Truyện Ngắn Xuyên Trúng Nữ Phụ Xấu Xa - Bối Lạc Lam

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Mr.zero, 29 Tháng tư 2019.

  1. Mr.zero

    Bài viết:
    7
    Xuyên Trúng Nữ Phụ Xấu Xa

    Tác giả: Bối Lạc Lam

    Thể loại: Truyện ngắn

    Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Bối Lạc Lam


    [​IMG]

    Văn án:

    "Tôi.. tôi đầu hàng, tôi sẽ khai hết. Anh hãy bỏ súng xuống trước. Tôi chết rồi anh sẽ không lấy được thông tin gì từ tôi đúng chứ. Anh mau bỏ súng xuống đi."

    Trời ơi cô biết đào đâu ra thông tin mà nói cho hắn biết. Nhưng cái mạng nhỏ này của cô không thể nói vứt là vứt được.. Hắn rút khăn ra lau khẩu súng, gương mặt hiện lên ý giễu cợt:

    "Đồ thỏ đế, súng này không có đạn. Cô tốt nhất nên làm đúng những gì mình vừa mới nói. Nếu không..". Hắn nhìn sang khẩu súng giắt bên hông: "Khẩu này thì có sẵn 5 viên."​
     
    shashaLô Cát Gia thích bài này.
    Last edited by a moderator: 1 Tháng sáu 2019
  2. Đăng ký Binance
  3. Mr.zero

    Bài viết:
    7
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Này, mấy người dẫn tôi đi đâu vậy. Buông ra!"

    Chuyện gì đang xảy ra thế này. Cô chỉ vừa tới đây sao lại có thể đắc tội với hắn được. Giờ hắn muốn giam cô lại, nhìn thái độ kia biết chắc không có chuyện tốt đẹp gì. Chạy, phải chạy không có thể hắn sẽ giết cô mất. Cô nhìn lại mình, rồi lại nhìn tới hắn. Hắn sẽ giết cô, thực không phải cô suy nghĩ thừa.

    "Sư phụ, người ở đâu còn không mau tới cứu đồ nhi, viện nghiên cứu không thể mất đi một người tài năng như con được!". Đoạn, cô quay người xô ngã hai tên lính sai, cắm đầu chạy liền một hơi không dám ngoảnh lại.

    "Đoàng..", một phát bắn chỉ thiên.

    "..."

    Cô phanh gấp lại. Theo quán tính cứ thế đâm đầu xuống đường. Sỏi, đá, rơm rác cô nếm đủ không thiếu vị nào. "Mẹ kiếp, còn chưa ra khỏi con hẻm mà, đúng là xui xẻo". Cô vừa nghĩ vừa lấy tay rà một loạt cơ thể xem liệu đã thủng lỗ nào chưa. "Thật may quá, hãng còn nguyên vẹn đây".

    "Còn đứng đó, không mau bắt cô ta lại. Các người đúng là thứ vô dụng về xem ta xử các ngươi như thế nào".

    Đám lính hoàng hốt chạy đến kéo xồng xộc cô về trại giam. Cô đau điếng, cũng mặc sức để chúng lôi đi. Cô cũng hiểu, chạy, không những chạy không thoát mà còn đem mạng mình treo lên sợi tóc.

    Chúng bịt mắt cô lại trên đường đi. Khi mở băng ra, cô đã ở trong căn phòng. Phòng này chỉ kê vỏn vẹn một cái bàn và 2 cái ghế. Đơn điệu. Nực cười, chúng nói sẽ đem cô tới trại giam thì hẳn đây là nơi chúng nói. Cô còn có thể đòi hỏi gì ngoài một cái bàn và hai cái ghế ở đây cơ chứ. Cô đã từng ngủ trong trại giam sở cảnh sát một đêm. Cảnh sát nhận được tin báo từ những người hàng xóm của cô, nói cô luôn có những hành động vô cùng mờ ám và có vẻ là nguy hiểm.

    * * *

    Cô cúi gằm mặt xuống, hai tay vân vê vào nhau. Áo quần đầy những vết rách là kết quả của cú đáp khi nãy.

    "Rầm!". Tiếng cánh cửa sắt đập mạnh. Tên mặt sắt kia cũng vừa lúc bước vào. Cô giật nãy người, bờ vai run lên bần bật nhưng vẫn không ngẩng mặt lên. Cô không dám. Có cho tiền cô lúc này cũng không dám.

