Xuyên Không Trở Về Cổ Đại Bán Hàng Rong - January Ba Tuổi Rưỡi

Thảo luận trong 'Chờ Duyệt' bắt đầu bởi Januarythreeandahalf, 14 Tháng mười 2024.

  1. Januarythreeandahalf

    Bài viết:
    1
    Chương 10: Ăn thử

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bùi Mộc dần tiến lại chỗ xe đưa nguyên liệu nấu ăn, ánh mắt như dán vào phần thịt bò còn đỏ au trên xe nguyên liệu. Cô thậm chí không chờ được xe đến gần, liền nhảy xuống xe chạy đến gần chiếc xe lừa. Cô hỏi hệ thống:

    [Thống, không phải ăn thịt bò phạm pháp sao? Truyện cổ đại đều viết giết bò sẽ bị quan phủ bế đi đại lao. Tôi bán phở gà còn không phải vì không dám bán thịt bò sao.. Trời ơi thịt bò nè]

    Lúc này thấy Bùi Mộc đứng cạnh xe thực phẩm, một người chạy chân đi tới, phía sau còn có quản lý nhà ăn của học đường. Bùi Mộc trước hết lấy trong người lệnh bài đưa cho quản sự. Quản sự nói: "Cô chính là người mà Tôn tiên sinh mời tới? Thôi, vậy mau đi theo tôi."

    Quản sự vội vội vàng vàng dẫn cô vào trong, đồng thời người chạy chân cũng vội vã đánh xe nguyên liệu đi vào trong.

    Thư viện thành Bạc Sơn được xây dựng tao nhã, cảnh trí thanh cao điểm xuyết thiên nhiên, vừa nghiêm nghị vừa cổ kính. Tuy cổng sau nhưng vẫn được chạm đá khắc chữ to nét triện rồng bay phượng múa. Quản sự nhanh chóng dẫn người đi đến khu bếp. Khu bếp xây ở gần hồ nhưng thấp hơn hai bậc đất. Là một tòa nhà riêng biệt, lợp ngói nâu, hơi nước nóng và khói củi vẫn đang bốc lên lờ mờ qua mái. Chung quanh rất nhiều nha hoàn cùng hạ nhân làm việc ở phòng bếp đi qua đi lại. Quản sự nhanh chóng đi vào, nói: "Sư phụ Hoàng, thịt bò đã đến nơi rồi.."

    Đáng tiếc, khi hắn tiến vào trong bếp thì lại không thấy đầu bếp Hoàng đâu. Quản sự ngạc nhiên sau đó vội vàng túm lấy một tên phụ bếp: "Sư phụ Hoàng đâu rồi? Sao không ở đây, lão không phải nói vốn hiện tại đã không đủ thời gian hầm thịt bò sao? Hiện tại tôi mang thịt bò tới nơi, lão lại còn chạy đi đây vậy?"

    Phụ bếp mặt nhăn lại, thở dài nói: "Sư phụ Hoàng bị viện trưởng gọi đi rồi. Người của thư viện Lữ Khê nói muốn ăn cá cho tươi mới thơm ngon. Họ không muốn ăn thịt bò. Sư phụ Hoàng đã cùng mấy người mang cá đến phòng bếp riêng chiêu đãi khách rồi."

    "Đám người này thật là.." Quản sự nghe thế nhăn mặt. Hiện tại cũng đã sắp tới giờ ăn, sư phụ Hoàng đã bị viện trưởng đặc biệt gọi đi để nấu ăn cho các vị tiên sinh dạy học cùng viện trưởng, nhưng đồ ăn cho đám học sinh vẫn chưa chuẩn bị nhiều.

    Đúng lúc này, Bùi Mộc tiến lên, vẻ mặt nóng lòng muốn thử: "Lục quản sự, nếu như không ai sử dụng nguyên liệu này nữa, tôi có thể sử dụng được không? Tôn tiên sinh dù sao cũng chỉ yêu cầu ta nấu mì, mà ta nấu mì xào bò cũng không tệ."

    Lục quản sự nghiền ngẫm nói: "Cô nương, loại nguyên liệu này đắt đỏ.."

    "Lục quản sự, ta hiểu, ngài cho ta một cơ hội. Dù sao ta cũng làm đầu bếp, để ta nấu thử một lần là được rồi."

