Chương 10: Đi Đến Anh Quốc.
Tiểu Hi cứ như vậy mà âm thầm điều tra về thế của cô, cho đến ngày hôm nay cuối cùng có kết quả, trong lòng cô khi biết được sự thật khiến cô đau đớn vô cùng.
Cô thật sự không phải là con cháu Huỳnh gia, cô là ai? Vì sao lại sống ở huynh gia?
Tiểu Hi đang ngồi trong phòng làm việc trầm tư suy nghĩ, vô tình cô nhìn lên bàn thấy tấm hình gia đình, khóe mắt cô vô thức rơi nước mắt, không kể đến việc cô thân thiết với Minh Vũ thế nào.
Giờ đây trong lòng cô dần như đang cấu xé ra từ mảnh đau đơn không xiết, Tiểu Hi cố gắng bình tĩnh lại cô quyết định đến Anh Quốc, tìm ba mẹ cô hỏi cho rõ sự tình như thế nào.
Vì sao suốt hai mươi ba năm qua họ lại dấu cô một bí mật lớn như vậy, Tiểu Hi hiện tại rất mâu thuẫn cũng không biết phải làm sao, nếu như sự thật khiến cô không chịu được thì sao?
Tiểu Hi nghĩ đến đó cô cảm thấy u phiền vô cùng, liến nhắm mắt lại khẽ hít một hơi sâu, nghĩ về như chuyện trong quá khứ cô đã hạnh phục như thế ở Huỳnh gia.
Người ngoài thường nói tiểu thư Huỳnh gia là người sống vô u vô lo nhất, nhưng thật ra trong lòng cô luôn chứa đựng nhiều tâm tư, chính vì như vậy cô mới cho người theo dõi Minh Vũ.
* * *
Qua ngày hôm sau..
Tại sân bay Tiểu Hi đang làm thủ tục đi qua Anh Quốc, trước khi cô bước vào cổng Tiểu Hi dừng lại một nhịp, cô hít một hơi sâu cô nuốt một ngụm rồi đi vào cách công, đi tìm sự thật của một chuyên.
Ngồi trên chuyến bay cô đã suy nghĩ rất nhiều nếu sự thật quá tàn nhẫn thì sao? Nếu như thật sự Huỳnh Gia nuôi dưỡng cô có mục đích thì sao, liệu cô có vượt qua nỗi thật sự này hay không?
Trong khoản thời gian dài tư Hồng Kông bay đến nước Anh, thì cuối cùng cũng đến nơi mà cô cần đến.
Đứng trước cửa chính của Huỳnh gia cô nhìn vào rất lâu, rất lâu, lâu đến mức cô cũng không biết mình đứng đó đã bao lâu rồi, Tiểu Hi biết rất rõ chỉ cần cô bước qua cánh cửa này thì mọi sự thật sẽ được bơi bày.
Cô đứng ở ngoài suy ngẫm một lúc rồi cuối cùng lấy hết can đảm đi vào, vừa đi vào đại sảnh Tiểu Hi liền nhìn thấy ba mẹ cô, trong lòng cô nổi lên một niềm chua xót không nguôi.
Huỳnh Trương nhìn thấy Tiểu Hi đi vào, ông liền vui mừng: "Tiểu Hi sao con đến mà không báo trước?"
Tiểu Hi nghe hỏi ông hỏi như vậy, cô cố nén lòng nhìn ông: "Tự nhiên con nhớ ba mẹ quá, nên con qua không báo trước."
Cô nói xong liền đi bên Ái Như ngồi xuống, cô tựa đầu vào vai bà: "Mấy năm này sức khỏe mẹ vẫn ổn chứ?"
Không hiểu tại vì sao khi cô vừa thấy Ái Như, thì lại muốn như lúc nhỏ được tựa vào bà mà nhõng nhẽo, dù rằng cô biết ngày hôm nay cô về thì liệu những thứ mang tên tình thân điều không còn.
Ái Như thấy con gái cưng của mình đang tựa vào vai mình, bà ôm lấy cô cưng chiều nói: "Mẹ khỏe, lâu rồi con cũng không đến thăm mẹ, mẹ cũng nhớ con lắm.
Tiểu Hi nghe được Ái Như nói nhớ cô trong lòng cô đau mà khôn xiết, lần này mục đích cô về không phải thăm họ, mà là tìm ra sự thật về thân thế của cô.
Huỳnh Trương ngồi một bên nhìn qua ông để ý, thấy được lần này Tiểu Hi về có cái gì đó không còn như trước, nhìn vào đôi mắt của cô dần như đã không còn sự vui tươi, thay vào đó là sự trậm lặng mà từ trước đến giờ ông chưa hề thấy ở cô.
