Chương 50: Bước Vào Huyết Ngục
[HIDE-THANKS]
"Cõi hồng trần ta lạc bước,
Huyết sát đài nay lại lên.
Ngẩng đầu thấm đẫm nhân gian máu,
Hỏi lòng, đâu lối trở về?"
* * *
Mái ngói âm u của Hắc Sát Tông hắt lên ánh trăng lưỡi liềm, phủ sắc xám ảm đạm xuống đại địa. Gió đêm gào rít như tiếng than khóc, phản chiếu nỗi thống khổ của vô số sinh linh từng bỏ mạng nơi đây. Từng dãy tường đá đen cao vời vợi, khắc đầy những phù văn tà ác, tỏa ra sát khí lạnh đến tê buốt, như muốn cắt đứt mọi ước mơ còn ấp ủ trong lòng kẻ lạc bước.
Giữa khung cảnh tịch mịch ấy, Tịnh Sinh – cô gái mới chỉ hơn hai mươi xuân xanh – đứng sừng sững trước một cánh cửa đá khổng lồ, màu xám tro, được chạm khắc hoa văn cổ xưa. Nơi này chính là lối vào Huyết Ngục Bí Cảnh, danh xưng khiến nhiều tu sĩ nội môn nghe qua đã rùng mình sợ hãi.
* * *
Tịnh Sinh không cao lớn, dáng người mảnh mai, song ẩn chứa trong đó là một sức mạnh phi thường mà kẻ nào đã từng giao đấu với nàng đều phải kinh sợ. Gương mặt nàng có nét thanh tú của một thiếu nữ tuổi đôi mươi, nhưng ánh mắt lại sắc bén như lưỡi kiếm rời vỏ. Làn da trắng tái như cẩm thạch, điểm xuyết vài vết sẹo mờ mờ quanh cổ tay – dấu tích của những trận huyết chiến trước đây.
Mái tóc dài đen láy buông xõa, gợn nhẹ theo mỗi cơn gió đêm. Nàng mặc một bộ hắc y bó sát, viền đỏ sẫm như máu khô, tôn lên thân hình thon gọn nhưng cứng cỏi. Ở thắt lưng, nàng đeo một túi da cũ chứa đan dược, bên cạnh đó là giáo Huyền Mộc dựa hờ, tỏa ra sát ý dịu nhẹ.
Khuôn mặt nàng thoáng nét lạnh lùng và tĩnh lặng. Nhưng nếu nhìn kỹ vào đôi mắt, người ta có thể bắt gặp một nỗi cô độc sâu thẳm – nỗi cô độc của kẻ phải giết chóc để tồn tại, kẻ không thể tin ai giữa nơi ma đạo tàn ác. Vẻ đẹp ấy toát lên sự đối lập giữa nữ tính và sát tâm. Có lúc trông nàng tựa như một bông hoa băng giá, đẹp nhưng vô cùng nguy hiểm.
* * *
Từ sau khi bước chân vào nội môn, Tịnh Sinh cảm nhận mình ngày càng chìm sâu vào bóng tối. Mỗi lần giết kẻ địch, nàng lại thấy tâm trí mình rơi vào trạng thái hoang dại, thỏa mãn như con thú săn mồi. Nhưng khi tàn cuộc, nỗi ám ảnh về máu và tàn dư linh hồn đeo bám, gặm nhấm từng tia lý trí.
"Ta không thể yếu đuối," – nàng tự nhủ. – "Bởi chỉ cần sơ suất, chính ta sẽ là kẻ nằm xuống."
Dẫu vậy, mỗi đêm trở về, khi trả lại sát khí cho màn đêm, lòng nàng trống rỗng. Nàng nhớ thế giới cũ với những điều giản dị, một nụ cười chân thật, một lời hỏi han không mưu toan. Nơi đây, nàng chỉ có thể che giấu chút ký ức ấy vào sâu trong tim, bởi nếu để lộ, nó sẽ trở thành kẽ hở để kẻ khác ám hại.
Hắc Sát Tông tôn thờ sức mạnh, phớt lờ nhân tính. Người càng tàn nhẫn, càng có chỗ đứng. Nhưng một phần nào đó trong Tịnh Sinh vẫn khao khát cảm giác ấm áp, một chút nhân tình mà có lẽ nơi này chẳng bao giờ có.
* * *
Cánh cửa đá trước mặt không có tay nắm, chỉ có một lỗ hình tròn chạm khắc họa tiết đầu quỷ, miệng há rộng như đòi cắn nuốt mọi kẻ tiến vào. Phía trên cùng khắc bốn chữ uốn lượn: Huyết Ngục Bí Cảnh.
