Đã có những lúc tôi bế tắc trong mọi suy nghĩ, cố gắng sắp xếp mọi thứ thật ổn thỏa, lúc ấy cảm thấy thật tủi thân, bất lực không biết nên làm gì thì tôi lại nghĩ đến ông ấy-người đàn ông suốt cuộc đời hi sinh cho tôi không tiếc bất kì điều gì thì tôi lại bật khóc, ba tôi ngày một già đi, chả có ngày nào mà ông thật sự nghỉ ngơi, còn tôi chỉ có thể ngồi bất lực muốn phát điên với cuộc sống của chính mình, thì tôi càng thương ba tôi nhiều hơn, chỉ có thể lấy ông làm động lực nhủ với bản thân rằng, nửa cuộc đời đâu ba dành trọn vẹn cho tôi và gia đình thì hãy để nửa cuộc đời sau tôi sẽ vì ông mà không tiếc bất kì điều gì, tôi không chắc mình thành công hay thất bại, nhưng có điều tôi cam đoan rằng trong phạm vi khả năng của mình tôi có được gì tốt nhất cũng sẽ lo lắng cho ông như những gì mà người đàn ông này vì tôi đã từng hi sinh vô số điều. Tôi chưa bao giờ nói thương ông ấy cả, có lẽ tôi cũng chả thể mở miệng được nhưng tôi chắc rằng tôi thương ông ấy hơn cả bản thân mình rất nhiều..