- Xu
- 0


- Kiếm tiền
- Hana Nguyệt đã kiếm được 880 đ
1. Men say giữa đêm khuya
Trời đã khuya. Bên ngoài quán bar sang trọng, ánh đèn neon rực rỡ chiếu sáng cả con phố. Nhưng bên trong phòng VIP yên tĩnh, chỉ còn tiếng nhạc bass trầm thấp xen lẫn mùi rượu nồng nặc.
Khâu Đỉnh Kiệt ngồi tựa trên sofa, cổ áo sơ mi mở rộng, hai cúc trên cùng bung ra lộ ra đường cong xương quai xanh trắng mịn. Ngón tay anh kẹp chặt chiếc ly thủy tinh, lắc lư thứ chất lỏng màu hổ phách sóng sánh.
Đôi mắt anh sâu thẳm, trong men rượu ánh lên vẻ mệt mỏi và bất cần. Cả người tỏa ra một thứ khí chất vừa gợi cảm vừa bi thương.
Anh dốc ngụm rượu xuống cổ họng, chất cay xộc lên, thiêu đốt từng tấc ruột gan. Càng uống, tim anh càng nặng trĩu.
Từ khi biết mình.. Mang thai, Khâu Đỉnh Kiệt chưa từng có một đêm yên ổn. Tổng tài Khâu thị – người đàn ông lạnh lùng, kiêu ngạo, cả đời chỉ quen đứng trên cao nhìn xuống, nay lại bị trói buộc bởi một sinh mệnh bé nhỏ.
Điều khiến anh nghẹn hơn nữa: Cha của đứa bé không ai khác chính là Hoàng Tinh – kẻ từng bao lần ép buộc, bá đạo, nhưng cũng chính là người duy nhất kiên nhẫn ở bên anh.
Khâu Đỉnh Kiệt cười nhạt, cười chính sự mâu thuẫn của mình. Ngón tay run rẩy đặt ly rượu xuống bàn, lại chợt với lấy chai khác, rót đầy ly.
"Đáng chết.. Chỉ một chút thôi.. Uống nữa.. Có lẽ sẽ quên hết.." – anh lẩm bẩm, giọng khàn đặc.
Ngay khi đưa ly lên môi, cánh cửa phòng VIP đột nhiên bị đẩy ra mạnh mẽ.
"Khâu Đỉnh Kiệt!"
Giọng trầm quen thuộc vang vọng, kéo anh ra khỏi men say. Ly rượu tuột khỏi tay rơi xuống sàn, vỡ tan thành từng mảnh.
Hoàng Tinh sải bước tiến vào, khuôn mặt căng thẳng, đôi mắt rực lửa. Ánh đèn mờ ảo chiếu lên đường nét góc cạnh của hắn, khiến cả người toát ra hơi thở nguy hiểm.
Chỉ cần liếc một cái, hắn đã thấy sắc mặt tái nhợt của Khâu Đỉnh Kiệt, môi đỏ ửng vì rượu, đôi mắt mơ màng. Nhưng điều khiến hắn giận dữ hơn cả chính là bụng dưới hơi nhô lên, mơ hồ sau lớp áo sơ mi rộng.
"Anh.. Anh dám uống rượu?" – Giọng hắn gằn từng chữ, đầy nguy hiểm.
Khâu Đỉnh Kiệt lảo đảo đứng dậy, cố gắng chống tay lên bàn, mỉm cười châm chọc:
"Tôi uống thì sao? Anh quản được chắc?"
Hoàng Tinh lao tới, một tay giữ chặt eo anh để anh khỏi ngã. Mùi rượu nồng xộc thẳng vào mũi khiến hắn siết chặt hàm răng.
"Anh đang mang thai! Anh có biết uống rượu nguy hiểm đến mức nào không?"
Hai chữ "mang thai" như dao nhọn đâm vào tim Hoàng Tinh. Anh khựng lại, ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, đôi mắt đỏ hoe, giọng run rẩy nhưng cố chấp:
"Đừng nhắc đến.. Đứa bé này.. Tôi không cần!"
