Chương 10: Lộ tẩy.
Thái hậu hôm trước mới chọc giận Sở Thiệu Đinh xong, hôm sau lại cáo bệnh đến phật tự ở một vùng quê hẻo lánh dưỡng già.
Xem ra, Sở Thiệu Đinh cũng chưa tới nỗi nào ác độc. Vẫn là chừa cho bà ta một con đường sống a!
Nhưng có một điều khiến hắn phiền toái hơn nữa là.. tên Sở Thiệu Đinh kia sau khi giả quyết bà Thái hậu xong hôm nay liền chạy đến ôm chân Tiêu Tửu aaaaa!
"Ngươi thả trẫm ra, Sở biến thái!"
Hắn vẫn không chịu thả Tiêu Tửu ra, y sắp bị hắn bức tức điên rồi, sao chịu nổi đây?
Chốc sau, cả hai đều hạ nhiệt xuống, tên 'Sở biến thái' kia cuối cùng cũng buông y ra, nhưng nhìn nét mặt rất nuối tiếc. Hận không thể tóm gọn chân Tiêu Tửu.
Rồi Sở Thiệu Đinh liền vụt lại nghiêm túc. Hắn cung kính tấu thưa:
"Bệ hạ, về chuyện lũ lụt ở Hà Thành, người dự tính thế nào?"
"Ta tính tự mình đến đó xem xét tình hình rồi mới đưa ra đối sách."
Nghe đến đây, sắc mặt Sở Thiệu Đinh như cứng đờ lại, không.. giống hóa đá thì đúng hơn.
"Người, người định thân chinh đến đó?"
Tiêu Tửu gượng cười, "Sao có thể gọi là thân chinh được chứ? Chẳng qua chỉ là đi dò xét tình trạng dân chúng thôi mà.."
Không để Tiêu Tửu nói hết câu, Sở Thiệu Đinh đẩy mạnh y vào góc tường, ở hiện đại người ta gọi là bị 'bích đông' ấy.
"Người không cần phải đi. Có gì để thám tử điều tra giúp cho, sao người phải hạ mình đến cái nơi hoang tàn chi địa đó chứ? Nói chung là rất nguy hiểm, người không được đi!"
Tên này hôm nay bị sao ấy nhỉ? Khi không lại tiếng nặng tiếng nhẹ!
Nhìn ánh mắt hắn giống như một con cún nhỏ bị chủ bỏ rơi đang cố giữ chủ lại, làm Tiêu Tửu cũng có chút động lòng.
"Trẫm có đi luôn đâu mà sợ. Sở dĩ trẫm không muốn để thám tử đi là vì ta không chắc được thông tin chính xác có thể đến được tay trẫm không. Nhỡ lũ đó do người khác mua chuộc thì phiền. Cho nên.. ngươi thả trẫm ra được không? SỞ-BIẾN- THÁI!"
Bất đắc dĩ lắm, Sở Thiệu Đinh phải dịch ra khỏi người Tiêu Tửu, hắn chẳng muốn tí nào. Tiêu Tửu cũng thấy rõ điều đó.
"Ta biết ngươi lo lắng điều gì", Tiêu Tửu quay qua vỗ vào vai hắn, cố ý an ủi, "Nhưng ta tự biết chừng mực của mình. Chỉ có thành công lần này, ta mới có thể..", và cũng một phần nào đó muốn cảnh cáo Sở Thiệu Đinh, ".. giành lại quyền nhiếp chính ta trong-tay-ngươi! ~"
Hắn không thể ngờ rằng ngay cả giờ phút này, Tiêu Tửu vẫn còn ước mong đoạt lại mọi quyền hành, y muốn rời xa hắn sao?
Nghĩ đến chuyện đó, hắn phiền não vô cùng.
Hắn cung kính cáo lại còn việc khác phải làm nên lui xuống trước. Lúc đó hắn trầm hẳn đi, trái ngược hẳn với khi hắn đến. Có vẻ lời nói của Tiêu Tửu đã làm hắn tổn thương.
Tiêu Tửu cảm thấy tội lỗi khi đã đâm thẳng một nhát dao vào tim hắn như vậy, nhưng nếu không làm thế, y sẽ không thể yên tâm làm chính sự được.
"Thứ lỗi cho ta. Nhưng ta không còn là Tiêu Tửu của trước đây nữa. Tuy thể xác ta là một tên nam nhân, nhưng linh hồn ta là một nữ nhân a! Mà lòng dạ nữ nhân thay đổi khôn lường, âm hiểm không đáy. Ta từ lâu đã không còn là Tiêu Tửu dễ dàng để ngươi đè dưới thân nữa rồi!"
