

Người ta thường nói tình đầu là thứ tình cảm đẹp đẽ nhất, dễ dàng đến nhưng cũng cực kì khó để ra đi. Đó là khoảnh khắc đầu tiên trong lòng khi đưa tay đón lấy những ngây thơ vụn dại của thanh xuân. Nhưng đó cũng là những thắc mắc còn bỏ ngỏ, những day dứt chưa nguôi ngoai về lời chia tay dửng dưng của một người khiến cho người còn lại cứ mãi đắm chìm trong nỗi nhớ vô hạn không đầu không đuôi.
Sau trận mưa dai dẳng gần hơn vài giờ đồng hồ, phố xá bắt đầu trở lại náo nhiệt với những tiếng còi xe inh ỏi, những âm thanh rộn rã của một buổi chiều tan ra giữa lòng đường.
Minh Anh hối hả bước qua ngã tư khi màu đèn giao thông chuyển đỏ, rồi rẽ vào một hiệu sách cũ trên con đường tấp nập những hiện đại của thời gian, của hơi thở văn minh.
Thông thường giữa thời đại 4.0, người ta chỉ cần ngồi nhà hoặc vào một quán cà phê nào đó có đủ mạng internet cùng một chiếc laptop thì có thể tìm kiếm mọi thứ trên đời. Chắc hẳn số đông sẽ không còn hứng thú với sách báo hay tạp chí truyền thống nữa, nhưng đối với một bộ phận nhỏ, đây vẫn là cách họ tiếp cận thông tin theo sở thích, thói quen, hay đơn giản chỉ là đi ra ngoài, đến một nơi để tìm cảm hứng và ý tưởng.
Minh Anh, cô gái này thuộc tuýp người như vậy..
Phía trước là con đường rất quen mà đã lâu lắm rồi kể từ lúc tốt nghiệp đại học, cô cũng chưa từng đặt chân trở lại. Có lẽ vì cuộc sống và công việc bận rộn thường trực đã cuốn đi những kí ức cũ kĩ một thời.
Minh Anh nhớ lại lần cuối cùng cô gặp một người, cũng là tại con đường này, những níu kéo đã không thể cho cuộc tình giữa cô và người đó tiếp tục. Chỉ là chút thắc mắc còn bỏ ngỏ, chỉ là chút day dứt chưa nguôi ngoai, vậy mà, nỗi nhớ đôi khi vẫn cố tình len vào trong tâm trí khiến cho lòng chợt thổn thức đến khó chịu.
Tình đầu,
"Có thể cho tôi biết lí do được không?"
"Lí do nào cũng là lí do, và sẽ không có lời giải thích nào thỏa đáng! Điều tôi có thể làm cho mấy người đến hôm nay là cùng mấy người đi hết con đường này lần nữa, xin lỗi Minh Anh!"
"Thực sự đã xảy ra chuyện gì vậy? Dạo gần đây mấy người trở nên rất kì lạ, không những trốn tránh, lại còn thay đổi tính tình. Nói cho tôi biết đi, có chuyện gì vậy?"
"Không có chuyện gì cả! Ai rồi cũng sẽ thay đổi, chỉ là hết yêu rồi thì đừng nên cố chấp!"
"Không! Tôi không tin mấy người lại thay đổi nhanh đến vậy! Tôi sẽ không đi với mấy người hết con đường này, trừ khi mấy người chịu nói tôi biết lí do chính đáng của mấy người!"
Minh Anh gạt tay người con trai lạnh lùng ấy và bỏ chạy thật nhanh trên con đường còn ướt mưa khi nãy.
Lời chia tay đột ngột vì một lý do nào đó mà người ta luôn gọi là thay lòng, đôi khi cũng đủ làm trái tim một người vỡ ra tan nát. Minh Anh dẫu mạnh mẽ đến đâu, dẫu không cam tâm đến đâu cũng đành phải mím môi chấp nhận.
Chợt có người lay vai và kéo cô ra khỏi chỗ giá sách vừa đổ, Minh Anh chỉ vừa bần thần chưa kịp hốt hoảng.
"Cô không gì chứ?"
Minh Anh đưa mắt nhìn người thanh niên trước mặt ra dấu vẫn ổn rồi cả hai cùng cúi xuống nhặt lại đống sách vừa rơi.
"Cảm ơn anh!"
"Cô cũng đọc quyển này nữa à?"
"Phải!"
"Lần sau nhớ cẩn thận một chút! Tiệm sách này khá cũ nên những chồng sách hay kệ gỗ nhiều lúc không được ổn định cho lắm!"
"Tôi biết rồi!"
"Sách của cô đây!"
Người đối diện nở một nụ cười thân thiện rồi quay đi khập khiễng với những bước chân chậm chạp.
* * *
Tại một cửa hàng thủy sinh được lấp đầy xung quanh những bể kính bên trong là màu xanh của rất nhiều loại thủy sinh khác nhau, Gia Lạc đang chăm chút từng nhánh cây trầu bà để chuẩn bị đặt vào lồng kính.
"Lần trước anh đã mua giúp em quyển tiểu thuyết đó rồi, khi nào về đây em nhớ đãi anh một chầu đấy!"
Gia Lạc ép sát chiếc điên thoại bên tai, mải mê trò chuyện mà không chú ý phía bên ngoài, có khách đang đứng ngẩn ngơ trước cửa tiệm của hắn.
"Không nói với em nữa, có khách rồi, lần sau nhất định phải đãi đấy!"
Nhìn thấy cô gái trước mặt, Gia Lạc niềm nở rồi bước đến cạnh bên. "Tôi có thể giúp gì cho cô?"
"Có phải thủy sinh sẽ giúp người ta thư giãn được không?"
"Đương nhiên là được! Đặt một hồ thủy sinh trong nhà cũng như mang một thiên nhiên thu nhỏ vào trong không gian hiện đại, nó sẽ mang lại cảm giác rất dễ chịu và bình yên! Nhìn cô, hình như không giống như người chơi loại này?"
"Tôi được người khác giới thiệu đến đây, cũng chưa từng bao giờ tìm hiểu về thủy sinh trước đó!"
Minh Anh nhìn khắp những bể thủy sinh được trưng bày bên trong cửa hàng, cô ngắm nghía lựa chọn trong khi Gia Lạc vẫn đang huyên huyên nói về một số điều cơ bản cần thiết khi chọn một hồ thủy sinh.
"Được rồi, chúng tôi sẽ đến lắp đặt cho cô trễ nhất là ngày mốt, phiền cô ký nhận và để lại địa chỉ, số điện thoại.."
Minh Anh là một nhà thiết kế thời trang, công việc sáng tạo và tỉ mỉ này khiến cô luôn trong trạng thái căng thẳng và một hồ thủy sinh trong nhà sẽ là cách thư giãn có thể là hiệu quả sau những giờ làm việc mệt mỏi.
Chăm chú nhìn Gia Lạc đang hào hứng lắp đặt những chi tiết nhỏ vào lồng kính, cô khẽ. "Nhìn anh rất quen! Ngoài lần trước ở cửa hàng thuỷ sinh, chúng ta có phải đã từng gặp nhau, đúng không?"
"Cô đã nhớ ra rồi sao, lần trong tiệm sách cũ ấy!"
"Anh là người đã kéo tôi ra khỏi đống sách đổ đó?"
Gia Lạc không nói, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt biết cười rồi lại tập tung chuyên môn. "Cô là nhà thiết kế thời trang à?"
"Sao anh biết vậy?"
"Nhìn cách bày trí vật dụng và cả những khung hình hay tạp chí trên bàn của cô, tôi đoán vậy!"
"Anh cũng khéo quan sát đấy chứ!"
"Chúng tôi làm về thủy sinh, cũng đôi khi cần sự tỉ mỉ và tinh tường mới có thể tạo ra được một bể thủy sinh hoàn hảo và vừa ý khách hàng, không chừng, tôi còn khéo léo hơn cô nữa!"
"Vậy sao! Anh có thể gắn thêm một chiếc đèn neon màu trắng trên kia nữa được không?"
"Đương nhiên là được! Và mỗi hai tháng nếu cô có nhu cầu thì cứ gọi cho tôi, tôi sẽ đến để vệ sinh bể." Gia Lạc phủi phủi tay sau khi hoàn tất mọi thứ rồi mỉm cười nhìn Minh Anh.
"Cảm ơn anh, lần này và cả lần trước nữa!"
"Cô đã nói cảm ơn tôi nhiều lần lắm rồi! Xem ra chúng ta cũng có duyên, cái đèn neon khi nãy, coi như là quà tặng, tôi không tính tiền!"
"Vậy sao được chứ, anh đã giúp tôi, giờ lại tặng đồ cho tôi nữa?"
"Cô sau này có thể sẽ là khách hàng thân thuộc của tôi, coi như đây là ưu đãi, hoặc nếu như cô thấy ngại thì có thể mời tôi một ly cà phê?"
Minh Anh mỉm cười đồng ý.
Thế là họ biết nhau, Gia Lạc vẫn thường đến nhà Minh Anh không phải sau mỗi hai tháng mà cách ba tuần, lại đến một lần. Ngoài việc chăm sóc bể thủy sinh, hắn còn là một nhà tâm lí đúng nghĩa trong những lúc Minh Anh căng thẳng, khó chịu, hắn luôn lắng nghe và tìm mọi cách khiến cô vui vẻ và thoải mái.
Gia Lạc không ngại kể cho Minh Anh nghe về câu chuyện của bản thân, về đôi chân bị tật và cả một niềm lạc quan lớn lao để vượt qua nghịch cảnh đó. Anh luôn mỉm cười và chưa bao giờ đổ lỗi cho số phận đã cướp đi của anh một gia đình, một khoảng trời yêu thương hay là một đôi chân khỏe mạnh.
Có thể kiên cường và xem việc giúp đỡ người khác như một niềm vui trong cuộc sống, Gia Lạc đã đưa Minh Anh đến những chân trời mới, mở ra trong tâm hồn cục mịch lâu nay của cô những thú vị của đời người, niềm hi vọng và cả khoảnh khắc yên bình để luôn có lại cảm hứng chạy đua với công việc.
Hóa ra trên đời lại có một người nghị lực và kiên cường như anh ta. Có lẽ, vận mệnh lại cứ thích an bài cho những người lạc quan như vậy, một nỗi mất mác lớn lao để họ xem đó là động lực mà vươn lên giữa cuộc đời.
