Đam Mỹ Vương Tiểu Thư Xuyên Không Thành Hoàng Thượng - Liễu Tiểu Đồng

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Liễu Tiểu Đồng, 25 Tháng tư 2021.

  1. Liễu Tiểu Đồng My idol!

    Bài viết:
    63
    Chương 10: Lộ tẩy.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thái hậu hôm trước mới chọc giận Sở Thiệu Đinh xong, hôm sau lại cáo bệnh đến phật tự ở một vùng quê hẻo lánh dưỡng già.

    Xem ra, Sở Thiệu Đinh cũng chưa tới nỗi nào ác độc. Vẫn là chừa cho bà ta một con đường sống a!

    Nhưng có một điều khiến hắn phiền toái hơn nữa là.. tên Sở Thiệu Đinh kia sau khi giả quyết bà Thái hậu xong hôm nay liền chạy đến ôm chân Tiêu Tửu aaaaa!

    "Ngươi thả trẫm ra, Sở biến thái!"

    Hắn vẫn không chịu thả Tiêu Tửu ra, y sắp bị hắn bức tức điên rồi, sao chịu nổi đây?

    Chốc sau, cả hai đều hạ nhiệt xuống, tên 'Sở biến thái' kia cuối cùng cũng buông y ra, nhưng nhìn nét mặt rất nuối tiếc. Hận không thể tóm gọn chân Tiêu Tửu.

    Rồi Sở Thiệu Đinh liền vụt lại nghiêm túc. Hắn cung kính tấu thưa:

    "Bệ hạ, về chuyện lũ lụt ở Hà Thành, người dự tính thế nào?"

    "Ta tính tự mình đến đó xem xét tình hình rồi mới đưa ra đối sách."

    Nghe đến đây, sắc mặt Sở Thiệu Đinh như cứng đờ lại, không.. giống hóa đá thì đúng hơn.

    "Người, người định thân chinh đến đó?"

    Tiêu Tửu gượng cười, "Sao có thể gọi là thân chinh được chứ? Chẳng qua chỉ là đi dò xét tình trạng dân chúng thôi mà.."

    Không để Tiêu Tửu nói hết câu, Sở Thiệu Đinh đẩy mạnh y vào góc tường, ở hiện đại người ta gọi là bị 'bích đông' ấy.

    "Người không cần phải đi. Có gì để thám tử điều tra giúp cho, sao người phải hạ mình đến cái nơi hoang tàn chi địa đó chứ? Nói chung là rất nguy hiểm, người không được đi!"

    Tên này hôm nay bị sao ấy nhỉ? Khi không lại tiếng nặng tiếng nhẹ!

    Nhìn ánh mắt hắn giống như một con cún nhỏ bị chủ bỏ rơi đang cố giữ chủ lại, làm Tiêu Tửu cũng có chút động lòng.

    "Trẫm có đi luôn đâu mà sợ. Sở dĩ trẫm không muốn để thám tử đi là vì ta không chắc được thông tin chính xác có thể đến được tay trẫm không. Nhỡ lũ đó do người khác mua chuộc thì phiền. Cho nên.. ngươi thả trẫm ra được không? SỞ-BIẾN- THÁI!"

    Bất đắc dĩ lắm, Sở Thiệu Đinh phải dịch ra khỏi người Tiêu Tửu, hắn chẳng muốn tí nào. Tiêu Tửu cũng thấy rõ điều đó.

    "Ta biết ngươi lo lắng điều gì", Tiêu Tửu quay qua vỗ vào vai hắn, cố ý an ủi, "Nhưng ta tự biết chừng mực của mình. Chỉ có thành công lần này, ta mới có thể..", và cũng một phần nào đó muốn cảnh cáo Sở Thiệu Đinh, ".. giành lại quyền nhiếp chính ta trong-tay-ngươi! ~"

    Hắn không thể ngờ rằng ngay cả giờ phút này, Tiêu Tửu vẫn còn ước mong đoạt lại mọi quyền hành, y muốn rời xa hắn sao?

    Nghĩ đến chuyện đó, hắn phiền não vô cùng.

    Hắn cung kính cáo lại còn việc khác phải làm nên lui xuống trước. Lúc đó hắn trầm hẳn đi, trái ngược hẳn với khi hắn đến. Có vẻ lời nói của Tiêu Tửu đã làm hắn tổn thương.

    Tiêu Tửu cảm thấy tội lỗi khi đã đâm thẳng một nhát dao vào tim hắn như vậy, nhưng nếu không làm thế, y sẽ không thể yên tâm làm chính sự được.

    "Thứ lỗi cho ta. Nhưng ta không còn là Tiêu Tửu của trước đây nữa. Tuy thể xác ta là một tên nam nhân, nhưng linh hồn ta là một nữ nhân a! Mà lòng dạ nữ nhân thay đổi khôn lường, âm hiểm không đáy. Ta từ lâu đã không còn là Tiêu Tửu dễ dàng để ngươi đè dưới thân nữa rồi!"

    Ngay lúc đó, một tia sét từ trời gián xuống, rốt cuộc là điềm báo gì đây?

    Bỗng dưng, linh lực bên trong cơ thể Tiêu Tửu tràn ngược ra ngoài.

    Chuyện này là sao? Linh lực của ta..

    Hẳn là có cái gì đó kích hoạt phong ấn trong cơ thể y lần nữa. Nhưng lần này linh lực tràn ra nhiều hơn lần trước.

    * * *

    Chỉ một lúc sau, trúc cơ của Tiêu Tửu đột nhiên chỉ còn là luyện khí tầng ba.

    "Aaa, tên quái quỷ nào kích hoạt phong ấn của ta!"

