đá mặt trăng sẽ hợp với anh sao?"

    "Nó có chút giống như cảm giác mà người ta cảm nhận về anh, nhìn từ xa sẽ cảm thấy rất rõ ràng trong suốt, nhưng nhìn kỹ lại thì rất mơ hồ."

    Cô ôm lấy đầu, chậm rãi cuộn người lại, sao cô lại quên mất, không phải tình yêu nên ngọt ngào sao? Hay là, tình yêu giữa cô và Mục Ngạn quá đau khổ, đau đến mức cô muốn quên đi?

    Ngày hôm sau, cô bàng hoàng tỉnh dậy, sau đó nhớ ra hôm nay cô có hẹn với Vương Dũng Bân, cô muốn đưa anh đi tham quan khắp thành phố.
     
  7. aliceli

    Messages:
    207
    Chương 106: Xuất Hiện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Khi Tô Viên dẫn Vương Dũng Bân dạo quanh thành phố, tiện thể dẫn anh ấy vào mua vài bộ đồ tặng cho anh ấy thì gặp phải Phương Lê và Hồ Tiểu Quỳnh.

    "Cậu và anh ta là.." Phương Lê lên tiếng hỏi trước.

    "Anh Vương là bạn của mình." Tô Viên nói.

    Hồ Tiểu Quỳnh ánh mắt đột nhiên sáng lên, "Cậu cùng người đàn ông khác đi mua sắm.. Chẳng lẽ cậu cùng Mục Ngạn chia tay rồi sao, anh ta là bạn trai mới của cậu?"

    Cô cảm thấy choáng về nhận định của Tiểu Quỳnh, cô và anh ta, họ trông giống như bạn trai và bạn gái sao?

    "Cái gì, Tô Viên, cậu đã chia tay với Mục Ngạn rồi sao? Haiz, nhưng mà cũng đúng, có quá nhiều phụ nữ theo đuổi một người đàn ông như Mục Ngạn! Chia tay sớm thì tốt hơn, ít nhiều cậu cũng sẽ không cần phải lo lắng một ngày nào đó sẽ bị người ta đá!" Phương Lê bèn nói theo.

    Dù sao thì Tô Viên và Mục Ngạn cũng từng là người yêu của nhau, cô ấy không thể nói rằng cô không có chút ganh tị nào. Chỉ là trước đây đã từng thấy qua Chu Anh đã phải trả giá như thế nào khi gây khó dễ cho Tô Viên, nên cô ấy không dám làm gì, chỉ có thể đem sự ghen tị cất giấu trong lòng. Bây giờ nhìn thấy Tô Viên đi cùng người khác, nghĩ rằng đã chia tay với Mục Ngạn, nên mượn cơ hội này muốn chế giễu cô.

    Trong khi cô đang nghĩ không biết phải nói như thế nào, thì bên kia có một cặp nam nữ đang cãi nhau, người nam kia tức giận không biết trút vào đâu, nên đã quay sang định ra tay với cô.

    "Ba người các cô ồn ào quá?" Người đàn ông đó giơ tay hướng về phía Tô Viên.

    Thấy người đàn ông đó định đánh cô, Vương Dũng Bân sải bước về phía trước và chặn tay đối phương, ngay lập tức, hai người vật lộn như một quả bóng

    Thấy vậy, Tô Viên định tiến lên thuyết phục, nhưng người phụ nữ kia đã lao tới trước mặt cô, đẩy cô một cách hung hãn như thể có mối hận sâu sắc nào đó, không ngừng nói: "Cô đừng cho như thế là xong việc, nếu như bạn trai tôi có chuyện gì, tôi sẽ không bỏ qua cho cô!"

    Cô bị đẩy lảo đảo lui về phía sau vài bước, cảm thấy cơ thể như sắp ngã ra phía sau. Đột nhiên, một bàn tay ôm eo cô, thân thể cô được một cánh tay mạnh mẽ đỡ lấy, sau đó cả người cô gần như được ôm trong vòng tay, hơi thở quen thuộc khiến đầu cô chợt lóe lên một cái tên.