Ông nâng ly trà trước mặt lấy uống một ngụm, không hiểu sao trong ông lại lo lắng như vậy, tựa như có một cơn sóng lớn sẽ ập đến bất cứ lúc nào.
* * *
Đêm hôm ấy Huỳnh Trương đang đứng bên ngoài nhìn ngắm bầu trời đêm, Tiểu Hi từ phía sau nhìn thấy bóng của ông, cô nhẹ nhàng đi đến bắt chuyện với ông.
Tiểu Hi từ phía sau gọi ông:" Ba sau khuya rồi ba chưa ngủ? "
Huỳnh Trương nghe tiếng cô liền xoay người lại:" Con cũng chưa ngủ mà? "
Cô cầm trên tay ly nước trái cây đi đến hành lan:" Mấy hôm trước anh hai bị tai nạn. "
Ông nghe như vậy liền lo lắng hỏi:" Minh Vũ hiện giờ sao rồi? "
Tiểu Hi nhìn thấy ông lo lắng như vậy, liền vội vàng giải thích:" Giờ anh đã không sao, ba đừng lo lắng mà hưởng đến sức khỏe. "
Huỳnh Trương gật đầu, Tiểu Hi tiếp tục nói:" Nhưng có một việc con không hiểu. "
Cô xoay lại nhìn ông:" Con và anh hai sao lại không cùng nhóm máu? "
Nghe cô nói như vậy thì ông cũng đã hiểu cô bắt đầu nghi ngờ về thân thế mình rồi, mọi chuyện đã qua rồi ông thật không muốn nhắc đến nữa, ông biết ông là kẻ có lỗi vì vậy ông luôn cố gắng bù đắp cho cô.
Huỳnh Trường cố gắng lấy lại bình tĩnh:" Sao lại có thể như vậy? Hai điều là con ruột của ba mẹ mà. "
Tiểu Hi chỉ nghe thôi cũng biết Huỳnh Trương đang cố ý dấu gì đó:" Nhưng.. "
Ông khẽ vỗ vai cô:" Thôi đi ngủ đi con, trễ lắm rồi với ba ra ngoài lâu mẹ con sẽ lo đó."
Nói xong ông không chờ cho cô nói gì thêm, mà xoay người cất bước về phóng.
Cô thật sự không phải là con cháu Huỳnh gia, cô là ai? Vì sao lại sống ở huynh gia?
Tiểu Hi đang ngồi trong phòng làm việc trầm tư suy nghĩ, vô tình cô nhìn lên bàn thấy tấm hình gia đình, khóe mắt cô vô thức rơi nước mắt, không kể đến việc cô thân thiết với Minh Vũ thế nào.
Giờ đây trong lòng cô dần như đang cấu xé ra từ mảnh đau đơn không xiết, Tiểu Hi cố gắng bình tĩnh lại cô quyết định đến Anh Quốc, tìm ba mẹ cô hỏi cho rõ sự tình như thế nào.
Vì sao suốt hai mươi ba năm qua họ lại dấu cô một bí mật lớn như vậy, Tiểu Hi hiện tại rất mâu thuẫn cũng không biết phải làm sao, nếu như sự thật khiến cô không chịu được thì sao?
Tiểu Hi nghĩ đến đó cô cảm thấy u phiền vô cùng, liến nhắm mắt lại khẽ hít một hơi sâu, nghĩ về như chuyện trong quá khứ cô đã hạnh phục như thế ở Huỳnh gia.
Người ngoài thường nói tiểu thư Huỳnh gia là người sống vô u vô lo nhất, nhưng thật ra trong lòng cô luôn chứa đựng nhiều tâm tư, chính vì như vậy cô mới cho người theo dõi Minh Vũ.
* * *
Qua ngày hôm sau..
Tại sân bay Tiểu Hi đang làm thủ tục đi qua Anh Quốc, trước khi cô bước vào cổng Tiểu Hi dừng lại một nhịp, cô hít một hơi sâu cô nuốt một ngụm rồi đi vào cách công, đi tìm sự thật của một chuyên.
Ngồi trên chuyến bay cô đã suy nghĩ rất nhiều nếu sự thật quá tàn nhẫn thì sao? Nếu như thật sự Huỳnh Gia nuôi dưỡng cô có mục đích thì sao, liệu cô có vượt qua nỗi thật sự này hay không?