    Tiêu Tửu la toáng lên đến tam cung lục viện đều nghe, đến nỗi mà chim chóc bị dọa bay loạn xạ.

    Lửa giận của y lan tới sân viện của Sở Thiệu Đinh luôn a!

    Nhưng hắn hiện đang bị đả kích tinh thần ngồi liền một góc không quan tâm đến thế sự nhân gian.

    Mấy tên nô tài thấy lửa cháy bừng bừng liền tán loạn lên..

    "Quốc sư a, quốc sư, mau tỉnh lại đi, hoàng thượng sắp đốt luôn cả cái cung này rồi aaaa!"

    "Mau mau dập lửa"

    "Ngươi đi xách nước qua đây"

    "Ngươi nữa, mau gọi thêm người đến đi"

    * * *

    Lát sau, dập được hết lửa rồi, Tiêu Tửu cũng hạ hỏa, thì lúc đó một nhân vật bí ẩn xuất hiện.

    "Chủ tử nhìn cũng thảm hại quá rồi a! Có cần ta giúp gì không?"

    Tiêu Tửu đang đầu bù tóc rối. Nghe giọng nói lạ liền quay đầu lại xem.

    Chủ tử? Ta có thuộc hạ hội nào a?

    Nhắc đến đây làm y nhớ đến hai tên hắc y lần trước đến giục y trở về chỗ nào ấy. Y còn bảo là để tên Đàm Xuyên gì đó vác xác đến gặp (Xem lại chương 6: Thân thế bất minh, sẽ rõ). Đây chẳng lẽ là cái gọi chủ nhà tìm đến của sao?

    Vương Diệp xuyên không mà không kế thừa bất kì kí ức nào của nguyên chủ, giờ biết phải đối phó sao với tên Đàm Xuyên này đây?

    Trước tiên cứ rào trước đón sau cái đã.

    "Ngươi là cái gì Xuyên ấy nhỉ?"

    Hắn phụt cười.

    "Chủ tử, người vẫn vậy a. Vẫn không nhở nỗi tên thuộc hạ mình. Ta là Đàm Xuyên, một trong ba cột của Bát Lang tộc, cũng là thuộc hạ cấp cao dưới trướng ngài"

    WTF? Cái gì mà trụ cột Bát Lang tộc? Cái gì mà thuộc hạ cấp cao?

    Thà đừng nói chứ nói ra càng rối!

    "Khụ, khụ. Ta, ta nhớ rồi. Ngươi đến tìm ta có chuyện gì. Đã bảo là đừng lui tới đây công khai vậy rồi. Lỡ tên Sở Thiệu Đinh đó phát hiện thì coi như kế hoạch công cốc."

    Dựa theo tâm lý che giấu bây giờ, Tiêu Tửu xử lý kiểu này là hợp lý nhất rồi.

    Tên kia cung kính.

    "Bát Lang tộc có chuyện rồi!"

    Có chuyện thì sao chứ? Liên quan gì đến ta! ~

    Nhưng giả bộ vẫn là thượng sách, thâm dò tình hình trước.

    "Cái gì? Ngươi nói rõ ta nghe xem."

    "Vài hôm trước, Sở Thiệu Đinh đem người trà trộn vào Bát Lang tộc. Tuy ta bắt được nội gián rồi nhưng thông tin sớm đã bị rò rỉ ra ngoài. Nên người nên sớm quay về tộc thì hơn. Có khả năng chốc nữa hắn sẽ đến bắt người đi đó."

    Tiêu Tửu gặp nguy rồi.

    Thân phận của y nhanh vậy mà sắp bị lộ tẩy rồi. Còn chưa nắm bắt được tình hình ở đây, chưa đoạt lại được quyền nhiếp chính vậy mà phải đi rồi sao?

    Sở Thiệu Đinh! Ngươi nói xem ta phải làm sao đây?
     
  2. Liễu Tiểu Đồng My idol!

    Bài viết:
    63
    Chương 11: Vương vấn.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày hôm sau, vừa thượng triều xong, Tiêu Tửu lập tức quay về tẩm cung vì Đàm Xuyên vẫn còn ở lại trong tẩm cung y nha.

    Lỡ mà để Sở Thiệu Đinh xông vào nhìn thấy hắn thì nguy.

    Tiêu Tửu đi với tốc độ bàn thờ, đá mạnh cửa phòng ra. Bên trong là than ảnh của một nam nhân đang nằm khỏa than trên long sàn, cơ bắp cuồn cuộn, đầy sức quyến rũ. Hắn ta dùng ánh mắt ma mị đưa nhìn Tiêu Tửu.

    "Mừng chủ thượng trở về. Trong người có vẻ mệt mỏi, có cần thuộc hạ cung cấp cho người dịch vụ xoa bóp đặc biệt không ạ?"

    Ơi chồi mà ơi! Cái gì thế kia? Định chọc mù mắt y luôn à?

    Tiêu Tửu hóa đá, thì ra tên thuộc hạ này cũng nằm trong giàn hậu cung bí ẩn của nguyên chủ tại Bát Lang tộc a!

    "Ngươi, ngươi.. chỉnh đốn đàng hoàng lại dùm cái", phàm là tâm hồn nữ nhân, dù là trong cơ thể nam nhân, Tiêu Tửu cũng không thể cưỡng lại được sức hấp dẫn của cơ bắp nam nhân. Phải nói là dù kiếp trước Vương Diệp cũng được xem là tổng tài bá đạo đi thì nàng cũng phải có chút ham muốn của nữ nhân chứ.. thích ngắm cơ bắp.

    Giờ kêu nàng kìm lại khi món ngon bày ngay trước mắt.

    Ôi mẹ ơi! Làm sao cưỡng nổi đây?

    Nói đi cũng phải nói lại, Đàm Xuyên kia vốn linh lực cao thâm, ít nhất cũng đã Kim Đan trung kì rồi đi, hắn chỉ mới phẩy tay một cái là cơ thể Tiêu Tửu đã tự động bay thẳng phía long sàn nơi hắn đang nằm rồi.

    Hắn ngồi bật dậy ôm ngang hông Tiêu Tửu, cằm hắn tựa sát vai y, thì thầm vào tai nhỏ nhẻ nhưng rất quyến rũ, "Chủ thượng thấy thế nào? Thoải mái chứ?"

    Y cứng đơ người, tay chân run rẩy, mặt đỏ đến tận mang tai.

    Hắn rõ ràng đang tỏa ra uy áp.

    Hắn muốn gì ở Tiêu Tửu đây?

    "Ng-Ngươi muốn gì?"

    Hắn ta vuốt ve gương mặt Tiêu Tửu, những ngón tay tinh nghịch của hắn dịch từ tóc đến má rồi xuống dưới ngực toan đưa vào áo trong Tiêu Tửu thì bị y gạt ra.

    "Đủ rồi!", y quát lớn, đứng bật dậy mà mặt còn rất đỏ.

    "Ngươi muốn chết không toàn thây à?", Tiêu Tửu vụt lại lạnh lung, dùng ánh mắt chết chốc liếc xuống Đàm Xuyên khiến hắn lăn ra vẻ mặt bất ngờ.

    "Chủ thượng uy vũ a! Thuộc hạ không trêu người nữa!", hắn từ từ chỉnh đốn lại y phục, nhưng hình như còn thắc mắc gì đó, "Vậy chừng nào Ngài mới về tộc ạ? Chắc giờ nội bộ đang rối ren lắm rồi đây."

    Nhắc đến chuyện Bát Lang tộc, Tiêu Tửu liền trầm tư.

    Đêm hôm qua, ám vệ của y tại Bát Lang tộc đến báo tin khẩn. Có vẻ không lâu nữa Sở Thiệu Đinh sẽ phát giác ra than phận của Tiêu Tửu.

    Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Nếu hắn phát hiện ra Tiêu Tửu có linh lực trong người, còn là chủ của một đại tộc bí ẩn thế lực hung hậu. Không biết hắn còn có thể làm ra loại chuyện điên rồ gì. Huống hồ, Thái Hậu còn bị hắn xử lý triệt để thế kia..

    Nhưng không biết sao, nhìn Tiêu Tửu không có vẻ gì sợ hãi mà đúng hơn là y đang lưu luyến. Y chỉ vừa mới có thiện cảm với Sở Thiệu Đinh thế mà hắn lại..

    Liệu hắn sẽ dừng lại khi biết Bát Lang tộc nằm dưới quyền của Tiêu Tửu?

    Còn Đàm Xuyên, thấy chủ thượng hắn không nói lời nào, hắn biết ngay y đang không muốn rời khỏi nơi này. Vì dù sao lúc trước ở lại hoàng cung cũng là vì gianh lại quyền nhiếp chính. Giờ chưa đạt được đã phải đi.. Tất nhiên y không cam tâm.

    Nhưng lần này đi đâu phải đi luôn đâu. Chỉ là tạm lánh về tộc một thời gian thôi mà.

    "Ngài đừng lo, thưa chủ thượng. Việc này mà yên rồi thì Ngài vẫn trở về được mà."

    Y vẫn không thể yên lòng, "Ta không lưu luyến nơi này, mà là.."

    Chẳng lẽ chủ thượng là đang nói đến..

    Hắn tuyệt đối không cho phép y có loại cảm tình đó với tên Sở Thiệu Đinh – người mà hắn hận không thể rút hết gân tủy.

    "Không. Ngài không được lưu luyến người đó . Ngài bắt buộc phải đi."
     
  3. Liễu Tiểu Đồng My idol!

    Bài viết:
    63
    Chương 12: Bao vây.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiêu Tửu giờ đây đang gặp rắc rối lớn. Vừa mới trò chuyện với Đàm Xuyên xong, một đội quân ập vào bao vây hai người.

    Hẳn là Sở Thiệu Đinh mới vừa nghe được tin đi. Nếu đã biết từ hôm qua thì sáng nay Tiêu Tửu đã không thể an ổn thượng triều được rồi.

    Hắn quả thật muốn hạ thủ không lưu tình rồi a!

    Sở Thiệu Đinh hiên ngang bước vào, hay tay nghiêm nghị chấp phía sau lưng, ánh mắt sắt đa như muốn ăn tươi nuốt sống Tiêu Tửu. Hắn dừng lại trước y không xa.

    Hắn phất tay ra hiệu quân binh dừng lại.

    "Quả là không ngờ Bệ Hạ đây lại che giấu thực lực lâu như vậy, khiến ta khi biết sự thật cũng không khỏi bàng hoàng a!"

    Đàm Xuyên đứng lên phía trước che chắn cho Tiêu Tửu.

    Bây giờ y không phải là đối thủ của tên quái vật này. Linh lực y bây giờ cũng mất hơn chín phần uy lực ban đầu rồi. Nếu thực sự phải giao chiến ở đây, dù có là Đàm Xuyên và y kết hợp lại cũng e là thua chứ không lợi.

    Đàm Xuyên thì thầm với Tiêu Tửu, "Chốc nữa thuộc hạ sẽ cầm chân hắn, chủ thượng ngài tìm đường đi trước đi."

    Nghe như vậy, Tiêu Tửu quả không nỡ. Y về tình về lý cũng là chủ của một tộc, dù cho linh lực hao tốn hơn một nửa nhưng vẫn có thể chống cự lại Sở Thiệu Đinh một lúc. Đâu có đốn đến nỗi lâm trận bỏ chạy thế kia.

    Huống hồ, có chạy cũng không biết đường đến Bát Lang tộc. Thế chạy có ích gì!

    Nên Tiêu Tửu nói nhỏ với Đàm Xuyên, "Hay ngươi đi trước đi. Sở Thiệu Đinh nhất định không dám làm thương ta đâu. Dù sao ta cũng là Vương một nước, hắn có thể làm gì ta. Ngươi quay về tộc tập hợp người đến chi viện cho ta. Đi đi!"

    Thật không ngờ đến, vị chủ thượng cao cao tại thượng, ngạo mạn chi thiên trước kia, giờ đây lại muôn phần nhúng nhường thế này. Xem ra y không thể ở đây được nữa. Giả như còn ở đây, Tiêu Tửu sớm ngày cũng vấn sâu vào tình cảm sai trái với con quái vật Sở Thiệu Đinh này mất.

    Nhưng chủ thượng hắn nói cũng đúng. Thay vì y về tộc một mình, lỡ giữa đường gặp mai phục, không giải vây được thì nguy. Chi bằng để y ở lại ứng phó trước sau đó cho người cứu giá sau. Kế này là vẹn toàn nhất rồi.

    Trong lúc hai người đang nghĩ kế hoản binh, Sở Thiệu Đinh bị mất kiên nhẫn, "Hủm. Giờ Người còn không dám trả lời thần sao, bệ hạ?"

    Trước cuộc đấu khẩu của hai người, Tiêu Tửu phải dỗ yên lòng Đàm Xuyên trước, "Ngươi cứ đi trước đi. Ta không sao. Nhưng nhớ đừng cứu giá quá trễ."

    Đàm Xuyên hơi nhăn mặt. Hắn giá như mình mạnh hơn chút nữa, có phải chủ thượng hắn sẽ không bị rơi vào hoàn cảnh này không.

    Nhưng biết sao được vì phương châm của hắn đối với chủ thượng là: "Cung kính không bằng tuân mệnh" mà!

    Không đành lòng, hắn khó chịu chấp nhận mệnh lệnh, "Tuân mệnh!"

    Rồi hắn bay vụt đi không còn thấy thân ảnh.

    Rồi, cuối cùng cũng giải quyết xong một mối phiền não!

    Bây giờ đến lúc quay lại chuyện chính.

    "Trẫm không phải không dám trả lời ngươi, Sở quốc sư à! Nhưng ngươi biết tự tiện xông vào tẩm cung hoàng thượng là tội gì không?"

    Hắn nhuếch mép lên cười, "Thần đương nhiên biết."

    "..."

    Tiêu Tửu thấy hắn tự tin đến độ mắt không một gợn sóng cứ nyinf chằm vào y khiến y toát hết mồ hôi lạnh.

    Hắn lại dùng cái ngữ điệu chuyên đi thẩm tra phạm nhân để hỏi Tiêu Tửu.

    "Bệ hạ có nghe tin về việc chủ nhân bí ẩn của đệ nhất đại tộc Bát Lang tộc chưa ạ? Thần vừa hay mới có được thông tin này muốn chia sẻ với Bệ hạ. Người có muốn cùng thần thưởng thức không?"

    Hắn đây là đang cố ý thăm dò biểu hiện của y.

    Cho nên, lúc này Tiêu Tửu không được hoảng loạn. Chỉ tổ bức dây động rừng thôi.

    "Được. Vừa hay trẫm đang rảnh, có thể cùng quốc sư vừa uống trà vừa nghe ngóng tin tức."

    Tiêu Tửu bình tĩnh ngồi xuống cái bàn ngay chính giữa gian phòng. Tay rót một chén trà đầy vào ahi ly nhỏ rồi đặt một ly trước mặt của y và một ly đối diện cho Sở Thiệu Đinh.

    "Quốc sư cứ tự nhiên đi"

    Hắn cung kính đáp lại, "Tạ thánh long ân!"

    Ha, cái gì mà Tạ thánh long ân?

    Hắn sớm đã không xem y ra gì rồi, giờ lại còn giở trò quân thần cách biệt. Diễn vậy cho ai coi hả?

    Không sao! Bà đây có thời gian cùng diễn với ngươi. Ta muốn xem xem ngươi diễn đến chừng nào!

    P/S: Vì linh hồn Tiêu Tửu vẫn là nữ nhân nên xưng là bà đây cũng không có gì soai nhe mấy bro, sis!

    Hắn bước đến bàn, ngồi xuống, chậm rãi nâng ly lên. Tiêu Tửu cũng vậy hớp một ngụm rồi đặt xuống.

    Còn hắn, vừa nâng ly đến miệng lại đặt xuống, quay lại ra hiệu cho một tên lính.

    Tên lính ấy bước lại, khom xuống nghe lệnh. Xong rồi thì chạy đi đâu đó.

    Chẳng lẽ là chạy đi bắt Đàm Xuyên?

    Không! Chắc không phải!

    Nếu bắt Đàm Xuyên thì khi nãy đã đi rồi chứ còn đợi chi lâu?

    Đúng vậy!

    Giờ y phải bình tĩnh, không được để lộ quá nhiều sơ hở.

    Sở Thiệu Đinh quay lại, hiển nhiên nâng lên tách trà một hớp, nhưng ánh mắt không rời khỏi mặt Tiêu Tửu. Tiêu Tửu cũng vậy, nhìn chằm vào mặt Sở Thiệu Đinh.

    Để xem lần này, ngươi có ý đồ gì?
     