    Mục Ngạn.

    Tô Viên giật mình, quay đầu lại, ngơ ngác nhìn anh, "Anh.. anh tại sao lại tới đây?"

    Đôi mắt anh sâu thẳm nhìn cô, "Anh không nên ở đây sao?"

    "Đương nhiên.. không phải." Tô Viên vội vàng nói.

    Nếu không phải lúc này nhìn thấy cô sắp bị ngã, có lẽ anh vẫn trốn trong bóng tối âm thầm lặng lẽ nhìn cô.

    "Cảm ơn vì vừa rồi đã giúp em."

    Nhưng sau khi cảm ơn xong, tay anh vẫn để trên eo cô. Tô Viên không khỏi có chút đỏ mặt, chỉ có thể nhỏ giọng nhắc nhở: "Cái kia.. tay của anh.. có thể buông ra được không?"

    Anh trầm ngâm nhìn cô rồi buông tay ra, liếc nhìn người phụ nữ vừa đrồi đẩy cô.

    Người phụ nữ bị nhìn kia cảm thấy sợ hãi không dám nói bất cứ điều gì. Một bên khác, Phương Lê và Hồ Tiểu Quỳnh trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin được, với hành động của anh, thì nhìn không ra bọn họ đã chia tay rồi.

    Cô định bước lên kéo Vương Dũng Bân ra khỏi người đàn ông đó. Nhưng cô mới đi được hai bước, liền bị anh ngăn lại, "Đừng qua đó, sẽ llàm em bị thương đấy."

    "Nhưng em phải kéo bọn họ ra!" Tô Viên lo lắng nói.

    "Cho dù em có qua đó, em nghĩ rằng với tình trạng hiện tại của em, em có thể kéo hai người đàn ông đang đánh nhau đó ra không?" H

    "Vậy thì.." Cô cắn môi, ánh mắt đột nhiên rơi trên người anh, cô đột nhiên nghĩ, lấy năng lực của Mục Ngạn, hẳn là có thể tách hai người đó ra.

    Nhưng mà, cô còn chưa kịp mở lời, anh đã nói, "Muốn anh tách hai người đó ra sao?"

    "Anh đồng ý sao?" Mắt cô sáng lên.

    "Nếu em muốn, thì không có gì anh không đồng ý." Chỉ cần cô muốn, anh đều có thể làm cho cô.

    Nói xong, anh đi thẳng về phía hai người đang đánh nhau.

    Cô trong thấy người đàn ông kia bị anh ném văng ra ngoài cho đến khi đập vào chiếc bàn bên cạnh rồi ngã xuống đất.

    "Mẹ kiếp, mày có biết tao là ai không, mày có gan thì nói tên ra đi! Đợi khi tao gọi người đến, sẽ đánh mày một trận tơi bời."

    "Cút!" Anh lạnh lùng nói.

    Người đàn ông nghe vậy, trên mặt đầy tức giận, nhưng lại không dám tiến lên, đột nhiên đang không biết làm sao, bạn gái anh ta đột nhiên đi tới, ghé vào tai anh ta thì thầm nói điều gì đó, khuôn mặt của người đàn ông chuyển từ tức giận sang tái nhợt.

    "Mục tổng, thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, không biết là ngài đây, tôi.. tôi bây giờ liền đi khỏi đây." Nói xong, tựa hồ như bị truy đuổi, anh ta liền kéo bạn gái của mình và nhanh chóng rời đi.

    Phương Lê và Hồ Tiểu Quỳnh lúc này xấu hổ đi đến chỗ Tô Viên, "Này, Tô Viên, tại sao vừa rồi cậu không nói rằng cậu và Mục Ngạn không có chia tay, làm cho bọn mình hiểu lầm."

    "Đúng vậy, kỳ thật bọn mình cũng lo lắng cho cậu, vì vậy những lời lúc nãy bọn mình nói, cậu không cần phải để trong lòng!" Nói xong, hai người họ vội vàng rời đi.

    Tô Viên cảm ơn Mục Ngạn, sau đó vội vàng chạy đến kiểm tra vết thương của Vương Dũng Bân, cô còn có ý định đưa anh đến bệnh viện.

