Ngôn Tình Thầm Lặng - Mộc Nhiên

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi aliceli, 14 Tháng mười một 2022.

  1. aliceli

    Bài viết:
    207
    Chương 50: Sóng Gió Tại Buổi Lễ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Xán Xán, mình hiện tại đang cùng.." Tô Viên chỉ mới nói vài câu, thì đột nhiên nghe tiếng hét lên, "Oa, đây không phải là Quan Xán Xán sao?"

    "Oa, tôi là người hâm mộ của cô ấy."

    "Có thể ký tên cho tôi không?"

    "Có thể chụp hình với cô được không? Tôi luôn thích nghe những bài hát mà cô sáng tác."

    Một nhóm sinh viên bao vây Quan Xán Xán và đẩy Tô Viên sang một bên.

    Quan Xán Xán nhanh chóng nhìn về phía Tô Viên và hét lên: "Đợi đã, bạn của tôi.." Cô ấy muốn chen vào đám đông để tìm Tô Viên, nhưng nhóm sinh viên ấy quá nhiệt tình, với lại càng có nhiều người đến hơn.

    Tô Viên biết rằng đối với những người trong trường này mà nói thì Xán Xán giống như một sự kỳ tích.

    Một sinh viên đại học bình thường, bằng chính năng lực của mình, đã chiếm được địa vị trong giới âm nhạc Âu Mỹ, hầu như tất cả các ca khúc do Xán Xán viết đều đạt doanh thu tốt, nhiều ca khúc lọt vào danh sách top 10. Và một số ca sĩ cũng trở nên nổi tiếng sau khi hát các bài hát của cô ấy.

    Không chỉ đạt được thành công trong sự nghiệp, cô ấy còn kết hôn với Tư Kiến Ngự, chủ tịch tập đoàn GK, điều này khiến nhiều nữ sinh trong trường khao khát và tôn thờ cô ấy như thần tượng. Đương nhiên, bây giờ họ được nhìn thấy Quan Xán Xán ở đây, thì càng nhiệt tình hơn rồi.

    Quan Xán Xán nhìn cô với ánh mắt dường như đang xin lỗi, cô mỉm cười và chỉ vào điện thoại, ý là sẽ liên lạc sau với cô ấy.

    Quan Xán Xán gật đầu.

    Tô Viên sau đó dự định đi tìm gặp thầy cô giáo của cô.

    Bởi vì là lễ kỷ niệm thành lập trường, trong trường của họ, có rất nhiều người đã nổi tiếng hoặc trở thành ngôi sao sau khi tốt nghiệp, vì vậy cô nhìn thấy rất nhiều người đến xin chữ ký, chụp ảnh với một số cựu sinh viên nổi tiếng.

    "Này, tôi nghe nói rằng Mạc Quân Khải hôm nay cũng tới đó! Đang trong giảng đường bên phải của trường!"

    Ngay lập tức, một nhóm người chạy về phía giảng đường đó.

    Mạc Quân Khải có lẽ là người giỏi nhất trong số họ. Tô Viên tuy không học cùng lớp nhưng lại học lớp bên cạnh, anh ấy là người có tài, sau khi tốt nghiệp nghe nói được một công ty âm nhạc săn đón, sau đó được đào tạo thành thần tượngt, trong năm đầu tiên ra mắt, anh ấy đã phát hành một album solo, nhiều bài hát được viết bởi chính anh ấy.

    Cô cũng có mua hai album của anh ấy, mặc dù chúng không hay bằng ca khúc do Xán Xán viết, nhưng phù hợp với xu hướng âm nhạc hiện nay, đó cũng là một trong những lý do khiến anh ấy được yêu thích.

    Đột nhiên, một bàn tay đặt lên vai cô, cô quay lại mới phát hiện người đó là Phương Lê.

    "Này, Viên, mình đang tìm cậu, không ngờ lại gặp được cậu, cậu đến một mình sao?"

    "Mình đến cùng Xán Xán."

    "Vậy Quan Xán Xán đâu?"

    "Xán Xán hiện tại có việc phải làm." từ buổi họp lớp, không chỉ Phương Lê, mà còn rất nhiều bạn học trong lớp đều muốn thông qua cô để tạo dự ng mối quan hệ với Xán Xán.

    Phương Lê nghĩ nếu như Quan Xán Xán ở đây thì nhất định sẽ tìm Tô Viên, nếu cô bám lấy Tô Viên thì nhất định sẽ gặp được Quan Xán Xán.

    Vì vậy, Phương Lê đang tìm cách làm thế nào để kéo dài thời gian thì vừa vặn nghe thấy một vài cô gái đi ngang qua, hét lên tên của Mạc Quân Khải.

    Phương Lê lập tức kéo Tô Viên và nói: "Nhân tiện, mình nghe nói hôm nay Mạc Quân Khải có đến đây, tại sao chúng ta không đi xem một chút? Không phải lúc còn đi học, cậu yêu thầm anh ấy sao, trên tạp chí có nói, cậu ấy vẫn chưa có vận gái, nói không chừng cậu còn có cơ hội đó."

    Yêu thầm? Thật ra ban đầu khi cô cùng với những bạn nữ khác đang trò chuyện họ có nhắc đến việc tìm bạn trai, cảm thấy nên phải tìm một người bạn trai như thế nào mới tốt.

    Lúc đó, cô chỉ thuận tiện mà nói, "Mạc Quân Khải rất tốt."

    Dù sao thì lúc đó Mạc Quân Khải bề ngoài cũng ưa nhìn, không dây dưa với người khác, chuyên tâm vào việc học, theo quan điểm của Tô Viên, kiểu người này rất hấp dẫn và yên tâm làm bạn trai.

    Kết quả là ngày hôm sau, tin đồn lan truyền rằng cô đã phải lòng Mạc Quân Khải.

    Việc này khiến cho cô cảm thấy xấu hổ, liền giải thích đó chỉ là sự hiểu lầm.

    Đương nhiên, lúc đó cô cũng nhận không ít sự đe dọa, đàm tiếu từ những nữ sinh yêu thích Mạc Quân Khải, cũng bởi chính như thế, khi Xán Xán và Tư Kiến Ngự yêu nhau, Xán Xán bị người khác đả kích, chế giễu, sự đau lòng của cô ấy thì cô là người hiểu hơn hết.

    "Mình không có yêu thầm anh ấy."

    "Được được được! Vậy thì coi như mình muốn gặp Mạc Quân Khải, cậu có thể đi cùng mình không?"

    Cô vẫn chưa kịp trả lời thì Phương Lê đã kéo cô đi.

    Khi Phương Lê kéo Tô Viên đến giảng đường, khán phòng đã chật cứng người, trên sân khấu Mạc Quân Khải đang kể về hành trình của mình trong vài năm qua kể từ khi ra mắt, sau đó cảm ơn nhà trường.

    Cuối cùng, Mạc Quân Khải đã hát một bài hát mới của anh ấy, Tô Viên nhìn Mạc Quân Khải rực rỡ trên sân khấu, đột nhiên cảm thấy xúc động.

    Hai người bọn họ khi còn là sinh viên có thân phận giống nhau, nhưng sau khi tốt nghiệp lại ở hoàn cảnh khác nhau, có người phát triển, có người tầm thường, thậm chí đổi nghề.

    Còn cô, không có tài năng và sự may mắn như Xán Xán và Mạc Quân Khải, tất cả những gì cô có thể làm là nỗ lực từng bước một.

    Sau khi Mạc Quân Khải rời sân khấu, Phương Lê đã kéo theo Tô Viên đuổi theo anh ấy.

    "Bạn học Mạc, cậu có thể chờ một chút không? Tôi là nhà soạn nhạc độc quyền của công ty Hoa Mai, tôi học cùng lớp với cậu!" Phương Lê dường như hét lên trong khi giới thiệu bản thân.

    Bước chân của Mạc Quân Khải dừng lại, bọn họ đều cùng chung ngành, lại học cùng lớp, điều này khiến anh quay đầu lại nhìn đối phương.

    Phương Lê kéo Tô Viên đến và mỉm cười với Mạc Quân Khải, "Nhiều năm không gặp, những năm gần đây cậu đã phát triển rất tốt, cậu dường như trở thành hình mẫu của chúng tôi."

    Mạc Quân Khải lịch sự mỉm cười.

    Phương Lê lại chỉ vào Tô Viên và nói: "Đây là bạn cùng lớp của tôi, cô ấy cũng là một nhà soạn nhạc." Phương Lê giới thiệu Tô Viên cho anh ấy, đồng thời ra dấu cho Tô Viên, ngụ ý rằng Tô Viên nên nói điều gì đó để khắc sâu ấn tượng của anh ấy.

    Muốn cô nói gì đây? Cô căn bản không có suy nghĩ gì về anh ấy cả.

    Nhưng trong tình huống này, cô cũng lịch sự chào hỏi: "Xin chào, tôi là Tô Viên, rất vui được gặp cậu, hy vọng sẽ có cơ hội, có thể sáng tác ca khúc cho cậu."

    Đương nhiên, đây chỉ là lời nói khách sáo mà thôi, Tô Viên đoán chừng cho dù thật sự có sáng tác hay không, nhưng với thân phận hiện tại của Mạc Quân Khải, anh ấy có lẽ cũng sẽ không muốn hát ca khúc của cô.

    Mạc Quân Khải không có bất kỳ ấn tượng nào với cái tên Tô Viên, một nhà sáng tác nhạc đã làm việc 5, 6 năm nhưng vẫn vô danh, nên anh ấy hiển nhiên hiểu rằng năng lực của cô như thế nào.

    "Nếu không còn việc gì nữa thì thật xin lỗi, tôi còn có việc phải đi trước." Mạc Quân Khải nói, hiển nhiên là không muốn ở lại thêm nữa.

    "Được, được." Tô Viên liên tục gật đầu, ước gì đối phương mau chóng rời đi.

    Nhưng mọi chuyện lại diễn ra trái ngược với ý muốn của cô, "Này, đây không phải là Tô Viên sao? Hôm nay sao lại có thời gian đến trường theo đuổi thần tượng thế?"

    Cô nhìn thấy Chu Anh đang đi tới.

    Sau buổi họp lớp, Quan Xán Xán không có liên lạc với Chu Anh, lúc đầu cô không đưa số điện thoại của Xán Xán cho cô ta, khiến cho cô ta mất mặt trước bạn trai của cô ta Hồng Kiến Viện, có thể nói lúc này đây, trong lòng Chu Anh rất hận Tô Viên.

    "Chu Anh, Cô quen cô ấy sao?" Mạc Quân Khải hỏi. Vì công việc, anh ấy đã hợp tác với Chu Anh nhiều lần, và vì Chu Anh là bạn gái của Hồng Kiến Viện, nên thái độ của Mạc Quân Khải đối với cô ta đương nhiên là tốt.

    "Quen chứ, cô ta là bạn học của tôi." Chu Anh bước tới và nhìn Tô Viên với ánh mắt chế giễu, "Nói ra thì, lúc học đại học, bạn học Tô Viên đây, còn yêu thầm cậu nữa là, nhưng mà tôi nghĩ rằng, cậu chắc cũng không thèm để ý đến cô ta đâu đúng không? Nếu như bị loại người như cô ta bám lấy, chính là tự hạ thấp bản thân mình rồi."

    Mạc Quân Khải khẽ cau mày nhìn Tô Viên, anh có một số ấn tượng mơ hồ. Mạc Quân Khải trong mắt hơi nhuốm vẻ chán ghét, thầm nghĩ Tô Viên hiện tại tiếp cận anh là có mục đích gì đó.

    "Không phải, chỉ là hiểu lầm.."

    "Hiểu lầm? Nói nghe có vẻ hay nhỉ? Nếu là hiểu lầm, vậy thì hiện tại cô chạy theo tìm cách nói chuyện với Mạc Quân Khải thì có ý gì?" Chu Anh hừ lạnh một tiếng.

    Khi Tô Viên đang lo lắng suy nghĩ về cách trả lời, cô đột nhiên nhìn thấy một bóng người đang từ từ đi về phía mình..
     
    Last edited by a moderator: 16 Tháng mười hai 2022
  2. aliceli

    Bài viết:
    207
    Chương 51: Câu Hỏi Của Anh Ấy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mục Ngạn!

    Cho dù lúc này người đó còn chưa tới gần, cho dù cô vẫn chưa nhìn rõ gương mặt của người đó, nhưng cô có thể rất chắc chắn người đó chính là Mục Ngạn.

    Dường như bóng dáng, cử chỉ của anh đã khắc sâu trong tâm trí cô suốt mười năm qua.

