Xuân Có những ngày xuân không có nắng Chẳng thơ như thơ Rét cắt thịt da Miệng xuýt xoa nhả khói. Có những ngày xuân nụ cười không còn tươi rói. Mắt đăm đắm nhìn – một vạch, rồi hai. Dịch lan tràn tứ phía bủa vây Điệp khúc cách ly bao giờ mới dứt? Quê lúa yên bình Mùa xuân nay dậy sóng Vơi dần những đám chuyện đầu sông Vắng xa lũ trẻ con cuối chợ. Cổng im lìm giấy cách ly dán đợ Chuyện khi nào toàn nhắc F một, hai. Mong một ngày ấm áp nắng bừng lên Và nhịp sống rộn ràng, yên bình lại. Biết ngày ấy chắc còn xa ngái Ta vẫn tin cuộc sống vốn diệu kì Như mầm xanh trong lớp vỏ xù xì Nghe xuân đến cựa mình vươn lộc.
Thu trên quê hương Thu ươm mềm vạt nắng vàng, Gom chiều trong gió dịu dàng heo may. Ngang trời mây trắng xa bay, Rập rờn sóng lúa ru say ráng chiều. Trúc tre đổ bóng xiêu xiêu Bên dòng sông thẳm yêu kiều dáng soi. Rặng dừa buông tóc lả lơi Yêu sao một cõi đất trời thu quê!
Mẹ ngồi chải tóc Thu về xào xạc gió may, Mẹ ngồi chải tóc bàn tay đưa chiều Tóc xưa đen láy yêu kiều Mà nay sợi bạc đã nhiều hơn xanh Tuổi già chiếc lá mong manh Gió pha, sương giội neo cành cây khô Thuở còn bé dại ngây ngô Con tìm sợi bạc reo hò mừng vui Sợi thì đổi lấy mía lùi Sợi thì đổi lấy ngọt bùi ngô khoai Tóc nay bạc quá nửa rồi Nghe lòng nghèn nghẹn, mẹ ơi! Thương nhiều! Dáng gầy bóng đổ liêu xiêu Mẹ ngồi chải tóc bên chiều thu sang.
Trong Có một mùa thu trong rất trong Trong từ màu nắng má em hồng Trong vắt trời cao mênh mang nắng Trong ánh bình minh rạng hừng đông.
Chiều nhớ Gió thổi chiều đông gió lạnh căm Lòng nhớ tuổi thơ những tháng năm Chân trần bấm đất đường đến lớp Áo vá dầm mưa rét tím bầm. Cái thuở lấm lem khắp bãi đồng Tay đào tay cuốc giữa mênh mông Mót lúa xới khoai cùng chúng bạn Bắt tép mò cua rộn quãng sông. Cái thuở ngày xưa bạn nhớ không? Bới khoai thổi lửa nướng ăn chung Giật mình nghe "Trộm" hò nhau chạy Bữa mốt quen chân lại tới lùng. Tuổi thơ cơm độn bữa lưng lưng Đói cốn từng cơn đói quá chừng Khoai sắn qua ngày mong lúa gặt Chạnh lòng lại nhớ... dạ rưng rưng. Gió lạnh chiều đông những nhớ nhung Nhớ mùi rơm rạ nhớ suối sông Nhớ sao bè bạn ngày thơ ấu Nhung nhớ đong đầy với gió đông.
Thu sang Thiên thu một sắc trong ngần Hơi may xao xác, đầy sân nắng vàng Lúa đồng trải lụa thênh thang Một dòng trong vắt nước dềnh dàng trôi. Gió mây quấn quýt lưng đồi Mênh mang một cõi đất trời thu sang.
Thu Nắng vàng sóng sánh vòm cao, Gió đưa lá rụng xôn xao thay mùa Thoảng mùi hoa sữa hương đưa In dòng sông thẳm rặng dừa nghiêng soi.
Mùa xanh Nắng gọi xuân về nẻo đường quê Màu xuân xanh trải bốn bề xanh xanh Lộc non biêng biếc đầu cành Vòm cao ríu rít yến anh gọi đàn Trời xanh mây trắng xếp làn Nghiêng nghiêng dòng bích sông dềnh dàng trôi Màu xuân phơi phới núi đồi Dạt dào nhựa sống đâm chồi xanh cây Lúa thì con gái hây hây Đất trời sóng sánh đong đầy hương xuân.
Có những ngày Em nhìn gì trong thăm thẳm trời khuya Mà ánh mắt sầu giăng giăng lệ Nhân thế ơi, sao có ngày buồn đến thế? Có những ngày chỉ ước hóa hư không.
Ước mơ Ngọn hải đăng tâm trí Bánh lái tàu cuộc đời Ước mơ thật kì diệu Đưa ta đến muôn nơi. Ước mơ dù nhỏ bé Như cô bé bán diêm Hay lớn lao vĩ đại Ngài Bill Gate kiếm tìm Dù dễ dàng chạm đến Dù phải vượt chông gai Bền lòng nuôi mơ ước Trái ngọt ở tương lai. Cuộc đời đâu mãi mãi Tựa một áng phù vân Sống cho trọn mơ ước Kẻo nuối tiếc muôn phần.