Bùi Mộc cũng đã biết đến công nghệ đen của hệ thống không thầm thường, nhưng hệ thống quả thực rất thành công khi mang cô đi từ bất ngờ này tới bất ngờ khác.
Vốn ban ngày gây thù chuốc oán, Bùi Mộc còn có chút lo lắng vị thư sinh có dáng vẻ tiêu biểu của nhân vật phản diện kia sẽ mang theo hạ nhân đến phá quán hàng rong của cô trả thù, không ngờ căn bản là không có chuyện gì xảy ra cả, làm Bùi Mộc lo lắng một hồi. Đến tối, Bùi Mộc lại đi tới phố Nam để tiến hành bán hàng. Có lẽ do các nhân vật to lớn đang sắp tề tụ ở nơi này, trên đường đi, cô thấy số lượng nha dịch đi tuần phố cũng tăng thêm rất nhiều. Cũng không biết do ở thế giới
cổ đại, phương tiện giải trí thiếu thốn, hay do thiết lập của thế giới này, một mình Kim Ngọc cô nương là đủ tạo độ nổi tiếng, gia tăng số khách du lịch cho cả một tòa thành.
Bùi Mộc cũng chỉ đi bày quán bán hàng như bình thường, hơn nữa không ngoài dự kiến, món mới của cô được mọi người hưởng ứng rất tốt. Bùi Mộc nhìn tiến độ hệ thống tăng lên liên tục, gánh nặng trong lòng bớt đi một chút.
Đang làm đồ ăn, đột nhiên bên tai cô vang lên âm thanh thông báo của hệ thống:
[Đinh! Phát hiện có đối tượng xấu ý đồ cạnh tranh thiếu lành mạnh, hệ thống mở ra chế độ bảo vệ cấp 1.]
Hệ thống vừa dứt tiếng, Bùi Mộc chỉ nghe thấy một tiếng kêu rên. Cô quay mặt sang cùng những người khác, liên thấy một vị thực khách là nam giới, ăn mặc áo thô xám xịt đầy mụn vá, đột nhiên từ bàn ăn ngã lăn ra đất. Người ngồi cùng bàn với hắn trên tay còn cầm đũa, ánh mắt hoảng hốt sợ hãi ngẩng đầu nhìn cô. Đồng thời, ở chỗ người kia ngồi, còn rơi một túi nhỏ, bên trong đựng vài con côn trùng cùng một miếng thịt, nhìn đã thối phát xanh, kinh tởm vô cùng.
Sự việc xảy ra quá đột nhiên, tên bị ngã kia lúc này cũng đã bò dậy. Hoảng sợ nhìn lại chỗ ngồi của mình, sau đó chỉ tay vào Bùi Mộc, hét lên: "Ngươi.. Ngươi dùng ám khí gì?"
Những thực khách khác phản ứng lại, cũng lập tức từ chỗ ngồi đứng dậy, dời xa bàn ghế, nhìn chằm chằm Bùi Mộc. Vốn con phố nhộn nhịp ầm ĩ, lại như bị ấn nút tạm dừng, mọi con mắt đều nhìn về phía Bùi Mộc.
[Thống! Chuyện gì vậy? ]
[Ký chủ, người đó đang muốn đem thứ không sạch sẽ thả vào đồ ăn để hãm hại cô. Hệ thống coi đây là hành vi cạnh tranh không lành mạnh nên đã điện hắn một chút. Đừng lo lắng.]
[Oa, thống, cậu làm tốt lắm, khen ngợi dịch vụ năm sao!]
Bùi Mộc một bên ở trong đầu cùng hệ thống nói chuyện, một bên nhanh miệng nói: "Khách nhân, ngài đừng ăn nói hàm hồ. Ngài không muốn giải thích một chút mấy thứ đồ rớt ra từ trong túi mà ngài tính bỏ vào đồ ăn sao? Chính vì ngài làm chuyện xấu, kích hoạt cơ quan, nên mới bị ngã."
Kẻ bị ngã ra đất lúc này gương mặt đã xanh mét, nhưng hắn cũng không biết phải giải thích cảm giác vừa rồi như thế nào. Loại cảm giác đau nhói, từ đầu ngón tay trực tiếp xuyên qua khắp cơ thể. Hắn còn cảm tưởng như thể tim mình cũng bị ngừng đập.