Một giọng nói trầm trầm vang lên sau lưng:
"Ngươi đến rồi sao?"
Nàng xoay người, bắt gặp Hắc Vân Tử – một trong những hộ pháp quyền lực nhất tông môn. Hắn có đôi mắt như vực sâu, đôi lúc ánh lên vẻ thích thú như mèo vờn chuột.
Hắc Vân Tử mỉm cười, nụ cười nhàn nhạt không lộ vẻ thiện chí:
"Tịnh Sinh, tông chủ đích thân chọn ngươi bước vào Huyết Ngục Bí Cảnh để khảo nghiệm. Kẻ nào trở về sống sót, không chỉ có được tư cách đệ tử chân truyền, mà còn có cơ hội nắm lấy bí mật lớn hơn về Thần Thụ Linh Hồn."
Nàng gật đầu, giọng nói không chút dao động: "Ta đã biết."
Hắc Vân Tử quan sát nàng, thoáng thấy được tinh thần kiên định ẩn sau vẻ bình tĩnh ấy. Hắn không che giấu ý định muốn thử thách nàng:
"Ngươi có chuẩn bị gì chăng? Huyết Ngục không phải nơi đơn giản. Nó là một mảnh vỡ của cổ giới Ma Đạo, nơi sát khí cuộn trào, vô số ma thú cổ xưa ngủ vùi. Nhiều kẻ mạnh hơn ngươi đã bỏ mạng trong đó."
Tịnh Sinh siết chặt Giáo Huyền Mộc, ánh mắt lóe lên chút sát ý:
"Nếu sợ, ta đã không đến."
Hắc Vân Tử khẽ cười, vỗ tay:
"Rất tốt, ta mong đợi màn trình diễn của ngươi."
Nói rồi, hắn đưa tay lên, một luồng linh lực đen kịt truyền vào cánh cửa đá. Từng phù văn cổ bừng sáng, cánh cửa khẽ rung lên, phát ra tiếng gầm gừ như con dã thú bị đánh thức.
"Đi đi, Tịnh Sinh. Số mệnh ngươi, xem ra sẽ được quyết định ở bên trong ấy."
* * *
Khi cánh cửa dần hé mở, một làn khí tanh tưởi xộc ra, mang theo mùi máu và hơi thở thê lương. Dường như bên trong là một thế giới bị chôn vùi dưới lớp tro tàn, nơi linh hồn của hàng vạn kẻ chết vẫn lang thang kêu gào.
Tịnh Sinh hít sâu, nhắm mắt điều tiết sát khí và linh khí trong đan điền. Nàng biết, một khi bước vào, không còn đường lui. Đây là chiến trường thật sự, sống sót hay bị nuốt chửng chỉ trong sát na.
Một lão giả nội môn mang vẻ mặt lãnh đạm đứng bên lối vào. Hắn đưa cho nàng một tấm ngọc giản:
"Đây là bản đồ sơ lược Huyết Ngục Bí Cảnh. Nhưng ngươi chớ tin hoàn toàn, nơi ấy biến đổi khôn lường."
Nàng nhận lấy, gật đầu. Khuôn mặt hờ hững của lão không lộ bất kỳ biểu cảm nào, nhưng qua giọng điệu, nàng hiểu rằng người này cũng không tin nàng có thể trở về.
Đeo túi đan dược lên thắt lưng, nàng kiểm tra lại trạng thái:
Linh lực: Đầy đủ 100%.
Sát khí: 80%, đã ổn định nhờ "Thiên Địa Linh Trận" luyện tập trước đó.
Giáo Huyền Mộc: Phù văn khắc lên tăng 20% sát thương.
Trận văn cơ bản: Mang theo một số phù trận linh động.
Nàng xòe bàn tay, nhìn vào những đường chỉ tay, lòng bỗng dậy lên một cảm giác mơ hồ. "Ta làm tất cả những điều này, để đạt được cái gì?" – Ý nghĩ lướt qua, nhưng nhanh chóng bị sát khí xua tan.
"Nếu không thể trả lời, cứ bước tiếp. Đường còn dài."
* * *
Khi Tịnh Sinh bước qua cánh cửa, cảm giác như đi vào một thế giới khác. Bầu trời đỏ rực, mây đen vần vũ, mặt đất nứt nẻ, khắp nơi bốc lên khói đen mang theo mùi máu tanh nồng nặc. Cảnh tượng hoang tàn như hậu quả của một trận đại chiến cổ xưa vừa mới kết thúc.
Chỉ một bước, mà dường như nàng đã rời khỏi Hắc Sát Tông, tiến vào một vị diện xa lạ, nơi mà quy tắc của Lục Giới bị vặn xoắn bởi sát khí vô cùng vô tận.