    Lục quản sự nghĩ một lát sau đó gật đầu. Bùi Mộc còn đang hưng phấn, lại thấy vài vị nha hoàn phụ bếp đi đến hỏi cô cần hỗ trợ nhóm lửa hay sơ chế gì không, Bùi Mộc đột nhiên khựng lại.

    Bếp của cổ đại Bùi Mộc không biết sử dụng, bếp hiện tại bán hàng cô đang dùng vẫn là loại bếp gas lò lửa công nghệ đen của hệ thống ngụy trang. Hiện tại, khó khăn cô cần gặp là, làm sao để cô có thể có lý do nấu ăn trên xe hàng mà không phải phòng bếp của thư viện?

    Bùi Mộc loay hoay, chỉ đành trước hết vẫn báo nha hoàn nhóm lửa chuẩn bị mình thì nói phải ra ngoài lấy dụng cụ cùng dao phay. Lúc này Bùi Mộc mới cảm thấy nghiêm trọng. Cô quá ỷ lại hệ thống, sau nhiệm vụ này, cô chắc chắn sẽ phải dựa vào không gian để học thêm, ít nhất là dù đổi thành bếp củi vẫn có thể nấu được đồ ăn. Vừa ra đén ngoài, thấy A Tu cùng xe lừa đựng nguyên liệu nấu ăn đang đứng cạnh nhau, Bùi Mộc mặt đưa đám bảo A Tu dẫn xe lại khoảng đất trống gần bếp, sau đó cô lường biếng kích hoạt xe ngựa biến thành xe hàng để lấy dao phay. Không nghĩ tới, dao phay vừa cầm trên tay, thì từ phía xa, một phụ bếp vội vã chạy tới, sắc mặt đầy hoảng hốt.

    Lục quản sự vẫn đang chờ cô nấu đồ ăn thử, hắn ra ngoài xem Bùi Mộc đi đâu, cũng chứng kiến cảnh xe ngựa biến thành xe bán hàng rong, cả thấy rất là mở mang tầm mắt. Mà phụ bếp thấy Lục quản sự đang đứng ở bên ngoài, liền lập tức như người chết vớ được cọc gỗ:

    "Không ổn rồi! Bếp lớn bên phía sảnh phụ bị nghẹt khói - sư phụ Hoàng đang xử lý nhưng nói rõ ràng không thể dùng trong vòng nửa canh giờ! Hắn chuẩn bị mang người quay lại dùng bếp bên này.

    Lục quản sự nhíu mày, quay sang hỏi phụ bếp khác:" Không phải vẫn còn có phòng bếp nhỏ của viện trưởng sao? Chỗ đó không đủ dùng? "

    " Không, bên đó đã đang sủ dụng để hầm canh, không thể sử dụng. "

    Cơ hội trời cho! Bùi Mộc vốn đang đứng sau quầy bán hàng rong, vội nói:
    " Lục quản sự, nếu bếp đã bị nghẽn, vậy tôi xin phép dùng luôn gian hàng rong của tôi, có thể nấu ở ngoài này, ngài báo nha hoàn bê ra ngoài là được. Bếp tôi dùng không phải loại thường, là lò khí áp, không khói, không mùi, lửa điều chỉnh được. Tốc độ nấu không thua gì bếp củi, thậm chí còn nhanh hơn. "

    Lục quản sự thoáng do dự, ánh mắt lướt qua chiếc xe hàng đang dừng ở bãi đất trống, trông có vẻ sạch sẽ, gọn gàng. Hắn liếc nhìn sắc trời, rồi nhìn danh sách cần phục vụ: Hơn hai trăm phần ăn, giờ ăn chỉ còn chưa đầy một canh giờ nữa. Hắn nhìn Bùi Mộc gật đầu nói:" Trước làm mì xào bò đi. "

    Bùi Mộc vui vẻ bảo A Tu vào trong khu bếp lấy thị bò, còn mình thì lập tức bắt đầu sử sơ chế nguyên liệu. Đầu tiên là cùng hệ thống chuẩn bị hành tây, tỏi, hành lá, giá đỗ, cần tây, ớt sừng.. Bùi Mộc nhanh nhẹn sơ chế phần nguyên liệu này. Do ở trong không gian học tập cách dùng dao, thao tác của cô nhanh nhẹn dứt khoát, thoạt nhìn cũng ra dáng ra hình, không hề lúng túng. Tiếp theo là thái mỏng từng lát thịt bò sau đó ướp với gia vị. Bùi Mộc thành thạo xử lý bánh phở, từng sợi phở trong nước nóng lướt qua, trở nên mềm mại như những sợi lụa, nhưng vẫn không hề bị nát. Mùi hương của nó mang cảm giác dịu nhẹ của gạo vừa xay, trộn với hơi nước đọng lại sau khi hấp, tạo nên thứ mùi thanh lành, chân thật, lại đủ hấp dẫn.

