Ngày xưa có đứa bảo Sau này chả lấy chồng Độc thân sung sướng thế Sao phải cần đàn ông. Mình chắc mẩm ung dung Có đứa cùng chí hướng Cứ cuối tuần ngủ nướng Ở cùng nhau đến già. Đông đến rồi hè qua Thu cũng vừa kịp tới Mình ế trong hồ hởi Khi có đứa ế cùng. Rồi một sáng mùa xuân Sét đánh đùng một cái Nó quay sang cười hỏi Tao lấy chồng được không? Chẳng lẽ lại bảo không Nhưng lòng đau như cắt Đồ thấy giai sáng mắt Quên mất cả lời thề. Tự dưng thấy buồn ghê Nó yên bề gia thất Mình ế quay ế quắt Vì tin nó hết lòng. Giờ vẫn cứ lông bông Cong mông lên mà ế Có anh nào tử tế Rước về giúp được không?