    "Ngẩng mặt lên!"

    * * *

    Cô vẫn im lặng.

    "Ngẩng lên làm gì, lợi không có mà hại thì có thừa. Ta không làm đâu". Cô suy nghĩ vậy. Và cũng quyết làm như vậy.

    "Ngẩng lên!". Hắn mất kiên nhẫn đập tay xuống bàn quát lớn.

    Cô sợ hãi không kịp suy nghĩ gì nữa, bất giác đưa mặt lên. Ánh mắt cô chạm phải hắn liền một nhát bị ghim chặt. Tim đập như tiếng trống lân. Loạn xạ như muốn nhảy khỏi lồng ngực, mồ hôi túa ra ướt cả tóc mai. Ngay lúc này cô muốn cúi mặt xuống trốn tránh nhưng dường như không thể. Gân cốt cứng đờ, cả người cô bị cỗ sát khí này ép thành tiêu bản!

    "Trình Phương, lá gan của cô cũng lớn lắm. Dám mò tới trại quân đội làm tình báo. Mau nói ta biết có phải A Châu cũng là do cô hãm hại!"

    * * *

    * * *

    * * *

    Cô nghe hắn nói đến ngốc luôn rồi. Những gì hắn nói cô căn bản không hiểu lấy một câu. Gì mà Trình Phương? Ai là Trình Phương? Lại còn tình báo? Hãm hại? A Châu? Thì ra là hiểu lầm a! Chuyện này có thể giải thích. Chuyện này vốn là không liên quan tới cô. Giải thích là được rồi. Hồi trước cô bị bắt tới đồn cảnh sát cũng là do hiểu lầm. Cùng lắm ngủ lại một đêm là hết chuyện.

    Cô nuốt ực một tiếng, lấy hết can đảm mà tươi cười nói với hắn: "Này anh, thực ra những gì anh nói tôi không biết. Chuyện này chỉ là hiểu lầm. Anh.. có thể thả tôi ra được rồi chứ?"

    Hắn thật sự bất ngờ. Là cô ta ngốc thật hay giả ngốc? Kẻ này là tình báo cho quân Nhật. Cô ta trà trộn vào lực lượng hậu cần- kĩ thuật. Trước kia hắn từng gặp qua kẻ này vài lần. Chính là khuân mặt này không thể nhầm lẫn được. Kẻ có bản lĩnh đi làm tình báo lại có thể nhìn ngốc như này sao? Dù sao cũng chỉ là cảm tính của hắn. Không thể khinh suất được. Hắn nhìn cô một lượt bằng ánh mắt dò xét. Cơn thịnh nộ lúc này đã lui dần xuống. Trông hắn bình tĩnh hơn.. Đúng ra phải nói hắn thận trọng hơn.. Bên trong hắn lúc này là một mối nghi hoặc vô cùng lớn.

    "Là cô bị ngu sao? Cô nghĩ cả cái doanh trại này còn ai không nhận ra cô là tình báo của Nhật." Chỉ vì ả đàn bà này mà trận phục kích ở thành Đông bại lộ. Phải là kẻ có năng lực khiêu binh khiển tướng như hắn mới có thể đưa toàn quân rút lui an toàn. Bây giờ tóm được ả, hắn thề tróc da lột xương ả, khiến ả chết không toàn thây!.. Nhưng nhìn kẻ trước mặt hắn bây giờ, trông thật vô dụng và ngu xuẩn. Phải chăng đây cũng là một kĩ năng tình báo..

    Anh ta đây là đang nói mình ngu sao? Hắn có biết người ngồi trước mặt hắn là ai không vậy? Cô bỏ giấy gọi nhập học của đại học Bắc Kinh như bỏ một tờ giấy vụn, kinh nghiệm nhiều năm lang thang trên web đen khoa học của cô có thể khiến hắn chết bằng 9999 cách khác nhau, không cách nào trùng nhau về kĩ thuật hay nguyên tắc, là thành viên viện kĩ thuật quân sự.. Nghĩ đến đây, cô nhẹ nhàng đẩy cặp kính dày cộp lên: "Anh mới ngu đấy"

    "..."