    Chờ một chút cho thịt bò ngấm gia bị ánh lên màu bóng sáng, Bùi Mộc bật bếp, sau đó bắc chảo lên. Từng bước đi dưới tay cô tuần tự có thứ tự, phi tỏi sau đó cho thịt bò vào chảo nóng. Thịt chạm chảo, tiếng reo lên lanh lảnh, mỡ bắn nhẹ lên vang lên tiếng xì xèo, mùi hương cùng mùi lửa bùng lên hòa quyện.

    Lục quản sự dù chưa ăn, nhưng nghe mùi hương thôi cũng cảm thấy bị thuyết phục. Hơn nữa, hắn còn mắt sắc chú ý tới một vái thứ Bùi Mộc lấy trong toa ăn mà hắn chưa thấy bao giờ, nhưng đều có mùi hương rất thơm. Mỗi một nguyên liệu vào chảo, lại như thêm một trình tự hương mới, thơm ngon, tươi mát, quyến rũ hấp dẫn làm miệng người ta không tự chủ được phân bố nước miếng, trong đầu tưởng tượng ra hương vị của món này.

    Phở xào bò gần như rất nhanh đã làm xong, từng sợi phở cùng hành tây lửa vừa tới, hơi bóng ánh dầu nhưng tuyệt đối không ngán, màu sắc hấp dẫn đặt trong đĩa. Lục quản sự cùng những người khác đến gần phía bàn để đồ ăn của xe hàng. Lục quản sự chỉ hơi nâng tay, đã có phụ bếp biết ý đã sớm chuẩn bị đũa đặt vào tay hắn.

    Lục quản sự thử ăn. Thịt bò mềm, nhưng không nhũn. Đầu tiên là đậm đà vẫn giữ được độ mềm, độ ẩm, có chút cháy cạnh, hòa vào sợi phở dai vừa phải, lại vẫn giữ nguyên được sự tươi mới và cái ngọt của thịt bò. Mùi tỏi thoảng lên như một cú nháy mắt, hành tây vị ngọt đã không còn bị gay, lại đệm một độ 'cay' vừa phải trong khoang miệng khiến trình tự vị càng thêm phong phú. Giá đỗ vẫn còn giữ được tiếng giòn, như một câu chốt nhẹ nhàng mà dứt khoát, làm cho món ăn vốn hơi dầu mỡ vẫn giữ được sự tươi mới, trung hòa gia vị một cách tuyệt vời.

    Liên tiếp ăn thêm vài đũa để trải nghiệm hương vị kỳ diệu, Lục quản sự mới đột nhiên khựng lại. Hắn ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt của Bùi Mộc đang chờ đợi nhìn hắn, cùng với con mắt tò mò mong ngóng của mọi người xung quanh, hắn ho nhẹ một tiếng, nói:" Sư phụ Bùi, món này thật sự xuất sắc, gặp được tay nghề như của sư phụ, phần nguyên liệu này sẽ không bị lãng phí. "

    Bùi Mộc mỉm cười sung sướng. Món này cô tự nhận bản thân phát huy không tệ, tuy hệ thống vẫn chấm 7/10 nhưng tính ra cô đã tiến bộ rất nhiều. Lục quản sự cùng Bùi Mộc xác định lại chỗ cô sẽ làm gồm ba loại mì, gồm có phở gà trộn, phở gà nước, phở xào bò. Nói xong, Lục quản sự cũng đưa tiền đặt cọc cho cô, sau khi kết thúc công việc mới có thể lấy phần còn lại, nhưng hệ thống cũng đã tính lời khen của Lục quản sự vào nhiệm vụ chi nhánh. Chỉ cần có thêm mười một người nữa khen đồ ăn ngon, Bùi Mộc sẽ hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh, có cơ hội trải nghiệm kỹ năng của 'Thần bếp'.