Trong giây phút ấy, không khí đông cứng.
Hoàng Tinh sững sờ, ánh mắt tối sầm, cả cơ thể cứng đờ. Trái tim hắn như có hàng ngàn mũi kim châm.
"Anh.. Nói lại lần nữa!" – Giọng hắn trầm thấp, run lên vì kiềm chế.
Khâu Đỉnh Kiệt cắn chặt môi, nụ cười cay đắng nở ra nơi khóe miệng:
"Đứa bé này.. Sẽ chỉ trói buộc tôi. Nó không nên tồn tại."
Một tia đau đớn hiện rõ trong mắt anh. Anh không thật sự muốn chối bỏ, nhưng nỗi sợ hãi, sự bất an và lòng kiêu ngạo khiến anh không dám thừa nhận khát khao thật sự của mình.
Hoàng Tinh nghe xong, hốc mắt đỏ ngầu. Hắn mạnh mẽ giữ chặt bờ vai anh, giọng khàn đục:
"Đỉnh Kiệt, anh nghe cho rõ! Dù anh có nói thế nào, tôi cũng sẽ không để anh bỏ rơi đứa bé này. Không bao giờ!"
Khâu Đỉnh Kiệt run rẩy, cơ thể mềm nhũn, cuối cùng ngã gục trong vòng tay hắn. Trong men rượu, nước mắt anh trào ra, nóng hổi.
"Hoàng Tinh.. Tôi sợ.." – Giọng anh nghẹn ngào, yếu ớt đến mức khiến người khác đau lòng.
Hoàng Tinh ôm chặt lấy anh, bàn tay vỗ nhẹ sau lưng, trầm giọng an ủi:
"Sợ gì chứ? Có tôi đây. Dù phía trước là vực sâu, tôi cũng sẽ kéo anh đi cùng. Anh không bao giờ phải đơn độc."
Nước mắt Đỉnh Kiệt không ngừng rơi, thấm ướt áo sơ mi trắng của hắn. Lần đầu tiên trong đời, anh để lộ sự yếu đuối trước mặt người khác.
Xe lăn bánh trong đêm. Đỉnh Kiệt nửa tỉnh nửa say, đầu tựa vào vai Hoàng Tinh.
Ánh đèn đường lướt qua gương mặt anh, càng làm nổi bật sự mệt mỏi và mong manh.
Mỗi cái siết tay, mỗi cái vuốt ve dịu dàng của Hoàng Tinh đều khiến tim anh vừa đau vừa ngọt. Trong cơn mơ hồ, anh nhớ lại bao lần hắn kiên nhẫn chờ đợi, bao lần hắn ôm chặt lấy mình khi anh lạnh lùng đẩy ra.
Đỉnh Kiệt chợt bật cười khẽ, nụ cười vừa tự giễu vừa bất lực. Anh rõ ràng không hề ghét bỏ đứa bé, chỉ là không dám thừa nhận rằng anh cần Hoàng Tinh hơn bất kỳ ai.
Về đến biệt thự, Hoàng Tinh không cho anh đi bộ mà trực tiếp bế anh vào phòng ngủ.
"Tôi tự đi được.." – Khâu Đỉnh Kiệt yếu ớt phản kháng.
"Anh ngoan chút." – Giọng hắn dịu dàng, hoàn toàn khác vẻ bá đạo thường ngày.
Anh im lặng, để mặc hắn đặt mình nằm xuống giường.
Trong căn phòng yên tĩnh, Hoàng Tinh ngồi bên cạnh, một tay nắm tay anh, một tay đặt lên bụng dưới chưa rõ ràng.
"Ở đây có con của chúng ta." – Hắn thì thầm, ánh mắt dịu dàng đến mức khiến Hoàng Tinh hoảng loạn.
"Đừng.." – Anh lẩm bẩm, muốn gạt đi nhưng bàn tay run rẩy lại siết chặt ga giường.