Hóa ra nỗi cục mịch trong tình cảm của cô, cũng không là gì so với câu chuyện bi thương của người đàn ông bên cạnh..
"Cảm ơn ly cà phê của cô! Cô lên nhà đi!"
"Tạm biệt!" Minh Anh chần chừ gật đầu nhìn hắn rồi cũng chần chừ quay đi một cách dường như có sự lưu luyến nào đó quấn lấy đôi chân.
Gia lạc cũng vậy, hắn khẽ khàng, chậm chạp cũng như cách hắn chậm chạp bước vào thế giới của Minh Anh. Trong lòng tự nhiên bối rối, điều gì đó thôi thúc làm hắn đột ngột quay lại gọi theo với. "Minh Anh!"
Minh Anh vội quay đầu lại rồi ngẩn ngơ như đang chờ đợi người trước mặt sẽ định nói gì tiếp sau đó.
"Nhớ cho chúng ăn đúng giờ đấy!" Gia Lạc đang nói về lũ cá trong bể thủy sinh, sự bất giác ngờ nghệch này khiến Minh Anh gật gù mỉm cười.
"Với lại, đừng làm việc khuya quá, phải luôn giữ cho tâm trạng thoải mái! Nếu cảm thấy căng thẳng cứ ngắm nhìn bể thủy sinh hay.." Gia Lạc ngập ngừng nói đến đây rồi chần chừ nhìn vào ánh mắt đang chờ đợi của người đối diện, hắn khẽ. "Hay gọi điện cho tôi cũng được, tôi sẽ lắng nghe!"
"Tôi biết rồi! Nhưng anh không sợ nửa đêm tôi phiền anh sao?"
"Không, đương nhiên là không rồi! Chăm sóc khách hàng chuyên nghiệp mà!"
"Tạm biệt!"
"Tạm biệt!"
Minh Anh vẫn đứng đó nhìn theo bóng dáng khập khiễng từ phía sau của Gia Lạc, trong lòng bỗng chốc lại mâu thuẫn nhiều điều dù cho trái tim đã nhẹ nhàng mách bảo với bản thân, cô muốn được ở gần người đó lâu thêm chút nữa.
* * *
Một lần, Gia Lạc đứng trước nhà Minh Anh bấm chuông rất lâu không thấy hồi đáp, hắn cảm nhận được sự kì lạ vì lịch hẹn dọn bể nhưng lại không liên lạc được với cô ấy bằng điện thoại.
"Tôi đã đến trước nhà cô rồi, cô đang ở đâu vậy?"
"Xin lỗi, hôm nay tôi có cuộc họp đột xuất, hẹn anh lại ngày mai nhé!"
Bên kia tin nhắn gửi lại từ Minh Anh khiến Gia Lạc hụt hẫng, hắn lang thang trên phố một mình sau trận mưa tầm tã. Vài chục phút trôi qua, giữa lòng đường hiu quạnh, hắn lại tình cờ nhìn thấy cô trong bộ dạng ướt sũng.
Minh Anh trong mắt hắn lúc này tự dưng trở nên nhỏ bé và đáng thương, không giống một Minh Anh mỗi ngày vẫn cá tính, điềm nhiên toát ra sự tự tin, đôi lúc còn có chút gì đó ngạo mạn.
Gia Lạc chỉ muốn trong khoảnh khắc này, có thể chạy thật nhanh đến bên cạnh và ôm chầm lấy cô vào lòng như những quan tâm muốn được chở che và lo lắng tột cùng. Nhưng hiện thực đã đánh gục hắn ta trở nên chậm chạp vì đôi chân khập khiễng, những nặng nề của tổn thương đã khiến bản thân chần chừ, do dự.
"Cô không sao chứ?"
"Là anh sao?"
"Tôi gọi cô không được, thấy tin nhắn cô bận cuộc họp gì đó! Nhưng giờ sao lại.."
"Tôi vừa tan họp thôi, đúng lúc không bắt được xe nên mới ra thế này!"
"Có lạnh không?"
Minh Anh lúc này mới ngước mắt nhìn Gia Lạc thật kĩ, đôi môi cô tái đi nhợt nhạt rồi mím chặt đầy bức rức.
Tình đầu,
Minh Anh một mình dắt bộ chiếc xe đạp bị hư trên đường mặc cho mưa mỗi lúc một nhiều. Cô gái tính tình mạnh mẽ, ương ngạnh đó không chịu sự giúp đỡ của người khác nên mới ra nông nỗi như vậy.
Từ phía sau, đám con trai cùng lớp chạy vượt lên cô, biết bao ánh mắt đổ dồn vào một cô gái mặt mũi lấm lem đang cáu gắt trút giận lên chiếc xe đạp vô tội. Trong đó có một người tên là Khải Định. Hắn nhìn cô khiến Minh Anh ngượng ngùng quay mặt đi và rồi bọn họ cũng biến mất vì mưa càng lúc càng lớn.
Minh Anh bực nhọc dừng lại không bước nữa, cô ngồi phệt xuống lòng đường cúi đầu nhìn chiếc xe đạp với ánh mắt căm phẫn.
Chợt có tiếng thắng xe trước mặt làm Minh Anh bất giác. "Có lạnh không?"
Minh Anh không nói, cô lườm hắn rồi quay đi nơi khác. Nhưng tên con trai với dáng người cao cao ấy vẫn kiên nhẫn. "Xe hư rồi, phải dắt bộ đến ngã tư đằng kia mới có chỗ sửa!"
"Tôi biết chứ!"
"Hay là để tôi dắt cho, chạy xe tôi đi!"
Minh Anh chần chừ nhìn Khải Định rồi e dè hồi lâu mới chịu cho tên con trai trước mặt hộ tống đi suốt một đoạn đường dài.
"Đây có thể coi là báo ứng cho những kẻ thích tìm cách châm chọc người khác không?"
Khải Định đã nói trúng tim đen khiến Minh Anh càng ngượng ngùng vì những lần cô cùng đồng bọn tìm cách bày trò trêu chọc, phá đám gã và bọn con trai cùng lớp.
"Ai bảo, có người luôn tự cao, luôn cho mình là nhất mà xem thường người khác?"
"Tôi không tự cao, cũng chưa bao xem thường ai cả!"
"Vậy tại sao, bạn thân của tôi thích ông mà ông không đồng ý, còn tìm cách hùa với bọn con trai trong lớp trêu chọc người ta?"
"Tôi không có trêu chọc cô ấy! Tôi không biết gì cả! Tất cả mọi chuyện là do bọn nó!"
"Còn mạnh miệng nói không có?"
"Nếu tôi có làm thì tôi sẽ nhận, có thích người nào thì tôi sẽ theo đuổi!"
"Vậy ông có thích bạn của tôi không?"
"Chuyện.. chuyện đó.."
"Biết ngay mà, có phải chê nó không xinh như mấy cô hotgirl khác không, con trai mấy người, ai mà không yêu bằng mắt?"
"Tôi biết là cô ấy thích tôi! Nhưng mấy người cũng biết đó, chuyện thích hay không thích một người là không thể ép buộc! Nếu không có cảm giác thì làm sao thích được chứ?"
Minh Anh yên lặng nghe những lời lý giải của Khải Định, trong lòng gật gù đồng ý, nhưng bản tính ương ngạnh lại khiến cô phân vân nên mới mạnh miệng. "Không thử thì làm sao biết không có cảm giác?"
Câu nói của Minh Anh làm Khải Định đứng hình. Gã dừng lại, cũng vội gấp phanh xe khiến Minh Anh giật mình. "Được, tôi sẽ thử, nhưng với điều kiện!"
"Điều kiện gì?"
"Trong những buổi hẹn hò của chúng tôi, phải luôn có mặt của mấy người, để mấy người biết thế nào gọi là cảm giác!"
"Vậy là ba người hẹn hò với nhau sao?"
"Phải, không hiểu tại sao anh ta lại chiều theo tôi như vậy, có thể chấp nhận hẹn hò với một người mà bản thân không hề có cảm giác chỉ vì người đó là bạn thân của tôi, vì tôi, anh ta bán đứng cảm xúc của mình."
"Vậy sau đó mọi chuyện thế nào?"
"Sau đó.." Minh Anh ngần ngại, cô đưa ánh mắt sang nơi khác hồi lâu rồi lại nhìn Gia Lạc, cô khẽ. "Sau đó, tôi cuối cùng cũng nhận ra bản thân mình mới là người ngốc nghếch. Vốn dĩ, tôi đã thích anh ta từ lúc nào không hay biết vậy mà còn bày ra lắm trò để lẩn trốn cảm giác của mình. Những lần ba người chúng tôi hẹn hò, khi nhìn thấy những cử chỉ thân mật của hai người họ, trong lòng tôi lại khó chịu vô cùng. Lúc đó, tôi mới hiểu, thì ra là bản thân đang ghen tỵ!"
"Mối tình đầu sao?"
"Phải!"
"Người ta thường nói tình đầu là thứ tình cảm đẹp đẽ nhất, dễ dàng đến nhưng cũng cực kì khó để ra đi. Cho đến bây giờ cô vẫn nghĩ đến chuyện đó, chứng tỏ cô thật sự rất yêu anh ta, và anh ta cũng vậy! Hai người, đến giờ.."
"Tôi không còn liên lạc được với anh ta nữa!"
"Có phải đã có chuyện gì giữa hai người không?"
"Có một lần, anh ta nói không còn tình cảm với tôi, rất chóng vánh, rất lạnh lùng, không giống như những gì tôi cảm nhận được ở anh ta trong thời gian chúng tôi bên nhau. Đó là lý do duy nhất, anh ta nói với tôi, không có thêm bất kì giải thích nào! Nhưng tôi cảm nhận được, có chuyện gì đó đã xảy ra với anh ta! Tôi không biết đó là gì mà đến nỗi, anh ta không thể thẳng thắn nói với tôi mà lại chọn cách tàn nhẫn như vậy!"
Tình đầu,
Khải Định âm thầm đến gần cổng nhà của Minh Anh đặt chiếc ô xuống cạnh hàng rào rồi đứng đó rất lâu, ngước mặt nhìn về phía cửa sổ ấy mặc cho những giọt mưa đang thấm vào da thịt.