    Nhưng anh ta vội vàng xua tay nói: "Chỉ là vết thương ngoài da thôi, không cần phải đi bệnh viện đâu."

    "Nhưng nếu như.." Tô Viên muốn nói thêm gì đó.

    "Nếu như em lo lắng, thì đi bệnh viện đi, tôi lái xe đưa hai người đi." Mục Ngạn đột nhiên nói.

    Trong lúc nhất thời, Vương Dũng Bân không biết nên từ chối như thế nào, đành nghe theo lời đi đến bệnh viện kiểm tra.

    Khi ba người lên xe, Vương Dũng Bân ngồi ở ghế sau không khỏi hỏi: "Phải rồi.. Tô Viên, cô và anh Mục đây là người yêu sao?"
     
  8. aliceli

    Messages:
    207
    Chương 107: Đừng Bảo Vệ Người Khác Nữa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Tô Viên do dự một lúc và trả lời: "À.. cũng chưa tính là như vậy." Cô và anh đồng ý bắt đầu từ mối quan hệ bạn bè, nên chưa thể tính là người yêu của nhau.

    Mục Ngạn đang lái xe vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, như thể anh không quan tâm đến câu trả lời của cô.

    "Vậy bây giờ cô vẫn chưa có đối tượng hẹn hò sao?" Vương Dũng Bân ngây ngô hỏi.

    ".. Ừm." Tô Viên thấp giọng đáp lại, chỉ cảm thấy những lời này nói ra trước mặt Mục Ngạn thì cực kỳ xấu hổ.

    Một lúc sau, xe đến bệnh viện gần đó, ba người xuống xe, Tô Viên đưa Vương Dũng Bân vào để bác sĩ khám, còn cô và Mục Ngạn ở bên ngoài.

    Tô Viên hắng giọng nói: "Hôm nay cảm ơn anh đã giúp em và anh Vương, nếu không có anh thì không biết mọi việc sẽ càng trở nên tồi tệ như thế nào."

    "Anh chỉ muốn giúp em mà thôi." Mục Ngạn nhàn nhạt nói.

    Tô Viên có chút nghẹn ngào.

    Nhưng anh lại nói: "Anh ta là người đã cứu em đúng không?"

    Tô Viên không ngạc nhiên khi anh biết được việc này, dù sao với năng lực của anh, muốn tìm hiểu một việc gì đó thì không khó, "Ừm, nếu như không có anh ấy, thì e rằng em cũng sẽ không sống sót được, anh ấy là ân nhân của em, hơn nữa, mẹ của anh ấy là người tốt, ban đầu họ cứu em không phải vì chút tư lợi nào cả, mà chỉ là thật lòng muốn cứu em thôi."

    "Cho nên, cho dù sức khỏe của em chưa hoàn toàn hồi phục, em vẫn muốn đưa anh ta tham quan thành phố sao?" Thanh âm của anh trầm hơn một chút.

    "Anh Vương khó khăn lắm mới đến thành phố, em đương nhiên phải dẫn anh ấy đi." Cô không phát hiện ra trong giọng nói của anh có chút kỳ lạ, vẫn tiếp tục nói: "Hơn nữa, một người đàn ông đơn thuần lương thiện như anh ấy, nếu một mình ra đường thì rất dễ bị lừa gạt, bắt nạt. Cũng giống như lúc nãy, khi nhìn thấy em bị người khác đánh, anh ấy đã không nghĩ tới bản thân mà đã lao ra giúp em."

    "Vậy em có bao giờ nghĩ rằng, nếu như anh không xuất hiện, em bước ra ngăn cản như thế sẽ tự làm mình bị thương thật không?"

    Nhưng Tô Viên lại nói: "Lúc nãy em đương nhiên phải bảo vệ anh ấy, chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn anh ấy bị ức hiếp sao?"

    Ánh mắt anh nhìn cô chằm chằm, cô ở trước mặt anh, nói rằng muốn bảo vệ người đàn ông khác.. Mà trước đó, cô đã từng nói với anh rằng cô sẽ bảo vệ anh!