    Lúc này, sư phụ Hoàng cùng các người khác đều đã đến nơi này, thấy Lục quản sự cùng mấy phụ bếp khác đều ở bên ngoài, hắn ngạc nhiên hỏi:" Lục quản sự? Sao ông còn ở đây? Bếp phía viện phía Tây hỏng ống khói, viện trưởng bảo hôm nay không chia khu, đều sẽ đi ăn ở khu thực đường cùng bọn học sinh. Đám người của thư viện Lữ Khê đòi ăn cá, không có cách nào, chúng ta phải bắt đầu chuẩn bị. Tôn tiên sinh tìm được đầu bếp món chính sao? "

    " Tìm được, chính là vị tiểu sư phụ này. Nàng làm mì phở không tồi. "Lục quản sự cười nói. Sư phụ Hoàng ngạc nhiên, vì hắn cùng Lục quản sự là bạn chơi với nhau nhiều năm, hắn biết vị giác của lão Lục không phải dễ dãi. Để hắn khen không tồi, cũng đã là ưu điểm rất nhiều. Hắn liếc nhìn Bùi Mộc, cũng không vì thấy cô còn trẻ mà coi thường cô. Lục quản sự nói thêm:" Thật may Bùi sư phụ có mang theo quầy hàng có cả bếp lò, căn bản không cần sử dụng phòng bếp. Ông mau đi vào chuẩn bị đồ ăn cho người của thư viện Lữ Khê, tôi sẽ qua thực đường chuẩn bị bàn ghế."

    Sư phụ Hoàng gật đầu với Lục quản sự, cũng khách khí chào hỏi vài câu với Bùi Mộc, rồi vội vội vàng vàng đi vào trong phòng bếp.

    Hắn để lại cho Bùi Mộc hai người phụ bếp. Bùi Mộc cũng không từ chối, mang sẵn nguyên liệu ra, yêu cầu phụ bếp một lần nữa rửa sạch tay, mang thêm bao tay cô lấy từ hệ thống, cộng thêm đồ bảo hộ chắn tóc rơi nữa, mới bắt đầu cùng họ cùng A Tu sơ chế thêm nguyên liệu, đảm bảo chút nữa bắt tay vào làm việc có thể kịp thời vận hành. Hơn hai trăm người, cô còn chưa bao giờ phục vụ lượng người lớn như vậy, phải sẵn sàng.
     
  2. Januarythreeandahalf

    Bài viết:
    1
    Chương 11: Kỹ năng thần bếp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Có một sai lầm mà con người hay mắc phải, đó là khó có thể tự nhận thức đúng về bản thân.

    Bùi Mộc ban đầu còn rất tự tin mình có thể nhẹ nhàng hoàn tất công việc, nhưng cô đánh giá quá cao bản thân mình. Trong tưởng tượng của cô, việc này sẽ như thể chơi trò chơi điện tử, một giây một suất, nhưng Bùi Mộc đã nhầm to.

    Lục tổng quản vẫn đều đặn chuẩn bị món chính như cháo kê hoặc màn thầu hấp nóng, nhưng hôm nay, những học sinh trong thư viện – vốn đều không phải hạng thiếu thốn – lại đồng loạt bị quầy hàng của Bùi Mộc hấp dẫn lực chú ý. Thêm nữa, hôm nay quầy hàng của Bùi Mộc được thư viện bao thầu, nhóm học sinh đặc biệt không cần bỏ tiền cho bữa ăn thêm, nên đều muốn lựa chọn món mới mẻ. Ghé qua bếp, ngoại trừ những món ăn ở ngoài, mùi nước dùng bốc lên từ nồi: Ngọt thơm của xương gà, hành nướng, gừng già hòa quyện cùng hồi và thảo quả, khiến đám thư đồng và hạ nhân đi ngang đều không nén được tò mò.

    Dụng cụ nấu ăn của Bùi Mộc cho món phở xào còn là một chiếc chảo kim loại lớn, màu sắc đen thùi lùi bóng loáng. Tại thế giới này, kim loại là hàng quý hiếm và được kiểm soát chặt chễ, nên việc Bùi Mộc có một chiếc chảo lớn bằng sắt cũng đã rất gây chú ý. Hơn nữa họ còn thấy được thịt bò! Thứ này quý hiếm, thậm chí dù là quan phủ, số lần được ăn thịt bò cũng chưa chắc đã đếm đủ một bàn tay. Thư viện Bạc Sơn lần này, vi chiêu đãi thư viện Lữ Khê, đúng là bỏ vốn gốc.