Dường như cảm nhận được hơi thở đó, Minh Anh cau mày vội vã rời khỏi phòng. Khi vừa bước ra đến cổng rào lại chỉ có bên ngoài mưa tầm tã. Trước mắt cô là một chiếc ô được ai đó dựng đứng cạnh hàng rào..
"Sau cuộc tình đó, tôi có thử yêu thêm vài lần, nhưng kết quả đều không thành. Vấn đề là ở tôi không phải họ, những người đến với tôi đều rất tốt, rất hoàn hảo, nhưng không hiểu sao, tôi lại không thể toàn tâm để yêu họ!"
Gia Lạc lén nhìn Minh Anh, anh tự nhiên cười trong vô vọng..
"Hôm nay sau khi tan họp, trời thì mưa, tôi cũng lại vô tình đi qua đây, trên con đường này, rồi lại tự dưng nhớ đến một số chuyện cũ! Xin lỗi, quên mất cuộc hẹn dọn bể thủy sinh hôm nay với anh!"
"Không, không có gì! Tôi chỉ là không liên lạc được với cô, tôi cứ tưởng là cô có chuyện, giờ thì, tôi yên tâm rồi!"
* * *
Sau lần đó, Gia Lạc dần hiểu rõ hơn về người con gái này, vẻ ngoài ương ngạnh của một người, đôi khi là cả bầu trời bão tố tình cảm đã nhấn chìm mọi thứ bên trong.
Nhìn thấy Minh Anh trong bộ dạng căng thẳng đang loay hoay với đống thiết kế bừa bộn trên bàn làm việc, hắn bước đến. "Cà phê đây, có lẽ sẽ tỉnh táo hơn!"
"Cảm ơn, phiền anh thật, vừa giúp tôi thay hồ thuỷ sinh, lại còn pha cà phê cho tôi nữa!"
"Chỉ là tiện tay thôi, hay là cô nghỉ một chút rồi làm tiếp có được không?"
"Ngày mai phải nộp bản thiết kế mới rồi mà hôm nay tôi chưa có ý tưởng gì cả, anh bảo tôi làm sao đây?"
"Thật ra mà nói, khi người ta căng thẳng quá thì sẽ không nghĩ được điều gì cả, cô thử thả lỏng mình xem sao!"
Minh Anh nhìn Gia Lạc, cô thấy rõ tròng mắt bên trong của hắn là một màu của sự chân thành và lo lắng. Minh Anh dừng công việc đang dang dở, cô nhắm mắt lại và làm theo lời nói của Gia Lạc.
Khi mở mắt ra, Minh Anh nhìn thấy hắn đã đứng cạnh bể thủy sinh, vừa chăm lũ cá trong bể, vừa từ tốn nói. "Nhiều khi áp đặt bản thân quá, sẽ có tác dụng ngược lại! Cô nên nhìn vấn đề ở góc độ đơn giản nhất, thoải mái mà suy nghĩ tại sao bản thân lại phải làm điều đó? Cô nhìn xem, giống như bể thuỷ sinh này vậy, đằng sau sự tĩnh lặng bên ngoài là cả một thế giới động đậy bên trong, mà nếu không có cảm hứng với chúng thì không thể nào nhìn thấy được!"
"Tĩnh lặng, thủy sinh? Tôi nghĩ ra rồi!"
"Nghĩ ra gì vậy?"
Minh Anh không nói, chỉ mỉm cười rồi hối hả đặt bút vẽ xuệch xoạc khiến Gia Lạc khó hiểu. Anh nhìn thấy cô đang say sưa cho ý tưởng mới mẻ này, gương mặt ấy, sự chú tâm ấy phút chốc đã len vào trong tâm trí khiến hắn ngẩn ngơ như kẻ mất hồn.
"Đứng đó làm gì, đến đây giúp tôi một tay đi! Anh xem, có phải như vậy không?"
Ý tưởng của Minh Anh đã giúp cô tạo được tiếng vang lớn trong giới thời trang, mẫu thiết kế với đề tài mới mẻ này được mọi người đón nhận nhiệt liệt.
Sau những tiếng vỗ tay chúc mừng, sau những buổi tiệc ồn ào kết thúc, Minh Anh vẫn giữ lại cho mình một khoảng trời tĩnh lặng thuộc về một người. Điều này khiến cô bất giác nhận ra, trái tim đã thực sự bị người khác làm rung động, cô hối hả cầm điện thoại trên tay và bấm số của Gia Lạc.
Đổ chuông nhưng không ai nghe máy, lần này đến lượt Gia Lạc là người mất tích đột ngột..
Sau khi từ chỗ cửa hàng thủy sinh của hắn trở về, Minh Anh thất vọng, vì không tìm được hắn, những bước chân của cô trở nên nặng nề, tâm trạng tự dưng chùn xuống.
Minh Anh bước vào nhà, trước mặt là Gia Lạc đang ngủ say trước bể thủy sinh, bên kia là một buổi tiệc beefsteak với rượu vang. Bây giờ mới kịp thở phào nhẹ nhõm, cô mỉm cười và rón rén bước đến hắn. "Hèn gì lại không nghe thấy"
Lúc này, Gia Lạc chợt tỉnh dậy, hắn nhìn thấy cô gái cứng đầu kia đang nhìn mình với nụ cười ái ngại. "Cô về khi nào vậy?"
"Hơn một tiếng rồi!"
"Vậy sao? Sao cô không gọi tôi dậy? Thật ngại quá, tôi ngủ quên mất!"
Minh Anh không nói gì thêm, cô đưa mắt sang buổi tiệc rượu như tỏ ý dò hỏi.
"Khi nhận được tin nhắn của cô về việc thiết kế đó, đúng lúc hôm nay tôi vừa học được cách nấu món bò này nên mới.. gọi là nhờ cô thử cũng được, là ăn mừng cũng được.. Cô, bất ngờ không?"
"Ừ! Anh không hỏi tôi vì sao về trễ à, hay ngộ nhỡ tôi không về thì sao? Sao anh không hỏi tôi trước?"
"Tôi, tôi có linh cảm cô sẽ trở về!"
"Anh tin vào linh cảm của mình đến vậy sao?"
"Phải!"
"Thật ra tôi muốn nói với anh một lời cảm ơn, vì ý tưởng mà anh đã gợi ý cho tôi và vì.."
Minh Anh dừng lại trong ánh mắt đang chăm chú của Gia Lạc, cô chủ động tiến đến gần hắn chút nữa rồi bất ngờ hôn lên bờ má đó thật nhẹ nhàng, thật chậm rãi đủ để trong lòng hắn phấn khởi, ánh mắt chầm chậm nhìn người đối diện, đôi môi hé nụ cười hạnh phúc.
"Cô.."
"Thế nào, anh không thích như vậy sao?"
"Không phải, chỉ là.." Gia Lạc ngại ngùng nhìn xuống phía dưới rồi im lặng.
Hiểu ý, Minh Anh vội nắm tay hắn và âu yếm. "Anh có biết không, khi thật sự yêu thích một người, thì sẽ yêu luôn khiếm khuyết của người đó, tôi thật sự không ngại!"
"Nhưng mà,"
"Đừng nói nữa, đồ ăn còn dùng được không?"
"Được, được chứ, để anh hâm nóng lại!"
Có thể gặp được em giữa quãng đời chằn chịt những dối trá và cuồng nhiệt cám dỗ này là một may phúc mà trong suốt khoảng thời gian vừa qua đã cho anh biết được sự bất tận của niềm vui.
Ai đã vô tình cất giữ những nỗi nhớ, sự bối rối, chậm chạp mà bấy lâu nay anh giả vờ như để tạo ra một cái cớ chính đáng tiếp cận em. Thấu hiểu em cũng là một công việc mà đối với anh mình phải thật tập trung, kiên nhẫn và yêu thích thì mới có thể hoàn thành nó với hiệu năng tốt nhất.
Có lẽ, duyên phận của chúng ta đã thật sự bắt đầu và sau này có những chuyện gì xảy ra đi nữa, đó cũng là chuyện của sau này, còn bây giờ, anh đang cảm thấy hạnh phúc!
Gia Lạc trầm tư nhìn ra phía cửa kính rồi mỉm cười mặc kệ những ồn ào, náo nhiệt xung quanh của đám bạn trong đội bóng.
"Cái thằng, nghĩ gì mà cười một mình nham nhở quá vậy?"
"Có phải đang nghĩ về những chuyện bậy bạ không?"
"Đầu óc tao không vấn bẩn như tụi mày! Không hơi đâu nói với tụi mày, tao đi xếp hàng lấy nước đây!"
Không để cho Gia Lạc trốn thoát, tên bạn thân trong đám vội chạy theo. "Phải rồi, mày thanh cao lắm, đến cả việc tháng trước đá bóng bị chấn thương mà cũng bịa ra được một câu chuyện lâm li bi đát để cưa người ta. Nào là khuyết tật bẩm sinh, nào là bị người khác xa lánh, mày diễn cứ như là thật! Thế nào, người ta đã động lòng mày rồi chứ?"
"Cũng có một chút, nhưng tao nghĩ, phải cần thêm thời gian mới có thể chinh phục được cô ấy!"
"Vậy là mày phải tiếp tục giả vờ khập khiễng nữa sao?"
"Tao cũng không.." Gia Lạc chỉ vừa mới xoay người lại phía sau, hắn đã đứng hình, há hốc mồm khi đối mặt với Minh Anh đang đứng đó cùng một người bạn. "Minh Anh.."
Minh Anh xin lỗi người bên cạnh rồi vội vã quay đi, vô tình băng qua sự ngượng ngùng và hối tiếc của Gia Lạc mặc cho hắn phía sau chạy vội theo. "Minh Anh! Minh Anh!"
"Có buông ra không?"
Gia Lạc thẫn thờ và ái ngại buông lơi cánh tay đang cố với lấy tình yêu trước mặt, hắn ậm ừ. "Anh xin lỗi, anh.."
"Không cần phải xin lỗi đâu, anh đi đi!" Minh Anh ánh mắt sắc lạnh bước đi mặc cho Gia Lạc cố chạy theo giải thích nhưng vô dụng.
Sau khi đóng sầm cửa lại, Minh Anh đứng lặng nhìn bể thuỷ sinh hồi lâu rồi suy ngẫm nhiều thứ.
"Minh Anh, mở cửa cho anh đi có được không, Minh Anh?"