    Mục Ngạn đột nhiên đứng dậy, Tô Viên còn đang mơ hồ thì anh đã vươn tay, nắm lấy cổ tay cô, kéo cô đến một góc hành lang. Cơ thể cô bị anh áp sát vào tường.

    Anh cúi đầu và nhìn chằm chằm vào cô, "Tại sao.. tại sao em lại đi bảo vệ người khác?"

    "Mục Ngạn, anh đang nói cái gì thế! Buông tay em ra, anh Vương nếu đi ra mà không thấy chúng ta chắc chắn sẽ đi tìm." Cô sắc mặt có chút đỏ bừng nói.

    Nhưng hai chữ "Anh Vương" dường như càng kích thích thần kinh của anh, mặt anh kề sát mặt cô, thân thể hai người càng sát vào nhau, hai chân áp sát vào chân cô, tư thế mơ hồ đến mức khiến người ta đỏ mặt.

    "Đừng gọi anh Vương nữa." Mí mắt anh rũ xuống, nhìn chằm chằm khuyên tai đá mặt trăng trên tai cô. Anh còn tưởng rằng đôi khuyên tai này có lẽ đã chìm xuống biển rồi, không ngờ hôm nay lại thấy cô đeo nó.

    Môi anh ghé sát vành tai cô, hôn nhẹ lên chiếc hoa tai, đầu lưỡi lướt qua vành tai cô, chậm rãi mút: "Viên, sao em lại đeo đôi khuyên tai này? Em cũng biết, đôi khuyên tai này giống hệt như cái anh đang đeo, phải không?"

    "Chỉ là.. Anh Vương lần này tới thành phố, nhân tiện trả đôi khuyên tai lại cho em. Em.. chỉ đeo vào thôi, không có ý nghĩa gì đặc biệt cả.."

    Nhưng môi anh men theo tai cô và đáp xuống gò má cô.

    Cô vội quay mặt đi.

    Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, quai hàm của cô bị những ngón tay anh siết chặt, buộc cô phải nhìn với anh.

    Môi anh áp vào môi cô, hôn lên môi cô.

    Cô muốn đẩy anh ra, nhưng cảm giác này lại không hiểu sao lại quen thuộc như vậy.. Chẳng lẽ lúc còn hẹn hò bọn họ đã hôn nhau nhiều lần rồi sao?

    Nụ hôn của anh chứa đựng sự dịu dàng, lo lắng, khao khát.. Dường như chứa đựng quá nhiều cảm xúc.

    "Viên, đừng bảo vệ người khác nữa, được không?" Giọng anh thì thầm bên tai cô, "Nếu em muốn báo đáp ân tình của Vương Dũng Bân, vậy anh có thể phái người đi bảo vệ an toàn cho anh ta, không để cho anh ta bị người khác ức hiếp, nhưng.."

    "Nhưng sao?" Cô sửng sốt hỏi.

    Nhưng.. cô chỉ cần bảo vệ anh là được rồi, còn anh sẽ bảo vệ cô cả đời.. Những lời này vừa định thốt ra khỏi miệng, thì đột nhiên giọng nói của Vương Dũng Bân cách đó không xa truyền đến.

    "Tô Viên, Tô Viên!" Từ trong giọng nói, rõ ràng có thể nhận ra rằng anh ta sau khi rời khỏi phòng khám đã lo lắng tìm kiếm hai người họ.

    "Xin lỗi, anh Vương, vừa rồi em có chút việc, bác sĩ nói như thế nào?" Tô Viên tiến lên nói.

    "Bác sĩ nói không sao cả, chỉ cần bôi thuốc là được."

    Sau đó ba người quay trở về, Tô Viên ngồi ở ghế phụ, vì hôm nay xảy ra nhiều chuyện nên cô có hơi mệt mỏi đến gủ thiếp đi, cô còn không biết rằng xe đã đến trước khách sạn mà Vương Dũng Bân hiện đang ở.

    "Sao không đưa cô ấy về nhà trước, lát nữa tôi có thể một mình đi bộ về khách sạn."

