Bạn được hunghero1910 mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.

Bạn thích nhân vật nào trong Tĩnh Hải Loạn Lạc?

  • Hạo Thiên

  • Trương Siêu

  • Tử Trọng

  • Bá Hầu

  • Lê Hầu

  • Lê Cung

  • Lý Sử

  • Trần Lượng

  • Ông lão bí ẩn

  • Hạo Vũ

  • Quách Tuấn

  • Nguyễn Lương, Nguyễn Sơn


Results are only viewable after voting.
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 40: Hoài Liêm Trương Chiêu yết kiến Chu Hầu, Ngô Khởi đi lao dịch khổ sai

ngo-khoi-png.11211


Ngày hôm sau, Hoài Liêm cùng Trương Chiêu đến yết kiến Chu Hầu. Chu Hầu nghe có người từ phủ Quách Tuấn, liền triệu vào, hỏi:

- Ngài ấy dặn dò gì ta chăng?

Hoài Liêm cho người dâng lễ vật lên, bao gồm ba trăm lạng vàng, ngọc trai ba trăm hạt, vải gấm thượng hạng một trăm tấm, lụa trắng một trăm tấm cùng nhiều đồ quý hiếm khác.

Hoài Liêm tâu:

- Bẩm Chu Hầu, Quách Tuấn đại nhân rất cảm kích việc ngài đã giúp đỡ, cho nương nhờ chốn Quảng Lạc. Tôi lãnh mệnh Quách Tuấn đại nhân, đem theo chút lễ vật dâng lên cho ngài để tỏ lòng thành!

Chu Hầu cười, nói:

- Quách Tuấn khách sáo quá! Ta với ngài ấy như thể tay chân, việc ta giúp là chuyện nhỏ, đâu cần câu nệ!

Hoài Liêm nói:

- Chu Hầu quả là người đại lượng! Quách Tuấn đại nhân nói rằng mình hưởng bổng lộc, đất đai triều đình, tất phải vì Chu Hầu mà can gián, tâu lời ngay!

Chu Hầu hỏi:

- Lời ngay ấy là gì, ngươi cứ nói!

Hoài Liêm đáp:

- Chu Hầu đã hai năm chưa vào triều, thiết nghĩ làm Quân Hầu một châu, âu cũng phải nhớ về thiên tử, triều cống đều đặn thì các nước xung quanh mới nể phục. Sắp tới nhân dịp lễ Đoan Ngọ, quả là dịp tốt để ngài lên triều, diện kiến thiên tử để tỏ lòng ngay, bàn việc đại sự trong thiên hạ!

Chu Hầu gật gù, nói:

- Năm vừa rồi Quảng Nguyên có nhiều đại sự phải lo, ta quên mất việc ấy! Quách Tuấn quả là chu toàn, không nhắc thì ta đã đắc tội với thiên tử rồi!

Hoài Liêm đưa tay về phía Trương Chiêu, tâu:

- Bẩm Chu Hầu, đây là người có tài âm nhạc, giỏi đánh đàn, thổi sáo, làm mê đắm lòng người, tên Trương Chiêu. Thiên tử là người mê tiếng đàn, tiến cử hắn với thiên tử tất sẽ đẹp lòng lắm!

Nói rồi lấy từ trong người bức thư của Quách Tuấn đưa cho Chu Hầu đọc.

Chu Hầu đọc to một đoạn trong bức thư:

- Tiếng đàn của người này cất lên trong trẻo như suối nguồn chảy, khi khoan thai như gió xuân thoảng qua vạn vật, khi dồn dập như sấm rền giữa trời cao. Nghe tiếng đàn, chim sẻ ngừng hót, chim hạc xòe cánh bay vòng mà chẳng nỡ rời, nai rừng, thỏ trắng cũng bước tới gần, như say tiếng tơ trúc. Cỏ cây rập rờn lay động, hồ nước dậy làn gợn nhỏ, trời đất lắng nghe, tưởng chừng chỉ còn khúc nhạc ấy giữa càn khôn..