    Khi Mục Ngạn đang từ từ tiến lại gần, mọi người đều có những biểu cảm khác nhau.

    Phương Lê nghi ngờ nhìn Tô Viên, sau đó quay sang nhìn Mục Ngạn, tự hỏi liệu sự xuất hiện của Mục Ngạn có liên quan gì đến Tô Viên hay không; trong mắt Chu Anh hiện lên một tia sợ hãi, vào ngày họp lớp, cảnh tượng Mục Ngạn đánh Hồng Kiến Viện thực sự khiến cô ta vô cùng sợ hãi, đến bây giờ khi nghĩ lại, cô vẫn cảm thấy sợ.

    Tuy nhiên, Mạc Quân Khải lại cảm thấy ngoài dự kiến, anh ấy cũng biết về Mục Ngạn, thiên tài dương cầm trong trường, bây giờ đã là người kế thừa chức vị chủ tịch tập đoàn Mục thị.

    Dưới trướng tập đoàn Mục thị, còn có một số công ty sản xuất âm nhạc, Mạc Quân Khải đã từng muốn kết bạn với Mục Ngạn nhưng mãi vẫn chưa có cơ hội.

    Lúc này, Mạc Quân Khải bước tới đưa tay ra và nói với Mục Ngạn: "Mục tổng, xin chào, tôi là Mạc Quân Khải, rất vui được gặp anh."

    Mục Ngạn không có đưa tay ra, mà chỉ là nhẹ nhàng liếc nhìn Mạc Quân Khải, "Xin chào."

    Mạc Quân Khải có chút xấu hổ rút tay về, trước đây anh ta đã nghe nói rằng Mục Ngạn là người lãnh đạm, lạnh nhạt xem ra đúng là như vậy.

    Điều khiến Mạc Quân Khải ngạc nhiên là Mục Ngạn đi đến trước mặt Tô Viên, không nói gì với cô, chỉ cúi đầu nhìn cô.

    [​IMG]

    Mục Ngạn tuy vẫn lãnh đạm, cự tuyệt người khác cách xa ngàn dặm, nhưng ánh mắt anh khi nhìn Tô Viên thì lại khác.

    Tô Viên chớp mắt nhìn Mục Ngạn, anh.. tại sao anh lại đến trường? Không phải nói không hứng thú với lễ kỷ niệm của trường sao? Cũng không có ý định đến, nhưng hiện tại đang đột nhiên lại xuất hiện trước mặt cô như thế

    "Anh.. Anh không phải nói rằng hôm nay sẽ không tới sao?"

    "Ừm, vốn dĩ là không có dự định đến, nhưng vừa vặn hôm nay không có việc."

    Cuộc trò chuyện đơn giản cũng đủ khiến người khác cảm thấy mối quan hệ giữa hai người họ rất thân thiết, thậm chí có thể nói là thường xuyên liên lạc.

    Mạc Quân Khải bất ngờ nhìn Tô Viên, người phụ nữ bình thường này quen biết với Mục Ngạn?

    Phương Lê vốn nghĩ rằng lần trước Mục Ngạn giúp Tô Viên, chỉ vì anh ấy nhìn không thuận mắt hành động của Hồng Kiến Viện mà thôi. Nhưng bây giờ có vẻ như nó khác so với những gì cô ấy nghĩ.

    Trái lại, ánh mắt Chu Anh lóe lên, sau đó cô ta cười lanh lảnh nói: "Ai ya, không ngờ hôm nay Mục thiếu cũng tới tham dự lễ kỷ niệm của trường, thật trùng hợp! Vừa rồi chúng tôi đang nói tới việc không biết Tô Viên có nhân cơ hội này để mà thực hiện tâm nguyện năm đó của cậu ấy không."

    Mục Ngạn hơi nhướng mày nhìn Tô Viên, "Em có tâm nguyện gì?"

    Tim cô đột nhiên đập nhanh, cô cảm thấy Chu Anh tuyệt đối sẽ chẳng nói lời nào hay ho cả.

    Quả thật không sai, những gì Chu Anh nói tiếp theo là: "Mục thiếu, anh không biết đâu, Tô Viên đã yêu thầm Mạc Quân Khải khi cậu ấy còn học đại học, và đó là một chủ đề nóng trong khoa của chúng tôi vào thời điểm đó. Tô Viên hôm nay đuổi theo Mạc Quân Khải nhất định là có điều gì muốn nói với anh ấy, nếu chúng ta đứng ở đây, sợ rằng cho dù Tô Viên có muốn thổ lộ, cũng không dám mở lời."

    Chu Anh vừa quan sát phản ứng của Mục Ngạn vừa nói.

    Nếu thực sự có điều gì đó giữa Mục Ngạn và Tô Viên, thì vài lời của cô ta cũng đủ để tạo ra khoảng cách giữa hai người họ. Vì chính Tô Viên đã khiến cô ta mất mặt trước mặt bạn trai, cô ta còn phải gánh chịu mọi sự tức giận của anh ta, giờ lại sắp mất đi tư cách bạn gái, vậy thì cô sẽ không để cho Tô Viên được sống tốt.

    Ánh mắt Mục Ngạn dần dần trở nên lạnh lùng, trong đôi mắt đen láy như phủ một tầng băng mỏng, "Yêu thầm sao?" Ba chữ này rất nhẹ nhàng, lại không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy sởn gai ốc.

    Da đầu Tô Viên nhất thời tê dại, khi bắt gặp ánh mắt của Mục Ngạn, cô cảm thấy toàn thân trở nên vô cùng căng thẳng, "Không.. không phải.." Cô khẩn trương muốn phủ nhận.

    "Cái gì mà không phải chứ, Tô Viên, lúc đầu cậu rõ ràng nói với tôi là cậu hy vọng Mạc Quân Khải sẽ làm bạn trai của cậu mà, biết bao nhiêu người đều nghe thấy, nếu không thì làm sao có thể cả khoa ai cũng biết chứ?" Chu Anh chen vào nói.

    Mạc Quân Khải cau mày, mặc dù anh ta và Chu Anh cũng tính là bạn bè, nhưng anh ta không thích bị đem ra lợi dụng như vậy, đặc biệt là hiện tại vẫn chưa biết mối quan hệ giữa Tô Viên và Mục Ngạn là gì.

    Chu Anh vẫn tiếp tục nói: "Tô Viên, cậu đừng ngại, nhiều năm như vậy cậu không có bạn trai, chẳng phải là cậu vẫn không thể buông bỏ tình yêu thầm kín này sao, bây giờ Mạc Quân Khải đang ở đây, tại sao cậu không thử một lần, biết đâu có cơ hội thì sao.."

    Giọng nói của cô ta im bật khi nhìn thấy một ánh mắt lạnh lùng.

    Mục Ngạn liếc nhìn Chu Anh, khiến cô ta cảm giác như có một bàn tay vô hình đang bóp chặt cổ mình, khiến máu trong người đông cứng lại, một chữ cũng không thể nói ra.

    Đột nhiên, trong lòng cô ta dâng lên một nỗi sợ hãi.

    Mạc Quân Khải hắng giọng phá vỡ sự im lặng, "Mục tổng, chuyện này.."

    "Tôi không hỏi anh." Mục Ngạn cắt ngang, lạnh lùng nói, ánh mắt nhìn chằm chằm Tô Viên, "Nói cho anh biết, rốt cuộc là chuyện gì?"

    Tô Viên cảm giác mình giống như tù nhân đang bị xét xử. Tình cảnh hiện tại xấu hổ đến mức cô không thể tiếp tục được nữa.

    Khẽ cắn môi, cô nhìn Mục Ngạn và nói, "Bạn học Mạc và em.. không phải như những gì Chu Anh nói, em không có yêu thầm cậu ấy, hiện tại em cũng không không có nghĩ rằng em sẽ bày tỏ hay muốn hẹn hò với cậu ấy."

    "Không có yêu thầm?"

    "Vâng." Cô gật gật đầu.

    "Cũng chưa bao giờ nghĩ qua việc anh ta sẽ làm bạn trai của em?" Anh tiếp tục hỏi.

    "Vâng." Cô tiếp tục gật đầu.

    Chu Anh vẫn là nhịn không được nói: "Tô Viên, cậu quá giả tạo rồi đấy! Nói dối cũng không biết tập luyện trước sao? Cậu lừa người khác như thế có ý nghĩa gì chứ?

    Tô Viên quay đầu nhìn Chu Anh, sau đó hít sâu một hơi, đi tới trước mặt đối phương:" Cậu không phải là tôi, cậu làm sao biết tâm tư của tôi như thế nào? Cậu tùy tiện suy đoán tâm tư của người khác, rồi cho đó là đúng, vậy thì đó là ý gì?

    Rất hiếm khi Tô Viên nghiêm túc chỉ trích một ai đó, có thể tưởng tượng được rằng cô đang thực sự tức giận.

    "Chu Anh, cậu có biết hành vi hiện tại của cậu như thế nào không? Nó giống như những phóng viên nhàm chán chỉ dựa vào một số tin đồn để thêm dầu vào lửa, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc, những lời nói của bản thân sẽ gây ảnh hưởng đến người khác như thế nào."

    Kể từ khi Chu Anh trở thành bạn gái của Hồng Kiến Viện, ngoại trừ Hồng Kiến Viện, rất ít người nói những lời như vậy với cô ta, điều này tự nhiên khiến cô ta tức giận hơn, cô ta làm sao có thể chịu được người khác nói rằng mình như thế.

    "Cậu cho rằng cậu là ai, dựa vào cái gì mà nói tôi như thế?" Chu Anh tức giận giơ tay định tát Tô Viên.

    Tuy nhiên, tay còn chưa chạm vào gò má Tô Viên, cô ta liền cảm thấy ngực đau nhói, cả người bị một lực đá mạnh, bay ra ngoài.

    Bụp.

    Có tiếng vật nặng rơi xuống đất, Chu Anh rơi xuống cách đó vài mét.

    Tất cả bọn họ đều kinh ngạc, nhưng không biết từ lúc nào, họ đã thấy Mục Ngạn đứng trước mặt Tô Viên, giờ lại cao cao tại thượng nhìn xuống Chu Anh, "Vậy cô nói cho tôi biết, cần có tư cách như thế nào?"

    Chu Anh cảm thấy lồng ngực đau nhói, nhưng điều khiến cô run rẩy nhất chính là vẻ mặt lạnh lùng của Mục Ngạn.

    Như thể cô ta chỉ là một con kiến trước mặt anh, bất cứ lúc nào anh cũng có thể dễ dàng bóp chết cô ta.

    Chu Anh cuộn người lại, run rẩy không dám trả lời, do sự huyên náo nên đã hấp dẫn nhiều người chú ý, càng ngày càng nhiều người tụ tập lại.

    Mọi người chỉ tập trung xung quanh, đoán xem chuyện gì đã xảy ra?

    "Đánh nhau sao?"

    "Người đàn ông này là ai thế? Anh ta còn đẹp trai hơn cả Mạc Quân Khải! Hồi đó trường chúng ta người đẹp trai như vậy sao?"

    "Trời ạ, anh ta chính là hoàng tử băng giá khóa học dương cầm đó, không biết năm đó có bao nhiêu cô gái tỏ tình với anh ấy, nhưng sau khi tốt nghiệp, anh ấy đã trở thành người kế thừa tập đoàn Mục thị."

    Lúc này, so với Chu Anh đang nằm trên mặt đất và Mạc Quân Khải bên cạnh, nhiều người chú ý đến Mục Ngạn hơn.
     
    Last edited by a moderator: 16 Tháng mười hai 2022
  3. aliceli

    Bài viết:
    207
    Chương 52: Công Khai Mối Quan Hệ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người vây quanh càng ngày càng nhiều, Tô Viên bất an kéo kéo tay áo Mục Ngạn. Dù sao hiện tại anh là đang đánh người, nếu thật sự chịu trách nhiệm, bất kể như thế nào, đều sẽ có ảnh hưởng không tốt.

    "Bị dọa rồi sao?" Anh quay đầu nhìn cô hỏi.

    Bị dọa? Tô Viên chớp mắt, không biết anh đang nói đến việc Chu Anh định đánh cô hay việc anh đá bay Chu Anh.

    Tuy rằng lúc này sắc mặt có chút tái nhợt, Tô Viên vẫn lắc đầu.

    Mục Ngạn giơ tay, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào gò má của cô, nếu vừa rồi không phải anh ra tay, có lẽ cô đã bị đánh.

    "Lần sau đừng đợi bị người tát như vậy nữa." Anh cau mày nói, nghĩ đến việc cô sẽ bị thương, trong lòng anh dâng lên một loại khó chịu.