"Hệ thống nhắc nhở:
Nguy hiểm cấp cao, sát khí nồng độ gấp 3 lần ngoại giới.
Khả năng tiếp cận ma thú cổ xưa: Cao."
Nàng quét mắt xung quanh, thấy xác của vô số ma thú chất thành núi, xương trắng còn vương lại dấu vết của linh khí. Nơi xa, một tòa tháp đổ nát vẫn lấp ló, có lẽ từng là cứ điểm của một tu sĩ nào đó.
"Ta phải tìm ra tâm điểm của Huyết Ngục trước khi bị kẻ khác hạ gục." – Nàng tự nhủ. Trong ngọc giản cầm tay, chỉ ghi chú mấy địa điểm trọng yếu: Huyết Linh Đàm, Cốt Ma Cung, và Tử Vong Giản. Mỗi nơi đều đầy rẫy nguy hiểm, nhưng cũng có cơ duyên nếu đủ may mắn và thực lực.
* * *
Bước đi giữa vùng đất khô cằn, nàng cảm thấy linh khí ở đây không hề yên lặng, mà như thể chứa đầy những oán niệm từ hàng vạn linh hồn đã bỏ mạng. Mỗi khi nàng vận chuyển linh lực, tiếng than khóc vô hình dường như vọng lên từ lòng đất, làm lòng nàng tê dại.
"Cảnh giới ta đã gần Kim Đan, nhưng còn lâu mới bằng hộ pháp hay trưởng lão. Ở nơi này, ta phải tránh chạm trán ma thú quá mạnh. Sự cẩn trọng là yếu tố duy nhất giúp ta sống sót."
Nàng dừng lại trước một bộ hài cốt khổng lồ của Cự Xà Ma. Vảy màu đỏ sẫm, răng nanh dài ba thước, vẫn còn hằn vết linh khí tà ác. Rõ ràng, con ma thú này khi còn sống đủ sức nghiền nát một tòa thành, nhưng nó cũng chết ở đây, bị Huyết Ngục Bí Cảnh cắn nuốt.
Trông thấy cảnh này, nàng bất giác rùng mình. Nếu con quái vật đáng sợ như thế còn không thoát khỏi số mệnh, nàng liệu có đủ sức?
"Dù sao ta cũng không thể lùi bước. Đây là con đường duy nhất để ta nắm giữ vận mệnh."
Nội tâm nàng lại dậy sóng mâu thuẫn: Càng thấy cảnh hoang tàn, nàng càng nhận ra giá trị của sự sống. Nhưng mâu thuẫn ở chỗ, để tồn tại, nàng phải bước tiếp. Bởi lùi lại nghĩa là chết trong tay Hắc Sát Tông, đứng yên nghĩa là vô phương cứu rỗi, chỉ có tiến về phía trước mới mong bẻ gãy xiềng xích.
* * *
Ở một không gian khác, Hắc Vân Tử đứng trước tấm Huyết Kính, mỉm cười. Gương mặt hắn có phần đẹp đẽ nhưng toát lên vẻ tàn nhẫn. Áo bào đen khảm hoa văn đỏ sậm, cổ tay đeo một vòng xích gắn linh thạch màu lục, tạo nên cái nhìn yêu dị.
"Nàng đang tiến về hướng Tử Vong Giản." – Hắn nói với Bạch Cốt, kẻ phụ trách giám sát Huyết Ngục.
Bạch Cốt trầm giọng: "Ngươi nghĩ nàng sẽ vượt qua được vực tử đó sao?"
Hắc Vân Tử khẽ cười: "Chưa ai dám chắc. Nhưng ta muốn xem nàng vùng vẫy đến mức nào trước khi khuất phục dưới tay ta."
Trong mắt hắn, Tịnh Sinh như một con chim ưng đang dần mở rộng đôi cánh. Nếu thuần phục được, nàng sẽ trở thành thanh kiếm đắc lực cho Hắc Sát Tông. Nếu không, cũng chỉ là con chim gãy cánh, rơi xuống vực sâu cùng vô số kẻ thất bại khác.
* * *
Sau một canh giờ di chuyển trong cảnh hoang tàn, Tịnh Sinh đứng trước một vực sâu hun hút. Mây đen cuộn xoáy, sấm chớp đì đùng, còn mặt đất nơi đây bị một sức mạnh vô danh xé toạc thành một khe nứt khổng lồ, tạo thành Tử Vong Giản.
Trên những tảng đá lớn trồi lên từ vực, có thể thấy vết móng vuốt ma thú cào xé, khô cạn máu đông đặc như hắc ngọc. Từng cơn gió từ vực sâu thổi lên, mang theo tiếng gào thét của vô vàn oán linh chưa được siêu thoát.