Cánh cửa mở ra, ánh mắt Gia Lạc sáng lên, gã vội chạy vào bên trong níu tay người con gái trước mặt với vô số lời giải thích. "Thật ra, anh không cố ý gạt em, chẳng qua.."
Đưa mắt vô hồn, Minh Anh nhìn Gia Lạc rồi lắc đầu một cách gượng gạo. "Được rồi, anh đi đi, sau này cũng đừng đến nữa!"
"Minh Anh.."
Vốn dĩ hiểu được tính cách của người con gái ấy không như những cô gái bình thường chỉ vài ba câu nói ngon ngọt là có thể xiêu lòng được, Gia Lạc tiếc nuối quay đầu và lặng lẽ bước đi trong sự ngớ ngẩn như cả thế giới này vừa lấy đi mất của hắn một thứ gì đó quan trọng lắm.
Có thể em có tình cảm với anh vì anh có một trong những điểm nào đó rất giống với mối tình đầu của em, với những mối tình sau đó nhưng anh chắc chắn một điều, anh không phải họ. Bởi trên thế gian này bất cứ chuyện gì cũng đều có ngoại lệ và anh sẽ không như những mối tình đã đi qua đời em, không thể vượt qua cái bóng quá lớn của tình đầu.
Vì anh chính là ngoại lệ đó, là tương lai của em sau này..
Gia Lạc đi khỏi, Minh Anh mới bất giác gục ngã xuống những hoang mang và khó chịu. Không phải vì giận ai đó đã cố tình lừa gạt một chuyện nào đó mà bản thân lại lạnh lùng như vậy. Chẳng qua, viễn cảnh vừa rồi, đã vô tình khơi lại trong tiềm thức những thứ không muốn nhớ đến, lại càng không thể quên đi.
* * *
Cuộc sống phút chốc lại trở về với những vội vã và tẻ nhạt của gông cuồng công việc khi bên cạnh đã không còn Gia Lạc. Minh Anh lặng lẽ thu cả thế giới xô bồ này trong tầm mắt qua chút ánh sáng le lói của hoàng hôn đang chìm dần vào mờ mờ ảo ảo. Cô bất chợt nhận ra phía trước là hắn, nụ cười của hắn tự dưng khép lại chỉ còn lưu giữ cái nhép môi ái ngại. Hai người nhìn nhau hồi lâu rồi bước đi khi có ai đó giục Gia Lạc rời khỏi.
Đã đúng ba tuần trôi qua, Gia Lạc không một lời nhắn về mối quan hệ này, hắn lặng im đến đáng sợ và bốc hơi khỏi cuộc sống của Minh Anh khiến cô giờ đây chỉ còn biết ngẩn ngơ ngắm nhìn bể thuỷ sinh đã đóng đầy rêu tảo mà trái tim lại bối rối không yên. Tất cả những ý niệm trong đầu khi đặt bút vẽ những mẫu thiết kế mới đều tắt lụi, vì Gia Lạc đã xâm chiếm toàn bộ trí nhớ, sự băn khoăn và cả một niềm chờ đợi.
Minh Anh bực nhọc đặt bút xuống và rời khỏi bàn làm việc, cô lặng lẽ thu mình trong một góc tường để tìm đủ mọi cách quên đi một người nào đó. Bất chợt, cô tìm thấy quyển sách lúc trước, ánh mắt, nụ cười, cử chỉ của Gia Lạc đều nằm gọn trong đó.
..
Chợt có người lay vai và kéo cô ra khỏi chỗ giá sách vừa đổ, Minh Anh chỉ vừa bần thần chưa kịp hốt hoảng. "Cô không gì chứ?"
Minh Anh đưa mắt nhìn người thanh niên trước mặt ra dấu vẫn ổn rồi cả hai cùng cúi xuống nhặt lại đống sách vừa rơi.
"Cảm ơn anh!"
"Cô cũng đọc quyển này nữa à?"
"Phải!"
"Lần sau nhớ cẩn thận một chút! Tiệm sách này khá cũ nên những chồng sách hay kệ gỗ nhiều lúc không được ổn định cho lắm!"
"Tôi biết rồi!"
"Sách của cô đây!"
Người đối diện nở một nụ cười thân thiện rồi quay đi khập khiễng với những bước chân chậm chạp.
* * *
Cuối cùng Gia Lạc cũng đã chịu xuất hiện, đôi mắt, gương mặt và hình hài ấy vẫn vẹn nguyên như lần đầu tiên những cử chỉ ân cần quan tâm ấy phút chốc khiến Minh Anh bồi hồi.
"Hơn ba tuần rồi, anh nghĩ, bể thuỷ sinh cần nên được dọn rửa!"
"Không cần đâu! Ngày mai tôi sẽ nhờ người khác đến làm!" Minh Anh lạnh lùng nhìn Gia Lạc, ánh mắt cô lạc đi những yếu đuối trước khi anh ta đến.
"Anh không tin tưởng người khác có thể làm tốt nó hơn anh!"
Lúc này, Minh Anh tự dưng ngẩn ngơ để Gia Lạc bước về phía hồ thuỷ sinh cạnh bàn làm việc một cách dứt khoác. Hắn không nói không rằng chỉ có Minh Anh vẫn còn muôn vàn những dấu hỏi, cô khẽ khàng. "Tại sao lại nói dối tôi?"
Hắn ngừng công việc dang dở, ánh mắt không dám nhìn trực diện người đối diện, chỉ cặm cụi làm, rồi chậm rãi lên tiếng. "Vì anh biết, em không giống những cô gái khác. Em mạnh mẽ, kiên cường, thậm chí là bảo thủ. Nhưng không hiểu vì sao, anh lại có cảm giác với em và anh biết, để có được tình cảm của em là điều không dễ dàng! Vì trong lòng em, còn vướng bận nhiều thứ thuộc về một người nào đó! Anh chọn cách nói dối để mong tìm được sự đồng cảm, gần gũi của em vì chỉ có như vậy, anh mới có thể ở bên cạnh em lâu thêm chút nữa. Anh chưa từng dám nghĩ là em sẽ có tình cảm với anh nhanh như vậy, nhưng anh biết, trong ba tuần qua, anh đã sai!"
"Anh đã sai?"
"Có biết tại sao trong ba tuần đó, anh không liên lạc với em không? Vì anh muốn biết, thực ra, tình cảm của em dành cho anh là xuất phát từ cảm xúc hay chỉ nhất thời nông nổi để khóa lấp đi khoảng cô đơn đó trong lòng!"
"Vậy bây giờ, anh đã biết kết quả rồi chứ?"
"Anh không biết, nhưng có một điều anh có thể khẳng định, đó là anh thật sự rất thích em! Từ nhỏ anh đã không có gia đình, không có được cảm giác bình yên như bao đứa trẻ khác. Sự thiếu thốn tình cảm đó khiến anh mặc cảm với mọi thứ xung quanh, nỗi khiếm khuyết này, dẫu đã trải qua nhiều năm, cho đến bây giờ, khi đã trưởng thành, cũng trải qua nhiều mối tình nhưng không hiểu sao, anh vẫn cảm thấy trong lòng cứ chơi vơi, lạc lõng. Cho đến khi em xuất hiện, em kể anh nghe về câu chuyện tình cảm ám muội của mình, em nói với anh những đau đáu trong lòng, chia sẻ những vui buồn trong cuộc sống.. Lúc đó, anh vừa xót cũng vừa có chút yêu mến em, vì câu chuyện của chúng ta đâu đó có điểm tương đồng.. Và rồi dần dần không biết từ lúc nào, ở bên cạnh em, anh lại có được cảm giác gia đình mãnh liệt. Những hạnh phúc và bình yên này, trước đây anh chưa từng trải qua.. Có lẽ, anh đã vô tình xem em như một phần trong cuộc sống của mình lúc nào không hay biết!"
Minh Anh lặng lẽ nhìn Gia Lạc, ánh mắt hút sâu vào trong tâm trí hắn một niềm hối tiếc vừa vỡ vụn. Cô quay đi, ngược hướng để tránh tầm nhìn của hắn. "Anh nói đúng, vì trong lòng em còn rất nhiều khuất mắt đối với chuyện của anh ta! Em chưa tìm được lời giải thích nào cho sự biến mất đó, anh ấy đã gạt em, và không bao giờ xuất hiện nữa! Cũng chính vì anh ấy, từ đó về sau, em rất ghét bị người khác lừa gạt, nhưng chính em, cũng đã gạt bản thân mình và gạt cả anh.."
Gia Lạc yên lặng, gã bước đến gần Minh Anh từ phía sau rồi âu yếm. "Xin lỗi vì đã bịa ra chuyện như vậy để nói dối em! Nhưng em biết không, anh thật sự không chấp nhất tình cảm nhất thời này, anh vẫn muốn được ở bên em trong khoảng thời gian này, cho đến khi, em thật sự không còn nhớ người tên Khải Định nữa, có được không?"
Minh Anh mím môi, nước mắt rưng rưng chưa vội rơi khỏi khóe mi, cô lắc đầu rồi ôm lấy Gia Lạc như một sự mềm yếu bấy lâu mà bản thân đang cố gắng vươn lên chống cự. "Như vậy, có bất công với anh không?"
"Bất công hay không, chỉ một mình anh hiểu rõ nhất, chỉ cần cho anh được ở bên em, như vậy là đủ rồi!"
Sự xuất hiện của Gia Lạc đã xua đi những cô đơn, trăn trở trong lòng Minh Anh, mang đến nụ cười thật sự ý nghĩa trong cuộc sống. Nắm tay Gia Lạc băng qua con phố đầy những xô bồ, náo nhiệt kia, là cuộc hành trình mà trước giờ dẫu đau khổ, hạnh phúc Minh Anh cũng chỉ đối mặt một mình, nhưng từ khi Gia Lạc xuất hiện, cuộc hành trình này đã trở nên đẹp đẽ..
Minh Anh chợt dừng lại ở một con đường vắng khi trước mặt là hình hài của một người thương đã cũ theo năm tháng nhưng chưa từng mờ nhạt trong tim.
Đó là Khải Định, gương mặt ấy chưa từng thay đổi nhưng bên cạnh, một vòng tay khác đã giữ chặt anh khiến những bồi hồi trước đây, những uẩn khúc trước đây vì lẽ nào mà tự nhiên gượng gạo.