    "Chuyện này anh không cần lo lắng, tôi sẽ đưa em ấy về nhà an toàn." Mục Ngạn nhàn nhạt nói.

    "Nhưng hôm nay cô ấy ra ngoài với tôi, nếu bây giờ tôi để cô ấy một mình.." Vương Dũng Bân còn chưa nói xong đã bị Mục Ngạn cắt ngang.

    "Em ấy không ở một mình." Mục Ngạn liếc nhìn Tô Viên còn đang ngủ say, "Từ trước đến nay em ấy chưa bao giờ một mình, tôi sẽ luôn ở bên cạnh em ấy."

    Vương Dũng Bân rợn tròn mắt, khó hiểu nói: "Nhưng cô ấy không phải đã nói là hai người không phải là người yêu của nhau sao?"

    Mục Ngạn khóe môi lộ ra một tia bất đắc dĩ, "Nếu như em ấy nói không phải thì cứ cho là không phải vậy, nhưng đối với tôi mà nói, em ấy vẫn luôn là người yêu của tôi, cho dù là trước đây hay hiện tại hoặc tương lai em ấy đều là người yêu của tôi."

    Vương Dũng Bân vẫn còn ngây người cho đến khi xuống xe, hồi lâu mới định thần lại.

    Trước cổng khu nhà của Tô Viên, anh quay đầu lại, nhìn khuôn mặt đang say ngủ của cô, giữa hai hàng lông mày hiện lên một tia mệt mỏi, thầm nghĩ hôm nay cô suýt chút nữa đã bị thương, anh cảm thấy có chút sợ hãi.

    Anh nhẹ nhàng đưa tay vuốt mái tóc ngắn của cô, sau khi nhìn thấy đôi khuyên tai bằng đá mặt trăng trên tai cô, khóe môi anh vô thức hiện lên một nụ cười.

    Mặc dù cô nói rằng đeo đôi khuyên tai này không có ý nghĩa gì, nhưng cuối cùng thì cô vẫn đeo chúng, phải không?

    Anh xuống xe mở cửa, cẩn thận tháo dây an toàn, ôm cô đi vào khu nhà của cô.
     
  9. aliceli

    Messages:
    207
    Chương 108: Rất Muốn Khóc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Lúc này đã là 4 giờ chiều, nhưng ánh mặt trời vẫn còn có chút chói mắt, cô gần như theo bản năng vùi mặt vào lòng anh, điều này khiến tâm trí anh run lên bần bật.

    Khi bố mẹ Tô nhìn thấy con gái mình được Mục Ngạn ôm vào, hai mắt trợn tròn.

    "Cậu.. sao cậu có thể ở cùng con bé.. không phải nó nên ở cùng tiểu Vương sao?" Giọng nói của bố Tô có chút lạc điệu.

    "Bây giờ em ấy ngủ rồi, cháu đưa em ấy về phòng trước." Mục Ngạn nói với giọng nhỏ nhẹ, hiển nhiên là không muốn bởi vì tiếng nói chuyện mà đánh thức người đang ngủ.

    Bố mẹ Tô đành phải đi theo phía sau, chỉ thấy anh cẩn thận đặt con gái lên giường, sau đó đắp chăn, bộ dáng cẩn thận như vậy lại khiến người ta động lòng.

    "Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cậu và con bé là như thế nào?" Bố Tô vừa ngồi xuống đã hỏi.

    "Hôm nay ở trung tâm mua sắm, cháu tình cờ gặp em ấy và Vương Dũng Bân nên đã lái xe đưa họ về. Vì em ấy ngủ gật trong xe nên cháu đưa Vương Dũng Bân về khách sạn trước, sau đó đưa em ấy về nhà."

    "Hiện tại người cũng đã đưa về tới nhà rồi, cậu có thể về được rồi." Bố Tô lên tiếng đuổi người.

    Mục Ngạn đứng dậy, vừa định rời khỏi thì anh đột nhiên quay đầu nói với bố mẹ Tô: "Bác trai bác gái, cháu và em ấy không có chia tay, cháu cũng không bao giờ chia tay." Nói xong sau đó anh quay người rời đi.