    Thư đồng cùng hạ nhân bắt đầu xuất hiện và yêu cầu những món ăn đầu tiên. Đối với phở xào bò, cô có thể làm hai xuất một lần. Phở gà có thể làm bốn bát một lần, cho nên gần như khi nào thư đồng gọi đủ bốn phần phở gà, Bùi Mộc sẽ làm một mẻ, còn lại cô đều cắm đầu xào phở bò. Cô vốn không ngờ rằng nhóm thư sinh sẽ lựa chọn phở xào bò nhiều như vậy, vì dù sao đây cũng là một món ăn khá dầu mỡ. Trong đầu cô, hình ảnh thư sinh của thư viện là những người uống trà nhạt, nói chuyện đạo lý.. Nhưng hiện tại, gần như mọi người đều muốn thử món phở xào bò của Bùi Mộc.

    Dù sao, nhờ hệ thống có tính năng chấm điểm, mỗi món ăn cô làm ra đều giữ vững mức đánh giá từ bảy điểm trở lên, vừa đảm bảo không quá béo, cũng không khô. Mỡ có mỡ, nhưng là kiểu mỡ khiến người ta thấy thỏa mãn.

    Chính là, dù hệ thống có thể chấm điểm, thì nó cũng không thể thay đổi sự thật về việc thể lực của cô quá cùi. Đầu tiên là bắp tay của cô bắt đầu cảm thấy chua, mất sức mỏi dần. Mồ hôi của Bùi Mộc dần tuôn ra ướt lưng, vừa nóng do lửa, vừa do mệt. Dần dần, cổ tay cô rát nóng, bắp vai cũng run lên vì đuối sức, thậm chí có đôi lúc cô cảm giác như mình không hít được chút không khí nào vào phổi.

    Chỉ mới xào đến mẻ thứ mười tám, cánh tay phải của Bùi Mộc đã bắt đầu tê dại, các đốt ngón tay như cứng lại, khớp khuỷu đau nhức. Mỗi lần xoay chảo, cổ tay như muốn rời ra Bùi Mộc nhìn hệ thống chấm điểm từ bảy điểm dần giảm xuống sau mỗi lần thao tác, cô vừa bực mình vừa thấy nản.

    Bùi Mộc bắt đầu ở trong đầu gào khóc.

    [Thống, tôi sắp không ổn rồi. Tôi cảm giác mình sắp hôn mê mất thôi. Có khi nào tôi đột quỵ do mất sức khi đang xào phở không? Trời ơi nếu thế thì sẽ mất mặt lắm, cậu làm ơn hãy cứu người con gái bị dính lời nguyền này đi.]

    Bùi Mộc cảm giác như cô sắp mệt đến thăng tới nơi. Giống như một người ở nhà nằm lâu ngày đột nhiên muốn đi leo núi, lâu ngày không vận động, đột nhiên vận động nặng, vừa khó chịu vừa nản. Bùi Mộc kêu với hệ thống cũng là để phân tán một chút lực chú ý.

    [Ký chủ.. Cô còn nhớ trước đó cô còn chê thẻ quang hoàn "Năm trăm anh em của ta tới đây" cùi bắp không? Cô phải cố lên thôi, hệ thống không thể hỗ trợ cô. Cô phải biết rằng, thẻ quang hoàn đáng sợ ở chỗ, dù cô có bỏ chạy khỏi chỗ này, hệ thống cũng sẽ cưỡng chế một đợt khách mới khác xuất hiện cho đến khi cô hoàn thành lượng khách tối thiểu của quang hoàn là một trăm năm mươi người.]

    Bùi Mộc khụy nhẹ một bên gối. Cái quỷ gì vậy? Trong một tích tắc, Bùi Mộc hoàn toàn thất ngữ, vừa lúc kịp che lại tiếng thét chói tai của cô.

    Vừa lúc này, hệ thống giống như cảm nhận được nội tâm tan vỡ của Bùi Mộc, nó dừng lại một chút, sau đó nó nói.

    [Ký chủ, nhiệm vụ chi nhánh đã hoàn thành rồi. Cô có muốn sử dụng "kỹ năng thần bếp" không? Sau khi trải nghiệm xong thẻ kỹ năng này, tác dụng phụ còn giúp cô xóa đi trạng thái xấu đó.]

    Bùi Mộc nghe vậy, mắt sáng lên, sau đó lập tức ở trong đầu kêu gọi sử dụng kỹ năng.