"Có chuyện gì vậy?"
"Không, không có gì, chúng ta đi thôi!"
Minh Anh buông lơi bàn tay Gia Lạc, cô lạnh lùng bước thật nhanh trong mơ hồ như kẻ mất trí..
Sau trận mưa dai dẳng gần hơn vài giờ đồng hồ, phố xá bắt đầu trở lại náo nhiệt với những tiếng còi xe inh ỏi, những âm thanh rộn rã của một buổi chiều tan ra giữa lòng đường.
Minh Anh hối hả bước qua ngã tư khi màu đèn giao thông chuyển đỏ, rồi rẽ vào một hiệu sách cũ trên con đường tấp nập những hiện đại của thời gian, của hơi thở văn minh.
Thông thường giữa thời đại 4.0, người ta chỉ cần ngồi nhà hoặc vào một quán cà phê nào đó có đủ mạng internet cùng một chiếc laptop thì có thể tìm kiếm mọi thứ trên đời. Chắc hẳn số đông sẽ không còn hứng thú với sách báo hay tạp chí truyền thống nữa, nhưng đối với một bộ phận nhỏ, đây vẫn là cách họ tiếp cận thông tin theo sở thích, thói quen, hay đơn giản chỉ là đi ra ngoài, đến một nơi để tìm cảm hứng và ý tưởng.
Minh Anh, cô gái này thuộc tuýp người như vậy..
Phía trước là con đường rất quen mà đã lâu lắm rồi kể từ lúc tốt nghiệp đại học, cô cũng chưa từng đặt chân trở lại. Có lẽ vì cuộc sống và công việc bận rộn thường trực đã cuốn đi những kí ức cũ kĩ một thời.
Minh Anh nhớ lại lần cuối cùng cô gặp một người, cũng là tại con đường này, những níu kéo đã không thể cho cuộc tình giữa cô và người đó tiếp tục. Chỉ là chút thắc mắc còn bỏ ngỏ, chỉ là chút day dứt chưa nguôi ngoai, vậy mà, nỗi nhớ đôi khi vẫn cố tình len vào trong tâm trí khiến cho lòng chợt thổn thức đến khó chịu.
Tình đầu,
"Có thể cho tôi biết lí do được không?"
"Lí do nào cũng là lí do, và sẽ không có lời giải thích nào thỏa đáng! Điều tôi có thể làm cho mấy người đến hôm nay là cùng mấy người đi hết con đường này lần nữa, xin lỗi Minh Anh!"
"Thực sự đã xảy ra chuyện gì vậy? Dạo gần đây mấy người trở nên rất kì lạ, không những trốn tránh, lại còn thay đổi tính tình. Nói cho tôi biết đi, có chuyện gì vậy?"
"Không có chuyện gì cả! Ai rồi cũng sẽ thay đổi, chỉ là hết yêu rồi thì đừng nên cố chấp!"
"Không! Tôi không tin mấy người lại thay đổi nhanh đến vậy! Tôi sẽ không đi với mấy người hết con đường này, trừ khi mấy người chịu nói tôi biết lí do chính đáng của mấy người!"
Minh Anh gạt tay người con trai lạnh lùng ấy và bỏ chạy thật nhanh trên con đường còn ướt mưa khi nãy.
Lời chia tay đột ngột vì một lý do nào đó mà người ta luôn gọi là thay lòng, đôi khi cũng đủ làm trái tim một người vỡ ra tan nát. Minh Anh dẫu mạnh mẽ đến đâu, dẫu không cam tâm đến đâu cũng đành phải mím môi chấp nhận.
Chợt có người lay vai và kéo cô ra khỏi chỗ giá sách vừa đổ, Minh Anh chỉ vừa bần thần chưa kịp hốt hoảng.
"Cô không gì chứ?"
Minh Anh đưa mắt nhìn người thanh niên trước mặt ra dấu vẫn ổn rồi cả hai cùng cúi xuống nhặt lại đống sách vừa rơi.
"Cảm ơn anh!"
"Cô cũng đọc quyển này nữa à?"
"Phải!"
"Lần sau nhớ cẩn thận một chút! Tiệm sách này khá cũ nên những chồng sách hay kệ gỗ nhiều lúc không được ổn định cho lắm!"
"Tôi biết rồi!"
"Sách của cô đây!"
Người đối diện nở một nụ cười thân thiện rồi quay đi khập khiễng với những bước chân chậm chạp.
* * *
Tại một cửa hàng thủy sinh được lấp đầy xung quanh những bể kính bên trong là màu xanh của rất nhiều loại thủy sinh khác nhau, Gia Lạc đang chăm chút từng nhánh cây trầu bà để chuẩn bị đặt vào lồng kính.
"Lần trước anh đã mua giúp em quyển tiểu thuyết đó rồi, khi nào về đây em nhớ đãi anh một chầu đấy!"
Gia Lạc ép sát chiếc điên thoại bên tai, mải mê trò chuyện mà không chú ý phía bên ngoài, có khách đang đứng ngẩn ngơ trước cửa tiệm của hắn.
"Không nói với em nữa, có khách rồi, lần sau nhất định phải đãi đấy!"
Nhìn thấy cô gái trước mặt, Gia Lạc niềm nở rồi bước đến cạnh bên. "Tôi có thể giúp gì cho cô?"
"Có phải thủy sinh sẽ giúp người ta thư giãn được không?"
"Đương nhiên là được! Đặt một hồ thủy sinh trong nhà cũng như mang một thiên nhiên thu nhỏ vào trong không gian hiện đại, nó sẽ mang lại cảm giác rất dễ chịu và bình yên! Nhìn cô, hình như không giống như người chơi loại này?"
"Tôi được người khác giới thiệu đến đây, cũng chưa từng bao giờ tìm hiểu về thủy sinh trước đó!"
Minh Anh nhìn khắp những bể thủy sinh được trưng bày bên trong cửa hàng, cô ngắm nghía lựa chọn trong khi Gia Lạc vẫn đang huyên huyên nói về một số điều cơ bản cần thiết khi chọn một hồ thủy sinh.
"Được rồi, chúng tôi sẽ đến lắp đặt cho cô trễ nhất là ngày mốt, phiền cô ký nhận và để lại địa chỉ, số điện thoại.."
Minh Anh là một nhà thiết kế thời trang, công việc sáng tạo và tỉ mỉ này khiến cô luôn trong trạng thái căng thẳng và một hồ thủy sinh trong nhà sẽ là cách thư giãn có thể là hiệu quả sau những giờ làm việc mệt mỏi.
Chăm chú nhìn Gia Lạc đang hào hứng lắp đặt những chi tiết nhỏ vào lồng kính, cô khẽ. "Nhìn anh rất quen! Ngoài lần trước ở cửa hàng thuỷ sinh, chúng ta có phải đã từng gặp nhau, đúng không?"
"Cô đã nhớ ra rồi sao, lần trong tiệm sách cũ ấy!"
"Anh là người đã kéo tôi ra khỏi đống sách đổ đó?"
Gia Lạc không nói, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt biết cười rồi lại tập tung chuyên môn. "Cô là nhà thiết kế thời trang à?"
"Sao anh biết vậy?"
"Nhìn cách bày trí vật dụng và cả những khung hình hay tạp chí trên bàn của cô, tôi đoán vậy!"
"Anh cũng khéo quan sát đấy chứ!"
"Chúng tôi làm về thủy sinh, cũng đôi khi cần sự tỉ mỉ và tinh tường mới có thể tạo ra được một bể thủy sinh hoàn hảo và vừa ý khách hàng, không chừng, tôi còn khéo léo hơn cô nữa!"
"Vậy sao! Anh có thể gắn thêm một chiếc đèn neon màu trắng trên kia nữa được không?"
"Đương nhiên là được! Và mỗi hai tháng nếu cô có nhu cầu thì cứ gọi cho tôi, tôi sẽ đến để vệ sinh bể." Gia Lạc phủi phủi tay sau khi hoàn tất mọi thứ rồi mỉm cười nhìn Minh Anh.
"Cảm ơn anh, lần này và cả lần trước nữa!"
"Cô đã nói cảm ơn tôi nhiều lần lắm rồi! Xem ra chúng ta cũng có duyên, cái đèn neon khi nãy, coi như là quà tặng, tôi không tính tiền!"
"Vậy sao được chứ, anh đã giúp tôi, giờ lại tặng đồ cho tôi nữa?"
"Cô sau này có thể sẽ là khách hàng thân thuộc của tôi, coi như đây là ưu đãi, hoặc nếu như cô thấy ngại thì có thể mời tôi một ly cà phê?"
Minh Anh mỉm cười đồng ý.
Thế là họ biết nhau, Gia Lạc vẫn thường đến nhà Minh Anh không phải sau mỗi hai tháng mà cách ba tuần, lại đến một lần. Ngoài việc chăm sóc bể thủy sinh, hắn còn là một nhà tâm lí đúng nghĩa trong những lúc Minh Anh căng thẳng, khó chịu, hắn luôn lắng nghe và tìm mọi cách khiến cô vui vẻ và thoải mái.
Gia Lạc không ngại kể cho Minh Anh nghe về câu chuyện của bản thân, về đôi chân bị tật và cả một niềm lạc quan lớn lao để vượt qua nghịch cảnh đó. Anh luôn mỉm cười và chưa bao giờ đổ lỗi cho số phận đã cướp đi của anh một gia đình, một khoảng trời yêu thương hay là một đôi chân khỏe mạnh.
Có thể kiên cường và xem việc giúp đỡ người khác như một niềm vui trong cuộc sống, Gia Lạc đã đưa Minh Anh đến những chân trời mới, mở ra trong tâm hồn cục mịch lâu nay của cô những thú vị của đời người, niềm hi vọng và cả khoảnh khắc yên bình để luôn có lại cảm hứng chạy đua với công việc.
Hóa ra trên đời lại có một người nghị lực và kiên cường như anh ta. Có lẽ, vận mệnh lại cứ thích an bài cho những người lạc quan như vậy, một nỗi mất mác lớn lao để họ xem đó là động lực mà vươn lên giữa cuộc đời.
Hóa ra nỗi cục mịch trong tình cảm của cô, cũng không là gì so với câu chuyện bi thương của người đàn ông bên cạnh..
"Cảm ơn ly cà phê của cô! Cô lên nhà đi!"
"Tạm biệt!" Minh Anh chần chừ gật đầu nhìn hắn rồi cũng chần chừ quay đi một cách dường như có sự lưu luyến nào đó quấn lấy đôi chân.
Gia lạc cũng vậy, hắn khẽ khàng, chậm chạp cũng như cách hắn chậm chạp bước vào thế giới của Minh Anh. Trong lòng tự nhiên bối rối, điều gì đó thôi thúc làm hắn đột ngột quay lại gọi theo với. "Minh Anh!"
Minh Anh vội quay đầu lại rồi ngẩn ngơ như đang chờ đợi người trước mặt sẽ định nói gì tiếp sau đó.
"Nhớ cho chúng ăn đúng giờ đấy!" Gia Lạc đang nói về lũ cá trong bể thủy sinh, sự bất giác ngờ nghệch này khiến Minh Anh gật gù mỉm cười.
"Với lại, đừng làm việc khuya quá, phải luôn giữ cho tâm trạng thoải mái! Nếu cảm thấy căng thẳng cứ ngắm nhìn bể thủy sinh hay.." Gia Lạc ngập ngừng nói đến đây rồi chần chừ nhìn vào ánh mắt đang chờ đợi của người đối diện, hắn khẽ. "Hay gọi điện cho tôi cũng được, tôi sẽ lắng nghe!"
"Tôi biết rồi! Nhưng anh không sợ nửa đêm tôi phiền anh sao?"
"Không, đương nhiên là không rồi! Chăm sóc khách hàng chuyên nghiệp mà!"
"Tạm biệt!"
"Tạm biệt!"
Minh Anh vẫn đứng đó nhìn theo bóng dáng khập khiễng từ phía sau của Gia Lạc, trong lòng bỗng chốc lại mâu thuẫn nhiều điều dù cho trái tim đã nhẹ nhàng mách bảo với bản thân, cô muốn được ở gần người đó lâu thêm chút nữa.
* * *
Một lần, Gia Lạc đứng trước nhà Minh Anh bấm chuông rất lâu không thấy hồi đáp, hắn cảm nhận được sự kì lạ vì lịch hẹn dọn bể nhưng lại không liên lạc được với cô ấy bằng điện thoại.
"Tôi đã đến trước nhà cô rồi, cô đang ở đâu vậy?"
"Xin lỗi, hôm nay tôi có cuộc họp đột xuất, hẹn anh lại ngày mai nhé!"
Bên kia tin nhắn gửi lại từ Minh Anh khiến Gia Lạc hụt hẫng, hắn lang thang trên phố một mình sau trận mưa tầm tã. Vài chục phút trôi qua, giữa lòng đường hiu quạnh, hắn lại tình cờ nhìn thấy cô trong bộ dạng ướt sũng.
Minh Anh trong mắt hắn lúc này tự dưng trở nên nhỏ bé và đáng thương, không giống một Minh Anh mỗi ngày vẫn cá tính, điềm nhiên toát ra sự tự tin, đôi lúc còn có chút gì đó ngạo mạn.
Gia Lạc chỉ muốn trong khoảnh khắc này, có thể chạy thật nhanh đến bên cạnh và ôm chầm lấy cô vào lòng như những quan tâm muốn được chở che và lo lắng tột cùng. Nhưng hiện thực đã đánh gục hắn ta trở nên chậm chạp vì đôi chân khập khiễng, những nặng nề của tổn thương đã khiến bản thân chần chừ, do dự.
"Cô không sao chứ?"
"Là anh sao?"
"Tôi gọi cô không được, thấy tin nhắn cô bận cuộc họp gì đó! Nhưng giờ sao lại.."
"Tôi vừa tan họp thôi, đúng lúc không bắt được xe nên mới ra thế này!"
"Có lạnh không?"
Minh Anh lúc này mới ngước mắt nhìn Gia Lạc thật kĩ, đôi môi cô tái đi nhợt nhạt rồi mím chặt đầy bức rức.
Tình đầu,
Minh Anh một mình dắt bộ chiếc xe đạp bị hư trên đường mặc cho mưa mỗi lúc một nhiều. Cô gái tính tình mạnh mẽ, ương ngạnh đó không chịu sự giúp đỡ của người khác nên mới ra nông nỗi như vậy.
Từ phía sau, đám con trai cùng lớp chạy vượt lên cô, biết bao ánh mắt đổ dồn vào một cô gái mặt mũi lấm lem đang cáu gắt trút giận lên chiếc xe đạp vô tội. Trong đó có một người tên là Khải Định. Hắn nhìn cô khiến Minh Anh ngượng ngùng quay mặt đi và rồi bọn họ cũng biến mất vì mưa càng lúc càng lớn.
Minh Anh bực nhọc dừng lại không bước nữa, cô ngồi phệt xuống lòng đường cúi đầu nhìn chiếc xe đạp với ánh mắt căm phẫn.
Chợt có tiếng thắng xe trước mặt làm Minh Anh bất giác. "Có lạnh không?"
Minh Anh không nói, cô lườm hắn rồi quay đi nơi khác. Nhưng tên con trai với dáng người cao cao ấy vẫn kiên nhẫn. "Xe hư rồi, phải dắt bộ đến ngã tư đằng kia mới có chỗ sửa!"
"Tôi biết chứ!"
"Hay là để tôi dắt cho, chạy xe tôi đi!"
Minh Anh chần chừ nhìn Khải Định rồi e dè hồi lâu mới chịu cho tên con trai trước mặt hộ tống đi suốt một đoạn đường dài.
"Đây có thể coi là báo ứng cho những kẻ thích tìm cách châm chọc người khác không?"
Khải Định đã nói trúng tim đen khiến Minh Anh càng ngượng ngùng vì những lần cô cùng đồng bọn tìm cách bày trò trêu chọc, phá đám gã và bọn con trai cùng lớp.
"Ai bảo, có người luôn tự cao, luôn cho mình là nhất mà xem thường người khác?"
"Tôi không tự cao, cũng chưa bao xem thường ai cả!"
"Vậy tại sao, bạn thân của tôi thích ông mà ông không đồng ý, còn tìm cách hùa với bọn con trai trong lớp trêu chọc người ta?"
"Tôi không có trêu chọc cô ấy! Tôi không biết gì cả! Tất cả mọi chuyện là do bọn nó!"
"Còn mạnh miệng nói không có?"
"Nếu tôi có làm thì tôi sẽ nhận, có thích người nào thì tôi sẽ theo đuổi!"
"Vậy ông có thích bạn của tôi không?"
"Chuyện.. chuyện đó.."
"Biết ngay mà, có phải chê nó không xinh như mấy cô hotgirl khác không, con trai mấy người, ai mà không yêu bằng mắt?"
"Tôi biết là cô ấy thích tôi! Nhưng mấy người cũng biết đó, chuyện thích hay không thích một người là không thể ép buộc! Nếu không có cảm giác thì làm sao thích được chứ?"
Minh Anh yên lặng nghe những lời lý giải của Khải Định, trong lòng gật gù đồng ý, nhưng bản tính ương ngạnh lại khiến cô phân vân nên mới mạnh miệng. "Không thử thì làm sao biết không có cảm giác?"
Câu nói của Minh Anh làm Khải Định đứng hình. Gã dừng lại, cũng vội gấp phanh xe khiến Minh Anh giật mình. "Được, tôi sẽ thử, nhưng với điều kiện!"
"Điều kiện gì?"
"Trong những buổi hẹn hò của chúng tôi, phải luôn có mặt của mấy người, để mấy người biết thế nào gọi là cảm giác!"
"Vậy là ba người hẹn hò với nhau sao?"
"Phải, không hiểu tại sao anh ta lại chiều theo tôi như vậy, có thể chấp nhận hẹn hò với một người mà bản thân không hề có cảm giác chỉ vì người đó là bạn thân của tôi, vì tôi, anh ta bán đứng cảm xúc của mình."
"Vậy sau đó mọi chuyện thế nào?"
"Sau đó.." Minh Anh ngần ngại, cô đưa ánh mắt sang nơi khác hồi lâu rồi lại nhìn Gia Lạc, cô khẽ. "Sau đó, tôi cuối cùng cũng nhận ra bản thân mình mới là người ngốc nghếch. Vốn dĩ, tôi đã thích anh ta từ lúc nào không hay biết vậy mà còn bày ra lắm trò để lẩn trốn cảm giác của mình. Những lần ba người chúng tôi hẹn hò, khi nhìn thấy những cử chỉ thân mật của hai người họ, trong lòng tôi lại khó chịu vô cùng. Lúc đó, tôi mới hiểu, thì ra là bản thân đang ghen tỵ!"
"Mối tình đầu sao?"
"Phải!"
"Người ta thường nói tình đầu là thứ tình cảm đẹp đẽ nhất, dễ dàng đến nhưng cũng cực kì khó để ra đi. Cho đến bây giờ cô vẫn nghĩ đến chuyện đó, chứng tỏ cô thật sự rất yêu anh ta, và anh ta cũng vậy! Hai người, đến giờ.."
"Tôi không còn liên lạc được với anh ta nữa!"
"Có phải đã có chuyện gì giữa hai người không?"
"Có một lần, anh ta nói không còn tình cảm với tôi, rất chóng vánh, rất lạnh lùng, không giống như những gì tôi cảm nhận được ở anh ta trong thời gian chúng tôi bên nhau. Đó là lý do duy nhất, anh ta nói với tôi, không có thêm bất kì giải thích nào! Nhưng tôi cảm nhận được, có chuyện gì đó đã xảy ra với anh ta! Tôi không biết đó là gì mà đến nỗi, anh ta không thể thẳng thắn nói với tôi mà lại chọn cách tàn nhẫn như vậy!"
Tình đầu,
Khải Định âm thầm đến gần cổng nhà của Minh Anh đặt chiếc ô xuống cạnh hàng rào rồi đứng đó rất lâu, ngước mặt nhìn về phía cửa sổ ấy mặc cho những giọt mưa đang thấm vào da thịt.
Dường như cảm nhận được hơi thở đó, Minh Anh cau mày vội vã rời khỏi phòng. Khi vừa bước ra đến cổng rào lại chỉ có bên ngoài mưa tầm tã. Trước mắt cô là một chiếc ô được ai đó dựng đứng cạnh hàng rào..