    Bắt đầu lúc nào, anh đã bắt đầu quan tâm đến việc việc cô có bị thương hay không.

    Mặt cô vì hành động này của anh mà bất giác đỏ lên.

    Cô cũng biết rằng cô và Mục Ngạn đang đứng giữa đám đông với cử chỉ mập mờ như vậy, thì thật sự khá bất ngờ! Khi cô nhìn thoáng qua Phương Lê thì phát hiện cô nàng đang há hốc miệng, trợn tròn con mắt như đang gặp phải chuyện gì đó chấn động lắm.

    "Bình thường.. sẽ không có ai tát em.. Chỉ là không nghĩ tới Chu Anh sẽ ra tay.." Cô nói.

    "Thật sao? Vậy thì tốt nhất là lần sau đừng để anh nhìn thấy em bị thương."

    Cô sửng sốt, tuy rằng giọng điệu của anh lạnh nhạt, nhưng cô có thể cảm nhận được sự quan tâm của anh, nếu anh không quan tâm đến cô, cho dù cô có sống hay chết anh cũng không để ý đến.

    Mặc dù có rất nhiều người xung quanh vào lúc này, nhưng cô cảm thấy rất vui.

    Anh quan tâm đến cô khiến cô cảm thấy bất ngờ và hạnh phúc.

    Mục Ngạn búng nhẹ vào trán Tô Viên, anh lo lắng cho cô nhưng giờ cô vẫn còn tươi cười được.

    Cuối cùng, Phương Lê đã khôi phục tinh thần không nhịn được hỏi: "Mục Ngạn, anh và Tô Viên có quan hệ gì.." Đương nhiên, câu hỏi này không chỉ Phương Lê muốn biết mà người khác cũng muốn biết.

    Lập tức, mọi ánh mắt đều tập trung vào Mục Ngạn, chờ đợi câu trả lời từ anh.

    Mục Ngạn không có trả lời, mà nhìn sang Tô Viên nói: "Em nói xem?"

    Đây là anh đang đặt quyền quyết định vào tay cô, để cô nói về mối quan hệ giữa họ.

    Mọi ánh mắt một lần nữa đổ dồn về phía Tô Viên.

    Hít một hơi thật sâu, Tô Viên nói với Phương Lê, "Mục Ngạn là bạn trai của mình." Không chút do dự, cũng không có ngắt quãng, lời nói của cô rất rõ ràng.

    Đương nhiên, những gì cô nói không chỉ dành cho Phương Lê, mà còn dành cho những người xung quanh. Tương đương với việc công khai mối quan hệ giữa cô và Mục Ngạn.

    Mặc dù rất nhiều người đã sớm đoán được điều này, nhưng khi bọn họ được nghe từ Tô Viên thì mọi người đều biết rằng đây là sự thật.

    Phương Ly lần nữa bày ra bộ dạng như sắp rớt quai hàm xuống đất, "Cậu thật sự hẹn hò với Mục thiếu?"

    "Ừ." Tô Viên gật đầu, dù sao lúc này cô cũng đã chuẩn bị tinh thần bị nước bọt dìm chết. Hôm nay có không ít cựu học sinh đến tham gia lễ kỷ niệm của trường, trong số đó có không ít người từng theo đuổi Mục Ngạn, phỏng chừng chỉ trong thời gian ngắn sẽ lan truyền khắp trường.

    Phương Lê liếc nhìn Tô Viên, rồi quay sang nhìn Mục Ngạn, phải thừa nhận rằng điều này còn khiến cô ấy bất ngờ hơn cả khi phát hiện Quan Xán Xán và Tư Kiến Ngự đang hẹn hò.

    Nói cách khác, năm đó Mục Ngạn đối với Tô Viên không có tình cảm gì đặc biệt, làm sao bây giờ lại hẹn hò với Tô Viên rồi?

    Chu Anh run rẩy đứng lên, nhìn Tô Viên cách đó không xa với vẻ oán hận.

    Sao có thể như thế được! Làm sao một người phụ nữ như Tô Viên có thể hẹn hò với Mục Ngạn? Có rất nhiều phụ nữ xinh đẹp, giàu có và tài năng hơn Tô Viên! Mục Ngạn có thể có nhiều sự lựa chọn khác, không cần thiết phải chọn Tô Viên!

    "Mục Ngạn.. Anh.. Anh chỉ là đang thương hại cậu ta thôi đúng không!" Chu Anh nói.

    Ánh mắt anh chuyển hướng sang Chu Anh, khóe môi lạnh lùng cong lên, "Tôi chưa bao giờ thương hại ai cả." Nói xong, anh cúi đầu hỏi Tô Viên, "Một lát nữa có dự tính đi đâu nữa không?"

    "Em muốn đi tìm thầy cô khóa học, đã lâu không có tới thăm bọn họ, em rất muốn đi." Tô Viên nói.

    "Vậy chúng ta đi thôi." Mục Ngạn nắm tay Tô Viên, bước ra khỏi đám đông.

    [​IMG]

    Nhóm người còn lại ngơ ngác nhìn nhau, một lúc lâu sau, tiếng thảo luận rôm rả mới vang lên.

    "Trời ạ! Không thể tin được hoàng tử dương cầm năm đó lại hẹn hò với một người phụ nữ có vẻ ngoài vô cùng bình thường."

    "Người phụ nữ đó chắc hẳn có gia cảnh không tầm thường!"

    "Này, cậu có thấy đôi khuyên tai của cả hai đeo không? Hình như cùng kiểu!"

    "Chậc, người ta bây giờ mới hẹn hò thôi, còn phải xem cô ta có bản lĩnh gả vào hào môn được hay không. Có bao nhiêu phụ nữ từng hẹn hò với con nhà giàu, cuối cùng họ cũng bị đá thôi."

    Chu Anh trên mặt tràn đầy sự tức giận, cô cảm thấy những lời này tựa hồ là đang châm chọc chính mình.

    * * *

    Dọc đường có rất nhiều người liếc nhìn họ, nhiều sinh viên thậm chí còn không nhận ra Mục Ngạn, dù sao thì họ cũng đã tốt nghiệp gần 6 năm rồi.

    Nhưng dù vậy, vẻ ngoài nổi bật của anh cũng đủ để khiến mọi người phải ngước nhìn.

    Đây là lần đầu tiên cô được anh nắm tay đi trong khuôn trường như thế, nó khác nhiều so với khi đi ở bên ngoài.

    "Sao thế?" Anh dừng bước chân, cảm thấy mặt cô có chút ửng đỏ.

    "Không.. Không có gì." Cô lắc đầu đáp.

    "Mặt em đỏ như thế, có phải đang xấu hổ không? Là do nắm tay sao?"

    Cô lại gật đầu.

    "Vậy buông tay ra nhé?" Giọng anh vang lên trên đầu cô.

    "Không.. không được buông tay!"

    Nói xong, mặt cô càng đỏ hơn. Tuy nhiên, "Được.. không buông tay."

    Được nắm tay anh, cho dù sẽ rất ngại ngùng, nhưng thật sự rất hạnh phúc.
     
  4. aliceli

    Bài viết:
    207
    Chương 53: Nổ Lực Để Yêu Anh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Viên nhìn thấy một bóng người quen thuộc trong lớp học, không kìm được kêu lên: "Thầy Nghiêm!"

    Cách đó không xa, một người đàn ông trung niên nghe thấy tiếng gọi, bèn quay người lại, nhìn về phía Tô Viên.

    "Thưa thầy, em là Tô Viên, học trò mà thầy từng dạy. Hôm nay em đến trường chính là muốn gặp lại thầy."

    "Ha ha, Tô Viên, thầy nhớ ra em rồi, em là người hay giúp Quan Xán Xán điểm danh phải không, năm đó em còn thường xuyên bị thầy gọi lên kiểm điểm."

    Hóa ra ấn tượng của thầy đối với cô lại là như vậy.

    "Quan Xán Xán đâu, không phải em với Xán Xán quan hệ rất tốt sao, còn hay đi cùng nhau nữa."

    "Xán Xán cậu ấy cũng ở đây, một lát nữa có thể cậu ấy cũng sẽ đến ạ." Tô Viên nói, đồng thời cô vô thức liếc nhìn Mục Ngạn, tự hỏi liệu anh ấy có..

    Chỉ là Mục Ngạn lúc này sắc mặt vẫn như thường, cũng không có biểu hiện gì đặc biệt.

    Mặt khác, thầy Nghiêm cũng đưa mắt sang nhìn Mục Ngạn, trong mắt hiện lên chút kinh ngạc: "Em chính là Mục Ngạn khoa dương cầm năm đó đúng không?"

    "Vâng ạ."

    Thầy Nghiêm liếc nhìn bàn tay đang nắm của họ, sau đó nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Mục Ngạn và khuôn mặt đang đỏ bừng của Tô Viên, thầy ấy ngạc nhiên cười, "Tô Viên, được đấy, năm đó có bao nhiêu người muốn theo đuổi anh chàng tài tử này, nhưng chẳng có ai thành công, nếu như giáo viên khóa học của anh chàng này biết được ông ấy nhất định sẽ nhảy dựng lên."

    "Đây không phải là hoàng tử khoa dương cầm trong lời đồn sao? Đàn chị, chị dùng phương pháp gì để mà theo đuổi bạn trai thế, có thể chỉ giúp cho em không?" Những đàn em khóa dưới vây quanh tò mò nhìn cô.

    "Đại khái là phải.. mặt dày một chút."

    Mọi người lại quay sang nhìn Mục Ngạn, mới chợt hiểu ra.

    Cuối cùng sau khi thoát ra khỏi vòng vây của những cô nàng đó, Tô Viên nói với Mục Ngạn: "Vừa rồi thật xin lỗi, không ngờ mấy em ấy lại tò mò như vậy."

    "Không có gì. Nhưng đây là lần đầu tiên anh mới biết, hóa ra em cũng cảm thấy mình mặt dày."

    Lời nói này tựa hồ như một lời nói đùa, ít nhất thường ngày anh sẽ không nói như thế. Nhưng cũng chính vì thế, mà cô cảm thấy mình gần gũi với anh hơn.

    Đúng lúc này, điện thoại của Tô Viên chợt reo lên, người gọi đến là Quan Xán Xán.

    "Xán Xán." Cô nhấc điện thoại lên và nói, "Cậu đang ở đâu thế?"

    "Bây giờ mình cần phải về một chuyến, mình có chút việc, một lát gặp cậu sau nha." Giọng của cô ấy có chút gấp gáp.

    "Xảy ra việc gì thế?" Tô Viên lo lắng hỏi.

    "Tiểu Hào.. chính là con trai của Lương Chiêu Mai, mấy ngày nay đều bên cạnh Tiếu Tiếu, vừa lúc nãy người làm có gọi đến, nói rằng Tiểu Hào đã mất tích."

    "Vậy có cần mình đi chung với cậu không?"

    "Không cần đâu, Ngự đã cho người đi tìm rồi, với lại phía cảnh sát cũng đang tìm." Xán Xán nói vài câu xong liền cúp máy.

    Sau khi cúp điện thoại, cô nhìn Mục Ngạn, sau đó nói cho anh biết nội dung câu chuyện vừa nãy, "Xán Xán nói hiện tại cậu ấy có việc gấp cần phải quay về, Tiểu Hào, con trai của Lương Chiêu Mai mất tích rồi, cậu ấy cần phải quay về tìm.

    Mục Ngạn không nói gì, anh chỉ quay đầu nhìn khung cảnh xa xăm.

    Trong lòng cô chợt thắt lại, Mục Ngạn.. Hôm nay khi đến trường, ngoài việc gặp cô, có phải còn muốn gặp Xán Xán hay không?

    Bây giờ, Xán Xán có việc cần quay về sớm, anh ấy có cảm thấy thất vọng không?

    " Muốn về nhà sao? "Tô Viên hỏi.

    Mục Ngạn quay đầu lại, nhìn vào ánh mắt của cô, đối với anh mà nói, thật sự còn có nhà để về sao?

    " Em còn muốn đi đâu nữa không? "Anh ấy hỏi.

    " Không. "

    " Vậy quay về đi. "Sau đó anh dẫn cô đến bãi đậu xe.

    Tô Viên ngồi ở ghế phụ, nhìn Mục Ngạn chuẩn bị khởi động xe, cô đột nhiên nói:" Hôm nay anh ra tay giúp em không bị Chu Anh đánh, chỉ vì em là em, chứ không phải vì người khác có đúng không? "

    Anh nhìn cô với đôi mắt đen láy. Ánh mắt cô dường như có sự căng thẳng cùng chờ mong, hai tay lúc này đang đặt trên đầu gối, đang nắm chặt váy.