    "Cậu ta đang nói cái gì vậy! Không chia tay là có ý gì? Chuyện này chỉ dựa vào một mình cậu ta đưa ra quyết định à?" Bố Tô tức giận nói.

    "Ít nhất thì cậu ta thật sự vẫn còn yêu con bé, vậy tại sao ông lại tức giận? Hãy để con bé tự quyết định về tình cảm của nó đi!" Mẹ Tô lên tiếng.

    Bố Tô nghe vậy liền thở dài, nhưng không nói gì nữa.

    * * *

    Tô Viên đột nhiên phát hiện ra rằng, khi cô đưa Vương Dũng Bân đến nhiều danh lam thắng cảnh khác nhau trong thành phố, cô sẽ luôn nhìn thấy Mục Ngạn.

    Một lần có thể nói là tình cờ, nhưng hai ba lần thì sao?

    Sau này, dù cô có ngu ngốc đến đâu, cô cũng có thể biết đó là cố ý.

    Tuy nhiên, khi cô hỏi anh thì anh trả lời: "Đề phòng em bị thương lần nữa."

    Trong thời gian dẫn Vương Dũng Bân đi tham quan, cô giúp anh ta chụp lại những bức ảnh để làm kỉ niệm.

    "Tô Viên, hay là chúng ta chụp chung với nhau vài tấm đi, tôi có thể đem những bức hình đó cho mẹ tôi xem, mẹ tôi cũng muốn nhìn thấy cô."

    Tô Viên nghe vậy lập tức đồng ý, "Được!"

    Nhưng họ phải tìm người chụp ảnh cho mình, vì vậy cô nhìn sang Mục Ngạn ở bên cạnh, "Anh có thể chụp ảnh giúp em và anh Vương không?"

    Mục Ngạn nhìn chằm chằm Tô Viên không nói lời nào.

    Ngay khi Tô Viên đang suy nghĩ xem có nên tìm một người qua đường giúp cô hay không, thì anh đã lấy chiếc máy ảnh từ tay cô.

    "Em có nhớ lần trước em cùng anh chụp ảnh là khi nào không?" Anh đột nhiên hỏi.

    Cô và anh đã từng hẹn hò, nhất định phải chụp ảnh chung, vậy ảnh của họ sẽ như thế nào?

    Buổi tối, sau khi đưa Vương Dũng Bân về đến khách sạn, anh tiếp tục lái xe đưa cô về.

    "Anh có ảnh chụp chung của chúng ta không?"

    Anh hơi sửng sốt, một lúc sau mới đáp: "Có."

    "Vậy có thể cho em xem được không?" Cô lại hỏi.

    Ánh mắt anh tối sầm lại, "Sao đột nhiên lại muốn xem?"

    "Em rất tò mò muốn xem lúc đó mình như thế nào."

    Sau một lúc im lặng, Mục Ngạn lấy ví ra đưa cho cô.

    Tô Viên sững người một lúc, nhìn anh, nhưng thấy anh nói: "Mở ra đi."

    Cô vừa mở chiếc ví ra, sau đó nhìn thấy một bức ảnh bên trong chiếc ví. Đây là ảnh chụp của cô và anh, trong ảnh, anh và cô kề sát nhau, đôi mắt cô như đang cười, rõ ràng là rất hạnh phúc, trong khi vẻ mặt của Mục Ngạn lại vô cảm, nhưng có một chút dịu dàng trong mắt anh.

    Trái tim dường như đột nhiên co thắt lại, không ngừng đập dồn dập, trong hốc mắt tựa hồ có một loại chất lỏng ấm áp nào đó trào ra. Đó là nước mắt của cô, rơi xuống chiếc ví.

    "Sao vậy?" Mục Ngạn thấy thế, lo lắng hỏi.

    Tô Viên lắc đầu, vội vàng giơ tay lên muốn lau đi những giọt nước mắt trên ví, nhưng cô càng lau, nước mắt dường như không thể khống chế được, rơi xuống càng dữ dội.