Kẻ đi cùng nhìn thấy đồng bạn như vậy, lập tức phản ứng nhanh nhẹn đứng dậy, lôi từ trong ngực ra mấy cái bọc, ném mạnh về phía Bùi Mộc, vừa ném vừa nói: "Hừ! Trách ngươi đắc tội người khác, ngươi đáng chết."
Hắn vừa ném đồ về phía Bùi Mộc, vừa lao lên, muốn xốc đổ bàn ghế, lại không ngờ vùa chạm tay vào bàn, lại như bị người đánh mạnh một cái, trên người tóe ra tia điện, sau đó bắn về phía sau mấy bước, đầu tóc cũng bị điện dựng đứng, cả người giật giật, còn vang lên tiếng "rẹt rẹt".
Mà mấy cái bọc tên kia ném cũng rơi ra, đều là lá cải cùng trứng thối. Trong ánh mắt hoảng hốt của Bùi Mộc, chỉ thấy có bóng người nhoáng lên, A Tu đã đem đồ vật bắt được, không để nó rơi ra ngoài một chút nào, tốc độ nhanh đến mức Bùi Mộc cảm giác con mặt mình không đủ nhìn nữa.
Tên lưu manh thứ nhất thấy thảm trạng của đồng bạn, liền biết hai người bọn họ chắc chắn không đủ năng lực làm chuyện xấu, đá phải ván sắt. Đáng tiếc, hắn vừa mới bò dậy, đã có nha dịch từ xa chạy tới, không để cho hắn phản ứng, liên bắt người.
Bùi Mộc nhìn thấy vị nha dịch đánh dấu màu đỏ trên đầu đi tới, nhìn xung quanh một vòng, nói: "Chúng ta đang tuần phố, liền có người nói chỗ này có người gây sự? Là hai người này sao?"
Sự xuất hiện của nha dịch như thể bấm công tắc khởi động, làm một người đều trở nên ồm ào. Bùi Mộc lúc này mới giật mình: "Đùng vậy, các vị quan sai đại nhân, là hai người này."
Tiêu Sâm nhìn nàng một cái, sau đó nói: "Đem người mang đi. Chủ quán cũng cần phái một người theo chúng ta."
Bùi Mộc nhìn thực khách gãi đầu, sau đó nói: "Thực xin lỗi các vị khách nhân, hôm nay quán của tôi phải nghỉ sớm. Làm phiền mọi người rồi, bữa này tại hạ mời, xem như bồi thường cho các vị. Thật sự xin lỗi."
Người xung quanh một năm một mười an ủi cô, đồng thời mắng đám người gây chuyện kia. Nhưng Bùi Mộc không biết, càng nhiều người ở trong tối ngoài sáng ngắm này, ánh mắt đầy sự kiêng kị. Nếu là ám khí thông thường còn có thể làm họ bớt đề phòng, nhưng loại ám khí mà Bùi Mộc sử dụng thực sự quá bất thường. Hơn nữa bọn họ đều nhìn thấy, trên người của kẻ lưu manh còn tàn lưu ánh tím xẹt qua, làm người ta không thể không nghĩ tới sấm sét lôi điện. Không nghĩ tới, năng lực cơ quan thuật của Khương thị đã mạnh mẽ tới nước này, có thể thao túng lôi điện vào cơ quan thuật, làm người khó lòng phòng bị.
Mà Bùi Mộc thì hoàn toàn chẳng hay biết gì, dọn dẹp sạp hàng, trong đầu run rẩy hỏi hệ thống
[Thống, các cậu cũng quá mạnh mẽ đi, quả thực làm tôi mở mang tầm mắt. Cũng không biết là người nào hỗ trợ gọi quan phủ..]
[Là hệ thống gọi, không cần cảm ơn. Hệ thống công ty chúng tôi rất tuân thủ luật pháp, có việc tất nhiên phải tìm kiếm cơ quan chức năng rồi. Yên tâm đi, vấn đề về pháp lý hệ thống cũng có hỗ trợ, đảm bảo không ảnh hưởng tới việc buôn bán của ký chủ.]