  4. Liễu Tiểu Đồng My idol!

    Bài viết:
    63
    Chương 13: Chứng cứ rành rành.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bầu không khí căng thẳng giữa Sở Thiệu Đinh và Tiêu Tửu làm cả gian phòng lạnh ngắt. Sau đó không lâu, một tên ám vệ từ đâu bay đến, trên tay cầm một cuộn giấy.

    Hắn quỳ xuống, cung kính đưa cuộn giấy cho Sở Thiệu Đinh.

    Rõ ràng, hoàng thượng đang ngồi trước mắt nhưng chứng cứ lại đưa cho một tên quốc sư.

    Đây là quá coi thường y rồi!

    Tuy trong bụng rất khó chịu nhưng Tiêu Tửu vẫn phải giữ cho minhf vẻ mặt bình tĩnh, bất động thanh sắc để tạo đường lui cho chính mình chứ.

    "Trong tay quốc sư đây là chứng cứ gì a?"

    Sở Thiệu Đinh chuyền tờ giấy qua tay Tiêu Tửu, một mặt cười bảo y: "Bệ hạ cứ xem đi. Đây là bức thư mật thám tìm được trong gian phòng của chủ nhân Bát Lang tộc. Trong đó có đề cập đến thân phận của người chủ nhân đó."

    Vòng vo tam quốc, chính là muốn tự y vạch áo cho người xem lưng a!

    Bức thư này đề cập quá rõ ràng rồi. Dù có muốn lựa lời chối cải cũng khó lòng làm được. Cái bẫy này định sẵn cho y chui vô rồi a!

    Tiêu Tửu nhẹ nhàng đặt bức thư xuống bàn, một tay chống cằm, miệng khẽ cười khẩy, "Quốc sư còn chứng cứ nào xác thực hơn không? Trẫm nhìn vào chẳng nhìn ra được vấn đề gì cả."

    "Ổ? Người còn muốn chứng cứ rõ ràng hơn sao? Hoặc là cần nhân chứng?"

    Có cả nhân chứng nữa à?

    "Nhân chứng gì? Quốc sư dẫn vào xem nào!"

    Tên Sở Thiệu Đinh này trước giờ nói gì, làm gì đều có chứng cứ. Có lẽ nhân chứng hắn nói là có thật rồi. Trông hắn tự tin thế mà.

    Nhân chứng đó là nội gián nội bộ Bát Lang tộc?

    "Minh Hàn, ngươi đưa ả kia vào."

    Minh Hàn là tên ám vệ than cận bên người Sở Thiệu Đinh, cũng chính là nam nhân khi nãy đưa bức thư cho Sở Thiệu Đinh.

    "Thuộc hạ tuân mệnh."

    Minh Hàn vừa bước ra ngoài là lôi đầu vào một nữ nhân tóc vàng, trông rất thê thảm. Chắc ả ta bị hành hạ ghê lắm mới nói ra bí mật kinh thiên động địa này.

    Ta đây có thể thấy được không phải ai trong Bát Lang tộc cũng trung thành với chủ tử.

    Ả ta vừa bước vào lập tức sà xuống ôm chân Tiêu Tửu, than khóc đủ điều nhức hết cả tai.

    "Chủ thượng! Xin Ngài hãy cứu ta. Cơ thể ta đau quá. Ư ư.. Trong bụng ta còn có nhi tử chưa chào đời. Xin Ngai hãy cứu ta và đứa trẻ.."

    Thì ra không phải không trung thành mà là vì đang mang thai.

    Sở Thiệu Đinh cũng đủ thâm độc đi! Lại đi bắt một sản phụ làm con tin, lấy nhi tử ra uy hiếp nàng ta. Vậy tức nhiên không muốn nàng ta cũng phải khai.

    Sở Thiệu Đinh đúng là đồ cầm thú mà!

    Bây giờ có muốn không nhận cũng không được nữa. Chứng cứ rành rành thế này..

    Tiêu Tửu ngồi khom xuống đỡ nữ sản phụ kia lên, nhẹ nhàng hỏi: "Ngươi tên gì? Phu quân ngươi là ai? Có phải một trong ba cột của Bát Lang giống Đàm Xuyên không?"

    Nàng ta nức nở, "Dạ không. Ta là người trong chi thứ tư Bát Lang, thuộc Dạ thị ạ. Ta tên Dạ Hương Dung, phu quân của ta là người trấn giữ chi thứ tư.."

    Bát Lang còn có chi thứ sao?

    Tiêu Tửu khẽ lau nước mắt cho Dạ Hương Dung, dịu dàng nhưng không thiếu quyết đoán thốt lên, "Ngươi yên tâm, chuyện này để ta lo. Dù sao Bát Lang có mệnh hệ như này cũng là do ta. Ta phải chịu hết trách nhiệm."

    'Ngài, Ngài đừng quá liều lĩnh. Dù ngài bây giờ có là Hoàng đế nhưng Sở Thiệu Đinh này có thù với Bát Lang, hắn sẽ không bỏ qua cho người đâu. "

    Tư thù sao?

    Thú vị!

    Thiên phú của Tiêu Tửu cũng đâu phải để trưng bày nên đâu cần sợ hãi gì nhiều.

    " An tâm đi. Ngươi sắp được về với phu quân ngươi rồi. Nhớ sau này phải mẹ tròn con vuông đấy! "

    Tiêu Tửu nói rồi liền hướng đến Sở Thiệu Đinh. Y lạnh lung dứt khoát, bước đi thanh thản, mà ung dung tự tại.

    " Đi. Ta không còn gì để chối nữa. Muốn chém muốn giết cứ việc rat ay, không cần hạ thủ lưu tình. "

    Lúc này, Sở Thiệu Đinh mới lộ rõ vẻ e ngại.