Trong khoản thời gian dài tư Hồng Kông bay đến nước Anh, thì cuối cùng cũng đến nơi mà cô cần đến.
Đứng trước cửa chính của Huỳnh gia cô nhìn vào rất lâu, rất lâu, lâu đến mức cô cũng không biết mình đứng đó đã bao lâu rồi, Tiểu Hi biết rất rõ chỉ cần cô bước qua cánh cửa này thì mọi sự thật sẽ được bơi bày.
Cô đứng ở ngoài suy ngẫm một lúc rồi cuối cùng lấy hết can đảm đi vào, vừa đi vào đại sảnh Tiểu Hi liền nhìn thấy ba mẹ cô, trong lòng cô nổi lên một niềm chua xót không nguôi.
Huỳnh Trương nhìn thấy Tiểu Hi đi vào, ông liền vui mừng: "Tiểu Hi sao con đến mà không báo trước?"
Tiểu Hi nghe hỏi ông hỏi như vậy, cô cố nén lòng nhìn ông: "Tự nhiên con nhớ ba mẹ quá, nên con qua không báo trước."
Cô nói xong liền đi bên Ái Như ngồi xuống, cô tựa đầu vào vai bà: "Mấy năm này sức khỏe mẹ vẫn ổn chứ?"
Không hiểu tại vì sao khi cô vừa thấy Ái Như, thì lại muốn như lúc nhỏ được tựa vào bà mà nhõng nhẽo, dù rằng cô biết ngày hôm nay cô về thì liệu những thứ mang tên tình thân điều không còn.
Ái Như thấy con gái cưng của mình đang tựa vào vai mình, bà ôm lấy cô cưng chiều nói: "Mẹ khỏe, lâu rồi con cũng không đến thăm mẹ, mẹ cũng nhớ con lắm.
Tiểu Hi nghe được Ái Như nói nhớ cô trong lòng cô đau mà khôn xiết, lần này mục đích cô về không phải thăm họ, mà là tìm ra sự thật về thân thế của cô.
Huỳnh Trương ngồi một bên nhìn qua ông để ý, thấy được lần này Tiểu Hi về có cái gì đó không còn như trước, nhìn vào đôi mắt của cô dần như đã không còn sự vui tươi, thay vào đó là sự trậm lặng mà từ trước đến giờ ông chưa hề thấy ở cô.
Ông nâng ly trà trước mặt lấy uống một ngụm, không hiểu sao trong ông lại lo lắng như vậy, tựa như có một cơn sóng lớn sẽ ập đến bất cứ lúc nào.
* * *
Đêm hôm ấy Huỳnh Trương đang đứng bên ngoài nhìn ngắm bầu trời đêm, Tiểu Hi từ phía sau nhìn thấy bóng của ông, cô nhẹ nhàng đi đến bắt chuyện với ông.
Tiểu Hi từ phía sau gọi ông:" Ba sau khuya rồi ba chưa ngủ? "
Huỳnh Trương nghe tiếng cô liền xoay người lại:" Con cũng chưa ngủ mà? "
Cô cầm trên tay ly nước trái cây đi đến hành lan:" Mấy hôm trước anh hai bị tai nạn. "
Ông nghe như vậy liền lo lắng hỏi:" Minh Vũ hiện giờ sao rồi? "
Tiểu Hi nhìn thấy ông lo lắng như vậy, liền vội vàng giải thích:" Giờ anh đã không sao, ba đừng lo lắng mà hưởng đến sức khỏe. "
Huỳnh Trương gật đầu, Tiểu Hi tiếp tục nói:" Nhưng có một việc con không hiểu. "
Cô xoay lại nhìn ông:" Con và anh hai sao lại không cùng nhóm máu? "
Nghe cô nói như vậy thì ông cũng đã hiểu cô bắt đầu nghi ngờ về thân thế mình rồi, mọi chuyện đã qua rồi ông thật không muốn nhắc đến nữa, ông biết ông là kẻ có lỗi vì vậy ông luôn cố gắng bù đắp cho cô.
Huỳnh Trường cố gắng lấy lại bình tĩnh:" Sao lại có thể như vậy? Hai điều là con ruột của ba mẹ mà. "
Tiểu Hi chỉ nghe thôi cũng biết Huỳnh Trương đang cố ý dấu gì đó:" Nhưng.. "
Ông khẽ vỗ vai cô:" Thôi đi ngủ đi con, trễ lắm rồi với ba ra ngoài lâu mẹ con sẽ lo đó."
Nói xong ông không chờ cho cô nói gì thêm, mà xoay người cất bước về phóng.