    Lập tức, cô chỉ cảm nhận được một loại cảm giác ấm áp tràn đầy năng lượng từ đỉnh đầu xuất hiện, tràn khắp cơ thể, xoa dịu cơ bắp đang đau đớn của cô. Ý thức vẫn là của cô, nhưng cơ thể như thể đã bị một người khác tiếp quản. Giống như cô từ thị giác số một biến thành thị giác ngôi thứ ba, cảm giác vô cùng kỳ diệu, cũng có chút đáng sợ.

    Đầu tiên, Bùi Mộc thấy "thần bếp" cầm lấy chảo bò đang xào dở, hất lên vài cái, rắc thêm chút gia vị như vẽ nốt nhạc cuối cùng, và ngay lập tức – điểm đánh giá món ăn từ sáu nhảy vọt lên bảy. "Thần bếp" dọn món ra nồi một cách dứt khoát.

    Cô còn nghe thấy chính giọng nói của mình cất lên, chậm rãi, đầy khinh bỉ: "Chậc chậc.."

    Cô cảm giác đó như là âm thanh đặc trưng của giáo viên chủ nhiệm khi thấy bài làm quá dở nhưng không tìm nổi điểm cộng nào của học sinh.

    Bùi Mộc muốn độn thổ. Không cần đánh giá, xin miễn bình luận luôn được không?

    Sau đó "thần bếp" lấy thêm một chảo sắt nữa cất trong xe hàng để song song bên cạnh, lò lửa cũng được bật lên.

    "Thần bếp" lên tiếng: "A Tu, đi trụng phở. Mỗi phần một trăm sáu mươi gram. Chia thành hai đợt. Phở vào, đảo nhẹ, trụng đúng 17 giây rồi vớt ra. Sau khi vớt, lắc ráo trong vòng 5 giây rồi chuyển qua phía bên này cho tôi."

    "Đã rõ, đại sư." A Tu đáp lại, lập tức bắt tay vào công việc. Đồng thời, "thần bếp" ánh mắt đảo qua phía sau mấy người, thâm chí không cần nhìn vào chảo. Ánh mắt lướt nhanh qua bàn bếp phía sau, chỉ một cái liếc, đã xác định rõ vị trí từng cụm nguyên liệu, độ tươi, độ ráo nước.

    "Thần bếp" bắt đầu phân việc cho mọi người chuẩn bị sẵn nguyên liệu, giọng nói không lớn nhưng từng câu đều rõ ràng. Nếu cần phải so sánh, Bùi Mộc sẽ nói nó giống như đầu bếp G. Đột nhiên xuất hiện điều hành bếp, từ một mớ bóng bong, chỉ vài câu, "thần bếp" đã kiểm soát tình hình và khiến ai nấy đều bước theo đúng nhịp. Có người phụ trách xếp rau, có người thái thịt, có người chỉ chuyên lau đĩa. Thậm chí cả khay đĩa cũng được xếp thành một hàng ngay ngắn như trong dây chuyền sản xuất, vận hành khớp như bánh răng đồng hồ.

    Bùi Mộc trong đầu chắp tay cúi người, thán phục không còn lời nào để nói.

    Hai tay hai chảo, nhưng thao tác của "thần bếp" hết sức nhẹ nhàng như đang vẫy đũa điều khiển một dàn nhạc cổ điển. Chỉ cần cổ tay nghiêng một chút, sau đó xóc lên, ngọn lửa bùng lên liến qua nguyên liệu, cùng với đồ ăn trong nồi tung lên hạ xuống cực kỳ nhịp nhàng. Mọi động tác của "thần bếp" đều nhẹ nhàng, điêu luyện, nấu ăn chục suất nhưng lại có phong thái như làm nghệ thuật vậy. Mỗi thao tác của "thần bếp" đều hoàn hảo như thể đã luyện ngàn lần từ kiếp trước.

    Đám thư đồng và hạ nhân xung quanh thì gần như nín thở, mắt không chớp. Mỗi lần ngọn lửa phụt lên cao rồi rút về theo đợt xào, đều tạo ra một đợt cảm thán nho nhỏ như khán giả xem pháo hoa

    Bùi Mộc tự cảm thấy xấu hổ. Đúng là không so sánh thì không sao, so sánh vô rồi thì.. Chờ đã, cô xứng để so sánh bản thân với thần bếp sao? Cô không xứng!

    Từng phần phở xào bò nhanh chóng được chuyển ra ngoài, quan trọng hơn là mỗi phần đều được hệ thống chấm điểm mười tối đa. Bùi Mộc tranh thủ quan sát kỹ từng phần. Bánh phở trụng chín tới vừa đúng, thịt bò mép cuộn nhẹ, bề mặt se mỡ, màu sắc ngon miệng tươi mới vô cùng. Một giây nữa thôi, sẽ dai. Một giây trước, còn sống. Quả lực là năng lực điều khiển sức nóng đến mức tận cùng.

    Bùi Mộc ở trong lòng thủ thỉ với hệ thống.

    [Đây mới là viễn cảnh nấu ăn như tôi tưởng tượng, hoàn toàn không khác chơi trò chơi, chớp mắt là ra đồ ăn, thật sự quá trâu bò. Thống à, tôi có thể đạt được trình độ này sao?']

    [Nếu cô quyết tâm, chỉ cần cố gắng luyện khoảng tám chục năm là được.. một nửa.]

    [Nói hay lắm, lần sau đừng nói nữa.]

    Bùi Mộc ngậm miệng, nhìn "thần bếp" thao tác, trong lòng cô đầu tiên là phỉ nhổ bản thân mình quá mức tự mãn, chỉ tự cho là bản thân dựa vào việc cô có những nguyên liệu nấu ăn đặc biệt, cũng biết về món ăn lạ, tự cho mình là tài giỏi, mới nấu đồ ăn được bảy điểm đã thỏa mãn. Cô chắc chắn sẽ không bỏ cuộc, tiếp tục luyện tập.

    Cô còn không biết lượng sức mình, đã yếu còn thích ra gió, sử dụng quang hoàn lung tung. Lần này may mà hệ thống cho thẻ quang hoàn, cô mới có thể vượt qua lần này. Nếu không, Bùi Mộc cảm giác mình thật sự sẽ ngất khi đang làm bếp. Nếu đã vậy, luyện tập thể lực cũng rất quan trọng, cần phải để vào việc cần làm.

    Dần dần, người tụ tập xung quanh quầy "thần bếp" làm việc càng ngày càng đông, hơn nữa hạ nhân mang đồ ăn đến thực đường sau đó quay lại bếp, gương mặt ai nấy đều đỏ bừng hưng phấn. Họ rỉ tai nhau, sau đó có người vui vẻ nói: "Bùi sư phụ, ngài thật sự quá tuyệt vời, các vị công tử đều rất hài lòng, ai cũng khen đồ ăn rất mĩ vị. Nhất là mấy vị công tử từ thư viện Lữ Khê đều không thể tìm ra một câu chê trách. Lục quản sự đều nói hôm nay toàn bộ phòng bếp đều có thưởng."

    "Thần bếp" mỉm cười gật đầu, chú ý thời gian, sau đó nói: "Vị tiểu ca này, phiền ngài đi nói với Lục quản sự, bánh phở của chúng ta sắp hết, cũng chỉ đủ nấu thêm được khoảng bốn mươi phần nữa. Bánh phở của chúng ta là đồ đặc chế, để chế tác cần phải chuẩn bị từ tối hôm trước, mong Lục quản sự thông cảm."

    "A.. Được, Bùi sư phụ, tôi đi báo với quản sự." Vị hạ nhân kia nói, sau đó nhanh chóng chạy đi. Mà những thư đồng cùng hạ nhân còn lại nghe được, đều vội vàng chen lên trước, muốn bảo "thần bếp" làm đồ ăn cho họ.

    "Thần bếp" đảo mắt một cái, sau đó mọi người dần bình tĩnh lại, sau đó theo lời của "thần bếp" ngoan ngoãn xếp hàng. Đồ ăn soát soát soát được chuyển ra ngoài. Chờ Lục quản sự chạy tới, "thần bếp" cũng đã hoàn thành suất ăn cuối cùng. Hiệu suất của thần bếp một chảo ba suất, hai tay hai chảo, lại thêm phụ bếp hoạt động đúng chỗ, thế nên hiệu suất nấu ăn của thần bếp dù chỉ có ba chục phút, cũng đã gấp hiệu suất của Bùi Mộc mấy lần, không khác gì từ xe đạp biến thành phi cơ.

    Lúc này, "thần bếp" vẻ mặt mang xin lỗi nói với Lục quản sự: "Lục quản sự, thật đáng tiếc chúng ta đã hết nguyên liệu. Tuy không thể nấu món chính, nước canh trong nồi của chúng tôi cũng không tồi, nếu các vị cần có thể sử dụng, thả chút hành lá là được."

    "Cảm ơn Bùi sư phụ. Bùi sư phụ quả thực có năng lực nấu ăn xuất chúng, học sinh của thư viện đều rất ngưỡng mộ." Lục quản sự gật đầu. Đâu chỉ ngưỡng mộ, mấy phần ăn cuối thậm chí thiếu chút nữa đánh nhau rồi. Đầu tiên là cùng học sinh của thư viện Lữ Khê tranh ăn, sau đó là nội bộ tranh ăn. Nếu không phải có viện trưởng cuối cùng ra mặt, có khi còn loạn. Đầu bếp có thể nấu ăn xuất thần nhập hóa như vậy, vẫn là tôn trọng thì hơn.

    Đúng lúc này, Bùi Mộc chỉ cảm thấy nhoáng một cái, cô cũng đã trở lại thân thể của mình. Bùi Mộc cùng Lục quản sự khách khí mấy câu, sau đó Lục quản sự thanh toán tiền hàng cho Bùi Mộc, mà cô cũng để lại nước dùng cùng hành cho phòng bếp, sau đó lên xe hàng chuẩn bị đi về.

    Trở lại trong xe, Bùi Mộc xem số tiền thu được, cùng với tiến độ nhiệm vụ. Hôm nay riêng ở thư viên cô đã bán được tất cả 214 xuất ăn, đem tiến độ bán hàng kéo vọt lên. Hiện tiến đọ nhiệm vụ là 432/1000, cảm giác không tồi.

    Đúng lúc này, hệ thống lên tiếng.

    [Ký chủ, thần bếp có quà đặc biệt cho cô. Cô có muốn nhận hay không? ]

    [Tất nhiên là có!]

    Bùi Mộc nhanh chóng trả lời, sau đó, trên bàn ăn trong phòng xe của cô lập tức xuất hiện một bát phở bò nóng hổi, bên cạnh còn có sẵn cả rau sống, thìa đũa muỗng. Bùi Mộc ngạc nhiên, sau đó vui vẻ ngồi xuống ghế dùng bữa. Do có hệ thống nấu ăn, cô liếc mắt một cái, liền nhìn thấy điểm chấm cho phần ăn này là mười trên mười. Bùi Mộc háo hức, theo thói quen, đầu tiên là múc một muỗng nước dùng cho vào miệng.

    Nước dùng nóng ấm, ban đầu vào miệng độ ấm hơi cao, nhưng độ ấm khi xuống cổ họng đã là vừa vặn. Gia vị nêm nếm gãi đúng chỗ ngứa, lưu hương vô cùng. Trong chớp mắt, Bùi Mộc như đặt mình trở lại thành phố hiện đại quen thuộc, với tiết trời thu hơi se lạnh, vây quanh bởi âm thanh trò chuyện không quá ầm ĩ với tiếc xe máy thi thoảng phóng qua, xung quanh bao vây bởi mùi hương nước phở ấm áp thơm ngon. Trở về với hơi thở sinh hoạt rất "người" mà cô hưởng thụ mỗi lần ăn phở. Gắp một đũa lớn đầy đủ bỏ và đĩa thêm chút nước canh, cho cả vào miệng, quả thực cho người ta cảm giác nhân sinh viên mãn, tâm hồn được lấp đầy.

    Bùi Mộc nhắm mắt hưởng thụ cảm giác này một chút, sau đó mở mắt, từ từ ăn, vừa ăn trong đầu vừa gọi hệ thống.

    [Loại cảm giác vừa rồi cũng đỉnh quá. Đồ ăn điểm mười trên mười là như vậy sao? ]

    [Ký chủ, điểm mười là điểm chấm tối đa của hệ thống, không phải điểm tối đa của kỹ năng nha. Ký chủ, cô còn cần cố gắng rất nhiều.]

    Bùi Mộc không đáp lại, cúi đầu tiếp tục ăn phần phở. Nhưng mà trong lòng cô dần gieo một hạt giống. Cô cũng muốn cố gắng hơn nữa, không để phần chấm điểm của hệ thống trói buộc năng lực của cô.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...