    " Bệ hạ thật sự phải đi đến bước đường này sao? "

    Hắn lo lắng cho Tiêu Tửu là thật lòng hay dối trá? Việc đó đối với y hiện giờ không còn quan trọng nữa.

    Trái tim Tiêu Tửu giờ đã thật sự có thể cân đo đông đếm được lòng người rồi.

    Kiếp trước Vương Diệp là tổng tài của một công ty nhưng chưa hề biết được lòng dạ con người âm hiểm cỡ nào. Đứng trước một Sở Thiệu Đinh mà xuýt chút nữa nàng đã đem lòng tin tưởng giờ lại nhận lấy thất vọng. Thử hỏi thế gian này còn người nào để nàng có thể tin tưởng?

    Sống lại một kiếp coi như đã thấu hiểu nhân sinh, vậy đã mãn nguyện lắm rồi.

    " Đúng vậy. Tội nghiệp ta tạo để tự ta gánh, không lien quan gì đến trên dưới Bát Lang cả ngàn mạng người. Ngươi có thể tính sổ lên ta nhưng không được động đến Bát Lang. Nếu không ta với ngươi ắt hẳn phải.. MỘT SỐNG MỘT CÒN!"
     
  5. Liễu Tiểu Đồng My idol!

    Bài viết:
    63
    Chương 14: Tịch tục.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đáng lẽ ra một tù tội như Tiêu Tửu phải bị nhốt ở địa lao tăm tối, ẩm thấp, u ám. Nhưng, nể mặt y còn là hoàng đế một nước, vả lại chuyện này chưa phát tán ra ngoài, cứ coi như y cáo bệnh nghĩ dưỡng trong tẩm cung nên cũng chỉ tính là bị giam lỏng trong tẩm cung hoàng đế thôi.

    Tính đến nay cũng được hơn ba ngày rồi.

    Ngày nào Sở Thiệu Đinh cũng đến thăm Tiêu Tửu cả. Mỗi lần đến đều mang theo thức ăn thịnh soạn, mỹ tửu.. Nhưng đáng tiếc người ta lại không để mắt tới.

    Kể từ khi bị nhốt lại, Tiêu Tửu chỉ ngồi lì một chỗ trên long sàn mắt nhắm tu luyện một mạch ba ngày liền. Dù có bị Sở Thiệu Đinh dùng linh lực cường đại đánh thức cũng thà bị thương chứ không chịu tỉnh dậy.

    Có vẻ như y không thèm quan tâm đến thế sự nhân gian nữa rồi!

    Đối với Tiêu Tửu bây giờ, chỉ có trở thành cường giả mới có thể bảo vệ mình và người Bát Lang. Càng mạnh mới không bị kẻ khác ức hiếp, mới không bị giam lỏng.

    Vương Diệp kiếp trước, khi còn nhỏ luôn bị quản giáo nghiêm khắc. Mỗi khi phạm phải sai lầm đều bị nhốt vào kho tận một tuần, ăn đồ ăn của súc vật, bị rắn rết cắn tê tái cả người.

    Đến tận bây giờ, hễ nhớ lại chuyện đó lại làm cho y cảm thấy kinh tởm.

    Sở Thiệu Đinh không kiên nhẫn nữa nên mang bộ dáng đằng đằng sát khí quay mặt đi. Ra đến cửa thì hạ giọng lãnh khí dặn dò đám ám vệ canh cửa cung:

    "Trưa này không có lệnh của ta tuyệt đối không để ai đưa cơm đến đây càng không được để ai vào đây. Kẻ nào dám kháng lệnh, giết không tha!"

    "Rõ!", đám ám vệ đáp lớn.

    Sở Thiệu Đinh không tin là mình không thu phục được tên cứng đầu Tiêu Tửu này.

    Ha! Đây là một dùng khổ nhục kế dụ y tiếp nhận "lòng thành" của hắn mà! Nhưng Tiêu Tửu giờ không còn như trước nữa, nhịn thì nhịn thôi.

    Miễn không bị mất tu vi là được!

    Chắc lần này tranh thủ tịch tục luôn!

    (Author: Tịch tục chính là hình thức từ bỏ mỹ vị nhân gian để thuận lợi cho việc tu tiên hơn. Theo như mình biết là vậy á! ^_^).

    Trong không gian của Tiêu Tửu, linh khí dồi dào tràn đi khắp nơi mà tâm linh khí chính là cây cổ thụ to lớn đã hút đi hết linh luực của y khi trước.

    Cây linh thụ giờ đã kết quả. Những quả linh khí thật lớn sáng lên sắc ảo dịu.

    Tiêu Tửu không biết liệu có nhanh lấy lại được Nguyên Anh nếu hái mấy cái quả này ăn không nữa. Nên y hái một trái ăn thử.

    Lập tức, từ đâu đó hiện lên một luồng sáng màu lục bảo quấn lấy y đưa y đến một không gian kì lạ khác.

    Ở đó, một khung cảnh máu me mở ra trước mắt y.

    Một nam nhân hắc y, tay cầm kiếm nhuốm máu khắp dòng song, ánh mắt căm phẩn ngước nhìn bầu trời tối đen như mực.

    Trời đổ cơn mưa đỏ thẳm, giáng xuống nam nhân kia một lời nguyền vạn năm bất phục.

    [Đời này kiếp này, chỉ cần người động tâm, chính thanh hắc kiếm này sẽ một kích xuyên tim người. Người ngươi yêu nhất sẽ tự tay kết liễu ngươi] .

    Tiêu Tửu chỉ có thể bị đông cứng cơ thể đứng đó kinh hồn.

    Cả một dòng song toàn máu người, ngay cả tầng mây cũng van lên tiếng ai oán. Vậy mà nam nhân này lại..

    Ô! Hắn..

    Tên nam nhân kia hướng trời, một bên má rót một giọt lệ chảy dài đến cổ, trông vẻ thống khổ cùng cực.

    Nhưng trong mắt Tiêu Tửu, hắn lại như một con quái vật cô đơn!

    Tuy không biết tại sao lại thấy những cảnh tượng này nhưng trong lòng không khỏi khó chịu. Tại sao?

    Bóng lưng cô độc này dường như có chút quen thuộc nhưng vẻ mặt này.. rất xa lạ..

    Cứ như là kí ức đã mất đi nhưng cũng đồng thời là khoảnh khắc mà y không muốn nhớ lại..

    Vừa mới rơi vào loạn cảnh một khắc trước, khắc sau liền trở lại với chiếc lồng vàng giam lỏng của Sở Thiệu Đinh.

    Hả? Hình như linh lực gia tăng không ít. Mới đó đã quay lại Trúc Cơ hậu kì. Nhưng sau chuyện lớn như vậy mà không có dị tượng gì xuất hiện? Là do dị cảnh lúc nãy?

    Ít ra vẫn đã tiến gần đến ngày đào tẩu hơn rồi!

    Lúc ấy đã giữa trưa, Sở Thiệu Đinh tự mình đem cơm đến cho Tiêu Tửu, hắn rất phấn khởi vì..

    "Tiêu Tiêu, đây toàn bộ là ta tự tay làm cho ngươi, toàn là món ngươi thích đấy!"

    Món y thích?

    Giờ làm những thứ đó còn có nghĩa lý gì nữa?

    Dù sao y cũng sẽ không động tâm với hắn nữa, thiết gì phải quan tâm có phỉa hắn tự nấu không?

    "Ngươi cứ để đó rồi đi đi", Tiêu Tửu bình thản nhắm mắt tiếp tục tu luyện, phớt lờ đi sự vui vẻ của Sở Thiệu Đinh.

    "Nhưng ta muốn ăn cùng ngươi", hắn thử nhẫn nhịn y một lần.

    "Ta tịch tục rồi. Không ăn", y vẫn nguyên bộ dáng thờ ơ.

    Mặt hắn tối sầm lại, ánh mắt tỏa ra lãnh khí chèn ép Tiêu Tửu, "Ngươi nhất quyết phải như vậy?"

    "..."

    Tiêu Tửu làm thinh không đáp lại.

    Cũng không cần phải đối tốt với y như vậy. Vô dụng rồi!

    Hắn tức giận, phẩy tay một cái mạnh rồi quay đi, "Vậy thì sau này đừng hòng ăn nữa."

    Đúng vậy. Oán hận đi! Tức giận đi!

    Đừng gieo thêm hy vọng gì trên người y.

    Vốn định sẵn, kiếp trước là Vương Diệp và Sở Đằng Thiều, hay kiếp này có là Tiêu Tửu và Sở Thiệu Đinh, thì cũng chẳng thể hàn gắn lại được.

    Y quên mất mình đã từng bị bạn trai kiếp trước hành hạ tinh thần khổ sở thế nào..

    Kiếp này nếu Sở Thiệu Đinh đã có dung mạo giống "hắn" như vậy thì.. không thể hạ thủ lưu tình!

    "Chờ sau khi thực lực hồi phục, ta sẽ không để ngươi dễ nói chuyện vậy nữa đâu."
     
  6. Liễu Tiểu Đồng My idol!

    Bài viết:
    63
    Chương 15: Lòng người.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không ngờ chỉ trong hơn mười ngày, Tiêu Tửu đã quay về đến Kim Đan Sơ Kì. Con đường đến Nguyên Anh không còn xa nữa.

    Được thế cũng nhờ vào ăn trái linh khí của cổ thụ trong linh thức nhưng lần này không còn xuất hiện dị cảnh như trước nữa.

    Chắc là do cơ thể y đã quen với linh quả rồi!

    Chuyện y đạt đến Kim Đan Sở Thiệu Đinh cũng biết rồi. Có ngày hắn còn ngồi trước mặt nhìn y đột phá trở lại nữa.

    Phải nói việc đột phá nhẹ nhàng không có lôi kiếp quá là kì diệu luôn. Phải chăng Tiêu Tửu là thiên tài tu luyện?

    Haha! Tiêu Tửu giờ đang rất tự hào về mình.

    Và cũng rất mừng vì tịch tục thành công!

    Sở Thiệu Đinh lại đến.

    Hôm nay hắn còn đem theo hai ám vệ.

    Không biết giữa ban ngày ban mặt hắn định làm gì?

    "Quốc sư hôm nay lại nổi hứng gì nữa đây?", Tiêu Tửu bình tĩnh nhìn hắn.

    "Cũng không có gì. Người quên rồi sao? Vài ngày trước ta có đến mời người hôm nay lên núi đi dạo", hắn cũng chẳng kém cạnh, đến gần y, nâng cằm lên, nói với giọng điệu sắt lĩm.

    Lên núi đi dạo?

    Hắn từ khi nào tốt với Tiêu Tửu như vậy?

    Lại muốn lạt mềm buộc chặt sau đó tóm cổ y uy hiếp trên dưới Bát Lang?

    "Ta không đi. Mắc tu luyện", Tiêu Tửu nhắm mắt lại tu tiếp.

    Định vào thần thức tiếp tục tu luyện thì cảm giác cơ thể bị nhất bổng lên.

    Ểể?

    Hai tên ám vệ mỗi tên một cánh tay nhấc y lên như cầm cục thịt heo rừng béo bở.

    Trong lúc hoang mang, y chỉ có thể giãy giụa, "Nè. Ta nói tat u luyện đã chưa? Hai người nhấc ta lên thế này tat u kiểu gì?"