    ".. Em xin lỗi.. đã làm bẩn ví của anh.." Cô sụt sịt nói, muốn trả lại ví cho anh.

    Nhưng ngay sau đó, anh kéo cả người cô lại, "Sao em lại khóc?"

    Cô không ngừng lắc đầu, nước mắt lăn dài, "Không biết tại sao, em chỉ cảm thấy muốn khóc thôi." Không biết là buồn hay vui, nhưng khi nhìn thấy bức ảnh của họ thì cảm xúc dâng lên một cách khó hiểu.

    "Đừng khóc.. đừng khóc." Mục Ngạn ôm cô vào lòng, một tay ôm sau đầu cô, tay kia nhẹ nhàng vỗ lưng cô, tựa hồ rất sợ cô khóc.

    Còn cô thì khóc lớn ở trong vòng tay anh. Dường như muốn khóc cho ra hết những giọt nước mắt tích tụ bấy lâu.

    "Đừng khóc, đừng khóc nữa, Viên.." Anh khẽ thì thầm. Đối với anh, cô là tất cả, nên chỉ cần cô khóc thôi thì anh sẽ đau lòng.

    * * *

    ".. Vừa rồi thật sự xin lỗi, áo khoác của anh.." Cô cắn môi, mặt có chút đỏ bừng nhìn vết ướt trên quần áo anh.

    Mục Ngạn thản nhiên nói: "Chỉ là một chiếc áo mà thôi."

    "Hay là để em nó rồi trả lại cho anh sau?"

    "Em muốn giặt cho anh?" Mục Ngạn nhướng mày.

    Áo của anh là do cô làm bẩn, nên cô gật đầu. Mục Ngạn cởi áo khoác của mình và đưa nó cho cô.

    Cô cầm lấy nó rồi vội vàng muốn xuống xe. Nhưng cổ tay cô đột nhiên bị anh nắm lấy.

    Cô quay đầu hơi kinh ngạc nhìn anh, "Còn chuyện gì nữa không?"

    Mục Ngạn giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt sưng đỏ của cô, "Vừa nãy em đã khóc rồi, về rồi thì đừng khóc nữa."

    "Em.. em biết rồi!" Nói xong cô vội vàng xuống xe.
     
  10. aliceli

    Messages:
    207
    Chương 109: Một Phần Ký Ức (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Lần trước khi cô ngủ quên trên xe, Mục Ngạn đã ôm cô vào nhà, lần đó cô đã để quên quần áo mà cô mua định tặng cho Vương Dũng Bân trên xe của anh, hôm nay anh gọi điện thoại đến tìm cô.

    "Nếu em muốn lấy lại quần áo, thì trực tiếp đến chỗ của anh lấy."

    "Bây giờ?" Tô Viên sửng sốt, lúc này đã hơn tám giờ tối.

    "Đúng, nếu như em không đến lấy, thì anh sẽ vứt chúng đi."

    "Này, đừng vứt đi! Em sẽ đến ngay!" Cô vội vàng nói, dù sao bộ đồ này cũng có giá bằng nửa tháng lương của cô, không thể để bị vứt đi được.

    Khi cô ra khỏi nhà thì đã có xe chờ trước nhà cô, sau khi cô lên xe, họ đưa cô đến Mục gia.

    Tô Viên đi theo đến một căn phòng, người đàn ông đưa cô tới gõ cửa hai lần, sau đó nói với cô: "Cô Tô, anh Mục đang đợi cô ở bên trong."

    Tô Viên đẩy cửa bước vào phòng, thấy anh đang ngồi trên ghế sofa, tay cầm bộ âu phục.

    "Em đến đây nhanh hơn so với anh nghĩ."

    Tô Viên cắn môi, đưa chiếc áo khoác trong tay cho anh, "Áo của anh đã giặt sạch rồi."

    Anh đứng dậy, cầm lấy chiếc áo mà cô đưa, cúi đầu nhìn như đang suy nghĩ điều gì.

    Tô Viên khẽ cắn môi, "Vậy anh có thể trả đồ cho em chưa?"