    Cô đang đợi câu trả lời của anh.

    " Không phải vì ai khác, chỉ vì em thôi. "Anh nói. Lúc ấy, anh thật sự không nghĩ đến bất cứ ai, anh chỉ muốn bảo vệ cô, không muốn người khác làm tổn thương cô," Em là bạn gái của anh, anh đương nhiên sẽ không để em bị thương. "

    Cô cảm thấy trong tim dường như có dòng chảy ấm áp, anh ra tay giúp cô, không phải vì cô là bạn của Xán Xán mà vì cô là bạn gái của anh.

    " Em.. sẽ cố gắng! "Cô đột nhiên nói, trong mắt tràn đầy sự nghiêm túc," Em sẽ cố gắng khiến anh yêu em! "Cho nên, cho dù trong lòng anh vẫn còn yêu Xán Xán, cho dù anh bây giờ đã đối xử với cô tốt hơn một chút, nhưng cô sẽ cố gắng làm cho anh yêu cô.

    Mục Ngạn khẽ nâng tay nhẹ nhàng vuốt lên trán Tô Viên, chậm rãi nói:" Được. "

    [​IMG]

    Từ" Được "cũng như một sự hứa hẹn, niềm tin, tin tưởng một ngày nào đó, anh sẽ thật sự yêu cô, sẽ yêu người con gái luôn nổ lực vì anh.

    * * *

    Khi Quan Xán Xán trở về, thì cô được biết, Tiểu Hào đã được tìm thấy, việc xảy ra còn phức tạp hơn cô nghĩ, chính là bé con nhà cô đã tự mình dẫn Tiểu Hào lén trốn khỏi trường học.

    Hai bạn nhỏ này thành công lọt qua sự chú ý của thầy cô và bảo vệ trường, nếu như không trên đường không bị phát hiện và được đưa về, thì cô sẽ không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.

    Quan Xán Xán lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, trời ạ, không chỉ có Tiểu Hào, còn có Tiếu Tiếu!

    " Tiếu Tiếu và Tiểu Hào đâu rồi? "Cô hỏi.

    " Dạ cô chủ và cậu Tiểu Hào đang tròng phòng ạ, Tiểu Hào có chút sợ hãi, sau khi bị phát hiện cũng không nói lời nào. "Quản gia nói.

    " Vậy đã mời bác sĩ đến chưa? "Quan Xán Xán lại hỏi.

    " Tôi đã liên hệ với bác sĩ rồi, nửa tiếng nữa bác sĩ sẽ đến. "

    Quan Xán Xán gật đầu," Vậy tôi sẽ đi gặp Tiểu Hào. "Sau đó, cô đi lên cầu thang vào phòng ngủ của con gái mình.

    Khi Quan Xán Xán đẩy cửa bước vào, cô nhìn thấy Tiểu Hào đang co ro trong một góc phòng, người cuộn tròn lại như một quả bóng nhỏ, cô không thể nhìn thấy biểu cảm của cậu bé lúc này. Còn bé con của cô thì đang vây quanh Tiểu Hào, không ngừng huyên thuyên nói lần này không sao, lần sau nhất định sẽ tìm cơ hội khác, còn đem sự" vinh quang "của lần trước trốn khỏi trường để kể cho Tiểu Hào nghe.

    Nhóc con này xem ra đã hoàn toàn quên mất những gì mà cô đã dạy rồi.

    " Mẹ! "Tư Tiếu Ngữ nhìn thấy Quan Xán Xán, lập tức nở nụ cười, nhào vào trong lòng Quan Xán Xán, bắt đầu làm nũng, chủ yếu muốn lợi dụng việc làm nũng này để thoát khỏi sự giáo huấn của Xán Xán trong một thời gian.

    Đáng tiếc, Quan Xán Xán đã nhìn thấu tất cả những điều này, giơ tay kéo con gái ra khỏi ngực, nghiêm mặt hỏi:" Tiếu Tiếu, có phải con đã đưa Tiểu Hào ra ngoài phải không? "

    Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Quan Xán Xán, Tiếu Tiếu biết rằng lần này không thể tránh khỏi, vì vậy đành ngoan ngoãn gật đầu.

    " Vậy con cũng là người nghĩ cách lén trốn khỏi trường? "Quan Xán Xán tiếp tục hỏi.

    Bé con một lần nữa gật đầu

    " Đã biết sai chưa? "

    Bé con khẽ gật đầu, sau đó lại lắc đầu.

    Quan Xán Xán cau mày, thì nhìn con gái ngẩng đầu lên nói:" Con chỉ muốn đưa Tiểu Hào đến gặp mẹ của bạn ấy, bạn ấy nói bạn ấy nhớ mẹ của bạn ấy, nếu như để con một ngày không gặp được mẹ, con cũng sẽ rất buồn. Nhưng mà Tiểu Hào không thể về nhà, nhất định phải ở lại nhà mình mới được, vì vậy mới định cho cậu ấy gặp mẹ cậu ấy một chút, sau đó sẽ trở về. "

    Quan Xán Xán trầm mặt, sau đó nhìn sang hình ảnh cậu bé đang ngồi co ro ở một góc, tim bỗng chợt nhói lên.

    " Mẹ ơi, không thể để cho Tiểu Hào gặp mẹ của bạn ấy sao? "

    Quan Xán Xán xoa xoa đầu bé con," Tiếu Tiếu, con đi chơi với quản gia được không, mẹ muốn trò chuyện riêng với Tiểu Hào. "

    Không ngờ, cô bé lập tức mở to mắt, lắc đầu, đứng chặn trước mặt Lương Trạch Hào, giống như vô cùng sợ mẹ sẽ quở trách cậu bé.

    Quan Xán Xán cười, con gái cô bảo vệ Tiểu Hào như vậy, điều đó cho thấy rằng cô bé đã thực sự xem Tiểu Hào là bạn.

    " Mẹ sẽ không quở trách Tiểu Hào đâu, mẹ chỉ muốn trò chuyện với Tiểu Hào thôi. "

    " Vậy mẹ nhất định không được mắng Tiểu Hào nhé, hôm nay là con không tốt, con không nên ép Tiểu Hào bỏ trốn. "

    " Được rồi."

    Sau đó, Tiếu Tiếu mới bước ra khỏi phòng ngủ, đi tìm quản gia.

    Lúc này Quan Xán Xán mới đi tới trước mặt Tiểu Hào, ngồi xổm xuống, giơ tay muốn sờ đầu cậu bé, nhưng vừa chạm tay vào, thân thể nhỏ bé bắt đầu run lên. Quan Xán Xán sửng sốt, đứa trẻ này.. sợ cô sao?
     
    THG NguyenNguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
  5. aliceli

    Bài viết:
    207
    Chương 54: Chủ Đề Hot Trên Mạng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đừng sợ. Dì sẽ không làm con bị thương đâu, nếu như con thông thích dì đụng vào, dì sẽ không đụng con."

    Cơ thể nhỏ bé dần ngừng run rẩy.

    "Tiểu Hào, có phải con rất muốn gặp mẹ của con không?"

    Cô nhìn thấy bàn tay nhỏ bé của cậu bé hơi co lại, một lúc sau mới nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên: ".. Xin lỗi, lần sau con sẽ không chạy lung tung nữa, cũng sẽ không nói con muốn gặp mẹ. Mẹ con có nói, con cần phải ngoan ngoãn ở đây, thì mẹ mới vui, con sẽ ngoan ngoãn! Con sẽ ngoan ngoãn!"

    Lương Chiêu Mai đã nói gì với đứa trẻ này? Cậu bé rõ ràng chỉ bằng tuổi Tiếu Tiếu, nhưng cậu bé lại không có sự ngây thơ và vui vẻ như Tiếu Tiếu, thay vào đó, cậu bé luôn nhìn thế giới bằng đôi mắt rụt rè như một chú thỏ nhỏ đang sợ hãi.

    Con có muốn gặp mẹ không? "Quan Xán Xán hỏi.

    Đôi mắt của Tiểu Hào hiện lên sự khao khát, nhưng cậu bé lại lắc đầu.

    Thấy vậy, Quan Xán Xán nói với Tiểu Hào:" Dì có thể đưa con đến gặp mẹ, và dì cũng sẽ nói với mẹ con là con rất ngoan, vì vậy con sẽ không làm cho mẹ con buồn đâu. "

    Cậu bé rụt rè nói:" Thật sao? "

    " Đương nhiên, dì Xán Xán sẽ không nói dối với con đâu. "Quan Xán Xán mỉm cười nói, chậm rãi đưa tay ra, từng chút một đến gần Tiểu Hào..

    Ánh mắt cậu bé nhìn chằm chằm vào tay cô, nhưng không tránh, cơ thể nhỏ bé cũng không run rẩy nữa.

    Quan Xán Xán ôm Tiểu Hào vào lòng," Được rồi, đừng lo lắng, đừng căng thẳng, dì sẽ không mắng Tiểu Hào, bởi vì dì biết rằng Tiểu Hào bí mật rời khỏi nhà trẻ vì Tiểu Hào nhớ mẹ, dì sẽ giúp Tiểu Hào gặp mẹ. "

    Mặc dù cái ôm này không phải là cái ôm của mẹ, nhưng nó rất ấm áp và thoải mái.. Mẹ chưa bao giờ ôm cậu bé một cách dịu dàng như vậy, nhưng ngay cả như vậy.. cậu bé vẫn rất muốn gặp mẹ.

    * * *

    Trong lễ kỷ niệm của trường, trước mặt nhiều người, Tô Viên đã công khai Mục Ngạn là bạn trai của mình, theo quan điểm của Tô Viên mà nói, đó đã là một việc rất táo bạo, cô chỉ nghĩ rằng việc này nhiều nhất chỉ có thể sẽ lan truyền khắp trường.

    Nhưng cô đã đánh giá sai, tin tức về mối quan hệ giữa cô và Mục Ngạn hiện tại đã lan truyền khắp trên các trang mạng.

    " Tô Viên, em thật là có bản lĩnh đó nha, có bạn trai rồi, tại sao lại không nói cho mọi người biết? "

    " Đúng vậy, nếu như không phải trong buổi lễ kỷ niệm trường em đã công khai Mục Ngạn là bạn trai của em, thì chắc hẳn em còn muốn giấu mọi người đến khi nào? "

    " Nói cho tôi biết, cậu làm như thế nào mà gục đỗ được Mục Ngạn thế? "

    " Mọi người tại sao biết thế? "Cô ngạc nhiên hỏi.

    " Các trang mạng đều đăng lên! "Một đồng nghiệp nói," Đương nhiên ai cũng đều biết. "

    Tô Viên kinh ngạc vội vàng lấy điện thoại ra kiểm tra, quả nhiên chủ đề nóng nhất hiện nay là" Lộ diện bạn gái của chủ tịch tập đoàn Mục ".

    Ngay cả anh Quảng cũng đi tới cười nói:" Viên, không ngờ em sẽ hẹn hò củng với Mục Ngạn, nói ra thì, em và cậu ấy tốt nghiệp cùng trường, đã nhiều năm như vậy, bây giờ mới ở bên nhau, cũng xem như là có duyên phận, xem ra nếu là của em, thì cuối cùng cũng sẽ là của em. "

    Tô Viên cười khổ, không dễ gì thoát khỏi sự tò mò của đồng nghiệp, cô đi đến cầu thang tìm sự yên tĩnh.

    Nếu là của cô, thì cuối cùng cũng sẽ là của cô sao?

    Nhưng.. Ngay cả bây giờ, cô cũng không biết Mục Ngạn sau này có phải là của cô hay không.

    Khẽ lắc đầu, Tô Viên lấy điện thoại ra, điều cô nên nghĩ bây giờ là phải nói cho Mục Ngạn biết chuyện này trước.

    Khi giọng nói lạnh nhạt của Mục Ngạn vang lên," Tô Viên? ", cô đột nhiên rơi vào trạng thái xuất thần trong giây lát.

    " Là em. "Một lúc sau, cô vội vàng nói.

    " Có chuyện gì vậy? "Anh hỏi, và cô hiếm khi gọi cho anh vào sáng sớm.

    " À.. Vào ngày lễ của trường, em đã công khai nói anh là bạn trai của em, nhưng lúc đó đã bị người khác chụp hình lại và truyền tải lên mạng. Bây giờ.. chuyện này đã trở thành chủ đề nóng trên các trang mạng.. "Cô ngập ngừng nói.

    " Anh biết. "Giọng anh bình tĩnh.

    " Cái gì? "Cô sửng sốt," Anh.. Anh đã biết chuyện này? "

    " Ừm, tối hôm qua anh đã biết. "Nếu anh muốn ngăn cản, như vậy tin tức này căn bản không có cơ hội trở thành chủ đề nóng.

    Cô sửng sốt một hồi mới nói:" Vậy.. anh có tức giận không? "

    " Tại sao anh phải tức giận về một sự thật? "

    Hình như.. cũng đúng! Cô liền cảm thấy mình làm ầm ĩ quá mức," Em chỉ là.. sợ rằng nếu quan hệ của chúng ta quá ồn ào, sẽ gây không ít phiền toái cho anh. "

    Mục Ngang trầm mặc một lát rồi nói:" Nếu như cảm thấy phiền phức, vậy ngay từ đầu anh đã không đồng ý hẹn hò cùng em. "

    Kể từ khi để cô công khai mối quan hệ, anh chưa bao giờ quan tâm liệu điều đó có rắc rối hay không.

    Tô Viên thở phào nhẹ nhõm," Vậy không còn việc khác, em cũng đi làm việc đây, hẹn gặp anh tối nay nhé. "

    " Được. "Anh đáp.

    Sau khi kết thúc cuộc gọi, Mục Ngạn đặt điện thoại trong tay xuống, liếc nhìn cửa sổ kính sát trần, bóng anh chiếu rọi lên bề mặt kính, hai chiếc khuyên tai lấp lánh dưới ánh nắng.

    Anh giơ tay lên, chạm vào đôi khuyên tai đá mặt trăng.

    Thật không thể ngờ rằng, anh vốn dĩ rất ghét đeo những thứ này, giống chiếc khuyên tai ngọc phỉ thúy kia, cái được gọi là có thể trừ tà và mang đến sự bảo hộ hóa ra cũng chỉ là sự dối trá, những thứ mà anh muốn, chưa bao giờ có được.

    Hiện tại, anh đeo khuyên tai được mệnh danh là tượng trung cho tình yêu, vậy thì cuối cùng anh sẽ được như mong muốn chứ? Hay lại là tự mình dối người?

    Sẽ yêu cô ấy chứ? Nếu như thật sự đeo khuyên tai này hữu dụng như lời đồn về nó, vậy thì anh có thể sẽ yêu cô.

    * * *

    Thông thường khi cô đến Mục thị, thì chỉ có một số nhân viên sẽ chú ý đến cô.

    Nhưng hôm nay, từ lúc cô bước vào cho đến khi đi vào thang máy, hầu như tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía cô, khiến cô cảm thấy mình như một nguồn sáng, đi đến đâu cũng thu hút người khác nhìn.

    Cuối cùng cũng đến văn phòng của anh, Tô Viên bèn thở dài nhẹ nhõm.

    " Có chuyện gì vậy? Nhìn em giống như đang chạy trốn vậy. "Mục Ngạn đứng dậy và đi tới chỗ Tô Viên.

    Anh khẽ nhíu mày," Trên đường tới đây đã xảy ra chuyện gì sao? "

    " À.. không, không có gì đâu.. "Cô định thần lại, vội vàng nói:" Chỉ là khi em vừa bước vào, cảm thấy có rất nhiều nhân viên đang nhìn chằm chằm vào mình. Chắc hẳn họ đã biết tin tức đó. "

    " Nếu không thích, lần sau có thể đổi địa điểm, anh đến studio đón em. "Mục Ngạn nói.

    Cô lắc đầu cười nói:" Không cần đâu, em đến chỗ anh là được, dù sao em thường ngày cũng không bận mấy, với lại ngồi xe buýt cũng tiện lợi. Huống hồ, bây giờ mọi người chỉ mới biết việc chúng ta hẹn hò nên mới cảm thấy hiếu kì thôi, đợi qua một thời gian nữa, mọi người sẽ quen dần thôi. "

    Lông mi anh khẽ run, cô luôn nghĩ cho anh nhiều hơn.

    " Tô Viên, em.. "

    [​IMG]

    Anh vừa bắt đầu muốn nói thì điện thoại của cô đột nhiên reo lên.

    Cô cầm điện thoại lên, nhìn thấy người gọi đến là mẹ cô, cô nhanh chóng ra hiệu cho anh, sau đó nhấn nút trả lời.

    Kết quả, cô vẫn chưa lên tiếng trả lời thì bên tai truyền đến tiếng hét của lão phật gia nhà cô

    " Con.. có phải con đang hẹn hò với Mục Ngạn chủ tịch tập đoàn gì đó phải không?"
     
    Nguyễn Ngọc NguyênTHG Nguyen thích bài này.
  6. aliceli

    Bài viết:
    207
    Chương 55: Đi Gặp Trưởng Bối

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Dạ?" Tô Viên ngẩn người, cô không ngờ mẹ mình lại gọi cho cô vì chuyện này.

    "Dạ cái gì! Có người mẹ nào như tôi không? Con gái tôi tìm được bạn trai bạn trai như thế nào, đến tôi còn không biết vậy mà dì Hoàng nhà bên cạnh đã nói cho tôi biết rồi." Xem ra lão phật gia nhà cô đã tức giận rồi.

    Khi dì Hoàng hàng xóm nhà cô chúc mừng bà về việc cô sau này sẽ được gả vào gia đình giàu có, rồi còn hỏi sao cô lại tìm được người bạn trai như thế, bà hoàn toàn ngạc nhiên rất lâu sau mới biết được những điều đó qua thông tin trên mạng. Sau khi xem xong, mẹ Tô liền lập tức gọi điện cho cô.

    "Con không phải cố ý giấu diếm mẹ, chẳng qua lúc đó mẹ và cha không hỏi tên anh ấy mà chỉ hỏi công việc của anh ấy mà thôi."

    "Không hỏi thì không nói sao?"

    Tô Viên không còn cách nào khác là phải xin lỗi hết lần này đến lần khác.

    "Được rồi, con hiện tại đang ở cùng với Mục Ngạn?"

    Tô Viên liếc nhìn Mục Ngạn đang ở bên cạnh, và trả lời: "Vâng ạ."

    "Vậy để mẹ nói vài câu với cậu ta."

    "..."

    Tô Viên sửng sốt, "Mẹ muốn nói chuyện với anh ấy sao?"

    "Yên tâm, mẹ sẽ không nói bậy." Mẹ Tô nói.

    Cô nhỏ giọng nói với anh: "Mẹ em muốn nói với anh vài lời." Cô biết Mục Ngạn vẫn luôn thờ ơ, cô cũng không biết anh có thích nói chuyện với mẹ cô không.

    Tô Viên lo lắng, nhưng cô không ngờ rằng anh lại đồng ý: "Được." Vừa đáp, anh vừa đưa tay về phía cô.

    Cô hơi bất ngờ nhưng cũng đưa điện thoại cho anh.

    Mục Ngạn nhấc điện thoại, "Con là Mục Ngạn.. Vâng.. Con đang hẹn hò với Tô Viên.. Dạ dược, con biết rồi."

    Tô Viên không biết anh và lão phật gia nhà cô đang nói gì, cuộc trò chuyện không dài, chỉ khoảng 3 phút, anh trả điện thoại cho TôViên, cô tò mò hỏi: "Mẹ em nói gì với anh vậy?"

    "Chỉ hỏi xem chúng ta có thật sự hẹn hò hay không.." Anh chậm rãi nói, "Còn có, bác gái có mời anh một lát nữa đến nhà em chơi."

    Cô bất ngờ, "Anh có đồng ý không?"

    Anh khẽ gật đầu, "Ừ."

    Cô lập tức rũ đầu xuống, lo lắng ba mẹ nóng lòng muốn gặp anh, không biết sau đó sẽ ra sao.

    "Hay là, em không muốn anh gặp cha mẹ em sao?" Giọng anh vang lên trên đầu cô.

    "Không phải, chỉ là.." Cô ngẩng đầu, khẽ cắn môi nói: "Em đột nhiên có chút lo lắng." Lo lắng anh sẽ chán ghét cha mẹ cô, cũng lo cha mẹ cô sẽ chán ghét anh.

    Mặt khác, Mục Ngạn bình tĩnh nói: "Không cần lo lắng."

    "Vậy lát nữa khi anh gặp bố mẹ em, anh có thể.. ừm, cười nhiều hơn một chút được không?" Khi anh không cười, thì thật là xa cách.

    Anh liếc nhìn vẻ mặt có chút bối rối của cô lúc này, lại phát hiện mình không thích nhìn vẻ mặt như thế này của cô.

    Nếu giải quyết được tâm trạng bất an của cô, thì anh nguyện ý làm theo lời cô nói.

    Cảm giác sẵn sàng thỏa hiệp này là gì?

    Mục Ngạn không nói gì, chỉ xoay người lấy chiếc áo vest bên cạnh, sau đó nắm tay cô ra khỏi phòng.

    Việc này.. Anh có đồng ý hay không? Sau khi lên xe, Tô Viên nhìn vẻ mặt của Mục Ngạn, trong lòng nghĩ xem hai bên gặp nhau sẽ xảy ra chuyện gì, nên giải quyết như thế nào.

    * * *

    Chà, hóa ra, dường như chỉ có mình cô là người duy nhất lo lắng.

    Tô Viên nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mặt cô, trên bàn ăn có bốn người, trong khi mẹ cô một bên gắp thức ăn cho Mục Ngạn sau đó bắt đầu tiến hành cuộc điều tra từ tuổi tác, công việc, gia đình, đến việc anh có từng hẹn hò trước đây không, rồi sở thích là gì, nó còn chi tiết hơn cả điều tra hộ khẩu tại đồn cảnh sát.

    Còn cha cô mặc dù không nói gì, nhưng thỉnh thoảng nhìn Mục Ngạn như thể có thể nhìn thấu được anh.

    Mặt khác, Mục Ngạn lại bình tĩnh ăn cơm và trả lời từng câu hỏi của mẹ Tô. Tuy rằng vẻ mặt không mấy nhiệt tình, nhưng cũng không phải là thờ ơ.

    Hơn nữa lúc nói chuyện, khóe môi của anh lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, điều này cũng làm cho vẻ mặt lãnh đạm thường ngày có chút thay đổi.

    Tô Viên trong lòng dâng lên một tia cảm động. Mặc dù anh không hứa với cô, nhưng anh đã làm điều đó.

    Người đàn ông này không bao giờ cố ý nói bất cứ điều gì để lấy lòng, hay nói lời ngon ngọt, nhưng anh sẽ dùng hành động để chứng minh điều đó.

    "Ngạn, con thích điểm nào ở con gái của chúng ta?" Mẹ Tô hỏi, mặc dù bà vẫn luôn cảm thấy con gái mình rất tốt, nhưng bà vẫn không hiểu được người đàn ông này thích điểm gì ở con gái mình.

    Đặc biệt là vào lúc này, tận mắt nhìn thấy đối phương, bà càng cảm thấy khoảng cách giữa người đàn ông này với con gái mình, chỉ nói đến ngoại hình và khí chất của anh ta thôi, có lẽ đã có vô số phụ nữ theo đuổi anh ta rồi, chưa kể, người đàn ông này còn là chủ tịch của một tập đoàn lớn.

    Mục Ngạn khẽ mím môi mỏng, liếc nhìn Tô Viên đang ở bên cạnh.

    Trái tim của cô dường như lỗi nhịp. Có lẽ trong mắt người khác, thích nhau rồi mới hẹn hò là lẽ đương nhiên. Tuy nhiên, trường hợp này lại không đúng với anh và cô.

    Hơn nữa, Mục Ngạn.. có thích cô không thì cô cũng không biết.

    Tuy nhiên, lý do về mối quan hệ của cô với Mục Ngạn không thể nói với cha mẹ cô. Đột nhiên, cô lại trở nên lo lắng.

    Ánh mắt của ba thành viên nhà họ Tô đều dán chặt vào Mục Ngạn.

    [​IMG]

    "Con không biết."

    Tô Viên đương nhiên biết ý tứ trong lời nói của Mục Ngạn, anh không biết mình hiện tại có thích cô hay không, hoặc anh vốn dĩ vẫn chưa thích cô, vì tránh để cô cảm thấy khó xử, nên đã trả lời là không biết.

    Tuy nhiên, câu trả lời như vậy rõ ràng là không đủ đối với mẹ Tô. Bà không tự chủ được nhíu mày, "Con làm sao không biết?"

    "Những người trẻ tuổi khi nói về tình yêu, có khi nào phân chia nó một cách chi tiết đâu, con chắc là thích nhiều điểm ở Tô Viên, cho nên mới không biết cụ thể là điểm nào đúng không?" Cha Tô lên tiếng phá vỡ cục diện khó khăn.

    Tô Viên thầm đổ mồ hôi, đang suy nghĩ nên kết thúc chủ đề này như thế nào, chợt nghe Mục Ngạn nói: "Nếu con thích một người, thì con sẽ thích tất cả những gì thuộc về cô ấy, bất kể điều đó là tốt, hay xấu, con sẽ đều thích, không chỉ riêng một điểm."

    Tô Viên ngây người nhìn Mục Ngạn.

    Đây.. là cách hiểu của Mục Ngạn! Giống như lúc đầu anh thích Xán Xán, một khi đã thích thì chính là thích tất cả.

    Sau này, anh ấy sẽ thích mọi thứ về cô chứ?

    Cha Tô ho khan hai tiếng, cười nói: "Nào, nào, tiếp tục ăn đi nào!"

    Sau bữa ăn, Tô Viên lập tức kéo anh đi chỉ sợ nếu anh ở đó, mẹ cô cứ tiếp tục hỏi sẽ bị bại lộ mất thôi.
     
    Nguyễn Ngọc NguyênTHG Nguyen thích bài này.
  7. aliceli

    Bài viết:
    207
    Chương 56: Ai Thực Sự Yêu Sâu Đậm (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mục Ngạn lặng lẽ nhìn quanh căn phòng trước mặt, căn phòng chỉ vẻn vẹn 10 mét vuông, thật sự rất khác so với nơi ở thường ngày của anh.

    "Rất đơn giản phải không." Tô Viên cười nói.

    "Không hẳn." Mục Ngạn thản nhiên nói, gian phòng tuy nhỏ nhưng lại chất đầy đồ của cô, hơi chật nhưng lại khiến người ta cảm thấy ấm áp.

    Có phải một căn phòng như vậy có thể được gọi là "nhà"? Không giống như nơi ở của anh, cho dù nó lớn bao nhiêu, đồ đạc được trang trí sang trọng như thế nào, nó vẫn khiến anh cảm thấy lạnh lẽo.

    "Đây là em khi còn bé sao?" Mục Ngạn đi tới trước bàn cầm một khung ảnh lên, trong khung ảnh là một bé gái 5, 6 tuổi.

    "Đúng vậy." Cô gật đầu nói: "Lúc đó em đang thay răng, vì vậy em không để lộ răng khi cười. Mẹ em nói rằng lúc đó em thực sự rất đáng yêu, nhưng em cũng không biết tại sao, càng lớn lên thì càng xấu."

    "Không đâu." Anh đột nhiên nói.

    "Hả?"

    "Anh không nghĩ em xấu." Anh nhìn cô nói.

    Mặt Tô Viên đột nhiên đỏ bừng, cô cảm thấy tim đập rất nhanh, cơ hồ như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

    Dù biết mình tầm thường nhưng cô vẫn luôn hi vọng mình tốt trong mắt anh.

    Mục Ngạn đặt khung ảnh xuống, ánh mắt rởi vào bàn làm việc, nơi đó có mấy cuốn album nhạc mà Tô Viên thường mua, "Em thường thích nghe thể loại này à?" Anh hỏi.

    Dường như trong vô thức, anh trở nên tò mò về cô và muốn biết cô một chút.

    "Em thích rất nhiều thể loại. Bởi vì do tính chất công việc, em sẽ nghe tất cả, nhưng em thích thể loại trữ tình hơn." Tô Viên trả lời.

    Anh xem qua các đĩa CD của cô, tưởng tượng cách cô thường ở trong phòng này, nghe các bài hát.

    Đột nhiên, ánh mắt anh dán chặt vào một nơi nào đó, lông mày hơi nhíu lại, ngón tay thon dài từ trong sấp CD lấy ra một chiếc CD.

    Khuôn mặt của người đàn ông trong album là người mà Mục Ngạn gặp hôm qua Mạc Quân Khải.

    Đây là.. album của người đàn ông đó! Và việc Tô Viên mua album này có ý nghĩa gì?

    Mục Ngạn nhìn chằm chằm vào album trong tay, híp mắt lại, Tô Viên đương nhiên chú ý tới album mà anh đang cầm trên tay là album của Mạc Quân Khải, "Đây.. Đây là.."

    "Em thực sự không có yêu thầm Mạc Quân Khải?" Anh ngắt lời cô, đôi mắt đen nhìn thẳng vào Tô Viên.

    Cô cảm thấy trong mắt Mục Ngạn có một tia không vui.

    "Đương nhiên là không." Cô khẳng định: "Lúc đó, khi các bạn nữ đồng học đang tán gẫu, họ có đề cập đến chọn bạn trai như thế nào mới thích hợp, em lúc đó không có suy nghĩ nhiều có nhắc đến Mạc Quân Khải, ai nào ngờ, ngày hôm sau mọi người đã đồn lên tin là em yêu thầm cậu ấy."

    Nhưng sau khi giải thích, cô lại cảm thấy vẻ không hài lòng trong mắt anh dường như càng nhiều hơn.

    "Vậy, lúc đó, bạn trai lý tưởng của em là người đàn ông này?" Mục Ngạn hỏi.

    Cô cắn môi nói: "Lúc đó, thật ra có rất nhiều nữ sinh theo đuổi anh, vì vậy, em cũng không tiện nhắc tên anh, nếu như lúc đó em nói tên anh, vậy thì chắc chắn sẽ có tin đồn là em yêu thầm anh."

    Câu nói của cô khiến cho sự hài lòng trong mắt anh dịu xuống.

    "Vậy ngày hôm qua em đã gặp Mạc Quân Khải, có còn cảm thấy anh ta là mẫu hình bạn trai lý tưởng của em không?"

    Cô vội lắc đầu, "Đương nhiên không phải rồi, hiện tại anh là bạn trai của em, bất luận hiện thực hay là lý tưởng thì đều là anh."

    Có lúc, anh từng cho rằng việc cô thích anh chỉ là một phút nhất thời thôi

    Nhưng cô nghiêm túc nói với anh, cô không coi lời nói của anh là lời nói đùa, cô rất nghiêm túc đồng ý hẹn hò mới anh.

    Sau đó, có một ngày, cô dùng vẻ mặt rất nghiêm túc nói với anh rằng cô yêu anh.

    Vì vậy anh dần quen với tình yêu của cô, quên cả việc nghĩ rằng có thể cô đã từng thích, hoặc thậm chí hẹn hò với một ai khác.

    Nhưng hiện tại, cô lại nói với anh rằng, bất luận là hiện thực hay là lý tưởng thì đều là anh.

    Có lẽ là bởi vì ánh mắt của anh khi nhìn cô có sự dịu dàng, nếu không phải cô đang kiềm chế, thì có khi cô đã trực tiếp ném anh xuống giường.

    Có vẻ như càng quen lâu thì sự tự chủ của cô đối với sắc đẹp của anh càng yếu đi. Đoán chừng nếu có một ngày anh cười với cô, sau đó ngoắc cô lại, cô chắc chắn sẽ phạm tội mất thôi!

    Tô Viên nuốt nước bọt một cái, chuyển chủ đề: "Anh có muốn.. muốn xem ảnh chụp của em khi còn nhỏ không?"

    "Ừm, được."

    Mục Ngạn vô cùng thích thú nhìn những bức ảnh này, đây là Tô Viên mà anh chưa từng gặp qua, vì vậy anh càng biết nhiều về cô hơn.

    "Đúng rồi, anh khi còn nhỏ nhất định rất đáng yêu, em rất muốn xem dáng vẻ lúc nhỏ của anh."

    Không khí xung quang chợt yên tĩnh.

    Tô Viên có thể cảm nhận rõ ràng thái độ của anh đang thay đổi. Nếu vừa rồi anh dịu dàng bao nhiêu thì bây giờ lạnh lùng bấy nhiêu.

    Chẳng lẽ vừa rồi cô nói sai gì sao? Cô nhớ lại những gì mình vừa nói, nhưng dù nghĩ thế nào thì đó cũng chỉ là những lời nói bình thường.

    "Mục Ngạn.. Anh.. làm sao vậy?"

    Hàng mi đen dày hơi rũ xuống che khuất đôi mắt anh, "Em thật sự muốn xem ảnh hồi nhỏ của anh sao?"

    Tô Viên gật đầu, "Ừm."

    Anh im lặng, không trả lời cô, bầu không khí xung quanh càng trở nên yên tĩnh hơn.

    Tô Viên có chút khó hiểu nhìn anh, không hiểu cô vừa đưa ra một câu trả lời rất bình thường mà sao lại khiến anh im lặng lâu như vậy.

    Thời gian trôi qua, ngay tại lúc cô muốn phá vỡ sự yên lặng, thì anh đã chậm rãi nâng mắt lên, ánh mắt lần nữa rơi trên mặt cô.

    "Nhưng mà, Tô Viên, có lẽ em vĩnh viễn sẽ không có cơ hội nhìn thấy hình ảnh anh lúc nhỏ đâu." Từng lời từng chữ đều rất rõ ràng.

    Cô giật mình, anh nói câu này là có ý gì? Có nghĩa là anh không có ảnh, hay anh không muốn cho cô xem?

    "Em.. không hiểu lắm." Cô nói nhỏ.

    Ánh mắt anh trầm xuống, "Hơn nữa, không chỉ là ảnh chụp, có lẽ còn một số thứ khác rất dễ tìm thấy ở người khác, nhưng đối với anh thì không" Anh dừng lại, giống như đang do dự điều gì, một lúc sau mới nói: "Như vậy, em vẫn còn muốn tiếp tục hẹn hò với anh sao?"

    "Cái gì gọi là đối với người khác thì dễ dàng tìm thấy còn anh lại không?" Cô hỏi.

    Ví dụ như.. Một gia đình hòa thuận, cha mẹ quan tâm đến con cái.. Những điều này, đối với anh, sẽ không bao giờ tồn tại.

    Chỉ là anh không trả lời cô, anh đứng lên nói: "Em cứ suy nghĩ đi, anh đi trước đây."

    Tô Viên nhìn ra Mục Ngạn không muốn nói thêm điều gì, "Không cần suy nghĩ, em.." lời nói của cô chưa nói xong, anh đã đặt ngón tay anh lên môi cô, "Anh cho em thời gian, để em có thể suy nghĩ, qua vài ngày nữa, sau khi em suy nghĩ kĩ rồi, thì hãy trả lời anh."

    [​IMG]

    Sau khi anh rời đi, cô nhìn album ảnh trên giường, bất giác thở dài. Có thể là những bức ảnh này là điều cấm kỵ đối với anh hay là còn nguyên nhân nào khác?

    Cạch.

    Cửa phòng bị đẩy ra, Tô Viên quay đầu lại, người bước vào là Ba cô.

    "Ba!"

    Cha Tô đi tới trước mặt con gái, "Ba có chuyện muốn nói với con."

    "Dạ."
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
  8. aliceli

    Bài viết:
    207
    Chương 57: Ai Thực Sự Yêu Sâu Đậm (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Con hẹn hò với Mục Ngạn bao lâu rồi?" Cha Tô hỏi.

    "Cũng không lâu lắm." Bọn họ tuy rằng quen biết nhau mười năm, nhưng chỉ mới hẹn hò gần đây.

    "Con rất thích người đàn ông này sao?" Cha Tô lại hỏi.

    Cô gật đầu.

    Cha Tô do dự một chút rồi nói: "Viên, tuy rằng con cuối cùng cũng có người mà mình thích, theo lý mà nói, ba nên cảm thấy vui vẻ mới đúng, nhưng thằng bé Mục Ngạn kia.."

    "Ba, ba không thích anh ấy sao?" Tô Viên hỏi.

    Cha Tô lắc đầu: "Không phải là ba không thích, mà là ba cảm thấy người như cậu ta quá xuất chúng, không phù hợp với một gia đình như chúng ta! Môn đăng hộ đối đạo lý này con có biết không? Ba chỉ sợ rằng hiện tại nếu con càng lún sâu, sau này muốn dứt ra sẽ càng khó." Làm gì mà không có bậc phụ huynh nào mà không hy vọng con gái của họ có thể gả vào một gia đình tốt, nhưng mà, có lúc nếu hy vọng quá cao thì té càng đau.

    Gia cảnh của đối phương có thể nói là một gia đình giàu có, quá khác biệt so với gia đình mình, có lẽ đối phương chỉ vì muốn tìm sự mới lạ nên mới hẹn hò với con gái mình, nhưng một khi ham muốn tìm sự mới lạ qua đi, đến lúc đó e rằng con gái mình sẽ là người chịu tổn thương.

    Từ cuộc trò chuyện lúc nãy, có lẽ Mục Ngạn không thích con gái mình như vậy, điều này khiến cha Tô càng thêm bất an.

    Tô Viên im lặng, thực ra cô hiểu những gì cha cô nói, nhưng khi cô thực sự yêu một ai đó, cô sẽ không nghĩ nhiều như vậy.

    "Mẹ con cũng có ý như vậy." Cha Tô tiếp tục nói: "Nghĩ kỹ lại đi, con và Mục Ngạn hiện tại đang hẹn hò có ý định nghĩ đến tương lai của hai đứa không? Con cũng không còn trẻ nữa, đời người con gái có bao nhiêu năm thanh xuân nữa đâu."

    Cha Tô cúi đầu nhìn con gái, không nói gì đứng dậy ra khỏi phòng.

    Mục Ngạn bảo cô suy nghĩ về điều đó, cha cô cũng yêu cầu cô ấy suy nghĩ về điều đó. Cô đồng ý hẹn hò với anh là bởi vì cô muốn yêu anh.

    Cô chưa từng nghĩ rằng mối quan hệ này sẽ đơm hoa kết trái, có lẽ là do anh chưa yêu cô. Nếu một ngày nào đó, anh có thể yêu cô, thì có lẽ cô sẽ nghĩ đến tương lai xa hơn.

    Cô biết nỗi lo lắng của cha, sợ đây chỉ là một giấc mộng đối với cô, sợ cô lãng phí thanh xuân đối với một tình yêu không có kết quả, cuối cùng chỉ chuốc lấy thương tích đầy người.

    Cha mẹ hy vọng rằng cô có thể sống một cuộc sống hạnh phúc, nhưng mối quan hệ hiện tại của cô và anh lại khiến cha mẹ cô không thể nhìn thấy tương lai.

    * * *

    Mục Ngạn lái xe quay trở về Mục gia, mấy năm nay, trừ việc mẹ anh muốn gặp anh, nếu không anh rất ít khi một mình trở lại đây.

    "Thiếu gia."

    "Ông chủ và bà chủ đâu?" anh hỏi.

    "Bà chủ vừa uống thuốc xong, ông chủ đang ở trong phòng cùng bà chủ." Người hầu nói.

    Mục Ngạn đi về phía phòng ngủ của mẹ anh, nhẹ nhàng mở cửa ra, liền thấy bà ấy đã ngủ, còn cha anh thì ngồi ở bên giường, yên lặng nhìn bà ấy.

    Tựa hồ nghe thấy tiếng cửa, Mục Thiên Tề nhìn về phía Mục Ngạn, "Thật hiếm thấy, hôm nay sao lại trở về?"

    "Không có gì, con đột nhiên muốn về thôi." Mục Ngạn lạnh nhạt nói, đi tới bên giường, cúi đầu nhìn người phụ nữ đang ngủ.

    Anh còn nhớ lúc nhỏ, có từng hỏi qua ông ấy rằng tại sao cha mẹ anh không giống như những người cha mẹ khác, còn anh lại sao không được cha mẹ thương yêu như những đứa trẻ khác. Lúc đó chỉ một câu nói của ông ấy đã nói lên tất cả.

    "Vì con là con trai của Mục Thiên Tề."

    Bởi vì anh là con trai của Mục Thiên Tề, chẳng lẽ những thứ mà người khác coi là bình thường đối với anh ta đều không có được sao?

    "Đúng rồi, con cùng cô gái họ Tô đó, chơi đùa tới đâu rồi? Tuy rằng ta không định xen vào chuyện của con, nhưng nếu như chỉ muốn chơi đùa thì ít nhất cũng đừng làm quá trớn."

    "Con không có chơi đùa." Anh lạnh lùng nói.

    "Vậy sao?" Mục Thiên Tề cười lạnh, "Nếu như ta nhớ không sai, thì người con yêu là con nhóc tên Quan Xán Xán kia, năm đó con quyết định tiến vào thương nghiệp, không phải là vì cô ta sao? Sau đó không tiếc giúp cô ta xuất ngoại, còn trực tiếp đối đầu với Tư gia, khiến Mục thị chút nữa bị hủy trên tay con. Nói tóm lại, đây không phải là vì cô ta sao? Nhưng hiện tại con muốn nói với ta là con có hứng thú với người con gái khác rồi?

    Mục Ngạn mím môi, không nói gì.

    Mục Thiên Tề đứng dậy và nhìn thẳng vào đứa con trai cao lớn của mình," Ngạn, con là con trai của ta, vì vậy số mệnh định sẵn đời này con chỉ có thể yêu một người. Con đã yêu Quan Xán Xán, vậy thì cô gái tên Tô Viên chẳng qua chỉ là sự trốn tránh hiện thực của con mà thôi. "

    Trốn tránh? Cơ thể của Mục Ngạn không khỏi run lên.

    Mục Thiên Tề lại tiếp tục:" Nếu một người, thật lòng yêu một người nào đó, thì họ sẽ không thể yêu thêm ai khác nữa, nếu như họ lỡ yêu, thì chỉ có thể chứng minh rằng, tình yêu của họ thực chất chẳng đủ sâu đậm. Ngạn, người mà con thật sự yêu, rốt cuộc là ai? "

    Đôi môi mỏng của Mục Ngạn gần như mím thành một đường thẳng, đôi tay buông thõng bên người đang siết chặt.

    Mục Thiên Tề vỗ nhẹ vai con trai," Đừng chỉ coi sở thích nhất thời là thứ con thực sự thích. "

    Mục Ngạn từ từ cụp mắt xuống, trên mặt không có biểu tình gì," Con chưa bao coi sở thích nhất thời là thứ con thực sự thích. "

    " Thật sao? "Mục Thiên Tề cười nhạt.

    Mục Ngạn xoay người trở về phòng.

    Căn phòng rộng lớn này khác biệt với căn phòng nhỏ của Tô Viên, nhưng anh lại thích ở trong căn phòng nhỏ đó hơn.

    * * *

    Bước sang phòng chứa đồ, bên trong là những món đồ chơi của anh hồi nhỏ, những món đồ chơi này chính là" người bạn "đã đồng hành cùng anh trong suốt thời thơ ấu.

    Ngoài những đồ chơi đó, còn có một số album ảnh trên kệ.

    Mục Ngạn mở album ảnh ra, ngoại trừ mỗi năm chụp một tấm hình gia đình, ảnh thời thơ ấu chỉ có một mình anh.

    Trong những bức ảnh đó, không có bức ảnh nào thấy anh cười, không giống như những bức ảnh thời thơ ấu của Tô Viên, nơi có tiếng cười.. và sự ấm áp khi ở bên cha mẹ..

    Đây đều là những thứ mà anh không có.

    Có lẽ, chính vì không có nên khiến anh càng khao khát muốn có hơn.

    Trốn tránh? Sở thích nhất thời?

    " Ngạn, người mà con thật sự yêu, rốt cuộc là ai? "Những lời của cha anh lại vang vọng bên tai anh.

    Đối với anh, người anh yêu sâu sắc luôn là Xán Xán! Nhưng vào lúc này, trong đầu anh lại vô thức hiện lên khuôn mặt của Tô Viên, cô dùng đôi mắt trong veo nói cho anh biết rằng cô yêu anh.

    Tại sao lại như vậy? Có rất nhiều người phụ nữ nói yêu anh, nhưng từ trước đến nay chẳng ai có thể khiến anh có cảm giác dao động như cô.

    Mà hiện tại, anh cho cô cơ hội để suy nghĩ, suy nghĩ có nên tiếp tục mối quan hệ của họ hay không

    " Tô Viên.. Em sẽ cho anh câu trả lời như thế nào đây."

    Là tiếp tục mối quan hệ, hay là.. chia tay?

    Tay anh chậm rãi đặt lên trên ngực, vừa nghĩ tới khả năng chia tay, ngực liền cảm thấy đau nhói..

    [​IMG]
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
  9. aliceli

    Bài viết:
    207
    Chương 58: Không Cần Quan Tâm Đến

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Cho dù Tô Viên suy nghĩ như thế nào, cô vẫn chưa hiểu lắm ý nghĩa trong câu nói của Mục Ngạn, tuy nhiên, trước khi cô đưa ra câu trả lời cho anh, cô đã nhận được một cuộc gọi từ Quan Xán Xán.

    "Viên, cậu có thời gian để gặp mình không?"

    "Được chứ!" Tô Viên đáp.

    Quan Xán Xán nói cho cô biết thời gian và địa điểm, sau khi kết thúc cuộc gọi, Quan Xán Xán nhìn vào tiêu đề trên trạng nóng hổi kia.

    Mấy ngày nay bởi vì bận rộn chuyện của Tiểu Hào, Quan Xán Xán không có để ý tin tức gì, mãi cho đến hôm nay khi cô đưa hai bạn nhỏ đi học, mới nghe được và biết rằng Tô Viên và Mục Ngạn đang hẹn hò. Điều này Quan Xán Xán chưa từng nghĩ đến.

    Từ trướ c đến nay, cô luôn hy vọng Mục Ngạn có thể buông bỏ tình cảm với mình và bắt đầu một mối quan hệ mới. Nhưng hiện tại cô có một chút lo lắng, bở vì đối tượng hẹn hò của Mục Ngạn là Tô Viên bạn thân của cô.

    Cô và Tô Viên quen nhau đã mười năm, nên đương nhiên cô biết rất rõ con người của Tô Viên. Có thể thấy rằng Tô Viên thực sự thích Mục Ngạn. Còn Mục Ngạn thì sao? Có thực sự thích Tô Viên không? Quan Xán Xán cũng không chắc lắm.

    Mục Ngạn có thực sự buông bỏ tình cảm với cô và nghiêm túc qua lại với Tô Viên không?

    Cả hai đều là những người mà cô yêu quý, cô không muốn ai trong số họ bị tổn thương.

    Ngay tại lúc Quan Xán Xán đang suy nghĩ thất thần thì bỗng có người ở phía sau ôm lấy cô.

    "Em đang suy nghĩ gì thế?"

    Người duy nhất có thể ôm cô như thế này chỉ có thể là Ngự.

    "Anh có biết quan hệ giữa Viên và Mục Ngạn không?" Tin tức này đã lan truyền trên mạng mấy ngày trước, anh ấy không thể không biết.

    "Biết." Anh đáp.

    "Vậy tại sao anh không nói cho em biết."

    Tư Kiến Ngự hơi nhướng mày, "Xán Xán, em đang trách anh sao?"

    "Không, chỉ là.."

    Cô còn chưa nói xong, anh đã cúi đầu, áp môi vào tai cô, nhẹ nhàng mút lấy vành tai cô. Thân thể cô khẽ run lên, "Ngự.."

    "Mục Ngạn có thể hẹn hò với người khác, đó không phải là điều em mong đợi sao? Bây giờ cậu ta hẹn hò với Tô Viên thì có vấn đề gì sao?" Giọng anh nhẹ nhàng vang lên bên tai cô, "Xán Xán, đây chỉ là một chuyện nhỏ, đừng lo lắng về nó, được chứ?"

    "Nhưng họ là bạn của em mà!" Cô làm sao có thể không quan tâm.

    "Bạn? Vậy thì sao, hẹn hò là chuyện của bọn họ, cho dù em có quan tâm thì đã sao? Chỉ là chuyện vặt mà thôi."

    Quan Xán Xán mím môi, hít một hơi thật sâu, "Ngự, anh cho rằng đây là chuyện nhỏ sao?"

    "Xán Xán, đối với anh mà nói, ngoại trừ em và Tiếu Tiếu, những chuyện khác đều không đáng kể. Em hy vọng Lương thị có thể thoát nạn, anh cũng đã cho Lương thị một con đường sống, em hy vọng Tiểu Hào có thể quay trở về bên cạnh Lương Chiêu Mai, anh cũng có thể cho hai mẹ con họ đoàn tụ, tất cả những chuyện mà em hy vọng anh đều giúp em hoàn thành. Chỉ là chuyện này, anh mong em đừng có quan tâm đến, bất luận là tốt hay xấu."

    Quan Xán Xán sửng sốt, ánh mắt Tư Kiến Ngự lúc này rất nghiêm túc, như nói cho cô biết, anh không cho phép cô quan tâm đến mối quan hệ giữa Mục Ngạn và Tô Viên.

    Nếu cô quan tâm đến, thì sẽ chạm đến giới hạn của anh, lúc đó sẽ không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

    "Xán Xán, lần này, hãy nghe lời anh, được không?" Anh kéo cô vào lòng và ôm cô thật chặt.