Chu Hầu cười lớn, nói:

- Ngươi quả có cái tài ấy ru?

Trương Chiêu tâu:

- Bẩm Chu Hầu, tôi có chút tài về nhạc, được mẫu thân dạy cho từ lúc lên ba. Bà dạy tôi rằng tiếng đàn có thể cảm hóa được lòng người, khiến hung trở nên thiện, oán hận hóa giải, tâm loạn trở về an hòa.

Chu Hầu nói:

- Ngươi đánh thử một bài cho ta nghe!

Trương Chiêu hỏi:

- Ngài muốn tôi đánh nhạc vui hay nhạc buồn?

Chu Hầu đáp:

- Hôm nay tâm trạng ta vui, có điều nhạc buồn mới lột tả được hết cái hay của nhạc!

Trương Chiêu tuân mệnh, cho người mang đàn lên giữa sảnh, ngồi khoanh chân ngay ngắn, hai tay vuốt dây đàn chuẩn bị.

Trương Chiêu tâu:

- Xin phép bắt đầu ạ!

Trương Chiêu vừa gảy đàn, vừa hát:

"Chiến địa mịt mù, cờ rách phất phơ,

Máu loang đỏ đất, xương trắng như ngà.

Ngựa hí não nề, chẳng tìm thấy chủ,

Chiêng trống tàn canh, gió lạnh thổi qua

Vạn quân ngày trước, oai hùng tung hoành

Nay còn sót lại, vài hồn vất vưởng.

Khói lửa mù sương, trời đất thê lương,

Tiếng quạ chiều bay, gọi hồn tử sĩ.

Nơi quê nhà, vợ trẻ ngóng trông

Mái tranh nghiêng đổ, bóng trăng lạnh lẽo.

Con thơ mòn mỏi, nước mắt chan cơm,

Hỏi cha đâu rồi, mà trời chẳng đáp.

Đàn dứt mà âm còn vương,

Cỏ cây ngẩn ngơ, trăng sao lặng lẽ,

Hồn chiến sĩ về theo tiếng tơ,

Khóc cùng thế gian, đến tận nghìn thu."


Mỗi cung đàn Trương Chiêu gieo xuống, lòng người nghe tựa như bị dao cắt, nhớ về cảnh nơi biên ải, nơi sa trường lạnh lẽo. Khúc nhạc chưa dứt, người trong điện kẻ rơi lệ, người lặng lẽ cúi đầu, chẳng ai dám thở mạnh.

Đàn dứt rồi, dư âm còn vương, tựa như hồn oan chiến địa vẫn quẩn quanh chốn nhân gian.

Chu Hầu nghe tiếng đàn nhớ về ngày tháng chinh chiến nơi sa trường, chết chóc khắp nơi, tính mệnh ngàn cân treo sợi tóc. Dường như tiếng đàn làm Chu Hầu hồi tưởng lại toàn bộ những năm tháng ấy, lòng ông nặng trĩu, mặt buồn rười rượi.

Chu Hầu ngồi lặng im một lúc lâu rồi mới nói với Trương Chiêu:

- Tiếng đàn của ngươi làm ta buồn nẫu ruột! Quả là bậc kỳ tài trong thiên hạ!

Trương Chiêu đáp:

- Chu Hầu quá lời rồi!

Chu Hầu mến cái tài của Trương Chiêu, có ý lưu lại dùng, hỏi Thừa tướng Tả Hộ:

- Ta muốn lưu người này trong cung họa có nên chăng?

Tả Hộ đáp:

- Nếu đây là người Quách Tuấn tiên sinh muốn tiến cử với thiên tử, thần nghĩ chúa công không nên cưỡng ép, dùng làm của riêng.

Chu Hầu nghe vậy nhưng vẫn quyến luyến cái tài của Trương Chiêu, hỏi y:

- Ngươi muốn lưu lại đây hay đi hoàng cung?

Trương Chiêu tâu:

- Tôi rất cảm kích lòng mến mộ của Chu Hầu, có điều Quách Tuấn đại nhân đã giao phó cho tôi hầu hạ thiên tử, tôi không dám trái lời!