    Thất thố rồi. Cô đã nói điều không nên nói rồi! Là hắn nghe không nhầm.. cô vừa chửi hắn ngu sao? Dù không thích thú gì nhưng hắn đã nghe quen người ta gọi mình bằng hai chữ "thiên tài". Giờ cô ta lại dám nói hắn ngu, đúng là lần đầu hắn được nghe. Hắn hụt một nhịp thở, biểu cảm trên khuôn mặt hắn lúc này là kết quả của n thứ cảm xúc: Bất ngờ có, tức giận có, ngớ ngẩn cũng có.. Trông thật hài hước! Cô thấy vậy cũng không cản được cảm xúc của mình. Khóe miệng cô cong lên, mấp máy, thật muốn cười một trận sảng khoái! Đột nhiên. Họng súng lạnh dí sát thái dương cô, hắn đã ở ngay sát cô từ lúc nào không hay.

    "Này cô, cô có điều gì muốn nói trước khi chết không."

    Không biết từ bao giờ gương mặt hắn đã lạnh lùng trở lại, hệt như lúc cô gặp hắn ở con hẻm khi nãy..

    Nếu mọi người đọc cảm thấy có điều gì sai sai so với chương 1 thì xin hãy nhẹ nhàng lướt qua. Mình sửa ngôi kể: >
     
    Chỉnh sửa cuối: 31 Tháng năm 2019
  4. Mr.zero

    Bài viết:
    7
    Chương 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tôi.. tôi đầu hàng, tôi sẽ khai hết. Anh hãy bỏ súng xuống trước. Tôi chết rồi anh sẽ không lấy được thông tin gì từ tôi đúng chứ. Anh mau bỏ súng xuống đi."

    Trời ơi cô biết đào đâu ra thông tin mà nói cho hắn biết. Nhưng cái mạng nhỏ này của cô không thể nói vứt là vứt được.. Hắn rút khăn ra lau khẩu súng, gương mặt hiện lên ý giễu cợt:

    "Đồ thỏ đế, súng này không có đạn. Cô tốt nhất nên làm đúng những gì mình vừa mới nói. Nếu không..". Hắn nhìn sang khẩu súng giắt bên hông: "Khẩu này thì có sẵn 5 viên."

    Mặt Tô Lâm bị dọa đến không còn hột máu. Đúng! Cô vốn chính là thỏ đế, một kẻ nhát gan tham sống sợ chết.. Nhưng có một thứ đã thành công thu hút sự chú ý của cô. Chính là khẩu súng trên tay hắn:

    - Sao anh có loại súng này được vậy. Quá cực phẩm rồi! Nhìn này hệ thống này sẽ kết hợp các khả năng của một súng trường tiến công hiện đại và một súng phóng lựu mà hiệu quả sẽ được nâng lên cơ bản nhờ sử dụng module ngắm điện tử với máy ngắm ảnh nhiệt. Khả năng truyền thông tin ngắm bắn và các thông tin khác đến màn hình tích hợp của súng cũng như đến màn hình trên mũ người lính thường xuyên ở trước mắt anh ta. Hiệu quả của súng còn nâng lên cao nữa nhờ sử dụng đạn thoát vỏ 5.56mm với đầu đạn cỡ dưới có sơ tốc 15000-18000m/s.. Anh có vỏ súng nhưng không có giáp sao? Đạn cũng không? "

    Khuân mặt cô nhìn khẩu súng nhất nhất mang một vẻ biến thái đến nổi da gà. Hắn nhướn mày. Quả nhiên người phụ nữ này không phải kẻ tầm thường. Khẩu súng này thu được từ đợt tập kích đoàn vận chuyển vũ khí của quân Nhật ở Mãn Châu. Lần này người Nhật chuyển đến đây một lô vũ khí lớn. Cả lô hàng thì khẩu này duy nhất chỉ có một chiếc. Cái giá hắn phải bỏ ra cũng không hề rẻ, 2/3 lực lượng tham gia chiến dịch đã hi sinh..

    - Rất có mắt nhìn! Xem ra tôi đã đánh giá cô hơi thấp?

    Cô gái ngu ngốc kia bây giờ mới chịu tỉnh ra. Đây là trại giam, không phải phòng thí nghiệm. Người trước mặt cô là mặt sắt diêm la vương, không phải Trình giáo sư thông thái. Cô đứng bật dậy, nhanh chóng lùi xa ba mét:

    - Không!.. không! Tôi quả thật không biết tình báo gì cả, chỉ là có chút nghiên cứu kĩ thuật quân sự cho vui.

    - Nghiên cứu cho vui sao.