Bùi Mộc cảm động, sau đó sầu lo. Không nghĩ tới tên thư sinh kia chơi ác như vậy, cũng may cô có hệ thống bảo vệ, nếu cô chỉ là một người bình thường, lúc này có lẽ đã bị đập phá quán ăn, mất hết danh tiếng, không thể tiếp tục đi làm kiếm tiền.
[Thống, sau lần này, liệu chúng ta còn gặp rắc rối nữa không? ]
[Ký chủ đừng lo, bọn họ hạ độc hoặc thuê người giết hại cô, hệ thống không thể kiểm soát được. Nhưng nếu họ có ý định hạ độc vào đồ ăn hoặc gây hại tới việc kinh doanh, hệ thống sẽ kích hoạt tính năng tự bảo vệ, đảm bảo không ai có thể dùng thủ đoạn hạ lưu để ngăn cản ký chủ bán hàng, truyền bá ẩm thực.]
[Chờ chút, cậu vừa nói có người hư hại tới việc kinh doanh, hệ thống sẽ kích hoạt tính năng tự bảo vệ. Như vậy, ví dụ như có người muốn cầm bàn cầm ghế gây hại tới tôi, hoặc có người đánh nhau lan đến khách hàng đang dùng đồ ăn, tính năng tự vệ của các cậu có được kích hoạt không? ]
Hệ thống im lặng mấy giây, sau đó trong đầu Bùi Mộc liên vang lên âm thanh:
[Đinh! Phát hiện lỗ hổng hệ thống.. Đang tiến hành chưa trị.. Đã tiến hành chữa trị thành công. Cảm ơn ký chủ Bùi Mộc phát hiện lỗ hổng, hệ thống đưa tặng một thùng đồ ăn vặt, đã gửi vào ba lô không gian hệ thống.
Ký chủ, để tránh có người lợi dụng tính năng tự vệ của hệ thống, hệ thống sẽ hỗ trợ bảo vệ thực khách trong vòng 30 phút kể từ thời gian thực khách phát sinh giao dịch với chủ quán và thực khách đúng trong phạm vi bán kính năm mét của xe bán hàng. Nếu hành khách mua mang đi ra khỏi khung bán kính này, vậy tự lo số phận. Chủ quán sẽ được bảo đảm tính mạng an toàn nếu ở trong khung bán kính này, không giới hạn thời gian.]
Bùi Mộc chẹp miệng, sau đó mở bản đồ. Bùi Mộc hỏi, mới biết vị đại ca nha dịch có đấu đỏ trên đầu tên là Tiêu Sâm. Tiêu Sâm còn thực tốt bụng mà để lại một vị nha dịch ở lại giúp đỡ cô, cũng như trấn an những người dân khác. Có lẽ đây là thế giới
tiểu thuyết, mà tác giả chỉ tập trung viết yêu hận tình thù đánh nhau bùm chéo, về mấy chuyện nho nhỏ như báo án, xử án của triều đình cũng không cứng nhắc.
Bùi Mộc dọn hàng xong hỏi, mới biết cô cũng không cần đến phủ nha, chỉ cần A Tu đến đại diện làm việc là được. Đối với trường hợp của cô, do có mọi người chứng kiến, A Tu còn thu được đầy đủ bằng chứng phạm tội của hai tên lưu manh, họ chỉ cần A Tu đại diện đến quan phủ ghi lời khai ấn dấu tay là được. Mà hai người kia do có nhân chứng, sẽ trực tiếp bị nhốt vào nhà lao chờ hình phạt.
Bùi Môc ở trong đầu xác nhận với hệ thống, A Tu có thể hỗ trợ cô xử lý việc này, liền chia thành hai đường. Bùi Mộc đánh xe trở về chỗ ở, mà A Tu thì sẽ đi tới chô quan phủ để làm việc. Đáng tiếc, việc buôn bán của cô hôm nay bị gián đoạn, cho nên doanh số cũng không khả quan.