Chu Hầu nói:

- Nếu đã quả quyết như vậy, ta sẽ dẫn ngươi tới hoàng cung. Có điều từ nay tới Đoan Ngọ còn một tháng, ta rất quý hai ngươi, hãy lưu lại đây tới khi đi, cứ coi đây là nhà!

Hoài Liêm và Trương Chiêu đồng thanh:

- Tuân mệnh!

Chu Hầu chỉ vào Trương Chiêu:

- Ngươi phải đánh đàn cho ta nghe nhiều đó!

Các quan trong triều cười phá lên.

Nhắc đến Vị Long Châu, lúc bấy giờ Nam Chiếu Vương tuổi đã cao, liệu còn sống không quá mười năm, nảy ra ý định xây lăng mộ của mình trước.

Nam Chiếu Vương tăng sưu thuế, ép trai tráng trong châu đi lao dịch. Vì sợ mai này bị trộm, Nam Chiếu Vương lệnh cho xây ở vùng Hắc Nhai, có địa hình rất hiểm trở. Rất nhiều người vì lao động quần quật, đường khó đi, bị đòn roi không ngớt mà rơi xuống vực chết. Thiên hạ đồn rằng cứ mười trai tráng đi thì chỉ một, hai người quay trở về. Bách tính Vị Long Châu vì thế mà ngày càng oán giận Nam Chiếu Vương hơn.

Làng Khúc Kiến, thuộc phía nam của Vị Long Châu, giáp với Quảng Nguyên cũng không ngoại lệ. Năm nay tới kỳ tuyển lao dịch vùng này nên một nửa trai tráng trong vùng phải đi, đám công tử nhà giàu đút lót tiền cho quan dịch nên được miễn.

Khúc Kiến có một người làm nghề bảo kê, tên Ngô Khởi. Ngô Khởi có gương mặt vuông vức chữ điền, trán cao, mày rậm như lưỡi kiếm, mắt sáng như sao. Ai trong làng cũng nói nhìn tướng mạo Ngô Khởi sau này ắt làm quan lớn.

Có Ngô Khởi hành nghề bảo kê, trong làng không bao giờ xảy ra cãi vã, to tiếng. Cứ có xích mích là dân làng này tới gặp Ngô Khởi nhờ phân xử đúng sai.

Ngô Khởi có nhiều huynh đệ đi theo rất lực lưỡng, lại khỏe như voi, khuôn mặt bặm trợn nên ai cũng sợ khiếp vía.

Nhưng mọi người trong làng không chỉ sợ Ngô Khởi, mà còn nể y, vì thế đóng tiền lãi rất đều. Ngô Khởi là người bênh vực lẽ phải, lấy của kẻ ác chia cho người thiện, biết lấy cương khắc nhu, lấy nhu khắc cương.

Người nào hoàn cảnh nghèo khó, túng thiếu vay tiền thì Ngô Khởi lấy lãi chỉ một, hai phần, có người còn không tính lãi. Kẻ nào gian ác, vơ vét của người khác mà giàu có thì Ngô Khởi tính lãi đến năm, bảy phần.

Lũ địa chủ bất bình lắm nhưng nói lý lẽ không lại với Ngô Khởi, vả lại, người nghèo khổ thì nhiều hơn, đương nhiên sẽ ủng hộ Ngô Khởi.

Nhưng dù có là ai, giàu hay nghèo, lãi thấp hay cao, trả sớm hay muộn đều phải trả đủ tiền cho Ngô Khởi, không thiếu một xu.

Huynh đệ đi theo Ngô Khởi có Lục Sinh, Bùi Sang, Đại Lã đều giỏi việc đánh đấm. Có điều Bùi Sang, Đại Lã thì hữu dũng vô mưu, duy chỉ có Lục Sinh là người biết suy tính lợi hại.

