Một bức email đến muộn mang theo nỗi buồn, sự mơ hồ gấp nhiều lần nỗi cô độc khô khốc của buổi đêm một ngày trời se lạnh. Vì ta tới trễ đó mà. Tuy thế, cái lỡ hẹn không hẳn là không còn hy vọng. Sao ta vẫn cứ buồn, cứ day dứt?
Dù đã vị trên chiếc đệm êm, xung quanh hoàn toàn chìm vào hư không, vẫn nghe văng vẳng điệp khúc buồn bã lặp lại nhiều lần trong quán cà phê buổi ban nãy,,, như cứa vào nỗi chông chênh không tên gọi vọng về từ muôn kiếp.