    - Đúng! Đúng! Cha tôi làm kĩ sư trong quân đội.

    Lúc này cô nghĩ đến giáo sư Trình, người thầy vĩ đại của cô.

    - Vậy.. cha cô là ai. Cô có thể cho ta biết tên ông ta?

    - Chuyện.. chuyện này..

    - Sao hả? Là đang nói dối sao.

    - Không. Tất nhiên là không phải. Anh đang nói gì vậy chứ haha.. ha

    Hắn tiến tới sát cô. Hắn muốn xem xem cô muốn nói dối kiểu gì!

    Chợt bên ngoài phòng giam có một thanh âm nghiêm chỉnh dõng dạc truyền vào:

    - Báo cáo! Cục trưởng Tống muốn gặp ngài!

    " Ồ. Là người bên viện kĩ thuật đó sao "

    Hắn liếc nhìn cô bằng ánh mắt thăm dò. Bên ngoài truyền vào tiếng bước chân đều đều dứt khoát. Có vẻ một nhóm 5-6 người đang tiến tới đây. Ngay sau đó là tiếng cánh cửa sắt kêu" kẹt ". Một người đang ông trung niên, theo sau là bốn người khác bước vào. Bộ quân phục màu xanh sẫm ngăn ngắn chỉnh tề, sống lưng thằng tắp. Dáng người cao lớn vững chãi, khoác trên mình cầu vai trung tướng!

    - Hạo Minh, lâu rồi không gặp. Cậu vẫn khỏe chứ.

    Hắn cúi thấp đầu đáp lễ:

    - Cục trưởng Tống quan tâm. Tôi vẫn khỏe.

    - Tốt! Tốt! Tôi có chuyện muốn nói với cậu..

    Chuyện về Trình Phương. Nó là con gái tôi.

    * * *

    Cả gian phòng yên lặng. Tô Lâm có thể chắc chắn rằng tim cô vừa ngừng đập! Lời vừa rồi, cô chỉ là có ý lừa gạt tên kia sao đột nhiên có thể thành sự thật được! Cô khóc không ra nước mắt. Chuyện này đi càng lúc càng xa. Dường như có một trân phong ba đang chờ cô phía trước. Mà cô thì lại chẳng hay chuyện gì đang xảy ra..

    - Đứa con gái này của tôi thật bướng bỉnh. Vừa đi du học năm năm bên Anh về liền đòi vào phục vụ trong quân ngũ. Tôi đã âm thầm thu xếp một vị trí cho nó. Thật không ngờ có kẻ tung tin nó làm gián điệp cho Nhật. Chuyện này tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng đâu.

    Mặt sắt liếc nhìn cô. Hắn lại nhướn mày nữa. Không biết lúc này hắn đang nghĩ gì..

    - Còn không mau qua đây! Vị cục trưởng ra lệnh.

    Cô nhìn hắn rồi bước về phía sau" cha "mình.

    - Chúng tôi xin phép cáo từ trước.

    Lời nói của hai người này trùng khớp đến vậy, đích thân cục trưởng cũng đã mở lời. Hắn.. Không còn lý do vì giữ cô ta lại. Nhưng.. Người phụ nữ này vẫn rất kì lạ!

    " Chúng ta sẽ còn gặp lại "

    * * *

    Tại nhà riêng, trong phòng làm việc của cục trưởng Tống.

    Căn phòng rất lớn. Cách bài trí mang hơi hướng hiện đại. Cô đến đây vì vị quân trưởng này gọi cô đến. Cũng đúng, chuyện này, cô cần một lời giải thích. Cánh cửa mở ra, cô khéo nép bước vào, vị quân trưởng thấy vậy, ông cất quyển sách trên tay lên giá, bước về phía bàn làm việc.

    " Cô có biết vì sao ta cứu cô không "

    * * *

    " Lệnh của tổ chức, ta phải đích thân bảo vệ cô để cô tiếp tục quá trình nghiên cứu AGS-300M. Khi xong việc ta sẽ sắp xếp cho cô trở lại Nhật. Còn bây giờ, cô là Trình Phương, con gái của Tống Giai ta. Chuyện cô bị lộ thân phận ta sẽ điều tra. Trong thời gian đó, các thành viên khác sẽ âm thầm hỗ trợ cô."

    * * *
     
    Chỉnh sửa cuối: 31 Tháng năm 2019
  5. Mr.zero

    Bài viết:
    7
    Chương 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bầu không khí trong phòng trở nên yên tĩnh lạ thường. Không ai nói thêm câu gì..

    - Tôi về phòng trước..

    Cô thất thần đi ra khỏi phòng làm việc.

    Vị quân trưởng ngả lưng lên ghế, tháo cặp kính đặt lên bàn, hai tay xoa xoa thái dương. Chuyện này lỡ một bước liền gây ra bao nhiêu phiền phức. Sau này phàm làm bất kể việc gì đều phải tính kĩ hơn trước mười phần.. Đôi mắt mưu tính từ từ khép lại..

    Phòng của cô.

    Lúc này đồ đạc cá nhân từ phòng nghiên cứu đều được chuyển về đây, hai va li lớn. Cô lê lết đến giường, nằm phịch xuống, mắt nhắm mệt mỏi.

    "Trình Phương rốt cuộc là ai? Tại sao tất cả mọi người ở đây đều coi mình là cô ta. Vậy cô ta đang ở đâu? Liệu có liên quan đến sai sót kĩ thuật trong quá trình mình dịch chuyển đến đây không.. Hơn nữa ông ta vừa nói đến" tổ chức "còn hắn ta thì nói đến" tình báo ". Lắc não là có thể biết phen này mình vướng vào chuyện lớn rồi, chuyến này lành ít dữ nhiều..

    * * *

    Kì quái, tính toán sai chỗ não được nhỉ. Không phải lần thử nghiệm cuối cũng vẫn chạy rất tốt sao.."

    Lăn qua lăn lại, thoắt cái đã ngủ liền một giấc dài một ngày đêm. Khi cô tỉnh dậy, trời còn mờ mờ sáng. Tắm rửa xong bèn muốn đi xung xem xét, cũng muốn đả thông đầu óc. Bước về phía cổng lớn thì bị lính gác chặn lại.

    - Tiểu thư, cô muốn đi đâu

    - Tôi chỉ muốn đi dạo xung quanh đây. Haha cha tôi vẫn nói tôi phải rèn luyện sức khỏe không phải sao. Nhanh, mở cổng cho tôi

    - Tiểu thư nói phải. Chúc cô buổi sáng hảo.

    - Các anh cũng vậy

    Nhìn cái mặt ngốc nghếch của cô, quả nhiên dùng vào việc gạt người là tốt nhất.

    - Này, đây chính là vị tiểu thư bỏ nhà đi từ lúc nhỏ của quân trưởng sao? Đã lớn thế này rồi!

    - Là một nữ hán tử! Rất có bản lĩnh, bỏ nhà đi, bỏ sang tận Anh quốc tám năm rồi.

    - Anh nói vậy là đang cảm phục việc cô ấy bỏ nhà đi sao. Quân trưởng nghe được đảm bảo cho anh về quê trồng rau nuôi lợn.

    "Hahaha.."

    Đứng ở con đường lớn nhìn lại phía sau, ngôi biệt thự rộng lớn mang phong cách tây phương nằm yên tĩnh dưới chân đồi. Đây chính là nhà của cô trong thời gian tới. Nếu không phải có chuyện rắc rối từ trên trời rớt xuống đầu cô, có lẽ cô đã cảm thấy mình may mắn.

    * * *

    Không biết đã xảy ra chuyện gì, sao thầy còn chưa tới cứu cô..

    Nghĩ tới cuộc sống sau này, cô không khỏi cảm thấy ưu tư.. Thầy nói, thầy cũng đã già, công trình nghiên cứu cần người trẻ tâm huyết như cô tiếp tục gánh vác. Cũng đã đến giai đoạn cuối cùng, sống thêm hai ba chục năm nữa còn sợ không có ngày thành công sao. Chính vì vậy mà cô phải sống tốt.

    - Ta là con người vô cùng đơn giản. Sống chỉ vì đam mê của bản thân. Trừ những lúc nghiên cứu bình thường ta đều không cần thiết phải dùng não. Cho ta tiền, cho ta đồ ăn ngon ta liền vui vẻ. Chút chuyện thế này đã là gì chỉ cần không nghĩ tới là được. Mỗi ngày đều phải hạnh phúc mà sống. Hứa với bản thân dù trời có sập ta cũng phải cười thật lớn. Ha. Ha. Ha! "

    Cô quay gót bước bước dài về phía dinh thự.