Một hôm, đám Ngô Khởi tới quán rượu của Văn Đại để thu tiền bảo kê tháng này. Vừa tới nơi đã thấy to tiếng, một tên thị vệ đang đánh Văn Đại, quát:

- Ngươi có biết ta là thị vệ ở kinh thành không, hôm nay ta quên mang tiền, hôm khác tới trả, cớ sao mà ngươi cứ vùng vằng đòi mãi thế!

Văn Đại khẩn khoản:

- Đại nhân về kinh thành, tôi biết nơi đâu mà tìm, bao giờ mới trả. Bốn người ăn hai mươi món, uống mười bình rượu, là bao nhiêu vốn liếng của tôi. Nếu đại nhân không trả thì tôi làm sao mà sống nổi!

Tên thị vệ đạp vào mặt Văn Đại ngã nhào xuống đất, đám thị vệ còn lại cũng xúm vào đấm đá Văn Đại.

Ngô Khởi trông thấy cảnh ấy, trong lòng tức lắm. Toan bước tới can thì Lục Sinh bấu lấy vai Ngô Khởi, nói:

- Bọn chúng là thị vệ ở kinh thành, động vào chúng thì phiền to!

Ngô Khởi gạt tay Lục Sinh, nói:

- Có là thị vệ hay Nguyên soái tới đất của ta gây chuyện là không được!

Nói xong hô đám Bùi Sang, Đại Lã xông vào đánh lũ thị vệ. Lũ thị vệ chỉ được cái mã, chứ đánh sao lại hội Ngô Khởi. Chỉ một lúc, đám thị vệ ăn đòn nhừ tử, bầm dập hết người.

Tên thị vệ chỉ tay vào Ngô Khởi, nói:

- Ngươi biết ta là thị vệ ở kinh thành không, ta sẽ đi nói với quan vùng này bắt hết các ngươi đi lao dịch!

Chưa nói dứt câu, Ngô Khởi đấm gãy mũi tên thị vệ, quát lớn:

- Thất phu câm miệng! Móc hết tiền ra trả Văn Đại cho ta!

Lũ thị vệ sợ quá, lấy tiền ra trả rồi kéo nhau đi khỏi quán, đầu vẫn ngoảnh lại, nói:

- Ngươi nhớ mặt bọn ta đó!

Ngô Khởi đi ra nói với Văn Đại:

- Chỗ tiền này coi như phí bảo kê tháng này, ngươi không cần đóng nữa!

Văn Đại đáp:

- Tạ ơn Ngô Khởi đại nhân!

Sau sự việc hôm ấy, đám thị vệ tới gặp quan dịch vùng Khúc Kiến, mách tội đám Ngô Khởi, giục bắt đi khổ sai ngay lập tức.

Quan dịch vì sợ quan trên phật ý, đành phải nghe theo. Ngay hôm sau dán giấy tên những người đi lao dịch kỳ tới, đầu danh sách có Ngô Khởi, Lục Sinh, Bùi Sang, Đại Lã..

Đám đàn em của Ngô Khởi sợ lắm, tới gặp Ngô Khởi để bàn việc.

Đại Lã lo lắng:

- Đệ nghe nói người đi lao dịch ở Hắc Nhai đa số là chết, chẳng mấy ai trở về. Chuyến này chúng ta phải đi hết, đệ sợ chết lắm!

Bùi Sang nói:

- Đi là chết đó, hay chúng ta đi trốn!

Lục Sinh nói:

- Ngươi mất trí rồi hả, thánh chỉ của Nam Chiếu Vương, ai trốn lao dịch sẽ bị truy nã khắp nơi, bắt được xử trảm ngay lập tức, ngươi nghĩ ngươi trốn được sao!

Bùi Sang hỏi Ngô Khởi:

- Khởi huynh, giờ chúng ta phải làm thế nào?

Ngô Khởi thở dài, nói:

- Đành phải đi vậy, sống chết có Trời định, biết đâu trở về được!

Nói xong cả đám buồn lắm, chẳng thiết gì nữa cả, về cáo biệt gia quyến, chuẩn bị hành lý lên đường đi Hắc Nhai lao dịch khổ sai.
 

Những người đang xem chủ đề này

Back