Hà Nội đón cơn mưa đầu tháng tám
Anh lấy rửa lòng mình cho sạch những hư hao
Em lướt qua anh, cúi mình khe khẽ , gọi lời chào
Cơn mưa đổ, xuôi theo dòng nước mắt.
Người bước đi, chẳng một lần ngoảnh mặt
Anh đứng nhìn, mãi chưa muốn quay lưng
Ta chia tay, mưa trút mãi không ngừng
Trời cao như cũng nghe chừng khóc than
Nhành hoa đã tàn
Trên mái tóc em, anh cài một chiều gió lộng
Lối cũ vẫn đông
Kẻ trước, kẻ sau
Ta chẳng còn đợi nhau giữa hai dòng xuôi ngược
Thế gian này, giữa bao điều mất được
Đến cuối cùng bầu trời ấy còn xanh?
Buông đôi tay, chúc ai đó an lành
Nghe hơi gió, khẽ lùa qua tóc rối…
- Vấn vu vơ -