Nàng dừng bước, quan sát tình hình. Đây rõ ràng là một nơi tử địa với linh khí hỗn loạn cực độ. Sát khí dâng lên thành màn sương đỏ như máu, che khuất tầm nhìn. Đã có nhiều tu sĩ bại vong tại đây, xương cốt còn sót lại nằm rải rác.
"Ta có thể đi đường vòng." – nàng thầm cân nhắc. "Nhưng thời gian có hạn, không thể lãng phí. Nếu không liều, ta sẽ mãi dậm chân tại chỗ."
Hít một hơi sâu, nàng triển khai Linh Động Trận dưới chân để điều hòa sát khí, giảm bớt gánh nặng cho cơ thể. Bước đầu tiên trên phiến đá trồi lên từ bờ vực.. rắc! – mặt đá vỡ vụn, suýt nữa nàng rơi xuống.
Nàng cắn răng, dồn linh lực vào bàn chân, bám chắc. Một luồng sát khí thình lình quét qua. Từ dưới vực sâu, một con Huyết Đằng (dây leo ma) ngoi lên, lao vào tấn công.
"Chết tiệt, quả nhiên không dễ dàng."
Cánh tay trắng ngần của nàng vung Giáo Huyền Mộc, phù văn phát sáng, chém đứt nhánh Huyết Đằng trong tích tắc. Nhưng máu bắn ra từ vết chém lại mang theo chất độc.
"Hệ thống cảnh báo:
Phát hiện độc tố Huyết Đằng, ký chủ cần thanh tẩy ngay lập tức."
Nàng nhíu mày, lấy ra một viên Giải Độc Đan nuốt vào, rồi vận Hấp Linh Ma Quyết để hấp thụ phần sát khí độc trong cơ thể. Một làn khói tím thoát ra, biến mất vào không khí.
Nghĩa là, mỗi bước đi trong Tử Vong Giản, nàng đều có thể gặp tấn công bất ngờ như thế. Chỉ cần sơ suất, nàng sẽ chết không kịp trăn trối.
* * *
Nhìn xuống vực sâu, tiếng gió thét gào như tiếng quỷ rên xiết. Nàng chợt nhận ra cái giá của con đường này lớn đến mức nào. Nếu nàng quay đầu, có lẽ sẽ giữ được mạng tạm thời. Nhưng ở Hắc Sát Tông, quay đầu đồng nghĩa với việc mất tất cả, trở thành kẻ bị diệt trừ.
"Ta không còn lựa chọn," – nàng hạ giọng, đôi mắt lóe lên.
Nàng chọn tiếp tục tiến lên, đạp trên đá vụn, vượt qua bờ vực. Mỗi bước đi, sát khí quanh người nàng bùng lên mạnh hơn, như để đe dọa những sinh vật ẩn nấp. Đó là cách duy nhất để sống còn: Dùng sát khí áp chế ma thú, dọa kẻ địch yếu hơn rút lui.
Dẫu vậy, sâu thẳm trong lòng, nàng vẫn cảm thấy bất an. Mỗi lần dựa vào sát khí để chiến thắng, nàng lại cảm thấy nhân tính mình giảm đi một chút. Liệu có ngày, ta trở thành quái vật vô tri vô giác?
"Không, ta không cho phép điều đó xảy ra. Ta phải làm chủ sát khí, chứ không để sát khí làm chủ ta."
* * *
Nàng không biết rằng, ở Hắc Môn Ma Thành, các trưởng lão đang chờ xem nàng thất bại thế nào. Trong thế giới tàn khốc này, niềm tin và nhân tính chỉ là yếu tố phụ trợ; sức mạnh và thủ đoạn mới quyết định sự tồn tại.
Nhưng Tịnh Sinh vẫn bước, giữa tiếng gió cuồng nộ và mùi tanh ngập tràn, giữa huyết sát và hy vọng mong manh. Nàng đang tìm kiếm lối thoát cho chính mình, dù biết lối thoát ấy có thể nằm trong bờ vực thẳm sâu không đáy – Huyết Ngục Bí Cảnh.
Bóng dáng nhỏ bé khuất dần trong sương máu, để lại động phủ trống vắng và những mưu toan từ kẻ ở lại. Thế nhưng, trong đôi mắt ấy, chút lương tri cuối cùng vẫn le lói, không tắt, như ngọn đèn giữa đêm đen vô tận.
"Con đường này không ai đi cùng,
Nhưng chính ta sẽ chặt đứt mọi xiềng xích.