"Sau cuộc tình đó, tôi có thử yêu thêm vài lần, nhưng kết quả đều không thành. Vấn đề là ở tôi không phải họ, những người đến với tôi đều rất tốt, rất hoàn hảo, nhưng không hiểu sao, tôi lại không thể toàn tâm để yêu họ!"
Gia Lạc lén nhìn Minh Anh, anh tự nhiên cười trong vô vọng..
"Hôm nay sau khi tan họp, trời thì mưa, tôi cũng lại vô tình đi qua đây, trên con đường này, rồi lại tự dưng nhớ đến một số chuyện cũ! Xin lỗi, quên mất cuộc hẹn dọn bể thủy sinh hôm nay với anh!"
"Không, không có gì! Tôi chỉ là không liên lạc được với cô, tôi cứ tưởng là cô có chuyện, giờ thì, tôi yên tâm rồi!"
* * *
Sau lần đó, Gia Lạc dần hiểu rõ hơn về người con gái này, vẻ ngoài ương ngạnh của một người, đôi khi là cả bầu trời bão tố tình cảm đã nhấn chìm mọi thứ bên trong.
Nhìn thấy Minh Anh trong bộ dạng căng thẳng đang loay hoay với đống thiết kế bừa bộn trên bàn làm việc, hắn bước đến. "Cà phê đây, có lẽ sẽ tỉnh táo hơn!"
"Cảm ơn, phiền anh thật, vừa giúp tôi thay hồ thuỷ sinh, lại còn pha cà phê cho tôi nữa!"
"Chỉ là tiện tay thôi, hay là cô nghỉ một chút rồi làm tiếp có được không?"
"Ngày mai phải nộp bản thiết kế mới rồi mà hôm nay tôi chưa có ý tưởng gì cả, anh bảo tôi làm sao đây?"
"Thật ra mà nói, khi người ta căng thẳng quá thì sẽ không nghĩ được điều gì cả, cô thử thả lỏng mình xem sao!"
Minh Anh nhìn Gia Lạc, cô thấy rõ tròng mắt bên trong của hắn là một màu của sự chân thành và lo lắng. Minh Anh dừng công việc đang dang dở, cô nhắm mắt lại và làm theo lời nói của Gia Lạc.
Khi mở mắt ra, Minh Anh nhìn thấy hắn đã đứng cạnh bể thủy sinh, vừa chăm lũ cá trong bể, vừa từ tốn nói. "Nhiều khi áp đặt bản thân quá, sẽ có tác dụng ngược lại! Cô nên nhìn vấn đề ở góc độ đơn giản nhất, thoải mái mà suy nghĩ tại sao bản thân lại phải làm điều đó? Cô nhìn xem, giống như bể thuỷ sinh này vậy, đằng sau sự tĩnh lặng bên ngoài là cả một thế giới động đậy bên trong, mà nếu không có cảm hứng với chúng thì không thể nào nhìn thấy được!"
"Tĩnh lặng, thủy sinh? Tôi nghĩ ra rồi!"
"Nghĩ ra gì vậy?"
Minh Anh không nói, chỉ mỉm cười rồi hối hả đặt bút vẽ xuệch xoạc khiến Gia Lạc khó hiểu. Anh nhìn thấy cô đang say sưa cho ý tưởng mới mẻ này, gương mặt ấy, sự chú tâm ấy phút chốc đã len vào trong tâm trí khiến hắn ngẩn ngơ như kẻ mất hồn.
"Đứng đó làm gì, đến đây giúp tôi một tay đi! Anh xem, có phải như vậy không?"
Ý tưởng của Minh Anh đã giúp cô tạo được tiếng vang lớn trong giới thời trang, mẫu thiết kế với đề tài mới mẻ này được mọi người đón nhận nhiệt liệt.
Sau những tiếng vỗ tay chúc mừng, sau những buổi tiệc ồn ào kết thúc, Minh Anh vẫn giữ lại cho mình một khoảng trời tĩnh lặng thuộc về một người. Điều này khiến cô bất giác nhận ra, trái tim đã thực sự bị người khác làm rung động, cô hối hả cầm điện thoại trên tay và bấm số của Gia Lạc.
Đổ chuông nhưng không ai nghe máy, lần này đến lượt Gia Lạc là người mất tích đột ngột..
Sau khi từ chỗ cửa hàng thủy sinh của hắn trở về, Minh Anh thất vọng, vì không tìm được hắn, những bước chân của cô trở nên nặng nề, tâm trạng tự dưng chùn xuống.
Minh Anh bước vào nhà, trước mặt là Gia Lạc đang ngủ say trước bể thủy sinh, bên kia là một buổi tiệc beefsteak với rượu vang. Bây giờ mới kịp thở phào nhẹ nhõm, cô mỉm cười và rón rén bước đến hắn. "Hèn gì lại không nghe thấy"
Lúc này, Gia Lạc chợt tỉnh dậy, hắn nhìn thấy cô gái cứng đầu kia đang nhìn mình với nụ cười ái ngại. "Cô về khi nào vậy?"
"Hơn một tiếng rồi!"
"Vậy sao? Sao cô không gọi tôi dậy? Thật ngại quá, tôi ngủ quên mất!"
Minh Anh không nói gì thêm, cô đưa mắt sang buổi tiệc rượu như tỏ ý dò hỏi.
"Khi nhận được tin nhắn của cô về việc thiết kế đó, đúng lúc hôm nay tôi vừa học được cách nấu món bò này nên mới.. gọi là nhờ cô thử cũng được, là ăn mừng cũng được.. Cô, bất ngờ không?"
"Ừ! Anh không hỏi tôi vì sao về trễ à, hay ngộ nhỡ tôi không về thì sao? Sao anh không hỏi tôi trước?"
"Tôi, tôi có linh cảm cô sẽ trở về!"
"Anh tin vào linh cảm của mình đến vậy sao?"
"Phải!"
"Thật ra tôi muốn nói với anh một lời cảm ơn, vì ý tưởng mà anh đã gợi ý cho tôi và vì.."
Minh Anh dừng lại trong ánh mắt đang chăm chú của Gia Lạc, cô chủ động tiến đến gần hắn chút nữa rồi bất ngờ hôn lên bờ má đó thật nhẹ nhàng, thật chậm rãi đủ để trong lòng hắn phấn khởi, ánh mắt chầm chậm nhìn người đối diện, đôi môi hé nụ cười hạnh phúc.
"Cô.."
"Thế nào, anh không thích như vậy sao?"
"Không phải, chỉ là.." Gia Lạc ngại ngùng nhìn xuống phía dưới rồi im lặng.
Hiểu ý, Minh Anh vội nắm tay hắn và âu yếm. "Anh có biết không, khi thật sự yêu thích một người, thì sẽ yêu luôn khiếm khuyết của người đó, tôi thật sự không ngại!"
"Nhưng mà,"
"Đừng nói nữa, đồ ăn còn dùng được không?"
"Được, được chứ, để anh hâm nóng lại!"
Có thể gặp được em giữa quãng đời chằn chịt những dối trá và cuồng nhiệt cám dỗ này là một may phúc mà trong suốt khoảng thời gian vừa qua đã cho anh biết được sự bất tận của niềm vui.
Ai đã vô tình cất giữ những nỗi nhớ, sự bối rối, chậm chạp mà bấy lâu nay anh giả vờ như để tạo ra một cái cớ chính đáng tiếp cận em. Thấu hiểu em cũng là một công việc mà đối với anh mình phải thật tập trung, kiên nhẫn và yêu thích thì mới có thể hoàn thành nó với hiệu năng tốt nhất.
Có lẽ, duyên phận của chúng ta đã thật sự bắt đầu và sau này có những chuyện gì xảy ra đi nữa, đó cũng là chuyện của sau này, còn bây giờ, anh đang cảm thấy hạnh phúc!
Gia Lạc trầm tư nhìn ra phía cửa kính rồi mỉm cười mặc kệ những ồn ào, náo nhiệt xung quanh của đám bạn trong đội bóng.
"Cái thằng, nghĩ gì mà cười một mình nham nhở quá vậy?"
"Có phải đang nghĩ về những chuyện bậy bạ không?"
"Đầu óc tao không vấn bẩn như tụi mày! Không hơi đâu nói với tụi mày, tao đi xếp hàng lấy nước đây!"
Không để cho Gia Lạc trốn thoát, tên bạn thân trong đám vội chạy theo. "Phải rồi, mày thanh cao lắm, đến cả việc tháng trước đá bóng bị chấn thương mà cũng bịa ra được một câu chuyện lâm li bi đát để cưa người ta. Nào là khuyết tật bẩm sinh, nào là bị người khác xa lánh, mày diễn cứ như là thật! Thế nào, người ta đã động lòng mày rồi chứ?"
"Cũng có một chút, nhưng tao nghĩ, phải cần thêm thời gian mới có thể chinh phục được cô ấy!"
"Vậy là mày phải tiếp tục giả vờ khập khiễng nữa sao?"
"Tao cũng không.." Gia Lạc chỉ vừa mới xoay người lại phía sau, hắn đã đứng hình, há hốc mồm khi đối mặt với Minh Anh đang đứng đó cùng một người bạn. "Minh Anh.."
Minh Anh xin lỗi người bên cạnh rồi vội vã quay đi, vô tình băng qua sự ngượng ngùng và hối tiếc của Gia Lạc mặc cho hắn phía sau chạy vội theo. "Minh Anh! Minh Anh!"
"Có buông ra không?"
Gia Lạc thẫn thờ và ái ngại buông lơi cánh tay đang cố với lấy tình yêu trước mặt, hắn ậm ừ. "Anh xin lỗi, anh.."
"Không cần phải xin lỗi đâu, anh đi đi!" Minh Anh ánh mắt sắc lạnh bước đi mặc cho Gia Lạc cố chạy theo giải thích nhưng vô dụng.
Sau khi đóng sầm cửa lại, Minh Anh đứng lặng nhìn bể thuỷ sinh hồi lâu rồi suy ngẫm nhiều thứ.
"Minh Anh, mở cửa cho anh đi có được không, Minh Anh?"
Cánh cửa mở ra, ánh mắt Gia Lạc sáng lên, gã vội chạy vào bên trong níu tay người con gái trước mặt với vô số lời giải thích. "Thật ra, anh không cố ý gạt em, chẳng qua.."