Bùi Mộc một đường yên bình trở về nơi thuê trọ, vừa đánh xe vào sân, đóng cửa khóa cửa, liền lập tức chui vào trong nhà xe. Không gian bên ngoài bé xíu, bên trong lại rộng lớn nội thất đầy đủ, lần nào vào trong Bùi Mộc cũng cảm thấy mới mẻ. Bùi Mộc đi vào trong phòng, lấy trong ba lô không gian của hệ thống thùng đồ ăn vặt, vừa khui thùng, trong lòng vừa muốn chảy nước mắt. Cảm giác khui hàng chuyển phát nhanh này, cô mới đến dị giới chưa được một tuần, vậy mà cảm giác như đã trải qua vài kiếp rồi. Mở cửa trong thùng xe là trang bị hiện đại, đi ra bên ngoài là thế giới cổ đại, đến cả bồn cầu tự hoại cũng không có, mỗi ngày Bùi Mộc đểu cảm giác được thời không thác loạn, vẫn chưa thể hoàn toàn hòa mình với thế giới này.
Cô mở thùng đồ ăn vặt. Bên trong có khoai tây chiên, bánh mochi, chân gà, bò khô, thậm chí có cả đồ uống, sữa túi, sữa thạch, mì tôm trẻ em, nước ngọt có ga, trà sữa đóng gói, thạch dừa.. Bùi Mộc lấy một lon nước có ga, mở ra, sau đó uống một ngụm. Nước có ga không có đá, uống vào miệng cảm giác thiếu đi một chút gì đó, nhưng nghĩ đến hiện tại cô dang ở thế giới cổ đại vẫn có nước có ga uống, Bùi Mộc lại cảm thấy đủ thỏa mãn. Cô lấy một hộp khoai lát rong biển, xé ra ăn một miếng. Bùi Mộc thỏa mán, không tự chủ nói thầm: "Cảm ơn thống, giá mà công ty các cậu có ti vi để xem phim.."
[Ti vi không có, nhưng hệ thống có thể tiến hành làm phần mái che biến mất, để cô trải nghiệm cảm giác cắm trại giữa trời sao. Cô có muốn thử không? ]
[Oa! Được chứ.] Bùi Mộc vui vẻ đồng ý. Hôm nay cô đã trải qua quá nhiều bất ngờ, nên cô cần chút không gian lãng mạn để chữa lành tâm hồn. Bùi Mộc đi qua chiếc ghế ngồi ở chỗ bàn trà, đặt khoai lát lên, tay vẫn cần lon nước có ga, ngửa đầu lên trần nhà, chờ hệ thống thao tác.
Chỉ thấy, phần nóc xe đột nhiên từ giữa trở nên trong suốt, như thể biến thành thấu kính pha lê, từ giữa tản ra, sau đó toàn bộ phần trần xe đều biến thành pha lê trong suốt, lô ra đỉnh đầu tối đen đầy sao, không một tia mây mù.
Bùi Mộc con mắt sáng lên. Thế giới cổ đại không có khu công nghiệp, không có ô nhiễm, trên bầu trời không mây hàng trăm ngàn vì sao như hội tủ cả dải ngân hà, khiến cô cảm giác mình thực nhỏ bé. Hơn nữa cô đang ở trong thành đã đẹp như vậy, không biết ở bên ngoài sẽ như thế nào.
Bùi Mộc tận hưởng cảnh đêm, trong đầu nghĩ đến việc chờ A Tu trở lại, cô có thể đi tắm một cái, sau đó ngủ một giấc thật ngon. Hôm nay gặp đám thư sinh kia, cô liền có ý định bữa sáng sẽ đi bán đồ ăn ở học đường thử xem thế nào. Sau đó, Bùi Mộc trở mắt nhìn đến, một bóng đen từ đâu nhảy tới, sau đó nhẹ nhàng mà đáp ở trên nóng nhà xe. Người kia là một nam thanh niên dáng người cao ráo, mặc trang phục thích khach bọc kín từ đầu tới chân, chỉ lộ ra một đôi mắt. Chân hắn chạm tới nóc nhà xem, im ắng không hề có một tiếng vang.
Bùi Mộc tay cầm lon nước có ga, há hốc miệng cùng thích khách mặt đối mặt.
Cảm giác xấu hổ này, ai có thể hiểu hết?