Thần thụ hay hắc sát,
Ta sẽ tự tay định đoạt số phận."
Huyết sát đài nay lại lên.
Ngẩng đầu thấm đẫm nhân gian máu,
Hỏi lòng, đâu lối trở về?"
* * *
Mái ngói âm u của Hắc Sát Tông hắt lên ánh trăng lưỡi liềm, phủ sắc xám ảm đạm xuống đại địa. Gió đêm gào rít như tiếng than khóc, phản chiếu nỗi thống khổ của vô số sinh linh từng bỏ mạng nơi đây. Từng dãy tường đá đen cao vời vợi, khắc đầy những phù văn tà ác, tỏa ra sát khí lạnh đến tê buốt, như muốn cắt đứt mọi ước mơ còn ấp ủ trong lòng kẻ lạc bước.
Giữa khung cảnh tịch mịch ấy, Tịnh Sinh – cô gái mới chỉ hơn hai mươi xuân xanh – đứng sừng sững trước một cánh cửa đá khổng lồ, màu xám tro, được chạm khắc hoa văn cổ xưa. Nơi này chính là lối vào Huyết Ngục Bí Cảnh, danh xưng khiến nhiều tu sĩ nội môn nghe qua đã rùng mình sợ hãi.
* * *
Tịnh Sinh không cao lớn, dáng người mảnh mai, song ẩn chứa trong đó là một sức mạnh phi thường mà kẻ nào đã từng giao đấu với nàng đều phải kinh sợ. Gương mặt nàng có nét thanh tú của một thiếu nữ tuổi đôi mươi, nhưng ánh mắt lại sắc bén như lưỡi kiếm rời vỏ. Làn da trắng tái như cẩm thạch, điểm xuyết vài vết sẹo mờ mờ quanh cổ tay – dấu tích của những trận huyết chiến trước đây.
Mái tóc dài đen láy buông xõa, gợn nhẹ theo mỗi cơn gió đêm. Nàng mặc một bộ hắc y bó sát, viền đỏ sẫm như máu khô, tôn lên thân hình thon gọn nhưng cứng cỏi. Ở thắt lưng, nàng đeo một túi da cũ chứa đan dược, bên cạnh đó là giáo Huyền Mộc dựa hờ, tỏa ra sát ý dịu nhẹ.
Khuôn mặt nàng thoáng nét lạnh lùng và tĩnh lặng. Nhưng nếu nhìn kỹ vào đôi mắt, người ta có thể bắt gặp một nỗi cô độc sâu thẳm – nỗi cô độc của kẻ phải giết chóc để tồn tại, kẻ không thể tin ai giữa nơi ma đạo tàn ác. Vẻ đẹp ấy toát lên sự đối lập giữa nữ tính và sát tâm. Có lúc trông nàng tựa như một bông hoa băng giá, đẹp nhưng vô cùng nguy hiểm.
* * *
Từ sau khi bước chân vào nội môn, Tịnh Sinh cảm nhận mình ngày càng chìm sâu vào bóng tối. Mỗi lần giết kẻ địch, nàng lại thấy tâm trí mình rơi vào trạng thái hoang dại, thỏa mãn như con thú săn mồi. Nhưng khi tàn cuộc, nỗi ám ảnh về máu và tàn dư linh hồn đeo bám, gặm nhấm từng tia lý trí.
"Ta không thể yếu đuối," – nàng tự nhủ. – "Bởi chỉ cần sơ suất, chính ta sẽ là kẻ nằm xuống."
Dẫu vậy, mỗi đêm trở về, khi trả lại sát khí cho màn đêm, lòng nàng trống rỗng. Nàng nhớ thế giới cũ với những điều giản dị, một nụ cười chân thật, một lời hỏi han không mưu toan. Nơi đây, nàng chỉ có thể che giấu chút ký ức ấy vào sâu trong tim, bởi nếu để lộ, nó sẽ trở thành kẽ hở để kẻ khác ám hại.
Hắc Sát Tông tôn thờ sức mạnh, phớt lờ nhân tính. Người càng tàn nhẫn, càng có chỗ đứng. Nhưng một phần nào đó trong Tịnh Sinh vẫn khao khát cảm giác ấm áp, một chút nhân tình mà có lẽ nơi này chẳng bao giờ có.
* * *
Cánh cửa đá trước mặt không có tay nắm, chỉ có một lỗ hình tròn chạm khắc họa tiết đầu quỷ, miệng há rộng như đòi cắn nuốt mọi kẻ tiến vào. Phía trên cùng khắc bốn chữ uốn lượn: Huyết Ngục Bí Cảnh.
Một giọng nói trầm trầm vang lên sau lưng:
"Ngươi đến rồi sao?"