Đưa mắt vô hồn, Minh Anh nhìn Gia Lạc rồi lắc đầu một cách gượng gạo. "Được rồi, anh đi đi, sau này cũng đừng đến nữa!"
"Minh Anh.."
Vốn dĩ hiểu được tính cách của người con gái ấy không như những cô gái bình thường chỉ vài ba câu nói ngon ngọt là có thể xiêu lòng được, Gia Lạc tiếc nuối quay đầu và lặng lẽ bước đi trong sự ngớ ngẩn như cả thế giới này vừa lấy đi mất của hắn một thứ gì đó quan trọng lắm.
Có thể em có tình cảm với anh vì anh có một trong những điểm nào đó rất giống với mối tình đầu của em, với những mối tình sau đó nhưng anh chắc chắn một điều, anh không phải họ. Bởi trên thế gian này bất cứ chuyện gì cũng đều có ngoại lệ và anh sẽ không như những mối tình đã đi qua đời em, không thể vượt qua cái bóng quá lớn của tình đầu.
Vì anh chính là ngoại lệ đó, là tương lai của em sau này..
Gia Lạc đi khỏi, Minh Anh mới bất giác gục ngã xuống những hoang mang và khó chịu. Không phải vì giận ai đó đã cố tình lừa gạt một chuyện nào đó mà bản thân lại lạnh lùng như vậy. Chẳng qua, viễn cảnh vừa rồi, đã vô tình khơi lại trong tiềm thức những thứ không muốn nhớ đến, lại càng không thể quên đi.
* * *
Cuộc sống phút chốc lại trở về với những vội vã và tẻ nhạt của gông cuồng công việc khi bên cạnh đã không còn Gia Lạc. Minh Anh lặng lẽ thu cả thế giới xô bồ này trong tầm mắt qua chút ánh sáng le lói của hoàng hôn đang chìm dần vào mờ mờ ảo ảo. Cô bất chợt nhận ra phía trước là hắn, nụ cười của hắn tự dưng khép lại chỉ còn lưu giữ cái nhép môi ái ngại. Hai người nhìn nhau hồi lâu rồi bước đi khi có ai đó giục Gia Lạc rời khỏi.
Đã đúng ba tuần trôi qua, Gia Lạc không một lời nhắn về mối quan hệ này, hắn lặng im đến đáng sợ và bốc hơi khỏi cuộc sống của Minh Anh khiến cô giờ đây chỉ còn biết ngẩn ngơ ngắm nhìn bể thuỷ sinh đã đóng đầy rêu tảo mà trái tim lại bối rối không yên. Tất cả những ý niệm trong đầu khi đặt bút vẽ những mẫu thiết kế mới đều tắt lụi, vì Gia Lạc đã xâm chiếm toàn bộ trí nhớ, sự băn khoăn và cả một niềm chờ đợi.
Minh Anh bực nhọc đặt bút xuống và rời khỏi bàn làm việc, cô lặng lẽ thu mình trong một góc tường để tìm đủ mọi cách quên đi một người nào đó. Bất chợt, cô tìm thấy quyển sách lúc trước, ánh mắt, nụ cười, cử chỉ của Gia Lạc đều nằm gọn trong đó.
..
Chợt có người lay vai và kéo cô ra khỏi chỗ giá sách vừa đổ, Minh Anh chỉ vừa bần thần chưa kịp hốt hoảng. "Cô không gì chứ?"
Minh Anh đưa mắt nhìn người thanh niên trước mặt ra dấu vẫn ổn rồi cả hai cùng cúi xuống nhặt lại đống sách vừa rơi.
"Cảm ơn anh!"
"Cô cũng đọc quyển này nữa à?"
"Phải!"
"Lần sau nhớ cẩn thận một chút! Tiệm sách này khá cũ nên những chồng sách hay kệ gỗ nhiều lúc không được ổn định cho lắm!"
"Tôi biết rồi!"
"Sách của cô đây!"
Người đối diện nở một nụ cười thân thiện rồi quay đi khập khiễng với những bước chân chậm chạp.
* * *
Cuối cùng Gia Lạc cũng đã chịu xuất hiện, đôi mắt, gương mặt và hình hài ấy vẫn vẹn nguyên như lần đầu tiên những cử chỉ ân cần quan tâm ấy phút chốc khiến Minh Anh bồi hồi.
"Hơn ba tuần rồi, anh nghĩ, bể thuỷ sinh cần nên được dọn rửa!"
"Không cần đâu! Ngày mai tôi sẽ nhờ người khác đến làm!" Minh Anh lạnh lùng nhìn Gia Lạc, ánh mắt cô lạc đi những yếu đuối trước khi anh ta đến.
"Anh không tin tưởng người khác có thể làm tốt nó hơn anh!"
Lúc này, Minh Anh tự dưng ngẩn ngơ để Gia Lạc bước về phía hồ thuỷ sinh cạnh bàn làm việc một cách dứt khoác. Hắn không nói không rằng chỉ có Minh Anh vẫn còn muôn vàn những dấu hỏi, cô khẽ khàng. "Tại sao lại nói dối tôi?"
Hắn ngừng công việc dang dở, ánh mắt không dám nhìn trực diện người đối diện, chỉ cặm cụi làm, rồi chậm rãi lên tiếng. "Vì anh biết, em không giống những cô gái khác. Em mạnh mẽ, kiên cường, thậm chí là bảo thủ. Nhưng không hiểu vì sao, anh lại có cảm giác với em và anh biết, để có được tình cảm của em là điều không dễ dàng! Vì trong lòng em, còn vướng bận nhiều thứ thuộc về một người nào đó! Anh chọn cách nói dối để mong tìm được sự đồng cảm, gần gũi của em vì chỉ có như vậy, anh mới có thể ở bên cạnh em lâu thêm chút nữa. Anh chưa từng dám nghĩ là em sẽ có tình cảm với anh nhanh như vậy, nhưng anh biết, trong ba tuần qua, anh đã sai!"
"Anh đã sai?"
"Có biết tại sao trong ba tuần đó, anh không liên lạc với em không? Vì anh muốn biết, thực ra, tình cảm của em dành cho anh là xuất phát từ cảm xúc hay chỉ nhất thời nông nổi để khóa lấp đi khoảng cô đơn đó trong lòng!"
"Vậy bây giờ, anh đã biết kết quả rồi chứ?"
"Anh không biết, nhưng có một điều anh có thể khẳng định, đó là anh thật sự rất thích em! Từ nhỏ anh đã không có gia đình, không có được cảm giác bình yên như bao đứa trẻ khác. Sự thiếu thốn tình cảm đó khiến anh mặc cảm với mọi thứ xung quanh, nỗi khiếm khuyết này, dẫu đã trải qua nhiều năm, cho đến bây giờ, khi đã trưởng thành, cũng trải qua nhiều mối tình nhưng không hiểu sao, anh vẫn cảm thấy trong lòng cứ chơi vơi, lạc lõng. Cho đến khi em xuất hiện, em kể anh nghe về câu chuyện tình cảm ám muội của mình, em nói với anh những đau đáu trong lòng, chia sẻ những vui buồn trong cuộc sống.. Lúc đó, anh vừa xót cũng vừa có chút yêu mến em, vì câu chuyện của chúng ta đâu đó có điểm tương đồng.. Và rồi dần dần không biết từ lúc nào, ở bên cạnh em, anh lại có được cảm giác gia đình mãnh liệt. Những hạnh phúc và bình yên này, trước đây anh chưa từng trải qua.. Có lẽ, anh đã vô tình xem em như một phần trong cuộc sống của mình lúc nào không hay biết!"
Minh Anh lặng lẽ nhìn Gia Lạc, ánh mắt hút sâu vào trong tâm trí hắn một niềm hối tiếc vừa vỡ vụn. Cô quay đi, ngược hướng để tránh tầm nhìn của hắn. "Anh nói đúng, vì trong lòng em còn rất nhiều khuất mắt đối với chuyện của anh ta! Em chưa tìm được lời giải thích nào cho sự biến mất đó, anh ấy đã gạt em, và không bao giờ xuất hiện nữa! Cũng chính vì anh ấy, từ đó về sau, em rất ghét bị người khác lừa gạt, nhưng chính em, cũng đã gạt bản thân mình và gạt cả anh.."
Gia Lạc yên lặng, gã bước đến gần Minh Anh từ phía sau rồi âu yếm. "Xin lỗi vì đã bịa ra chuyện như vậy để nói dối em! Nhưng em biết không, anh thật sự không chấp nhất tình cảm nhất thời này, anh vẫn muốn được ở bên em trong khoảng thời gian này, cho đến khi, em thật sự không còn nhớ người tên Khải Định nữa, có được không?"
Minh Anh mím môi, nước mắt rưng rưng chưa vội rơi khỏi khóe mi, cô lắc đầu rồi ôm lấy Gia Lạc như một sự mềm yếu bấy lâu mà bản thân đang cố gắng vươn lên chống cự. "Như vậy, có bất công với anh không?"
"Bất công hay không, chỉ một mình anh hiểu rõ nhất, chỉ cần cho anh được ở bên em, như vậy là đủ rồi!"
Sự xuất hiện của Gia Lạc đã xua đi những cô đơn, trăn trở trong lòng Minh Anh, mang đến nụ cười thật sự ý nghĩa trong cuộc sống. Nắm tay Gia Lạc băng qua con phố đầy những xô bồ, náo nhiệt kia, là cuộc hành trình mà trước giờ dẫu đau khổ, hạnh phúc Minh Anh cũng chỉ đối mặt một mình, nhưng từ khi Gia Lạc xuất hiện, cuộc hành trình này đã trở nên đẹp đẽ..
Minh Anh chợt dừng lại ở một con đường vắng khi trước mặt là hình hài của một người thương đã cũ theo năm tháng nhưng chưa từng mờ nhạt trong tim.
Đó là Khải Định, gương mặt ấy chưa từng thay đổi nhưng bên cạnh, một vòng tay khác đã giữ chặt anh khiến những bồi hồi trước đây, những uẩn khúc trước đây vì lẽ nào mà tự nhiên gượng gạo.
"Có chuyện gì vậy?"
"Không, không có gì, chúng ta đi thôi!"
Minh Anh buông lơi bàn tay Gia Lạc, cô lạnh lùng bước thật nhanh trong mơ hồ như kẻ mất trí..