Hoàng Tinh cúi xuống, hôn lên khóe mắt ướt át của anh. Từng chữ hắn dằn mạnh, kiên định:
"Anh có thể không cần tôi, nhưng anh nhất định phải cần đứa bé này. Bởi vì nó là một phần của anh.. Cũng là một phần của tôi."
Đỉnh Kiệt nhắm chặt mắt, trái tim run rẩy kịch liệt. Mọi phòng tuyến anh dựng lên đều sụp đổ.
Sáng hôm sau, ánh nắng len qua rèm cửa, chiếu lên gương mặt thanh tú. Đỉnh Kiệt mở mắt, thấy Hoàng Tinh vẫn ngồi bên giường, cả đêm không ngủ, chỉ để canh anh.
Trong khoảnh khắc ấy, mọi ấm ức và sợ hãi dường như tan biến. Anh khẽ thì thầm, giọng nhỏ đến mức chỉ hắn nghe được:
"Đứa bé.. Tôi sẽ giữ lại."
Hoàng Tinh ngẩng phắt đầu, đôi mắt lóe sáng, bàn tay run rẩy ôm chặt lấy anh, môi hôn dồn dập lên trán anh.
"Đỉnh Kiệt.. Cảm ơn anh. Cảm ơn anh đã không bỏ rơi con chúng ta."
Khâu Đỉnh Kiệt chôn mặt vào ngực hắn, đôi môi cong lên một nụ cười rất khẽ. Lần đầu tiên, anh thấy yên tâm đến vậy.
Đứa bé trong bụng Khâu Đỉnh Kiệt vẫn đang lớn dần từng ngày. Con đường phía trước có thể đầy sóng gió, nhưng ít nhất giờ đây, anh đã không còn trốn tránh.
Bởi vì anh biết – chỉ cần có Hoàng Tinh ở bên, anh sẽ không bao giờ phải đối diện với thế giới này một mình nữa.
Trời đã khuya. Bên ngoài quán bar sang trọng, ánh đèn neon rực rỡ chiếu sáng cả con phố. Nhưng bên trong phòng VIP yên tĩnh, chỉ còn tiếng nhạc bass trầm thấp xen lẫn mùi rượu nồng nặc.
Khâu Đỉnh Kiệt ngồi tựa trên sofa, cổ áo sơ mi mở rộng, hai cúc trên cùng bung ra lộ ra đường cong xương quai xanh trắng mịn. Ngón tay anh kẹp chặt chiếc ly thủy tinh, lắc lư thứ chất lỏng màu hổ phách sóng sánh.
Đôi mắt anh sâu thẳm, trong men rượu ánh lên vẻ mệt mỏi và bất cần. Cả người tỏa ra một thứ khí chất vừa gợi cảm vừa bi thương.
Anh dốc ngụm rượu xuống cổ họng, chất cay xộc lên, thiêu đốt từng tấc ruột gan. Càng uống, tim anh càng nặng trĩu.
Từ khi biết mình.. Mang thai, Khâu Đỉnh Kiệt chưa từng có một đêm yên ổn. Tổng tài Khâu thị – người đàn ông lạnh lùng, kiêu ngạo, cả đời chỉ quen đứng trên cao nhìn xuống, nay lại bị trói buộc bởi một sinh mệnh bé nhỏ.
Điều khiến anh nghẹn hơn nữa: Cha của đứa bé không ai khác chính là Hoàng Tinh – kẻ từng bao lần ép buộc, bá đạo, nhưng cũng chính là người duy nhất kiên nhẫn ở bên anh.
Khâu Đỉnh Kiệt cười nhạt, cười chính sự mâu thuẫn của mình. Ngón tay run rẩy đặt ly rượu xuống bàn, lại chợt với lấy chai khác, rót đầy ly.
"Đáng chết.. Chỉ một chút thôi.. Uống nữa.. Có lẽ sẽ quên hết.." – anh lẩm bẩm, giọng khàn đặc.
