Quá đủ cho một bữa tối rồi huhu, một ca khúc về ngoại và một ca khúc về mẹ, về những cảm xúc tiếc nuối và mất mát. Một bên là ca khúc cất lên bằng tất cả cảm xúc trào dâng, còn một bên là ca khúc nhẹ nhàng mà âm ỉ. Tất cả quá đủ cho một buổi tối trời mưa như hôm nay, để mình nhắm mắt lại mà nghĩ xem mình đang day dứt vì điều gì?
Em bỏ dấu kép đơn của các câu thoại nội tâm đi thì phần này được xem như là lời dẫn miêu tả suy nghĩ của nhân vật. Theo chị thấy thì nó không ảnh hưởng gì, đọc theo mạch truyện thì độc giả vẫn biết đâu là nói chuyện đâu là suy nghĩ trong lòng.
Em tự sửa cho nhanh và lưu ý trong các chương tiếp theo chưa đăng hoặc chị có thể sửa giúp các chương đã đăng khi xét duyệt truyện (nhưng mà hơi lâu nhé, vì chị phải check dần dần).
Thân!