    Hàng mi dài khẽ run, anh ngẩng đầu lên, "Em thật sự để ý đến bộ đồ kia sao?"

    "Anh Vương hai ngày nữa sẽ trở về, đây là món quà em muốn tặng anh ấy, cho nên.." Cô còn chưa nói xong, anh đã ném chiếc áo trong tay xuống ghế, sải bước đi tới gần cô, "Anh đã nói đừng có kêu anh Vương gì đó nữa!"

    "Mục Ngạn.." Tô Viên sửng sốt, theo bản năng muốn lui về phía sau vài bước, nhưng cô vừa động thì tay anh đã nắm lấy eo cô, giữ cô lại, ôm cô vào lòng.

    "Vương Dũng Bân, quan trọng như vậy sao? Vì một bộ quần áo mà em vội vàng đến đây như vậy sao?" Anh nhìn cô chằm chằm nói.

    "Anh ấy là ân nhân của em, anh ấy đương nhiên quan trọng."

    "Em chỉ xem anh ta là ân nhân thôi đúng không?" Mặt anh kề sát vào cô, chóp mũi gần như chạm vào cô, thanh âm tràn đầy lo lắng, giống như muốn được cô xác nhận.

    "Mục Ngạn, anh buông em ra trước đi!" Tô Viên lo lắng nói, không ngừng vặn vẹo thân thể, cố gắng giãy giụa.

    "Viên, nói cho anh biết, em chỉ xem anh ta là ân nhân cứu mạng thôi, em nói đi!"

    Ngay khi anh đang hung hăng hôn cô, trong phòng vang lên một tiếng tát lớn. Trong phút chốc, tất cả động tác đều như đông cứng lại, Tô Viên thở hổn hển, mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào tay mình, có chút không thể tin được, vừa rồi cô thật sự đã tát anh.

    "Anh.. không sao chứ." Cô ngập ngừng hỏi.

    Nhưng anh không trả lời cô, đôi mắt anh khép hờ, căn phòng im lặng đến đáng sợ. Cô nhịn không được giơ tay vươn lên định chạm vào nơi cô vừa tát. Thế nhưng, khi ngón tay sắp chạm đến, cổ tay cô đột nhiên bị anh giữ chặt.

    "Anh làm em chán ghét đến mức này sao?"

    "Em.." Cô không biết phải trả lời như thế nào.

    "Nếu em đối với anh chỉ có sự chán ghét, vậy thì em đừng vô tư chạm vào anh như thế." Anh lạnh lùng nói, sự đụng chạm của cô chỉ khiến dục vọng của anh càng không thể khống chế, càng khiến anh khẩn trương hơn muốn giam cầm cô, không cho cô rời xa anh chút nào.

    Sắc mặt Tô Viên tái nhợt, sau một khắc, anh buông tay cô ra, "Nếu tối nay em thực sự chỉ đến lấy bộ vest, vậy thì em bây giờ có thể đem đó đi rồi."

    "Thực xin lỗi, em không phải cố ý." Cô cắn môi nói sau đó rời khỏi phòng.

    Một nụ cười gượng gạo từ khóe môi anh, và anh gần như thầm thì với chính mình, "Viên, anh phải làm gì để được đến gần em đây?"

    Sau khi cô bước ra khỏi phòng, lúc này cô mới nhận thức mình đã bị lạc đường, hơn nữa, ở đây, cửa ra vào của các phòng đều trông rất giống nhau, khiến cô rất khó phân biệt đâu là đâu.

    Tô Viên đang do dự, thì nhìn thấy một cánh cửa có chút khác biệt so với cửa của những căn phòng khác, bên khung cửa được trang trí bằng những dải vải đen trắng.

    Đây là phòng gì? Có ai trong trong gia đình anh vừa mới qua đời sao?

    Cô đột nhiên cảm thấy đầu đau như búa bổ, trong đầu giống như có thứ gì đó vụt qua, nhanh đến mức cô không thể nắm bắt được. Cô loạng choạng dựa vào cửa, lúc này cửa phòng bị sức nặng của cơ thể đẩy ra, cô loạng choạng đi vào phòng.
     
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...