Ngay lúc đó, một tia sét từ trời gián xuống, rốt cuộc là điềm báo gì đây?
Bỗng dưng, linh lực bên trong cơ thể Tiêu Tửu tràn ngược ra ngoài.
Chuyện này là sao? Linh lực của ta..
Hẳn là có cái gì đó kích hoạt phong ấn trong cơ thể y lần nữa. Nhưng lần này linh lực tràn ra nhiều hơn lần trước.
* * *
Chỉ một lúc sau, trúc cơ của Tiêu Tửu đột nhiên chỉ còn là luyện khí tầng ba.
"Aaa, tên quái quỷ nào kích hoạt phong ấn của ta!"
Tiêu Tửu la toáng lên đến tam cung lục viện đều nghe, đến nỗi mà chim chóc bị dọa bay loạn xạ.
Lửa giận của y lan tới sân viện của Sở Thiệu Đinh luôn a!
Nhưng hắn hiện đang bị đả kích tinh thần ngồi liền một góc không quan tâm đến thế sự nhân gian.
Mấy tên nô tài thấy lửa cháy bừng bừng liền tán loạn lên..
"Quốc sư a, quốc sư, mau tỉnh lại đi, hoàng thượng sắp đốt luôn cả cái cung này rồi aaaa!"
"Mau mau dập lửa"
"Ngươi đi xách nước qua đây"
"Ngươi nữa, mau gọi thêm người đến đi"
* * *
Lát sau, dập được hết lửa rồi, Tiêu Tửu cũng hạ hỏa, thì lúc đó một nhân vật bí ẩn xuất hiện.
"Chủ tử nhìn cũng thảm hại quá rồi a! Có cần ta giúp gì không?"
Tiêu Tửu đang đầu bù tóc rối. Nghe giọng nói lạ liền quay đầu lại xem.
Chủ tử? Ta có thuộc hạ hội nào a?
Nhắc đến đây làm y nhớ đến hai tên hắc y lần trước đến giục y trở về chỗ nào ấy. Y còn bảo là để tên Đàm Xuyên gì đó vác xác đến gặp (Xem lại chương 6: Thân thế bất minh, sẽ rõ). Đây chẳng lẽ là cái gọi chủ nhà tìm đến của sao?
Vương Diệp xuyên không mà không kế thừa bất kì kí ức nào của nguyên chủ, giờ biết phải đối phó sao với tên Đàm Xuyên này đây?
Trước tiên cứ rào trước đón sau cái đã.
"Ngươi là cái gì Xuyên ấy nhỉ?"
Hắn phụt cười.
"Chủ tử, người vẫn vậy a. Vẫn không nhở nỗi tên thuộc hạ mình. Ta là Đàm Xuyên, một trong ba cột của Bát Lang tộc, cũng là thuộc hạ cấp cao dưới trướng ngài"
WTF? Cái gì mà trụ cột Bát Lang tộc? Cái gì mà thuộc hạ cấp cao?
Thà đừng nói chứ nói ra càng rối!
"Khụ, khụ. Ta, ta nhớ rồi. Ngươi đến tìm ta có chuyện gì. Đã bảo là đừng lui tới đây công khai vậy rồi. Lỡ tên Sở Thiệu Đinh đó phát hiện thì coi như kế hoạch công cốc."
Dựa theo tâm lý che giấu bây giờ, Tiêu Tửu xử lý kiểu này là hợp lý nhất rồi.
Tên kia cung kính.
"Bát Lang tộc có chuyện rồi!"
Có chuyện thì sao chứ? Liên quan gì đến ta! ~
Nhưng giả bộ vẫn là thượng sách, thâm dò tình hình trước.
"Cái gì? Ngươi nói rõ ta nghe xem."
"Vài hôm trước, Sở Thiệu Đinh đem người trà trộn vào Bát Lang tộc. Tuy ta bắt được nội gián rồi nhưng thông tin sớm đã bị rò rỉ ra ngoài. Nên người nên sớm quay về tộc thì hơn. Có khả năng chốc nữa hắn sẽ đến bắt người đi đó."
Tiêu Tửu gặp nguy rồi.
Thân phận của y nhanh vậy mà sắp bị lộ tẩy rồi. Còn chưa nắm bắt được tình hình ở đây, chưa đoạt lại được quyền nhiếp chính vậy mà phải đi rồi sao?
Sở Thiệu Đinh! Ngươi nói xem ta phải làm sao đây?
Xem ra, Sở Thiệu Đinh cũng chưa tới nỗi nào ác độc. Vẫn là chừa cho bà ta một con đường sống a!
Nhưng có một điều khiến hắn phiền toái hơn nữa là.. tên Sở Thiệu Đinh kia sau khi giả quyết bà Thái hậu xong hôm nay liền chạy đến ôm chân Tiêu Tửu aaaaa!
"Ngươi thả trẫm ra, Sở biến thái!"
Hắn vẫn không chịu thả Tiêu Tửu ra, y sắp bị hắn bức tức điên rồi, sao chịu nổi đây?
Chốc sau, cả hai đều hạ nhiệt xuống, tên 'Sở biến thái' kia cuối cùng cũng buông y ra, nhưng nhìn nét mặt rất nuối tiếc. Hận không thể tóm gọn chân Tiêu Tửu.
Rồi Sở Thiệu Đinh liền vụt lại nghiêm túc. Hắn cung kính tấu thưa:
"Bệ hạ, về chuyện lũ lụt ở Hà Thành, người dự tính thế nào?"
"Ta tính tự mình đến đó xem xét tình hình rồi mới đưa ra đối sách."
Nghe đến đây, sắc mặt Sở Thiệu Đinh như cứng đờ lại, không.. giống hóa đá thì đúng hơn.
"Người, người định thân chinh đến đó?"
Tiêu Tửu gượng cười, "Sao có thể gọi là thân chinh được chứ? Chẳng qua chỉ là đi dò xét tình trạng dân chúng thôi mà.."
Không để Tiêu Tửu nói hết câu, Sở Thiệu Đinh đẩy mạnh y vào góc tường, ở hiện đại người ta gọi là bị 'bích đông' ấy.
"Người không cần phải đi. Có gì để thám tử điều tra giúp cho, sao người phải hạ mình đến cái nơi hoang tàn chi địa đó chứ? Nói chung là rất nguy hiểm, người không được đi!"
Tên này hôm nay bị sao ấy nhỉ? Khi không lại tiếng nặng tiếng nhẹ!
Nhìn ánh mắt hắn giống như một con cún nhỏ bị chủ bỏ rơi đang cố giữ chủ lại, làm Tiêu Tửu cũng có chút động lòng.
"Trẫm có đi luôn đâu mà sợ. Sở dĩ trẫm không muốn để thám tử đi là vì ta không chắc được thông tin chính xác có thể đến được tay trẫm không. Nhỡ lũ đó do người khác mua chuộc thì phiền. Cho nên.. ngươi thả trẫm ra được không? SỞ-BIẾN- THÁI!"
Bất đắc dĩ lắm, Sở Thiệu Đinh phải dịch ra khỏi người Tiêu Tửu, hắn chẳng muốn tí nào. Tiêu Tửu cũng thấy rõ điều đó.
"Ta biết ngươi lo lắng điều gì", Tiêu Tửu quay qua vỗ vào vai hắn, cố ý an ủi, "Nhưng ta tự biết chừng mực của mình. Chỉ có thành công lần này, ta mới có thể..", và cũng một phần nào đó muốn cảnh cáo Sở Thiệu Đinh, ".. giành lại quyền nhiếp chính ta trong-tay-ngươi! ~"
Hắn không thể ngờ rằng ngay cả giờ phút này, Tiêu Tửu vẫn còn ước mong đoạt lại mọi quyền hành, y muốn rời xa hắn sao?
Nghĩ đến chuyện đó, hắn phiền não vô cùng.
Hắn cung kính cáo lại còn việc khác phải làm nên lui xuống trước. Lúc đó hắn trầm hẳn đi, trái ngược hẳn với khi hắn đến. Có vẻ lời nói của Tiêu Tửu đã làm hắn tổn thương.
Tiêu Tửu cảm thấy tội lỗi khi đã đâm thẳng một nhát dao vào tim hắn như vậy, nhưng nếu không làm thế, y sẽ không thể yên tâm làm chính sự được.
"Thứ lỗi cho ta. Nhưng ta không còn là Tiêu Tửu của trước đây nữa. Tuy thể xác ta là một tên nam nhân, nhưng linh hồn ta là một nữ nhân a! Mà lòng dạ nữ nhân thay đổi khôn lường, âm hiểm không đáy. Ta từ lâu đã không còn là Tiêu Tửu dễ dàng để ngươi đè dưới thân nữa rồi!"
Ngay lúc đó, một tia sét từ trời gián xuống, rốt cuộc là điềm báo gì đây?
Bỗng dưng, linh lực bên trong cơ thể Tiêu Tửu tràn ngược ra ngoài.
Chuyện này là sao? Linh lực của ta..
Hẳn là có cái gì đó kích hoạt phong ấn trong cơ thể y lần nữa. Nhưng lần này linh lực tràn ra nhiều hơn lần trước.
* * *
Chỉ một lúc sau, trúc cơ của Tiêu Tửu đột nhiên chỉ còn là luyện khí tầng ba.
"Aaa, tên quái quỷ nào kích hoạt phong ấn của ta!"
Tiêu Tửu la toáng lên đến tam cung lục viện đều nghe, đến nỗi mà chim chóc bị dọa bay loạn xạ.
Lửa giận của y lan tới sân viện của Sở Thiệu Đinh luôn a!
Nhưng hắn hiện đang bị đả kích tinh thần ngồi liền một góc không quan tâm đến thế sự nhân gian.
Mấy tên nô tài thấy lửa cháy bừng bừng liền tán loạn lên..
"Quốc sư a, quốc sư, mau tỉnh lại đi, hoàng thượng sắp đốt luôn cả cái cung này rồi aaaa!"
"Mau mau dập lửa"
"Ngươi đi xách nước qua đây"
"Ngươi nữa, mau gọi thêm người đến đi"
* * *
Lát sau, dập được hết lửa rồi, Tiêu Tửu cũng hạ hỏa, thì lúc đó một nhân vật bí ẩn xuất hiện.
"Chủ tử nhìn cũng thảm hại quá rồi a! Có cần ta giúp gì không?"
Tiêu Tửu đang đầu bù tóc rối. Nghe giọng nói lạ liền quay đầu lại xem.
Chủ tử? Ta có thuộc hạ hội nào a?
Nhắc đến đây làm y nhớ đến hai tên hắc y lần trước đến giục y trở về chỗ nào ấy. Y còn bảo là để tên Đàm Xuyên gì đó vác xác đến gặp (Xem lại chương 6: Thân thế bất minh, sẽ rõ). Đây chẳng lẽ là cái gọi chủ nhà tìm đến của sao?
Vương Diệp xuyên không mà không kế thừa bất kì kí ức nào của nguyên chủ, giờ biết phải đối phó sao với tên Đàm Xuyên này đây?
Trước tiên cứ rào trước đón sau cái đã.
"Ngươi là cái gì Xuyên ấy nhỉ?"
Hắn phụt cười.
"Chủ tử, người vẫn vậy a. Vẫn không nhở nỗi tên thuộc hạ mình. Ta là Đàm Xuyên, một trong ba cột của Bát Lang tộc, cũng là thuộc hạ cấp cao dưới trướng ngài"
WTF? Cái gì mà trụ cột Bát Lang tộc? Cái gì mà thuộc hạ cấp cao?
Thà đừng nói chứ nói ra càng rối!
"Khụ, khụ. Ta, ta nhớ rồi. Ngươi đến tìm ta có chuyện gì. Đã bảo là đừng lui tới đây công khai vậy rồi. Lỡ tên Sở Thiệu Đinh đó phát hiện thì coi như kế hoạch công cốc."
Dựa theo tâm lý che giấu bây giờ, Tiêu Tửu xử lý kiểu này là hợp lý nhất rồi.
Tên kia cung kính.
"Bát Lang tộc có chuyện rồi!"
Có chuyện thì sao chứ? Liên quan gì đến ta! ~
Nhưng giả bộ vẫn là thượng sách, thâm dò tình hình trước.
"Cái gì? Ngươi nói rõ ta nghe xem."
"Vài hôm trước, Sở Thiệu Đinh đem người trà trộn vào Bát Lang tộc. Tuy ta bắt được nội gián rồi nhưng thông tin sớm đã bị rò rỉ ra ngoài. Nên người nên sớm quay về tộc thì hơn. Có khả năng chốc nữa hắn sẽ đến bắt người đi đó."
Tiêu Tửu gặp nguy rồi.
Thân phận của y nhanh vậy mà sắp bị lộ tẩy rồi. Còn chưa nắm bắt được tình hình ở đây, chưa đoạt lại được quyền nhiếp chính vậy mà phải đi rồi sao?
Sở Thiệu Đinh! Ngươi nói xem ta phải làm sao đây?