Ngay khi đưa ly lên môi, cánh cửa phòng VIP đột nhiên bị đẩy ra mạnh mẽ.
"Khâu Đỉnh Kiệt!"
Giọng trầm quen thuộc vang vọng, kéo anh ra khỏi men say. Ly rượu tuột khỏi tay rơi xuống sàn, vỡ tan thành từng mảnh.
2. Cơn giận của Hoàng Tinh
Hoàng Tinh sải bước tiến vào, khuôn mặt căng thẳng, đôi mắt rực lửa. Ánh đèn mờ ảo chiếu lên đường nét góc cạnh của hắn, khiến cả người toát ra hơi thở nguy hiểm.
Chỉ cần liếc một cái, hắn đã thấy sắc mặt tái nhợt của Khâu Đỉnh Kiệt, môi đỏ ửng vì rượu, đôi mắt mơ màng. Nhưng điều khiến hắn giận dữ hơn cả chính là bụng dưới hơi nhô lên, mơ hồ sau lớp áo sơ mi rộng.
"Anh.. Anh dám uống rượu?" – Giọng hắn gằn từng chữ, đầy nguy hiểm.
Khâu Đỉnh Kiệt lảo đảo đứng dậy, cố gắng chống tay lên bàn, mỉm cười châm chọc:
"Tôi uống thì sao? Anh quản được chắc?"
Hoàng Tinh lao tới, một tay giữ chặt eo anh để anh khỏi ngã. Mùi rượu nồng xộc thẳng vào mũi khiến hắn siết chặt hàm răng.
"Anh đang mang thai! Anh có biết uống rượu nguy hiểm đến mức nào không?"
Hai chữ "mang thai" như dao nhọn đâm vào tim Hoàng Tinh. Anh khựng lại, ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, đôi mắt đỏ hoe, giọng run rẩy nhưng cố chấp:
"Đừng nhắc đến.. Đứa bé này.. Tôi không cần!"
3. Lời nói như dao cắt
Trong giây phút ấy, không khí đông cứng.
Hoàng Tinh sững sờ, ánh mắt tối sầm, cả cơ thể cứng đờ. Trái tim hắn như có hàng ngàn mũi kim châm.
"Anh.. Nói lại lần nữa!" – Giọng hắn trầm thấp, run lên vì kiềm chế.
Khâu Đỉnh Kiệt cắn chặt môi, nụ cười cay đắng nở ra nơi khóe miệng:
"Đứa bé này.. Sẽ chỉ trói buộc tôi. Nó không nên tồn tại."
Một tia đau đớn hiện rõ trong mắt anh. Anh không thật sự muốn chối bỏ, nhưng nỗi sợ hãi, sự bất an và lòng kiêu ngạo khiến anh không dám thừa nhận khát khao thật sự của mình.
Hoàng Tinh nghe xong, hốc mắt đỏ ngầu. Hắn mạnh mẽ giữ chặt bờ vai anh, giọng khàn đục:
"Đỉnh Kiệt, anh nghe cho rõ! Dù anh có nói thế nào, tôi cũng sẽ không để anh bỏ rơi đứa bé này. Không bao giờ!"
4. Vỡ òa
Khâu Đỉnh Kiệt run rẩy, cơ thể mềm nhũn, cuối cùng ngã gục trong vòng tay hắn. Trong men rượu, nước mắt anh trào ra, nóng hổi.
"Hoàng Tinh.. Tôi sợ.." – Giọng anh nghẹn ngào, yếu ớt đến mức khiến người khác đau lòng.
Hoàng Tinh ôm chặt lấy anh, bàn tay vỗ nhẹ sau lưng, trầm giọng an ủi:
"Sợ gì chứ? Có tôi đây. Dù phía trước là vực sâu, tôi cũng sẽ kéo anh đi cùng. Anh không bao giờ phải đơn độc."
Nước mắt Đỉnh Kiệt không ngừng rơi, thấm ướt áo sơ mi trắng của hắn. Lần đầu tiên trong đời, anh để lộ sự yếu đuối trước mặt người khác.