    Chẳng lẽ giờ phút này địa vị y còn không bằng hai tên ám vệ?

    Tên Sở Thiệu Đinh này đúng là được đằng chân lấn đằng đầu!

    Ta vậy cũng phải có tôn nghiêm chứ aaaa!

    Hắn vậy mà không màn đến Tiêu Tửu giãy thoát, chỉ biết quay đi, ra lệnh cho hai ám vệ, "Dẫn bệ hạ đi. Không được để ngài ấy chạy."

    Đây mà là dẫn à? Đúng hơn là xách thì có!

    Thế là Sở Thiệu Đinh cùng hai tên ám vệ và một Tiêu Tửu "bao lúa" thẳng một mạch đến một vùng núi hoang vu.

    Mới vừa đặt chân đến nơi đây, Tiêu Tửu đã cảm nhân được nguồn linh khí dồi dào bao phủ toàn bộ ngọn núi. Tuy nhiên, hình như Sở Thiệu Đinh không nhận ra điều đó.

    Hehehe.. Vậy đối với Tiêu Tửu là món hời từ trên trời rơi xuống.

    Hắn đưa y đến một ngôi nhà tranh ở tận đỉnh núi.

    Và cuối cùng.. Tiêu Tửu cũng thoát khỏi số kiếp bị xách như bao tải.

    Hừ! Mấy người cao thì sao chứ?

    Vương Diệp kiếp trước cao tận 1m7, chỉ tại cơ thể kiếp này quá lùn thôi!

    Y lùn thì sao? Khinh thường nhau à?

    Hắn không nói không rằng gì liền ngồi xuống cái ghế tre bên cạnh, rót hai chén trà, một cho hắn và một cho Tiêu Tửu.

    Hắn hớp một ngụm rồi thản nhiên nói, "Từ nay về sau ngươi sẽ ở đây. Nhớ kĩ, Tiêu Tiêu, không được rời khỏi ngọn núi này. Nếu không hậu quả thế nào ta không nói trước được!"

    Giờ này hắn còn gọi y là Tiêu Tiêu? Còn muốn giam y ở đây?

    Nói hôm nay đi dạo núi cơ mà, sao lại thành ra đổi địa điểm giam thế?

    Tiêu Tửu khinh bỉ nhìn hắn, trong miệng tràn ra toàn lời độc địa, "Ta khinh. Ngươi là ai muốn nhốt ta ở đây. Ta đường đường là đế vương một nước, bị giam trong tẩm cung bấy lâu nay cũng thôi đi, giờ còn muốn chơi trò bặt vô âm tính?"

    Một khắc trước hắn còn rất bình tĩnh, thế mà nghe y nói xong, một khắc sau liền trở mặt băng lãnh bức người, "Ngươi không muốn bị giam ở đây cũng được thôi. Cứ thử trốn xuống núi thử xem. Ta không đảm bảo được tính mạng của Bát Lang đâu."

    Đồ tiểu nhân bỉ ổi! Lại đi lấy Bát Lang ra uy hiếp y!

    Y trước giờ suy nghĩ hoài mà vẫn không thông. Rốt cuộc Bát Lang có thù gì với hắn đến nỗi muốn diệt cả tộc như vậy?

    Mà y bây giờ chẳng có chút ấn tượng gì.

    Aaaaaa.. Rối não quá!

    Chỉ tức là y thua hắn cả một đại cảnh giới mới đau!

    Nơi đây có nhiều linh khí như vậy.. Hehehe.. thế thì cứ ở đây tu luyện vậy! Đợi chừng mười ngày nữa lấy lại được Nguyên Anh thì chuồn đi cũng không muộn.

    Vẻ mặt Tiêu Tửu vụt lại ngoan ngoãn, "Được thôi. Nếu Quốc sư đã có ý tốt muốn bảo vệ ta và Bát Lang, ta cũng không từ chối. Chỉ là lâu rồi ta không thượng triều.. có ảnh hưởng gì không?"

    Thấy vẻ mặt nghe lời của y, hắn tự nhiên dựng hết tóc gáy, "Không, không ảnh hưởng gì. Cũng vẫn như lúc trước, việc triều chính vẫn là ta quản."

    Tốt thôi! Nếu hắn đã muốn làm vua như vậy cứ để hắn làm..

    Tối nay Tiêu Tửu sẽ tranh thủ một chút thời gian tạo thêm việc cho hắn.

    Để xem y có chỉnh chết hắn không! Hí hí hí.. >. <

    "Rồi rồi rồi. Quốc sư cứ về triều xử lý công vụ đi. Ta ở đây bồi dưỡng cơ thể", Tiêu Tửu vui vẻ chạy vào trong nhà tranh, tay phất phất tạm biệt Sở Thiệu Đinh.

    "À.. ừ..", hắn không biết đưa y đến đây có phải ý tốt không, hình như có gì đó không đúng lắm, y có vẻ khá vui thích. Thôi kệ, từ lúc có tin y bị hành thích trong lúc đi săn đến giờ, tỉnh lại liền như người khác. Chắc là trưởng thành hơn chăng?

    "Ta để lại cho ngươi hai ám vệ này. Chúng sẽ bảo vệ ngươi. Cứ yên tâm ở đây", hắn nói vọng lớn vào trong nhà tranh.

    Một giọng nói vọng ra, "Biết rồi. Ngươi cứ đi trước đi."

    Bầu không khí thật kì lạ.

    Một người vui mừng hớn hở vì được tự do.

    Một người u sầu, bi thảm vì lỡ đánh mất trái tim người mình yêu.

    Yêu sao?

    Có chắc là yêu không?

    Vì yêu mà giam lỏng người khác sao?

    Xảo trá!
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...