Nàng xoay người, bắt gặp Hắc Vân Tử – một trong những hộ pháp quyền lực nhất tông môn. Hắn có đôi mắt như vực sâu, đôi lúc ánh lên vẻ thích thú như mèo vờn chuột.
Hắc Vân Tử mỉm cười, nụ cười nhàn nhạt không lộ vẻ thiện chí:
"Tịnh Sinh, tông chủ đích thân chọn ngươi bước vào Huyết Ngục Bí Cảnh để khảo nghiệm. Kẻ nào trở về sống sót, không chỉ có được tư cách đệ tử chân truyền, mà còn có cơ hội nắm lấy bí mật lớn hơn về Thần Thụ Linh Hồn."
Nàng gật đầu, giọng nói không chút dao động: "Ta đã biết."
Hắc Vân Tử quan sát nàng, thoáng thấy được tinh thần kiên định ẩn sau vẻ bình tĩnh ấy. Hắn không che giấu ý định muốn thử thách nàng:
"Ngươi có chuẩn bị gì chăng? Huyết Ngục không phải nơi đơn giản. Nó là một mảnh vỡ của cổ giới Ma Đạo, nơi sát khí cuộn trào, vô số ma thú cổ xưa ngủ vùi. Nhiều kẻ mạnh hơn ngươi đã bỏ mạng trong đó."
Tịnh Sinh siết chặt Giáo Huyền Mộc, ánh mắt lóe lên chút sát ý:
"Nếu sợ, ta đã không đến."
Hắc Vân Tử khẽ cười, vỗ tay:
"Rất tốt, ta mong đợi màn trình diễn của ngươi."
Nói rồi, hắn đưa tay lên, một luồng linh lực đen kịt truyền vào cánh cửa đá. Từng phù văn cổ bừng sáng, cánh cửa khẽ rung lên, phát ra tiếng gầm gừ như con dã thú bị đánh thức.
"Đi đi, Tịnh Sinh. Số mệnh ngươi, xem ra sẽ được quyết định ở bên trong ấy."
* * *
Khi cánh cửa dần hé mở, một làn khí tanh tưởi xộc ra, mang theo mùi máu và hơi thở thê lương. Dường như bên trong là một thế giới bị chôn vùi dưới lớp tro tàn, nơi linh hồn của hàng vạn kẻ chết vẫn lang thang kêu gào.
Tịnh Sinh hít sâu, nhắm mắt điều tiết sát khí và linh khí trong đan điền. Nàng biết, một khi bước vào, không còn đường lui. Đây là chiến trường thật sự, sống sót hay bị nuốt chửng chỉ trong sát na.
Một lão giả nội môn mang vẻ mặt lãnh đạm đứng bên lối vào. Hắn đưa cho nàng một tấm ngọc giản:
"Đây là bản đồ sơ lược Huyết Ngục Bí Cảnh. Nhưng ngươi chớ tin hoàn toàn, nơi ấy biến đổi khôn lường."
Nàng nhận lấy, gật đầu. Khuôn mặt hờ hững của lão không lộ bất kỳ biểu cảm nào, nhưng qua giọng điệu, nàng hiểu rằng người này cũng không tin nàng có thể trở về.
Đeo túi đan dược lên thắt lưng, nàng kiểm tra lại trạng thái:
Linh lực: Đầy đủ 100%.
Sát khí: 80%, đã ổn định nhờ "Thiên Địa Linh Trận" luyện tập trước đó.
Giáo Huyền Mộc: Phù văn khắc lên tăng 20% sát thương.
Trận văn cơ bản: Mang theo một số phù trận linh động.
Nàng xòe bàn tay, nhìn vào những đường chỉ tay, lòng bỗng dậy lên một cảm giác mơ hồ. "Ta làm tất cả những điều này, để đạt được cái gì?" – Ý nghĩ lướt qua, nhưng nhanh chóng bị sát khí xua tan.
"Nếu không thể trả lời, cứ bước tiếp. Đường còn dài."
* * *
Khi Tịnh Sinh bước qua cánh cửa, cảm giác như đi vào một thế giới khác. Bầu trời đỏ rực, mây đen vần vũ, mặt đất nứt nẻ, khắp nơi bốc lên khói đen mang theo mùi máu tanh nồng nặc. Cảnh tượng hoang tàn như hậu quả của một trận đại chiến cổ xưa vừa mới kết thúc.
Chỉ một bước, mà dường như nàng đã rời khỏi Hắc Sát Tông, tiến vào một vị diện xa lạ, nơi mà quy tắc của Lục Giới bị vặn xoắn bởi sát khí vô cùng vô tận.