5. Trên đường về
Xe lăn bánh trong đêm. Đỉnh Kiệt nửa tỉnh nửa say, đầu tựa vào vai Hoàng Tinh.
Ánh đèn đường lướt qua gương mặt anh, càng làm nổi bật sự mệt mỏi và mong manh.
Mỗi cái siết tay, mỗi cái vuốt ve dịu dàng của Hoàng Tinh đều khiến tim anh vừa đau vừa ngọt. Trong cơn mơ hồ, anh nhớ lại bao lần hắn kiên nhẫn chờ đợi, bao lần hắn ôm chặt lấy mình khi anh lạnh lùng đẩy ra.
Đỉnh Kiệt chợt bật cười khẽ, nụ cười vừa tự giễu vừa bất lực. Anh rõ ràng không hề ghét bỏ đứa bé, chỉ là không dám thừa nhận rằng anh cần Hoàng Tinh hơn bất kỳ ai.
6. Đêm dài trong biệt thự
Về đến biệt thự, Hoàng Tinh không cho anh đi bộ mà trực tiếp bế anh vào phòng ngủ.
"Tôi tự đi được.." – Khâu Đỉnh Kiệt yếu ớt phản kháng.
"Anh ngoan chút." – Giọng hắn dịu dàng, hoàn toàn khác vẻ bá đạo thường ngày.
Anh im lặng, để mặc hắn đặt mình nằm xuống giường.
Trong căn phòng yên tĩnh, Hoàng Tinh ngồi bên cạnh, một tay nắm tay anh, một tay đặt lên bụng dưới chưa rõ ràng.
"Ở đây có con của chúng ta." – Hắn thì thầm, ánh mắt dịu dàng đến mức khiến Hoàng Tinh hoảng loạn.
"Đừng.." – Anh lẩm bẩm, muốn gạt đi nhưng bàn tay run rẩy lại siết chặt ga giường.
Hoàng Tinh cúi xuống, hôn lên khóe mắt ướt át của anh. Từng chữ hắn dằn mạnh, kiên định:
"Anh có thể không cần tôi, nhưng anh nhất định phải cần đứa bé này. Bởi vì nó là một phần của anh.. Cũng là một phần của tôi."
Đỉnh Kiệt nhắm chặt mắt, trái tim run rẩy kịch liệt. Mọi phòng tuyến anh dựng lên đều sụp đổ.
7. Bình minh mới
Sáng hôm sau, ánh nắng len qua rèm cửa, chiếu lên gương mặt thanh tú. Đỉnh Kiệt mở mắt, thấy Hoàng Tinh vẫn ngồi bên giường, cả đêm không ngủ, chỉ để canh anh.
Trong khoảnh khắc ấy, mọi ấm ức và sợ hãi dường như tan biến. Anh khẽ thì thầm, giọng nhỏ đến mức chỉ hắn nghe được:
"Đứa bé.. Tôi sẽ giữ lại."
Hoàng Tinh ngẩng phắt đầu, đôi mắt lóe sáng, bàn tay run rẩy ôm chặt lấy anh, môi hôn dồn dập lên trán anh.
"Đỉnh Kiệt.. Cảm ơn anh. Cảm ơn anh đã không bỏ rơi con chúng ta."
Khâu Đỉnh Kiệt chôn mặt vào ngực hắn, đôi môi cong lên một nụ cười rất khẽ. Lần đầu tiên, anh thấy yên tâm đến vậy.
8. Kết thúc mở
Đứa bé trong bụng Khâu Đỉnh Kiệt vẫn đang lớn dần từng ngày. Con đường phía trước có thể đầy sóng gió, nhưng ít nhất giờ đây, anh đã không còn trốn tránh.
Bởi vì anh biết – chỉ cần có Hoàng Tinh ở bên, anh sẽ không bao giờ phải đối diện với thế giới này một mình nữa.
Chỉnh sửa cuối: