Gió thổi trời giông... trong khi mình vẫn ngày ngày lẩn trốn, mọi điều đã dần trượt qua tay. Cuộc đời đang chuẩn bị điều gì, lại muốn CƯỚP ĐI ĐIỀU GÌ. Cho tới bao giờ, mình mới ngừng lẩn trốn?
Nếu Van Gogh từng dừng lại, thế giới này đã mất đi cả một bầu trời đầy sao. Đam mê thật sự không phải là thứ bạn làm khi được tán thưởng, mà là thứ bạn vẫn kiên định theo đuổi khi không ai vỗ tay.
Tớ không có định nghĩa về một khung giờ đẹp, bởi chỉ cần dám bắt đầu, đó đã là cái đẹp rạng rỡ nhất! Chẳng hạn là [Bài Thơ] - Bắt đầu? - Vân Trang lúc 9h2'? Còn bạn?

Reactions: Hoa Nguyệt Phụng, Nguyễn Ngọc Nguyên và Đậu Hũ