"Hệ thống nhắc nhở:
Nguy hiểm cấp cao, sát khí nồng độ gấp 3 lần ngoại giới.
Khả năng tiếp cận ma thú cổ xưa: Cao."
Nàng quét mắt xung quanh, thấy xác của vô số ma thú chất thành núi, xương trắng còn vương lại dấu vết của linh khí. Nơi xa, một tòa tháp đổ nát vẫn lấp ló, có lẽ từng là cứ điểm của một tu sĩ nào đó.
"Ta phải tìm ra tâm điểm của Huyết Ngục trước khi bị kẻ khác hạ gục." – Nàng tự nhủ. Trong ngọc giản cầm tay, chỉ ghi chú mấy địa điểm trọng yếu: Huyết Linh Đàm, Cốt Ma Cung, và Tử Vong Giản. Mỗi nơi đều đầy rẫy nguy hiểm, nhưng cũng có cơ duyên nếu đủ may mắn và thực lực.
* * *
Bước đi giữa vùng đất khô cằn, nàng cảm thấy linh khí ở đây không hề yên lặng, mà như thể chứa đầy những oán niệm từ hàng vạn linh hồn đã bỏ mạng. Mỗi khi nàng vận chuyển linh lực, tiếng than khóc vô hình dường như vọng lên từ lòng đất, làm lòng nàng tê dại.
"Cảnh giới ta đã gần Kim Đan, nhưng còn lâu mới bằng hộ pháp hay trưởng lão. Ở nơi này, ta phải tránh chạm trán ma thú quá mạnh. Sự cẩn trọng là yếu tố duy nhất giúp ta sống sót."
Nàng dừng lại trước một bộ hài cốt khổng lồ của Cự Xà Ma. Vảy màu đỏ sẫm, răng nanh dài ba thước, vẫn còn hằn vết linh khí tà ác. Rõ ràng, con ma thú này khi còn sống đủ sức nghiền nát một tòa thành, nhưng nó cũng chết ở đây, bị Huyết Ngục Bí Cảnh cắn nuốt.
Trông thấy cảnh này, nàng bất giác rùng mình. Nếu con quái vật đáng sợ như thế còn không thoát khỏi số mệnh, nàng liệu có đủ sức?
"Dù sao ta cũng không thể lùi bước. Đây là con đường duy nhất để ta nắm giữ vận mệnh."
Nội tâm nàng lại dậy sóng mâu thuẫn: Càng thấy cảnh hoang tàn, nàng càng nhận ra giá trị của sự sống. Nhưng mâu thuẫn ở chỗ, để tồn tại, nàng phải bước tiếp. Bởi lùi lại nghĩa là chết trong tay Hắc Sát Tông, đứng yên nghĩa là vô phương cứu rỗi, chỉ có tiến về phía trước mới mong bẻ gãy xiềng xích.
* * *
Ở một không gian khác, Hắc Vân Tử đứng trước tấm Huyết Kính, mỉm cười. Gương mặt hắn có phần đẹp đẽ nhưng toát lên vẻ tàn nhẫn. Áo bào đen khảm hoa văn đỏ sậm, cổ tay đeo một vòng xích gắn linh thạch màu lục, tạo nên cái nhìn yêu dị.
"Nàng đang tiến về hướng Tử Vong Giản." – Hắn nói với Bạch Cốt, kẻ phụ trách giám sát Huyết Ngục.
Bạch Cốt trầm giọng: "Ngươi nghĩ nàng sẽ vượt qua được vực tử đó sao?"
Hắc Vân Tử khẽ cười: "Chưa ai dám chắc. Nhưng ta muốn xem nàng vùng vẫy đến mức nào trước khi khuất phục dưới tay ta."
Trong mắt hắn, Tịnh Sinh như một con chim ưng đang dần mở rộng đôi cánh. Nếu thuần phục được, nàng sẽ trở thành thanh kiếm đắc lực cho Hắc Sát Tông. Nếu không, cũng chỉ là con chim gãy cánh, rơi xuống vực sâu cùng vô số kẻ thất bại khác.
* * *
Sau một canh giờ di chuyển trong cảnh hoang tàn, Tịnh Sinh đứng trước một vực sâu hun hút. Mây đen cuộn xoáy, sấm chớp đì đùng, còn mặt đất nơi đây bị một sức mạnh vô danh xé toạc thành một khe nứt khổng lồ, tạo thành Tử Vong Giản.
Trên những tảng đá lớn trồi lên từ vực, có thể thấy vết móng vuốt ma thú cào xé, khô cạn máu đông đặc như hắc ngọc. Từng cơn gió từ vực sâu thổi lên, mang theo tiếng gào thét của vô vàn oán linh chưa được siêu thoát.
