Con đường cũ
Bảo tháp xưa
Nhắt nhành hoa
Người không còn vội
***
Hoàng Thị ngày xưa đã chết rồi!
Động hoa vàng có ai người đưa nhau?
Thơ này gửi đến mai sau
Đứng trong sân Phật cười câu nhân tình
***
Từng mơ hai chữ bố kinh
Hôm nay trở lại chỉ mình với ta
Chuyện trước đã xa
Dù sao đi nữa cũng là biệt ly
***
“Cổn cổn Trường Giang đông thệ thủy”
Đá vàng cũng nát
Thời gian
***
Nhành hoa đã tàn
Trên mái tóc người cài một chiều gió lộng
Lối cũ vẫn đông
Kẻ trước, kẻ sau
Ta là Trần Tử Ngang sau một ngàn ba trăm năm lẻ
***
Ngày đó, tháng bảy bão về
Đến bờ sông ta đợi em thì dừng lại
Trời sáng trăng và đầy sao suốt đêm dài
Nhưng không có người
Người lánh. Bão cũng tan
***
Bảo tháp xưa
Nhắt nhành hoa
Người không còn vội
***
Hoàng Thị ngày xưa đã chết rồi!
Động hoa vàng có ai người đưa nhau?
Thơ này gửi đến mai sau
Đứng trong sân Phật cười câu nhân tình
***
Từng mơ hai chữ bố kinh
Hôm nay trở lại chỉ mình với ta
Chuyện trước đã xa
Dù sao đi nữa cũng là biệt ly
***
“Cổn cổn Trường Giang đông thệ thủy”
Đá vàng cũng nát
Thời gian
***
Nhành hoa đã tàn
Trên mái tóc người cài một chiều gió lộng
Lối cũ vẫn đông
Kẻ trước, kẻ sau
Ta là Trần Tử Ngang sau một ngàn ba trăm năm lẻ
***
Ngày đó, tháng bảy bão về
Đến bờ sông ta đợi em thì dừng lại
Trời sáng trăng và đầy sao suốt đêm dài
Nhưng không có người
Người lánh. Bão cũng tan
***