    " Nói hết ra như vậy thật quá thoải mái ha ha ha "

    Cô lúc này phải diễn thật tốt vai Trình Phương. Cô ta dù sao cũng là lính kĩ thuật như cô. Coi như cô còn có mục đích sống tốt.

    " Đúng là ngu hết chỗ nói "

    " Sếp, là cô gái chúng ta bắt lúc trước đó sao. Dễ thương quá "

    Hắn nghe vậy liền thấy thật chối tai. Cô ta. Dễ thương chỗ nào? Nhìn ngu chết được. Trừng mắt ra lệnh:

    - Cậu! Còn không mau lái xe đi!

    Thì ra từ đầu chí cuối là cô đứng ngay trước xe hắn la lối om sòm. Hắn chỉ dừng xe kiểm tra tài liệu trước khi đến cuộc họp vậy mà lại bắt gặp cảnh tượng này. Cái suy nghĩ coi cô là tình báo quả nhiên đầu óc hắn có vấn đề!

    * * *

    - Con đã đi đâu.

    - Tôi.. chỉ là đi dạo quanh đây

    - Mau chuẩn bị đồ. Chúng ta sẽ cùng đến tổng cục. Phải để tất cả mọi người đều thấy con là con gái ta.

    * * *

    - Được. Tôi liền đi chuẩn bị ngay.

    * * *

    Từ phòng bước ra, cô lúc này mặc trên mình bộ quân phục nghiêm trang chỉnh tề. Khác xa với vẻ nhếch nhác mọi người từng thấy trước đó. Rất ra dáng một quân nhân. Cô cùng quân trưởng lên xe đi về hướng tổng cục quân đội. Hai người họ đi cùng nhau thì tin đồn họ là cha con chính là thật. Không ai ở đây còn nghi ngờ gì với cô nữa..

    - Quân trưởng!

    Mặt trời trước mặt cô bị che lấp. Cô ngước lên, đẩy cặp kính dày cộp, muốn xem xem thứ gì to gan chặn ánh sáng của cô.

    Một người quân nhân cao. Rất cao. Vị này cỡ mét tám không lệch xen-ti-met nào. Cô cao mét 57. Đứng tới vai hắn.

    - Con hãy theo Ngôn Triệt tới phòng nghiên cứu. Ta còn có cuộc họp quan trọng.

    Vậy là cô đi theo người tên Ngôn Triệt này. Không biết giữa Trình Phương và anh ta có quan hệ gì mà trên đường đi anh ta luôn tỏ vẻ thân thiết với cô:

    " Phương, tối nay muội rảnh không, ta đưa muội đi ăn vịt quay Bắc Kinh. "

    - Phương, chủ nhật tuần này muội rảnh chứ ta đưa muội đi tham quan mẫu xe tăng mới của chúng ta. Cấp trên lệnh cho ta thu thập thông số kĩ thuật.

    - Việc của huynh thì huynh tự làm đi chứ. Huynh đây là đang muốn ta giúp huynh làm việc sao.

    - Không phải muội vẫn luôn thích việc này sao?

    - Ta.. Hahaha. Đúng! Đúng! Ta rất thích. Vậy.. ta đi với huynh!

    Thật xui xẻo. Chủ nhật tuần này cô đã lên lịch xem lại toàn bộ công trình nghiên cứu của Trình Phương liên quan đến AGS-300M. Hơn nữa cô cũng muốn tìm cách lấy được khẩu súng của" hắn ". Công nghệ hiện đại như vậy, thời đại này.. có thể sao?

    - Phương, mẫu ống ngắm quang học của muội làm rất tốt, nghe nói đang được thảo luận để đưa vào biên chế"

    - Vậy sao. Thật tốt quá. Chúng ta mau đến phòng thí nghiệm đi huynh.

    Nhìn cô vui vẻ cười ngây ngốc, Ngôn Triệt không kìm được lòng mà xoa đầu cô. Hắn đối với cô không đơn giản chỉ là đồng đội. Có lẽ là hắn coi cô như em gái?

    Phòng thí nghiệm này quả nhiên lợi hại. Những gì tốt nhất lúc này đều có ở đây.

    "Ha ha ha nhiều đồ chơi như vậy sau này ta còn sợ nhàm chán sao"

    * * *

    - Biến thái!

    Là ai? Ai nói cô biến thái!..
     
    Chỉnh sửa cuối: 31 Tháng năm 2019
Trả lời qua Facebook
Đang tải...