Nàng dừng bước, quan sát tình hình. Đây rõ ràng là một nơi tử địa với linh khí hỗn loạn cực độ. Sát khí dâng lên thành màn sương đỏ như máu, che khuất tầm nhìn. Đã có nhiều tu sĩ bại vong tại đây, xương cốt còn sót lại nằm rải rác.
"Ta có thể đi đường vòng." – nàng thầm cân nhắc. "Nhưng thời gian có hạn, không thể lãng phí. Nếu không liều, ta sẽ mãi dậm chân tại chỗ."
Hít một hơi sâu, nàng triển khai Linh Động Trận dưới chân để điều hòa sát khí, giảm bớt gánh nặng cho cơ thể. Bước đầu tiên trên phiến đá trồi lên từ bờ vực.. rắc! – mặt đá vỡ vụn, suýt nữa nàng rơi xuống.
Nàng cắn răng, dồn linh lực vào bàn chân, bám chắc. Một luồng sát khí thình lình quét qua. Từ dưới vực sâu, một con Huyết Đằng (dây leo ma) ngoi lên, lao vào tấn công.
"Chết tiệt, quả nhiên không dễ dàng."
Cánh tay trắng ngần của nàng vung Giáo Huyền Mộc, phù văn phát sáng, chém đứt nhánh Huyết Đằng trong tích tắc. Nhưng máu bắn ra từ vết chém lại mang theo chất độc.
"Hệ thống cảnh báo:
Phát hiện độc tố Huyết Đằng, ký chủ cần thanh tẩy ngay lập tức."
Nàng nhíu mày, lấy ra một viên Giải Độc Đan nuốt vào, rồi vận Hấp Linh Ma Quyết để hấp thụ phần sát khí độc trong cơ thể. Một làn khói tím thoát ra, biến mất vào không khí.
Nghĩa là, mỗi bước đi trong Tử Vong Giản, nàng đều có thể gặp tấn công bất ngờ như thế. Chỉ cần sơ suất, nàng sẽ chết không kịp trăn trối.
* * *
Nhìn xuống vực sâu, tiếng gió thét gào như tiếng quỷ rên xiết. Nàng chợt nhận ra cái giá của con đường này lớn đến mức nào. Nếu nàng quay đầu, có lẽ sẽ giữ được mạng tạm thời. Nhưng ở Hắc Sát Tông, quay đầu đồng nghĩa với việc mất tất cả, trở thành kẻ bị diệt trừ.
"Ta không còn lựa chọn," – nàng hạ giọng, đôi mắt lóe lên.
Nàng chọn tiếp tục tiến lên, đạp trên đá vụn, vượt qua bờ vực. Mỗi bước đi, sát khí quanh người nàng bùng lên mạnh hơn, như để đe dọa những sinh vật ẩn nấp. Đó là cách duy nhất để sống còn: Dùng sát khí áp chế ma thú, dọa kẻ địch yếu hơn rút lui.
Dẫu vậy, sâu thẳm trong lòng, nàng vẫn cảm thấy bất an. Mỗi lần dựa vào sát khí để chiến thắng, nàng lại cảm thấy nhân tính mình giảm đi một chút. Liệu có ngày, ta trở thành quái vật vô tri vô giác?
"Không, ta không cho phép điều đó xảy ra. Ta phải làm chủ sát khí, chứ không để sát khí làm chủ ta."
* * *
Nàng không biết rằng, ở Hắc Môn Ma Thành, các trưởng lão đang chờ xem nàng thất bại thế nào. Trong thế giới tàn khốc này, niềm tin và nhân tính chỉ là yếu tố phụ trợ; sức mạnh và thủ đoạn mới quyết định sự tồn tại.
Nhưng Tịnh Sinh vẫn bước, giữa tiếng gió cuồng nộ và mùi tanh ngập tràn, giữa huyết sát và hy vọng mong manh. Nàng đang tìm kiếm lối thoát cho chính mình, dù biết lối thoát ấy có thể nằm trong bờ vực thẳm sâu không đáy – Huyết Ngục Bí Cảnh.
Bóng dáng nhỏ bé khuất dần trong sương máu, để lại động phủ trống vắng và những mưu toan từ kẻ ở lại. Thế nhưng, trong đôi mắt ấy, chút lương tri cuối cùng vẫn le lói, không tắt, như ngọn đèn giữa đêm đen vô tận.
"Con đường này không ai đi cùng,
Nhưng chính ta sẽ chặt đứt mọi xiềng xích.
Thần thụ hay hắc sát,
Ta sẽ tự tay định đoạt số phận."