    Quan Xán Xán cũng ôm anh thật chật. Cho đến tận bây giờ, anh vẫn bất an, lo lắng, về việc cô sẽ quan tâm đến Mục Ngạn?

    * * *

    Tô Viên và Quan Xán Xán hẹn gặp nhau tại một quán cà phê gần studio của Tô Viên.

    "Sẽ không sao nếu cậu ra ngoài vào giờ làm như thế chứ?" Quan Xán Xán hỏi.

    "Không có việc gì, mình cũng có nói qua với anh Quang, anh ấy cũng rất muốn gặp cậu, hy vọng sẽ có cơ hội hợp tác với cậu." Tô Viên cười nói.

    "Chắc chắn sẽ có cơ hội." Quan Xán Xán nói.

    "Đúng rồi, tiểu Hào như thế nào rồi?" Tô Viên quan tâm hỏi.

    "Tìm được rồi, không sao cả, chỉ là cậu bé muốn gặp mẹ, nên Tiếu Tiếu đã lén dẫn cậu bé đi khỏi trường học thôi."

    "Vậy thì tốt." Tô Viên nói: "Nhưng cậu bé còn nhỏ như vậy xa mẹ cũng không tốt."

    "Mình cũng nghĩ như vậy, vì vậy mình liền đưa Tiểu Hào trở về Lương gia. Mặc dù Tiếu Tiếu thích Tiểu Hào muốn làm bạn với cậu bé, nhưng cũng không cần để cho cậu bé ở lại Tư gia" Quan Xán Xán nói.

    Tô Viên gật đầu, "Nhắc mới nhớ, hôm qua cậu gọi điện thoại cho mình, muốn hẹn mình ra ngoài, có phải có chuyện gì muốn nói với mình không?"

    Quan Xán Xán do dự một lúc, nghĩ về những gì Tư Kiến Ngự đã nói ngày hôm qua. Ngự bảo cô đừng quan tâm đến mối quan hệ giữa Tô Viên và Mục Ngạn, cô nên nghe lời anh mới đúng, nhưng..

    "Nhưng mà mình hôm nay cũng có việc muốn nói với cậu."

    "Có chuyện gì vậy?" Quan Xán Xán hỏi.

    Tô Viên mím môi, hít một hơi thật sâu, "Mình.. hiện đang hẹn hò với Mục Ngạn." Xán Xán là bạn thân nhất của cô, nên cô muốn tự nói cho cô ấy biết về chuyện này.

    "Cậu và Mục Ngạn nghiêm túc chứ?" cô hỏi.

    "Ừ." Cô gật đầu, "Rất nghiêm túc. Thực ra, chúng mình đã hẹn hò được một thời gian. Vào ngày lễ kỷ niệm của trường, mình lúc đó muốn nói với cậu, nhưng cậu lại bị nhiều người vây quanh như thế, nên mình vẫn chưa nói cho cậu biết."

    Quan Xán Xán im lặng một lúc.

    "Làm sao vậy?" Tô Viên không khỏi hỏi.

    "Chỉ là.. mình cảm thấy ngạc nhiên thôi. Mình không ngờ rằng cậu và Mục Ngạn sẽ hẹn hò." Suy cho cùng, Tô Viên và Mục Ngạn đã quen nhau gần 10 năm, nhưng trước đó cô không phát hiện Tô Viên có tình cảm gì đặc biệt với Mục Ngạn.
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
  10. aliceli

    Bài viết:
    207
    Chương 59: Ca Khúc Mới

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quan Xán Xán nhìn biểu cảm trên mặt Tô Viên, đó là biểu cảm của một người con gái đang yêu, bản thân cô cũng từng yêu nên cô hiểu rõ cảm giác này.

    "Còn Mục Ngạn thì sao? Anh ấy có yêu cậu không?" Quan Xán Xán hỏi.

    Biểu cảm trên mặt Tô Viên hơi sững lại, sau đó cô cười nói: "Còn chưa." Cô không có ý định giấu giếm chuyện này với người bạn thân nhất của mình, "Trong mối quan hệ này chỉ có một mình mình chủ động thôi." còn Mục Ngạn chỉ là hợp tác cùng cô mà thôi.

    Quan Xán Xán sửng sốt, "Anh ấy.. không yêu cậu sao?"

    Tô Viên gật đầu: "Nhưng anh ấy nói sẽ cố gắng yêu mình, mình cũng sẽ cố gắng khiến anh ấy yêu mình."

    Quan Xán Xán cảm thấy trong lòng nặng nề, tình yêu có thể dựa vào sự cố gắng sao?

    "Viên, nếu mà hẹn hò theo cách như thế, cậu không sợ đến cuối cùng sẽ không có kết quả sao?"

    Tô Viên cắn môi, sau đó cười nói: "Nếu thật sự có một ngày, mình phát hiện Mục Ngạn không thể yêu mình, thì mình sẽ lựa chọn buông tay, không dây dưa với anh ấy nữa. Cho dù thất bại nhưng ít nhất mình đã rất nổ lực, thì đời này xem như không hối tiếc. Chỉ có thể nói rằng mình không có sự may mắn để khiến anh ấy có thể dựa dẫm vào, để có thể khiến anh ấy yên tâm mà yêu. Nhưng nếu bây giờ mình từ bỏ thì mình nghĩ mình sẽ hối tiếc cả đời. Xán Xán, mình biết cậu quan tâm lo lắng cho mình, nhưng mình muốn thử. Thật đấy, mình yêu anh ấy, vì vậy mình cũng muốn đặt cược một lần, xem mình có thể chạm tay đến hạnh phúc được hay không."

    Quan Xán Xán thở dài, chuyện tình cảm mỗi người mỗi khác, cô không có cách nào xen vào, "Viên, mình chỉ mong bất luận như thế nào, cậu cũng sẽ được hạnh phúc."

    Chỉ là.. yêu Mục Ngạn cũng đồng nghĩa với việc Tô Viên sẽ phải cố gắng hơn nhiều so với người khác.

    "Mình biết." Tô Viên mỉm cười, "Xán Xán cho dù cuối cùng kết quả như thế nào, ít nhất, hiện tại mình cũng đang nổ lực vì bản thân mình."

    * * *

    Mấy ngày nay, một số nhân viên trong tập đoàn Mục thị đều đang luận về một chủ đề chung, đó là chủ tịch của họ, người đang hẹn hò với một người phụ nữ bình thường đến mức không thể bình thường hơn, giống như một phiên bản lọ lem thời hiện đại.

    Nhưng điều kỳ lạ là trước đây người phụ nữ này thường đến tập đoàn Mục thị để tìm chủ tịch, nhưng sau khi công khai mối quan hệ, thì mấy ngày nay vẫn không thấy người phụ nữ đó đến tìm chủ tịch.

    Mặc dù chủ tịch trông vẫn như mọi khi, nhưng theo một số nhân viên cấp cao của công ty, có vẻ như chủ tịch những ngày này lạnh lùng và nghiêm khắc hơn bình thường.

    Thậm chí giám đốc điều hành cấp cao suýt bị sa thải vì một số lỗi nhỏ trong báo cáo. Từ đó có thể thấy được mấy ngày nay tâm tình của chủ tịch họ hẳn là không tốt.

    Đương nhiên, điều này cũng làm cho mọi người càng thêm suy đoán, trong đó suy đoán nhiều nhất chính là chủ tịch của họ có lẽ đã chia tay nàng lọ lem kia.

    Chính vì vậy, nhìn thấy Tô Viên một lần nữa lại xuất hiện và hỏi chủ tịch của họ đang ở đâu, đột nhiên họ cảm thấy khuôn mặt trước mắt đây quả nhiên là đẹp.

    "Chủ tịch đang họp, e rằng một lát nữa mới kết thúc, cô có thể.." Thư ký đang nói đột nhiên dừng lại.

    Vốn dĩ chủ tịch đã hạ lệnh, cô Tô có thể tùy lúc vào phòng chủ tịch, nhưng lúc này thư ký cũng không biết hai người là đang cãi nhau hay là chia tay, nếu như để cho đối phương một mình vào phòng chủ tịch, e rằng không thích hợp.

    "Vậy tôi chờ ở bên ngoài phòng chủ tịch là được rồi."

    Nhìn thấy Tô Viên cũng nhận thức ra được vấn đề, thư ký cũng yên tâm, trong lòng cảm thấy yêu thích Tô Viên hơn một chút.

    Cô không biết phải đợi anh bao lâu, liền lấy ca khúc mới ra xem. Chiều nay, anh Quảng có hỏi cô bài hát mới như thế nào, cô nói cô đã viết xong rồi, nhưng cô nói với anh Quảng rằng cô sẽ đưa cho anh ấy xem vào ngày mai.

    Bởi vì cô muốn bài hát này, người đầu tiên xem chính là anh!

    Cô đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ của mình cho đến khi nghe thấy giọng nói của thư ký: "Mục tổng, cô Tô đang đợi ngài."

    Cô chỉ thấy Mục Ngạn không biết từ lúc nào đã đi tới trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô, phía sau anh là vài người có vẻ là giám đốc điều hành cấp cao của công ty.

    "Anh họp xong rồi à?" Cô đã mấy ngày không gặp anh, vừa nhìn thấy khuôn mặt anh, nhất thời có cảm giác ngẩn ngơ. Khi không gặp anh, tôi thường nghĩ về anh và cảm thấy có nhiều điều muốn nói với anh, nhưng khi gặp rồi lại không biết nói gì.

    "Ừm, sao em lại ở đây?" anh hỏi.

    "Có.. một bản nhạc mới viết, em muốn cho anh xem."

    Anh liếc nhìn bài hát trong tay cô, sau đó quay đầu nói với nhân viên cấp dưới: "Chuyện còn lại ngày mai chúng ta sẽ nói sau."

    "Vâng!" Họ liếc nhìn Tô Viên sau đó mới rời đi.

    Mãi cho đến khi cửa phòng chủ tịch đóng lại, nhân viên phòng thư ký liền chụm đầu lại nói: "Các cô nói xem, có phải chủ tịch và cô Tô đang cãi nhau không?"

    "Tôi không biết, nhưng cho dù có cãi nhau chắc cũng sẽ làm hòa."

    Trong khi những người khác đang thảo luận sôi nổi bên ngoài, thì bên trong, Tô Viên và Mục Ngạn đang nhìn chằm chằm nhau.

    Sau khi cô vào phòng, Mục Ngạn không nói lời nào, chỉ nhìn cô chằm chằm, vì vậy cô hắng giọng phá vỡ sự im lặng.

    "Bản nhạc em viết xong rồi." Cô đưa bản nhạc đến trước mặt anh, nói với anh: "Lần trước anh có nói qua, nếu như bản nhạc em viết không tệ đến nỗi anh không thể đàn thì anh sẽ đàn, lần này em đã viết xong rồi, em muốn cho anh xem, liệu nó có đạt tiêu chuẩn để anh đàn không?"

    "Em thật sự muốn nghe anh đàn?" anh hỏi.

    "Đúng vậy. Những ngày qua em đã xem đi xem lại bài hát này, và chỉnh sửa nó nhiều lần, em hy vọng anh có thể đàn bài này."

    Mục Ngạn xoay người, đi tới cây đàn dương cầm.

    Những ngón tay mảnh khảnh của anh di chuyển trên phím đàn, âm thanh lắp đầy không gian trong phòng.

    Tô Viên nhìn chằm chằm anh không chớp mắt, giờ đây nơi trái tim cô tràn ngập những cảm xúc mang tên "hạnh phúc" và "xúc động".

    Lúc trước ở trường học, cô cũng từng nhìn thấy anh ngồi đánh đàn, nhưng lúc đó cô chỉ cảm thấy anh cô độc, lạnh lùng khiến người ta khó tới gần..

    Nhưng bây giờ, cô lại cảm thấy khác. Sự lạnh lùng và xa cách của anh chẳng qua chỉ là lớp vỏ bề ngoài nhằm để bảo vệ cho trái tim đầy vết thương của anh mà thôi.

    Sau khi kết thúc, anh quay đầu lại nhìn Tô Viên, mới phát hiện cô đang ngẩn người nhìn mình.

    Sau đó, ánh mắt cô lóe lên, cô nhấc chân, bước từng bước đi về phía anh.

    Cô bước đến bên anh, lần này, cô là người nhìn xuống anh, còn anh đang ngồi trên ghế đang ngước lên nhìn cô.

    [​IMG]

    Cô hít một hơi thật sâu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói: "Hôm đó, câu hỏi mà anh hỏi em, em đã suy nghĩ kỹ rồi."
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...